Chương 36
Đỉnh Phong hừ hừ : “Em tới muộn lúc nào, xem, em đến trước mười phút rồi, ai bảo lần nào cũng đến sớm hơn chứ.”
Tiêu Mộc nhàn nhạt trả lời: “Sợ em đợi.”
Đỉnh Phong sững sờ, mắt tròn chớp mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc có chút mất tự nhiên, hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?”
Đỉnh Phong lập tức nhào tới, ôm chầm lấy Tiêu Mộc, cười khúc khích: “Vui quá, bây giờ là của em rồi, nếu em nghe những lời này với người con khác, em nhất định tức chết mất.”
Tiêu Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỉnh Phong cọ tới cọ lui trong ngực mình, kéo tay , thản nhiên : “Chúng ta đến trường thôi.”
Đỉnh Phong nắm chặt lấy tay Tiêu Mộc, gật gật đầu.
…
Khi Đỉnh Phong 23 tuổi, mỗi lần nhớ về những lúc này lại cảm thán, nếu mình chủ động tiến thêm bước, có lẽ vĩnh viễn bao giờ có thể chạm vào người con trai này.
Cũng chính vì tiến thêm bước, vậy nên mới hiểu được, có rất ít người chịu dùng hết mọi dũng khí để tiếp cận, để cảm nhận, để chạm tới, tất cả những điều này đối với bọn họ mà , chỉ là bề ngoài.
Trong lòng mỗi người đều có tín ngưỡng.
Đỉnh Phong : “Tín ngưỡng của tôi chính là Tiêu Mộc.”
Mà tín ngưỡng của Tiêu Mộc …
…
Năm nay là năm thứ ba rồi.
Trương Cường Quân đứng bục giảng, : “Bắt đầu từ năm học này, các em thể thảnh thơi giống như năm lớp 11 nữa, các em học suốt mười mấy năm qua, chính là để đánh cược lần trong tháng 6 tới, mà trận chiến này, các em được phép thua.”
ta vừa xong mọi người cũng cảm nhận được áp lực, chỉ còn lại năm, hết năm nay rồi mỗi người mỗi ngả.
Tâm tình của Đỉnh Phong vốn còn vui sướng vì được ở bên Tiêu Mộc lại đột nhiên giống như bị người ta giội cho gáo nước lạnh.
Thế giới này quá phũ phàng, và Tiêu Mộc thể nào vĩnh viễn làm học sinh cấp ba.
Chính nhờ bản thân mình cố gắng nên rốt cuộc có thể bước bên cạnh Tiêu Mộc, nhưng bây giờ lại được thông báo, năm sau có lẽ phải xa nhau.
“Năm ngoái, những chị học lớp chúng ta, cũng có vài người thi đậu vào những trường đại học trọng điểm, nhưng các em nên hiểu, muốn được như vậy phải nỗ lực rất nhiều.” Khuôn mặt co quắp của Trương Cường Quân hoàn toàn có chút biểu cảm.
“Còn năm cuối này, tôi tin tưởng các em.”
Đỉnh Phong nhìn Trương Cường Quân, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt bị lõm của ta xem ra cũng đáng ghét như vậy, trước giờ ấy luôn nghiêm khắc cũng chỉ vì bọn họ mà thôi.
“Trường đặt ra chỉ tiêu cho mỗi lớp, lớp chúng ta nhất định phải có nửa vào được hệ chính quy, nửa còn lại nhất định phải thi đậu đại học.”
Đỉnh Phong mím môi.
Dựa vào trình độ của bây giờ, chỉ có thể vào được trường đại học hạng hai hoặc hạng ba mà thôi.
Lớp bọn họ cũng bị đặt chỉ tiêu phải vào được trường đại học hạng nhất, bởi mấy năm qua, những lớp khác cũng có người nào đạt đủ điểm chuẩn để vào đại học hạng nhất, huống chi vừa rồi lớp 5 cũng mới đặt ra mục tiêu hơn 30 người phải vào được trường đại học hạng nhất.
Đỉnh Phong cầm bút, bắt đầu quẹt quẹt giấy.
Nếu như môn tiếng của có vấn đề gì có thể được 140 điểm.
Môn số học trung bình có thể được 100 điểm.
Ngữ văn 120 điểm.
Vật lý khoảng 100 điểm.
Cộng lại cũng tầm tầm 460 điểm.Kỳ thi cuối năm 2, Tiêu Mộc đạt được 720 điểm.
Vậy là kém tới gần 300 điểm.
Đỉnh Phong vo viên tờ giấy rồi ném vào trong thùng rác.
Lý Gia Nhạc nhìn dáng vẻ uể oải của Đỉnh Phong, huých vào người , “Sao vậy? Vừa kết giao với Tiêu Mộc mà sao bây giờ lại mặt mày ủ rũ thế kia? cho chị nghe xem, có phải Tiêu Mộc vừa vừa ngắn, alij còn mãnh, thể thoả mãn được cậu đúng ?”
Đỉnh Phong nhíu mày, trả lời: “Gia Nhạc, tớ thấy mệt mỏi quá, vì sao Tiêu Mộc lại lợi hại như vậy chứ? Tớ muốn đuổi theo ấy, ràng chạm được vào cánh tay của ấy nhưng tớ lại cảm thấy khoảng cách giữa bọn tớ càng ngày càng xa.”
Lý Gia Nhạc nhìn Đỉnh Phong, trầm mặc vài giây.
lại đột nhiên vươn tay gõ vào đầu Đỉnh Phong cái, : “Đỉnh Phong, lúc trước cậu thích ấy cậu cũng biết ấy và cậu là người của hai thế giới, nhưng cậu vẫn phấn đấu quên mình, muốn đứng bên cạnh ấy. Bây giờ cậu đứng ở bên cạnh ấy rồi cậu lại sợ. Đỉnh Phong, cậu sợ cái gì, phải là tớ hiểu. nhưng tớ biết , với hiểu biết của tớ về cậu, chỉ cần mục tiêu Tiêu Mộc cho dù đường có nhiều chướng ngại như thế nào, cậu cũng bao giờ bỏ cuộc. Đây mới đúng là cậu, mới đúng là Dương Đỉnh Phong!”
Đỉnh Phong ôm đầu nhìn Lý Gia Nhạc.
lúc sau, mới khẽ gật đầu, dôi mắt to tròn có chút vui vẻ: “Gia Nhạc, tớ biết rồi.”
Lý Gia Nhạc lại gõ vào đầu cái: “Đồ ngốc.”
Đỉnh Phong cầm bút, : “Gia Nhạc, chúng ta cùng phấn đấu nhé!”
Lý Gia Nhạc khoát khoát tay, : “Thôi , chị đây muốn bổ nhào vào con quái vật đại học để tìm chết, chị có đầu ra rồi, ai như cậu, vì Tiêu Mộc cái gì cũng có thể làm.”
Đỉnh Phong lại bắt đầu lụi cụi ghi chép.
Lý Gia Nhạc lẩm bẩm : “Nếu cứ tiếp tục thế này, tớ nghĩ cậu có thể đuổi kịp Tiêu Mộc thôi.”
Đỉnh Phong nghe được, cầm bút, bắt đầu loáy hoáy chép bài.
….
Mặc dù ngoài miệng Đỉnh Phong cần Tiêu Mộc đưa mình về nhà, thế nhưng trong lòng vẫn rất chờ mong.
Mà Tiêu Mộc cũng để cho thất vọng.
cùng Tiêu Mộc, nếu như lời nào…. nhất định rất tẻ nhạt.
Kỳ thực, nếu hỏi so với trước kia, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc có thay đổi gì lớn, Đỉnh Phong , rốt cuộc có thể nắm tay Tiêu Mộc, hôn môi Tiêu Mộc.
Trừ lần đó ra, còn lại chẳng khác lúc trước là bao.
“Em vào trước .” Tới trước cửa nhà của Đỉnh Phong, Tiêu Mộc .
Đỉnh Phong lại gọi : “Tiêu Mộc.”
Tiêu Mộc nhìn , mắt phượng đen láy tràn ngập sương mù, ánh mắt thâm thuý, môi mỏng khẽ mím lại, hỏi: “Từ nãy đến giờ trông em có vẻ ổn, có chuyện gì à?”
cũng biết cảm giác này là gì, nghĩ, có lẽ là mình lo lắng cho chăng?
muốn thấy vẻ đau lòng khổ sở lên khuôn mặt .
biết từ lúc nào, chầm chậm hoà nhập vào cuộc sống của .
…
Đỉnh Phong ngước khuôn mặt tròn lên nhìn Tiêu Mộc, hỏi: “Tiêu Mộc, định thi vào trường nào?”
Tiêu Mộc nhìn , trả lời, “Đại học XX thành phố C.”
Đỉnh Phong thở dài tiếng, “Quả nhiê là hạng nhất, trong 10 trường đại học danh tiếng hàng đầu đấy.”
Tiêu Mộc sưng sờ, nhìn dáng vẻ chán nản của Đỉnh Phong, đột nhiên hiểu ra vì sao lại ủ rũ như vậy.
Mắt phượng ánh lên chút ý cuwoif, vươn tay, nhàng ôm Đỉnh Phong vào trong ngực, tựa cằm lên đầu , giọng dịu dàng: “Còn năm nữa, muốn em có thể cùng , nếu đến lúc đó còn cách nào khác…. Cùng lắm ghi danh vào trường của em là được.”
Đỉnh Phong ngẩng đầu, kích động : “ cần đâu, em cố gắng, còn năm nữa, em cố gắng.”
Nhìn Đỉnh Phong kích động như vậy, Tiêu Mộc nở nụ cười.
Đỉnh Phong nhìn bờ môi mỏng của Tiêu Mộc, lại nhịn được mà nhón chân lên, chạm vào bờ môi mềm mại.
Tiêu Mộc sững sờ, mắt phượng đen láy như bị sương mù che phủ.
Đỉnh Phong ngượng ngùng, lén lút liếc nhìn Tiêu Mộc cái.
Hai lần hôn môi, đều do chủ động, Tiêu Mộc mất hứng chứ?
“Thậy hết cách với em…” Tiêu Mộc cúi đầu.
Đỉnh Phong cảm giác môi mình lành lạnh, ngờ Tiêu Mộc lại chủ động hôn mình.
Thu lại kinh ngạc, nhớ đến lời Lý Gia Nhạc từng chỉ mình….
Bờ môi khẽ mở ra, vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lê môi Tiêu Mộc, cảm giác được hô hấp của Tiêu Mộc hơi ngừng lại, rồi lập tức trở nên mãnh liệt, môi của hai người gắt gao dán chặt vào nhau.
Nụ hôn này kéo dài mấy chục giây.
Lúc kết thúc, sắc mặt của Đỉnh Phong đỏ bừng như bị lửa thiêu.
Vậy mà Tiêu Mộc lại chẳng có gì thay đổi, chỉ với Đỉnh Phong: “Mau vào nhà , ngày mai còn học.”
Đỉnh Phong gật gật đầu, nhanh như chớp bỏ chạy lên lầu.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của Tiêu Mộc bị kéo ra khoảng dài, nhìn Đỉnh Phong bối rối bỏ chạy, khoé môi khẽ cong lên, sau đó xoay người rời .
….
Mà Dương Đán vẫn luôn núp sau tấm rèm cửa chứng kiến từ đầu tới cuối, ông kích động chỉ vào Tiêu Mộc : “Là thằng nhóc này sao? Là nó muốn cướp mất Đỉnh Phong dấu của tôi sao?”
Từ Sinh vỗ vỗ vào vai Dương Đán: “Đó là cháu của em.”
Dương Đán lại tiếp tục : “Nó hôn Đỉnh Phong dấu của tôi, cho dù đó là cháu của cậu cũng thể tha thứ.”
Từ Sinh bất đắc dĩ : “Thầy à, sớm muộn gì Đỉnh Phong cũng ở bên người khác, mà em rất có lòng tin với cháu của mình, nếu như Đỉnh Phong có thể ở bên cạnh nó, em nghĩ cũng tồi.”
Dương Đán cúi thấp đầu, : “Cậu cũng như vậy rồi, tôi còn có thể cái gì nữa?”
Từ Sinh : “Thầy đừng lo lắng quá.”
Dương Đán gật đầu.
…
Rất nhiều người cảm thấy Đỉnh Phong thay đổi, lúc nào cũng vậy, chỉ cần có thời gian lôi sách ra để học.
Mà trong giờ học cũng ngủ gật nữa.
Điều này đối với mọi người mà , quả thực chính là chuyện lạ.
Có người lén lút hỏi Đỉnh Phong, làm cách nào để ngồi nghe giảng liên tục mấy tiếng đồng hồ mà ngủ gật, làm thế nào có thể thay đổi lớn như vậy?
Đỉnh Phong trả lời rất cởi mở, “Lúc nào sắp ngủ gật lấy dầu bôi vào mắt là được.”
Rốt cuộc là cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được chuyện này?
Kỳ thi đầu tiên, Đỉnh Phong đứng thứ tư trong lớp, đứng thứ 223 toàn trường, tổng số điểm là 495.
Số điểm này có thể vào được trường đại học hạng hai của thành phố A.
Lúc trước, thành tích của Đỉnh Phong vẫn chỉ quanh quẩn ở hạng 9 hạng 10, bây giờ mặc dù tiến bộ quá vượt trội nhưng sĩ khí càng ngày càng tăng vọt.
Ngày hôm sau, Trương Cường Quân gọi năm người xếp hạng đầu tiên tới văn phòng, vừa vào hỏi: “Trong các em, có ai xài ‘phao’ ?”
Chương 37
Người đầu tiên trả lời là Đỉnh Phong: “Thưa , em có.”
Bốn người còn lại, trong đó có hai người cũng mình xài ‘phao’, hai người còn lại ấp a ấp úng mãi, cuối cùng cũng thành : “Em có dùng điện thoại.”
Trương Cường Quân nghiêm mặt hỏi: “Nếu dùng thực lực của các em để làm bài, các em nhắm mình có thể đạt được bao nhiêu điểm?”
Hai người trầm mặc lúc.
người hơn 400 điểm chút.
người khoảng hơn 300 điểm.
Trương Cường Quân vỗ vỗ bàn, : “Các em biết bây giờ trường đề ra chỉ tiêu cho mỗi lớp, lớp chúng ta phải vào được trường đại học hạng hai, những lớp khác, số người đạt được chỉ tiêu còn nhiều hơn chúng ta. Đại học hạng hai, hơn năm, những lớp khác tối đa cũng mới có người đạt được điểm chuẩn để vào được trường đại học hạng hai. tại, trong năm người các em có hai người gian lận để đạt được thành tích, tôi cũng thể nào với nhà trường vì lý do hai em gian lận mà giảm bớt chỉ tiêu.”
Hai người cúi đầu, với Trương Cường Quân: “Thưa , em xin lỗi.”
Giọng của Trương Cường Quân dịu chút: “ phải tôi lo lắng về tiền thưởng của mình, những giáo viên chủ nhiệm của tất cả các lớp cũng thầm tranh đua cao thấp. Các lớp khác đặt chỉ tiêu thấp có thể dễ dàng thực được. Giáo viên chủ nhiệm cố gắng như vậy cũng vì cảm giác vinh dự và tự hào khi bồi dưỡng ra được những người học trò vĩ đại, cho dù bên trong cũng có gian lận, vậy nên tôi cũng nắm vững năm người các em.”
Năm người đồng thời gật đầu.
Trương Cường Quân : “Đỉnh Phong ở lại, bốn người các em trở về lớp trước .”
“Vâng thưa .”
Trương Cường Quân nhìn Đỉnh Phong, : “Đỉnh Phong, tôi biết trước năm cấp ba, em ở bên Mỹ, vậy nên tiếng của em có thể là vài học sinh lớp 5 cũng có cách nào theo kịp, đối với thành tích môn tiếng của phần lớn học sinh ban tự nhiên mà , năng lực của em quả thực rất cao. Thời gian trước, em tham gia cuộc thi Olympic toán học cũng đạt được giải nhì. Lần này, với tiến bộ của em, tôi nghĩ em cũng biết tại mình nên phải làm gì rồi đúng ? Đỉnh Phong, cố gắng lên!”
Đỉnh Phong gật gật đầu, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.
Có lẽ, phía sau vẻ ngoài nghiêm khắc của mỗi giáo viên đều mang theo niềm hy vọng đối với học trò của mình.
Có ủng hộ của giáo, nếu Đỉnh Phong cố gắng thêm chút nghĩ mình đúng là não tàn rồi.
…
Ba tháng tiếp theo, thành phố A lại bị mưa tuyết bao trùm, mùa đông lạnh lẽo đến rồi.
Thành tích cả năm của Đỉnh Phong đứng trong khoảng từ 300 – 100 người, kỳ thi cuối cùng cũng được 560 điểm, đối với những lớp khác mà , đây quả thực là thần thoại.
Chỉ là, những người quen với Đỉnh Phong đều biết, tất cả điều này đều gắn liền với mồ hôi và công sức của .
Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi nhìn Đỉnh Phong từng bước thay đổi, mặc dù thành tích của bọn họ vẫn là cả vấn đề, nhưng từ trong ra ngoài, bọn họ vẫn cảm thấy vui mừng vì Đỉnh Phong.
“Đỉnh Phong, mai là 21 tháng 12 rồi, ngày tận thế đấy ~ ~ ~” Lý Gia Nhạc huých huých cánh tay của Đỉnh Phong, chỉ vào ngày hiển thị điện thoại di động, .
Đỉnh Phong liếc mắt nhìn Lý Gia Nhạc, trả lời: “Gia Nhạc, lời đồn như vậy mà cậu cũng tin sao?”
Lý Gia Nhạc cất điện thoại vào trong túi áo rồi : “ biết, có vài người tiên tri vô cùng kỳ diệu, tớ cũng cảm thấy dường như ngày mai là ngày tận thế rồi.”
Đỉnh Phong mấp máy môi, : “Lời đồn tận thế chẳng qua chỉ là do phần văn hoá của người Maya, ra bên Mỹ có người nõi , ý của người Maya là hôm đó chấm dứt kỷ nguyên thứ năm của mặt trời, Maya bước sang kỷ nguyên mới, đó cũng phải là ngày tận thế.”
Lý Gia Nhạc chọt chọt vào trán Đỉnh Phong, cười : “ cứ như là cậu rành lắm ấy, tớ cũng đâu có là tớ tin, chỉ là quá chắc chắn thôi mà.”
Đỉnh Phong trả lời: “Vậy cậu mau về đọc sách lại .”
Lý Gia Nhạc hét lên: “Tớ còn chưa hết, cậu biết ngày mai trường chúng ta có buổi diễn tập cho ngày tận thế sao?”
Đỉnh Phong buông quyển sách tay xuống, khẽ nhíu mày, hỏi: “Diễn tập cho ngày tận thế? Trường chúng ta sợ thiên hạ loạn sao?”
Lý Gia Nhạc hưng phấn : “ biết nữa, chắc hiệu trưởng đột nhiên bị váng đầu chăng?” Lại chợt hỏi: “Đỉnh Phong, nếu có ngày tận thế, cậu muốn ở bên cạnh ai vào giây phút cuối cùng?”
Đỉnh Phong ngẫm nghĩ: “Ba tớ, cậu, Bội Chi, Tiêu Mộc.”
Lý Gia Nhạc cười hí hí : “Tớ cũng vậy, tớ muốn ở cạnh ba mẹ, cả cậu và Bội Chi nữa.”
Đỉnh Phong day day huyệt thái dương : “Mà nghĩ đến chuyện này làm gì?”
Lý Gia Nhạc đột nhiên ghé sát vào tai Đỉnh Phong, : “ xem, cậu có muốn biết đáp án của Tiêu Mộc, xem rốt cuộc ấy có muốn ở bên cậu hay , thế nào?”
Đôi mắt của Đỉnh Phong bỗng sáng lên.
Người ta thường , những người chỉ số IQ giảm xuống.
Vì vậy, xế chiều hôm đó, Đỉnh Phong liền hấp tấp tìm Tiêu Mộc để hỏi về vấn đề này.
Có lẽ toàn bộ học sinh lớp 5 biết Tiêu Mộc và Đỉnh Phong quen nhau, vậy nên sau này, mỗi lần Đỉnh Phong tới tìm có vài nam sinh ra trêu chọc, có khi lại có vài nữ sinh ngồi góc chỉ trỏ.
“Tiêu Mộc, em mặt tròn của cậu lại đến nữa kìa!”
“Ô, vợ Tiêu Mộc đến kìa!”
Hai nam sinh rướn người về phía trước, vừa cười vừa gọi tên Tiêu Mộc ngồi trong phòng học.
Mấy nữ sinh khác nhìn Đỉnh Phong, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.
“Buồn cười , sao Tiêu Mộc lại có thể để ý đến ta chứ? Chẳng lẽ mắt cậu ấy có vấn đề sao?”
“Cậu biết Trương Hân ?”
“Cái có ô dù sau lưng đấy à? Sao vậy?”
“Nghe Trương Hân cho Đỉnh Phong trận, sau đó ba của ấy bị giáng chức, nghe là do Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi làm….”
“ hay đùa vậy?”
“Đương nhiên là , dù sao bây giờ Tiêu Mộc thương ta muốn chết, chúng ta có cơ hội đâu.”
“Ôi mẹ nó…. Chẳng lẽ Trương Hân bị đuổi học sao? Chẳng phải bên ngoài ấy quen biết nhiều lắm sao? ấy nhịn được cơn tức này à?”
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Haha…. Xem ra có trò hay để coi rồi.”
…
Tiêu Mộc từ từ ra, mắt phượng đen như mực nhàn nhạt nhìn Đỉnh Phong, hỏi: “Sao vậy?”
Đỉnh Phong mở to mắt: “Chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé.”
Tiêu Mộc ôm trán: “Chẳng phải chúng ta vẫn cùng nhau ăn trưa sao?”
Đỉnh Phong gật gật đầu: “Được rồi.”
Tiêu Mộc với Đỉnh Phong: “Vậy em chọn quán ăn .”
Đỉnh Phong cười hí hửng: “ chọn xong rồi, chúng ta mau thôi.”
Tiêu Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỉnh Phong, hai người sóng vai bước ra khỏi trường học.
Cho dù đến nơi nào cũng đều có những cặp mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mộc phần lớn đều mang theo thích, ái mộ, còn về Đỉnh Phong chỉ toàn là phản cảm và chán ghét.
Đỉnh Phong tập mãi thành thói quen, khi cho rằng Tiêu Mộc thuộc về mình những người khác nhìn như thế nào, đối với còn quan trọng nữa.
đến bước này, chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì mình chủ động.
“Quán này tệ, lần trước em và ba tới lần, em vãn luôn muốn đưa tới đây ăn thử.” Đỉnh Phong chỉ vào menu, vơi Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc nhìn , mắt phượng ánh lên chút ý cười, hỏi: “Vậy sao?”
“Đó là dĩ nhiên, Tiêu Mộc, chính là tất cả của em.” Đỉnh Phong cười ha ha .
Tiêu Mộc phản bác.
“ cũng chấp nhận đúng ?” Đỉnh Phong cười đến đôi mắt cũng híp lại.
Tiêu Mộc gõ trán : “Ăn .”
“Được rồi, em gọi món mì lạnh mà thích nhé.” Đỉnh Phong cười tủm tỉm .
“Ừ.” Tiêu Mộc gật gật đầu, tuy giọng điệu nhiệt tình như trước nhưng Đỉnh Phong hiểu , đây là phương thức biểu đạt của .
“Tiêu Mộc, em hỏi ….” Đỉnh Phong đột nhiên nghiêng người, .
Bên tai Tiêu Mộc bị hơi thở của Đỉnh Phong phả vào khiến cảm thấy hơi nhột, khẽ nghiêng người ra sau chút.
Nếu ngày mai là tận thế, muốn ở bên cạnh ai?” ngẩng mặt tròn, ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Mộc.
Tiêu Mộc híp đôi mắt phượng, môi mỏng khẽ mở ra: “ có ngày tận thế.”
Đỉnh Phong cắn răng : “Em biết, nhưng em ví dụ, nếu như có ngày tận thế, muốn ở bên cạnh ai vào thời khắc cuối cùng, em muốn ở bên cạnh ba ba và , còn cả Bội Chi và Gia Nhạc nữa.”
Mắt phượng của Tiêu Mộc ánh lên tia ranh mãnh, như vừa đột nhiên hiểu ra tại sao hôm nay Đỉnh Phong lại khác thường như vậy.
:….” Môi mỏng của nhàng phát ra chữ.
Nhìn vẻ mặt mong chờ của Đỉnh Phong.
Tiêu Mộc vốn muốn né tránh, thế nhưng lại trả lời theo bản năng: “Ba mẹ…. còn có….”
Đỉnh Phong vểnh tai, cẩn thận lắng nghe.”Còn có ông bà của .” Tiêu Mộc bình tĩnh tiếp.
Đỉnh Phong tiếp tục hỏi: “Còn…. ai nữa?”
Tiêu Mộc nâng mắt nhàng nhìn sang Đỉnh Phong, môi mỏng từ từ cong lên, : “Còn có vật cưng của , tên là Dương Đỉnh Phong….”
Đỉnh Phong gì.
Tiêu Mộc tưởng tức giận.
Thế nhưng, quên mất điều, ở trước mặt , Đỉnh Phong vẫn chưa bao giờ tức giận.
ngước khuôn mặt tròn xinh đẹp, đôi mắt to tròn dâng lên mảnh mông lung, vẻ mặt cứ như bị cảm động mà sắp khóc đến nơi.
Trong ấn tượng của , Tiêu Mộc là người lạnh nhạt tới mức thể hình dung nổi, vậy mà hôm nay lại có thể nghe câu như vậy, là được thương mà lo sợ.
cũng gì, ra hề mạnh mẽ như vẻ ngoài.
Cũng có lúc tự hỏi, Tiêu Mộc thích mình sao?
Cũng có lúc cảm thấy bất an, chỉ sợ là thương hại mình.
Tiêu Mộc, biết ? Từ lúc ra những lời này, trong đầu em chỉ có suy nghĩ duy nhất, người như , cả đời này em buông tay.
Em nguyện ý dùng hết sức lực của mình, cho dù phải đầu rơi máu chảy, em cũng theo đến cùng.
Đáng tiếc, thực tế luôn rất phũ phàng, cuối cùng cũng làm được.
Tình , thể nào chỉ xuất phát từ phía.
“ sao chứ?” Tiêu Mộc hỏi.
lắc đầu, lại hé môi cười, : “Em ổn mà, chúng ta ăn thôi.”
Last edited by a moderator: 16/6/15
tiểu Viên Viên thích bài này.