1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má nó, Dương Đỉnh Phong! - Đại Ôn (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46


      Bọn họ ngồi trong quán cà phê cách công ty mấy trăm mét.

      Đỉnh Phong vẫn cảm thấy dường như tiệm cà phê này có loại hấp dẫn trí mạng, tên của nó là ‘Ngư’, tượng trưng cho tự do tự tại, bị cuộc đời trói buộc, mặc dù giá ly cà phê ở đây đều từ 100 đồng trở lên, thế nhưng Đỉnh Phong vẫn thích đến nơi này, mỗi lần tâm trạng tốt, đến đây nhấm nháp ly cà phê, ngồi từ xế chiều cho tới tận lúc quán đóng cửa.

      Đây là nơi thường xuyên đến nhiều nhất trong năm năm qua.

      Ngồi xuống ghế, với phục vụ: “Cho tôi hai tách cà phê Lam Sơn.”

      dựa vào ghế, nhìn người đàn ông trước mặt.

      Nếu là năm năm trước, xung quanh người luôn mang theo loại khí chất sắc sảo, đẹp dịu dàng mà thanh tịnh, có thêm chút thâm trầm, giờ đây, toàn thân chỉ mang theo hơi thở thành thục và tự tin của người đàn ông.

      Làn da màu lúa mạch, mái tóc cắt ngắn ngủn, để lộ ra khuôn mặt góc cạnh ràng.

      Thứ duy nhất làm Đỉnh Phong cảm thấy vẫn như lúc trước đó chính là ánh mắt kia vẫn tràn ngập đạm mạc, giống như bị tầng sương mù che phủ, có cách nào nhìn thấu được suy nghĩ của .

      người mặc bộ cảnh phục sạch , nhìn vào cảm thấy vô cùng cao lớn.

      nghĩ, chả trách năm đó mình lại say đắm như vậy, nếu lúc trước gặp mà bây giờ mới gặp được có lẽ vẫn như cũ, vẫn chùn bước mà chạy đến theo đuổi , để rồi sau đó nhận lấy thương tích đầy mình.

      Trong tình cảm, nhiều người , , mà lại thích vở kịch của .

      Vậy nên lúc này đây, chỉ sắm vai nữ diễn viên để diễn cùng mà thôi.

      chùn bước mà nhào tới, tựa như thiêu thân lao vào lửa, nhìn thấy tia sáng lại khao khát mình được chạm tay vào ấm áp kia, để rồi cuối cùng lại bị ngọn lửa thiêu cháy.

      Mỗi lần trông thấy Tiêu Mộc, đều có cảm giác xúc động, nhớ về những ngày tháng trước kia.

      Ai đó , người hay nhớ về quá khứ già rồi.

      Đỉnh Phong nghĩ, có lẽ già rồi.

      phải sinh lý, mà là tâm lý.

      Phục vụ bưng hai tách cà phê, đặt trước mặt hai người, sau đó để đường và sữa ở giữa bàn.

      Tiêu Mộc vươn tay, bỏ rất nhiều đường và sữa vào tách cà phê, sau đó đưa cho Đỉnh Phong.

      Đỉnh Phong nhận, nhìn Tiêu Mộc, ánh mắt có chút đơn: “Tiêu Mộc, từ năm năm trước, tôi còn uống cà phê với đường và sữa nữa rồi.”

      Bàn tay Tiêu Mộc khựng lại, lại đưa tách cà phê khác cho , cười cười: “ sao, để uống là được rồi.”

      Đỉnh Phong bưng tách cà phê Lam Sơn nguyên chất, nhấp ngụm.

      Vì nguyên chất nên rất đắng, đây cũng là cách tốt nhất mà dùng để đè nén khổ sở trong suốt năm năm qua.

      Ly cà phê thấy đáy, đặt xuống bàn, đôi mắt tròn khẽ nâng lên, : “Tôi nghĩ khoảng thời gian năm năm này cũng đặt xuống dấu chấm hết cho chúng ta rồi.”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc hơi giật giật, vết sẹo mờ nơi má phải của đập vào mắt Đỉnh Phong.

      “Chúng ta nên suy nghĩ chút, năm năm trước, tất cả đều do tôi bắt đầu thổ lộ, vậy nên, kết quả như vậy cũng là do tôi mà ra thôi. Có lẽ, muốn tôi tha thứ, nhớ lại lúc còn trẻ, cảm thấy trong lòng tràn ngập áy náy với tôi. Vậy tôi cho biết, tôi từng hận đến nỗi muốn giết chết , nhưng bây giờ đột nhiên tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi trách . từng có rất nhiều người bên cạnh tôi , người như , căn bản là thích tôi. là người ở cao, mà tôi chỉ là người đáng đồng. Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy rồi ngày bị tôi cảm động. Tôi cảm thấy mình là vô địch, tôi có thể giúp ngăn lại đám ong bướm. Nhưng chứng minh, tôi quá khờ dại. Tất cả đều tại tôi biết tự lượng sức mình, ngẫm lại mà xem, từ đầu đến cuối chẳng làm sai gì cả, cho tôi tình đẹp nhất trong quãng thời gian tốt nhất. Nhớ lại năm năm trước, cũng có gì phải đau lòng khổ sở, tôi nghĩ, như vậy cũng đáng giá rồi.”

      “Năm năm trước, tôi , từ đầu đến cuối chưa hề rằng thích tôi. Nhưng bây giờ ngẫm lại, những gì làm, cách đối xử với tôi, làm sao có thể phải là tình . Tôi nghĩ chúng ta cũng nên buông tha cho nhau rồi, trải qua lần tổn thương đó, tình trong tôi chết, còn tràn ngập áy náy, đoạn tình cảm này quấy nhiễu chúng ta suốt năm năm, dai dẳng như cơn ác mộng. Tôi muốn mang khổ sở này theo mình suốt quãng đời còn lại, tôi cũng cần đem theo áy náy để bù đắp lại cho tôi.”

      hỏi: “ có thể đáp ứng với tôi được ?”

      Lâu lâu, Tiêu Mộc cũng gì, ánh mắt như bị sương mù dày đặc che kín, nhuốm lên cả đôi con ngươi đen láy.

      Giọng của trầm thấp: “ chưa từng áy náy với em, trong tình này, chỉ mình em bỏ ra 100% tình cảm, mà còn có .”

      Đỉnh Phong đột nhiên bật cười: “Tiêu Mộc, đủ rồi, có những lời này của , tôi nghĩ mình có thể bắt đầu cuộc sống mới rồi. ra, chỉ có mình tôi , ra cũng có tình cảm với tôi. Đoạn tình cảm này của chúng ta ít ra cũng đáng giá, ít ra cũng phải đơn phương.” Cảm giác có gì đó lành lạnh trượt xuống bên khóe môi, là nước mắt. “Cám ơn cho tôi biết, lúc tôi , cũng tôi, như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi.”

      Sau khi nghe thấy Tiêu Mộc những lời này, nghe chính miệng thừa nhận lúc ấy cũng , tất cả mọi thứ đè nén trong lòng suốt năm năm qua, cũng dần dần tan biến.

      Lòng hơn rất nhiều.

      Sở dĩ vẫn nhớ mãi về Tiêu Mộc, chỉ đơn giản vì là mối tình đầu, cũng đơn giản vì là người khó có được, cũng đơn giản vì thất bại của .

      Mà còn là khoảng trống yếu ớt.

      Chỉ cần hồi tưởng lại những năm tháng ở bên , chỉ là tấm bia đỡ đạn, chỉ là người phối hợp diễn với , chỉ làm nhân vật đơn độc, lại có cảm giác trống rỗng và tan vỡ.

      Nếu chuyện này là chỉ hủy hoại , mà còn hủy hoại những năm tháng bên nhau.

      Những năm tháng ấy, chỉ là miền ảo ảnh.

      Đây là điều mà Đỉnh Phong có cách nào thừa nhận được.

      Mà bây giờ, rốt cuộc Đỉnh Phong bình thường trở lại.

      Những năm tháng ấy, tình cảm của bọn họ tồn tại.

      Khi ấy, , và cũng .

      Cảm giác hạnh phúc và vui vẻ khi ở bên nhau, cũng là chân .

      phải giả tạo, nó từng tồn tại.

      Nước mắt, rơi xuống mặt bàn, trong quán cà phê nhộn nhịp, lại khẽ vang lên từng tiếng nức nở trầm thấp.

      Tiêu Mộc mở miệng, giọng của ngập tràn nỗi thê lương: “Đỉnh Phong, chúng ta kết thúc … phải ?”

      gì, nhưng lại gật đầu.

      Chỉ động tác, cắt đứt sợi dây nối liền giữa bọn họ.

      Có lẽ, sợi dây này, nên được cắt đứt từ lâu.

      Tình cảm giữa và Tiêu Mộc, từ lúc khởi đầu sai lầm, quá trình tươi đẹp cùng đau thương, kết thúc chỉ còn giải thoát.

      Ai đúng ai sai, qua nhiều năm như vậy, đến bây giờ còn quan trọng nữa.

      thể trách trầm mặc và lạnh nhạt, bởi vì ngay từ khoảnh khắc xuất trong sinh mệnh của là như vậy.

      , cũng bởi vì điều đó.

      Cho tới giờ, đều là mình suy đoán tâm tư của .

      Cứ bô bô mãi ngừng, còn chỉ mím môi im lặng lắng nghe.

      Đây là cách mà ở bên nhau.

      Bọn họ tập mãi cũng thành thói quen rồi.

      Tất cả mọi chuyện xảy ra sau đó, nguyên nhân cũng bởi vì điều này.

      Có lẽ, cả hai đều có lỗi.

      Cũng có lẽ, chẳng ai có lỗi.

      phải là đủ sâu, chỉ là cách thích hợp với đối phương.

      ra là như thế.

      Giờ phút này, lòng hiểu .

      còn gì phải nuối tiếc.

      Tiêu Mộc mang lại cho đau đớn đến tận cùng, nhưng cũng cho vô vàn hạnh phúc.

      Những năm tháng ấy là quãng thời gian quan trọng nhất trong cuộc đời , bởi vì mà trở nên đặc sắc, vì có mà tràn ngập sắc hồng.

      hối hận.

      Đời người đều được tạo thành bởi những mẩu chuyện cũ.

      Có lẽ vài chuyện có kết cục mấy tốt đẹp, thế nhưng lại khiến cuộc đời trở nên phong phú.

      Nhờ nó mà trưởng thành, nhờ nó mà hiểu được nhiều hơn.

      lần cuối cùng.

      “Tiêu Mộc, cám ơn .” Sau đó, đứng dậy, cũng nhìn nữa.

      ngẩng đầu, thẳng về phía trước.

      Đúng vậy, cám ơn .

      Cám ơn cho những năm tháng hạnh phúc.

      nghĩ, lần này, có thể buông tay Tiêu Mộc được rồi.

      Đây là kết cục tốt nhất cho tình bệnh mà chết từ năm năm trước.



      Đỉnh Phong bắt đầu xem mắt.

      Tuy vẫn hay nghe được tin tức về Tiêu Mộc, ví như bây giờ vẫn hay ở chỗ cũ đợi , ví dư hôm rời , uống rượu say khướt.

      Thế nhưng, quyết định từ biệt quá khứ.

      Thế nhưng …

      Con mẹ nó, đối tượng xem mắt có thể tốt hơn chút được .

      đến lần đầu tiên xem mắt, trước khi xuất phát, Đỉnh Phong chọn cho mình cách ăn mặc có thể là thanh xuân dào dạt, mang theo 100% nhiệt tình để đến nơi hẹn.

      Nhưng rồi, mẹ nó, vì sao đối phương lại hoàn toàn giống với trong ảnh?

      Vì sao!

      Nếu như người đàn ông trong ảnh có thể so với mỹ nam Kim Thành Vũ … ông già trước mắt tuyệt đối có thể sánh ngang với Quách Đức Cương.

      Ông già này mặc bộ quần áo cũ kiểu Tôn Trung Sơn, trong tay cầm bó hoa hồng, lúc trông thấy Đỉnh Phong đôi mắt lập tức sáng lên, chạy tới nghênh đón.

      Mới đầu Đỉnh Phong còn kịp phản ứng, buồn bực nhìn ông già trước mắt: “Ông à, cháu có nhu cầu mua hoa, nếu ông muốn chào hàng … có thể tìm người khác để đẩy mạnh tiêu thụ đấy ạ.”

      Ông cụ bình tĩnh trả lời: “Em chính là Đỉnh Phong à?”

      Đỉnh Phong hóa đá, : “Ngài phải là Tiếu Phong đấy chứ?”

      Ông cụ hào khí : “Tôi chính là Tiếu Phong.”

      Đỉnh Phong ngoài cười nhưng trong cười, : “Thất kính thất kính.”

      Ông cụ đưa hoa cho Đỉnh Phong, Đỉnh Phong mỉm cười nhận lấy.

      Hai người hàn huyên.

      “Tên của em hay lắm, tôi là Tiếu Phong, em là Đỉnh Phong, rất xứng đôi.” Vẻ mặt hưng phấn của ông cụ cũng giống hệt Quách Đức Cương.

      Khóe miệng của Đỉnh Phong khẽ co giật, trả lời: “Quá khen.”

      Ông cụ ‘Quách Đức Cương’ lại tiếp tục : “Trông dáng vẻ của em cũng tạm được, nếu đứng bên cạnh tôi, tôi cảm thấy … tôi vẫn nên chịu thiệt thòi chút.”

      Khóe miệng của Đỉnh Phong lại co giật thêm lần nữa: “Tiếu Phong, xin hỏi, vì sao ngài đưa hình cho bên môi giới … so với dáng vẻ của ngài, lại có chút … ‘lạ lùng’ như vậy?”
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 47


      Ông cụ hừ hừ : “ có mắt nhìn, đấy là tôi mười năm trước đấy.”

      Đỉnh Phong nghĩ thầm trong lòng, rốt cuộc là phải trải qua bao nhiêu sương gió mới có thể làm cho Kim Thành Vũ lớn lên thành Quách Đức Cương đây?

      Ông cụ lại tiếp: “Nghe em làm quản lý trong công ty nước ngoài.”

      Đỉnh Phong cười ha ha : “Ngài Tiếu, tôi cũng nhớ trong bản giới thiệu, ngài mình là ông chủ tự thân lập nghiệp.”

      Ông cụ hểnh mũi lên: “Đó là đương nhiên, chính là hộ chăn nuôi heo chuyên nghiệp lớn nhất trong thôn đấy.”

      Đỉnh Phong nhìn cái dáng vẻ kiêu ngạo kia chỉ muốn biến thành Bội Chi để đấm cái vào mặt ông ta, cười ha ha, : “ đúng là ông chủ lớn.”

      Ông cụ : “Đừng xem thường cái nghề này, lợi nhuận béo bở lắm đấy, nếu em theo tôi tuyệt đối có thể ăn ngon uống say.”

      Đỉnh Phong: “…” Sao cứ có cảm giác như bị người ta bao nuôi vậy?

      “Ngài Tiếu, tôi đâu có xem thường nghề này, nghề nào cũng có trạng nguyên, nghề nghiệp này của ngài Tiếu có thể nuôi sống những người theo chủ nghĩa ăn thịt.” Đỉnh Phong bắt đầu dùng sở trường của mình, vuốt mông ngựa.

      Ông cụ vui mừng hớn hở: “ sai, tiếp .”

      Đỉnh Phong: “…” muốn chạy rồi.

      Ông cụ đột nhiên nhìn đồng hồ rồi kinh hãi với Đỉnh Phong: “Chết rồi, đến giờ hẹn với đối tượng thứ 5 rồi, tôi phải trước đây.”

      Đỉnh Phong sững sờ.

      Ông cụ lại với Đỉnh Phong: “Nhớ kỹ số điện thoại của tôi nhé, tôi có ấn tượng tệ về em, có thể tiếp tục phát triển, nhớ gọi cho tôi đấy.”

      Đỉnh Phong rất muốn hỏi câu, là ai cho ngài dũng khí lớn như vậy.

      Ông cụ lại tiếp tục : “Có thể cho tôi xin lại bó hoa trong tay ? Lát nữa tôi phải tặng cho tám xem mắt còn lại nữa.”

      Đỉnh Phong thẫn thờ trả bó hoa lại cho ông cụ.

      Ông cụ xoay người với Đỉnh Phong: “Lần sau gặp lại!”

      giây sau khi ông ta ra khỏi cửa, Đỉnh Phong thần kinh thô mới chậm chạp lấy điện thoại di động ra, cho cái số kia vào black list, trong lòng lại gào lên câu.

      Tốt nhất là đừng gặp lại.

      Lần đầu tiên xem mắt gặp được cực phẩm như vậy, Đỉnh Phong còn lời nào để với cái công ty môi giới này nữa.

      Ít ra cũng phải đưa thông tin chuẩn xác chút chứ.

      ông già hơn 50 tuổi, dáng vẻ như Quách Đức Cương, vậy mà bọn họ lại miêu tả thành thanh niên đẹp trai tuấn tú, dám tưởng tượng, cái đám người được bọn họ gọi là thành thục chững chạc, khí vũ hiên ngang dáng vẻ thê thảm cỡ nào.

      Từ nay về sau, đối với đám người trong công ty môi giới này, Đỉnh Phong đều xem như người qua đường.

      Có lần đầu tiên, dĩ nhiên có lần thứ hai.

      Lần thứ hai, Đỉnh Phong xem mắt với đối tượng tệ, dáng vẻ cũng thà chất phác, công việc cũng tồi, là thầy giáo tiểu học.

      Đỉnh Phong quyết định đối xử tốt phen.

      Nhưng sau đó, hiểu được … bi kịch lại lần nữa xảy đến với .

      Lần đầu tiên ăn cùng với người đàn ông thà, mình muốn ăn lẩu hải sản, thế nhưng ta lại ngây ngây ngô ngô : “Hôm nay tôi mang nhiều tiền, vậy nên …”

      Đỉnh Phong cũng đành lòng, : “Vậy để tôi mời.”

      Đôi mắt của người đàn ông thà lập tức sáng lên.

      Tối hôm đó, Đỉnh Phong nhìn ví tiền của mình xẹp xuống, lại nhìn đến người đàn ông bên cạnh, bụng to như sắp nứt ra, liều mạng tự thôi miên chính mình, đây chỉ là ảo giác.

      Nhưng chứng minh, đây căn bản phải là ảo giác.

      Lần thứ hai, Đỉnh Phong đề nghị đến khu vui chơi.

      Người đàn ông thà đáp ứng, đến lúc mua vé vào cổng.

      Người đàn ông thà lục hết túi áo đến túi quần, chỉ moi ra được năm xu ba đồng tiền lẻ.

      Dưới ánh mắt khinh bỉ của người bán vé, Đỉnh Phong run tay, tự móc 150 đồng trong ví ra đưa cho người bán vé.

      Đôi mắt của người đàn ông thà lại lập tức sáng lên.

      Đỉnh Phong tự với mình, có thể là lần này ta quên mang theo tiền.

      Nhưng … lại chứng minh, Đỉnh Phong cũng sai rồi.

      Lần thứ ba, hôm ấy là sinh nhật của Đỉnh Phong, và người đàn ông thà hẹn hò.

      Người đàn ông thà là muốn đưa xem phim.

      Lúc ấy tâm tình của Đỉnh Phong giống như được ngồi trực thăng, trong lòng thầm sung sướng kêu lên.

      Rốt cuộc lão nương có thể nhìn thấy trả tiền rồi!

      mang theo tâm tình phấn chấn, cùng người đàn ông thà vào rạp chiếu phim.

      ngờ ta lại : “Chờ chút, đợi đến giữa trưa giá vé giảm nửa.”

      Đỉnh Phong thổ huyết, nhưng vì lần đầu tiên được ta mời, vậy nên dù chỉ có nửa giá vé cũng muốn.

      Cố gắng ngồi đợi từ sáng sớm cho đến giữa trưa, Đỉnh Phong phấn khởi, chuẩn bị ra chỗ bán vé.

      Người đàn ông thà lại ngăn lại: “Chờ chút.”

      Đỉnh Phong cắn răng nghe theo.

      Qua hồi, đột nhiên có mấy trăm học sinh tiểu học kéo đến, dẫn đầu bọn họ chắc là giáo viên.

      Người đàn ông thà : “Chúng ta theo sau bọn họ.”

      Hàng mi của Đỉnh Phong khẽ run rẩy, biết người đàn ông thà này lại bày trò gì.

      Vừa vào rạp chật kín người.

      Đỉnh Phong và người đàn ông thà ngồi ở góc khuất, chỉ có thể nhìn thấy được nửa màn hình.

      Đỉnh Phong nghĩ thầm, tính ra cũng có thể được coi là xem phim rạp.

      Phim vừa mới bắt đầu chiếu…

      Đỉnh Phong lại đau cả trứng.

      Cái này là bộ phim hoạt hình mấy năm trước rồi, mẹ nó, đây là cái gì vậy.

      Chỉ thấy thiên thần quay mông lượn vòng rồi chỉ lên trời, : “Phạm vào luật trời, vậy nên mới phải đầu thai làm người.”

      Đỉnh Phong nhìn người đàn ông thà bên cạnh, chỉ muốn : “Đời trước nhất định là phạm phải luật trời, vậy nên mới có thể gặp phải loại người keo kiệt đến mức này.”

      Bộ phim kết thúc.

      Người đàn ông thà và Đỉnh Phong ra khỏi rạp phim.

      Đỉnh Phong buồn bực hỏi: “Sao trả tiền?”

      Người đàn ông thà : “Giáo viên tới xem cùng phải trả tiền.”

      Đỉnh Phong phun ngụm máu.

      Qua nửa ngày, rốt cuộc người đàn ông thà này chả bỏ ra đồng cắc nào.

      Đỉnh Phong quyết định chia tay ta ngay trong ngày sinh nhật của mình.

      Bởi vì thể tưởng tượng được, người phụ nữ có thể sống chung với ta loại mặt hàng cực phẩm như thế nào?

      ra ngoài ăn cơm.

      Trong lúc ăn lại nhận được tin nhắn của Lý Gia Nhạc và Bội Chi.

      Bội Chi hưởng tuần trăng mật, đăng lên tấm ảnh vợ chồng hạnh phúc, còn bảo là phong cảnh ở đây rất đẹp, khi nào Đỉnh Phong kết hôn nhất định phải tới đây, còn là khi nào về có quà cho .

      Lý Gia Nhạc sắp đến ngày lâm bồn, bây giờ ngày nào cũng nằm trong bệnh viện, chán muốn chết.

      Sau khi Đỉnh Phong nghe hai bọn họ đột nhiên trong lòng lại có cảm giác đơn.

      phải mau chóng tìm người để kết hôn thôi.

      Nhưng tuyệt đối phải là loại người quá già và quá keo kiệt.

      về đến nhà 11 giờ khuya, lúc chuẩn bị vào nhà.

      Bà cụ nhà sát bên đột nhiên bước ra, với Đỉnh Phong: “Cháu , chờ chút.”

      Đỉnh Phong quay đầu, nhìn bà cụ mặt mũi hiền lành, hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”

      Bà cụ lấy cái hộp từ trong nhà bước ra, đưa cho Đỉnh Phong rồi : “Có cậu trai trẻ đứng chờ trước cửa nhà cháu suốt từ chiều, đến tối lại đem cái này đến, bà là cháu có hẹn với bạn trai, người đó lại bảo là đưa thứ này cho cháu.”

      Thân thể Đỉnh Phong cứng đờ, cuối cùng lại nhận lấy món đồ trong tay bà cụ.

      Cảm giác rất nặng.

      Lúc cầm lên thân thể lại tự chủ được mà run rẩy.

      Sau khi trở về phòng mình, mở cái hộp ra.

      bức tranh được vẽ bằng kẹo mạch nha, trong suốt, bên là khuôn mặt tròn của , giống hệt năm năm trước, thoạt nhìn lại quen thuộc đến vậy.

      Phía dưới có dòng chữ được khắc bằng dao .

      Tặng cho người nhất.

      Đỉnh Phong biết gì, cầm cái hộp, đột nhiên lại trông thấy nắp hộp có dòng chữ nho .

      phải của Tiêu Mộc.
      Xin chào, tôi là chủ tiệm vẽ tranh mạch nha, đầu tiên chúc sinh nhật vui vẻ, người con trai này ngày nào cũng đến tiệm của chúng tôi, ấy luyện tập cả tháng trời mới vẽ được như vậy. Bức tranh bằng mạch nha này, ấy phải mất năm ngày mới vẽ xong, mặc dù phải là rất đẹp. Nhưng tôi nghĩ đây là tình của ấy.

      Đỉnh Phong cầm nắp hộp, nhìn lâu.

      biết dùng lời nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

      cảm động là dối.

      Thế nhưng, từng , muốn chấm dứt.

      Vậy nên…

      đem cái hộp bỏ lẫn vào cùng mớ đồ lộn xộn trong nhà kho, nhét nó ở dưới cùng, giống như là muốn trốn tránh, sau đó đóng cửa phòng lại.

      Tiêu Mộc, kết thúc.

      Lúc này, dao động.



      Thời gian còn lại, Tiêu Mộc cũng xuất nữa, đôi lúc Đỉnh Phong lại có chút cảm khái, biết có phải là mình quá độc ác rồi .

      Trải qua mấy lần xem mắt, rốt cuộc ở lần thứ 27, Đỉnh Phong gặp được người mà nghĩ rằng tệ.

      Tạm gọi người này là A Quân, tuy tướng mạo của A Quân xuất sắc như Tiêu Mộc, nhưng khuôn mặt này vẫn đủ để bỏ xa đám người qua đường Ất Giáp tới mấy con phố, đối với người diện mạo cân đối như Đỉnh Phong mà là rất tốt rồi.

      Lại đến công việc, nghe là cậu ấm của công ty nổi tiếng nào đó, lương năm khoảng 150 vạn.

      A Quân phù hợp với tất cả các điều kiện của .

      Mà ngay cả bối cảnh gia đình cũng vô cùng tốt, cha là giáo sư đại học, mẹ là chủ tịch của công ty nổi tiếng.

      Phú nhị đại đấy, quá tuyệt.

      (*) phú nhị đại: con cháu nhà giàu thế hệ thứ 2, là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

      Nhưng A Quân lại hề hư hỏng như đám phú nhị đại khác, thậm chí còn lịch tao nhã.

      Khiến cho Đỉnh Phong cảm thấy lần này mình tìm đúng công ty môi giới rồi.

      A Quân rất biết quan tâm săn sóc, chưa bao giờ để cho phụ nữ trả tiền, mỗi lần đều dùng Lamborghini chở Đỉnh Phong về nhà.

      Đỉnh Phong có loại cảm giác được chiều mà lo sợ, người như A Quân, dễ đến gần như vậy sao?

      Thế nhưng, mỗi lần gặp A Quân đều có cảm giác thực tế.

      Cảm thấy người như vậy hoàn toàn thể phát triển quan hệ cùng mình.

      Hơn nữa, người như vậy, cần xem mắt cũng có cả đống đẹp thi nhau bổ nhào vào lòng ta, người trước vừa ngã xuống có người phía sau tiến lên rồi.

      Tuy là thế, nhưng đối với Đỉnh Phong, A Quân vẫn là mẫu bạn trai tốt, mỗi ngày đều đưa làm, buổi chiều đón về nhà, ngay cả bữa tối cũng ăn cùng nhau.

      Dần dần, Đỉnh Phong bắt đầu thử mở lòng với A Quân.
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 48


      Dường như A Quân cảm thấy tâm tư của Đỉnh Phong dần dần thay đổi, vậy nên ta bắt đầu xum xoe.

      Quen nhau khoảng chừng hai ba tháng, cuối cùng vào đêm trăng sáng, A Quân cầu hôn với Đỉnh Phong.

      Nhưng lúc này, Đỉnh Phong lại đột nhiên do dự.

      ràng A Quân đối với rất tốt, thậm chí còn là mẫu chồng lý tưởng, nhưng lại luôn có cảm giác như mình lạc trong đám sương mù.

      A Quân thấy Đỉnh Phong do dự, lại ga lăng : “Nếu em cảm thấy quá sớm … chúng ta có thể chờ thêm chút, nhưng người nhà giục chúng ta mau kết hôn đấy.”

      Đỉnh Phong mấp máy môi, gật gật đầu, : “Để em suy nghĩ thêm chút.”

      Tối hôm đó, A Quân và Đỉnh Phong đứng dưới lầu hôn nhau, Đỉnh Phong cảm thấy nụ hôn này có cách nào mang lại cho cảm giác như lúc trước, cảm giác như thiếu mất phần tình cảm mãnh liệt.

      Dương Đán ở bên Mỹ thường hay gọi điện về cho , hỏi dạo này chuyện tình cảm của và A Quân thế nào?

      Gần đây Dương Đán lại bắt đầu thúc giục , muốn mau chóng kết hôn.

      Ngay cả Từ Sinh cũng khiêu khích : “Đỉnh Phong, lỡ rồi mà còn mau gả , cứ như vậy được rồi, hay là tìm cháu của tôi , nó vẫn còn chờ em đấy ~ thằng nhóc si tình mà ~”

      Đỉnh Phong gằn từng câu từng chữ: “ cần mẹ kế phải lo lắng!”

      Từ Sinh hưng phấn : “ là, aiz, em phải hiểu được nỗi lòng của người làm cha mẹ.”

      Dương Đán phụ họa: “Đúng đúng.”

      Đỉnh Phong lại gằn từng chữ: “Hai người đủ rồi đấy, cần phải diễn trò ân ái, con hộc máu mà chết mất.”

      Dương Đán vội vàng cầm điện thoại : “Đỉnh Phong, ba chỉ muốn là chuyện qua lâu như vậy, con cũng đến tuổi phải kết hôn rồi, nếu cứ tiếp tục kéo dài thế này, ba sợ…”

      Đỉnh Phong ngắt lời Dương Đán: “Ba, hôm nay có người cầu hôn với con rồi.”

      “Cái gì!” Dương Đán kinh ngạc hô lên: “Mau cho ba biết, cậu ta tên gì, dáng vẻ thế nào, bối cảnh gia đình thế nào, công việc thế nào, tính cách thế nào…”

      Chờ Dương Đán hỏi xong, Đỉnh Phong im lặng.

      “Ba, ba muốn điều tra hộ khẩu của người ta sao?”

      Dương Đán : “Chuyện này thể tùy tiện, mau cho ba biết, mấy tháng nay con và cậu ta quen biết thế nào?”

      Đỉnh Phong và Dương Đán hàn huyên lâu.

      Suốt tiếng đồng hồ gọi đường dài quốc tế.

      Thế nhưng Đỉnh Phong cũng đau lòng, bởi vì có ông chủ lớn Từ Sinh làm mẹ kế, còn sợ cái gì nữa.

      Người người đều chỉ hận cha mạnh mẽ, nhưng lại muốn , mạnh mẽ làm được gì khi mà Từ Sinh cố chấp như vậy.

      Đến cuối cùng, Dương Đán suy nghĩ hồi rồi với Đỉnh Phong: “Ba cảm thấy thằng nhóc này cũng tệ, đối xử với con cũng rất tốt, con suy nghĩ chút xem thế nào rồi quyết định, ba cũng ép buộc, dù sao đó cũng là người sống cùng con cả đời.”

      Đỉnh Phong gật gật đầu: “Con nghĩ con suy xét kỹ rồi.”



      Ngày hôm sau, Đỉnh Phong gọi cho A Quân, : “Em nghĩ em có lý do nào để từ chối , chúng ta kết hôn thôi.”

      A Quân vội vàng : “Trong tháng này nhé?”

      Đỉnh Phong sững sờ, ngờ ta lại vội vã như vậy.

      “Nhất định phải nhanh như vậy sao?”

      A Quân : “Nhà giục chúng ta mau kết hôn đấy.”

      Đỉnh Phong hít hơi: “Được rồi, vậy cuối tháng .”

      Cuối cùng, sau khi cúp điện thoại, Đỉnh Phong đột nhiên có loại cảm giác bất đắc dĩ.

      Cứ như kiểu bị người ta ngáng chân bắt vậy.



      Đêm đó, nhận được tin nhắn từ dãy số quen thuộc.

      “Chúc mừng em tìm được hạnh phúc.”

      Đỉnh Phong biết là ai, vậy nên biết phải trả lời thế nào.

      cầm điện thoại nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ trả lời vẻn vẹn mười chữ: “Hy vọng cũng tìm được hạnh phúc của mình.”

      Tiêu Mộc nhắn lại nữa.

      nghĩ, có lẽ vẫn luôn chờ .



      Gần cuối tháng, Đỉnh Phong lại thường xuyên cảm thấy sốt ruột.

      Bây giờ mỗi lần nhìn thấy A Quân đều loại cảm giác sợ hãi.

      sắp kết hôn với người đàn ông này.

      ràng điều kiện của ta tệ, nhưng tại sao cứ có cảm giác an tâm.

      hiểu nổi chính mình.

      ràng là muốn bắt đầu lại, thế nhưng đến lúc này lại cảm thấy do dự.

      Trong lúc vô tình lại đọc được mẩu chuyện báo, kể về chuyện xưa của đôi bạn già trăm tuổi trải qua hai thế kỷ nhau.

      Ông cụ : “Bà à, ngờ chỉ mới chớp mắt mà trông bà trở nên xấu xí như vậy rồi.”

      Bà cụ trả lời: “Già mà đứng đắn.”

      Cuối cùng, đến hôm bà cụ qua đời, ông cụ cũng khóc mà chỉ : “Sao bà đợi tôi mà rồi?”

      Sau đó lâu, ông cụ cũng .

      biết là vì thời gian này Đỉnh Phong quá mẫn cảm hay sao, lại khóc đến lệ rơi đầy mặt.

      giây sau, gọi điện cho A Quân, : “Em nghĩ em thể kết hôn với được, thứ em theo đuổi là tình cả đời, mà phải là người em muốn tìm.”

      A Quân ga lăng : “ sao.”

      Từ nay về sau, bọn họ liên lạc nữa, Đỉnh Phong tiêu sái, mà A Quân cũng tiêu sái.

      Nhiều năm sau, Đỉnh Phong cảm thấy rất vui vì A Quân xuất trong cuộc sống của , để cho biết cái gì gọi là ‘’ và ‘ ’.

      Người như A Quân, cả đời tuyệt đối thể thích người duy nhất.

      Thái độ ga lăng của ta, dịu dàng ôn hòa của ta, rốt cuộc cũng chỉ là loại thói quen.

      Người như vậy nhất định là thể chỉ người.



      Tóm lại, A Quân giống như tấm bia đỡ đạn xuất trong cuộc sống của Đỉnh Phong, cuối cùng cũng lặng lẽ rời .

      Tiễn chân A Quân hoàn mỹ, Đỉnh Phong lại lần nữa bước vào cuộc hành trình xem mắt.

      Lần này, cầu cao về ngoại hình nữa, dù sao chỉ cần đối xử tốt với , có thể cùng hết cả đời đó chính là người muốn tìm.

      Xem mắt đến lần thứ 34, gặp người đàn ông tên là Trần Thực.

      Người cũng như tên, thoạt nhìn vô cùng trung hậu và thành .

      Đỉnh Phong vừa nhìn thấy ta cảm thấy kết hôn với người như vậy, nhất định là nhạt nhẽo vô vị, nhưng có thể trải qua lâu, nước chảy mây trôi hết cả đời.

      Vì vậy, bắt đầu qua lại với Trần Thực.

      Trong lúc kết giao, gần khu nhà ở đột nhiên xuất tên tội phạm hay tập kích phụ nữ, tên này hại bốn , thậm chí có người qua đường trông thấy, muốn báo cảnh sát cũng bị trói lại, sau đó dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, chặt xác và người qua đường đó, thế nhưng cảnh sát vẫn chưa bắt được .

      Xung quanh nơi ở của Đỉnh Phong cũng rất vắng vẻ, buổi tối chẳng có mấy người đến con hẻm tối tăm này, Trần Thực có chút yên tâm, mỗi ngày đều đưa về nhà.

      Cho đến khi ——

      ngày nọ, lúc đó cũng sẩm tối, đường có mấy người, Trần Thực đưa Đỉnh Phong về nhà, vừa đến dưới khu nhà, Đỉnh Phong tạm biệt với Trần Thực rồi chuẩn bị lên lầu.

      Đột nhiên phát hành lang lầu nhà mình hình như có bóng người.

      Đỉnh Phong lập tức cảnh giác, bước chân từ từ lui về phía sau.

      Trần Thực vẫn chưa xa.

      Đỉnh Phong cảm thấy tình huống ổn, bởi vì bóng người kia tiến về phía , có thể nhìn thấy thấp thoáng tay ta cầm vật gì đó.

      xoay người, vội vàng bỏ chạy.

      quay về phía Trần Thực, hô to: “Cứu mạng!”

      Trần Thực vừa thấy bất thường lập tức xoay người, trông thấy gã đàn ông đeo khẩu trang, ăn mặc rách rưới ở sau lưng Đỉnh Phong, tay còn cầm dao găm, sắp sửa chạy đến bắt Đỉnh Phong.

      Trần Thực nhìn xung quanh, sau đó nhặt lên thanh gỗ.

      Đỉnh Phong sợ hãi núp sau bức tường, run rẩy bắt đầu gọi 110.

      Dù sao vóc dáng của Trần Thực gầy, bị gã đàn ông kia đánh cho hồi bất tỉnh lăn quay mặt đất.

      Nhìn thấy gã đàn ông kia sắp đâm dao găm vào bụng Trần Thực, Đỉnh Phong thể làm ngơ, nhặt viên gạch bên cạnh, đập vào đầu ta.

      Động tác của ta dừng lại, đầu chảy máu, đôi mắt bị vệt máu chảy xuống nhìn về phía Đỉnh Phong, ta chậm rãi từ bên cạnh Trần Thực đứng dậy, quơ bàn tay cầm dao găm tiến về phía Đỉnh Phong.

      chênh lệch giữa đàn ông và phụ nữ, lúc này điểm trí mạng.

      Thậm chí Đỉnh Phong cảm giác được lưỡi dao rạch quần áo của mình, cảm giác được nó chạm vào da.

      nghĩ, có lẽ là sắp chết rồi.

      Cả đời này, nếu còn điều gì khiến tiếc nuối … đó là thể chăm sóc Dương Đán đến già, còn có…

      Nhớ tới khuôn mặt kia.

      Khẽ nở nụ cười cay đắng, tới lúc này mà lại nghĩ đến .

      Aiz …

      Đột nhiên Đỉnh Phong nghe thấy có tiếng bước chân vội vã chạy đến, rất nhanh, rất nhanh.

      Gã đàn ông cầm dao găm bị đá sang bên.

      Đỉnh Phong trông thấy bóng lưng quen thuộc, rất quen thuộc.

      Là bóng lưng mà suốt năm năm qua nhất, cũng hận nhất.

      Động tác của quyết đoán và dứt khoát, đạp đạp vào hông gã đàn ông kia, khuỷu tay nện vào gáy, tiếp đó lại lấy súng dí vào đầu ta.

      Đỉnh Phong nằm mặt đất, nhìn khuôn mặt của Tiêu Mộc.

      biết phải nên cười hay nên khóc.

      Tiêu Mộc quay đầu, hỏi: “Em có sao ?”

      Đỉnh Phong từ từ bò dậy, sờ thử lên lưng, mặc dù hơi đau nhưng cũng ảnh hưởng gì đến xương, : “Chỉ bị thương ngoài da thôi.”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ thả lỏng, dưới ánh đèn, làn da màu lúa mạch lại như phát ra loại hào quang biết dùng từ nào để miêu tả, : “Vậy tốt rồi.”

      Đôi mắt của Đỉnh Phong đột nhiên trợn to, hét lên: “Cẩn thận!”

      Gã đàn ông bên dưới Tiêu Mộc đột nhiên dùng dao găm đâm về phía .

      thanh kim loại cứa vào thịt, bạn từng nghe thấy chưa?

      Rất hưng phấn, rất chói tai.

      Tiêu Mộc bị ta đâm nhát rất sâu vào bụng.

      chịu đựng đau đớn, cầm súng lục nã phát vào đầu ta, sau đó gục xuống.

      “P-Ằ-N-G… ——” thanh vang dội, đánh thức người dân xung quanh.

      Đỉnh Phong lảo đảo chạy về phía Tiêu Mộc, nước mắt của tràn ra khóe mi, ôm Tiêu Mộc bất tỉnh, khóc đến chết sống lại.

      “Khụ… Khụ… Đỉnh Phong, chưa chết…” Tiêu Mộc mở to mắt, yếu ớt : “ sao đâu, chút vết thương này, chết được.”

      Đỉnh Phong gục mặt, thấp giọng khóc nức nở.

      “Vì sao?”

      “Vì sao lại đến đây?”

      Tiêu Mộc nhàng : “Bởi vì, vẫn luôn chờ em.”

      Đỉnh Phong ngồi sụp mặt đất, khóc thành tiếng.

      Vì sao quanh quẩn lại, vẫn là .

      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49


      Tiêu Mộc trở thành hùng trong thành phố của bọn họ, chỉ tử hình tên tội phạm giết người ngay tại chỗ, mà cả việc xả thân cứu người cũng khiến bao nhiêu phát cuồng.

      Sau đó Trần Thực lại chủ động chia tay với Đỉnh Phong, ta : “Tôi cho rằng, nhân tài như vậy mới xứng với ưu tú như em.”

      Mối quan hệ này cuối cùng cũng kết thúc.

      Bây giờ cả khu này, mọi người đều biết Tiêu Mộc thâm tình với cỡ nào rồi.

      Vì thế Đỉnh Phong rất đau đầu, thỉnh thoảng đường có người nhận ra , lại hưng phấn chạy tới hỏi và Tiêu Mộc có đến với nhau hay .

      Đàn ông như vậy, cần phải cũng có khả năng thuộc về mình.

      Lần nào Đỉnh Phong cũng trả lời: “Chúng tôi chỉ là bạn bè.”

      Sau đó, dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen ghét của bọn họ, xoay người bước .

      Mấy ngày này, thỉnh thoảng đến bệnh viện thăm Tiêu Mộc, mỗi lần trông thấy , đều cười rất tươi.

      Thỉnh thoảng lại gặp mẹ Tiêu Mộc vào bệnh viện chăm sóc cho .

      Hiển nhiên bà biết là ai, vậy nên thường hay dùng ánh mắt như nhìn con dâu để nhìn .

      Mỗi lúc thế này, thân thể đều run lên.

      thể phủ nhận, đêm hôm đó, đột nhiên hiểu trái tim mình, hiểu ai là người nhất.

      Hình bóng vẫn luôn nằm khuất sâu trong lòng, cuối cùng lại ra.

      từng cho là mình còn Tiêu Mộc, nhưng khoảnh khắc đó hiểu được, phải là , chỉ là trước giơ vẫn giấu vào nơi sâu nhất trong lòng, lại ngờ bị người ta phát ra mà thôi.

      Nhưng, có cách nào cho mình lý do để ở bên .

      Giống như là ngầm hiểu ý nhau, Tiêu Mộc cũng mấy câu như kiểu muốn quay về với .

      Sau khi xuất viện, lại thường xuất dưới nhà , đưa ít đồ ăn vặt, cũng thường đến đón những lúc tan tầm, chỉ là bên cạnh nữa mà chỉ lẳng lặng sau lưng .

      Ngẫm lại bây giờ cách mà bọn họ ở cạnh nhau, chẳng phải cũng giống như năm năm trước hay sao?

      Chỉ là bây giờ, là người sau, còn là người trước.

      ngày nào đó của mùa hè, Đỉnh Phong nhận được điện thoại của Lý Gia Nhạc, là muốn tổ chức họp lớp, bảo mọi người quay về trường cũ để cùng nhau vui vẻ.

      Đỉnh Phong đồng ý.

      Tuần trăng mật của Bội Chi vẫn chưa kết thúc, vậy nên ấy được, nghe tuần trăng mật vốn định kéo dài ba tháng, thế nhưng cuối cùng nữ vương Bội Chi lại với ông xã trung khuyển rằng: “Hay là chúng ta nghỉ việc, chuyển sang sống cuộc sống phiêu bạt , dù sao với năng lực của chúng ta ở đâu mà chả tìm được việc.” Nữ vương Bội Chi vậy ông xã trung khuyển làm sao có thể nghe theo.

      Vì vậy, tuần trăng mật của bọn họ lại kéo dài nửa năm.



      Trở về trường cũ, Đỉnh Phong loại cảm giác nên lời.

      Cũng biết bởi vì bị ảnh hưởng tâm lý hay thế nào, nhưng trở về quê hương lần nữa, cảm giác thoải mái, ngay cả bầu khí dường như cũng tươi mát hơn rất nhiều.

      Trông thấy đám người đứng cách đó xa, cười rôm rả.

      Đỉnh Phong từ từ bước tới.

      “Nhìn kìa, đây chẳng phải là Đỉnh Phong sao?” người con trai trông rất quen chỉ vào Đỉnh Phong, .

      Đỉnh Phong nhớ, đây là lớp trưởng lớp .

      Đám người cũng tiến lên hỏi han.

      “Đỉnh Phong, trông cậu là càng ngày càng đẹp, nhớ lúc trước mặt cậu rất tròn, các bạn cũng gọi cậu là dưa hấu, đúng là con qua tuổi 18 thay đổi mà.”

      “Đúng là lâu gặp.”

      “Cảm thấy mọi người đều thay đổi, thế nhưng vẫn rất quen thuộc.”

      “Được rồi, ngày trước cậu gầy nhất lớp, bây giờ lại mập thế này.”

      “Còn cậu ấy, lúc trước mập thế mà bây giờ lại gầy như vậy, mau cho mình bí quyết giảm béo .”

      ràng mọi người nhiều năm gặp, thế nhưng lúc này, cảm giác như trở lại thời cấp ba, dường như chẳng có khoảng cách, ai nấy đều nhiệt tình trò chuyện.

      Lúc Lý Gia Nhạc và Long Đào tới, em bé được ấy bế tay thu hút chú ý của ít bạn học.

      Tất cả mọi người bu lại, nhìn đứa bé đáng .

      Đỉnh Phong hỏi: “Nó tên gì thế?”

      Lý Gia Nhạc đáp: “Gọi là Kiều Kiều, Long Kiều.”

      Đỉnh Phong vươn tay đùa giỡn với Long Kiều bé .

      Nhìn Long Kiều bé xòe tay mà nhỉ nắm được ngón tay của mình, Đỉnh Phong đột nhiên có loại cảm giác cũng muốn sinh con.

      ngại quá, tôi tới muộn.” Giọng của Tiêu Mộc từ phía sau truyền đến.

      Hôm nay mặc cảnh phục, chỉ mặc áo sơmi trắng và quần jean bình thường.

      Trong khoảnh khắc, Đỉnh Phong giống như nhìn thấy của năm năm trước.

      Đám bạn học sau lưng trêu chọc : “Sao cậu và Đỉnh Phong đến cùng nhau, bây giờ ai mà biết chuyện của hai người chứ?”

      Đỉnh Phong quay đầu, : “Bọn mình chỉ là bạn.”

      Có người lại : “Vậy đáng tiếc, từng có lúc bọn mình tưởng là hai người kết hôn đấy, lúc ấy Đỉnh Phong cũng Tiêu Mộc đến chết sống lại còn gì.”

      Ánh mắt của Đỉnh Phong trầm xuống, gì.

      Có mấy người đề nghị: “Chúng ta vào thăm trường cũ , là nhớ quá!”

      Mọi người dần tản ra, Lý Gia Nhạc ôm đứa bé, cũng theo Long Đào bước vào.

      Chỉ còn lại Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đứng ngây ngốc tại chỗ.

      Đỉnh Phong trước, Tiêu Mộc bước theo sau .

      biết từ lúc nào, Đỉnh Phong tới phía sau bức tượng đá bên trong trường học.

      sờ lên đó, cảm nhận được tầng bụi bao phủ, lấy khăn tay, phủi lớp bụi bám bề mặt.

      Ở chỗ này, có dòng chữ rất .

      Đỉnh Phong biết Tiêu Mộc vẫn luôn đứng sau lưng mình, : “Năm lớp 10, mỗi lần đến giờ tan học, tôi lại thường đến đây để khắc chữ.”

      Tiêu Mộc đến bên cạnh .

      Đỉnh Phong chỉ vào góc, cười : “Ở đây khắc: mình nhất định phải tóm được Tiêu Mộc.”

      Tiêu Mộc đặt tay lên nơi đó, khẽ dừng lại, rồi lại dịu dàng vuốt ve.

      “Ở đây khắc: hôm nay rốt cuộc cũng chuyện được với Tiêu Mộc rồi.”

      “Ở đây khắc: mình nghĩ mình thích Tiêu Mộc.”

      “Còn chỗ này: tốt quá, mình có thể ngồi ăn cơm cùng Tiêu Mộc rồi.”

      bức tượng đá chằng chịt những dòng chữ.

      “Ngày mai mình hát cùng Tiêu Mộc, nhất định phải phát huy tốt.”

      “Tiêu Mộc đồng ý kết giao với mình rồi, hahaha.”

      “Hôm nay phải rời khỏi trường, nỡ, dù gì cũng trải qua 3 năm.”

      “Hôm nay lén trở về trường, lâu gặp lại tượng đá, bây giờ tôi và Tiêu Mộc rất hạnh phúc…”

      Sau đó là câu cuối cùng.

      “Tôi phải rồi.”

      Đỉnh Phong nhìn những dòng chữ có chút phai mờ, : “Khi đó tôi thấy mình ngu ngốc.”

      Tiêu Mộc : “, có người còn ngu ngốc hơn em.”

      nhặt lên viên đá, sau đó khắc vào bức tượng.

      “Tượng đá, tôi là Tiêu Mộc, tôi và Đỉnh Phong trở lại, tôi chăm sóc ấy cả đời.”



      Đáng tiếc, đời này, gương vỡ lại lành vĩnh viễn đơn giản.

      Điện thoại của Tiêu Mộc vang lên, nhìn điện thoại, thân thể dần dần cứng đờ, sau đó nhấn phím khóa máy.

      Đỉnh Phong nhàng hỏi: “Ai vậy? Sao phải khóa máy?”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc chợt lóe lên tia , : “Là mấy người tiếp thị linh tinh thôi.”

      Vốn cảm động, giờ phút này tất cả đều tiêu tan.

      Đỉnh Phong đứng dậy, : “Tôi vốn cho là hai người còn liên lạc, vừa rồi tôi còn muốn quay về với …”

      Đôi mắt của Tiêu Mộc như bị sương mù giăng kín, : “ ấy liên lạc từ rất lâu rồi, cũng biết là ấy gọi cho .”

      Đỉnh Phong mỉm cười, khuôn mặt mang theo vẻ châm chọc: “Vậy tại sao vừa rồi tôi hỏi, lại là người tiếp thị?”

      Trái tim lại bắt đầu tan vỡ.

      biết mối quan hệ phức tạp giữa bọn họ, đó là điều vẫn luôn làm do dự.

      Trình Ngư.

      người con chưa từng xuất , lại có thể khiến cho thua thảm hại.

      Cuối cùng giữa bọn họ vẫn tồn tại bức tường ngăn cách, có cách nào phá vỡ.

      Đây cũng là nguyên nhân khiến có cách nào quay trở lại với Tiêu Mộc.

      Cho dù bọn họ lại về bên nhau, tin rằng, người con đó vẫn là cái gai trong lòng , có cách nào nhổ ra được.

      thể lại trở về lần nữa.

      “Tiêu Mộc, tôi mệt rồi, tôi muốn chúng ta cứ tiếp tục dây dưa như vậy nữa, tôi sợ ngày nào đó, trái tim tôi lại đột nhiên vỡ ra, sau đó thối rữa mà chết.”

      Ánh mắt của Tiêu Mộc tràn ngập bi thương, nhìn Đỉnh Phong.

      “Tiêu Mộc, tôi chưa từng kể cho biết tôi vượt qua năm năm đó thế nào đúng ?”

      “Khi đó, sau khi từ nhà trở về, tôi phải đến bệnh viện, bác sĩ bảo tôi bị viêm dạ dày cấp tính. Nằm trong bệnh viện nửa tháng, lúc nào tôi cũng tự với mình rằng, nếu nửa tháng này đến tìm tôi, giải thích tất cả ràng, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ. Mỗi ngày tôi đều hỏi Dương Đán, Tiêu Mộc có tới ? Cho đến ngày tôi xuất viện, lúc đứng trước cửa ra vào, tôi tự nhủ, chỉ cần đến trước 12h, tôi cũng tha thứ cho . Thế nhưng, tôi đợi suốt cả đêm.”

      “Về sau, tôi và Dương Đán sang Mỹ, đó là khoảng thời gian tôi đau khổ nhất, ngày nào cũng nhớ tới , ngay cả việc ra ngoài cũng làm tôi sợ hãi. dám liên lạc với bạn bè trước kia, sợ các ấy trông thấy dáng vẻ của tôi khi đó. Dương Đán vì tôi mà thường xuyên mất ngủ, ngay cả Từ Sinh cũng phải tìm bác sĩ tâm lý đến để trị liệu cho tôi.”

      “Bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy mình lúc đó buồn cười, chỉ muốn cứ như vậy mà chết , nghĩ về nữa, còn đau khổ nữa. Tôi giấu thuốc ngủ dưới gối, chuẩn bị đủ liều lượng tự sát. Thế nhưng lúc ba tôi sắp xếp chăn mền lại nhìn thấy, đấy cũng là lần đầu tiên ông ấy đánh tôi. Tôi lớn như vậy, lần đầu tiên ông ấy đánh tôi, vậy mà ông ấy còn khóc dữ dội hơn tôi, ông ấy hỏi tôi, chẳng lẽ sống nổi nữa sao? Nếu như tôi muốn chết, ông ấy cùng tôi. Rồi ông ấy lấy dao ra, để ở trước mặt tôi, tôi nhìn con dao, tay khẽ vươn ra chút, khoảnh khắc đó, tôi đột nhiên nghĩ thông suốt.”

      “Năm đó, tôi bị dày vò đến mức nào, thể tưởng tượng được đâu.”

      Đỉnh Phong nâng mắt: “Vậy nên, Tiêu Mộc, xin hãy bước ra khỏi cuộc sống của tôi.”

      “Tôi muốn nữa.”

      Giọng của Tiêu Mộc trở nên khàn đặc: “ biết … hề biết những điều này.”

      Đỉnh Phong cúi đầu.

      Tiêu Mộc cười cay đắng: “Giống như em , biết quá nhiều, tới bây giờ mà còn vọng tưởng muốn quay lại, xin lỗi, làm phiền em nữa.”

      Đỉnh Phong : “Tôi đây.”

      Tiêu Mộc gì.

      Đỉnh Phong bước từng bước, giống như chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50




      Nhiều năm về sau, Đỉnh Phong luôn nghĩ lại, nếu lúc đó nguyện ý nghe Tiêu Mộc giải thích, nếu lúc đó đừng quá tuyệt tình như vậy, nếu lúc đó…

      và Tiêu Mộc luôn con đường kẻ truy người đuổi.

      Vận mệnh với bọn họ rằng, chỉ có đầu rơi máu chảy bọn họ mới có thể ở bên nhau.



      chưa từng nghĩ, người có thể biến mất cách nhanh chóng và dứt khoát như vậy.

      có thói quen mỗi ngày đều có Tiêu Mộc quan tâm đến mình, đường, thỉnh thoảng quay đầu lại, như muốn trông thấy bóng hình quen thuộc, lúc siêu thị lại theo thói quen mà lấy lon nước dứa, bởi vì đó là món mà Tiêu Mộc thích.

      ép mình phải gạt bóng hình ra khỏi cuộc sống.

      Chỉ là ——

      chưa từng nghĩ rằng, Trình Ngư đến tìm mình.

      Lúc ra khỏi công ty, Đỉnh Phong lại thấy , ấy rất đẹp, cảm giác như đó là loại vẻ đẹp vướng bụi trần, cứ như nhìn thêm giây là bị trúng độc, ấy mặc chiếc váy liền thân thanh nhã, mái tóc dài mềm mại buông ở sau lưng.

      Đỉnh Phong mấp máy môi, trong lòng cảm khái, nếu mình là đàn ông nhất định thích đẹp như vậy.

      Người đẹp từ từ quay đầu lại, lúc nhìn thấy Đỉnh Phong đôi mắt trong veo lại lăn tăn gợn sóng, bờ môi nhạt màu lại mang tới loại cảm giác nhàng khoan khoái, ấy khẽ gọi tên Đỉnh Phong: “ là … Dương Đỉnh Phong đúng ?”

      Đỉnh Phong vốn muốn mau chóng về nhà, nghe thấy thế bước chân khựng lại, hỏi: “ là…?”

      Người đẹp khẽ cười: “Tôi là Trình Ngư.”

      Thân thể Đỉnh Phong cứng đờ, hỏi: “ tìm tôi có chuyện gì ?”

      Trình Ngư chỉ vào chiếc xe cách đó xa, : “Chúng ta chuyện chút .”

      Lúc này Đỉnh Phong chỉ muốn chạy trốn, giác quan thứ sáu với rằng, Trình Ngư tìm là để chuyện về Tiêu Mộc.

      muốn nghe Trình Ngư : Bây giờ tôi và Tiêu Mộc rất tốt, lúc trước cám ơn .

      lắc đầu: “Tôi nghĩ chúng ta có chủ đề gì để cả.”

      Trình Ngư mỉm cười, tư thái rất tự nhiên, mỗi động tác đều đẹp đến tận cùng, ở bên người như vậy, trong lòng Đỉnh Phong lại bắt đầu sinh ra cảm giác tự ti rồi.

      Trình Ngư : “ có biết vì mà Tiêu Mộc tiếp nhận vụ án của tay trùm buôn ma túy ?”

      Đỉnh Phong sững sờ: “Vì tôi?”

      Trình Ngư nheo mắt đẹp, : “Những chuyện trước kia, tôi nghĩ cũng muốn biết , đến quán cà phê rồi chúng ta chuyện chút, nhé?”

      Đỉnh Phong nhìn Trình Ngư, cuối cùng cũng đồng ý.


      ngồi đối diện hoàn mỹ đến vậy, mỗi động tác, mỗi nụ cười, ngay cả từng đường nét khuôn mặt cũng hoàn mỹ đến tột cùng.

      Cuối cùng Đỉnh Phong cũng hiểu được, vì sao Tiêu Mộc đối với ấy lại nhớ mãi quên.

      Người như vậy, vô cùng xứng đáng.

      Trình Ngư nhàng : “Tôi và Tiêu Mộc, cả Bội Chi nữa, đều chơi với nhau từ đến lớn, quan hệ của ba người chúng tôi rất tốt. Dần dần tôi cảm thấy hình như mình thích Tiêu Mộc, vậy nên tôi với ấy là hãy ở bên nhau. Tiêu Mộc đồng ý, cũng đối với tôi rất tốt. Dần dần, tôi cảm thấy mệt mỏi, chúng tôi chỉ có thể gặp nhau vào chủ nhật mỗi tuần, khiến tôi có cảm giác bất lực, cộng thêm khoảng thời gian đó, Tiêu Mộc thường hay nhắc tới trước mặt tôi. Khi đó cũng có nam sinh theo đuổi tôi, vậy nên tôi cũng đồng ý lời thổ lộ của cậu ta, chia tay với Tiêu Mộc.”

      “Tôi và Tiêu Mộc quen biết lâu như vậy, tôi biết ấy đồng ý.”

      lâu sau, tôi nghe được tin hai người quen nhau, lúc đó tôi nghĩ là Tiêu Mộc muốn chọc tức tôi, chỉ cần tôi quay lại ấy nhất định quay lại. Rồi ngày tôi phát mình mang thai với người bạn trai đó, lúc ấy tôi rất sợ hãi, nhưng sau khi tên đó biết được chỉ đưa cho tôi mấy trăm đồng rồi bỏ . Tôi rất sợ hãi, vậy nên tìm Tiêu Mộc. Tiêu Mộc mượn tiền giúp tôi, che giấu giúp tôi. Nhưng cuối cùng vẫn bị lộ, ba mẹ tôi biết chuyện, hỏi đứa bé là của ai, tôi với bọn họ là của Tiêu Mộc.”

      ta ngẩng đầu: “ nhất định là rất hận tôi, nếu có tôi có lẽ và Tiêu Mộc kết hôn rồi.”

      “Ba mẹ tôi gọi điện chất vấn Tiêu Mộc, Tiêu Mộc đều nhận hết. Ba mẹ bắt ấy đưa tôi phá thai. Lúc đó, ra tôi biết và Tiêu Mộc quen nhau, nhưng tôi lại muốn bấu víu lấy ấy, khoảng thời gian tôi khó khăn nhất, là ấy cho tôi hy vọng sống sót. Tiêu Mộc vừa về bố mẹ ấy lại đến thăm tôi. Sau đó xảy ra chuyện kia…”

      Giọng của Trình Ngư có chút nghẹn ngào: “Chú Tiêu bị bắt.”

      Đôi mắt của Đỉnh Phong đột nhiên trợn to: “Bị bắt? Làm sao có thể? Người như chú Tiêu sao có thể phạm pháp?”

      Trình Ngư khóc nức nở : “Chú Tiêu cũng thừa nhận, chú ấy vẫn luôn khăng khăng là mình hề làm việc có lỗi với chính phủ. Nhưng trừ chúng tôi chẳng ai tin chú ấy cả. Có người còn lôi cả sổ sách tham ô mà bọn họ là của chú Tiêu, vài ngày sau, tinh thần của chú Tiêu xuất vấn đề, mỗi ngày chú ấy đều mình vì quốc gia mà làm nhiều như vậy, vì sao kết quả lại như thế này? Mỗi ngày chú ấy đều câu này. Cho đến buổi tối, có người phát chú Tiêu chết ở trong nhà giam, là đập đầu vào tường mà chết, đầu có rất nhiều vết thương chí mạng. Khoảng thời gian đó, mẹ ấy cũng thay đổi rất nhiều, tính tình hoạt bát trước kia, giờ lại trở thành người u uất. Họ hàng thân thích cũng tới nhà bọn họ nữa, tất cả đều dồn hết lên vai Tiêu Mộc. Đây cũng là nguyên nhân vì sao thời gian đó ấy tới tìm .”

      Đỉnh Phong ngơ ngẩn, chưa bao giờ biết được điều này.

      “Sau này điều tra lại mới phát chú Tiêu bị oan, chỉ có điều … Người cũng chết rồi, những lời này còn có tác dụng gì nữa. Cảnh sát tố cáo đơn vị công tác của chú Tiêu và lập biên bản những người chú Tiêu tham ô. Sau này Tiêu Mộc cũng đăng ký vào trường cảnh sát. Khi đó, tôi nghĩ ấy muốn nhìn thấy người khác phải chết oan như cha mình nữa.”

      “Về sau, ấy tới tìm rời . Mấy năm qua, ấy liều mạng tiếp nhận nhiệm vụ, cũng trở thành cảnh sát hình trẻ tuổi nhất.”

      “Tất cả mọi thứ, tôi đều nhìn thấy được, ấy thích .”

      “Tôi từng muốn quay lại với ấy, thế nhưng ấy lại , ấy đợi . Tôi hỏi, dù có phải đơn cả đời cũng sao ư? ấy , cho dù có phải đợi đến lúc đầu bạc răng long, đợi đến khi chết già cũng sao cả.”

      ta ngẩng đầu, : “Bây giờ tôi kết hôn rồi, cũng có chồng con của riêng mình. Còn ấy vẫn ở chỗ cũ đợi , người như ấy, vĩnh viễn cho biết điều này, đúng là người cố chấp.”

      “Người như vậy, khiến người khác đau lòng.”

      “Đỉnh Phong, hãy giữ chặt ấy, đừng để mình phải hối hận.”

      Rồi ấy đứng dậy rời , cũng như lúc ấy xuất .

      Trong tình này, ấy chỉ là vai phụ.



      Đỉnh Phong chạy ra khỏi quán cà phê, muốn gặp Tiêu Mộc, muốn cho biết, rằng , vẫn luôn .

      muốn hỏi , vì sao tất cả mọi chuyện với ?

      muốn với : “Chúng ta hãy kết hôn .”

      Người đàn ông như vậy, nếu cần … nhất định là não tàn rồi.

      biết Tiêu Mộc ở cục cảnh sát, vậy nên lập tức vội vàng chạy tới.

      “Ầm ——” Cửa bị đẩy ra.

      Đám cảnh sát cười cười lập tức đứng thẳng người, nghiêm mặt với Đỉnh Phong: “Thưa , có biết trước khi vào cần phải gõ cửa hay ?”

      Đỉnh Phong thở hồng hộc, : “Tiêu Mộc … Cảnh sát Tiêu có ở đây ?”

      chàng đầu húi cua đột nhiên đứng dậy: “Em biết chị, chị là người trong tấm hình mà Tiêu vẫn luôn để trong ví, chị là vợ của Tiêu phải , Tiêu với chị sao? ấy nhận nhiệm vụ truy nã tên trùm ma túy rất nguy hiểm, biết khi nào mới có thể trở về.”

      Đỉnh Phong sững sờ, hỏi: “ ấy mới bình phục lâu, sao có thể nhận loại nhiệm vụ này?”

      Đầu húi cua trả lời: “Em cũng , mấy ngày trước Tiêu cứ rầu rĩ vui, bọn em cũng cho là ấy cãi nhau với chị dâu, vụ án này vốn là do em tiếp nhận, Tiêu chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được.”

      Cậu ta có chút lo lắng, : “Em nghe tên trùm ma túy này rất tàn nhẫn, từng có tiền án đánh chết đàn em của mình, sau khi ra tù vẫn tiếp tục phạm tội.”

      Đỉnh Phong lập tức ngồi sụp xuống đất, nhìn chằm chằm về phía trước.

      nhớ lúc ở trường học, trước khi rời , nghe thấy : “ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của em, bao giờ để em phải đau lòng khổ sở nữa.”

      Bây giờ, rồi.

      về nơi mà có lẽ vĩnh viễn thể quay về.



      Mấy ngày nay.

      Đỉnh Phong vẫn mỉm cười với đồng nghiệp trong công ty, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy có gì đó khác lạ.

      Đứng bên cạnh cứ có cảm giác giống như bị khổ sở hành hạ đến thở nổi.

      Ngày nào Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi cũng tới thăm , ngay cả Dương Đán cứ đến đúng giờ là gọi điện cho .

      Đỉnh Phong hiểu, bọn họ muốn đau lòng.

      Nhưng mà, Tiêu Mộc hơn 4 tháng rồi.

      Cũng chút tin tức.

      Hầu như ngày nào cũng chạy đến cục cảnh sát để hỏi tin tức mới nhất của Tiêu Mộc.

      Thế nhưng vẫn thu hoạch được gì.

      Dần dần đầu húi cua và cũng trở nên quen thuộc, thỉnh thoảng lại nghe kể chuyện của mình và Tiêu Mộc.

      Đỉnh Phong : “Hồi trung học, là tôi theo đuổi ấy.”

      Đầu húi cua : “Em cũng nghĩ thế.”

      Đỉnh Phong tiếp tục : “ ấy và tôi ở bên nhau, lại bởi vì hiểu lầm mà chia tay, thế nhưng, sau vài năm, chúng tôi lại gặp lại nhau.”

      Đầu húi cua : “Sao Tiêu lại trốn thoát khỏi lòng bàn tay của chị nhỉ?”

      Đỉnh Phong : “Đúng vậy, sao ấy lại ngốc thế chứ?”

      “Mấy ngày trước, tôi đều làm tổn thương ấy, vậy mà ấy vẫn như cũ, vẫn đứng ở nơi đó đợi tôi.”

      Đầu húi cua bình luận: “Quả nhiên, em cảm thấy thị lực của Tiêu nhất định là có vấn đề.”

      Rốt cuộc Đỉnh Phong cũng nhịn được nữa, hóa thân thành nữ vương Bội Chi, đập phát vào đầu của đầu húi cua, : “Cậu đủ rồi đấy, lúc tôi kể câu chuyện bi thương như vậy, cậu cần phải đột nhiên chen vào câu phá hỏng bầu khí.”

      Đầu húi cua rưng rưng nước mắt: “ hổ là chị dâu.”

      Đỉnh Phong: “…” Cậu đúng là thiếu đòn mà.

      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :