Mê Cưới - Cận Lê Mộ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 27

      Cuối cùng Hứa Mịch vẫn chọn cái giường đen trắng dài 2m kia, bởi vì nhân viên của hàng tặng con mashimaro. Hứa Mịch bị con masimaro ngốc manh kia hấp dẫn, ôm rời tay.
      Hai người về nhà, Hứa Mịch còn chịu buông con Mashimaro kia ra.
      Du Ninh Trạch tắm xong ra phòng ngủ nhìn thấy Hứa Mịch vẫn còn ngồi sofa chà đạp con mashimaro kia, “ thích như vậy sao?”
      Hứa Mịch xoa đầu còn mashimaro, “Chủ yếu là nó rất đàng .” đầu đội mũ ca-rô đen hồng xen lẫn, lộ ra lỗ tai phấn hồng, cổ đeo cái yếm cùng kiểu với mũ, hai mắt nhắm chỉ lo ngủ để ý tới mọi việc xong quanh, đúng là làm đáng làm muốn khóc.
      Du Nnh Trạch còn nhìn kỹ con mashimaro, nhưng mà vẫn thấy bình thường, “Phụ nữ các em đúng là thích loại này.”
      “Đấy là đương nhiên.” Hứa Mịch nhét mashimaro vào ngực Du Ninh Trạch, “ chăm sóc tốt nó cho em.”
      Du Ninh Trạch làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, mặc áo ngủ ca- rô vuông mềm mại, tóc đèn dày vừa mới được gội còn có vài sợi rũ trước trán, lông mi ở dưới ánh đèn tại chỗ đầu mí mắt đổ bóng dài.
      Làm cho nhìn qua so với bình thường càng thêm ấm áp vô hại.
      Mà trong lòng bị nhét mashimaro đáng to bằng nửa người, người đàn ông ôm mashimaro, nhìn thế nào cũng thấy là lạ. Nhưng mà bây giờ người lại lộ ra đáng và trẻ con. Mà lông mày hơi nhăn lại, mắt trừng lớn nhìn con mashimaro, giống như là ngờ là Hứa Mịch lại đột nhiên đưa con mashimaro cho .
      Hứa Mịch muốn tắm, nhìn thấy bộ dạng này của Du Ninh Trạch, nhất thời bước được, mắt sáng lên, “Du Ninh Trạch, có ai với , bộ dạng này của , rất đáng chưa” ra muốn là, “Em rất muốn hôn cái”
      Du Ninh Trạch đen mặt cãi lại, “ người đàn ông, cũng phải nữ sinh, làm sao lại đáng .”
      Tròng mắt Hứa Mịch đảo đảo lại, thừa dịp Du Ninh Trạch chú ý, đến bên người .
      Du Ninh Trạch nhìn thấy mặt Hứa Mịch tỏ ra “Em muốn làm chuyện xấu” rồi đến, khó hiểu, “Em muốn làm gì?”
      Hứa Mịch nhanh chóng ra tay, giữ chặt đầu , hôn mạnh cái lên sườn mặt , hôn xong còn thấy chưa thỏa mãn, lại hôn nốt bên kia, sau đấy nhanh chóng buông ra lùi lại vài bước.
      Du Ninh Trạch nhất thời còn chưa tỉnh táo lại, ngờ rằng Hứa Mịch lại nhanh chóng đến ăn đậu hũ của như vậy.
      Hứa Mịch nhìn bộ dạng kinh ngạc của Du Ninh Trạch cười to, “ A ha ha ha ha, sai, rất mềm. cần bày ra vẻ mặt đấy với em. Bộ dạng của bây giờ y hệt con nhà lành bị đùa giỡn, sau đấy nước mắt lưng tròng, còn e thẹn.” xong, sợ Du Ninh Trạch báo thù, chạy nhanh vào phòng ngủ.
      Du Ninh Trạch bị đùa giỡn nhìn Hứa Mịch chạy vào phòng ngủ, lại nhìn con mashimaro trong lòng, có chút dở khóc dở cười. Dường như luôn thích làm loại chuyện ai ngờ được.
      để mashimaro lên sofa cạnh mình, bật TV, xem kênh kinh tế & tài chính. Nhìn nhìn rồi cũng thất thần.
      Hừm…. Nghĩ lại môi của mềm, ấm nóng chạm lên mặt , thậm chí vừa rồi cái hôn kia còn phát ra thanh. Nếu hôn môi , chắc là càng mềm mại hơn . Hình như rất lâu rồi hôn môi . Sau khi đến thành phố B, trừ buổi tối ôm ngủ, cũng mưu cầu chút phúc lợi nào của mình.
      Nghe ba tháng đầu phải đạc biệt cẩn thận, cũng được làm chuyện đấy, ba tháng sau được làm. Nhưng mà cho dù làm chuyện đấy, ăn chút đậu hũ của vợ vẫn được . sao lại biết nắm bắt cơ hội như vậy, vợ ở trong ngực , mà còn giống Liễu Hạ Huệ cái gì cũng làm. Du Ninh Trạch đột nhiên ảo não, ảo não bản thân buông tha cho cơ hội tốt như vậy.
      hơi nghiêng đầu, liền thấy được vừa rồi con gấu bông kỳ quái bị đặt sang bên kia. Mắt híp lại, mặt thay đổi, chăn ngắn , thân hình tròn béo giống như cục kẹo đường. Vừa thấy như vậy, dường như cũng cảm thấy hơi chút đáng . Hừm…. Còn hơi giống Hứa Mịch. Phát này làm cho Du Ninh Trạch vui vẻ.
      Lúc Hứa Mịch lau tóc nhìn lại, Du Ninh Trạch còn cười ngây ngô với con mashimaro, “ còn ở phòng khách làm gì.”
      Du Ninh Trạch vội vàng chia sẻ phát mới của mình với Hứa Mịch, “A Mịch, phát con mashimaro này hơi giống em.”
      Hứa Mịch ngồi xuống cạnh Du Ninh Trạch, Du Ninh Trạch thuận tay lấy khăn lông trong tay , “Để giúp em.”
      Hứa Mịch cũng vui vẻ thoải mái, ngồi thẳng người để tiện cho Du Ninh Trạch, lại lấy con mashimaro bên cạnh ôm vào ngực, “Giống chỗ nào, em mà đáng như vậy tốt.”
      Du Ninh Trạch vừa lau tóc cho Hứa Mịch vừa tiếp tục đánh giá con mashimaro kia, hừm, càng nhìn càng thấy giống.
      Lúc ngủ, Du Ninh Trạch vẫn như mọi khi, tắt đèn, lên giường, ôm eo Hứa Mịch.
      Buổi tối trước khi ngủ mỗi ngày hai người đều chuyện, Hứa Mịch cũng sớm quen động tác này của Du Ninh Trạch, với , “Có mấy công ty gọi em phỏng vấn, ngày mai em muốn thử chút, nếu mà phỏng vấn thành công, em suy nghĩ xem có nên công ty phỏng vấn hay .”
      “Em trực tiếp đến công ty là được rồi. cần phỏng vấn.” Du Ninh Trạch thẳng, “Như vậy chúng ta có thể mỗi ngày cùng nhau làm cùng nhau tan sở. Như vậy tốt lắm a.”
      Hứa Mịch: “Em mới cần như vậy. Nếu có thể công ty tốt nhất. nghe người ta sao, hai vợ chồng cùng làm việc với nhau, xác suất phát sinh mâu thuẫn càng cao hơn rất rất nhiều. Em phải cố tránh loại tình huống này.”
      Du Ninh Trạch nghĩ nghĩ, nếu Hứa Mịch công ty bọn họ, nghĩ ra hai người vì chuyện công ty mà cãi nhau “Chúng ta làm sao có thể bởi vì chuyện công ty mà cãi nhau.”
      Hứa Mịch: “ biết a. Trực giác của phụ nữ. thấy những cặp vợ chồng cùng nhau xây dựng nghiệp sao, tạo áp lực lớn cho nhau, sau đấy tư tưởng công việc khác nhau, sau đó hai người cãi nhau gì đấy, rất tốt.”
      Du Ninh Trạch sửa lại, “Chúng ta bây giờ phải cùng nhau xây dựng nghiệp, chúng ta chỉ là làm cùng công ty.”
      Hứa Mịch: “Cũng đúng. Nhưng mà nghe sao, làm cùng công ty, tỷ lệ phát sinh mâu thẫn vẫn cao hơn là làm cùng công ty. Hơn nữa, còn rất phiêu lưu. Chẳng may cái công ty kia đóng cửa, chẳng phải là cả hai người cùng thất nghiệp sao. Cùng thất nghiệp, gia đình có kinh tế chống đỡ, cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, sau đấy hai người vì những chuyện nhặt trong cuộc sống mà ngừng cãi nhau.”
      Du Ninh Trạch vô cùng bất đắc dĩ, “Sao mà em nghe nhiều loại việc này như vậy.”
      Hứa Mịch, “Hừm, những chuyện tán gẫu trong cuộc sống, phim trong TV còn có tin tức trong xã hội. đừng nghĩ rằng đều là giả, đây chính là kinh nghiệm giáo huấn. Chúng ta phải cảnh giác.”
      Du Ninh Trạch biết, Hứa Mịch đây là cố gắng muốn cho hôn nhân của bọn họ viên mãn, muốn ít phát sinh xung đột, đây cũng là coi trọng cùng cố gắng của trong cuộc hôn nhân này. Hứa Mịch như vậy có lẽ xem trọng , nhưng mà ở phương diện khác mà , cũng là cẩn thận với hôn nhân của bọn họ. Cái phát này làm cho Du Ninh Trạch cảm thấy rất thoải mái.
      vẫn đều biết, lúc trước Hứa Mịch đồng ý kết hôn với là vì lúc đấy có rất nhiều chuyện đúng dịp mà thành, lúc ấy cũng cảm thấy kỳ quái, Hứa gia sao lại vội vàng muốn gả con ra ngoài như vậy. Sau khi hai người xem mặt, lúc đấy nguyện ý cũng là thử Hứa Mịch. Ngày hôm sau lúc ba mẹ Hứa Mịch mời Hứa gia ăn cơm. Lúc đấy gia gia Hứa Mịch tìm chuyện, ý là hy vọng có thể nghiêm túc đối xử với Hứa Mịch, hy vọng hai người có thể lấy điều kiện là kết hôn mà kết giao với nhau. Điểm này Du Ninh Trạch cũng hoàn toàn đồng ý.
      Gia gia Hứa Mịch còn : “Ông hy vọng các cháu có thể kết giao thời gian rồi kết hôn, nếu cháu muốn kết hôn nhanh như vậy, muốn kết giao lâu đến tầm 1,2 năm chúng ta vẫn thôi . Chúng ta giúp A Mịch tìm nhà khác xem mặt.”
      Điều này làm cho ngơ người. Ý là nếu nhanh chóng kết hôn cùng Hứa Mịch, Hứa Mịch là của người khác? Lúc đấy tuy rằng cảm thấy Hứa gia kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý cầu muốn nhanh chóng của Hứa gia. Bởi vì thích cái này, đau lòng này, muốn này trở thành vợ của người khác.
      Sau khi gia gia Hứa Mịch như vậy, mẹ Hứa Mịch lại tìm chuyện. Ý tứ cũng giống gia gia Hứa Mịch khác nhiều. Lúc ấy biểu lộ ra lập trường của mình, bản thân đồng ý cùng Hứa Mịch kết hôn. Sau đấy về nhà thương lượng với cha mẹ chuyện kết hôn. Ngày thứ ba liền hấp tấp đưa Hứa Mịch mua nhẫn kết hôn, ngày thứ tư lĩnh chứng nhận kết hôn ngày thứ sáu tổ chức lễ cưới. Đến đây, hoàn toàn ôm Hứa Mịch về nhà.
      Mà Du Ninh Trạch biết là, lúc ấy Hứa gia có ý bức hôn, chỉ muốn hai người nhanh chóng quyết định, kết giao thời gian rồi kết hôn. Nếu Du Ninh Trạch muốn kết hôn, Hứa Mịch cũng chờ được, tiếp tục xem mắt. Kết quả kém dương sai, Du gia cũng trở nên vội vàng, tỏ ý niệm nhà mình muốn nhanh chóng kết hôn. Vì thế Hứa gia từ chủ động biến thành bị động.
      Hứa Mịch biết gia gia cùng mẹ mình những lời này với Du Ninh Trạch sau, là có cảm giác mặt mũi bị quét rác. giống như có ai lấy mới dính lên Du Ninh Trạch như vậy. Có vài lần muốn chính mình lấy chồng. Sau đấy vẫn là chịu đựng áp lực, kết hôn với Du Ninh Trạch.
      Chủ yếu là xem mắt nhiều lần như vậy, cũng cùng đối tượng xem mắt kết giao thời gian, có được kinh nghiệm. Người nhà của cũng vì những lần đấy bị giáo huấn, nên lần này mới vội vàng, lúc ấy tuy rằng hiểu, nhưng là sau này cũng suy nghĩ cẩn thận lại. Cũng vì thế làm cho hiểu được, cẩu huyết trong phim truyền hình cùng tiểu thuyết đều là cẩu huyết đến từ thực.
      Lời của Hứa Mich làm cho Du Ninh Trạch im lặng lúc, sau lúc lâu mới nản lòng : “A Mịch, em cần bi quan với hôn nhân của chúng ta như vậy, cảm giác này rất tốt.”
      Ngữ khí của Du Ninh Trạch làm cho Hứa Mịch bất ngờ, bi quan sao? chỉ cảm thấy phải đề phòng tai họa có thể xảy ra. Du Ninh Trạch vẫn đều là người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời tiến về phía trước, khi nào chán nản như vậy. đột nhiên đau lòng người đàn ông này. Lúc đấy vì chuyện kết hôn, nội tâm của cũng khủng hoảng nên mâu thuẫn với mẹ cũng đến độ cao chưa từng có. đến vẫn là Du Ninh Trạch giải cứu . là có ý nghĩ muốn cùng Du Ninh Trạch sống tốt về sau.
      Người đàn ông đối xử rất tốt với , chăm sóc , có đôi khi lại giống như đứa trẻ. ôm lấy Du Ninh Trạch, “Xin lỗi, em chỉ là sợ sau này thất vọng với em, sợ hối hận vì cưới em, sợ hối hận vì lựa chọn cuộc hôn nhân này.”
      Du Ninh Trạch vỗ vỗ lưng Hứa Mịch, thanh trầm thấp, “Ít ra đến bây giờ, còn chưa hối hận vì những chuyện mình làm. là người cùng em vượt qua nửa đời còn lại. A Mịch, tin tưởng nhiều hơn. Suy nghĩ miên man là thực. Đầu em thể nghĩ đến chuyện khác sao.”
      Hứa Mịch áp chế suy nghĩ trong lòng lại, “Được rồi. Em chỉ là cảm khái chút. cần dùng ngữ khí chán nản này chuyện với em. Điều này làm cho em cảm thấy là em bắt nạt .”
      Du Ninh Trạch: “Bây giờ em mới biết là em bắt nạt sao?”
      Hứa Mịch chọc chọc ngực , ngữ khí tốt, “Này, thể phá hỏng khí như vậy, khí trang trọng nghiêm túc lại nặng nề mà chúng ta xây dựng, bây giờ bị đánh vỡ. hẳn là bị Quỳnh Do nhập, em nguyện ý để bắt nạt, hoặc là em chỉ cho nắt nạt.”
      Du Ninh Trạch sờ sờ đầu Hứa Mịch, kết luận, “Có phải là phát sốt nên đầu óc bình thường ?” ra thích tính cách tùy tiện gặp được chuyện gì đều có thể lạc quan mà giải quyết của Hứa Mịch.
      Hứa Mịch: “ mới đầu óc bình thường. Đừng quên trong bụng em còn có con , nếu đầu óc em bình thường, nghĩ lại xem con có đầu óc bình thường sao.”
      Nghĩ đến trong bụng Hứa Mịch còn có con , nhất thời trong lòng cái gì nản lòng cái gì tốt đều bay . vui vẻ hớn hở ôm Hứa Mịch nhận sai, có con mọi chuyện đều đủ, nịnh nọt : “ sai rồi, đầu óc của em vô cùng bình thường, cơ trí lại thông minh, con của chúng ta là thần đồng.”
      Hứa Mịch cười đắc ý, “Này còn sai biệt lắm.”
      Cả người Hứa Mịch đều dán người Du Ninh Trạch, tay đặt eo , hương thơm sạch thoải mái người , còn có mùi sữa tắm, thân thể mềm mại tưởng tượng được.
      Du Ninh Trạch đột nhiên cảm thấy tâm viên ý mãn. Cho dù đêm tối lại tắt đèn, mắt thích ứng được ánh sáng sau, vẫn có thể chuẩn xác thấy đường cong lung linh người Hứa Mịch.
      hơi hơi đẩy Hứa Mịch ra chút, nhắm chuẩn môi mà mình tơ tưởng lâu, hôn lên, trằn trọc, nhấm nháp hương thơm ngọt ngào. Môi Hứa Mịch vô cùng mềm mại, Du Ninh Trạch muốn ngụm ăn vào. Tay sớm thò vào váy ngủ Hứa Mịch, đường lên , đè lại chỗ mềm mại vừa rồi vẫn dán vào người .

      Tác giả ra suy nghĩ của mình: che mặt ~ cố ý ngừng ở đây. Buổi tối có canh ~~ cảm ơn mọi người duy trì ~ về sau còn có thể xen kẽ ít chuyện cẩu huyết lúc trước Hứa Mịch trải qua ~~ chậm rãi công đạo ha ~ cầu bình luận cầu hoa hoa ~~~~~~~~~~~~
      A fang, Juuni, linhdiep177 others thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Linh Nhi

      CHƯƠNG 28

      Vốn hai người chuyện bình thường, đột nhiên biến thành cảnh tượng hạn chế nhi đồng nên xem, biến hóa này cũng quá nhanh . Vẫn là lần đầu tiên Hứa Mịch phát Du Ninh Trạch cũng có mặt này. ràng cảm giác được cái gì đấy cứng rắn để đùi mình.

      Mà tay còn quấy rối ngực , lúc tay duỗi ra sau lưng , chuẩn bị cởi móc áo lót của. Trước kia toàn có thói quen mặc áo lót khi ngủ, sau khi kết hôn chỉ cần ngủ cùng Du Ninh Trạch đều mặc. Cho dù rất thoải mái, nhưng mà muốn mang cúp D che đậy gì lại trước mặt Du Ninh Trạch tình nguyện lựa chọn thoải mái.

      Du Ninh Trạch quen cái thứ áo lót này, mỗi lần đều mở được, trước mỗi lần hai người muốn cùng nhau làm, đa số đều là Hứa Mịch giúp cởi. Bây giờ tay loay hoay sau lưng cũng mở được.

      Từ đầu Du Ninh Trạch cũng chỉ muốn ăn đậu hũ của , nghĩ tới ăn quá độ thiếu chút khống chế được. hơi ảo não, tay cũng lại dám động, “Xin lỗi, là khống chế được.”

      Hứa Mịch đẩy , “ nặng muốn chết, xuống cho em.” Cũng may Du Ninh Trạch còn bận tâm đến trọng lượng có thể thừa nhận, có cả người áp lên, chỉ nghiêng thân mình đè .

      Du Ninh Trạch vô cùng khó chịu, lại dám đùa, nhanh chóng lùi lại tạo khoảng cách với . Xem ra loại chuyện này nếu khống chế được vẫn cần tùy tiện làm tốt hơn.

      Hứa Mịch nằm bên cạnh Du Ninh Trạch, còn nghe được tiếng thở dốc của , biết khó chịu, dù sao hai người lâu rồi làm, vốn là tiểu biệt thắng tân hôn, nhưng mà vì đứa vẫn là thắng được tân hôn.

      tốt bụng đề nghị: “Nếu chúng ta tạm thời ngủ riêng .”

      Du Ninh Trạch hung tợn , “Em nghĩ cũng đừng nghĩ. Đừng tưởng là biết em muốn mình ngủ giường.”

      Hứa Mịch bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, hơi ngượng ngùng, “Khụ khụ, em đây phải là quan tâm sao. Dù sao có người vợ như hoa như ngọc nằm bên, tự chủ trở nên kém cũng có thể hiểu được.

      Du Ninh Trạch đồng ý, “Ừ, Như hoa. Quả đúng là Như hoa.”

      Hứa Mịch: “Dựa vào. Là như hoa như ngọc.”

      Du Ninh Trạch cười, “Đúng vậy, chính là Như hoa.”

      Hứa Mịch: “…” Trong đầu lên bộ phim của Chu Tinh Trì có nhân vật kinh điển, Như Hoa ngoáy mũi, gương mặt đáng khinh…. Rất muốn bóp chết .

      Du Ninh Trạch nằm lúc, cuối cùng cũng nhịn được, ngồi dậy, hất chăn ra, giấu đầu lòi đuôi giải thích với Hứa Mịch, “ hơi nóng, ra mồ hôi tắm.”

      Hứa Mịch chống nửa người ngồi dậy, nhìn bóng dáng chật vật của Du Ninh Trạch, vỗ giường cười to nể mặt , “Tắm sạch chút. Là rất nóng a. Nóng đều phải đắp chăn đâu”

      Du Ninh Trạch ở trong phòng tắm tắm nước lạnh giải nhiệt cho mình, trong đầu chỉ có ý nghĩ, rất dọa người. Còn bị Hứa Mịch cười nhạo! Về sau phải cười nhạo lại. Lúc ra nhìn thấy Hứa Mịch giống như ngủ. lật chăn nhàng nằm vào.

      Hứa Mịch vừa mới ngủ lâu, Du Ninh Trạch vừa lên giường mơ màng : “Chờ chờ đến ngủ luôn. Nhanh ngủ, sáng sớm mai còn phải phỏng vấn đâu.”

      phỏng vấn ở đâu?” Du Ninh Trạch giọng hỏi. Đợi lúc lâu cũng nghe được câu trả lời, hóa ra Hứa Mịch sớm ngủ.

      vươn tay sang bên kia người Hứa Mịch, giúp dịch chăn.

      … … …

      Bởi vì cùng hẹn phỏng vấn với mấy công ty, cho nên Hứa Mịch đặt chuông báo thức tám giờ hơn. Bình thường lúc dậy Du Ninh Trạch rồi, hôm nay vì dậy sớm, còn nghe thấy tiếng Du Ninh Trạch trong phòng tắm.

      lại lần nữa về giường, lại lên giường. Lại giường là việc thích làm nhất. Mỗi lần tỉnh lại đều muốn ở giường lăn qua lộn lại lúc. Trước kia làm lúc 9h, mỗi lần ở nhà đều là 8h dậy, nhưng mà đặt báo thức là 7 rưỡi, sau khi dậy lại giường khoảng nửa tiếng.

      cảm giác như là lâu rồi dậy sớm như vậy, bây giờ đột nhiên dậy sớm như vậy, có chút chịu được. Quả nhiên a, từ tiết kiệm thành xa xỉ dễ, từ xa xỉ thành tiết kiệm khó a phải là mới tuần này đều ngủ đến 10h mới dậy sao. Trước kia mỗi lần bảy rưỡi dậy cũng thấy chịu được, đây là vì thói quen.

      ôm chăn, kê gối. lúc sau, nghe thấy tiếng Du Ninh Trạch từ trong phòng tắm ra, lại buồn ngủ mở được mắt.

      Híp mắt ngủ lúc, cảm giác được Du Ninh Trạch về phía . Đôi mắt giật giật, nhưng mà có mở ra. Du Ninh Trạch dựa vào càng gần càng gần, hơi thở của bao phủ .

      Hóa này muốn làm gì a? Báo thù chuyện tối qua? Muốn ra tay cũng nhanh lên a, nhàng từ từ tiến lại gần như vậy rất dọa người a, là làm cho hồi hộp.

      Du Ninh Trạch ràng muốn làm chuyện xấu, bây giờ đột nhiên mở mắt tốt lắm . Được rồi, ra là tò mò, muốn biết làm gì.

      Đột nhiên hai má bị hôn , nụ hôn đấy rất , giống như là sợ làm tỉnh, cho nên cố ý hôn .

      Xem bộ dạng này của Du Ninh Trach, dường như làm việc này ít lần, cho nên mới quen thuộc như vậy.

      Dựa vào, chẳng lẽ hóa này mỗi sáng đều đánh lén ? bình thường ngủ sâu, phát .

      Như này Hứa Mịch là ngượng ngùng mở mắt. Đây là lần đầu tiên được người khác đối xử ôn nhu như vậy, là người da mặt dày như vậy, đột nhiên cũng hiểu được thẹn thùng là như nào.

      Đến tận khi nghe thấy tiếng đóng cửa Hứa Mịch mới dám mở mắt. xoa xoa mặt, lại soi gương, có thiên tư đoan trang như vậy sao, cho nên biến thành công chúa trong rừng, chờ nụ hôn tỉnh lại? phi, có thể tự kỷ như vậy sao. Hứa Mịch ở trong lòng tự phỉ nhổ bản thân.

      … … …

      Lúc Hứa Mịch ra cửa gần 9h. Vừa đóng cửa nhà chuẩn bị vào thang máy di động vang lên. vừa lấy ra là Du Ninh Trạch gọi đến.

      “Dậy rồi sao”

      Tiếng trầm thấp của Du Ninh Trạch từ trong di động truyền đến, Hứa Mịch liền nghĩ đến nụ hôn lúc sáng của . thu hồi ý nghĩ lại, “Chào buổi sáng.”

      Du Ninh Trạch: “ còn tưởng em vẫn ngủ lười đâu. Cố ý gọi điện thoại về gọi em dậy.”

      Hứa Mịch vào thang máy, bấm tầng 1, “Em ra cửa rồi”

      Du Ninh Trạch dặn dò , “Hai công ty em muốn phỏng vấn cách nhau xa, em có thể tàu điện ngầm, mất tầm 20 phút. Ra tàu điện ngầm, gần đấy có nhà hàng ‘Lộ Viện’, có cháo Quảng Đông chính thống. Em có thể đến đấy ăn sáng.”

      Thang máy ‘đinh’ tiếng, đến tầng 1. Hứa Mịch vừa ra thang máy vừa : “Bảo sao sáng nay chuẩn bị bữa sáng cho em, hóa ra là có ý định này.” đến thành phố B sau, hầu như buổi sáng mỗi ngày Du Ninh Trạch đều chuẩn bị bữa sáng cho xong rồi mới làm. Bữa sáng đều là Du Ninh Trạch gọi về nhà bọn họ. Đều rất hợp khẩu vị Hứa Mịch. thể , Du Ninh Trạch người này rất chú ý đến đồ ăn, bữa sáng tuần trùng lặp, hơn nữa đều tinh xảo ngon miệng, vô cùng ngon.

      Có lần với Du Ninh Trạch, cần thiết chuyên môn gọi đồ ăn sáng về cho . Kết quả Du Ninh Trạch , lúc chưa đến đều ăn sáng như vậy, bảo cần nghĩ nhiều. Lời của Du Ninh Trạch hoàn toàn làm cho Hứa Mịch hết băn khoăn, thậm chí may mắn Du Ninh Trạch ở trong việc này có cùng ý nghĩ với .

      Bởi vì cảm thấy, nếu phải tự làm bữa sáng rất phiền toái, buổi sáng cơ bản là có thời gian làm, vẫn mua ngoài về tiện hơn. Ở trong việc này lại vô cùng khâm phục mẹ mình. Mẹ Hứa mỗi sáng bảy giờ hơn chuẩn bị xong bữa sáng cho cùng ba Hứa. Ba người cùng nhau ăn sáng xong liền ai nấy làm. Mẹ chính là vĩ đại!

      Du Ninh Trạch cười, “ ra là hôm qua quên đặt bữa sáng. Sáng nay lại ngủ quên.”

      Hứa Mịch: “…”

      Du Ninh Trạch: “Phỏng vấn xong nhớ báo kết quả cho . Hai công ty em phỏng vấn cách công ty tầm 10 phút ngồi xe. Buổi trưa chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm.”

      Hứa Mịch ra tiểu khu, “Đến lúc đấy rồi sau. Em thăm dò địa hình trước.”

      … … … …

      Hứa Mịch hai công ty phỏng vấn, kết quả cùng dự đoán khác lắm. Hai công ty đấy đều giống nhau, lúc đầu rất hài lòng , dù sao kinh nghiệm làm việc của cũng như thế. Nhưng mà sau khi biết là phụ nữ có thai, sau này còn muốn xin nghỉ đẻ sắc mặt người phỏng vấn liền tốt lắm.

      Từ trong ty phỏng vấn ra, Hứa Mịch mục tiêu dạo đường. cảm thấy giống như trở lại đoạn thời gian mới ra xã hội, thời gian đấy cũng xung quanh tìm việc. Mới ra xã hội, tư tưởng còn táo bạo. mấy công ty bị từ chối chỉ có thể cam chịu.

      Khi đấy còn cảm thấy nếu đãi ngộ đạt tới cầu của mình dù thế nào cũng làm ở công ty đấy. biết rằng, công ty có đãi ngộ tốt cầu đối với nhân viên cũng rất cao, đạt cầu, toàn bộ bị phê bình.

      Cho nên người phải định vị đúng bản thân. Năng lực của mình như thế nào tìm công việc thích hợp với bản thân. Bây gờ là phụ nữ có thai, điều đấy là thể thay đổi. Mà số công ty có đãi ngộ công bằng với phụ nữ có thai, điều đấy cũng là thể thay đổi. Cho nên cuối cùng vẫn chỉ có thể thay đổi bản thân. Chỉ hai công ty phỏng vấn mà thôi, cần phải làm cho việc đấy ảnh hưởng đến tâm tình của mình. tượng xã hội công bằng có rất nhiều, cũng phải lần đầu tiên gặp được.

      ra xã hội nhiều năm như vậy, Hứa Mịch sớm học được thu liễm tâm tư của mình, phải là người trẻ tuổi táo bạo lúc trước nữa. Ở công ty trước kia, từ nhân viên tầng chót leo lên vị trí tổng giám, trong lúc đấy ma luyện cùng từng trải cũng hoàn thiện bản thân .
      A fang, Juuni, linhdiep179 others thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 29

      Hứa Mịch từ trong túi xách lấy di động ra, nhìn thời gian, 11 rưỡi. Buổi chiều còn có hai cuộc phỏng vấn, đợi ăn cơm xong cũng là hơn 1h. Lại đến gần đây ăn rồi 2h phỏng vấn tiếp.

      Nghĩ xong gọi điện thoại cho Du Ninh Trạch, kết quả có ai nghe máy.

      nghĩ chắc Du Ninh Trạch là bận, cho nên nghe máy. cất điện thoại vào túi xách, định tìm chỗ nghỉ ngơi rồi đợi Du Ninh Trạch tan ca. Biết vậy tối qua liền hỏi địa chỉ công ty , như vậy có thể trực tiếp đến công ty tìm .

      Hứa Mịch đường, đột nhiên cảm giác cánh tay bị giật lại, sau đấy phát túi xách thấy.

      Hứa Mịch cả kinh, lập tức nhìn lại, thấy người đàn ông cầm túi của chạy về phía trước. Với tốc độ này, cách mấy chục mét, sau đấy rẽ vào con đường khác và biến mất trong tầm mắt của .

      Hứa Mịch lần đầu tiên gặp phải cướp bóc trắng trọn kiêng kị gì như vậy, nhất thời cũng ngây ngốc. Đến tận khi người đàn ông kia biến mất trước mặt Hứa Mịch, Hứa Mịch mới phản ứng lại, chính mình hẳn là đuổi theo. Con phố này vốn phải là phố xá sầm uất, đường chỉ rải rác ít người lại, có vài người nhìn thấy cảnh vừa rồi, cũng lên giúp đỡ, chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn Hứa Mịch, sau đấy việc ai người đấy làm.

      Hóa ra đây là hờ hững… Lòng người dễ thay đổi a! Bây giờ đuổi theo cũng còn kịp rồi. Hứa Mịch cảm giác trong lòng có vạn con cừu chạy. Tiền trong túi là việc , dù sao cũng nhiều, quan trọng là giấy chứng nhận, chứng minh thư, bằng tốt nghiệp, các loại giấy tờ! Cũng xin lại được. Nghĩ như vậy, Hứa Mịch đúng là muốn khóc mà. Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy.

      Hứa Mịch đến đồn công an báo án, lần nữa cầu, tiền tài quan trọng, chỉ cần giấy tờ. Đón tiếp thanh niên còn trẻ, cậu thanh niên này cười lên còn có lúm đồng tiền, điều này làm cho nhớ tới Du Ninh Trạch. Nhưng mà nghĩ, lúm đồng tiên của Du Ninh Trạch so với cậu thanh niên này đẹp hơn.

      Hứa Mịch ra đồn cảnh sát, đứng ở cửa cục cảnh sát, vẻ mặt buồn khổ. Số điện thoại của Du Ninh Trạch nhớ, bây giờ làm thế nào liên lạc với Du Ninh Trạch biết, càng biết công ty ở đâu. Biết thế học thuộc số điện thoại của Du Ninh Trach cho rồi, biết thế hỏi xem Du Ninh Trạch làm ở đâu. Nghìn vàng khó mua biết thế.

      Hứa Mịch quyết định về nhà đợi Du Ninh Trạch. Tuy rằng chìa khóa nhà để trong túi xách. Nhưng mà phòng bảo vệ tiểu khu hẳn là có số điện thoại của chủ hộ a! Như vậy có thể liêc lạc với Du Ninh Trạch a! Nghĩ vậy, nháy mắt Hứa Mịch cảm thấy mình tìm được ánh sáng hi vọng rồi.

      “Làm phiền cho qua.”

      Hứa Mịch nghe thấy thanh , nhanh chóng lùi sang bên. Đồn cảnh sát thường có ngươi ra vào, vừa rồi chỉ lo suy nghĩ chuyện của mình, nhất thời quên mất chính mình đứng chắn đường người khác, lui sang bên, hơi cúi đầu xin lỗi. “Xin lỗi.”

      Bởi vì cúi mắt, cho nên cũng biết đối phương là ai. xin lỗi xong liền xoay người ra khỏi đồn cảnh sát.

      Ai biết vừa bước ra bị người kéo lại. Tay người kia cứng rắn, chú ý, bị kéo cho lảo đảo.

      Hứa Mịch tức giận, ngẩng đầu mắng: “ có tật xấu à.”

      đến câu cuối ngữ điệp thấp xuống.Bởi vì người kéo phải ai khác, chính là bạn trai cũ quen nhau 3 năm Giang Tự. hai năm rồi chưa gặp Giang Tự, ta vẫn là giống như trong kí ức, vẫn cặn bã như vậy.

      Mà người này lại còn giận dữ nhìn , giống như làm chuyện ác tày trời gì đó, “Hứa Mịch, sao em lại biến thành như vậy?”

      Giang Tự còn cẩn thận quan sát Hứa Mịch, sợ bản thân nhìn nhầm rồi. Tóc vẫn như trước kia, dài thẳng ở sau lưng, dưới hàng mi là đôi mắt nâm sẫm to, mũi cao, môi đỏ mọng như đào.

      Vừa rồi ta cảm thấy này rất giống bản thu của Hứa Mịch, nhưng mà người này cùng Hứa Mịch của hai năm trước khác xa nhau. Dưới bộ quần áo công sở là dáng người lung linh của , đôi chân thon dài. hoàn toàn dám xác định đây là Hứa Mịch. Đến tận khi nghe thấy thanh của này, mới dám xác nhận, đây là Hứa Mịch. Thanh của , có hóa thành tro cũng nhận ra.

      Bọn họ chỉ hai năm gặp nhau thôi, vì sao lại biến thành như vậy.

      Hứa Mịch nhìn lướt qua tay Giang Tự kéo tay , bình tĩnh nhìn ta, “Có thể bỏ tay ra rồi .”

      Giang Tự giống như là nghe thấy lời của Hứa Mịch, vẫn chấp nhất hỏi , “Hứa Mịch, sao em lại biền thành như vậy?”

      Thái độ của Giang Tự làm cho Hứa Mịch vô cùng khó chịu, Hứa Mịch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta, cau mày, “Giang Tự, tôi biến thành bộ dạng gì cũng liên quan đến . Hơn nữa, tôi biến thành như vậy, phải mong đợi từ lâu sao.”

      Giang Tự ngờ Hứa Mịch lại thẳng như vậy, trong lòng ta cảm thấy áy náy, “ xin lỗi.”

      Chia tay với Hứa Mịch là chuyện Giang Tự hối hận nhất. Sau khi chia tay với Hứa Mịch, Giang Tự cũng quen thêm vài người bạn , nhưng mà cho dù đối phương nghe lời hiểu biết như nào, đối phương phù hợp với các điều kiện của ta như nào, ta cũng tìm thấy được cảm giác như lúc ta kết giao với Hứa Mịch.

      Năm đấy ta là Hứa Mịch, ta hy vọng có thể cùng ta đến cuối cùng, hy vọng có thể làm người phụ nữ xứng đôi với ta, cho nên bắt đầu cầu Hứa Mịch làm theo cầu của ta. Tính cách Hứa Mịch rất cứng rắn, thích bị người khác quản, vì thế, ta cũng ít lần cãi nhau với Hứa Mịch. Đến tận khi, hai người đều mệt mỏi lẫn nhau, vì thế hai người bắt đầu nghi ngờ tình cảm của mình.

      Hứa Mịch lãnh đạm nhìn ta, “ có gì, tôi còn muốn cảm ơn đâu, nếu phải bị kích thích, tôi cũng trở thành bộ dạng như ngày hôm nay.”

      Giang Tự đau lòng, đúng vậy, đây phải là đều mà ta hy vọng sao, nhưng mà bây giờ nhìn Hứa Mịch như vậy, sao trong lòng lại trống rỗng như vậy.

      phiền, cần lôi kéo tôi nữa, tôi cũng phải là gì của . Nếu muốn chuyện, liền buông tay ra cho tôi.” Giang Tự vẫn kéo tay Hứa Mịch có ý buông ra, Hứa Mịch nổi giận. Lúc trước muốn chia tay là ta, bây giờ lại bày ra bộ dạng si tình này cho ai xem. Hơn nữa Phương Diệc Mông cũng , ta cũng có con, con mẹ nó còn kéo làm gì.

      Hai năm này, Hứa Mịch cũng hiểu được, chính là bị coi thường. Trước khi chia tay hai người ngừng cãi nhau, nhìn nhau chán ghét. Nhưng mà sau khi chia tay, lại nghĩ đến những việc tốt mà Giang Tự đối với . Con người chính là như vậy, sau khi mất mới biết quý trọng, Lúc quay đầu mới biết bản thân lúc trước ngây thơ buồn cười như nào, hiểu chuyện như nào. Bọn họ lúc còn trẻ hiểu được kinh doanh tình cảm như nào, nghĩ là chỉ cần nhau, có việc gì có tách bọn họ ra được.

      Bây giờ, nhìn thấy bộ dạng thâm tình đau khổ này của ta, liền cảm thấy chán ghét. Cho dù còn nhớ Giang Tự đối tốt với như nào, nhưng mà cũng muốn tiếp tục dây dưa với Giang Tự. cùng ta sớm hợp, cũng có hứng thú kia. Tuy rằng năm đấy ta như vậy, nhưng chuyện xảy ra thể vãn hồi được, trôi qua chính là trôi qua, có khả năng quay lại. Nước đổ khó hốt, chính là đạo lý này.

      Từ năm đấy khi ta ở sau lưng vụng trộm cùng người phụ nữ khác lên giường bọn họ quay lại được. Đến cuối cùng người phụ đấy còn lấy tư thế chính thất tìm , bảo đừng có mà cóc muốn ăn thịt thiên nga. Trong lời tràn đầy châm chọc. Khi đấy bị tổn thương. Tuy rằng bình thường sống sảng khoái, nhưng mà chuyện béo vẫn là tự ti của . Những lời của người phụ nữ đấy giống như con dao đâm vào tim , sau đấy máu chảy đầm đìa. Mà Giang Tự chút ý tứ giúp cũng có, chỉ đứng bên nhìn, cái gì cũng làm. Như vậy khác gì sát muối vào vết thương .

      có thể nhớ rỡ người khác đối xử tốt với , đồng thời, những người đối xử tốt với , cũng nhớ kỹ.

      nhanh chóng buông tay, nên ép tôi.” Hứa Mịch ánh mắt lạnh lùng. ghết nhất là người khác nghe.

      Giang Tự ngượng ngùng buông tay ra, xem ra, , cũng sống rất tốt, bằng khí thế mạnh mẽ như vậy. A Mịch của ta, vẫn là đứa bé được nuông chiều. Kiêu ngạo tự tin như vậy, tiêu sái ương ngạnh, vẫn như trước đây mắng người chút lưu tình.

      Giang Tự biết vừa rồi bản thân thất lễ, chính là lâu rồi gặp , bây giờ thay đổi nhiều như vậy, nhất thời khống chế được bản thân. chỉnh đốn lại tâm tình, hỏi , “Em đến đồn cảnh sát làm gì?”

      Hứa Mịch xoa xoa cổ tay bị nắm đau, thấy Giang Tự bình thường lại, cũng so đo, bất đắc dĩ , “Tôi bị giật túi, đến báo án.”

      Giang Tự nhíu mày, “Trong túi có gì quý giá ?”

      Đột nhiên Hứa Mịch nhớ tới, trước kia Giang Tự có hông ít bạn bè hỗn tạp, chừng ta có thể dùng quan hệ giúp tìm túi. thay đổi sắc mặt, mong chờ nhìn Giang Tự, “Bên trong có chứng minh thư, bằng tốt nghiệp các loại giấy tờ, dù sao rất nhiều đồ quan trọng. có thể tìm giúp tôi sao.” Vì vài thứ kia của , tạm thời ngại tươi cười nhịn xuống mối thù trước kia. đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng vô sỉ.

      Giang Tự chút suy nghĩ đồng ý, “Được. tìm giúp em xem sao. Em cho biết em bị giật túi ở đâu.”

      Hứa Mịch cho Giang Tự chỗ mình bị giật túi sau, rối rắm lúc rồi mới vô cùng ngượng ngùng mà với ta, “Khụ khụ, có thể cho tôi vay 100 đồng ? Tôi có tiền về nhà.” Vừa rồi còn ác ngôn ác ngữ với người ta, bây giờ lại nhờ ta làm vệc, đúng là cảm thấy vô cùng xấu hổ. Khi nào mới có thể sửa tật xấu này a.
      A fang, Juuni, Ishtar9 others thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 30

      Giang Tự sửng sốt, lập tức : “Để đưa em về”

      cần, tôi có thể ngồi xe về, cần làm phiền .” Hứa Mịch xua tay.

      Giang Tự : “ muốn làm phiền , vậy túi của em cũng cần tìm lại .”

      Hứa Mịch: “…Vậy thôi.”

      “Đợi chút, em ở đây chờ , vào chào hỏi với người ta.” Giang Tự câu, rồi xoay người vào đồn cảnh sát.

      Hứa Mịch nhìn bóng dáng cao ngất tuấn tú của Giang Tự, hơi cảm khái. nhớ tới bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ của mình lúc mới chia tay với ta, khi đấy nghĩ rằng cùng ta cả đời này qua lại với nhau. nghĩ tới sau khi chia tay hai năm, bọn họ còn có thể bình thản chuyện như vậy. Thời gian đúng là thuốc chữa tốt nhất cho vết thương.

      Chỉ lát, Giang Tự ra. Giang Tự đưa Hứa Mịch lên xe, Hứa Mịch địa chỉ rồi cũng chủ động bắt chuyện. Ngược lại Giang Tự thường thường hỏi ít cuộc sống hai năm này của .

      Lúc ngẫu nhiên gặp đèn xanh đèn đỏ, Giang Tự nhịn được từ kính chiếu hậu nhìn Hứa Mịch. , đến bây giờ Giang Tự vẫn quen được cái người bé ngồi bên cạnh là Hứa Mịch. ra cũng phải dáng người Hứa Mịch nhắn, chỉ đối lập với trước kia.

      Trước kia Hứa Mịch rất béo, nhưng mà ngũ quan của xinh đẹp, làn da lại trắng, ngược lại làm cho người khác cảm thấy béo đáng . Bây giờ Hứa Mịch gầy xuống, tuy rằng mặt còn mang nét bụ bẫm trẻ con, nhưng mà trong ánh mắt có quyến rũ. Làn da của vẫn tốt như trước, trắng trẻo nõn nà, đôi mắt của còn to hơn trước kia càng sáng hơn, trước kia mặt tròn, đôi mắt đẹp như vậy, bây giờ gầy xuống, đôi mắt đẹp cũng ra.

      Giang Tự biết, giảm béo dễ, bằng trước kia cũng cần nghiêm khắc giám sát Hứa Mịch giảm béo như vậy mà vẫn giảm được mấy cân. Hứa Mịch được như bây giờ, khẳng định là chịu ít khổ sở mới giảm được.

      Nhìn lúc, đột nhiên phát Hứa Mịch quay đầu nhìn ta, sau đấy cũng ngẩng đầu nhìn về phía kính hậu. Tầm mắt hai người ở kinh hậu giao nhau, Giang Tự cảm thấy giống như là rình coi bị bắt được. thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hứa Mịch, “Sao vậy?”

      Hứa Mịch gì, “Đèn xanh, nếu người đằng sau lấy giày ném .”

      “Xin lỗi.” Giang Tự dám lại thất thần, lái xe.

      Ở lúc gần đến tiểu khu Hứa Mịch , Giang Tự mới nhớ tới chắc là Hứa Mịch còn chưa ăn cơm, ta hỏi dò: “Hay là chúng ta ăn cơm trước?”

      Hứa Mịch cần suy nghĩ cự tuyệt luôn, “ cần.” Du Ninh Trạch tìm thấy kiểu gì cũng nóng vội, muốn nhanh chút về vào phòng bảo vệ tiểu khu gọi điện cho Du Ninh Trạch.

      Giang Tự ngờ Hứa Mịch lại từ chối thẳng thắn như vậy, ta gật đầu, “Được.”

      Hứa Mịch từ chối xong mới phát chính ra mình phải uyển chuyển chút, dù sao còn có chuyện nhờ ta đầu. hắng giọng, “Để lần sau. Lần sau tôi mời ăn cơm.” Tuy rằng muốn có chút liên quan gì với ta, nhưng mà người ta giúp , mời người ta ăn cơm cũng là nên làm.

      Giang Tự nở nụ cười, đôi mắt thâm thúy, ngũ quan tuấn tú làm cho người ta động tâm, “Được. Em nhớ là còn nợ bữa cơm.”

      Đến tiểu khu, Hứa Mịch cảm ơn với Giang Tự, liền muốn xuống xe, lai bị Giang Tự gọi lại, “Số di động của em là bao nhiêu hay vẫn là số trước kia.”

      “Đúng vậy.” Hứa Mịch trả lời.

      Hứa Mịch xuống xe, Giang Tự có lập tức . muốn nhìn Hứa Mịch vào mới yên tâm. Vừa rồi quên hỏi có phải mình ở đây hay .

      Kết quả Hứa Mịch lại vào tiểu khu mà vào phòng bảo vệ. Cách khá xa, ta thấy vẻ mặt của , nhưng mà biết trần thuật lại chuyện gì đấy với bảo vệ, còn thường thường chỉ tay vào tòa nhà trong đấy.

      Sau đấy thấy bảo vệ gọi điện thoại, giống như là tìm cái gì, rồi lại gọi điện thoại, lúc rồi đưa điện thoại cho Hứa Mịch.

      Giang Tự nhíu mày, chẳng lẽ Hứa Mịch có chìa khóa vào nhà? mở cửa xe, xuống xe, về phía phòng bảo vệ.

      Hứa Mịch ở lúc bảo vệ đẹp trai trẻ tuổi đồng ý hỏi chủ hộ cho làm cảm động muốn rơi nước mắt.

      Nhận lấy điện thoại từ tay đẹp trai, Hứa Mịch vẻ mặt đau khổ với Du Ninh Trạch: “Du Ninh Trạch, em ở phòng bảo vệ ở tiểu khu, bây giờ có thể về đưa chìa khóa cho em ?”

      Du Ninh Trạch hỏi nguyên nhân, chỉ bảo ở trong phòng bảo vệ chờ , lập tức về đến.

      chuyện điện thoại với Du Ninh Trạch xong, Hứa Mịch cảm thấy yên tâm hơn. cảm ơn với đẹp trai, liền ra phòng bảo vệ, định đứng gần đây chờ Du Ninh Trạch.

      Ra phòng bảo vệ, liền nhìn thấy Giang Tự lại. Hứa Mịch kinh ngạc, “ còn chưa sao?”

      Giang Tự nhíu mày hói: “Trong nhà có ai sao?”

      có. về trước . lát có người đưa chìa khóa về.” Hứa Mịch được nửa, đột nhiên biết gọi Du Ninh Trạch như thế nào trước mặt Giang Tự. Chắc là Giang Tự chưa biết chuyện kết hôn.

      Giang Tự nhíu mày: “ có việc gì, đợi với em.”

      Cùng đợi…. Não Hứa Mịch tự bổ sung cảnh tượng bạn trai cũ nhau ba năm với chồng tại, đột nhiên cảm thấy tốt lắm.

      Giang Tự phát khác thường của Hứa Mịch, ngược lại còn đề nghị: “Chúng ta lên xe đợi .”

      Giang Tự sao lại nhiệt tình như vậy, như này rất dễ làm cho người ta hiểu lầm được . Nhiệt tình với bạn cũ như vậy, chẳng lẽ còn muốn tình cũ nối lại? Vẫn là tự đa tình? Mặc kệ là nguyên nhân gì, Hứa Mịch cũng muốn để Du Ninh Trạch nhìn thấy Giang Tự, muốn đánh vỡ cuộc sống ổn định bây giờ, cũng muốn Du Ninh Trạch nghĩ nhiều. uyển chuyển từ chối : “ có việc gì, mình tôi ở đây đợi là được rồi. Chắc còn chưa ăn cơm , vợ con còn chờ về nhà ăn cơm đâu.”

      Giang Tự thẳng: “ chưa kết hôn, có vợ con.” ta nghĩ Hứa Mịch thử ta, nhanh chóng cho thấy tình trạng của . Trong lòng còn có chút mong chờ Hứa Mịch. Hứa Mịch là người dài tình, nghĩ , chừng còn có thể theo đuổi lại Hứa Mịch. Cái ý nghĩ sớm có, nhưng mà sau khi Hứa Mịch chia tay với ta liền muốn là cả đời qua lại với ta, còn từ chức về thành phố A, ý niệm này mới chậm rãi mất trong đầu . Bây giờ lại gặp Hứa Mịch, chút tâm tư này trong lòng tro tàn lại cháy.

      Vậy thời gian trước người phụ cùng đứa bé mà Phương Diệc Mông nhìn thấy là ai? Chẳng lẽ bọn hiểu nhầm? Hứa Mịch nhìn thấy Giang Tự bây giờ còn ra vẻ thâm tình nhìn , nhất thời thấy to đầu. Đây là sao, đối với bạn cũ nhớ mãi quên sao. Ai tới cho , nhìn nhầm rồi , là tự mình đa tình.

      Nhất thời Hứa Mịch biết nên gì, nghĩ đến Du Ninh Trạch sắp về, nhẫn tâm , “Cho dù có vợ con, vậy cũng về làm chuyện của . Tôi mình chờ chồng tôi là được rồi.”

      Trong chớp mắt não Giang Tự trống , lúc lâu mới tìm về giọng của mình, thanh của ta khô khốc: “Em kết hôn rồi?”

      Hứa Mịch gật đầu, “Đúng vậy.”

      Giang Tự: “Kết hôn khi nào?”

      Mắt Hứa Mịch nhìn về chỗ khác: “Hơn hai tháng trước.”

      Giờ phút này Giang Tự mới biết, chính mình là bị người ta ghét bỏ. giây trước ta còn tưởng là mình còn có cơ hội, giờ phút này giống như là bị đánh ngục vào địa ngục. Cũng đúng, là ta tự mình đa tình, còn tưởng rằng Hứa Mịch đứng tại chỗ chờ ta.

      Sắc mặt ta thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn : “Chồng em còn bao lâu về đến nơi?”

      Hứa Mịch: “ lát là về đến nơi. Công ty ấy cách đây xa.” Bình thường lúc giờ cao điểm, cũng mất tầm nửa tiếng là về đến nhà. Bây giờ cũng phải giờ cao điểm, chắc hơn 10 phút là về đến nơi.

      Khó trách, khó trách hy vọng nhanh như vậy. rốt cuộc là để ý người đàn ông kia nhiều như thế nào, mới có thể bảo vệ như vậy, cho nên muốn làm cho ta nhìn thấy . Giang Tự chua chát, “Vậy trước. Nếu tìm được túi của em, tìm em.”

      Hứa Mịch biết việc này phúc hậu, người ta tốt bụng giúp , giúp xong lền khẩn cấp muốn đuổi người ta . Trong lòng cũng hơi băn khoăn, cảm thấy hơi có lỗi nhưng vẫn : “Cảm ơn. Làm phiền .”

      Giang Tự miễn cưỡng cười: “ cần khách khí với như vậy.” xong xoay người về phía xe mình.

      vừa mới đến cửa xe, liền nhìn thấy chiếc Cayenne màu trắng đỗ lại sau xe , xe vừa ngừng, người trong xe liền vội vàng mở cửa xe bước ra.

      Giang Tự giật mình, động tác lên xe ngừng lại, nhìn về phía người đàn ông xuống xe. Ngũ quan người kia tuấn lãng, làn da trắng, môi mỏng hơi mím, mơ hồ có thể nhìn thấy lúm đồng tiền. Thân hình cao lớn, ràng mặc bộ âu phục Givenchy vừa người màu đen, ở người lại có cảm giác nho nhã, quý khí. tương xứng với khí chất của là vẻ mặt lo lắng.

      Tầm mắt của Giang Tự vẫn theo , quả nhiên, bước lớn về phía Hứa Mịch.

      Hứa Mịch vốn đứng ở kia nhìn Giang Tự , kết quả Giang Tự còn chưa , nhìn thấy xe Du Ninh Trạch dừng lại cạnh xe Giang Tự. Sau đấy trong nháy mắt, Du Ninh Trạch tới trước mặt .

      lo lắng, nhìn , thấy có việc gì, mới : “Về sau nhớ sạc điện thoại.”

      Lúc Hứa Mịch gọi cho đúng lúc sang văn phòng Từ Khiêm, đến lúc nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ gọi lại, nhưng mà có ai nghe máy, lại gọi di động tắt. Hứa Mịch có bệnh hay quên, thường xuyên quên sạc điện thoại, cho nên nghĩ là di động của hết pin.

      Vừa rồi Hứa Mịch luôn luôn đau khổ bản thân hôm nay sao lại đen đủi như vậy, nhưng mà bất hạnh là có người lắng nghe. Bây giờ nhìn thấy Du Ninh Trạch, tâm tình xao động của bản thân cũng bình tĩnh lại. nhất thời quên mất Giang Tự còn cách đấy xa, vẻ mặt đau khổ khóc kể với Du Ninh Trạch chuyện bị giật túi, còn bản thân đồng nào lại có di động vất vả mới về đến tiểu khu.

      Du Ninh Trạch càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, “Vậy làm thế nào mà em về được? bộ sao?”

      “Ách…” Hứa Mịch dừng chút, “Gặp được người bạn, sau đấy nhờ ta đưa em về.”

      Du Ninh Trạch vươn tay ôm Hứa Mịch, đau lòng, “ có việc gì, chuyện túi xách em nghĩ cách giúp em. Bây giờ em còn chưa ăn cơm đúng , chúng ta ăn cơm trước.”

      rất hiểu em, em sớm đói ngực dán vào lưng rồi. Đứng đều sắp vững rồi.” nửa người của Hứa Mịch đều dựa vào người Du Ninh Trạch, kéo tay , đem trọng lượng người đều áp vào , “ thôi, ăn cơm. Em muốn ăn đặc biệt nhiều, đem tâm tình buồn bực ăn hết.”

      Nếu vừa rồi Giang Tự còn có tâm tư gì đấy nữa, bây giờ hoàn toàn chặt đứt niệm tưởng. A Mịch của ta, còn là của ta nữa rồi. Trước kia A Mịch của ta có cái gì vui cũng khóc kể với như vậy, A Mịch của ta cũng thích làm nũng với ta. Nhưng mà bây giờ đối tượng làm nũng chuyển thành người khác rồi, ta bị đá ra, bị người khác chiếm mất vị trí đấy rồi. Trong lúc, ta nhớ tới những chuyện trước kia lúc ta cùng Hứa Mịch còn nhau. Bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là mặt tốt của Hứa Mịch, mà lúc trước mâu thuẫn chia tay cũng còn nữa, giống như là vốn có tồn tại.

      Đây là tính cách hèn hạ của con người. Lúc cãi nhau hận thể bới móc toàn bộ khuyết điểm của người kia ra, hận thể bóp chết đối phương. Vẫn đúng như câu châm ngôn kia, chiếm được mới là tốt nhất.

      Giang Tự lắc lắc đầu, đầu óc tỉnh táo lại, mở cửa xe ngồi xuống. ta mở máy, định rời , lại thấy có người gõ cửa kính xe. ta quay đầu, liền nhìn thấy người đàn ông vừa rồi được Hứa Mịch kéo tay làm nũng đứng cạnh xe .

      ta hạ xửa kính xe xuống, dùng ánh mắt hỏi người đàn ông kia. Khóe mắt nhìn thấy Hứa Mịch đứng cách người đàn ông kia nửa mét, sắc mặt quá tự nhiên nhìn ta.

      Hứa Mịch muốn đập chết Giang Tự người này. Sao lại cọ xát lâu như vậy còn chưa . Vừa rồi Du Ninh Trạch cũng cảm thấy được tầm mắt của Giang Tự, cho nên hỏi có quen người đàn ông kia . Bây giờ Du Ninh Trạch thấy được Giang Tự người này, vậy cũng giấu diếm. Nếu dối, về sau lại bị Du Ninh Trạch biết lừa lại càng giống như có gian tình, càng tốt giải thích.

      Bây giờ nếu , tốt xấu gì cũng là cây ngay sợ, có làm chuyện gì xin lỗi Du Ninh Trạch, sợ cái lông gì? Thời gian hai năm cũng đủ san bằng tất cả, đúng là còn chút tình cảm gì với Giang Tự. muốn cho Giang Tự gặp Du Ninh Trạch, chỉ là muốn Du Ninh Trạch nghĩ nhiều thôi, cũng muốn cho biết từng có đoạn tình cảm đem bản thân biến thành bộ dạng người ra người quỷ ra quỷ.

      Nhiều chuyện bằng thiếu chuyện. còn muốn duy trì hình tượng trước mặt Du Ninh Trạch đâu. Tuy rằng Du Ninh Trạch vẫn cười nhạo , ở trước mặt còn hình tượng gì.
      A fang, Juuni, linhdiep178 others thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 31

      Lúc Du Ninh Trạch biết là đưa về nhà muốn lên câu cảm ơn với ta, cũng ngăn được, hơn nữa cũng muốn giấu đầu lòi đuôi.

      Giang Tự hạ cửa kính xe xuống, Du Ninh Trạch nở nụ cười công thức hóa, “Xin chào, vô cùng cảm ơn đưa bà xã tôi về.”

      Bà xã tôi…….. Hứa Mịch nghe thấy từ này, khóe miệng giật giật. Cái từ này rất lạ, may là còn biết Giang Tự là bạn trai cũ của , nếu cũng nghi là có phải Du Ninh Trạch khoe ra với người thất bại.

      Mà suy nghĩ lúc này của Giang Tự khác gì Hứa Mịch, bởi vì nghe xong lời Du Ninh Trạch , trong lòng ta cũng có ý nghĩ gì khác, chỉ cho là người đàn ông này ra oai khoe ra với ta. ta cảm thấy nụ cười của Du Ninh Trạch vô cùng chướng mắt, ta đưa A Mịch của ta về cũng phải là đưa Du Ninh Trạch về! Lại đây cảm ơn làm gì, ta cũng hiếm lạ gì lời cảm ơn này.

      Bây giờ Giang Tự ở trong lòng ghen tị, ta muốn thừa nhận là ta ghen tị với Du Ninh Trạch, ta càng muốn chính mình mới là người ra câu vừa rồi của Du Ninh Trạch. Nhưng mà đấy cũng chỉ là suy nghĩ của riêng ta thôi.

      Tuy rằng trong lòng ta rất có ý kiến với Du Ninh Trạch, nhưng mà tốt xấu gì cũng phải khách sáo chút, chuyện xé rách da mặt kia, ta làm được. Như vậy ta khác gì người đàn ông có phong độ. ta ngoài cười nhưng trong cười với Du Ninh Trạch: “Đấy là chuyện tôi phải làm.”

      Lại khách sáo thêm hai câu với Du Ninh Trạch, Giang Tự từ chối lời mời ăn cơm, tìm lý do rời . Trước khi còn liếc mắt nhìn Hứa Mịch cái. Nhưng mà chú ý của Hứa Mịch đều đặt cuộc chuyện của hai người, cũng chú ý tới.

      Giang Tự lái xe rồi, Hứa Mịch lên dẫn Du Ninh Trạch về phía xe nhà mình, còn quên trách , “Lần đầu tiên phát còn thích chủ động bắt chuyện với người khác như vậy a, lại tiếp, em là chết đói ở đầu đường rồi.”

      Du Ninh Trạch cười cười, “Người ta đưa em về, tốt xấu gì cũng phải cảm ơn người ta chút.”

      “Em cũng cảm ơn rồi, cần thiết cảm ơn. ta lại biết , đột nhiên lên chào hỏi với người ta, thấy lạ sao.”

      Du Ninh Trạch đồng ý : “Đúng là rất lạ.” xong giống như suy tư, “Bình thường cũng chủ động bắt chuyện với người khác, hôm nay có vẻ ngoại lệ.”

      Hứa Mịch chột dạ: “ thấy.”

      Hai người lên xe, Du Ninh Trạch lái xe , đầu đuôi câu: “Từ lúc xuống xe ta vẫn luôn nhìn .”

      Hứa Mịch ôm tim, , “Hình như người ta cảm thấy rất đẹp trai, bị hấp dẫn.”

      Du Ninh Trạch trừng mắt nhìn Hứa Mịch, “Lại bừa.”

      Hứa Mịch cười hắc hắc, sang chuyện khác, “Nhanh lên, con trai đói bụng, nó muốn ăn cá.”

      Du Ninh Trạch bật cười, “ ràng là em muốn ăn.”

      Hứa Mịch: “Mẹ con đồng tâm a. Em muốn ăn chính là nó muốn ăn.”

      Du Ninh Trạch: “…”

      Du Ninh Trạch dẫn Hứa Mịch đến Nhà hàng Kỉ Ngư, sau khi chọn cá, hai người lại gọi thêm ít đồ ăn khác, bây giờ Hứa Mịch đối với đồ ăn chỉ có cầu, đồ ăn nhà hàng nào đưa lên nhanh hơn ăn nhà hàng đấy.

      Bây giờ là 2h chiều, cũng có nhiều người, Du Ninh Trạch thích đại sảnh ầm ĩ, dẫn Hứa Mịch đến phòng riêng.

      Sau khi đồ ăn được đưa lên, Hứa Mịch cầm lấy đũa muốn ăn. Kết quả lại bị Du Ninh Trạch ngăn lại, “Uống chút canh trước.” múc bát canh đầu cá để trước mặt .

      Canh đầu ca nấu được màu trắng, bên còn có đậu hũ mềm, Hứa Mịch nhìn mà phải giơ thẳng ngón trỏ. Giải quyết canh đầu cá xong, mới bắt đầu ăn cơm. Bởi vì có canh lót dạ, cho nên lúc Hứa Mịch ăn cơm cũng vội vàng.

      Du Ninh Trạch cũng như vậy uống bát canh đầu cá, lại ăn thêm chút đồ ăn, buông đũa nhìn Hứa Mịch ăn.

      “Sao lại ăn nữa.” Hứa Mịch nhìn thấy Du Ninh Trạch có ý muốn động đũa hỏi.

      Du Ninh Trạch : “Vừa rồi ăn ở công ty rồi.” vốn tính ăn cơm với Hứa Mịch, kết quả lại liên lạc được với Hứa Mịch, nghĩ là Hứa Mịch vội vàng phỏng vấn rảnh ăn cơm với , vì thế cơm trưa ăn với Từ Khiêm.

      Hứa Mịch cười , “ ăn rồi còn tranh ăn canh cá với em?”

      Du Ninh Trạch trừng mắt nhìn , “Em mình lại ăn hết nhiều như vậy. là sợ em lãng phí, cho nên mới giúp em uống bát.”

      Hứa Mịch cắn miếng cá viên, vui : “Bản thân muốn ăn liền ăn, còn muốn kéo theo em.”

      Du Ninh Trạch cười: “Liền muốn kéo theo em.”

      Hứa Mịch: “…”

      Ăn cơm xong, Du Ninh Trạch đưa Hứa Mịch đến cửa hàng điện thoại mua điện thoại mới, thuận tiện báo số điện thoại bị mất. Trong lòng Hứa Mịch vốn còn có ý nghĩ có thể tìm lại túi, cho nên chưa muốn mua di động.

      Du Ninh Trạch chút khách khí đả kích , “Loại chuyện này bình thường rất khó tìm lại. Em cần mơ mộng như vậy.”

      Hứa Mịch khóc ra nước mắt, “Giấy tờ của em a.”

      Du Ninh Trạch đả kích đả kích, nhưng mà cũng có trấn an, nửa ôm nửa kéo Hứa Mịch ra cửa hàng điện thoại, “Giấy tờ là vật chết, người có chuyện gì là được rồi. Em cũng biết, vừa rồi từ trong miệng người khác biết được tin tức của em, tim đều treo lên, nghĩ là em có thể xảy ra chuyện gì mới tìm đến bảo vệ của tiểu khu.”

      Được rồi. Bảo sao về gấp như vậy. Tuy giấy tờ là vật chết, nhưng mà có vật chết này, làm sao tìm được việc a. Xã hội bây giờ, đều coi trọng mấy cái giấy tờ này!

      Buổi tối Hứa Mịch gọi điện thoại cho Trương Mộng, với ấy chuyện gặp phải Giang Tự, còn đem chuyện Giang Tự cùng Du Ninh Trạch ra.

      Trương Mộng ở đầu bên kia điện thoại : “Theo như mình , hôm nay liền nên ra cửa. Cậu cậu ra cửa thế nào chọn ngày hoàng đạo đâu.”

      Hứa Mịch nửa nằm ở ghế quý phi trong phòng, “Lúc trước môi mình bị thương, mình đều mấy ngày chưa ra ngoài. Vất vả lắm môi mới hết, nếu ra hô hấp chút khí tươi mới, mình bị nghẹn chết.”

      Trương Mộng đả kích : “Nghẹn chết cũng tốt hơn là buồn chết.”

      Hứa Mịch nghĩ, “Cũng đúng.”

      Hai người lại trêu đùa lúc, đột nhiên Trương Mộng hỏi: “A Mịch, cậu cảm thấy chồng cậu có phải là người ngốc ?”

      Nếu bây giờ Trương Mộng ở trước mặt nhất định trực tiếp ném giầy qua, hung tợn : “Cậu mới là người ngốc.”

      Trương Mộng: “Nếu chồng cậu ngốc, vậy cậu thử nghĩ . Có chút việc riêng là nên dấu đàn ông bọn họ, nhưng có chút việc nên thẳng thắn. Chính cậu đều , hôm nay chồng cậu ít lời là lạ, cậu còn muốn giả ngu? Theo mình chừng Du Ninh Trạch nhìn ra được gì, cậu vẫn là cho ấy biết . Các cậu là tân hôn, lại mới quen biết nhau lâu, còn chưa hiểu về nhau. Đừng vì chuyện cần thiết mà hiểu lầm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.”

      Đạo lý này Hứa Mịch vẫn biết, chẳng qua muốn làm rùa đen rút đầu giả ngu mà qua.

      ấy tin cậu là chuyện, cậu chủ động thể lập trường ra mặt lại là chuyện khác. Nếu cậu lại để tâm vào chuyện vụn vặt, mình lập tức bay đến thành phố B đánh chết cậu đem đầu cậu bổ ra đem óc cậu moi ra ném cho heo ăn.”

      Lời của Trương Mộng thành công khiến cho Hứa Mịch từ khi mang thai đến bây giờ lần đầu tiên nôn nghén. ném điện thoại ra, vì Du Ninh Trạch tắm, cho nên chỉ có thể chạy ra phòng vệ sinh bên ngoài.

      Hứa Mịch ghé vào bồn rửa mặt nôn, cảm thấy ngay cả gan phổi cũng nôn ra rồi. Bây giờ cần Trương Mộng bay dến, muốn lập tức bay về thành phố A đánh chết Trương Mộng. Cái so sánh vớ vẩn gì, ghê tởm như vậy.

      Lần đầu tiên Hứa Mịch nôn nghén, liền cảm thấy hao tổn sinh lực. Nghe phụ nữ mang thai giai đoạn đầu đều nôn nghén, mang thai hơn hai tháng, đều vẫn xuất phản ứng nôn nghén, về lý mà còn đắc ý đâu. Quả nhiên, thể vui mừng quá sớm.

      Sau khi hồi sức, trở lại phòng ngủ, lấy điện thoại gọi lại mắng cho Trương Mộng trận sau tâm tình mới tốt hơn.

      Du Ninh Trạch sớm ra phòng tắm, ngồi ở giường, nghe mắng Trương mộng, thường bị ngôn ngữ của Hứa Mịch chọc cười. cùng Trương Mộng hai người thường xuyên cãi nhau trong điên thoại, mỗi lần đều biết mệt mà ngồi xem. A Mịch của đúng là ngôn ngữ siêu phàm, luôn có thể làm cho người ta nghẹn chết.

      Hứa Mịch tắt điện thoại, nghiêng đầu nhìn Du Ninh Trạch vừa rồi luôn ngồi bên cạnh cười, “Lại nghe lén.”

      Du Ninh Trạch chút xấu hổ, “ nghịch điện thoại, tại em to quá, cũng muốn nghe.”

      Hứa Mịch trừng mắt nhìn , sau đấy chui vào trong chăn, sau đấy để tay lên lưng Du Ninh Trạch, véo cái, nghiêm túc dạy: “Di động có phóng xạ, ảnh hưởng đến sức khỏe thể xác và tinh thần của đứa bé.”

      Điều này Du Ninh Trạch cũng phản bác, nghiêng người qua đến chỗ tủ đầu giường bên Hứa Mịch, cũng lấy điện thoại của để ra xa, sau đấy mới trở lại ổ chăn, tắt đèn, nằm xuống cùng Hứa Mịch.

      Sáng hôm nay dậy sớm như vậy, theo lý mà rất mệt mỏi. Nhưng mà Hứa Mịch lăn qua lộn lại cũng ngủ được. nghĩ đến lời của Trương Mộng, càng ngủ được. Hứa Mịch ở trong lòng yên lặng rơi lệ, quả nhiên là trời sinh người tốt! Nửa chuyện trái lương tâm cũng làm được.

      Du Ninh Trạch cũng chưa ngủ, hỏi: “ ngủ được?”

      Hứa Mịch ồm ồm trả lời, “Có chút.”

      Du Ninh Trạch lại bật đèn lên, xuống giường ra ngoài. Du Ninh Trạch vừa , Hứa Mịch lập tức lăn đến giữa giường, giang tay chân ra, cả người nằm chiếm lấy chiếc giường. Hừm, ngủ như vậy là thoải mái.

      Lúc Du Ninh Trạch cầm cốc sữa ấm vào phòng, nhìn thấy tư thế ngủ tao nhã của Hứa Mịch, khóe miệng giật giật.

      Hứa Mịch nhìn thấy Du Ninh Trạch vào, lại lăn về địa bàn của mình, ngồi dậy, “Hóa ra hâm lại sữa a.”

      Du Ninh Trạch đưa sữa cho , “Về sau buổi tối trước khi ngủ đều phải uống cốc sữa, như vậy dễ ngủ hơn.”

      Hứa Mịch nhận lấy cốc sữa, uống ngụm, độ ấm vừa phải, vì thế uống hơi. Sữa bò ấm áp làm cổ họng dễ chịu hơn, tiến vào dạ dày của . nâng mắt nhìn Du Ninh Trạch, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên gương mặt tuấn tú của , làm ngũ quan của nhu hòa. Đôi mắt đen như mực tập trung vào người . đột nhiên cảm thấy dường như độ ấm của cốc sữa cũng vào lòng , ấm áp.

      lại uống thêm ngụm sữa, liền đưa cái cốc cho Du Ninh Trạch, “ uống được nữa, lại uống nữa cả đêm đều phải vào toilet.”

      Du Ninh Trạch cũng miễn cưỡng , cầm cái cốc ra ngoài, sau lúc lâu lại về, tắt đèn, lên giường.

      Hứa Mịch đợi lâu, cũng thấy Du Ninh Trạch ôm , vì thế tự mình tiến lên ôm lấy , “Du Ninh Trạch.”

      Trong bóng tối, Du Ninh Trạch lên tiếng.

      Hứa Mịch hỏi, “Có phải tức giận ?”

      Du Ninh Trạch: “Vì sao lại tức giận?”

      Hứa Mịch: “Vậy bình thường đều phải ôm em ngủ, sao hôm nay lại ôm.” Hơn nữa cảm giác lúc ôm lấy Du Ninh Trạch, trong nháy mắt người cứng lại, phát này làm cho trong lòng Hứa Mịch càng thoải mái.

      Du Ninh Trạch hơi ngượng ngùng cười, “Ngày hôm qua ôm ôm thiếu chút nữa khống chế được, cũng dám lại ôm.”

      Hứa Mịch tin, “ ?”

      Du Ninh Trạch: “ lừa em làm gì.”

      Hứa Mịch thở dài nhõm, “Em còn tưởng tức giận đâu.”

      Du Ninh Trạch ôm lại Hứa Mịch, “ tốt sao lại tức giận. Có phải em lại làm chuyện xấu gì ?”

      Hứa Mịch rối rắm lúc, vẫn thẳng thắn: “ ra người đàn ông hôm nay nhìn thấy là bạn trai cũ của em.”

      Du Ninh Trạch lúc lâu chuyện. Người đàn ông đấy có địch ý với , cảm thấy được. Trực giác của cảm thấy là vì Hứa Mịch, mới nhìn chằm chằm vào .

      Nếu ngay từ đầu còn nghĩ đấy là người thích Hứa Mịch, sau đấy nhìn thấy thái độ của Hứa Mịch, liền cảm thấy đơn giản như vậy. Lấy hiểu biết của về Hứa Mịch, nếu có người giúp cái gì, khẳng định cường điệu cảm ơn người kia. giống như trưa nay, lúc hỏi, hơi mất tự nhiên. cũng biết tâm tình của mình như nào, đột nhiên muốn lên trao đổi với người đàn ông kia. Mà Hứa Mịch biết muốn lên chào hỏi, lại ngăn cản . Điều này làm cho càng khẳng định suy đoán của mình.

      Hứa Mịch thấy nãy giờ Du Ninh Trạch gì, liền nóng nảy. Đây là lần đầu tiên cảm giác được mặt im lặng của Du Ninh Trạch. nhanh chóng bày tỏ lòng mình, “ cần nghĩ nhiều, em cùng ta chia tay lâu rồi. Hôm nay là đột nhiên gặp được. .. ta chỉ là bạn trai cũ a, nhưng là chồng chính quy. Hơn nữa, trong bụng em còn có con đâu. Địa vị của so với ta chỉ cao hơn chút dâu, cho nên cần vì ta mà biến thanh nam thanh niên ưu thương.”

      Du Ninh Trạch bị lời của Hứa Mịch làm cho buồn cười, đúng là suy nghĩ nhiều quá. Bạn trai cũ đều là qua, cũng cần thiết nắm lấy chuyện trước kia buông, chỉ sợ Hứa Mịch buông ra được mà đối điện với tình cảm. Trong lòng thoải mái. Nhưng mà để ý phải là vấn đề bạn trai cũ, mà là thái độ của Hứa Mịch.

      Bây giờ Hứa Mịch có thể thẳng thắn với như vậy, cũng thể ra thái độ của . Điều này làm cho Du Ninh Trạch rất vui mừng. xoa bóp mặt Hứa Mịch, “Lại bừa. ta như thế nào liên quan đến . chỉ muốn em nhận thái độ của bản thân là được rồi.”

      Hứa Mịch cười nhạo, “Nhìn thoải mái như vậy, vừa rồi lại ra vẻ thâm trầm với em. Làm cho trong lòng em yên.”

      Du Ninh Trạch cãi lại: “ đâu có thâm trầm. Nếu em làm chuyện đuối lý, vì sao trong lòng em lại yên.”

      Hứa Mịch: “Em có là có.”

      Du Ninh Trạch: “Bá đạo thế.”

      Hứa Mịch uy hiếp: “Có ý kiến?”

      Du Ninh Trạch: “…… Hoàn toàn có ý kiến.”

      Hứa Mịch vươn tay xoa xoa đầu Du Ninh Trạch, giống như xoa đầu sủng vật, “ ngoan.”

      Du Ninh Trạch hất tay Hứa Mịch ra, “ cần làm hỏng kiểu tóc của .”

      Hứa Mịch: “ còn có kiểu tóc….”

      Du Ninh Trạch học lời vừa rồi của Hứa Mịch, “ có là có.”

      Hứa Mịch: “….Được rồi. có là có.”

      Cuối cùng biết lúc nào ngủ mất, chỉ nhớ trước khi ngủ câu cuối cùng với Du Ninh Trạch là, “Vì sao từ trước tới giờ có hỏi chuyện tình cảm trước kia của em?” Lời này nhịn ở trong lòng lâu, hôm nay tốt cục hỏi ra.

      Du Ninh Trạch trả lời như nào, nga, , “Đấy đều là chuyện quá khứ, có cái gì hay mà hỏi, thấy là tương lai của chúng ta.”

      Đến đây, Hứa Mịch hoàn toàn yên tâm mà ngủ.



      Canh đầu cá
      [​IMG]
      Last edited: 3/6/15
      Juuni, Tôm Thỏ, quỳnhpinky7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :