1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mãi mãi bên em- Khấu Tử Y Y

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 6: Joyley mặt bí đỏ

      Edit+Beta: Mễ Trùng đại nhân

      "Oa! ta hẹn ngày mai tiếp tục gặp mặt rồi?" Clare ngồi ở trong phòng Joyley, hưng phấn dò hỏi Joyley tối nay tiếp xúc với Eugene xảy ra chuyện gì.

      "Ân ân..." Joyley yên lòng đáp lại , đôi mắt to màu xanh lam nhìn chằm chằm vào hai phần hot dog và gà rán kèm khoai tây chiên đặt bàn trước mặt —— bên ngoài gà chiên được bao bọc lớp dịch lòng đỏ trứng, ở trong chảo dầu bị lật qua lật lại rán thành màu vàng cam, vừa ngửi liền khiến cho người ta nhịn được mà chảy nước miếng, còn có phần khoai tây chiên kia, mặt ngoài xốp giòn dính những hạt muối trong suốt, khi ăn chung với sốt cà chua nhất định là vô cùng mỹ vị nha...

      Joyley cứ như vậy nhìn chằm chằm mĩ thực trước mặt rời mắt, nhưng lại hết sức bi thương là thể ăn. Bởi vì ngoại trừ máu động vật ra, tất cả những thức ăn khác ăn vào cũng giống như là ăn cái gì cả, vĩnh viễn cũng thể no; càng đau buồn là, mấy thứ này ngửi rất thơm, nhưng mà ăn vào trong miệng hương vị lại hết sức nhạt nhẽo, nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm nhận được chút xíu vị ngòn ngọt, bởi vậy khi ăn cũng giống như người bình thường ăn phải giấy vệ sinh, rất đau khổ.

      Bởi vì vị giác bị khiếm khuyết, Joyley chỉ có thể ảo tưởng ở trong đầu những mỹ thực kia mà ăn vào miệng ngon đến nhường nào.

      "Vậy hai người ngày mai gặp mặt để làm chi vậy?" Clare tiếp tục hỏi.

      Đáng tiếc trong mắt Joyley bây giờ chỉ có đồ ăn vặt của , căn bản nghe được bạn tốt ở bên cạnh cái gì .

      Clare thấy thế, khỏi bất đắc dĩ cười cười, tiến đến bên cạnh Joyley, cố ý đưa tay ra làm bộ muốn lấy phần đồ ăn vặt kia: "Uh, gà rán này ngửi thơm quá à, để cho tôi ăn thử miếng !"

      "Ngao ngao ngao! cho ăn!" Joyley lập tức hồi phục tinh thần, che chở những món đồ ăn vặt kia giống như là bảo vật vô giá, mắt to đáng thương hề hề nhìn về phía Clare, "... đừng ăn có được hay , đây là Eugene tặng cho tôi đó, tôi muốn vĩnh viễn bảo tồn nó, muốn ăn tôi có thể mua cái khác cho ."

      Clare ‘phốc xuy’ tiếng bật cười, lấy tay niết niết hai má của : "Ha ha ha ha, nhìn dáng vẻ ngu ngốc của này! Ai bảo vừa nãy chỉ lo nhìn đồ ăn, chịu để ý đến tôi! Này này, người ta là hỏi đó, ngày mai và Eugene gặp nhau để làm cái gì? thử nghe chút, để tôi đưa ra ý kiến cho ."

      "Nga nga, ngày mai ấy hẹn tôi đến nhà ấy xem tranh vẽ, Clare, ra Eugene là họa sĩ đó! ấy là lợi hại!" Cả người Joyley bao quanh toàn là bong bóng màu hồng phấn, chống cằm cười khanh khách.

      Clare cười : "Cái này gọi là rơi vào bể tình đó, tiểu ngu ngốc! Bất quá ta còn có thể chủ động hẹn gặp mặt , chứng minh chí ít ta đối với là có hảo cảm, chừng sau này, ta có thể ở bên nhau đó! Này này, có nghe tôi hay hả?"

      "Có nghe mà có nghe mà ..." Joyley vẫn nhìn chằm chằm vào bảo vật vô giá của , buồn rầu hỏi, "Clare, có biện pháp gì có thể đem những thức ăn này bảo tồn vĩnh viễn ?"

      Clare lắc đầu: "Khẳng định có a, những thứ này đặt trong tủ lạnh nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được trong mấy ngày, cuối cùng vẫn bị hư, vì vậy tôi nghĩ rằng, nên thừa dịp lúc chúng nó chưa bị hỏng ăn , như vậy cũng coi như là bảo tồn mãi mãi ở bên trong thân thể ."

      Joyley nghiêng đầu nghĩ ngợi, tuy rằng cảm nhận được mùi vị của thức ăn, nhưng mà lời của Clare dường như cũng rất có đạo lý, vì thế đem đồ ăn vặt đẩy tới trước mặt Clare: "Vậy... Vậy chúng ta cùng nhau ăn !"

      Clare cười : "Ha ha ha, mới hồi nãy còn giữ như bảo bối, bây giờ chịu để cho tôi ăn sao?"

      Joyley ngượng ngùng gãi gãi đầu: " là bạn tốt của tôi, tôi đương nhiên muốn chia cho ăn chung rồi, hồi nãy chẳng qua là có chút luyến tiếc mà thôi..."

      "Được rồi được rồi, chọc chơi chút thôi." Clare vừa , vừa cầm lấy gà rán cắn ngụm, nhướng mày , "Uh, ăn rất ngon, cũng ăn ."

      Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và *******************.

      Joyley gật gật đầu, cầm lấy hot dog trước mặt, dùng ánh mắt hết sức quý trọng nhìn nó vài giây, sau đó mới cẩn thận cắn ngụm, tuy rằng ăn ngon, nhưng mà vẫn cố gắng làm ra biểu cảm rất mỹ vị, nhưng nhai, bỗng nhiên cảm nhận được trong khoang miệng của mình rất nóng rát đau đớn!

      "Ngô!" Joyley lập tức từ ghế nhảy dựng lên, che cằm và cổ của mình, khuôn mặt nhắn bắt đầu phồng ra đến đỏ bừng.

      Clare bị bộ dạng của dọa sợ hết hồn "Joyley làm sao vậy?"

      Vẻ mặt của Joyley nhìn qua càng ngày càng thống khổ, dùng hết toàn lực mới ra được câu đứt quãng: "Tỏi... Có tỏi..."

      "A!" Clare lập tức bịt miệng, trời ạ, làm sao có thể quên phải kiểm tra xem bên trong hot dog có tỏi hay, rồi mới để cho Joyley ăn chứ! vội vàng dùng sức vỗ vỗ lưng Joyley: " mau nhổ hot dog ra !"

      Chỉ đáng tiếc hot dog bị nuốt vào bụng, Joyley thống khổ lắc lắc đầu, cảm thấy miệng và yết hầu của mình giống như bị lửa đốt vậy, rất khó chịu, cũng chẳng ra hơi, bởi vì toàn bộ khoang miệng nhanh chóng bắt đầu sưng lên, tựa như cổ họng của người bình thường khi bị cảm mạo nhiễm trùng vậy, nhưng may bệnh trạng tại của Joyley so với cảm mạo nhiễm trùng còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần.

      Mắt thấy mặt của Joyley từng chút từng chút sưng lên, biến thành trái bí ngô đỏ cực lớn, Clare khỏi đau lòng muốn chết: "Ai nha, vậy phải làm sao bây giờ, đều tại tôi đều tại tôi, hồi nãy nên kiểm tra qua chút!"

      Joyley tuy rằng hết sức khó chịu, nhưng vẫn nắm lấy tay Clare như cũ, thiện ý lắc lắc đầu với , Clare đau lòng thở dài: "Tôi biết trách tôi, nhưng mà tôi tự trách chính mình a, ai... mỗi lần ăn tỏi mặt đều sưng hết mấy ngày, lại có phương pháp gì để trị liệu, tôi thấy rất đau lòng."

      Sau khi cái cảm giác thiêu đốt đau đớn kia hết, Joyley lấy lại chút bình tĩnh, sau đó liền cầm bút viết chữ vào trong sổ : " sao đâu, sau vài ngày tôi khôi phục mà, đừng quên cơ thể của tôi rất đặc biệt đó, chờ sau khi tôi khôi phục có chuyện gì nữa."

      có biện pháp chữa trị, Clare cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu, nhưng mà vừa nghĩ lại, chợt nhớ tới vấn đề nghiêm trọng: "A! Thảm thảm ! phải Eugene hẹn tối mai xem tranh ta vẽ sao? bây giờ biến thành cái dạng này ngày mai làm sao có thể gặp ta a a a a!"

      Vốn biểu cảm của Joyley
      [​IMG]

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 7: Joyley nghe chuyện xưa

      Edit + Beta: Mễ Trùng đại nhân

      xong những lời này, Eugene lần nữa lo âu nhìn về phía khuôn mặt bí đỏ của Joyley: "Bất quá, mặt sưng thành như vậy, khó chịu sao? Có đau ? Nếu như chịu nổi nên về nghỉ ngơi trước, tranh của tôi, muốn đến xem lúc nào cũng được."

      Joyley vội vàng lắc đầu, nhanh chóng viết ở quyển sổ: " đau, chẳng qua hơi khó chuyện chút thôi, đó!"

      "Được rồi..." Eugene gật đầu cái, khẽ mỉm cười với Joyley, "Nhưng nếu có gì thoải mái phải lập tức cho tôi biết đó. Đúng rồi, ngày hôm qua muốn xem tranh tôi vẽ biển đúng ?"

      Joyley lập tức dùng sức gật đầu như giã tỏi, hai con mắt to chứa đầy mong đợi.

      Eugene cười tiếng, xoay người lục lọi ở trong góc bên cạnh lát, lấy ra bộ tranh vẽ đưa tới trước mặt Joyley: "Đây là tranh mấy tháng trước tôi đến bờ biển vẽ."

      mặt vải tranh sơn dầu vẽ phong cảnh mặt biển xanh thăm thẳm vô tận, tốp ba tốp năm chim hải âu từ bờ biển phụ cận bay đến, từng đợt sóng lăn tăn màu trắng từ ngoài khơi đánh vào bãi cát vàng, mà ở bên bờ cát, có bóng dáng người nam nhân đứng đưa lưng về phía bức họa, ngắm nhìn mặt biển xa xa.


      Joyley bị rung động bởi bức tranh vĩ đại mà tinh tế này, nhưng mà nhìn mãi lúc, cảm nhận được loại cảm xúc đơn từ trong bức tranh này truyền ra.

      Bóng lưng người nam nhân cứ như vậy lẻ loi mình đứng ở nơi đó, chỉ có mấy con hải âu xa lạ làm bạn với .

      Joyley hơi nghiêng nghiêng đầu, quay đầu viết hàng chữ đưa cho Eugene xem: " ta đợi cái gì vậy?"

      Vẻ mặt của Eugene hơi ngẩn ra chút, giống như thể ngờ được trước mặt lại có thể nhìn ra tình cảm hàm ý trong bức họa, suy tư chút mới trả lời: " ta đợi tộc nhân của mình."

      "Tại sao chỉ còn lại mình ta, tộc nhân của ta có ở cùng với ta sao?" Joyley tiếp tục hỏi.

      Eugene nhàn nhạt mất mác : "Có pháp sư tà ác thi triển phong ấn cấm thuật với ta, khiến cho ta mất tất cả năng lực cường đại của bản thân, trở thành kẻ sống lang thang, mà tất cả những tùy tùng trung thành bên cạnh ta cũng rời bỏ ta, a, cái gọi là chúng bạn xa lánh bất quá cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng mà cho tới bây giờ ta cũng cần bất kỳ ai thương hại, mất năng lực và địa vị, ta dựa vào cố gắng của chính mình đoạt lại toàn bộ, mà những người từng phản bội ta, ta ăn miếng trả miếng từng kẻ ."

      Lời này Joyley nghe tỉnh tỉnh mê mê, mơ hồ cảm thấy khi Eugene những lời đó, trong giọng lộ ra loại khí phách bướng bỉnh ngang ngược, nhưng lúc cẩn thận qun sát y, chỉ nhìn thấy Eugene ôn nhu như ánh mặt trời, Joyley khỏi cảm thấy có thể là mình nghĩ quá nhiều.

      Vì vậy viết: "Đây đúng câu chuyện phức tạp, Eugene Eugene, người trong bức họa là bạn sao? Vậy ta bây giờ ở nơi nào, ta phá bỏ được... cái cấm thuật đó chưa?"

      Eugene lắc đầu cái, thâm trầm nhìn lướt nhanh qua Joyley: "Vẫn chưa, bất quá tôi tin tưởng ta rất nhanh là có thể thành công, bởi vì ta hình như tìm được yếu tố mấu chốt để phá vỡ thuật phong rồi."

      Joyley gật đầu cái, nhìn người nam nhân trong bức họa đưa lưng về phía mình, khàn giọng : " hy vọng ta có thể nhanh chóng đoàn tụ cùng tộc nhân của mình."

      Eugene khẽ mỉm cười cái: "Tôi còn vẽ rất nhiều thứ khác, có muốn xem ?"

      "Ừ ừ..." Joyley gật đầu cái, vì vậy Eugene đưa cho xem những bức tranh phong cảnh trước kia mình từng vẽ, từng tấm từng tấm giới thiệu cho , Joyley càng xem, bong bóng hồng trong lòng bốc lên càng nhiều, : " vẽ là đẹp! Eugene Eugene, vậy tới trấn của chúng tôi, cũng là để vẽ tranh sao?"

      Eugene gật đầu cái: "Ừ."

      "Vậy định vẽ cái gì?" Joyley tò mò hỏi.

      Eugene suy tư chút, : "Tôi nghe trấn có nông trường phong cảnh tệ lắm, Joyley, biết có thể phiền dẫn tôi xem ?"

      Cái đầu đầy màu bong bóng hồng của Joyley chút suy nghĩ liền gật đầu cái, nhưng là giây kế tiếp chợt dừng lại, nông trường vẽ tranh? Đây chẳng phải là , chỉ có thể ban ngày à? Có thể có thể có thể, nhưng mà thể phơi nắng a!


      Thấy vẻ mặt đúng lắm, Eugene ân cần hỏi: "Thế nào, Joyley? Mặt thoải mái sao? Hay là tiện đưa tôi ? sao đâu, nếu như tiện, tự tôi cũng có thể..."

      " ..." Joyley lắc đầu cái, cắn móng tay suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn rất khó khăn mới gật đầu cái, "Tôi có thể đưa !"

      "Có ? Joyley, tôi hy vọng miễn cưỡng bản thân mình." Eugene ân cần nhìn Joyley.

      thể quá nhiều, vì vậy vội vàng viết: " , tôi cũng rất muốn đến nông trường cùng với , nhìn xem vẽ tranh như nào, chẳng qua là chờ đến khi tôi xuất , có lẽ hơi kinh ngạc chút."

      "Kinh ngạc? Làm sao có thể..."

      Joyley giải thích gì thêm nữa, cảm thấy hay là chờ đến khi đến nông trường nên tất cả cho y biết vẫn tốt hơn, vì vậy chỉ lắc đầu cái.

      "Được rồi, vậy chuyện đến nông trường phải làm phiền rồi, chúng ta chỉ mới biết nhau trong khoảng thời gian ngắn, bận bịu giúp tôi nhiều như vậy, tôi... tôi cảm thấy thực ngại quá."

      " phiền phiền!" Joyley xua xua tay, nhanh chóng viết, "Có thể giúp được tôi rất vui!"

      "Cám ơn rất nhiều." Eugene nở nụ cười rực rỡ với Joyley, cho dù nhiều lần nhìn thấy nụ cười như ánh mặt trời của y, nhưng mỗi lần nhìn lại tim vẫn khống chế được mà đập rộn ràng.

      "Vậy... xem thử khi nào chúng ta nông trường là thích hợp nhất? Nhất định phải trước chờ sau khi mặt hết sưng mới được nha."

      Nga! ấy vị thân sĩ biết quan tâm người khác! đỉnh đầu bí ngô của Joyley bay lên đống lớn màu hồng bong bóng, đỏ mặt viết: "Vào lúc trời xế chiều chắc là ổn, đến khi đó tôi tìm có được hay ?"

      "Được." Eugene đồng ý, thời gian còn sớm, y
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 8: Joyley thổ lộ

      Edit + Beta: Mễ Trùng đại nhân


      Để cùng với Eugene đến nông trường, vừa sáng sớm ngày thứ Ba Joyley bận rộn chuẩn bị, mặc quần áo mùa đông dày mới tìm được, cả người bị bao lại mấy lớp, đeo bao tay, khăn quàng, kính mác, khẩu trang, bận rộn cả buổi sáng, mới miễn cưỡng đem những vùng da dễ lộ dưới ánh mặt mrời cơ thể che lại.

      Clare ở bên cạnh kiểm tra quần áo của Joyley: “Ừ, cũng tệ lắm, chắc có bị nắng chiếu bỏng được, ai, có muốn bôi chút kem chống nắng ?”

      Joyley lắc đầu cái: “Cái đó vô dụng thôi, tôi sớm thử qua, mà, với lại… bây giờ tôi nóng quá à! Clare, tôi cảm giác được tôi đổ rất nhiều mồ hôi! Hô hô!”

      “Bây giờ là lúc nóng nhất trong năm, đồ mặc so với gấu xám trong rừng còn cồng kềnh hơn, nóng mới lạ đó!” Clare bất đắc dĩ than thở, “Ai, bằng hay là thôi , như vậy gặp ta, trước tiên đến có thể bị dọa hay , tôi chỉ sợ chưa được nửa đường bị nóng đến ngất rồi.”

      Joyley vừa nghe, vội vàng lắc đầu cái, lên tinh thần : “ có sao! Chỉ là đổ chút mồ hôi thôi mà, tôi có thể nhịn được!”

      cái đồ dại trai ngu ngốc này!” Clare vừa vừa hận đưa tay xoa xoa đầu của .

      Joyley rụt đầu lại, lấy lòng nhìn Clare: “Cám ơn Clare, nếu như tôi có thể cùng Eugene ở chung chỗ, tôi mời ăn thịt nướng ngon nhất trong trấn! A… Đúng rồi, chuyện này trước hết đừng cho Linda biết nha, nếu như cậu ấy mà biết tôi muốn ra ngoài vào ban ngày, nhất định đồng ý.”

      “Tôi biết tôi biết.” Clare gật đầu cái, “ cứ yên tâm , tôi tạm thời cho bà, chờ chuyện tốt của hai người thành công, tôi mới cho bà biết, đến lúc đó bà nhất định khen đứa cháu này tài giỏi, ha ha! Ai, được rồi, nhảm với nữa, hai giờ chiều rồi, và Eugene hẹn mấy giờ gặp?”

      “Nga, ấy kêu tôi đến tìm ấy tầm vào buổi trưa.” Joyley vừa vừa đứng lên ra cửa, “Nếu chuẩn bị xong, vậy bằng bây giờ luôn .”

      “Vậy cũng tốt, nhân tiện để tôi cùng với .” Clare đồng ý, cùng theo ra tới cửa, biết ở bên ngoài chính là ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu sáng, vì vậy do dự chút, quay đầu hỏi Joyley: “ chuẩn bị xong chưa?”

      Joyley cách kính mác nhìn chằm chằm cánh cửa ngăn cánh với ánh mặt mrời nhiều năm, nghiêm túc gật đầu cái: “Xong rồi.”

      “Rắc rắc” tiếng, cửa từ từ mở ra, ánh mặt trời trút xuống như nước đổ, chiếu khắp cả người Joyley, ngẩng đầu nhìn mặt trời bầu trời chút, có chút sợ hãi lại có chút khao khát. Joyley nhàng kêu tiếng, xoay người xuống lầu hai.

      “Đông đông đông.” Cửa Eugene phòng bị gõ, loạt tiếng bước chân rất nhanh truyền từ bên trong truyền ra, cả người Eugene mặc áo sơ mi trắng sạch xuất ở trước mắt Joyley: “Joyley, buổi chiều tốt lành! —— ách, làm sao vậy… Sao lại mặc nhiều quần áo như vậy?”

      Joyley có thể nghe thấy trái tim của mình đập thình thịch mãnh liệt: “Eugene, kỳ tôi ngoại trừ thể ăn tỏi, còn bị dị ứng với ánh nắng, tôi… làn da của tôi thể phơi nắng, khi phơi hư thối, cho nên liền ăn bận thành như thế này, tôi biết tôi như vậy có thể tin, nhưng mà… nhưng mà tôi thể phơi nắng, cho nên nếu như thể chấp nhận lời tôi tôi cũng có thể hiểu.”

      xong những lời này, Joyley lấy hết dũng khí mới dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Eugene, tuy rằng cách lớp kính đen, nhưng mà vẫn cảm nhận được nét mặt của Eugene hình như là màu xám trắng, nội tâm của Joyley lập tức trầm xuống, nghĩ rằng xong rồi, ấy… ấy khẳng định là bị căn bệnh của mình dọa rồi! Có phải tại ấy rất muốn đóng gói hành lý xoay người chạy xa hay , từ nay về sau bao giờ đến cái trấn này nữa?

      Joyley khỏi mất mát cúi thấp đầu, muốn quay người rời , cánh tay bỗng nhiên bị nam nhân trước mặt giữ lại, sau đó nhanh chóng đem lôi vào trong phòng, nghe thấy Eugene vội vàng : “Chuyện nghiêm trọng như vậy sao tối hôm qua cho tôi? Lại còn đáp ứng muốn theo tôi cùng đến nông trường nữa? biết làm như vậy là rất nguy hiểm sao?”

      Truyện chỉ được đăng tại Mễ Trùng Động và *******************.

      Nguyên bản trái tim thủy tinh của Joyley ào ào vỡ thành từng mảnh khỏi nhanh chóng bắt đầu được gắn kết lại. đầy chờ mong nhìn về phía gương mặt lo lắng của Eugene: “ như vậy… như vậy để ý những tật xấu này của tôi sao? để ý tôi vĩnh viễn thể ra ngoài sao vào ban ngày? tin những lời tôi sao?”

      Eugene cho là đương nhiên gật gật đầu: “ thành khẩn giải thích với tôi như thế, tôi đương nhiên phải tin tưởng. Trước kia tôi ở trong thành phố lớn cũng gặp được người giống như …”

      Joyley làm sao còn có thể nghe được lời y ? Chỉ kích động ngừng lặp lại: “ ngại chuyện tôi thể phơi nắng, ngại!”

      “Nha đầu ngốc, Eugene là người tốt như vậy làm sao có thể để ý những chuyện này cơ chứ?” Clare vẫn luôn ở bên cạnh vội vàng trợ trận, “Lần đầu tiên nhìn thấy Eugene, tôi liền biết ta nhất định là người khoan dung rộng lượng, quả thực là quá hoàn mĩ ! Tốt lắm, vậy bây giờ cũng tình huống của mình rồi, kế tiếp hai người phải là muốn nông trường vẽ tranh sao?”

      Clare vốn muốn , vì nghĩ cho an toàn của Joyley, mình cũng muốn cùng , lại nghĩ tới Eugene đột nhiên mở miệng : “, chúng tôi nữa.”

      “A?” Joyley từ trong kích động hồi phục lại, ngẩng đầu nhìn về phía Eugene, khẩn trương hỏi, “Tại sao vậy?”

      Eugene dùng thần sắc bất đắc dĩ nhìn Joyley: “Nếu bị mẫn cảm với ánh nắng, làm sao tôi có thể để cho mạo hiểm cùng tôi đến nông trường phơi nắng được?”

      “Nhưng… Nhưng phải là muốn vẽ tranh sao?”

      Eugene mỉm cười: “Vẽ tranh chưa hẳn nhất định là phải nhìn thực cảnh, tôi ở trong phòng dựa vào tưởng tượng của mình để vẽ tranh, cũng giống nhau thôi.”

      Clare vừa nghe, lập tức tiếp lời : “Như vậy rất tốt, như vậy rất tốt, Eugene cũng có thể vẽ tranh, Joyley cũng bị ánh mặt trời đáng chết kia chiếu phỏng, đây đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ mà! Cứ quyết định như vậy , Eugene, ở trong nhà vẽ tranh, để cho Joyley ở bên cạnh xem xét phải như vậy là được rồi sao!”

      Eugene cười gật đầu: “Tôi có ý này.”

      “Nhưng mà…” Joyley vẫn còn hơi lo lắng, sợ Eugene vì mà miễn cưỡng chính mình, nhưng Eugene chờ kịp cười : “Yên tâm , Joyley, tôi vẽ tranh ở đâu cũng đều giống nhau, tôi cho rằng hội họa là để miêu tả nội tâm của người, những thực cảnh kia với tôi mà cũng nhất định.”

      Chẳng biết tại sao, giọng điệu thập phần ôn nhu của y lại rất có sức thuyết phục, Joyley khỏi gật gật đầu: “Ừ, tôi nghe .”

      Clare lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Ha ha, như thế này tốt quá, vậy tôi cũng quấy rầy hai người nữa, hai người từ từ mà vẽ tranh há, tôi phải trở về giúp nãi nãi làm bánh mì, nếu có chuyện gì, hai người lên lầu ba tìm tôi là được.”

      “Tốt.” Joyley , nhịn được chạy đến ôm ôm Clare, “Cám ơn .”

      “Nha đầu ngốc, chuyện này có gì đâu mà cám ơn.” Clare cười sờ đầu , “Ờ, đúng rồi, nếu tại nông trường nữa, vậy mau cởi quần áo bên ngoài ra , bằng hồi nóng chết đó! Nơi này còn chuyện của tôi nữa, vậy tôi trước nha.”

      Joyley tạm biệt Clare, Eugene lập tức ra phía trước khép cửa phòng lại, còn cẩn thận kéo màn che, xoay người hỏi : “Như vậy có thể che khuất ánh nắng ?”

      “Ừa ừa.” Joyley gật gật đầu, vừa , vừa đem bộ quần áo gấu xám của mình cởi ra, Eugene thân sĩ thay đem những bộ quần áo kia treo kệ áo trước cửa.

      Nhìn động tác ưu nhã của y, đầu óc Joyley khỏi bắt đầu miên man suy nghĩ: A… Tình hình tại này, có phải rất giống vợ làm cả ngày về, chồng săn sóc giúp vợ treo quần áo ?

      Trong phim truyền hình thường xuyên có tình tiết này đó! Ách, chẳng qua là giới tính hơi bị ngược xíu xìu xiu thôi.

      Cho dù như thế, trong lòng Joyley vẫn tràn đầy vui vẻ như cũ, nhảy nhót theo sát bên Eugene tới trước giá vẽ của y, Eugene ôn nhu : “Khi tôi vẽ ở bên cạnh nhìn xem, có cái gì muốn hỏi liền trực tiếp hỏi tôi.”

      Truyện chỉ được đăng tại Mễ Trùng Động và *******************.

      “Được được!” Joyley gật gật đầu , ngồi cái ghế bên cạnh giá vẽ, dùng hai tay chống lên cằm, “Eugene Eugene, muốn vẽ nông trường trong trấn sao? Nhưng mà chúng ta tại nhìn thấy nông trường nha.”

      Eugene khẽ cười: “Dùng trí tưởng tượng của , Joyley. cho tôi biết ở trong tưởng tượng của , bây giờ nông trường có hình dáng như thế nào?”

      “Ngô… Tôi, tôi chỉ từng thấy qua nông trường vào buổi tối thôi…” Joyley nghiêm túc nhớ lại, “Tuy rằng lúc ấy sắc trời cực kỳ đen, nhưng mà tôi vẫn có thể nhìn thấy nơi đó có rất nhiều lúa mạch! Đôi khi có gió thổi, những bông lúa mạch đó còn có thể khiêu vũ theo gió ‘sột soạt’, rất đáng ! Có những lúc, bên trong ruộng lúa mạch còn có hai con thỏ chui ra, bất quá chúng nó đều rất thông minh, tôi còn chưa tới gần chúng nó, chúng nó trốn xa! A, còn nữa, ở chỗ sâu rất sâu trong mạch điền có cái cối xay gió rất lớn, bên cạnh cối xay gió chính là chuồng nuôi bò sữa và dê, bất quá mỗi lần khi tôi ngang qua chúng nó đều ngủ, con chó ở đó rất thích tôi, mỗi lần tôi xem nó nó đều cọ cọ tôi chơi…”

      Eugene nghe Joyley tự thuật, dùng bút nhanh chóng vẽ lại ở giấy, thỉnh thoảng còn có thể đáp lại hoặc là hỏi thăm miêu tả của Joyley chút để, tiếp động lực cho tiếp tục .

      Joyley càng càng hưng phấn, đến khi xong, quay đầu nhìn lại, Eugene phác họa xong sơ hình nông trường giấy vẽ, khỏi kinh ngạc há to miệng: “Oa a a a a! vẽ thiệt là giống đó! Quả thực giống nhau như đúc! Giống như là ghé thăm nông trường rồi vậy! Eugene, thực rất là lợi hại!”

      Eugene thực khiêm tốn cười : “Là nhờ miêu tả rất sinh động, nên tôi mới vẽ được giống như vậy.”

      Joyley ngượng ngùng cười hì hì, tiến tới nhìn chằm chằm vào bức vẽ của y: “Nếu tôi có thể vẽ được giống như vậy là tốt.”

      “Nếu thích, tôi có thể dạy .” Eugene .

      “Có ?” Joyley khỏi trợn to hai mắt, “ đồng ý dạy tôi vẽ chứ?”

      “Ừ.” Eugene gật đầu, đôi mắt màu xanh biếc nghiêm túc nhìn Joyley, “Nhưng mà ở trước đó, tôi có chuyện muốn hỏi . Joyley, tối ngày hôm qua tôi hẹn hôm nay nông trường, biết rất thân thể của mình thể phơi nắng, nhưng vẫn mạo hiểm lớn đồng ý với tôi, đến cùng là tại vì sao?”

      “Tại sao…” Joyley nhìn gương mặt tuấn ôn nhu của y, khỏi hồi tưởng lại những năm tháng độc mình người kia, hồi tưởng lại người mình bỏ lỡ chỉ vì nhát gan của bản thân, biết mình thể nữa lùi bước như vậy nữa, vì vậy lấy dũng khí nhìn về phía Eugene: “Bởi vì… Bởi vì tôi thích . Chính là giống như cái kiểu ở trong phim vậy đó, nữ chính thích nam chính.”

      End chương 8.
      Chris thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :