Mê Cưới - Cận Lê Mộ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 36

      bình thường đây là làm sao a? cần lộ ra bộ dạng này được ! Lúm đồng tiền là đáng chết người a! Còn có vẻ mặt thẹn thùng như vợ ! Sao lại diễn thành con nhà lành bị trêu ghẹo. Nhìn Du Ninh Trạch như vậy, Hứa Mịch biết nên gì cho phải. Tuy rằng biết đột nhiên phát điên gì mà lại thành như vậy, nhưng mà bộ dạng này của đúng là làm cho muốn bắt nạt a a a a a a a a !!

      Hứa Mịch rục rịch, bắt đầu háo sắc, rốt cuộc vẫn nhịn được, môi tiến lên hung hăng hôn lên gương mặt đỏ bừng của .

      Bởi vì tiến lên, người nghiêng lên, sức lực tay cũng lớn hơn, hơn nữa Hứa Mịch cường hôn, nháy mắt Du Ninh Trạch liền cứng rắn….

      Hứa Mịch cảm giác thấy cái mình nhéo trong tay biến hóa, cúi đầu vừa nhìn: “…”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Lúc Hứa Mịch bị Du Ninh Trạch đè xuống gặm hôn, Hứa Mịch còn quên nghĩ, này có tính là câu dẫn …..Nhưng mà hai người bọn họ rất lâu làm, đói khát như vây cũng là bình thường,

      Du Ninh Trạch vẫn còn lý trí, lúc tiến vào còn quên hỏi, “ hơn ba tháng, có thể .”

      Hứa Mịch bị trêu chọc làm cho khó chịu, tay túm chặt lấy ga giường, “ đây là muốn ăn đòn sao, tên lên dây mới hỏi?” Nếu thể làm, từ đầu ngăn cản .

      Du Ninh Trạch ngượng ngùng cười cười, hôn mặt , sau đấy nhấc chân lên, nhẫn nhịn lại kìm nén từ từ tiến vào.

      Đến khi vào hết hai người cũng thở phào.

      Đợi cho Hứa Mịch thích ứng, Du Ninh Trạch mới hoạt động thắt lưng, còn quên dặn, “Nếu thoải mái nhớ

      Có thể là cố kị đứa bé, cho nên động tác của cũng dám mạnh, vẫn đều nhàng ra vào.

      Sau đấy rất nhanh Hứa Mịch đến, cắn răng, nhịn được, hai chân vòng chặt thắt lưng , : “ nhanh chút.” xong cũng thấy ngượng, đỏ mặt, xoay mặt dám nhìn .

      Có chỉ lệnh của phụ nữ mang thai, Du Ninh Trạch cũng khách khí, hai tay ôm chân , dùng sức đâm vào, “Cảm thấy khỏe nhất định phải với .”

      Hứa Mịch rên rỉ, giọng rên.

      Lâu lắm làm, cảm quan kích thích càng mãnh liệt, cuối cùng Hứa Mịch cảm thấy chịu nổi, khàn khàn hô, “ chút…. cần…. chút…. cần…..”

      Sau đấy Du Ninh Trạch cũng hiểu được bản thân đâm vào mạnh, sợ Hứa Mịch chịu được, cắn răng rút ra, tay phải xoa của mình, tính tự cung tự cấp cho qua trận này.

      Du Ninh Trạch vừa rời khỏi, Hứa Mịch choáng váng, liền cảm thấy từ chỗ cao bị đẩy mạnh xuống, còn chưa tới, bây giờ cảm thấy hư . Sau đấy thấy Du Ninh Trạch thế nhưng còn dùng tay phải tự giải quyết, thẹn quá thành giận, “Du Ninh Trạch! thế nhưng chỉ lo bản thân để ý đến sống chết của em!”

      Du Ninh Trạch đỏ mặt, thở hổn hển, động tác tay ngừng, “ phải em cần sao.” Chẳng lẽ nghe nhầm? nhớ nghe thấy cần vài lần.

      “Chẳng nhẽ biết phụ nữ đều là đằng nghĩ nẻo sao. Đặc biệt là ở giường.” Hứa Mịch muốn khóc, dựa vào, cho tìm chết ! Cho dải vải trắng, muốn thắt cổ!

      Du Ninh Trạch nhìn thấy bộ dạng khóc ra nước mắt của Hứa Mịch, biết vừa rồi đúng là nghĩ đằng nẻo. rất nhanh phản ứng lại, biết sai có thể sửa. Lập tức tiến vào, sau đấy hung hăng đâm, thở dốc , “Đừng khóc, em mang thai, nghĩ là em chịu nổi, là hiểu nhầm ý em.”

      Hứa Mịch: “…… Ai khóc? mới khóc, cả nhà đều khóc.”

      Du Ninh Trạch cười , “Được được được, là khóc. Nhưng mà ba mẹ khóc.”

      Hứa Mịch: “….”

      Du Ninh Trạch cảm thấy là còn chưa đủ hiểu biết suy nghĩ phụ nữ. Nhưng mà chỉ suy nghĩ trong nháy mắt, suy nghĩ rất nhanh bị cảm quan kích thích kéo .

      Xong xuôi, Du Ninh Trạch nằm nghiêng ôm Hứa Mịch bình tĩnh lại.

      Hứa Mịch bình tĩnh lại sau, nhớ tới chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy chết quên . sao lại làm chuyện mất mặt như vậy, còn những lời mất mặt như vậy! Trời ạ, sinh thể luyến đều….rất dọa người !!!!

      đẩy đẩy Du Ninh Trạch, “ ra ngoài a.” Cái gì đấy của vẫn còn ở trong người ….

      Du Ninh Trạch hôn , hơi do dự, “ là muốn ra ngoài sao?”

      Lời này của Du Ninh Trạch làm cho Hứa Mịch hoàn toàn nổi giận, cảm thấy đây là cười nhạo chuyện vừa rồi, nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt, “Mắt nào của thấy em . Nếu ra, vậy sau này cũng cần vào nữa.”

      Du Ninh Trạch biết Hứa Mịch đây là thẹn quá hóa giận, lại dám nhổ lông đầu phụ nữ có thai, ngoan ngoãn ra.

      Phốc….Nhưng mà vẫn nhịn được, nở nụ cười. Chủ yếu là bộ dạng nghẹn khuất vừa rồi của Hứa Mịch rất buồn cười. Du Ninh Trạch vừa cười, liền ngừng được, càng nghĩ càng buồn cười.

      Hứa Mịch: “…” ngứa tay, muốn đánh người. Bộ dạng vừa rồi của là bị ai hại? Đầu sỏ còn dám cười?

      Xúc động là ma quỷ. Đạo lý này Du Ninh Trạch sớm biết, nhưng mà bây giờ cũng cảm nhận được trừng phạt. Sau đêm đấy, mấy ngày liền Hứa Mịch đều để ý đến . Có khi chạm mắt, trừng , cả người tản ra sát khí, sau đấy tránh ra.

      Có khi bất đắc dĩ có việc phải với , cũng là lạnh lùng nghiêm túc, giống bộ dạng hi hi ha ha trước kia.

      Nhưng mà Du Ninh Trạch cũng xem như có việc gì, vẫn như bình thường trêu , thường thường vứt tiết tháo lấy lòng . Tiếc là Hứa Mịch để ý. để ý, làm cho cảm thấy rất nhàm chán.

      Những cái này Du Ninh Trạch đều có thể chấp nhận, duy nhất thể chấp nhận chính là Hứa Mịch cướp đoạt quyền lợi trao đổi với đứa của ! Điều này làm cho Du Ninh Trạch sâu sắc hối hận vì ngày đấy nhịn cười.

      Từ lúc Hứa Mịch mang thai, buổi tối luôn muốn sờ bụng chuyện với cục cưng, là dưỡng thai. Bây giờ mang thai hơn ba tháng, bụng to ra, sờ lên, đều thấy cứng cứng.

      Sau đêm đó, mỗi lần lúc trao đổi cảm tình với cục cưng, Hứa Mịch đều lấy các loại lý do từ chối.

      Du Ninh Trạch vô cùng sám hổi….. A Mịch, có tội, nên cười….

      Du Ninh Trạch còn đặc biệt học hỏi Từ Khiêm cái người ngao du giữa đống phụ nữ.

      Từ Khiêm uống coffee do Du Ninh Trạch tự tay pha, đắc ý , “Lúc phụ nữ muốn chính là muốn. Bình thường lúc cần cũng chính là cần, nhưng mà có đôi lúc cần đúng cần. Lòng dạ phụ nữ a dễ đoán, muốn xem thiên phú. phải người nào cũng có thiên phú như mình. đến, loại việc chỉ có thể hiểu mà diễn đạt được thành lời.

      Du Ninh Trạch: “…” im lặng lên, sau đây từ trong tay Từ Khiêm lấy cốc coffee, cầm cốc coffee ra khỏi văn phòng Từ Khiêm.

      Từ Khiêm: “…”

      Mỗi lần Du Ninh Trạch tan sở đều mang chút này nọ về nhà cho Hứa Mịch ăn, Hứa Mịch thích những thứ Du Ninh Trạch mang về. đối với đồ ăn có thích , chỉ có cầu, ăn ngon là được. Hôm nay Du Ninh Trạch vẫn như trước mua này nọ định mang về nhà. Từ lần trước ăn bị bỏng sau cũng chưa ăn lại, nhưng mà vẫn nhắc nhắc lại là muốn ăn cái kia. là sợ bị bỏng, vẫn cho ăn, cũng cho tự mình mua ăn.

      suy nghĩ hay là hôm nay mua về cho .

      Cuối cùng Du Ninh Trạch vẫn mua mà mua quả sầu riêng to về…..Lần trước Hứa Mịch chưa ăn được sầu riêng, lần này mua về cho ăn, tuy rằng mùi vị này đúng là thối. Du Ninh Trạch im lặng nghĩ, bình thường Hứa Mịch nhìn thấy đồ ăn phát tính tình, lần này ăn đến sầu riêng mà thích, khẳng định quên tội lỗi của .

      Chính là đoán đúng mở đầu nhưng mà có đoán đúng kết cục.

      Hứa Mịch nhìn thấy sầu riêng, là hai mắt sáng lên. rất lâu rồi chưa ăn sầu riêng, sớm thèm chết.Lúc trước ở nhà, cùng mẹ đại nhân thực rất ít ăn sầu riêng, bởi vì ba đại nhân muốn ngửi thấy mùi này. nhớ Du Ninh Trạch cũng vô cùng ghét bỏ mùi này, cho nên lần trước siêu thị bọn họ mới mua về.

      Ăn cơm xong, Hứa Mịch vội vàng muốn ăn sầu riêng. Nhưng mà vấn đề là biết tách… Trước kia ăn sầu tiêng đều là mẹ Hứa tách….

      Hứa Mịch nhìn về phía Du Ninh Trạch, vẻ mặt “ mau tách ra”

      Du Ninh Trạch: “…” Từ trước tới giờ Du gia ăn sầu riêng, cũng là lần đầu tiên mua. Ăn cũng chưa từng ăn, càng đừng đến chuyện tách ra….

      Dì Lý dọn dẹp phòng bếp xong ra, liền nhìn thấy hai người ngây ngốc nhìn cái quả so với dưa hấu còn to hơn. Loại quả này bà cũng từng nhìn thấy ở siêu thị cùng cửa hàng hoa quả.

      Hứa Mịch giống như nhìn thấy được cứu tinh, “Dì! Dì biết tách sầu riêng !”

      Dì Lý: “Sầu riêng là cái gì?”

      Hứa Mịch : “….”

      Dì Lý nhìn thoáng quả cái quả bàn, phản ứng lại, “Nga, đây là sầu riêng.” Bà vươn tay đè sầu riêng, “Tôi biết tách như nào.” xong xoay người vào phòng bếp

      Hứa Mịch mắt sáng lên, rốt cục nhìn thấy hi vọng.

      Dì Lý cầm cái dao thái cùng cái thớt gỗ ra, vừa vừa , “Cục xương cứng như vậy tôi còn chặt được gì đến cái này.”

      Hứa Mịch: “….”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Dì Lý để sầu riêng lên thớt gỗ, cầm lấy dao thái chuẩn bị dùng sức bổ xuống.

      Vẻ mặt hung dữ làm cho Hứa Mịch chấn kinh, “Đợi !”

      Dì Lý ngẩng đầu nhìn , “Làm sao?”

      Hứa Mịch yếu ớt : “Hình như sầu riêng thể làm như vậy.” Bổ xuống có thể sao. nhớ mẹ đại nhân dùng dao a.

      Du Ninh Trạch cũng thấy như thế ổn, nghĩ nghĩ, “Chắc là dùng dao , ở tại chỗ nào đấy tách ra, rồi từ từ tách ra.” Vì thế phòng bếp cầm dao gọt quả, thuận tiện cầm cái khẩu trang đeo lên.

      Hứa Mịch ngồi sofa, tay đặt đầu gối chống đầu, vô cùng 囧 nhìn Du Ninh Trạch chọc sầu riêng.

      Cuối cùng cũng ăn được quả sầu riêng kia, bị đặt ở góc hẻo lánh trong tủ bát. buổi tối qua , trong phòng tràn ngập mùi sầu riêng ở mỗi ngóc ngách.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      Du Ninh Trạch: Mộ gia, ngươi nhất định là mẹ kế, biến chúng ta thành nghẹn khuất như vậy.

      Hứa Mịch: đồng ý

      Mộ gia: Tuy rằng ta là mẹ kế, nhưng cũng là mẹ kế tâm mùa xuân a.
      A fang, Juuni, AnAn9 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Lúc đầu đỏ mặt....:04(1):....5p sau thì cười ngất với 2 a chị..........khổ.......hài thật :059:
      lynnnng thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 37

      Uy lực của sầu riêng quả nhiên là mạnh mẽ, cho dù cái tủ bát kia đóng chặt như vậy, cửa phòng kia cũng đóng chặt, kết quả, buổi sáng lúc Hứa Mịch dậy, thế nhưng trong phòng mình cũng hơi hơi ngửi thấy mùi sầu riêng.

      Hứa Mịch cảm thấy, đối với người thích ăn sầu riêng như , mùi này thơm. Nhưng mà đối với Du Ninh Trạch mà , như vậy. Bởi vì sáng hôm nay khó được cảm thấy ba cái gấp của con người, toilet xong ra, lúc trèo lên giường mới phát Du Ninh Trạch thế nhưng lại đeo khẩu trang.

      Dường ngủ yên, mày hơn nhăn. Lông mi của rất dài, ở đầu mí mắt đổ bóng. Bên dưới cũng nhìn thấy được vành mắt đen, có lẽ là buổi tối ngủ ngon.

      Du Ninh Trạch như vậy làm cho Hứa Mịch áy náy. thích mùi sầu riêng, nhưng mà vì lấy lòng , vẫn mua về. ngờ tố hôm qua chưa ăn được, dám để đến hôm nay, làm cho cả nhà toàn là mùi sầu riêng.

      Kết quả này cũng làm cho Hứa Mịch cũng 囧. Nhìn thấy đeo khẩu trang ngủ, càng 囧 cũng hơi đau lòng.

      ra Hứa Mịch có thể hiểu được cảm giác của Du Ninh Trạch. Rất nhiều người ghét sầu riêng là vì trước đấy ngửi thấy mùi sầu riêng, liền muốn chạm vào phần thịt ngon miệng kia nữa, vẫn luôn nghĩ là thịt bên trong cũng giống như mùi của nó khó chịu. Trước kia lúc chưa từng ăn sầu riêng, ngửi thấy mùi cũng thấy buồn nôn. Có lần bị mẹ đại nhân ngàn dỗ vạn dỗ. Từ nay về sau hề ghé bỏ mùi sầu riêng, còn vô cùng muốn ăn sầu riêng.

      Tròng mắt Hứa Mịch đảo qua đảo lại, nảy ra ý nghĩ, suy nghĩ hôm nay cho dù thế nào cũng phải tách được sầu riêng, sau đấy bắt Du Ninh Trạch ăn miếng mới được.

      Bây giờ chỉ có thể cho chịu khổ đeo khẩu trang ngủ. Được rồi, cùng lắm chờ tỉnh lại rồi đối với tốt hơn. Hứa Mịch tiến gần lại, nhàng hôn lên mất .

      Hứa Mịch thề, động tác của đến thể hơn, nhưng mà vì cái lông gì, thế nhưng lại mở mắt? Đây là bị đánh thức? Vẫn là báo thù lần trước giả vờ ngủ?

      Du Ninh Trạch mở mắt, nhìn thấy Hứa Mịch vẻ mặt kinh ngạc ngồi cạnh , kỳ quái : “Sao lại dậy sớm như vậy?” xong quay đầu nhìn đồng hồ, nga, sắp 9h, cũng sớm.

      Hứa Mịch trầm nhìn , “Có phải vừa rồi vẫn luôn ở giả vờ ngủ?”

      Du Ninh Trạch mờ mịt hỏi: “ có a. làm sao vậy”

      Hứa mịch nghiêm túc quan sát vẻ mặt , xác định là giả vờ, mới cười tủm tỉm , “ có việc gì, có việc gì.”

      Du Ninh Trạch hoài nghi, “….Sao lại cảm thấy em có ý tốt….”

      Hứa Mịch phản bác, “Sao có thể, em hồn nhiên lại là người thiện lương.” vừa nằm xuống vừa , “Khó được cuối tuần, chúng ta tiếp tục ngủ.”

      Du Ninh Trạch nghiêng người ôm lấy , cọ cọ, “Được.”

      Hứa Mịch nhìn thoáng qua khẩu trang của , “ có thể tháo khẩu trang ra ? Nhìn như vậy thấy là lạ.”

      Du Ninh Trạch sờ sờ khẩu trang của mình, ra đeo khẩu trang vẫn ngửi thấy mùi sầu riwwng, chẳng qua mùi đậm như vậy. Đeo lâu như vậy, cũng hơi khó thở.

      tháo khẩu trang ra, càng ôm sát cọ lên người Hứa Mịch. Ngửi mùi hương người Hứa Mịch, có thể bỏ qua mùi sầu riêng.

      Hứa Mịch vươn tay xoa đầu Du Ninh Trạch, “ ngoan.” Gần đây trào ra tình thương của người mẹ, bộ dạng này của làm cảm thấy đáng , trong lòng ngọt ngào muốn tan thành nước, nửa ôm nửa xoa lưng , giống như vuốt lông cho sủng vật.

      Du Ninh Trạch: “…. cần xoa như vậy.”

      Hứa Mịch hừ tiếng, “Liền muốn xoa như vậy.”

      Du Ninh Trạch: “Em như vậy cảm giác như sờ sủng vật.”

      Hứa Mịch đương nhiên : “Em chính là sờ sủng vật a.”

      Du Ninh Trạch đen mặt, điều chỉnh tư thế nằm, để ý Hứa Mịch phản đối, đem nửa người đều ôm vào lòng , tay vòng ra sau lưng ôm lấy bên vai kia của , “Ừ, như vậy là được rồi.”

      Khóe miệng Hứa Mịch giật giật, như vậy sờ đến sau lưng .

      Du Ninh Trạch cảm thấy mỹ mãn, tay để lên bụng .

      cho sờ.” Hứa Mịch hất tay ra.

      Du Ninh Trạch lại để tay lên, hơi ủy khuất, “ lâu rồi có trao đổi tình cảm với đứa bé.”

      Hứa Mịch lại lấy tay ra, “Lâu lúc nào, hôm qua mới trao đổi còn gì.”

      Du Ninh Trạch lại thuận theo để tay lên, “Hôm qua mới trao đổi lần, tính.”

      Hứa Mịch cười rất đáng đánh đòn, cũng lại trêu , “Vậy làm cho hai đứa sang bụng a, phải là có thể cả ngày trao đổi tình cảm với bọn họ sao.”

      đến đây, Du Ninh Trạch nghĩ nghĩ, nhất thời tâm tình rất tốt, “Nếu đến trong bụng , là sinh đôi a.” Nếu có A Mịch, làm sao có thể có con sinh đôi! Vừa nghĩ như vậy, lại thấy mỹ tư tư.

      Hứa Mịch: “Vậy sao.” ra đố với xuất của cục cưng là ngoài ý muốn. Cũng chưa chuẩn bị, hai đứa bé đến rồi. Hứa Mịch im lặng nghĩ, nếu trước đấy mà tránh thai, về sau lại từ từ muốn đứa nhở, chừng liền có mang thai sinh đôi. Đây là gặp gỡ trong cuộc đời a.

      Buổi chiều, Du Ninh Trạch lái xe đưa Hứa Mịch sân bay dón Du Thịnh cùng Lữ Quỳnh Mai. Trước khi đưa dì Lý về nhà ba mẹ, để cho dì Lý nấu cơm tối.

      Chuyến bay quốc tế thường là buổi chiều tối. Hai người ở sân bay chờ hơn 2 tiếng, mới thấy Du Thịnh cùng Lữ Quỳnh Mai ra.

      Khí sắc ba mẹ chồng rất tốt, nhìn ra được là tâm tình tốt. Du Ninh Trạch nhận lấy hành lý của ba mẹ, mà Hứa Mịch đứng ở bên cạnh , bình tĩnh mà chào hỏi với hai vị trưởng bối.

      Du Thịnh gì, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu. Lữ Quỳnh Mai thân thiện hơn, bà nhìn lướt qua bụng Hứa Mịch, cười : “Đợi lâu rồi .”

      Hứa Mịch cũng cười, “Đợi chưa được bao lâu ạ.” vừa vừa giúp Du Ninh Trạch đẩy hành lý, bị Du Ninh Trạch từ chối, “ mình là được rồi.”

      Tuy rằng bụng Hứa Mịch mới hơn ba tháng, nhưng lộ ra là mang thai, Lữ Quỳnh Mai từ lúc ra vẫn quan sát bụng , làm cho Hứa Mịch biết nên gì mới tốt. thể là trước mặt mọi người bụng con có gì mà nhìn, mẹ cũng đừng nhìn.

      Lên xe, Hứa Mịch cùng Lữ Quỳnh Mai ngồi ở ghế sau, Du Thịnh ngồi ở ghế phụ.

      Dọc theo đường về, Lữ Quỳnh Mai cùng Hứa Mịch đều chuyện. ra đa số là Lữ Quỳnh Mai hỏi Hứa Mịch trả lời.

      Về đến nhà, dì Lý làm xong bữa tối.

      Lúc ăn cơm Lữ Quỳnh Mai nhớ tới cái gì, hỏi: “A Mịch, sao mẹ cảm thấy bụng con mới ba tháng lại to hơn phụ nữ bình thường? kiểm tra thai nhi chưa.”

      Du Thịnh bị Lữ Quỳnh Mai đến cũng ngẩng đầu nhìn Hứa Mịch bất đắc dĩ, bị bàn ăn chặn nhìn thấy bụng . Du Thịnh có hơi mất tự nhiên thu lại tầm mắt.

      Lữ Quỳnh Mai vừa như vậy, Hứa Mịch nhưng lại ngượng trả lời. Chẳng lẽ Du Ninh Trạch chưa cho bọn họ là mang thai đôi sao. chuyển cho Du Ninh Trạch ánh mắt.

      Du Ninh Trạch nhận được mệnh lệnh của Hứa Mịch, ho khan hai tiếng, sau đó nghiêm túc , “ khám thai.”

      Sau đấy đâu…. có? Hứa Mịch đối với hành vi thừa nước đục thả câu của Du Ninh Trạch cảm thấy vô cùng khinh bỉ. chuyện thế nhưng lại chỉ nửa?

      Tuy là ăn ngủ , Du Thịnh lúc này cũng vô cùng vui với hành vi thừa nước đục thả câu của con trai mình, nhìn bộ dạng còn vô cùng vui vẻ, điều này làm cho Du Thịnh rất muốn giáo huấn phen. Nhưng mà bây giờ phải là lúc dạy dỗ, ông hỏi, “Kết quả khám thai như nào?”

      Du Ninh Trạch nhếch miệng cười, vô cùng đáng đánh đòn khooe ra với Du Thịnh cùng Lữ Quỳnh Mai, “Hai cục cưng đều vô cùng khỏe mạnh.”

      Lữ Quỳnh Mai nhất thời hiểu, “Hai cục cưng gì cơ??”

      Du Ninh Trạch rất bình tĩnh nga tiếng, sau đấy dùng ngữ khí khiêm tốn lại than thở , “Haizzz, ngờ lại có đôi cục cưng, sinh đôi.”

      Du Thịnh: “…”

      Lữ Quỳnh Mai: “…”

      Hứa Mịch nhịn được dùng ánh mắt sắc bén như đao nhìn , biểu tình sao lại đánh ăn đòn như vậy, ngữ khí càng đáng ăn đòn. Làm cho rất muốn lên đánh hai cái. Tuy rằng trong lòng cũng là vô cùng ám thích.

      Du Ninh Trạch nhìn thấy ba mẹ ngẩn người, trong lòng cũng giống như Hứa Mịch vô cùng ám thích. Lúc biết được Hứa Mịch mang thai đôi, vẫn rất muốn tìm người khoe ra, nhưng mà bất hạnh là tìm thấy người a. Hơn nữa con còn chưa sinh ra đâu, khoe lộ liễu như vậy Du Ninh Trạch cảm thấy hơi tốt lắm. Chẳng lẽ làm cho tự lên trước mặt mọi người sao, ai nha, vợ của tôi mang thai đôi a. Loại hành vi này vô cùng ngu ngốc, Du Ninh Trạch làm. Cho nên nghĩ chỉ có thể đợi sau này sinh con xong, xem này, con tôi là sinh đôi nha. cảm thấy như vậy tốt hơn.

      Hành vi nhịn lâu rồi, nhịn đến khi sinh con ra mới được a. còn cách nào, cũng chỉ có thể nhịn. Bây giờ rốt cục có cơ hội làm cho có thể khoe ra trước cặp sinh đôi nhà mình, cảm thấy phải thích bình thường a. Nhưng lại là khoe khoang với ba mẹ mình, cảm giác đấy lại thích gấp đôi.

      Mỗi người đều giống nhau, muốn chuyện mình làm có thể được đến ba mẹ khen ngợi, làm cho ba mẹ cảm thấy, con nhà mình là trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy hoặc là con nhà mình giỏi cỡ nào. Mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, loại tâm lý này vẫn thay đổi.

      Sau khi Du Thịnh cùng Lữ Quỳnh Mai phản ứng lại vui hỏng rồi.

      Lúc trước đều , Du Thịnh là người bất ngôn cẩu tiếu lộ vẻ mặt, lần này ông lại cười to ra tiếng, liên tục là bà từ tốt, còn quên khen Hứa Mịch, “A Mịch là rất tốt”

      Đây là khen sinh đẻ tốt sao? Hứa Mịch im lặng cúi đầu giả vờ ngại ngùng. Được rồi, làm cho thần tượng của mình khen mình như vậy, cho dù da mặt lại dày, lúc này cũng đỏ lên.

      Lúc này trong lòng Du Ninh Trạch gào thét là, sao lại khen con.

      Tâm trạng Du Thịnh tốt, còn đặc biệt lấy ra rượu quý của mình , uống chén. Du Ninh Trạch làm con trai, đương nhiên cũng phải bồi ba nhà mình uống chén.

      Đàn ông với đàn ông, phụ nữ với phụ nữ. Lữ Quỳnh Mai liền kéo tay Hứa Mịch hỏi han.

      ra đa số vấn đề đều hỏi xe. Nhưng mà Hứa Mịch vẫn ngoan ngoãn trả lời lại lần nữa. Chủ yếu là ánh sáng trong đôi mắt Lữ Quỳnh Mai là muốn chôn mà, cảm giác giống là xem là thần mà cung dưỡng.

      nhớ lúc trước khi khám thai biết mình là mang thai đôi tối hôm đấy cùng Du Ninh Trạch đều kích động đến mức ngủ được, chính xác mà là mấy ngày này đều kích động ngủ yên. Vừa nghĩ như vakay cũng có thể hiểu được tâm tình của ông bà nội căp sinh đôi.

      Du Ninh Trạch uống rượu, thể lái xe, đêm nay tự nhiên là ở lại nhà ba mẹ. Hứa Mịch cảm thấy Du Ninh Trạch đoán trước được chuyện này. Nếu sao buổi chiều lúc xuất phát lại dặn mang theo quần áo thay để lên xe.
      linhdiep17, A fang, Juuni6 others thích bài này.

    4. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      truyện drop rồi hả bạn :-((((((

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :