1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mãnh Nam Lầu Sáu - Kim Huyên (10 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2.2

      Trời ạ, đầu của đau quá!

      Nơi này là chỗ nào nha? vì sao lại ở chỗ này?

      Tỉnh lại mở mắt ra, Tỉnh Vu Hi đau đầu vô cùng,cơ hồ đầu hoàn toàn thể sử dụng được, miễn cưỡng chỉ có thể tự hỏi hai vấn đề này, nhưng đáp án cũng là trống rỗng.

      Nơi này là chỗ nào?

      cau mày nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, nơi này phải khách sạn năm sao xa hoa, cũng phải lữ quán giá rẻ đơn sơ hẹp, có cảm giác bình thường thoải mái mà giản dị.

      Đây là nhà của ai? nhớ nhà của bằng hữu nào như thế này, ...

      cả người cứng đờ, hối hận nhắm hai mắt lại, thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng.

      Úc, ông trời, biết đây là nhà của ai, cũng biết vì sao lại ở chỗ này, bởi vì nhớ ra tất cả.

      khi nghĩ tới, tất cả mọi việc xảy ra tối hôm qua lại giống như cuộn phim, chiếu nhanh trong óc .

      Tối hôm qua sau khi ăn xong, đường trở về, cùng Quan Hàm Tư ghé qua quán bar, tâm huyết dâng trào bảo dừng xe, muốn cùng vào uống chén.

      Oa, rượu uống ngon , tôi muốn ly nữa.

      Uy, tôi từng chưa, bộ dạng thực suất, cơ thể là đẹp mắt, có thể để tôi sờ chút?

      xong, đợi hưởng ứng, lập tức tiên hạ thủ vi cường cầm lấy cánh tay .

      Oa, rất thích,giống như tưởng tượng nha.

      xoa bóp cánh tay , sau đó thích buông tay đường hướng lên đến bả vai, rồi đến trước ngực .

      thoải mái nha.

      nhịn được thoải mái rên rỉ ra tiếng.

      biết nếu dựa vào có thoải mái như thế ? Cho tôi mượn nằm chút.

      lại tiên hạ thủ vi cường hướng ngực mà dựa.

      Oa, thoải mái nha.

      ở trước ngực cọ xát lại phát ra tiếng thở dài thoải mái.

      đại khái ý thức được say rượu, nếu tiếp tục để uống hạn chế được hành động, hoặc là lo lắng cho an toàn của mình, sợ hãi chính mình bị sắc nữ say rượu trước mặt mọi người cường bạo , cho nên lập tức ôm lấy ,rời khỏi quán bar.

      , tôi được về nhà, chị tôi nhìn thấy tôi uống say như vậy, nhất định lo lắng có biện pháp công tác.

      Trở lại nhà trọ, vẫn say khướt, kiên trì chịu trở về lầu tám, đành phải đem mang về lầu sáu.

      Ngô, tôi muốn uống nước, tôi muốn uống nước!

      nằm ở giường bốc đồng nô dịch .

      Ác, tôi buồn nôn.

      đột nhiên từ giường ngồi dậy, xoay người nháy mắt phun. Nôn──

      rên rỉ nằm lại giường, cảm giác ở bên cạnh tới tới lui lui, giúp lau mặt, lấy nước cho uống, sau đó rửa sạch chỗ nôn ra.

      làm xong việc, lại quấn quít lấy , cuối cùng giãy dụa.

      cần , chuyện phiếm với tôi. Tôi có cho hay , tôi hôm nay thực vui vẻ, thực vui vẻ. Cám ơn cùng tôi. Cám ơn.

      Ccô xong liền đưa tay kéo lại, dâng lên đôi môi đỏ mọng, dùng sức hôn chút.

      Hôn? Hôn? Hôn?

      tối hôm qua có hôn sao? giở trò với , giống như sắc nữ lang,đem đậu hủ của ăn hết?

      Úc, trời ạ, làm cho chết !

      Tỉnh Vu Hi ôm đầu, hối hận muốn chết.

      tối hôm qua rốt cuộc làm những chuyện ngu xuẩn gì nha?

      Nếu rượu có thể khiến say đến mức biết mình làm chuyện ngu xuẩn gì, vì sao hủ hóa luôn trí nhớ của , để cho có thể quên hết những chuyện ngu xuẩn làm khi say rượu đó ?

      Trời ạ, muốn chết. Sau khi ra khỏi phòng này, nên dùng cái bộ dạng gì để đối mặt với đây?

      Úc, làm sao bây giờ? sắp nổi điên!

      Điên? Đúng rồi, giả ngu!

      Dù sao cũng biết sau khi tỉnh rượu có thể nhớ mọi việc, chỉ cần giả ngu làm bộ cái gì cũng nhớ , phải tốt lắm sao?

      Đối, chỉ cần đánh chết cũng thừa nhận chuyện mình làm, có thể .

      Ân, liền làm như vậy .

      Nếu quyết định, lập tức từ giường đứng dậy. lấy tay vỗ vỗ mặt mình, muốn chính mình tỉnh lại, chuẩn bị ra chiến trường.

      Đẩy cửa phòng ra bên ngoài, ngoài cửa cảnh tượng càng thêm chứng thực trí nhớ của . Nơi này quả nhiên là lầu sáu của nhà trọ tám lầu, nhà của vị mãnh nam tiên sinh Quan Hàm Tư kia.

      Nghĩ đến mãnh nam lại nghĩ đến cơ thể rắn chắc của ──

      “Ba!”

      đột nhiên đưa tay dùng sức tát chính mình cái, cố gắng xóa sạch những suy nghĩ đó trong đầu.

      “Tỉnh?”

      Dọa?!

      nghĩ tới thanh của lại đột ngột vang lên phía sau mình, Tỉnh Vu Hi bị dọa cả người đều nhảy dựng lên, nhanh chóng xoay người nhìn .

      “Ách, hơ── hi.” lộ ra vẻ mặt xấu hổ cười, đối diện với hơi bối rối chút.

      cảm thấy thế nào?” về hướng , vẻ mặt quan tâm. “Nếu cảm thấy vẫn thoải mái, tôi giúp mua thuốc giải rượu. muốn uống ?”

      “Tôi sao.” mân vạt áo, sau đó sửa lấy ngữ khí do dự, cẩn thận nhìn mở miệng hỏi: “Xin hỏi, tôi vì sao lại ở chỗ này? xảy ra chuyện gì sao?”

      nhớ ?” nhàng nhíu mày.

      gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt vô tội lại có vẻ mờ mịt khó hiểu.

      “Chuyện tối hôm qua còn nhớ bao nhiêu?”

      “Tối hôm qua sao?” hơi hơi nghiêng đầu, ra vẻ hồi tưởng lại. “Tôi chỉ nhớ chúng ta ăn xong cơm chiều , đường về nhà ghé qua quán bar, sau đó uống chén rượu, sau đó... ân,” lấy tay nhu nhu trán, sau đó lại lần nữa lộ ra vẻ mặt xấu hổ đối cười cười, “Sau đó tôi nhớ .”

      cái gì cũng nhớ ?” nhìn chuyển mắt, đáy mắt lên chút hoài nghi.

      “Ân.” bất động thanh sắc tiếp tục giả trang vô tội, sau đó lộ ra biểu tình lo lắng.“Có phải hay xảy ra chuyện gì? Tôi say rượu? Sau đó có làm ra chuyện gì mất mặt hay ?”

      , có.” xem lo lắng như vậy, lập tức lắc đầu .

      vậy chăng?”

      .” cam đoan gật đầu .

      đột nhiên hít hơi sâu, sau đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên đối mỉm cười xinh đẹp.

      tốt quá.” .

      Nhìn cười xinh đẹp động lòng người, Quan Hàm Tư thiếu chút nữa ngăn được xúc động muốn mở miệng hướng cầu , hỏi có nguyện ý hay lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết để cùng kết giao. Thiếu chút nữa.

      Bình tĩnh chút, Quan Hàm Tư. cảnh cáo chính mình, nếu ngươi làm như vậy nhất định dọa ấy bỏ chạy. Ngươi nghĩ còn chưa có bắt đầu truy ấy, bị đấm knockout ?
      Nghĩ vậy chút, nhất thời lập tức bình tĩnh lại, bởi vì tuyệt muốn mình táo bạo tiến tới khiến khiếp sợ.

      tuyệt cho phép bất luận kẻ nào hay việc gì phá hư tất cả, trong đó đương nhiên bao gồm chính .

      Nhất là chính .

      đói bụng ?” mở miệng , “Tôi vừa làm ít bồi căn cùng đản (đừng hỏi ta là món gì,ta tìm thấy T_T ) , nếu chê, có muốn ăn chút hay ?”

      xong mỉm cười xoay người vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng hai đĩa bồi căn cùng bàn trứng chần nước sôi ra, trực tiếp đến bàn ăn, đặt lên bàn sau mới quay đầu nhìn về phía .

      “Có phải chỉ có bồi căn cùng đản, ăn vô hay ? Nếu đúng vậy…”

      , phải.” lập tức lắc đầu, sau đó về phía .

      trước kéo ghế cho , để ngồi xuống. (Ca chu đáo ghê ha ^^)

      bàn cơm trừ bỏ bồi căn cùng trứng chần nước sôi vừa mới bưng lên, còn có đĩa bánh kẹp nướng bơ, cùng với lọ sữa tươi.

      “Uống sữa tươi sao?” hỏi.

      gật gật đầu.

      lập tức rót sữa, đưa tới trước mặt .

      “Cám ơn.”

      có lỗi, bởi vì ở nước Mỹ mười mấy năm, cho nên có thói quen ăn sáng kiểu Tây , hy vọng đừng ghét bỏ.”

      “Như thế nào lại vậy? Tôi cũng thường thường ăn bánh kẹp nha, như vậy bữa sáng thực phong phú.” cười , sau đó bắt đầu động thủ ăn sáng. Ân, hương vị tồi.

      vừa mới ở nước Mỹ mười mấy năm, khi còn du học?” vừa ăn vừa hỏi.

      “Đứa chăn dê?” hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn . (chỗ này ta nghĩ ấy nghe nhầm thành “du mục” nên mới hỏi vậy. biết có đúng .)

      “Tôi là những người ra nước ngoài học từ .” chu môi đỏ mọng . “ năm nay bao nhiêu tuổi? Ở nước Mỹ mười mấy năm vậy tức là khi còn rất bị đưa tới Mỹ rồi sao?”

      “Mười tuổi.”

      “Cái gì?” khó hiểu nhìn về phía .

      “Năm tôi mười tuổi bị đưa đến Mỹ, bất quá tôi cũng phải du học, mà là chữa bệnh.” .

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.1

      vào bãi đỗ xe, Tỉnh Vu Hi nhân thở dài nhõm hơi mà dùng sức ói ra ngụm đại khí.
      Rốt cục né tránh ánh mắt nhìn lén này.

      thay đổi chủ ý muốn cùng tôi mà trở về?” ngồi ở ghế điều khiển Quan Hàm Tư nhân cơ hội điều chỉnh cảm xúc, thay đổi đề tài.

      “Đương nhiên phải.” đột nhiên quay đầu liếc mắt .

      “ Kia …” đột nhiên điều chỉnh tư thế,mặt hướng thẳng ,khiến Quan Hàm Tư ngừng lời.

      Chỉ thấy khoanh tay, ung dung nhìn , biểu tình , hơn nữa trầm mặc.

      Quan Hàm Tư bị nhìn cả người được tự nhiên, chân mày đều nhăn lại.

      tiếp tục cái đề tài khi nãy gián đoạn ? nghĩ tới lại thẳng thắn như vậy, xảy ra thình lình như vậy liền khiến ra điều nên , là hù chết .

      Bất quá như vậy cũng tốt, về sau có thể quang minh chính đại truy , mà cần lo lắng mình dọa chạy. có thể sửa lại cảm xúc của mình rồi.

      năm nay bao nhiêu tuổi?” đột nhiên mở miệng hỏi, hai mắt vẫn nhìn chớp.

      ngây ra lúc, đáy mắt khỏi dấy lên tia sáng hy vọng. cũng có hứng thú với sao?

      “Hai mươi tám tuổi.” trả lời , sau đó bổ sung: “Chưa kết hôn, nghề nghiệp là──”

      từng truy bạn chưa?” ngắt lời hỏi.

      chậm rãi nhắm lại miệng, hoài nghi nhìn .

      chưa từng truy bạn sao?” lại hỏi.

      trầm mặc trong chốc lát, sau đó trả lời: “ có.”

      “Thiệt hay giả?” Tỉnh Vu Hi hách nhất đại khiêu (bị dọa đến kinh sợ) , nguyên bản chính là muốn chế nhạo phương thức truy nữ sinh thực tốn, sau đó mượn cơ hội này thuận tiện muốn đối với chết tâm, nghĩ tới lại bị đáp án cấp hách nhất đại khiêu.

      vừa mới bao nhiêu tuổi? Hai mươi tám tuổi đúng hay ? Tôi có nghe nhầm tám tuổi thành hai mươi tám tuổi đúng ?” trừng mắt nhìn , tự chủ được muốn xác nhận lại.

      Tám tuổi? Gân xanh ở mặt co rúm, Quan Hàm Tư đột nhiên có loại cảm giác dở khóc dở cười.

      “Bộ dáng của tôi thoạt nhìn giống tám tuổi sao?” hỏi .

      giống. Nhưng bộ dáng của thoạt nhìn cũng giống với người chưa từng luyến ái, chưa từng truy nữ sinh nha!” nhanh chóng , mặt vẫn như cũ tràn ngập kinh ngạc khó có thể tin.

      chưa từng truy bạn , nhất định là giỡn, đúng hay ?” lại hỏi lại xác nhận.

      có.”

      có? Nhưng làm sao có thể chứ? Tôi tin chưa từng kết giao bạn !” lắc đầu .

      “Tôi tôi chưa từng kết giao bạn .” .

      ngẩn ngơ, cứng họng nhìn . “Nhưng là vừa mới──”

      “Tôi nhớ vừa mới hỏi tôi là từng truy bạn chưa? Tôi có là vì tôi chủ động truy nữ sinh, nhưng tôi từng kết giao bạn .”

      từng kết giao bạn ?”

      gật đầu. “Hai người.”

      lại lần nữa cứng họng nhìn , sau lúc lâu nên lời . bị làm cho lẫn lộn rồi.

      “Chờ chút, để tôi suy nghĩ lát .” mở miệng , “ từng kết giao bạn , nhưng lại có truy bạn , cho nên cách khác, là các ấy chủ động truy ?” nhìn chuyển mắt.

      “Ân.” gật đầu.

      “Tôi biết. Tôi sớm nên nghĩ đến.” Tỉnh Vu Hi nhịn được rên rỉ ra tiếng, đàn ông giống căn bản chính là thưởng thủ hóa (hình tượng để thích,thưởng thức), sớm nên nghĩ đến.

      “Quan Hàm Tư.” bỗng nhiên gọi cả họ lẫn tên, thoạt nhìn có điểm tức giận.

      lấy vẻ mặt như sẵn sàng đón quân địch nhìn , biết chính mình làm gì chọc giận .

      thành cho tôi biết, lẽ có điểm thích tôi, muốn truy tôi?” đột nhiên nghiêm trang trở lại chuyện chính hỏi .

      Lúc trước bị thẳng thắn của dọa qua, cho nên Quan Hàm Tư lúc này đây có vẻ thong dong rất nhiều.

      thần sắc tự nhiên nhìn , sau đó thành khẩn mà còn gật gật đầu.

      “Phải, tôi thích em. Cho nên, em nguyện ý cùng tôi kết giao sao?” sau khi xong, tự chủ được nín thở.

      muốn.” chút do dự trả lời.

      Quan Hàm Tư cả người cứng đờ, vẻ mặt từ ban đầu khẩn trương nín thở nhanh chóng trở nên ác liệt lạnh lùng, giống như làm như vậy có thể khiến cho việc cự tuyệt gây tổn thương.

      Nhìn như vậy, Tỉnh Vu Hi đột nhiên cảm thấy mình dường như rất tàn nhẫn, muốn mở miệng hướng giải thích nguyên nhân cự tuyệt , lại nghe thấy trầm giọng mở miệng.

      “Tôi có thể hỏi em vì sao ?” .

      phải vấn đề của , là của tôi.” vẻ mặt có lỗi .

      lẳng lặng nhìn , bất động thanh sắc, tựa hồ đợi giải thích lời này là ý tứ gì.

      “Tôi có rất nhiều quyết định cho tương lai, tôi năm nay hai mươi bốn tuổi, kế hoạch của tôi là trước ba mươi tuổi có tiền mua nhà ở,mua xe. Kế tiếp tôi hy vọng có thể mở được phòng học Yoga tư nhân, quy mô cần quá lớn, nhưng cố gắng để có danh tiếng, sau đó nếu có cơ hội, tôi còn muốn tuyên truyền cho mọi người biết đến cái hay của Yoga. xem, vì mục tiêu cùng giấc mộng đó, tôi làm việc đến độ sắp có cả thời gian ngủ, như thế nào lại có thời gian đương chứ? Cho nên đây là lý do tôi cự tuyệt .”

      “Nếu tôi tôi có thể giúp em?” thình lình mở miệng .

      “Cái gì?” ngây người chút.

      “Nếu tôi cùng tôi kết giao chỉ ảnh hưởng đến kế hoạch của em, ngược lại tôi còn có thể giúp em sớm đạt được mục tiêu cùng giấc mộng đó, em nguyện ý cùng tôi kết giao sao?” còn ngóng nhìn .

      Tỉnh Vu Hi có chút ngốc rớt, người đàn ông này vì sao đối với lại chấp nhất như vậy đâu?

      xinh đẹp, cũng chỉ xem như ở mức khá mà thôi. cá tính tốt, bọn họ cũng vừa mới nhận thức lâu mà thôi. về gia tài của , trừ bỏ có chị mơ hồ, hoàn toàn có gia sản, về tiền, thực tế tài khoản gởi ngân hàng chỉ có bốn con số mà thôi, hiểu có chỗ nào đáng giá để theo đuổi.

      “Quan Hàm Tư, tôi cũng tốt như nghĩ đâu.” do dự mở miệng , “ Người có điều kiện tốt hơn tôi hẳn là rất nhiều, ──”

      “Nhưng tôi chỉ thích em.” ngắt lời .

      Tỉnh Vu Hi lại á khẩu trả lời được.

      . rốt cục lĩnh ngộ đến điểm này, nhưng vì sao lại như vậy chứ?

      Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt đến bây giờ, bọn họ tổng cộng cũng bất quá chạm mặt bốn lần mà thôi, hơn nữa trừ lần trước uống say mèm, làm mấy trò hề đó ra, thời gian bọn họ chạm mặt tổng cộng thậm chí còn quá nửa giờ, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy lại có tình cảm với đến mức này đâu?

      chỉ có bộ dạng suất, tuổi trẻ lại có cơ thể đẹp, hơn nữa từ việc có thẻ hội viên của câu lạc bộ thể hình Annade mà , nếu phải trong nhà rất tiền, bản thân có thể kiếm được rất nhiều tiền. cách khác, với điều kiện của ,có thể kết giao với trăm loại hình bạn khác nhau, cần chấp nhất với ích kỷ lại lạnh lùng như mà ủy khuất chính mình.

      Ích kỷ lại lạnh lùng?

      Đúng, đây là lời bình của những bạn trai từng kết giao đối với .

      Châm chọc là trước khi kết giao, đám bọn họ cũng đều thích , tựa như , kết quả cuối cùng lại ích kỷ lạnh lùng mà cùng chia tay.

      thực ích kỷ sao? Rất lạnh mạc sao? Tuy rằng chính biết, nhưng cho dù người ích kỷ lại lạnh lùng, hay liên tục vài người đối với như vậy, vậy chứng tỏ ích kỷ và lạnh lùng.

      Cho nên sau lần chia tay trước , cũng hạ quyết tâm, so với việc kết giao bạn trai,để rồi sau đó lại chia tay, bằng cùng đối phương vĩnh viễn làm bạn bè bình thường, như vậy cảm tình tồn tại lâu dài.

      “Quan Hàm Tư, chúng ta thể chỉ làm bạn bè bình thường sao?” thành khẩn mở miệng hỏi.

      nhếch môi dưới cánh hoa, sắc mặt nháy mắt lại nghiêm túc vài phần. trầm mặc nhìn .

      “Tôi như vậy cũng phải thích , thực tế──” cố tìm từ ngữ mở miệng giải thích, di động trong túi đột nhiên vang lên, ngắt lời của .

      “Leng keng đinh ….”

      áy náy liếc cái, sau đó cúi đầu lấy di động từ trong túi ra đón nghe.

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3.2

      “Uy, Gia Quân.” tiếng có điểm vô lực tiếp điện thoại của bạn học thời trung học, trong lòng còn suy nghĩ nên lời cự tuyệt như thế nào để chấp nhận, mà xúc phạm tới .

      Nhưng điện thoại đầu kia truyền đến tiếng khóc ràng, lại làm cho trong nháy mắt từ ghế ngồi thẳng dậy, đồng thời quăng Quan Hàm Tư ra ngoài xa vạn dặm.

      “Gia Quân, là cậu sao? Trả lời mình!” nắm chặt di động, lớn tiếng hướng điện thoại kêu lên.

      “Làm sao vậy?” ngồi ở bên Quan Hàm Tư quan tâm nhìn hỏi.

      quay nhìn , sau đó tiếp tục đối với đầu kia di động kêu lên: “Gia Quân, chuyện với cậu nha, trả lời mình, là cậu sao?”

      “Vu Hi, ô…” đầu kia điện thoại rốt cục truyền đến thanh bạn tốt, làm cho tự chủ được thở dài nhõm hơi.

      “Làm sao vậy? Cậu trước đừng khóc, cho mình biết xảy ra chuyện gì?” ôn nhu trấn an bạn ở đầu kia điện thoại, nhưng đầu bên kia trừ bỏ thanh ngừng nức nở, cái gì cũng nghe thấy.

      “Cậu ở nơi nào? Ở nhà sao?” hỏi.

      “Ân, ô…”

      “Được, mình biết. Mình lập tức qua tìm cậu. Cậu đừng ra khỏi nhà nha, phải chờ mình nha.” nhanh chóng dặn dò, sau đó cúp máy, quay đầu đối Quan Hàm Tư : “Thực xin lỗi, bạn của tôi có chuyện, tôi cần lập tức tới chỗ ấy, cho nên──”

      “Tôi đưa em .” ngắt lời , vừa khởi động xe, vừa mở miệng hỏi: “Nhà bạn em ở chỗ nào?”

      cần, tôi──” định cự tuyệt , lại bị ngắt lời.

      “Lái xe có vẻ mau, hơn nữa có lẽ có tôi giúp được việc gì.” nhanh chóng , sau đó lại lần nữa hỏi , “Chúng ta nên đâu?”

      Tỉnh Vu Hi cận do dự hai giây, liền đồng ý .

      “Công quán.” cho phương hướng.

      ………….

      “Hôm nay là cám ơn .” nhìn Quan Hàm Tư tắt động cơ xe, Tỉnh Vu Hi thành tâm đối .

      Gần đây vì bạn tốt Gia Quân gặp chuyện bạn trai bắt cá hai tay, quả thực tựa như cây nến thiêu cả hai đầu, cháy sạch tới mức cả khói cũng kịp bay lên.

      , chính xác mà hẳn là cháy cả bốn đầu mới đúng, bởi vì trừ bỏ việc Gia Quân, còn phải lo việc chức vụ công tác ở Annade, công việc ở cửa hàng, còn lại chính là chiếu cố chị mơ hồ trong nhà.

      Này nếu phải bởi vì chị Khúc Thiến thông cảm với , cùng với Quan Hàm Tư tri kỷ nhiệt tâm hỗ trợ, khẳng định mệt chết, cho nên thực nên hảo hảo cảm tạ bọn họ, nhất là .

      Tình huống của Gia Quân so với suy nghĩ còn tệ hơn vài phần, bởi vì căn bản thể tưởng tượng được người có lá gan như Gia Quân lại có dũng khí cắt cổ tay tự sát. Sớm biết như thế, lúc trước khi Gia Quân cùng cái tên bắt cá hai tay kia kết giao, nên cực lực phản đối, nên vì muốn phá hư quan hệ tốt đẹp giữa hai người mà ra lời đồng ý trái lương tâm đó, rất hối hận.

      Bởi vì hối hận, cũng vì chuộc lỗi, cho nên sau lần Gia Quân tự sát kia, Tỉnh Vu Hi cơ hồ đem toàn bộ thời gian có thể ở bên cạnh ấy . Cùng ấy chuyện phiếm, cùng ấy dạo phố, cùng ấy xem phim, chỉ cần có thể dời lực chú ý của Gia Quân, làm cho Gia Quân suy nghĩ tới tên hỗn đản bắt cá hai tay kia, cái gì cũng đều nguyện ý làm.

      Lần trước khi các dạo phố, bởi vì Quan Hàm Tư ngoài ý muốn xuất làm cho Gia Quân lộ ra nụ cười lâu thấy, cho nên hôm nay khi tình cờ gặp , liền bất tri bất giác hỏi có đồng ý tới thăm Gia Quân cùng hay , kết quả liền biến thành cái dạng tại này.

      Ai, nhớ ngày đó còn cùng với bảo trì khoảng cách an toàn, căn bản chính là mơ thôi.

      Bất quá may mắn còn có chút đáng giá an ủi, đó là có mở miệng muốn theo đuổi , hỏi có nguyện ý cùng kết giao hay . Điều này làm cho thở dài nhõm hơi.

      “Tôi cũng có làm cho em cái gì.” Quan Hàm Tư nhìn cái, đẩy cửa xe ra .

      “Có hay , trong lòng hai chúng ta đều biết ràng.” Tỉnh Vu Hi đối mỉm cười, xuống xe.

      Hôm nay thời tiết sai, vừa mới hai người bọn họ ở đường thảo luận qua, quyết định mang Gia Quân đến ngoại ô chơi.

      cũng có thông tri trước cho Gia Quân biết hôm nay tới, bởi vì trong khoảng thời gian này đều là bắt buộc Gia Quân mới ra ngoài, cho nên tuyệt lo lắng Gia Quân ở nhà.

      Dùng chìa khóa dự bị do Gia Quân đưa cho mở cửa chính, sau đó qua cầu thang,lên đến tầng sáu chỗ Gia Quân thuê, dùng cái chìa khóa khác mở cửa, sau đó trực tiếp cởi giày vào trong phòng.

      “Gia Quân, mình đến──” giương giọng kêu lên, thanh lại trong nháy mắt ngừng lại.

      Bởi vì trong phòng chỉ có mình Gia Quân mà thôi, còn có gã đàn ông chết tiệt bắt cá hai tay kia cùng ở trong phòng, hơn nữa hai người bọn họ còn ngồi cạnh nhau với khoảng cách chết tiệt gần., chính xác phải là, trước khi xuất quấy rầy,hai người bọn họ, căn bản chính là dính vào cùng nhau, dán lại cùng nhau.

      Tỉnh Vu Hi ngây ngốc lúc, lập tức hành động theo phản xạ, tiến lên túm lấy áo gã đàn ông kia, đẩy ra khỏi Gia Quân.

      “Họ Lâm, ai cho phép tiến vào nơi này? ra ngoài!” giận thể đánh chết tên gia hỏa kia,quát.

      “Tỉnh Vu Hi làm gì? Nơi này cũng phải nhà , khách khí chút .” Lâm Danh chịu nổi chuyện ra sức đẩy ra ngoài, nhẫn tức giận lạnh giọng cảnh cáo .

      “Đối với loại người hỗn đản như ,tôi làm sao phải khách khí? ra ngoài, cút ra ngoài cho tôi!” Tỉnh Vu Hi hung hãn , lại lần nữa dùng sức đẩy ra ngoài cửa.

      đừng quá phận!” Lâm Danh tức giận dùng sức chế trụ cổ tay , nhưng giây tiếp theo lại phát chính cổ tay mình lại cũng bị người ta chế trụ, hơn nữa đối phương còn dùng lực làm cho đau đến thể buông tay.

      là ai?” nổi giận đùng đùng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn kẻ biết từ đâu xuất , lại thấy đối phương thân thể to lớn,cường tráng, tự chủ được run lên chút, tức giận mặt trong nháy mắt thu liễm rất nhiều.

      “Quan Hàm Tư, giúp tôi đem tên hỗn đản này ra bên ngoài!” Tỉnh Vu Hi tức giận .

      Quan Hàm Tư gật đầu, hướng Lâm Danh tới gần từng bước.

      “Chờ chút.” Lâm Danh lập tức kêu to, sau đó nhanh chóng quay đầu đối bạn vẫn ngồi yên ở sô pha cầu cứu: “Tiểu Quân, em còn mau ngăn cản bọn họ, cho bọn họ chúng ta hòa hảo?”

      “Hòa hảo?” Tỉnh Vu Hi ngốc ngây ra lúc, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Trần Gia Quân.

      Trần Gia Quân căn bản dám nhìn thẳng , mà là trực tiếp mở miệng đối Quan Hàm Tư : “Quan tiên sinh, có thể mời buông tay ra sao? Buông …bạn trai tôi ra.”

      Tỉnh Vu Hi khó có thể tin trợn to hai mắt.

      “Trần Gia Quân! cùng hòa hảo?” giận thể át hướng Gia Quân hét.

      “Thực xin lỗi, Vu Hi. Mình thực Danh, ấy được.” Trần Gia Quân cầu xin đối với .

      “Cái gì kêu được? , phải thể hô hấp, thể ăn cơm, ngủ.” Tỉnh Vu Hi nắm chặt quyền đầu, kích động lại tức giận kêu lên. “Gia Quân, cậu thể tha thứ , thể lại cùng cùng chỗ──”

      “Tỉnh Vu Hi, cần quá mức. Đây là chuyện giữa tôi cùng Tiểu Quân, dựa vào cái gì hai chúng tôi thể cùng chỗ?” Lâm Danh phẫn nộ ngắt lời , đồng thời nhanh chóng vòng qua tới bên người bạn , đem bạn nhét vào lòng, để ngừa bạn vất vả mới tẩy não được lại bị kích động.

      “Chỉ bằng tôi là bạn tốt nhất của Gia Quân!” Tỉnh Vu Hi lớn tiếng , sau đó tiến lên bắt lấy tay Gia Quân, muốn kéo ra khỏi tên gia hỏa hỗn đản kia. “Gia Quân, cậu lại đây.”

      cần qua.” Lâm Danh nhanh chóng bắt lấy tay kia bạn , dùng sức đem kéo trở về.

      “Gia Quân.” Tỉnh Vu Hi nghiêm khắc hướng kêu lên.

      Trần Gia Quân khó xử qua lại nhìn bạn tốt cùng bạn trai, cuối cùng rốt cục nhịn được quay đầu đối bạn tốt cầu xin : “Vu Hi, cậu đừng như vậy được ?” bạn trai vất vả mới trở lại bên người mình, muốn làm ta tức giận bỏ .

      “Tỉnh Vu Hi, có nghe , Tiểu Quân bảo đừng như vậy. còn buông tay!” Lâm Danh đắc ý cười lạnh , sau đó dụng lực kéo bạn về phía mình.

      Tỉnh Vu Hi thất vọng nhìn bạn tốt, nghĩ tới đây là kết quả mình tận tâm hết sức bồi , chiếu cố , lo lắng cho ấy.

      “Cho nên cậu quyết định có phải hay ? Mặc kệ tại mình cái gì với cậu, cậu đều quyết định muốn tha thứ tên hỗn đản này, tiếp tục cùng cùng chỗ có phải hay ? Cho dù mình với cậu, nếu cậu lại cùng cùng chỗ, mình liền cùng cậu tuyệt giao cũng giống nhau có phải hay ?” nhìn chằm chằm Gia Quân, lạnh lùng đối Gia Quân hạ tối hậu thư.

      “Vu Hi, cậu đừng như vậy.” Trần Gia Quân cầu xin nhìn thấp giọng cầu đạo.

      “Chỉ cần trả lời mình là phải tốt rồi.” Tỉnh Vu Hi nhìn Gia Quân, lạnh lùng .

      “Vu Hi…” Quan Hàm Tư mở miệng định ngăn cản làm ra chuyện khiến chính mình hối hận, lại bị lạnh lùng ngắt lời.

      đừng quản.” Tỉnh Vu Hi cũng quay đầu lại đối , hai mắt vẫn nhìn thẳng vào bạn tốt của Trần Gia Quân. tin Gia Quân gã đàn ông hỗn đản mà bỏ qua người bạn tốt nhất. “Mình đợi trả lời.” đối Gia Quân .

      “Vu Hi…” Trần Gia Quân vẻ mặt cầu xin nhìn . “Danh ấy giải thích với mình ấy sai lầm rồi, còn cam đoan ấy về sau tuyệt đối tái phạm, cậu chẳng lẽ thể…”

      “Cẩu đổi được ăn thỉ.” Tỉnh Vu Hi lưu tình chút nào phê bình .

      “Tỉnh Vu Hi, ai là cẩu?” Lâm Danh tức giận quát.

      .” chút sợ hãi .

      có dám lại lần nữa xem.” cắn răng thốt ra.

      “Tôi cẩu đổi được ăn thỉ , con chó chính là chỉ .” vẫn như cũ chút nào sợ hãi.

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4.1

      Thể xác và tinh thần mệt mỏi,hơn nữa bị gió biển thổi đêm, Tỉnh Vu Hi bệnh nặng hồi, ước chừng ở nhà nằm tuần, mới có khí lực trở lại cương vị công tác, tiếp tục cuộc sống bận rộn.

      Quan Hàm Tư tuy rằng sớm biết chuyện sinh bệnh qua lời những người trong nhà trọ tám lầu, nhưng ngại lập trường của ,cũng vì có lý do, cho nên thể đến thăm , chỉ có thể từ miệng người khác mà biết được tin tức về .

      Lo lắng sốt ruột suốt tuần, rốt cục nghe được tin khỏi bệnh, làm trở lại, hai lời liền lập tức bỏ lại công tác, tới câu lạc bộ thể hình Annade.

      Bước vào cửa câu lạc bộ, đám phụ nữ liền hướng vây quanh mà đến.

      “Hi, Quan tiên sinh, lâu thấy, chúng ta vừa mới còn đến đó!”

      “Thực xin lỗi, tôi có việc gấp.” lễ độ từ chối đối phương bắt chuyện.

      “Hi, Quan, là đến tập thể hình sao?”

      có lỗi, tôi có việc gấp.”

      “Hi, Quan…”

      có lỗi.”

      “Quan đại ca…”

      “Xin cho qua.”

      “Quan …”

      “Câm miệng! Cút ngay!” lễ độ cùng nhẫn nại của Quan Hàm Tư tới cực hạn.

      cho tới bây giờ cũng cảm thấy nhân duyên tốt có gì là được, thẳng đến giờ khắc này, chỉ là từ cửa chính Annade đến phòng nghỉ của giáo luyện, khoảng cách ngắn ngủn mà bị người chặn lại năm lần liền, thế mới biết thế nào là phiền, nhất là bị những người quen giả trang thục nữ ngăn lại,lại càng phiền chán.

      Có lẽ ở chỗ thủ tục gia nhập của hội viên, nên viết thêm điều, cấm hội viên sắc nữ quấy rầy nam hội viên, nhất là nam hội viên họ Quan.

      Đẩy cửa phòng nghỉ giáo luyện, bên trong lại bóng người, nhíu mày, bất mãn lấy ra di động .

      “Tôi phải ấy cảm mạo vừa khỏi, đừng để ấy phải dạy sao?” điện thoại vừa kết nối, húc đầu mắng.

      Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị đẩy ra, người chuyện điện thoại cùng lại xuất trước mặt.

      “Tôi cần thanh minh trước.” Tổng giám đốc câu lạc bộ thể hình Annade khu vực Châu Á Trương Sùng tắt cuộc gọi ở điện thoại, trước khi Quan Hàm Tư mở miệng, liền lớn tiếng doạ người , “ Tôi có phái người ấy thân thể khỏe có thể nghỉ ngơi, nhưng là ấy kiên trì mình hoàn toàn bình phục có thể dạy, tôi cũng có biện pháp, cho nên thể trách tôi hành bất lực, hơn nữa này phải việc công, mà là việc cá nhân của lão bản .”

      “Tôi tới nơi này phải nghe cậu có biện pháp.”

      “Tôi biết, cho nên tuy rằng có biện pháp, tôi cũng tận lực suy nghĩ biện pháp, Tỉnh tiểu thư chậm nhất đại khái khoảng mười phút nữa trở lại phòng nghỉ, tại đây ”

      “Là sao?” Quan Hàm Tư ngắt lời .

      “Là , cho nên trước đó mời trước phê chỉ thị mấy văn kiện này chút, tổng công ty bên kia cần gấp.” Trương Sùng đưa tay đặt lên cái bàn gần nhất chồng văn kiện dày chừng ba cm, cũng kéo ghế dựa, ý bảo ngồi xuống làm việc.

      vì có thể biết được tin tức của , đem đại bộ phận thời gian hao phí ở những nơi bát quái gần nhà trọ tám lầu, bao gồm quán ăn sáng dưới lầu, quán cà phê, cùng với phòng tập thể thao, còn có cửa hàng cách nhà trọ năm phút xe, thế cho nên làm cho rất nhiều người vì tìm thấy mà trễ nải chính .

      tự biết đuối lý, cho nên hai lời liền đến, ngồi xuống, tiếp nhận bút Trương Sùng sớm chuẩn bị tốt, vùi đầu bắt đầu phê duyệt văn kiện.

      phải tôi cố ý làm bận rộn.” Trương Sùng nhân cơ hội mở miệng oán giận.

      “Vậy đừng làm.”

      gần đây rốt cuộc có việc gì?” Trương Sùng liếc mắt nhìn Quan Hàm Tư vùi đầu ký tên, ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục : “Truy bạn , đương? Tôi mặc kệ là người nào, cũng phải với , phiền toái ít nhất mở di động ra, để cho người ta tìm được có được ? có biết lần này tôi chỉ tiếp điện thoại oán giận vì tìm được cũng đủ mỏi tay , lão bản đại nhân.”

      biết.” Quan Hàm Tư cũng ngẩng đầu lên trả lời câu, “ Là các cậu tự mình muốn phát triển công ty, phải tôi, cho nên cần đem trách nhiệm toàn bộ đổ lên người tôi.”

      Bởi vì trước kia mắc bệnh tim,thân thể yếu ớt, từ sinh hoạt dưới tầng tầng bảo hộ, chút tự do cũng có.

      Tổng cộng phẫu thuật tim ba lần, hai lần trước bởi vì còn , cho nên nhớ , chỉ biết là sau lần phẫu thuật thứ hai, tình trạng phục hồi cũng tệ,khiến cho có được năm sống bình thường, cũng là năm mà gặp được , sau lại bởi vì bệnh tim của tái phát mà tạm nghỉ học, tĩnh dưỡng vài năm rồi bị đưa đến Mỹ phẫu thuật lần thứ ba.

      Mười ba tuổi phẫu thuật lần cuối, nhưng đến hai mươi tuổi mới chính thức đạt được tự do.

      Trong thời gian dưỡng bệnh, trừ bỏ ở nhà hoàn thành chương trình tự học lấy được học vị, chuyện thường làm nhất chính là ngồi ở trước máy tính, tìm hiểu những chuyện khiến cảm thấy hứng thú.

      Bởi vì thời gian nhiều, lại vì sở thích, ép buộc gì cả, học cái gì cũng đặc biệt nhanh, bao gồm viết phần mềm tin học, chế tạo máy, nghiên cứu tài chính và kinh tế cùng khống chế cổ phần, cùng với thiết kế và quản lý.

      Tóm lại trong vài năm đó, tựa như khối bọt biển, ngừng hấp thu hết thảy tri thức mà cảm thấy hứng thú, thẳng đến khi mệt mỏi, lười, phá tan nhà giam bảo hộ , thích vận động thể hình mới thôi.

      Lúc ấy Annade ở Seattle kỳ câu lạc bộ thiết bị cũng tệ lắm, chỉ là kinh doanh quản lý có chút vấn đề.

      Vốn này cũng phải chuyện của , nhưng mà ai biết khi vừa mới thích nơi đó, bọn họ lại muốn chấm dứt kinh doanh, cho nên đành phải từ giữa tham gia, lợi dụng số tiền mà mình ở nhà chơi chứng khoán cùng viết phầm mềm kiếm được, mua lại câu lạc bộ đó, sau đó dạy bọn họ kinh doanh quản lý như thế nào, công ty dần dần bất tri bất giác phát triển tới mức này.

      thực ra, đúng là thực hối hận.

      Nghe , phải “có điểm hối hận”, là “thực hối hận”.

      cho tới bây giờ cũng phải là người có dã tâm, từ đến lớn cũng chỉ có hai tâm nguyện, là thân thể khỏe mạnh, chính là có thể có được cuộc sống tự do tùy tâm sở dục, kết quả ai biết chỉ là vô tình cắm liễu, thế nhưng lại tự hủy tâm nguyện vất vả có được, cuộc sống tự do mà mong muốn lại bị công tác trói buộc.

      Sớm biết như thế, năm đó nên dạy bọn họ kinh doanh quản lý như thế nào, làm cho bọn họ có việc gì đem công ty phát triển lớn như vậy, là phiền chết người.

      Mang theo tâm tình phiền chán, nhanh chóng xem xong văn kiện tay, ký tên lên, sau đó quăng trả lại cho Trương Sùng.

      “Tốt lắm, cầm.”

      thể đưa cho tôi tử tế sao?” Trương Sùng bất đắc dĩ đón được văn kiện trọng yếu mà quăng tùy ý, hoàn toàn biết nên làm thế nào với lãnh đạo trực tiếp lười biếng này, càng làm cho thở dài là người đàn ông lười nhác,đối với nghiệp hề có dã tâm này, lại là nhân vật linh hồn của Annade.

      người thiếu tay hoặc thiếu chân vẫn có thể sống sót, nhưng có đầu lại chỉ có đường chết mà thôi, mà Quan Hàm Tư đối với Annade mà , chính là cái đầu thể thiếu được kia.

      ấy hẳn là rất nhanh tới, cậu có thể rồi.” Quan Hàm Tư vẫy vẫy tay đuổi người giống đuổi ruồi bọ.

      Trương Sùng nhăn mày nhìn cái sau đó liền xoay người rời , tới trước cửa, đột nhiên ngừng lại quay đầu :

      “Đúng rồi, tôi quên cho , tôi là lấy lấy lí do muốn đuổi việc ấy mà gọi ấy tới phòng nghỉ.”

      “Cậu cái gì?” Quan Hàm Tư há miệng khó có thể tin kêu to.

      Trương Sùng thèm để ý tới , lặng lẽ nhếch miệng, nhàng mở cửa rời .

      “Hỗn đản! Cậu là tên chết tiệt!” Quan Hàm Tư đối Trương Sùng quát, nhưng trả lời chỉ là cửa phòng ‘phịch’ tiếng bị đóng lại.

      Tên hỗn đản chết tiệt này, nhớ ngày đó khi Trương Sùng truy lão bà, cho Trương Sùng nghỉ dài hạn vô điều kiện, sau lại còn vì để cho Trương Sùng có thể cùng lão bà cùng nhau định cư ở Đài Loan, lại mở chi nhánh kinh doanh ở Đài Loan cho Trương Sùng quản lý, nghĩ tới Trương Sùng thế nhưng lại lấy oán trả ơn như vậy, là tên hỗn đản!

      Quan Hàm Tư tức giận lấy điện thoại động ra, ấn số điện thoại của Trương Sùng, nhưng tên hỗn đản chết tiệt này lại tiếp điện thoại.

      “Đáng giận!” căm giận cúp điện thoại.

      Cửa phòng nghỉ lúc này vừa vặn bị đẩy ra.
      Last edited: 11/9/14

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 4.2

      “Quan Hàm Tư?”

      nghĩ tới người vội vã muốn tìm lại là Quan Hàm Tư, Tỉnh Vu Hi thấy chờ ở phòng nghỉ, nhịn được ngốc ngây ra lúc, lập tức nhớ tới chuyện cần hỏi.

      xảy ra chuyện gì?” nhanh chóng nhằm phía , mặt lộ vẻ lo lắng cùng sốt ruột, “Có phải hay chị tôi xảy ra chuyện gì?”

      Quan Hàm Tư vẻ mặt mạc danh kỳ diệu nhìn lại , giờ phút này có điểm ràng.

      Có gì lầm lẫn ? vì sao lại hỏi có phải hay chị xảy ra chuyện gì, mà phải hỏi vì sao lại ở chỗ này, hoặc là hướng oán giận, lên án, hay tức giận bất bình hỏi vì sao bị đuổi việc?

      “Chị em có thể phát sinh chuyện gì? Em cái gì?” mờ mịt hỏi.

      Tỉnh Vu Hi trừng mắt nhìn, biểu tình nghi hoặc. “ phải có việc gấp tìm tôi sao?” khó hiểu hỏi.

      “Tôi có việc gấp muốn tìm em?” ngạc nhiên lặp lại lời .

      “Phải.” gật gật đầu, vẻ mặt vẫn là biểu tình nghi hoặc, “ Khi nãy có người chạy tới giúp tôi dạy thay , tôi có khách, hơn nữa bộ dáng dường như có việc gấp, cho nên muốn tôi lập tức đến phòng nghỉ.” Ngừng lại chút, nhìn , “Khách của tôi chẳng lẽ phải là sao?”

      xong, nhanh chóng nhìn quanh phòng nghỉ, xem có phải hay còn có người khác ở đó, nhưng mà trừ bỏ bọn họ ra cũng thấy có người thứ ba ở đây.

      Trương Sùng chết tiệt! Quan Hàm Tư ở trong lòng mắng, thế này mới biết được mình bị đùa giỡn. là hỗn đản!

      “ Khách của em đúng là tôi, bất quá tôi nghĩ em bị lừa.”

      “Bị lừa?” hiểu được lời nghi hoặc nhìn lại.

      “Tôi cùng mọi người nơi này rất quen biết, cho nên bọn họ ngẫu nhiên hay cùng tôi giỡn, chính là tôi nghĩ tới……” bất đắc dĩ, lập tức hướng giải thích,“Thực xin lỗi!”

      nhíu mày, vẫn là chưa ràng lắm, bất quá thầm cảm thấy may mắn hoàn hảo chỉ là mình sợ bóng sợ gió mà thôi.

      cần giải thích, này cũng phải do sai.” Tỉnh Vu Hi lắc đầu, tiếp theo còn : “Nhưng ra tìm tôi có việc sao?”

      “Tôi nghe em bị cảm mạo, tại có khỏe ?” quan tâm hỏi.

      đến tìm tôi vì chuyện này?” kinh ngạc sửng sốt chút, khỏi hoài nghi tính chân trong lời .

      “Phải.” còn gật đầu.

      “Ông trời, chúng ta ở cùng nhà trọ a, tin tức của có thể hay rất linh thông?” nhịn được bật cười ra tiếng, “ Tôi cảm mạo là chuyện cách đây tuần, tại tất cả đều tốt lắm.”

      “Tôi biết, nhưng tôi muốn chính mắt xác định em có việc gì.” Quan Hàm Tư sâu ngóng nhìn , trong mắt lộ vẻ quan tâm cùng tình ý.

      Nhìn như vậy, đột nhiên biết muốn gì mới tốt.

      Đối với người đàn ông này, càng lúc càng có sức chống cự, càng như vậy, càng thể đáp ứng cùng kết giao, bởi vì tuyệt đối muốn mất người bạn tốt như vậy, tuyệt đối muốn.

      tại chính mắt xác định? Tôi đây có phải hay có thể trở về dạy?” ra vẻ thoải mái, cố gắng đem mâu thuẫn cùng giãy dụa trong lòng biểu ra ngoài.

      “Bệnh của em vừa mới khỏe, thể nghỉ ngơi nhiều hơn ngày sao?” Quan Hàm Tư tán thành.

      “Có thể nha, bất quá tôi công tác kiếm được tiền. muốn nuôi tôi sao?” chưa nghĩ nhiều liền giỡn.

      “Được, tôi nuôi em.”

      Tỉnh Vu Hi cứng lại, lại lần nữa có loại cảm giác ra lời. rốt cuộc nên làm như thế nào mới có thể làm cho hết hy vọng với mình, nhưng lại có thể tiếp tục làm bạn tốt đây?

      Làm cho buông tha cho mình, bằng trước làm cho chính mình hết hy vọng với hơn, bởi vì nếu dựa theo tình huống tại tiếp tục phát triển lên, khẳng định đối với quăng khí giới đầu hàng, hơn nữa tại cần phiền não lo cho Gia Quân, thời gian đột nhiên trở nên rất nhiều.

      Có lẽ nên đem chuyện mà suy nghĩ trong tuần nằm ở nhà kia thực , dao sắc chặt đay rối, đoạn tuyệt mọi cơ hội có thể xảy ra.

      vậy chăng? Gỗ dùng ngay thành củi mục. Tôi xem như vậy tốt lắm, bằng cưới chị tôi, trở thành rể của tôi, như vậy tôi có thể danh chính ngôn thuận để nuôi, cảm thấy thế nào?” mỉm cười đối , ngữ khí vừa giả vừa .

      Quan Hàm Tư bỗng nhiên trầm mặc, nhìn chằm chằm , vẻ mặt vốn ôn nhu đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhưng lại có điểm tức giận.

      cần giỡn.” trầm giọng .

      “Ai giỡn với , tôi là .” Tỉnh Vu Hi ý định đùa với lửa.

      “Vu Hi……”

      “Tôi là ngắt lời , “Tôi giới thiệu chị tôi cho nhận thức được ? Tuy rằng chị ấy có điểm mơ hồ, bất quá thực đáng . Chị ấy bộ dạng so với tôi khả ái hơn chút, tóc ngắn như tôi, chiều dài đại khái vượt qua bả vai nơi này ,” hoa tay múa chân ở chỗ dưới bả vai chừng năm cm, “Rất nữ tính, là thực đáng , tôi nghĩ nhất định thích chị ấy.”

      “Người trong lòng tôi là em.” lại thanh minh.

      “Tôi biết, trước cũng cho tôi biết, bất quá trước kia cũng có rất nhiều người thích tôi, cuối cùng cũng đều thích người khác, cho nên……”

      “Tôi .” nhếch đôi môi, lạnh giọng ngắt lời .

      “Ai, loại tình này ai cũng thể cam đoan.” liếc mắt nhìn , ra vẻ thèm để ý vẫy tay .

      “Tôi có thể cam đoan.”

      đừng chấp nhất như vậy, trước cùng chị tôi gặp mặt được ? Tôi cảm thấy thực thích hợp làm rể tôi, chị tôi nếu gả cho , nhất định thực hạnh phúc, tôi có dự cảm.” cười đến đắc ý, có vẻ rất bội phục dự kiến của mình.

      Nhưng Quan Hàm Tư cũng tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      trầm mặc nhìn , ánh mắt lợi hại nghiêm túc, cơ hồ làm cho thể nhìn thẳng.

      làm chi lời nào?” bắt buộc chính mình nhìn chăm chú vào , giả bộ thoải mái hỏi.

      “Em là cố ý sao?” hoãn thanh hỏi.

      “Cái gì cố ý?” giả bộ khó hiểu.

      “Biết người trong lòng tôi là em, lại cứng rắn muốn đem tôi giao cho chị em.” mặt chút thay đổi hỏi: “Em cho là làm như vậy có thể khiến cho tôi rút lui có trật tự, đối với em hết hy vọng sao?”

      “Tôi chỉ là hy vọng đem thời gian lãng phí người tôi mà thôi, hơn nữa……” Tỉnh Vu Hi cúi đầu, lấy ngữ khí vô tội đáp lại, “Tôi cảm thấy làm rể của tôi tốt lắm, nếu là , tôi có thể yên tâm đem chị mình giao cho .”

      Bọn họ bốn phía tràn ngập mảnh yên lặng, biết suy nghĩ cái gì, mặt có biểu tình hoặc phản ứng thế nào, bởi vì căn bản dám ngẩng đầu lên nhìn .

      đúng, là cố ý. Nhưng cũng là suy nghĩ, có lẽ này là cách duy nhất có thể khiến hai người bọn họ cùng hết hy vọng,mà ,vẫn có thể ở bên cạnh như người bạn tốt.

      Chỉ cần thành rể của , như vậy mọi vấn đề khó khăn tựa hồ đều có thể giải quyết dễ dàng.

      Nhưng vì sao khi nghĩ như vậy, trong lòng lại có cảm giác khó chịu?

      “Em là sao?” đánh vỡ trầm mặc.

      “Cái gì?” ngửa đầu, lập tức bị vẻ mặt lạnh lùng ác liệt của dọa sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc.

      “Cho rằng tôi thực thích hợp chị em?” Quan Hàm Tư .

      Tỉnh Vu Hi do dự mím miệng, lại trầm mặc trong chốc lát mới lên tiếng trả lời, “.”

      Chỉ thấy chớp mắt cái, cặp mắt bình thường luôn đối với biểu lộ ôn nhu cùng thâm tình, nháy mắt bịt kín tầng lãnh khốc, cùng với trầm chưa bao giờ gặp qua.

      “Được.”

      “Được cái gì?” phản ứng lại, chỉ cảm thấy xa lạ làm cho kinh hoảng, dường như bị toàn thân đột nhiên bị đá cước, cảm giác thực thoải mái.

      liếc mắt nhìn cái, chậm rãi : “Đem chị em giới thiệu cho tôi.”

      thế nhưng “Đem chị em giới thiệu cho tôi”!

      Tỉnh Vu Hi ở giường lăn người, cảm giác vừa tức giận lại phiền não, ngủ yên.

      Bên giường đồng hồ báo thức kim phút dạo qua vòng lại vòng, mắt thấy nằm giường qua hơn hai giờ, vẫn hoàn toàn thể vào giấc ngủ, mà hết thảy vẫn nghĩ tới người đàn ông họ Quan ở lầu sáu kia, bởi vì thế nhưng lại ra những lời đó!

      là……

      là như thế nào?

      Trong đầu đột nhiên thoát ra thanh hỏi như vậy, làm cho nhịn được sửng sốt.

      Là chính ngươi muốn giới thiệu Vu Hiểu cho . Thanh kia lại lần nữa vang lên. Là ngươi cảm thấy cùng Vu Hiểu thực thích hợp, còn thực thích hợp làm rể của ngươi, mà chính là tiếp nhận đề nghị của ngươi mà thôi, ngươi phẫn nộ cái gì, lại phiền não cái gì?

      biết, biết hết thảy đều là bắt đầu ở , nhưng là…

      Nhưng là cái gì? Thanh kia lại vang lên.

      nôn nóng ở giường giang người thành hình chữ đại, mở to mắt tức giận, nhìn trần nhà mảnh tối đen, chỉ cảm thấy bực mình.

      Nhưng là cũng cần phải nhanh như vậy liền chấp nhận đề nghị của , cần khẩn cấp muốn đem Vu Hiểu giới thiệu cho như vậy ? buồn bực nghĩ. như vậy rốt cuộc tính cái gì? cái gì người trong lòng , cái gì thích người khác, còn cam đoan, cam đoan cái đầu! ( >”< tỷ mâu thuẫn quá a)

      Xem ra ngươi căn bản chính là thích người ta rồi. Thanh trong đầu thẳng.

      cả người cứng đờ, lập tức lớn tiếng bác bỏ, “Mới có!”

      có sao?

      Lúc này vang lên phải là thanh trào phúng trong đầu, mà chính là thanh trung thực trong lòng .

      có dám thề chính mình động tâm, thương , muốn cùng kết giao, có lo lắng,e sợ nếu mình cùng kết giao, có khả năng từ thích trở thành chán ghét, cho nên mới muốn đẩy ra sao?

      “Vu Hi?” cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tỉnh Vu Hiểu từ ngoài cửa thăm dò tiến vào. Ban nãy Tỉnh Vu Hi kêu to đánh thức ,khiến tới đây.

      “Vu Hi?” lại gọi tiếng, bởi vì từ góc độ đứng nhìn thấy em nằm thẳng giường thức hay ngủ.

      “Vâng.”

      giường truyền đến tiếng đáp lại nhàng, Tỉnh Vu Hiểu lập tức yên tâm đẩy cửa phòng ra, sau đó vào trong phòng.

      “Em gặp ác mộng sao? Chị vừa mới nghe thấy em kêu.” ngồi ở bên giường, quan tâm nhìn em mở to hai mắt nằm thẳng giường.

      “Chị, chị làm xong việc rồi sao?” Tỉnh Vu Hi làm nũng hỏi.

      “Chị chuẩn bị ngủ.”

      “Cùng em ngủ được ?” Tỉnh Vu Hi xoay người nằm nghiêng, chừa chỗ cho Tỉnh Vu Hiểu.

      “Em gặp ác mộng?” Tỉnh Vu Hiểu đưa tay sờ sờ trán , “Em chờ chị chút, chị sang kia tắt đèn xong qua đây, được ?”

      “Được.” ngoan ngoãn gật đầu.

      Tỉnh Vu Hiểu lập tức theo bên giường đứng lên, ra cửa phòng, lát sau, chỉ thấy ôm gối đầu của mình lại lần nữa đến.

      vừa nằm xuống, Tỉnh Vu Hi lập tức sáp lại, đưa tay ôm lấy , sau đó đem toàn bộ đầu rúc vào trong lòng .

      “Làm sao vậy? Em vừa gặp ác mộng đáng sợ như vậy sao? Chỉ là giấc mộng mà thôi, em đừng nghĩ tới nó là được.” Tỉnh Vu Hiểu vỗ vỗ bả vai , trấn an.

      thủy chung mở miệng chuyện, nhưng cũng buông tay, vẫn ôm chặt như cũ.

      Đồng hồ báo thức ở đầu giường vang lên tích tắc, Tỉnh Vu Hiểu công tác mệt mỏi ngày rất nhanh liền vào giấc ngủ, truyền ra tiếng hít thở vững vàng, nhưng Tỉnh Vu Hi lại vẫn ngủ được.

      nhàng nâng đầu lên, buông chị ra, để cho chị mình có thể có giấc ngủ tốt hơn, về phần ……

      lại lần nữa xoay người nằm thẳng, trợn mắt nhìn trần nhà ngẩn người.

      thương Quan Hàm Tư sao?

      Đúng vậy, nếu chịu hỏi lương tâm mà thực, như vậy đáp án là đúng vậy, thương ta.

      Nhưng thừa nhận chuyện ấy cũng có gì thay đổi đâu? Có thể thay đổi vận mệnh luyến ái như bị nguyền rủa của sao?

      nghe qua nhiều người đàn ông ích kỷ lại lạnh lùng, nghe lâu cũng có cảm giác gì, nhưng giống với họ, chỉ cần tưởng tượng ra câu đó, liền cảm thấy thực khó thở.

      muốn nghe thấy ích kỷ lại lạnh lùng, muốn nhìn thấy xoay người rời quay đầu lại, muốn cùng trở thành người xa lại, cả đời qua lại với nhau, muốn.

      Cho nên, có thể làm như thế nào? rốt cuộc nên làm như thế nào đây?
      Last edited: 11/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :