1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mèo Hoang(Kiêu Sủng)- Đinh Mặc (91c+ 9NT)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 3-2

      Ánh đèn loang loáng ngừng chớp động, Tô Di nhìn sang, chỉ thấy trước sảnh chính được trang hoàng trang nhã, thanh lịnh xuất đôi nam nữ áo mũ chỉnh tề, cười và đứng chụp ảnh chung. Mà nhìn lại ngài Thị trưởng vô cùng cương nghị, chính trực đứng ở chính giữa. Nhưng đúng lúc này, Tô Di cảm thấy bên cạnh mình có luồng gió lớn quét qua. kịp phản ứng, quay sang nhìn người bên cạnh rời từ lúc nào.

      “A!” tiếng hét thảm thiết vang lên. Tô Di hoảng sợ nhìn lại, chỉ thấy trong nhóm những người đứng chụp ảnh chung ban nãy có người đàn ông trung niên che ngực, máu chảy ròng ròng rồi ngã vật xuống. Mà phía trước ông ta là bóng dáng người đàn ông cao to, mặc bộ âu phục màu đen, gắt gao giữ chặt người khác mặt đất. Đúng lúc này, hai người đồng thời ngẩng đầu, đó chính là Thương Chủy và Du Mặc Niên, họ cùng rút súng, cảnh giác nhìn xung quanh. Thấy máu chảy lênh láng, đám đông thoáng chốc trở nên luống cuống, vừa chạy vừa la hét. Khuôn viên lập tức trở nên hỗn loạn.

      “Pằng! Pằng! Pằng!” Giờ phút này, Tô Di nghe thấy ràng thanh trầm đục của tiếng súng nổ. hề nghĩ ngợi, lao đầu chạy tới chỗ Thương Chủy đứng.

      “Pằng! Pằng! Pằng!” Khắp nơi đều vang lên tiếng súng chát chúa, căn bản thể xác định được phương hướng. Thế nhưng, tiếng súng bên chân vang lên quá gần, sợ hãi đến độ nhào tới, ngã ngay dưới chân Thương Chủy. giây sau đó, có bàn tay to lớn, mạnh mẽ nhấc lên khỏi mặt đất. hoảng loạn ngẩng đầu, chỉ thấy ống tay áo màu đen thoáng qua trước mắt rồi biến mất. Mặc dù xung quanh vẫn còn rất náo loạn, nhưng lại thấy yên tâm hơn hẳn.

      Chẳng biết từ đâu xuất đám đàn ông nhanh chóng chạy đến, trong nháy mắt bao quanh Thương Chủy và Du Mặc Niên để bảo vệ. Họ dựa vào bức tường của sảnh chính, bắt đầu bắn trả đám sát thủ. Trong khu vườn, ngừng có người ngã xuống giữa làn đạn dày đặc. Tô Di đứng giữa vòng vây của đám đàn ông cao lớn, thể nghi ngờ, đó là nơi an toàn nhất dành cho . Rất ràng, lúc mới đầu xảy ra vụ ám sát, chính Thương Chủy cứu Du Mặc Niên. Mà lúc này, hai người cầm súng, dồn về góc của cửa sảnh, dẫn dắt mọi người hướng về bên vườn hoa từ từ đánh trả đám sát thủ tụ tập ở đó.

      muốn sống nữa sao?” Thương Chủy đứng trước mặt , hỏi mà quay đầu lại. “Sao dám chạy về hướng đạn bay dày đặc như thế?”

      “… Tôi chạy về hướng an toàn đấy chứ!” Tô Di cúi đầu câu. Chỗ giàn hoa đứng ban nãy sớm bị bắn phá tan tành rồi. Cũng may mà phán đoán nhầm, đám sát thủ này ngay đến cả Du Mặc Niên cũng dám ám sát sao có thể tha cho người phụ nữ của Thương Chủy cơ chứ?

      Cuộc đọ súng diễn ra kịch liệt và vô cùng nguy hiểm, thỉnh thoảng lại có người trúng đạn ngã xuống. Nhưng đứng giữa tiếng súng nổ chát chúa cùng tiếng gào khóc của những người phụ nữ có mặt tại buổi tiệc, Tô Di lại cảm thấy lòng mình an tĩnh đến lạ. vốn chẳng thể thay đổi được gì. Nếu bên Thương Chủy thắng, sống sót nhưng cuối cùng vẫn trở thành món hàng để ta sử dụng; còn nếu bên ta thua, cùng chết. Đối với lúc này, chẳng có gì quan trọng, chẳng được và cũng chẳng mất thứ gì, vậy còn lo lắng làm gì nữa?

      Vì thế, chẳng hề quan sát tình hình chiến đấu của hai bên mà ngơ ngác nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ lớn sát sàn của đại sảnh. ngắm cây mây đẹp đẽ, tĩnh lặng rủ bóng, cao hơn nữa là hai ánh trăng sáng ngần.

      Du Mặc Niên dẫn đám cảnh vệ rút lui, ta ghé sát vào Thương Chủy, thấp giọng : “Cảm ơn !”

      có gì!” Giọng của Thương Chủy vô cùng lạnh lùng. “ bị ám sát trong thành phố của tôi, là do tôi tắc trách.”

      “Cẩn thận!”

      Ngoài dự liệu của mọi người, Tô Di vốn luôn tĩnh lặng, khác hẳn những con nhà giàu nãy giờ vẫn la hét chói tai, bỗng dưng thét lên. Du Mặc Niên chỉ cảm thấy thân hình mềm mại chợt lao đến, che chắn sau lưng ta. Ngay sau đó, lại nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp. ta cảnh giác xoay người lại thấy Tô Di từ từ trượt từ vai mình ngã xuống đất. Tay bịt chặt bả vai bé, dòng máu đỏ thẫm dần len qua các kẽ ngón tay, tí tách xuống… gắt gao cau mày, vẻ mặt hết sức đau đớn.

      “Pằng!” gã cảnh vệ nổ súng, bắn ngã tên sát thủ núp bên ngoài cửa sổ rồi quay sang với Du Mặc Niên: “Thưa ngài! Vừa rồi, vị tiểu thư này đỡ đạn cho ngài.”

      Dường như Du Mặc Niên ngay lập tức trở nên thận trọng, ôm lấy bả vai và vòng eo của Tô Di. Khi ta mới vừa chạm vào cơ thể của liền cảm thấy ràng rụt người lại, như thể kháng cự đụng chạm của ta.

      thấy thế nào rồi?” ta trầm giọng hỏi. “Cảm ơn , Tô tiểu thư!”

      có gì…” Tô Di lắp bắp trả lời. “Thị trưởng cần phải để tâm tới tôi…” cố giãy giụa khỏi vòng tay của ta.

      “Đau quá…” bỗng nhiên kêu tiếng, mắt mở to.

      Du Mặc Niên đè chặt miệng vết thương của , để máu chảy chậm lại. Có vẻ như đau đến nỗi còn sức kháng cự, chân tay bủn rủn, mềm nhũn, giọng cũng trở nên yếu ớt, nghẹn ngào: “Đau quá… Tôi ngất được… Làm phiền ngài đánh cho tôi ngất …”

      Lời van xin của khiến Du Mặc Niên bất giác cảm thấy buồn cười. ta nhàng an ủi: “Đừng sợ, bác sĩ đến đây ngay!” rồi, ta giao Tô Di cho bên cạnh, xoay người, tiếp tục cuộc đọ súng.

      Năm phút sau.

      Đám cảnh vệ trong tòa biệt thự của Thị trưởng và lực lượng quân cảnh hùng hậu cuối cùng cũng xông tới. Tiếng súng ngưng bặt, quân cảnh và bác sĩ kẻ ra người vào, tóm gọn bọn sát thủ và cấp cứu những người bị thương. Rất nhanh sau đó, vài tên còn sống trong đám sát thủ được giải đến trước mặt Thương Chủy và Du Mặc Niên. Đám quân cảnh thuần thục bẻ gãy cằm bọn chúng, ngăn chúng nuốt thuốc độc tự sát. Bọn chúng quỳ mặt đất, sắc mặt kẻ nào kẻ nấy đều trầm, chút sợ hãi.

      “Nếu những tên này mà bỏ mạng lấy được lời khai.” Du Mặc Niên . ta nhìn Thương Chủy, trong giọng có chút tự giễu. “ sao. Tôi bị ám sát ít lần rồi.0. Du gia gây thù hằn nhiều lắm, biết bao người muốn lấy mạng tôi. Tới thành phố Hy Vọng lần này là do tôi sơ suất.”

      “Bọn chúng khai.” Thương Chủy thản nhiên, quay sang với thủ hạ. “Giải chúng xuống dưới.”

      Đúng lúc này, Du Mặc Niên chợt đưa tay sang, nắm lấy cánh tay Thương Chủy. Thương Chủy lẳng lặng ngước mắt nhìn ta.

      “Cục trưởng Thương.” Du Mặc Niên gằn từng từ. “ nên lạm dụng tư hình! Cho dù bọn chúng tội ác tày trời, nhưng luật pháp nghiêm minh, bọn chúng phải chịu phán quyết minh, công bằng của xã hội.”
      ("Tư hình": Hình phạt riêng)

      “Tôi xử lý thế nào…” Thương Chủy mặt đổi sắc, rút tay về. “ cần ngài phải bận tâm.”

      “Ngài…”

      “Yên tâm!” Thương Chủy quay đầu nhưng nhìn Du Mặc Niên, chỉ chậm rãi . “Người của tôi tự biết nặng , giữ chúng sống để ngài có thể xét xử bằng pháp luật.”

      “…”

      Đúng lúc này, cáng cứu thương ngang qua, nằm cáng chính là Tô Di bị thương, sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm hờ, hàng lông mi ngừng lay động. Thương Chủy đút hai tay vào túi quần, bước tới gần, từ cao nhìn xuống . Lúc này, Tô Di cảm thấy vô cùng buồn ngủ vì tác dụng phụ của thuốc giảm đau, nhưng trong lúc mơ hồ, vẫn lờ mờ nhìn thấy ống tay áo màu đen quen thuộc đó. lập tức thay đổi nét mặt, gắng gượng nở nụ cười dịu dàng, ngoan ngoãn, giùng giằng muốn đứng dậy nhưng lại bị nhân viên y tế giữ lại.

      giờ, thể cử động.” Thương Chủy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhắn, tái nhợt của . “Ngày mai, tôi tới đón .”

      “Lại gây phiên toái cho ngài rồi!” cố nặn ra bộ dạng tươi cười.

      ta chợt cúi người xuống, hơi thở ấm áp khẽ phả vào vành tai lạnh buốt của . “Liều mạng cứu người? vĩ đại như vậy sao?”

      Tô Di ngẩn người, hai tay bất giác nắm hờ mép cáng rồi lại chậm rãi buông ra. Ngoài dự liệu của Thương Chủy, lại trưng ra bộ dạng tươi cười ngọt ngào, yếu đuối. ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò xét lạnh như băng của ta. Trong ánh mắt của , lần đầu tiên hiển ý tứ quyết lùi bước. “Tôi chẳng qua chỉ cảm thấy… nếu là ân nhân cứu mạng của Thị trưởng… đời nào bị chết cách minh bạch.”

      Hết chương 3
      Hale205 thích bài này.

    2. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-1: Khước từ lòng tốt

      Dinh thự của Cục trưởng cục An ninh tinh cầu nằm ở địa thế đẹp nhất bên con sông vắt ngang sườn núi. Trong dinh thự có ngôi nhà màu trắng, thoạt nhìn có vẻ hết sức bình thường nhưng thực ra lại rất nổi tiếng.

      từng có tên tội phạm sống sót, trốn thoát được khỏi đó, lén kể lại cho những tên tội phạm khác rằng nơi này chẳng khác gì địa ngục trần gian, những cực hình tra tấn ở đây khiến người ta sống bằng chết. Mà đội quân cảnh đảm nhiệm những hình phạt này được gọi “thân mật” bằng cái tên “cỗ máy gia công thể xác”.

      Sắc trời dần tối, Thương Chủy khoác người bộ đồng phục quân cảnh màu đen, ung dung ngồi sofa ở tầng cao nhất khu nhà, chậm rãi uống trà. Cuối cùng, gã quân cảnh đứng đầu cường tráng lừng lững bước tới trước mặt Thương Chủy, đợi lệnh.

      Thương Chủy vẫn ngẩng đầu, : “Có kết quả chưa?”

      Phía sau gã quân cảnh đó là khoảng mười người đàn ông bị đóng đinh khung thụ hình trong tư thế bất động. Nhìn từ xa, chỉ thấy những người đó chẳng khác nào đống máu thịt bầy nhầy. tay gã quân cảnh còn loang vệt máu khô, đứng nghiêm, chào Thương Chủy theo đúng lễ nghi. “Thưa ngài, dựa vào lời khai của bọn chúng, kết hợp cùng các tin tức điều tra khác, có thể khẳng định đối thủ chính trị của Du Mặc Niên chính là đối tượng cầm đầu vụ ám sát này.”

      Thương Chủy gật đầu, liếc mắt nhìn về phía sau gã quân cảnh, : “Giao bản báo cáo và những tên tội phạm còn sống lại cho Thị trưởng.”

      “Vâng! Xin ngài cứ yên tâm!” Gã quân cảnh cười cười.

      Thương Chủy rời khỏi xưởng gia công thể xác, ngồi đợi rất lâu chiếc xe chuyên dụng. trợ lý Mộ cười, : “Hôm qua, Du Mặc Niên được cứu, nhất định ta rất cảm kích.” Dừng lại lát rồi cậu ta tiếp. “Nhưng mà Tô tiểu thư cũng dũng cảm quá chứ, trước đây tôi nhìn ra!”

      Thương Chủy : “Đó là do ta bị ép phải làm vậy.”

      “Ép ư?” trợ lý Mộ ngẩn người, chợt nhớ tới chuyện. “Hai ngày nữa, Chu thiếu gia trở lại, nhưng Tô tiểu thư bị thương…”

      “Đổi người khác.”

      “Vậy Tô tiểu thư xử trí thế nào?” trợ lý Mộ hỏi lại.

      Thương Chủy trầm mặc . Ban đầu, ta cho rằng chỉ là yếu ớt, hèn mọn. Nếu vì dáng vẻ khổ sở nắm lấy ống quần của ta, ngước đôi mắt đen láy, sáng ngời khuôn nhọ nhem, bẩn thỉu van xin, khiến ta có chút động lòng ta tuyệt đối giữ cái mạng của lại.

      giường, cũng là con mèo ngoan ngoãn, ngây ngô và non nớt. ta vừa chạm vào người, chưa có ý tiến sâu hơn, toàn thân co rúm, chực muốn giãy giụa trong tuyệt vọng. Nhưng cùng với giãy giụa đó, cũng nhanh chóng nhẫn nại mà phục tùng. Mọi biểu cảm của đều rất chân thực, chắc chắn Chu thiếu gia thích bạo ngược kia cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi chơi đùa thân thể người thiếu nữ như . Kết quả điều tra thân thế của càng khiến người ta thêm phần hài lòng. mồ côi, nghèo khổ, nửa năm qua sinh sống tại Lam Qua, khu bần cùng và hỗn loạn nhất thành phố. có thân phận ràng, cũng ai biết về xuất thân của . cách khác, cho dù thực biến mất vào hư cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào tới hành tinh này.

      Nhưng mẫn cảm và quyết đoán của nằm ngoài dự liệu của ta. ràng là có thể cảm nhận được tương lai của mình bị đe dọa nên xem xét tình hình rồi nhanh chóng tìm thời cơ hành động, thậm chí chút ngại ngần khi ngậm lấy dục vọng của ta – hành động đó, đối với , quả là thách thức vô cùng to lớn. Mà giống hệt con mèo , ôn nhu, phục tùng, áp sát vào giữa hai chân ta, thậm chí còn khiến ta trong giây phút nào đó thầm nghĩ, nuôi con vật như thế này, thực tệ chút nào.

      Liều mạng đỡ đạn cho người khác – có vẻ dễ, thế nhưng Thương Chủy biết, đời này, phần lớn người ta có cơ hội đối mặt với họng súng vô tình; cũng có phần lớn những người cho dù có ở vào hoàn cảnh của lúc bấy giờ cũng đủ dũng khí để trong nháy mắt có thể đưa ra quyết định đánh cược với vận mệnh để đổi lấy mạng sống như vậy. Nhưng lại hiểu thấu đáo vấn đề và hành động cách quyết đoán. biết cứu Du Mặc Niên chính là cứu mình, thế nên mới có đủ dũng khí để làm cái việc khiến người ta buộc phải nhìn mình bằng con mắt khác như thế. Hóa ra, bên trong vẻ gầy gò và yếu ớt ấy lại là kiên cường, dũng cảm đến vậy.

      Nghĩ tới đây, Thương Chủy ngước mắt, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười nhàn nhạt. “Tây Đình, nếu bây giờ tôi làm việc thiện có phải gây bất ngờ lắm ?”

      Mộ Tây Đình ngẩn ngơ. “Thưa ngài, việc này… tôi biết phải trả lời thế nào. Thực đó cũng phải là ý tưởng hay cho lắm.”

      Thương Chủy gật đầu, : “Thực ra, tôi biết làm việc thiện. Có điều… ân nhân cứu mạng của Thị trưởng thể chết cách minh bạch được.”

      Xe chuyên dụng của Thương Chủy đỗ trước cổng dinh thự của Thị trưởng. Tô Di vừa tỉnh lại đón tiếp người đầu tiên đến thăm. Vị Thị trưởng trẻ tuổi mặc quần áo thường ngày, hàng mày lưỡi mác, đôi mắt sáng quắc, dáng vẻ tươi cười, trầm tĩnh.

      “Tô tiểu thư, thấy khá hơn chút nào ?” ta ngồi xuống bên giường, chăm chú quan sát sắc mặt vẫn còn tái nhợt của .

      “Tôi thấy khá hơn rồi.” vội vàng gật đầu. “ còn đau nhiều nữa!”

      Du Mặc Niên bất giác nhớ lại dáng vẻ khóc lóc, van xin ta đánh ngất mình tối hôm qua, liền ôn nhu : “Xin lỗi!”

      “… Gì cơ?”

      “Hôm qua, tôi thực thể xuống tay, thể đánh ngất vì mình mà bị thương được.”

      hài hước của ta khiến Tô Di khẽ nở nụ cười lễ phép. Hai người cùng im lặng. Du Mặc Niên vẫn nhìn chằm chằm. Dưới ánh mắt nóng rực của người quân nhân, cảm thấy mất tự nhiên, dám nhìn thẳng vào ta.

      sợ tôi à?”

      “… , đương nhiên là rồi.” cẩn trọng đáp.

      “Cục trưởng Thương đến đây ngay thôi!” ta dịu dàng .

      “Vâng!” Giọng của rất bình thản, chút biểu cảm.

      Du Mặc Niên nhìn chằm chằm mười đầu ngón tay nắm chặt tấm chăn mỏng cùng bả vai quấn lớp băng gạc dày cộp của Tô Di, kìm được, lên tiếng: “Tô tiểu thư, cứu mạng tôi. biết đấy, mạng của tôi rất đáng giá.”

      Tô Di nhịn được cười.

      “Vì thế… muốn tôi báo đáp thế nào đây?”

      đáp lời.

      “Tiền bạc? Châu báu? Tình dục?” ta chậm rãi . “Hoặc có thể là… tự do?”

      Trong lòng bất giác kinh hoàng, ngước mắt nhìn ta. Cái nhìn này khiến ta càng khẳng định được suy đoán trong lòng mình là đúng. Đêm qua, lúc vừa nhìn thấy , ta cảm thấy Tô Di và Thương Chủy phải kiểu người cùng chung chí hướng, trực giác mách bảo ta liên tưởng tới đủ loại cưỡng ép và chiếm đoạt.

      ta chăm chú nhìn , : “Nếu như… ở bên người nào đó là do bị ép buộc cứ ra, tôi nhất định giúp .”

      Dưới ánh mắt khích lệ của ta, Tô Di nhìn thẳng, trầm mặc hồi lâu rồi mỉm cười. “, có. Ngài đùa tôi sao? Đương nhiên là tôi cam tâm tình nguyện ở bên Cục trưởng Thương rồi!”
      Hale205 thích bài này.

    3. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 4-2

      Du Mặc Niên ngẩn người, nhìn dáng vẻ tươi cười lay động lòng người của , : “ tin tôi sao?”

      Tô Di lắc đầu.

      Du Mặc Niên bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm, tựa hồ vẫn cố chấp muốn có câu trả lời xác đáng. Hồi lâu sau, Tô Di đành cười khổ, : “Cái tôi muốn, ngài đáp ứng nổi.”

      Du Mặc Niên nhận ra nỗi đơn trong giọng của , tiếp tục truy hỏi đến cùng nữa, ta thích ép buộc. ta chỉ chân thành nhìn , : “ chung, tôi là người có ơn tất báo. Sau này, nếu cần đến giúp đỡ của tôi có thể tìm tôi bất cứ lúc nào. Ở thành phố Hy Vọng hay bất kỳ nơi đâu hành tinh này, muốn làm gì, Du gia cũng tạo điều kiện thuận lợi cho .”

      “Cảm ơn ngài!” Tô Di lập tức . “Những lời này của ngài khiến Tô Di cảm thấy bản thân cũng thực rất đáng giá.”

      Du Mặc Niên nghe vậy trầm mặc giây lát rồi khẽ : “ nên coi khinh chính bản thân mình.”

      Tô Di còn chưa kịp trả lời, bên ngoài cửa vang lên giọng trầm thấp: “ ai có thể coi khinh ấy cả.”

      Tô Di khẽ rùng mình. Người đó tới, đứng ở bên giường, thân hình cao lớn, che khuất cả ánh sáng, bộ cảnh phục người chỉnh tề, nếp nhăn. Khắp nơi người ta đều toát lên vẻ u tối mà tuấn lãng.

      “Cục trưởng Thương!” Du Mặc Niên lên tiếng trước. “Vết thương của Tô tiểu thư khá nghiêm trọng, tôi nghĩ nên để ấy ở lại chỗ tôi vài ngày nữa.”

      Thương Chủy liếc nhìn Du Mặc Niên, trực tiếp tới, ngồi bên mép giường của Tô Di, vươn bàn tay to khỏe ôm lấy hông . Động tác của ta hơi bất ngờ và mạnh mẽ khiến Tô Di bất giác run lên, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen láy của ta, lập tức trưng ra bộ dạng tươi cười.

      Thương Chủy quay đầu lại, đáp: “ quấy rầy ngài lâu như vậy, hôm nay ấy phải trở về rồi!” Giọng vô cùng quả quyết.

      Du Mặc Niên nhìn Tô Di cúi đầu, để mặc Thương Chủy tùy ý gần gũi nhất thời trầm mặc, sau cùng, chỉ câu: “Chốc nữa bác sĩ tới, để bác sĩ kiểm tra vết thương cho ấy xong rồi hẵng .”

      “Được! Thị trưởng, tôi muốn chuyện riêng với ấy lát!” Thương Chủy mỉm cười nhìn Du Mặc Niên.

      Du Mặc Niên do dự hồi, Thương Chủy đứng lên, : “Tôi và bạn ở trong phòng với nhau, phải Thị trưởng muốn ở lại đây chứng kiến đấy chứ?”

      Du Mặc Niên đành cất bước . Thương Chủy tiễn ra đến cửa, Du Mặc Niên kìm được, quay đầu lại, thấp giọng : “Cục trưởng Thương, tuy tôi thế này có chút vượt quá bổn phận… nhưng vết thương của Tô tiểu thư vẫn còn khá nghiêm trọng, ngài thể…”

      Thương Chủy chăm chú nhìn ta. “ thể cái gì?”

      đợi Du Mặc Niên trả lời, ta đóng sầm cửa lại. Trong phòng lần nữa lại chìm vào tĩnh lặng. Tô Di chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Thương Chủy. ta trở lại ngồi bên mép giường, nhìn chằm chằm. Cái nhìn chòng chọc đó khiến cảm thấy sợ hãi. biết giữa ta và Du Mặc Niên có bất đồng hay lại tùy tiện cứu Du Mặc Niên như thế, biết Thương Chủy có tức giận hay ?

      “Tại sao lại sợ chết?”

      ta hỏi câu chẳng liên quan gì tới vấn đề mà nghĩ. Tô Di sửng sốt, yên lặng giây lát rồi : “Bởi vì sau khi chết… ai biết mình tới nơi nào.”

      Thương Chủy hoàn toàn nghĩ tới câu trả lời này. ta nhìn vẻ mặt bình tĩnh của , trong đầu khỏi nhớ lại cảnh tượng tối qua, mặt tái nhợt, ôm bả vai đầy máu nhưng miệng vẫn mỉm cười như con hồ ly , dõng dạc tuyên bố với ta rằng, thể chết cách minh bạch được. Nhưng rất đúng, sau chuyện ngày hôm qua, nổi tiếng toàn thành phố, khắp các mặt báo đều đưa tin về . Ân nhân cứu mạng của Thị trưởng, bất luận thế nào tồn tại của cũng được người ta chú ý tới.

      cam tâm tình nguyện ở lại bên tôi sao?” ta khẽ hỏi. Cùng lúc đó, ngón tay thon dài màu lúa mạch của ta cũng ấn lên vết thương của . Cơ thể còn chưa cảm thấy đau nhưng hoảng sợ mà run lên bần bật.

      ràng, ta nghe thấy cuộc đối thoại giữa và Du Mặc Niên. Đầu ngón tay của ta vẫn nhàng mơn trớn bên ngoài lớp băng gạc, tựa hồ chỉ cần câu trả lời của khiến ta phật ý, ngón tay ấy chút lưu tình mà làm vết thương của nặng thêm, đau đớn đến tột cùng.

      “Tôi tin ta.” giọng . “ đời này, có thứ tốt đẹp nào cho . Tôi cũng đáng giá đến nỗi để ta đắc tội với ngài.” biết quan hệ giữa họ rốt cuộc như thế nào, nhưng thừa hiểu, làm quân cờ giữa những người tranh giành danh lợi thoát được kết cục thê thảm. Huống hồ, cũng chẳng được coi là quân cờ.

      “Hơn nữa, ở bên ngài…” thận trọng nhìn ta. “Cho tới tận lúc này, tôi vẫn chưa đến mức bi thảm.” Mà Du Mặc Niên, ai biết ta có thực chính trực như vẻ bề ngoài ? Hay còn tồi tệ hơn cả Thương Chủy?

      chuyện lâu như vậy, khiến Tô Di bắt đầu cảm thấy hơi chóng mặt, cơ thể lảo đảo mất kiểm soát, cuối cùng kìm được nữa, liền giọng : “Tôi có thể… ngủ lát được ?”

      Thương Chủy liếc nhìn cái rồi đứng lên, ra khỏi phòng. Mí mắt Tô Di nặng trĩu, dần chìm vào giấc ngủ sâu.

      biết qua bao lâu, Tô Di cảm thấy thân mình lắc lư, tròng trành. Mặc dù nằm giường của Thị trưởng rất thoải mái, dễ chịu, khiến hiếm khi có được giấc ngủ ngon nhưng cuộc sống gian khổ suốt sáu tháng qua tạo cho thói quen cảnh giác, lập tức mở to mắt. Trước mắt là bộ quân phục màu đen cùng những chiếc khuy màu vàng kim bắt mắt, dọc theo cổ áo nhìn lên, bắt gặp gương mặt lạnh như băng, đẹp trai và cương nghị như tượng tạc của Thương Chủy. Hai bàn tay của có đôi chút ỷ lại, nắm lấy vạt áo ta mà tưởng là tấm chăn vẫn quấn quanh người mình. có thể cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay to lớn của Thương Chủy đặt lên cổ và hông , dịu dàng ôm vào lòng. Thậm chí, còn cảm nhận được hơi ấm toát ra từ vòm ngực rắn chắc của ta.

      Họ xe, và nằm trong ngực Thương Chủy.

      Tô Di chỉ cảm thấy cảnh tượng này hết sức kinh hoàng, dám động đậy, lập tức nhắm chặt hai mắt lại. Hơi thở nam tính nhàng vờn quanh chóp mũi , lớp vải mềm mại của bộ quân phục cọ sát vào gò má, khiến vừa nóng vừa nhột, khiến gương mặt lạnh lùng của ta cũng trở nên gần gũi, chân đến lạ lùng.

      Bỗng nhiên, giọng trầm thấp của ta vang lên ngay bên tai : “Cái muốn là gì? Đến Du Mặc Niên cũng đáp ứng được?”

      Mỗi câu hỏi của ta hôm nay đều khiến Tô Di trở tay kịp. Khi đối mặt với người đàn ông mà mình thể nhìn thấu này, mỗi câu trả lời của cũng đều là nửa nửa giả. Thế nên, cho dù lúc này, người đàn ông ôm vào lòng ngày hôm qua lạnh lùng chiếm đoạt, cho dù giọng trầm thấp của ta vừa cất lên giống như thực quan tâm muốn cái gì, cho dù ngữ khí của ta rất khẽ khàng như hề phát giác ra tỉnh, lại vẫn cảm thấy lồng ngực mình căng thẳng hơn bao giờ hết. Rốt cuộc mày muốn cái gì đây, Tô Di?

      Mày từng là sinh viên đại học bình thường, có nhiều bạn bè, có cuộc sống vui vẻ, giờ lại lạc vào hành tinh lạ lẫm, hề có thân phận, cuộc sống xa lạ, khổ sở, nghèo nàn, thuộc tầng lớp thấp nhất của đáy xã hội, bất kể kẻ nào cũng có thể nhìn mày mà nhổ bãi nước bọt, mày phải dùng thân thể để đối lấy mạng sống của mình trong tay người đàn ông này, trở thành món hàng để người ta kiểm nghiệm và tùy tiện đối xử. Giây phút này, người đàn ông đó hỏi người hèn mọn như mày muốn cái gì ư? Nếu mày trả lời sai hoặc trả lời tốt, phía trước có thể chính là vực sâu muôn trượng.

      chớp mắt, mơ màng đáp: “Bay, bay đến bất cứ nơi nào tôi muốn.”

      Hết chương 4

    4. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 5-1: Máy bay chiến đấu Báo Săn

      Ánh mặt trời lặng lẽ bao phủ toàn bộ phòng ăn, người hầu lặng im tiếng động lần lượt đưa các món sơn hào hải vị lên. người đàn ông trong bộ âu phục màu xám đậm lẳng lặng ngồi chiếc ghế gỗ cao, nho nhã đọc báo. Ánh nắng chiếu qua khung cửa, phác họa cảnh vật in mặt sàn. Hồ nước phía ngoài cửa sổ sát sàn êm đềm bất động, càng làm tôn lên thân hình cao ráo, cho dù chỉ ngồi tĩnh lặng mà vẫn toát lên vẻ kiên cường, mạnh mẽ kia. Gương mặt khuất trong bóng tối luôn luôn trầm tĩnh nhưng hề mất vẻ sắc sảo.

      Tô Di đứng trước cửa phòng ăn, hai tay đan vào nhau hồi rồi mới nhàng tới phía sau lưng ta. tháng trôi qua, vết thương nơi bả vai gần khỏi hẳn. Cũng trong tháng này, ở Thương gia, sống những ngày bình yên, vô . Thương Chủy ban ngày cũng rất ít khi về nhà. Thậm chí, tâm trí còn nảy sinh cảm giác yên ổn giả tạo. Nhưng đáng tiếc, có cách nào để mình đắm chìm trong cảm giác giả tạo đó.

      Theo như những gì người hầu ở đây , hôm nay là trong hai ngày nghỉ định kỳ hằng tháng của Thương Chủy. Quả nhiên, lúc xuống nhà ăn cơm trưa, gặp ta. Nhất định ta phát giác ra đứng phía sau nhưng vẫn ngẩng đầu, tiếp tục đọc báo. Tuy Tô Di về cơ bản có thể được lưu loát tiếng bản ngữ nhưng vẫn chưa nhận biết được nhiều mặt chữ nên biết tìm chủ đề gì để bắt chuyện. Chỉ là trong ấn tượng của , mỗi lần tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn Thương Chủy chẳng bao giờ gây khó dễ. Vì thế, bước đến trước mặt ta, quỳ xuống giữa hai chân, vươn tay, nhàng xoa bóp đầu gối cho ta. Lúc này, Thương Chủy mới đặt tờ báo xuống mặt bàn, nhìn với ánh mắt sáng quắc. dồn hết tâm trí, tựa hồ đây chính là đại khẩn thiết nhất của mình lúc này.

      Rốt cuộc, tay cũng bị bàn tay to lớn của ta nắm chặt lấy. Lúc này, mới ngước mắt nhìn ta, khẽ nở nụ cười dịu dàng. “Cục trưởng Thương!”

      “Từ khi nào lại tự sắp xếp công việc cho mình thế hả?” Giọng lạnh như băng của ta vang lên, ánh mắt bức người nhìn chuyên chú.

      “Tôi…” uyển chuyển thay đổi ngữ điệu, giọng trở nên ôn nhu khôn xiết. “Tôi thấy ngài có vẻ hơi mệt mỏi.”

      Thương Chủy nhìn chằm chằm. “ cần làm việc này.”

      “Vậy… tôi phải làm gì?” Tô Di lập tức hỏi lại.

      Thương Chủy buông cánh tay ra, ánh mắt lướt qua cơ thể gầy gò dưới chân mình. “Béo lên chút.” rồi, ta lại cầm báo lên đọc tiếp.

      “… Béo lên chút. Sau đó sao?” cảm thấy mình muốn điên lắm rồi. tháng trôi qua, cho dù là tuyên án tử hình chăng nữa quá trình này cũng quá dài rồi đấy!

      Thương Chủy ném tờ báo ra xa rồi bỗng kéo đứng lên, thân hình cao lớn trong nháy mắt như bức tường kiên cố, đứng sừng sững trước mặt .

      “Bình thường mà …” ta gằn từng chữ. “Loại phụ nữ nhu nhược trong tay tôi chỉ có tác dụng duy nhất.”

      Đúng lúc này, trợ lý Mộ bỗng xuất ở cửa. “Thưa ngài…”

      Thương Chủy bỏ Tô Di ở lại, sải bước ra ngoài.

      Rời khỏi nhà ăn, Tô Di về phòng mình, ngơ ngác ngồi trước bàn máy tính. Những lời của Thương Chủy khiến lòng bất giác trầm xuống. Vẫn thể thay đổi được số phận, mãi mãi vẫn chỉ là món hàng thôi sao?

      Tô Di cầm bộ quần áo để bên giường, bực tức ném nó ra góc tường. ngồi bệt xuống sàn, mười đầu ngón tay luồn sâu vào mái tóc dài mềm mượt. vùi đầu suy nghĩ hồi lâu nhưng nghĩ mãi vẫn tìm được cách nào khả thi. lặng người ngẩng đầu, nhìn vào màn hình máy tính mỏng như tờ giấy, bất giác thốt ra hai từ: “Trái đất.”

      vách tường, con trỏ màu lam ngừng chớp động. hành tinh này, có máy tính, có Internet, có công cụ tìm kiếm riêng biệt, chỉ có điều, mọi thứ tiến bộ ít so với trí nhớ của . Kết quả tìm kiếm rất nhanh sau đó lên. giọng nam lạnh lùng trả lời : “Xin lỗi, thưa , có bất cứ ghi chép nào về “Trái đất”, xin mời nhập lại từ khóa khác.”

      “ha ha” bật cười hai tiếng rồi đổ vật xuống giường như xác chết. Cứ như vậy, ngày qua ngày, đợi bản tuyên án dành cho số phận của mình. Trong những ngày này, Du Mặc Niên có tới hai, ba lần. khó để đoán ra, chắc chắn Thương Chủy biết Du Mặc Niên đến, nhưng chẳng bao giờ ta lộ diện cũng như can thiệp. Du Mặc Niên nhắc lại chuyện giúp rời khỏi đây mà mỗi lần đến chỉ ngồi trò chuyện lát rồi ngay. Nhưng lần nào ta cũng đều mang cho những đồ vật quý giá, mới lạ hoặc đồ chơi gì đó… tựa hồ coi như đứa bé để chơi đùa.
      Hale205 thích bài này.

    5. amylee

      amylee Well-Known Member

      Bài viết:
      389
      Được thích:
      867
      Chương 5-2

      Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, cho đến buổi chiều nọ, tiếng động cơ máy bay phá vỡ bầu khí yên ắng, tẻ nhạt. Tô Di ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát trong vườn hoa bỗng nhiên có vật thể to lớn. Đây ràng là chiếc máy bay chiến đấu, ước chừng nó phải to bằng căn phòng . Máy bay màu đen tuyền, được tạo hình thon dài giống như đầu con diều hâu. Thân máy bay mang theo đạn pháo lớn khác nhau, dưới ánh mặt trời, tỏa ra thứ ánh sáng trầm, khiến người nhìn cảm thấy vô cùng kinh hãi.

      Nhưng khiến người ta cảm thấy kinh hãi hơn khi trợ lý Mộ sau khi ký nhận máy bay xong, liền đứng ở vườn hoa, gọi với lên phía : “Tô tiểu thư, xuống đây ! Đây là món quà Cục trưởng Thương tặng cho .”

      Tô Di ngây người.

      Máy bay ư?

      Thương Chủy tặng chiếc máy bay? Còn là máy bay chiến đấu?

      Dưới giúp đỡ của trợ lý Mộ, ngồi vào cabin bằng thép cứng cáp nhưng khá chật hẹp, tấm màn che bảng điều khiển và màn hình tinh thể lỏng phản chiếu ánh sáng loang loáng, ghế ngồi hoàn toàn bằng da dày. Các thiết bị bên trong máy bay cũng phải là mới tinh, thậm chí còn có mùi dầu máy xộc thẳng vào mũi khiến Tô Di chợt cảm thấy chiếc phi cơ này từng trải qua những trận chiến ác liệt và mạo hiểm.

      “Máy bay chiến đấu Báo Săn số 9, được trang bị hỏa lực siêu cường, động cơ hạt nhân có thể cung cấp nhiên liệu đủ cho trăm linh tám tiếng bay, vận tốc động cơ nhanh gấp sáu lần vận tốc ánh sáng…” trợ lý Mộ vuốt ve chiếc cần điều khiển màu xám tro, đùa: “Tô tiểu thư, điều khiển được chiếc máy bay này rồi, có thể bay đến bất cứ nơi nào muốn.”

      Bay đến bất cứ nơi nào muốn…

      Tô Di quả thực thể tin vào tai mình, nhìn trợ lý Mộ chằm chằm, khiến cậu ta chột dạ, sờ lên mặt mình, hỏi: “Làm sao vậy?”

      Trong lòng Tô Di dậy sóng.

      chậm rãi tới bên cạnh chiếc ghế dựa chỗ bảng điều khiển, ngồi xuống. Mặc dù chẳng hiểu gì về cách lái máy bay, nhưng khi chân đạp vào bàn khởi động, tay cầm cần điều khiển, bất giác muốn rơi lệ. có nên tin vào truyện cổ tích đây? Có nên tin rằng mình thực gặp được quý nhân?

      có thể tin hay , rằng người tội ác chất chồng, tay che trời như Cục trưởng Thương lại có thể động lòng trắc với yếu đuối như ? chỉ giả vờ mơ mơ màng màng mình muốn bay, vậy mà ta cũng tưởng rồi tặng ngay cho chiếc máy bay sao? thực mong muốn mình có thể tin tưởng, đời này có hắc mã hoàng từ, cho dù ta có tâm địa sắt đá, lòng dạ lạnh lùng đến đâu chăng nữa.

      “Buổi tối, Cục trưởng Thương trở về, ngài chuyện với Tô tiểu thư sau.” trợ lý Mộ ôn nhu .

      chuyện gì cơ?” Giọng của bất giác run rẩy.

      “… Tình hình cụ thể tôi cho lắm.” trợ lý Mộ khẽ cười, . “ hợp đồng giao dịch.”

      Nhưng tối hôm đó, Thương Chủy lại về. Thậm chí nửa tháng sau cũng chẳng thấy tăm hơi ta đâu. Tô Di ngày ngày ngắm nhìn chiếc máy bay chiến đấu khổng lồ kia, tâm trạng bất an càng ngày càng lớn dần. Mấy ngày sau, lúc trợ lý Mộ quay lại dinh thự của Thương gia, nhìn thấy Tô Di, lúc này mới nhớ ra, liền cười : “Cục trưởng Thương phải tới các hành tinh khác tham dự buổi họp, phải vài ngày nữa mới về. Hôm nay, tôi cũng phải qua đó.”

      Tô Di ở Thương gia ngẩn ngơ lâu như vậy, rất ít khi nghe Thương Chủy phải tới các hành tinh khác dự hội nghị, ta dường như phải người hay quan tâm tới các mối quan hệ xã giao. Có rất nhiều hội nghị, ta chỉ cử trợ lý Mộ hoặc Phó cục trưởng đại diện tham gia. Thế mà lần này, ta lại lâu như vậy…

      Nhưng trợ lý Mộ cũng rất chu đáo, sắp xếp quân cảnh từng lính quân dạy cho biết kỹ thuật điều khiển máy bay chiến đấu. Người quân cảnh này có tên La Khê Nho, là người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, tướng mạo rắn rỏi, lời lẽ thà, thô lỗ. Có lẽ ta coi Tô Di là tiểu thư con nhà giàu có nên cũng mấy nhiệt tình trong việc dạy . Nhưng Tô Di lại rất chăm chú lắng nghe, ta chỉ giảng qua loa những điểm chính, Tô Di cũng nghiêm túc ghi nhớ.

      Ngày hôm sau, để tâm tới vẻ chán ghét của ta, đặt ra đủ loại câu hỏi. Thậm chí, có lúc còn ngồi trong máy bay suốt đêm, cố gắng ghi nhớ và làm quen với từng bộ phận. Cuối cùng, mười ngày sau, cũng bước đầu học được các thao tác cơ bản. Điều này khiến La Khê Nho phải nhìn với con mắt khác.

      Ngày thứ năm, ta chở Tô Di bay vòng quanh thành phố Hy Vọng. Ngày thứ sáu, ta thả tay lái, để Tô Di tự mình điều khiển, tuy máy bay có lảo đảo hồi, thậm chí có lúc suýt đâm vào hải đăng nhưng khi giúp Tô Di hạ cánh an toàn xuống dưới sân nhà Thương gia ta lại giơ ngón tay cái lên với .

      học còn nhanh hơn đám con trai đó. Ngoại trừ lực chân còn yếu, đôi khi đạp phanh chưa chuẩn các động tác khác về cơ bản cũng khá thành thạo rồi.” La Khê Nho tán thưởng. “ nên tham gia vào quân.”

      Tô Di cười cười. Kỳ thực, lúc vừa mới tiếp xúc với máy bay, có chút kinh ngạc phát ra, đối với vật thể xa lạ này, trong có cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ. Khi bàn tay chạm vào những linh kiện lạnh như băng ấy, lại thấy mình như chạm vào vật thể sống, chỉ là linh hồn của nó bị giam cầm mà thôi. Lúc thực điều khiển nó, trong lòng liền dâng lên cảm giác an nhiên khó diễn tả. Điều này rất kỳ quái.

      Tuy từng là hướng đạo sinh quốc phòng nhưng cũng chẳng khác sinh viên đại học bình thường là bao. Lúc còn ở trong trường, chưa từng trải qua bất cứ huấn luyện chuyên nghiệp nào. Vậy cảm giác quen thuộc này ở đâu ra? Chẳng lẽ là do trời phú sao? Hơn nữa, mấy ngày nay, chỉ ngủ có vài tiếng đồng hồ, chính là vì muốn nắm bắt cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình. Nhưng hề cho La Khê Nho biết điều này.

      lấy ra món đồ chơi điều khiển từ xa vô cùng tinh xảo. “La đại ca, món quà này tặng cho con trai .”

      La Khê Nho bị món quà quý giá này khiến cho hơi rung động, nhưng sau đó lại vội vã chối từ. Tô Di quả quyết nhét món đồ chơi vào tay ta, ta rất vất vả khi phải dạy dỗ . Lúc đó, La Khê Nho mới vui vẻ nhận lấy.

      “Đại ca, ngày mai có thể đưa tôi bay qua tầng khí quyển chơi lát được ?” Tô Di nhìn ta với ánh mắt mong chờ. “Ở ngoài vũ trụ mà quan sát hành tinh Hy Vọng, nhất định rất đẹp.”

      được! Chiếc phi cơ này vẫn chưa có giấy phép phi hành.”

      “Chỉ lần thôi mà!” Tô Di năn nỉ.

      “Được rồi!” La Khê Nho cắn răng đồng ý. “Tôi đeo huy chương quân cảnh, chắc họ cũng kiểm tra đâu.”

      Tô Di vui sướng nở nụ cười. “Đại ca, cảm ơn ! Được học thầy giáo như quả là may mắn của tôi!”

      La Khê Nho cười ha hả. Tô Di ngồi bên cạnh ta, chậm rãi cúi mặt, bàn tay nhét trong túi áo vô thức nắm chặt thành nắm đấm.

      Hết chương 5
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :