1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mân Côi - Phó Du (Full+đã có ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Sặc
      LạcLạc thích bài này.

    2. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      nam tra giống như bị cường ah, t thik, t còn muốn xem bị ngược nhìu hơn ah
      LạcLạc thích bài này.

    3. Nhược Vân

      Nhược Vân Well-Known Member

      Bài viết:
      933
      Được thích:
      1,403
      Bị lặp chương rồi kìa nàng
      LạcLạc thích bài này.

    4. meomeo1993

      meomeo1993 Member

      Bài viết:
      72
      Được thích:
      54
      ma oi nam chinh nha minh cho thang phuong tu quan roi vao tay ac ma hoang oanh bien thai nay ak, xem tu nay han ta song do chet do roi
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 33
      Edit: Lâm Nhạc

      Đêm nay Phương Tử Quân chịu cơn kích thích lớn chưa từng có, vốn cho rằng ngoại tình đủ kích thích rồi, nhưng ngờ còn có thể đến mức ấy.

      Thể xác và tinh thần đều chịu đả kích nặng nề, hai mắt Phương Tử Quân dại ra vô thần, toàn bộ tâm tư đều tự do chín tầng mây, mãi đến khi làm sao về nhà cũng biết.

      Lâm Mân Côi ngủ từ sớm, chỉ ngủ còn khóa trái cửa phòng.

      Ý tứ ấy đủ rồi… Từ bây giờ bắt đầu sống riêng.

      Phương Tử Quân cũng ngại, tại chẳng buồn ngủ chút nào. Chẳng qua nghĩ đến nụ cười lúc rời của Hoàng Oanh, biết sao tim thoáng đập rộn lên.

      Dáng dấp Hoàng Oanh xác thực bình thường, nhưng lúc làm chuyện đó lại khá quyến rũ, trong nháy mắt, Phương Tử Quân cảm giác mình bị già hớp hồn.

      Nhưng uống ngụm nước đá, Phương Tử Quân nhanh chóng tỉnh táo.

      Người phụ nữ Hoàng Oanh đó đâu phải si mê rồi coi như xong, tin già lăn lộn trong bụi hoa như thế lâu dài với người đàn ông là .

      Bọn họ ở bên nhau chẳng qua do nhu cầu thôi.

      Nghĩ vậy, đột nhiên Phương Tử Quân thấy mình đúng là thiên tài.

      Thiên tài mà, vốn nên đứng đỉnh thế giới.

      Có điều Phương Tử Quân còn chưa đứng đỉnh thế giới, bị thực tế đả kích đẩy từ đỉnh xuống.

      Sáng sớm, bước ra khỏi phòng khách sát vách, Lâm Mân Côi chuẩn bị xong tính làm.

      “Chuyện tôi suy tính thế nào?”

      gáo nước lạnh giội tỉnh Phương Tử Quân nằm cả đêm mộng đẹp, “Mân Côi, chúng ta nhất định phải ly hôn ư?”

      ra, tuy Lâm Mân Côi càng ngày càng thuận mắt, nhưng Phương Tử Quân đâu phải có người phụ nữ này được. Có điều tại hai bàn tay trắng, từ sau khi xảy ra chuyện, Lâm Kiến Quốc cho tiếp xúc các hạng mục lớn của cục Lâm nghiệp, ngay cả hạng mục phụ trách trước đó cũng bị lặng lẽ giao lại cho phòng làm việc khác, điều này khiến khoản thu nhập thêm của Phương Tử Quân giảm ít.

      Hơn nữa, còn phải góp chiếc xe, cũng may trong khoảng thời gian này Lâm Thanh Thiển cắt đứt liên lạc với , tìm đòi tiền, bằng thực vượt qua nổi.

      “Tôi tưởng tôi ràng.” Lâm Mân Côi lấy sữa tươi trong tủ lạnh rót cho mình ly, “Dù sao tôi cũng quyết tâm rồi, tôi hi vọng chúng ta chia tay trong yên bình.”

      Phương Tử Quân còn muốn níu giữ, bên này Trương Ngọc đẩy cửa ra, thể chịu nổi nhào vào người Lâm mân Côi.

      Tính Trương Ngọc này cũng nóng nảy, nhịn Lâm mân Côi rất lâu rồi.

      Bà ta tự xưng có dòng dõi thư hương, nhưng… hành động đâu giống người có dòng dõi thư hương làm.

      Trương Ngọc tát Lâm mân Côi cái.

      Từ đến lớn Lâm Mân Côi chưa từng bị ai tát, nhất thời mắt nổ đom đóm. mặt mảng nóng hừng hực, lỗ tai cũng ong ong, có lẽ Trương Ngọc dùng hết sức mình.

      chỉ thế, Trương Ngọc còn liên tục túm tóc Lâm Mân Côi, vừa giật vừa đánh.

      Lâm Mân Côi ăn mấy cái tát, sau khi sửng sốt, Lâm Mân Côi theo bản năng đánh trả.

      Sao có thể chịu thiệt được? Lâm Mân Côi đẩy Trương Ngọc ra, bắt đầu phản kích.

      Mà Phương Tử Quân cũng phản ứng kịp, còn ngại ầm ĩ chưa đủ lớn sao? cuống quýt kéo Lâm Mân Côi ra.

      Lâm Mân Côi bị tát vài cái đâu chịu buông tay, túm đầu Trương Ngọc dúi mạnh xuống ghế salon.

      Dù sao Trương Ngọc cũng lớn tuổi, mặc dù sống ở nông thôn tích lũy ít sức lực, nhưng vẫn bằng Lâm Mân Côi trẻ tuổi khỏe mạnh. người đứng vững, đầu bị đập vào bàn trà thủy tinh công nghiệp, lập tức đổ máu.

      Phương Tử Quân kêu tiếng: “Mẹ, mẹ có sao ?”

      Lâm Mân Côi thấy đầu Trương Ngọc chảy máu tươi mới phản ứng kịp, dù gì chưa từng trải nhiều, lúc này thấy máu chắc chắn bị dọa.

      Trương Ngọc sờ thấy máu, oa tiếng khóc lên.

      “Hung thủ! Mày là hung thủ giết người…”

      Thấy Lâm Mân Côi mất dáng vẻ kiêu ngạo, khí thế của Phương Tử Quân cũng mạnh mẽ hẳn, “Lâm Mân Côi, đừng khinh người quá đáng! Nếu mẹ tôi xảy ra chuyện hay, tôi bỏ qua cho đâu!”

      Lâm Mân Côi đáng thương bị dọa, rất lâu mới mở miệng được.

      “Đưa vào bệnh viện trước .”

      Trương Ngọc bị đập đầu quả thực dọa Lâm Mân Côi, nhất là sau khi bác sĩ nghe được quan hệ giữa hai người, nhất thời cho Lâm Mân Côi sắc mặt tốt.

      là con cháu sao có thể đánh người lớn chứ… Thời buổi này, đúng là thói đời bạc bẽo…”

      Lâm Mân Côi vừa sợ vừa oan uổng. Phải biết rằng cực phẩm chừa tuổi tác, bất kể thân phận và đối tượng, dựa vào cái gì Trương Ngọc nhào tới đánh mắng , lại được phép đánh trả?

      làm sai.

      Lâm Mân Côi nghĩ mình sai, nhưng Trương Ngọc bị thương là .

      Lâm Mân Côi sợ lại giở trò gì đó, đành nén giận nộp tiền viện phí và phí kiểm tra, cuối cùng chẳng những chưa cho Trương Ngọc bài học, còn để mình tốn tiền, Lâm Mân Côi cực kỳ khó chịu.

      ở bệnh viện thấy Trương Ngọc băng bó xong mới rời , Trương Ngọc mượn cớ ngực khó chịu..v..v… đòi ở lại bệnh viện theo dõi. Lâm Mân Côi hết cách, hơn nữa Phương Tử Quân có sắc mặt tốt, cuối cùng Lâm Mân Côi mắt thấy tâm phiền, chỉ có thể chạy về cơ quan làm việc.

      Bất quá, buổi sáng này cũng trôi qua.

      Buổi trưa, Lâm mân Côi càng nghĩ càng cảm thấy oan uổng, định gọi điện cho Phương Nhược Cuồng, kết quả, ngờ nhận được điện thoại của Thẩm Tường.

      Con bé kia lâu gặp, vừa gặp lại báo tin vui cho .

      “Hì, bạn hiền, mình tìm được đối tượng rồi.”

      “…”

      Thẩm Tường dẫn theo bạn trai tới mời Lâm Mân Côi ăn. Lâm Mân Côi có tâm trạng, cần phát tiết và thổ lộ, nên chút do dự ra ngoài.

      Nghe bạn trai Thẩm Tường là cấp của ấy, tên Đường Tiêu. Là người đàn ông rất tốt rất nhã nhặn, có điều tên nghe quen quen, biết nghe ở đâu.

      Hơn nữa, hai người đứng cạnh nhau cũng coi như trai tài sắc, thấy Thẩm Tường cười vui vẻ thế, Lâm Mân Côi cũng yên tâm.

      Ba người tìm quán ăn lẩu, thời tiết hơi lạnh, nhưng ăn lẩu hồi, Lâm Mân Côi thấy cả người nóng nực.

      Sau khi Thẩm Tường giới thiệu Đường Tiêu xong, đương nhiên cũng giới thiệu bạn thân của mình với Đường Tiêu.

      “Bạn em, Lâm Mân Côi.”

      Đường Tiêu sửng sốt, nhịn được quan sát đầy đặn trước mặt. là cấp dưới của Phương Nhược Cuồng, coi như người hùn vốn, tất nhiên biết gần đây Phương Nhược Cuồng để ý tên là Lâm Mân Côi.

      Nhất thời Đường Tiêu thoáng ngạc nhiên, có phải người trước mắt này .

      “Làm sao vậy? A Tiêu?” Thấy vẻ mặt Đường Tiêu khác thường, Thẩm Tường hỏi.

      Đường Tiêu lắc đầu, cười cái, “ thấy bạn em giống kiểu người mà bạn thích, xem thử có thành hay ấy…”

      Thẩm Tường vừa nghe là đối tượng giới thiệu cho Lâm Mân Côi, lập tức có chút hứng thú, bất quá nghĩ tới tình trạng tại của Mân Côi lại hơi tiếc nuối, “Cậu ấy kết hôn rồi…”

      Lúc này Đường Tiêu chắc 80% Lâm Mân Côi này chính là người phụ nữ khiến Phương Nhược Cuồng say như điếu đổ, nhất thời nhịn được lại quan sát thêm.

      Đường Tiêu vốn là người tùy tiện, ánh mắt như thế làm Lâm Mân Côi hơi bất an.

      Này, bạn còn ngồi bên cạnh đấy.

      Lại nhìn Thẩm Tường cơ bản là người qua loa, chỉ lo dùng bữa, cũng chẳng đưa mắt sang đây.

      chỉ thế, ăn lúc giống như nhớ ra điều gì.

      “Khoan … cũng tốt… ấy sắp ly hôn rồi.”

      Lâm Mân Côi và Đường Tiêu đều lên tiếng, cung phản xạ của người này chậm quá.

      Bữa cơm này dễ chịu hơn tưởng, Đường Tiêu là người biết ăn , thời gian trôi qua rất nhanh, hơn nữa Lâm Mân Côi cảm thấy xa lạ, dù sao ở chung cũng tệ lắm.

      Chẳng qua Lâm Mân Côi hơi ngại là, vóc người Đường Tiêu rất tốt, chỉ vậy, còn có đôi mắt đào hoa, cộng thêm biết cách ăn , làm hơi lo lắng.

      Nhưng lại nhìn Thẩm Tường, ngọt ngào vô cùng, có chỗ nào lo lắng đâu, Lâm Mân Côi nghĩ thế, cũng yên lòng.

      ra Lâm Mân Côi chỉ muốn ở riêng với Thẩm Tường, có chút phiền não đây.

      May mà ăn cơm xong, Đường Tiêu có việc trước, còn ít thời gian, Lâm Mân Côi định tâm với Thẩm Tường, Thẩm Tường phát dấu ngón tay có cả tơ máu.

      “Mân Côi, mặt cậu bị sao vậy?”

      “Sao là sao?”

      Sắc mặt Thẩm Tường hơi khó coi, “Mặt cậu sưng lên kìa? Cậu… cậu bị người ta đánh hả?”

      Bị Thẩm Tường vạch trần, Lâm Mân Côi cảm thấy mặt nóng rực, hóa ra ấy nhìn thấy à?

      “Cậu thấy hả? Trông lắm sao?”

      Thẩm Tường im lặng giây lát rồi lắc đầu, “ ra lắm, nhưng lúc nãy tính tiền Đường Tiêu cho mình biết mặt cậu có vết thương… Xin lỗi, hôm nay mình quá hào hứng, chú ý tới… Đúng rồi, có phải đồ hèn Phương Tử Quân kia bắt nạt cậu ?”

      Lâm Mân Côi muốn thở dài, cuối cùng thuật lại chuyện sau khi đề nghị ly hôn bị Trương Ngọc đánh.

      Thẩm Tường cực kỳ tức giận, lòng tràn đầy căm phẫn muốn tìm Phương Tử Quân và bà già kia tính sổ, song bị Lâm Mân Côi kéo lại.

      “Này… mình đánh bà ta nhập viện rồi…”

      “…” Thẩm Tường cứng họng, lát sau mới bật ngón cái lên, “Mân Côi, cậu chính là hùng trong lòng mình.”


      “…”

      “Vậy giờ cậu tính sao?” Thẩm Tường nghe Trương Ngọc nhập viện, cũng hơi lo lắng, “Đừng mượn cớ này uy hiếp cậu được ly hôn nhé?”

      Lâm Mân Côi lắc đầu, “Mình cũng biết. Giờ mình chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi….”

      Thẩm Tường im lặng, suy tư hồi, “Nếu để Đường Tiêu giúp tay…”

      Thấy Thẩm Tường thế, ắt hẳn Đường Tiêu có gia cảnh tốt vô cùng.

      Nhưng tìm người đàn ông của người khác, còn bằng tìm người đàn ông của mình. Đâu phải có ai, vả lại người đàn ông này còn rất mạnh mẽ đấy.

      Lâm Mân Côi yên lặng oán thầm, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện tình tốc độ tên lửa của Thẩm Tường, liền bận tâm.

      “Sao cậu nhanh vậy? Mìn thấy ta có đôi mắt đào hoa, cậu cẩn thận…”

      Thấy ánh nhìn lo lắng của Lâm Mân Côi, Thẩm Tường cười ha ha, “Mắt đào hoa cái gì, trước kia ấy xí trai lắm… Đúng rồi, lẽ nào mình chưa cậu biết, ấy là người bạn học chung cấp ba lần trước mình gặp phải? Người cười mình là lao động trẻ em đó…”

      “…” Lâm Mân Côi im lặng nuốt cả miệng máu, cậu đâu có đối phương là chàng đẹp trai, hai người còn bắt đầu nhanh vậy nữa?

      Hai chuyện linh tinh với nhau, thời gian trôi qua rất nhanh.

      Bên này, lúc Đường Tiêu rời khỏi quán lẩu, lập tức gọi điện cho Phương Nhược Cuồng.

      bận hả?”

      “Ừ.” Đầu dây bên kia Phương Nhược Cuồng hình như có tính kiên nhẫn, Đường Tiêu thầm than đúng là gã đàn ông vô tình.

      có việc gì tôi cúp máy đây.”

      “Này…” Đường Tiêu gọi lại cho ‘ông chú’ có tính kiên nhẫn kia, mỉm cười, chợt ném ra quả bom hẹn giờ.

      “Trưa nay, tôi ăn với của cậu.”

      “…”

      Cảm giác hô hấp của người ở đầu dây bên kia hình như dừng lại vài giây, Đường Tiêu mở miệng tiếp: “ ấy là bạn thân của lớp trưởng nhà tôi, cậu quên rồi sao? Được rồi, đây phải trọng điểm… trọng điểm là sắc mặt ấy tốt… hình như bị người ta đánh…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :