Chương 2 Đôi tai Du Ninh Trạch hồng hồng, “Ừ.” Mặc dù Du Ninh Trạch có kinh nghiệm nhưng mà vẫn còn bản năng của người đàn ông. Chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy. Đàn ông mà, cũng từng xem qua vài bộ phim. Đôi môi dọc theo môi Hứa Mịch thẳng xuống dưới, hôn đến cổ , hít sâu hơi, “Thơm quá.” Tất nhiên! dùng sữa tắm chà qua vài lần, có thể thơm sao. Hứa Mịch bổ sung trong lòng. Du Ninh Trạch thỏa mãn chỉ hôn môi , tay vào từ dưới làn váy của Hứa Mịch, cách lớp nội y trắng noãn, đè lên nơi nữ tính. nhìn Hứa Mịch, hỏi, “Nội y này có thể cởi ?” Ánh mắt Du Ninh Trạch chói mắt quá mức, Hứa Mịch nghiêng đầu nhìn về phía khác, “…. Ừm.” Được cho phép của Hứa Mịch, Du Ninh Trạch cũng cố kỵ nữa. Chỉ lát sau, váy ngủ của Hứa Mịch bị kéo ra. bắt đầu cởi nội ý của Hứa Mịch, nhưng mãi hồi lâu vẫn cởi ra được. Hứa Mịch cảm thấy, nếu còn tiếp tục như thế, vì phun máu mà chết. đè lại bàn tay an phận của Du Ninh Trạch, “ tắt đèn trước , để em cởi.” Du Ninh Trạch khó chịu, cũng có chút nhụt chí, nhưng vẫn đứng dậy tắt đèn trong phòng . Đến lúc trở lại giường, Hứa Mịch chui vào trong chăn. cũng sốt ruột xốc chăn lên, chỉ là đứng ở giường cởi quần áo của mình ra. Sau đó xốc chăn lên, đè ép lên người . Hai người tương đối thẳng thắn thành khẩn rồi. Lúc Du Ninh Trạch dán lên người Hứa Mịch, cả người run rẩy. Cả cơ thể người đàn ông căng thẳng, như muốn bùng nổ. Nóng rực giữa chân khiến Hứa Mịch cảm thấy sợ hãi, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi. Đối với người lần đầu nếm thử niềm vui thích hoan ái giữa nam và nữ mà , luôn tồn tại kích thích và tò mò. Bóng tối khiến hai người bọn họ có thêm dũng khí hơn so với lúc sáng. Du Ninh Trạch cũng đè nén bản thân nữa, hôn dọc từ cổ Hứa Mịch đến trước ngực tuyết trắng. bàn tay khác của nhào nặn bên ngực còn lại. Ngực bị người đàn ông ngậm chặt, Hứa Mịch bất an vặn vẹo thân thể. hiểu tại sao, ràng Du Ninh Trạch làm loạn trước ngực , lại cảm thấy toàn thân tê dại, hạ thân cảm thấy trống rỗng. Tay Du Ninh Trạch buông nơi mềm mại của Hứa Mịch ra, đặt lên chỗ u mật. Chỗ u mật có chút ẩm ướt, Du Ninh Trạch nghĩ hẳn là có thể rồi. Nơi cứng rắn của sưng tấy, khó có thể chịu đựng thêm, sớm muốn xông vào nơi đó. Du Ninh Trạch đẩy hai chân Hứa Mịch ra, đỡ lấy bản thân, vọt vài lần nhưng thể xông vào. Hứa Mịch nhìn trời. Chẳng lẽ đây là điều bi ai của hai người sao. Có mấy lần bị Du Ninh Trạch làm cho hơi đau, suýt chút nữa vào nhưng cuối cùng vẫn thành công. Vì muốn để bản thân chịu khổ, mở miệng , “ nhắm trúng điểm đó.” xong câu đó, Hứa Mịch ôm mặt, cảm thấy toàn bộ phẩm hạnh của đều bị ném hết, câu như thế mà cũng có thể ra miệng. May mà trong phòng tối như vậy, thể nhìn được nét mặt của . “… nhắm rồi.” Lần đầu tiên Du Ninh Trạch thấy hối hận vì bản thân xem nhiều bộ phim dạy. nỗ lực làm mình bình tĩnh trở lại, dùng ngón tay thăm dò cửa vào, “Là nơi này phải ?” Ngón tay tiến vào khiến Hứa Mịch run lên, cảm giác như phía dưới lại càng ướt hơn. Du Ninh Trạch cảm nhận được phản ứng của Hứa Mịch, biết là cuối cùng mình cũng tìm đúng đường rồi. đỡ lấy phân thân, chậm rãi dò xét vào. Cuối cùng, mới được phần ba bị mắc kẹt. Lúc Du Ninh Trạch vào, Hứa Mịch cảm thấy đau đớn, thở dồn dập, “Mẹ kiếp, xác định an vào đúng rồi chứ. Tại sao em lại cảm thấy đau vậy?” Du Ninh Trạch khẩn trương, bị Hứa Mịch , càng thêm khẩn trương. Giọng khàn khàn, “Nhất định là chỗ này. Em nhịn đau chút. lúc nữa càng đau.” cảm giác Hứa Mịch rất căng thẳng, liền vuốt ve người , khiến thả lỏng người ra. Hứa Mịch biết đây là điều mà mỗi người phụ nữ đều phải trải qua. Tục ngữ chết sớm siêu sinh sớm, cảm thấy mình phải cắn răng chịu đựng nỗi đau này. tận lực thả lỏng bản thân, “Em chuẩn bị tốt, vào .” “Được.” Du Ninh Trạch ghé vào người Hứa Mịch, nghĩ ngợi nhiều, thắt lưng trầm xuống, dùng sức vào. “A!.....” Đau đớn đến đột ngột khiến Hứa Mịch thét chói tai ra tiếng, phản xạ có điều kiện, đẩy Du Ninh Trạch ra. Nhưng do trời sinh thể lực giữa nam và nữ khác biệt, đẩy được Du Ninh Trạch. cảm giác như hạ thân bị chẻ làm hai. Bên trong nóng bừng và đau, có chút chất lỏng chảy xuống. Mà tên đầu xỏ gây ra còn ở trong, thậm chí còn từ từ rút ra. Cảm giác mở rộng này càng khiến cảm thấy đau. Vẻ mặt đau khổ, thở gấp, đau đến nỗi nước mắt cũng chảy ra. Tại sao phụ nữ lại phải chịu khổ như vậy, hàng tháng dì cả đến thăm thống khổ như vậy, tại sao lúc làm chuyện đó cũng phải chịu đau như vậy. Kỳ lúc Du Ninh Trạch vào cũng muốn nhịn xuống nhúc khúc, nhưng mà vật đó giống như có bản năng của mình, ở bên trong bắt đầu chuyển động. Hứa Mịch vừa khóc, khiến Du Ninh Trạch hoảng. Mấy ngày nay ở chung với Hứa Mịch, đều có bộ dạng kiêu ngạo cởi mở. Vậy mà bây giờ Hứa Mịch lại bị làm khóc. hoảng loạn lau nước mắt của Hứa Mịch, “Xin lỗi, xin lỗi. Đừng khóc, chúng ta làm nữa. Chúng ta làm nữa.” muốn rút ra, nhưng khi vừa động Hứa Mịch lại càng cảm thấy đau đớn, càng khóc nhiều hơn. Du Ninh Trạch dám động nữa. Phía dưới cũng trướng đau, cũng dám xuất ra, ra cũng rất đau. Lần đầu tiên cảm thấy, thời gian lại khó khăn như vậy. biết phải an ủi Hứa Mịch thế nào, cuối cùng chỉ có thể ôm Hứa Mịch, nhàng an ủi . Hứa Mịch khóc suốt, cũng biết vì sao, trước kia có kinh nguyệt càng đau hơn thế này nhưng hề khóc, bây giờ lại thể nén nổi nước mắt của mình. Giống như mình bị ủy khuất vậy. Mặc dù khóc nhưng phía dưới cũng co rút nhanh, Du Ninh Trạch lại dưới tình huống như vậy phóng ra. Du Ninh Trạch coi như trải qua lần đầu tiên của đời người, từ từ nhắm hai mắt thở ra. Trải qua gian nan vừa rồi, tại đột nhiên cảm thấy sảng khoái, khiến nhất thời chưa trở lại bình thường được. Du Ninh Trạch dễ chịu nhưng Hứa Mịch lại cảm thấy choáng váng. Trong cơ thể đột nhiên truyền đến dòng nhiệt lưu, cái kia ở bên trong mềm xuống, khiến cũng ngừng khóc. Nhất thời quên mất phải phản ứng. Giọng của nghẹn ngào, trong bóng đêm mơ hồ nhìn Du Ninh Trạch, “Xong rồi, có phải em hại bị ED ?” (ED là từ lóng ở Trung Quốc, ý là bị liệt dương) Du Ninh Trạch , “ED là cái gì?” “ED chính là bị như bây giờ.” Hứa Mịch lau nước mắt. A, hóa ra lúc cao triều gọi là ED sao. Du Ninh Trạch gật gật đầu, cười an ủi Hứa Mịch, “Ừ, nhưng mà cái đó đâu có hại.” Chỉ cần khóc cái gì cũng được. Du Ninh Trạch như vậy khiến Hứa Mịch cảm thấy tội lỗi, khóc , “Hu hu, xin lỗi, rất xin lỗi.” người đàn ông tốt lại bị hại, phải làm sao bây giờ. Hơn nữa người đàn ông này còn là chồng , có phải tính phúc nửa đời sau của còn . Trương Mộng hôn nhân tính phúc hạnh phúc. như vậy, cuộc hôn nhân này của hạnh phúc rồi? Mà kẻ đầu xỏ gây nên cũng là . Hứa Mịch nghĩ như vậy tuyệt vọng triệt để. Càng khóc lớn hơn. Mẹ kiếp, sao lại bất hạnh như vậy! Du Ninh Trạch thấy Hứa Mịch gào khóc như vậy, quả thực biết làm thế nào, “A, em có lỗi với , tại sao lại xin lỗi?” Mẹ kiếp, mặc dù trong những nguyên nhân lấy là vì cảm thấy dễ bắt nạt, nhưng mà hại như thế, mà vẫn còn thiện lương. Hứa Mịch cảm thấy mình là tội nhân, mặc dù vốn phải là người tốt. Hứa Mịch khóc khiến Du Ninh Trạch đau cả đầu. phiền não vò tóc, từ người Hứa Mịch đứng lên, bật đèn. Du Ninh Trạch vừa , Hứa Mịch lại cảm thấy phía dưới có gì đó chảy ra. rên lên tiếng, rất sắc. Cuối cùng, đợi rên xong, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, mắt tốt, híp híp lại. biết bây giờ cả người mình trần trụi, đưa tay ra cầm cái gối gần nhất dùng để che đậy bản thân. Chăn cách quá xa, tại hạ thân của rất đau, thể đứng lên lấy được. Cái gối này khá lớn, vừa vặn có thể che đậy được bộ vị mấu chốt người . Sau khi ôm lấy cái gối, cảm giác an toàn trở lại. quay đầu lại, nhìn thấy Du Ninh Trạch chưa mặc quần áo gì, nhắm mắt lại, “Mẹ kiếp, làm gì thế, mau mặc quần áo vào.” Du Ninh Trạch bất đắc dĩ nhặt quần ngủ mặc vào, sau đó đến cuối giường đắp chăn lên người Hứa Mịch. Hứa Mịch đắp chăn chỉ để lộ ra cái đầu. Trong lòng thấy cảm kích vì săn sóc của Du Ninh Trạch. Bởi vì vừa rồi khóc nên biết nhất định ánh mắt sưng đỏ lên. Mà Du Ninh Trạch xích lõa nửa người , ngồi bên giường nhìn . Khụ khụ, mặc dù Du Ninh Trạch nhìn qua cũng cường tráng, ngờ lúc cởi quần áo vẫn có thể nhìn thấy vài khối cơ bụng. Người giống những người đàn ông lưng hùm vai gấu mà nhìn người khá . Gương mặt cũng khá nhu hòa, làn da trắng, lúc cười lên mặt mày cong cong, còn có hai má lúm đồng tiền rất sâu. Hứa Mịch nhớ lần đầu tiên gặp , lúc đó chỉ cảm thấy tại sao người đàn ông hai tám tuổi lại có thể khiến cảm giác người có chút ngây ngô và đơn thuần. Ừ, nghĩ đến người đàn ông này là của , Hứa Mịch có chút kiêu ngạo tự mãn. “Vì sao vừa rồi em khóc suốt?” Ánh mắt Hứa Mịch hồng hồng, gò má trắng noãn, khiến Du Ninh Trạch nghĩ đến con thỏ. nhịn được véo khuôn mặt nộn nộn của Hứa Mịch. “Ặc....” Vừa rồi cảm xúc của rất kịch liệt. Cảm xúc qua , Hứa Mịch cũng bình tĩnh lại. Bây giờ bị Du Ninh Trạch hỏi như vậy, Hứa Mịch có chút chột dạ. Vừa rồi khóc cái gì? Khóc cho lần đầu tiên của ? Khóc vì tình chết của ? Hay là khóc vì những điều vớ vẩn trước kia của ? biết, chỉ là cam lòng. Vừa rồi chỉ lấy cớ để phát ra thôi. biết, ra khuất phục cuộc sống, khuất phục luân lý xã hội rồi. Cảm xúc đè nén trong hai năm qua, mấy ngày nay bị bắt cày công, cùng với việc về sau phải mờ mịt sống qua ngày cùng người đàn ông biết nhau chưa đến tuần, khiến vừa rồi bộc phát ra.
ặc ặc. trời ơi ta chết cười mất thôi. sao đôi này đáng thế biết.chị bảo ED mà lại ừ mới kinh chứ. tân hôn mà giống đôi này có khi cả đời kh quên nổi mất.đáng quá.
☆, Chương 3: Lúc Hứa Mịch tỉnh lại vẫn còn mơ mơ màng màng. Mãi lúc mới nhớ, đây là nhà mới của và Du Ninh Trạch. cầm lấy di động ở đầu giường nhìn thời gian. hơn chín giờ rồi. Cùng may vì có việc nên ngày hôm qua cha mẹ Du Ninh Trạch rời khỏi thành phố A về thành phố B rồi. Nếu hôm nay thể ngủ nướng được. Du Ninh Trạch ở trong phòng, bên cạnh cũng còn hơi ấm, có lẽ Du Ninh Trạch dậy được lúc lâu rồi. Hứa Mịch cảm thấy thân dưới thoải mái. muốn tắm rửa chút. Kết quả phát mình thể đứng dậy. phải là còn di chứng chứ. Khóe miệng Hứa Mịch giật giật. cắn răng, chống mình từ từ ngồi dậy. Chân vừa chạm đất, liền cảm thấy đau. Mẹ nó, nhất định là do kỹ thuật của Du Ninh Trạch tốt nên mới khó chịu như vậy. Ngày khác nhất định phải cải tiến kỹ thuật cho . nửa sống nửa chết, gần như là tập tễnh vào trong phòng tắm. Được lắm, hai chân gần như khép lại được. Mãi cho đến khi ngồi trong bồn tắm, nước ấm từ từ lan ra cả người, mới cảm thấy thư thái. ở trong phòng tắm lúc lâu mới mặc áo ngủ ra. Lúc ra ngoài thấy Du Ninh Trạch xếp chăn gối. Hứa Mịch nhìn ga giường có vết máu, mất tự nhiên qua đoạt chăn tay Du Ninh Trạch, “ nghỉ , để em làm!” Du Ninh Trạch cười cười, lúm đồng tiền như như , “ có chuyện gì, đợi lát nữa còn phải về nhà mẹ, em thay quần áo trước , để .” Hứa Mịch sang chuyện khác, “Sáng sớm tinh mơ, đâu?” “ đến tiệm thuốc mua ít đồ.” Hứa Mịch hỏi, Du Ninh Trạch mới nhớ. đưa hộp thuốc bàn cho Hứa Mịch. “Đây là cái gì?” Hứa Mịch cận , nhìn tên thuốc. Du Ninh Trạch nhếch miệng, ánh mắt dám nhìn vào Hứa Mịch, chỉ nhét thuốc vào tay Hứa Mịch, câu tự mình xem rồi ra khỏi phòng. “Ặc....” sau khi Du Ninh Trạch trời khỏi phòng, Hứa Mịch mới nhìn hộp thuốc trong tay. Được rồi, cũng khó cho , người đàn ông hay xấu hổ còn tự mình mua thuốc này cho . Hứa Mịch ngồi giường, dùng ngón tay xoa thuốc lên. Xoa thuốc vào nơi đó giúp thấy thoải mái hơn, giảm bớt đau đớn. Sau khi xoa thuốc xong, dọn ga giường, ném vào trong máy giặt. ...... Giữa trưa, Hứa Mịch và Du Ninh Trạch về Hứa gia ăn cơm. Ngày hôm qua khi Hứa Mịch xuất giá, bà Hứa khóc nức nở. Ba năm nay, bà Hứa gấp gáp muốn gả ra ngoài, bởi vậy mà giữa hai người xảy ra nhiều mâu thuẫn. Nhưng khi lấy chồng, Hứa mẹ lại thương tâm hơn bất cứ ai. đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua ba với . Ngày đó ba và mẹ đến Du gia, sau đó mẹ chồng đưa tiền sính lễ cho mẹ, lúc đó mẹ hoảng hốt, cầm tiền nhét vào tay mẹ chồng, luôn miệng cần. Mẹ có lẽ là người đầu tiên từ trước tới nay từ chối nhận tiền sính lễ. Mẹ chồng sính lễ phải cầm, sau đó vẫn là ba nhận sính lễ. Cuối cùng lúc ở ba lái xe về, mẹ ngồi xe cầm sính lễ và khóc. Mẹ cầm số tiền này, khiến mẹ cảm thấy như bán con . Sau đó ba cũng nhịn được, hai người cùng ngồi xe khóc. Kết hôn là đại trong đời, nhưng kết hôn vội vàng như vậy, thậm chí chính cũng cảm thấy hoang đường, suy nghĩ dùng não. Hai năm qua làm quen với vô số người, cũng từng kết giao với số đối tượng xem mắt thời gian, cuối cùng đều thôi. Lòng vòng dạo quanh, ngờ vẫn là người cưới chui. nghĩ như vậy nên lần kết hôn này, trong đáy lòng vẫn oán mẹ. Nếu phải hai năm qua bị mẹ thúc giục cưới chui với người khác nhanh như vậy. Nếu phải bị mẹ ảnh hưởng bây giờ vẫn là người chưa kết hôn. Ba cũng nhìn ra vướng mắc giữa và mẹ, cho nên hôm qua mới cho chút việc. Kỳ cũng biết, mấy năm nay mẹ tốn nhiều tâm tư vì . Lúc trở lại Hứa gia, đầu tiên ôm mẹ cái, “Có phải mẹ nhớ con muốn chết ?” Mẹ giễu cợt , “Tôi còn lâu mới nhớ người lương tâm như .” Hứa Mịch cáo trạng với ba, “Ba, ba phải giáo dục lại mẹ , mẹ lại chuyện với lương tâm của mình rồi kìa.” Ông Hứa ngồi chuyện với Du Ninh Trạch bên bàn trà, nghe thế cũng chỉ cười cười. Du Ninh Trạch cũng cười, ánh mắt nhìn Hứa Mịch có chút sủng nịnh, lại giúp ông Hứa thêm trà. Ông Hứa nhìn con rể, cũng vừa lòng. ra trong lòng ông rất hối hận vì để đám cưới của con diễn ra qua loa như vậy. Ông luôn phản đối cưới chui, ngờ cuối cùng con ông lại cưới chui. Lúc trước sở dĩ ông Hứa coi trọng Du Ninh Trạch là con rể, trong đó có nguyên nhân là Du Ninh Trạch lễ phép, biết hiếu kính trưởng bối, hơn nữa hút thuốc, uống rượu. Con ông xem qua nhiều đối tượng như vậy, chỉ có Du Ninh Trạch khiến ông vừa lòng nhất. Con ông cũng là người có mắt, lúc xem mắt, Du Ninh Trạch mặc tây trang, dáng ngồi đoan chính, kiêu ngạo, siểm nịnh, cách năng hào phóng. Ông đoán là nguyên nhân Hứa Mịch chọn Du Ninh Trạch còn vì bộ dạng Du Ninh Trạch khá tốt. Ông nghĩ, ông còn phải khảo sát con rể mới được. Hứa Mịch vào phòng bếp giúp mẹ. “Ông nội và bà nội đến ăn cùng nhà mình sao?” Ông nội và bà nội Hứa Mịch tổng cộng có hai người con trai. Bác Hứa Mịch công tác ở thành phố B cho nên việc chăm sóc ông nội bà nội do ba đảm nhiệm. Vốn là người nhà ở chung chỗ, nhưng sau này vì mẹ phải chuyển công tác, mua nhà mới phải chuyển nhà nhưng ông bà nội bỏ được nhà cũ. Ba làm ông nội đổi ý được. Cũng may nhà mới cách nhà ông bà nội chỉ 15 phút xe, cho nên ba đồng ý cho ông bà nội ở lại nhà cũ. Mỗi tuần ba mẹ trở về nhà ba bốn lần. Mẹ xào thức ăn, “Ừ, ông bà đến. Sáng nay bác con trở về gấp, đợi lát nữa bọn họ về ăn cơm.” Hứa Mịch nhặt rau, đáp: “A”. “Tối hôm qua ngủ quen chưa?” “Bình thường.” Bà Hứa nghiêng đầu nhìn con , nhịn được , “Nhà Ninh Trạch khác với nhà mình, con nên thu liễm tính khí của mình lại, nên hơi tí cáu kỉnh.” “Con biết rồi.” Giọng Hứa Mịch có chút kiên nhẫn. Lời này mẹ biết bao nhiêu lần, nghe cũng thấy phiền. lớn như vậy, chẳng lẽ điều đó còn biết sao. Con về nhà, bà Hứa cũng cao hứng. Bà chỉ có đứa con, từ Hứa Mịch bị bà và chồng làm hư, tính khí tốt, tính cách cũng mạnh mẽ, bà Hứa chỉ sợ con ở nhà chồng chịu ủy khuất. Haiz, chỉ là cần nóng nảy là được rồi. Con vừa trở về, bà Hứa cũng muốn làm con mất hứng, gì nữa. Lúc ông bà nội Hứa Mịch tới, ôm lấy Hứa Mịch khóc trận. Hồi ba mẹ bận công việc, có thời gian chăm , đều là ông bà nội chăm . Cho nên tình cảm của và ông bà nội rất sâu đậm. Kỳ trước kia lúc làm, năm về nhà tới vài lần nhưng ông bà cũng chưa luyến tiếc như vậy. Bây giờ rời nhà mới đêm, bà nội kéo tay thả, nhìn trái nhìn phải, chỉ sợ thiếu mất miếng thịt. Hứa Mịch biết, ra ông bà chỉ cảm thấy khác thôi. Trước kia dù thế nào vẫn là người Hứa gia. Bây giờ lập gia đình rồi, coi như là người Du gia. Cho nên ông bà mới như vậy. ............... Lúc Hứa Mịch ra khỏi nhà vệ sinh, phát trong phòng chỉ còn Du Ninh Trạch. Hứa Mịch quả hết chỗ , ngả người ghế sofa, đầu tựa vào người Du Ninh Trạch, “Tại sao bây giờ bố mẹ vẫn dùng chiêu này?” Mấy ngày và Du Ninh Trạch làm quen, bố mẹ luôn tạo cơ hội cho và Du Ninh Trạch ở với nhau. Luôn đuổi hai người bọn họ ra ngoài, hay lên là để bọn họ hẹn hò. Bây giờ kết hôn rồi, cho nên càng làm quá. Có thể thể bọn họ ở nhà để tạo gian. Du Ninh Trạch híp mắt cười, lúm đồng tiền như như , điều chỉnh dáng ngồi của mình để Hứa Mịch dựa vào thoải mái hơn. “Haiz, em này, lúc ở đều có vẻ xấu hổ, tại sao lúc ở trước nhiều người nhà của em như vậy cũng thấy ngượng ngùng?” “Chỗ nào! xấu hổ chỗ nào. Em nhìn lầm rồi.” Du Ninh Trạch trừng mắt nhìn Hứa Mịch, phản bác lại theo bản năng. Hứa Mịch và Du Ninh Trạch kết giao chỉ ba ngày, trong ba ngày này có thể là phát triển thần tốc, coi như cũng biết chút về tính cách của người đàn ông này. Hai mươi tám tuổi, nhưng khi ở cùng , đôi khi biểu chút bộ dạng trẻ con. Sau khi quen với , cười xấu hổ đấu võ mồm với . Thậm chí có đôi khi ngây thơ cố ý nháo , chơi cùng . thỉnh thoảng có cảm giác như bọn họ là chàng trai đương thời thanh xuân. thể , trong ba ngày có cảm giác như là học trò đương, ngây ngô, ngọt ngào, chờ đợi. Tất cả điều đó đều là Du Ninh Trạch tạo cho . Trời mới biết, mấy ngày này, ngoài mặt có vẻ nghiêm trang, nhưng trong lòng vô cùng tà ác. Mỗi lần ngại ngùng, má lúm hơi nhếch lên rất muốn dày vò phen. Nhưng mà, lúc đó người nhà luôn ân cần dạy dỗ , thể để lộ bản tính, bằng dọa mất đối tượng này. Bây giờ hai người kết hôn rồi, cột lấy nhau giấy chứng nhận rồi. cũng thể trả hàng lại. Nhìn gò má trơn nhẵn, biểu cảm trẻ con, tâm Hứa Mịch ngứa ngáy, nhịn được, ngồi dậy, đẩy ngã Du Ninh Trạch, thô lỗ giạng chân ngồi người , vươn tay nắm hai gò má của , cười trầm, “Em muốn làm thế này từ lâu rồi. Bóp chết !” ____________ Nữ 9 lưu manh quá
Hắc hắc, "bóp chết " nghe có vẻ thâm nho nhờ , nam 9 ngây thơ phải gặp nữ 9 lưu manh thế mới mau có thịt ăn thích couple Hứa Du này quá