1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má nó, Dương Đỉnh Phong! - Đại Ôn (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 35

      “Cái gì!” Giọng của Lý Gia Nhạc thông qua điện thoại, truyền vào trong tai Đỉnh Phong, vốn là giọng nữ tông thấp, sau giây lại biến thành tông cao: “Trời ạ, ngờ Tiêu Mộc lại bị cậu bắt được, chị đây còn tưởng là cậu khóc lóc trở về cầu xin chị đây thương đấy!”

      Đỉnh Phong hứ tiếng, : “Cậu dạt sang bên , bây giờ tớ là hoa có chủ rồi.”

      Lý Gia Nhạc bổ câu: “Đây là kiểu ‘có trai quên bạn’ điển hình.” Đỉnh Phong khịt mũi: “Sao tớ lại quên cậu được? Chẳng phải tớ gọi điện thoại báo cáo với cậu đấy sao?”

      Lý Gia Nhạc cười hí hửng, : “, coi như bọn chị đây mừng cho cậu, tớ suy nghĩ, nếu Trương Hân và cái đám nữ sinh mê luyến Tiêu Mộc biết được cậu có kết cục thế nào?”

      Đỉnh Phong cười ha ha, : “Vì Tiêu Mộc, lão nương liều mạng!”

      Lý Gia Nhạc lắc đầu: “Sức mạnh của tình là vĩ đại.”

      Đỉnh Phong gật gật đầu: “Thần cupid dùng tên mưu sát tớ.”

      Lý Gia Nhạc : “Thôi , có bọn chị đây giúp làm sao cậu có thể gần gũi với Tiêu Mộc, nắm tay Tiêu Mộc, hôn miệng của Tiêu Mộc, sờ đùi Tiêu Mộc, xoa … của Tiêu Mộc”

      Đỉnh Phong lập tức cắt ngang lời của : “Cậu mau im miệng cho tớ, cậu sao nghe cứ như tớ là phú bà nuông chiều nam sủng vậy? Lại còn xoa cái gì của Tiêu Mộc…”

      Lý Gia Nhạc cười ha ha, : “Ầy, đừng với tớ là đến bây giờ cậu vẫn chưa hôn được miệng của Tiêu Mộc nhé, uổng công cậu sống ở đất nước chủ nghĩa tư bản, được giáo dục lễ tiết từ đấy!”

      Đỉnh Phong đỏ mặt : “Tớ hôn được rồi.”

      Lý Gia Nhạc hiếu kỳ: “ mau mau.”

      Đỉnh Phong : “ trước là lúc đó Tiêu Mộc ngủ, sau đó tớ chạy tới, hôn lên môi ấy.”

      Lý Gia Nhạc bất đắc dĩ : “Chị hai à, đây mà gọi là hôn sao?”

      Đỉnh Phong mím môi: “Sao lại ? Tớ cảm thấy môi của Tiêu Mộc còn ấm hơn so với những người khác, cảm giác như ăn kẹo vậy.”

      Lý Gia Nhạc chu mỏ huýt sáo tiếng: “Chị đây dạy cậu, phải tìm cơ hội để ra tay, nhan sắc của Tiêu Mộc tốt như vậy, đặt ở chỗ nào cũng bị dòm ngó, cậu cẩn thận có ngày đấy.”

      Đỉnh Phong nghiêm túc gật đầu, : “Cậu , tớ nghe đây!”

      Lý Gia Nhạc híp đôi mắt hẹp dài, giọng truyền đạt: “Cậu cứ làm thế này…”



      Sau khi bàn bạc xong với Lý Gia Nhạc, Đỉnh Phong lập tức gọi cho Diêu Bội Chi.

      “Đỉnh Phong, tớ biết là cậu định cho tớ biết, quan hệ của cậu và Tiêu Mộc tốt hơn rồi.” Diêu Bội Chi bình tĩnh . Đỉnh Phong buồn bực hỏi: “Sao cậu biết?”

      Chẳng lẽ Tiêu Mộc cho Diêu Bội Chi? Nhìn con người Tiêu Mộc lạnh lùng như vậy mà lại …

      Giọng của Diêu Bội Chi trở nên cao vút, hoàn toàn mang theo khí thế nữ vương: “Tớ đoán!”

      Đỉnh Phong bất đắc dĩ : “Cậu thắng rồi, hổ là nữ hoàng Bội Chi.”

      Bội Chi cũng khiêm tốn, : “Lúc trước tớ bảo nhất định là cậu thành công mà.”

      “Là sao?”

      Bội Chi : “Người như Tiểu Mộc, thoạt nhìn lạnh lùng, rất khó đến gần, nhưng khi cậu bước chân vào trong cuộc sống của cậu ta, cậu ta đối với cậu rất nghiêm túc. Cái này thế nào nhỉ, chính là cực phẩm khó chịu. Tuy tớ biết cậu ta thích cậu ở điểm nào nhất, nhưng người được cậu ta đối xử như vậy, ít lại càng thêm ít.”


      Đỉnh Phong hưng phấn : “Bội Chi, giờ tâm tình của tớ rất tốt, cậu chính là nữ vương!”


      “Điều này cần cậu tớ cũng biết !” Bội Chi cũng khiêm tốn.


      Đỉnh Phong hỏi: “Bội Chi, tớ và Tiêu Mộc kết giao cũng được tuần rồi, nhưng ngoại trừ nắm tay cũng chả đột phá thêm gì cả.”


      Bội Chi : “Tớ cho rằng với cá tính của cậu ngay trong ngày đầu tiên kết giao ‘hạ gục’ được Tiêu Mộc rồi ấy chứ.”


      Đỉnh Phong xấu hổ mắng: “Đáng ghét, tớ làm gì mà dễ dãi như vây.”


      đầu Bội Chi đầy vạch đen: “Đừng giả bộ nữa, kỳ thực trong lòng cậu muốn nhào vào người Tiêu Mộc cỡ nào chứ?”


      Đỉnh Phong nghiêm mặt : “Cậu hiểu tớ mà, Bội Chi.”


      Bội Chi : “ cần phải gọi tên tớ buồn nôn như vậy, cậu và Tiêu Mộc mới kết giao tuần, thế là được rồi, mới trung học mà mang thai cũng phải là chuyện tốt.”


      Đỉnh Phong cởi mở : “Cái này có là gì, bạn của tớ bên Mỹ, ngày nào cũng , hôm nay ấy gặp phải loại đàn ông nào, ở giường thoải mái cỡ nào.”


      Bội Chi : “Nhưng đó là bên Mỹ!”


      Đỉnh Phong rầu rĩ : “Vậy.... làm sao bây giờ?”


      Bội Chi : “Cố chịu năm , chỉ cần cậu có thể giữ được Tiêu Mộc đến lúc tốt nghiệp, khi đó cậu có thể tận hưởng cậu ta.”


      Đỉnh Phong xấu hổ mắng: “Cậu chuyện đen tối quá.”


      Bội Chi hét lên: “Giả bộ thanh cao, bạo cúc hoa của cậu bây giờ.”


      Đỉnh Phong đột nhiên bật cười ha hả.


      Bội Chi hỏi: “Làm sao vậy? Chạm dây thần kinh à?”


      Đỉnh Phong trả lời: “Vừa nghĩ tới chuyện có thể ‘ăn sạch’ Tiêu Mộc, tớ lại nhịn được cười.”


      Bội Chi : “Chờ đến lúc đó, cậu nhất định phải chà đạp cậu ta, tinh tẫn nhân vong! Lão nương muốn chỉnh chết cậu ta từ lâu, cậu dùng cách này cũng tồi.”


      Đỉnh Phong giòn giã đáp: “Được thôi!”


      Tiêu Mộc đáng thương giờ này vẫn bình tĩnh ngồi trong phòng mình uống trà xanh, hề biết mình bị ‘thèm thịt’ lâu năm tính toán đâu vào đấy.


      ...


      Nghỉ hè kết thúc.


      Có lẽ Đỉnh Phong là người vui nhất, bởi vì mỗi ngày đều có thể gặp mặt Tiêu Mộc, giống như đứa trẻ ngốc nghếch chạy qua chạy lại trong phòng.


      Dương Đán nhìn qua khe cửa, lo lắng hỏi Từ Sinh đứng bên cạnh: “SUN, em có cảm thấy thời gian gần đây Đỉnh Phong có chút được bình thường hay ?”


      Từ Sinh bình tĩnh trả lời: “Tình chính là như vậy.”


      Dương Đán kinh ngạc: “Tình ?”


      Từ Sinh hé ra nụ cười tà mị đầy hấp dẫn: “Thầy muốn biết sao?”


      Dương Đán gật gật đầu.


      Từ Sinh ghé vào lỗ tai ông, nhàng cắn cái rồi : “Vậy đêm nay thầy phải phục vụ em tốt đấy ~”


      Dương Đán đỏ mặt, tiếp tục gật đầu.


      Vì vậy, Từ Sinh rất vô trách nhiệm mà kể hết mọi chuyện của Đỉnh Phong và Tiêu Mộc cho Dương Đán.


      “Cái gì !!!” Tiếng hét kinh thiên động địa của Dương Đán vang vọng khắp căn phòng.


      “Ý của em là cái thằng nhóc Tiêu Mộc kia cướp mất bảo bối Đỉnh Phong của tôi rồi sao!!!” Dương Đán kích động nắm lấy bả vai Từ Sinh hỏi.


      Từ Sinh bình tĩnh trả lời: “Đúng là như vậy.”


      Nếu như Đỉnh Phong nghe được nhất định đấm cho Từ Sinh cái.


      Cái này gọi là cố tình gây mâu thuẫn nội bộ gia đình đấy!


      Đôi mắt của Dương Đán đột nhiên đẫm lệ: “Đỉnh Phong đáng của tôi, cứ như vậy mà bị người ta bắt cóc rồi.”


      Từ Sinh lại tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Ừ.”


      Dương Đán tiếp tục : “Tôi vẫn luôn thương Đỉnh Phong suốt 17 năm trời, vậy mà cuối cùng nó lại bỏ tôi để dấn thân vào trong ngực của thằng con trai khác.”


      Từ Sinh: “....” Cảm thấy hình như có chỗ nào đúng.


      Dương Đán lệ rơi đầy mặt: “Tôi muốn gặp thằng nhóc kia, tôi phải hỏi cậu ta có quyết tâm chăm sóc cho Đỉnh Phong của chúng ta cả đời hay ?”


      Từ Sinh: “Thầy à, bọn họ chỉ là nhau thôi mà, có phải là sắp kết hôn đâu.”


      Dương Đán lại như chìm đắm trong thế giới của riêng mình, có cách nào kìm chế: “Tôi thể nào tưởng tượng được, nếu có tôi, Đỉnh Phong phải sống thế nào, ôi, Đỉnh Phong bé bỏng của tôi!”


      Từ Sinh: “Thầy à, đây phải là phim ‘Trái tim mùa thu’ đâu!”


      Lúc Dương Đán chuẩn bị tiếp tục mở miệng Từ Sinh dùng hành động để chặn lại miệng của ông.


      “Thầy à, quả nhiên, đôi lúc Đỉnh Phong cũng đúng, thầy là cần được yên tĩnh chút.”


      ***


      Ngày khai giảng hôm ấy, Đỉnh Phong hẹn với Tiêu Mộc cùng nhau đến trường.


      Đỉnh Phong đứng ở trước gương nhìn khuôn mặt sáng sủa, đôi mắt to tròn long lanh như hai quả đào, khuôn mặt tròn trĩnh, khóe môi khẽ cong lên, tuy nhìn vào cũng khiến cho người ta kinh ngạc nhưng ít ra cũng gọi là xấu.


      Hôm nay cố ý mặc bộ đồ mới mua đợt trước, chiếc áo hoa văn màu cam làm nổi bật lên vẻ hoạt bát, tràn ngập hơi thở thanh xuân.


      đeo cặp sách, với Dương Đán và Từ Sinh: “Con đây.”


      Dương Đán híp mắt lại, vẫy vẫy tay với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, buổi chiều học xong nhớ về sớm chút, hôm nay baba hầm canh gà cho con đấy.”


      Từ Sinh ở bên cạnh kháng nghị, : “Thầy, em còn chưa được uống canh gà hầm của thầy đấy!”


      Dương Đán lời son sắt: “Trời đất bao la, con là lớn nhất.”


      Từ Sinh híp đôi mắt hoa đào, nhìn theo bóng lưng của Đỉnh Phong, đáy mắt phóng ra tia laser ‘Xem ra đến lúc cần phải tiêu diệt ngươi’.


      Đỉnh Phong vừa vừa hắt xì cái, buồn bực : “Chẳng lẽ là Tiêu Mộc nhớ đến mình sao?”


      Liếc nhìn đồng hồ tay, Tiêu Mộc là người thích trễ giờ, xem ra tại cũng đến rồi, chắc là còn đợi mình đây.


      Nghĩ vậy, bước chân của Đỉnh Phong cũng trở nên nhanh hơn.


      Lúc này, ánh mặt trời sớm bao trùm lên thành phố A, có nhiều người mỗi khi đông đến lại mong cho mau tới mùa hè đến khi hè về lại cảm thấy sao mùa đông còn chưa đến nữa.


      Lúc gần tới ngã tư đường, bước chân của Đỉnh Phong càng ngày càng chậm, nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Mộc.


      mặc chiếc áo Nike ngắn tay màu xanh nhạt, chiếc quần thể thao màu đen, mái tóc dài ngắn rơi xuống vành tai, khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt lúc nào cũng hờ hững thản nhiên, hàng mi dài cong vút, môi mỏng mím chặt càng tăng thêm vẻ lạnh lùng của .


      Đỉnh Phong từ từ tới gần, nghĩ, năm trước, mình còn núp sau bức tường, lén lút theo , giống như thiếu nữ mơ mộng tình .


      năm trôi qua, bây giờ có thể đứng bên cạnh rồi.


      Cảm giác này, biết phải hình dung thế nào.


      Này, Tiêu Mộc, , cái người này, có biết là em theo hai năm rồi .


      Giống như là nghe thấy trong lòng độc thoại, Tiêu Mộc quay đầu lại, mắt phượng đen láy còn sương mù, nơi đáy mắt còn ý lạnh xa cách, bờ môi mỏng khẽ cong lên, cười như có như , thế nhưng lại đẹp đến chói lòa.


      Đỉnh Phong chạy đến bên cạnh Tiêu Mộc, cười hỏi: “Sao tới sớm thế?”


      Tiêu Mộc nhướng mày, mắt phượng xinh đẹp mang theo ý cười, trả lời mà chỉ hỏi lại: “Thế sao em là tại mình tới muộn?”
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 36

      Đỉnh Phong hừ hừ : “Em tới muộn lúc nào, xem, em đến trước mười phút rồi, ai bảo lần nào cũng đến sớm hơn chứ.”

      Tiêu Mộc nhàn nhạt trả lời: “Sợ em đợi.”

      Đỉnh Phong sững sờ, mắt tròn chớp mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc có chút mất tự nhiên, hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?”

      Đỉnh Phong lập tức nhào tới, ôm chầm lấy Tiêu Mộc, cười khúc khích: “Vui quá, bây giờ là của em rồi, nếu em nghe những lời này với người con khác, em nhất định tức chết mất.”

      Tiêu Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỉnh Phong cọ tới cọ lui trong ngực mình, kéo tay , thản nhiên : “Chúng ta đến trường thôi.”

      Đỉnh Phong nắm chặt lấy tay Tiêu Mộc, gật gật đầu.



      Khi Đỉnh Phong 23 tuổi, mỗi lần nhớ về những lúc này lại cảm thán, nếu mình chủ động tiến thêm bước, có lẽ vĩnh viễn bao giờ có thể chạm vào người con trai này.

      Cũng chính vì tiến thêm bước, vậy nên mới hiểu được, có rất ít người chịu dùng hết mọi dũng khí để tiếp cận, để cảm nhận, để chạm tới, tất cả những điều này đối với bọn họ mà , chỉ là bề ngoài.

      Trong lòng mỗi người đều có tín ngưỡng.

      Đỉnh Phong : “Tín ngưỡng của tôi chính là Tiêu Mộc.”

      Mà tín ngưỡng của Tiêu Mộc …



      Năm nay là năm thứ ba rồi.

      Trương Cường Quân đứng bục giảng, : “Bắt đầu từ năm học này, các em thể thảnh thơi giống như năm lớp 11 nữa, các em học suốt mười mấy năm qua, chính là để đánh cược lần trong tháng 6 tới, mà trận chiến này, các em được phép thua.”

      ta vừa xong mọi người cũng cảm nhận được áp lực, chỉ còn lại năm, hết năm nay rồi mỗi người mỗi ngả.

      Tâm tình của Đỉnh Phong vốn còn vui sướng vì được ở bên Tiêu Mộc lại đột nhiên giống như bị người ta giội cho gáo nước lạnh.

      Thế giới này quá phũ phàng, và Tiêu Mộc thể nào vĩnh viễn làm học sinh cấp ba.

      Chính nhờ bản thân mình cố gắng nên rốt cuộc có thể bước bên cạnh Tiêu Mộc, nhưng bây giờ lại được thông báo, năm sau có lẽ phải xa nhau.

      “Năm ngoái, những chị học lớp chúng ta, cũng có vài người thi đậu vào những trường đại học trọng điểm, nhưng các em nên hiểu, muốn được như vậy phải nỗ lực rất nhiều.” Khuôn mặt co quắp của Trương Cường Quân hoàn toàn có chút biểu cảm.

      “Còn năm cuối này, tôi tin tưởng các em.”

      Đỉnh Phong nhìn Trương Cường Quân, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt bị lõm của ta xem ra cũng đáng ghét như vậy, trước giờ ấy luôn nghiêm khắc cũng chỉ vì bọn họ mà thôi.

      “Trường đặt ra chỉ tiêu cho mỗi lớp, lớp chúng ta nhất định phải có nửa vào được hệ chính quy, nửa còn lại nhất định phải thi đậu đại học.”

      Đỉnh Phong mím môi.

      Dựa vào trình độ của bây giờ, chỉ có thể vào được trường đại học hạng hai hoặc hạng ba mà thôi.

      Lớp bọn họ cũng bị đặt chỉ tiêu phải vào được trường đại học hạng nhất, bởi mấy năm qua, những lớp khác cũng có người nào đạt đủ điểm chuẩn để vào đại học hạng nhất, huống chi vừa rồi lớp 5 cũng mới đặt ra mục tiêu hơn 30 người phải vào được trường đại học hạng nhất.

      Đỉnh Phong cầm bút, bắt đầu quẹt quẹt giấy.

      Nếu như môn tiếng của có vấn đề gì có thể được 140 điểm.

      Môn số học trung bình có thể được 100 điểm.

      Ngữ văn 120 điểm.

      Vật lý khoảng 100 điểm.

      Cộng lại cũng tầm tầm 460 điểm.Kỳ thi cuối năm 2, Tiêu Mộc đạt được 720 điểm.

      Vậy là kém tới gần 300 điểm.

      Đỉnh Phong vo viên tờ giấy rồi ném vào trong thùng rác.

      Lý Gia Nhạc nhìn dáng vẻ uể oải của Đỉnh Phong, huých vào người , “Sao vậy? Vừa kết giao với Tiêu Mộc mà sao bây giờ lại mặt mày ủ rũ thế kia? cho chị nghe xem, có phải Tiêu Mộc vừa vừa ngắn, alij còn mãnh, thể thoả mãn được cậu đúng ?”

      Đỉnh Phong nhíu mày, trả lời: “Gia Nhạc, tớ thấy mệt mỏi quá, vì sao Tiêu Mộc lại lợi hại như vậy chứ? Tớ muốn đuổi theo ấy, ràng chạm được vào cánh tay của ấy nhưng tớ lại cảm thấy khoảng cách giữa bọn tớ càng ngày càng xa.”

      Lý Gia Nhạc nhìn Đỉnh Phong, trầm mặc vài giây.

      lại đột nhiên vươn tay gõ vào đầu Đỉnh Phong cái, : “Đỉnh Phong, lúc trước cậu thích ấy cậu cũng biết ấy và cậu là người của hai thế giới, nhưng cậu vẫn phấn đấu quên mình, muốn đứng bên cạnh ấy. Bây giờ cậu đứng ở bên cạnh ấy rồi cậu lại sợ. Đỉnh Phong, cậu sợ cái gì, phải là tớ hiểu. nhưng tớ biết , với hiểu biết của tớ về cậu, chỉ cần mục tiêu Tiêu Mộc cho dù đường có nhiều chướng ngại như thế nào, cậu cũng bao giờ bỏ cuộc. Đây mới đúng là cậu, mới đúng là Dương Đỉnh Phong!”

      Đỉnh Phong ôm đầu nhìn Lý Gia Nhạc.

      lúc sau, mới khẽ gật đầu, dôi mắt to tròn có chút vui vẻ: “Gia Nhạc, tớ biết rồi.”

      Lý Gia Nhạc lại gõ vào đầu cái: “Đồ ngốc.”

      Đỉnh Phong cầm bút, : “Gia Nhạc, chúng ta cùng phấn đấu nhé!”

      Lý Gia Nhạc khoát khoát tay, : “Thôi , chị đây muốn bổ nhào vào con quái vật đại học để tìm chết, chị có đầu ra rồi, ai như cậu, vì Tiêu Mộc cái gì cũng có thể làm.”

      Đỉnh Phong lại bắt đầu lụi cụi ghi chép.

      Lý Gia Nhạc lẩm bẩm : “Nếu cứ tiếp tục thế này, tớ nghĩ cậu có thể đuổi kịp Tiêu Mộc thôi.”

      Đỉnh Phong nghe được, cầm bút, bắt đầu loáy hoáy chép bài.

      ….

      Mặc dù ngoài miệng Đỉnh Phong cần Tiêu Mộc đưa mình về nhà, thế nhưng trong lòng vẫn rất chờ mong.

      Mà Tiêu Mộc cũng để cho thất vọng.

      cùng Tiêu Mộc, nếu như lời nào…. nhất định rất tẻ nhạt.

      Kỳ thực, nếu hỏi so với trước kia, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc có thay đổi gì lớn, Đỉnh Phong , rốt cuộc có thể nắm tay Tiêu Mộc, hôn môi Tiêu Mộc.

      Trừ lần đó ra, còn lại chẳng khác lúc trước là bao.

      “Em vào trước .” Tới trước cửa nhà của Đỉnh Phong, Tiêu Mộc .

      Đỉnh Phong lại gọi : “Tiêu Mộc.”

      Tiêu Mộc nhìn , mắt phượng đen láy tràn ngập sương mù, ánh mắt thâm thuý, môi mỏng khẽ mím lại, hỏi: “Từ nãy đến giờ trông em có vẻ ổn, có chuyện gì à?”

      cũng biết cảm giác này là gì, nghĩ, có lẽ là mình lo lắng cho chăng?

      muốn thấy vẻ đau lòng khổ sở lên khuôn mặt .

      biết từ lúc nào, chầm chậm hoà nhập vào cuộc sống của .



      Đỉnh Phong ngước khuôn mặt tròn lên nhìn Tiêu Mộc, hỏi: “Tiêu Mộc, định thi vào trường nào?”

      Tiêu Mộc nhìn , trả lời, “Đại học XX thành phố C.”

      Đỉnh Phong thở dài tiếng, “Quả nhiê là hạng nhất, trong 10 trường đại học danh tiếng hàng đầu đấy.”

      Tiêu Mộc sưng sờ, nhìn dáng vẻ chán nản của Đỉnh Phong, đột nhiên hiểu ra vì sao lại ủ rũ như vậy.

      Mắt phượng ánh lên chút ý cuwoif, vươn tay, nhàng ôm Đỉnh Phong vào trong ngực, tựa cằm lên đầu , giọng dịu dàng: “Còn năm nữa, muốn em có thể cùng , nếu đến lúc đó còn cách nào khác…. Cùng lắm ghi danh vào trường của em là được.”

      Đỉnh Phong ngẩng đầu, kích động : “ cần đâu, em cố gắng, còn năm nữa, em cố gắng.”

      Nhìn Đỉnh Phong kích động như vậy, Tiêu Mộc nở nụ cười.

      Đỉnh Phong nhìn bờ môi mỏng của Tiêu Mộc, lại nhịn được mà nhón chân lên, chạm vào bờ môi mềm mại.

      Tiêu Mộc sững sờ, mắt phượng đen láy như bị sương mù che phủ.

      Đỉnh Phong ngượng ngùng, lén lút liếc nhìn Tiêu Mộc cái.

      Hai lần hôn môi, đều do chủ động, Tiêu Mộc mất hứng chứ?

      “Thậy hết cách với em…” Tiêu Mộc cúi đầu.

      Đỉnh Phong cảm giác môi mình lành lạnh, ngờ Tiêu Mộc lại chủ động hôn mình.

      Thu lại kinh ngạc, nhớ đến lời Lý Gia Nhạc từng chỉ mình….

      Bờ môi khẽ mở ra, vươn đầu lưỡi, khẽ liếm lê môi Tiêu Mộc, cảm giác được hô hấp của Tiêu Mộc hơi ngừng lại, rồi lập tức trở nên mãnh liệt, môi của hai người gắt gao dán chặt vào nhau.

      Nụ hôn này kéo dài mấy chục giây.

      Lúc kết thúc, sắc mặt của Đỉnh Phong đỏ bừng như bị lửa thiêu.

      Vậy mà Tiêu Mộc lại chẳng có gì thay đổi, chỉ với Đỉnh Phong: “Mau vào nhà , ngày mai còn học.”

      Đỉnh Phong gật gật đầu, nhanh như chớp bỏ chạy lên lầu.

      Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của Tiêu Mộc bị kéo ra khoảng dài, nhìn Đỉnh Phong bối rối bỏ chạy, khoé môi khẽ cong lên, sau đó xoay người rời .

      ….

      Mà Dương Đán vẫn luôn núp sau tấm rèm cửa chứng kiến từ đầu tới cuối, ông kích động chỉ vào Tiêu Mộc : “Là thằng nhóc này sao? Là nó muốn cướp mất Đỉnh Phong dấu của tôi sao?”

      Từ Sinh vỗ vỗ vào vai Dương Đán: “Đó là cháu của em.”

      Dương Đán lại tiếp tục : “Nó hôn Đỉnh Phong dấu của tôi, cho dù đó là cháu của cậu cũng thể tha thứ.”

      Từ Sinh bất đắc dĩ : “Thầy à, sớm muộn gì Đỉnh Phong cũng ở bên người khác, mà em rất có lòng tin với cháu của mình, nếu như Đỉnh Phong có thể ở bên cạnh nó, em nghĩ cũng tồi.”

      Dương Đán cúi thấp đầu, : “Cậu cũng như vậy rồi, tôi còn có thể cái gì nữa?”

      Từ Sinh : “Thầy đừng lo lắng quá.”

      Dương Đán gật đầu.



      Rất nhiều người cảm thấy Đỉnh Phong thay đổi, lúc nào cũng vậy, chỉ cần có thời gian lôi sách ra để học.

      Mà trong giờ học cũng ngủ gật nữa.

      Điều này đối với mọi người mà , quả thực chính là chuyện lạ.

      Có người lén lút hỏi Đỉnh Phong, làm cách nào để ngồi nghe giảng liên tục mấy tiếng đồng hồ mà ngủ gật, làm thế nào có thể thay đổi lớn như vậy?

      Đỉnh Phong trả lời rất cởi mở, “Lúc nào sắp ngủ gật lấy dầu bôi vào mắt là được.”

      Rốt cuộc là cần phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể làm được chuyện này?

      Kỳ thi đầu tiên, Đỉnh Phong đứng thứ tư trong lớp, đứng thứ 223 toàn trường, tổng số điểm là 495.

      Số điểm này có thể vào được trường đại học hạng hai của thành phố A.

      Lúc trước, thành tích của Đỉnh Phong vẫn chỉ quanh quẩn ở hạng 9 hạng 10, bây giờ mặc dù tiến bộ quá vượt trội nhưng sĩ khí càng ngày càng tăng vọt.

      Ngày hôm sau, Trương Cường Quân gọi năm người xếp hạng đầu tiên tới văn phòng, vừa vào hỏi: “Trong các em, có ai xài ‘phao’ ?”



      Chương 37

      Người đầu tiên trả lời là Đỉnh Phong: “Thưa , em có.”

      Bốn người còn lại, trong đó có hai người cũng mình xài ‘phao’, hai người còn lại ấp a ấp úng mãi, cuối cùng cũng thành : “Em có dùng điện thoại.”

      Trương Cường Quân nghiêm mặt hỏi: “Nếu dùng thực lực của các em để làm bài, các em nhắm mình có thể đạt được bao nhiêu điểm?”

      Hai người trầm mặc lúc.

      người hơn 400 điểm chút.

      người khoảng hơn 300 điểm.

      Trương Cường Quân vỗ vỗ bàn, : “Các em biết bây giờ trường đề ra chỉ tiêu cho mỗi lớp, lớp chúng ta phải vào được trường đại học hạng hai, những lớp khác, số người đạt được chỉ tiêu còn nhiều hơn chúng ta. Đại học hạng hai, hơn năm, những lớp khác tối đa cũng mới có người đạt được điểm chuẩn để vào được trường đại học hạng hai. tại, trong năm người các em có hai người gian lận để đạt được thành tích, tôi cũng thể nào với nhà trường vì lý do hai em gian lận mà giảm bớt chỉ tiêu.”

      Hai người cúi đầu, với Trương Cường Quân: “Thưa , em xin lỗi.”

      Giọng của Trương Cường Quân dịu chút: “ phải tôi lo lắng về tiền thưởng của mình, những giáo viên chủ nhiệm của tất cả các lớp cũng thầm tranh đua cao thấp. Các lớp khác đặt chỉ tiêu thấp có thể dễ dàng thực được. Giáo viên chủ nhiệm cố gắng như vậy cũng vì cảm giác vinh dự và tự hào khi bồi dưỡng ra được những người học trò vĩ đại, cho dù bên trong cũng có gian lận, vậy nên tôi cũng nắm vững năm người các em.”

      Năm người đồng thời gật đầu.

      Trương Cường Quân : “Đỉnh Phong ở lại, bốn người các em trở về lớp trước .”

      “Vâng thưa .”

      Trương Cường Quân nhìn Đỉnh Phong, : “Đỉnh Phong, tôi biết trước năm cấp ba, em ở bên Mỹ, vậy nên tiếng của em có thể vài học sinh lớp 5 cũng có cách nào theo kịp, đối với thành tích môn tiếng của phần lớn học sinh ban tự nhiên mà , năng lực của em quả thực rất cao. Thời gian trước, em tham gia cuộc thi Olympic toán học cũng đạt được giải nhì. Lần này, với tiến bộ của em, tôi nghĩ em cũng biết tại mình nên phải làm gì rồi đúng ? Đỉnh Phong, cố gắng lên!”

      Đỉnh Phong gật gật đầu, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

      Có lẽ, phía sau vẻ ngoài nghiêm khắc của mỗi giáo viên đều mang theo niềm hy vọng đối với học trò của mình.

      ủng hộ của giáo, nếu Đỉnh Phong cố gắng thêm chút nghĩ mình đúng là não tàn rồi.



      Ba tháng tiếp theo, thành phố A lại bị mưa tuyết bao trùm, mùa đông lạnh lẽo đến rồi.

      Thành tích cả năm của Đỉnh Phong đứng trong khoảng từ 300 – 100 người, kỳ thi cuối cùng cũng được 560 điểm, đối với những lớp khác mà , đây quả thực là thần thoại.

      Chỉ là, những người quen với Đỉnh Phong đều biết, tất cả điều này đều gắn liền với mồ hôi và công sức của .

      Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi nhìn Đỉnh Phong từng bước thay đổi, mặc dù thành tích của bọn họ vẫn là cả vấn đề, nhưng từ trong ra ngoài, bọn họ vẫn cảm thấy vui mừng vì Đỉnh Phong.

      “Đỉnh Phong, mai là 21 tháng 12 rồi, ngày tận thế đấy ~ ~ ~” Lý Gia Nhạc huých huých cánh tay của Đỉnh Phong, chỉ vào ngày hiển thị điện thoại di động, .

      Đỉnh Phong liếc mắt nhìn Lý Gia Nhạc, trả lời: “Gia Nhạc, lời đồn như vậy mà cậu cũng tin sao?”

      Lý Gia Nhạc cất điện thoại vào trong túi áo rồi : “ biết, có vài người tiên tri vô cùng kỳ diệu, tớ cũng cảm thấy dường như ngày mai là ngày tận thế rồi.”

      Đỉnh Phong mấp máy môi, : “Lời đồn tận thế chẳng qua chỉ là do phần văn hoá của người Maya, ra bên Mỹ có người nõi , ý của người Maya là hôm đó chấm dứt kỷ nguyên thứ năm của mặt trời, Maya bước sang kỷ nguyên mới, đó cũng phải là ngày tận thế.”

      Lý Gia Nhạc chọt chọt vào trán Đỉnh Phong, cười : “ cứ như là cậu rành lắm ấy, tớ cũng đâu có là tớ tin, chỉ là quá chắc chắn thôi mà.”

      Đỉnh Phong trả lời: “Vậy cậu mau về đọc sách lại .”

      Lý Gia Nhạc hét lên: “Tớ còn chưa hết, cậu biết ngày mai trường chúng ta có buổi diễn tập cho ngày tận thế sao?”

      Đỉnh Phong buông quyển sách tay xuống, khẽ nhíu mày, hỏi: “Diễn tập cho ngày tận thế? Trường chúng ta sợ thiên hạ loạn sao?”

      Lý Gia Nhạc hưng phấn : “ biết nữa, chắc hiệu trưởng đột nhiên bị váng đầu chăng?” Lại chợt hỏi: “Đỉnh Phong, nếu có ngày tận thế, cậu muốn ở bên cạnh ai vào giây phút cuối cùng?”

      Đỉnh Phong ngẫm nghĩ: “Ba tớ, cậu, Bội Chi, Tiêu Mộc.”

      Lý Gia Nhạc cười hí hí : “Tớ cũng vậy, tớ muốn ở cạnh ba mẹ, cả cậu và Bội Chi nữa.”

      Đỉnh Phong day day huyệt thái dương : “Mà nghĩ đến chuyện này làm gì?”

      Lý Gia Nhạc đột nhiên ghé sát vào tai Đỉnh Phong, : “ xem, cậu có muốn biết đáp án của Tiêu Mộc, xem rốt cuộc ấy có muốn ở bên cậu hay , thế nào?”

      Đôi mắt của Đỉnh Phong bỗng sáng lên.

      Người ta thường , những người chỉ số IQ giảm xuống.

      Vì vậy, xế chiều hôm đó, Đỉnh Phong liền hấp tấp tìm Tiêu Mộc để hỏi về vấn đề này.

      Có lẽ toàn bộ học sinh lớp 5 biết Tiêu Mộc và Đỉnh Phong quen nhau, vậy nên sau này, mỗi lần Đỉnh Phong tới tìm có vài nam sinh ra trêu chọc, có khi lại có vài nữ sinh ngồi góc chỉ trỏ.

      “Tiêu Mộc, em mặt tròn của cậu lại đến nữa kìa!”

      “Ô, vợ Tiêu Mộc đến kìa!”

      Hai nam sinh rướn người về phía trước, vừa cười vừa gọi tên Tiêu Mộc ngồi trong phòng học.

      Mấy nữ sinh khác nhìn Đỉnh Phong, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

      “Buồn cười , sao Tiêu Mộc lại có thể để ý đến ta chứ? Chẳng lẽ mắt cậu ấy có vấn đề sao?”

      “Cậu biết Trương Hân ?”

      “Cái có ô dù sau lưng đấy à? Sao vậy?”

      “Nghe Trương Hân cho Đỉnh Phong trận, sau đó ba của ấy bị giáng chức, nghe là do Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi làm….”

      hay đùa vậy?”

      “Đương nhiên là , dù sao bây giờ Tiêu Mộc thương ta muốn chết, chúng ta có cơ hội đâu.”

      “Ôi mẹ nó…. Chẳng lẽ Trương Hân bị đuổi học sao? Chẳng phải bên ngoài ấy quen biết nhiều lắm sao? ấy nhịn được cơn tức này à?”

      “Cậu cảm thấy thế nào?”

      “Haha…. Xem ra có trò hay để coi rồi.”



      Tiêu Mộc từ từ ra, mắt phượng đen như mực nhàn nhạt nhìn Đỉnh Phong, hỏi: “Sao vậy?”

      Đỉnh Phong mở to mắt: “Chúng ta cùng nhau ăn trưa nhé.”

      Tiêu Mộc ôm trán: “Chẳng phải chúng ta vẫn cùng nhau ăn trưa sao?”

      Đỉnh Phong gật gật đầu: “Được rồi.”

      Tiêu Mộc với Đỉnh Phong: “Vậy em chọn quán ăn .”

      Đỉnh Phong cười hí hửng: “ chọn xong rồi, chúng ta mau thôi.”

      Tiêu Mộc bất đắc dĩ nhìn Đỉnh Phong, hai người sóng vai bước ra khỏi trường học.

      Cho dù đến nơi nào cũng đều có những cặp mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Mộc phần lớn đều mang theo thích, ái mộ, còn về Đỉnh Phong chỉ toàn là phản cảm và chán ghét.

      Đỉnh Phong tập mãi thành thói quen, khi cho rằng Tiêu Mộc thuộc về mình những người khác nhìn như thế nào, đối với còn quan trọng nữa.

      đến bước này, chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì mình chủ động.

      “Quán này tệ, lần trước em và ba tới lần, em vãn luôn muốn đưa tới đây ăn thử.” Đỉnh Phong chỉ vào menu, vơi Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc nhìn , mắt phượng ánh lên chút ý cười, hỏi: “Vậy sao?”

      “Đó là dĩ nhiên, Tiêu Mộc, chính là tất cả của em.” Đỉnh Phong cười ha ha .

      Tiêu Mộc phản bác.

      cũng chấp nhận đúng ?” Đỉnh Phong cười đến đôi mắt cũng híp lại.

      Tiêu Mộc gõ trán : “Ăn .”

      “Được rồi, em gọi món mì lạnh mà thích nhé.” Đỉnh Phong cười tủm tỉm .

      “Ừ.” Tiêu Mộc gật gật đầu, tuy giọng điệu nhiệt tình như trước nhưng Đỉnh Phong hiểu , đây là phương thức biểu đạt của .

      “Tiêu Mộc, em hỏi ….” Đỉnh Phong đột nhiên nghiêng người, .

      Bên tai Tiêu Mộc bị hơi thở của Đỉnh Phong phả vào khiến cảm thấy hơi nhột, khẽ nghiêng người ra sau chút.

      Nếu ngày mai là tận thế, muốn ở bên cạnh ai?” ngẩng mặt tròn, ánh mắt chờ mong nhìn Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc híp đôi mắt phượng, môi mỏng khẽ mở ra: “ có ngày tận thế.”

      Đỉnh Phong cắn răng : “Em biết, nhưng em ví dụ, nếu như có ngày tận thế, muốn ở bên cạnh ai vào thời khắc cuối cùng, em muốn ở bên cạnh ba ba và , còn cả Bội Chi và Gia Nhạc nữa.”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc ánh lên tia ranh mãnh, như vừa đột nhiên hiểu ra tại sao hôm nay Đỉnh Phong lại khác thường như vậy.

      :….” Môi mỏng của nhàng phát ra chữ.

      Nhìn vẻ mặt mong chờ của Đỉnh Phong.

      Tiêu Mộc vốn muốn né tránh, thế nhưng lại trả lời theo bản năng: “Ba mẹ…. còn có….”

      Đỉnh Phong vểnh tai, cẩn thận lắng nghe.”Còn có ông bà của .” Tiêu Mộc bình tĩnh tiếp.

      Đỉnh Phong tiếp tục hỏi: “Còn…. ai nữa?”

      Tiêu Mộc nâng mắt nhàng nhìn sang Đỉnh Phong, môi mỏng từ từ cong lên, : “Còn có vật cưng của , tên là Dương Đỉnh Phong….”

      Đỉnh Phong gì.

      Tiêu Mộc tưởng tức giận.

      Thế nhưng, quên mất điều, ở trước mặt , Đỉnh Phong vẫn chưa bao giờ tức giận.

      ngước khuôn mặt tròn xinh đẹp, đôi mắt to tròn dâng lên mảnh mông lung, vẻ mặt cứ như bị cảm động mà sắp khóc đến nơi.

      Trong ấn tượng của , Tiêu Mộc là người lạnh nhạt tới mức thể hình dung nổi, vậy mà hôm nay lại có thể nghe câu như vậy, là được thương mà lo sợ.

      cũng gì, ra hề mạnh mẽ như vẻ ngoài.

      Cũng có lúc tự hỏi, Tiêu Mộc thích mình sao?

      Cũng có lúc cảm thấy bất an, chỉ sợ là thương hại mình.

      Tiêu Mộc, biết ? Từ lúc ra những lời này, trong đầu em chỉ có suy nghĩ duy nhất, người như , cả đời này em buông tay.

      Em nguyện ý dùng hết sức lực của mình, cho dù phải đầu rơi máu chảy, em cũng theo đến cùng.

      Đáng tiếc, thực tế luôn rất phũ phàng, cuối cùng cũng làm được.

      Tình , thể nào chỉ xuất phát từ phía.

      sao chứ?” Tiêu Mộc hỏi.

      lắc đầu, lại hé môi cười, : “Em ổn mà, chúng ta ăn thôi.”
      Last edited by a moderator: 16/6/15
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 38


      Đỉnh Phong có giấc mơ.

      mơ thấy kết quả thi tốt nghiệp của mình kém Tiêu Mộc 134 điểm.

      nghe thấy Tiêu Mộc : “Đỉnh Phong, phải đến thành phố C rồi, chỉ đợi em năm.”

      ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn Tiêu Mộc lên tàu, khắp nơi đều là sương mù dày đặc, dường như còn thấy mọi thứ trước mắt.

      thấy Tiêu Mộc ngồi tàu, chỉ nhìn thẳng về phía trước mà hề quay lại nhìn .

      Còn vẫn đứng im tại chỗ, muốn đuổi theo nhưng còn kịp nữa.

      Kỳ thi tốt nghiệp giống như khe vực sâu thẳm chia rẽ hai người, mặc cho gào khản cả giọng, thế nhưng tất cả đều vô ích.

      Đỉnh Phong bừng tỉnh khỏi cơn mộng, nhìn đề cương ôn tập trước mặt mình, bàn tay vẫn cầm bút, trán ướt đẫm mồ hôi, khẽ thở ra hơi, sau đó lấy điện thoại xem giờ.

      3h49 phút.

      dụi dụi mắt, vào toilet rửa mặt.

      Lúc quay ra, ngang qua phòng của Từ Sinh và Dương Đán lại vô tình nghe thấy tiếng động rất .

      “SUN, chút…” Giọng của Dương Đán mang theo chút khàn khàn, vô cùng gợi cảm.

      “Thầy, rất thoải mái sao?” Giọng của Từ Sinh vốn tương đối trầm và đầy từ tính, lúc này lại còn mang theo chút cảm giác lẳng lơ tà mị.

      thanh ‘ưm a’ từ trong miệng Dương Đán vẫn ngừng phát ra.

      Đỉnh Phong vốn mệt mỏi lập tức phấn chấn hẳn lên, thế mà lại nghe được thanh lúc Dương Đán và Từ Sinh ‘làm việc’.

      cũng hiền, cứ thế mà tiếp tục nghe lén.

      lát sau, trong phòng còn tiếng vang, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ào ào, chắc là tắm rửa.

      Thế nhưng giọng của Dương Đán vẫn truyền vào tai Đỉnh Phong.

      “SUN, lúc này chắc là Đỉnh Phong vẫn còn học bài, đột nhiên tôi cảm thấy rất hối hận.”

      Từ Sinh hỏi: “Thầy, thầy hối hận cái gì?”

      “Hối hận vì lúc trước đưa Đỉnh Phong về Trung Quốc, ở Trung Quốc, từ thi tốt nghiệp đến thi đại học, cái nào cũng mang theo tư tưởng áp bức, bắt học sinh phải giải quyết dứt khoát, mang tới cho bọn cảm giác sợ hãi và khủng hoảng, tôi cảm thấy nền giáo dục của Trung Quốc đúng là thất bại. Cứ nhìn Đỉnh Phong bây giờ mà xem, tôi cảm thất rất đau lòng.”

      Từ Sinh trầm mặc chút rồi : “Thầy, đứa bé Đỉnh Phong này yếu ớt như thầy nghĩ đâu, thi tốt nghiệp chỉ là ngã rẽ trong cuộc đời mà thôi, bây giờ Đỉnh Phong cố gắng như vậy, nhất định là được báo đáp, chẳng lẽ thầy tin tưởng Đỉnh Phong thi đậu vào đại học sao?”

      Dương Đán thở dài hơi: “Tôi vẫn luôn tin tưởng Đỉnh Phong, từ đến lớn, chỉ cần là chuyện nó nhận định cố gắng đến cùng.”

      Từ Sinh cười : “Thầy, vậy nên thầy đừng lo lắng, đây là lựa chọn của Đỉnh Phong.”

      Dương Đán gì.

      Tiếng nước trong trẻo lại truyền vào tai, mở to đôi mắt tròn, toàn thân như hóa đá.

      muốn lòng tin của Dương Đán đối với mình hóa thành bọt biển.

      Dương Đán cho tình thương của người cha, đến tận bây giờ vẫn quên điều này.

      Trở về phòng mình, lại cầm sách, bắt đầu học bài.



      Thời gian thi tốt nghiệp càng lúc càng tới gần, bây giờ thầy đều chỉ những lời cổ vũ … bọn họ muốn tạo áp lực quá lớn cho học sinh.

      “Thời gian cuối cùng, mọi người nên kết hợp học tập và nghỉ ngơi hợp lý, đừng để chưa kịp thi tốt nghiệp mà suy sụp rồi.” Rốt cuộc Trương Cường Quân cũng được câu dịu dàng.

      Đối với thái độ của Trương Cường Quân, lúc đầu mọi người đều cảm thấy chán ghét, nhưng càng gần tới ngày thi tốt nghiệp, dần dần ai nấy đều cảm kích.

      Cuối cùng mới phát , ấy nhiều như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho mình.

      Cuộc sống của Đỉnh Phong bây giờ cũng biến thành ba điểm đường thẳng.

      Mỗi ngày cùng Tiêu Mộc đến trường, ngồi học trong trường, tối về đến nhà lại tiếp tục học, mỗi ngày chỉ ngủ có ba bốn tiếng.

      Khiến cho lần nào Dương Đán nhìn thấy Đỉnh Phong thức đêm đều lặng lẽ đau lòng nhưng biết phải làm sao.



      Mấy ngày trước khi thi tốt nghiệp, nhà trường cho nghỉ để thí sinh làm tốt công tác chuẩn bị.

      Lúc Đỉnh Phong, Diêu Bội Chi và Lý Gia Nhạc ra khỏi trường học, ba người hẹn mà cùng nhau dừng bước, quay đầu nhìn ngôi trường mà mình học suốt ba năm.

      Bội Chi cảm thán : “Trước kia tớ còn nghĩ là mình thể học hết ba năm, ngờ, chỉ vừa chớp mắt mà chúng ta sắp thi tốt nghiệp rồi.”

      Lý Gia Nhạc : “Trước kia tớ nghĩ biết rốt cuộc mình có thể tốt nghiệp được hay , bao giờ mới thoát khỏi khuôn mặt co quắp của Trương Cường Quân, khi nào mới được làm những chuyện mình thích, nghĩ tới bây giờ, đột nhiên tớ lại cảm thấy nỡ rồi.”

      Đỉnh Phong nhìn ngôi trường, khuôn mặt tròn mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Đây là ngôi trường đầu tiên tớ học kể từ khi đến Trung Quốc, tớ nghĩ về sau chắc là mình còn trở lại thăm nơi này.”

      “Hay là, lúc chúng ta thi tốt nghiệp hãy cùng nhau vào cổng rồi : Đủ rồi, bố thi nữa, thi đại học chết giẫm gì chứ, bố thích ra ngoài làm công đấy, sao? - Các cậu đoán xem, đến lúc đó, vẻ mặt của đám học sinh kia như thế nào?” Bội Chi đùa giỡn, .

      “Haha, vẻ mặt của bọn họ nhất định là rất thú vị.”

      muốn cứ như vậy mà rời , nếu để cho tớ quay lại lần nữa … tớ đồng ý.”

      “Sau này chúng ta thường xuyên về thăm trường.”

      “Ừ.”

      Ba người nhìn nhau, sau đó nắm tay nhau rời khỏi trường học.

      “Đỉnh Phong, cậu bám theo Tiêu Mộc nữa sao?” Bội Chi trêu ghẹo, .

      Đỉnh Phong lắc đầu: “Sắp thi tốt nghiệp rồi, tớ muốn khiến ấy phân tâm, hơn nữa … Nhìn thấy ấy, tớ cảm thấy áp lực.”

      Lý Gia Nhạc : “Kỳ thi cuối kỳ cậu được 579 điểm, đối với những lớp khác mà kỳ tích rồi, cậu còn áp lực cái gì?”

      Đỉnh Phong mím môi, chân mày khẽ nhíu lại: “Tiêu Mộc được 678 điểm.”

      Bội Chi liếc nhìn Lý Gia Nhạc: “Đỉnh Phong, thành tích trung bình của mấy trường chuyên cũng chỉ ở mức xấp xỉ 600, vậy nên cậu cũng xem như là đạt rồi.”

      Lý Gia Nhạc gật gật đầu: “Đỉnh Phong, thành tích của cậu vẫn luôn tăng đều, tớ nhớ kỳ thi trước đây cậu cũng được 603 điểm, thành tích này tuyệt đối có thể vào được trường chuyên.”

      Đỉnh Phong gật gật đầu: “Hy vọng là thế.”

      Bội Chi và Lý Gia Nhạc nắm lấy tay rồi : “Hai người bọn tớ nhất định là thi được vào trường tốt như Tiêu Mộc rồi, vậy nên cậu phải cố gắng cho cả phần của bọn tớ nữa, bọn tớ tin tưởng cậu.”

      Đỉnh Phong khẽ cong khóe môi, gật đầu mạnh.

      thôi, bọn chị mời em uống trà sữa.” Bội Chi .

      “Được.”

      Rất nhiều năm về sau, Đỉnh Phong, Bội Chi và Lý Gia Nhạc đều lập gia đình, thế nhưng tình cảm của bọn họ vẫn khắng khít như thời trung học, luôn giúp đỡ và quý trọng lẫn nhau.

      Tình bạn thời trung học, nếu chân thành nhất định phải biết quý trọng.

      Sau này ra xã hội làm, dễ dàng tìm được tình bạn chân thành như vậy nữa.



      Trước kỳ thi tốt nghiệp ngày, Đỉnh Phong học bài.

      ra ngoài tản bộ, đối với , bây giờ đọc sách cũng chả giúp được gì hơn.

      Trước khi ngủ, nhận được điện thoại của Tiêu Mộc.

      : “Ngày mai, đợi em.”

      Vẻn vẹn chỉ có năm từ, lại giống như là bom cay, khiến cho Đỉnh Phong cảm thấy nghẹn ngào.

      Cúp điện thoại, ngủ sớm.



      Đỉnh Phong và Tiêu Mộc thi khác trường, lúc chuẩn bị bước vào trường thi.

      Tiêu Mộc lại gọi : “Đỉnh Phong, đợi chút …”

      Đỉnh Phong xoay người, Tiêu Mộc vươn tay kéo vào trong ngực, thân thể cũng ấm áp, thậm chí cũng lời nào, chỉ lẳng lặng ôm .

      Hành động này dẫn đến chú ý của rất nhiều người.

      Giọng của Tiêu Mộc nhàng vang lên bên tai Đỉnh Phong: “Nếu như chúng ta thi đậu vào cùng trường đại học, cũng hy vọng em vì mà buông tha cho chí hướng của mình, đồng ý với , được ?”

      Tiêu Mộc gì nữa, mắt phượng đen láy như có tầng sương mù bao phủ, nơi đáy mắt còn mang theo chút thâm trầm.



      Ngồi trong phòng thi, đột nhiên Đỉnh Phong thở dài hơi.

      Nhìn giám thị đứng bục giảng, mặt có biểu gì, tay cầm bút ngồi ngay ngắn.

      Lúc đề thi được phát xuống, Đỉnh Phong đột nhiên rất muốn cười.

      ra hề khó như nghĩ.



      Sau hai ngày, kỳ thi chấm dứt, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc hẹn, cho đến khi có kết quả gặp nhau.

      biết , hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn.

      luôn nhớ về giấc mơ của mình, nhớ đến cảnh mình đứng nhìn Tiêu Mộc bước lên tàu, chỉ nhìn thẳng về phía trước, hề quay đầu nhìn .

      Thời gian chờ đợi kết quả dường như còn khổ sở hơn là thời gian ngồi trong phòng thi.

      Ngày công bố kết quả, lúc Đỉnh Phong lên mạng tra số điểm của mình giây đồng hồ, đột nhiên cảm thấy có dũng khí để tiếp tục nhấn vào.

      Dương Đán và Từ Sinh vẫn đứng bên cạnh nhìn , gì.

      nhấn xuống nút xem kết quả.



      Bội Chi và Lý Gia Nhạc cùng chạy tới nhà Đỉnh Phong, bọn họ cũng thông báo hay gọi điện thoại trước tiếng.

      “Cháu chào chú Dương … chào chú Từ ạ!” Lúc hai người nhìn thấy Dương Đán và Từ Sinh hẹn mà cùng lộ ra vẻ mặt thô bỉ đầy YD. (ý dâm :)) )

      Trông thấy Đỉnh Phong hai người lập tức nhào tới.

      “Đỉnh Phong, cậu thi thế nào? Tớ được 430 điểm, wow, là vượt qua tưởng tượng của tớ, có thể vào được trường đại học hạng hai của thành phố A đấy, ha ha ha.” Lý Gia Nhạc hưng phấn .

      Bội Chi cũng có chút kích động: “Đỉnh Phong, tớ cũng được hơn 450 điểm, cậu được bao nhiêu?”

      Đỉnh Phong ôm mặt, giọng uể oải: “Tớ hỏng bét rồi.”

      Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi sững sờ, hai người biết phải gì.

      “Đỉnh Phong, sao đâu, cùng lắm chúng ta cùng ở lại thành phố A, dù sao có bọn chị đây, Tiêu Mộc chạy được đâu.” Bội Chi an ủi.

      “Đỉnh Phong, đừng nản lòng, chúng ta có thể thi lại mà.” Lý Gia Nhạc đề nghị.

      “Huhu…” Đỉnh Phong bắt đầu khóc thành tiếng.

      “Đỉnh Phong …” Hai người vội vàng xoay quanh .

      “Huhu … Hahaha …” Bả vai của Đỉnh Phong run lên bần bật.

      Hai người vừa nghe cảm thấy khác thường.

      “Đỉnh Phong, cậu sao vậy?”

      Đỉnh Phong ngẩng khuôn mặt tròn, ôm bụng cười to, : “Hai người các cậu vậy mà tin sái cổ, ngu ngốc.”

      Bội Chi và Lý Gia Nhạc tức giận, bổ nhào vào người Đỉnh Phong: “Được lắm, lại dám đùa giỡn bọn mình, nếm thử quả đấm của chị đây, dám hại bọn chị lo lắng như vậy, Dương Đỉnh Phong, cậu được lắm!”

      Đỉnh Phong thấy tình hình ổn, vội vàng xin tha thứ: “Hai vị nữ hiệp tha mạng, tiểu nhân biết sai rồi!”
      Last edited by a moderator: 16/3/16
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39


      Lý Gia Nhạc giữ chặt cánh tay của Đỉnh Phong, Bội Chi ngồi lên lưng Đỉnh Phong, hỏi: “Còn mau khai, rốt cuộc cậu được bao nhiêu điểm?”

      Đỉnh Phong cầu xin tha thứ: “Tớ được 605, vừa đủ điểm.”

      Vốn cho là Bội Chi và Lý Gia Nhạc tiếp tục đùa giỡn, ngờ hai người bọn họ đột nhiên buông tay, ôm lấy Đỉnh Phong rồi òa khóc: “Vậy nên cậu phải cùng Tiêu Mộc à? Bọn chị đây phải đơn rồi sao?”

      Nhìn hai người vừa khóc vừa cười, trong lòng Đỉnh Phong như có dòng nước ấm chảy qua.

      “Rốt cuộc hai người các cậu có thi đậu hay ?”

      Bội Chi lau nước mắt: “Đương nhiên là đậu rồi, chẳng qua bọn mình nỡ xa cậu.”

      Lý Gia Nhạc nước mũi lòng thòng: “Đỉnh Phong chết tiệt, có trai quên bạn.”

      Đỉnh Phong giang tay ôm lấy bọn họ, an ủi: “Ngoan nào, chị đây thường xuyên trở về thăm các em.”

      “Có cứt, chúng tớ mới là chị …”

      Trong chớp mắt, hai người lại quay phắt lại làm địa chủ, đè ép Đỉnh Phong.

      “Dám đùa giỡn bọn mình, hôm nay cậu đừng mơ còn sống mà ra khỏi căn phòng này!”

      Tiếng gào thảm thiết của Đỉnh Phong từ trong phòng ngừng truyền ra.

      Dương Đán cười tủm tỉm chuẩn bị cơm chiều, thỉnh thoảng trong lỗ mũi còn phát ra vài tiếng cười khe khẽ, Từ Sinh đứng bên cạnh nhìn Dương Đán, khóe môi cũng nhịn được mà cong lên, là ấm áp.



      Cơm nước xong, sau khi tiễn Bội Chi và Lý Gia Nhạc về.

      Đỉnh Phong vào phòng, ngồi xuống giường, lấy điện thoại gọi cho Tiêu Mộc.

      Chờ mười mấy giây, lúc cho rằng ai nghe máy.

      Giọng của Tiêu Mộc lại nhàng truyền tới, giọng của vẫn lạnh nhạt giống như ngày thường, : “Đỉnh Phong…”

      Đỉnh Phong vui vẻ cong môi: “Tiêu Mộc, em đậu rồi.”

      Hai người im lặng, trong điện thoại lại khẽ vang lên hơi thở của đối phương.

      Đỉnh Phong cảm thấy dường như Tiêu Mộc ở bên cạnh mình, lẳng lặng nghe từng thanh rất của nhau, thời gian như ngừng lại.

      tốt.” Giọng của Tiêu Mộc dịu dàng vang lên.

      Đỉnh Phong cảm thấy sống mũi cay cay, : “Ừm, đúng vậy.”

      “Tiêu Mộc, em muốn chúng ta đến thành phố D chơi, được ?” Đỉnh Phong nhàng hỏi.

      Tiêu Mộc khẽ đáp: “Ừ.”

      “Vậy khi nào , em vẫn luôn muốn gặp lại .” Đỉnh Phong thể chờ thêm để gặp lại Tiêu Mộc nữa.

      “Khi nào em chuẩn bị xong gọi cho , chúng ta cùng .” Tiêu Mộc trả lời.

      “Được…” Đỉnh Phong cầm điện thoại, vui vẻ gật đầu.

      “Vậy cúp điện thoại đây, trong nhà có chút chuyện.” Tiêu Mộc nhàng .

      “Ừ, giúp …” Đỉnh Phong cầm điện thoại, nghe thanh hô hấp của Tiêu Mộc xa dần, đến khi cúp điện thoại, báo vang lên, lúc này mới cúp điện thoại.

      Đỉnh Phong cởi giày, nằm xuống giường, thi thoảng lại bật cười ngây ngô.

      Lúc ăn tối, Đỉnh Phong kế hoạch của mình cho Dương Đán.

      Dương Đán có chút lo lắng: “Đỉnh Phong, chỉ có mình con đến thành phố D sao?”

      Đỉnh Phong mở to mắt dối: “ có, con cùng Bội Chi và Lý Gia Nhạc.”

      Dương Đán yên tâm: “Vậy con chơi vui vẻ nhé.”

      Từ Sinh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đỉnh Phong, khóe môi lại nở nụ cười đầy thâm ý.

      Nụ cười này khiến Đỉnh Phong cảm thấy như vừa nuốt phải cái chén vào cổ họng.

      Ăn tối xong, Đỉnh Phong lại tung tăng chạy về phòng mình chuẩn bị quần áo và đồ dùng các kiểu, vừa sắp xếp vào trong balo, vừa ngâm nga bài hát.

      Tiếng mở cửa truyền đến, giọng của Từ Sinh mang theo chút trêu chọc: “Tâm tình có vẻ tệ nhỉ?”

      Hàng mi của Đỉnh Phong run lên, trả lời: “ ra mẹ kế có sở thích rình coi người khác cơ đấy?”

      Lần này đến lượt hàng mi của Từ Sinh run rẩy, ta chỉ vào mũi mình, hỏi: “Mẹ kế?”

      Đỉnh Phong nhướng mày, giọng điệu quả quyết: “Dương Đán là ba của tôi, bây giờ vào nhà tôi, phải mẹ kế của tôi là gì?”

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh mở to: “Đỉnh Phong, thể vậy được, em nên biết lúc tôi và thầy ở giường, ai mới là người làm chủ tình thế.”

      Đỉnh Phong hỏi lại: “ thế nào? Ba của tôi chỉ có , vào đây cũng chỉ có thể làm mẹ kế.”

      Từ Sinh thở ra hơi, : “Quên , thảo luận chuyện này nữa.”

      Đỉnh Phong nhíu mày: “ , tiễn.”

      Từ Sinh lại nghiêng người dựa vào cửa phòng, tiếp tục : “Nếu như trở thành mẹ kế của em, vậy tôi cũng nên làm tốt trách nhiệm của mẹ kế mà nhắc nhở em tiếng, lúc chơi nhớ mang theo vài hộp jissbon thủ sẵn, tôi và ba em muốn nhìn thấy em còn trẻ như vậy mà mang thai đâu.”

      Khuôn mặt của Đỉnh Phong lập tức đỏ lên: “Ba tôi?”

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh khẽ cong lên, tà mị : “Em nghĩ thầy ấy biết gì sao?”

      Đỉnh Phong sững sờ: “Ba tôi cũng biết?”

      Từ Sinh cười : “Mặc dù thầy ấy quan tâm nhiều đến những chuyện khác, nhưng chỉ có những chuyện liên quan đến Đỉnh Phong em thầy ấy cực kỳ mẫn cảm.”

      Đỉnh Phong thấp thỏm : “Vậy vì sao vừa rồi ông ấy vạch trần tôi?”

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh lại cong lên, : “Chẳng phải em nên cám ơn mẹ kế tôi đây tiếng sao?”

      Đỉnh Phong bật cười: “Bây giờ mở miệng ‘mẹ kế’ thuận miệng như vậy, ra rất thích cái danh hiệu này đúng ?”

      Đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại đầy nguy hiểm, Từ Sinh ngoài cười nhưng trong cười, : “Đỉnh Phong, nếu như em muốn ... tôi cũng có thể giúp em ở nhà đấy.”

      Đỉnh Phong vội vàng khoát tay: “Mẹ kế, ngài hãy nghỉ ngơi , tôi chuẩn bị đồ đạc.”

      Lúc Từ Sinh ra đến cửa phòng vẫn quên dặn lại lần nữa: “Jissbon đặt ở ngăn cùng trong tủ đồ, nhớ mang theo đấy.”

      Đỉnh Phong đỏ mặt, đuổi ta ra ngoài.

      Vì vậy, cũng trong đêm đó, phòng khách đột nhiên xuất bóng người lén la lén lút về phía tủ đồ, lục lọi hồi, cũng chẳng biết cầm trúng hộp gì, sau đó vội vội vàng vàng chạy về phòng mình.

      Ngày hôm sau, lúc Từ Sinh nhìn Đỉnh Phong lại nở nụ cười như có như , vẻ mặt muốn lại thôi.

      Khiến Đỉnh Phong cảm thấy đau cả trứng.

      Cứ như vậy trôi qua ba ngày, Đỉnh Phong hẹn Tiêu Mộc, cùng nhau lên tàu đến thành phố D.

      Nhiều năm sau, Đỉnh Phong luôn nhớ lại khoảng thời gian này, có lẽ là khoảng thời gian vui vẻ nhất.

      Đời người đẹp nhất là thời thanh xuân, khắp nơi đều là ánh mặt trời rực rỡ, sau này có lẽ phải đón nhận rất nhiều phong ba bão táp.

      ...

      Ngồi tàu hỏa đến thành phố D 3 ngày, bọn họ cũng thăm thú tất cả địa điểm du lịch trong thành phố D, nơi đây nổi tiếng nhất là bãi cát ven biển.

      Mùa hè, nếu muốn mát mẻ dễ chịu bãi biển ven thành phố D là lựa chọn tồi.

      Đỉnh Phong sinh ra ở Mỹ, sống bên Mỹ mười mấy năm, tư tưởng cũng bảo thủ.

      ngay từ lần đầu tiên trông thấy Tiêu Mộc, nghĩ cách làm sao để có thể gạt lên giường, tuy trải qua ít gian nan cực khổ, nhưng bây giờ miếng thịt béo Tiêu Mộc này an toàn rơi vào tay rồi.

      Giống như năm trước từng với Bội Chi, giờ là lúc thực kế hoạch ‘hạ gục’ Tiêu Mộc.

      Đỉnh Phong thay bộ áo tắm gợi cảm rồi cười ha hả, lúc ra lại trông thấy mấy đứng trong phòng thay đồ nhìn như nhìn kẻ tâm thần.

      Tâm tình của Đỉnh Phong rất tốt, vậy nên cũng chả thèm quan tâm đến bọn họ.

      Đến trước gương trong phòng thay đồ, ngắm nghía bản thân mình.

      phải tự kỷ nhưng phải công nhận điều, tuy mặt tròn , nhưng vóc dáng cũng rất nuột nà.

      So với cup A của Lý Gia Nhạc cũng được xem là núi non hùng vĩ rồi.

      Hôm nay Đỉnh Phong cố tình mặc bộ đồ tắm mát mẻ, trừ khuôn mặt tròn ra đều cảm thấy tương đối hài lòng.

      ưỡn ngực, bước ra ngoài.

      Tiêu Mộc đứng cách phòng thay đồ nữ khoảng mười bước để đợi .

      Ánh nắng mùa hè vô cùng chói mắt, Đỉnh Phong giơ tay che nắng, toàn bộ tầm mắt đều rơi vào Tiêu Mộc đứng cách đó xa.

      mặc chiếc quần bơi màu xanh nhạt, đôi dép tông màu trắng, đứng im chỗ.

      vốn nghĩ vóc dáng của Tiêu Mộc rất mảnh mai, khuôn mặt xinh đẹp kia có cách nào khiến người ta liên tưởng tới thân thể, đáng tiếc ... Đỉnh Phong ngờ, Tiêu Mộc vậy mà lại có cơ bắp.

      vài khối cơ bắp nhô lên cơ thể, có thể nhìn thấy cơ bụng sáu múi, dưới ánh mặt trời, làn da của lại càng thêm trắng nõn, cơ thể săn chắc, đôi chân thon dài.

      đứng gần biển nên có những cơn gió lướt qua, mái tóc trước trán của bị gió thổi mà trở nên hơi rối, để lộ ra đôi mắt phượng đen láy.

      Đỉnh Phong chầm chậm bước đến bên cạnh Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc quay đầu nhìn Đỉnh Phong, mắt phượng xinh đẹp nhìn từ xuống dưới, sau đó nhàn nhạt câu: “ béo.”

      Đỉnh Phong lập tức xù lông: “Em , em béo chỗ nào, vóc người của em ràng rất đạt tiêu chuẩn đấy, có biết ?”

      Tiêu Mộc gì, chỉ vươn tay kéo Đỉnh Phong về phía bãi biển.

      Đỉnh Phong liếc mắt nhìn cơ bụng của Tiêu Mộc, lại kìm lòng được mà nhìn xuống phía dưới, đôi mắt to tròn lóe sáng, vừa nhìn biết là nghĩ đến chuyện đứng đắn rồi.

      Tiêu Mộc khẽ nhìn thoáng qua Đỉnh Phong, giọng có chút bất đắc dĩ: “Em nhìn gì vậy?”

      Đỉnh Phong suýt chút nữa huýt sáo tiếng, Tiêu Mộc nhất định là ‘rất lớn’.

      “Em có nhìn gì đâu? đừng tự mình đa tình.” Đỉnh Phong dối chớp mắt.

      Tiêu Mộc bất đắc dĩ bật cười.

      Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc, thấp giọng dặn dò: “Đợi , thể nhìn thấy đẹp rồi gạt em sang bên đâu đấy, xem, mấy kia cứ nhìn chằm chằm vào , con mắt cũng sắp lồi ra rồi, em ... muốn đem giấu .”

      Tiêu Mộc vươn tay xoa đầu Đỉnh Phong, bất đắc dĩ cười với : “Trong cái đầu này, rốt cuộc là chứa thứ gì vậy?”

      Đỉnh Phong mở to mắt, thề son sắt, : “Có trời làm chứng, trong đầu em chỉ chứa hình bóng của ...” lúc khỏa thân.
      Last edited by a moderator: 16/3/16
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40


      Tiêu Mộc gì, chỉ là đôi mắt kia khẽ nheo lại, nơi đuôi mắt còn mang theo chút ý cười nhàn nhạt.

      “Tiêu Mộc, lát nữa phải giúp em bôi kem chống nắng đấy.” Đỉnh Phong hưng phấn .

      cũng tin, thiếu niên trong giai đoạn trưởng thành như Tiêu Mộc đối mặt với người ... có vóc dáng tốt như mà lại có cảm giác.

      Thịt thà người cũng phải tự nhiên mà có, đó là nhờ tâm huyết bao nhiêu năm của Dương Đán nha!

      Tiêu Mộc, hãy chờ đến lúc bị em ăn sạch !

      ...

      Nằm bờ cát, Đỉnh Phong cảm thụ ánh nắng ấm áp rọi lên cơ thể mình, biết bơi, tới đây cũng chỉ vì muốn nhìn dáng người của Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc xuống biển, bơi rất xa, có thể nhìn thấy ngụp lặn trong nước.

      Thỉnh thoảng Đỉnh Phong vẫy tay với , khuôn mặt ngập tràn vui vẻ.

      Mặc dù Tiêu Mộc vẫy tay lại với , nhưng mỗi lần thấy vẫy tay, cũng nhìn về phía lúc lâu.

      lấy tuýp kem chống nắng ra, chuẩn bị gọi Tiêu Mộc.

      Đột nhiên lại trông thấy nàng có bộ ngực cỡ cup D về phía Tiêu Mộc, nhìn từ xa, ta những có vóc dáng mê người mà ngay cả khuôn mặt trái xoan kia cũng rất đẹp.

      Đỉnh Phong lập tức cảnh giác, ngồi bật dậy quan sát nàng.

      ngờ, ta lại bơi đến bên cạnh Tiêu Mộc, bơi hồi lại biết chân cẳng thế nào, đột nhiên hét lên: “Cứu!”

      Nhưng Đỉnh Phong nhìn mực nước chỗ đó cũng chỉ cao tầm hai mét.

      Bởi vì Tiêu Mộc ở gần nhất cho nên thuận tay kéo ta từ dưới nước ngoi lên.

      Sau khi kia được ‘cứu’ ra khỏi mặt nước lại làm ra vẻ đáng thương, càng nhìn càng khiến người ta cảm thấy mến, ta mở miệng, biết gì đó với Tiêu Mộc, chắc là cám ơn .

      Tiêu Mộc mặn nhạt đáp lại tiếng, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ.

      Chỉ thấy nàng đột nhiên vươn tay, giữ chặt lấy cánh tay của Tiêu Mộc, sau đó dựa sát thân thể vào .

      Bộ ngực cup D cứ thế mà dán chặt vào lưng Tiêu Mộc.

      Thân thể Tiêu Mộc cứng đờ, sau đó lập tức gạt tay ta ra, sắc mặt rất tệ, mắt phượng đen láy so với bình thường lại càng trở nên u ám hơn.

      kia cũng tức giận, vẫn tiếp tục áp sát vào .

      Đỉnh Phong tức điên lên, đứng phắt dậy, chạy về phía bọn họ.

      vọt tới trước mặt Tiêu Mộc, rồi lại giống như con gà con, ôm chầm lấy , sau đó nghiêng đầu, khuôn mặt tròn có chút căng thẳng, trừng mắt nhìn kia: “ muốn làm gì?”

      kia sững sờ, nở nụ cười xinh đẹp, ra vẻ thanh cao hỏi: “ là?”

      Đỉnh Phong ôm Tiêu Mộc, trừng mắt : “Tôi là bạn ấy.”

      nàng kia hiển nhiên là bị đả kích, có chút giật mình : “Bạn ?”

      Đỉnh Phong ưỡn ngực: “Thế nào?”

      ta chán ghét nhìn Đỉnh Phong, lại cười với Tiêu Mộc: “Lần này cám ơn , lần sau có cơ hội em mời ăn cơm.” xong, ta cao ngạo liếc nhìn Đỉnh Phong cái rồi xoay người bỏ .

      Đỉnh Phong sững sờ, dậm chân cái rồi quay lại nhìn Tiêu Mộc, sau đó kéo tay trở về khách sạn.

      Tiêu Mộc gì, chỉ theo phía sau , để mặc cho lôi kéo.

      Trở về khách sạn, Đỉnh Phong hờn dỗi đặt mông ngồi xuống giường.

      Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ cong lên, ngồi xuống bên cạnh Đỉnh Phong, người bọn họ vẫn mặc đồ tắm, chỉ mặc chiếc quần bơi, hơi thở ấm áp vây quanh Đỉnh Phong khiến cảm thấy hơi nóng nóng.

      Đỉnh Phong quay đầu, trừng mắt hỏi: “ ta xảy ra chuyện gì?”

      Tiêu Mộc nhìn vẻ mặt của Đỉnh Phong, lại nhịn được mà khẽ cong môi: “Lúc nãy bơi thấy ta bị chuột rút nên tiện tay kéo ta lên, có vậy thôi.”

      Đỉnh Phong hừ lạnh : “Được người đẹp như vậy thương ôm ấp, cảm giác chắc tệ.”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc khẽ chớp, môi mỏng mỉm cười: “ tệ.”

      Đỉnh Phong nổi giận, đẩy Tiêu Mộc ngã xuống giường, bóp cổ , : “ còn dám , em ... em ...” Giọng của có chút uể oải, khẽ nơi lỏng tay, chăm chú nhìn Tiêu Mộc, : “Em biết vóc dáng của mình tốt như ta, khuôn mặt cũng đẹp bằng ta, nhưng mà, em thích .”

      Mắt phượng đen láy của Tiêu Mộc tối sầm lại, lật người, đè Đỉnh Phong ở dưới thân mình.

      Mái tóc của vẫn còn đọng lại vài giọt nước, rơi tí tách mặt , mắt phượng xinh đẹp như tranh thủy mặc mang theo say mê nhìn chằm chằm vào Đỉnh Phong, môi mỏng khẽ cong lên, giọt nước rất trượt xuống vòm ngực rắn chắc, cúi người, ghé sát vào tai Đỉnh Phong, nhàng : “Vì sao lại cảm thấy em đẹp hơn ta nhỉ?”

      Đỉnh Phong sững sờ, cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, chuyện cũng bắt đầu lắp ba lắp bắp: “ ... ... lúc nãy còn em béo.”

      Tiêu Mộc nhìn , nhàng : “Hôm nay trông em rất đẹp.”

      Lúc này, Đỉnh Phong cảm thấy chỉ khuôn mặt mình bốc cháy mà ngay cả toàn thân cũng bắt đầu nóng lên.

      Tiêu Mộc cúi người, hôn lên má , rồi dần dần chạm đến khóe môi.

      Bờ môi của hai người quấn quýt lấy nhau.

      Lúc này, ý nghĩ duy nhất trong đầu Đỉnh Phong chính là ‘hạ gục’ Tiêu Mộc, vì vậy, bàn tay bắt đầu trượt lên thân thể .

      Khi chạm đến vòm ngực của lại cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, hề có đám lông đáng ghét, thậm chí làn da còn mịn màng hơn cả phụ nữ.

      Đỉnh Phong mãnh liệt đá lưỡi cùng Tiêu Mộc, mà tay của lại tận tình vuốt ve trước ngực , vụng về dụ dỗ.

      Thân thể Tiêu Mộc càng ngày càng nóng.

      Đỉnh Phong gắt gao ôm chặt lấy , dùng hai ngọn đồi nho chậm rãi cọ xát vào .

      Thân thể Tiêu Mộc cứng đờ, ngay sau đó, động tác càng thêm cuồng nhiệt.

      Đỉnh Phong ngừng tiếp tục cố gắng, tiếp tục làm mưa làm gió trong ngực , xoa xoa hai hạt đậu , nhàng vân vê.

      Tiêu Mộc đột nhiên ngừng lại, nâng mắt phượng nhìn Đỉnh Phong, : “Đỉnh Phong, được.”

      Đỉnh Phong sững sờ, mở to mắt tròn nhìn chàng trai trước mắt, : “Tiêu Mộc, em chẳng qua chỉ là thích , muốn gần gũi với , nếu như là do em tự mình đa tình ... chúng ta ...”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc tối sầm lại: “ cũng muốn gần gũi với em, nhưng chúng ta có...” dừng lại, tiếp nữa.

      Đôi mắt của Đỉnh Phong chợt sáng lên, vội vàng xuống giường, chạy đến chỗ vali của mình, lấy ra hộp jissbon, sau đó chạy về, nằm xuống giường, đặt hộp jissbon vào trong tay Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, đột nhiên nở nụ cười.

      ra là em chuẩn bị trước rồi.”

      Đỉnh Phong đỏ mặt, : “Cởi quần áo mau lên.” Vừa vừa bắt đầu cởi đồ tắm người mình ra.

      Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong gấp gáp như vậy có chút dở khóc dở cười.

      Đỉnh Phong rất nhanh cởi sạch quần áo, sau đó đè Tiêu Mộc xuống dưới thân mình, giọng điệu hệt như nữ vương: “Em muốn ở !”

      Đôi mắt phượng của Tiêu Mộc bắt đầu lăn tăn gợn sóng, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm.

      Đỉnh Phong khom người, dùng môi mình hôn lên lồng ngực của Tiêu Mộc.

      Đỉnh Phong vừa dùng môi lướt lồng ngực của Tiêu Mộc vừa cảm thán, da thịt của giống như khối bạch ngọc, cơ bụng săn chắc làm cho vóc dáng của càng thêm hoàn mỹ.

      Đỉnh Phong le lưỡi, bắt đầu liếm vào hai điểm màu hồng sậm, khẽ vòng vòng, vô cùng khiêu gợi.

      Ánh mắt của Tiêu Mộc càng lúc càng tối sầm, đột nhiên xoay người đè xuống dưới thân.

      Đỉnh Phong hét lên: “Em muốn ở .”

      Ánh mắt của Tiêu Mộc mang theo chút mông lung, chậm rãi cúi đầu, dịu dàng hôn lên cổ .

      Bàn tay ấm áp nhàng vuốt ve thân thể .

      Hơi thở trong lành ấm nóng phả vào cổ khiến cho Đỉnh Phong hồi thần lại, cảm giác cơ thể mình ngừng run rẩy.

      Đôi môi mềm mại chạm vào làn da của lại giống như mang theo dòng điện, khiến tê dại đến khó nhịn.

      Đầu lưỡi trơn mềm ướt át trêu chọc vành tai , khẽ vẽ vài vòng bên trong, loại kích thích mãnh liệt như vậy khiến người ta muốn hét lên.

      Đỉnh Phong cắn chặt môi, thế nhưng thanh nức nở khó chịu vẫn bật ra khỏi miệng.

      cúi đầu, ngậm lấy nụ hồng trước ngực , nhàng mút vào, rồi lại dùng răng khẽ cắn cái.

      Đỉnh Phong cảm thấy trước ngực ướt át, còn có luồng nhiệt nóng bỏng chạy dọc toàn thân .

      Thân thể của tự chủ được mà bắt đầu run rẩy, bắt đầu co rút nhanh chóng, loại cảm giác này còn mang theo chút khó chịu, chút lạ lẫm, nhưng cũng mang theo chút khao khát.

      Bàn tay của bắt đầu túm chặt drap giường, cuối cùng lại vòng lên cổ , như muốn tìm điểm tựa cho mình.

      Môi của lại bắt đầu dạo chơi cơ thể , nhen nhóm lên ngọn lửa bị đè nén ở bên trong cơ thể.

      Cảm thụ tư vị tình dục khó nhịn khiến ngón tay bấm sâu vào lưng .

      Ánh nắng chói chang giữa trưa hè xuyên qua khe hở của rèm cửa hắt vào trong căn phòng, thân thể hai người ánh lên màu vàng nhạt.

      Ánh mặt trời chói lòa, mồ hôi ướt đẫm, tiếng thở dốc kịch liệt, đủ loại hình ảnh, tất cả đều ngưng đọng, trở thành hồi ức vững vàng nhất.

      Tư vị của dục vọng bao trùm xung quanh bọn họ, phá vỡ tầng lý trí mỏng manh cuối cùng còn sót lại.

      Đỉnh Phong gắt gao ôm lấy cơ thể ấm áp của , lại hơi ưỡn người, như muốn nhiều hơn thế nữa.

      Mà Tiêu Mộc cũng ở sát ranh giới ý loạn tình mê, dùng toàn bộ sức lực, muốn đem khảm sâu vào trong cơ thể mình.

      Những khớp xương nổi mu bàn tay trắng nõn, bắt đầu chậm rãi cởi quần lót của .

      Đỉnh Phong cũng nâng người phối hợp với , để cởi bỏ chướng ngại cuối cùng.

      Giờ phút này, toàn thân hoàn toàn trần trụi.

      Tiêu Mộc vươn tay với lấy hộp jissbon bên cạnh.

      Đỉnh Phong liếc mắt nhìn trộm vật nào đó sắp sửa tiến vào trong cơ thể mình.

      Nó, rất đẹp.

      Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, môi mỏng khẽ cong lên, sau đó lại tiếp tục lưu luyến da thịt của , mỗi nụ hôn đều nhen nhóm lên chút lửa nóng, cuối cùng lại lan ra toàn thân, thiêu đốt tất cả mọi lý trí.

      Trong bóng tối, Đỉnh Phong vẫn vòng tay ôm lấy cổ , tựa như bám lấy thanh gỗ duy nhất giữa cơn sóng lớn.

      Mồ hôi thấm ướt hai thân thể, từng tia nắng lười biếng hắt lên màu vàng nhạt.

      Chân tay quấn quýt, ôm hôn lẫn nhau, da thịt nóng hổi cũng áp sát vào nhau.

      Rốt cuộc, lúc cảm nhận được đau đớn, Đỉnh Phong và Tiêu Mộc thuộc về nhau.

      Bởi vì đau đớn, bởi vì mừng rỡ, bởi vì đủ mọi loại lý do mà đôi mắt của Đỉnh Phong lại dâng lên tầng nước mắt.

      Mắt phượng của tràn ngập sương mù, gò má ửng đỏ, trán còn xuống vài giọt mồ hôi, hòa cùng động tác bên trong cơ thể mà khẽ thở ra hơi nhàng thoải mái.

      Thế giới trước mắt đều trở nên mê loạn.

      Mà cơn mê loạn này kéo dài đến tận chiều hôm đó...
      Last edited by a moderator: 16/3/16
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :