1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má nó, Dương Đỉnh Phong! - Đại Ôn (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51


      ngày đầu tháng năm, Đỉnh Phong đọc báo.

      Đột nhiên đọc được tin tức, lập tức ngẩn người.

      Tin tức báo viết: “Cảnh sát vừa phá được vụ án lớn liên quan đến tên trùm buôn ma túy, đường dây có liên quan đến các nhân viên công chức, thậm chí cả lãnh đạo trung ương, trong đó có 17 đồng chí cảnh sát trong lúc truy bắt tội phạm bị chúng bắn tử vong, và đồng chí cảnh sát mất tích, đến nay vẫn chưa biết đâu.”

      Đỉnh Phong vội vàng giày, chạy thẳng tới cục cảnh sát.

      Bầu khí trong cục cảnh sát tốt lắm, đầu húi cua khóc đến chết sống lại.

      Cậu ta vừa nhìn thấy Đỉnh Phong lập tức nhào tới, : “Chị dâu, Tiêu mất tích rồi, bây giờ cũng tìm thấy người, chị ấy xảy ra chuyện gì chứ?”

      Đỉnh Phong cắn môi, lắc đầu: “ đâu, ấy có chuyện gì đâu.”

      Đầu húi cua càng khóc to hơn: “Mấy năm trước cũng vậy, trong lúc vật lộn với tên bắt cóc, ấy bị dùng dao găm rạch đường bên má phải, người cũng chảy rất nhiều máu … Với tính cách của Tiêu nhất định bị thương, em dám nghĩ nữa, địa điểm mất tích vắng vẻ như vậy, có thể xảy ra chuyện gì đây?”

      Đỉnh Phong hít hít mũi: “Đầu húi cua, chúng ta phải chờ Tiêu Mộc trở về.”

      Đầu húi cua gật gật đầu.

      Đỉnh Phong từng đọc cuốn sách có tên là ‘Em chờ đến 35 tuổi’, tác giả là đàn ông, cũng thích đàn ông, cuối cùng người của ta kết hôn, khi đó ta : “Em chờ đến 35 tuổi, nếu đến lúc đó chưa quay lại, em tìm người khác.”

      Tuy nhiên, cuối cùng, lúc tác giả này hơn 20 tuổi tự sát.

      Nhưng Đỉnh Phong nghĩ, Tiêu Mộc, nếu như em đợi đến 30 tuổi mà vẫn chưa trở lại.

      Em tìm người khác.

      Vậy nên, hãy mau trở về .

      Lúc này, em đợi .



      Đáng tiếc, Dương Đán lại nghĩ như vậy, ông gọi điện cho Đỉnh Phong, : “Đỉnh Phong, Từ Sinh sắp xếp người cho con xem mắt, con phải đến gặp cậu ta đấy!”

      Đỉnh Phong bất đắc dĩ : “Ba, ba biết là con đợi Tiêu Mộc mà.”

      Dương Đán : “Phải , ba cũng vì muốn tốt cho con thôi.”

      Vì thế, đến chủ nhật, Đỉnh Phong ôm theo suy nghĩ ‘cho dù bà đây có kết hôn trong lòng cũng chỉ có mình ấy’, mặc bộ quần áo đơn giản, mái tóc cũng tùy tiện cột thành đuôi ngựa phía sau đầu.

      ngồi ở nhà hàng hẹn, thấy thời gian cũng trôi qua nửa ngày.

      nhìn đồng hồ chút rồi gọi điện thoại cho Từ Sinh.

      cúi đầu, vào trong điện thoại: “Mẹ kế, phải rất tuyệt sao? Người đâu? Sao bây giờ chẳng thấy ma nào thế này?”

      Từ Sinh : “Cậu ấy đến, em chờ chút.”

      Đỉnh Phong lại trông thấy đôi giày xuất nơi khóe mắt, đó là đôi giày da thoạt nhìn có vẻ rất đắt tiền.

      Đỉnh Phong ngẩng đầu, tức giận : “Cái người này thiệt là, xem mắt cũng cần phải chuẩn … chuẩn … chuẩn …” Giọng của Đỉnh Phong dần dần trở nên rất .

      Người đối diện : “ ngại quá, để em phải chờ lâu như vậy.”

      Đỉnh Phong ngồi ghế, nước mắt tí tách từ mặt rơi xuống.

      bước từng bước về người đối diện.

      Đánh cái mạnh vào đầu , : “Tại sao lại mất tích lâu như vậy! Khốn kiếp!”

      Tiêu Mộc ôm lấy Đỉnh Phong, giọng trầm thấp phảng phất vang lên bên tai , : “ xin lỗi, vì gặp phải rất nhiều chuyện, may mà cuối cùng cũng có thể trở về.”

      Đỉnh Phong ôm Tiêu Mộc: “Em chờ đến 30 tuổi, tệ lắm, để em phải chờ quá lâu.”

      “Nghe em bảo với Lý Bình, em là vợ à?” Tiêu Mộc cười tủm tỉm nhìn Đỉnh Phong, để lộ ra cả hàm răng trắng.

      Đỉnh Phong đỏ mặt: “Vốn là như vậy, ngoài em ra làm gì còn ai khác muốn chứ?”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ nhướng lên: “Bà xã đại nhân, nếu vậy chúng ta đăng ký kết hôn thôi.”

      Đỉnh Phong sững sờ: “Nhanh vậy?”

      Tiêu Mộc nắm tay Đỉnh Phong, : “ nhanh đâu, em vốn là người của rồi.”

      Khuôn mặt của Đỉnh Phong lại đỏ bừng: “Sao da mặt của lại trở nên dày như vậy?”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc tràn ngập vui vẻ: “Bởi vì muốn sống cùng em cả đời.”

      Đỉnh Phong cảm động: “ có mang theo chứng minh thư và hộ khẩu ?”

      Tiêu Mộc lấy giấy tờ tùy thân từ trong túi ra, : “Chỉ còn chờ em đồng ý nữa thôi.”

      Đỉnh Phong nhíu mày, ra vẻ suy tư : “Được rồi, có thành ý như vậy, em quyết định gả cho , bây giờ theo em về nhà lấy chứng minh thư và hộ khẩu của em .”

      “Đợi chút ——” Đỉnh Phong đột nhiên gọi Tiêu Mộc lại.

      “Sao vậy?” Tiêu Mộc hỏi.

      bế em , thế nào?” Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc, .

      Tiêu Mộc cười, : “Tuân lệnh, bà xã đại nhân.”

      Nhìn hai người vội vàng chạy , tất cả thực khách trong nhà hàng đều ngẩn ngơ.

      “Bọn họ vừa là sắp kết hôn sao?”

      “Vừa rồi là chàng trai kia cầu hôn sao?”

      “Vừa rồi là kia đồng ý kết hôn sao?”

      “Đây là kết hôn chớp nhoáng trong truyền thuyết sao?”

      “Cái này là vì sao?”

      “Chắc là vì đấy.”

      mặt mọi người đều sáng tỏ.

      Đời người chỉ như mới vừa gặp gỡ.

      Quanh quẩn lại, người đó vẫn là .

      ***



      Sau khi đăng ký kết hôn, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc chính thức sống chung.

      cũng biết khoảng thời gian mất tích, Tiêu Mộc làm những gì.

      Lúc đầu bị thương rất nặng, được người dân trong thôn cách đó xa cứu về, sau đó ở lại dưỡng thương mấy tháng.

      Sau khi khỏi hẳn, lại sợ trở về làm Đỉnh Phong khó chịu, vậy nên sang Mỹ.

      Tìm Từ Sinh và Dương Đán.

      Thế nên mọi chuyện mới trở nên như vậy.

      Bây giờ Đỉnh Phong là bà Tiêu, : “Nếu gặp được Từ Sinh trốn em cả đời sao?”

      Tiêu Mộc : “ đâu, nghĩ cho dù gặp được bọn họ vẫn trở về, bởi vì trong lòng vẫn luôn có người, ấy vẫn luôn khiến phải lo lắng.”

      Đỉnh Phong mắng: “Đáng ghét!”

      Tiêu Mộc : “Bà xã, rất nhớ em.”

      Hai người dây dưa chỗ, bầu khí cũng dần dần trở nên ám muội.

      ra , rất lâu rồi ăn thịt.

      và Tiêu Mộc đều là người đầu tiên của nhau, cũng là người duy nhất trong đời nhau.

      mặc đồ ngủ, dáng vẻ lại mang theo loại lười biếng đầy hấp dẫn.

      đột nhiên nổi thú tính, mạnh mẽ nhào tới, vòng tay ôm lấy cổ , đón nhận nụ hôn mãnh liệt.

      hôn rất mạnh, hề có chút gì gọi là dịu dàng.

      Lưỡi của vẽ vòng bờ môi mỏng hoàn hảo của , vẽ từng vòng, tựa như nhuốm chút sắc hồng lên môi người đẹp.

      đón nhận đầu lưỡi phấn hồng trêu đùa hàm răng trắng bóng của mình, từng chút từng chút, liếm rồi lại mút.

      Hô hấp càng lúc càng trở nên dồn dập, vươn lưỡi vào trong miệng , mút mãnh liệt, điên cuồng khơi lên ngọn lửa tình dục.

      cuốn lấy lưỡi , điên cuồng quấn quýt, như thể có ngày mai.

      chỉ sững sờ trong chốc lát, sau khi hồi thần lập tức đáp lại .

      Bọn họ ôm chặt lấy nhau.

      Đỉnh Phong hung hăng đè Tiêu Mộc lên cánh cửa.

      Sau đó, vươn tay, mở toang áo ngủ của .

      ‘Roẹt’ tiếng, lồng ngực trắng nõn tuyệt đẹp của cứ như vậy mà lộ ra trước mắt.

      Hai tay bắt đầu trượt lên, đến hai điểm hồng nhô ra lại xoay quanh vòng.

      vừa chơi đùa, vừa quan sát vẻ mặt của , muốn trông thấy dáng vẻ lúc mất khống chế.

      Nhưng công lực của vẫn chưa đủ, Tiêu Mộc vẫn ung dung đón nhận ánh mắt của Đỉnh Phong.

      Nếu vậy cứ tiếp tục trò chơi này .

      Môi của trượt lên cổ , vừa liếm rồi lại gảy gảy như muốn trêu đùa.

      Đầu lưỡi mềm mại chậm rãi trượt xuống dưới, linh hoạt liếm lên hai điểm hồng nhạt, từng chút từng chút , khơi lên tình dục trong .

      Chiếc lưỡi ngoan ngoãn, tiếp tục trượt xuống dưới, đến cơ bụng của , bắt đầu liếm mút.

      Đầu lưỡi mềm mại, cơ bụng rắn chắc, giao hòa lẫn nhau.

      Tay của bắt đầu kéo quần dài của xuống, mà lưỡi của cũng biết là vô tình hay cố ý mà liếm tới những nơi dần dần lộ ra.

      Hô hấp của Tiêu Mộc bắt đầu trở nên dồn dập, mà cơ thể của cũng bắt đầu cứng lại.
      Quan trọng nhất là, vật gì đó bên dưới bụng cũng bắt đầu tỉnh giấc, dần dần ngóc đầu dậy.

      mỉm cười, cười rồi lại cười, cứ cười mãi như thế.

      Ai bảo giả bộ bình tĩnh.

      Quần ngủ của Tiêu Mộc bị cởi ra, chỉ còn lại chiếc quần lót tứ giác màu đen.

      đứng dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhuốm đầy khát vọng của , khuôn mặt trắng nõn lại vì nhiễm tình dục mà trở nên ửng hồng.

      Đôi mắt phượng đen láy lại tăng thêm vài phần xinh đẹp.

      hôn lên má , rồi lại khẽ cúi đầu, cười xấu xa, : “Cầu xin em , cầu xin em muốn .”

      Trong tiểu thuyết ngôn tình, nam chính đều bình tĩnh đặt nữ chính ở dưới người mình, sau đó tiến hành những chuyện dày vò ân ái, ép nữ chính phải lựa chọn giữa tôn nghiêm và dục vọng.

      Hôm nay, cũng muốn xem Tiêu Mộc lựa chọn thế nào.

      Ai ngờ, quên mất người mình đối mặt là ai.

      Chỉ thấy mắt phượng của Tiêu Mộc lóe lên, sau đó lật ngược tình thế của hai người.

      bắt đầu cởi quần áo người .

      lúc sau, quần áo rơi xuống đất, hoàn toàn trần truồng.

      Mà ngón tay của Tiêu Mộc lại như có ma lực, lướt dọc theo đùi lên, tiến vào nơi riêng tư của phái nữ.

      Sau đó, lại thành thạo xoa nắn vuốt ve.

      dòng điện theo ngón tay , bắt đầu tiến vào trong cơ thể , khiến thân thể bắt đầu trở nên tê dại, run rẩy.

      Hai tay gắt gao bám lên lưng , vùi đầu vào hõm vai của , khẽ phát ra tiếng rên khe khẽ.

      Lúc này, giọng của Tiêu Mộc lại vang lên: “Bà xã, rốt cuộc là ai phải cầu xin ai đây?”

      ngẩn người: “Được rồi, chúng ta làm thôi.”

      Ánh mắt của Tiêu Mộc tối sầm lại, biết có phải là nhìn lầm hay , hàm răng của hơi nghiến lại, giống như là muốn cắn ngụm lên cổ vậy.

      đỡ lấy chân , vòng lên hông mình.

      Rồi bất chợt, đẩy thắt lưng, tiến vào trong người .

      Cảm giác căng đầy khiến toàn thân run lên.

      Đỉnh Phong ôm chặt lấy , cũng ôm chặt lấy , ra ra vào vào trong cơ thể , dây dưa quấn quýt.

      Bờ môi lướt khuôn mặt , bàn tay lại vuốt ve xoa nắn nụ hồng trước ngực , đầu lưỡi khẽ liếm lên vành tai nhạy cảm.

      Da thịt kề nhau, mồ hôi hòa quyện, nhiệt độ lan tỏa, quấn quýt lấy nhau giữa mớ quần áo hỗn độn.

      Cuối cùng bọn họ vẫn về bên nhau.
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52


      Mọi người thường hôn nhân là nấm mồ, Đỉnh Phong nghĩ, nếu như đối phương là Tiêu Mộc, vậy cũng nguyện ý.

      và Tiêu Mộc bắt đầu chuẩn bị hôn lễ.

      Cả đời này, phụ nữ đẹp nhất có lẽ là lúc kết hôn.

      Bây giờ Tiêu Mộc chỉ làm bên dân , cũng coi như là muốn để cho Đỉnh Phong phải lo lắng sợ hãi vì mình, dù sao cũng là người có gia đình, thể liều mạng như vậy.

      Hai người hẹn cùng nhau chụp ảnh cưới.

      Lúc Đỉnh Phong bước vào, tâm tình vốn rất tốt, vậy nên cũng cảm thấy cửa hàng này thoạt nhìn tồi, có thể chụp cho và Tiêu Mộc rất đẹp.

      Chỉ là, bà chủ khoảng hơn 30 tuổi nhưng trông vẫn còn khá trẻ, vừa nhìn thấy Tiêu Mộc bước ra chào đón.

      Tiêu, rốt cuộc tới, tôi chờ lâu rồi.”

      Bây giờ Tiêu Mộc cắt tóc ngắn, cả người toát lên vẻ cương nghị, chàng thiếu niên xinh đẹp thời trung học còn nữa, bây giờ mặc bộ âu phục sạch , nhìn vào có cảm giác nhàng thoải mái, lại rất đàn ông.

      lễ phép trả lời: “Tôi và vợ đến để chụp hình cưới như lần trước với bên chị.”

      Bà chủ khẽ nhìn lướt qua Đỉnh Phong, ánh mắt đầy thâm thúy.

      “Haha, ra đây là bà xã của Tiêu sao, dáng vẻ trông rất hiền lành phúc hậu.”

      Hàng mi của Đỉnh Phong khẽ run lên.

      Phía sau từng tiếng cười ha hả đều mang theo vô số câu ‘[bad word] your mother’.

      Huống hồ, còn nhớ ở mạng có , nếu tìm được điểm nào người để khen hãy khen dáng vẻ người ta hiền lành phúc hậu.

      Em nhà .

      Đỉnh Phong nhịn xuống cơn kích động muốn chửi con mẹ nó, mỉm cười trả lời: “Tiêu Mộc, ra đây chính là bà chủ mà đó sao, bà ấy thân thiện và hiếu khách.” Mấy chữ cuối cùng, cố ý gằn giọng .

      quay đầu nhìn Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc gật gật đầu, trả lời: “Đúng rồi, bà xã.”

      trán của bà chủ lập tức nổi lên hai đường gân xanh.

      Tâm tình của Đỉnh Phong lập tức tốt hẳn lên, vui vẻ nhìn Tiêu Mộc.

      Chẳng qua, sau khi chụp hình xong, đến lúc xem ảnh.

      Tiêu Mộc trong mọi tư thế đều vô cùng đẹp trai, khôi ngô tuấn tú.

      Nhưng giờ phút này, trong lòng Đỉnh Phong lại thầm mắng vô số câu ‘con mẹ nó’, chỉ vào người đứng cạnh Tiêu Mộc trong hình, hỏi: “ ta là ai vậy?”

      Bà chủ bình tĩnh trả lời: “Thưa , là đấy!”

      Đỉnh Phong nổi giận: “Mẹ nó, xấu như vậy, có phải là cố tình chọn góc độ chụp để làm tôi xấu đúng ?”

      Bà chủ có chút hoảng hốt, nhưng vẫn giả bộ điềm tĩnh, : “Làm gì có!”

      Tiêu Mộc ngồi bên cạnh kéo Đỉnh Phong lại, khuyên nhủ: “Đỉnh Phong, chuyện này thể trách tại góc độ chụp được.”

      Đỉnh Phong trợn mắt, hỏi: “ gì vậy?”

      Bà chủ vừa nghe nở nụ cười: “Quả nhiên vẫn là Tiêu hiểu chuyện.”

      Tiêu Mộc bình tĩnh quay đầu, mắt phượng xinh đẹp mở to, với bà chủ: “Tôi cảm thấy trình độ chụp ảnh của cửa tiệm này có vấn đề, như vậy, tôi nghĩ chúng tôi cần phải tiếp tục chụp ở đây nữa.”

      Bà chủ sững sờ.

      Đỉnh Phong hùng hổ, : “Hoàn tiền, loại cửa hàng như vậy, bà đây thèm vào.”

      Lúc này bà chủ mới chịu nhận lỗi, tăng thêm ưu đãi cho hai người, mong hai người hãy cho bọn họ thêm cơ hội, lần này nhất định chụp đẹp.

      Đỉnh Phong hài lòng: “Được.”

      Sau khi ra khỏi tiệm áo cưới, tâm tình của Đỉnh Phong vô cùng sảng khoái, với Tiêu Mộc: “Người phụ nữ kia trông đáng ghét, cái gì chứ, lại dám xem thường em.”

      Tiêu Mộc mỉm cười trả lời: “Có ở đây, làm sao có thể để cho người khác bắt nạt em được.”

      Đỉnh Phong nheo mắt: “Ý là chỉ có mình mới có thể bắt nạt em sao?”

      Tiêu Mộc chỉ cười mà .

      Đỉnh Phong: “…” Chẳng lẽ đoán trúng rồi sao?

      Đỉnh Phong độc thoại trong lòng: Ở bên kia núi, bên kia sông, có bầy thảo nê mã*, chúng nó vừa hoạt bát vừa thông minh…

      (*) Thảo nê mã: Từ hài mạng của Fuck your mother (thao nhĩ mụ), cũng là tên con alpaca, loại động vật thuộc họ lạc đà sống ở Nam Mỹ.



      Ngày kết hôn, Dương Đán và Từ Sinh từ Mỹ trở về, Bội Chi cũng vội vàng kết thúc kế hoạch vòng quanh thế giới với ông xã trung khuyển, nhà ba người của Lý Gia Nhạc cũng sớm ngồi ở vị trí khách mời.

      Đỉnh Phong muốn tạo bất ngờ cho hôn lễ của mình.

      Vì vậy, bọn họ thương lượng, thuê chiếc trực thăng, sau đó hai người từ trời hạ xuống, khiến cho mọi người vừa vui vừa kinh ngạc.

      Kết quả …

      Buổi hôn lễ hôm đó, nghe cuối cùng mục sư phải vào bệnh viện.

      Tiêu Mộc ôm trán: báo trước tiếng mà từ hạ xuống, nhất định là có vấn đề mà.

      Đỉnh Phong: Quạ đen.

      Tiêu Mộc: … [ cái đó và quạ đen liên quan gì ]

      Tóm lại, nhớ đến buổi hôn lễ hôm đó.

      Nữ vương Bội Chi tổng kết, : “Gà bay chó chạy, đây là hôn lễ kiểu gì vậy?”

      Trung khuyển tổng kết, : “May mà lúc trước chúng ta làm vậy.”

      Lý Gia Nhạc với Long Kiều: “Kiều Kiều, sau này con được học chị ấy, được, được nhé.”

      Dương Đán hưng phấn : “ náo nhiệt.”

      Từ Sinh cười tủm tỉm : “ tệ.”

      Vì vậy, đêm tân hôn kích động nhất, hưng phấn nhất, cuối cùng tới.

      Đây là khoảng thời gian để thịt thà tung hoành nha nha nha, tuy bọn họ sớm ở chung, nhưng dù sao hôm nay cũng có chút đặc biệt.

      Tiêu Mộc cởi sạch .

      Nhìn mỹ nhân phủ đầy hoa đào, adrenaline* trong người Đỉnh Phong tăng vọt.

      (*) hormone có tác dụng thần kinh giao cảm.

      Nhìn da thịt trơn bóng trước mắt, Đỉnh Phong nhịn được mà nghĩ lại mấy tháng trước, còn thề son sắt là cho dù Tiêu Mộc có trần truồng tuyệt đối cũng bị mê hoặc, nhưng tại … Con mẹ nó, tại nếu nhào lên cũng phải là Dương Đỉnh Phong nữa rồi.

      bao lâu sau, ngực của Tiêu Mộc xuất đầy những dấu hôn mờ ám, còn dính chút nước bọt óng ánh của Đỉnh Phong.

      biết tại sao, mỗi lần Tiêu Mộc cởi quần áo, để lộ ra vóc dáng vô cùng gợi cảm, thú tính trong người Đỉnh Phong đều bị kích thích mà bộc phát.

      Giống như bây giờ, Đỉnh Phong nhàng hôn lên bụng Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc nhìn , khuôn mặt xinh đẹp mang theo mê hoặc.

      Đỉnh Phong : “Em ở , em ở .”

      Tiêu Mộc chẳng gì, chỉ xoay người, đè Đỉnh Phong nằm lên bàn.

      “Nặng quá.” Đỉnh Phong đẩy , nhíu mày : “Mau giảm béo !”

      đúng dịp!” Tiêu Mộc : “ chuẩn bị tiến hành vận động giảm béo.”

      xong, Tiêu Mộc cúi đầu hôn Đỉnh Phong.

      Dù sao quen thuộc như vậy rồi, thế nên cũng chẳng cần khách khí nữa, Tiêu Mộc trực tiếp đưa lưỡi vào trong miệng Đỉnh Phong, bá đạo quấn quýt, dường như muốn chinh phục tất cả thuộc về .

      Lưỡi của lưu luyến trong miệng , ngừng mút hết nước mật thơm ngát, cuốn tất cả dưỡng khí của .

      Cả người nặng nề đè xuống người .

      Hơi thở của bủa vây xung quanh .

      Nhiệt độ cơ thể của như muốn thiêu đốt .

      Cảm giác nóng rực này khiến run rẩy, làm có cách nào thở nổi.

      Tiêu Mộc hôn , thế nhưng tay lại an phận.

      Bàn tay cởi nút áo của , từng nút từng nút, thầm lặng lẽ.

      cúi đầu, nhìn chiếc áo lót lụa màu đen bao phủ bầu ngực trắng nõn mềm mại, đôi mắt ánh lên thỏa mãn.

      Mấy năm nay thịt nhiều lên ít.

      Cánh tay thon dài của Tiêu Mộc vòng ra sau lưng , chỉ động tác cởi được móc cài áo ngực. Lớp vải cuối cùng người mất công dụng che đậy.

      Sau đó, Tiêu Mộc đẩy áo ngực lên, nhìn hai nụ hồng nho xinh xắn ưỡn lên ngạo nghễ, cứ như vậy lộ ra trước mắt .

      cúi xuống, dùng lưỡi liếm nụ hồng đỏ thẫm, rồi lại dùng đầu lưỡi ma sát, có chút vướng víu nhưng lại mang đến kích thích tột độ.

      Nụ hồng bé mềm mại dần trở nên cứng ngắc, tiết lộ cảm giác thân thể của .

      Tiêu Mộc hé môi, ngậm lấy bên. vừa mút, vừa gẩy, tựa như muốn để lại dấu ấn của mình ở nơi riêng tư của .

      Bầu khí tràn ngập hơi thở ám muội.

      loạt động tác của Tiêu Mộc lại khơi lên ngọn lửa chực bùng cháy trong cơ thể .

      Da thịt của hấp thụ nhiệt độ của , từng chút từng chút, rót vào mỗi tế bào, qua tất cả mạch máu, tích tụ thành ngọn lửa lớn, cháy hừng hực trong cơ thể .

      Nụ hoa đỏ thẫm bị hành hạ tự chủ được mà nở rộ, giống như đáp ứng, cũng lặng lẽ mang theo chút kháng cự.

      Nụ hồng săn cứng đỏ thẫm bị lưỡi của cọ xát, mang đến hương vị nguyên thủy.

      Tiếp đó, ngón tay của Tiêu Mộc trượt vào nơi riêng tư của .

      giống như bị điện giật, thế nhưng cảm giác này lại chưa bao giờ tốt đẹp đến vậy, vì thế, chỉ có thể cắn môi, thân thể căng cứng, cố nén cơn sóng dục vọng trào dâng trong cơ thể.

      Điều này đối với loại tra tấn, khó khăn chịu đựng động tác vô cùng kích thích này, cắn môi, gò má nhuốm đầy sắc đỏ.

      Trong lòng thầm mong đợi Tiêu Mộc đem dục vọng tiến vào trong cơ thể mình.

      Khuôn mặt của Tiêu Mộc vùi trước ngực lại khẽ ngẩng lên, ghé vào sát tai , giọng khàn khàn ngừng khiến vành tai rung động: “Còn muốn ở nữa ?”

      Giờ phút này thở nổi nữa rồi: “Mau lên.”

      Bạn học Tiêu Mộc quả nhiên là phái mạnh, Đỉnh Phong vừa dứt lời đẩy phái nam của mình tiến vào trong cơ thể .

      Đột nhiên được lấp đầy khiến trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, những cảm giác hư vô trống rỗng trước đó đều bị quét sạch.



      Mấy tháng sau, Đỉnh Phong cầm que thử thai, buồn bực với Tiêu Mộc: “ cho dù là đêm tân hôn cũng thể mang bao mà.”

      Tiêu Mộc mỉm cười: “Vậy sinh thôi, dù sao cũng muốn có đứa con của chúng ta rồi.”

      Đỉnh Phong: “…” Sao cứ có cảm giác như bị gài bẫy vậy.

      Lại mấy tháng sau …

      Trong bệnh viện, đám người Tiêu Mộc lo lắng chờ đợi.

      Sau khi đau đến chết sống lại, Đỉnh Phong gào lên khản cả giọng: “Mẹ nó, khốn kiếp, lần đầu tiên mà tới hai đứa, muốn làm loạn à!”

      Thai long phượng rất hiếm, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc phải biết quý trọng nha.

      Lý Gia Nhạc : “Con trai cho đính hôn với Kiều Kiều.”

      Bội Chi : “Để con lại cho tớ, con trai của tớ còn phải kết hôn.”

      Đỉnh Phong: “…”

      Tiêu Mộc: “…”

      Hai cái người này, đủ rồi đấy, rốt cuộc ai mới là cha mẹ của bọn nó chứ!

      Dương Đán: “Đỉnh Phong, con nhất định phải thường xuyên qua Mỹ nhé, nhớ phải đặc biệt đem theo hai cháu.”

      Từ Sinh: “Thầy à, cần đâu, hai người chúng ta tương thân tương ái là được rồi.”

      Đỉnh Phong: “…”

      Sao chẳng ai quan tâm đến sản phụ vừa mới sinh xong thế này.

      Tiêu Mộc: “Bà xã.”

      Đỉnh Phong: “Hả?”

      Tiêu Mộc cười : “ thấy em bé đáng , chúng ta lại sinh thêm đôi nữa nhé.”

      Đỉnh Phong: “…” Đừng có mơ.



      HOÀN
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :