1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mèo Hoang(Kiêu Sủng)- Đinh Mặc (91c+ 9NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Ngoại truyện 7: Hóa ra là


      Đó là ngày nắng dịu, bầu trời trong xanh như màu nước biển, chỉ có điều yên tĩnh hơn biển rất nhiều.


      Tô Di và Xoa Muội bước xuống xe. Tô Di dẫn theo con trai mới được tuổi rưỡi, đôi chân bé bước rất nhịp nhàng. Ba người, hai lớn bước con đường lát đá dẫn thẳng lên núi. Xoa Muội đội chiếc mũ rộng vành, mái tóc dài lượn sóng, chiếc quần short màu hồng nhạt làm tôn nên đôi chân dài, xinh đẹp động lòng người. Mái tóc đen của Tô Di cột kiểu đuôi ngựa, đội mũ lưỡi trai, trang phục cũng hết sức tinh tế, gọn gàng, làm tôn lên vẻ thanh tú, dịu dàng.


      Tô Di nghi hoặc nhìn ngôi biệt thự đứng sừng sững trước mặt, “Kỳ Lân chuyển qua đây từ bao giờ vậy?”


      Xoa Muội cười hì hì. “ ấy phong cảnh rất đẹp, tương lai hai chúng em sinh con ở đây.”


      Tô Di vuốt ve bàn tay trắng mịn, mềm mại của con trai, tưởng tượng được con trai của Kỳ Lân và Xoa Muội như thế nào.


      Con của Người máy và Loài người.


      Nhưng dường như Xoa Muội buồn để tâm đến nên cũng nhiều lời. Hôm nay, và Xoa Muội đưa con trai chơi ngày đạp thanh, đến khi mệt mỏi qua nơi này nghỉ ngơi. Quả thực, phong cảnh ở đây thực rất tuyệt, Kỳ Lân biết hưởng thụ.


      Ngôi biệt thự màu trắng sữa dưới ánh nắng dìu dịu trở nên mờ ảo và lung linh hơn hẳn. gian trong núi vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót véo von. Ba người đạp những phiến lá khô, nghe giòn giã vui tai. Nhưng giữa rừng núi xanh thẳm này, các lại nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ,


      Có người ư?


      Tô Di ôm lấy con trai, cùng Xoa Muội vòng quanh ngôi biệt thự thăm dò liền thấy Hình Kỳ Lân khoác mình bộ quân phục màu bạc, đứng thảm cỏ trước ngôi biệt thự, quay đầu nhìn qua. Vừa thấy các , vẻ mặt nghiêm trang của ta lập tức giãn ra, để lộ thần sắc tươi tỉnh, ấm áp.


      “Sao hai người lại đến đây?” ta với giọng bình thản.


      Ánh mắt của Tô Di nhìn ra điểm phía sau cách hơn mười mét. Cuối khoảng sân, người máy kim loại quay lưng về phía các , bước con đường trong rừng. Tô Di nheo mắt tập trung nhìn kĩ. Ánh mặt trời của buổi hoàng hôn rọi xuống thân thể người máy kia, tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh. Kim loại sáng loáng như nước nhưng lại thể khiến đường nét của mềm mại chút nào, ngược lại, tấm lưng cùng đôi chân dài thẳng tắp lại lộ ra vẻ cứng rắn, lạnh lùng.


      “Chờ chút!”


      Tô Di vừa dứt lời, ngay cả chính cũng cảm thấy kinh ngạc. Xoa Muội hiểu chuyện gì xảy ra, còn vẻ mặt của Kỳ Lân lại giống như bị người ta đánh trúng cú, trở nên ngây ngốc. Nhưng người máy kia như thể hề nghe thấy tiếng gọi, chân bước nhanh hơn, loáng cái biến mất sau rừng cây.


      “Mẹ, mẹ, mẹ, đau quá!” Hàng mày của Mạnh Dao bỗng nhiên nhíu lại, sợ hãi òa khóc trong lòng Tô Di.


      “Sao vậy con ?” Tô Di kinh hãi, cúi xuống nhìn, vừa bực mình vừa buồn cười. Hóa ra ban nãy, Xoa Muội hái vài chiếc lá cho Mạnh Dao chơi, nó lấy chiếc lá quấn vào ngón tay cái của mình, ngờ bị xiết đau nên òa khóc.


      Xoa Muội nghe thấy tiếng Mạnh Dao khóc lóc cũng vội vàng chạy đến xem. Tô Di tháo chiếc lá ra, ném xuống đất, bỗng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nào đó nhìn mình. ngẩng đầu, nhìn thấy người máy kia quay lại, đứng con đường mòn, từ xa nhìn qua bên này. Ánh mắt trầm tĩnh mà sắc bén.


      Kỳ Lân thấy đứa bé nín khóc, mỉm cười trong lòng Tô Di, cao giọng : “ sao, sao! Thằng nhóc này nghịch quá! Chị dâu, mau bế nó vào nhà rửa tay !”


      “Chú bế, chú bế!” Mạnh Dao thấy Kỳ Lân ra vẻ thân thiết, vùng vẫy muốn nhào vào lòng ta.


      Tô Di đưa con trai cho Kỳ Lân, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy rừng cây xanh tốt, um tùm trước căn biệt thự. Đâu còn thấy bóng dáng của người máy kia nữa.


      “Đó là ai? Người máy kia kìa.” Tô Di hỏi.


      Tại sao lại cho cảm giác vô cùng kỳ quái này?


      “À, đó là tên hộ vệ của tôi.” Kỳ Lân với vẻ dửng dưng. “Sao vậy?”


      “… có việc gì.”


      Kỳ Lân đưa đứa cho Tô Di, ôm lấy Xoa Muội, ngón tay chỉ lên chóp mũi của . “Sao đến đột ngột vậy? Chẳng phải em vẫn luôn ngại xa, thèm đến căn biệt thự này sao?”



      Buổi tối, sau khi về nhà, Tô Di cũng với chồng mình về nỗi nghi hoặc lúc ban ngày. Ngược lại, hôm nay, Mạnh Hi Tông tựa hồ có vẻ háo hức khác hẳn ngày thường, giày vò đến tận nửa đêm mới chịu dừng lại.


      Trong giấc ngủ chập chờn, Tô Di mơ thấy giấc mộng. Giấc mộng đó rất đơn giản, đơn giản đến mức khiến người ta phải đau khổ. nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu lẳng lặng nhìn mình. thấy mặt , cũng bất cứ lời nào, cứ yên lặng nhìn như thế. Trong cặp mắt sâu thẳm ấy, có thể thấy được nỗi đau khổ mãnh liệt và niềm xót thương vô hạn. biết đó là ai, nhưng sau khi giật mình tỉnh giấc, khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt. hiểu , nhất định có người như vậy tồn tại. Nếu , cảm giác kia quen thuộc đến thế!


      Dường như Mạnh Hi Tông hề ngủ, gần như lập tức giơ tay lên, lau khô nước mắt mặt . “Mơ thấy ác mộng sao?” Cằm của đặt hõm vai , ôm chặt.


      Tô Di biết phải miêu tả giấc mộng này thế nào, chỉ biết nằm trong lồng ngực ấm áp, kiên cố của Mạnh Hi Tông, ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ tựa như ngọn thác chảy xuôi xuống. đột nhiên nhớ tới nỗi nghi hoặc chôn chặt trong lòng bấy lâu. Tại sao mình và Mạnh Hi Tông lại đến được thời đại này? Khoảng thời gian trống rỗng, dài đằng đẵng đó, rốt cuộc chứa bí mật gì?


      Kỳ thực, đáp án cũng khó đoán đến vậy. Nhưng Cố Vũ Khanh, Mạnh Hi Tông, Hình Kỳ Lân, mọi người tựa hồ đều muốn lảng tránh mối nghi hoặc của .



      Vài ngày sau, Tô Di gọi điện cho Xoa Muội.


      “Em ở chỗ Hình Kỳ Lân có máy phát loài người với người máy đúng ?”


      “Đúng vậy?” Giọng của Xoa Muội lúc nào cũng thoải mái, đáng như thế. “Kỳ Lân sợ em ở bên ngoài gặp nguy hiểm nên trang bị cho em rất nhiều đồ vật thiết yếu. Chiếc máy này là Cỗ Vũ Khanh cho ấy.”


      Cố Vũ Khanh?


      Ngay từ đầu, ta khẳng định Tô Di phải người máy nên mới giết . Nhưng nếu phải tại sao lại sống qua bao nhiêu năm như vậy? Chẳng lẽ thực xuyên ?



      Vài ngày sau nữa, chiếc đồng hồ đeo tay có lắp máy phân biệt con người với người máy được chuyển đến tay Tô Di.


      Đêm đó.


      Tô Di dựa vào lòng Mạnh Hi Tông, lấy chiếc máy đó ra.


      chúng ta có phải là người máy ? Liệu cái máy này có nhận ra ?” khởi động chiếc máy, tuy nhiên, màn hình chỉ có màu đen sì ảm đạm, biểu thị trong vòng vài mét xung quanh nơi này hoàn toàn có người máy.


      Mạnh Hi Tông nhìn với ánh mắt tò mò nghiêm túc. “Có quan trọng ?”


      “Cũng có gì quan trong cả.” Tô Di khẽ : “Nhưng biết nguyên nhân tại sao chúng ta lại xuất ở thời đại này luôn khiến em có chút cam lòng.”


      “Có lẽ trước đây, chúng ta là cặp tình nhân.” Đôi môi gợi cảm của Mạnh Hi Tông lưu luyến gương mặt mềm mại của . “Chúng ta đến đây chỉ để gặp lại nhau.”


      “Cái gì chứ?” Tô Di sao có thể tin được điều . “Năm đó, lúc nhặt được em, đối xử với em thế nào? Nếu chẳng phải em thèm quan tâm bây giờ chắc em cũng là bản sao của Xoa Muội rồi.”


      Những ngày tiếp theo, kiểm chứng của Tô Di có kết quả cũng có cơ hội nhìn thấy người máy kỳ lạ kia nữa nên thảnh thơi quẳng chuyện này sang bên.


      Hôm nay, Kỳ Lân đến phòng làm việc của Mạnh Hi Tông. ném chiếc máy phân biệt kia cho ta, : “Sau này, đừng để người phụ nữ của cậu linh tinh về những thứ này nữa.”


      Kỳ Lân cười, : “Kỳ thực, như vậy cũng tốt, sau khi chị dâu nghiệm chứng là phải, chị ấy còn hoài nghi gì nữa.”


      Mạnh Hi Tông trầm mặc.


      phải chưa từng nghĩ đến chuyện tất cả cho Tô Di biết, nhưng nhớ lại thái độ cương nghị, dứt khoát của hàng trăm triệu năm về trước, lại dám mở miệng. Tô Di của bây giờ mặc dù trầm tĩnh hơn rất nhiều nhưng nếu như muốn giải thích về thân phận người máy của đương nhiên cũng phải giải thích về việc xảy ra năm đó, bị xóa mất trí nhớ và về cái chết của Sư trưởng cùng các chiến hữu trân trọng nhất.


      Đối mặt với trung thành của mình, liệu có còn như trước?


      phát ra thực mình dám khẳng định chắc chắn.


      Vì thế, kể từ khi trở lại bên cạnh và khôi phục lại thân phận người máy, sớm sắp xếp mạng lưới dày đặc, là trung tâm mạng lưới đó. Điện thoại, máy tính, internet, thậm chí, ngay cả chiếc Báo Săn riêng của … tất cả đều được cài chip kết nối với thân thể người máy của . Bất kỳ hành động nào của cũng đều được truyền đến trường năng lượng của . Thế nên, khi gọi điện thoại hỏi thăm Xoa Muội, dặn kỹ Kỳ Lân đánh tráo chiếc máy đó.


      Tuy hành động đó có chút vô sỉ nhưng ở thời điểm hàng trăm triệu năm trước đây, lừa dối , cho đến hôm nay, còn đường lui nữa rồi.


      Ngày để biết chân tướng so với dự tính của còn quá sớm.



      Có lẽ trải qua bao đau đớn và thương tổn trong các cuộc chiến tranh nên thân thể suy nhược sớm hơn dự đoán của . Hai mươi năm trôi qua như cái chớp mắt, bọn họ trở thành đôi vợ chồng già. dần dần trở nên già yếu. Các con đều trưởng thành. đưa đến hành tinh độc lập khác. Ở nơi này, cả con người và quân đội thường trú đều rất thưa thớt, chỉ biết bọn họ là gia đình quyền quý, còn biết lai lịch của từng người.


      Ngày cuối cùng trong sinh mệnh của , thậm chí cũng báo cho hai con biết. Đó là ngày mây giăng ngập trời, ôm ngồi ở ban công, gió nhàng thổi qua mười ngón tay đan của hai người.


      Đối với Mạnh Hi Tông mà , thời khắc đôi mắt khép lại, trong lòng dấy lên cơn đau đớn, thống khổ đến tận xương tủy. càng cảm nhận được rằng quyết định của mình là hoàn toàn chính xác. Lần đầu tiên cảm thấy vui sướng vì thân phận người máy của mình.


      Còn đối với Tô Di, đó chẳng qua chỉ là giấc ngủ chớp nhoáng. Khi tỉnh lại, vẫn thấy mình nằm trong lòng .


      Mây đen tan, ánh mặt trời chiếu qua tầng mây dày tựa vải bông, lất phất soi sáng bề mặt hành tinh đỏ ối như lửa trước mặt. Tô Di rời khỏi lòng . Sau phút giây yên lặng ngắn ngủi, nhanh chóng phát ra điểm khác lạ nơi bản thân mình. Thân thể của tràn đầy năng lượng, đôi mắt cũng trở nên sáng ngời. giơ tay lên, thấy đôi tay chỉ thuộc về Tô Di của tuổi đôi mươi, thon dài, trắng nõn. cảm giác khó chịu xông lên đầu. Mặc dù sớm dự đoán được kết quả này nhưng khi nó thực trở thành , ngờ nó lại yên lặng, yên lặng đến quỷ dị như vậy.


      quay đầu lại, thấy Mạnh Hi Tông vẫn ngồi đó. tựa lưng vào chiếc ghế dài, đôi mắt đen láy, sâu thẳm như thể cứ yên ả như thế cả mấy nghìn năm, nhìn bất cứ lời nào. Đúng rồi, trong hai mươi năm tình nghĩa vợ chồng, sao lại phát ra chứ? già từng ngày, còn dáng vẻ của vẫn dừng lại ở tuổi ba mươi, năm tháng hề lưu lại dấu vết nào người . Cho nên, đầu tiên chính là , sau đó mới đến ư?


      nên làm như vậy!” khẽ : “Chúng ta mất thân phận, mất con mình.”


      “Điều duy nhất thể đánh mất, chính là em.” với giọng hết sức bình tĩnh.


      “Em cũng nỡ rời xa .” Nước mắt chảy xuống. “Vừa rồi, khi chưa mất ý thức… nghĩ đến , em thực cam tâm chết .”


      lập tức đứng lên, ôm chặt vào lòng.


      “Hãy đồng ý với em.” nghẹn ngào : “Nếu như, có ngày nào đó, em muốn sống nữa, hãy để cho em được chết.”


      “Được!” ôm chặt hơn. “ và em cùng chết.”


      Nhiều năm trước đó, Mạnh Hi Tông cải tạo bản thân, còn bây giờ, cải tạo cho . vẫn cho rằng như vậy. Xoa Muội nghe tin liền đến thăm . Hóa ra, ta cũng cải tạo thân thể từ lâu rồi. Hai người trò chuyện về thân phận ngày hôm nay, vừa thổn thức, vừa vui mừng.


      “Chị từng sử dụng qua trường năng lượng chưa?” Xoa Muội cười : “Em chị biết nhé, Kỳ Lân dạy em cách sử dụng, có thể tiến vào trường năng lượng của người máy, thấy được tất cả mọi thứ về ấy. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là chị phải tương đối mạnh.”


      “Em sử dụng rồi à?” Tô Di hỏi.


      Xoa Muội đỏ mặt, đáp: “Có đôi khi, trong lúc làm chuyện đó… giao hòa từ trong ra ngoài… tương đối kích thích.”


      Tô Di bật cười.


      Có lẽ, đây chính là cách để người máy giao hòa cả linh hồn lẫn thể xác. Hai trường năng lượng hợp lại làm .


      Dựa theo phương pháp mà Xoa Muội truyền đạt, Tô Di quyết định đem đến niềm vui lớn cho Mạnh Hi Tông. Sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên hai người thân mật. Mạnh Hi Tông vô cùng chuyên tâm. Mà thân thể được cải tạo nên tựa hồ cũng buông thả hơn nhiều. Thế nên Tô Di mới biết, Mạnh Hi Tông từng phải đè nén như thế nào. Cho đến hôm nay, có thể hoàn toàn thừa nhận, mới hề kiêng kị gì mà buông thả người .


      Khi dục vọng lên đến đỉnh điểm, Tô Di thầm sử dụng trường năng lượng, giống như điều khiển con rắn, lẳng lặng tiến vào . ngẩng gương mặt nhễ nhại mồ hôi lên nhìn mỉm cười. nhạy bén nhận ra tiểu xảo của , liền thả lỏng trường năng lượng của mình, hòa vào cùng . Thân thể quấn quýt, năng lượng hòa quyện, khiến thể xác và tinh thần của hai người đạt đến mức hòa hợp mãnh liệt chưa từng có. Đến khi khoái cảm dâng trào, Tô Di thầm tăng sức lực, trường năng lượng của được coi là đặc biệt mạnh mẽ, chỉ giống như đợt thủy triều xâm nhập vào sâu thẳm tâm hồn Mạnh Hi Tông.


      Sau cảm giác mãnh liệt bất ngờ, đột nhiên, Mạnh Hi Tông mở choàng hai mắt, gần như mạnh mẽ ép ngược trường năng lượng của Tô Di ra ngoài. Nhưng chậm mất rồi!


      Tô Di giống như bị sức mạnh vô hình đẩy ra, nhưng lại né được về phía sau, lưng và eo va thẳng vào tường. ngẩng đầu nhìn Mạnh Hi Tông. Sau giây phút mê man ngắn ngủi, sắc mặt vô cùng đau đớn.


      Mạnh Hi Tông gần như nhào tới, ôm chặt vào lồng ngực: “Bã xã, em…”


      Tô Di ngơ ngác nhìn . “Tất cả những điều đó đều là sao?”


      Những ký ức chôn sâu trong trường năng lượng của , những hình ảnh vô tình thăm dò mà biết được: Tô Di kiêu ngạo, ương ngạnh kia; Tô Di bi thương, khốn cùng kia; còn cả những xác chết nằm la liệt mặt đất, giống như lần người máy tấn công trước đây.


      Mạnh Hi Tông trầm mặc, hai tay siết chặt.


      Toàn thân Tô Di cứng đờ, ra sức muốn thoát khỏi . càng ôm chặt hơn. Tô Di tức giận, ở trong lòng , quát lớn tiếng: “Buông ra!”


      Đổi lấy chỉ là vòng tay càng siết chặt hơn.


      để em yên tĩnh chút được ?” Tô Di nhắm chặt hai mắt, hít sâu hơi, “Có lẽ, em nên gọi là… Hình Diệu?”


      Sắc mặt Mạnh Hi Tông tái xanh.
      Hale205 thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Ngoại truyện 8: Kết cuộc


      Đây là lần đầu tiên Tô Di và Mạnh Hi Tông phân chia phòng ngủ. Chưa bao giờ Mạnh Hi Tông lại đuối lý như lúc này, dám ép buộc dù chỉ chút.


      nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ, tâm trạng hết sức phức tạp.


      Hận ư?


      Hình như cũng quá quan trọng. Từ lúc bắt đầu hành động “kiểm hàng” sỉ nhục , vừa hận vừa rồi.


      Bỏ qua ư?


      được! giấu giếm lâu như vậy, nếu như phải nhất thời sơ suất toàn bộ lời dối của gần như thành công rồi. Tô Di lại nghĩ đến những người xung quanh mình, biết có bao nhiêu người giúp dối gạt ?



      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Di nhảy lên chiếc máy bay chiến đấu Rắn Hổ Mang. Mạnh Hi Tông chỉ đứng trong phòng ngủ nhìn ra, ngăn cản, cũng tỏ thái độ gì. Điều này khiến Tô Di càng thêm tức giận. Thế mà đuổi theo xin lỗi sao?


      Được rồi, thực ra, hai người ở bên nhau quá lâu, cả mấy chục năm rồi còn gì. Nhưng số lần chủ động lời xin lỗi chỉ có thể đếm đầu ngón tay.


      Mang theo nỗi bi thương vô hình, cũng có thể là do chưa thích ứng với thân thể mới này nên Tô Di cảm thấy hơi nôn nóng, bất an. khởi động Rắn Hổ Mang, trực tiếp thực bước nhảy siêu quang tốc, loáng cái biến mất.


      Tại tinh cầu Tự Do phát triển phồn vinh, Tô Di những con đường quen thuộc, có vài thanh niên trẻ tuổi tiến đến gần, muốn làm quen với . Tô Di thể thừa nhận, thân thể mới này… rất hoàn hảo. lâu rồi, được cảm nhận năng lượng ngập tràn trong cơ thể, tốc độ xử lý nhanh nhạy, thêm làn da mềm mại, mịn màng hơn cả trước đây như lúc này. Trước đây, khi nhìn thấy người máy, Tô Di cũng có phần sửng sốt, ghê tởm. Đến giờ, chính cũng là cỗ máy, nhưng lại cảm thấy đáng ghét nữa.


      Giấy thông hành của thuộc vào cấp bậc cao nhất Liên minh, gặp bất cứ trở ngại nào dù là nhất, cũng hề làm kinh động tới ai, nhanh chóng tiến vào phủ Thị chính. Tại căn phòng ở ngay chỗ rẽ, cách lớp kính thủy tinh, nhìn vị Phó thị trưởng trẻ tuổi ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, chau mày trầm tư. Mạnh Dao giống cha ở gương mặt kiên nghị, thân hình cường tráng, giống mẹ ở làn da trắng nõn nà, được tính là cực kỳ điển trai nhưng cũng rất bắt mắt. Tô Di đứng ở cạnh cửa, yên lặng ngắm nhìn, lại nghĩ tới lúc mới sinh con ra, khi đó, tinh thần Mạnh Hi Tông vô cùng sa sút, bất giác cảm thấy mềm lòng. đích xác là người máy, nhưng ở Vương tộc của mình, có lẽ là người máy xui xẻo nhất.


      Chỉ vì .


      Có lẽ thất thần khá lâu nên ngài Phó thị trưởng ở trong phòng rốt cuộc cũng chịu nổi nữa, liền đứng lên, ra mở cửa, khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ trẻ đẹp thoạt nhìn chỉ bằng tuổi mình trước mặt. “Mẹ, mẹ nhìn đủ chưa vậy?”


      Tô Di trừng mắt liếc cậu. Quả nhiên, con trai cũng biết chuyện này. Hai cha con làm việc gì cũng rất ăn ý nên quyết định giấu giếm phải ?


      “Giận đủ rồi về nhà !” Mạnh Dao thở dài như người từng trải. “Ba con cũng rất đáng thương! Mẹ vừa , ba gọi điện báo cho chúng con biết, kêu con chăm sóc mẹ giúp ba. Mẹ, dù sao lần nào ba cũng đều ăn sạch mẹ còn gì, mẹ mau về nhà .”


      Tô Di tức giận, quay đầu bỏ .


      Rắn Hổ Mang đáp xuống tinh cầu Lính đánh thuê xa xôi.


      Từng chiếc máy bay chiến đấu như mây đen giăng ngập bầu trời. Báo Săn và Rắn Hổ Mang chia thành hai phe, dàn trận tấn công quyết liệt. Tô Di đứng mặt đất của Bộ chỉ huy hồi, sau đó khẽ mỉm cười. Máy bay chiến đấu lần lượt hạ cánh, chiếc cuối cùng nhàng khéo léo dừng ngay trước mặt Tô Di.


      Viên Thiếu úy trẻ tuổi đứng hiên ngang trước mặt Tô Di, cất giọng bình thản: “Có chuyện gì thế ạ?”


      Tô Di lẳng lặng nhìn chằm chằm.


      Viên thiếu úy đó cười, : “ ra dáng vẻ lúc còn trẻ của mẹ lại như thế này.”


      Tô Di tức giận : “Con cũng biết sao Manh Sa?”


      Mạnh Sa bĩu môi, : “Mẹ, ngoại trừ mẹ ra, ba con chẳng giấu giếm ai hết. Lúc con mười tuổi, ba với con, phải tự chăm sóc tốt bản thân mình, được can thiệp vào chuyện giữa ba và mẹ.”


      “…”


      Mạnh Sa nhìn Tô Di mặc dù vẫn còn tức giận nhưng vẻ mặt dường như giãn ra nhiều, liền khoác vai Tô Di, : “Nếu tới đây rồi tận hưởng trò vui trước ! thôi mẹ!”


      Trước kia, Tô Di từng qua thành phố Lính đánh thuê, nơi Thú tộc cai quản. Nhiều năm trôi qua, dân chúng Thú tộc dần từ bỏ những trò tiêu khiển đặc trưng của chủng tộc mà mở thêm nhiều hộp đêm, quán bar… Tính cách cũng bớt hoang dã nhiều, thay vào đó là dịu dàng, hòa nhã, rất dễ mến.


      Tô Di đứng trong quán bar nhạc xập xình, nhìn những nam thanh nữ tú lả lơi quyến rũ, khoác mình những bộ cánh hở hang ngừng lắc lư thân mình sàn nhảy. uống hớp rượu, liếc mắt nhìn Mạnh Sa. “Con sống cũng thoáng đấy chứ?”


      Mạnh Sa thản nhiên : “Mẹ nghĩ con là mẹ sao? Cả ngày chỉ biết quấn lấy ba ở hành tinh bé kia. Mà ba cũng thế, lúc nào cũng chỉ sợ người khác lấy mất thời gian của mẹ. Càng già càng quái gở.”


      Tô Di cười khúc khích. “Ba con chỉ thích yên tĩnh thôi.” Trong đầu lập tức lên dáng vẻ Mạnh Hi Tông ngày ngày lẳng lặng ngồi đọc sách bên bờ cát, gương mặt nhìn nghiêng vô cùng tuấn, dịu dàng. Chờ chút, là người máy, sách vở gì chỉ cần nhìn qua là có thể nhớ được hết rồi, căn bản cần phải đọc mãi cuốn…


      Vì thế, thời gian đọc sách mỗi ngày đó… đều chỉ là giả vờ thôi sao?


      Tô Di dồn sức hớp ngụm rượu lớn. Mạnh Sa chỉ cười mà lời. lát sau, có chàng trai trẻ tiến gần đến bọn họ. Vẻ mặt của Mạnh Sa hết sức thản nhiên, Tô Di cũng cảm thấy hứng thú. Đàn ông chẳng có gì thú vị hết. Trong lúc lơ đãng, Tô Di luôn cảm thấy dường như có ai đó nhìn mình chằm chằm. Nhưng nhìn khắp xung quanh lượt cũng nhìn thấy có ai quen mắt. Cuối cùng, ngẩng đầu, thấy chiếc camera quan sát cách đó xa.


      Dựa theo những tài liệu mà tìm đọc trước đây, người máy có thể kết nối với những thiết bị máy móc cao cấp. Mà đương nhiên có đủ thủ đoạn để định vị cách chuẩn xác. Cho nên, cảm giác khó chịu ban nãy là do bị người khác theo dõi mà có. Kết nối với hệ thống phòng ngự của thành phố Lính đánh thuê để quan sát toàn bộ hành động của ở đây thông qua chiếc camera này ư?


      Tô Di nhìn camera mấy giây, sau đó, kéo chàng trai ban nãy lại gần, hai cánh tay nhanh chóng quàng lên cổ , giả vờ chuẩn bị hôn…


      “Ting, ting, tinh!” Còi báo động của quán bar chợt vang lên, như thể người nào đó kìm nén cơn tức giận trước mặt .


      Tô Di cười sảng khoái, đẩy chàng trai kia ra, lôi Mạnh Sa hiểu gì, nhân lúc hỗn loạn, chạy thẳng ra khỏi quán bar. Tô Di dạo chơi bên ngoài cả ngày, sau chuyện vừa rồi, nhất định nhanh chóng nhảy đến đây. Tô Di cướp máy bay Báo Săn quý của con , để lại chiếc Rắn Hổ Mang bị cài định vị, lần nữa nhảy . Cả tinh hệ này chỉ có nơi duy nhất mà trường năng lượng của Mạnh Hi Tông thể xâm nhập vào.


      Ngồi sofa, Tô Di uống cà phê, tâm trạng vô cùng đắc ý.


      Cố Vũ Khanh nhìn người phụ nữ nửa đêm mời mà đến này, khóe miệng khẽ nhếch lên. “ muốn phá hoại tình cảm em giữa tôi và chồng đấy à?”


      Tô Di hừ lạnh tiếng. “Năm đó, tôi giúp cho theo đuổi Rebecca thế nào, vậy mà chỉ nhớ tới giao tình giữa mình và ấy thôi à?”


      Cố Vũ Khanh cười cười. Người đẹp ngày xưa giờ là vợ của người khác, nghe con trai ấy cũng mười mấy tuổi rồi. Hôm nay, nghe Tô Di nhắc đến chuyện này, trong lòng ta chỉ còn là nỗi buồn vô cớ. Nhưng ta cũng cảm thấy ngại khi nhìn thấy tình trường của Mạnh Hi Tông thất bại lần.


      “Được rồi, chỉ cần muốn, tôi để ấy vào được đây.”


      Nửa giờ sau, quả nhiên, máy truyền tin trong phòng reo vang liên hồi. Quản gia lại cười, : “Nguyên soái, ngài Mạnh Hi Tông đến đón phu nhân của mình.”


      “Cản ta lại!” Cố Vũ Khanh tỏ vẻ hờ hững. “Khởi động hệ thống phòng ngự, để ta ở bên ngoài kia vui đùa chút!”


      Vẻ mặt Tô Di cứng đờ. Mặc dù Mạnh Hi Tông là Nguyên soái Người máy, nhưng hệ thống vũ khí của Cố thị được chế tạo lại đặc biệt nhắm vào Người máy. Mạnh Hi Tông mạnh trở lại, nhưng khi rơi vào trận địa bao vây này cũng thể là đối thủ của bọn họ được.


      “Yên tâm !” Cố Vũ Khanh cười nhạt. “ ta lừa nhiều năm như vậy, để ta nếm chút vị đắng cũng có là gì đâu.”


      Tô Di trầm mặc giây lát rồi : “Được!”


      Hơn mười phút sau, có tin tức nào được truyền đến. Tô Di đứng ngồi yên, cuối cùng, đành bật dậy, : “Thôi, hay là để tôi ra đó.”


      Cố Vũ Khanh liếc nhìn . “Đúng rồi, cho xem cái này!”


      Đó là những hình ảnh được ghi lại trong trường năng lượng của Cố Vũ Khanh. Chỉ toàn là màu đen tối, vô biên vô tận, nhìn được năm đầu ngón tay. Cho đến tận lúc này, Tô Di cũng chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào lại tăm tối, sâu thẳm như thế, màu sắc của gian cũng thuần khiết chút nào.


      “Đây chính là hố đen.” Cố Vũ Khanh thản nhiên .


      Tô Di nhất thời ngẩn ngơ. Đêm đó, trong giây phút ngắn ngủi xâm nhập vào trường năng lượng của Mạnh Hi Tông, cũng từng nhìn thấy màu đen sâu thẳm như thế này. Nhưng lượng tin tức vô cùng lớn, năng lượng của cũng lưu chuyển có điểm dừng.


      Tựa hồ phát được do dự của , Cố Vũ Khanh liền giải thích: “Ừm, đây là trường năng lượng của Mạnh Hi Tông. Tôi lưu giữ khúc xạ năng lượng của ta trong trí nhớ của mình.”


      Trong bóng tối tịch mịch xuất tia sáng nhoi.


      Tia sáng đó vô cùng yếu ớt.


      cơ thể đàn ông dường như trầm lắng trong hồ nước rồi chậm rãi trôi . Vóc người rất gầy, gương mặt tiều tụy, đường nét cương nghị vẫn như vậy nhưng làn da trở nên tái xanh, cơ thể gần như chỉ còn da bọc xương. Trông chẳng khác nào xác chết bị rút hết tất cả sức sống, mà chút ánh sáng yếu ớt kia dường như được phát ra từ nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể , miễn cưỡng chống chọi với hố đen u tối. Tô Di chưa từng nhìn thấy Mạnh Hi Tông như vậy, hơi thở của bất giác chậm hẳn lại. Chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng đủ khiến cảm thấy vô cùng đau khổ rồi. Dường như càng lúc càng trôi xa trong hố đen.


      “Ừm… Khoảng thời gian này, tôi nghĩ có lẽ phải đến mấy trăm triệu năm, cũng được viết vào trí nhớ của ta, chỉ có vài đoạn khúc xạ năng lượng ngắn rải rác.” Cố Vũ Khanh khẽ thở dài. “Ở trong hố đen lâu như vậy, Tô Di, nếu ta làm chuyện có lỗi với , cũng bỏ qua cho ta , được ?”


      Tô Di cắn môi dưới. “ ấy ở đâu?”


      Cố Vũ Khanh khẽ cười. “Vẫn chiến đấu với hệ thống phòng ngự của chúng tôi.”


      Tô Di đứng dậy rời .



      Tô Di nằm bờ cát, bất giác ngủ thiếp . Khi tỉnh lại thấy cả người được ôm siết vào lòng. lời, chỉ có đôi mắt đen láy, sâu thẳm nhìn âu yếm. Tô Di quay đầu, nhìn .


      “Mèo Con…” Trong giọng của thoảng mang ý cười, cam tâm tình nguyện quay về nhà rồi, sao vẫn còn giận dỗi thế?


      “Nguyên tắc đầu tiên để người là tôn trọng người ấy, hiểu ? nên giấu giếm bất cứ thứ gì, huống chi là chuyện lớn như vậy.” Tô Di lạnh mặt .


      muốn em đau khổ.” bắt đầu nhàng phả hơi thở vào cổ .


      “Nhưng mà Mạnh Hi Tông, kiếp trước chúng ta cũng đính hôn, những ký ức quý giá kia em lại quên hết rồi.” Tô Di nghẹn ngào muốn khóc. “Đổi lại là , có chịu được ?”


      Mạnh Hi Tông im lặng.


      .” thực muốn đánh mất bất cứ thứ gì liên quan đến .


      xin lỗi!” Tựa hồ cuối cùng cũng nhận ra lỗi lầm của mình, Mạnh Hi Tông khẽ khàng bên tai .


      Tô Di rầu rĩ : “Để em nhìn lại ký ức xa xưa kia lần nữa nhé?”


      “Được!” dừng lại chút. “Nhưng em phải hứa được giận dỗi nữa đâu đấy!”


      Giữa gian dần xuất vệt sáng màu trắng xám, chiếu lên bờ cát tinh khiết hơn cả ngọc. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy cơ thể cao lớn của Mạnh Hi Tông ngồi ở đó. Nhìn gần thêm chút nữa mới có thể nhìn thấy Tô Di ngồi giữa hai chân . Ánh sáng màu xanh nhạt uốn lượn quanh thân thể hai người. Tô Di ngẩng lên, nhắm mắt cảm nhận trường năng lượng của , hết sức thành kính và mong chờ. Còn Mạnh Hi Tông siết chặt vòng tay ôm lấy , nhìn gương mặt nghiêng nghiêng trắng mịn tựa như ngọc của từ phía sau, kìm nén nổi liền cúi đầu hôn lên mái tóc, gương mặt và chiếc cổ tinh tế của , hết lần này đến lần khác.


      lát sau, bờ cát vang lên cuộc đối thoại đứt quãng giữa hai người.


      “Hóa ra là em theo đuổi trước ư?” Tô Di thể tin được.


      “Ừ!” Giọng cười yếu ớt, trầm ấm vang lên.


      Lại lát sau.


      , rất có thể là giả vờ. Đồ sói xấu xa!”


      “… Ừ!”


      “Em siêu đó chứ!”


      “Rất siêu!”


      “Khốn kiếp! Em chịu huấn luyện cực khổ như vậy, thế mà lại có thể xuống tay…”


      ràng là em rất thoải mái…”


      im !”


      “Đó là… cha mẹ của Mạnh Hi Tông ư?”


      “Ừ!”


      biết nếu như em gặp Mạnh Hi Tông đích thực em có ta nhỉ?”


      “Tô Di!” với giọng hơi tức giận.


      khẽ cười tiếng, lại nghe : “Có lẽ, bất kể mô phỏng ai chăng nữa cũng đều em.”


      Tô Di định lên tiếng phản bác lại bị bịt miệng, nuốt hết những lời của vào nụ hôn bất tận và nồng nàn.
      Hale205 thích bài này.

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Ngoại truyện 9: Nếu như Tiểu Mạnh mất trí nhớ


      Khi đó, Tiểu Mạnh tìm Tiểu Tô nhiều năm mà thấy, vì thế, vẫn đóng giả làm Tiểu Thương, lặng lẽ đến thành phố Tự Do.


      Tại dinh thự của Cục trưởng cục An ninh Thương Chủy, thành phố Hy Vọng. Người đàn ông mang vẻ mặt lạnh lùng ngồi ngay ngắn sofa. Đội trưởng đội quân cảnh bước nhanh tới, trong ánh mắt có vẻ vui mừng khôn xiết.


      “Cục trưởng, dựa vào bức ảnh mà ngài cung cấp, chúng tôi tìm thấy phu nhân.” Ngừng lại giây lát, lại : “Nhưng tình trạng của phu nhân… được tốt lắm!”



      Trong lúc Tô Di bị đám xã hội đen quấy rối, đội quân cảnh kịp thời tới đưa . Khi đó, ở trong nhà hàng, bưng đồ ăn lên cho khách bị mấy tên côn đồ đòi hôn cái mới chịu tính tiền, khiến vô cùng xấu hổ và tức giận. Đúng lúc này, đội quân cảnh áo đen tiến vào, nhìn thấy Tô Di cũng tỏ vẻ ngờ vực. Sau đó, bọn họ đưa .


      Việc này chỉ làm cho cảm thấy lo lắng yên mà còn khiến đám xã hội đen đầu đường xó chợ kia phải kinh ngạc. Bọn chúng hiểu tại sao nhân vật tầm cỡ như Đội trưởng đội quân cảnh lại có thể chú ý tới nghèo khổ mà đưa ta . Khi Tô Di tỉnh lại sau giấc ngủ say, phát ra mình nằm chiếc giường lớn trong căn phòng hoàn toàn xa lạ. Quần áo người được thay sang bộ mới. Lúc này, mặc chiếc váy ngủ màu vàng nhạt, chất liệu rất đẹp. nghi hoặc nhìn xung quanh lượt, chợt giọng trầm ấm gần như lập tức vang lên.


      “Ngủ ngon ?” Có người đàn ông nằm bên cạnh , ta ở trần, để lộ lồng ngực rắn chắc, cường tráng. gương mặt tuấn, kiên nghị, đôi mắt đen láy, sâu thẳm kia như chứa những cảm xúc hết sức phức tạp. Tựa như ngọn lửa u tối bùng cháy.


      Tô Di khẽ run rẩy.


      Người đàn ông này có vẻ rất nguy hiểm.


      Thế nhưng… tại sao?



      “Bà xã, rốt cuộc, cũng tìm thấy em rồi!” Người đàn ông thở dài tiếng, giơ tay ôm lấy gương mặt , như thể đó là thói quen mà làm rất nhiều lần rồi.


      Tô Di kinh hãi đến mức mặt trắng bệch! ta tiếng Trung! ta còn gọi là bà xã? Có phải ta nhận nhầm người rồi ?


      nhận nhầm đâu!” Bàn tay thô ráp của người đàn ông lẳng lặng trượt xuống, ôm lấy chiếc eo thon của , hít sâu hơi, như thể ngửi hương thơm cơ thể . “Em là Tô Di, đến từ Trái đất. là Mạnh Hi Tông, vị hôn phu của em. Chúng ta đều lưu lạc đến tinh hệ xa lạ này. Em mất hết ký ức về những năm tháng trước đây, nhưng đừng lo, giúp em nhớ lại .”


      có bằng chứng gì ?” Tô Di cảnh giác nhìn , ngờ lại có thể ra lai lịch của mình cách chuẩn xác như vậy.


      Mạnh Hi Tông ôm với vẻ thương đầy kìm nén, bế ngồi lên đùi mình, thấp giọng về nhóm máu, tình hình gia đình, thậm chí còn kể vanh vách những thói quen, sở thích của nữa… Tô Di chỉ biết rơi nước mắt, rốt cuộc, cũng hoàn toàn tin tưởng rồi!


      “Tại sao lại có thể như vậy?” Tô Di nghẹn ngào. “Trái đất xảy ra chuyện gì?”


      cũng biết.” Ánh mắt của Mạnh Hi Tông dán chặt vào đôi môi đào của hồi lâu, cuối cùng, kìm nén nổi nữa, cúi đầu, ngấu nghiến hôn . “Sau này, tất cả cứ giao hết cho , bà xã!”


      Tô Di bất giác lảng tránh , mặc dù mình là vị hôn phu của , nhưng lúc này, vẫn có cảm giác hôn người đàn ông xa lạ. Mạnh Hi Tông giữ chặt đầu , cho phép né tránh, thuần thục hôn cho đến tận khi thở hổn hển mới buông ra.


      đưa tay cởi đồ của , muốn tiến sâu hơn. Tô Di sợ hãi, gắng sức đẩy ra. “ đừng làm như vậy, cho dù đúng là vị hôn phu của tôi bây giờ tôi vẫn chưa nhớ ra , tôi cần thời gian để thích nghi.”


      Mạnh Hi Tông sửng sốt, nhưng tên lên cung thể bắn, nhìn túp lều căng phồng giữa hai chân mình, lẳng lặng : “Trước kia, em rất thích làm chuyện đó với .”


      Lần này, đến lượt Tô Di ngây người.


      “… sao?” nhìn cơ thể cường tráng của , mặt đỏ bừng.


      Mạnh Hi Tông kéo tay , đặt lên người mình.


      “Vậy ít nhất cũng phải thế này…”


      “…” Mặt Tô Di nóng như phải bỏng.


      Bàn tay bé có chút cứng nhắc nhưng Mạnh Hi Tông lại hít sâu hơi, ra vẻ hài lòng. ôm vào lòng, thầm: “ cứ tưởng bao giờ tìm được em nữa. tưởng em chết rồi…”


      Lời rất thản nhiên nhưng vô cùng xúc động. Lòng Tô Di hơi nhói đau, mắt bất giác đẫm lệ. Họ thực là người của nhau sao? Thế nên, từng lời của đều khiến phải rơi nước mắt.


      cho nghe, mấy năm nay, em những đâu?” Mạnh Hi Tông hỏi.


      “Em vừa mới tỉnh lại được ba tháng.” Tô Di lặng lẽ : “Từ đó đến nay, em vẫn sống ở khu Lam Qua.”


      Mặc dù vẫn cho cảm giác xa lạ nhưng nằm trong lồng ngực rắn chắc của , dưới đụng chạm nhàng, lại có thể thoải mái ra hết những buồn tủi trong cuộc sống của mình thời gian qua. Nghe thấy đến chuyện bị đám xã hội đen đe dọa, Mạnh Hi Tông liền cười lạnh tiếng. kể cho nghe rất nhiều chuyện cho đến khi mệt mỏi, nghiêng đầu ngủ thiếp trong lòng . Mạnh Hi Tông vuốt ve khuôn mặt láng mịn của , trong lòng dấy lên cảm giác đau đớn sao kìm nén nổi. Hóa ra, ba tháng nay, ở thành phố Hy Vọng này, dưới uy hiếp của đám xã hội đen mà thèm để mắt tới, người phụ nữ từng nâng niu trong bàn tay, người phụ nữ đáng , kiêu ngạo, luôn coi trời bằng vung của lại như thiên sứ gãy cánh, phải sống những tháng ngày hèn mọn, tủi cực.


      hít hơi sâu.


      May mà cuối cùng cũng tìm được !


      biết phải bù đắp cho thế nào mới đủ. chỉ biết, mỗi ngày sau này, gắng sức làm cho vui, để trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này, trọn đời, cưng chiều trọn kiếp.


      -- Hoàn --

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :