Mê Cưới - Cận Lê Mộ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 34

      Thẩm Đan Đan nhận ra được có ngũ quan tú lệ, dáng người yểu điệu trước mặt này là Hứa Mịch. Nhưng mà đối phương gọi ra tên của ta, vậy hẳn là người quen của ta. ta hơi nghi hoặc hỏi: “ là?

      Hứa Mịch lên xoa nắn gương mặt của ta, “ to gan, ngay cả bản nương cũng nhận ra.”

      Nếu vừa rồi Thẩm Đan Đan nghe giọng của Hứa Mịch, bây giờ nghe rồi. Thanh của Hứa Mịch, có thành tro ta cũng nhận ra được. dùng sức bỏ cái tay của Hứa Mịch chà đạp mặt mình ra, trong lòng tin nổi đánh giá , “Hứa A Mịch, có phải cậu Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ , vẫn là làm giải phẫu rút xương?”

      Hứa Mịch nhịn được kháp ta, “Mình đây là thiên sinh lệ chất, còn cần phẫu thuật? Cậu mới rút xương, cả nhà cậu đều rút xương.”

      Thẩm Đan Đan nhìn Hứa Mịch xa lạ trước mặt, đột nhiên hai mắt rưng rưng, “Mình còn tưởng là cậu chết đâu, đột nhiên liền giống như làn khói biến mất giữa thế giới này. hai năm rồi cậu liên lạc với mình, gọi di động của cậu cũng gọi được, QQ cũng thấy cậu lên.”

      Hứa Mịch tự biết bản thân đuối lý, cũng so đo chuyện Thẩm Đan Đan rủa chết, xoa xoa đầu Thẩm Đan Đan, lấy lòng : “Mình đây phải là trở lại sao.”

      Thẩm Đan Đan làn bạn học đại học của , ở trong trường học hai người vì ở cùng ký túc xá, cho nên tình cảm cũng sâu sắc. Sau đấy lúc thực tập, hai người lại vào cùng công ty, sau đấy bị phân đến cùng phòng ký túc xá công ty. Thẩm Đan Đan là người rất tao nhã dịu dàng, bản thân có chủ kiến lắm, trái ngược hoàn toàn với tính cách của Hứa Mịch. Tính cách của hai người bù trừ cho nhau, dần dần cũng sinh ra tình cảm cách mạng.

      Mà Hứa Mịch biết là, Thẩm Đan Đan là fan trung thành của , lúc ở công ty ta ít lần được Hứa Mịch chăm sóc. Ở trong mắt ta, Hứa Mịch chính là chị cả thân thiết tri kỷ làm được, ta đối với Hứa Mịch là lòng sùng bái. Hai người ở trong công ty dược ở thành phố B tốt xấu gì cũng công tác được 3 năm, đột nhiên Hứa Mịch từ chức sau đấy cũng thấy được bóng dáng cũng liên lạc được, vì chuyện này, Thẩm Đan Đan khóc biết bao nhiêu lần.

      Bây giờ lại nhìn thấy Hứa Mịch, nước mắt của Thẩm Đan Đan cũng xuất rồi, “Mình….Mình vẫn đều lo lắng cho cậu. Cậu thế nào lại trở thành bộ dạng này, mình đều nhận ra cậu. Mình đoán chắc Hà Nhã Quỳnh nhìn thấy cậu cũng nhận ra được.” Hà Nhã Quỳnh cũng là đồng nghiệp kiêm bạn cùng phòng tốt trong công ty trước kia của Hứa Mịch. Ký túc xá trong công ty thường là bốn người phòng, Hà Nhã Quỳnh từ đầu ở cùng Hứa Mịch và Thẩm Đan Đan, là sau này mới chuyển vào. Còn cái bạn cùng phòng khác, là đối tượng mà ba người đều thích nổi, nhắc tới cũng được.

      Hứa Mịch sợ nhất là người khác khóc, “Đừng khóc a, mình lại chưa chết, người biết còn tưởng là cậu khóc tang đâu. Trước mặt công chúng vô cùng khó nhìn a. Hơn nữa bộ dạng bây giờ của mình tốt lắm.Trước kia phải cậu luôn khuyến khích mình giảm béo sao, bây giờ liền theo ý cậu rồi.”

      Thẩm Đan Đan khóc thút thít, “Đúng vậy. Cậu trước kia rất làm cho mình bớt lo. Mình đây là vui quá mà khóc. Giống như là ba mẹ nhìn thấy con lớn lên có tiền đồ, cái loại kích động hỗn hợp này, kiêu ngạo, lòng chua xót rồi khổ tận cam lai, cậu hiểu .”

      Hứa Mịch: “… hiểu, cậu đấy là cái so sánh vớ vẩn gì, loạn thất bát táo.”

      Thẩm Đan Đan đột nhiên thần bí đến bên tai Hứa Mịch thầm, “A Mịch, có đẹp trai cứ nhìn chằm chằm cậu, nhìn lâu rồi, ngay ở đằng sau cậu. ta nhìn trúng cậu .”

      Có thế này Hứa Mịch mới nhớ tới Du Ninh Trạch bị để quên bên. thấy vẻ mặt như phát đại lục mới của Thẩm Đan Đan này, nhất thời có chút đau đầu. Đợi đến lúc ấy biết người đàn ông đấy chính là chồng của , biết lại như thế nào đâu.

      Đau đầu là đau đầu, nhưng Hứa Mịch cũng có vì đau đầu phản ứng của Thẩm Đan Đan mà tùy tiện cho Du Ninh Trạch cái thân phận. Nếu làm như vậy, đây phải là muốn thừa nhận thân phận của với người bên ngoài sao. Hứa Mịch tự ở trong lòng khinh bỉ loại hành vi này của mình. Năm đấy cũng chịu qua tức giận khi đối phương muốn thừa nhận thân phận của mình với người khác. Mối tình đầu trẻ tuổi biết gì cho kinh nghiệm.

      Hứa Mịch xoay người qua kéo Du Ninh Trạch đến bên người Thẩm Đan Đan, hào phóng giới thiệu với ta, “Đây là chồng của mình - Du Ninh Trạch.” Sau đấy lại giới thiệu thân phận của Thẩm Đan Đan với Du Ninh Trạch.

      Thẩm Đan Đan nhìn thấy Hứa Mịch đến gần đẹp trai đấy rất bình tĩnh rồi. Hứa A Mịch khi nào rụt rè như vậy, trực tiếp đến bắt chuyện. Tiếp theo, Hứa A Mịch còn kéo đẹp trai đấy đến trước mặt ta. Thẩm Đan Đan từ đầu còn chưa phản ứng lại, đợi nghe thấy Hứa Mịch giới thiệu ta hoàn toàn choáng rồi.

      Du Ninh Trạch cười mỉm, gương mặt cong cong, lại bày ra nụ cười chiêu bài, “Xin chào.”

      Thẩm Đan Đan còn hồn bay nơi khác, hồi hồn sau mới ngơ ngác , “Xin chào” Đôi mắt đen như mực, mũi cao thẳng, môi mỏng, lúm đồng tiền hai bên khóe miệng như như , thân âu phục vừa người, thần sắc ôn hòa tư thái tao nhã đứng bên cạnh Hứa Mịch. Người đàn ông này vừa nhìn biết là hàng thượng phẩm a. ngờ A Mịch sau khi chia tay cùng Giang Tự, vẫn có thể tìm được loại hàng thượng phẩm này!

      Chuyện của Hứa Mịch cùng Giang Tự Thẩm Đan Đan cũng biết, sau này hai người chia tay ta cũng biết, bằng A Mịch từ chức rời khỏi thành phố B. Lúc trước Hứa Mịch chia tay cùng Giang Tự, ta còn cảm thấy đáng tiếc. Dù sao ta cảm thấy Giang Tự đúng là thượng phẩm trong đàn ông. Bây giờ xem ra người đàn ông này so với Giang Tự còn tốt hơn.

      Vì cái lông gì mà A Mịch luôn có thể nhúng chàm các đẹp trai!

      Đợi ! Hai mắt Thẩm Đan Đan trợn lên, “A Mịch, cậu ta là ai của cậu cơ?” Ra vẻ là mới vừa nghe thấy phải là hai chữ bạn trai.

      Hứa Mịch bình tĩnh , “Chồng mình.”

      Thẩm Đan Đan phức tạp nhìn Du Ninh Trạch, muốn với Hứa Mịch lại thôi, lúc lâu sau : “A Mịch , lừa hôn là phạm pháp.”

      Hứa Mịch: “….”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Hứa Mịch rất muốn bổ đầu Thẩm Đan Đan ra, nhìn xem rốt cục bên trong là cái gì, “Làm ơn , nếu mình muốn lừa hôn, cậu cũng cần thẳng thắn ra như vậy a. Đây phải là muốn làm mình lộ ra sao. Chỉ số thông minh của cậu có cần rút như thế .”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Thẩm Đan Đan trừng to hai mắt, “Cậu lừa hôn a.”

      Trán Hứa Mịch nổi gân xanh, “Mình là nếu! Nếu!”

      Hứa Mịch có chút sinh thể luyến nhìn về phía Du Ninh Trạch, “Nếu có ngày em bóp chết ấy, nhớ làm chứng cho em, em là bị ép bất đắc dĩ.”

      Du Ninh Trạch: “….Được”

      Thẩm Đan Đan: “…”

      … … … … … …

      Mọi người đều như vậy, khi trôi qua, lại quay đầu xem những chuyện mình làm, hoặc là lúc có chuyện canh cánh trong lòng thể buông xuống, mới phát trước kia mình ngây thơ cỡ nào, thành thục cỡ nào.

      Hứa Mịch chính là như thế. Bây giờ quay đầu nhìn lại đủ loại việc xấu trước kia của mình, phát bản thân đều là tự làm tự chịu. Sau khi chia tay với Giang Tự, chịu đả kích . Có thời gian thậm chí bị chứng hậm hực. Sau đấy vẫn là ba Hứa từ trong điện thoại cảm giác được manh mối bình thường, tự mình đến thành phố B đón về nhà. Đoạn thời gian đấy nhốt mình trong phòng, mỗi ngày hỗn loạn trôi qua, thường xuyên ăn uống. Đoạn thời gian đấy là thời điểm tự ti nhất chán ghét bản thân nhất, có đôi khi đầu óc mơ hồ thậm chí còn tự hại mình.

      Điều này làm cho ba mẹ Hứa vô cùng đau lòng. Mời rất nhiều bác sĩ tâm lí trị liệu cho . Cũng may là tiểu cường đánh chết, làm người người quỷ ra quỷ nửa năm, cũng ra được, thịt người cũng giảm mạnh. Sau này ngừng cố gắng, lại dùng thời gian nửa năm, hoàn toàn trừ mập mạp làm phức tạp lúc trước.

      Đương nhiên, trong chuyện này còn có nguyên nhân khác.

      Hứa Mịch tuy rằng ra, nhưng mà vẫn thể đối mặt với những người trước kia biết chuyện của , cứnnhư vậy, hai năm nay vẫn có dũng khí liên lạc với bạn bè trước kia ở thành phố B. Bởi vì sợ nhìn thấy ánh mắt khác thường của bọn họ.

      Cũng biết bắt đầu từ khi nào, điểm chấp nhất này trong lòng Hứa Mịch cũng phai nhạt . Bây giờ quay đầu nhìn lại, tình cảm thấy hành vi tự ngược trước kia của mình là ngốc vãi. Có đôi khi quá xem trọng là việc, còn phân biệt được chủ yếu với thứ yếu, phải là đầu óc của mình có vấn đề.

      từng luôn cảm thấy biết đối mặt thế nào với những người biết chuyện trước kia của , sợ bị cười nhạo, sợ người khác nhìn thấy sau khi bị Giang Tự đá thê thảm như nào, dù sao từng cao ngạo như vây. Xét đến cùng, đều là lòng tự trọng của quấy phá. Ngươi lòng tự trọng quấy phá còn chưa tính, làm sao cũng tính luôn cả bạn tốt vào, liền bạn tốt cũng quan tâm. Ở trong chuyện này, Hứa Mịch muốn thừa nhận đầu óc của mình có vấn đề, nhưng mà nghiêm túc nghĩ lại, đây là . Người có đôi khi chính là đâm đầu vào chuyện.

      Trước kia Hứa Mịch cũng áy náy cảm thấy thực xin lỗi bạn tốt, sau khi gặp được Thẩm Đan Đan, Hứa Mịch lại càng áy náy. Thẩm Đan Đan đối xử với vẫn giống như trước kia, có vì chào biến mất hai năm mà xa lạ với .

      lần nữa liên lạc lại với Thẩm Đan Đan, Hứa Mịch lại tìm thời gian gặp Hà Nhã Quỳnh. Tuy rằng Hà Nhã Quỳnh đối với thay đổi của mà giật mình, nhưng mà cũng có phản ứng lớn khác. ta cùng Thẩm Đan Đan giống nhau, kinh ngạc nhất ngược lại là Hứa Mịch thế nhưng lại kết hôn nhanh như vậy, Hứa Mịch tự biết bản thân đuối lý, xin hai người tha thứ, lần khác nhất định tìm cơ hội để Du Ninh Trạch mời các ăn cơm.

      thể , người vẫn là cần có vòng bạn bè của mình. Hứa Mịch phát bản thân liên lạc lại với bạn tốt trước kia xong, cuộc sống cũng nhàm chán như trước nữa.

      Du Ninh Trạch cũng phát , Hứa Mịch lại ầm ĩ là nhàm chán như trước kia nữa.

      ... … …

      Nếu mấy ngày trước Hứa Mịch cảm thấy chính là có vận đen, như vậy gần đây chính mình là vận may. Vấn đề công việc làm cho đau đầu cũng giải quyết. Tuy rằng công việc này cùng nguyện vọng của kém chỉ nửa, nhưng mà trước mắt là thích hợp với nhất. Sáng 9h vào làm, chiều 5h tan sở, áp lực công việc lại lớn, nội dung công việc cũng quá nhiều. Hơn nữa cũng gần nhà .

      Đây vẫn là ba Hứa thu xếp giúp , ba Hứa vốn cũng hy vọng Hứa Mịch mang thai ở nhà dưỡng thai, nhưng mà rốt cuộc vẫn lay chuyển được kiên trì của Hứa Mịch. Biết được công ty của họ Ngu Nam tài vụ vì muốn nghỉ đẻ, phòng tài vụ của công ty liền thiếu người. Cái bà bầu kia xin nghỉ nửa năm, ba Hứa cảm thấy thời gian này Hứa Mịch có thể làm được, tạm thời giải quyết được vấn đề cấp bách của công ty Ngu Nam.

      Điểm này Ngu Nam là vô cùng tán thành, càng hy vọng Hứa Mịch có thể làm hẳn ở công ty . Trước kia vẫn có ý nghĩ đào Hứa Mịch đến công ty mình, chẳng qua Hứa Mịch vẫn đồng ý. Năng lực làm việc của Hứa Mịch vẫn vô cùng tín nhiệm, cho dù tài vụ phải chuyên ngành của Hứa Mịch, nhưng mà tốt xấu gì cũng đào được Hứa Mịch lại đây. Còn về sau này, cũng có thể thay đổi chức vị. Ngu Nam đánh bàn tính rất vang.

      Đối với việc này, Du Ninh Trạch lại quá đồng ý. tìm cơ hội, nhịn được mà oán giận với Hứa Mịch. Nếu muốn làm công việc thoải mái lại có áp lực lớn, ràng có thể công ty , cũng có thể chăm sóc cho .

      Hứa Mịch vô tình lắc đầu đả kích , “Em tạm thời còn có tính vợ chồng phấn đầu cùng trong công ty. Hơn nữa, em công ty làm, chừng phải chịu quản chế, có tự do thân thể.”

      Du Ninh Trạch: “Làm sao mà lại có tự do thân thể.”

      Hứa Mịch nghĩ nghĩ, “Như vậy em thể tùy tiện làm chuyện xấu a.”

      Du Ninh Trạch: “…” Em đều kết hôn, lại còn mang thai, còn muốn làm chuyện xấu gì….

      … … …

      Cuộc sống của Hứa Mịch ở thành phố B rốt cuộc cũng vào quỹ đạo, mà mang thai hơn ba tháng, cũng nên khám thai. Đây vẫn là mẹ Hứa nhắc nhở . Từ sau khi mang thai, xem ít sách về việc mang thai, sau khi đến thành phố B, phát thư phòng của Du Ninh Trạch thế nhưng cũng có ít sách về phụ nữ có thai. Hai người đều là gà mờ, vừa mới bắt đầu học, đương nhiên có kinh nghiệm bằng mẹ Hứa.

      Hứa Mịch cảm thấy, lúc trước bệnh viện chữa bệnh lại kiểm tra ra được là mang tha, tâm tư sớm vui chơi nơi nào rồi, trong lòng đều là tin nổi. Trải qua ba tháng, nghĩ là muốn đủ bình tĩnh, nhưng mà vào lúc bác sĩ là mang thai đôi, nhất thời Hứa Mịch lại bị làm cho ngu người.

      Hiển nhiên Du Ninh Trạch cũng bị giật mình .

      Ở trong bệnh viện kiểm tra đến buổi trưa, lúc ra khỏi bệnh viện, tay chân hai người đều run run. Lên xe, Du Ninh Trạch cũng định lái xe luôn, tiếp tục cố gắng bình tĩnh lại nỗi lòng.

      Hứa Mịch cũng chỉ ngây ngốc ngồi ở ghế phụ, để ý đến .

      Qua lúc lâu, Du Ninh Trạch mới tìm lại được thanh của mình, “A Mịch, em bác sĩ có thể nhìn nhầm hay ?”

      Hứa Mịch vô cùng nghiêm túc gật đầu, “Có thể.” Ngươi có thai nhanh như thế còn chưa tính, còn lần mang thai hai đứa. thể nhận nổi. Hứa Mịch quay đầu nhìn Du Ninh Trạch, “Năng lực của cũng quá tốt rồi. Làm lần có thai. Còn mua tặng .”

      ngờ Hứa Mịch thẳng thắn như vậy. hỏi , hỏi ai đây! Tai Du Ninh Trạch lại đỏ lên, gương mặt trắng nõn cũng hơi hồng hồng, “ cũng biết.” Trong lòng lại nghĩ, đúng là lợi hại. Đàn ông ở phương diện này đều có bệnh chung, phương diện này là được nghi ngờ ngược lại cần người phụ nữ của mình mạnh mẽ tán thành. Du Ninh Trạch cũng ngoại lệ.

      Ngược lại Hứa Mịch lại than thở, “Sinh đôi a! Bên cạnh em còn chưa có ai sinh đôi đâu. Nghĩ lại , chúng ra đây là giẫm phải vận cứt chó gì a!”

      Vận cứt chó…..Du Ninh Trạch bị nghẹn, “Đây là đại vận, phải vận cứt chó. Có ai giống em so sánh hai đứa con của mình như thế .”

      Hứa Mịch sờ sờ bụng, “Được rồi. Tỷ lệ sinh đôi là 1:89. Chúng ta thế nhưng lại may mắn trở thành cái kia, cũng là tiếp thu được.” Nhưng mà lại lần có hai đứa bé, tạm thời Hứa Mịch còn chưa tiếp thu được. tiếp thu được cũng có biện pháp, ở đấy, chỉ có thể từ từ chấp nhận.

      Hứa Mịch suy nghĩ xem nếu cho ba mẹ mình, có khi bọn họ trực tiếp bay đến thành phố B nhìn .

      Mà Du Ninh Trạch cũng nghĩ như vậy. Gia tộc nhà mình cho tới bây giờ còn chưa có sinh đôi đâu, nếu mẹ mà biết, phỏng chừng cũng ước gì lập tức từ nước về gấp. Tuy rằng ba là người nghiêm túc lại lộ biểu tình mặt, nhưng mà vẫn nhớ lúc trước khi ba ba biết A Mịch có thai trong mắt lên kích động cùng vui mừng.
      A fang, Juuni, Tôm Thỏ6 others thích bài này.

    2. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      thai đôi luôn mới chịu :3. Du Ninh Trạch thiệt là mạnh mẽ quá mà :v. tks editor nha ^_^
      lynnnng thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 35

      Chất lượng giấc ngủ của Du Ninh Trạch luôn rất tốt, rốt cục mấy tối nay cũng có thể hiểu được ngủ được là như nào.

      Nguyên nhân là vì quá hưng phấn. Du Ninh Trạch có chút 囧. ra cũng thể trách , những người biết chưa có ai là sinh đôi, vẫn cảm thấy sinh đôi là tồn tại của kì tích. ( Mộ gia: Ngươi chưa từng thấy sinh đôi ngươi hưng phấn cái lông gì? Khẳng định là từng thấy. Du Ninh Trạch nhíu mày: Thấy ở TV cùng thấy người đời có thể như nhau sao, hơn nữa bây giờ còn là con của mình a. Mộ gia: =.= )

      Đột nhiên ngày nào đấy bác sĩ với ngươi, ngươi lập tức hai đứa con trai sinh đôi. Có thể hưng phấn sao! Sau đấy vừa nghĩ đến về sau có hai bé trai đáng giống hệt nhau gọi mình là ba ba, Du Ninh Trạch trong lòng càng thỏa mãn.

      Rất hưng phấn, nhưng Du Ninh Trạch cũng quên vợ mình. Hừm, xét đến cùng, vẫn là A Mịch lợi hại a! Nếu có A Mịch, làm sao có thể có con, lại vẫn là sinh đôi! Du Ninh Trạch xoay người nhìn Hứa Mịch. Gần đây ngủ rất ngon, cơ bản là vừa nằm xuống giường là ngủ. Phụ nữ mang thai giai đoạn đầu đều có vẻ thích ngủ, cái này biết. Trong lòng Du Ninh Trach nghĩ, bây giờ Hứa Mịch mang thai hai đứa, hẳn là càng thêm thích ngủ .

      cẩn thận nhích về phía Hứa Mịch, lại nhàng ôm . Ôm vợ con vào lòng, Du Ninh Trạch cảm thấy vô cùng viên mãn.

      Gần đây mặt Du Ninh Trạch lộ vui mừng, Từ Khiêm cũng nhìn ra được. Nhưng mà ta nghĩ ra được là Du Ninh Trạch vui mừng vì cái gì.

      mặt nào đấy Từ Khiêm cũng vô cùng bát quái, hôm nay sau khi xong chuyện công việc với Du Ninh Trạch, hỏi: “Gần đây cậu trúng giải thưởng lớn gì à?”

      Du Ninh Trạch liếc nhìn ta cái, “Nông cạn”

      Từ Khiêm: “…”

      Ánh mắt khinh bỉ của Du Ninh Trạch làm cho Từ Khiêm nổi gận, ta đứng dậy kiêu ngạo rời khỏi văn phòng Du Ninh Trạch. tới cửa, vẫn nhịn được, quay đầu hỏi: “Vậy có chuyện gì làm cho cậu phấn khởi phong tao như thế?”

      Du Ninh Trạch híp mắt cười rất đáng đánh đòn: “Cậu đoán xem.”

      Từ Khiêm đá cửa mà . Người như thế rất đáng ghét! Có bí mật cũng chia sẻ! bao giờ muốn làm bạn với cậu ta nữa! có bạn bè gì nữa!

      Muốn Du Ninh Trạch là loại hình có chuyện vui chỉ trộm mừng ở trong lòng, Hứa Mịch chính là loại hình trong lòng có chuyện vui nhất định phải chia sẻ với người khác.

      Hứa Mịch suy nghĩ chuyện này chắc chắn là phải cho mẹ đại nhân cùng ba đại nhân, nhưng mà lại lo lắng hai vị này phản ứng thái quá, đến lúc đấy khẳng định muốn ân cần dạy bảo cùng liên tục nhắc nhở . Hứa Mịch sợ nhất là bị người nhắc nhở, căn cứ vào điểm này sợ, cảm thấy vẫn là tạm thời đừng cho mẹ đại nhân cùng ba đại nhân. Đợi sau này nếu bọn họ hỏi, uyển chuyển lại.

      thể cho mẹ đại nhân cùng ba đại nhân, vậy với ai đây? Khẳng định là tìm bạn thân. Vì thế Hứa Mịch gọi điện cho Phương Diệc Mông cùng Trương Mộng, biểu đạt mình rất kích động hưng phấn cùng lo lắng các loại cảm xúc lẫn lộn.

      Sau đấy Phương Diệc Mông cùng Trương Mộng vô cùng ghen tị lại biểu đạt là cho rằng Hứa Mịch là trúng vận cứt chó rồi.

      Ba người này hổ là bạn thân nhiều năm. Lúc biết được tin này đều nghĩ là trúng vận cứt chó rồi. Hứa Mịch hoàn toàn thỏa mãn. Nhưng mà vẫn kiêu ngạo mắng bọn họ, phi, cậu mới trúng vận cứt chó, cả nhà các cậu đều trúng vận cứt chó, mình đây là đại vận.

      Phương Diệc Mộng cùng Trương Mộng lại cùng tỏ vẻ tuyệt giao với Hứa Mịch!

      Phương Diệc Mộng đúng là rất hâm mộ, cho nên có thời gian mỗi ngày đều , A Mịch sao lại may mắn như vậy liền sinh đôi, sao lại có mệnh kia. Hai cái đều đáng giống nhau, vô cùng đáng a. Vừa nghĩ tâm đều bị manh nát. Đường Tri Ngôn nghe đến phiền liền kéo lên giường, chỉ mồm vô dụng, chúng ta dùng hành động thực tế làm phải càng có cơ hội sao.

      Phương Diệc Mông: “Làm ơn ! Sinh quá là bị phạt tiền có được !”

      Đường Tri Ngôn: “ sao, thiếu chút tiền này.”

      Phương Diệc Mông: “Nhà tư sản!”

      Đường Tri Ngô: “Chẳng lẽ em biết Hongkong cổ vũ sinh đẻ, phải kế hoạch hóa gia đình sao.”

      Phương Diệc Mông: “…”

      Sau khi bị Đường Tri Ngôn ép buộc vài ngày xuống được giường Phương Diệc Mông cũng dám nhắc đến nữa. Chủ yếu là mỗi lần chuẩn bị nhắc đến, ánh mắt xanh mượt như sói của Đường Tri Ngôn nhìn lướt qua, liền cảm thấy đau xương sống thắt lưng, cho nên hoàn toàn câm nín.

      … … … …

      Sau khi hưng phấn kiêu ngạo xong, ngày vẫn phải trôi qua.

      Người mang thai đôi, càng phải chăm sóc cẩn thận. Du Ninh Trạch cuối cùng vẫn đón dì Lý về, chăm sóc ẩm thực của Hứa Mịch. Hứa Mịch cũng dám có ý kiến, lúc trước cảm thấy mình cần chăm sóc đặc biệt như vậy. Bây giờ mang theo hai đứa bé, dinh dưỡng vẫn phải đầy đủ, tuy rằng bản thân cũng có thể xuống bếp, nhưng mà tóm lại đủ kinh nghiệm dưỡng thai.

      thể , dì Lý đến làm cho càng thoải mái. cần làm việc a! Tan sở về nhà có cơm ăn! Hơn nữa tay nghề của dì Lý rất tốt! Được rồi, lười biếng là tốt. Hứa Mịch hổ thẹn sám hối.

      Đương nhiên, có tốt cũng có tốt. Bởi vì có thêm người khác, lúc Hứa Mịch cùng Du Ninh Trạch ở nhà cũng thoải moái như trước. nhưng mà giờ giấc nghỉ ngơi của dì Lý cũng để lại cho bọn họ ít gian. Bình thường ăn cơm dọn dẹp phòng bếp xong, dì Lý đều ra ngoài hoạt động, mãi cho đến 10h tối mới về. Sau khi về cũng vào phòng cho khách tắm rửa ngủ, ra nữa.

      tóm lại, trong nhà có thêm người, vẫn là tệ lớn hơn lợi. Hứa Mịch cũng dần dần chấp nhận dì Lý rồi.

      Còn bên phía ba mẹ mình, Hứa Mịch vẫn chưa cho bọn họ, muốn làm cho bọn họ quá lo cho . Vốn mang thai đứa bọn họ đều lo lắng tính tình dễ kích động của dễ dưỡng thai, huống chi bây giờ lại là hai đứa.

      suy nghĩ qua thời gian nữa là đến sinh nhật mẹ đại nhân, đến lúc đấy về thành phố A chuyến, thuận tiện cho bà tin tức tốt này.

      Thứ bảy, Du Thịnh cùng Lữ Quỳnh Mai từ về. Biết được tin này Hứa Mịch cảm thấy hơi áp lực. Dù sao từ khi kết hôn đến bây giờ, còn chưa có chính thức lấy thân phận con dâu gặp mặt ba mẹ chồng.

      Hứa Mịch gối đầu lên đùi Du Ninh Trạch, rất rối rắm hỏi Du Ninh Trạch có cần mua chút quà cho ba mẹ chồng , dù sao cũng lâu rồi chưa gặp bọn họ.

      Du Ninh Trạch xoa bóp thịt mặt , “Bình thường cần gì mua quà. Đến lúc đấy chúng ta về ăn bữa cơm là được rồi.”

      Hứa Mịch hất tay ra: “Cái này gọi là lễ…lễ….” đột nhiên quên câu kia là như nào, lễ thượng vãi lai? Lễ tiết? Lễ nghi? Càng càng đúng…

      Du Ninh Trạch cười sờ bụng , “Hai cục cưng trong bụng em chính là món quà tốt nhất”

      Hứa Mịch nghĩ nghĩ, “Được rồi, vậy thứ bảy bọn họ về buổi nào a, chúng ta phải đón.”

      Du Ninh Trạch dựa lưa lên đầu giường, : “ cần, bọn họ có thể tự ngồi xe về.”

      Hứa Mịch nhướng mày, từ đùi ngồi dậy, nhìn , “Này, cuối tuần, chúng ta cũng phải làm. đón ba mẹ cũng được sao? có xe tại sao lại đón bọn họ, còn cần bọn họ ngồi xe về? Đúng là rất bất hiếu!”

      Du Ninh Trạch bị bộ dạng nghiêm túc của Hứa Mịch làm cho buồn cười, giải thích: “Bọn họ là công tác, học viện cho xe đón.”

      Hứa Mịch hiểu ra, “Nga. Là em hiểu biết. Boss lớn ra sân ai dám tranh, đương nhiên là phải đặc biệt đưa đón!”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Hứa Mịch dựa lên, báo mối thù bị bóp mặt lúc nãy, hai tay nắm hai má , “Bọn họ xa về, ngồi máy bay rất mệt, chúng ta cuối tuần rảnh chúng ta đón. Học viện cho xe đón cùng tự mình đón có thể giống nhau sao. Em cảm thấy ba mẹ nếu nhìn thấy đến đón bọn họ phỏng chừng cũng vui vẻ hơn a. hơn tháng gặp con trai đâu.”

      Phải , vui vẻ hơn sao. nhớ từ đến lớn ba của đều là vẻ mặt bất ngôn cẩu tiếu. Gia đình ấm áp náo nhiệt như nhà Hứa Mịch, làm bạn với đều là lạnh lùng nghiêm nghị. Cho nên đối với ba mẹ mình đều kính trọng chiếm đa phần, thân mật.

      nhìn Hứa Mịch chu cái miệng , nở nụ cười. Tuy rằng mặt bị móng vuốt của khống chế cười được. Cho dù tình cảm của với ba mẹ phải là rất tốt, nhưng mà thể , Hứa Mịch suy nghĩ cho ba mẹ như vậy, trong lòng cảm thấy ấm áp. đây cũng là suy nghĩ cho .

      Hứa Mịch nhìn Du Ninh Trạch lời nào, liền buông ma trảo của mình ra, chọc chọc gương mặt bị nhéo hồng của , ngữ khí hơi do dự, “Có phải em gì sai ?”

      Người Du Ninh Trạch đột nhiên hơi cứng đờ, miễn cưỡng cười , “Em chưa sai gì, thứ bảy này chúng ta sân bay đón họ.”

      Hứa Mịch: “…..Sao em cảm thấy rất miễn cưỡng.”

      Du Ninh Trạch mở to hai mắt, vô cùng vô tội, “Đâu có miễn cưỡng? Em nhìn nhầm rồi, chút cũng miễn cưỡng.”

      Hứa Mịch híp mắt, “Tỏ ra đáng rất đáng xấu hổ. Đừng tưởng là tỏ ra đáng có thể che giấu ý nghĩ trong lòng .” vẫn cảm giác dưới tay có cái gì mềm mềm, còn co dãn, nhịn được nhéo nhéo, cũng nhìn xem là cái gì.

      Đột nhiên người Du Ninh Trạch run lên, tai cũng đỏ lên.

      Hứa Mịch buồn bực, “ làm sao?”

      Ánh mắt Du Ninh Trạch lảng tránh dám nhìn thẳng vào mắt Hứa Mịch, ngươc lại nhìn sang chỗ khác, nhất thời biết nên gì. đúng, phải là biết nên làm gì. nuốt nuốt nước miếng, có cần nhắc nhở bỏ tay ra ? Vừa nghĩ như vậy, mặt cũng đỏ lên.

      Bộ dạng này của làm cho Hứa Mịch im lặng, do dự sau mới : “Du Ninh Trạch, bộ dạng này của giống như vợ tư xuân.”

      Du Ninh Trạch cảm thấy mình bây giờ là trong lòng có lửa mà thể phát tiết. Vì sao còn ngừng nhéo ! giống như còn biết mình nhéo cái gì. có cần nhắc nhở a! Nhưng mà sờ như vậy, lại cảm thấy vô cùng xấu hổ lại thấy kích thích cùng thoải mái.

      Trong lòng Du Ninh Trạch đánh nhau, mặt cũng từ đỏ chuyển sang đỏ rực. Da vốn trắng, bởi vậy, nhìn qua giống như là quả táo tùy người hái.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: ta nở nụ cười…. Rất tà ác a~
      Juuni, linhdiep17, emilia5 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Táo tuỳ người hái a, hái a
      lynnnng thích bài này.

    5. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Ko cần suy nghĩ.......bon chen vào hái luôn nhỉ........
      lynnnng thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :