1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mèo Hoang(Kiêu Sủng)- Đinh Mặc (91c+ 9NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 6: Chạy trốn

      Ngày mùng Mười tháng Tư.

      Thương Chủy công tác vừa tròn hai mươi ngày, theo đúng như lời trợ lý Mộ , ta về trước ngày. Hôm nay, vốn Tô Di cần phải sẵn sàng đứng trước cổng dinh thự của Thương gia để nghênh đón chủ nhân, vì Chương Thủy bận trăm công nghìn việc, chưa chắc có thời gian gặp .

      Máy bay chiến đấu Báo Săn màu đen lẳng lặng trôi lơ lửng giữa vũ trụ tối tăm như mực. Những ngôi sao lấp lánh như những viên ngọc sáng dát đầy nền trời. Tô Di mặc bộ đồ du hành vũ trụ màu xám tro, đầu đội mặt nạ dưỡng khí, ngồi ở vị trí điều khiển, đẩy cần lái. La Khê Nho ngồi ở ghế bên cạnh, gật đầu : “Được rồi Tô Di, chúng ta cách tầng khí quyển khá xa rồi đấy. Cần phải quay lại thôi! Các thao tác trong quy trình hạ cánh còn nhớ hết chứ?”

      Tô Di gật đầu. “Tôi nhớ kĩ mà. Đại ca, phiếu ăn hôm qua tôi tặng và chị nhà, chị nhà có thích ?”

      La Khê Nho nghe vậy nhất thời đỏ mặt, : “Thích! Thích lắm! nhiều năm như vậy nhưng tôi chưa lúc nào đưa ấy ăn ở nhà hàng cao cấp đến thế! Chị dâu …”

      Giọng của La Khê Nho xuyên qua mặt nạ dưỡng khí, ong ong truyền tới, Tô Di chỉ gật đầu, mỉm cười lắng nghe. Nhưng trong đầu lại vang lên những giọng khác.

      “Bình thường mà , phụ nữ đối với tôi chỉ có tác dụng duy nhất.”

      “Đây là món quà Cục trưởng Thương tặng cho , chiếc máy bay chiến đấu.”

      “Khi nào Cục trưởng Thương trở về, ngài ấy cùng bàn về khoản giao dịch.”

      “Tô Di, tháng trước, Thương Chủy tặng cho Chu thiếu gia của tập đoàn buôn bán vũ khí rất giống … Nửa tháng sau, thi thể của đó được đưa ra từ Chu gia. Có người , nội tạng của ta được lấy làm tiêu bản… Nghe , Chu thiếu gia rất hài lòng với con mắt tinh tường của Thương Chủy, tiếp tục cầu ta gửi tới những khác… Tô Di, nhớ bảo trọng đấy!”
      ("Tiêu bản": Mẫu vật còn bảo tồn nguyên dạng dùng để nghiên cứu)



      Nếu như Thương Chủy thực giống những gì Du Mặc Niên tiết lộ, giao cho tên Chu thiếu gia kia tại sao ta còn tặng máy bay làm gì?

      Khoảnh khắc khi nhìn thấy chiếc máy bay này, phải cảm thấy xúc động. Thậm chí, còn nghĩ rằng Thương Chủy muốn hoàn thành ý nguyện của . Nhưng phỏng đoán này thực quá tự tin, cho nên thể quá tin tưởng ta được. , quyền thế, nhan sắc cũng chỉ mức trung bình chút, còn giá trị của chiếc phi cơ này có thể mua được hàng trăm mỹ nhân tuyệt sắc khác. tuyệt đối tin đó là món quà Thương Chủy tặng để hoàn thành ý nguyện mà nhằm mục đích nào khác. ta từng , ta chưa bao giờ làm việc thiện. Lẽ nào, đây cũng là thú vui độc ác của những người giàu có? Là khẩu vị kỳ quái của tên Chu thiếu gia bệnh hoạn kia ư? Thế nên, Thương Chủy mới để ăn mặc như vậy, trở thành nữ phi hành gia mỏng manh, yếu đuối?

      Suy đoán này khiến lòng bất giác tê dại.

      xốc lại tinh thần, liếc nhìn La Khê Nho vẫn thao thao bất tuyệt bên cạnh. Phiếu ăn đó là Du Mặc Niên cho , mặc kệ ta rốt cuộc có tâm mưu gì cũng có được những gì mình muốn từ ta. bỗng nhiên giơ tay lên, đẩy mạnh cần lái, nhanh chóng thao tác bảng điều khiển, chiếc máy bay chiến đấu trong nháy mắt tăng tốc, đạt đến tốc độ ánh sáng, giống như mảnh đạn pháo, từ tầng khí quyển của hành tinh Hy Vọng vọt thẳng ra ngoài vũ trụ.

      La Khê Nho thoáng ngây người, giữ chặt bả vai . “Tô Di, làm gì vậy? Như thế bay đến các tinh cầu khác đấy!”

      Tô Di cựa mình, thoát khỏi bàn tay ta, căng thẳng điều khiển máy bay cách thành thục, giữa màn trời đen sẫm, đạp gió rẽ sóng, nghiêng ngả bay về hướng tinh cầu màu lam cao nhất trong tinh hệ.

      “Đại ca! đừng cản tôi! Việc này liên quan gì tới ! Tôi đến nơi rồi lập tức để quay lại! Thương Chủy trách đâu!” hét lên. “Đại ca, xin hãy tha cho tôi con đường sống! Chỉ cần nửa tiếng nữa, nửa tiếng nữa là tôi có thể hạ cánh ở những tinh cầu khác.”

      Nhưng lúc này, La Khê Nho thường ngày thân thiện, dễ chuyện là vậy lại nhìn chằm chằm, lắc đầu : “ điên rồi! điên rồi! muốn phản bội Cục trưởng Thương sao?”

      ta đứng bật dậy, rút khẩu súng giắt bên hông ra. “Đứng lên! Mau rời khỏi chỗ ngồi. Nếu , tôi lập tức nổ súng đấy!”

      ! nổ súng!” cắn răng .

      “Tôi làm đấy!” ta mở chốt an toàn. “Đây là súng , phát thôi cũng đủ để biến cái đầu của thành đống máu thịt bầy nhầy. Tô tiểu thư, lập tức dừng ngay hành động điên rồ của lại. có ý đồ phản bội, tôi giết , Cục trưởng nhất định trách tôi. Nhưng nếu tôi giúp trốn thoát cả nhà tôi phải chết!”

      Tô Di giơ hai tay lên đầu, chậm rãi đứng lên!

      Mắt thấy máy bay sắp va vào thiên thạch trôi nổi vũ trụ, La Khê Nho vội vã giắt khẩu súng vào hông, ngồi vào vị trí điều khiển, tay chân luống cuống chỉnh hướng di chuyển của máy bay. Đây chính là cơ hội mà Tô Di chờ đợi bấy lâu. lẳng lặng, nhanh như cắt lôi ra bình nhiên liệu rỗng trước đó giấu kín, đập mạnh vào gáy của La Khê Nho…

      ta kêu thảm tiếng rồi ngã gục ghế lái, máu đầu từ từ chảy ra. Tô Di cơ hồ cảm thấy tay mình như phải bỏng, ném mạnh chiếc bình nhiên liệu rỗng xuống sàn, hai mắt nhắm nghiền. ra tay khá mạnh, ta rất có thể … Xin lỗi! Trong lồng ngực Tô Di như vang lên tiếng kêu đau đớn. ta đối với thực tệ, thế nhưng lại thể ra tay khoan nhượng được. muốn kiểm tra xem ta còn thở , liền run rẩy đưa ngón tay ra trước chóp mũi ta, lại phát ra tim mình đập như trống dồn, căn bản cảm nhận được gì. cố gắng lấy lại bình tĩnh, kéo ta rời khỏi ghế lái, để nằm xuống dưới sàn. ngồi vào vị trí điều khiển, cúi đầu nhìn radar hiển thị phía trước là tuyến đường an toàn. nhanh chóng cài đặt chế độ lái tự động bảng điều khiển. thở dài hơi, dựa vào lưng ghế.

      tốt quá, cuối cùng cũng trốn thoát rồi!

      Chỉ cần nửa tiếng nữa thôi, đến tinh cầu khác!

      Từ trong lồng ngực, Tô Di lấy ra số thứ chuẩn bị từ trước: chứng minh thư nhân dân, thẻ tín dụng, chìa khóa phòng khách sạn, giấy phép hạ cánh… mọi thứ đều được làm mới. Chính Du Mặc Niên giúp thầm chuẩn bị những thứ này. Chỉ cần máy bay hạ cánh, chính thức có được cuộc sống tự do của riêng mình. Lúc đó, có thể từ từ tìm kiếm thông tin về Trái đất, mà nếu thể kiếm được cũng chẳng còn phải sống những tháng ngày bị người khác áp bức, quản chế, còn cảm giác khốn khổ và lo sợ nữa.

      Chiếc phi cơ chiến đấu lướt với tốc độ ánh sáng, nhưng giữa vũ trụ rộng lớn, bao la lại cảm nhận được tốc độ cực nhanh của nó. Tô Di kìm được, ghé mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, chỉ thấy gian bao trùm màu u tối trải dài tới vô tận. Đích đến của – tinh cầu mang tên Tự Do gần ngay trước mắt. Đại dương xanh thẳm, tầng khí quyển trắng trong như tuyết…

      Đúng lúc này, cổ bỗng nhiên bị bóp chặt! cánh tay to khỏe gắt gao siết lấy, mạnh đến nỗi khiến thể giãy giụa. La Khê Nho! ta chưa chết! ta tỉnh lại! Điều này khiến Tô Di bất giác thở phào nhõm, nhưng liền sau đó, nỗi sợ hãi tột cùng lập tức chiếm trọn tâm trí, khiến hoảng loạn.

      “Buông tôi ra…” gắng sức với hai tay về phía sau, muốn công kích nhưng La Khê Nho phản xạ nhanh như chớp, sao có thể vượt mặt ta được? Liền sau đó, Tô Di bị quật ngã xuống sàn, hai bên hông và mạng sườn lập tức dấy lên cơn đau nhức gì sánh nổi.

      La Khê Nho mặt đầy máu, bàn tay nặng nề thao tác gì đó bảng điều khiển, phát ra tiếng động chói tai. Sau đó, ta thở phào nhõm, xoay người nhìn Tô Di, ra sức lau máu mặt, mắng: “ ra tay ác độc đấy!”

      Tô Di kêu tiếng, nhanh tay cầm lấy bình nhiên liệu rỗng sàn đập về phía ta. Nhưng ta sớm có phòng bị, dễ dàng tóm gọn lấy chiếc bình rồi chỉ bằng tay đẩy ngã . Người đập mạnh vào các thiết bị máy móc trong khoang lái, bộ đồ du hành trong nháy mắt bị rách vệt dài, thậm chí bả vai mảnh khảnh, trắng nõn của còn bị xước, máu bắt đầu ứa ra. Các loại giấy tờ giấu trong ngực rơi đầy xuống sàn, Tô Di cố vịn vào cabin, chật vật đứng lên.

      La Khê Nho tới, tháo mũ bảo hộ đầu ra, giúp cởi bộ đồ du hành. cố sức giãy giụa nhưng sao thoát được, dáng vẻ càng thêm nhếch nhác. ta lại lôi ra hộp thuốc y tế, băng bó sơ qua vết thương đầu mình, giúp cầm máu xong xuôi rồi chậm rãi đứng lên, rút súng, nhắm ngay đỉnh đầu .

      cần để ý tới hướng bay sao?” thở hổn hển hỏi. chỉ bị thương ngoài da, còn vết thương của ta nặng hơn nhiều.

      La Khê Nho cũng có chút váng vất, thở gấp : “Tôi khởi động chế độ an toàn rồi!”

      “Chế độ an toàn gì cơ?”

      “May là tôi vẫn chưa cho biết cái này.” La Khê Nho tức giận, ra hơi. “Máy bay có giấy phép phi hành khác gì súng bị khóa chốt, đều có bảo hiểm cả. khi khởi động chế độ an toàn tự bay tới địa điểm được thiết lập sẵn.”

      Lòng Tô Di trầm hẳn xuống. Địa điểm được thiết lập sẵn?

      Sau đó, mặc kệ khẩn cầu thế nào, đe dọa, dụ dỗ ra sao, La Khê Nho vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng, để rời khỏi họng súng của mình giây phút. Bốn mươi phút sau, trải qua trận lắc lư dữ dội ở tầng khí quyển, máy bay chiến đấu Báo Săn chậm rãi đáp xuống hoa viên mà Tô Di vô cùng quen thuộc. La Khê Nho liếc mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, gần như lập tức đứng lên, mở cửa khoang lái, bước ra. Tô Di ngơ ngác tựa vào vách khoang, nhìn qua ô cửa sổ khoang lái, bỗng nhiên bắt gặp hình ảnh lâu ngày thấy. Là Thương Chủy!

      ta chắp tay sau lưng, đứng trước đầu máy bay, khuôn mặt vô cùng tuấn hơi ngước lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua ô kính. Có lẽ ta vừa mới dự hội nghị về, chiếc áo khoác quân phục vẫn vắt ngang tay, mái tóc chải chuốt kĩ lưỡng, rối sợi, uy nghiêm mà trầm tĩnh. Sau giây phút ngắn ngủi nhìn , ta ném chiếc áo khoác về phía trợ lý Mộ, sau đó bước nhanh tới khoang lái.

      Hết chương 6
      Hale205 thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 7-1: Mạnh mẽ chiếm đoạt

      Từ lúc Tô Di tới thành phố Hy Vọng đến nay, chưa từng cảm nhận nỗi sợ hãi tột cùng như thế này. Sắc trời bên ngoài có u tới đâu, cảnh vật bên trong có hỗn loạn đến thế nào vẫn thể đáng sợ hơn sắc mặt thâm trầm của Thương Chủy lúc này. ta rất nhanh bước vào bên trong buồng lái, khuôn mặt điển trai khuất sau ánh đèn mờ tỏ, khẽ liếc mắt nhìn Tô Di rồi nở nụ cười. Nụ cười đó có vài phần ôn hòa, thân thiết, khiến toàn thân Tô Di dấy lên cơn ớn lạnh. ta thuần thục đóng chặt cửa khoang, khoá chốt an toàn. ta tới trước mặt Tô Di, ánh mắt khẽ liếc nhìn đống giấy tờ vương vãi mặt sàn, sau đó nhanh chóng lướt qua chỗ rồi ngồi vào ghế lái.

      “Học xong chưa?” Giọng trầm thấp, hơi mang ý cười.

      Trong lòng hồi hộp đôi chút, cố giữ bình tĩnh đáp: “Chỉ là những thao tác cơ bản thôi ạ!”

      ta gật đầu, : “Vậy lái thử tôi xem!”

      hoàn toàn thể đoán biết được ta xử trí mình thế nào. Ai cũng hiểu điều, rằng Thương Chủy hận nhất là phản bội, mà sao? Hết tự ý cứu Du Mặc Niên, giờ lại còn mưu tính dụ ta tặng mình máy bay để chạy trốn. ta súng giết chết , chỉ sợ vẫn còn quá . Lúc này, ta lại bảo lái máy bay?

      chậm rãi đứng lên, giọng : “Lái đâu ạ?”

      Giọng của ta rất tùy hứng, cơ hồ có chút bực tức nào: “Dạo chơi ngoài vũ trụ.”

      xong câu đó, ta mỉm cười, ngẩng mặt lên nhìn . Khuôn mặt vốn tuấn ngời ngời, lúc này lại mang theo nét cười nên trông ta càng đẹp hơn ngày thường rất nhiều. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, bước tới trước ghế lái.

      ta đứng dậy nhường chỗ, quay đầu nhìn chằm chằm về phía trước, thu lại nụ cười, thản nhiên : “Nếu lái tốt, tôi truy cứu.”

      Tô Di sửng sốt, có phần thể tin được vào lòng tốt của ta và vận may của chính mình. gắt gao xiết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi rồi vội vàng gật đầu, đứng trước bảng điều khiển, thấp giọng : “Cảm ơn ngài!”

      Thương Chủy đáp lời.

      Chỉ là, ghế lái vốn rộng mà ta lại quá cao lớn, ta dựa người, trong nháy mắt chiếm gần trọn chiếc ghế. Cả người gần như dán chặt vào bảng điều khiển, nhưng cho dù như vậy hai chân và mông vẫn thể tránh khỏi mà chạm vào đầu gối của ta.

      “Lái !” Giọng của ta lạnh lùng truyền đến, thể phân biệt được là vui hay buồn. “Hãy cho tôi xem chút bản lĩnh của !”

      Tô Di chăm chú nhìn bảng điều khiển và quan sát phía trước. Đây là lần đầu tiên điều khiển máy bay chiến đấu mình nên cảm thấy căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Vốn trong lòng vô cùng sợ hãi vì Thương Chủy kề sát ngay sau nhưng khi điều khiển máy bay từ từ lên cao, lập tức tập trung tinh thần cho việc thao tác, nhất thời cũng quên mối uy hiếp ngay phía sau mình, cho tới tận lúc máy bay lên tới tầng khí quyển, phải tăng tốc để xuyên qua. Bởi thao tác của chưa được thuần thục nên máy bay lắc lư trận kịch liệt, khiến người nghiêng ngả, suýt nữa ngã nhào. Cơ thể bất giác ngửa ra, chạm vào người Thương Chủy, có vài lần thiếu chút nữa ngã ngồi vào lòng ta. Mà Thương Chủy từ đầu tới cuối lời, ngay cả lúc cẩn thận, suýt ngã vào lòng ta, ta vẫn lạnh lùng như pho tượng, giữ nguyên thái độ bàng quan quan sát.

      Phía trước là thiên thạch khó bề phân biệt, dường như phải cố tập trung toàn bộ tâm trí cũng như mọi xúc giác mới có thể chật vật tránh được. Mặc dù như vậy, máy bay vẫn tròng trành đụng vào ít thiên thạch vụn. Cơ thể và máy bay rung lên từng đợt điên đảo đến tê dại. Nhưng Thương Chủy dường như thèm quan tâm, ta vẫn tiến sâu vào trong . Cơ thể nặng nề ép tới khiến người áp sát vào bảng điều khiển, cùng ta hết lần này tới lần khác va chạm kịch liệt vào thiết bị lái.

      Rất nhanh sau đó, máy bay thoát khỏi khống chế của lực hấp dẫn, tiến vào tầng khí quyển. Tô Di vội vàng giẫm mạnh xuống bàn đạp. Bất động! Vẫn bất động! lập tức hiểu ra, lực chân vốn yếu, mỗi lần đạp bàn đạp đều phải dùng sức cực mạnh, giờ đứng, gian lại hẹp, thể dùng hết sức được. luống cuống. Nếu lúc này giữ được lực bay máy bay lệch ra khỏi quỹ đạo, lần nữa rơi xuống tầng khí quyển rất nguy hiểm.

      “Tôi đạp nổi bàn đạp! Cục trưởng! Cục trưởng!” hét to hơn. “Chúng ta rơi xuống mất!”

      Còi báo động chợt hú vang khắp cabin. Trong lòng Tô Di càng thêm hoảng hốt. Đúng lúc này, cơ thể cường tráng, lạnh lùng mang theo áp bức chợt áp sát ngay sau lưng . chưa kịp phản ứng, bàn đạp dưới chân được lực cực mạnh tác động lên. Trong nháy mắt, máy bay phá tan tầng khí quyển, tiến thẳng vào vũ trụ rộng lớn, bao la, tối tăm mịt mùng.

      thở phào hơi, nhưng giây sau đó lại căng thẳng đến độ thốt nên lời. Bởi Thương Chủy vẫn duy trì tư thế áp sát người như vậy, có ý muốn rời ra. ta cao lớn hơn nhiều, đôi chân dài cơ hồ có thể bao trọn lấy . tay ta chẳng biết từ lúc nào vươn tới, dễ dàng bắt được bên ngực căng tròn, mềm mại của . Bàn tay kia chịu yên phận, dò xét phía dưới Tô Di, mò mẫm tiến vào trong.

      “Cục… Cục trưởng, ngài định làm gì vậy?” hoàn toàn luống cuống, chỉ cảm thấy từng tế bào cơ thể mình như muốn nổ tung, vừa căng thẳng vừa sợ hãi.

      “Cứ tiếp tục lái !” Giọng của ta gần ngay bên tai . “Tăng vận tốc lên gấp ba lần vận tốc thanh, bay quanh quỹ đạo đồng bộ vòng. Ở đây có rất nhiều thiên thạch trôi nổi, tập trung lái !”

      Tô Di hoảng sợ. mới học lái máy bay chưa đầy tháng, chưa từng thử bay qua quỹ đạo đồng bộ. Nghe La Khê Nho , những phi công được đào tạo chính quy, lúc mới học cũng dám tự lái qua quy đạo đồng bộ. Thế nhưng Thương Chủy lại muốn

      được đâu Cục trưởng! được…” Dưới tình thế cấp bách, Tô Di cũng quan tâm nhiều đến những việc khác. “Tôi lái được đâu! chết đấy!”

      Nhưng Thương Chủy vờ như nghe thấy lời khẩn cầu của , bàn tay to lớn của ta khẽ dùng lực, cởi phăng quần của ra, khiến cặp chân thon dài cùng vòng ba nảy nở, trắng ngần hiển trước mắt.

      Phía trước bị che khuất bởi tầng mây mù, những mảnh thiên thạch trôi nổi quả thực rất xấu xí và quỷ quái, ngừng xuất trước mắt. Tô Di vừa phân tâm giây lát, máy bay suýt chút nữa đâm vào tảng thiên thạch lớn. hoảng sợ, cố hết sức xoay cần điều khiển mới chật vật né được, mồ hôi lạnh ngừng túa ra.
      Hale205 thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 7-2

      Đúng lúc này, Thương Chủy lại đưa ngón tay vào thăm dò nơi tư mật của . hoảng hốt, thét lên tiếng. Ngón tay của ta nhịp nhàng di chuyển, như có tiết tấu, hết chậm lại nhanh, lúc nhàng lúc mãnh liệt, ngừng cọ sát, ve vuốt. Phía trước ngừng có vật cản nguy hiểm, động tác của Thương Chủy lại càng lúc càng mãnh liệt, còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra phía dưới trở nên ướt át. xiết mạnh bàn tay, nắm chặt cần điều khiển, chỉ cảm thấy từ đỉnh đầu xuống đến gót chân nổi hết cả gai ốc, tóc tai dựng ngược.

      Lúc này, Thương Chủy lại khẽ nâng hông lên, trầm thấp hạ lệnh: “Nâng lên nào!”

      Chín mươi phần trăm chuyên tâm của lúc này đều dành hết cho việc điều khiển máy bay, hề nghĩ ngợi, khẽ dạng chân rồi nâng hông lên. Ngay lúc này, vật thể cứng rắn, nóng giãy lập tức kề sát vào nơi tư mật ẩm ướt của . Tay Thương Chủy nháy mắt trượt đến, gắt gao giữ chặt lấy hông , dục vọng của ta cọ xát bên ngoài nơi đó hồi rồi từ từ tiến vào, nhưng chưa được phân nửa…

      “A!” Nãy giờ Tô Di để ý đến làm càn của ta phía sau lưng mình, nhưng lúc này cũng phải thét lên tiếng chói tai.

      “Cục trưởng… Ngài muốn làm gì? Dừng lại!” Tô Di hét to. ta đương nhiên hề có dấu hiệu báo trước, cũng như hề lưu tình, vào thời khắc quyết định chiếm đoạt trong trắng của .

      “Dám trốn ư? “ Giọng của ta khàn đặc. “Tiếp tục lái cho tôi!”

      “A!” Nãy giờ Tô Di để ý đến làm càn của ta phía sau lưng mình, nhưng lúc này cũng phải thét lên tiếng chói tai.

      “Cục trưởng… Ngài muốn làm gì? Dừng lại!” Tô Di hét to. ta đương nhiên hề có dấu hiệu báo trước, cũng như hề lưu tình, vào thời khắc quyết định chiếm đoạt trong trắng của .

      “Dám trốn ư? “ Giọng của ta khàn đặc. “Tiếp tục lái cho tôi!”

      Phía trước là thiên thạch khó bề phân biệt, dường như phải cố tập trung toàn bộ tâm trí cũng như mọi xúc giác mới có thể chật vật tránh được. Mặc dù như vậy, máy bay vẫn tròng trành đụng vào ít thiên thạch vụn. Cơ thể và máy bay rung lên từng đợt điên đảo đến tê dại. Nhưng Thương Chủy dường như thèm quan tâm, ta vẫn tiến sâu vào trong . Cơ thể nặng nề ép tới khiến người áp sát vào bảng điều khiển, cùng ta hết lần này tới lần khác va chạm kịch liệt vào thiết bị lái.

      ta điên rồi! ta đúng là kẻ điên! chưa từng nghĩ ta lại có những hành động điên rồ đến vậy! ta có biết hay , chỉ cần lơ là chút thôi cả hai bọn họ chết toàn thây giữa vũ trụ bao la này. uy hiếp của cái chết cùng phóng đãng của thân thể khiến linh hồn và thể xác Tô Di vượt qua giới hạn chịu đựng, cùng lúc đạt được đến đỉnh điểm của các giác quan. sợ hãi, tức giận, thậm chí còn cảm thấy tuyệt vọng nhưng thể phủ nhận cảm giác kích thích cực độ đó! thể diễn tả nổi rốt cuộc cảm giác ấy như thế nào, chỉ biết dưới tấn công điên cuồng của Thương Chủy, cũng muốn cuồng điên theo ta.

      “Cục trưởng!” nằm gọn trong vòm ngực rắn chắc của ta, hét lớn: “Ngài , nếu tôi lái tốt, ngài thả tôi ra! Ngài hứa rồi đấy!”

      Đầu lưỡi Thương Chủy khẽ liếm vành tai . “Kẻ phản bội đáng để tôi phải giữ chữ tín.”

      bàn tay ta rời khỏi hông , vòng lên phía trước, tham lam nắm chặt nơi mẫn cảm của . Cả đằng trước lẫn đằng sau đều bị kích thích mãnh liệt, dường như ta muốn chạm đến nơi tận cùng sâu thẳm trong cơ thể .

      “Mèo Con… Đây là hình phạt hữu hiệu nhất dành cho !”

      Mối nguy hiểm về thiên thạch rốt cuộc cũng trôi qua. Chiếc máy bay chiến đấu bắt đầu bay vào khoảng vũ trụ bao la tương đối yên bình. Tô Di chỉ cảm thấy toàn thân rệu rã, sức lực cạn kiệt, lúc này mới phát hai tay, hai chân mình tê rần. Nhưng vẫn chưa kết thúc!

      Thương Chủy vừa ở trong cơ thể phóng thích lần đầu tiên, liền giơ tay lên, đập mạnh vào bảng điều khiển, lần thứ hai khởi động chế độ an toàn. Sau đó, ta lật người lại, để nằm dưới sàn, kéo chân ra, lần thứ hai thâm nhập. người ta vẫn mặc nguyên chiếc áo sơ mi, quần chỉ kéo xuống dưới đầu gối. Nhưng ta lột sạch quần áo của , đặt nằm mặt sàn dơ bẩn.

      ta tiện tay nhặt đống giấy tờ vương vãi sàn lên, liếc mắt nhìn . “Rất chu toàn nhỉ?”

      “… Đáng tiếc là thành công!” đáp trả chút yếu thế.

      Bởi vì vừa phải trải qua kích thích sinh tử, nỗi sợ hãi của đối với ta từ lâu bị ném qua bên. Toàn bộ cơ thể và linh hồn của lúc này đều rơi vào trạng thái chết lặng. ta ném đống giấy tờ ra xa, cúi đầu, ngấu nghiến cắn lên bả vai thon gầy của . ta lại lần nữa chiếm đoạt, so với kích thích mãnh liệt ban nãy lần này có vẻ nhàng hơn nhiều, còn chậm rãi kéo dài. Cơ thể bắt đầu có phản ứng, dần trở nên nhạy cảm. Dưới cọ xát của ta, co quắp như con tôm, thở gấp, toàn thân run rẩy mất kiểm soát. Cảm giác khác lạ đó khiến kinh hồn bạt vía, trào dâng từng đợt rã rời. Rốt cuộc, nước mắt cũng đong đầy khóe mi, nhưng ngay lập tức lại bị ngón tay thô ráp lau , cứ như thể ta thích nhìn thấy khóc.

      “Vì sao ngài lại tặng tôi chiếc máy bay này?” run giọng hỏi.

      ta trả lời, ánh mắt lạnh đến thấu xương, từ cao nhìn chằm chằm: “Tại sao lại chạy trốn? Tôi vẫn còn nhớ , mạng của thuộc về tôi phải?”

      Từng giọt mồ hôi trán ta chảy xuống cổ , chậm rãi trượt xuống đến bộ ngực ngừng phập phồng, rồi lan đến tận nơi hai người kết hợp chặt chẽ. Máy bay hạ cánh xuống hoa viên của Thương gia, ta tấn công đợt cực nhanh và mạnh mẽ khiến cơ thể trong phút chốc cứng ngắc, co rút từng đợt, hoàn toàn đắm chìm trong vòng tay ta. Trán ta nổi đầy gân xanh, đôi mắt u tối nhìn chằm chằm khuôn mặt thống khổ của , ta rót từng từ vào tai : “Nhớ kĩ… bất luận thứ gì thuộc về tôi đều thể phản bội tôi.”

      Hết chương 7
      Hale205 thích bài này.

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 8-1: Vĩnh viễn phản bội

      Đêm nay, Tô Di ngơ ngác nằm giường trong phòng ngủ tối tăm ánh đèn. Ánh trăng vàng vọt xuyên qua ô cửa sổ vào căn phòng tĩnh mịch, nơi có người con hoảng hốt trong lặng câm.

      Có đôi lúc, cảm thấy mình còn khốn khổ hơn trong tưởng tượng, cũng có đôi lúc, thấy bản thân đau khổ như mình nghĩ. Hơn nữa, nỗi đau khổ đó, phải chỉ bởi vì mất trong trắng. Vậy đau khổ vì điều gì?

      nghĩ nhất định đêm nay, phải thức trắng. Bởi vừa nhắm mắt lại, hình ảnh những tảng thiên thạch trôi nổi giữa tầng mây mù ngừng xuất , hướng về phía mà lao tới. những thế, ánh mắt lạnh lùng của Thương Chủy vẫn luôn lởn vởn trước mắt . Chỉ là hoàn toàn ngờ tới, sau giây phút ngẩn ngơ ngắn ngủi, chìm vào giấc ngủ say, đến tận trưa hôm sau mới tỉnh lại.



      Ngay giây phút choàng mở mắt, đột nhiên cảm thấy nhõm hơn bao giờ hết. nghĩ, hóa ra mình chẳng có gì để mất. cho rằng Thương Chủy tiếp tục đòi hỏi cơ thể của nhưng mấy ngày sau đó, ta hề bước chân vào phòng. ở lì trong đó tròn hai ngày mới ra khỏi cửa. Vẻ mặt đám người hầu vẫn như ngày thường, trợ lý Mộ nhìn thấy , vẫn mỉm cười thân thiện như thế.

      Mà Thương Chủy, bất luận là gặp trong phòng ăn, đường hay ở hoa viên, ta cũng liếc nhìn lấy lần, tựa hồ hề tồn tại. Vì thế, kìm được nhớ lại ngày hôm đó bị chiếm đoạt. Cho dù ta mở miệng câu, vẫn có thể cảm nhận được ta rất giận dữ. Nhưng lúc mở cửa cabin, ta lại cởi chiếc áo lót của mình, quấn vào người rồi bế bổng lên. Ngăn cản tất cả ánh mắt của những người khác, ta tiếp tục ngược đãi thân xác . ta ôm vào phòng ngủ, thậm chí dục vọng của ta vẫn còn nằm yên trong cơ thể , theo từng bước chân kiên định của ta, nơi ẩm ướt của ngừng bị cọ xát. Sau khi ném lên giường, ta lại bỏ . Cứ như thể đây chính là kết cục của vậy.

      Rốt cuộc có ngày, thể chịu được nữa, nhân lúc trợ lý Mộ ở trong thư phòng mình chuẩn bị tài liệu, thẳng vào, đóng kín cửa.

      “Mộ tiên sinh!” với giọng thầm như muỗi kêu. “Khi nào… tôi bị giao cho Chu thiếu gia?”

      Trợ lý Mộ thoáng chút kinh ngạc, lắc đầu : “Trước kia có ý định đó. Bây giờ… người phụ nữ Cục trưởng Thương từng chạm qua lại càng thể giao cho bất kỳ người nào khác.”

      “Vậy tôi…”

      Trợ lý Mộ ngồi xuống sofa, thở dài, : “Tô tiểu thư, kỳ thực tôi rất bội phục . Suýt chút nữa chạy thoát rồi. Chỉ là, cần thiết phải làm vậy…”

      “Vì sao?” Tô Di chỉ cảm thấy trong nháy mắt, tim nhảy ra khỏi lồng ngực. “Vì sao lại cần thiết?”

      Cậu ta nhìn , nở nụ cười. “Bởi Cục trưởng Thương vốn định thu nhận làm việc dưới trướng ngài ấy. phải làm người phụ nữ bên cạnh mà là làm cấp dưới.”

      Lúc bước ra khỏi thư phòng, Tô Di cảm thấy toàn thân mình cứng đờ như khúc gỗ. Lời Mộc Tây Đình vừa khiến giật mình kinh ngạc. biết Thương Chủy vừa ý với mình ở điểm nào. Hơn nữa, chiếc máy bay kia thực là quà mua tặng . Nếu quả có thể điều khiển thành thạo máy bay chiến đấu giúp ích được cho ta trong việc tranh giành quyền lợi quân. Nhưng quan trọng hơn là, nhất định thực được ý nguyện của mình – tìm Trái đất. Thế nhưng, lại vội vàng lái máy bay chạy trốn để rồi sau đó, khiến ta tức giận…

      Men theo sân cỏ, chậm rãi bước từng bước về phía ngôi nhà màu trắng, nơi được mệnh danh là xưởng gia công thể xác. Thương Chủy ở đó. Lời trợ lý Mộ vẫn vang vọng bên tai: “Tô tiểu thư, tốt nhất nên đến gặp Cục trưởng Thương lời xin lỗi . Mặc dù ngài ấy định đào tạo chỉ vì lợi ích của bản thân nhưng cũng có thể từ đó mà trở nên tốt hơn sao? mau tìm ngài ấy, có thể ngài ấy vẫn chưa thay đổi quyết định đâu.”

      Tâm tình của hết sức phức tạp. Người cứu ta, xem như món hàng hèn mọn cũng chính là ta; người tặng chiếc máy bay là ta, cưỡng bức chiếm đoạt cũng chính là ta. Cách thức “nghiêm trị” này khiến mỗi lần hồi tưởng lại, Tô Di chỉ cảm thấy hai chân mình tê dại, trong lòng dấy lên cảm giác sợ hãi tột cùng. Nhưng cũng hiểu , bản thân mình còn lựa chọn nào khác, bắt buộc phải khuất phục trước ta mà thôi!

      gã quân cảnh canh cửa thấy định ngăn lại nhưng gã khác lại cười cười khoát tay, thấp giọng : “Tiểu thư, Cục trưởng Thương ở gác ba. Nhưng chắc chắn muốn vào đó chứ?”

      Dường như, việc xảy ra máy bay ngày hôm đó được lan truyền khắp dinh thự của Thương gia này rồi. Tô Di cảm thấy hơi bối rối, liền bước nhanh vào bên trong. Nửa giờ sau, Tô Di đứng dựa vào vách tường, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Theo bản năng, nhắm chặt hai mắt nhưng hình ảnh những công cụ và máy móc dùng để tra tấn phạm nhân, những tiếng kêu thảm thiết của bọn tội phạm khi phải hứng chịu cực hình tra khảo khiến Tô Di cảm thấy mình như ở chốn địa ngục. Nhưng người đó lại có thể ung dung, bình thản ngồi đây, quan sát các màn tra tấn từ xa, thậm chí, ta còn tỏ vẻ bình thản, an nhàn nhấm nháp cốc trà, cứ như thể những gì diễn ra trước mắt kia phải là cảnh tra tấn người dã man mà là bộ phim lãng mạn nào đó.

      Đây là lần đầu tiên nhìn thấy biểu cảm này của Thương Chủy. Quá đáng sợ, quá khủng khiếp! So sánh chút hình phạt nghiêm khắc của ta dành cho thực quá nhàng, căn bản đáng để nhắc tới. Thương Chủy lúc này và Thương Chủy lúc ôm ra khỏi dinh thự của Thị trưởng là cùng người sao? ta thực muốn thu nhận làm cấp dưới của mình?

      Tên phạm nhân rốt cuộc cũng chịu nhận tội. Thương Chủy ký vào bản báo cáo, ném lên bàn rồi mới chậm rãi đứng dậy, xoay người nhìn Tô Di trầm mặc đứng đó ngẩn ngơ hồi lâu. Ánh mắt ta đen láy sâu thẳm, dò nổi cảm xúc.

      “Ai cho phép vào đây?” ta thản nhiên . “ vào nơi này chỉ có hai loại người: là quân cảnh, hai là phạm nhân.”

      Tô Di gần như ngay lập tức tới trước mặt ta, cúi đầu thấp, giọng : “Cục trưởng, tôi sai rồi, tôi xin nguyện trung thành với ngài!”

      Thương Chủy lẳng lặng nhìn . Từ sau khi giữ ở lại Thương gia đến nay, tuy chưa bao giờ ta cho thân phận ràng nhưng số thành phần xu nịnh trong thành phố vẫn thường xuyên tìm đến đây, gửi tặng hết quần áo đẹp này tới trang sức đắt tiền nọ. Quản gia cũng chu đáo chọn cho mấy bộ quần áo, vì dù gì trong phủ này cũng chưa từng có phụ nữ. Hôm nay, mặc chiếc váy liền dài màu lam hơi rộng khiến dáng người bé của trông có vẻ đầy đặn hơn chút. Mái tóc dài được buộc lên cách đơn giản khiến vẻ mặt càng thêm thuần khiết, dịu dàng, đứng ở nơi vương đầy mùi máu tanh như xưởng gia công thể xác này hoàn toàn phù hợp chút nào.

      ta lần nữa ngồi xuống, : “Lúc chạy trốn, tại sao lại chọn đích đến là thành phố Tự Do?”

      Thành phố Tự Do là nơi mà trước đây Thương Chủy từng ở đó đảm nhận chức vụ Phó cục trưởng cục An ninh. Theo lẽ thường mà đó là đại bản doanh của ta. Vì sao khi chạy trốn, lại thiết lập đích đến ở nơi đó?

      Mặt Tô Di hơi biến sắc, rụt rè ngẩng đầu, liếc nhìn ta.

      “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” thấp giọng . “Hơn nữa, tôi ở nơi này lâu như vậy nhưng cho tới tận bây giờ cũng chưa thấy bất cứ người thân cũng như bạn bè nào liên lạc với ngài.”
      Hale205 thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 8-2

      ta ngước mắt nhìn chằm chằm. bất chấp tiếp: “Tôi nghĩ, có thể ở thành phố Tự Do đó, ngài có những hồi ức đau lòng, thế nên…”

      “Thế nên, cho rằng thành phố Tự Do đó có cái khiến tôi phải e ngại ư?” ta nở nụ cười nhạt. “ lựa chọn này của thực khiến tôi ngạc nhiên đấy!”

      thốt nên lời.

      Giọng của ta rất , nhưng nghe ra lại vô cùng nham hiểm: “Nhưng chưa từng nghĩ tới loại khả năng khác ư? Rằng biết đâu, toàn bộ dân chúng của thành Tự Do đều sợ hãi tôi?”

      Toàn thân Tô Di run bần bật. Cả thành phố khiếp sợ người ư? Đây là khái niệm gì vậy?

      Thương Chủy tiếp tục chất vấn nữa nhưng lại cảm thấy những gì ta hoàn toàn là , khiến khỏi sợ hãi, mồ hôi tuôn ra như tắm.

      Cố giấu vẻ kinh ngạc và khiếp đảm, tiếp: “Thưa ngài, tôi chạy trốn là bởi vì cho rằng ngài giao tôi cho Chu thiếu gia.”

      Thương Chủy nhìn . “ nghe tin đó từ đâu?”

      “… Du Mặc Niên.”

      Thương Chủy bật cười tiếng lạnh lùng. “Tô Di, tôi coi trọng là bởi thấy có chút ý nghĩa. Nhưng người nào đó, có thể nhìn nhầm rồi đấy!”

      “…”

      “Du Mặc Niên chính là người tốt, cương trực, công tư phân minh, thích làm vui lòng người khác.” Thương Chủy rút ra điếu thuốc, châm lửa hút. “Lúc đầu, nếu như tới cầu xin , tôi nhất định để theo . Như thế, có lẽ giờ này thành phố khác, hít thở bầu khí hoàn toàn khác, thân thể vẫn còn toàn vẹn. Có điều, lại thể tin tưởng .”

      Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, trầm tư giây lát rồi lại nở nụ cười nhàn nhạt với Thương Chủy. “Cục trưởng, tôi tuyệt đối hối hận đâu.”

      Hàng mi dài của Thương Chủy khẽ lay động, ta nhìn qua làn khói thuốc mỏng manh. “Lựa chọn tin tưởng ta là lựa chọn ít nguy hiểm nhất trong hoàn cảnh đó. Khi quyết định làm việc gì cũng đồng nghĩa với việc phải chấp nhận hậu quả.” Ánh mắt nhìn Thương Chủy chưa bao giờ kiên định đến thế. “Hơn nữa, tự do dưới mặt đất chẳng qua chỉ là tự do bị hạn chế. Tự do bầu trời mới chính là tự do chân chính của Tô Di. Cục trưởng, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, tôi có thể bay xuyên qua đám thiên thạch đáng ghét đó, lại còn trong tình huống… Xin ngài hãy tin tưởng vào cố gắng của tôi, tôi nguyện trung thành với ngài, bao giờ phản bội!”

      Thương Chủy bỗng nhiên giơ tay, nhấc bổng lên khỏi mặt sàn, đặt lên đùi mình. tay vẫn cầm điếu thuốc, tay kia nâng cằm lên.

      “Vĩnh viễn bao giờ phản bội ư?”

      “Vĩnh viễn bao giờ phản bội.”

      Khuôn mặt tuấn tú của ta gần trong gang tấc, hai hàng lông mày lưỡi mác dày rậm, đen nhánh, ánh mắt thâm thúy, sắc bén khiến Tô Di bất giác nghĩ tới lưỡi dao găm sắc nhọn.

      “Mộ Tây Đình sắp xếp cho đào tạo ở quân năm.”

      quân ư?” còn tưởng rằng được huấn luyện dưới tay ta chứ!

      ta để ý tới nghi hoặc của , thẳng: “ năm sau, nếu trở thành phi công ưu tú…”

      “… tùy ý để ngài xử trí, giao tôi cho Chu thiếu gia.” với giọng quả quyết, mặc dù trong lòng cũng biết thế nào mới được gọi là phi công ưu tú.

      ta liếc nhìn , bàn tay xiết cằm chặt hơn, khiến cảm thấy đau đớn. “Nhớ kĩ… thứ gì tôi dùng qua thích bất cứ ai khác chạm vào.”

      “… Tôi nhớ kĩ!”

      ta gật đầu : “Khi nào trở về, chiếc Báo Săn bên ngoài kia thuộc về . Nhưng tôi vẫn phải trước, tốt nhất đừng nên có ý định chạy trốn nữa. Trong phạm vi ba nghìn năm ánh sáng, chạy thoát đâu.”

      Tô Di ngẩn người. Ba nghìn năm ánh sáng ư?

      Dù Thương Chủy có lợi hại đến đâu cũng chỉ là Cục trưởng cục An ninh của tinh cầu trong tinh hệ Vĩnh Hằng này, sao có thể khoe khoang khoác lác đến thế? ta có thể kiểm soát được cả phạm vi ba nghìn năm ánh sáng sao?

      Nhưng biết, mỗi lời của ta đều có trọng lượng. Vì vậy… Ba nghìn năm ánh sáng? Chính là cái lồng sắt của ta ư?

      “Trả lời tôi câu hỏi, những lời vừa lập tức có hiệu lực rồi phải ?” Đầu ngón tay ta khẽ lướt qua đôi môi mềm mại của , trượt theo chiếc cổ mảnh khảnh xuống dưới, khiến cảm thấy khó chịu.

      “Cục trưởng, xin cứ hỏi…”

      Tay ta lần mò vào ngực , khẽ ve vuốt. Giọng trầm thấp khẽ vang lên. “Trái đất… là cái gì?”

      Trong lòng Tô Di kinh hãi, ngước mắt nhìn ta. Ngón tay của ta vẫn đặt ngực , nhàng xoa nắn. Tựa hồ chỉ cần trả lời sai, bàn tay kia lập tức bóp nghẹt cổ .

      “Thưa ngài… Trái đất, tồn tại trong trí nhớ của tôi.” chậm rãi . “Tôi nhớ rất tôi đến từ Trái đất, thế nhưng đến tận lúc này tôi cũng hiểu , đó rốt cuộc là hồi ức chân của tôi hay chỉ là giấc mơ, ảo giác?”

      Lời của nửa nửa giả, nhưng cũng chính bởi thế mà khiến cho Thương Chủy sao đoán biết được hay dối. Nhưng Thương Chủy đột nhiên tra hỏi cũng dễ dàng kết thúc vấn đề.

      ta cúi đầu, “à” tiếng, ánh mắt lạnh lùng gì sánh được vẫn nhìn chằm chằm, : “ có thân phận, cho tới bây giờ chỉ có hai loại người…”

      Tô Di kinh hãi – cuối cùng cũng tới vấn đề này rồi.

      là lính đánh thuê, vứt bỏ thân phận, xóa hết vân tay, thay đổi diện mạo, bất kể từng là người có tội ác tày trời, khi trở thành lính đánh thuê, chẳng ai hỏi lại thân phận cũ của nữa. Nhưng phải là lính đánh thuê.”

      Tô Di ngượng ngùng gật đầu.

      “Loại thứ hai, chính là những gián điệp đến từ các tinh cầu khác.” ta chậm rãi . “Bọn họ núp dưới hình dáng của con người. Đôi khi, thậm chí ngay cả chính bọn họ cũng biết mình phải là con người.”

      Trong lòng Tô Di khẽ chấn động, chỉ cảm thấy toàn bộ máu cơ thể như đông cứng lại. Giọng của ta trầm thấp nhưng lại giống như sấm chớp rền vang ngay bên tai . Có thế ? Nếu quả có loại “người” đó tồn tại, vậy có phải thuộc loại đó hay ?

      Trong nháy mắt, dường như hoàn toàn tin tưởng những gì Thương Chủy , có thể tồn tại của Trái đất trong hồi ức của chỉ là ảo giác, có thể thực biết mình thuộc loại người nào. Nhưng đáng sợ hơn, lập tức nhớ tới việc, Thương Chủy vẫn chờ đợi câu trả lời của .

      So với thân phận thực của trả lời câu hỏi của ta vẫn quan trọng hơn. Nếu trả lời tốt câu hỏi này, có kết cục thế nào đây? ta thực quan tâm tới thân phận của sao? Nếu như quan tâm, có phải ngay từ ban đầu, phải vào xưởng gia công thể xác kia rồi ?

      thầm nghĩ giây lát rồi ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn Thương Chủy. “Thưa ngài, nếu là gián điệp chắc chắn những người đó chẳng phái người gầy yếu như tôi đến đây.”

      “Hơn nữa, thưa ngài…” chậm rãi giơ tay lên, nắm những ngón tay thon dài của Thương Chủy. “Tôi nguyện trung thành với ngài. Vì thế, tôi có phải gián điệp hay , có phải là kẻ thù của loài người hay cũng có liên quan gì?”

      Những lời này tuyệt đối bất kính, hoàn toàn phạm vào tội chống lại loài người. Bất kể người nào nghe thấy câu này của đều có thể tố giác để người ta giam vào ngục, huống chi lúc này, lại đối mặt với Cục trưởng cục An ninh kia chứ!

      Nhưng trực giác lại mách bảo rằng, trả lời cách khiêu khích như vậy là giải pháp đúng đắn nhất. Thương Chủy nhìn chằm chằm, sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, lần đầu tiên ta mỉm cười hài lòng với .

      “Ừm… có phải là kẻ thù của loài người hay cũng có liên quan gì tới tôi?”

      Hết chương 8
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :