1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Mập đẹp, béo dễ thương - Cửu Lộ Phi Hương [Hoàn + Ebook]

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Ngoại truyện Những câu chuyện ngọt ngào
      Bắt trộm

      mạng xã hội lưu truyền chóng mặt video clip. Lý Viện Viện thường xuyên dùng Weibo, bởi vậy biết, mãi đến khi Châu Tình hứng chí kéo lại xem Lý Viện Viện mới biết, nhờ vào clip này, Yến Tư Thành bỗng chốc trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường.


      ra tình là thế này:


      Rất lâu trước đây, khi Lý Viện Viện và Yến Tư Thành vừa đến thời đại chưa bao lâu, họ vẫn còn ở trong căn phòng thuê kia, Yến Tư Thành vẫn còn ở trong đội Taekwondo, đến trường khác tham gia thi đấu, để Lý Viện Viện mình học, ăn cơm, tan học về nhà. Hôm đó lúc Lý Viện Viện ra khỏi cổng trường bị giật túi, lúc đuổi theo tên cướp bị té ngã. đuổi kịp được tên cướp còn mình lại té thê thảm.


      Lúc đó Lý Viện Viện cảm thấy mình xui xẻo, nhưng sau đó cũng để chuyện này trong lòng, tuy có kể cho Yến Tư Thành biết, nhưng lúc đó Yến Tư Thành nghe rồi cũng có phản ứng gì. Vậy là Lý Viện Viện hoàn toàn vứt chuyện này , tuyệt đối ngờ rằng có ngày nhớ lại chuyện này mạng, từ miệng tên cướp.


      Tên cướp trong video clip bầm mắt, nhìn ống kính cúi đầu ủ rũ : “Hai năm trước tôi giật túi của bạn ta, ta liền để ý tới tôi…” Lý Viện Viện khẽ sửng sốt. Châu Tình bên cạnh Lý Viện Viện bắt đầu cười khanh khách.


      bị ta bắt mấy lần?” Người cầm micro trong clip hỏi.


      “Bảy lần.” Tên cướp hình như chả hiểu gì, thở dài vò đầu, giọng vùng Đông Bắc nghe càng buồn cười hơn, “ ta giống như là Gia Cát Lượng vậy, bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch, sao lần nào cũng theo bắt tôi hết… Năm ngoái còn đỡ, chỉ bị ta bắt lần, năm nay biết ta rảnh rỗi hay sao ấy, chỉ riêng tuần trước thôi bắt tôi ba lần rồi!” hết câu còn dùng ba ngón tay ra hiệu, “Haiz, tôi chỉ là tên cướp quèn thôi mà…”


      Người phóng viên buồn cười hỏi: “ ta bắt nhưng đưa đến Đồn cảnh sát à?”


      hề!” Tên cướp căm hận nhìn phóng viên, “Chỉ đánh trận thôi! Bắt được tìm chổ có ai đánh cho trận!”


      “Đánh có đau ?”


      Tên cướp gật đầu: “Đau.”


      “Mắt cũng do bị ta đánh hay sao?”


      phải…” Tên cướp , “Lúc tôi chạy tự té ngã. ta chưa bao giờ đánh vào mặt tôi, cũng chưa bao giờ làm gân cốt tôi bị thương, chỉ đau ngoài da thịt thôi, thấy ta đánh tôi cũng có nghề lắm, chắc có học võ…” Tên cướp đau khổ líu ríu gãi đầu, “Haiz, xui quá…”


      Châu Tình bên cạnh Lý Viện Viện cười điên cuồng.


      “Vậy tới Đồn cảnh sát đầu thú là vì ta à?”


      “Phải đó! Tôi thể làm ăn được nữa, đưa tay ra cũng thấy đau! Tôi chịu nổi nữa, phải đầu thú thôi, sau khi ra ngoài tôi cũng làm nghề này nữa đâu!”


      Đoạn cuối là cảnh tên cướp than thở gãi đầu. Còn có phóng viên chuyên nghiệp : “Theo điều tra, người hành hiệp trượng nghĩa bắt cướp là sinh viên của đại học X gần đây, nhưng trước mắt chưa có chứng cứ chứng minh cụ thể là do ai làm, tên cướp cũng dám ra mặt chỉ người đánh mình rốt cuộc là ai. Ở đây chúng tôi xin nhấn mạnh rằng, thấy chuyện bất bình có thể ra tay trợ giúp, nhưng thể sử dụng hành vi đánh người, nếu…”


      Châu Tình có hứng thú nghe phóng viên tiếp, kéo Lý Viện Viện : “Đó là Yến Tư Thành phải , là Yến Tư Thành phải , mọi người đều là cậu ta làm đó! Trước đây tên cướp đó giật đồ của cậu phải ? Mẹ ơi, oai quá .”


      Lý Viện Viện im lặng hồi, cảm thấy hình như Yến Tư Thành còn làm rất nhiều chuyện nhưng cho biết.


      Buổi tối Lý Viện Viện và Yến Tư Thành ăn cơm xong dạo trong sân trường cho tiêu thực, con đường bên bờ hồ rất ít đèn nhưng lại có rất nhiều các đôi tình nhân. Lúc hai người ngang chiếc ghế đôi, vừa khéo nghe thấy đôi tình nhân ngồi ghế thầm bàn luận: “… Nếu em bị cướp, có nhớ giúp em rồi tìm tên cướp đó đánh trả thù ?”


      Cậu con trai hừ mũi: “Ai rỗi hơi quá vậy.”


      Lý Viện Viện mấy bước bỗng nhiên bật cười.


      Yến Tư Thành quay đầu nhìn , đèn đường bờ đối diện ánh lên những tia sáng lấp lánh, ánh sáng li ti rọi vào mắt Lý Viện Viện, khiến đôi ngươi trở nên trong suốt như bảo thạch: “Tư Thành.” nắm tay , mười ngón đan vào nhau, sau đó dựa đầu lên vai cọ cọ, “Cảm ơn làm những chuyện rỗi hơi vì em.”


      Yến Tư Thành nghe vậy ho tiếng, ngượng ngùng quay đầu , gì khác, chỉ nắm chặt tay Lý Viện Viện hơn, ngón tay vuốt ve mu bàn tay Lý Viện Viện, nhưng vuốt lúc, lòng dần bớt ngượng, nắm tay Lý Viện Viện ngắm nhìn rồi thở dài: “Viện Viện, em vẫn còn ốm lắm.”


      Lý Viện Viện sửng sốt: “Đâu có, bây giờ quần áo em mặc phải mua size L hết.” Lý Viện Viện buông Yến Tư thành ra, bóp bóp mặt mình, “ nhìn , thể mập nữa đâu.”


      Yến Tư Thành đưa tay vuốt má : “Còn có thể mập thêm được chút nữa.” , “ nuôi được mà.”


      Lý Viện Viện chỉ nhìn , yên lặng mỉm cười.

      Say rượu

      Hôm liên hoan tốt nghiệp đại học, Yến Tư Thành trước nay vẫn luôn từ chối uống rượu bị mọi người nằng nặc chuốc say.


      ra phải Yến Tư Thành bị chuốc say trong liên hoan tốt nghiệp của lớp mình, mà uống say khi cùng Lý Viện Viện tham gia liên hoan tốt nghiệp lớp . Nguyên nhân rất đơn giản, ai chuốc rượu Yến Tư Thàn, nhưng mọi người đều muốn chuốc rượu Lý Viện Viện. Lý Viện Viện uống mới hai ly, Yến Tư Thành sầm mặt, uống tới ly thứ ba, có gì Yến Tư Thành cũng cho uống nữa.


      Nhưng dù sao cũng trong khí liên hoan tốt nghiệp, mọi người đều chơi vui vẻ, Yến Tư Thành cản tới cản lui cũng có hơi phá hoại khí, Lý Viện Viện cảm thấy rất ngại. Thấy vẻ mặt Lý Viện Viện khó xử, Yến Tư Thành đương nhiên hề do dự đứng ra “Tôi uống giùm ấy” suốt từ đầu đến cuối buổi liên hoan, lẽ đương nhiên là mọi người đều vui vẻ đồng ý.


      Yến Tư Thành say.


      Học kỳ sau của năm thứ tư, Yến Tư Thành thường tới công ty ba làm việc, nhưng cho dù mỗi ngày có về trễ đến đâu cũng quay lại trường. Có lúc vì quá trễ, Ký túc xá đóng cửa, phải ở khách sạn bên ngoài trường, sau nhiều lần như vậy, Yến Tư Thành và Lý Viện Viện cùng thương lượng rồi thuê căn phòng ngoài trường.


      ra Lý Viện Viện tán thành việc Yến Tư Thành mỗi ngày dậy sớm thức khuya chạy chạy lại giữa công ty và trường, dù sao cũng làm ở công ty, ở nhà tiện hơn rất nhiều, nhưng lần nào Lý Viện Viện nhắc tới chủ đề này với Yến Tư Thành, cũng ôm hôn , sau đó bị ậm ờ cho qua.


      Vì mỗi ngày đều muốn gặp .


      Lý Viện Viện biết, những lúc Yến Tư Thành về quá trễ, ngủ mất rồi, nhưng vẫn rón rén tới bên giường nhìn , vuốt ve , chạm vào mũi hay miệng , chỉ khẽ khàng chạm vào chứ làm gì khác, dường như chỉ có chạm vào mới cảm giác Lý Viện Viện là . Mỗi ngày đều đặn làm như nghi thức, cứ như nếu có ngày nhìn thấy , thể chạm vào , bỗng dưng biến mất vậy.


      Cho nên giờ tốt nghiệp, tâm trạng Lý Viện Viện thoải mái nhiều hơn thương cảm, sau khi cầm bằng tốt nghiệp rồi cần về trường nữa, cuối cùng Yến Tư Thành cũng cần chạy tới chạy lui. Vì và Yến Tư Thành thương lượng từ lâu rồi … tốt nghiệp xong kết hôn.


      Khi Châu Tình biết được tin tức này lập tức kinh ngạc bịt miệng, hét lớn rằng quá nhanh, quá nhanh!


      Nhanh lắm sao?


      Lý Viện Viện cảm thấy vậy.


      thấy thời gian vẫn trôi quá chậm, thời gian và Yến Tư Thành bên nhau đủ để vợ chồng người ta nuôi đứa con từ lâu rồi.


      Nhưng ngoài Yến Tư Thành, Lý Viện Viện còn lấy ai được nữa, ngoài Lý Viện Viện, Yến Tư Thành còn cưới ai được nữa đây? Nếu Nguyệt Lão cột sợi chỉ đỏ ngón tay các đôi tình nhân, vậy nhất định Nguyệt Lão dùng cả cuộn dây để quấn chặt Yến Tư Thành và Lý Viện Viện vào nhau.


      vùng ra được, cũng muốn vùng ra.


      Từ lâu họ trở thành định mệnh của đời nhau rồi.


      Lý Viện Viện cõng Yến Tư Thành suốt dọc đường về căn phòng , sau đó lau mặt lau tay giúp , cởi giày đẩy lên giường. Tiếp đó thu dọn căn phòng, tiễn hai bạn mình về, sau đó mới ngồi bên giường thở phào.


      ra chăm sóc người uống say là chuyện vô cùng phiền phức, Lý Viện Viện bất giác nhớ lại rất lâu trước đây cũng uống say lần, tuy nhớ lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng hầu như say đến mức mất hết thần trí, chắc Yến Tư Thành cũng vất vả lắm.


      Lý Viện Viện sờ mặt Yến Tư Thành: “Tư Thành, hình như em nợ nhiều lắm.”


      Bàn tay chợt ấm nóng, Yến Tư Thành nắm bàn tay sờ mặt mình, mơ màng mở mắt, thoáng nhìn thấy Lý Viện Viện rồi lại mơ màng nhắm mắt: “Điện hạ…” Miệng mấp máy hai chữ gọi lâu nhất, hai chữ quen thuộc nhất.


      Lý Viện Viện cười : “Em đây.”


      tóm lấy tay cọ cọ: “Tay Điện hạ … mềm quá …”


      Lý Viện Viện khẽ đỏ mặt, lúc tỉnh táo Tư Thành hầu như bao giờ những lời có ý đùa cợt như vậy, nhưng còn chưa chờ mặt Lý Viện Viện hết đỏ, Yến Tư Thành lại : “Mềm giống như môi…”


      Lần này mặt Lý Viện Viện đỏ bừng: “Tư Thành…” Sau khi cảm xúc xấu hổ dạt dào như sóng biển qua , lòng Lý Viện Viện dần dần trỗi dậy mùi vị ngọt ngào, ngón tay chọc lên mặt Yến Tư Thành, lòng cũng có ý muốn trêu , “Môi em… mềm lắm sao?”


      Yến Tư Thành nhắm mắt gật gật đầu, hốc mũi thổi ra hơi thở nóng hổi, giống như nhớ lại điều gì đó.


      Lý Viện Viện khẽ cúi người, môi áp bên tai giọng : “Vậy Tư Thành kể em nghe lần đầu tiên chạm vào môi em, trong lòng nghĩ gì?”


      Lý Viện Viện thầm nghĩ, nếu nhớ lầm, lần đầu tiên hôn Yến Tư Thành là lúc đón Tết trong căn nhà cũ, bên ngoài pháo nổ vang trời, còn đốt chậu lửa trong phòng, giả say cưỡng hôn Yến Tư Thành, còn khiến áo khoác Yến Tư Thành bị cháy.


      Nghe thấy câu hỏi của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành nhắm mắt lúc đáp, Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn , tưởng ngủ, nào ngờ lại thấy Yến Tư Thành mở mắt, sau khi uống say, tròng mắt đỏ bừng, nhưng đôi ngươi vẫn in hình gương mặt Lý Viện Viện rất ràng: “ thể để Công chúa chết.”


      “Hả?”


      “Lần đầu tiên chạm vào môi Điện hạ, nghĩ… thể để Công chúa chết…”


      Đây là … đáp án gì vậy?


      Trong lòng vốn ấp ủ trò đùa ngọt ngào, nhưng nghe đáp án nặng nề này, Lý Viện Viện bỗng hiểu nổi.


      “Bệnh của Điện hạ… phải trị khỏi cho ấy…”


      Lý Viện Viện suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhờ vào hiểu biết về Yến Tư Thành nhiều năm nay, hiểu ra khác biệt trong câu hỏi của mình và lời . nghiêng đầu hỏi: “Em bệnh lúc nào mà phải trị giúp em?”


      “Bệnh nặng, mớm thuốc.”


      Lý Viện Viện nhớ ra, lúc đó còn , cỡ chừng mười tuổi, ngã bệnh nặng suýt chút nữa mất mạng, sau khi khỏi có người cho biết, là Yến Tư Thành uy hiếp Ngự y chặt tay ông ta mới ép được Ngự y viết đơn thuốc, cũng là Yến Tư Thành liều chết bốc thuốc về sắc cho uống.


      Lúc đó trong lòng cảm kích Yến Tư Thành, nhưng biết ra Yến Tư Thành mớm thuốc cho .


      ra từ rất lâu về trước, Yến Tư Thành


      Lý Viện Viện lại đỏ mặt, bóp mũi Yến Tư Thành: “ trông có vẻ thà nhưng ra lại giấu tâm tư rất kĩ …”


      Yến Tư Thành chỉ cọ cọ vào lòng bàn tay Lý Viện Viện.


      Lý Viện Viện thầm biết những chuyện Yến Tư Thành giấu đều vì nghĩ cho . lại tiếp tục hỏi: “Vậy lần thứ hai sao? Có cảm giác gì?”


      Lần thứ hai phải là lần cưỡng hôn chứ nhỉ!


      “Rất đau…”


      Lý Viện Viện nghe thấy đáp án này lại sửng sốt.


      “Đau?” nhớ mình đâu có cắn .


      Ồ! Đúng rồi! Lần say rượu trước đó va vào miệng Yến Tư Thành, nhưng mà… tiếp xúc kiểu đó Lý Viện Viện chớp mắt là quên ngay, còn Yến Tư Thành vẫn ghi nhớ.


      “Còn lần thứ ba sao?”


      Nhắc đến lần này, Yến Tư Thành thở dài, giống như giương mắt nhìn con mình khôn lớn biết cách làm chuyện xấu, vô cùng bất lực: “Điện hạ biết trêu người ta rồi.”


      Lý Viện Viện mím môi cười, lần này coi như đoán đúng rồi. giọng hỏi: “Trêu , vui sao?”


      Yến Tư Thành im lặng lúc: “… Chỉ trêu mình được.”


      Lý Viện Viện cười , bỗng nhiên trong đầu bỗng nảy ra ý, tiếp đó lại hỏi: “Vậy lần thứ tư sao?”


      “Rất kinh ngạc, rất vui mừng.”


      Lần thứ tư là lúc họ xác định nhau, Lý Viện Viện chủ động hôn .


      “Lần thứ năm sao?” Lý Viện Viện hỏi tiếp, ra ngoài mất nụ hôn đầu mang ý nghĩa như cột mốc lịch sử, rất nhiều lần khác Lý Viện Viện đều nhớ, nhưng cho dù hỏi tiếp đến lần thứ mười , Yến Tư Thành vẫn nhớ ràng thời gian địa điểm, cho dù chỉ là cái chạm môi hứng chí lúc chia tay, cũng nhớ được.


      Tiếp tục hỏi thêm mấy lần nữa Lý Viện Viện bèn im lặng.


      quyết định đổi chủ đề: “Tư Thành, có phải lén lấy sổ ghi lại mọi chuyện của chúng ta mỗi ngày như ghi nợ , nắm tay mấy lần này, hôn mấy lần này, sao nhớ quá vậy?”


      “Chuyện của Điện hạ, cho dù lớn hay Tư Thành đều ghi nhớ trong lòng dám quên.”


      Tâm tư cả đời đều trao hết cho Công chúa của mất rồi.


      Lý Viện Viện nghe vậy thoáng im lặng, cúi người hôn lên trán : “ bảo em phải làm sao được đây?
      Đăng ký kết hôn

      Trong tay Yến Tư Thành và Lý Viện Viện ngoài tấm bằng tốt nghiệp, còn có giấy đăng ký kết hôn.


      Hôm Lý Viện Viện chụp ảnh kỷ yếu, các bạn cùng lớp cố ý kéo Yến Tư Thành tới, để và Lý Viện Viện đứng giữa, mọi người đứng bậc thềm trước Thư viện xếp thành hình trái tim khổng lồ, cho họ cầm bằng tốt nghiệp và giấy đăng ký kết hôn, chụp tấm hình tốt nghiệp hạnh phúc nhất trong cuộc đời.


      Rời khỏi trường đại học, có lẽ con đường họ phải cùng nắm tay nhau chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Ngoại truyện Cổ tích
      1

      Lúc tốt nghiệp Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đăng ký kết hôn, so với sinh viên bình thường, cuộc sống hôn nhân của họ bắt đầu quá sớm, nhưng đối với Lý Viện Viện và Yến Tư Thành, đăng ký hay đều ảnh hưởng đến họ. Hai người tự có cách sống của riêng mình.


      Nhưng cũng như sinh viên bình thường, họ muốn sống tiếp trong thế giới này tất nhiên phải làm theo quy luật của xã hội, trước khi tốt nghiệp Yến Tư Thành tới công ty ba thực tập, sau khi tốt nghiệp tự nhiên cũng vào làm trong công ty của ba, tuy bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất, nhưng so với các sinh viên khác mới vào xã hội may mắn hơn nhiều.


      Lý Viện Viện lại có người thân nương tựa, chỉ còn người mẹ có gia đình riêng sống ở nước ngoài.


      Tuy Yến Tư Thành từng khéo léo tỏ ý với Lý Viện Viện rằng nếu muốn tới công ty ba làm việc, Yến Tư Thành hoàn toàn có năng lực sắp xếp cho chức vụ, hơn nữa còn có thể nhờ người để mắt tới , giúp trong công việc.


      Yến Tư Thành trải sẵn con đường tương lai cho , cũng như lúc trước, Yến Tư Thành yên trước ngựa sau bố trí chỗ ăn ở, sắp xếp hành trình cho . Nếu có thể Yến Tư Thành cũng muốn lót cả con đường đời cho .


      Để Lý Viện Viện thoải mái hơn, cho dù muốn Yến Tư Thành phủ phục dưới đất, dùng thân xác mài mòn chông gai dưới đất cho cũng cam tâm tình nguyện.


      Lý Viện Viện biết hết, nhưng định đón nhận “quan tâm” này như lẽ đương nhiên.


      Trong thời gian cầm Sơ yếu lý lịch tìm việc, Lý Viện Viện tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục Yến Tư Thành cùng với mình. : “Tư Thành, là điều quan trọng nhất trong đời em, nhưng ngoài điều quan trọng nhất, trong cuộc sống của em vẫn còn nhiều chuyện quan trọng khác, em phải tự mình đối diện với những chuyện này.”


      “Bất kỳ chuyện gì cũng có thể cùng em đối diện.” Yến Tư Thành nắm tà áo Lý Viện Viện buông, “Viện Viện, em cần mình đối diện với bất kỳ chuyện gì hết.”


      Lý Viện Viện : “ tin em .”


      Khi vấn đề được nâng lên tầm “tin tưởng”, Yến Tư Thành đương nhiên còn lời nào khác, mấp máy môi, ngón tay túm chặt áo Lý Viện Viện rồi lại buông, buông rồi lại túm chặt, cuối cùng cũng buông tay.


      Lý Viện Viện mỉm cười vỗ vai Yến Tư Thành: “Cổ vũ cho em như chồng người ta kia kìa.”


      Yến Tư Thành nhíu mày: “Hội chợ việc làm rất đông đúc, Viện Viện, em phải chú ý an toàn… Bên ngoài trời nóng, em phải đem nhiều tiền để mua nước… Thôi gọi xe , khỏi phải dang nắng đường…”


      Lý Viện Viện dở khóc dở cười được Yến Tư Thành tiễn ra cửa.


      Đó là lần đầu tiên Lý Viện Viện tìm việc, sau đó biết tìm kế sinh nhai trong xã hội này dễ dàng gì. Rất vất vả, còn vất vả hơn tham gia tế lễ của Hoàng gia lúc trước, nhưng trong lòng tràn đầy kỳ vọng về cuộc sống tương lai.


      Lúc Lý Viện Viện về đến nhà, chân vừa mỏi vừa đau vì mang giày cao gót, suốt dọc đường vừa vừa khập khiễng. rất hài lòng với các cuộc phỏng vấn hôm nay, thái độ thẳng thắn cởi mở khi giao tiếp với người phỏng vấn lấy được cho thêm nhiều điểm.


      Vừa về đến đầu tiểu khu, Lý Viện Viện thấy Yến Tư Thành đứng như hòn vọng phu.


      Nhìn thấy Lý Viện Viện, Yến Tư Thành lập tức tới đón.


      Lý Viện Viện cười vẫy vẫy túi hồ sơ trong tay: “Em được tám thư mời phỏng vấn vòng hai.”


      Tám thư mời phỏng vấn vòng hai… Vậy hôm nay phải phỏng vấn bao nhiêu lần…


      Yến Tư Thành đè nén đau xót trong lòng, quay người khẽ khom xuống: “Viện Viện, cõng em về nhé.” Lý Viện Viện hơi sửng sốt, sau đó biết Yến Tư Thành xót lòng nên cũng từ chối mà leo lên lưng : “Gần đây em lại mập lên rồi, nặng lắm đó.”


      Yến Tư Thành nhàng cõng Lý Viện Viện lên: “ nặng.” Đối với , Lý Viện Viện giờ vẫn đủ nặng, vì bằng lòng gánh vác cả cuộc đời .


      “Chúng ta về nhà thôi.”


      “Ừ.”


      Yến Tư Thành cõng Lý Viện Viện con đường hơi tối của tiểu khu, vì đêm khuya nên đường rất vắng, chỉ có hai người họ. Lý Viện Viện nằm lưng Yến Tư Thành kể cho nghe những người thú vị và những chuyện vui mình gặp lúc phỏng vấn.


      Qua lời , tìm việc phải là chuyện cực khổ chen chúc trong biển người nộp Sơ yếu lý lịch, mà giống như cuộc dạo chơi hơn, tăng thêm những trải nhiệm tuyệt vời cho cuộc đời mình.


      Tối đó Lý Viện Viện tắm rửa xong ngủ rất sớm, Yến Tư Thành biết mệt. Chờ khi Lý Viện Viện ngủ say, Yến Tư Thành khẽ kéo chăn ra, thấy đôi chân hơi sưng phồng của , nhàng ấn ấn.


      Lý Viện Viện giống như hề cảm giác được gì, ngủ rất ngon.


      Vậy là Yến Tư Thành ngồi bên giường , đặt chân lên chân mình nhàng xoa bóp, lời, vô cùng tỉ mỉ.


      Dường như mỗi lần ấn xuống là có thể hóa giải mệt nhọc của , cũng có thể hóa giải xót xa trong lòng .


      Sau đó Lý Viện Viện phỏng vấn vòng hai, chọn công việc làm giáo Thư họa, dạy trẻ em học Thư pháp và Quốc họa, đây là sở trường của , tiếp xúc với trẻ em cũng là chuyện thích.


      Công việc này đem đến cho cảm giác thỏa mãn và thành tựu khó tả, càng ngày càng dốc nhiều tâm sức vào công việc.


      Yến Tư Thành thấy Lý Viện Viện làm việc rất vui vẻ nên cũng nhắc tới chuyện kêu về công ty ba làm việc nữa. Cho dù mỗi phút mỗi giây Yến Tư Thành đều tha thiết muốn gặp Lý Viện Viện, như khổ nỗi …


      lại thích.


      Chỉ cần là chuyện Lý Viện Viện thích, Yến Tư Thành cảm thấy cho dù điều đó là gì cũng đều có thể nhượng bộ.

      2

      Yến Tư Thành vốn nghĩ chỉ cần Lý Viện Viện thích chuyện gì cũng được.


      Nhưng ngờ thử thách của cuộc sống đến là đến ngay.


      Trong lớp Quốc họa của Lý Viện Viện có đứa trẻ là con của gia đình đơn chiếc, tên Lâm Thiên Kỳ, chữ nó đẹp nhất lớp, nhưng lại thích chơi đùa với những đứa trẻ khác trong lớp.


      Đứa trẻ như vậy khiến Lý Viện Viện khỏi chăm sóc nó nhiều hơn. Lâu dần lâu dần, Lâm Thiên Kỳ cũng thích giáo có gương mặt tròn trịa thích cười này.


      lần sau khi tan lớp Thư pháp, phụ huynh tới đón con, Lý Viện Viện gặp ba của Lâm Thiên Kỳ, áo vest giày da, kính đen ánh vàng, vẻ ngoài lạnh nhạt thường thấy ở tầng lớp tinh trong xã hội. Lúc giao Lâm Thiên Kỳ cho ba nó, Lý Viện Viện cười : “Hôm nay Thiên Kỳ biểu khá lắm, em ấy là học sinh giỏi nhất trong lớp.”


      Người đàn ông nhìn con mình, sau đó khách sáo cười với Lý Viện Viện: “Cảm ơn.” Lúc này Lâm Thiên Kỳ lắc lắc tay ba mình: “Ba ơi, con muốn giáo Lý làm mẹ con.”


      Câu này của nó rất , nhưng các thầy ngang qua nghe thấy đều nhịn được cười. Nhưng vẻ mặt Lý Viện Viện hề ngượng ngùng, chỉ cười với Lâm Thiên Kỳ: “Nhưng làm mẹ em được đâu.”


      “Tại sao?” Lâm Thiên Kỳ hỏi, “Ba và mẹ ly hôn rồi, có thể làm mẹ mới của em mà.”


      Nghe thấy câu này từ đứa trẻ năm tuổi, Lý Viện Viện hơi sửng sốt, ngước lên nhìn ba Lâm Thiên Kỳ, nhưng lại thấy người đàn ông này cũng quan sát mình từ xuống dưới.


      Chỉ tiếp xúc với ánh mắt của ta thôi, Lý Viện Viện hiểu ra, người đàn ông này suy nghĩ khả năng để làm người mẹ mới của con mình. Trong đầu óc tinh kia có lẽ suy nghĩ về nghề nghiệp, thu nhập của , còn có cả ích lợi mang đến cho cuộc sống hôn nhân tương lai mà mức độ thích của đứa trẻ đối với mang lại.


      Lý Viện Viện mỉm cười, nhưng còn chưa kịp lên tiếng, sau lưng truyền tới tiếng gọi trầm hơn bình thường chút: “Viện Viện.”


      Lý Viện Viện, là Yến Tư Thành tới đón tan ca.


      “Chồng tôi tới rồi.”


      Nghe thấy xưng hô này, người đàn ông tinh kia cụt hứng gật đầu: “ giáo Lý lập gia đình sớm quá nhỉ.”


      Lý Viện Viện cười : “Tạm biệt Lâm, tạm biệt Thiên Kỳ.”


      đến bên cạnh Yến Tư Thành, Lý Viện Viện hỏi: “Sao đến sớm vậy?”


      “Hôm nay công ty có việc nên về sớm.” Ánh mắt Yến Tư Thành vẫn đề phòng nhìn hai cha con rời kia.


      Lý Viện Viện thấy vậy bèn cười, xoay đầu Yến Tư Thành lại, mãi đến khi đôi mắt đen của ánh lên nét cười, Lý Viện Viện mới : “Tư Thành ghen à?”


      Mặt Yến Tư Thành khẽ nóng lên, nhưng phủ nhận: “Ừ, ghen.” thoáng im lặng, “Viện Viện thích đứa trẻ đó à?”


      “Thiên Kỳ rất thông minh, em rất thích nó.”


      Yến Tư Thành lại im lặng, lần đầu tiên : “Nhưng lại thích.”


      Lý Viện Viện ngây người, tiếp đó bật cười, “Đâu cần phải ghen chứ.” , “ là Yến Tư Thành của em mà.” xấu xa vò vò gương mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết của Yến Tư Thành, “ là Yến Tư Thành quan trọng nhất của em.”


      Bên cạnh có thầy ngang qua, thấy hành động của hai người đều che miệng cười thầm. Lý Viện Viện , “ xem, họ cũng thấy hạnh phúc cho chúng ta nữa kìa.”


      ra Lý Viện Viện biết, tình cảm giữa và Yến Tư Thành hiếm có đến mức nào.


      Sau khi tốt nghiệp, Châu Tình thỉnh thoảng gọi cho Lý Viện Viện, nàng ở nhà sắp xếp cho nàng coi mắt. nàng Lý Viện Viện rất hạnh phúc vì thời đại học tìm được người mình và mình cũng .


      ấy xã hội này quá phù phiếm, mọi người đều thể nào tĩnh tâm để đương nhau cả.


      Mọi người đều cố gắng tìm người để mình khỏi độc đến già, lời chót lưỡi đầu môi của mọi người là tìm tình lấy kết hôn làm mục đích, nhưng có mục đích còn là tình nữa ? Đó chỉ là coi mắt, mọi người đều lấy điều kiện của mình so sánh với điều kiện của đối phương, giống như trò ghép thú, ghép hình giống nhau là thành công, hình khác nhau chỉ uổng phí thời gian. Sau đó thấy dòng thời gian hụt mất đoạn lại vội vàng ôm trái tim ngày càng hoảng loạn tiếp tục tìm…


      Cuối cùng, có người vì áp lực mà bằng lòng chắp vá, có người dựng lên bộ giáp kiên trì ý kiến của mình.


      Còn những đôi thương nhau quá ít.


      Giống như và Yến Tư Thành quá ít,


      Họ hệt như câu chuyện cổ tích.


      đường về nhà Lý Viện Viện kể hết cho Yến Tư Thành nghe, nghe xong chỉ lẳng lặng nắm tay : “ phải cổ tích đâu, em vốn dĩ là Công chúa mà.”


      “Còn mãi mãi là kỵ sĩ của em, ai có thể thay đổi được.” Lý Viện Viện cười : “Vậy Tư Thành có còn ghen ?”


      Yến Tư Thành thoáng im lặng: “ vẫn thích thằng nhóc đó.”


      ------
      Lời kết truyện

      Xin dùng truyện này để kỷ niệm cuộc sống đại học trôi qua của tôi.


      Kết thúc truyện này có rất nhiều cảm xúc, rất nhiều chuyện trong truyện đều là những chuyện A Cửu từng làm thời sinh viên học sinh, ví dụ như diễn kịch, tham gia câu lạc bộ Taekwondo, thi rớt gì đó nữa ... Khi viết truyện, trong lòng cảm thấy tràn đầy kỷ niệm.


      Lúc mới đào hố, tôi bị bọn bạn thân ném đá, lúc học đại học viết truyện thanh xuân vườn trường, học xong rồi mới bắt đầu viết truyện này, nghĩ sao vậy?


      Nghĩ sao à, chắc là vì những gì có trong tay đều cảm thấy quý giá, chờ mất rồi mới hối hận muộn.


      Bốn năm đại học của tôi kết thúc theo truyện này.


      Thực tế, các bạn quanh tôi bắt đầu lục tục làm, còn tôi vẫn chọn nghề viết toàn thời gian,


      phải tôi hoang mang mơ hồ về tương lai, có lúc tôi cũng nghi ngờ tôi có thể tiếp được ? Có thể tiếp được bao lâu?


      biết nữa!


      Nhưng tôi thích viết, thích gõ bàn phím mỗi ngày, thích đọc những bình luận có ích, thích nhen ném đá những bình luận tiêu cực. Vậy nên A Cửu cảm thấy, thôi kệ bà nó, tóm lại cứ tiếp coi sao, được chừng nào hay chừng ấy, được bao lâu hay bấy lâu, đến khi được nữa tôi đổi con đường khác, nhưng đời này tôi phải cố hết sức để làm chuyện tôi thích .


      Có câu “Phải luôn có ước mơ”, lỡ như thành thực sao…


      Cuối cùng, mượn lời của Đản Đản* để kết thúc truyện này: biết tương lai ra sao, nhưng phải cùng nhau cố gắng.

      *Đản Đản: Tác giả Đạm , bạn thân của Cửu Lộ Phi Hương.


      Cám ơn mọi người ủng hộ A Cửu đến lúc này.


      A Cửu tiếp tục lăn lê gõ chữ đây~

      Hết
      KiKo 18/2/2016
      Hoa Bỉ Ngạn thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :