1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mãnh nam đầu gỗ theo đuổi cô dâu - Hắc Khiết Minh (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.3

      biết vì cái gì?

      Hình như sau khi nhấn chuông cửa nhà , đột nhiên mới tỉnh táo lại.

      Nhìn chằm chằm ngón tay của mình, giống như đụng phải thanh sắt bị nung nóng, theo phản xạ rụt tay về, nghĩ muốn cầm đĩa bánh ngọt xoay người chạy trốn, máy trò chuyện lại sáng đèn.

      "Ai đó?"

      Người đàn ông này đúng là thô lỗ, nhưng hỏi vậy cũng đúng.

      sửng sốt, suy nghĩ chút dù sao cũng đến, liền đằng hắng, mở miệng : "Xin chào, tôi là hàng xóm đối diện nhà , buổi sáng mấy ngày trước giúp tôi cứu con chó –"

      "Chuyện gì?" Tiếng lạnh lùng của cắt đứt lời .

      cơ bản, cũng biết rốt cuộc đến tìm là có chuyện gì, chẳng qua lại thể ban ngày nằm ngủ, mộng du đến nhà ?

      người chỉ mặc chiếc áo len, mở miệng trong cái rét tháng mười hai, nhưng lại biết nên gì, giây sau, nghe mình : "Tôi có làm ít bánh ngọt."

      nhất định cảm thấy rất kỳ quái.

      Ngoài tưởng tượng của , sau ba giây trầm mặc, cánh cửa kia “tách” tiếng, mở ra.

      Làm sợ hết hồn, lui về sau bước, có ai ra, quay đầu nhìn đèn của máy trò chuyện bên cạnh chuông cửa, nó tắt, cho nên là người mở cửa?

      tính đẩy cửa ra, cửa sắt thuận thế mở ra, bên trong ra cầu thang. Nhà trọ này có kết cấu giống nhà trọ của , nhưng lại cảm thấy bên trong rất u, giống như sào huyệt của ác ma, ngay cả đèn tường nhìn cũng rất cũ kỹ, trong đó có cái lắc lư lúc sáng lúc tắt, rất rợn người.

      "Đừng sợ, đây đương nhiên phải là sào huyệt của ác ma." lẩm bẩm, hít sâu cái, cầm bánh ngọt vào, theo hướng cầu thang lên .

      ngờ, mặc dù nhà trọ tương đối cũ, nhưng tay vịn cầu thang lại tương đối sạch , gần như hạt bụi.

      Cầu thang dẫn đến lầu ba, cuối cầu thang là cánh cửa inox dày cộm nặng nề, cửa kia hơi mở ra, từ khe cửa lộ ra ánh sáng nhạt.

      Mặc dù cánh cửa đó mở, nhưng vẫn thử dò xét gõ cửa cái, "Hello?"

      "Cửa có khóa." Thanh của từ sau cánh cửa truyền tới, biết vì sao nghe qua có chút khoảng cách.

      nghi ngại đẩy cửa ra vào, lại bị cảnh tượng bên trong doạ cho sợ hết hồn.

      Nhà trọ này hoàn toàn khác với nhà trọ của , bên ngoài thoạt nhìn giống nhau, nhưng bên trong lại hoàn toàn khác nhau, đứng ở cạnh cửa, cả nửa ngày cũng ra lời.

      Giữa lầu ba và lầu bốn có tầng ngăn, đối diện là bức tường cao hai tầng, từ sàn nhà đến tường và cuối cùng là trần nhà đều được ốp đá, giữa và mặt tường là đống thiết bị tập thể hình, máy chạy bộ, cử tạ, xe đạp vân vân, chỉ cần đoán thôi cũng biết, nơi này thứ gì cũng có, hơn nữa tất cả đều là thiết bị đại nhất, mỗi thứ đều bị được bảo dưỡng tỏa sáng lấp lánh.

      Bên tay trái còn treo bao cát để đánh bốc, bên cạnh bao cát treo các loại bao tay mà tuyển thủ hay dùng.

      Cái này quá khoa trương mà!

      Khó trách ra ngoài cũng có thể là mãnh nam cơ bắp cuồn cuộn.

      Người này nhất định là người cuồng vận động, hơn nữa lại có bệnh ưa sạch , người có bệnh sạch và cuồng vận động.

      Chỉ trong nháy mắt đưa ra kết luận này, đột nhiên lại nghe được tiếng động truyền đến từ sau lưng, nhanh như tia chớp quay người lại, cánh cửa inox dầy cộm nặng nề kia tự nhiên đóng lại, tiếng động nào, trừ tiếng động lúc nãy.

      Người đàn ông này là tên biến thái sao?

      Trong nháy mắt cái ý nghĩ này lên trong đầu , có thể là tên sát nhân, phi tang thi thể, xuất trang đầu của của tờ báo – dừng lại, dừng lại!

      Hình như trí tưởng tượng của quá phong phú.

      Tự chế giễu bản thân, nhắc mình nên suy nghĩ lung tung, sau đó hít sâu hơi, xoay người lại.

      Trời sinh vôi sinh cỏ, vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, mặc dù kỳ còn chưa hiểu tại sao mình lại xúc động mà chạy tới nhà người đàn ông xa lạ.

      Sau khi trấn định lại, mới phát có ai ở đây cả, ít nhất tầng lầu này có.

      lại quan sát kỹ xung quanh, lần này lại phát bên tay phải có cầu thang xoắn ốc bằng inox, hướng lên phí và kết thúc bằng lỗ tròn trần nhà.

      bưng đĩa bánh ngọt tới, lúc lên mới phát vì sao mà chưa từng thấy ánh sáng từ cửa sổ, bởi vì cửa sổ của tầng ba và tầng bốn đều bị giấy dán tường che kín, ở trong phòng tập thể hình, cánh cửa sổ cũng có, nhưng cả căn phòng được đèn trần nhà chiếu sáng như ban ngày.

      Vừa mới nghĩ như vậy, khi bước lên mấy bậc thang cuối cùng đèn vụt tắt, trong nháy mắt dưới chân lâm vào mảnh tối, cảm giác đó giống như vào hang động sâu hút.

      may là còn có đèn tầng năm, nhanh hết mấy bậc thang cuối cùng, bước lên tầng năm của nhà trọ.

      Thoạt nhìn tầng này rất bình thường, ghế sa lon bằng da màu đen, máy nghe nhạc cao cấp, ti vi bốn mươi hai inch, bàn thuỷ tinh hình giọt nước, đồ dùng nhà nhìn qua rất lạnh, với lại có điều giống nhau là tất cả đều hạt bụi.

      Người này quả nhiên là có bệnh sạch

      quay người lại, tầm mắt dừng lại tường, suy nghĩ cả buổi.

      Đó là tấm hình.

      Tấm hình này hết sức quen thuộc với , gió thổi thảo nguyên, vào tảng sáng của ngày mới, ở phía xa chân trời những đám mây trôi, con sư tử đầu đàn đứng yên giữa thảo nguyên, bườm của nó tuỳ ý tung bay, con ngươi màu hổ phách lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm , trông nó rất sống động, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra từ bước hình.

      Dĩ nhiên, chẳng qua đây chỉ là ảo giác, nhưng vẫn theo phản xạ lùi về sau từng bước, tấm hình được phóng đại nên chiếm nửa bức tường, khiến con sư tử kia trông giống y như ; thực tế, tất cả cảnh vật trong tấm hình kia đều giống .

      tiếng động rất vang lên khiến xoay người lại, liền thấy đứng ở đó, cách quá hai bước, thần kinh của lập tức báo động, người đàn ông này bước có bất kỳ tiếng động nào.

      nhịn được nhìn xuống chân , ra chân .

      "Tại sao?" Đột nhiên mở miệng.

      sợ hết hồn, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, mặt ngây ngô nhìn , "Cái gì?"

      "Cái đó." Hai tay đút trong túi quần, mặt chút thay đổi, hất cằm về phía đĩa bánh tay .

      "À. . . . . ." há miệng, suy nghĩ có chút hỗn loạn, mà người đàn ông to lớn trước mặt mặc chiếc áo sơ mi màu đen, mà chiếc áo đó có hơn phân nửa số nút áo cài, để lộ ra lồng ngực cường tráng.

      "Tôi làm ít bánh ngọt." nhìn chằm chằm lồng ngực của , đoán rằng nó ít nhất cũng gấp đôi ngực của .

      "Điều này rồi, tôi hỏi là tại sao?"

      Giọng của hết sức lạnh nhạt, kéo lý trí của quay về, nháy mắt mấy cái, ép mình nhìn mặt của , chứ phải nhìn những bộ phận khác cơ thể , sau đó thử tìm ra lý do có tính thuyết phục.

      "À. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đến thăm hỏi từng hàng xóm, giờ đến nhà ."

      có phản ứng.

      "Tôi tưởng rằng nhà trọ này bỏ trống."

      vẫn có phản ứng.

      "Tôi nghĩ rằng tôi thiếu cái này." đưa bánh ngọt đến trước mặt , cố mỉm cười, người đàn ông này làm có cảm giác khẩn trương, biết mình cười hơi cứng ngắc.

      "Xin chào, tôi là Đường Lâm."

      nhìn đĩa bánh ngọt sau đó nhìn thẳng , lâu sau mới : "Ở đây là Seattle1, phải là Virginia2, có ai sau khi dọn đến ở thăm hỏi hàng xóm cả."

      1Seattle: Thành phố cảng và là thành phố lớn nhất của bang Oa-sinh-tơn ở tây bắc nước Mỹ.
      2Virginia: Thượng vịnh chung (tiểu bang Hoa Kỳ). Bốn trong số các tiểu bang tạo thành Hoa Kỳ chính thức sử dụng danh xưng "Thịnh vượng chung". Các tiểu bang này là Kentucky[1], Massachusetts[2], Pennsylvania[3] và Virginia[4].

      "Có tôi." nhìn chằm chằm rồi .

      nhíu mày, mở miệng lần nữa hỏi câu : "Tại sao?"

      "Bởi vì ăn trộm nhân lúc tôi có ở nhà mà lẻn vào sau đó quanh minh chính đại lấy sạch đồ trong nhà." điều hiển nhiên, "Hơn nữa bà con xa bằng láng giềng gần, cùng hàng xóm ở chung hòa thuận mới là đạo lý đối nhân xử thế."

      "Nhà có gì để trộm sao?." nhịn liền được .

      cũng tức giận, lên án : " nhìn lén tôi."

      "Phòng của có gì che lại cả." đỏ mặt, cũng thở gấp .


      Chương 2.4

      Có ý gì? có nhìn lén, nhưng đúng là có nhìn?

      mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm , nhưng lại có cách nào mở miệng trách cứ, bởi vì chính lười biếng treo rèm cửa, đờ ra lúc, mới thốt ra câu: " tại có."

      "Tôi thấy." .

      Đột nhiên biết nên gì, sau đó đưa tay nhận lấy đĩa bánh trong tay , xoay người biến mất phía sau cánh cửa inox.

      "Này –" ngẩn ra, chậm nửa giây so với cánh cửa kia, khi gọi cánh cửa đó khép lại .

      thể nào? Người đàn ông này lại bỏ ở đây sao? Dù thế nào nữa cũng là khách? tại sao có thể xoay người bỏ như vậy chứ?

      thể tin được nhìn chằm chằm cánh cửa kia, giống như cứ nhìn lâu xuất vậy.

      là quá đáng! Cái người này có lễ phép! Khốn kiếp, Trư Bát Giới.

      lại nhìn thấy con “mèo lớn” tường, sau đó mới phát biết lúc nào mình lại bắt đầu qua lại, nhìn chằm chằm con sư tử kia, buồn bực đứng lại, dừng lại thói xấu này.

      Mắt của màu hổ phách, giống màu mắt của con sư tử này.

      chú ý tới tư thế cùng động tác của cũng rất giống, dĩ nhiên bằng bốn chân, mà đó là đó tư thế ung dung và động tác ưu nhã.

      mãnh nam vạm vỡ tại sao lại có thể có tư thái ưu nhã như vậy, cũng giống. . . . . . giống tên thô lỗ và cứng nhắc!

      Hơn nữa, người đàn ông đó lại tập cơ ngực để có bộ ngực to lớn như vậy làm cái gì? Hại tầm mắt của biết nhìn vào đâu.

      Đúng là tên đáng ghét mà!

      xoay người tính rời khỏi đây, lại nhìn thấy cánh cửa kia tiếng động mở ra, người đàn ông kia ra, tay cầm dao cắt bánh, tay kia cầm đĩa và nĩa.

      ngây ngẩn cả người, theo mới phát phía sau cánh cửa kia là thang máy.

      ngồi vào ghế sa lon, lấy miếng bánh đĩa đưa cho .

      Đường Lâm dại ra, theo phản xạ đưa tay nhận lấy.

      lại lấy miếng khác cho mình, mở ti vi, xem tin tức của kênh CNN và bắt đầu ăn, liếc nhìn cái.

      Trong lúc nhất thời, cũng được mà ở cũng chẳng xong.

      Đối với tồn tại của người đàn ông này làm như thấy, lại nhìn miếng bánh ngọt tay mình, hơi chần chờ, rồi dứt khoát tới ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.

      Ti vi ngừng phát những tin tức mới nhất thế giới, trầm mặc ăn bánh, mới ăn hai miếng, giải quyết xong cái tay, rồi lấy cái tiếp theo.

      " tên là gì?" Khi ăn được nửa, nhịn được mở miệng hỏi.

      liếc cái, "Adam."

      "Tôi tên là Đường Lâm." nhìn chằm chằm màn hình TV .

      " qua ."

      " sao?"

      "Ừ."

      gì nữa, cũng , sau mấy phút, chỉ còn thanh tin tức của ti vi vọng trong khí.

      Lúc xuất quảng cáo thức ăn cho chó, nhớ tới lời của nhân viên phòng khám thú y, buộc miệng hỏi, "Tại sao lại trả tiền thuốc cho Kiều Khả?"

      biết Kiều Khả là ai, nhưng đoán là con chó kia. "Đúng lúc ngang qua thôi."

      lại trầm mặc hồi lâu, mới : "Cám ơn, ngày mai tôi trả lại tiền thuốc cho ."

      "Nó phải là chó của ." cần thiết phải cảm ơn với , cũng để ý số tiền lẻ này.

      "Sắp là của tôi rồi." nhìn ăn hết miếng bánh cuối cùng, gần như là lầm bầm làu bàu :

      "Hai ngày trước tôi có liên lạc với người chăm sóc nó, mới biết Kiều Khả là chó dẫn đường, hôm đó thừa dịp chủ nhân của nó đến bện viện tái khám, họ mang nó đến công viên dạo, ai ngờ sau khi chuyện phiếm lát lại phát nó mất tích, bọn họ nghĩ tới nó lại bị tai nạn, tôi đoán nó là muốn tự mình đến bệnh viện để tìm chủ nhân, lại bị cái người vượt đèn đỏ kia đụng phải. Bác sĩ tuy vết thương nó lành, nhưng vì sợ hãi, nên thể dẫn đường được nữa, tôi muốn nuôi nó, nhưng thủ tục còn có chút vấn đề."

      gì, chỉ xem tin tức ti vi, sau đó ăn miếng bánh cuối cùng.

      "Ăn ngon ?" hỏi .

      "Ừ." trả lời.

      Người đàn ông này biết cách chuyện, nhưng nhiều lúc phát , ra có ác ý , chẳng qua là lời nào cùng vẻ mặt lạnh nhạt khó tránh khỏi làm cho người khác hiểu lầm. Mặt dù thể đẹp trai, nhưng cũng khó nhìn, gương mặt góc cạnh, khiến thoạt nhìn rất có cá tính .

      "Được rồi, thời gian còn sớm nữa, bánh cũng ăn xong rồi." đứng lên, khẽ mỉm cười, cầm cái đĩa ban đầu đựng bánh bàn lên, về phía cầu thang. "Cái này tôi mang về, còn dao và nĩa kia liền làm phiền ."

      ngừng lại ngay cầu thang, bởi vì bên dưới cái cài thang xoắn ốc này vẫn là mảnh tối đen.

      "Xin lỗi, nhưng mà –" xoay người lại muốn hỏi có thể mở đèn lên , ai ngờ lại đến ngay sau từ lúc nào biết, đoán được rằng cùng đến đây, nên sau khi xoay người liền đụng vào , hốt hoảng lui về phía sau, muốn giữ thăng bằng, lại quên rằng phía sau mình là cầu thang, dưới chân khoảng , kêu lên thất thanh.

      "A –"

      Nhanh như tia chớp vươn tay ôm lấy eo , kéo trở về.

      Đường Lâm ôm chặt lấy cái cổ tráng kiện của , dọa sợ đến mặt trắng bệch, cái đĩa tay rơi xuống cầu thang thành mảnh vụn, những mảnh vụn lăn xuống tầng hai, tiếng leng keng vang lên liên tiếp ngừng, lúc lâu sau mới dừng lại.

      vẫn đứng vững vàng, chỉ dùng tay liền ôm đứng vững.

      Tim nhảy lên đập mãnh liệt như đánh trống, cả người dính vào người , đôi môi đỏ mọng chỉ cách hầu kết (trái táo –adam) chỉ có năm xen-ti-mét, có thể nhìn thấy nhịp đập của mạch máu sau gáy , ngửi thấy mùi hương người , bị đè ép trong ngực bầu ngực cũng có thể cảm giác được nhịp tim đập của .

      Chẳng biết tại sao, có chút choáng váng.

      Hai tay vẫn ôm cổ lấy cổ , vẫn ôm như cũ.

      " vẫn khoẻ chứ." , giọng lại êm ái lạ thường.

      trấn lấy lại tinh thần, buộc mình buông tay ra, trấn định nhìn : "May mà nhanh tay."

      lâm vào trầm mặc, biết nghĩ gì, sau đó buông lỏng tay.

      lui ra từng bước, lần này rút kinh nghiệm tránh xa cầu thang, nhìn thấy cái đĩa biến thành những mảnh vụn, vội ngồi xuống dọn dẹp.

      "Xin lỗi biến nhà thành như vậy, nhà có chổi hay máy hút bụi , tôi –"

      còn chưa kịp ngồi xuống, cánh tay bị bắt lấy.

      " cần, tôi kêu người đến dọn."

      nhìn chằm chằm bàn tay , người này thô lỗ.

      Hình như ý thức được mình dùng sức hơi quá, liền buông tay ra, xoay người về cánh cửa inox phía bên kia, " theo hướng này."

      có lựa chọn nào khác là phải đuổi theo, sau khi tiến vào cánh cửa inox kia liền đóng lại, sau khi nhấn cái nút, thang máy liền xuống, đến lầu mở ra.

      Ngay lúc cánh cửa thang mở ra, đồng thời đèn lầu đèn cũng sáng lên, ngoài cửa đỗ ba chiếc mô tô, phía sau mô tô là chiếc xe Jeep màu đen.

      lại nhấn cái nút, cửa nhà xe nâng lên.

      biết nên gì với , tim của vẫn đập nhanh, suy nghĩ có chút hỗn loạn, cho nên chỉ qua loa lời cám ơn và tạm biệt, sau đó liền vội vã ra ngoài, sau khi cửa nhà để xe cũng chậm rãi hạ xuống, lúc rời thoáng thấy vẫn đứng ở cửa thang máy.


      Chương 3.1


      Hàng cây ngoài cửa sổ rụng những chiếc lá cuối cùng.

      "Mình nghe cậu từ chức tại tập chí ‘Vòng quanh tráí đất’ rồi."

      "Mùa đông năm nay rất lạnh, biết mấy hôm nữa có tuyết rơi ?" Đường Lâm cắt bò bít tết, hỏi đường trả lời nẻo.

      " sao?" Á Lệ Toa để ý đến né tránh của , tiếp tục mở miệng hỏi tới.

      Đường Lâm dừng động tác cắt thịt bò, nhìn mỹ nữ tóc vàng trước mặt, biết ấy buông tha, Đường Lâm thu tầm mắt lại nhìn đĩa thịt bò bít tết của mình, tự nhiên lại muốn ăn nữa.

      "Đúng vậy." trả lời.

      "Tại sao?"

      để dao nĩa xuống, thở dài trong lòng, ràng có thể nhận thấy bữa ăn này bị phá hủy. "Cậu biết tại sao mà."

      tin Á Lệ Toa lại biết nguyên nhân, dù sao cũng công khai bí mật rồi.

      "Cho nên đó là . Cậu thể cầm máy chụp hình được nữa? thể bấm máy được nữa?" Á Lệ Toa cũng để dao nĩa xuống, thu hồi nụ cười, nghiêm nghị nhìn người trước mặt từng được khen là thiên tài chụp ảnh thế hệ mới.

      Nhìn Đường Lâm cam chịu, đơn giản thể tin được.

      "Đường Lâm, ngay cả khi cậu bị gấu đuổi, bị thổ dân vây bắt, bị voi rượt, thậm chí lạc trong rừng mà bị sốt rét và thương hàn nhưng vẫn tiếp tục kiên trì chụp hình, bây giờ cậu lại từ bỏ? Đừng có đùa!"

      "Tại sao cậu lại quan tâm đến vấn đề này?" giương mắt nhìn Á Lệ Toa, thẳng vào vấn đề.

      Á Lệ Toa là bạn cùng phòng với khi học đại học, nhưng hai nguời phải là bạn thân, sau khi tốt nghiệp tỉnh thoảng có liên lạc cũng vì cả hai đều ở Seattle mà thôi.

      Á Lệ toa trời sinh giống như nữ vương, bốn năm đại học ấy liên tục là hoa khôi của trường, cha là trùm truyền thông, tiền trong nhà nhiều đến nỗi có thể chất đầy căn phòng các ở lúc đó, ấy tới đâu đều có đám ruồi bọ chạy theo để lấy lòng.

      Cho đến bây giờ Đường Lâm cũng hiểu vị thiên kim tiểu thư này tại sao lại chịu ở trong ngôi biệt thự sang trọng mà lại chạy đến chen chúc với các trong cái phòng ký túc xá như lồng chim.

      Mặc dù xét về cá tính hay gia thế hai người đều khác nhau rất xa, cuộc sống đại học vẫn là mệnh ai đó sống, sau khi tốt nghiệp đương nhiên xin làm việc tại phòng chụp ảnh này, Á Lệ Toa lại khiến mọi người kinh ngạc, từ bỏ che chở của cha, từ nơi xa xôi chạy đến Seattle, xin làm phóng viên nho của tờ tạp chí, quyết tâm làm từ chức thấp nhất làm lên.

      Trong thành phố này có mấy người biết Á Lệ Toa là con của ai, Đường Lâm vẫn tưởng rằng ấy giống như những vị đại tiểu thư khác làm được vài tháng từ bỏ, ngờ rằng ấy từ bỏ mà chỉ trong vòng vài năm làm cho tạp chí ấy sinh động hẳn.

      "Tại sao lại quan tâm đến vấn đề này?" Á Lệ Toa trừng mắt nhìn , sau đó cười. "Bởi vì mình muốn hợp tác với cậu."

      nhíu mày, "Hợp tác?"

      Nhìn thấy cũng muốn động đến thức ăn bàn, Á Lệ Toa ngoắc tay, phục vụ lập tức tới, dọn thức ăn bàn xuống.

      "Mình mới được thăng chức cách đây vài ngày." Á Lệ toa cầm khăn ăn lau miệng, sau đó mới lấy danh thiếp đưa cho . "Bây giờ mình làm Tổng biên tập. Công ty của mình định làm chuyên mục mới về địa lý, mình cần nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhất định người đó có thể lên núi xuống biển, và có tính tình cổ quái, có thể chụp được tấm hình có chất lượng tốt, hiểu vị trí địa lý, hơn nữa còn phải có thể đột nhiên công tác vài tháng."

      Đường Lâm cầm tấm danh thiếp mới tinh kia, im lặng lúc lâu, sau đó cười khổ : "Cậu biết mình có cách nào."

      "Những lời đồn bên ngoài đều là những lý do hoang đường vốn thể thuyết phục được mình." Á Lệ Toa nhìn , nghiêm túc : "Mình biết cậu vì chụp ảnh mà phải hy sinh những gì, mình tin cậu có thể dễ dàng từ bỏ như vậy."

      nhìn cảnh ngoài phố, tự giễu : " là, mình từ bỏ."

      "Mình xem qua những tấm hình cậu chụp, mình nghĩ cậu ràng hơn mình thế giới này giống như trong hình. Mình biết kiện kia đả kích rất lớn đến cậu, nhưng theo mình thấy đó chỉ là việc rất , gặp phải thử thách cậu phải vượt qua nó, trốn tránh phải là cách hay, cậu càng trốn, nó càng bám theo cậu cả đời."

      tự chủ nắm chặt nắm đấm, vẫn nhìn cảnh ở ngoài, im lặng.

      Á Lệ Toa thấy thế, cũng ép , lui từng bước : "Như vậy , chuyện này ra cũng cấp, cậu cần phải trả lời mình ngay bây giờ, chí ít đồng ý với mình cậu xem xét."

      cười khổ, cái gì cũng .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.2


      Tuyết rơi.

      Mới vừa được năm cây số, bầu trời liền xuất bông tuyết rơi.

      dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, tuyết trắng như vầng sáng tỏa ra rơi, bám người của , thở ra làn khói trắng.

      Nếu là lúc trước, thể chờ đợi mà chụp ngay những bông tuyết đầu mùa, nhưng tại lại rất khó nhìn thế giới này qua ống kính.

      Á Lệ Toa muốn suy nghĩ, nhưng biết sớm biến thành tiểu quỷ nhát gan. . . . . .

      Hít hơi sâu, nhắm mắt lại, những hình ảnh trước đây lại ra trước mắt ——

      chiếc xe dừng lại bên cạnh , nghe thấy tiếng xe, lấy lại tinh thần, mở ra mắt, nhìn thấy người đàn ông tên Adam, và chiếc xe Jeep màu đen.

      ngồi xe nhìn , chân mày nhíu chặt lại.

      Cổ họng co rút, tâm tình còn chưa hồi phục như cũ, nhất thời hiểu tại sao lại ở đây, sau đó nhớ hôm nay là thứ sáu, ngày mà đến nơi nào đó bí mật.

      "Lên xe." .

      đứng im tại chỗ, biết nhất định mình xem ra có chút mờ mịt, bởi vì chính xác cực kỳ mờ mịt, sau đó mới nghĩ đến có lẽ muốn đưa về.

      lên xe, bởi vì càng lúc tuyết rơi càng lớn rồi.

      gì, chỉ là lái xe ra ngoài, rồi mới cầm khăn lông đưa cho , để lau những bông tuyết người bắt đầu tan chảy.

      khăn mặt có mùi Lavender (1), hơi kinh ngạc, khỏi liếc mắt nhìn , chuyên tâm lái xe, gương mặt nguội lạnh nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

      (1 Lavender: Hoa oải hương là loại cây thuộc họ Hoa môi. Cây oải hương là loại cây bụi thường niên có mùi thơm nồng, xuất xứ từ vùng Địa Trung Hải. Tên khoa học của nó Lavendula, từ tiếng Latinh lavare, có nghĩa là rửa)

      Có lẽ nên quá kinh ngạc, bởi vì nhận thấy rằng người đàn ông này hết sức tốt bụng, là con cháu nhà giàu, có tiền đến mức có thể thuê người đến dọn dẹp, hưởng thụ cuộc sống độc.

      Thu hồi tầm mắt, nhìn vào kính chiếu hậu thấy hốc mắt mình hơi đỏ lên, đành quay mặt nhìn cảnh ngoài cửa sổ, hi vọng chú ý tới, bởi vì biết nên giải thích như thế nào.

      Mặc kệ như thế nào, thủy chung có hỏi, chỉ giữa đường dừng xe lại, hỏi tại sao lại dừng xe, cũng gì, cứ như vậy xuống xe rời .

      Chỉ chốc lát liền trở lại, trong tay cầm ly cà phê Starbucks (1) và phần sandwich, đưa .

      (1: Starbucks là thương hiệu cà phê nổi tiếng thế giới. Hãng cà phê Starbucks có trụ sở chính ở Seattle, Washington, Hoa Kỳ; ngoài ra, hãng có 17.800 quán ở 49 quốc gia, bao gồm 11.068 quán ở Hoa Kỳ, gần 1.000 ở Canada và hơn 800 ở Nhật Bản)

      biết nên gì, tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn , đem cà phê và sandwich nhét vào tay , ngồi lên ghế lái rồi khởi động xe chạy , lần này xe đường chạy thẳng về nhà trọ.

      Khi xe dừng lại, hơi lo lắng hoài nghi, cầm trong tay cà phê và sandwich đưa, nhìn , cảm thấy mình nên gì đó, nhưng lại biết gì, chần chờ chút cuối cùng vẫn quyết định cám ơn.

      "A. . . . . . Cám ơn cà phê và sandwich của . . . . . ."

      nhìn với nét mặt kỳ lạ, trong nháy mắt tưởng đưa tay lên sờ mặt mình, nhưng cuối cùng tay vẫn rời vô-lăng, chỉ mở miệng câu: " có gì."

      biết mình mong chờ điều gì, xuống xe, lái xe rời lưu lại vết bánh xe mặt tuyết, lâu sau tuyết che lấp dấu vết đó.

      Ngực lại cảm thấy buồn bực, thở sâu, cầm lấy cà phê và sandwich xoay người vào cửa.


      Tuyết rơi cả ngày, khiến toàn bộ cảnh sắc ngoài cửa sổ biến thành thế giới màu trắng.

      Cửa sổ nhà đối diện vẫn bị che khuất, lầu ba, lầu bốn dùng ván gỗ còn lầu năm và lầu sáu được rèm cửa sổ che kín khe hở.

      Cả ngày, Đường Lâm đều dọn dẹp phòng, phải khiến mình bận rộn để suy nghĩ lung tung, nhưng cách này cũng có hiệu quả như mong đợi, có nghĩ đến đề nghị của Á Lệ Toa, mà trong đầu đều là hình ảnh của cái người thích sạch và cuồng vận động.

      tự giác vẫn cứ liếc nhìn về phía nhà .

      Chín giờ sáng, đội dọn vệ sinh nhà đến, tổng cộng có ba người, thấy có người trong số họ vào phòng bếp sắp xếp và bổ sung thêm thức ăn.

      Hai giờ chiều, họ cũng giống như khi tới nhanh chóng rời .

      Gần đến hoàng hôn trở về.

      Khi vào cửa mới phát hện mình giống như người cuồng rình trộm cứ nhìn chằm chằm nhà cả ngày.

      là, làm cái gì đây?

      Ném cuốn tiểu thuyết trinh thám căn bản được xem lấy trang xuống, Đường Lâm từ giường nhảy dựng lên, đến phòng bếp nấu cơm, lần nữa khiến mình phải làm việc bận rộn.

      cố ý chọn món mỳ Ý để nấu vì nó hơi khó, khi chuẩn bị tốt tất cả các nguyên liệu phát trong nhà hết dầu ô liu, thể chuẩn bị rồi mà nấu, tuy bên ngoài tuyết vẫn rơi, lấy áo choàng dài khoát vào, mang theo bóp tiền xuống lầu đến cửa hàng gần nhất để mua.

      Khi quay về, vô tình thấy đứng ngoài cửa nhà .

      đó có dáng người nhắn, mái tóc màu đen, có gương mặt của người phương Đông, ấy đưa tay nhấn chuông cửa, nhưng cánh cửa vẫn mở ra, từng mảnh bông tuyết bay xuống đậu người ấy, kia nở nụ cười bất đắc dĩ.

      Đường Lâm biết ở nhà, cũng ra ngoài, chắc canh là muốn mở cửa.

      cảm thấy tò mò, chần chừ biết có nên qua đó hay kia lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, mở cửa vào trong.

      Đường Lâm xách dầu ô liu sững sờ tại chỗ, mãi cho đến khi có chiếc xe chạy ngang qua, tỉnh táo lại, vội vàng xoay người vào cửa, lên cầu thang về nhà mình.

      Cởi áo khoác ra, cầm dầu ô liu vào phòng bếp, bật bếp, cho dầu vào chảo, xào rau.

      Tại sao kia lại có chìa khóa nhà ?

      lấy thìa gỗ đảo ớt chuông ba màu trong nồi, chúng nó nhảy múa theo tay , đổ chúng ra đĩa để cho nguội, rồi lại cho thêm dầu vào chảo, rồi bỏ thịt gà ướt muối và hương thảo [1] cắt vào chảo.



      Có lẽ ấy là em của . . . . . . Hoặc là chị họ, em họ, 000XXX. . . . . .

      nhìn chằm chằm thịt gà trong nồi, y như bọn chúng có thâm thù đại hận với bị cho vào chảo xào.

      Ngốc! Nhìn như thế nào cũng giống người có dòng máu Phương Đông——

      chừng họ chỉ là bạn bè bình thường. . . . . . Có chìa khóa nhà mà là bạn bè bình thường? Hơn nữa còn là nữ ?

      Đường Lâm, tại sao lại chịu thừa nhận đó là bạn !

      ra đúng là như vậy cũng có gì kỳ lạ, tuy rằng thích sạch lại cuồng vận động, hơn nữa lại trầm mặc độc nhưng cũng có người , huống chi bộ dáng lại khó xem, có bạn cũng là chuyện bình thường . . . . . .

      Đúng vậy, thế nhưng lại cho rằng có tình cảm với .

      "Đáng chết!" bị dầu nóng bắn lên tay, vội vàng rút tay đến vòi nước rửa nước lạnh.

      phải bắt mình suy nghĩ lung tung nữa!

      Vết sưng đỏ mu bàn tay mãi lúc lâu sau mới bớt, tắt vòi nước, nhăn mày lấy thịt gà xào đặt lên bàn, sau đó đem sợi mì nấu chín trụng qua nước lạnh.

      Bỏ tay vào đó, quấy, quấy, quấy ——

      phút, hai phút, ba phút. . . . . .

      lại, kia có thể chỉ là người bạn khác giới rất thân với mà thôi, có lẽ đưa ra quyết định khá sớm rồi.

      "Hừ hừ hừ. . . . . ."

      OK, tốt, cười lạnh sao?

      Đường Lâmtrợn trừng mắt với chính mình, vội vàng đổ mỳ ý ra, bỏ vào đĩa, cho thêm ít tiêu trắng đặt thịt gà hương thảo và ớt chuông lên rồi rắc lượng vừa đủ phô mai cắt , sau đó đặt tất cả vàolò nướng.

      Đợi trong vài phút lý, trong đầu ngừng suy nghĩ, rốt cuộc mỳ Ý cũng chín, hít sâu, hạ quyết tâm lấy nó ra, xoay người ra khỏi phòng bếp, đến phòng khách ăn, nhưng hai mắt khống chế được cứ nhìn về nhà đối diện vẫn có động tĩnh gì.

      Nhìn , cái gì cũng chưa xảy ra? Có lẽ kia rồi.

      lấy dĩa ăn mỳ Ý còn nóng trước mặt, tự an ủi bản thân. Thời gian trôi qua càng lâu, tâm tình cũng dần dần tốt lên, đột nhiên đèn sáng lên, phải phòng bếp, mà là gian phòng khác.

      Cái dĩa cuốn mỳ Ý dừng lại giữa trung, bởi vì kia kéo rèm cửa lầu sáu của ra sau đó từng cái từng cái, từng phòng từng phòng.

      lâu sau, xuất vẻ mặt tức giận tranh cãi với kia.

      Hy vọng nho mới vừa rồi thiếu chút bị dập tắt nhanh chóng bùng lên, trừng lớn mắt, bưng đĩa mỳ trước mặt tìm vị trí thuận lợi ngồi xuống, nhìn lén kia hai người.

      Ai ngờ ngồi chưa nóng đít, bị phát , giây sau, bá đạo kéo rèm lại, giống như tạt cho gáo nước lạnh.

      Từng cái từng cái, phòng lại phòng, mỗi cánh cửa sổ thấy được mặt đều bị kéo rèm che lại, cũng hề nhìn lấy lần.

      Đông Phương kia cũng kéo rèm ra nữa, chỉ là khuôn mặt đanh lại.

      Buồn bực khiến đem phần thức ăn còn dư lại trước mặt bỏ , sau khi Đường Lâm rửa toàn bộ chén đĩa, nồi niêu xoong chảo, chậu rửa, rồi lại dùng sức cọ rửa phòng bếp, bếp ga rồi đến tủ chén, trần nhà rồi sàn nhà, bỏ sót chỗ nào, thậm chí còn lau cả chụp đèn, cho đến khi hết sức lực, mới trở lại phòng tắm nhanh qua nước ấm, rồi ngã xuống giường ngủ.

      may, rèm cửa trong phòng kéo lại, khi nằm giường, thấy căn phòng đối diện kia, rèm cửa in hình ảnh đôi nam nữ ôm hôn nhiệt tình.

      Được rồi, có lẽ thực tế, có tình cảm với , mới đúng là người đơn hiu quạnh.

      Thở dài, thương tiếc cho tình đơn phương của mình còn chưa bắt đầu kết thúc, rồi mặc kệ thân thể mệt mỏi rã rời, gân cốt đau nhức, đứng dậy, kéo rèm cửa lại lại ——

      (1: Hương thảo, Tây dương chổi - Rosmarinus officinalis L., thuộc họ Hoa môi - Lamiaceae. Mùa hoa tháng 3-5.

      Bộ phận dùng: Ngọn cây có hoa và lá, chủ yếu là lá khô. Tinh dầu của ngọn cây có hoa - Herba et Oleum Rosmarini.

      Nơi sống và thu hái: Cây của vùng Địa Trung Hải, được trồng nhiều ở Nam Âu châu, Tây Á và Bắc Phi trước đây, được nhập trồng ở nước ta, tại số tỉnh miền Trung và miền Nam (theo A. Pételot). Thường trồng bằng cách giâm cành hay gieo hạt. Khi thu hoạch, dùng các ngọn cây có hoa, đem phơi hay sấy khô, đập lấy lá. Lá tươi được dùng làm gia vị.)

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3.3


      Khuya ngày hôm qua tuyết ngừng rơi, chẳng qua những chậu hoa của chết hết nửa vì lạnh nguyên nhân là do hôm qua quên mang chúng từ ban công vào trong nhà.

      thử tìm cách cứu chúng nó nhưng có cách nào, đa số chậu hoa nằm trong thùng rác.

      Chín giờ sáng, khi dọn bồn hoa phòng bếp nhà có tiếng động, là kia, ấy làm bữa sáng, mùi thức ăn theo làn gió bay đến mọi ngỏ ngách.

      Tầm mắt của hai người chạm nhau, kia mỉm cười thân mật thay cho lời chào hỏi, Đường Lâm cười ngượng ngạo gật đầu chào lại đối phương, rồi mới nén số hoa chết vào thùng rác.

      Mười phút sau, mặc áo khoác vào, choàng khăn quàng cổ, ra ngoài bộ đến phòng khám thú y thăm Kiều Khả.

      đường có nhiều người, khí lại lạnh, tuyết đóng đường dày đến ba cen-ti-mét, chiếc xe dọn tuyết chầm chậm chạy qua đường, nơi nó qua lộ ra màu đen của nhựa đường mặt đường.

      Hàng cây bên đọng lại sương, những cành cây tương đối to còn phủ đầy bông tuyết.

      Khi ngang qua quán coffee ở góc đường, đột nhiên dừng lại, nhìn bóng người khôi ngô ngồi bên trong, vào lúc này nên xuất ở đây, là cái người thích sạch và cuồng vận động, ngồi bên cửa sổ đánh máy tính, bên cạnh máy tính là ly cà phê nóng bốc khói, cằm mọc ra vài sợi râu.

      ngờ lại gặp ở đây, nghĩ rằng giờ này ở nhà với châu Á quốc tịch kia.

      Trông rất mệt mỏi, giống như cả đêm ngủ, nhưng vẫn tập trung nhìn màn hình máy tính ở trước mặt, đôi tay gõ bàn phím rất nhanh, rồi tự dưng dừng lại, nhăn mày nhìn màn hình, hình như là gặp phải vấn đề khó nhưng lâu sau đó lại tiếp tục gõ bàn phím.

      biết mình ở đó đứng bao lâu, lúc ngừng động tác đưa tay lấy cà phê nhìn thấy .

      tay giay giay giữa trán, tay kia cầm ly coffee, nhúc nhích nhìn .

      Chân giống như bị dán dính vào mặt đường, bởi vì cử động nên cũng cử động, hai người cứ nhìn nhau qua cánh cửa kính biết qua bao lâu buông ly coffe, thong thả gõ mấy chữ bàn phím cặp mắt màu hổ phách kia rời khỏi người dù chỉ giây, bàn tay vẫn giay giay trán, sau đó quay màn hình máy tính về phía , màn hình ra hai chữ——

      “Vào đây” (ta chém trong bản raw là netE IN. . . . . .)

      trợn mắt nhìn hai chữ kia, rồi lại nhìn gương mặt , có bất kỳ hành động và biểu tình gì, chỉ nhìn .

      Người đàn ông này muốn vào?

      Tại sao?

      có nên vào ? Biết là mình nên rời khỏi, nhưng lại muốn biết tại sao lại ở đây? Tại sao ở nhà? Tại sao ở bên kia? kia có phải là bạn giá ? Hay ấy là người vợ tốt của ?

      hoảng sợ vì cái kết luận bất thình lình trong đầu mình.


      Kỳ quái, dù trong đầu đầy dấu chấm hỏi nhưng vẫn luôn chú ý đến ánh mắt , nó chỉ đơng thuần là màu hổ phách mà còn có vài điểm màu đồng, nghĩ muốn nâng khuôn mặt của lên mà phát tiết dục vọng của mình.

      Hoang đường!

      buộc mình dời tầm mắt, xoay người tránh .

      Đừng để ý đến , đừng để ý đến , cho dù vào có thể làm gì? Hello với sao? Hay là xin chào, thời tiết hôm nay đẹp . . . . .

      Còn có năm bước là đến cửa rồi.

      qua, qua, trực tiếp qua.

      Còn có ba bước.

      Trực tiếp rời khỏi có quá đáng lắm ? Hay là vào chào hỏi tiếng rồi rời .

      Còn có hai bước.

      Nếu lung tung làm sao đây? Nếu hỏi sai vấn đề làm sao bây giờ? Nếu nhịn được hỏi kia là ai,nếu bị phát có tình cảm với bị làm sao bây giờ?

      Còn có bước.

      Đáng chết, vẫn là đừng vào tốt hơn, lần sau nếu có hỏi, là mình vội——

      Đến cửa, đúng lúc có đôi tình nhân từ trong quán ra, chặn đường của khiến dừng lại, chỉ dừng lại hai giây, nhưng tầm mắt của hình như muốn thiêu đốt lưng của .

      Đương nhiên, đó cũng chỉ là cảm giác của , có khả năng vẫn nhìn , lại chưa mình muốn vào, thậm chí còn chưa gật đầu.

      Có khả năng sao?

      cỗ kích động khiến quay đầu lại.

      nhìn.

      Tim đập nhanh, theo quán tính nín thở, hơi hoảng hốt vội vàng quay đầu.

      Đợi cặp đôi chặn đường của qua, cất bước tiếp, nhưng lại như bị thôi miên, tự chủ được xoay người vào trong quán.

      Đương nhiên ở đây.

      Mà còn hấp dẫn chú ý của .

      Đáng giận, người đàn ông này rất hấp dẫn, khiến người khác thể bỏ qua!

      phải giải quyết nó, ít nhất phải hỏi tình, để chặt đứt dục vọng cuồng dã và những suy nghĩ lung tung của mình.

      Thở sâu, bước chân của trở nên kiên quyết và nhanh chóng, vội vàng đến trước mặt .

      "Hi, Chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng."

      Đường Lâmthật dám tin mình vậy mà vẫn cười được, lại càng thể tin được, sau khi chào buổi sáng, thế nhưng nhịn được bật thốt lên hỏi: " kia là ai?"

      dám nhìn , gắn gượng chống đỡ.

      biết mình đỏ mặt, trời mới biết có tư cách và lý do gì để hỏi câu đó, nhưng lại đầu đuôi há mồm liền hỏi.

      nghĩ muốn tự giết mình! tính co giò chạy, "Chị dâu tôi." trả lời mắt cũng chớp.

      ngây người hai giây, sau đó thở ra, " ngoại tình với chị dâu của mình sao?"

      "Cái gì?" Vẻ mặt kinh ngạc nhìn .

      "Đêm qua ràng tôi thấy ——" hơi dừng lại, nhìn , rồi , "Hôn ấy."

      "Tôi có." nhíu mày, rồi mới giật mình hiểu ra, mắng câu rồi mới : "Đó là tôi."

      " của ?"

      "Đúng."

      vẫn đứng, còn ngồi, trái tim mãnh liệt nhảy lên, chỉ nhìn mà thôi nhưng lại cảm thấy toàn bộ tế bào trong cơ thể sôi hết cả lên.

      Quả nhiên trực giác của con luôn đúng, người đàn ông này có tình cảm với .

      "Tôi muốn làm người thứ ba." với giọng khàn khàn.

      "Tôi cũng vậy"


      Khi ra khỏi tiệm cà phê, Đường Lâm biết chắc mình lên giường với người đàn ông này, nhưng chỉ cảm thấy mình rất kỳ quái tại sao lại cùng thuê phòng ở gần đó mà lại trước hết thăm chó với .

      đồng ý, cùng đến phòng khám thú y, đứng ở bên ngoài chờ , sau đó lại cùng trở về nhà, giữa đường ghé vào siêu thị gần đó mua hộp bao cao su, lâu rồi ở chung với đàn ông, trong nhà cũng có bao nhưng chúng sớm hết hạn sử dụng.

      câu cũng , chỉ nhìn rồi lấy hộp size tương đối lớn.

      trừng mắt, thấy xấu hổ mà cầm đến quầy thanh toán, im lặng để lại hộp cầm tay lên kệ, khống chế được ảo tưởng trong đầu.

      Từ lúc ra khỏi quán đến giờ có chạm vào , biết vì sao, dám, cũng dám, bời vì sợ khi đụng rồi dừng được nữa.

      dừng lại trước cửa nhà trọ, cổ họng khô khốc hỏi, "Bên nào đây?".

      "Nhà có người". .

      Đúng rồi, trai và chị dâu của .

      về phía nhà trọ của mình, leo cầu thang mạch lên đến lầu sáu, biết phía sau như lò lửa khổng lồ, khiến ai cũng thể bỏ qua, quay đầu lại nhìn , mãi cho đến khi tới trước cửa nhà, móc chìa khóa ra mở cửa, vào, chưa kịp xoay người lại, nghe thấy đóng cửa, chìa khóa rơi xuống.

      Chuyện kế tiếp giống như cơn lốc xoáy, nhớ trình tự, giống như củi khô gặp phải lửa, chìa khóa của rớt xuống đất, máy tính của cũng vậy, hai người nhệt tình ôm hôn, điên cuồng cởi quần áo của nhau, áo khoác, khăn quàng cổ, quần, giầy, biết hai người làm sao mà vào được phòng ngủ, có lẽ ôm vào, bởi vì nhớ chân mình có đụng đất hay , theo khát vọng của mình vuốt ve thân thể , cho nên khi đó chính cởi quần áo của , đợi khi phát ra điều đó giường, người chỉ còn lại quần lót và áo len.

      bước xuống giường kéo rèm cửa lại, cơ bắp rắn chắc, khỏe mạnh cơ thể xinh đẹp gì sánh được.

      nửa quỳ nửa ngồi giường, tim đập rất nhanh,cả người nóng lên, khi quay lại cởi bỏ chiếc áo lông là vật cuối cùng người xuống, hôm nay ra ngoài mặc áo lót, bởi vì mặc nhiều lớp quần áo, muốn người bị trói buộc thêm.

      nhìn chằm chằm , đứng im tại chỗ, ánh mắt muốn thiêu trụi người .

      Đường Lâm khỏi lo lắng, bối rối lên đầu, nếu cảm thấy dáng người tốt làm sao bây giờ?

      khẩn trương theo bản năng liếm đôi môi đỏ mọng, nghĩ muốn đưa tay che bộ ngự rất tròn của mình, nhào đến bắt lấy cổ tay , nhìn , rồi lại buông tay ra, dưới cái nhìn chăm chú củ âu yếm hôn bầu ngực , sử dùng dục vọng mãnh liệt nhất khiến quên hết thảy mọi lo lắng.

      Giữa chừng dừng lại manh bao, khi còn chưa hoàn hồn vào trong , cơ thể chuẩn bị tốt để nghênh đón tiến vào, họ làm tình cuồng dã mà trực tiếp, giống như muốn tất cả của đối phương.

      Sau khi hoan ái cực độ, mệt mỏi ngủ thiếp , khi tỉnh lại phát vẫn nằm cạnh mình, ngủ say như đứa bé.

      Bên ngoải trời vẫn sáng, đưa mắt hình đồng hồ báo thức ở đầu giường, mới giờ chiều.

      Xem bộ dáng của hình như rất mệt mỏi, đoán đêm ngủ, tì đêm qua ngủ cũng ngon, cho nên suy nghĩ chút, liền nằm xuống, rút vào ngực .


      Chương 4.1


      Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc Adam tỉnh lại.

      Điều đầu tiên ý thức được là bên cạnh có người, , nho , rất ấm áp, rúc vào trong ngực , hơi thở thơm như hoa lan, tay đặt ngực , người có mùi hoa lài.

      mở mắt ra, thấy , mới nhớ được trước đó phát sinh chuyện gì.

      từng nghĩ đến cảm giác khi được ở bên cạnh , nhưng lại nghĩ rằng nó đẹp đến vậy.

      Phản ứng nhiệt tình của , gần như khiến lập tức đạt tới cao triều, chưa từng có ham muốn dục vọng với ai như với , cảm giác này rất mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khiến sợ hãi.

      Sau khi điên cuồng làm tình, lần thứ hai họ thả chậm tốc độ, nhưng lần thứ hai so với lần thứ nhất càng làm cho kinh hoảng (kinh ngạc và hoảng sợ), bởi vì cái loại cảm giác này chẳng những giảm mà ngược lại càng tăng.

      dời tay ra, bước xuống giường mặc quần áo.

      thích như vậy, tình hình có phần khống chế được rồi.

      Vốn là tính làm quen với , nhưng vụ tai nạn kia thay đổi mọi thứ.

      Đáng chết, muốn cùng dây dưa với người khác quá nhiều, nhưng khi đó lại dùng vẻ mặt như vậy nhìn , suy nghĩ của căn bản hoạt động được, dục vọng của khiến đầu óc nhất thời hôn mê, hoàn toàn nghĩ tới hậu quả.

      phải đối tượng tình đêm của , hơn nữa lại ở đối diện nhà .

      thích nơi này, mọi thứ ở đây đều tốt, muốn chuyển nơi khác, đặc biệt nguyên nhân là vì .

      "Hi, chào buổi sáng."

      Phía sau vang lên giọng lười biếng và khàn khàn, nhanh chóng xoay người.

      dậy, nhưng vẫn nằm giường, giống như con mèo mới tỉnh giấc, ôm chiếc gối đôi mắt sáng khép hờ, lười biếng ngáp cái, mỉm cười, "Hoặc là em nên chúc ngủ ngon mới đúng."

      Cái chăn trượt xuống trước ngực , tóc dài đến vai xõa gối trắng, nhìn vô cùng gợi cảm, phía ngực phải vẫn in lại dấu hôn thô lỗ của .

      nhìn , ngưng lại động tác cài nút quần, chỉ cảm thấy chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, muốn trở lại giường kích động phen, đúng lúc đó xuống giường, đưa lưng về phía , lấy áo choàng tắm vắt ghế dựa mặc vào, vừa cột tóc thành đuôi ngựa vừa hỏi: " có đói bụng ? Trong tủ lạnh còn nguyên liệu để nấu mỳ Ý, có muốn ăn chút ?"

      gì, trong đầu chỉ có suy nghĩ là muốn lột bỏ áo choàng tắm người , đè lên giường lần nữa.

      thấy trả lời, quay đầu, khi nhìn thấy hơi hơi đỏ mặt.

      liền biết tại muốn ăn cái gì rồi.

      Cuối cùng bọn họ vẫn ra ngoài.

      Sau đó, khi tắm nấu mỳ Ý, tay nghề của tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của , mãi đến sáng hôm sau với trở về nhà trọ của mình.

      Cặp vợ chồng bất lương kia rồi, người mắng chửi trận bằng cách đánh chữ máy tính, còn người để lại giấy ghi chú cuốn tạp chí, muốn về nhà vào lễ Giáng Sinh.

      định vứt bỏ tờ giấy ghi chú đó, vốn cũng muốn bỏ tờ tạp chí đó , nhưng cuối cùng vẫn cất chúng vào trong ngăn kéo.

      ***
      xác định được nên làm gì với . Hiển nhiên mê luyến thân thể , còn có nụ cười và tài nấu nướng của , có lẽ còn có những thứ khác nữa nhưng ....

      chưa từng trải qua chuyện như vậy, ít nhất những quen chưa có ai giống .

      "Em muốn xem phim" Sau khi trốn tránh ba ngày đến trước cửa nhà nhấn chuông, nhìn qua màn hình máy tính thấy đứng trước cửa nhà, vốn định lên tiếng, nhưng biết ở nhà, cho nên mới nhấn nút chuyện, ai biết được lại những lời này.

      biết nên trả lời như thế nào, lại tiến lại gần chuông cửa thêm câu: " có muốn cùng ?"

      xem phim, ít nhất chưa bao giờ ra khỏi nhà xem phim muốn từ chối lại thấy lấy tay day day thái dương, hơi ảo não cắn môi dưới, sau đó thào biết gì.

      biết cửa có gắn camera, gắn camera là vì bảo đảm an toàn, kỹ thuật rất tốt, có dụng cụ dò xét đặc biệt thể nhìn ra.

      Bộ dáng màn hình rất hồi hộp và lo lắng, vẻ mặt yếu ớt.

      nhất thời xúc động, đưa tay mở cửa.

      giống y như lần trước, đầu tiên là sợ hoảng sợ, sau đó chần chờ lúc mới vào.

      nhất định là điên rồi.

      Adam nhìn lên cầu thang, tắt máy tính, mở cửa lầu ba cho , rồi đứng dậy ra khỏi phòng làm việc, thuận tay đóng cửa lại đến phòng khách chờ .

      Khi xuất ở cửa cầu thang, tim dừng lại, mặc chiếc áo khoác có nón màu nâu nhạt, bên trong là áo len màu đỏ và quần dài cũng màu nâu nhạt, gương mặt ửng hồng biết vì leo cầu thang hay vì ngoài trời quá lạnh.

      "Hi." cười .

      "Hi." Adam buộc mình bỏ hai tay vào túi quần, được vuốt ve .

      "Xin lỗi, lúc nãy em quên hỏi , bận sao?" đứng ở cửa cầu thang, mỉm cười che giấy mất tự nhiên, hơi bất an : "Nếu bận thôi ."

      Lúc này nhìn còn động lòng hơn so với màn hình máy tính, cũng xinh đẹp hơn so với trí nhớ của .

      nên nhân cơ hội này mà cự tuyệt, nhưng miệng lại là... " có"

      Đáng chết! làm cái gì?

      "Vậy... có muốn cùng em ?" hơi chần chờ.

      " muốn ra ngoài." .

      Lần này đúng, nhưng lại cảm thấy tâm tình kém vô cùng, bởi vì nụ cười mặt cứng ngắc, giống như vừa mới bị người khác tát cái.

      "Nếu như em ngại, có thể xem ở nhà nhưng chỉ có phim cũ thôi." Đầu chưa kịp nghĩ nhưng miệng thốt ra.

      mỉm cười, thở hơi, nhàng bước lên bậc thang cuối cùng, "Được, nhà có phim gì?"

      biết mình bị làm sao, nhưng lời ra, cũng chỉ có thể cầm lấy điều khiển từ xa, mở hộc tủ khác tủ ti vi ra để cho chọn phim trong số những VCD cất giữ.

      "Oa, sao lại có nhiều phim như vậy?" trừng lớn mắt, thể đoán được mình có thể nhìn thấy nhiều phim như vậy, giống như đứa trẻ phát được kho báu, hưng phấn lục tìm bộ phim mình thích.

      "Hứng thú." đứng phía sau , vẫn còn tự hỏi tại sao mình lại hành động như vậy?

      "Chim, Bắc Phi mưu ảnh, Loạn thế giai nhân, Roman Holiday, Chiến tranh và hoà bình..." đọc tên từng bộ phim, dáng vẻ như lượm được báu vật, sau đó hai mắt sáng lên, lấy ra bộ phim, kinh hô ra tiếng, "A, Quốc vương và em, em rất thích bộ phim này, diễn xuất của Vưu Bá rất tốt, mỗi lần ti vi phát lại em đều xem, chúng ta xem cái này được ?"

      phản đối, cũng có lý do phản đối, cho đĩa phim kia vào đầu đĩa, ngồi sô pha xem phim với . ra nhớ nổi nội dung của bộ phim này, trước kia xem phim là biện pháp dùng nhằm trốn tránh thực, xem rất nhiều, đa số đều quên nội dung.

      Nhưng khi phim bắt đầu chiếu, liền dần dần nghĩ tới, bắt đầu đứng ngồi yên, thích nội dung phim này. Vị Quốc vương kia rất giống cha , bảo thủ tự kiêu, nhiều vợ, giàu có, còn có đống con.

      Nữ chính mang con đến sống trong gia đình kia, cũng giống như năm đó mẹ mang vào sống trong Bart gia, khác biệt là nữ giáo sư kia trong phim có kết hôn với Quốc vương, và cuối cùng là Quốc vương chết.

      nhớ trước kia rất hâm mộ bé trai người kia vì trở thành con riêng của Quốc vương, lại cảm thấy Quốc vương chết là xứng đáng, từng hy vọng cha cũng có vận mệnh giống vị Quốc vương này, đáng tiếc trời thuận lòng người, người tốt sống lâu, người xấu sống dai.

      muốn xem bộ phim này nên xem , lại đoán được lại mê mẩm như thế, mỉm cười trước vụng về của Quốc vương, hồi hộp thay họ vì quốc yến, vì cái vận mệnh lân đận kia mà đỏ hốc mắt.

      Khi Quốc vương học khiêu vũ với giáo sư bật cười ra tiếng, Quốc vương muốn trừng phạt người vợ bỏ trốn, giáo sư dùng thân mình ngăn cản, cái roi vươn ra lại chậm chạp quất xuống, tự chủ được mà nắm chặt tay , cảnh cuối phim Quốc vương chết, nước mắt rơi xuống tiếng động.

      Khi bộ phim kết thúc, nhạc phim vang vọng cả căn phòng, nhưng có cách nào ngừng khóc, biết mình ôm vào lòng lúc nào nhưng cảm giác rất tốt cho nên vẫn buông tay.

      tựa đầu nên vai , giọng khàn khàn vang lên: "Lúc em vẫn hiểu tại sao Quốc vương nhất định phải chết, biết người xưa nghĩ như thế nào nữa. Sau này lớn lên mới biết nội dung phim này sửa đổi dựa truyện cổ tích. Khi đó em nghĩ mình trách lầm tác giả rồi. Rồi em lại lớn thêm chút nữa mới biết ra Quốc vương kia là người rất già, có khả năng nảy sinh tình mãnh liệt với giáo sư cho nên mới phải sửa nội dung. hại em đen mặt. " bật cười, rồi sau đó thở dài : "Chẳng qua em vẫn rất thích xem phim này."

      " thích Quốc vương." .

      "Tại sao?" hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn .

      mím môi, muốn trả lời, nhưng thấy chờ đợi, nên thuận miệng đại lý do: "Ông ta trọc đầu."

      Đường Lâm kinh ngạc bật cười, ngồi thẳng người, vỗ vỗ ngực , đùa: "Này, sao lại có thể kỳ thị người đầu trọc! Vưu Bá là người đầu trọc đẹp trai nhất mà em thấy từ đến giờ, em cực kỳ sùng bái ông ấy nha! Nếu phải ông ấy mất sớm, em nhất định chạy tới hỏi ông ấy có muốn cưới em hay ?"

      biết vì sao, càng ngày càng ghét vị Quốc vương kia.

      đưa tay kéo vào lòng mình, hôn .

      Hương vị của còn mê người hơn so với trí nhớ của , rên rỉ ra tiếng, đưa tay vào trong áo len của , cách lớp nội y vuốt ve bầu ngực . ở dưới thân thể thở gấp, mặt ửng hồng, thích vẻ thẹn thùng của giống như có cách nào kháng cự lại .

      mây mưa triền miêm ghế so pha, sau đó lại ôm vào phòng ngủ.

      Ban đêm qua rất nhanh, sau khi ngủ say vẫn tỉnh táo, còn phải viết lập trình.

      vào phòng tắm, sau khi tắm xong ra vẫn nằm giường ngủ say, hơn nữa nhìn rất đáng .

      Chư từng có người phụ nữ nào ngủ chiếc giường này, nhưng lại cảm thấy ngủ đó vốn có gì bất ngờ, hoang mang đứng bên giường nhìn lâu, lại biết nên làm gì với .

      Thôi, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng, tại cũng chỉ có thể nhìn.

      Đáng ghét!

      Phiền não xoa xoa mái tóc ẩm ướt, nhíu mày thầm mắng câu, xoay người ra khỏi phòng ngủ, quay trở lại phòng làm việc.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4.2


      Bắt đầu từ ngày đó, cứ cách hai ba ngày lại hẹn ra ngoài, thích ra khỏi cửa vì thế họ đều đống ý ở nhà xem phim rồi nấu bữa tối.

      Sau đó chuyện này trở thành thói quen. Ngoại trừ lần trước ngủ ở nhà đến giờ vẫn qua đêm ở đó.

      Mỗi sáng thấy mặc đồ thể thao chạy bộ, từng rủ rèn luyện cơ thể bằng cách chạy bộ nhưng từ chối, hình như nhận thấy thích ra ngoài nên cũng nhiều lời.

      biết đem ngày đêm đảo ngược trừng lớn mắt nhưng cũng gì, trái lại từ đó bao giờ đến gõ cửa nhà vào ban ngày.

      hỏi làm nghề gì, mình là nhà thiết kế co cũng chỉ "Ừ!" tiếng.

      Sau vài lần như vậy phát thích có làm bạn, chỉ là làm bạn giường mà thích cùng xem những bộ phim cũ, cùng ăn cơm, nghe kể về những chuyện mà nhìn thấy trong ngày.

      Cuộc sống của cũng có thay đổi gì lớn, chỉ là thường xuyên xuất trong nhà , mỗi tối khi thức dậy đứng ở ban công đối diện chào hỏi .

      thở ra hơi, như vậy cũng tốt, thay đổi.

      Mãi đến đêm kia, phát lại thấy nữa.

      Ngày đầu tiên, nghĩ rằng có việc nên ra ngoài, nhưng ngày đêm cũng chưa trở về, va li của vẫn còn trong nhà, nhưng cả ngày lại thấy , ngày hôm qua cũng thấy hôm nay cũng vậy, cũng đến nhà tìm , lầu sáu đối diện hề có động tĩnh gì trong ba ngày liên tục.

      khó tránh được nôn nóng, muốn biết dang ở nơi nào, sau đó lại phát mình có cách nào để liên lạc với , biết số di động cũng như biết làm việc ở đâu và càng biết số điện thoại bàn nhà , chỉ biết ở đối diện nhưng lại về nhà.

      có tâm trạng làm việc, lo lắng biết có xảy ra chuyện gì , thậm chí xâm nhập vào mạng của các bệnh viện gần đấy, tìm kiếm xem tên có xuất trong danh sách những người được đưa vào phòng cấp cứu hay ? càng thêm hoảng sợ khi nghĩ rằng chết ở giữa đường mà ai phát ra.

      Trời sáng rồi lại tối, đối diện vẫn mảng hắc ám và yên tĩnh, lúc định lấy chìa khóa ra ngoài tìm thấy đèn nhà sáng lên, sắc mặt xanh mét, sải bước qua nhà trọ đối diện, lên lầu gõ cửa nhà .

      " Adam?" mở cửa thấy rất kinh ngạc.

      "Em chạy đâu vậy?" Vẻ mặt lạnh lùng, kiềm chế để khỏi bùng nổ tức giận.

      " Newyork." , mắt hạnh trợn lên.

      rất tức giận, bộ dáng và vẻ mặt chứ như biết xảy ra chuyện gì, khiến càng thêm nổi giận. "Vì sao với tiếng nào?"

      Đường Lâm nhìn , trợn lớn mắt, giống như là hiểu ra điều gì đó, liền : "Xin lỗi, em ngờ lại lo lắng..." giơ tay lên sờ lồng ngực của , giống như là muốn trấn an cơn giận của , ấm giọng giải thích, "Em vốn là định về trong ngày, nhưng lại bị bạn giữ lại cho nên ở thêm hai ngày."

      biết mình có lý do để tức giận nhưng chính lại cảm thấy tức, "Ít nhất em phải gọi điện cho ."

      "Em có nghĩ đến nhưng lại có số điện thoại của ."

      á khẩu trả lời được đành trừng, giây sau tức giận : "Đưa di động của em đây."

      lấy di động trong ba lô ra đưa cho .

      Adam mở di động của lên lưu số điện thoại riêng của mình vào, thích như vậy, trước đây chưa từng cho người phụ nữ nào số điện thoại riêng của mình nhưng lại thích cảm giác của ba ngày qua.

      "Hết tức giận rồi hả?" Sau khi nhận lại di động dùng vẻ mặt vô tội hỏi.

      mím chặt môi, khóe mắt giật giật, " có tức giận."

      "À" cúi đầu cất điện vào ba lô.

      "À cái gì?" nhíu mày, thề rằng này cười trộm.

      " có." ngẩng đầu lên nhìn , " có muốn vào ? Hay là muốn tiếp tục đứng ở đó?"

      trừng , lại mỉm cười, "Em nấu hoành thánh."

      đáng chết.

      thầm mắng, nhưng vẫn xoay người vào nhà .

      * * *
      Nhà rất ấm áp hơn nữa lại có rất nhiều màu sắc khác nhau.

      Lần trước hầu như chỉ ở trong phòng ngủ của , có cơ hội ra phòng khách, nhưng vừa vào nhà liền đến phòng bếp, muốn theo đành đợi ở phòng khách.

      Ánh đèn dìu dịu chiếu rọi những kỷ vật kỳ quái được sưu tập từ các nơi, mặt nạ gỗ, vỏ ốc và sợi lông vũ có màu sắc rực rỡ được dùng làm đồ trang sức hình như nhiều năm, hoa văn điêu khác rối tung nhưng vẫn nhìn ra đó là phong cách châu Âu giống như chuông đồng của nước Đức, đồ trang sức bằng thủy tinh của Austria, đèn trong giáo đường ở Ý.

      Mỗi thứ mamg phong phong cách khác nhau nhưng lại để chung chúng với nhau, xem ra rất bình thường.

      ở trong nhà trọ của mình nhìn chúng rất nhiều lần, nhưng cảm giác đó lại khác với cảm giác bây giờ. Những thứ này có vài thứ lại lúc dọn đến mang theo còn lại là mang về trong ba năm ở đây.

      lấy dây thép ghép hai tảng đá lại thành chân ghế rồi lấy tảng đá tròn hình cánh hoa đặt lên, trước kia hoài nghi chiếc ghế này có thể ngồi sao? Bèn qua ngồi thử nhưng ngờ chiếc ghế này ngồi rất thoải mái, cái bàn và ghế sa lon còn lại trong phòng khách là do tự chế. Mùa hè cất nệm ghế và gối ôm khi mùa đông đến lại mang chúng ra. Hai tháng trước làm con thú nhồi bông màu xanh lá bụng màu trắng, nhìn nó tròn tròn béo béo giống như con lật đật, con gấu bông có cặp mắt tròn tròn , lỗ tai nhọn hoắt, đầu còn có cái lá sen, bên mép có mấy sợi râu nhìn nó hơi ngốc, cao chừng mét rưỡi, đặt nó so pha chiếm mất phầm ba ghế.

      ngồi xuống so pha, thấy bức tường phía sau ti vi có tấm ảnh thảo nguyên châu Phi, từ nhà trọ của thấy được tấm hình này! biết hay nhìn nó đến ngẩn người, nhận ra được tấm ảnh này cùng với tấm ảnh ở nhà là cùng vị nhiếp ảnh gia chụp nếu đến điều bất đồng tấm ảnh này chụp cảnh hoàng hôn còn bức của là cảnh bình minh.


      Chương 4.3


      biết rằng cũng thích ảnh của L.T, vị nhiếp ảnh gia kia ra loạt bộ sưu tập ảnh, mỗi bộ đều có bản, hai tấm ảnh này nằm trong cùng bộ.

      ngả người về sau, ghế so pha lung lay lõm xuống, liếc nhìn phát cái đuôi, tròn trịa lông lá lớn hơn quả dưa hấu chút.

      Con gấu bông này có hình dạng rất kỳ quái.

      Chỉ lớn như vậy làm gối gối đầu cũng khó, muốn làm gối ôm nó cũng đứng được, thực hiểu tại sao lại có người làm ra nó, càng kỳ quái hơn là còn có người lại mua nó.

      biết chuyện với nó, khi rảnh cầm bàn chải lau sạch cho nó.

      "Đó là Long Miêu."

      quay đầu lại, thấy bưng nồi hoành thánh tới.

      "Em có VCD về nó, có muốn xem ?"

      có ý kiến, dù sao cũng có việc gì, quay lại nhà bếp lấy chén và thìa, sau đó tìm VCD bỏ vào đầu đĩa.

      Đó là bộ phim hoạt hình tiếng Nhật, nhưng có phụ đề tiếng Trung, phải là người phiên dịch cho , vì với biết tiếng Nhật và tiếng Trung.

      Họ vừa ăn hoành thánh vừa xem bộ phim hoạt hình kì quái kia, đây đúng là bộ phim hoạt hình kỳ lạ, xem đến đoạn Long Miêu chờ xe buýt nhịn được bật cười thành tiếng.

      Sau khi xem xong biết tại sao lại chuyện với nó.

      Long Miêu là thần bảo vệ rừng, lá sen là ô dù.

      "Nhân vật trong phim do Cung Khi Tuấn vẽ đấy, ta đúng là thiên tài mà!" : "Em có toàn bộ tác phẩm của ấy!"

      biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy rất có thể cũng có toàn bộ tập ảnh của L.T, chẳng qua có hỏi. lại cùng xem bộ phim hoạt hình khác tên là "Phong chi cốc", nhưng chưa xem xong dựa vào ngủ thiếp .

      gọi dậy biết rất mệt mỏi, ba mươi phút sau, thấy đó điều may mắn, cũng muốn cho biết xem phim hoạt mà hốc mắt ửng hồng.

      Hết phim tắt ti vi rồi ôm vào phòng ngủ.

      ngủ rất say, cử động cũng có, mặc dù rất muốn gọi dậy, suy nghĩ cả buổi lại thấy mệt mỏi như vậy cuối cùng quyết định cởi hết quần áo ra thay đồ ngủ cho , sau đó nằm lên giường với , kéo chăn bông lên đắp cho cả hai, gió ngoài cửa sổ thổi vù vù, từ đây nhìn sang chỉ thấy nhà trọ tối đen, Adam biết mình nên quay về làm việc, nhưng lại muốn rời xa , tại muốn.

      Giường của cực ấm, ôm cũng rất ấm, người cũng có hương vị ấm áp.

      Ôm chặt nhắm mắt lại, nghĩ đến... ra ở cùng chỗ với cũng có gì tốt…

      * * *
      " Adam, Adam..."

      mở mắt ra, ít khi thấy ánh nắng chiếu giường nên có chút thích ứng kịp, sau đó thấy khom người đứng bên giường, đôi tay bé đặt ở mặt , mỉm cười , "Dậy thôi."

      người mặc bộ quần áo thể thao, trừ cái cổ lộ ngoài áo nhìn thấy gì cả, híp mắt cau mày, đưa tay kéo lên giường, hôn .

      "Này, chờ chút." Mặt ửng hồng muốn ngăn cản .

      muốn chờ dù chỉ chút, chờ cả buổi tối rồi, lật người đặt dưới thân, gặm cắn vai ,

      " Adam, em mà... đừng nháo... a... ghét..." dùng hết tất cả biện pháp để kéo tay , nhưng có cách nào ngăn cản miệng , thấy càng ngày càng quá, đành sử dụng tuyệt chiêu, cắn .

      Chiêu này rất hữu dụng, dừng lại, trừng mắt nhìn lên án, "Em cắn ."

      "Em muốn nghe em ." Hai tay vẫn bị giữ chặt, mặt đỏ bừng, thở gấp.

      thích "Em muốn " chứ thích mấy chữ ở phía sau, mặt nhăn lại tức giận hừ hừ tiếng,"Chuyện gì?"

      "Hôm nay là thứ sáu." nhíu mày, nhắc nhở , "Em nghĩ rằng có việc."

      cứng người, ngẩng đầu muốn nhìn đồng hồ cổ tay nhưng lại thấy.

      "Đồng hồ ở đầu giường, em đè lên nó, nó khiến em thoải mái." Biết tìm cái gì, liền , "Tám giờ rưỡi, có thể để em đứng lên ?"

      cử động, suy tính mới tám rưỡi, còn kịp...

      "Còn chưa ăn sáng." Mặt đỏ ửng vội vàng mở miệng, giống như là biết được nghĩ gì trong đầu, "Em làm chân giò hun khói, trứng, cà phê, sandwich cá Kình, súp bắp..."

      lại hôn , hôn cho đến khi đầu óc choáng váng, mới dốc hết sức bình sinh rời khỏi , bước xuống giường mặc quần áo và rửa mặt.

      Trước khi , đưa túi thức ăng cho , " mình em ăn hết."

      đưa tay nhận lấy, liền xoay người rời , nhưng lại gọi lại: "Adam, từ từ..."

      "Nút áo của ." giơ tay lên cài lại hai nút áo cuối cùng cho , chỉnh lại cổ áo hơi nhếch lên giúp thuận tiện đưa tay vuốt lại mái tóc toán loạn của , sau đó phát vẻ mặt si mê của ngón tay dừng lại tóc .

      "Sao vậy?" dịu dàng khẽ hỏi.

      "Tới đây chút." tay cầm áo khoác, tay cầm đồ ăn sáng, cúi đầu nhìn .

      "Hả?" cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn nhích lại gần.

      "Thêm chút nữa." Giọng của hơi khàn khàn.

      hiểu nhưng vẫn lại gần thêm chút nữa, cả người hình như đều dán lên người , sau đó ngẩng đầu nhìn , mỉm cười hỏi: "Như vậy được chưa?"

      "Được." sau đó liền cúi đầu hôn .

      Đường Lâm sửng sốt, hai tay đều cầm đồ nhưng lại cảm thấy đanh ôm chặt , sau đó ngẩng đầu, thở hơi căn dặn: "Ở nhà chờ , được lung tung."

      xong xoay người rời , đến hai giây liền biến mất ở cửa cầu thang.

      Đường Lâm sững sờ khẽ vuốt cánh môi đỏ mọng của mình, bỗng nhiệt độ cơ thể tăng cao, lâu sau cũng chưa giảm xuống.....

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1


      Cơ thể người đàn ông này là sinh đẹp. tay chống mặt, mằn nghiêng nhìn ngủ say.

      Trong đêm tối, đèn đường mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu lên thân hình hoàn mỹ của .

      Ngũ quan ràng, dáng người phập phồng hấp dẫn, lồng ngực rộng lớn cơ bụng rắn chắc, cánh tay cường tráng cái mông vểnh cao, toàn thân dưới tý thịt thừa, da tay co giãn, hơn nữa cũng có sẹo ít nhất đến bây giờ chưa từng thấy vết sẹo nào.

      siêng năng luyện tập nên cơ thể rất cơ bắp, thực tế thường hoài nghi tại sao quần áo người bị những bắp thịt to khỏe đó xé nát.

      Đôi khi ở cùng nhau cảm thấy mình như mãnh thú luôn vươn móng vuốt chuẩn bị làm thịt con mồi, sức lực của luôn làm kinh hãi, nhưng vẫn rất cẩn thận khống chế sức mạnh của mình, nhưng cũng có thời điểm khống chế được.

      Thân thể của họ rất phù hợp, có khi làm tình lại hết sức cuồng dã.

      Mỗi lần phát mình lưu lại vết thương cơ thể lấy thuốc bôi cho , nhàng xoa bóp cho đến khi vết thương tiêu hết mới thôi, nhưng mấy ngày sau đó kiểm tra lại lần nữa.

      giống như võ sĩ khiến người khác kinh ngạc nhưng lại rất cẩn thận và dịu dàng.

      Ngón trỏ nhàng vuốt ve từ trán chuyển xuống cánh mũi thẳng tắp rồi lại đến đôi môi mọng lưu luyến chuyển xuống cằm rồi đến yết hầu và dừng lại ở lồng ngực phập phồng.

      mở tay ra, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nhịp tim của .

      Kỳ tính là đẹp trai, chỉ có thể xem là thuận mắt, tuy nhiên dáng người cao to khôi ngô lại rất tao nhã.

      Khe khẽ thở dài, ngón tay tiếp tục miêu tả cơ ngực và cơ bụng của .

      Người đàn ông này đúng là bụng sáu múi nha, người này toàn thân đều phát ra sức quyến rũ nam tính mê hoặc đầu óc của .

      lại giống người bí , thích chuyện cũng thích ra khỏi nhà, chưa bao giờ về chuyện của mình, cho đến bây giờ cũng chỉ biết tên là Adam, ở đối diện nhà , thích ra ngoài, thích xem phim điện ảnh cũ, thích sạch và cuồng vận động.

      Đúng rồi còn cam tâm tình nguyện mà cho số điện thoại.

      Nghĩ đến biểu tình lúc đó của , nhịn được bật cười ra tiếng, khi đó còn tưởng rằng chiếc di động xinh của mình bị phá hỏng rồi chứ.

      Cho nên... có phải quan tâm ?

      Mấy ngày ở Newyork, muốn gọi điện cho nhưng lại có số điện thoại của , sau lại cảm thấy có lẽ phát mấy ngày nay có ở nhà, nghĩ tới...

      Môi hồng giương , lại nằm xuống giường, tâm tình rất vui vẻ.

      Lúc đầu hơi lo lắng, cho rằng chỉ có mình nhiệt tình, cũng may phải như vậy.

      phải sao?

      lại lo lắng nhìn .

      Tốt nhất phải.

      Bởi vì có thói quen quan hệ với người khác đơn thuần chỉ là quan hệ giường.

      Hi vọng phải như vậy...
      ***
      Vào trung tuần tháng mười hai thời tiết rất ấm áp, nhưng hai ngày nay lại có đợt khí lạnh.

      Mặc dù lạnh nhưng vẫn dậy sớm, mặc đồ thể thao ra ngoài chạy bộ.

      Trời lạnh nên ở đường có nhiều người, mây dày đặc giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có mưa tuyết, mỗi lần thở ra đều tỏa ra làn khói trắng.

      Hai chân có quy luật luân phiên nhau, cảnh vật gần biến mất ở phía sau, sau khi chạy được vòng lại suy nghĩ lung tung....

      Cuộc sống, mỗi ngày đều trôi qua: Buổi sáng, chạy bộ khi về thuận tiện mua bữa sáng cho Adam rồi cùng chuyện và ăn sáng. Sau đó nghỉ ngơi còn đến phòng khám thăm Kiều Khả rồi về nhà làm số chuyện vặt và xem tiểu thuyết trinh thám. Buổi tối khi thức dậy qua nhà có đôi khi qua nhà .

      Cuộc sống, có chút nhàn nhã.

      từng nghĩ tìm việc làm, trừ chụp hình kỳ biết mình có thể làm công việc gì.

      phải chưa từng thử cầm lên máy chụp hình, ngày đó Á Lệ Toa lại gọi điện đến dò xét ý tứ của , tuy nhiên vẫn từ chối, chiều hôm qua mở cái rương theo hơn nửa địa cầu, chỉ là mở ra chứ có cách nào cầm máy chụp hình lên được.

      đấu tranh lâu, cuối cùng vẫn là đóng cái rương lại.

      Dù tiền tiết kiệm gửi ngân hàng vẫn đủ để sống, trốn tránh, tự nhủ với bản thân như vậy sau đó tiếp tục cuộc sống an nhàn.

      Kỳ quái là cho đến bây giờ người đàn ông kia vẫn hỏi làm nghề gì, có lẽ là cần thiết ...

      Nghĩ vậy liền thở dài. luôn hiểu nghĩ gì, tuy rằng cho số điện thoại nhưng sau đó họ có tiến triển gì.

      "A, xin lỗi!" cẩn thận đụng phải người khác, lấy lại tinh thần vội xin lỗi, đối phương và cùng .

      vừa nhìn nhận ra đối phương là bác sĩ ở phòng khám thú y.

      "Jonathan?" hơi sửng sốt.

      "Đường Lâm?" Jonathan mỉm cười, " trùng hợp."

      "Đúng nha, cũng chạy bộ sao?" Thấy đổ mồ hôi ướt đẫm bộ quần áo quần áo thể thao, hơi kinh ngạc trong thời tiết như vậy đa số mọi người đều ra khỏi nhà, lúc trước bởi vì có liên quan đến nghề nghiệp cần phải duy trì thể lực tốt cho nên mới có thói quen chạy bộ mặc kệ gió mưa, tuy nhiên bây giờ cầm máy chụp hình nữa nhưng nó trở thành thói quen.

      "Đúng rồi, thói quen chạy bộ từ , nếu chạy bộ tôi cảm thấy rất khó chịu." cười .

      "Ừ!" nở nụ cười, gật đầu tán thành.

      " cũng chạy bộ mỗi ngày sao? Tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy ?"

      "Chắc tại chúng ta chạy khác đường! Tôi đều từ..."

      Khó khăn lắm mới gặp được người cùng sở thích, hai bất giác trao đổi từ chuyện chạy bộ đến Kiều Khả rồi từ Kiều Khả tới các động vật khác, đợi đến khi phát họ chạy đến dưới nhà rồi.

      "Chúng ta hẹn thời gian ngày mai cùng chạy bộ ?" Trước khi rời khỏi đề nghị.

      sửng sốt, nghĩ lại cũng có gì bất tiện liền gật đầu đồng ý, "Được thường ngày mấy giờ bắt đầu chạy?"

      "Sáu giờ." mỉm cười : "Ngày mai gặp nhau ở đầu đường."

      "OK!" cười cười, phất phất tay với mới xoay người vào nhà.


      Chương 5.2


      Tên kia là ai?

      Khoanh tay trước ngực, dựa vào cửa sổ Adam hí mắt nhìn người đàn ông cùng về với Đường Lâm, ngực cảm thấy buồn bực.

      Hình như chuyện với người đàn ông kia rất vui vẻ, bọn họ còn đứng trước cửa chuyện hơn mười phút hơn nữa còn cười liên tục.

      biết vì sao lại cảm thấy khó chịu.

      Thậm chí khi vào nhà tên kia còn đứng ở đó lúc lâu mới lưu luyến rời .

      Người đàn ông kia có ý với , cách sáu tầng lầu cũng thấy được điều đó.

      Vốn là thắc mắc sao hôm nay còn chưa mang bữa sáng đến cho nên mới ra cửa sổ nhìn xem, ai ngời lại nhìn thấy và tên khốn khiếp kia vừa vừa cười lại còn quên bữa sáng của .

      Rốt cuộc tên đầu heo kia từ đâu chui ra vậy?

      Nửa tiếng sau mang bữa sáng đến nhưng chỉ có phần.

      "Jonathan với em thủ tục của Kiều Khả làm xong rồi, vết thương của nó cũng khỏi, em phải đến đó đón nó về." đưa bữa sáng cho .

      "Jonathan?" hơi híp mắt lại.

      "Bác sỹ thú y." Nhớ mình chưa bao giờ nhắc với , mỉm cười bổ sung, "Vừa rồi ở đường em gặp được ấy."

      ra tên kia là Jonathan? thân thiết đến nỗi gọi tên ta.

      "Chân Kiều Khả chưa bình phục hoàn toàn, Jonathan đồng ý giúp em đón Kiều Khả về, nhưng còn chưa đến tiếng nữa phòng khám của ấy phải mở cửa rồi, cho nên em phải nhanh qua đó."

      Chó! Đáng chết!

      "Hôm nay em bận vì chuyện của Kiều Khả cho nên có chuyện gì gọi điện cho em nha!" hôn lên má cái, mỉm cười, xoay người rời .

      Cả ngày? Bận lo cho con chó kia?

      "Từ từ..." để bữa sáng xuống bàn, cầm áo khoác lên, về phía . " và em cùng ."

      " muốn ?" ngây ra lúc, đứng im tại chỗ, hoài nghi vừa rồi mình nghe lầm.

      " có xe." , kéo về hướng thang máy.

      tìm ra lý do để từ chối chỉ là luôn luôn ra khỏi cửa huống chi là ban ngày, hôm nay cũng phải thứ sáu,

      " xác định muốn ?" Vào thang máy với , hoài nghi hỏi lại.

      im lặng nhìn cửa thang máy đóng lại, lúc lâu sau mới lạnh nhạt hỏi lại, "Em muốn ?"

      " phải vậy?" Đường Lâm liếc trộm , vẫn nhìn phía trước quay đầu lại chợt nhíu màybỏ hai tay vào túi áo khoác, nhún vai mỉm cười : " nguyện ý giúp em, đương nhiên em phải vui rồi!"

      Cửa thang máy mở ra, ra ngoài mở cửa lên xe, phía sau cũng lên xe, dùng điều khiển từ xa mở cửa nhà xe ra, khởi động xe lái .

      giới thiệu với Jonathan, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước còn Jonathan vẫn duy trì nụ cười môi. Tuy nhiên hai người đàn ông này cùng mua thức ăn cho chó sau đó đem ra xe, biết tại sao khí lại cứng ngắc.

      Kiều Khả thấy đến liền vẫy đuôi, Jonathan mở lồng thả nó ra vừa cho biết những điều phải chú ý.

      "Kiều Khả bị thương nên phải quay lại đây kiểm tra định kỳ, tại có gắng đừng để nó vận động mạnh, hàng năm phải chích ngừa cho nó. có nhiều chó ngoan lại thông minh, đặc biệt là loại huấn luyện như Kiều Khả, chẳng qua nếu có vấn đề gì muốn hỏi có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào." vừa vừa đưa cho tấm danh thiếp. " đó có số di động của tôi, bất luận là vấn đề nhặt gì cũng có thể gọi điện đến hỏi, cho dù là nửa đêm cũng sao, cần cảm thấy ngại."

      "Cám ơn." Đường Lâm mỉm cười nhận danh thiếp. " yên tâm, nếu tôi có thắc mắc gì nhất định gọi điện đến hỏi."

      " khách khí." Jonathan vẫy vẫy tay với , " đường cẩn thận."

      "Bye." tay dắt Kiều Khả tạm biệt với , vừa quay người phát Adam đứng ở cạnh cửa, chỉ gật đầu với Jonathan xem như chào hỏi, sau đó xoay người mở cửa, sau khi thấy dắt Kiều Khả rất xa mới theo ra xe.

      để Kiều Khả ngồi phía sau, nó tương đương nghe lời mặc dù cái đuôi vẫn vẫy, nhưng vẫn nghe lời ngồi ở phía sau.

      biết tại sao hình như Adam rất để ý Kiều Khả, thấy luôn nhìn kính chiếu hậu xem Kiều Khả ngồi ở ghế sau. Nhưng chưa từng chủ động hỏi về tình trạng bị thương của Kiều Khả, từ lúc Kiều Khả được thả ra từ lồng tre cho đến khi họ về đến nhà đều đến gần nó.

      Ở trong phòng bếp lấy thức ăn cho chó, khi cầm chén thức ăn ra phòng khách thấy đứng ở mép ban công, chỉ thiếu chút nữa liền muốn lùi về sát ban công, Kiều Khả ngồi trước mặt lắc mạnh đuôi, thế nhưng chỉ trừng nó, hai tay đút vào túi áo khoác, cũng nhúc nhích.

      "Nó thích ." nhìn rồi : "Nó hy vọng vuốt ve nó."

      vẫn động, môi mỏng mím chặt.

      "Ngày đó cứu nó." ngồi xuống bên cạnh Kiều Khả, sau đó đặt thức ăn xuống để nó ăn rồi đứng dậy nhìn : "Em nghĩ nó vẫn nhớ mùi của ."

      nhăn mặt nhăn mày, cuối cùng cũng mở miệng, "Người cứu nó là em."

      "Nếu giúp đỡ, em cũng đưa nó đến phòng khám được." .

      nhíu mày, vẻ mặt giống như lão đại khó chịu.

      Thấy bộ dáng này của , trong lòng bỗng dưng lo lắng, nhớ đến phản ứng của từ khi gặp Kiều Khả đến giờ liền bật thốt lên: "Chẳng lẽ sợ chó?"

      im lặng lâu sau đó sắc mặt khó coi tung ra mấy chữ: " phải sợ mà là thích."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :