Mê Cưới - Cận Lê Mộ (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 19

      Mẹ Hứa ngừng khóc cười, “Đều sắp làm mẹ rồi, còn trẻ con như thế.”

      “Con đây phải là học mẹ sao, có mẹ này tất có con như thế a.”

      Ba Hứa lại , “Ba thấy con là trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.”

      Mẹ Hứa thích lời của Hứa Mịch với ba Hứa, “Sao con bảo là con học ba con ?”

      “Con là áo bông tri kỷ a. Đương nhiên là học mẹ.” Hứa Mịch làm nũng. , Hứa Mịch quen mẹ già nhà mình theo kiểu ôn nhu mềm mại, bình thường đều là sinh tồn dưới ma trảo của mẹ già a a.”

      Đặc biệt là gần đây hình như mẹ già trong thời kỳ mãn kinh, tình tính vô cùng tốt. Ngay cả ba già cũng bị rơi vào ma trảo. Nhưng mà tuy rằng bình thường nhìn bộ dạng ba già gì cũng muốn so đo với mẹ già, nhưng mà Hứa Mịch cảm thấy ba già đều là ngọt ngào vui vẻ.

      Bởi vì , cho nên hiểu được nhường nhịn.

      ra, Hứa Mịch vẫn luôn hâm mộ ba mẹ mình. Ba Hứa cùng mẹ Hứa đều là tự do đương. Lúc hai người còn trẻ quen nhau, sau đấy chơi với nhau dần dần phát triển tình cảm. Sau đó hai người nhau. Ở năm đấy quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ vẫn rất nghiêm khắc, tình cảm của hai người nhạt nhòa nhiều nhất cũng chỉ nắm cái tay.

      Mẹ Hứa có hai người chị và hai người . Lúc đấy điều kiện kinh tế tốt, trong nhà lại nhiều con, đủ điều kiện cung cấp cho tất cả con cái đến trường. Vì thế mẹ Hứa sau khi tốt nghiệp cấp hai, liền ra ngoài làm.

      Vừa vặn lúc đấy cải cách, giống như bài hát vậy, có ông già ở vùng Nam Hải Trung Quốc tìm vòng tròn.
      ( ông già,

        Ở phía bên ở Biển Đông,

        Dứt khoát ông vẽ vòng tròn.

        Kết quả là,

        Phép lạ tuyệt vời xảy ra ở đây:

        Từ ngôi làng đánh cá ,

         đêm biến thành thành phố.

        Sừng sững được dựng lên,

        Nhà máy đại nhanh chóng lan rộng,

        Đường lớn được mở rộng và kéo dài

        Những chiếc ô tô xinh đẹp lại như mắc cửi ......

        Ở đây,

        Là Thâm Quyến -

        Đặc khu kinh tế đầu tiên của Trung Quốc!

        "Thời gian là tiền bạc,

        Hiệu quả là cuộc sống! "

        Thâm Quyến với khẩu hiệu lớn,

        Ông hét lên sáng kiến tuyệt vời,

        Hét lên thời đại hùng!)


      Ở Thâm Quyến thiếu nhân công trầm trọng, mọi nơi tuyển nhân công, vừa vặn lúc đấy, mẹ Hứa đến Thâm Quyến.

      Vừa cũng rất nhiều năm. Cũng may ba Hứa cuồng dại xem phụ nữ như cặn bã kiên định chờ… ( chỗ này Hứa Mịch bổ não năm trăm từ hình dung) người về. Sau đấy mẹ Hứa quay lại, tình cảm của hai người thay đổi, đến tuổi chuyện kết hôn. Kết quả lúc đấy bị cha mẹ hai bên phản đối kịch liệt.

      Cuối cùng hai người trải qua con đường mịt mù, chặt đứt bụ gai, rốt cuộc nười có tình thành thân thuộc. Theo như lời người tin được ( mợ của Hứa Mịch) ngày mẹ Hứa cùng ba Hứa tổ chức hôn lễ, ông ngoại Hứa Mịch tức giận đến mức ném đá vào cửa nơi tổ chứ hôn lễ. Còn bà ngoại của Hứa Mịch sao? sớm qua đời lúc mẹ Hứa ba tuổi. Vi thế chỉ còn lại mình ông ngoại chiến đấu hăng hái, đương nhiên chỉ thể thua trận.

      Hứa Mịch cân nhắc, cho dù là ở niên đại này, cũng tuyệt đối là tình rung động lòng người. Ừ, giống , tình của cuối cùng cũng đến được với nhau, còn làm cho bản thân thành bộ dạng như quỷ. Vì thế cũng chỉ có thể ngừng xem mặt, đến lúc chết lặng rồi, mới gặp Du Ninh Trạch. Lại có lẽ nên may mắn, xem mắt nhiều như vậy vẫn gặp được Du Ninh Trạch.

      Đều hôn nhân là phần mộ của tình , nhưng mà hôn nhân có tình lại như thế nào? Ít ra đến tận bây giờ, cũng biết.

      chỉ biết cầu của cao, cầu oanh oanh liệt liệt, chỉ cầu cuộc sống của minh tốt đẹp; chỉ biết là bây giờ tới đoạn đường mà mỗi người phụ nữ đều phải trải qua, chán ghét thậm chí là vừa lòng.

      … … … …

      Hơn 6h, lúc Từ Khiêm ra khỏi văn phòng, nhìn thấy văn phòng Du Ninh Trạch vẫn còn ánh đèn, gõ cửa rồi vào, “Còn chưa xong sao?”

      Du Ninh Trạch liếc nhìn Từ Khiêm, rồi tiếp tục đánh máy tính, “Nốt trình tự cuối cùng.”

      Từ Khiêm híp mắt lai đáng giá Du Ninh Trạc, “Ai mình , sau khi cậu từ HongKong về có gì đấy hơi khác phải?”

      Từ Khiêm là bạn học trung học kiêm bạn cùng phòng thời đại học của Du Ninh Trạch, lúc hai người học đại học, cũng bắt đa nhận làm trình tự. Sau khi tốt nghiệp, liền cùng nhau mở công ty. Hai người bổ sung cho nhau, mấy năm gần đây công ty cũng càng ngày càng phát triển, là nhân tài kiệt xuất trong nước.

      Đừng nhìn Từ Khiêm ở trước mặt người khác là bộ dạng tinh , mà ở trước mặt người mặt người quen cũng là cái nghiêm túc.

      Du Ninh Trạch cũng ngẩng đầu, “Cậu hoa mắt”

      Từ Khiêm xoa cằm, “Cậu giấu được người khác chứ giấu được hỏa nhãn kim tinh của mình đâu. Lấy kinh nghiệm của mình mà , cả mặt cậu đều là chứng rối loạn sau khi được thỏa mãn.” Đôi mắt Từ Khiêm chuyển chuyển, cười xấu xa , “ là cậu ở HongKong vụng trộm . Khai trai, biết được tuyệt của nó a?”

      Ở trong mắt Từ Khiêm, Du Hinh Trach đều là tồn tại của loài khác. Đều là đàn ông 28 tuổi. Mỗi lần nhìn thấy phữ đều vẫn xa cách Từ Khiêm vẫn nghĩ Du Ninh Trạch thích đàn ông. Nhưng bạn bè thân thiết là đàn ông của Du Ninh Trạch cũng có vài người. Mà thân nhất là ta. Vì thế có thời gian Từ Khiêm đều vô cùng đề phòng Du Ninh Trạch, sợ Du Ninh Trạch nổi lên thú tính kiềm chế được.

      Cũng may người đàn ông này kết hôn, giảm bớt cảm giác nguy cơ cho ta.

      Du Ninh Trạch kết thúc công việc, tắt máy tính, đứng lên sắp xếp lại, cầm chìa khóa xe cùng di động, liền ra ngoài. “Cậu tiếp tục”

      “Ê ê ê, đừng a. Chúng ta còn chưa xong chuyện nhân sinh đâu! Làm sao có thể vô tình bỏ lại mình a.”
      Juuni, linhdiep17, Mizuki3 others thích bài này.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 20

      Du Ninh Trạch đá Từ Khiêm cái kẹo da trâu kia, lái xe đến tiểu khu gần đại học B.

      Lúc ăn cơm Du Thịnh thích chuyện. Trong mắt của Du Ninh Trạch, ba ba vẫn đều nghiêm túc, bất ngôn cẩu tiếu. Vì thói quen của Du Thịnh , cho nên lúc Du Ninh Trạch cùng Lữ Quỳnh Mai ăn cơm cũng vô cùng ít .

      ra Du Ninh Trạch rất thích khí nặng nề này, ngược lại, càng thích khí của gia đình Hứa Mịch.

      Ăn cơm tối xong, Du Thịnh ra phòng khách. Du Thịnh rồi, Lữ Quỳnh Mai mới , “Ninh Trạch, con có nghĩ đến việc để A Mịch đến thành phố B.”

      Con trai kết hôn cũng gần tháng, nhưng mà bây giờ kết hôn cũng như kết hôn, vẫn như trước mình.

      Du Ninh Trạch trả lời, “ Con với A Mịch bàn bạc xong rồi, ấy xử lý côn việc bên kia xong, tháng sau đến thành phố B”

      Lữ Quỳnh Mai gật đầu, “Ừ, nên đến thành phố B. Hai vợ chồng ở riêng cũng tót. Qua vài ngày, mẹ và ba con nước , có le phải tầm tháng, cuối tuần con cần đến ăn cơm.”

      Vừa lúc Du Ninh Trạch ăn cơm xong, buông bát đũa, “Vâng.”

      Lữ Quỳnh Mai nhìn Du Ninh Trạch, thiếu niên trong trí nhớ sơm trưởng thành, con trai trưởng thành sau, ở nhà cũng bắt đầu thu liễm cảm xúc, cũng càng ngày càng giống Du Thịnh. “Mấy năm nay mẹ với ba con càng ngày càng bận, ít chăm sóc con. Cũng may con lập gia đình, cũng có gia đình của mình. A Mịch là đứa bé tốt, con phải đối xử tốt với người ta biết chưa? Vợ chỉ dùng để thương, đừng có mà học ba con bảo thủ như vậy.”

      Du Ninh Trạch mím môi cười , “ . Bộ dạng nghiêm túc của ba con học được.” Nghĩ nghĩ, vẫn “Mẹ, A Mịch ấy mang thai.”

      Hai mắt Lữ Quỳnh Mai sáng lên, “Nhanh như vậy!”

      Nghĩ đến Hứa Mịch, tâm tình của Du Ninh Trạch cũng tốt hơn, cười cười, “Vâng, còn chưa được tháng.”

      “Vậy càng phải đưa con bé đến thành phố B chăm sóc.” Lữ Quỳnh Mai lại lắc đầu, “ được, đến thành phố B, mẹ cũng có thời gian chăm sóc con bé. Ở lại thành phố A còn có bà thông gia chăm sóc con bé. Nhưng mà vẫn ở lại thành phố B cũng tốt. Đúng rồi, dì Lý ( giúp việc nhà Lý Thịnh) ! Dì Lý có thể chăm sóc com bé.”

      Dì Lý là người nhà người họ hàng xa của Du Ninh Trạch, trong nhà có người con trai. Chính ra dì Lý cũng hơn 50 tuổi cũng nên ở nhà cho con trai hiếu thuận, kết quả con dâu thích mẹ chồng ở nhà làm gì, chi tiêu trong nhà tốn nhiều, làm cho bà ra ngoài tìm việc làm. Mà Lữ Quỳnh Mai cùng Du Thịnh vì bận công việc, tronh nhà cần người giúp việc dọn dẹp nhà cửa nấu cơm. Công ty gia chính giới thiệu người giúp việc thường làm lâu dài, dài nhất cũng quá hai năm. Sau đấy được người nhà giới thiệu, biết dì Lý muốn tìm công việc này, vì thế nhận dì Lý. Cứ vậy cũng 7, 8 năm.

      Bây giờ dì Lý cũng 6o tuổi, thân thể vẫn khỏe mạnh như trước, cho nên vẫn ở lại Du gia làm người giúp việc.

      Nhìn mẹ lẩm bẩm, Du Ninh Trạch cũng thấy bất đắc dĩ, “Mẹ, dì Lý phải chăm sóc mẹ cùng ba.”

      Lữ Quỳnh Mai , “Dì Lý làm ở nhà chúng ta lâu như vậy, làm việc cẩn thận, mẹ cũng hơi yên tâm. Mẹ và ba con còn chưa có già đâu, cần chăm sóc, mẹ cũng có thể tự nấu cơm.”

      … … … …

      Bình thường cuối tuần Du Ninh Trạch về nhà ăn cơm, buổi tối đều là ngủ lại nhà bố mẹ. Tắm rửa xong, Du Ninh Trạch gọi điện thoại cho Hứa Mịch, lại chuyện Lữ Quỳnh Mai cho Hứa Mịch.

      Hứa Mịch để ý, “ phải là mang thai sao. cần khoa trương như vậy. Em có thể tự chăm sóc mình. Em cũng phải là búp bê sứ.”

      Du Ninh Trạch đột nhiên càng bất đắc dĩ. Mang thai cũng phải là việc , phải cẩn thận chăm sóc. Thế nào Hứa Mịch lại dây thần kinh thô đối việc này như vậy, nhàng như ăn cơm.

      “Nghe mang thai giai đoạn đầu phải đặc biệt chăm sóc.” Du Ninh Trạch nhắc nhở .

      Đối với việc sinh con, Hứa Mịch có kinh nghiệm, nhưng mà cảm thấy bản thân ăn no ngủ ngon có chuyện gì, đến mức điều động nhân lực như vậy. Nếu rắc rối như vậy, cảm thấy làm tót bản thân trực tiếp lật bàn sinh.

      Hứa Mịch: “ phải là muốn cho em đến thành phố B liền chuyển đến nhà bố mẹ .”

      Du Ninh Trạch : “ phải. Mẹ là muốn dì Lý ở trong nhà chăm sóc em.”

      “Lúc trước lúc em đến thành phố B chỉ cần cuối tuần đến nhà bố mẹ ăn cơm. Bây giờ lại thay đổi. Muốn em đến nhà bố mẹ ở, vậy từ đầu ra , như vậy phải là có lệ em sao.” HỨa Mịch hiểu nhầm ý của Du Ninh trạch là để cho chuyển đến nhà bố mẹ ở, hơi tức giận lúc trước Du Ninh Trạch lừa .

      biết đa số các gia đình, con dâu đều là sống cùng ba mẹ chồng, nếu ngay từ đầu Du Ninh Trạch như vậy với , cũng có thể nhận. Nhưng mà, muốn sống cùng nhau, ngay từ đầu cần cho hy vọng cùng chờ mong. ghét nhất là hy vọng có.

      Cửa phòng Hứa Mịch đóng, ba Hứa vừa lúc ngang phòng Hứa Mịch, nghe lời Hứa Mịch sót chữ. Sắc mặt trầm xuống.

      Hứa Mịch nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn, ba già vẻ mặt bình tĩnh đứng ở cửa phòng. Hứa Mịch cảm thấy xong rồi, cách lúc chết xa!

      “Em muốn ngủ, nữa.” Hứa Mịch vội vàng tắt điện thoại, sau đấy cười cười đến bên cạnh ba ba, “Ba, ba tìm con sao.”

      … … …

      Hứa Mịch cúi đầu ngồi sofa, cầm cái chén từng ngụm uống nước, thỉnh thoảng nhìn trộm ba già tỏ ra ‘Tôi tức giận’.

      biết ba mình có bao nhiêu bảo thủ, nghiêm túc. Bình thường nếu làm sai chuyện gì, đều bị răn dạy rất thảm, đạo lý rộng lớn ép gắt gao. sợ nhất chính là bị ‘dạy’

      Bây giờ ba Hứa gọi ra phòng khách, lại lời nào, áp suất thấp làm cho thở nổi. Trời aj làm sao muốn dọa như vậy, phải chết liền thống khoái chút a.

      Vừa lúc mẹ Hứa tắm xong ra, thấy hai cha con nghiêm túc ngồi ở phòng khách, bà hỏi, “Hai người ngồi ở đấy xem TV, hát tuồng sao.”

      Hứa Mịch ngẩng đầu truyền ánh mắt cầu cứu cho mẹ già nhà mình, cứu mạng!

      Tuy là biết Hứa Mịch làm sai chuyện gì, nhưng mà mẹ Hứa thu đươc tín hiệu cầu cứu của con , ngầm hiểu. Bà chậm rãi đến bên cạnh con ngồi xuống, nhìn chồng áp suất thấp, cố ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ tường, tùy ý , “ mười giờ, A Mịch sao con còn chưa ngủ.”

      Hứa Mịch bừng tỉnh, đặt chén trong tay xuống, “Đúng vậy. Con còn chưa tắm đâu.” Sau đấy đứng lên, “Con tắm.”

      “Chờ bố xong lại .” Ba Hứa đột nhiên mở miệng.

      Hứa Mịch nhất thời giống như cà tím héo, ủ rũ, ngồi xuống sofa, mím môi đáng thương mắt mày lại cùng mẹ Hứa.

      Nhìn mẹ xem, chồng mẹ nghe lời mẹ nhất.

      Đấy là ở lúc chạm đến nguyên tắc của ông ấy mới nghe lời, xem tình huống bây giờ con xúc phạm đến nguyên tắc của ông ấy. Mẹ giúp được cho con.

      Mẹ nhẫn tâm nhìn con mẹ ở dưới khí áp lực như vậy bị chồng mẹ nghiêm túc ‘Dạy’ sao.

      Con cũng phải biết ba con, ai bảo con chú ý. Làm tốt mẹ đây cũng bị con liên lụy.

      Chết cũng muốn kéo đệm lưng a. Trong bụng con còn có cháu ngoại của mẹ đấy.

      Ánh mắt ba Hứa đảo qua Hứa Mịch cùng mẹ Hứa. Hứa Mịch lập tức cúi đầu nhìn tay, mẹ Hứa lập tức chuyển mắt xem TV.

      Ba Hứa nghiêm mặt, , “A Mịch,, con 26 tuổi, qua mấy tháng nữa 27 tuổi.”

      Hứa Mịch sợ nhất là khẩu khí này của ba già nhà mình, giống như làm chuyện gì tội ác tà trời.

      “Con cũng phải là trẻ con, làm việc cũng nên biết đúng mực. Con ở nhà ba cùng mẹ đều chiều con, đấy là bởi vì con là con của chúng ta.”

      Hứa Mịch tiếp tục nhìn tay.

      “Bình thường cho dù con hô to gọi với chúng ta, chúng ta cũng trách con. Bởi vì là con của mình, cho nên bao dung vô hạn.”

      Hứa Mịch im lặng. Ra vẻ chuyện làm tối nay cùng với đạo lý ba già có liên quan . Lối suy nghĩ của ba già càng ngày càng phát triển. Có thể vào thẳng chủ đề hay .

      “Bây giờ con là dâu nhà người khác. Hiếu kính cha mẹ tôn trọng người lớn là đạo lý cơ bản. Bình thường ba dạy con thế nào, làm sao con có thể đối xử như vậy với ba mẹ Ninh Trạch.”

      Hứa Mịch hô to oan uổng trong lòng, “Con cái gì cũng chưa làm a.” cái gì cũng chưa làm a a a. Thế nào từ trong miệng ba già ra, lại thành nghiêm trọng như vậy.

      Ngữ khí của ba Hứa tốt, “Lỗ tai của ba con chưa điếc, vừa rồi những lời con ba đều nghe được ràng. Làm sao con có thể cưỡng chế cầu Ninh Trạch ở cùng ba mẹ nó. Con đọc sách nhiều năm như vậy, đều đọc nơi nào.”

      Hứa Mịch làm sai việc bị mắng, là cũng đúng. Nhưng mà nếu lung tung cấp tội cho , muốn, ngữ khí của cũng tốt, “Con có cưỡng chế. Là Du Ninh Trạch tự ra, con đến thành phố B là sống cùng ấy, cuối tuần về nhà ba mẹ ấy ăn bữa cơm. Kết quả vừa rồi ấy lại kiểu như nào cũng đươc muốn người giúp việc nhà ba mẹ ấy chăm sóc con. Như vậy phải là muốn cho con đến chỗ ba mẹ ấy ở sao? đều phải đến nhà ba mẹ ấy ở, vậy ngay từ đầu sao ràng, ngược lại lừa con!”

      Ba Hứa dừng chút, “Là chính nó ?”

      “Đúng vậy, con làm sao lại lừa ba, ấy ấy sớm ở riêng cới ba mẹ ấy.” Hứa Mịch quay đầu sang bên, vui.

      Sau lúc lâu, ba Hứa mới , “Vậy con cũng với nó như vậy, cùng nó giận dỗi. Hơn nữa quan hệ mẹ chồng con dâu luôn đều phải xử lý cẩn thận, con cùng Ninh Trạch vốn là tân hôn, lại có trụ cột tình cảm, con làm như vậy làm cho nó bị kẹt giữa mẹ cùng vợ mình rất khó làm. Con phải hiểu thông cảm cho chồng mình. Vợ chồng trong lúc đấy phải biết bao dung lẫn nhau, mới có thể lâu dài.
      Juuni, linhdiep17, Mizuki8 others thích bài này.

    3. olphuit

      olphuit Active Member

      Bài viết:
      169
      Được thích:
      139
      bóc tem chương mới hêhê . tks editor nhé =D
      lynnnng thích bài này.

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 21

      “Ba, vì sao chuyện gì ba cũng phải cường điệu như vậy. Đúng vậy. Là vì có tình cảm làm trụ cột, cho nên thể giận dỗi. Con kết hôn nhanh như vậy, con mê mang, con cũng mới bắt đầu học làm sao để duy trì hôn nhân. Các ngươi đều con đến nhà chồng khống chế được tính tình của mình, con còn chưa đâu, các người đều nhanh có kết luận, con cũng phải đứa trẻ ba tuổi hiểu gì. Ai con bao dung. Những điều này con đều biết.”

      “Con nhân nhượng ấy, nếu vì sao con phải thành phố B, con cố gắng cho hôn nhân của con. Ba luôn thấy được mặt tốt của con.” Hứa Mịch càng càng tức giận, trựa tiếp đứng dậy, vào phòng ngủ, đóng cửa lại.

      Ba Hứa sắc mặt càng trầm, “Bà nhìn , ở nhà vài câu trực tiếp mặc kệ bỏ chạy đóng cửa, nhà người khác còn như thế nào! Tính tình này thay đổi sớm hay muộn cũng ra chuyện xấu!”

      Mẹ Hứa thở dài,, “Ông cũng phải biết tính tình của con bé, ai kêu ông lải nhải nhiều như vậy lại nhanh bắt được trọng điểm. Quên , phụ nữ có thai tính tình là nóng tính.”

      Ba Hứa: “Bình thường con bé tình tình cũng ! Từ mẫu nhiều bại nhi!” Ông vô cùng lo lắng cho tương lai con .

      Mẹ Hứa vui, “Nghiêm phụ như thế nào, ông cũng ít chiều nó. Nghiêm phụ cũng bại nhi.”

      Ba Hứa: “…”

      … … ..

      Hứa Mịch tức giận về phòng, nằm lên giường cơn giận chưa hết. Tuy rằng biết ba mẹ có lý, nhưng mà có đối khi hơn, phiền chán. Bình tĩnh sau, lấy điện thoại đầu giường.

      Phát có mấy cuộc gọi nhỡ. Đều là của Du Ninh Trạch.

      Đột nhiên Hứa Mịch hơi chột dạ. Vốn là chuyện , hai người còn bàn bạc, bây giờ như vậy, làm tốt Du Ninh Trạch con tưởng tức giận. Cảm giác như là hai người cãi nhau.

      Hứa Mịch từ giường đứng lên, gãi gãi đầu. vẫn là độc thân có vẻ tự do. ném điện thoại lên giường, cầm áo ngủ tắm.

      Tắm rửa xong, trong lòng vẫn băn khoăn. suy nghĩ xem đêm nay nếu với Du Ninh Trạch, ngủ được.

      đành cầm điện thoại, gọi điện.

      Điện thoại rất nhanh được nghe, tiếng trầm thấp của Du Ninh Trạch từ trong điện thoại truyền đến, “A lô, A Mịch.”

      “Du Ninh Trạch, vừa rồi….”

      Du Ninh Trạch cướp lời “A Mịch, xin lỗi vừa rồi . Ý của là dì giúp việc trong nhà bố mẹ đến nhà chúng ta chăm sóc em, phải bảo em đến nhà bố mẹ ở.”

      Du Ninh Trạch vừa như vậy, trong lòng Hứa Mịch càng áy náy, là hỏi . từ từ . “Vừa rồi em có việc, cho nên tắt điện thoại của . phải cố ý.” Hứa Mịch cũng biết như vậy Du Ninh Trạch có tin hay .

      Hứa Mịch tiếp, “Cũng là ngữ khí của em tốt. Cho dù em đến nhà bố mẹ ở, cũng là vì chăm sóc cho em.”

      Du Ninh Trạch thở phào nhõm, “ sao, hiểu lầm được giải thích, em tức giận là được rồi.”

      Hứa Mịch: “Em vốn tức giận.”

      “Đột nhiên em tắt điện thoại , nghĩ là em tức giận.” Vừa rồi Du Ninh Trạch là rất lo lắng. Cũng là lần đầu tiên cảm thấy, nếu có điện thoai, cùng Hứa Mịch hai người hoàn toàn mất liên hệ. Cái loại cảm giác vô cùng lo lắng này, vẫn như tảng đá nghẹn trong lòng . chưa từng có chán ghét bản thân như vậy.

      Hứa Mịch mặt ủ mày ê kể lể với Du Ninh Trạch, “Vừa rồi là bị ba em đưa dạy dỗ. Bị thảm.”

      Du Ninh Trạch: “Em lại làm sai chuyện gì.”

      Hứa Mịch: “Vừa rồi em chuyện điện thoại với bị ba nghe được kết quả ông liền thao thao bất tuyệt giáo dục em, có lẽ ông cảm thấy em đối xử với hung ác với . Về sau chúng ta chuyện phải cẩn thận hơn. Bằng lại bị giáo dục.”

      Du Ninh Trạch dường như còn nghĩ, “Là rất hung ác.”

      Hứa Mịch: “Em có hung ác sao. Em cảm thấy em đối với rất dịu dàng.”

      Du Ninh Trạch: “Đa số là có vẻ hung ác.”

      Hứa Mịch: “Này, Du Ninh Trạch, có phải tìm đánh hay .”

      Du Ninh Trạch: “Em xem, lại hung ác.”

      Hứa Mịch: “….”

      … … …

      Hứa Mịch ngồi trong văn phòng tổng giám đốc, báo cáo ít công tác quý sau, nộp lên đơn từ chức.

      Tiếu Hiếu nhìn đơn từ chức, lắp bắp kinh hãi, “Muốn từ chức?” A Mịch được chuyển đến chi nhánh công ty ở thành phố A hơn năm, làm việc quyết đoán, tổ chức, quản lý, năng lực lãnh đạo đều rất tốt, năm này cũng từ quản lý thăng chức lên tổng giám. Nếu tiếp tục làm, vẫn có cơ hội thăng chức.

      Hứa Mịch gật đầu, “Vâng”

      Tiếu Hiếu trầm gọng hỏi, “Nguyên nhân là gì?”

      Hứa Mịch làm ở công ty con được năm rưỡi, Tiếu Hiếu cũng giúp ít, có thể hai người là thầy tốt bạn hiền. Cho nên : “Tôi chuẩn bị thành phố B”

      Tiếu Hiếu hỏi, “ muốn về công ty ở thành phố B? Vậy cũng cần từ chức a.” Lúc trước Hứa Mịch chính là từ công ty ở thành phố B điều về thành phố A.

      Hứa Mịch , “ phải, tôi định về công ty ở thành phố B” Lúc trước vì nguyên nhân cá nhân muốn từ chức. Sau đấy bị điều về công ty ở thành phố A.

      Hứa Mịch là nhân tài khó được, Tiếu Hiếu cũng muốn cứ như vậy buông tha, “Tôi có thể được biết nguyên nhân cụ thể từ chức sao?”

      “Chồng tôi ở thành phố B, tôi tình cùng ấy sống ở thành phố B.” Lúc Hứa Mịch những lời đấy cũng thấy hơi là lạ. Chồng tôi…. Vô cùng khó .

      Tiếu Hiểu kinh hãi,tuy rằng lúc trước công ty cũng đồn là Hứa Mịch kết hôn, nhưng mà ta cũng tưởng là đồn đãi ling tinh, bây giờ xem ra là . ta vẫn tiếp tục kiên trì, “Vậy hoàn toàn có thể xin về công ty ở thành phố B.”

      Hứa Mịch bất đắc dĩ, “Tiếu tổng, đừng khuyên tôi nữa. năm này tôi rất cảm ơn chiếu cố tôi. Tôi về công ty ở thành phố B, nếu lúc trước tôi cũng từ thành phố B về thành phố A. Đây là nguyên nhân cá nhân, that xin lỗi, tôi tiện với .”

      Tiếu Hiểu gõ gõ tay lên bàn, sau lúc lâu, “Được. Người cùng ý chí. Nhưng mà đến tháng sau mới có thể , tháng này vẫn làm , ở lúc tổng giám mới nhận chức, công tác giao tiếp công việc phải làm tốt.”

      Hứa Mịch thấy từ chức được chấp nhận, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, “Vậy tôi ra ngoài làm.”

      “Được.”

      Lúc Hứa Mịch đến cửa, đột nhiên Tiếu Hểu mở miệng, “Chuyện kết hôn Giang Tự có biết ?”

      rất lâu rồi Hứa Mịch có nghe đến cái tên Giang Tự này, im lặng chút, “ biết”

      xin lỗi. là tôi đường đột”

      Hứa Mịch ra văn phòng tổng giám đốc, nhìn những đồng nghiệp bình thường làm việc cùng, có chút luyến tiếc. Dù sao cũng làm ở đây hơn năm, có cảm tình.

      Nghĩ nghĩ, ra cũng mới hơn năm. Lúc trước ở thành phố B làm việc hơn ba năm, cuối cùng phải là vẫn rời khỏi nơi đó sao.

      Mọi người là thay đổi. Nếu có người đột nhiên bất hòa với người hoặc là đột nhiên biến mất ở cạnh ngươi, đấy cũng là rất bình thường, cần giật mình. Đây là đạo lý mà mấy năm qua Hứa Mịch học được.
      Juuni, linhdiep17, Mizuki5 others thích bài này.

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Edit : Lynnnng

      CHƯƠNG 22

      Còn đến nửa tháng nữa là phải rời khỏi công ty, thời gian của Hứa Mịch có hơi gấp rút, bản thân còn đỉnh nghiệp vụ chưa làm xong, hơn nữa sau đấy còn phải giao tiếp công việc. Cho nên Hứa Mịch đoán trước được là khoảng thời gian này đều bận rộn công việc.

      Cũng may là bản thân sớm quen các quá trình công việc, làm cũng thuận tay mà nhanh chóng.

      Lúc giờ ăn trưa, Hứa Mịch nhận được điện thoại của Lữ Quỳnh Mai. Hứa Mịch cùng Lữ Quỳnh Mai cũng chưa từng ở chung, thời gian chuyện ít lại càng ít hơn. Saun khi kết hôn, Lữ Quỳnh Mai gọi điện cho , đấy cũng là lần đầu tiên hai người trò chuyện. Hai người vì có gì có thể cùng xuất , cũng nhiều, chỉ hàn huyên ít. Sau đấy, cách tuần lại gọi cho Lữ Quỳnh Mai lần, xem như là tôn trọng của mình dành cho trưởng bối.

      Đây là lần thứ hai Lữ Quỳnh Mai gọi điện thoại cho Hứa Mịch. Bởi vì chuyện tối hôm qua, lúc Hứa Mịch nhìn thấy tên điện thoại cũng hơi chột dạ, biết mẹ chồng tìm mình có chuyện gì. Kết quả, Lữ Quỳnh Mai chỉ hởi ít chuyện mang tai, lại bảo chú ý dưỡng thai cần áp lực .v…v, còn chuyện người giúp việc trong nhà.

      Tắt điện thoại, đột nhiên Hứa Mịch cảm thấy như lọt vào sương mù. biết ba mẹ Du Ninh Trạch là giáo sư trường đại học B, là dòng dõi thư hương. Lúc học thành tích vẫn ở trình độ trung bình, thời điểm trung học bị ba mẹ nhờ quan hệ mà vào học trường điểm, nhưng mà vẫn là bùn nhão thể trát tường, chỉ thi được vào trường đại học loại ba. Bởi vì tầng quan hệ này, vô cùng kính nể ba mẹ Du Ninh Trạch.

      Theo , giáo sư gì đấy đều là loại công việc cao đoan đại khí a. Tỏa sáng lấp lánh a, thần tượng học thuật a. Lại là giáo sư đại học điểm, Hứa Mịch cảm thấy chính mình ngưỡng mộ! Nhưng mà bây giờ mới phát , ba mẹ chông hình như còn lợi hại hơn cả tưởng tượng a. Đều được nước ngoại mời nghiên cứu học thuật! Nghiên cứu học thuật cao đoan như vậy, Hứa Mịch loại trình độ học hành này hoàn toàn hiêu. Nhưng mà vì chính mình biết mà người khác biết, Hứa Mịch đối với ba mẹ chồng loại tình cảm ngưỡng mộ này như nước sông cuồn cuộn kéo dài dứt.

      Ngưỡng mộ xong, Hứa Mịch đột nhiên cảm thấy Alexander. Về sau ỏ chung với người mình ngưỡng mộ, có thể thấy áp lực sao. Buổi tối lúc chuyện điện thoại cùng Du Ninh Trạch, Hứa Mịch thẳng thắn cho Du Ninh Trạch biết phiền muộn của mình.

      Du Ninh Trạch tỏ vẻ hoàn toàn phải phiền muộn vì chuyện này, ba mẹ cùng người thường khác gì, chính là hơi bận rộn, hơn nữa bọn họ thường xuyên công tác, thời gian ở chung rất ít.

      Đến cuối tháng, rốt cuộc Hứa Mịch có thể chính thức từ biệt công ty này. Mấy ngày nay đều chuyển đồ dùng của mình trong văn phòng về nhà, cũng tìm thời gian mời mấy đồng nghiệp trước đây cùng ăn cơm.

      Hôm nay là ngày cuối cùng làm, đột nhiên nhớ đến hai năm trước khi rời công ty thành phố B, ôm đồng nghệp khóc chết sống lại. Hứa Mịch vốn tưởng là khi rời vô cùng luyến tiếc, kết quả đến khi tan tầm ra cửa công ty, lại phát bản thân cũng có luyến tiếc như trong tưởng tượng.

      Nghĩ lại, cũng thấy bình thường. Tuy rằng đều là cùng công ty, nhưng mà dù sao thành phố A cũng khác thành phố B. mới ra xã hội là vào công ty thành phố B làm việc, khi đấy đem toàn bộ nhiệt tình nhập vào công việc, tự nhiên là cảm tình sâu sắc hơn công ty thành phố A rất nhiều.

      Qua hai ngày nữa là thành phố B, cho nên tối hôm nay cùng ba Hứa mẹ Hứa về nhà ông bà ăn cơm.

      Ba Hứa vẫn luôn với , “Ông bà thương con như vậy, đến thành phố B phải gọi điện thoại cho ông bà nhiều hơn.”

      Hứa Mịch vẫy tay, “Biết ạ.”

      Em họ Hứa Vĩ trước đây cũng là cùng lớn lên, tình cảm của hai người cũng rất tốt, biết phải thành phố B cũng vô cùng luyến tiếc. Trước kia, lúc làm việc ở thành phố B, Hứa Vĩ vẫn ngóng trông về nhà chơi cùng ta. Tuy rằng bây giờ giao thông rất phát triển, nhưng mà dù sao cũng ở thành phố khác nhau, năm sáu tiếng đường cũng hơi xa, tránh khỏi có khoảng cách cùng người nhà.

      “Em cũng muốn thành phố B chơi.” Hứa Vĩ bĩu môi, vẻ mặt tình nguyện.

      Hứa Mịch đả kích ta, “Bây giờ em học cấp 3, còn hơn hai tháng nữa là thi đai học, còn muốn chơi?”

      Hứa Vĩ nửa nằm sofa, tựa đầu vào vai Hứa Mịch, “ Lao dật kết hợp a”

      “Bây giờ em nhàn hạ, cho nên cần lại càng nhàn hạ.”

      ra chị sợ em thành phố B làm bóng đèn chứ gì. Đừng nghĩ là em biết mưu kế của chị, người phụ nữ nhẫn tâm. Trọng sắc khinh em.” Hứa Vĩ giành lấy điều khiển TV trong tay Hứa Mịch.

      Hứa Mịch cướp điều khiển về, “Em muốn thành phố B như vậy, thi đỗ vào đại học B . Đến lúc đấy là có thể . Em bóng đèn loại độ sáng này, chị đây có thể hoàn toàn để ý.” Hứa Mịch so sánh độ chăm chỉ của mình hồi học cấp 3 với Hứa Vĩ bây giờ, đúng là người so với người tức chết người. Năm học cấp 3 còn chăm chỉ hơn Hứa Vĩ bây giờ, nhưng mà vẫn chỉ thi được trường đại học loại 3. Mà Hứa Vĩ theo như giáo viên của nó , chỉ cần có gì bất ngờ xảy ra, lấy thành tích bây giờ của nó thi vào trường điểm cũng được. Quả nhiên thích hợp đọc sách.

      “Nếu em thi vào đại học B, nghỉ hè em muốn ở nhà chị.” Hứa Vĩ phục, “Em cũng là cái bóng đèn rất sáng.”

      “Chỉ như vậy? thành vấn đềm bao ăn bao ở bao chơi.” Hứa Mịch khinh thường.

      Chính là đến hơn hai tháng sau, lúc Hứa Vĩ đảm nhiệm vai trò bóng đèn rất lớn bên cạnh Hứa Mịch cùng Du Ninh Trạch, Hứa Mịch sâu sắc hối hận hành động lúc trước. Đương nhiên, đây là sau.

      … … …

      Lúc Hứa Mịch mê mang tỉnh lại, người đắp chiếc áo khoác âu khục. nằm ghế phụ, hơi ngửa đầu nhìn thời tiết u ám ngoài cửa sổ, lại quay đầu nhìn Du Ninh Trạch ngồi chỗ lái xe, thanh hơn khàn, “Còn bao lâu nữa”

      Du Ninh Trạch hơi nghiêng đầu nhìn Hứa Mịch, đưa bình giữ nhiệt cạnh mình cho , “Uống nước . Vừa rồi đường cao tốc tắc đường hơn tiếng, bây giờ vẫn đường cao tốc, có lẽ phải hơn hai tiếng nữa mới tới nơi.”

      Hứa Mịch chống tay, ngồi dậy, nhận lấy bình giữ nhiệt, hơi nước bay ra, thổi thỏi, uống ngụm , độ ấm vừa, liền uống cốc.

      Uống xong, lại rót cốc, đưa tới bên miệng Du Ninh Trạch, “ cũng uống chút.”

      Du Ninh Trạch khát, nhưng mà từ chối ý tốt của Hứa Mịch, vừa nhìn đường vừa từ tay uống, uống hết cốc.

      Hứa Mịch cười , “ xem như là uống nước miếng của em. Cụ bà em , uống nước miếng của ai phải nghe lời người đấy .”

      Du Ninh Trạch cãi lại, “Em cũng uống nước miếng của rồi.”

      Hứa Mịch nghĩ nghĩ, hình như đúng vậy, “Được rồi, hòa nhau.”

      Du Ninh Trạch: “Em có muốn ngủ tiếp .”

      Hứa Mịch đưa tay xuống dưới ghế, chỉnh lại ghế, “ ngủ lâu như vậy, muốn ngủ. chuyện cùng . Ba em người lái xe lâu, rất dễ buồn ngủ, trước khi lên xe còn dặn em nhiều với chút.”

      Du Ninh Trạch , “Vậy sao em nghe lời ba em , vừa lên xe ngủ.”

      Hứa Mịch ôm áo vest của Du Ninh Trạch, “Em đây là nghỉ ngơi dưỡng sức.”

      Du Ninh Trạch cười, “Em còn biết xấu hổ a.”

      Hứa Mịch ngáp cái, “Đúng vậy. mà, đương nhiên là phải biết xấu hổ mà ra.”

      Hứa Mịch phát ngồi thoải mái bằng nằm, lại chỉnh ghế thấp xuống, cầm gối ôm xe làm gối ôm, than thở : “ đường dài đúng là mệt người a.”

      Du Ninh Trạch từ kính nhìn Hứa Mịch. “Mệt ngủ , khi nào đến gọi em.”

      Hứa Mịch: “ sao. Em nằm chuyện cùng . Nhìn em nhiều quan tâm a.”

      Du Ninh Trạch: “Ừ, quan tâm”

      Hứa Mịch: “ ra cần về đón em. Em có thể tự máy bay hoặc là lái xe a.”

      Du Ninh Trạch: “ mình em lo lắng hơn nữa đồ có vẻ nhiều, vẫn là tự mình lái xe tiện hơn.”

      Hứa Mịch: “Em lớn như vậy, có cái gì cần lo lắng” như thế, nhưng mà trong lòng Hứa Mịch vẫn rất vui vẻ. Phụ nữ a, chính là thích đằng nghĩ nẻo

      Du Ninh Trạch cười mỉm, lúm đồng tiển như như trong xe, gì.
      A fang, Juuni, linhdiep176 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :