1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má nó, Dương Đỉnh Phong! - Đại Ôn (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41


      Hầu hết thời gian còn lại ở thành phố D, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc đều trải qua ở giường, tuổi trẻ ham vui, mới được nếm thử tư vị tình dục nên thể thoát ra được.

      Rất lâu về sau, có người hỏi Đỉnh Phong.

      “Nếu biết trước như vậy, có hối hận ?”

      Đỉnh Phong luôn trả lời: “ hối hận, tất cả đều do tôi chủ động, chỉ là tôi bước sai bước, vậy nên tất cả những bước còn lại đều sai, trách được người khác.”

      Vậy nên, thể trách Tiêu Mộc, cũng hận , chỉ là thích nữa …

      Những tia nắng mùa hè hắt lên giường, soi thân thể của đôi trai , tay chân quấn quýt với nhau, tựa như vận mệnh của bọn họ.

      Điện thoại của Tiêu Mộc đột nhiên vang lên.

      Đỉnh Phong khẽ hé ra đôi mắt mông lung, nhìn Tiêu Mộc nhận điện thoại.

      Tuy nghe được giọng bên trong điện thoại, nhưng lại cảm giác được thân thể bên cạnh đột nhiên cứng đờ.

      Đỉnh Phong mở to mắt, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”

      Tiêu Mộc đặt điện thoại xuống, sắc mặt tốt lắm, mắt phượng đen như mực dần trầm xuống, : “Đỉnh Phong, xin lỗi em, chúng ta phải về thành phố A thôi, trong nhà xảy ra chút chuyện.”

      Đỉnh Phong sững sờ, vội vàng : “Vậy mau thu dọn đồ đạc , trong nhà xảy ra chuyện gì? Có phải hay chú bị bệnh ? Em cũng muốn đến xem.”

      Tiêu Mộc bắt đầu mặc quần áo, quay lưng về phía , vậy nên cũng thấy được vẻ mặt của , chỉ nghe : “ có việc gì đâu, em đừng lo lắng.”

      Hai người vội vàng mua vé tàu trở về thành phố A.

      Trước khi , Tiêu Mộc với Đỉnh Phong: “Chờ điện thoại của .”

      Đỉnh Phong nhìn bóng lưng của dần xa, hiểu vì sao lại cảm thấy như cách mình càng lúc càng xa.

      Trở về nhà, Từ Sinh nhìn , vẻ mặt hệt như hồ ly, : “Trong tủ bị mất hộp jissbon.”

      Đỉnh Phong gì, chỉ lấy hộp jissbon trống trả lại cho Từ Sinh.

      Từ Sinh có chút giật minh: “Xài hết rồi?”

      Đỉnh Phong gật gật đầu.

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh lóe sáng, : “Xem ra cháu của tôi đúng là tệ.”

      Hiếm khi Đỉnh Phong thèm đôi co với ta, cảm thấy toàn thân mình như mất hết khí lực, chỉ muốn leo lên giường nằm.

      Lại ngờ, nằm phát là nằm luôn ba ngày.

      bị cảm nặng, hô hấp cứ như bị chết đuối, ngay cả nhúc nhích toàn bộ xương khớp đều đau, cảm giác tê tâm liệt phế.

      Dương Đán và Từ Sinh thay phiên nhau chăm sóc cho .

      Chỉ có biết , đợi người.

      Buổi sáng ngày thứ tư, rốt cuộc điện thoại của cũng vang lên, dãy số lạ chưa bao giờ thấy đập vào mắt .

      đứng dậy, lúc định nhấn phím nghe lại chần chừ giây.

      “Alo?” .

      “Dương Đỉnh Phong à?” Giọng bên kia điện thoại có chút quen thuộc, là giọng nữ vẫn luôn mang theo kiêu căng ngạo mạn.

      là?” Giọng của hơi khàn khàn, lúc chuyện chỉ phát ra giọng mũi.

      “Là tôi, Trương Hân.”

      Bàn tay Đỉnh Phong cứng đờ, hỏi: “Sao biết số điện thoại của tôi?”

      cần phải quan tâm vì sao tôi biết, Đỉnh Phong, đừng bảo là tôi cho biết, Tiêu Mộc có người bạn thanh mai trúc mã...” Giọng của Trương Hân nghe rất chói tai.

      hiểu sao, Đỉnh Phong dường như cảm nhận được điều gì, cắt ngang lời của ta: “Tôi biết thanh mai trúc mã của ấy là Bội Chi.”

      Trương Hân nhàng cười tiếng: “Đừng tự lừa mình dối người, thanh mai trúc mã của Tiêu Mộc chỉ có mình ta, Trình Ngư, chắc là nghe thấy cái tên này rồi đúng ? Trình Ngư là hoa khôi giảng đường.”

      Lúc Đỉnh Phong nghe đến cái tên này trong lòng như có vật gì đó bỗng chốc sụp đổ, nhàn nhạt trả lời: “Vậy sao?”

      Giọng của Trương Hân còn mang theo chút mỉa mai: “Đỉnh Phong, ra biết à? Rất lâu trước đây, Tiêu Mộc thích Trình Ngư, hồi cấp 2 bọn họ còn được toàn trường công nhận là đôi tình nhân hoàn mỹ nhất đấy.”

      Bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy, hỏi: “Vậy liên quan gì đến tôi?”

      Trương Hân nhàng : “ muốn biết vì sao bọn họ chia tay à?”

      Đỉnh Phong trả lời: “.”

      Trương Hân lại cười lạnh tiếng: “Đỉnh Phong, muốn nghe nhưng tôi cũng xin mạn phép , hồi cấp hai Trình Ngư phải chuyển nơi khác, vậy nên hai người bọn họ bất đắc dĩ mới phải chia tay.”

      Đỉnh Phong cũng cười lạnh, : “Trương Hân, rốt cuộc muốn gì?”

      Trương Hân hưng phấn : “Đỉnh Phong đáng thương, bị lừa gạt mà còn biết, Tiêu Mộc vẫn luôn thích Trình Ngư, còn từ đầu đến cuối chỉ là kẻ thế thân mà thôi.”

      Đôi chân của Đỉnh Phong run rẩy, bàn tay cầm điện thoại cũng run đến còn khống chế được nữa.

      có biết Tiêu Mộc đồng ý ở bên cạnh là vì Trình Ngư vừa mới kết giao với nam sinh khác ở ngoài ?” Trương Hân hỏi ngược lại.

      Đỉnh Phong gì.

      “Bây giờ Trình Ngư trở lại rồi, cũng nên trả lại vị trí cho chính chủ thôi.”

      “Cứ phải làm thế thân cho người khác, tôi nhìn cũng thấy đau lòng thay đấy.”

      “Nếu có phải lẽ ra ngay từ đầu nên dây vào Tiêu Mộc.”

      nghe hay vậy?”

      Đỉnh Phong lặng lẽ nhấn nút kết thúc cuộc gọi, nằm xuống giường, cười khúc khích, : “Sao lại mơ giấc mơ kỳ quái như vậy nhỉ? Xem ra phải tiếp tục ngủ giấc rồi.”

      vùi đầu vào trong gối, tự lẩm bẩm : “Tiêu Mộc, bao giờ mới gọi cho em?”

      Khóe mắt đột nhiên trở nên ẩm ướt, giọt nước mắt rơi lên gối, chầm chậm thấm vào lớp bông mềm mại.

      Dần dần, nước mắt như những hạt ngọc , rơi tí tách, thấm ướt cả gối.

      Lúc sau Dương Đán vào phòng, chuẩn bị gọi Đỉnh Phong dậy ăn cơm lại phát gối của ướt đẫm, ông giọng : “Lớn như vậy rồi mà ngủ còn chảy nước miếng.”

      Cúi thấp đầu, lại nghe thấy tiếng khóc nức nở.

      “Đỉnh Phong?” Dương Đán sững sờ, vươn tay giật cái mền che mặt.

      Đỉnh Phong nhắm chặt hai mắt, nước mắt lăn xuống gò má.

      “Đỉnh Phong, con làm sao vậy?” Dương Đán sững sờ, lo lắng hỏi.

      Đỉnh Phong chậm rãi mở mắt, ánh mắt mê mang, giọng khàn khàn: “Ba, có phải là con ngủ lâu rồi ?”

      Dương Đán ôm Đỉnh Phong vào trong ngực, lo lắng hỏi: “Đỉnh Phong, có phải là bị bệnh nên thoải mái ? cho baba biết, baba gọi bác sĩ.”

      Đỉnh Phong tựa vào ngực Dương Đán, thấp giọng : “Ba, con nằm mơ, con cho rằng đó là giấc mơ đẹp, cuối cùng lại bị người khác đâm cho dao, con đau quá, trong lòng đau quá, con nên làm gì bây giờ? Ba!”

      Dương Đán ôm Đỉnh Phong, : “ sao rồi, chỉ là mơ mà thôi, bây giờ tỉnh mộng rồi.”

      Đỉnh Phong lẩm bẩm : “Tỉnh mộng rồi.”

      Đúng vậy, vẫn luôn sống trong mộng đẹp do mình tự tạo ra, thế nhưng bây giờ, tỉnh mộng rồi.

      Đỉnh Phong đứng dậy, lảo đảo bước xuống giường.

      Dương Đán lo lắng hỏi: “Đỉnh Phong, con muốn làm gì?”

      Đỉnh Phong nhàng : “Ba, con muốn tìm cái người phá vỡ giấc mơ của con, con muốn hỏi vì sao ấy lại phải làm vậy?”

      Dương Đán sững sờ, nhìn Đỉnh Phong lảo đảo bước ra khỏi tầm mắt của mình, ông cũng có cách nào ngăn cản.

      Đỉnh Phong ra khỏi nhà, tóc tai rũ rượi, quần áo nhăn nhúm, bắt chiếc taxi, sau đó đọc địa chỉ.

      Tài xế có chút lo lắng nhìn Đỉnh Phong, hỏi: “ bé, sao vậy? Tâm trạng tốt sao?”

      Đỉnh Phong gì, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Bội Chi.

      “Đỉnh Phong? Cậu về rồi à? Bây giờ tớ ở bệnh viện, bạn của tớ có chút việc.” Giọng của Bội Chi từ đầu dây bên kia truyền tới.

      Đỉnh Phong cố để cho giọng của mình nghe bình thường chút, hỏi: “Bội Chi, có phải Tiêu Mộc thích Trình Ngư ?”

      Bội Chi ràng trầm mặc vài giây: “Đỉnh Phong, đây cũng là chuyện lúc trước rồi.”

      Đỉnh Phong nhàng hỏi: “Bội Chi, tớ muốn hỏi cậu chuyện, tháng 7 năm ngoái, Trình Ngư ở đâu?”

      Bội Chi nghe giọng của Đỉnh Phong hơi lạ, cũng trả lời : “Lúc đó Trình Ngư vừa quen với nam sinh, còn đến thành phố D chơi nữa.”

      Đỉnh Phong nhàng : “Tớ hiểu rồi.”

      Bội Chi : “Đỉnh Phong, ra lúc trước tớ định với cậu chuyện của Trình Ngư và Tiêu Mộc, nhưng lại chưa có cơ hội. ra bây giờ bọn họ ít liên lạc lắm, có khi cả tuần Trình Ngư mới về được lần vào trưa chủ nhật.”

      Đỉnh Phong bình tĩnh : “ có gì đâu, Bội Chi, tớ trách cậu, tớ cúp máy đây.”

      Bội Chi gọi: “Đỉnh Phong...”

      Thế nhưng Đỉnh Phong cúp máy.

      Ngồi taxi, từ từ đến nhà Tiêu Mộc.

      nhấn chuông cửa nhưng có ai ra mở.

      lại lấy điện thoại, gọi vào di động của Tiêu Mộc.

      “Thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời liên lạc được...”

      “Thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời liên lạc được...”

      “Thuê bao quý khác vừa gọi tạm thời liên lạc được...”

      ...

      Đỉnh Phong gọi liên tục vào số, đứng dựa vào cửa nhà Tiêu Mộc, gọi hết lần này đến lần khác.

      Cho đến khi bóng đêm bao phủ, điện thoại chỉ còn vạch pin.

      ôm đầu gối, gục đầu xuống hai chân.

      Khẽ ngâm nga bài hát, suốt cả đêm hôm đó đến buổi sáng ngày hôm sau, chỉ bài ‘Nothing’s gonna change my love for you’.

      Bình minh bắt đầu ló dạng, nhàng hát nốt câu cuối cùng.

      “Nothing’s gonna change my love for you...”

      Rồi đột nhiên bật khóc.

      Mở điện thoại ra, lại bấm số của Tiêu Mộc lần nữa.

      Lần này, rốt cuộc có người bắt máy.

      Giọng của vang lên: “Đỉnh Phong?”

      Đỉnh Phong nhàng hỏi: “ ở đâu?”

      im lặng chút, lại : “ ở nhà, vừa mới nhìn điện thoại thấy em gọi.”

      Đỉnh Phong nghi ngờ, chỉ lẳng lặng cầm điện thoại, dường như nghe được thanh toàn bộ thế giới sụp đổ, mọi thứ trước mắt thể nhìn .

      “Tiêu Mộc, có biết là em rất thích ?” hỏi.

      Giọng của Tiêu Mộc mang theo mệt mỏi, đáp: “ biết .”

      “Nhưng vì sao vẫn luôn thích em ...”

      “Em làm sao vậy?” Tiêu Mộc hỏi.

      Đỉnh Phong che đôi mắt, nước mắt ngừng rơi, : “Chả trách lần nào dạy thêm cho em và Bội Chi cũng muốn trở về buổi trưa, chả trách lại đồng ý ở bên cạnh em, chả trách lại vội vàng muốn trở về thành phố A như vậy. Trình Ngư thế nào, ấy cũng thích mứt dâu tây sao?”

      Tiêu Mộc sững sờ: “Đỉnh Phong...”

      Đỉnh Phong cúp điện thoại, tắt máy.

      ...
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42


      Năm năm sau.

      Bầu trời xanh thẳm, thỉnh thoảng lại có từng đàn hải âu trắng muốt bay lượn nơi chân trời.

      Giai điệu hôn lễ vang lên, như báo hiệu sắp có đôi nữa chuẩn bị bước vào cung điện hôn nhân, tiết tấu chậm rãi mà dịu dàng.

      mặt ai nấy đều mang theo nụ cười chúc phúc.

      Đỉnh Phong sờ khăn voan trắng đầu, nhìn chính mình trong gương mặc chiếc váy cúp ngực trắng tinh, viền ren rơi trước ngực, khuôn mặt được trang điểm nhàng, khuôn mặt tròn trải qua năm tháng càng thêm mặn mà, ngũ quan nét, dáng vẻ cũng còn non nớt như thời niên thiếu, bây giờ trông quả thực là rất xứng với hai từ ‘xinh đẹp’.

      “Đỉnh Phong, tới giờ rồi.” chàng trai đứng trước cửa, thoạt nhìn rất tuấn tú, dáng vẻ ung dung nhàng, mái tóc dài ngắn, nụ cười trong veo thuần khiết, mặc bộ vest đen, nhìn Đỉnh Phong rồi nở nụ cười ấm áp.

      Đỉnh Phong quay đầu lại, cười : “Em tới ngay.”

      Tề Tín nắm tay Đỉnh Phong, nhàng cúi người hôn lên tay , dịu dàng : “Hôm nay trông em rất đẹp.”

      Đỉnh Phong cười xởi lởi: “Cái miệng của đúng là càng ngày càng ngọt.”

      Tề Tín cười dịu dàng: “ chỉ thôi mà.”

      ...

      “Hai người ... sắp bắt đầu rồi, còn mau lên!” MC chạy tới, cầm microphone thúc giục.

      “Tới ngay đây!” Hai người đồng thanh .

      Đỉnh Phong mỉm cười, vịn tay Tề Tín bước vào thảm đỏ của hôn lễ.

      “Này, ai biết còn tưởng là hai người kết hôn đấy!” Từ Sinh mặc bộ vest xanh, mái tóc được chải ngược ra sau đầu, đôi mắt hoa đào mang theo trêu chọc nhìn Đỉnh Phong và Tề Tín.

      Đỉnh Phong nhìn Dương Đán mặc bộ vest trắng đứng bên cạnh Từ Sinh, tới, cầm lấy cổ tay của Dương Đán, cười : “Ba, hôm nay trông ba đẹp lắm, con cảm thấy ba và ‘mẹ kế’ ở cạnh nhau, ba ràng là hơn nhiều...” xong, liếc mắt nhìn Từ Sinh, : “Mẹ kế, nhìn xứng với ba của tôi.”

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh tối sầm lại, giật lấy tay Dương Đán từ trong tay Đỉnh Phong, ôm vai ông rồi : “Bây giờ ba của em là vợ của tôi, em đừng quên mấy ngày trước tôi và thầy ấy đăng ký rồi, lúc này xứng hay còn là vấn đề nữa.”

      Đỉnh Phong bất đắc dĩ khoát tay: “Ba, con cầu nguyện dùm ba.”

      Dương Đán cười haha: “Đỉnh Phong, hôm nay trông con xinh đẹp. Tề Tín, cậu cũng đẹp trai như vậy.”

      Từ Sinh bất mãn : “Làm ơn , ràng bây giờ là chúng tôi kết hôn, hai người như vậy là muốn đảo khách thành chủ sao?”

      Tề Tín cúi người, híp mắt khẽ cười: “Chú cứ đùa.”

      Đỉnh Phong huých vào tay Tề Tín, : “Em vẫn cảm thấy ba em trẻ hơn.”

      Tề Tín nheo mắt, ghé vào tai Đỉnh Phong, : “Kỳ thực cũng cảm thấy thế, nhưng dù sao Từ Sinh cũng là chú của .”

      Đỉnh Phong bắt chước dáng vẻ thần thần bí bí của ta, cũng híp mắt, : “Tề Tín, càng ngày em càng cảm thấy chính là con hồ ly, thâm tàng bất lộ.”

      Tề Tín cười dịu dàng: “Cám ơn em quá khen.”

      Thấy thời gian sắp đến giữa trưa, MC vội vàng : “Hôn lễ bắt đầu.”

      Đỉnh Phong kéo tay Dương Đán, còn Từ Sinh và Tề Tín đứng bên cạnh mục sư.

      bước, hai bước, ba bước ...

      Đỉnh Phong chợt nhìn đàn bồ câu trắng bay ngang bầu trời, cảm khái nghĩ, ra năm năm rồi, thời gian đúng là con dao mổ lợn, Từ Sinh và Dương Đán cũng kết hôn rồi.

      , cũng có thể ở bên cạnh Trình Ngư.

      nắm tay Dương Đán đến trước mặt Từ Sinh, đặt tay ông vào trong tay Từ Sinh, mỉm cười giọng uy hiếp: “Từ Sinh, tôi giao ba của tôi cho , dù thế nào từ nay về sau, ở giường phải nhường ba tôi chút, lúc nào ông ấy muốn phản công phải chổng mông lên cho ông ấy bạo, nếu để tôi biết bắt nạt ông ấy ... tin tôi , tôi tuyệt đối có khả năng chặt đứt tính phúc của .”

      Từ Sinh ngoài cười nhưng trong cười nắm lấy tay Dương Đán, từng câu từng chữ: “Em yên tâm, tôi làm cho thầy tính phúc!”

      Đỉnh Phong quay sang ôm Dương Đán, : “Ba, con trưởng thành, ba cũng nên theo hạnh phúc của mình rồi, ba hãy sống hạnh phúc bên cạnh Từ Sinh nhé!”

      Khóe mắt của Dương Đán đỏ lên, nức nở : “Đỉnh Phong, con vĩnh viễn là người ba nhất...”

      Còn chưa xong bị Từ Sinh kéo tay, đôi mắt hoa đào lúc sáng lúc tối, giọng : “Tình , bây giờ chúng ta kết hôn, phải là đóng phim buồn của cha và con .”

      Đỉnh Phong và Tề Tín lui sang bên.

      Mục sư hỏi: “ Từ, có nguyện ý chấp nhận Dương, từ nay trở , cho dù suôn sẻ hay khó khăn, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau, vẫn mãi mãi thương Dương, quý trọng Dương đến khi đầu bạc răng long, vĩnh viễn chung thủy với Dương?”

      Từ Sinh trả lời vô cùng kiên định: “Tôi nguyện ý.”

      Mục sư lại quay đầu, tiếp tục hỏi: “ Dương, có nguyện ý chấp nhận Từ, từ nay trở , cho dù suôn sẻ hay khó khăn, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay ốm đau...”

      đợi mục sư xong, Từ Sinh cắt ngang lời ông ta, tự mở miệng : “Thầy ấy nguyện ý.”

      Giờ phút này, trông mục sư cứ như kiểu rất muốn đem bản Kinh Thánh cầm tay đập vào đầu Từ Sinh cái vậy, nhưng nhờ có nhiều năm tu luyện nên ông cũng nhịn được, lại mở miệng : “Vậy, mời hai người trao nhẫn.”

      Đỉnh Phong và Tề Tín, mỗi người đưa chiếc nhẫn cho bọn họ.

      Dương Đán và Từ Sinh trao nhẫn.

      Mục sư chuẩn bị : “Bây giờ, hai người có thể hôn...” Ngay lúc này, Từ Sinh lập tức cúi đầu hôn Dương Đán.

      Cả lễ đường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

      Mục sư lệ rơi đầy mặt, nếu vậy còn mời tôi đến đây làm gì!

      Đỉnh Phong nhìn Dương Đán và Từ Sinh đứng cạnh nhau, đột nhiên rất muốn khóc.

      Người có tình trở thành thân thuộc.

      Kết cục tốt đẹp.

      Tề Tín đến bên cạnh Đỉnh Phong, hơi híp mắt, cười rộ lên, : “Trông em có vẻ vui?”

      Đỉnh Phong liếc nhìn Tề Tín, : “Tề Tín, có biết , trông rất đáng đánh đòn.”

      Tề Tín híp mắt cười như trăng non, : “Cám ơn em quá khen.”

      Trong lòng Đỉnh Phong lặng lẽ mắng vô số lần: Fuck your mother!

      Từ Sinh là chú của Tề Tín, cũng là đồng nghiệp của .

      Tề Tín thích nhất là mỉm cười, đừng tưởng ta thoạt nhìn trông ôn hòa vậy, kỳ thực ta chính là tiếu diện hổ. (hổ mặt cười => ý chỉ nham hiểm)

      Bản tính phúc hắc phải chỉ sớm chiều mà luyện ra được.

      Khuôn mặt thanh tú khác gì tiểu thụ, trước đây lại là tên đàn ông cặn bã chỉ thích nhào vào bụi hoa, chẳng khác nào con ngựa đực gieo giống khắp nơi.

      nghiệt’ như thế cũng tới lượt Đỉnh Phong có thể hưởng dụng, bởi vì có người thu phục được rồi.

      Truyền thuyết kể rằng, ấy là bạn học thời cấp ba của Tề Tín, ngờ xem mắt lại bị buộc phải kết hôn với Tề Tín, hai người phối hợp ăn ý, do đó cùng nhau bước vào nấm mồ hôn nhân.

      Đỉnh Phong đánh giá cuộc hôn nhân của Tề Tín chỉ có hai từ: “Cứt vượn.”

      Mỗi lần Đỉnh Phong như vậy Tề Tín đều híp mắt lại, cười rộ lên : “Rất tốt.”

      Nhưng Đỉnh Phong nhìn ra được, Tề Tín thích kia, nếu như vậy tại sao sau khi kết hôn, ta lại cắt đứt liên lạc với tất cả bạn giường trước đó, nếu thích sao mỗi ngày làm xong liền vội vã về nhà, mỗi ngày đều tỉ mỉ chuẩn bị những món quà tặng, nếu thích sao mỗi lần nhắc đến ấy, ta lại cười tự nhiên như vậy.

      Đỉnh Phong có cảm giác gì với chuyện tình cảm của Tề Tín, chỉ là cảm khái.

      Sau lưng mỗi nghiệt đều con khỉ thu phục nó.

      Tề Tín nghe xong câu này chỉ cười.

      ...

      Lúc buổi lễ kết thúc, Đỉnh Phong nhận được cuộc điện thoại gọi đến từ công ty, bảo và Tề Tín trở về sớm chút, công ty có khách hàng mới tới.

      Đỉnh Phong làm trong công ty mỹ phẩm rất nổi tiếng toàn thế giới, nước hoa ở đây được mệnh danh là ‘đồ trang sức xa xỉ dành cho vua chúa’.

      Đỉnh Phong và Tề Tín chỉ có thể vội vàng chào tạm biệt Từ Sinh và Dương Đán, sau đó trở về công ty.

      Tề Tín là là quản lý của bộ phận nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới ở trong công ty, còn Đỉnh Phong là quản lý bộ phận tiêu thụ, văn phòng bọn họ cách nhau rất gần, hai người cũng thường xuyên chạy qua chạy lại, vì vậy cũng trở nên quen thuộc.

      Đỉnh Phong vừa về công ty thẳng đến phòng họp.

      Trưởng phòng vừa mới gọi điện là có khách hàng đợi , hơn nữa còn chỉ đích danh là muốn tìm .

      ngại quá, vừa rồi tôi có chút việc, vậy nên tới trễ...” Đỉnh Phong vừa đẩy cửa đổi về vẻ mặt chuyên nghiệp.

      nở nụ cười dịu dàng, đây là thói quen.

      “Đỉnh Phong.” Giọng quen thuộc khiến Đỉnh Phong trong khoảnh khắc có chút ngu ngơ.

      Khuôn mặt của Lý Gia Nhạc càng thêm nhu hòa, tóc phủ hai bờ vai, tuy mặt có chút thịt nhưng cả người lại toát lên cảm giác ấm áp, nhìn xuống dưới bụng của ấy nhô lên rồi.

      Giọng của ấy có chút kích động, mang theo giọng mũi nồng đậm: “Đỉnh Phong...”

      Long Đào đứng bên cạnh đỡ Lý Gia Nhạc, dặn dò: “Em mang thai, đừng quá kích động.”

      Trước mắt Đỉnh Phong dần trở nên nhòe , bước chân của có chút lảo đảo, thậm chí lúc bước về phía trước, có mấy lần suýt chút nữa vấp ngã.

      Lý Gia Nhạc cũng bước tới, mặt sớm đong đầy nước mắt.

      Hai người ôm chầm lấy nhau.

      Lý Gia Nhạc khóc đến chết sống lại: “Đỉnh Phong, cậu chạy đâu, năm năm rồi cũng chẳng hề liên lạc với bọn tớ, tớ rất nhớ cậu...”

      Đỉnh Phong gật gật đầu, giọng nức nở nghẹn ngào: “ xin lỗi, xin lỗi...”

      Lý Gia Nhạc vừa khóc vừa đánh vào bả vai của Đỉnh Phong: “ tiếng nào mà rời , năm năm trời cũng liên lạc với tớ và Bội Chi, nếu phải công ty của Long Đào muốn bàn chuyện làm ăn với công ty cậu, trong lúc vô tình nhìn danh sách nhân viên lại thấy tên của cậu chắc là từ nay về sau cũng còn gặp lại nhau nữa, sao cậu lại có lương tâm như vậy...”

      Đỉnh Phong hít hít mũi, ôm chặt Lý Gia Nhạc, cũng gì.

      Hai người ôm nhau khóc lóc nửa tiếng đồng hồ tâm tình mới dần dần bình phục lại.

      Đỉnh Phong xoa lên bụng Lý Gia Nhạc: “Cậu có thai à?”

      Lý Gia Nhạc đỏ mặt, liếc nhìn Long Đào: “Đều tại ấy, là sử dụng biện pháp, vậy mà cứ cần nên giờ mới như vậy đấy.”

      Đỉnh Phong mỉm cười nhìn Long Đào: “ ngờ cuối cùng hai người lại đến với nhau.”

      Long Đào trở thành người đàn ông thành thục, ta mỉm cười đáp: “Quanh quẩn lại, ra người bên cạnh mình mới là món quà tốt nhất.”
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43


      Đỉnh Phong đâu còn dáng vẻ khóc bù lu bù loa như vừa rồi, nghiêm mặt nhìn về phía Long Đào, hỏi: “Công ty của cậu dự định tiếp nhận chuỗi dự án DUO then chốt, tuy là bạn bè lâu năm, nhưng mình nghĩ công ty của chúng ta cũng xuất phát từ lợi ích, công ty của cậu nâng giá quá thấp, nếu bên công ty cậu chấp nhận nâng thêm 20% … mình nghĩ bên mình rất nguyện ý hợp tác cùng với quý công ty.”

      Mắt kính của Long Đào lóe lên tia sáng, cười : “Đỉnh Phong, thế nào cũng từng là bạn học, tuy công ty mình nâng giá thấp, nhưng danh tiếng của công ty cũng thể khinh thường.”

      Đỉnh Phong mím môi, nở nụ cười: “Công ty của cậu quả thực là công ty hàng đầu, điểm này bên mình thừa nhận. Nhưng DUO còn chưa triển khai mà gây sốt toàn cầu, mình nghĩ nếu công ty cậu nắm bắt được phương án này … lợi ích so với nguồn vốn đầu tư tuyệt đối nhiều hơn gấp bội, mình tin cậu cũng biết, nắm bắt dự án này đối với quý công ty mà , chỉ có trăm lợi mà hề thiệt hại, mong cậu hãy suy nghĩ kỹ càng.”

      Long Đào sững sờ, cho rằng Đỉnh Phong đáp ứng với mức giá bên mình đưa ra, có thể là niệm tình bạn học cũ hay nể mặt Lý Gia Nhạc, thế nhưng bây giờ xem ra là mình tính sai rồi, rốt cuộc Đỉnh Phong còn là bé của năm năm trước nữa.

      gọi điện thoại về tổng công ty, cẩn thận hỏi thăm ý kiến, sau đó với Đỉnh Phong: “Công ty bọn mình đồng ý với cầu bên cậu rồi, nhưng nâng giá cao nhất chỉ được 15% thôi.”

      Đỉnh Phong nheo mắt lại, nhìn Long Đào hồi rồi trả lời: “Chúc công ty hai chúng ta hợp tác vui vẻ.”

      gọi thư ký tới, lấy bản hợp đồng được soạn thảo kỹ lưỡng đưa cho Long Đào, Long Đào cầm rồi cẩn thận xem xét tất cả điều khoản, sau đó ký tên, đóng dấu.

      Đỉnh Phong đưa hợp đồng cho thư ký, thấy đáy mắt của thư ký ánh lên vẻ vui mừng.

      Kỳ thực công ty giao nhiệm vụ cho bọn , chỉ cần nâng giá hơn mức giá khởi điểm 10% là được.

      Thế nhưng lại hơn 20%, tuy trong lòng cảm thấy bồn chồn, chắc chắn là công ty của Long Đào có đáp ứng hay , thế nhưng vẫn đánh cuộc phen.

      Rốt cuộc, thành công, hơn nữa còn lời thêm được 5%.

      niệm tình cũ cũng được, mấy năm nay, kể từ khi ra trường, còn xử trí bất kỳ chuyện gì theo cảm tính nữa, giống như năm đó, dùng cả thanh xuân của mình để đánh cuộc, cuối cùng lại thất bại thảm hại.

      Đây là bài học, là hình xăm theo suốt cả cuộc đời.

      Nhắc nhở rằng, vĩnh viễn đừng nên mơ tưởng đến những thứ mình có cách nào chạm vào được.



      Long Đào và Đỉnh Phong ra phòng tiếp khách, Lý Gia Nhạc ngồi ghế sofa, vuốt bụng của mình.

      Năm năm, rất nhanh, ngày nào còn cùng mình cười vui vẻ, nháy mắt trở thành người phụ nữ có chồng, mặt ấy tản ra khí chất hiền lành dịu dàng của người mẹ, cho dù lên ký, nhưng từ trong xương tủy vẫn mang dáng vẻ thướt tha thùy mị, có cách nào xua tan.

      Lý Gia Nhạc nhìn hai người bọn họ vào, lại với Long Đào: “ có bắt nạt chị em tốt của em thế, cho dù thế nào cũng phải giúp ấy kiếm lời đấy!”

      Long Đào biết gì: “Bà xã, em thấy bắt nạt Đỉnh Phong lúc nào, bây giờ Đỉnh Phong bắt nạt cũng may lắm rồi, ấy vừa mở miệng là hóa thành sư tử hống đấy.”

      Lý Gia Nhạc buồn bực nhìn Đỉnh Phong: “ ấy chèn ép công ty của cậu chứ?”

      Đỉnh Phong gật gật đầu, nhìn Long Đào, cười : “Xem , vợ của cậu tin tưởng cậu cỡ nào nha.”

      Long Đào ra vẻ đau lòng gần chết.

      Lý Gia Nhạc nhìn, vui vẻ : “Vậy là tốt rồi, Long Đào, nên như vậy.”

      Long Đào thổ huyết : “Bà xã !!! Đúng là nên đưa em cùng mà.”

      Lý Gia Nhạc cười hớn hở, với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, bây giờ nhìn lại, cậu đúng là càng ngày càng đẹp, chẳng bù cho tớ, càng ngày càng mập.”

      Đỉnh Phong dí vào trán Lý Gia Nhạc, : “Cậu cũng đẹp hẳn ra, tớ còn thấy người cậu phát ra ánh sáng của người sắp làm mẹ, cảm giác kỳ quái, cũng vui vẻ.”

      Lý Gia Nhạc vuốt bụng mình: “Tớ cũng nghĩ tới…”

      “Đúng rồi, Đỉnh Phong, đọc số điện thoại của cậu cho tớ, tớ muốn để cậu chạy trốn lần nữa, Bội Chi , nếu gặp lại nhất định phải đánh cậu trận mới hả giận.” Lý Gia Nhạc giả vờ huơ huơ nắm đấm.

      Đỉnh Phong bất đắc dĩ cười cười: “Đánh , Bội Chi bây giờ thế nào?”

      Lý Gia Nhạc vỗ mạnh vào đầu cái rồi : “Đỉnh Phong, Bội Chi sắp kết hôn rồi, nghe đối phương là thằng nhóc ngoại quốc, dáng dấp rất đẹp.”

      Đỉnh Phong cười cười: “Xem ra tớ bỏ lỡ rất nhiều.”

      Lý Gia Nhạc gật đầu: “Đỉnh Phong, cậu có tới tham dự hôn lễ của Bội Chi ?”

      Đỉnh Phong sững sờ, hiểu, nếu đến nhất định gặp phải người kia.

      Lý Gia Nhạc dường như là nhìn ra được tâm tư của : “Đỉnh Phong, năm năm rồi, cậu trốn năm năm, chẳng lẽ cậu còn muốn xuất sao? Lúc tớ và Long Đào kết hôn, điều nuối tiếc nhất chính là có cậu, tớ muốn Bội Chi cũng phải chịu tiếc nuối này, dù sao tình bạn của chúng ta tốt như vậy.”

      Vành mắt Đỉnh Phong đỏ lên: “Được, tớ nhất định đến.”

      Hai người trò chuyện vui vẻ suốt từ trưa đến 8h tối, cuối cùng bởi vì Lý Gia Nhạc buồn ngủ nên bị Long Đào áp tải về nhà.

      Đỉnh Phong đứng xa xa nhìn hai người đỡ lấy nhau, bóng dáng thân mật kề sát vào nhau.

      ấm áp, hạnh phúc.

      cũng muốn được nếm thử loại cảm giác này, vị trí bị bỏ trống suốt năm năm qua, cần phải từ từ bù đắp rồi.

      Năm năm, bỏ lỡ quá nhiều.

      Giống như Lý Gia Nhạc , trốn quá lâu, bây giờ cũng nên xuất trở lại rồi.

      Lúc này đây, chỉ là vì Lý Gia Nhạc và Bội Chi.



      Trước hôm Bội Chi kết hôn mấy ngày, Đỉnh Phong nhận được điện thoại của ấy.

      ấy gọi điện thoại tới, thế nhưng lại gì.

      Đỉnh Phong hỏi: “Alo… ai vậy?”

      ấy trả lời, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng hít thở lặng lẽ.

      Đột nhiên Đỉnh Phong nhớ tới cái gì, vào trong điện thoại: “Là Bội Chi sao? Bội Chi, là cậu sao?”

      Vẫn có tiếng trả lời.

      Đỉnh Phong bỗng nhiên cảm thấy mắt mình nóng lên, hai ngày nay cứ như muốn đem tất cả nước mắt của trong năm năm qua chảy ra hết vậy.

      Bên kia đầu dây bắt đầu truyền đến từng tiếng nức nở trầm thấp.

      Hai người cầm điện thoại, bắt đầu lớn tiếng khóc hu hu.

      “Cậu … năm năm nay có khỏe ?” Bội Chi nghẹn ngào hỏi.

      Đỉnh Phong trả lời: “Tớ rất khỏe, rất nhớ cậu và Lý Gia Nhạc.”

      Bội Chi vừa khóc vừa : “Khốn kiếp, năm năm rồi, cậu cũng biết liên lạc với chúng tớ sao?”

      Đỉnh Phong ngẩng đầu, : “ xin lỗi, xin lỗi.”

      Bội Chi trả lời: “Tớ sắp kết hôn, cậu có đến ?”

      Đỉnh Phong gật gật đầu: “Nhất định đến.”

      Bội Chi trầm mặc chút: “Cậu ấy cũng tới.”

      Thân thể Đỉnh Phong cứng đờ, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “ ấy … tớ chỉ quen các cậu, những người khác tớ muốn biết.”

      Bội Chi ngưng lại chút: “Đỉnh Phong, cậu biết ? ấy ở bên cạnh Trình Ngư.”

      Đỉnh Phong trầm mặc.

      trả lời: “Bội Chi, tớ muốn nhắc đến ta.”

      Bội Chi : “Được, chúng ta nhắc đến cậu ta nữa.”

      Đỉnh Phong hỏi: “Năm năm nay cậu thế nào? Tớ rất muốn biết.”

      Bội Chi khịt mũi: “Từ sau khi cậu , vốn dĩ tớ và Lý Gia Nhạc đủ điểm vào được trường đại học loại 2, nhưng sau khi tốt nghiệp, ba của tớ đưa tớ vào công ty nước ngoài, sau đó quen biết ấy, lúc đầu ấy thích tớ, ấy nghĩ tớ dựa vào quan hệ mới vào được công ty, thậm chí còn làm khó tớ đủ điều. Nhưng sau khi biết tính cách của tớ, khi làm việc rất nghiêm túc. Từ đó ấy mới dần dần thay đổi cách nhìn về tớ, cuối cùng bắt đầu theo đuổi tớ. Tớ cũng hề khinh địch mà đồng ý ngay lập tức, vẫn tiếp tục mặc kệ ấy dây dưa. Dù sao năm năm này, trải qua cuộc sống người truy ta đuổi, cuối cùng tớ lại ở bên cạnh ấy.”

      Đỉnh Phong nhàng : “ tốt, cậu và Lý Gia Nhạc đều tìm được hạnh phúc của mình.”

      Bội Chi hừ lạnh, : “Cậu khoan hãy , cậu chính là người kết hôn cuối cùng trong 3 đứa bọn mình, tớ và Lý Gia Nhạc từng nghĩ cậu là người kết hôn đầu tiên đấy…”

      Đỉnh Phong gì.

      Bên kia điện thoại truyền đến giọng của người đàn ông, hình như là gọi Bội Chi xuống ăn cơm.

      Bội Chi với Đỉnh Phong: “Hôm đó cậu nhất định phải tới, nếu cậu tới tớ nhất định trốn hôn.”

      Bên kia điện thoại lại truyền tới giọng bất đắc dĩ của đàn ông: “Em Đỉnh Phong, em nhất định phải tới đấy, hạnh phúc của tôi nằm trong tay em!”

      Đỉnh Phong mỉm cười đồng ý, sau đó cúp điện thoại.

      Đúng vậy, theo lời Bội Chi .

      cũng từng cho rằng, mình là người đầu tiên kết hôn.

      Đáng tiếc …



      Ngày hôn lễ, 7 giờ tối.

      mặc chiếc váy liền thân màu xanh nhạt, mái tóc phủ ở sau lưng, tôn lên đồ trang sức thanh nhã, khóe môi khẽ cong lên, hé ra nụ cười xinh đẹp tỳ vết.

      lần theo địa chỉ mà Bội Chi đưa, tìm đến nhà thờ tổ chức hôn lễ.

      Trong nhà thờ chật ních người, bọn họ cười cười, chúc mừng đôi vợ chồng trẻ.

      nhìn Bội Chi đứng cách mình xa, khuôn mặt xinh đẹp tăng thêm chút mỹ cảm thành thục, mắt hạnh long lanh, mê hoặc lòng người, váy cưới màu tím nhạt càng tôn lên vẻ đẹp của ấy, mà người đàn ông mặc bộ vest đen đứng bên cạnh, khuôn mặt cũng vô cùng tuấn tú, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng mang theo thành thục, đem lại cho người ta cảm giác an tâm.

      từ từ đến, lại cẩn thận mà trông thấy người.

      đứng ở vị trí phù rể, mái tóc được cắt ngắn hơn khiến ngũ quan xuất sắc so với thời niên thiếu lại càng thêm cương nghị, mắt phượng đạm mạc nhìn mọi người trong lễ đường, đôi con ngươi như có lớp sương mù che phủ, môi mỏng mím chặt. So với thời niên thiếu lại càng mang theo vẻ lạnh lùng xa cách hơn nhiều.

      Giống như vĩnh viễn thể nhìn ra được nghĩ gì.

      Tầm mắt của từ từ nhìn sang Đỉnh Phong, mắt phượng đạm mạc khẽ lay động, giống như có cơn gió tên ùa đến, sương mù trong mắt chậm rãi bị xua tan, hàng mi dài cong vút khẽ rung động.

      Cũng vào khoảnh khắc này, Đỉnh Phong đột nhiên phát , thể khóc được nữa.

      Năm năm, nước mắt cạn rồi, vậy nên giờ phút này trông thấy , trong lòng cũng trở nên phai nhạt.

      Thời gian chính là liều thuốc chữa thương hiệu quả nhất.
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 44


      Đỉnh Phong dời mắt khỏi Tiêu Mộc, thẳng về phía Bội Chi.

      Bội Chi dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của , vừa quay đầu lại, biết bởi vì quá kích động hay sao mà hốc mắt lập tức đong đầy nước mắt.

      Lúc Đỉnh Phong chuẩn bị giang tay ôm lấy Bội Chi Bội Chi nhanh chóng vọt về phía .

      đấm ‘bốp’ thẳng vào đầu Đỉnh Phong, mở miệng cũng chẳng hề thục nữ, : “Đỉnh Phong, xem chị đây có đánh chết cậu hay , năm năm trước chị cũng , nếu để chị gặp lại nhất định phải tẩn cậu trận.”

      Tay của đánh lên bả vai của Đỉnh Phong, càng ngày càng .

      Đỉnh Phong đứng im, để mặc cho ấy đánh.

      Chú rể sững sờ, vội vàng ngăn Bội Chi lại: “Em , em làm gì vậy, hôm nay là ngày kết hôn của chúng ta, muốn gây ra tai nạn chết người đâu.”

      Đỉnh Phong cười với chú rể: “ là chồng của Bội Chi sao? có việc gì đâu, cứ để cho ấy đánh .”

      Bội Chi nghe vậy duỗi tay ra, chuẩn bị đánh vào bả vai của Đỉnh Phong, thế nhưng giữa chừng lại giảm lực lại, vòng tay ôm lấy rồi : “ tốt quá, trông thấy cậu, rốt cuộc tớ cũng có thể thanh thản kết hôn được rồi, Đỉnh Phong, cậu trở về, tốt.”

      Đỉnh Phong xoa xoa lưng Bội Chi, : “Bội Chi, tớ nữa.”

      Chú rể nhìn hai ôm nhau, ánh mắt mang theo cưng chiều và cảm thông.

      “Đừng khóc, lát nữa chụp hình đẹp đâu, đừng quên hôm nay cậu phải kết hôn với chàng đẹp trai này đấy.” Đỉnh Phong nháy mắt ra hiệu với chú rể, nghiêm túc .

      Bội Chi lấy khăn tay lau nước mắt, gắt giọng: “ đẹp đẹp, nếu ấy ghét bỏ tớ, cùng lắm tớ lấy chồng nữa.”

      khuôn mặt tuấn tú của chú rể như xuất vết nứt, ta bất đắc dĩ : “Em , em là người đẹp nhất.”

      Bội Chi nhàng nhìn sang chú rể, bình tĩnh đáp: “Gọi em là nữ vương.”

      Xung quanh lập tức vang lên tiếng cười rôm rả.

      Tính tình của chú rể cũng rất tốt, lại dụ dỗ Bội Chi: “Vâng vâng, nữ vương đại nhân, nữ vương đại nhân của chúng ta sắp sửa phải lên sân khấu tuyên thệ rồi.”

      Bội Chi hừ hừ: “Được rồi, nếu Đỉnh Phong đến đây em thèm kết hôn với đâu.”

      Vẻ mặt của chú rể dở khóc dở cười, ôm lấy Bội Chi, ra vẻ nghiêm túc giữ vợ.

      Bội Chi cũng tìm được hạnh phúc.

      Đỉnh Phong nghĩ, như vậy tốt.



      Đỉnh Phong nhìn thấy cách đó xa, Lý Gia Nhạc được Long Đào đỡ vào, bước lên nghênh đón.

      Lý Gia Nhạc vừa nhìn thấy Đỉnh Phong mặt tràn ngập nụ cười: “Đỉnh Phong, cậu đến rồi.”

      Đỉnh Phong cười : “Đương nhiên rồi, ba người chúng ta chính là tổ hợp tam giác vàng, sao có thể thiếu tớ được?”

      Long Đào nhìn đồng hồ, với Đỉnh Phong và Lý Gia Nhạc: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta tìm chỗ ngồi thôi.”

      Ba người ngồi ở vị trí mà Bội Chi sắp xếp.

      Từ đầu đến cuối Đỉnh Phong cũng hề quay sang nhìn Tiêu Mộc ở cách đó xa.

      Bởi vì biết , có nhiều thứ thể chạm vào, giống như là người bị rắn cắn, phải mất nhiều năm để xóa vết sẹo, bây giờ chỉ cần nhìn đến dây thừng cũng cảm thấy sợ hãi.

      Đột nhiên, MC : “ ngại quá, phù dâu có việc đột xuất, chưa tới ngay được, ở đây có ai đồng ý làm phú dâu ?”

      Lúc này Đỉnh Phong nghe Lý Gia Nhạc kể năm năm qua ấy sống thế nào, lại nghe thấy Bội Chi hô to: “Đỉnh Phong, cậu đến làm phù dâu cho tớ.”

      Đỉnh Phong giật bắn, trong lòng thầm mặc niệm vài giây cho chú rể.

      Lấy người phụ nữ cường hãn, chồng còn cầu gì hơn!

      cũng muốn, nhưng Bội Chi lên tiếng, đành khoát tay với Lý Gia Nhạc, : “Chị đây phải tạm thời lên làm phù dâu rồi, tớ muốn nhìn cậu làm phù dâu hơn, từ trước tới giờ cậu là người đầu tiên làm phù dâu bụng bầu, rất vui đấy, đúng ?”

      Lý Gia Nhạc nhe răng, : “Đỉnh Phong, những lúc thế này chỉ có cậu là thích hợp nhất.”

      Đỉnh Phong cứng đờ, gì, về phía trước.

      Tiêu Mộc đứng ở bên chú rể, lúc ngang qua người , ánh mắt của vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, cứ như qua chốn người vậy.

      đứng bên cạnh Bội Chi, mỉm cười : “Cậu đúng là chịu để cho tớ nhàn rỗi.”

      Bội Chi bĩu môi : “Dù sao tớ kết hôn, tớ là lớn nhất.”

      “Được rồi, cậu là nữ vương.” Đỉnh Phong bất đắc dĩ .

      MC : “Hôm nay, đứng ở sân khấu là chú rể tuấn, dâu xinh đẹp, phù dâu phù rể cũng là bạn tốt của bọn họ, mọi người có lời gì muốn ?”

      Đỉnh Phong nhận mic, mỉm cười nhìn mọi người ngồi bên dưới, : “ thế nào nhỉ, tôi và dâu quen nhau từ thời trung học, mặc dù xa cách vài năm nhưng tình bạn giữa chúng tôi vẫn hề thay đổi, như mọi người thấy, bây giờ ấy rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi khiến cho người khác ghen tỵ. Nếu như bảo tôi chúc phúc cho bọn họ, tôi chỉ có thể , hãy luôn luôn hạnh phúc như vậy. câu cuối cùng, nữ vương Bội Chi, mình cậu!”

      Toàn thể khách mời đều bật cười thành tiếng.

      Đỉnh Phong xoay người, đưa mic cho Tiêu Mộc, ánh mắt của chỉ khẽ lướt qua người .

      phát bên má phải của vết sẹo lớn .

      Mắt phượng đen láy của Tiêu Mộc khẽ chớp, giọng của so với trước kia càng thêm trầm thấp, môi mỏng khẽ mở ra: “Tôi từng cho là mình kết hôn trước dâu, thế nhưng cuối cùng dâu của tôi lại mất, tất cả đều do tôi biết quý trọng. Tôi chỉ muốn , nếu có được đừng nên buông tay. Em có nghe thấy ?”

      MC bước lên tiếp lời, : “Phù dâu chuyện thú vị, mà lời của phù rể lại càng thêm sâu sắc, trông dâu chủ rể có vẻ như rất cảm động.”

      Chủ rể nhận mic, với Bội Chi: “Giống như câu cuối cùng của Tiêu Mộc, nếu có được đừng buông tay. Nữ vương, buông tay em.”

      Bội Chi ràng là cảm động muốn chết, nhưng vẫn mạnh miệng : “Ai thèm quan tâm có buông tay hay .”

      Chú rể cười rộ lên, : “Bội Chi, em.”

      Bội Chi khịt mũi, trả lời: “Lão nương biết rồi, những lời này giữ lại để đến cuối rồi .”

      Khách khứa bên dưới trêu ghẹo: “ dâu đỏ mặt kìa.”

      Đỉnh Phong nhìn Bội Chi rúc vào lòng chú rể, đột nhiên nở nụ cười.

      Nữ vương, cuối cùng cậu tìm được trung khuyển rồi.

      cũng nên bắt đầu suy tính cho mình thôi.



      Sau khi Bội Chi và chú rể trao nhẫn xong, ấy cầm bó hoa tới trước mặt Đỉnh Phong, ra lệnh: “Hoa này đưa cho cậu, trong vòng ba năm nữa nếu còn chưa kết hôn đừng tới gặp chị và Lý Gia Nhạc nữa.” Đỉnh Phong cầm hoa, vẻ mặt dở khóc dở cười.

      Bội Chi đột nhiên ghé sát vào tai , : “Lời Tiêu Mộc … cậu nghe chưa?”

      Đỉnh Phong lắc đầu, giống như trả lời Bội Chi, cũng giống như với chính mình.

      “Bội Chi, cậu cũng biết mà, tớ làm được.”

      Mắt hạnh của Bội Chi ánh lên chút bi thương, : “Tớ miễn cưỡng cậu, chỉ là tớ cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao lúc trước hai người tốt như vậy.”

      Đỉnh Phong cười : “ dâu, hôm nay là ngày vui của , chờ tôi đến náo động phòng !”

      Bội Chi đỏ mặt: “Cậu…”

      Đỉnh Phong ngạc nhiên : “Ôi, lần đầu tiên được thấy vẻ mặt xấu hổ của cậu đấy, quá kinh khủng rồi!”

      Bội Chi siết chặt nắm đấm, uy hiếp : “Cậu muốn ăn đấm sao?”

      Đỉnh Phong vội vàng khoát tay: “Nữ vương đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi.”

      Bội Chi : “Tớ thay quần áo trước, lát nữa ra uống rượu với cậu, hôm nay say về.”

      Đỉnh Phong đáp: “Xin được phụng bồi.”

      Chủ rể rưng rưng nước mắt nghĩ: Chẳng lẽ đêm tân hôn của mình phải trải qua trong rượu sao? cần đâu.

      Ngày hôm nay là lần đầu tiên Đỉnh Phong nhìn thấy cha mẹ của Bội Chi.

      Người đàn ông trung niên nghe điện thoại, vẻ mặt có chút sốt ruột, người phụ nữ xinh đẹp ngừng gọi điện thoại, hỏi bao giờ shopping, lúc nào chơi mạt chược.

      thấy Bội Chi chỉ uống ly rượu với bọn họ, sau đó hai người rời .

      vẫn luôn biết gia đình của Bội Chi hề huy hoàng như bên ngoài, giờ phút này đột nhiên hiểu được, bản thân mình rất hạnh phúc vì vẫn luôn có Dương Đán ở bên cạnh.

      May mắn, nữ vương cũng có trung khuyển rồi.

      Trong hôn lễ, còn trông thấy ít người quen, trong đó đương nhiên cũng có mẹ của Tiêu Mộc.

      Khoảnh khắc trông thấy mẹ của Tiêu Mộc, Đỉnh Phong cảm thấy rất kinh ngạc, năm năm, lại có thể làm cho người phụ nữ trước kia vẫn luôn xinh đẹp như thiếu nữ hai mươi, bây giờ lại trở nên tiều tụy đến vậy, mặt phủ đầy nếp nhăn.

      Mẹ của Tiêu Mộc hiển nhiên nhận ra , bà cùng Bội Chi uống ly rượu, lại chợt cảm khái câu: “Thời gian trôi qua nhanh, các con cũng trưởng thành.” Sau đó ngồi im, gì thêm nữa.

      biết nguyên nhân nào khiến cho người phụ nữ luôn vui tươi cởi mở lại trở nên như vậy.

      Chẳng qua bây giờ, còn liên quan gì đến nữa rồi.



      Đến 8 giờ tối, Lý Gia Nhạc được Long Đào đưa về nhà, Bội Chi cũng uống say còn biết trời trăng gì nữa, chú rể ở bên cạnh đỡ ấy, đau lòng : “Đừng uống nữa.”

      Bội Chi say bí tỉ, nghe theo , chỉ với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong … ợ … vài năm gặp … tửu lượng của cậu … tăng …”

      Đỉnh Phong khẽ nhấp ly rượu vang, cười : “Bội Chi, tớ làm trong bộ tiêu thụ, tửu lượng đương nhiên phải tốt rồi.”

      Bội Chi nổi giận: “Hôm nay tớ bắt cậu uống gục, tớ …”

      Còn chưa xong nằm bẹp xuống, ngã vào trong ngực chú rể, say mèm.

      Chú rể bất đắc dĩ ôm lấy Bội Chi, với Đỉnh Phong: “ trễ như vậy, trở về an toàn, em chờ tôi đỡ ấy lên phòng rồi đưa em trở về.”

      Đỉnh Phong lắc đầu: “ sao đâu, nhà của em cũng gần đây, đêm nay là tân hôn của hai người, được bỏ lỡ.”

      Chủ rể bất đắc dĩ nhìn Bội Chi nằm trong ngực mình: “Nếu vậy tôi đưa ấy trước.”

      Bội Chi từ từ nhắm mắt lại, vẫn cam lòng mà vung tay: “Đỉnh Phong, tớ muốn quyết đấu trận sống chết với cậu.”

      Hai người dở khóc dở cười.

      Đỉnh Phong cầm túi, ra khỏi khách sạn.

      cảm thấy tối nay tệ lắm, tự dưng lại nổi hứng muốn bộ về nhà.

      Sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, lại chợt nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc.

      : “Để đưa em về.”
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45


      Thân thể Đỉnh Phong cứng đờ, sau đó lại nhàng cười với Tiêu Mộc, : “Trời hanh vật khô, gần đây có rất nhiều sắc lang xuất , tôi thấy nên đến quán rượu tốt hơn.”

      Mái tóc của Tiêu Mộc được cắt rất ngắn, ngũ quan càng thêm khắc sâu, mắt phượng nhàn nhạt nhìn Đỉnh Phong, bên má phải của vết sẹo nhàn nhạt, nhìn kỹ thấy, bình tĩnh trả lời: “Mấy kẻ háo sắc đó bị bắt vào cục cảnh sát hết rồi.”

      Đỉnh Phong lại tiếp tục cười: “Nghe làm cảnh sát, tôi cũng rất bất ngờ, tôi còn cho rằng với tính cách này phải làm bác sĩ ấy chứ.”

      Tiêu Mộc hơi cúi đầu, hàng mi dài cong vút khẽ run rẩy: “ xảy ra rất nhiều chuyện, sau đó lại học vào trường cảnh sát.”

      cao hơn nhiều so với trước kia, làn da cũng còn trắng nõn như trước nữa, lại có chút ngăm đen, bây giờ người tràn ngập hơi thở của đàn ông.

      Đỉnh Phong cười : “ bây giờ nhiều hơn rồi.”

      Tiêu Mộc nâng mắt, trả lời: “Vì đối phương là em.”

      Đỉnh Phong chưa bao giờ nghĩ, lúc gặp lại Tiêu Mộc, mình lại có thể bình thản chuyện với như bây giờ.

      hề chất vấn, hề nổi giận.

      Bọn họ cũng trưởng thành, còn giống như năm năm trước, bị tổn thương và làm tổn thương lẫn nhau nữa.

      đột nhiên cảm thấy mình có thể buông tay, có lẽ vẫn chỉ có mình trốn tránh, bây giờ có thể đối mặt chuyện như vậy, cũng coi như là làm cho quãng thanh xuân của hai người được khai thông rồi.

      Lúc đến trước cửa nhà mình, với Tiêu Mộc: “Tới nơi rồi … còn nữa, từ nay về sau chúng ta vẫn đừng nên gặp lại hơn…”

      Trong bóng đêm, lẳng lặng đứng dưới lầu nhà , ánh đèn hắt lên mái tóc ngắn ngủn của , rọi vào đôi mắt phượng sâu thẳm, nơi đáy mắt mang theo chút bi thương, : “Những lời hôm nay , là với em.”

      Đinh Phong vẫn thẳng lên cầu thang, tự với mình, hãy coi như nghe thấy gì.

      đứng dưới ngọn đèn đường, vẫn rời , ánh đèn kéo dài bóng , cái bóng trải dài mặt đất mang theo vô vàn đơn.

      Lúc nửa đêm, Đỉnh Phong nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ.

      Tin nhắn chỉ vẻn vẹn ba chữ: chờ em.

      trả lời, chỉ nhấn nút xóa, tự với mình, lúc này nhất định được mềm lòng.



      Sáng hôm sau, lúc Đỉnh Phong xuống lầu chuẩn bị làm lại trông thấy .

      mặc bộ cảnh phục, quần đen, áo màu xanh nhạt, bả vai có quân hàm.

      tay còn cầm sữa đậu nành và bánh quẩy.

      Mắt phượng thâm thúy nhìn Đỉnh Phong, đưa đồ trong tay ra.

      Đỉnh Phong sững sờ, hỏi: “Tiêu Mộc, làm gì vậy?”

      chỉ trả lời vẻn vẹn năm chữ: “Đưa bữa sáng cho em.”

      Đỉnh Phong hít hơi sâu rồi : “Hôm qua tôi gì, chẳng lẽ nghe thấy sao? Tôi vốn muốn dây dưa cùng nữa, nếu cho rằng năm năm qua có tôi ở bên cạnh, còn ai dùng ánh mắt sùng bái để nhìn , còn ai ở bên cạnh , còn ai nguyện ý móc tim móc phổi ra đối với , nếu cảm thấy quen với cuộc sống như vậy … tôi cảm thấy hoàn toàn có thể tìm người khác, trời đất bao la, tôi nghĩ với sức quyến rũ của căn bản cần phải quấn quýt bám theo tôi.”

      Tiêu Mộc gì.

      Đỉnh Phong lướt qua .

      “Đỉnh Phong, chỉ muốn nhìn thấy em.” nhàng .

      Bước chân của khẽ dừng lại chút, mỉm cười, vẫn quay lưng về phía Tiêu Mộc, : “ cảm thấy đùa đứa ngốc như chị đây vui lắm đúng ? Tiêu Mộc, đừng quên, chúng ta gặp năm năm rồi, tôi cũng còn là con ngốc luôn coi như sinh mệnh nữa. Nếu năm năm trước, điều gì ở khiến tôi thưởng thức, đó là chẳng bao giờ bám theo người khác, cũng dễ dàng thay đổi vì người khác. Thế nhưng, bây giờ lại khiến tôi cảm thấy rất chán ghét.”

      từ từ bước .



      Lúc tan việc, Đỉnh Phong đột nhiên bị bảo vệ của công ty ngăn lại, ta đưa cho túi đồ ăn, : “Có nhờ tôi đưa cái này cho .”

      Đỉnh Phong nhận lấy, bên trong toàn là những món ăn mà thời trung học thích nhất.

      đột nhiên cảm thấy mình nhìn thấu được Tiêu Mộc.

      Năm năm trước, nếu như vậy, nhất định chẳng đắn đo mà lựa chọn để ý tới nữa.

      Đây là niềm kiêu ngạo của .

      Tâm tình lúc này rất phức tạp.



      Vài ngày sau đó, Tiêu Mộc cũng xuất dưới lầu nhà nữa, thế nhưng ngày nào bảo vệ ở công ty cũng đưa đồ cho .

      Cho đến ngày, cũng chịu được nữa.

      với bảo vệ: “Lần sau ta đến xin hãy lại với ta giúp tôi, tôi cần những thứ này, cũng cần phải nhận giúp tôi.”

      Vẻ mặt của bảo vệ có chút ngượng nghịu, : “ Dương à, tôi cảm thấy ấy đối với rất tốt, nếu tôi là phụ nữ sớm đáp ứng rồi, chẳng lẽ Dương đây là lòng dạ sắt đá sao?”

      Đỉnh Phong lắc đầu: “ có biết câu ‘ lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng ’?”

      xong, đẩy cửa bước ra khỏi công ty.

      Về đến nhà, nhìn đống đồ ăn vặt, lại nhớ tới khoảng thời gian trung học.

      còn nhớ đợt thi cuối kỳ, học rất nhiều nhưng kết quả lại vô cùng bết bát, điểm trung bình thấp đến đáng thương.

      Hôm đó rất uể oải, thậm chí ngay cả lúc ăn cơm với Tiêu Mộc, cũng cạn kiệt sức lực.

      Đến cuối cùng, Tiêu Mộc lại đột nhiên đưa cho thứ, đó là hộp socola, : “Lúc tâm trạng vui nên ăn đồ ngọt.”

      Lúc ấy Đỉnh Phong lập tức nín khóc, lại mỉm cười, ra cũng thích socola lắm, cảm thấy nó rất ngọt.

      Thế nhưng từ hôm đó về sau, lại giống như có bệnh kín, tự nhiên điên cuồng thích socola, thậm chỉ chỉ thích ăn mỗi hiệu socola đó.

      Lúc này, thấy trong túi đều là loại socola giống nhau.

      đem tất cả mọi thứ lên lầu, ném vào thùng rác.

      Tiêu Mộc, biết, năm năm trôi qua, còn ăn socola nữa rồi.

      Những điều này, cũng biết.



      Đỉnh Phong hề bất ngờ khi giờ tan tầm ngày hôm sau lại trông thấy Tiêu Mộc đứng ở trước cửa công ty chờ mình.

      mặc cảnh phục, thân thể đứng thẳng tắp.

      Đám đồng nghiệp nữ ngang qua che miệng xì xào bàn tán: “Xem kìa, cảnh sát kia đẹp trai quá.”

      khác lại huých vào bên cạnh: “Đâu phải là cảnh sát bình thường, nhìn quần áo ràng là cảnh sát hình , cấp bậc còn cao hơn cảnh sát nhiều.”

      khác lại kích động : “Chúng ta có nên tiến lên hay ? Đàn ông như vậy, nếu cứ để ta chuồn mất đáng tiếc.”

      “Thôi , người ta để ý cậu sao?”

      “Hừ, dù gì chị đây cũng là em văn phòng, mấy xem tôi bắt lấy ta thế nào!” nhân viên mặc bộ đồ hồng phấn hùng hùng hổ hổ tiến về phía Tiêu Mộc.

      Nhưng vừa xong bộc lộ bản chất.

      cảnh sát đẹp trai, cho em số QQ !”

      Sau lưng là đám nhân viên nữ đứng vây xem, mặt ai nấy đều tỏ vẻ chúng tôi quen người này.

      Dưới ánh mặt trời, làn da màu lúa mạch của Tiêu Mộc trông càng thêm khỏe khoắn, còn vẻ đẹp nữ tính như thời niên thiếu, bây giờ người toát ra khí chất của người đàn ông thành thục.

      Tiêu Mộc hờ hững liếc nhìn kia, trả lời: “ ngại quá, tôi có.”

      cũng buồn giận, : “Vậy cho em số điện thoại , em vừa thấy rồi.”

      Tiêu Mộc khẽ nhếch môi, bình tĩnh trả lời: “Tôi đợi vợ, nếu muốn biết số điện thoại của tôi … có thể hỏi ấy.”

      nàng nghe vậy chấn động: “ ra là trai đẹp có vợ, sao sớm, sau này ra ngoài đừng có tỏa sáng như vậy nữa, nếu bị mấy bà quái đản như tôi đùa giỡn đấy.” xong bỏ chạy nhanh như chớp.

      Đỉnh Phong nhìn bóng dáng màu hồng phấn biến mất.

      Trong đầu lại có suy nghĩ, người đàn ông nào có thể lấy này nhất định được hưởng thụ ‘rèn luyện’.

      Nhưng lâu về sau, khi Đỉnh Phong biết được mặc đồ hồng phấn trêu chọc người đàn ông của mình là vợ của Tề Tín, lúc ấy chỉ có thể hét to câu.

      Cứt vượn!

      Nhưng mà, đến lúc Đỉnh Phong kịp phản ứng với lời của Tiêu Mộc lại đột nhiên cảm thấy hình như mình trúng đạn rồi.

      Tiêu Mộc đợi vợ, mà bây giờ hiển nhiên là đợi .

      Vậy nên …

      dũng đứng đầu súng.

      Lúc này, chỉ muốn chuồn ra phía sau.

      Thế nhưng sau lưng truyền đến từng tiếng thở dài.

      “Quả nhiên, đàn ông tốt bây giờ bị cướp hết rồi.”

      được, chúng ta phải nhìn thử xem rốt cuộc là ai lợi hại như vậy, có thể giành được người đàn ông chất lượng tốt như thế.”

      ngờ sắc nữ da mặt siêu cấp dày như Hoa Nguyệt Nguyệt mà cũng bị chặn lại ngoài cửa, xem ra trai đẹp này còn là trung khuyển.”

      Hoa Nguyệt Nguyệt giọng kháng nghị: “Da mặt mình dày hồi nào hả?”

      Sau khi xong, mọi người đều dùng vẻ mặt ‘nhân quý hữu tự tri chi minh’* để nhìn .

      (*) người tự biết mình mới là người đáng trân trọng.

      Hoa Nguyệt Nguyệt: “…”

      Đỉnh Phong chuẩn bị chuồn bằng cửa sau Tiêu Mộc nhìn thấy .

      tự mình bước tới.

      Đỉnh Phong đành phải đứng lại, giọng : “Rốt cuộc vừa rồi cái gì vậy?”

      Tiêu Mộc tỏ vẻ vô tội: “Cái gì cơ?”

      Mấy bà tám sau lưng bắt đầu xôn xao nghị luận.

      ra là quản lý Dương, quá kinh rồi.”

      “Tôi vẫn cho là quản lý Dương kết hôn.”

      “Làm sao cậu biết được?”

      biết nữa, đây là trực giác của phụ nữ.”

      “Thôi được rồi.”



      Đỉnh Phong cắn răng, với Tiêu Mộc: “Ở đây chuyện tiện, chúng ta đến chỗ khác .”

      Tiêu Mộc nhàng cười, thậm chí còn có cảm giác như chàng trai xinh đẹp, quanh người tỏa ra ánh hào quang vậy.

      Đỉnh Phong nghĩ thầm, cho rằng chỉ cần cười cái là có thể mê hoặc được sao? Cho dù có trần truồng nằm giường tuyệt đối cũng dao động.

      Đương nhiên…

      Mấy tháng sau, chứng minh, hành động và suy nghĩ của Đỉnh Phong hoàn toàn bất đồng!!!
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :