1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mãnh nam đầu gỗ theo đuổi cô dâu - Hắc Khiết Minh (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.2


      Đường Lâm biết họ Bart nhưng lại nghĩ rằng là con của Phú Khả Địch Quốc George- Bart.

      Khi ba chị dâu của cho biết, mới hiểu được, người đàn ông này chỉ viết lập trình, mà còn làm chủ công ty, nhưng chỉ danh nghĩa mà thôi, bởi vì thích viết lập trình chứ thích kinh doanh, tuần chỉ đến công ty ngày, chính là ngày thứ sáu thần bí.

      biết mình muốn gì nhưng đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa trở nên rất lớn.

      Vốn chỉ biết bán lập trình của mình có chút tiền, cho nên thuê căn nhà kia và bên trong có những thiết bị đắt tiền, nhưng bây giờ chỉ sợ phải chỉ có chút tiền mà thôi.

      Việc các ấy nhờ cũng phải việc gì lớn. Các ấy muốn khuyên Adam về nhà ở qua lễ Giáng Sinh.

      Chuyện này xem ra rất đơn giản, nhưng khi thực còn khó hơn trời.

      "Cha và Adam có khác biệt (giữa hai thế hệ)." Bạch Vân .

      "Lão đầu tử kia đều có khác biệt với các con của ông ấy." Ninh Ninh trợn mắt .

      "Đừng như vậy chứ, em cảm chị cảm thấy ra George cũng có lỗi trong việc này." Oa Oa đỡ cho cha chồng.

      Bạch Vân cười cười, tiếp tục : "Tôi biết có biết hay , nhưng Adam sợ... thích chó là có nguyên nhân."

      "Tôi biết." Đường Lâm giọng , " ấy có với tôi."

      Bạch Vân nhíu mày, cả cái này Adam cũng , sợ rằng Adam có tình cảm với ấy rồi, như vậy chuyện này dễ dàng hơn.

      " biết vậy là tốt rồi." Oa Oa ngồi thẳng người, "Mùa thu năm ngoái tôi cưới Alex, lễ Giáng Sinh tôi với Alex và cặp đôi song sinh trở về đại trạch ăn Tết cẩn thận.... Ách, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

      "Ngoài ý muốn?" Đường Lâm sửng sốt.

      "Lễ Giáng Sinh, phải đều phải tặng quà sao? Tôi nghe Alex Adam mình ở Seattle này, ngay cả người giúp việc cũng có, cho nên mới đưa cho nó... Ách... Cái kia..." Oa Oa lúng túng cười.

      "Cái nào?" Đường Lâm nghe hiểu nên hỏi lại.

      " ấy tặng Adam con chó ." Ninh Ninh tươi cười , "Vì muốn làm cho nó kinh ngạc, lại đặc biệt đợi khi nó ngủ để con chó kia lên giường của nó, chuyện gì xảy ra sau đó có thể tưởng tưởng được."

      "Cái gì?" Lần này ngơ rồi.

      "Tôi cố ý, tôi cũng biết nó sợ chó." Oa Oa lẩm bẩm : "Người ta cũng chỉ có ý tốt mà thôi, ai biết Alex khi còn bé lại xấu tính như vậy."

      "Khi còn bé Alex và Hawke cũng làm như vậy với nó, nhưng họ thả chó mà thả Doberman căn cửa, to lớn dữ dằn." Ninh Ninh tức giận : "Khi đó Adam mới năm, sáu tuổi tỉnh dậy lại nhìn thấy con chó kia liền sợ chết kiếp, nghe nó muốn động cũng dám động, cứ nhìn chằm chằm con chó kia, mãi đến khi quản gia nhìn thấy nó liền đến phòng nó tìm mới phát . Tóm lại tuy là con chó nhưng khi nó tỉnh lại thiếu chút nữa là phát điên."

      Oa Oa thở dài : "Khi đó căn bản tôi biết mình làm sai điều gì, Adam cứ tưởng là do Alex và Hawke làm, ngày đó sau khi tranh cãi với bọn họ, liền dọn đồ quay về Seattle ngay trong ngày, cho nên tôi có cơ hội giải thích với nó. Sau đó tôi mới biết những chuyện mà Alex và Hawke làm với nó khi còn bé, nhưng khi tôi gọi điện cho nó, ngoài mặt nó chấp nhận lời xin lỗi của tôi, nhưng sau đó nõ cũng trở về Los Angeles nữa, nên chúng tôi đoán lễ Giáng Sinh năm nay nó cũng trở về ăn tết."

      Lo lắng, xoa hai tay vào nhau Oa Oa làm ra vẻ đáng thương nhìn Đường Lâm : "Tôi biết mới trước đây Alex làm rất nhiều chuyện tốt với Adam, nhưng sau này ấy cũng hối hận rồi, chỉ là mở miệng lời xin lỗi được, chuyện cũng qua nhiều năm, tình cảm em bọn họ cũng tốt hơn rất nhiều nhưng chỉ vì chuyện này mà cãi nhau. Ngoài miệng nó có gì nhưng thực ra nó rất để ý."

      "Hawke cũng thế." Ninh Ninh hít sâu : " ấy vẫn cực kỳ để ý những việc mình làm với Adam, nhưng tình cảm của ấy với Alex cũng tốt, bên là tình cảm của người trai tốt bên là lòng áy náy với em trai, lần này ấy bị kẹp ở giữa tâm trạng rất tồi, Hawke có biện pháp khắc phục chuyện này liền tìm đến tôi, tôi cũng sắp bị phiền chết rồi."

      Bạch Vân bất đắc dĩ cười cười, nhìn Đường Lâm : "Chuyện là như vậy, Adam vẫn có trở lại Los Angeles, cha tức giận tới mức muốn đến đây bắt nó, nhưng ông ấy lại bị bệnh tim, ở cùng chỗ với Adam cũng tốt lắm, tôi sợ ông ấy vừa tới lại tranh chấp với Adam, cho nên chúng tôi mới đến đây. Nếu có thể chúng tôi hi vọng có thể khuyên Adam quay lại Los Angeles qua lễ Giáng Sinh, đến lúc đó em bọn họ ở cùng chỗ, có khởi đầu còn hơn cứ để chuyện này ngày càng khó giải quyết."

      Đường Lâm dở khóc dở cười nhìn các ấy, lâu sau mới : "Các quá coi trọng tôi rồi... tôi cùng ấy... mới biết nhau lâu, ấy làm sao có thể nghe tôi khuyên?"

      " đâu, cả nguyên nhân khiến nó sợ chó nó cũng với , nếu phải nó thích chắc canh nó , bình thường nó rất để ý chuyện này. Mà xem, nó ở cùng , cũng còn sợ chó nữa, còn có thể tắm cho chó nữa." Oa Oa cầm tấm hình bàn lên lắc lắc, bày ra vẻ mặt cầu xin giúp đỡ, "Làm ơn! làm ơn! Chỉ cần chút thôi... nếu như là lời của , chừng..."

      "Các chị ở đây làm cái gì?" giọng khàn khàn bất mãn rống lên, cắt đứt lời của Oa Oa.

      Bốn trong phòng khách hoảng sợ, rối rít quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Adam đứng ở cửa phòng, đầu tóc rối bời, vẻ mặt khó chịu căm tức.

      "Hi, Adam." Bạch Vân bình tĩnh mỉm cười, "Bọn chị đến thăm em nha!"

      ***
      hai lời, liền đuổi toàn bộ họ ra ngoài.

      "Ầm" cửa chính bị đóng mạnh lại trước mặt ba , Đường Lâm kinh ngạc : "Adam đừng như vậy, Bạch Vân họ cũng có ác ý."

      " có cũng do họ ."

      "Em biết lòng dạ lại hẹp hòi thế đấy." nhíu mày dịu dàng .

      "Bây giờ em mới biết." lạnh lùng .

      "..." á khẩu, lâu sau mới : "Dù sao họ cũng là chị dâu của ."

      "Vậy sao?" tức giận vì thay cho ba chị dâu kia, liền thốt lên: "Mắc mớ gì tới em?"

      Đúng vậy, liên quan gì đến ? bị nhóm chị dâu của làm cho lú lẫn rồi, cho nên mới cho rằng thích ... tự cho mình cái quyền có thể quan tâm đến .

      Mắc mớ gì đến em?

      thanh lạnh lùng của vẫn còn vang vọng trong khí, từng chữ từng chữ lọt vào tai , Đường Lâm biết phải gì, nhìn biểu tình lãnh khốc của chỉ cảm thấy đau lòng.

      "Là lỗi của em, em nên xen vào chuyện của người khác." tự giễu cười cười, mở cánh cửa trước mặt ra, thản nhiên , "Chẳng qua đây là nhà em, người có quyền đuổi khách là em mới đúng, làm phiền cũng ra ngoài ."

      Giống như bị tát cái, thể tin được trừng, "Em đuổi ?"

      "Đúng." Nắm chặt tay cầm cửa, mặt hề đổi sắc .

      nghiêm mặt đứng tại chỗ trừng, ba kia vẫn đứng trước cửa, chẳng qua có ai lên tiếng chuyện.

      giây sau, xoay người, cũng quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi nhà.

      Đường Lâm nhìn nhóm chị dâu của , nở nụ cười cứng ngắc khẽ gật đầu sau đó đóng cửa lại.

      Trán tỳ cửa, tiếng động rơi nước mắt.

      Lòng đau quá, đau quá...

      Sau khi biết mình dám với , bởi vì sợ đáp lại tình đó, vốn muốn nghĩ đến cuộc sống sau này, làm bộ như mới đối xử dịu dàng với như vậy.

      biết Kiều Khả tới bên khi nào, nó liếm tay , ngửa đầu nhìn vẻ mặt đau thương.

      xoay người ngồi xuống, ôm lấy cổ nó, nhưng vẫn ngừng rơi nước mắt.

      biết bao lâu sao, đèn nhà đối diện sáng lên, thấy đứng ở cửa phòng bếp, hai đút trong túi quần, vẻ mặt cứng ngắc cách con đường trừng mắt nhìn .

      Cả mặt đều là nước mắt, biết nhất định thấy được.

      Vốn cho rằng chỉ cần thích là đủ rồi, tại mới biết được, lòng tham của quá lớn...

      Nhưng người đàn ông này hiểu, khi chăm chú nhìn , "Tạch" tiếng đưa tay tắt đèn , che giấu vẻ chật vật của mình, xoay người mang theo Kiều Khả vào phòng ngủ.

      ****
      Đáng chết!

      đáng giận!

      Khóc cái gì? Khóc có gì tốt?

      ràng mới là người đuổi về, tại sao lại ở bên kia khóc!

      Ầm..

      đấm cụ cái lêm bao cát, bao cát phát ra thanh lớn.

      Nghĩ đến tối hôm đó dùng bộ dáng đó nhìn , giống như tất cả lỗi đều tại , liền nổi giận. tuần rồi, tìm , vậy mà cũng biến mất tin tức gì.

      Có lầm hay ? cũng làm gì, chẳng qua là đuổi những lương tâm kia ra ngoài mà thôi, liền tức giận, biết trong đầu nghĩ gì nữa!

      Ầm, ầm...

      lại thực cú đấm móc, sau đó lại cú đấm nữa.

      Con bà nó, đều tại mấy người kia làm hại! ràng trước đó rất tốt, biết những người kia gì với ! Hại biến thành thần kinh, thần kinh.

      Phụ nữ đều là những kẻ điên!

      Ầm, ầm, ầm, ầm...

      Mồ hôi của rơi như mưa, căm hận dùng toàn lực đấm vài cú, mỗi quả đấm đều khiến bao cát đung đưa rất mạnh.

      "Adam."


      Chương 9.3


      sửng sốt, xém nữa là bị bao cát va vào mặt, nghiêng người tránh nhanh như chớp, nhìn lại, là Alex.

      Làm cái quỷ gì vậy? Mấy ngày nay mỗi người đều tùy tiện ra vào nhà , nhà sắp biến thành công viên rồi.

      Trời đánh, phải tìm người đổi toàn bộ khóa dưới lầu mới được.

      Bao cát vẫn đung đưa, vươn tay giữ nó lại, mặt thay đổi hỏi: " tới đây làm gì?"

      "Cùng đánh với đồ vật có ý nghĩa, hay em ta thử so tài ." Hỏi đằng Alex trả lời nẻo, nhướng mày : "Em còn có bao tay ?"

      Adam mím môi trừng , lâu sau mới lấy đôi bao tay bên cạnh hộp tủ ném cho Alex.

      Alex bắt lấy, cởi áo vest, áo ghi-lê và giày ra, sau đó thoát cà vạt để qua bên vừa xắn tay áo lên vừa thản nhiên : "Hình như rất lâu rồi chũng ta chưa đánh quyền phải?"

      Là rất lâu, sau mười tám tuổi còn đánh quyền với Alex rồi.

      Vì để bọn họ có thể tự bảo vệ bản thân, từ lão già tìm người đến dạy bọn quyền , mấy em bọn họ cùng nhau đánh quyền, ngay từ đầu kỹ thuật của là kém nhất, trước đây vừa thấp lại vừa béo, luôn bị mấy người chơi đùa sân quyền , kết quả cuối cùng là luôn bị KO (knock out) ngã xuống đất.

      Alex là lão cáo già thắng thua đều bắt đưa tiền đặt cược, sau đó sai khiến làm việc.

      Sau đó cố gắng để theo kịp họ, nhưng thủy chung đánh vẫn thắng.

      hận nhất Alex luôn bày ra bộ dáng nhàng thoải mái, giống ấy đánh thắng mình là điều tất nhiên.

      Đợt khi trưởng thành, cuối cùng thể trạng cũng tốt hơn nhưng người này lại du học, chưa từng có cơ hội báo thù, lần cũng có.

      " muốn đánh cược cái gì?" Adam trừng Alex, lạnh lùng .

      " thắng, em về nhà ăn Tết." Alex mang bao tay, cột chặt dây đai, nhìn : "Em thắng, tất cả đều nghe theo em, nếu em muốn về, lo liệu chỗ lão già."

      hơi híp mắt, đồng ý, "Được."

      Alex nhếch môi mỉm cười.

      "Em qua cái tuổi mười tám rồi." Adam nhìn thấy nụ cười của Alex liền cảm thấy khó chịu.

      " biết!" Alex bước lên cái đệm, về phía , môi vẫn mỉm cười, "Đến đây ."

      Đó là tín hiệu, quả đấm bay thẳng đến bên má phải của Adam, cúi đầu né tránh, bước chân di chuyển đệm vẫn rất nhàng, nhanh chóng di chuyển quanh Alex.

      Adam bày ra thế phòng ngự, vội truy đuổi Alex, quả đấm của Alex có lực mạnh, nhanh tốc độ ra đòn lại rất nhanh, trước đây ăn ít thiệt thòi dưới tay Alex.

      Chẳng qua bây giờ trả lại toàn bộ.

      ***
      Lúc nửa đêm, Adam nằm trêm đệm, làm như thấy bóng đen sáng quắc trần nhà, toàn thân đều mồ hôi, thở hổn hển ngừng.

      "Xin lỗi." Giọng Alex vang lên bên tai.

      buồn bực lên tiếng, lâu sau giọng khàn khàn vang lên, "Tại sao?"

      "Vì ghen tỵ với em." Alex cười khổ, "Charlotte có thể vì em mà ở cạnh lão già, còn Elise lại lựa chọn rời để ở lại nơi đó."

      Adam sửng sốt, có nghĩ tới nguyên nhân nhưng ngờ lại có ngày chính miệng Alex thừa nhận, chứ đừng có thể nghe được lời xin lỗi của ấy.

      Nhất thời cảm thấy trong lòng rối loạn, im lặng lúc mới : "Đó phải lỗi của em."

      " biết." Alex cười khan : "Chẳng qua lúc đó mới tám tuổi, mà còn bị chiều hư nữa." Alex ngồi dậy, nhìn bên mặt Adam, thu lại nụ cười, nghiêm mặt : "Em có thể tha thứ cho ?"

      Adam nhìn ba đè đầu cưỡi cổ mình nhiều năm, đáy mắt lên cảm xúc phức tạp, "Tại sao lại là bây giờ?"

      Alex hít sâu hơi, ngập ngừng : " vẫn muốn , chỉ là biết mở miệng như thế nào, sau đó thời gian cứ trôi qua năm lại năm, chỉ có thể bồi thường cho em ở phương diện khác."

      Adam sửng sốt, đột nhiên hiểu ra chuyện, "Chuyện công ty là do với lão già và Lam Tư?"

      Alex chỉ cười, cũng phủ nhận.

      ra là do ấy, Adam vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao hai người kia lại ngoan cố như vậy, cho tới bây giờ vẫn chịu nghe , tại sao lại thỏa hiệp đồng ý cho làm chủ danh nghĩa.

      ngồi dậy trừng Alex, Adam biết mình nên cám ơn với Alex, thế nhưng nhìn lại người ức hiếp mình nhiều năm, chỉ có thể trừng, thế nào cũng thể ra miệng.

      "Thôi, huề nhau ." Alex cười cười vỗ vỗ đầu vai , rồi đứng lên sau đó vươn tay về phía .

      Adam chần chờ chút, mới đưa tay ra cầm lấy tay Alex, đển ấy kéo mình đứng lên.

      "Đáng chết, già rồi!" Alex tự giễu lấy tay đỡ thắt lưng của mình, nhìn lẩm bẩm oán giận, " hơn ba mươi rồi, em thể xuống tay chút sao?"

      Adam trừng tức giận : "Trước kia xuống tay có khi nào ?"

      Alex nghe vậy bật cười, " đùa, thua dưới tay tiểu đệ như em rất khó coi, em có biết sức lực của em rất lớn ? Người tuổi nhưng sức lực rất lớn giống như Man Ngưu (người thô bạo), nếu mạnh tay sơm thua dưới tay em rồi."

      Adam ngẩn ra, bỗng nhiên lại bỗng nhiên lại hiểu thêm chuyện, tại sao về sau người này tìm đánh quyền nữa, hiển nhiên vừa bắt đầu ấy biết bao giờ thắng được mình, cho nên khi nghỉ hè trở về nhà cũng tìm đến sách vở để tránh nguy cơ đánh quyền.

      là...

      biết trong mấy em, Alex là cáo già nhất, gian trá nhất!

      Adam rầu rĩ nghĩ vậy, nhưng khi Alex cái lảo đảo suýt ngã lại đưa tay ra đỡ.

      Alex khoác vai nhìn cái, lại lộ ra nụ cười làm người ta chán ghét, nhịn được nhíu mày, trong nháy mắt muốn đánh tên này ngã mặt đất thể bò dậy được mới thôi.

      Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ, vẫn làm như vậy, như tâm tình vẫn rất vui, ít nhất mắt phải Alex cũng sưng tím, mà lần này còn KO người này nữa chứ.

      tại nhớ tới, vẫn thấy sung sướng!

      Vừa rồi tấm kia phát tiết hết oán hận nhiều năm trong lòng.

      Thôi, nghĩ đến điều này so đo thiệt hơn với người này nữa.

      Adam đỡ Alex lên lầu , lấy miếng thịt bò trong tủ lạnh đưa cho Alex để đặt lên con mắt sưng to của mình.

      "Shit..." Alex đắp miếng thịt lên, đau đến nỗi mắng ra tiếng, ngửa đầu, dựa lưng vào ghế, dùng con mắt còn lại nhìn Adam, "Adam, nơi này của em có rượu ?"

      "Chỉ có Vodka." Adam cũng tê liệt ghế ngồi giống Alex.

      "Cho ly được ?" Alex .

      " uống say làm sao trở về được?" Adam nhúc nhích .

      "Em thể chứa chấp đêm sao?" Alex cười khổ hỏi.

      "Nơi này của em phải là khách sạn." Adam kêu lên, nhưng vẫn đứng lên, lấy bình rượu trong tủ ra, rót cho Alex ly, "Này."

      Alex khẽ uống hớp, mặc cho chất lỏng kia chảy vào cổ họng, từ từ thả lỏng cơ thể.

      Alex nhắm mắt lại thở dài, hỏi Adam: "Em về nhà qua lễ No-ell sao?"

      Adam lại trở về tư thế ban đầu, trừng mắt nhìn trần nhà, lâu sau mới : "Còn ."

      "Oa Oa cố ý tặng em con chó kia." Tuy nhiên chuyện này qua làn nhưng căn bản Adam thèm nghe, Alex nhịn được giải thích lần nữa, " ấy biết với lại cũng biết ấy tặng em chú chó."

      "Em hiểu." Adam .

      Alex im lặng lúc, lại uống ngụm rượu mới : "Em đừng trách bọn Oa Oa, các ấy chỉ lo lắng cho em mà thôi."

      Adam nghe vậy, nhịn được trợn trừng mắt, "Là nữ thích lo chuyện bao đồng đúng hơn."

      "Cho là vậy ." Alex bật cười.

      " biết thích chị ấy ở điểm nào nữa?" Adam hừ tiếng, thầm.

      "Rất nhiều phải chỉ điểm mà thôi." Khóe môi Alex chứa ý cười, nhíu mày , "Còn em? nghe em cực kỳ thích vị tiểu thư ở đối diện."

      Adam cứng người, cơn tức lui giờ lại bộc phát lên, hết sức khó chịu bật thốt lên: "Em mới..."

      "Adam!" Alex mở miệng cắt ngang lời , ngồi thẳng người, lấy miếng thịt mắt xuống cảnh cáo , "Đừng những lời khiến mình hối hận."

      trừng Alex, im lặng dựa lưng vào ghế dựa.

      "Em thích ấy sao?" Alex nhìn vẻ mặt vừa khoa chịu vừa ấm ức của em trai cảm thấy thú vị.

      Sắc mặt Adam càng khó coi, hai tay khoanh trước ngực câu cũng mà chỉ trừng Alex.

      "Có muốn biết vì sao ấy lại đuổi em ra khỏi cửa?" Alex nhíu mày hỏi.

      Mẹ nó, những kia lại × , tất cả đều miệng rộng.

      Adam cảm thấy xấu hổ, vừa giận vừa hờn, nhưng vẫn là... Chết tiệt vẫn là muốn biết tại sao.

      hiểu tại sao mới là đương trong cuộc lại biết, nhưng Alex lại biết, nhưng cũng phải người này kết hôn hai lần, có lẽ ta biết nguyên nhân...

      Mẹ nó!

      há miệng mấp máy môi, lâu sau mới ồm ồm , "Tại sao?"

      Alex mỉm cười, "Bởi vì, chỉ thích vẫn đủ."

      "Có ý gì?" Adam nghe hiểu, khó chịu hỏi lại.

      "Còn lại tự em nghĩ ." Alex lại dựa vào lưng ghế, đặt miếng thịt lại lên mắt, tâm tình khoái trá : "Đúng rồi, vợ muốn chuyển lời đến , trước mắt Kiều Khả ở đại trạch em cần lo lắng."

      Kiều Khả ở Los Angeles?

      cả kinh, bật dậy, "Tại sao nó ở đó? Đường Lâm đâu?"

      "Ah, em biết sao?" Alex bình chân như vại : "Bởi vì em làm người ta khóc, bọn Bạch Vân yên tâm cho nên ngày hôm sau liền đến nhà tìm ấy, mấy người họ chuyện rất hợp nhau, sau đó Đường tiểu thư ấy nhận được công việc chụp hình, cho nên mới nhờ Oa Oa chăm sóc con chó kia."

      ? ấy thậm chí tiếng liền ?

      đúng, chờ chút, có phải Alex vừa mới nhắc tới công tác? công tác?

      "Tạch" sợi dây thàn kinh bị đứt, trong đầu Adam trống rỗng, hiểu tại sao lại hoảng sợ, " cái gì?"

      "Đường tiểu thư nhờ Oa Oa chăm sóc con chó kia."

      " phải câu này! mới vừa ấy công tác?"

      "Đúng vậy, ấy mới nhận được công việc, ngày hôm qua xuất ngoại."

      mới cầm lại được máy chụp hình lại chạy công tác? bị cảm mới khỏi được bao lâu, nhưng cả đứng cũng vững, vậy mà dám bỏ chạy công tác? đáng chết kia mỗi lần phải đến biên giới đến nơi hoang dã, thân thể yếu ớt như vậy làm sao có thể lên núi xuống biển, chết ở nơi nào có quỷ mới...

      "Nơi nào?" Mặt Adam mặt xám như tro, nắm chặt quần áo của mình hỏi: " ấy chạy đâu công tác?"

      "Brazil và Peru." Đáy mắt Alex lên tia giảo hoạt, mở miệng bổ sung thêm: "Khu vực sông Amazon."

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.1


      Biển mênh mông phản xạ ánh nắng mặt trời, ánh sáng rực rỡ màu vàng khiến người ta thể mở mắt ra được.

      ngồi ở mũi thuyền, lấy máy chụp hình ra, dùng vải sạch lau màn hình, lau sạch dụng cụ kiếm tiền của .

      Địa phương quỷ quái này bừa buồn chán vừa nóng, mặc dù thỉnh thoảng mặt sông có gió, nhưng gió thổi vào người mồ hôi lại nhễ nhại rất khó chịu, thuyền thẳng tới, bình thường chỉ khi nào thuyền ngang qua bóng của bụi dây leo mới thấy mát, chỉ là dưới bóng cây rất nhiều muỗi vằn và ruồi khiến người khác phải sợ hãi.

      lâu sau thuyền rời khỏi dòng chảy chính, ngoặt vào nhánh sông, vào giữa rừng mưa nhiệt đới, thuyền ở trong dòng sông nhô lên theo cơn sóng lớn, rong rêu, và bèo cũng nhấp nhô dao động theo cơn sóng đó.

      Đường Lâm lau sạch máy chụp hình liền cất các thiết bị vào trong rương, mới lắp phim thấy con rắn xinh đẹp cuốn vào cành cây khô, ra hiệu cho lái thuyền người Ấn Độ giảm tốc độ, để thuyền chầm chầm lướt qua nó.

      từ các góc độ khác nhau liên tục chụp hình, đến địa phương này được vài ngày cũng chụp được trăm tấm ảnh từ thực vật đến phong cảnh.

      chỗ công tác luôn luôn cực kỳ thoải mái, nhưng mà nơi càng xa xôi càng ít người khai thác cho nên cảnh đẹp tự nhiên khiến con rung động.

      con vẹt xinh tươi rực rỡ bay lướt qua đầu , xém chút nữa là có thể bắt được nó, sau đó lại chụp hết cuộn phim, lại đổi cuộn mới.

      luôn tận lực nắm bắt cơ hội chụp ảnh, cho dù bây giờ kỹ thuật của tốt hơn nhiều so với lần đầu tiên cầm máy chụp hình, nhưng mỗi lần cầm máy lên có thể chụp được bao nhiêu liền chụp, đó là theo thói quen nhiều năm kinh nghiệm khiến hiểu được, tấm hình đẹp bĩnh viễn bao giờ ít, tấm này chụp từ góc độ này đẹp, có lẽ góc độ đó còn đẹp hơn, bây giờ ánh sáng tốt nhưng giây sau ánh sáng tốt hơn.

      Nhánh sông chảy sâu vào trong rừng rậm thấy tia mặt trời, phía trước có ánh sáng, mấy ngày trước bọn họ chọn bờ biển này làm nơi ở tạm, trong nơi ở họ nấu cơm, ở xa cũng nghe được mùi thơm của thức ăn.

      đeo rương thiết bị chụp ảnh của mình lên vai, chuẩn bị khi thuyền đến gần bờ xuống thuyền, liếc mắt cái liền thấy người đàn ông cường tráng đứng bờ biển.

      Trong nháy mắt tưởng mình nhìn lầm, dù sao trong trí nhớ của người đàn ông kia trắng từ đầu đến chân, chứ giống người đàn ông trước mặt , cơ thể phơi nắng da thành màu đồng, hơn nữa làm sao lại xuất ở đây? Bình thường gọi công viên cứ như lấy mạng vậy, huống chi đây là rừng mưa nhiệt đới.

      Nhưng là... chưa từng gặp người nào có mái tóc màu bạch kim như ...

      Thuyền càng tiến vào, tim đập càng nhanh, họng thắt chặt, khuôn mặt của càng ngày càng ràng, vẻ mặt rất bình tĩnh, con màu hổ phách lóe lên.

      Người lái thuyền tắt động cơ, dùng kỹ thuật tốt nhất khiến thuyền dừng lại ngay trước nơi ở tạm.

      , bị nắng ăn đen.

      lội nước đến cạnh thuyền, vươn tay ra vòng ra eo ôm lên bờ.

      Giật mình nhìn , vẫn hơi mù mờ, dám tin vào mắt mình.

      " ở đây làm cái gì?" Khi thả mặt đất liền hỏi.

      "Em thử xem?" Hai tay vẫn đặt eo , cúi đầu nhìn , tức giận hỏi.

      Tới đâu hai tuần, vẫn luôn ép mình nên ngĩ đến , cho rằng thời gian làm phai nhạt tình cảm dành cho , nhưng giờ phút này tim lại đập rất nhanh, muốn vùi đầu vào ngực , hưởng dịu dàng của , muốn dùng sức lắc đầu ép .

      vô dụng....

      Đáng chết, tại sao lại xuất ở đây?

      liếc mắt nhìn , giọng khàn khàn đổi đề tài, " đến đây bao lâu rồi."

      "Hai tuần rồi." Cơ hồ nghiến răng mới được câu này.

      cứng người, bỗng ngẩng đầu nhìn , " gì?"

      "Sau khi em cũng theo đến đây." phát điên, lo lắng và tức giận chất chứa hai tuần nay liền bộc phát toàn bộ. "Con mẹ nó, em có biết mình mới hết bệnh ? nơi nào lại chạy đến cái nơi gà ỉa cứt, chim đẻ trứng này!"

      "Em..."

      lắc mạnh , nổi giận đùng đùng chửi ầm lên: "Em nghĩ cái gì? Em có não vậy? Tại sao xuất ngoại cũng với tiếng? Số điện thoại đưa cho em là giả sao? Tại sao gọi điện cho ?"

      "..."

      "Tại sao bọn em theo lộ tuyến định? Cả ngày đều theo lưu vực sông của rừng mưa nhiệt đới, suốt hai tuần cũng thấy tung tích của em, em có biết lo lắng sắp điên rồi hay ?"

      lại cắt đứt lời , Đường Lâm vốn hơi nổi cáu, nghe được những lời kia cơn tức vơi hơn nửa.

      lo lắng cho ? Còn lang thang tại lưu vực sông Amazon hai tuần?

      nhíu mày, giơ tay lên che môi lại, ngăn cản tiếp: "Adam, ngậm miệng!"

      nheo mắt lại, vừa mở miệng định mắng tiếp bàn tay nữa cũng giơ lên, đè lên môi .

      "Em có lời muốn !" .

      Hai mắt vẫn nổi lửa, nhưng cuối cùng cũng im lặng.

      "Thứ nhất nơi này phải là nơi gà ỉa cứt, chim đẻ trứng, khu vực sông Amazon là báu vật mà ông trời ban cho loài người, trong rừng mưa nhiệt đới này trước mắt xác định có tám loại linh trưởng, ba trăm năm mươi loài chim, ba mươi bảy loài thằn lằn, báo, rái cá, cú mèo, khỉ."

      nhìn bình tĩnh : "Thứ hai em quên mở nguồn di động, khi em nhớ đến sơm rơi xuống sông rồi, nơi đó có cá Piranha(1) và cá sấu, cho nên em muốn xuống nhặt, cũng hy vọng em bị chúng ăn hết chứ.

      (1cá Piranha: Cá răng đao có tên thường gọi là "cá cọp" (Piranha), loại cá nước ngọt thuộc họ Hồng Nhung Characidae, có kích thước to lớn, con cá Piranha trưởng thành có kích thước từ 14 đến 26 cm. Xuất xứ từ miền Tây Nam Brasil - Piranhas nên có tên gọi là Piranha. ) (Theo ta biết loài cá này cũng tấn công con người - Theo báo Thanh Niên đưa tin.)

      nghe vậy sợ trắng mặt, muốn chuyện nhưng hai tay vẫn đặt miệng , sau đó tiếp tục : "Thứ ba ai bọn em theo lộ tuyến?"

      hí mắt nhíu mày, đưa tay chỉ chỉ tay đặt miệng mình, vừa buông tay ra liền nghe thấy giọng lạnh lùng của : "Bọn em có theo lộ tuyến sao?"

      "Á Lệ Toa là nhóm trưởng của nhóm, ấy định ra lộ tuyến em có khả năng tự thay đổi chúng."

      cứng người, nhanh về phía nhà tạm, kêu lớn tên người nào đó: "Mạnh Khắc, tên đáng chết này lập tức lăn ra đây cho tôi."

      " tìm Mạnh Khắc dẫn đường?" sửng sốt hỏi, vội vàng kéo: "Mạnh Khắc - Harris?"

      "Em biết cậu ta?" dừng bước lại, vẻ mặt khó chịu nhìn .

      "Đương nhiên ấy biết, lần đầu tiên sông Amazon chính tôi là người dẫn ấy ." người đàn ông bước từ trong nhà tạm ra, mỉm cười nhìn Adam, từ từ .

      " Mạnh!" Khi nhìn thấy người kia liền kêu lên, bỏ tay Adam ra chạy về phía người kia.

      Mạnh Khắc ôm cổ , ân cần hỏi thăm: "Nha đầu, em có khỏe ?"

      "Sao lại đến đây?" vui mừng ôm lại , như người trai, ngửa đầu nhìn , "Em tưởng về hưu rồi!"

      "Á Lệ tới tìm , là có người mới muốn đến sông Amazon tìm em." Mạnh Khắc cười tít mắt , " nghĩ lâu rồi chưa gặp em, cho nên mới đến đây."

      Cái gì người mới? Mẹ nó, quả nhiên tên tên khốn kiếp này cố ý mang vòng quanh khu rừng nhiệt đới!

      Vẻ mặt Adam đen như than, lại thấy người đàn ông kia ôm Đường Lâm, nỗi ghen tuông trào lên, chịu được đưa tay kéo về, nổi giận : "Tôi còn chưa hết!"

      " cái gì?" Miệng Mạnh Khắc cắn cọng cỏ, nhíu mày xen mồm vào.

      Adam á khẩu, tức giận trừng ta, " liên quan đến cậu!"

      Lại là câu này!

      Thần kinh Đường Lâm căng thẳng, hiểu sao lại tức giận, đẩy ra lạnh lùng : " ấy quan tâm em cho nên chuyện của em đương nhiên liên quan đến ấy, có chuyện gì nhanh lên, còn nếu quay về , em còn phải làm việc!"

      Sắc mặt xanh mét trừng, hiểu tại sao lại tức giận, từ Bắc Mĩ chạy đến đây, bị người này chỉnh hai tuần, giờ lại đuổi về?

      Thấy câu cũng , mặt lạnh lùng xoay lưng về phía nhà tạm, tức giận đến nỗi được câu nào, chỉ muốn đấm đánh rụng răng người đàn ông tên Mạnh Khắc đứng trước cửa nhà tạm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 10.2


      "Nha đầu, em thương ta, đúng ?"

      Dưới bầu trời đầy sao, côn trung kêu chít chít.

      Đường Lâm lời, chỉ ngồi bên lửa trại cúi đầu nấu keo hút ẩm.

      Mạnh Khắc cũng ngại, chỉ ném hột đậu phọng vào miệng, nhìn buồn cười : "Á Lệ Toa với với ta rất giống Saatchi nhưng tin, kết quả khi nhìn thấy ta liền khiến giật mình."

      " ấy giống." buồn bực , "Saatchi nhát ganh như ấy, em cho rằng ấy cực kỳ nhát gan, khi nhìn thấy sâu lông sợ tới mức mặt trắng bệch, con đỉa cũng khiến ấy cứng người, em tưởng rằng đến ngày ấy liền xách đuôi chạy về, ngờ ấy lại có thể chịu được đến hai tuần".

      Mạnh Khắc nhìn tò mò hỏi: "Tên đó vì em mà từ xa chạy đến đây, vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân theo khắp rừng mưa nhiệt đới, rốt cuộc em còn giận nó cái gì?"

      quấy keo dán bão hòa, dưới tác dụng của lửa nó chuyển từ màu hồng sang màu xanh dương.

      nhìn nhìn chằm chằm keo dán chuyển màu, lâu sau mới hỏi: " cảm thấy ấy đến đây là vì em sao?"

      " phải sao?"

      rất mong là như vậy, nhưng lần trước cho là như vậy nhưng người đàn ông kia lập tức đạp tan ảo tưởng của ...

      Mím môi, Đường Lâm giương mắt nhìn , "Em biết."

      "Có ý gì?" Thấy vẻ mặt lo lắng của Mạnh Khắc nhíu mày hỏi.

      "Nếu như em hỏi ấy chủ động chuyện của mình, nếu em ấy cũng ít hỏi chuyện của em. ấy thủy chung chưa bao giờ vì sao ấy chăm sóc em." Đường Lâm tự giễu cười, "Vốn em cho rằng như thế cũng được, chỉ cần ấy tốt với em tốt rồi, nhưng sau đó... sau đó xảy ra chuyện, em nhiều lời đôi câu, kết quả ấy quay lại : 'Mắc mớ gì đến em'."

      Mạnh Khắc nghe vậy sửng sốt, bây giờ liền hiểu tại sao buổi chiều nghe Adam câu kia liền nổi giận.

      cười khẽ tiếng, nhìn : "Em biết cậu ta có thình cảm với em hay ?"

      Đường Lâm ngượng ngùng trừng .

      "Nếu như vậy để hỏi cậu ta." thèm để ý đến ngượng ngùng của , cười .

      " cần." quay đầu lại, tức giận .

      "Tiểu quỷ nhát gan." Mạnh Khắc đứng lên, cười rồi bỏ lại câu này, về phía cửa nhà tạm.

      tức giận lấy lấy que sắt chọc chọc than trong đống lửa, buồng bực , "Đúng là em nhát gan, thế sao, nhát gan cũng phạm pháp..."

      ***

      Đáng giận, bọn muỗi chết tiệt!

      "Chát" Adam vỗ chết con, nhưng cũng giúp được gì, hai bên bờ sông của rừng mưa nhiệt đới vẫn còn trăm triệu con muỗi và động vật hút máu.

      Trừng cầm máy chụp hình ngồi ở mũi thuyền, vừa tức lại vừa giận nhưng lại hết cách với .

      Mấy ngày nay, làm như thấy , cả ngày phải chụp ảnh lau chùi dụng cụ chụp hình, xem máy chụp hình như bảo bối suốt ngày đeo trước ngực, ngay cả cái liếc mắt cũng cho .

      Máy móc cái con quỷ, máy chụp hình cái con quỷ! Sớm biết như vậy khích lệ cầm mấy thứ quỷ kia lên lần nữa!

      Có trời mới biết tại sao lại ở đây, kia căn bản thèm ngó đến , nên sớm về nhà và quên mới đúng!

      vốn định làm như thế, nhưng vừa nghĩ đến nếu giây sau bị rơi xuống nước, gặp phải cá sấu, cá Piranha, hay bị mãng xà ăn thịt, hay bị bộ tộc ăn thịt người chặt đầu, ngay cả bước cũng dám .

      Đáng chết! Cuối cùng tức giận cái quỷ gì?

      Trừng bóng lưng của tự chủ được cau chặt. Đúng lúc này đột nhiên thuyền phía trước truyền đốt tiếng nổ lớn, thân thuyển lung lay khịch liệt, Đường Lâm hét lên tiếng, rồi liền rơi xuống nước.

      cả kinh, lập tức nhảy xuống nước, bơi về phía .

      có việc gì, thậm chí còn tự mình bơi về phía thuyền bên cạnh, nhịn được chửi ầm lên.

      "Đáng chết! chịu đủ rồi!" Toàn thân Adam ướt sũng, thở hổn hển đứng thuyền, tức giận : "Em lập tức quay về cùng ."

      "Quay về? Vậy còn công việc của em sao?" tức giận liếc cái, "Bart tiên sinh, phải ai cũng có gia tài bạc tỷ như , nếu làm việc có tiền, có tiền có cơm để ăn. Quay về? làm việc có tiền em ăn cái gì? nuôi em à?"

      "Được, nuôi em!" trừng to mắt mắt to như chuông đồng, nổi giận .

      " nuôi em?" dừng lại, dừng việc lau máy chụp hình lại, mắt hạnh trợn tròn trừng , "Tại sao?"

      " phải em muốn nuôi em sao?" tức giận .

      "Em như vậy." Sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh lùng xong lại cúi đầu tiếp tực dùng sức lau máy chụp hình. "Xin lỗi vì khiến hiểu lầm, em có tay có chân, tiền kiếm được tuy ít nhưng vẫn đủ dùng."

      "Em..." tức giận đến nỗi muốn đưa tay chỉ . "Cuối cùng em muốn thế nào?"

      " thế nào cả." lạnh lùng : "Em và thân thích, sao lại biết xấu hổ để nuôi em, Huống chi người Trung Quốc chúng em có câu 'dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, dựa vào chính mình là tốt nhất' chẳng qua vẫn cám ơn ý tốt của ."

      tức đến nỗi được gì, muốn đánh bất tỉnh rồi mang luôn.

      trừng , hiểu tại sao lại ngoan cố như vậy?

      thể từ bỏ như vậy được, nghiến răng : "Em muốn như thế nào mới đồng ý với rời khỏi chỗ này?"

      "Chờ sau khi công việc của em kết thúc." nhàn nhạt .

      Khóe mắt giật giật, nôn nóng hỏi: " thế giới này có rất nhiều chỗ tốt để chụp hình, tại sao em cứ phải làm việc ở cái địa phương mà có thể chết bất cứ lúc nào vậy?"

      im lặng, thêm gì nữa, chỉ chuyên tâm vào công việc lau sạch dụng cụ làm việc của mình.

      tức giận trừng , ràng đứng trước mặt chỉ đợi ngẩn đầu lên trả lời câu hỏi của .

      Hai người tiếng động giằng co, cuối cùng vài phút sau Đường Lâm dừng công việc làm lại nhưng cũng ngẩng đầu nhìn .

      Thuyền lướt qua mặt nước, từng cơn sóng đánh vào mạng thuyền.

      nhìn những cơn sóng kia, hít sâu hơi, nắm chặt cạnh thuyền, lấy dũng khí mở miệng: "Adam, em ?"

      Trừ bỏ tiếng động cơ thuyền và vài tiếng côn trùng kêu từ xa, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

      trả lời, càng căng thẳng, muốn rơi nước mắt, nhưng lại nghe thấy nổi trận lôi đình rít gào lên tiếng: "Em hỏi cái vấn đề quỷ quái gì vậy? em, em nghĩ tại sao lại từ nơi xa xôi chạy đến đây để bị muỗi đốt? Vì nhàm chán sao? cũng rảnh đến mức có việc gì để làm!"

      Đường Lâm nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy như muốn giết người nhưng lại cảm thấy rất đẹp trai giống như thiên sứ.

      "?" run run hỏi.

      " nhảm!" bộ dáng giọng ní khàn khàn vang lên, nếu phải thấy ô giống như sắp khóc, nhất định đưa tay lay .

      " chỉ thích thôi đúng ?" nở nụ cười run rẩy hỏi.

      Nhìn đột nhiên nhớ tới lời của Alex, thầm muốn đánh tên kia đấm, buồn bực : "Thích là đủ."

      Cổ họng nghẹn ngào, hốc mắt rưng rưng, khàn giọng mở miệng, "Nếu cả đời em cũng có cách nào từ bỏ công việc này sao?"

      Cả đời?

      Muốn cả đời lo lắng luôn trong nước trong lửa sao? có chuyện gì lại lên núi xuống biển? Vừa là hai ba tháng thấy bóng dáng? Cả ngày lo lắng đề phòng, lo lắng và sợ hãi sao?

      Trán nổi gân xanh, muốn mở miệng mắng chửi người mắng chửi người, nhưng lại mắng được, nhìn hai mắt đầy nước mắt của , chỉ khó chịu : "Tại sao?"

      "Bởi vì..." cười mà rớm nước mắt nhìn : " khiến em hiểu được, mình có thể chụp ảnh cũng có thể thúc đẩy việc, có lẽ trong thời gian ngắn em có cách nào thay đổi tất cả, nhưng thông qua những bài báo có thể khiến người khác chú ý nhiều chút, dốc lòng thay đổi trạng, bảo vệ rừng mưa nhiệt đới này góp phần bảo vệ môi trường, để số loài động thực vật quý hiếm tiếp tục sinh sống, có lẽ trong tương lai còn chiến tranh... Có lẽ đây chỉ là ước mơ, nhưng con người cũng có ước mơ vĩ đại đúng ?"

      Tự gây nghiệt, thể sống.

      Câu thành ngữ từ xa xưa đột nhiên ra trong đầu , trừng , thầm thở dài, vươn tay về phía , lớn tiếng : "Tới đây."

      vừa khóc vừa cười, khuôn mặt tràn đầy nước mắt vùi đầu vào ngực .

      Ôm vào ngực, đau lòng nhưng biết nên làm gì.

      Ánh tà dương nhuộm đỏ dòng sông, mấy con chim biết tên bay qua bầu trời màu hồng, nước chảy róc rách, bờ bên trái có con rắn màu sắc sặc sỡ bám cây, bờ bên phải có con cá sấu từ từ di chuyển bốn chân bò vào trong nước.

      Nơi này xinh đẹp nhưng cũng nguy hiểm, biết còn nhiều mãnh thú trốn trong nước và bờ.

      vô lực thở dài, xoa đầu , với giọng khàn khàn, " có điều kiện."

      "Ừ!" ở trong lòng hít hít cái mũi, ngẩng đầu lên.

      "Em phải lấy , còn có... Con bà nó, nhất định là điên rồi!" Adam lẩm bẩm mắng, nhưng vẫn : "Lúc em đến những nơi quỷ quái như nơi này nhất định phải có cùng ."

      Đường Lâm trợn to mắt, môi hồng khẽ cong lên, " chắc chứ?"

      "Tất nhiên! biết mình gì." híp mắt trong lòng rất khó chịu: "Nếu em mà còn tiếng nào mình chạy , nhất định dây dưa dứt với em!"

      nghe vậy bật cười, gật đầu đồng ý, "Được."

      "Được cái gì? Lấy ? Hay chưa lời nào ?" Để ngừa bất trắc, vẫn nên hỏi ràng chút.

      "Đều được." lại vùi đầu vào ngực , cười mà chảy nước mắt : "Đều được, chỉ cần hối hận là được."

      " tại hối hận rồi." thầm.

      Sau khi nghe thấy ở trong ngực cười rất vui vẻ.

      " có lương tâm..." lầu bầu oán trách, nhưng cánh tay lại siết chặt hơn.

      biết trêu ghẹo phải ai?

      chỉ muốn im lặng sống trong ngôi nhà trọ kia hết quãng đời còn lại, có việc gì viết lập trình, xem phim điện ảnh cũ, nếu thấy nhàm chám xuống lầu dưới chạy bộ chút, rồi tập quyền , ai biết ông trời lại ban cho thích chạy loạn...

      là...

      Mẹ nó, lại con muỗi chết tiệt nữa!


      Toàn văn hoàn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :