1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má nó, Dương Đỉnh Phong! - Đại Ôn (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Đồ phá hoại phải bị đánh.

      Thời tiết bắt đầu ấm dần lên, ánh mặt trời rơi thân người mặc dù cản được hoàn toàn lạnh lẽo nhưng cũng làm người ta cảm thấy thoải mái hơn.

      Đỉnh Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

      hai năm rồi, ròng rã hai năm.

      Lần đầu tiên nhìn thấy bị cặp mắt xinh đẹp đó hấp dẫn. Lần thứ hai nhìn thấy , là học sinh đại diện lên phát biểu trước toàn trường, tỏa sáng như là bạn đồng hành với làm cho trở thành người gần như hoàn mỹ. Người đứng bên cạnh khen ngợi giống như vị thần, vừa mới bắt đầu có lẽ chỉ đơn thuần là sùng bái nhưng bất tri bất giác phần tình cảm này giống như là độc dược ăn vào sâu tân xương tủy, ăn mòn cả người .

      Từ từ, đến gần , hiểu về .

      lạnh lùng như chính vẻ ngoài của nhưng vì thế mà cảm thấy thất vọng mà càng muốn lại gần hơn.

      ra từ trong nội tâm vẫn cảm thấy mình xứng với , cho dù Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi luôn là phải bắt lấy nhưng chưa hề làm chuyện như vậy. Chỉ bởi vì cảm thấy xứng với .

      vừa vừa nghĩ.

      “Này, trái dưa hấu”. Trước mặt đột nhiên có giọng nữ giễu cợt chanh chua, công thêm với gương mặt xinh đẹp, đúng là châm chọc.

      Ánh mắt Đỉnh Phong nhìn vào mấy nữ sinh đứng trước mặt mình, cau mày định tránh qua họ.

      Trương Hân chặn Đỉnh Phong lại, nhướng mày hỏi. “Sao thế? sợ muốn chạy à?”.

      Đỉnh Phong nhếch môi, bình tĩnh . “ phải, bởi vì tớ nhìn thấy đàn COW, tớ cảm thấy mình phải có lòng mến động vật nên phải nhường đường cho đàn COW đó”.

      Lần này Trương Hân lại hề nổi giân, ngược lại nở nụ cười. “Vậy sao? Đỉnh Phong, đúng ? Cậu phải biết rằng cậu chọc vào tôi chuyện thể kết thúc dễ dàng như vậy đâu”.

      Đỉnh Phong nhướn mày. “Cho nên? Cậu muốn đánh nhau sao?”.

      Trương Hân duỗi tay ra khẽ vô vỗ gương mặt Đỉnh Phong: “Cậu đúng là đồ ngu xuẩn, cậu cảm thấy người như cậu có thể đứng bên cạnh Tiêu Mộc sao? Người như cậu trong đám đông rất lễ lẫn vào trong đó. Có phải xem tiểu thuyết nhiều nên tư xuân , cảm thấy rằng Tiêu Mộc thích thứ người như cậu?”.

      Đỉnh Phong cười cười. “Đúng là tôi đây có lẽ phải là loại người xứng với Tiêu Mộc, nhưng nếu như chúng ta bàn về vấn đề hợp hay tôi nghĩ rằng bạn COW càng có khả năng………”. nhướn mày, gương mặt tròn trịa hề có ngượng ngùng hàng ngày. “Bạn học COW, bạn nghĩ thế nào?”.

      Có lẽ trong mỗi con người đều có hai hoặc nhiều hơn hai nhân cách. Đỉnh Phong ngượng ngùng, nụ cười của Đỉnh Phong hay mềm yếu của đều được biểu trước những người mà quý. Cũng là như vậy, tự ái của , kiêu ngạo của , cốt khí của , cho dù ở loại tình huống như thế này cho phép lộ chút sợ hãi nào.

      Trương Hân cười ha hả. “Có lẽ cậu vẫn hiểu tình trạng của cậu bây giờ, từ đầu tôi muốn cho cậu biết tay rồi, cậu nghĩ rằng cậu bình mà trở về à?”. Đôi mắt ta hung ác, tát cái mạnh vào mặt Đỉnh Phong.

      Mặc dù Đỉnh Phong phản ứng kịp thời nhưng vẫn bị tát vào mặt.

      “Các cậu còn đứng đó nhìn làm gì, giúp tôi trừng trị cậu ta”. Trương Hân giân dữ với mấy nữ sinh đứng đằng sau.

      Mấy nữ sinh kia vừa nghe lên, cùng Trương Hân kéo Đỉnh Phong vào trong góc.

      Đỉnh Phong cũng phải là nữ sinh cường hãn mạnh mẽ như trong tiểu thuyết, cũng có khả năng lấy địch mười. Trong toàn bộ quá trình đều ôm chặt đầu để bảo vệ đầu.

      bị đánh khoảng hơn mười phút.

      Trừ Trương Hân ra tay nặng nhất, ta đánh như muốn đạp gãy xương , những nữ sinh khác cũng chỉ bấu hoặc giựt tóc mà thôi.

      Đây cũng phải là phim thần tượng nên có ai trùng hợp qua nơi này, đúng lúc cứu giúp Đỉnh Phong.

      Lúc Trương Hân bỏ còn câu. “Cậu cũng biết ba tôi là ai chứ? Với gia đình cậu có thể làm gì tôi, căn bản là thể làm gì cả. Nếu như lần sau muốn bị tôi đánh nhìn thấy tôi cụp đuôi mà chạy nhé”.

      Bước chân xa dần.

      Đỉnh Phong dựa tường đứng lên, cầm điện thoại lên bấm 120.

      Ánh mắt bắt đầu mơ hồ, nhếch miệng.

      ngờ lần này Trương Hân lại quyết tâm như vậy, đánh mạnh như vậy.

      Trong lúc ngã xuống, nghĩ như vậy.

      ………….

      Khi tỉnh lại đùi bị bó thạch cao, toàn thân đều là vết bầm xanh tím, chỉ động cái là cả người đều đau.

      Dương Đán ngủ bên cạnh giường bệnh, tay còn cầm tay , tóc tai loạn hết cả lên, bên dưới hốc mắt cũng có vệt thâm đen trũng sâu.

      Đỉnh Phong muốn khóc, cho đến bây giờ cho dù bị Trương Hân đánh như thế nào cũng thấy hối hận nhưng mà….. Khi Đỉnh Phong nhìn thấy Dương Đán lo lắng cho mình như vậy, lại nhịn được muốn rơi lệ.

      cánh tay của đeo băng, Đỉnh Phong dùng góc chăn lau sạch nước mắt.

      Có thể do động tác của hơi lớn, lông mi của Dương Đán giật giật, rất nhanh ông mở mắt ra.

      Nhìn thấy Đỉnh Phong tỉnh phản ứng đầu tiên của Dương Đán chính là ôm và gào khóc. “Đỉnh Phong, rốt cuộc con cũng tỉnh rồi, con hôn mê hai ngày nay rồi, ba rất lo lắng cho con”.

      Đỉnh Phong bất đắc dĩ vỗ vỗ bờ vai Dương Đán . “Ba, con sao, đợt vừa rồi con thức đêm nhiều, nhân cơ hội này con phải nghỉ ngơi đủ”.

      Dương Đán lau khóe mắt, tin tưởng. “ sao? Ba còn nghĩ rằng con trở thành người thực vật”.

      đầu Đỉnh Phong đầy vạch đen. “Ba, ba tin con, con yếu như vậy đâu”.

      Dương Đán nhìn gương mặt Đỉnh Phong, người đàn ông lớn như vậy mà lại khóc òa lên. “Con rất đau đúng ? cho ba biết, là ai làm? Ba nhất định phải tìm cảnh sát đến bắt kẻ đó lại. Đỉnh Phong của ba, rất đau đúng ? Ba nhìn cũng cảm thấy là đau”.

      Đỉnh Phong ôm chặt Dương Đán, vui mặt trong cổ Dương Đán, khóc nức nở. “Ba, ba đừng như vậy nữa, con muốn giả bộ kiên cường chút mà cũng được rồi”.

      “Đỉnh Phong…. Hu hu……”.

      ……………

      Vì vậy khi Diêu Bội Chi, Lý Gia Nhạc và cả Tiêu Mộc vào nhìn thấy Dương Đán và Đỉnh Phong ôm nhau khóc.

      “Đỉnh Phong, cậu sao chứ?”. Lý Gia Nhạc để giỏ trái cây tủ, khi nhìn thấy Đỉnh Phong như vậy hốc mắt đỏ ửng lên.

      Đỉnh Phong sụt sịt mũi, “ có việc gì, mình làm mọi người lo lắng rồi”.

      Bội Chi vọt tới, đôi mắt đầy lửa giận, hỏi. “Có phải là do Trương Hân làm ? Cậu ta còn đánh cậu thành như thế này? Cậu ta đúng là muốn sống nữa mà!”. Nhìn những vết thương của Đỉnh Phong, hốc mắt cũng đỏ lên. “Tớ biết ngay mà, tớ nhất định để yên cho Trương Hân đâu!”.

      Dương Đán lau nước mắt nước mũi hỏi. “Là Trương Hân đánh Đỉnh Phong nhà chúng ta thành như vậy sao?”.

      Bội Chi nhìn Đỉnh Phong, thấy phản bác lại . “Nhất định là cậu ta”.

      Dương Đán nước mắt ròng ròng . “Tại sao bé ấy lại đánh Đỉnh Phong nhà chúng ta? Trước giờ Đỉnh Phong vẫn rất biết điều mà”.

      Bội Chi với Dương Đán. “Chú, chú đừng lo lắng, Trương Hân nghĩ rằng cậu ta có người ba làm bộ trưởng quân khu ngon lắm à, có là như vậy ?”. Đôi mắt hơi dậy sóng, “Cứ chờ xem”.

      Sau khi Đỉnh Phong dỗ dành Dương Đán và Lý Gia Nhạc khóc mới nhìn thấy Tiêu Mộc đứng ở bên.

      mặc bộ áo khoác đen, khuôn mặt trắng nõn như dát lớp băng, ánh mắt như tranh thủy mặc nhìn vào vết thương của Đỉnh Phong, khóe miệng vẫn mím chặt.

      Đỉnh Phong nhìn , đột nhiên muốn nhìn xem bộ dạng bây giờ của mình thế nào, nhất định là rất xấu, gương mặt vốn tốt giờ còn sưng lên như thế.

      Bội Chi thấy vậy nháy mắt với Lý Gia Nhạc, rồi với Dương Đán. “Chú à, chú ra ngoài với bọn cháu, cháu cho chú biết số chuyện về Trương Hân”.

      Dương Đán xoa khóe mắt, dặn dò Đỉnh Phong. “Ba ra ngoài chút, con cẩn thận nhé”.

      Ba người vừa khỏi, căn phòng yên tĩnh hơn rất nhiều.

      Đỉnh Phong cảm thấy ánh mắt Tiêu Mộc vẫn rơi người mình, giống như bị kim đâm, làm đứng ngồi yên. nở nụ cười, . “Tiêu Mộc….”.

      Tiêu Mộc từ từ đến bên cạnh, để bình giữ ấm vẫn cầm trong tay xuống, lấy cái bát ra, đổ canh bên trong bình ra bát.

      Mùi thơm lan khắp phòng bệnh.

      Tiêu Mộc vẫn câu nào, đưa chén đến tay Đỉnh Phong.

      Đỉnh Phong sững sờ vội vàng giư lấy. “Cảm ơn!”. cầm bát canh uống hết.

      “Ăn rất ngon, đây là canh chú Tiêu làm sao?”. Đỉnh Phong uống xong mới hỏi.

      Tiêu Mộc lắc đầu . “Là mẹ nấu, mẹ nghe em phải vào viện nên nấu bảo đưa đến”.

      Trong mắt Đỉnh Phong lóe ánh sao. “Dì chỉ xinh đẹp mà còn nấu ăn rất ngon”.

      Tiêu Mộc gì.

      khí lại đông cứng lại.

      “Em………”. Giọng Tiêu Mộc vang lên, “Lần nay em thi rất tốt, tổng kết thành tích thành phố A có mười giải, có năm người giải nhì, em được giải nhì”.

      Đỉnh Phong giật mình. “ sao? Vậy Trương Cường Quân có ?”.

      Tiêu Mộc lắc đầu. “Em hỏi Bội Chi , lần này ấy được giải ba………”. dừng lại chút. “Lần này Trương Cường Quân bạo hoa cúc của hai người rồi”.

      “………”. Vẻ mặt Đỉnh Phong lúc này như bị táo bón, chưa bao giờ nghĩ đến Tiêu Mộc có thể những lời này.

      “Đây là bài học mấy hôm nay……. Em ôn tập cho tốt”. Tiêu Mộc cũng tiếp.

      “Được”. Đỉnh Phong lên tinh thần, hưng phấn .

      “Vậy trước”. Tiêu Mộc .

      ra Đỉnh Phong muốn nhưng vẫn . “ , bye bye, em mau khỏe thôi”.

      “Ừ…..”.

      Tiếng bước chân càng ngày càng xa.

      Đỉnh Phong chui vào chăn, đau đớn người càng lúc càng đau.

      Nhưng mà tại sao lúc Tiêu Mộc ở đây, lại hề cảm thấy đau đớn chút nào?

      Cupid, ngươi đúng là tiểu tinh dày vò người.Chương 28: Ôm hôn nhiệt tình

      Trong lúc nghỉ ngơi chờ cho vết thương lành hẳn, Đỉnh Phong lại phải tiếp đón người mà đặc biệt muốn gặp mặt nhất —— Từ Sinh.

      Từ Sinh mặc bộ âu phục công sở, nhưng nhãn hiệu của nó vẫn như cũ để lộ ra cái bản chất ‘Phú nhị đại’ của ta, đôi mắt hoa đào cực kỳ mê người, chớp chớp nhìn Đỉnh Phong: “ ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.”

      Đỉnh Phong cũng thèm cho ta sắc mặt tốt, đáp lời: “Tôi cũng ngờ, quý ngài lại rảnh rỗi mà đến đây thăm tôi.”

      Từ Sinh đặt bó hoa trong tay xuống, hơi nghiêng mặt về phía , nhíu mày : “Thầy giáo đến thăm học sinh của mình chẳng lẽ được sao?”

      Đỉnh Phong hừ lạnh: “Chồn cáo đến chúc tết gà!” [1]

      Từ Sinh nheo nheo đôi mắt hoa đào, môi mỏng khẽ giương lên: “Phải ?”

      Đỉnh Phong quay đầu chỗ khác, thèm để ý đến ta nữa.

      cho rằng tôi bỏ cuộc sao?” Đôi mắt xinh đẹp của Từ Sinh khẽ cong lên, khuôn mặt nho nhã tuấn tú lại mang theo chút ánh sáng tà mị.

      Đỉnh Phong sửng sốt: “ có ý gì?”

      Từ Sinh cười : “ thông minh như vậy, chắc cũng hiểu được ý của tôi!”

      “Đỉnh Phong!!!” Dương Đán cầm hộp cơm tức tốc chạy vào, hưng phấn kêu lên, khuôn mặt thanh tú hé ra nụ cười: “SUN, em cũng tới đây sao?”

      Trong nháy mắt, Từ Sinh khôi phục lại nụ cười khiêm tốn: “Đúng vậy, giáo sư, nghe Đỉnh Phong nhập viện cho nên em tới thăm ấy chút.”

      Dương Đán nhìn Đỉnh Phong, : “Cám ơn em, bây giờ Đỉnh Phong cũng hồi phục rất tốt, sắp có thể xuất viện rồi!”

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh nhìn chằm chằm Dương Đán, có chút gợn sóng: “Nghe Đỉnh Phong bị nữ sinh cùng trường đánh, giáo sư, xin hãy yên tâm, em lấy lại công bằng cho Đỉnh Phong.”

      Dương Đán nghe xong, cười : “SUN, cám ơn em!”

      Từ Sinh đến bên cạnh Dương Đán, khoác tay lên vai ông, trả lời: “ có gì đâu, giáo sư, em cũng coi Đỉnh Phong giống như em mình mà thôi!”

      Đỉnh Phong nhìn thấy Từ Sinh khoác tay lên vai Dương Đán, trợn mắt nhe răng.

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh khẽ híp lại: “Giáo sư, em còn có chút việc, em trước nhé!”

      Dương Đán gật đầu: “SUN, hẹn gặp lại!”

      “Đỉnh Phong, tôi đây, hy vọng em sớm bình phục!” Từ Sinh cười cười nhìn Đỉnh Phong, đôi mắt hoa đào khẽ nheo lại, tia tà mị len lỏi nơi đáy mắt.

      Đỉnh Phong cũng đáp lời.

      Dương Đán nguyên nhân, lại tò mò hỏi: “Đỉnh Phong, con muốn ăn cơm rồi sao? Hôm nay cơm ngon lắm, ra . . .baba ăn ở ngoài trước rồi.”

      Đỉnh Phong cũng giống như lúc trước, cứ bắt Dương Đán cái gì cũng phải rập theo khuôn phép nữa, chỉ nhàn nhạt : “Ba, ba cứ để ở đó rồi mau chuẩn bị dạy , cần lo cho con đâu!”

      Tính tình chậm chạp của Dương Đán phải ngày ngày hai mà thành, ông đặt hộp cơm lên bàn rồi dặn dò Đỉnh Phong: “Tranh thủ lúc còn nóng hãy mau ăn , baba dạy đây, nếu vẫn còn đói con hãy nhờ chị y tá mua thêm nhé.”

      Đỉnh Phong uể oải : “Vâng!”

      Mấy tháng nay, bởi vì lo lắng chuyện thi cử và chuyện lễ hội văn nghệ khiến cho quên mất mối tai họa ‘Từ Sinh’ này, nhìn Dương Đán vẫn cứ mờ mịt ngây ngô, nhiều lúc rất muốn hỏi câu ‘Ba, ba có biết rằng, ở trong mắt Từ Sinh, ba chính là miếng thịt béo hay ?’

      Cảm giác giống như là món bảo vật mà luôn nâng niu quý trọng, đột nhiên ngày, có người phát rồi cũng đem lòng thích nó vậy.

      Đỉnh Phong vẫn luôn cho rằng, Dương Đán là món bảo vật lớn nhất đời , cho dù có mẹ, nhưng cũng có thể khỏe mạnh mà lớn đến tận bây giờ.

      Dương Đán là món bảo vật tốt nhất mà trời cao ban tặng cho , nhưng bây giờ Từ Sinh lại xuất , muốn cướp món bảo vật hiếm có này.

      Đột nhiên biết phải gì.

      . . . . . . . . .

      Sau khi vết thương lành, Đỉnh Phong quay trở về trường học, nghe được rất nhiều lời đồn đãi về Trương Hân, nghe hình như nhà trường muốn đuổi học ta. Bởi vì muốn con mình được ở lại trường, mà cha ta nhờ người đem bản khai trừ đổi thành bản kiểm điểm, nhưng lại có người báo lên Bộ giáo dục, mặc dù cuối cùng Trương Hân bị đuổi học, thế nhưng cha của ta lại bị giáng chức. Lại có tin đồn, phía , có người tạo áp lực, muốn lật đổ hết toàn bộ chức vị của ông ta.

      Đỉnh Phong biết là ai giúp mình, nhưng dù sao cũng chẳng phải là Bạch liên hoa, nghe thấy những tin đồn như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng.

      Ít ra mình cũng cần phài ra tay mà cũng có thể giải quyết được rồi.

      Trương Hân vẫn luôn tự hào về bối cảnh của gia đình mình, giờ còn được như vậy nữa, xem ta còn có thể kiêu ngạo thế nào?

      Đỉnh Phong vừa bước tới phòng học, đột nhiên có mấy người bỗng dưng vọt tới, suýt chút nữa nhào lên cả người .

      Đôi mắt phượng của Lý Gia Nhạc lóe lên tia mừng rỡ: “Đỉnh Phong, rốt cuộc cậu cũng đến trường rồi, chị đây nhớ cậu muốn chết, ai ngồi chung bàn với tớ, đơn quá!”

      Bội Chi bẹo má Đỉnh Phong, : “Xuất viện cũng báo trước tiếng, thiệt là, hôm nay tớ nhéo đỏ mặt cậu luôn!”

      Còn có mấy nữ sinh bình thường vẫn luôn có quan hệ tốt với nữa.

      Đỉnh Phong nhìn mọi người, nở nụ cười : “Chẳng phải là tớ vẫn còn rất tốt đó sao?”

      “Đúng vậy, rất tốt, rất tốt nha, mặt vẫn tròn như vậy!” Lý Gia Nhạc cười hắc hắc.

      “Trời ạ, Đỉnh Phong, tớ cảm thấy hình như cậu lên cân rồi!” Bội Chi nhíu mày, buông lời đả kích.

      Đỉnh Phong đứng im tại chỗ, quay vòng, rồi lại cúi xuống nhìn eo của mình, buồn bã : “Cậu tớ cũng phát , cậu cái tớ lại phát , hình như là eo to thêm vòng rồi.”

      Bội Chi ghé sát vào tai Đỉnh Phong : “Nếu cậu cứ tiếp tục béo lên như vậy, tớ tin rằng Tiêu Mộc chấp nhận cậu đâu!”

      “. . . . .Được rồi, tớ giảm cân mà.” Đỉnh Phong bất đắc dĩ .

      “Trương Cường Quân tới, tất cả về chỗ ngồi mau lên!” Cán bộ lớp lên tiếng nhắc nhở.

      Đỉnh Phong nhìn Bội Chi, khẽ : “Bội Chi, cám ơn cậu!”

      Diêu Bội Chi đương nhiên là hiểu được ý tứ của Đỉnh Phong, trước khi trở về chỗ ngồi, nhàng câu với Đỉnh Phong: “Chuyện này, cũng có công lao của giáo sư Từ và Tiêu Mộc ~”

      Đỉnh Phong sửng sốt, xách cặp trở về chỗ ngồi của mình.

      nghĩ tới Tiêu Mộc vẫn luôn nhìn mình bằng ánh mắt hờ hững như vậy, đối với bất cứ chuyện gì cũng để trong lòng, vậy mà lại làm như thế, bởi vì .

      Đỉnh Phong cười khúc khích.

      Chẳng qua là, Từ Sinh. . . . .

      ra là ta chỉ cho vui mà thôi.

      Tâm tình của Đỉnh Phong lại trở nên rối bời.

      . . . . . . . .

      Để có thể tiếp tục ở gần Tiêu Mộc, Đỉnh Phong cũng vì cuộc thi kết thúc mà bỏ buổi học thêm ngày chủ nhật.

      Hôm nay vẫn như mọi khi, sau khi kết thúc buổi học, Tiêu Mộc muốn tiễn trở về.

      Đỉnh Phong chút do dự liền đồng ý.

      Dọc theo đường , bọn họ vẫn tìm đề tài để chuyện, cũng có cảm giác tẻ nhạt, nhìn Tiêu Mộc và mình dần dần trở nên thân thiết, Đỉnh Phong đột nhiên nghĩ tới vấn đề, liền quay sang hỏi: “Tiêu Mộc, bây giờ chúng ta có thể coi là bạn bè đúng ?”

      Vốn cho rằng có để nhận được câu trả lời khẳng định, lại ngờ Tiêu Mộc hình như là bỏ quên mất , hề lên tiếng.

      Đỉnh Phong có chút thất vọng, cười cười tự giễu.

      cười mình ngây thơ, cho là chỉ cần chuyện với người ta mấy câu là có thể trở thành bạn bè, cho là người ta mới giúp mình việc có thể coi như bạn bè, suy cho cùng, cũng chỉ là xuất phát từ phía mà thôi.

      cảm thấy bầu khí xung quanh mình có chút buồn bực, xe vẫn còn chưa chạy tới cổng của tiểu khu bảo tài xế dừng lại.

      Đỉnh Phong cũng hề lời tạm biệt với Tiêu Mộc trực tiếp rời .

      hận cái tính cách này của mình.

      Bước con đường vắng vẻ, những tán cây che kín hơn nửa bầu trời, đột nhiên có tiếng động truyền đến bên tai, Đỉnh Phong quay đầu về phía phát ra thanh này.

      Vậy nên, trông thấy cảnh tượng hai người đàn ông ôm hôn nhau ở dưới bóng râm.

      người thân thể cao lớn, đè người vóc dáng thấp bé ở tường, cả hai đều mặc âu phục màu đen, nhìn mặt mũi thế nào.

      Hai người hôn nhau say đắm, ngay cả Đỉnh Phong bước vào cũng khiến cho bọn họ phân tâm.

      Đỉnh Phong chỉ cảm thấy đầu óc mình như nổ tung, là loại cảm giác gì.

      Chỉ thấy cái người vóc dáng cao lớn này, tại sao lại quen mắt như vậy?

      Đỉnh Phong vừa vừa nghĩ.

      “SUN, tôi muốn về, Đỉnh Phong sắp trở về rồi. . . . .” Giọng yếu ớt của tiểu thụ truyền đến, thanh còn mang theo chút hương vị thích thú, lại có chút cảm giác cấm dục.

      “Giáo sư, thầy ghét loại cảm giác này đúng ?” Tiểu công hôn rồi ngậm vành tai của tiểu thụ, đôi mắt hoa đào mang theo chút trêu đùa: “ ra thầy cũng thích em đúng ?”

      Tiểu thụ lên tiếng, nhưng tiếng thở dốc tiết lộ câu trả lời của trái tim .

      “SUN, tôi muốn .”

      Từ Sinh tà mị cười tiếng: “Vậy, thầy hãy hôn em cái, em để thầy .”

      Tiểu thụ đỏ mặt, lại nhón chân lên, nhàng hôn.

      “Sáng sớm mai, thầy hãy ở nơi này chờ em.” Từ Sinh nhịn được, đưa đầu lưỡi ra hôn sâu thêm chút.

      Tiểu thụ đỏ mặt khẽ gật đầu.

      “Vậy để em tiễn thầy đoạn đường.” Từ Sinh vòng tay ôm eo tiểu thụ, nhàng thổi hơi vào tai .

      “SUN. . . .em đừng như vậy. . . . .” Ánh mắt của tiểu thụ đột nhiên trông thấy người đứng cách đó xa, đôi mắt dần dần trợn to: “Đỉnh. . . .Đỉnh Phong. . . . .”

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh hơi lóe lên, nhưng lúc nhìn thấy Đỉnh Phong, lại giống như hề có chút kinh ngạc nào, khẽ cong lên khóe môi đỏ thắm, phảng phất như : “Tôi lấy được những gì tôi muốn!”

      Đỉnh Phong nhìn hai người bọn họ, rất xứng đôi, ngay cả ôm hôn mà cũng tự nhiên như vậy.

      *Gào thét*, có phải từ mấy tháng trước như vậy rồi hay ?

      ra là bỏ lỡ lâu như vậy, ha ha.

      Dương Đán, ngài được lắm.

      Đỉnh Phong từ từ xoay người lại, muốn rời khỏi nơi này, muốn ở lại nơi này dù chỉ là phút, nhìn hai người bọn họ, có cảm giác như mình bị châm chọc.

      “Đỉnh Phong. . . .Đỉnh Phong. . . .” Dương Đán vội vã đuổi theo, kích động muốn lời giải thích.

      Đỉnh Phong nhìn tay mình bị Dương Đán lôi kéo, gạt phăng tay ông, nhìn ông từng câu từng chữ: “ buồn nôn, ba cũng quá ghê tởm rồi.”

      Bàn tay của Dương Đán từ từ rũ xuống, đôi mắt đỏ lên giống như là sắp khóc đến nơi.

      Đỉnh Phong tài nào chịu nổi, bắt đầu điên cuồng bỏ chạy.

      nên để cho nhìn thấy cảnh tượng này.

      Đây ràng phải là ý muốn của , sao lại biến thành như vậy?

      Khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Mộc, tuyến lệ của đột nhiên bộc phát, bắt đầu khóc rống lên, nhớ lại cuộc sống từ trước đến nay, nghĩ, hình như cũng chỉ có lần này mình mới khóc nhiều như vậy.

      Tiêu Mộc hỏi vì sao.

      Bờ vai của trở nên ướt đẫm.

      Nỗi đau này của Đỉnh Phong, có lẽ, ai đó phải trải qua mới có thể hiểu được.

      Giống như là bị người thân nhất của mình phản bội.

      phải từng , chỉ thương mình , phải từng , chỉ thích nhất mình hay sao?

      Tại sao có thể như vậy?

      Tại sao?

      nâng tay che đôi mắt, nhưng nước mắt vẫn ngừng tuôn rơi.

      -------------
      Chú thích

      [1] Chồn cáo đến chúc tết gà (Hoàng thử lang cấp kê bái niên), nguyên văn: “Hoàng thử lang cấp kê bái niên, an hảo tâm” - Tạm dịch nghĩa: Chồn cáo đến chúc tết gà, giả vờ thân thiện để rắp tâm ăn gỏi.
      trạch nữPhan Hong Hanh thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30: Đánh cuộc quả dưa chuột

      “Cha........”. Đỉnh Phong kêu lên.

      Ánh mắt Dương Đán trợn to, lúc ông quay đầu lại thấy Đỉnh Phong, ông còn cảm thấy tin được, nhào tới chỗ Đỉnh Phong . “Đỉnh Phong, con trở lại rồi?”.

      Đỉnh Phong gật mạnh đầu, ôm lấy Dương Đán . “Ba, con về!”.

      Trong mắt Dương Đán vẫn còn nước mắt. “Trở lại là tốt rồi, ba ở cũng chỗ vơi SUN, con đừng lo lắng”.

      Đỉnh Phong lắc đầu cái, với Dương Đán. “Ba, cần, con hiểu, ba cần phải uất ức bản thân vì con”.

      Dương Đán . “ uất ức, Đỉnh Phong, con vẫn luôn là niềm hi vọng của ba, đây là việc mà ba phải làm, đáng ra chuyện này ba phải hỏi ý của con nhưng bây giờ mọi chuyện lại thành ra như thế này, tất cả đều là lỗi của ba”.

      Đỉnh Phong sờ sờ mái tóc Dương Đán, với ông. “Ba, ba đừng nữa, con cũng hy vọng vì con mà ba và Từ Sinh chia tay. Con muốn chuyện với Từ Sinh chút”.

      Dương Đán lắc đầu. “Đỉnh Phong, quan trọng, ba quyết định phải chia tay với SUN”.

      Đỉnh Phong trấn an ông. “Ba, con muốn chuyện với Từ Sinh chút, chuyện này thể mình ba quyết định được”.

      Từ Sinh tới, trong đôi mắt ta có tia rối loạn khó thấy, người cũng hề chỉnh tề sạch như trước kia. Tất cả những điều này đều là vì Dương Đán.

      Đỉnh Phong và Từ Sinh vào trong phòng sách.

      Từ Sinh . “Đỉnh Phong, toàn bộ những chuyện này đều là do tôi ép thầy Dương, tôi cũng hy vọng vì chuyện này mà em và thầy Dương đoạn tuyệt. Tất nhiên, tôi cũng thỏa hiệp với em, tôi thích Dương Đán, cho nên vĩnh viễn tôi buông tha cho thầy ấy”.

      Đỉnh Phong nhìn Từ Sinh, trong đáy mắt ta có tự tin làm cho đột nhiên hiểu ra, có lẽ người này thích nhất là Dương Đán.

      Vì Dương Đán, người này có thể đoạn tuyệt quan hệ với cha. Vì Dương Đán, mình mở công ty, vì Dương Đán từ Mĩ sang Trung Quốc.

      Tất cả những điều này đều chỉ vì người đó.

      Đỉnh Phong nghĩ, Dương Đán nếu như ba ở cùng chỗ với người này chắc hạnh phúc thôi.

      cúi đầu, khom nửa người bái Từ Sinh, . “Từ đến lớn, ba tôi vẫn luôn chăm sóc cho tôi, cho dù là việc gì nữa ông ấy vẫn luôn thỏa mãn tôi, chỉ cần là tôi , cho dù là hái sao trời ông ấy cũng liều mạng thực cho bằng được nguyện vọng của tôi. Tôi ích kỷ hưởng thụ tất cả những gì ông ấy làm cho tôi, cảm thấy rằng đó là chuyện mà ông ấy phải làm”.

      “Khi với tôi là thích ba tôi phản ứng đầu tiên của tôi là mọi thứ của tôi bị cướp . người hoàn toàn khác với tôi, tự tin vào bản thân mình, dáng vẻ như có thể chinh phục tất cả làm cho tôi cảm thấy ngay cả tình thân của tôi cũng thể nắm giữ được, Tôi lợi dụng thương của ba tôi, mệnh cho ông phải làm cái này, bắt ông phải làm cái đó. Ngay cả lời cự tuyệt ông ấy cũng chưa lần nào chỉ vì ông ấy nghĩ ông ấy thiếu tôi rất nhiều. Nhưng mà suy nghĩ kỹ chút ông ấy cũng chỉ là người bị hại mà thôi. thiếu niên mười mấy tuổi thân mình nuôi dưỡng đứa bé, nhất định là nội tâm của ông ấy cũng rất khổ, mồ côi mẹ cũng phải là từ nghe lọt tai cho lắm”.

      “Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ hỏi ông ấy xem ông ấy muốn gì, cần gì. Tôi chỉ mực nghĩ rằng ông ấy phải làm gì cho tôi. Ngày hôm qua tôi nghĩ thông suốt, cái mà ba tôi cần có lẽ chính là . Tôi tin rằng như ánh mặt trời tiến vào trong cuộc sống của ông. Tôi nhìn thấy lúc ông chuyện với , bộ dạng ngọt ngào như được ăn rất nhiều đường”.

      “Tôi nghĩ rằng có lẽ đúng như Tiêu Mộc , ích kỷ của tôi làm tổn thương người quan trọng nhất của tôi. Mà tôi muốn như vậy chút nào, tôi chỉ hy vọng ông ấy có thể vui vẻ mà tiếp tục sống. có thể cho ông ấy được hưởng cảm giác được , là thứ mà ông ấy cần nhất”.

      “Cho nên..........”. dừng chút, nước mắt rơi mặt đất. “Hãy thay tôi thương ông ấy tốt, để cho ông ấy cảm nhận được cái gì là tình , người tốt như ông ấy, giao cho ”.

      Từ Sinh từ từ lại gần , đỡ Đỉnh Phong dậy, nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của .

      “Em yên tâm, cho dù em tôi vẫn thương thầy Dương”.

      Đỉnh Phong dùng ống tay áo lau nước mắt, nghẹn ngào . “ cho phép làm cho cha tôi đau lòng, cho phép bắt cha tôi làm việc mà ông ấy muốn, cho phép để ông ấy tổn thương vì chuyện trong nhà các ........ Cuối cùng, tôi cho phép hai người ở cùng chỗ”.

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh lóe lên, vòng tay ôm lấy Đỉnh Phong, cái ôm này giống như là cái ôm của trưởng bối đối với người dưới mà mình mến, ta . “Yên tâm ”.

      Hai mắt Đỉnh Phong đẫm lệ nhìn nóc phòng.

      ..............

      Qua việc lần này, tình của Từ Sinh và Dương Đán cũng che giấu nữa.

      Từ Sinh đường hoàng vào ở trong nhà bọn họ.

      Đỉnh Phong khôi phục lại dáng vẻ trước kia, mặc dù thỉnh thoảng nhìn Từ Sinh và Dương Đán ở chung cũng cảm thấy kỳ cục nhưng vẫn tâm chúc phúc cho bọn họ.

      Tất nhiên, bí mật, và Lý Gia Nhạc, Diêu Bội Chi từng thảo luận qua xem ba và Từ Sinh rốt cuộc ai là công và ai là thụ?

      Ngoài ý muốn của , Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi đều đánh cuộc mười quả dưa chuột, rằng Từ Sinh là công còn Dương Đán là thụ.

      Đỉnh Phong run rẩy lông mày . “Lý Gia Nhạc, ràng hồi trước, khi Từ Sinh vừa
      đến, phải cậu và mình thống nhất Từ Sinh trời sinh là thụ sao? Đời này chỉ có thể nằm dưới thân của đàn ông ngừng lại , ngừng lại sao?”.

      Lý Gia Nhạc đáp lại. “Nhưng mà nhìn xem ba cậu là ai, người bình thường nhìn vào đều cảm thấy ba cậu là thụ có được !”.

      Đỉnh Phong tiếp tục run rẩy lông mày . “Cậu coi thường năng lực của ba tớ sao? Ngày trước ba tớ chỉ dùng phát pháo sinh ra tớ, cậu nghĩ rằng ba tớ yếu sao?”.

      Lý Gia Nhạc sờ cằm. “Cậu cũng đúng, ba cậu quả rất cường hãn”.

      Diêu Bội Chi nháy mắt, nghi ngờ . “Đỉnh Phong, tớ nghe cậu miêu tả thầy Từ là người có lòng chiếm giữ rất cao, là người tràn đầy tự tin, người cuồng mị, làm sao lại có thể là thụ được?”.

      Đỉnh Phong hỏi ngược lại. “Chẳng lẽ cậu cảm thấy gương mặt đó của Từ Sinh rất có bộ dạng của tiểu thụ sao?”.

      Diêu Bội Chi như chém đinh chặt sắt. “Nếu như so sánh như thế ba cậu lại càng giống hơn”.

      Vì vậy, Đỉnh Phong đặt Dương Đán là công, còn Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi đặt Từ Sinh là công, người thua phải thổ lộ với người trong lòng.

      Đỉnh Phong hỏi. “Tại sao tớ lại có cảm giác hình phạt này đưa ra nhằm vào tớ thế?”.

      Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi trăm miệng lời . “Cậu cũng ngốc lắm nhỉ, mỗi ngày bọn tớ nhìn cậu mà gấp muốn chết, cậu Tiêu Mộc là cọc gỗ, cậu chủ động, nếu còn tiếp tục như vậy lúc nào mới bắt đầu được hả?”.

      Cuối cùng, trưa hôm sau, Đỉnh Phong hỏi Dương Đán về vấn đề công và thụ.

      Mới đầu Dương Đán còn hiểu thế nào là công, thụ nhưng dưới giảng giải dạt dào của Đỉnh Phong, cuối cùng ông đỏ mặt . “SUN vẫn luôn dịu dàng”.

      Đỉnh Phong bị sét đánh ngoài khét trong sống, đây là gián tiếp thừa nhận mình là thụ sao?

      “Ba, ý của ba là ba bị áp…”

      Dương Đán đỏ mặt gật đầu.

      Đỉnh Phong bi tráng . “Ba, ba thể như thế được, ba có muốn nghiệm chứng chút xem rốt cuộc thầy Từ có ba , hay là sâu đậm ?”.

      Dương Đán mong đợi nhìn Đỉnh Phong hỏi. “Con có biện pháp gì sao?”.

      Đỉnh Phong thần thần bí bí bên tai Dương Đán. “Ba với thầy Từ, là để ba chọt ta cái nếu như ta muốn vậy ta ba đủ sâu”.

      Dương Đán đỏ cả lỗ tai gật đầu.

      Đêm đó, nhiều lần, tiếng kêu thảm thiết từ trong phòng truyền ra, sau khi Từ Sinh bị làm thụ, cắn răng nghiến lợi gọi tên người.

      “Dương! Đỉnh! Phong!”.

      Đỉnh Phong tự an ủi , cho dù thua cũng thể để Từ Sinh lớn lối ép Dương Đán suốt được.

      ………………

      Bây giờ là cuối tháng sáu, đến thời gian nghỉ hè.

      Mà Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi cầu Đỉnh Phong nhất định phải thổ lộ với Tiêu Mộc trong hè nay, nếu --

      Đừng trách họ cho toàn trường biết, có nữ sinh mặt tròn như trái dưa hấu thích Tiêu Mộc.

      Sau khi nghe được quyết định của các , Đỉnh Phong cực kỳ bi thương, giơ ngón tay cái lên. “Các cậu giỏi lắm, các cậu đúng là bạn bè tốt”.

      Hai người họ cùng . “Bạn bè hay trước khi chết cũng phải bắt cậu làm bia đỡ đạn”.

      Đỉnh Phong tức hộc máu.

      Diêu Bội Chi vẫy tấm vé, đưa cho Đỉnh Phong, . “Đừng là chị đây giúp cậu, kỳ nghỉ hè này Tiêu Mộc định tham gia trại hè, trải nghiệm cuộc sống trong núi sâu, tớ báo danh cho cậu, cậu cầm cái này là có thể tham gia”.

      Ánh mắt Đỉnh Phong sáng lên, hôn Diêu Bội Chi cái . “Tớ biết ngay mà, các cậu đúng là bạn bè tốt nhất”.

      Lý Gia Nhạc, Diêu Bội Chi. “………….”. Vừa rồi ai còn là các giỏi lắm!

      ………………

      Từ Sinh muốn cùng du lịch hè cùng Dương Đán nhưng Dương Đán lại phải chăm sóc cho Đỉnh Phong cho nên vẫn cự tuyệt Từ Sinh làm Từ Sinh tức giận nghiến răng.

      Bây giờ Đỉnh Phong muốn tham gia trại hè làm Từ Sinh sướng phát rồ.

      Lần này rốt cuộc có thể cùng Dương Đán song túc song phi rồi. [ha ha ha?]

      ……………..

      ngày trước khi tham gia trại hè, Đỉnh Phong trải qua cảm giác 2 giờ đêm mới ngủ, đem quần áo, đồ dùng, cái gì nên mang mang hết , vừa nghĩ đến Tiêu Mộc lại hưng phấn đến nỗi ngủ được.

      biết ngày mai khi Tiêu Mộc nhìn thấy có vẻ mặt như thế nào.

      cứ vậy ôm mơ ước đến từ hai giờ đến tận sáu giờ sáng.

      Đỉnh Phong đợi chuông báo thức kêu lên, thay quần áo thể thao màu xanh dương nhạt, ghim tóc đuôi ngựa, ăn bữa sáng sau đó tạm biệt Dương Đán, cõng ba lô bước lên cuộc hành trình trại hè “Lấy tỏ tình làm mục tiêu”.

      Lúc đến địa điểm tập hợp còn rất ít người.

      Dẫn đội trại hè lần này là giáo viên trong trường. Trước đó hình như người này từng nghe qua Đỉnh Phong và Tiêu Mộc ở tiết mục biểu diễn nghệ thuật, cho nên chỉ vào Đỉnh Phong hỏi. “Đây phải là em mặt tròn đạt được giải nhất trong cuộc thi biểu diễn nghệ thuật vừa rồi sao?”.
      Last edited by a moderator: 22/12/14
      tiểu Viên Viên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31:

      Đỉnh Phong khiêm tốn : “Còn rất kém, lúc đó chẳng qua là do hiệu quả thanh tốt mà thôi, thầy cần phải khích lệ em như vậy”.

      Thầy Lưu : “Em cũng đến tham gia trại hè này sao?”.

      Đỉnh Phong gật đầu cái : “Em còn cần thầy dạy dỗ nhiều, em chưa tham gia trại hè lần nào, biết phải làm thế nào”.

      Thầy Lưu cười ha ha: “ có việc gì, có việc gì”.

      “Em thưa thầy, …………”. Đỉnh Phong nhìn xung quanh chút, hỏi, “Lần này tham gia trại hè có bao nhiêu người?”.

      Thầy Lưu sờ cằm , “Nếu thầy nhớ lầm phải có mười ba người”.

      Con số “13” ở nước ngoài là biểu tượng cho điềm xấu, Đỉnh Phong lại hỏi, “Chúng ta đến đâu vậy?”.

      Thầy Lưu trả lời, “Là ngọn núi lớn xa thành phố C”.

      Đỉnh Phong mở to mắt hỏi, “Núi lớn?”.

      Thầy Lưu cúi người, thần thần bí bí : “ gạt em, từ xưa có rằng ngọn núi đó thường xuyên có quỷ quái ”.

      Cả người Đỉnh Phong run lên, “Thầy, sao?”.

      Thầy Lưu lại gần, , “Nghe , ở đó có mầy trăm thi thể đầu, cần đến ban đêm cũng có……..”.

      Đỉnh Phong ghé sát tai vào.

      “A ——”. Thầy Lưu đột nhiên hét lớn tiếng.

      Đỉnh Phong bị dọa sợ, nhảy đứng tại chỗ.

      Thầy Lưu ôm bụng cười ha hả.

      Đến lúc đó Đỉnh Phong mới hiểu được là mình bị đùa, bất đắc dĩ , “Thầy, thầy làm như vậy làm em sợ, là……..”.

      Thầy Lưu vội vàng giải thích: “Đừng để ý, đột nhiên thầy muốn đùa chút thôi, nhưng mà thầy cũng gạt em, ngày trước ở đó đúng là đào được rất nhiều thi thể đầu”.

      Đỉnh Phong run run: “Vậy tại sao chúng ta còn đến đó?”.

      Thầy Lưu vuốt cằm , “ ra tuyến đường đều do thầy đặt ra, từ đến lớn thầy đều có ý muốn thăm thú ngọn núi lớn đó, bây giờ có em cùng, làm sao lại ”.

      Đỉnh Phong: “……….”. Mệt cho thầy còn làm gương sáng cho người khác!!!!

      Thầy Lưu tiếp tục vuốt cằm , “Thầy nhớ lúc đăng ký, hình như còn có hoa khôi của trường khác phải”.

      Đỉnh Phong: “Vậy làm sao?”.

      Thầy Lưu rất nghiêm túc : “Chẳng lẽ em chưa từng xem qua tiểu thuyết tình thầy trò à? Thầy cảm thấy, nhìn thầy như thế này nhất định mê đảo được hoa khôi của trường khác”.

      Đỉnh Phong vỗ vai thầy: “Thầy nghĩ nhiều rồi”.

      Thầy Lưu hề để ý lời của , “Em tên là Đỉnh Phong đúng ? Thầy nghĩ ra em cũng bị thầy quyến rũ, bây giờ em khuyên thầy như thế vì hy vọng thầy bị hoa khôi trường khác cướp đúng ? Nhưng mà em hợp khẩu vị với thầy, thầy thích khuôn mặt trái xoan”.

      Đỉnh Phong: “…………”. Thầy có phải giáo viên thể dục ? Thầy là đến ném bom đúng ?

      “Lần này tham gia trại hè hình như còn có học sinh giỏi của lớp 5, hình như tên là Tiêu Mộc?”. Thầy Lưu sờ cằm .

      “Đúng, chính là bạn học sinh biểu diễn tiết mục nghệ thuật cùng em”. Đỉnh Phong .

      như vậy, thầy cảm thấy cậu ấy rất có phong phạm của thầy năm xưa nhưng mà khí chất kém xa”. Thầy Lưu trịnh trọng .

      Đỉnh Phong: “………”. Thầy, thầy đủ rồi đó!

      Rốt cuộc những vị cứu tinh cũng xuất , các bạn học cũng tham gia trại hè lần lượt tới.

      Đỉnh Phong phải mình chịu đựng ông thầy.

      Nhưng mà tại sao Tiêu Mộc chưa tới?

      Nếu như theo đúng khái niệm đúng giờ của phải đến sớm hơn nhiều chứ?

      Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây sao?

      Đỉnh Phong nhìn đồng hồ đeo tay, ngồi chồm hổm mặt đất chờ Tiêu Mộc.

      Thầy Lưu tốt bụng nhắc nhở, “Đỉnh Phong, ở đây cho phép đại tiểu tiện lung tung, nếu như em muốn toilet em có thể 100m rồi quẹo trái, lúc đó em có thể thấy bụi hoa. Trước kia thầy cũng giải quyết như vậy”.

      Đỉnh Phong: “……..”. Em nhà thầy, con mắt nào của thầy thấy em muốn toilet hả?

      cúi thấp đầu, tâm trạng như đưa đám, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Mộc đến?

      xoa xoa khuôn mặt tròn của mình, nhắm mắt lại, cầu khấn trong lòng: “Nhất định phải đến, nhất định phải đến, nhất định phải đến………….”.

      Lúc mở mắt ra nhìn thấy đôi giày đá bóng màu lam kiểu mới nhất.

      Đỉnh Phong ngẩng đầu lên, ánh mặt trời rơi mặt, nhìn thấy gương mặt xinh đẹp lạnh nhạt của Tiêu Mộc.

      : “ suy nghĩ gì thế?”.

      Đỉnh Phong nhảy lên, giả bộ ngạc nhiên với : “Tiêu Mộc, cũng tham gia trại hè sao?”.

      Tiêu Mộc gật đầu cái.

      Hôm nay mặc bộ quần áo thể thao Adidas Clover, cả người nhìn rất nhàng khoan khoái.

      “Hì hì, ba em và Từ Sinh du lịch, mình em bị ném ở nhà cho nên em rảnh rỗi có việc gì làm, báo danh tham gia trại hè”. Đỉnh Phong .

      [Dương Đán nước mắt ròng ròng: Đỉnh Phong, con dối, ràng

      là con phải tham gia trại hè cho nên ba mới đồng ý du lịch với Từ Sinh.]

      [Từ Sinh: nằm cũng trúng đạn sao?]

      Tiêu Mộc đeo ba lô lên lưng, với Đỉnh Phong: “Phải tập hợp rồi”.

      Hai người vào trong đoàn người, xếp thành hàng cùng những người khác.

      Thầy Lưu đếm nhân số, tự nhủ: “ phải là có 13 người sao? Tại sao chỉ có 12 người đến?”.

      Tiêu Mộc mở miệng : “Có người thể tới”.

      Thầy Lưu gật đầu cái: “Vậy trước tiên các em hãy kiểm tra hành lý của mình, bỏ sót thứ gì, lều và các đồ vật khác thể quên”.

      Đỉnh Phong soát lại balo vai, cái gì nên cầm cũng cầm, còn mang theo nhiều bánh biscuit và chocolate.

      Thầy Lưu đợi vài phút rồi : “Nếu mọi người quên thứ gì quan trọng lên xe thôi”.

      Đỉnh Phong với Tiêu Mộc: “Chúng ta ngồi cùng nhau ”.

      Tiêu Mộc gật đầu cái, gì.

      Hai người hẹn mà cùng chọn ngồi ở vị trí ở phía sau chút, Đỉnh Phong ngồi trong, Tiêu Mộc ngồi ngoài.

      Lúc xe còn chưa khởi hành, hai nữ sinh ngồi trước mặt bọn họ nghiêng đầu , “Chào các bạn ˜”.

      Đỉnh Phong nheo mắt : “Xin chào”.

      Tiêu Mộc vốn phải là người tự thân, mắt nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ, hoàn toàn để ý xem vừa rồi có người chuyện hay .

      Hai nữ sinh cũng gì.

      người trong đó có cái cằm nhọn, bộ dáng giống những mỹ nữ cổ điển, bạn tự giới thiệu: “Mình là Triệu Đồng, mười mấy ngày trại hè xin chỉ giáo nhiều hơn”.

      bạn khác có mái tóc dài đến eo, ánh mắt trong veo, giống như đôi mắt thỏ khả ái, bạn : “Mình là Hứa Kha”.

      Khi hai người tự giới thiệu, ánh mắt đều nhìn vào Tiêu Mộc.

      Đỉnh Phong trả lời: “Mình là Dương Đỉnh Phong….”. Lại nhìn Tiêu Mộc, giúp giới thiệu: “ ấy là Tiêu Mộc”.

      Hứa Kha mở to hai mắt, to: “Oa, làm sao ba cậu lại có thể đặt được cái tên này, độc đáo”.

      Triệu Đồng vỗ tay Hứa Kha, : “Hứa Kha biết , cậu đừng để ý”.

      Đỉnh Phong khoát tay : “ sao, ra tên của mình rất đơn giản, ba mình là Dương Đán, là người Mỹ gốc Hoa, nhưng ông ấy là người mê tiểu thuyết kiếm hiệp, ông vẫn có giấc mộng võ hiệp nhưng bất đắc dĩ, điểm thể dục của ông chưa bao giờ đạt đủ tiêu chuẩn. Vì vậy ông đặt toàn bộ hy vọng vào mình, đặt tên cho mình là Đỉnh Phong, hy vọng mình có thể trở thành người mà có thể leo lên đỉnh núi. Nhưng ông ấy quên mất chuyện, là mình là con , hai là ông ấy họ Dương”.

      Triệu Đồng và Hứa Kha cười tiếng: “Ba cậu vui tính”.

      Đỉnh Phong : “Đúng vậy, hơn 30 tuổi rồi mà còn như đứa trẻ”.

      Triệu Đồng : “Chả bù ba mình, ba mình nghiêm túc muốn chết, nếu như bậy hay làm sai việc gì đều mắng mình trận”.

      Hứa Kha lắc đầu cái, ánh mắt trong suốt vương chút bi thương, “Mỗi lần ba mình uống say đều đánh người”.

      khí lạnh xuống, Hứa Kha nhìn hai người, khẽ mỉm cười, “Đó là chuyện trước kia rồi”.

      Triệu Đồng nhìn Đỉnh Phong và Tiêu Mộc, liếc nhìn Hứa Kha cái, rồi : “Hai người các cậu là người sao?”.

      Đỉnh Phong liếc mắt nhìn Tiêu Mộc, thấy vẫn là bộ dạng lười chuyện, mặc dù cam tâm nhưng vẫn thành thục trả lời: “Chúng mình là bạn bè”.

      sao?”. Hai người đối điện nhìn nhau, trong đáy mắt vui vẻ.

      Đỉnh Phong mấp máy môi, gì.

      Dọc đường , ba người rất nhiều chuyện, lúc bắt đầu Tiêu Mộc còn nhìn phong cảnh phía ngoài, lát sau lấy đồ bịt mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

      Lúc xuống xe, Đỉnh Phong định đánh thức Tiêu Mộc Triệu Đồng lại làm trước , đẩy Tiêu Mộc , “Bạn học, nên xuống xe rồi”.

      Tiêu Mộc vừa tỉnh ngủ, đôi mắt phượng mê mang, xinh đẹp như trong bức tranh thủy mặc, khóe miệng mím lại như bình thường mà hơi mở, giống như dụ dỗ người khác.

      Đỉnh Phong nhìn bức tranh mỹ nhân mới tỉnh ngủ, lại nhìn sang Triệu Đồng và Hứa Kha cũng nhìn Tiêu Mộc, đột nhiên cảm thấy vui.

      Tiêu Mộc phục hồi lại tinh thần, lịch với Triệu Đồng: “Cảm ơn”.

      Đột nhiên Hứa Kha , “A, Triệu Đồng, tớ cảm thấy hình như mang hơi nhiều đồ, hơi nặng”.

      Triệu Đồng cau mày : “Tớ cũng thế”.

      Tiêu Mộc đem theo cũng nhiều đồ, lạnh nhạt nhìn hai người họ , “Đưa đây tôi cầm giúp các cậu”.

      Hứa Kha mở to đôi mắt trong veo : “Có ? Cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt”.

      Triệu Đồng khen: “Trai đẹp đúng là trai đẹp!”.

      Tiêu Mộc gì, cầm balo của mình lên, sau đó cầm hai balo của hai người kia.

      Đỉnh Phong khoác balo của mình, đứng bên cạnh Tiêu Mộc, thầm mắng mình, tại sao lại mạnh mẽ như vậy? Nếu bàn về độ nặng làm sao balo của hai người họ nặng bằng balo của , nhưng tại sao lại cảm thấy mình vẫn có thể cầm được? Chẳng lẽ đây là mệnh M yếu đuối trời sinh?

      Ngọn núi ở thành phố C nhìn hết sức hoang vu, e là ở nơi này ngoài bọn họ ra cũng có những người khác.

      Thầy Lưu cho bọn họ hạ trại ở khu vực đất trống trong rừng.
      Last edited: 22/12/14

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 32

      Đỉnh Phong tính toán đâu ra đấy, nhất định phải ghim lều của mình bên cạnh lều của Tiêu Mộc.

      Đáng tiếc — —

      Triệu Đồng với Tiêu Mộc: “Trời ạ, tớ dựng lều được, Tiêu Mộc, cậu có thể giúp tớ chút được ?”

      Tiêu Mộc: “… Được.”

      Tiêu Mộc vừa ghim lều cho Triệu Đồng xong Hứa Kha lại đột nhiên hét lên tiếng.

      Mọi người bu lại mới nhìn , lúc Hứa Kha ghim lều ngón tay đập vào thanh sắt, miệng vết thương cũng quá lớn nhưng chảy máu rất nhiều.

      vài nam sinh xung phong dựng lều giúp Hứa Kha.

      Hứa Kha lại mở to đôi mắt trong veo xinh đẹp nhìn Tiêu Mộc, : “Tiêu Mộc, cậu có thể giúp tớ chút được ?”

      Tiêu Mộc: “… Được.”

      Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc bận rộn, cũng đem mấy cái ý nghĩ muốn giúp Tiêu Mộc dựng lều ném ra sau đầu, xắn cổ tay áo, bắt đầu nghiên cứu cách dựng lều.

      Qua mười phút, nhìn chiếc lều mình dựng thành công, chỉ hận thể ngửa mặt lên trời cười to.

      Tiêu Mộc nhanh hơn vài phút, vẫn nhìn dựng lều.

      Đỉnh Phong nhướng mày, hỏi: “Thế nào?”

      Tiêu Mộc bình tĩnh trả lời: “ tệ.”

      Đỉnh Phong lập tức cười toe toét: “Haha.”

      Tiêu Mộc tiếp tục bình tĩnh : “Nếu vậy em có thể giúp dựng lều được ?”

      Đỉnh Phong: “???”

      Tiêu Mộc xem như là hiểu ý , khẽ gật đầu. Đỉnh Phong hai mắt đẫm lệ vừa dựng lều vừa nghĩ, em , chẳng lẽ trông mạnh mẽ như vậy sao?

      Bình thường phải là nam sinh giúp nữ sinh sao? Sao đến lượt Tiêu Mộc lại nhờ giúp đỡ?

      Tiêu Mộc nhìn vẻ mặt đau khổ của Đỉnh Phong, khóe môi nhàng cong lên.



      Mấy ngày nay cũng phát sinh tình huống gì đặc biệt, thức ăn đều do thầy Lưu dẫn mọi người tìm về. Nếu hỏi Đỉnh Phong nơi này và thành phố, chỗ nào tốt hơn! Đỉnh Phong nhất định cho bạn biết, ở đây tốt hơn.

      Bởi vì những truyền thuyết ma quái nên hầu như nơi này có ai đến nghỉ chân, vậy nên nước sông trong vắt, có thể sánh ngang với nước suối.

      Nấm rừng, gà rừng, còn cả những con cá to béo ở dưới nước, tẩm thêm gia vị mà mình mang theo rồi đem nướng lên, khỏi phải là hấp dẫn cỡ nào!

      Quan hệ giữa Đỉnh Phong, Tiêu Mộc, Triệu Đồng và cả Hứa Kha cũng dần dần trở nên thân thiết hơn.

      Chỉ là, hai người kia thường kiếm cớ để vây quanh Tiêu Mộc, khiến Đỉnh Phong tức đến nghiến răng.

      Cách ngày kết thúc trại hè càng gần, có vài người chỉ ước gì được về sớm chút, nhưng có những người lại hết sức rầu rĩ, ví như Đỉnh Phong.

      Nguyên nhân phải bởi vì điều gì khác, mà chính là đáp ứng với Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi là thổ lộ với Tiêu Mộc trong đợt trại hè này.

      Bây giờ bên cạnh Tiêu Mộc luôn có hai cái đuôi, mỗi lần định thổ lộ, nếu phải Triệu Đồng gọi đến trợ giúp cũng là Hứa Kha lại bị thương ở đâu đó, cần phải băng bó.

      Mẹ nó, sao mấy người bám thầy Lưu !

      Thầy Lưu cũng lặng lẽ ấm ức trong lòng: ràng thằng nhóc này so với tôi năm xưa kém xa như vậy mà sao mấy nữ sinh này lại nhìn thấy vị soái ca đứng thù lù trước mặt bọn họ chứ?

      Mấy người con trai tham gia trại hè khác cũng vô cùng căm hận Tiêu Mộc.

      Khó khăn lắm mới tham gia trại hè lần đầu tiên, cũng bởi vì muốn làm quen với mấy người đẹp.

      Giờ hay rồi, tại người đẹp chỉ vây quanh cậu ta, bảo bọn họ phải ra tay thế nào đây?



      Đỉnh Phong hỏi: “Tiêu Mộc, có phát ánh mắt của đám nam sinh kia rất bình thường hay ?” T

      iêu Mộc nhàn nhạt nhìn thoáng qua đám nam sinh.

      Đỉnh Phong ghé sát vào tai Tiêu Mộc, : “Sắp tới phải chú ý tới cúc hoa đấy, em sợ rằng trinh tiết của khó có thể bảo vệ được rồi.”

      Lúc đám nam sinh lén lút nghe thấy Đỉnh Phong những lời này cũng giống như Tiêu Mộc, dùng ánh mắt khó có thể tin để nhìn Đỉnh Phong.

      Đỉnh Phong: “???” Chẳng lẽ ngu ngốc cũng di truyền được sao?

      Dù sao từ hôm đó về sau, cũng còn nam sinh nào dùng ánh mắt căm hận để nhìn Tiêu Mộc nữa, mà hình như ngoại trừ Tiêu Mộc cũng chẳng có nam sinh nào dám chuyện cùng với Đỉnh Phong nữa rồi.



      Ngày cuối cùng của trại hè.

      Lúc Đỉnh Phong thức dậy phát hình như mình bị muộn, thầy Lưu dẫn mọi người vào rừng tìm thức ăn để tối nay tổ chức bữa tiệc chúc mừng rồi.

      Nếu vậy ngủ thêm chút nữa thôi. “Hứa Kha . . . như vậy có sao ?” “ sao đâu, cậu đừng lo.” Hai giọng nữ từ ngoài lều truyền đến, Đỉnh Phong lập tức ngồi dậy, buồn bực , phải lúc này Hứa Kha và Triệu Đồng đáng ra cũng nên theo đoàn rồi sao?

      Xuyên qua khe hở của lều, Đỉnh Phong nhìn thấy hai người lén lén lút lút. “Hứa Kha, hay là thôi , làm vậy ổn đâu.”

      Triệu Đồng khuyên nhủ. Hứa Kha mở to đôi mắt trong veo xinh đẹp, trả lời: “Bày đặt, vừa rồi là ai còn đồng ý với tớ, bây giờ lại làm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”

      Triệu Đồng lo lắng nhìn xung quanh chút rồi : “Hứa Kha, chúng ta bỏ thuốc xổ vào thức ăn của Đỉnh Phong như vậy rất thất đức.”

      Hứa Kha nhíu mày : “Nhưng cậu đừng quên, ngày hôm qua hai chúng ta trước sau thổ lộ đều bị Tiêu Mộc từ chối vì lý do có người trong lòng đấy.”

      Triệu Đồng hỏi: “Ý cậu là, người trong lòng Tiêu Mộc là Đỉnh Phong?”

      Hứa Kha hừ lạnh, : “ chắc lắm, nhưng nhìn ánh mắt ta cũng biết ta thích Tiêu Mộc rồi, ai cũng có thể dễ dàng nhận ra được.”

      Triệu Đồng gật gật đầu. “Nhưng mà Hứa Kha, cậu có đem theo thuốc xổ ?”

      Hứa Kha trả lời: “May mà lúc trước tớ bị táo bón, mẹ tớ bảo tớ phải đem theo.” T

      riệu Đồng gật đầu như hiểu .

      Hứa Kha có chút tức giận : “Dáng vẻ ta xấu xí như vậy, nhìn thế nào hai người chúng ta cũng đẹp hơn, biết Tiêu Mộc mắt mù hay sao, hình như cậu ấy cũng nhận ra được là Đỉnh Phong thích mình, vậy mà cũng tỏ vẻ khó chịu gì, đâu như đêm qua, chúng ta vừa bắt chuyện chút là cậu ấy lại tỏ vẻ kiên nhẫn rồi.”

      Triệu Đồng nghĩ lại cũng có chút tức giận: “Quả thực dáng dấp của Đỉnh Phong đẹp lắm, tạm thời chưa đến tớ, nhưng Hứa Kha cậu cũng là người rất được thích trong trường học, vậy mà Tiêu Mộc lại biết tốt xấu.”

      Hứa Kha siết chặt nắm đấm: “Đừng nữa, càng càng tức, ngày mai trại hè kết thúc rồi, thế nào cũng thể nuốt trôi cục tức này.

      Xung quanh đây có toilet, cơm nước xong, lúc ta tiêu chảy nhất định rất xa, đến lúc đó, ban đêm thường có cú mèo xuất , ta tuyệt đối bị dọa thảm.”

      Triệu Đồng tán thành, : “Được đấy, tớ giúp cậu tay.”

      Hai người xong lén la lén lút chạy tới nơi mà bình thường bọn họ hay để đồ ăn, lần trước thầy Lưu thống nhất là phải để chỗ, vậy nên bây giờ mới gây ra mầm tai họa. Đỉnh Phong ngồi trong lều, gắt gao cắn môi.

      nhìn ra, hình tượng của Hứa Kha trước giờ vẫn luôn nhu nhược yếu ớt, đôi mắt trong veo khiến cho người ta thích thôi, vậy mà ——

      Sau lưng lại là người như vậy. Đỉnh Phong thở phào nhõm, cũng coi như mình ở hiền gặp lành.

      Sau khi Triệu Đồng và Hứa Kha làm xong chuyện này cũng lập tức chạy đâu mất. Đỉnh Phong đợi đến lúc bọn họ rời mới ra khỏi lều.

      Tìm tới nơi mình để đồ ăn. Đỉnh Phong thích ăn khoai tây chiên, vậy nên giả vờ bỏ mấy hộp khoai tây chiên ở đó, cuối cùng là hộp khoai tây chiên ngày hôm qua ăn dở, vẫn còn lại ít nhưng lại nỡ bỏ , định giữ lại để tối ăn.

      giờ khoai tây chiên vẫn còn ở nguyên tại chỗ, Đỉnh Phong mở hộp ra, phát nắp hộp có ít bột trắng li ti, nếu là bình thường, với bản tính lơ đễnh của nhất định hề phát ra có điều gì khác thường mà giải quyết hết toàn bộ số khoai tây chiên này.

      tự hỏi phải làm cách nào để có thể đảo ngược ván cờ, chơi khăm Triệu Đồng và Hứa Kha vố.

      Đỉnh Phong nhớ ra, hình như Hứa Kha và Triệu Đồng cũng đem theo khoai tây chiên. …

      Lúc mọi người trở lại Đỉnh Phong nhóm lửa xong rồi. Hứa Kha vẫn giống như bình thường, mắt to trong veo xinh đẹp nhìn Đỉnh Phong, : “Đỉnh Phong, cậu đâu vậy?”

      Đỉnh Phong cười, đáp: “Sáng nay mình dậy muộn, ngại quá.”

      Hứa Kha cười dịu dàng, : “ sao đâu, sao đâu, cậu xem, tớ hái rất nhiều nấm mà cậu thích ăn đấy.”

      Đỉnh Phong mím môi, lễ phép trả lời: “ đúng là nên cám ơn cậu.”

      Hứa Kha cười ngọt ngào: “ cần cám ơn, chúng ta là bạn bè mà.”

      Đỉnh Phong suýt chút nữa muốn nhào lên, hung hăng nhổ ngụm nước bọt vào mặt Hứa Kha, nhưng rốt cuộc vẫn nhịn được, chỉ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Kha rồi nở nụ cười nhàn nhạt.

      Tiêu Mộc nhìn Đỉnh Phong, dường như cũng phát giác ra được điều gì, cất giọng lạnh nhạt, hỏi: “Tâm trạng tốt sao?”

      Đỉnh Phong lắc đầu: “ có.”

      Tiêu Mộc cũng hỏi thêm nữa, vì biết cho dù có hỏi Đỉnh Phong cũng trả lời mình.

      Buổi tối, đống lửa sáng rực, lửa còn có vài xâu nấm rừng, gà rừng và mấy con cá béo, tất cả mọi người vây lại chỗ, rôm rả về cuộc sống mấy ngày qua vui vẻ thế nào.

      Đỉnh Phong lấy khoai tây chiên của mình ra rồi bắt đầu ăn.

      Hứa Kha và Triệu Đồng liếc mắt nhìn nhau nhưng cũng gì.

      Hứa Kha lấy hộp khoai tây chiên từ trong balo của mình ra, cũng chia cho Triệu Đồng rồi bắt đầu ăn.

      Trong lúc ăn còn ân cần hỏi Đỉnh Phong: “Cậu có muốn nếm thử vị này hay ?”

      Đỉnh Phong ngoài cười nhưng trong cười, đáp: “ cần đâu, mình cũng có rồi.”

      Hai người vốn nghĩ Đỉnh Phong rất nhanh rồi bị đau bụng thôi, nhưng ngờ, đợi hết tiếng đồng hồ cũng thấy Đỉnh Phong có dấu hiệu gì.

      Chưa được tiếng, Đỉnh Phong còn chưa đau bụng, thế nhưng Hứa Kha và Triệu Đồng lại đau bụng quằn quại.

      Hai người với thầy Lưu tiếng rồi cùng nhau chạy đến toilet nằm cách đó rất xa.

      Cả hai kết bạn với mùi hôi. Hứa Kha nghiến răng nghiến lợi : “Nhất định là Đỉnh Phong.”

      Triệu Đồng : “ là, trộm gà thành mà lại còn mất nắm thóc.”

      Đôi mắt trong veo của Hứa Kha khẽ giật giật, với Triệu Đồng: “Lát nữa quay về, cậu và mình hãy thế này, chúng ta thể ăn phải thuốc xổ công cốc như thế được.”

      Triệu Đồng vểnh tai: “ thế nào?”



      “Tiêu Mộc, đâu thế?” Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc đột nhiên đứng dậy, cũng biết là đâu, lên tiếng hỏi.

      Tiêu Mộc đáp lại câu: “ toilet.”

      Đỉnh Phong lúng túng : “Vậy mau , sùy sùy.”

      Tiêu Mộc: “…”

      lát sau, Hứa Kha và Triệu Đồng dìu nhau trở về.
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33

      Thầy Lưu quan tâm, hỏi: “Có phải hai em ăn trúng thứ gì sạch ? Sao lại bị như vậy?”

      Vừa dứt lời, nước mắt của Hứa Kha tuôn ào ào như mưa, ta nhìn Đỉnh Phong rồi với thầy Lưu: “Thầy đừng hỏi nữa, cũng là do bọn em tự chuốc lấy mà thôi.”

      Hứa Kha còn chưa xong thầy Lưu lại hỏi.

      “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Triệu Đồng, em !”

      Triệu Đồng lo lắng nhìn Hứa Kha chút rồi với thầy Lưu: “Là Đỉnh Phong ạ, ấy vờ như thân thiết với bọn em, ra bởi vì quan hệ của bọn em với Tiêu Mộc tệ, vậy nên ấy vẫn luôn thích bọn em. Hôm nay em và Hứa Kha chỉ ăn có ít nấm và khoai tây chiên, mà nấm mọi người cũng ăn, có vấn đề gì, nhưng khoai tây chiên lại … Sáng nay Đỉnh Phong ra ngoài, nhất định là do ấy làm.”

      Nước mắt của Hứa Kha càng chảy nhiều hơn.

      Thầy Lưu sững sờ: “Các em có chắc ?”

      Hứa Kha gật gật đầu: “Thầy, thầy thử nghĩ chút xem, vừa rồi bọn em ăn khoai tây chiên, vẻ mặt của Đỉnh Phong rất kỳ lạ, hơn nữa, lúc em mời ấy ăn khoai tây chiên ấy lại ăn, nhất định là vì ấy biết bên trong có thứ gì đó.”

      Thầy Lưu có chút chần chừ: “Việc này…”

      Có vài nam sinh chưa biết tình thế nào mà chỉ tay vào Đỉnh Phong rồi : “Sao lại ác độc như vậy? Tốt xấu gì cũng từng có thời gian làm bạn với nhau, sao lại có thể làm chuyện như vậy?”

      đáng sợ.”

      “Dáng dấp đẹp đẽ gì mà lòng dạ lại còn xấu xa như vậy.”



      Đỉnh Phong mím môi, trừng mắt nhìn Hứa Kha, : “Hứa Kha, giả vờ y như ấy nhỉ, nếu phải sáng nay tôi dậy muộn cũng bắt gặp hai người bọn họ chuẩn bị bỏ thuốc vào trong khoai tây chiên của tôi rồi, tôi chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.”

      Hứa Kha nước mắt lưng tròng: “Đỉnh Phong, chuyện tới nước này, sao cậu còn có thể như vậy, người bị tiêu chảy cũng phải cậu.”

      Triệu Đồng cũng : “Đỉnh Phong, cậu đừng như vậy, bọn mình còn chưa trách cậu mà cậu lại vu oan ngược lại cho bọn mình rồi.”

      Đám nam sinh ồn ào : “Mau xin lỗi hai ấy , nếu hôm nay cũng đừng mong được ngủ.”

      “Đúng vậy, mau xin lỗi !”



      Thầy Lưu đến bên cạnh Đỉnh Phong, khuyên nhủ: “Đỉnh Phong, em mau xin lỗi , dù sao cũng là do em đúng trước, ngày mai mọi người rời rồi.”

      Đỉnh Phong nhìn thầy Lưu, quật cường : “Thưa thầy, phải lỗi của em, em xin lỗi.”

      đúng là biết xấu hổ!”

      “Cái người này rốt cuộc được dạy dỗ như thế nào? ràng cũng bị vạch trần mà còn cãi chày cãi cối!”

      Hứa Kha vươn tay ra, : “Mọi người đừng trách Đỉnh Phong, đều tại mình, mình nên khiến Đỉnh Phong tức giận.”

      , liên quan đến cậu.”

      “Này, Dương Đỉnh Phong, rốt cuộc là có lương tâm hay ? Hứa Kha cũng đến vậy rồi mà vẫn nhận sai, rốt cuộc có da mặt hay vậy?”

      “Phụt, cái gì mà Dương Đỉnh Phong chứ, đúng là người cũng như tên mà.”

      “Đúng vậy, biết xấu hổ.”

      Đỉnh Phong siết chặt hai tay, đối với lời của bọn họ, hét lên: “Ngay cả nguyên nhân hậu quả thế nào mấy người còn biết mà cứ tự cho là đúng, tin lời của
      [​IMG]


      Chương 34

      Đỉnh Phong có giấc mơ, trong mơ, Tiêu Mộc dịu dàng nhìn , thâm tình bày tỏ với : “Đỉnh Phong, thích em!”

      Đỉnh Phong mừng rỡ đứng tại chỗ cười ngây ngô.

      “Tiêu Mộc, em cũng thích .”

      Khuôn mặt của Tiêu Mộc càng lúc càng gần, Đỉnh Phong cũng thuận theo mà nhắm mắt lại.

      Gò má chợt đau nhói, Đỉnh Phong mở mắt ra, nhìn Tiêu Mộc cắn lên má mình, hỏi: “Tiêu Mộc, làm gì vậy?”

      Tiêu Mộc vừa cắn vừa : “ ăn dưa hấu.”

      Đỉnh Phong choàng tỉnh giấc.

      Bầu trời le lói chút ánh sáng, Đỉnh Phong nhìn Tiêu Mộc ngủ say bên cạnh mình, chỉ mặc chiếc áo ngắn tay, nằm mặt đất, hàng mi khẽ nhíu lại gương mặt tuấn tú, mà ngay cả lúc ngủ, bờ môi mỏng cũng mím lại, giống như đề phòng cái gì.

      Đỉnh Phong tự giác vươn tay ra, cách tầng khí, nhàng vuốt ve khuôn mặt của Tiêu Mộc.

      biết từ lúc nào, tay chạm vào mặt .

      Đôi mắt khép chặt, lông mi dài cong vút lại run nhè , sống mũi thẳng tắp, cánh mũi theo mỗi lần hô hấp của mà khẽ phập phồng, làn da trắng nõn nằm nền đất lại càng trở nên xinh đẹp rực rỡ.

      Dáng vẻ như vậy, cho dù có là con cũng rất nổi bật.

      Đỉnh Phong đột nhiên cười rộ lên, tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ là mình bị người con trai mê hoặc như vậy.

      Điên cuồng làm mọi chuyện, cho dù có bị đánh hay bị trêu cợt cũng chẳng hề hối hận, mỗi lần trông thấy dường như mọi thứ xung quanh đều chẳng là gì nữa.

      thế giới này nhiều người như vậy, sao em lại gặp được ?

      Nhưng, em rất vui, rất vui vì gặp được .

      Ánh mặt trời rọi vào khuôn mặt , soi mỗi đường nét hoàn hảo khuôn mặt xinh đẹp, hàng mi dài bị nhiễm lên tầng đỏ rực, ngay cả bờ môi mỏng cũng giống như được tô thêm sắc thái mỹ lệ.

      Đỉnh Phong nhìn chân trời đỏ rực, đột nhiên rất muốn khóc.

      Quay đầu nhìn chăm chú vào người bên cạnh, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi.

      Đời người luôn có hợp tan, mặt trời mọc rồi lại lặn, ban ngày rồi trôi qua, mà và Tiêu Mộc tựa như hai đường thẳng giao nhau, khoảnh khắc này, nhìn tưởng chừng như giao nhau, nhưng giây sau rồi cũng ly biệt.

      Nghe Hứa Kha , nguyên nhân Tiêu Mộc từ chối bọn họ là vì có người trong lòng.

      dám tự kỷ mà cho rằng Tiêu Mộc thích mình, người như , nếu thích ai đó phải giống như trong tiểu thuyết … Cho dù xinh đẹp nhưng cũng phải là khiến mọi người mến.

      Mà người như , cuối cùng cũng chỉ là người ngang qua cuộc đời , có cũng được mà có cũng chẳng sao.

      cúi người, nằm xuống cạnh Tiêu Mộc.

      Khuôn mặt chỉ cách vài centimet, toàn bộ hơi thở của đều phả lên mặt .

      lại giống như bị ma xui quỷ khiến, hôn lên người bên cạnh.

      vẫn luôn cho rằng môi của cũng lạnh như con người , lại ngờ, ngay khoảnh khắc chạm vào, lại cảm thấy như mình chạm vào món đồ bằng bông mềm mại.

      Cứ như vậy , coi như là từng để lại dấu chân đường đời của , mà nụ hôn này, hãy cứ coi như là món quà của dành tặng .

      Đỉnh Phong từ từ rời khỏi , nâng tay che đôi mắt của mình, nước mắt bắt đầu lặng lẽ rơi xuống.

      biết vì sao mình lại khóc, giống như hiểu mình và Tiêu Mộc vĩnh viễn là hai người cùng thế giới, ngay khoảnh khắc mà mặt trời vừa ló dạng, cũng hiểu rồi.

      Thế nhưng, cam lòng, cam lòng.

      Nước mắt trào ra khỏi khóe mi, ướt hết
      [​IMG]
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :