1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má nó, Dương Đỉnh Phong! - Đại Ôn (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 10: Dương Đán xem mắt


      Tiêu Mộc cao hơn Đỉnh Phong nửa cái đầu, nâng khuôn mặt tròn trĩnh lên, cảm thấy cổ của mình cũng có chút ê ẩm.

      Nhìn nhìn bốn phía xung quanh, ra bất tri bất giác tới trước cửa của tiểu khu rồi.

      Đỉnh Phong có chút buồn bực, lúc mới tới đây, cảm thấy con đường này dài muốn chết, sao bây giờ lại cảm thấy chỉ mới vài giây tới nơi rồi?

      Giọng của Tiêu Mộc từ đỉnh đầu truyền tới: “Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về!”

      Đỉnh Phong vừa nghe, mắt tròn lại lóe sáng, nhưng cũng chỉ trong giây lát, nhìn đồng hồ treo trong phòng bảo vệ, kim đồng hồ bây giờ là 12:50.

      nhớ lúc đầu Tiêu Mộc có là 12 giờ phải trở về, bản thân mình cũng cần phải làm phiền đến , dù sao quãng đường còn lại ngồi taxi cũng có thể đến nơi.

      Đỉnh Phong lắc lắc đầu: “Tiêu Mộc, tự em về được rồi, phải còn có việc sao?”

      Nghe xong, Tiêu Mộc nhíu mày chặt, như là nhớ tới cái gì, mắt phượng đen láy nhìn Đỉnh Phong : “Vậy em đường cẩn thận!”

      Đỉnh Phong gật đầu.

      Tiêu Mộc cũng rời .

      Dõi theo bóng lưng thon dài từ từ khuất xa, dần dần biến thành cái đốm thể nhìn thấy được nữa.

      Đỉnh Phong nheo nheo đôi mắt tròn, cười đến ngọt ngào.

      tốt, có cảm giác bản thân mình lại gần Tiêu Mộc thêm chút rồi!

      “A, em , cười cái gì vậy?” Ngữ điệu khoa trương từ phía sau lưng Đỉnh Phong truyền đến.

      Thân thể của Đỉnh Phong trở nên cứng đờ, sao lại quên mất nơi này còn có gã bảo vệ “ba hoa” chứ?

      chàng bảo vệ cầm cái hộp đựng thứ gì đó, đưa tay lấy ra đống mỡ màu trắng, bôi lên đầu mình, sau đó dùng ánh mắt tò mò quan sát Đỉnh Phong,

      Lực chú ý của Đỉnh Phong bị cái hộp này thu hút, mở miệng hỏi: “Đây là cái gì?”

      chàng bảo vệ cười hắc hắc, mang theo hơi thở đặng trưng của vùng nông thôn: “Đây là mỡ heo nha! Em à, em biết chứ, những người có tiền đều thích bôi mỡ heo lên đầu mình, thoạt nhìn bóng loáng, cảm giác hãnh diện. Em xem phim <Bến Thượng Hải> chưa? Đó đó! Là Hứa Tiểu Cường, phải ta cũng rất thích bôi mỡ heo lên đầu mình sao? Em thấy có đúng , em ?”

      Đỉnh Phong như bị sét đánh bất động, ở trong lòng ngừng rít gào!

      Đại ca à, <Bến Thượng Hải> là Hứa Văn Cường, Hứa Văn Cường nha!

      phải là Hứa Tiểu Cường, nghĩ người ta là con gián sao?

      chàng bảo vệ sau khi bôi mỡ heo xong, còn cảm thấy hình như chưa chắc chắn, ánh mắt lóe sáng đột nhiên nhìn chằm chằm Đỉnh Phong.

      Đỉnh Phong nhìn thấy hai tay của chàng bảo vệ gắt gao giơ ra trước ngực mình, khuôn mặt tròn của bỗng trở nên tái nhợt, giọng run run: “Này, . . . .. . . .muốn làm gì?”

      chàng bảo vệ từng bước, từng bước đến gần, đáy mắt lộ ra tia tham lam: “Em à~~~~”

      Đỉnh Phong nuốt từng ngụm nước bọt, chẳng lẽ sắp bị người ta phi lễ rồi sao...

      chàng bảo vệ lấy mỡ heo từ trong hộp, nhìn Đỉnh Phong cười hắc hắc : “Em ~~~~ em có muốn giống người thành phố ~~~~ để bôi cho em chút ! Em đứng ở trong đám đông, chắc chắn so với đám con thành phố kia đẹp hơn nhiều lắm!”

      Đỉnh Phong sống chết lắc đầu, nghiêng người, co chân chạy thục mạng.

      Mẹ nó, mới cần đầu của mình bị dính đầy mỡ heo!

      Phía sau lưng, giọng của chàng bảo vệ vẫn như cũ, vang vọng khắp ba dãy nhà: “Em , em có chuyện gấp à? sao, lần sau đến đây, nhất định bôi giúp em!”

      Bôi cái em !

      Đỉnh Phong thề, nếu bây giờ là cuộc thi thể dục môn chạy trăm mét, nhất định là người vô địch!

      . . . . . . . .

      Cho đến khi ngồi xe taxi, Đỉnh Phong mới có thể bình tĩnh lại, đọc địa chỉ cho tài xế, thuận tiện vươn vai cái.

      Vừa mới chú ý tý, mới phát , Dương Đán gọi đến ba cuộc gọi nhỡ rỗi.

      Bấm bàn phím, trong điện thoại truyền đến bài hát với cảm xúc mênh mông mãnh liệt: “Người là đám mây đẹp nhất trong lòng ta, khiến cho ta rất muốn giữ người ở bên cạnh, hát lên khúc ca đẹp nhất của dân tộc mình ~~~~~”

      ( Thỉnh nghe bài <Bản sắc dân tộc> http://mp3.zing.vn/bai-hat/-liuqianru/IW9AUB86.html :)) )

      Mỗi lần Đỉnh Phong gọi điện thoại cho Dương Đán, đều hỏi ông có dám đổi nhạc chờ hay ?

      Mỗi lần như vậy, Dương Đán vô cùng đau đớn trả lời rằng: “Đỉnh Phong à, là người Trung Quốc, con phải có lòng nước, chúng ta phải hiểu được cái đẹp của dân tộc mình nha!!!”

      Đỉnh Phong: “. . . . . . .” Chuyện đó với chuyện là người Trung Quốc có quan hệ gì?

      Cuối cùng, Đỉnh Phong cũng khuyên Dương Đán đổi nhạc chờ nữa, bởi vì biết, mỗi lần mở miệng, Dương Đán đem vấn đề điện thoại chuyển thành vấn đề có phải là người Trung Quốc hay .

      Tiếng nhạc im bặt, giọng của Dương Đán từ bên kia truyền đến, ràng là của người ba mươi mấy tuổi, cảm giác chững chạc hơn so với giọng của người trẻ tuổi như .

      “Đỉnh Phong, bây giờ con ở đâu? Còn học thêm sao?”

      Đỉnh Phong: “Học xong rồi, con ngồi taxi!”

      “Ừ ừ, Đỉnh Phong, bây giờ ba đến tiểu khu bên cạnh Starbucks, Trịnh cũng đến rồi, tí nữa con cứ trực tiếp đến đây, ấy rất muốn gặp con!”

      Đỉnh Phong ngẫm nghĩ trong đầu chút, lại cảm thấy có ấn tượng nào với cái người gọi là Trịnh kia, chắc là cái người mà sáng nay Dương Đán với là ông hẹn với đối tượng mà ông cảm thấy hài lòng rồi.

      “Được, đợi chút con qua liền!” Đỉnh Phong trả lời.

      “Ừ ừ, vậy con cúp điện thoại .” Dương Đán có thói quen, sau khi nghe điện thoại để cho người khác cúp máy trước rồi mình mới cúp sau.

      Đỉnh Phong nhấn nút tắt, sau đó lại nhìn chằm chằm điện thoại vài giây.

      , nếu Từ Sinh xuất , chắc là cả đời này để cho Dương Đán xem mắt.

      thừa nhận mình rất ích kỷ, muốn phải chia sẻ tình cảm của Dương Đán cho bất kỳ người nào khác.

      Dương Đán từ phải vừa làm cha làm mẹ, mười mấy tuổi đầu, người khác đều ôm ấp bạn để thương, còn ông lại phải chăm sóc đứa con nít như mình.

      từng nghĩ, nếu lúc trước Dương Đán quan đến chuyện tâm sống chết còn có mình bây giờ sao?

      Mặc dù ông ấy vẫn thường làm ra những chuyện so với còn ngây thơ hơn, nhưng trong nội tâm của Đỉnh Phong, địa vị của Dương Đán so với bất luận kẻ nào cũng hề thua kém.

      Nhìn vào đôi mắt của Từ Sinh, Đỉnh Phong chỉ thấy tất cả đều là ham muốn chiếm hữu cùng với tự tin vô cùng đáng sợ.

      Đỉnh Phong thích Từ Sinh, vô cùng thích, cái loại ánh mắt này khiến cho cảm thấy Dương Đán bị ta cướp .

      Cho nên, tình nguyện để cho Dương Đán ở bên cạnh người phụ nữ mà ông , chứ muốn để cho ông và Từ Sinh nhau.

      . . . . . . . .

      bé, đến nơi rồi!” Giọng của tài xế cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỉnh Phong.

      Đỉnh Phong vội vàng thanh toán, sau đó bước xuống xe, về phía Starbucks cách đó xa.

      còn chưa được vài bước, nghe thấy giọng của Dương Đán: “Ở đây, ở đây, Đỉnh Phong!”

      Đỉnh Phong quay đầu, nhìn sang phía phát ra tiếng .

      Dương Đán mặc chiếc áo sơmi màu trắng, bên dưới là chiếc quần tây, mái tóc mềm mại, nụ cười ôn hòa, nhìn thế nào cũng cảm thấy ông người hơn ba mươi tuổi.
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Thầy giáo vô sỉ

      Mà người ngồi đối diện với Dương Đán là người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, mặc dù nhìn qua có vẻ hơi già nhưng vẫn thướt tha thùy mị, người mặc bộ đồ công sở màu hồng nhìn khá vừa mắt.

      Đỉnh Phong tới, ngờ người phụ nữ kia đứng dậy, mặt trang điểm trang nhã, khóe môi nở nụ cười to, với Đỉnh Phong: “Cháu chính là Đỉnh Phong sao, Trịnh, Đỉnh Phong xinh đẹp”.

      Đỉnh Phong gật đầu cái, : “Xin chào, Trịnh”.

      Dương Đán kéo Đỉnh Phong ngồi xuống cạnh mình, gọi nhân viên phục vụ đến, : “ ly Latte, nhiều sữa, nhiều đường”. Ngay sau đó, cười với Đỉnh Phong tiếng, : “Ba sai chứ?”.

      Đỉnh Phong gật đầu cái.

      Trịnh Mẫn ngồi bên cười tiếng: “Dương tiên sinh rất thích con của mình”.

      Dương Đán gãi đầu, hơi trẻ con : “Tôi rất con bé, con của mình sao lại thương được”.

      Đỉnh Phong liếc nhìn Dương Đán cái, bất đắc dĩ : “Ba”.

      Dương Đán nhe răng cười tiếng, gì.

      Ngược lại, Trịnh Mẫn luôn tìm đề tài chuyện.

      Đỉnh Phong vừa uống Latte, vừa nghe hai người chuyện.

      Nhưng mà đề tài lại bị Trịnh Mẫn chuyển sang người Đỉnh Phong: “Dáng dấp của Đỉnh Phong cũng rất tốt, mặt tròn là có phúc khí”.

      Đỉnh Phong giương mắt, trong lòng lại nghĩ, tại sao chưa từng nghe thấy câu mặt tròn có phúc khí?

      Nhưng ngoài miệng vẫn trả lời: “Đâu có đâu có, dung mạo Trịnh mới đáng ! chừng chúng ta đường, người khác còn tưởng rằng là chị của cháu”.

      Trịnh Mẫn nhếch miệng lên: “Miệng Đỉnh Phong ngọt, Dương tiên sinh, tôi cũng muốn có con đáng thế này”.

      Dương Đán vội vàng gật đầu, vuốt đầu Đỉnh Phong : “Từ Đỉnh Phong đặc biệt đáng , lúc ba tuổi rất mềm mềm, như viên cầu , mặt tròn, người tròn. Lúc ấy rất đáng !”.

      Trịnh Mẫn hiểu, muốn chiếm được Dương Đán Đỉnh Phong là trạm kiểm soát quan trọng nhất.

      Cho nên ta vội vàng : “Hình dáng đứa như thế lớn lên nhất định rất có bản lĩnh. Nếu ai là ba mẹ của bé chắc rất vui vẻ”.

      Đỉnh Phong tròn mắt nhìn Trịnh Mẫn, quan sát người phụ nữ này.

      Dương Đán nghe vậy, tự hào : “Tất nhiên, Đỉnh Phong nhà tôi luôn rất ruyệt”.

      xong, Đỉnh Phong nhận thấy khóe miệng của Trịnh Mẫn kéo rất khó nhận.

      “Nếu như lúc đầu tôi có thể sớm gặp Dương tiên sinh hạnh phúc hơn rất nhiều”. Ánh mắt Trịnh Mẫn mang chút bi thương, giống như nhơ lại những việc tốt.

      Dương Đán thần kinh thô, buồn bực hỏi: “Tại sao lại muốn gặp tôi sớm? Mặc dù muốn nhưng mấy năm trước tôi và Đỉnh Phong vẫn ở nước Mĩ”.

      khí bi thương mà Trịnh Mẫn tạo ra bị câu của Dương Đán phá vỡ.

      Em ngươi, trọng điểm phải là gặp nhau sớm.

      Bình thường người đàn ông phải đau lòng nhìn hỏi, rốt cuộc trước đó xảy ra chuyện gì mới đúng.

      Nhưng Trịnh Mẫn quên chuyện, Dương Đán có duyên phận với từ “bình thường”.

      Trầm mặc lúc, Trịnh Mẫn tiếp tục : “Dương tiên sinh, chắc cũng biết tôi từng trải qua ba cuộc hôn nhân?”.

      Dương Đán gật đầu : “Trong tài liệu xem mắt có ”.

      Trịnh Mẫn lại dừng lại, tìm được lý do để tiếp tục .

      phải là người bình thường hỏi, ba cuộc hôn nhân của như thế nào sao?

      khí lại trầm xuống mấy giây, Trịnh Mẫn quyết định, mặc kê Dương Đán gì, cứ mặc kệ là được.

      “Cuộc hôn nhân thứ nhất của tôi, chồng tôi thường xuyên uống rượu say sau đó về nhà đánh đập tôi, rốt cuộc tôi nhịn được mà ly hôn với . Cuộc hôn nhân thứ hai, ở bên ngoài ta có người phụ nữ khác, cuối cùng cũng ly hôn với tôi. Lần thứ ba, càng buồn cười hơn, ta ở bên ngoài nuôi người đàn ông. Lúc tôi bắt gian tại trận, người đàn ông đó còn ôm lấy chồng tôi hỏi, muốn tôi hay muốn ta”. Giọng của Trịnh Mẫn càng lúc càng bi thương, hốc mắt cũng bắt đầu ướt át.

      Khó có được lần câu của Dương Đán làm mất hứng: “Trịnh tiểu thư, sao, những người đàn ông kia biết quý trọng ”.

      Trịnh Mẫn lau nước mắt : “Dương tiên sinh, nhìn thấy đối với con của mình như vậy, tôi biết phải là người nóng nảy. Mười mấy năm qua, mình nuôi dạy Đỉnh Phong, câu oán trách, trách nhiệm của làm tôi rất cảm động. Về phần Đỉnh Phong, tôi đối đãi với bé như là con ruột của mình”.

      Dương Đán nhìn Trịnh Mẫn, trầm mặc lúc, đột nhiên lời kinh người: “Nếu hai người chúng ta đều cần mái nhà, bằng, chúng ta kết hôn trong tháng này luôn ”.

      Đỉnh Phong và Trịnh Mẫn sửng sốt.

      Trịnh Mẫn vui vẻ, vội vàng : “Được”.

      Cùng lúc đó, Đỉnh Phong và người đàn ông ngồi bàn bên cạnh đồng thời đứng dậy : “Con/ Tôi đồng ý”.

      Ánh mắt Đỉnh Phong nhìn sang bàn bên cạnh, kinh hãi rồi.

      Mặt trắng còn giọt máu.

      Tại sao Từ Sinh lại ở chỗ này! Khốn khiếp!

      Từ Sinh mặc âu phục, phong cách tà mị hấp dẫn những người khác phái xung quanh, đôi mắt đào hoa, khóe miệng mím chặt, khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn cũng có thể thấy ta mất hứng.

      Dương Đán sửng sốt, vui vẻ : “SUN, tại sao em lại ở đây?”.

      Từ Sinh nhìn Trịnh Mẫn với ánh mắt chán ghét khi nhìn vào Dương Đán, ánh mắt đó chuyển thành dịu dàng, “Thầy Dương, bây giờ em là thầy giáo tiếng trong trường của Đỉnh Phong...”. Ánh mắt nhìn vào Đỉnh Phong: “Chẳng lẽ Đỉnh Phong cho thầy biết sao?”.

      Dương Đán buồn bực : “Đỉnh Phong chưa , có thể là con bé quên”.

      Từ khi Đỉnh Phong thấy Từ Sinh, trong lòng nảy sinh suy nghĩ, chẳng lẽ Từ Sinh vẫn luôn phái người theo dõi Dương Đán.

      Suy nghĩ này vừa xuất , Đỉnh Phong cảm thấy Từ Sinh quá đáng sợ.

      ta có thể biết nhất cử nhất động của Dương Đán.

      Cho nên, những trò vặt của mình ở trong mắt Từ Sinh chỉ phí công mà thôi?

      Đỉnh Phong cắn môi dưới, mặt tròn mang theo tia u buồn.

      Trịnh Mẫn nhìn có vẻ rất tốt nhưng Đỉnh Phong cảm thấy người này dường như làm quá, biểu giống như… giống như diễn trò.

      Cho nên khi Dương Đán muốn kết hôn với Trịnh Mẫn, Đỉnh Phong là con của Dương Đán nên tất nhiên phải ngăn cản.

      Còn về phần Từ Sinh….

      Bây giờ ta dùng lý do gì để giải thích cho hành động của ?

      Ánh mắt của ba người Dương Đán, Đỉnh Phong và Trịnh Mẫn cùng rơi vào người Từ Sinh.

      Từ Sinh nhướn đôi mắt đào hoa, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành nụ cười dịu dàng, khóe mắt tà mị nhìn Trịnh Mẫn : “Vị tiểu thư này, à , này, tôi nhớ lúc nãy cưới ba lần nhưng mà lý do ly hôn có phóng đại quá ?”.
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Có muốn hít thuốc phiện hay ?

      Sắc mặt Trịnh Mẫn lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó hồi phục lại vẻ mặt đoan trang, nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Vị tiên sinh này, tôi nghĩ là có hiểu lầm gì đó trong này”.

      Từ Sinh nhàng cười tiếng, đôi mắt đào hoa như có ngàn vạn tia tà mị xẹt qua, ánh mắt nhìn thẳng vào Trịnh Mẫn, lạnh nhạt : “Xem ra chưa thấy quan tài chưa rơi lệ”.

      Trịnh Mẫn nhướn mày, dường như là nổi giận, khuôn mặt hóa trang tinh xảo như bị rạn nứt: “Tiên sinh, tôi biết rốt cuộc muốn làm gì nhưng nể tình là bạn của Dương tiên sinh nên tôi mới nhẫn nhịn lâu như vậy, nếu như còn chuyện kỳ quái như vậy....”. quay đầu nhìn gương mặt mang đầy dấu chấm hỏi của Dương Đán, : “Dương tiên sinh, hẹn gặp lại lần sau”. xong, chuẩn bị giơ túi xách rời .

      Đúng lúc này Từ Sinh mở miệng: “Người chồng đầu tiên của tên là Trương Đức Chí, cũng là nhân viên trong công ty cha tôi. Tôi nhớ rằng ấy phải là người say rượu như . Lúc đó bởi vì chịu được đơn nên mới cùng người chồng thứ hai của ở cùng chỗ, sau đó bị ấy phát , ấy mới đưa ra đề nghị ly hôn”.

      Cả người Trịnh Mẫn cứng đờ, chỉ vào mặt Từ Sinh, cả giận : “! vớ vẩn!”.

      Từ Sinh nhanh chậm tiếp tục : “Còn về người chồng thứ hai của , hình như cũng bởi vì thường có quan hệ mập mờ với người khác mà ly hôn... A, còn người chồng thứ ba.....”.

      đợi Từ Sinh xong Trịnh Mẫn nhào về phía , sắc mặt tái nhợt dọa người: “Cái đồ cặn bã! được đổ oan cho tôi”.

      Từ Sinh nhàng tránh chút, Trịnh Mẫn mất trọng tâm, ngã nhào xuống đất.

      Bởi vì động tác của Trịnh Mẫn nên hầu như ánh mắt của tất cả mọi người trong Starbucks đều chuyển về phía này.

      Người phụ nữ nhìn về phía Dương Đán và Đỉnh Phong, trong nháy mắt đôi mắt chứa đầy nước mắt, nức nở : “Dương tiên sinh, rốt cuộc tại sao bạn của lại muốn vu hãm tôi? Dương tiên sinh, nếu như có gì bất mãn với tôi cứ thẳng là được, tại sao lại mặc kệ bạn của như vậy?”.

      Dương Đán khẽ cau mày, với Trịnh Mẫn: “SUN là học trò mà tôi dạy, nên tôi tin rằng vô duyên vô cớ mà em ấy Trịnh tiểu thư như vậy”.

      Trịnh Mẫn khóc lớn hơn, giống như hệ thông cấp nước, khóc như nữ chính khổ vì tình TV, hu hu : “Dương tiên sinh, tôi nhìn lầm rồi! A! Còn lý lẽ hay ! Tôi muốn kiện , kiện tội vu hãm, tội phỉ báng!”.

      Tổng giám đốc của Starbucks vội vàng chạy tới, vịn Trịnh Mẫn : “Vị phu nhân này, xin bà đừng như vậy”.

      Vậy mà, Trịnh Mẫn càng khóc hăng hơn, ta thấy Từ Sinh tiếp, nghĩ rằng chỉ biết những việc này nên quyết định phải om sòm!

      ! Tôi muốn vị tiên sinh này phải lời xin lỗi với tôi! ta vừa mới phỉ báng tôi! Mọi người ngồi chắc cũng nghe thấy chứ!”. Trịnh Mẫn mang theo tiếng nức nở.

      Có vị khách nhìn đành, với Từ Sinh: “Tiên sinh, tôi biết là ấy có đúng như lời mà hay nhưng đây là nơi công cộng, là gentleman, tôi nghĩ là nên xin lỗi ấy”.

      Từ Sinh vội mà ra câu: “Nếu như cho rằng dùng thái độ thân sĩ với kẻ nghiện thuốc, như vậy....”. ta nhàng duỗi ngón tay chỉ vào huyệt thái dương, đôi mắt đào hoa lóe tia sáng sắc bén, : “Tôi nghĩ là đầu của phải có vấn đề chứ?”. Cuối cùng ta còn bồi thêm câu: “Tiếng của kém, cách đọc còn mang theo hơi thở của quê cha đất tổ, để tự đáy lòng tôi cảm thấy trở lại vòng tay của Trung Quốc”.

      Từ Sinh vừa dứt lời, cả Starbucks nổ tung.

      Mặt Trịnh Mẫn còn nhìn ra được nét mặt, ta ngờ, Từ Sinh còn biết là ta hít thuốc phiện?

      Còn vị khách hàng “gentleman” nghẹn đỏ mặt, lại phản bác được gì.

      Ánh mặt Từ Sinh mang theo châm chọc: “Tôi cũng định trước nhiều người như vậy nhưng lần nữa lại khiêu chiến với ranh giới cuối cùng của tôi, hy vọng có thể tha thứ. Tôi muốn để cho trái tim của thầy giáo mình “lầm đường lỡ bước””.

      vở kịch hài, lấy ra của Trịnh Mẫn làm cái kết.

      Mọi người tản .

      Đỉnh Phong nhìn Từ Sinh, khuôn mặt tròn nhìn ra sắc mặt.

      Mặc dù rất cảm kích nhừng gì Từ Sinh vừa mới làm, nhưng nếu như ta dùng ánh mắt dịu dàng đó nhìn Dương Đán có lẽ ấn tượng của với ta tốt chút.

      Dương Đán còn chưa trở lại bình thường từ kiện kia, bộ mặt nghi ngờ hỏi: “SUN, làm sao em biết chuyện Trịnh Mẫn hít thuốc phiện?”.

      Từ Sinh bưng cà phê lên, nhàng nhấp ngụm, môi mỏng có vẻ trơn bóng, “Lần trước em nhìn thấy thầy Dương và ấy chung, lại nhớ đến nhân viên của cha em, cho nên mới phái người điều tra ta, hôm nay mới xuất tại chỗ này.....”. ta dừng chút, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhìn Dương Đán, dịu dàng : “Em hy vọng thầy bị loại phụ nữ này lừa gạt”.

      Dương Đỉnh Phong ở bên cạnh run lên.

      Dương Đán hồn nhiên biết dê vào miệng cọp, khẽ cau mày: “Cảm ơn em... Tôi ngờ rằng ấy là người như thế, ấy nhìn rất hiền thục, tôi cảm thấy ấy người mẹ tốt, có thể cùng tôi chăm sóc cho Đỉnh Phong”. Giọng mang chút suy sụp.

      Từ Sinh an ủi: “Thầy, ta che giấu rất tốt, hoàn toàn do thầy. Hơn nữa, em cũng hy vọng thầy hiểu, kết hôn là phải với người mình ”. Ánh mắt của ta nhìn về phía Dương Đỉnh Phong, nở nụ cười tà mị, giống như là châm chọc.

      Dương Đán lắc đầu cái: “Thầy muốn tìm cho Đỉnh Phong người mẹ tốt, chỉ cần Đỉnh Phong thích là được”.

      Từ Sinh ngẩn người, lại cười : “Thầy vẫn quan tâm Đỉnh Phong như vậy. Lúc trước còn ở Mĩ, thầy cũng thường xin nghỉ vì chuyện của Đỉnh Phong”.

      Dương Đán ôm bả vai của Đỉnh Phong, khuôn mặt thanh tú hạnh phúc: “Ai bảo Đỉnh Phong là người quan trọng nhất!”.

      Đỉnh Phong nhìn về phía Từ Sinh, nhìn thấy trong đáy mắt ta xẹt qua tia bi thương. ràng phải rất cao hứng, thế nhưng, bây giờ thể nào cười nổi.

      Đúng là chuyện gì Dương Đán cũng lấy làm trung tâm.

      Nếu như phải thúc giục ông kết hôn ông cũng vội vàng xem mắt như vậy. Nếu phải nghĩ cho ông biết người như Trịnh Mẫn. Nếu vừa rồi Từ Sinh ngăn cản.......

      Chuyện sau này, Đỉnh Phong dám nghĩ tiếp.

      Tâm tình của như đưa đám, ngay cả tinh thần đấu tranh với Từ Sinh cũng biến mất, chỉ yên lặng ngồi cạnh Dương Đán, nghe hai người tán gẫu những chuyện trước kia bên Mĩ.

      tới lui lại đến Đỉnh Phong.

      Từ Sinh : “Mấy năm rồi, Đỉnh Phong đáng lên rất nhiều”. ràng là muốn Dương Đán vui.

      Dương Đán cười híp mắt, người nào thích người khác khích lệ con mình!
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Love of my

      Đỉnh Phong run lẩy bẩy, cả người nổi hết da gà, khuôn mặt tròn trĩnh có chút vặn vẹo, : “Giáo sư Từ, thầy quá khen rồi!”

      Đôi mắt đào hoa của Từ Sinh hơi nheo lại, từ trong khóe mắt, mơ hồ có thể nhìn thấy, dường như có tia sáng ánh lên, ta khẽ mỉm cười, có khí chất đặc biệt của người đàn ông, thừa nhận vì biết rằng mình đấu lại đứa bé vẫn còn học lớp 11, chỉ cười : “Xem kìa, em khiêm tốn quá, bé đáng !”

      Đỉnh Phong vô cùng căm ghét cái bản mặt hồ ly mang theo đầy vẻ tính toán của Từ Sinh, huống chi, trong lời này lại có ý đồ khác, khiến cho cảm thấy vô cùng thoải mái.

      Dương Đán ngồi bên cạnh đột nhiên câu: “Đỉnh Phong từ bé đến giờ đều rất đáng !”

      Đỉnh Phong: “. . . . .” Ba à, ba có thể khiêm tốn chút được ?!?!

      . . . . . .

      biết hai người chuyện bao lâu, sắc trời cũng dần dần trở nên sẩm tối, chân trời đỏ rực giống như bị thiêu đốt, phát ra những tia sáng vô cùng ấm áp.

      Dương Đán nhìn ra ngoài, với Từ Sinh: “Sun, muộn rồi, có muốn đến nhà thầy ăn cơm ?”

      Đỉnh Phong chu miệng.

      Từ Sinh lại lắc lắc đầu : “ cần đâu, em còn có số việc cần phải hoàn thành, lần sau có thời gian rảnh, em mời thầy ăn cơm.”

      Dương Đán cũng miễn cưỡng, lúc đứng dậy chuẩn bị trả tiền, Từ Sinh rút ra tấm thẻ từ trong cặp đưa cho người phục vụ.

      phục vụ nhìn thấy tấm thẻ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

      Dương Đán có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Sun, cái này. . . . .”

      Từ Sinh cười cười: “Thầy, giữa em với thầy còn khách sáo làm gì!”

      Dương Đán gật gật đầu, khuôn mặt thanh tú mang theo nụ cười nhàn nhạt, rất ôn hòa, mắt mí vô cùng cân xứng với hai tròng mắt trắng đen ràng, có loại cảm giác trong lành mới mẻ.

      Từ Sinh còn nhớ, lúc trước, chính vì nụ cười này, khiến cho cảm thấy mình rơi vào tay giặc rồi.

      Khi phục vụ đem tấm thẻ trả lại, bàn tay khẽ run run, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng.

      Lúc đưa tới tay Từ Sinh, Đỉnh Phong nhìn thấy đó còn kèm theo tờ giấy.

      tờ giấy là dãy số điện thoại được viết cách nắn nót.

      Mà Từ Sinh đến liếc cũng thèm liếc cái, tùy tiện đem tờ giấy ném vào thùng rác bên cạnh.

      Khuôn mặt ửng hồng của kia ngay lập tức tối sầm lại, khóe mắt có thứ gì đó trong suốt tựa như nước mắt ánh lên, rất nhanh quay lưng chạy .

      Mà ánh mắt của Từ Sinh, tên đầu sỏ gây nên chuyện này vẫn còn dừng ở người Dương Đán.

      Đỉnh Phong thầm mắng ở trong lòng, đúng là cầm thú đội lốt người!

      Rời khỏi Starbucks, sau khi tạm biệt Dương Đán và Đỉnh Phong, Từ Sinh leo lên chiếc Land Rover của mình, nhanh như chớp còn thấy bóng dáng.

      Chóp mũi của Đỉnh Phong còn tràn ngập “rắm vị” của Land Rover, hừ lạnh tiếng, xoa xoa chóp mũi.

      Tâm tình của Dương Đán có vẻ như rất tốt: “Đỉnh Phong, Sun càng ngày càng ưu tú, đột nhiên ba có loại cảm giác. . . . .ừm, phải thế nào nhỉ. . . . cảm giác giống như trong nhà có con mới lớn ấy!”

      Đỉnh Phong mở to cặp mắt trắng dã: “Ba! Thôi , Sun là đàn ông!”

      Dương Đán gõ gõ đầu Đỉnh Phong, gương mặt thanh tú có nét giống trẻ con mang theo nụ cười, nhìn thế nào cũng giống như người làm cha của đứa trẻ: “Cái này chỉ là so sánh, có hiểu ?”

      Đỉnh Phong bĩu môi, đôi mắt to tròn có chút tức giận nhìn Dương Đán.

      Trong đầu nghĩ, ba coi người ta là “con ”, người ta lại coi ba là “bà xã”, hai người đúng là trời sinh đôi.

      . . . . . . . .

      “Ba!”

      Dương Đán “Ừ” tiếng: “Sao vậy?”

      Đỉnh Phong ngẩng mặt lên, trong ánh mắt có chút do dự, môi mỏng hồng nhạt khẽ mở ra, : “Ba, sau này, ba có thể đừng quá gần gũi. . . . .với giáo sư Từ được ?”

      Dương Đán sửng sốt, nắng chiều êm dịu nhàng chiếu lên khuôn mặt của ông, giống như là dát lên tầng ánh sáng màu vàng óng, ông hỏi: “Đỉnh Phong Sun à? Đỉnh Phong, Con ghét Sun sao?”

      Đỉnh Phong chung quy vẫn chỉ là học sinh trung học, vẫn chưa biết cách đối nhân xử thế cách thập toàn thập mỹ.

      Đôi mắt to tròn chớp chớp, có chút sốt ruột hỏi ngược lại ông: “Ba, ba thích Từ Sinh sao?”

      Dương Đán nghĩ tới Đỉnh Phong lại đột nhiên hỏi như vậy, đôi mắt mang theo ánh sáng nhu hòa, vuốt ve chùm tóc đuôi ngựa của Đỉnh Phong, có chút do dự trả lời: “Lúc Sun ở bên Mỹ quả là rất ưu tú, là người thầy, làm sao ba có thể thích cậu ấy? . . . .” Ông dừng lại chút, nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của Đỉnh Phong, lại tiếp tục : “Nếu Đỉnh Phong thích Sun như vậy, ba đồng ý với con, gần gũi quá mức với Sun nữa!”

      Ánh mắt của Đỉnh Phong bỗng chốc sáng lên, đôi mắt của vốn to tròn, trong suốt giống như quả bồ đào, giờ phút này lại càng trở nên xinh đẹp, giống như hòn ngọc quý.

      sao?”

      Dương Đán gật gật đầu.

      Tâm tình của Đỉnh Phong lẽ ra phải trở nên vui vẻ. Nhưng giờ phút này lại có cảm giác vui sướng như vậy.

      khoác cánh tay của Dương Đán, nâng lên khuôn mặt tròn vo, nhàng : “Ba, nếu có ngày, con chỉ là nếu như có ngày. . . . .Ba có người , còn có thể giống như bây giờ. . . . .” như vậy, thương như vậy, vĩnh viễn đều coi là trung tâm ?

      Lúc Dương Đán cười rộ lên, đuôi lông mày có chút nếp nhăn, ông đợi Đỉnh Phong xong, tự nhiên : “Đỉnh Phong, ba còn nhớ lần đầu tiên khi nghe con gọi hai tiếng “ba ba”, ba nghĩ, cả đời này của ba, có lẽ chỉ có thể duy nhất mình bé con này rồi.”

      Đỉnh Phong gì, chỉ ôm chặt lấy cánh tay của Dương Đán.

      đường về nhà, dường như toàn bộ thế giới xung quanh đều trở nên ngọt ngào.

      Rất nhiều năm về sau, Đỉnh Phong vẫn còn nhớ buổi chiều ngày hôm ấy, những lời mà Dương Đán , nụ cười của Dương Đán, cùng với tình thương thầm và lặng lẽ của người cha như ông.

      nghĩ, bất kỳ ai thế giới này, kể cả Tiêu Mộc, cũng thể nào làm được như Dương Đán, toàn tâm toàn ý thương , oán hối.

      [I believe you are the love of my.] ——- Dương Đỉnh Phong năm mười bảy tuổi.

      . . . . . . . . . . .

      **********************************

      Lý Gia Nhạc phát , thời gian gần đây Đỉnh Phong rất kỳ lạ, cả ngày cầm sách ôn bài, đuôi lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, môi mỏng hồng nhạt khẽ mấp máy, vùi đầu khổ luyện.

      Phải biết rằng, ở cái lớp bình thường như vậy, vùi đầu khổ luyện, “luyện” có nghĩa là tự học.

      Nếu Đỉnh Phong như vậy ngày, Lý Gia Nhạc cho rằng vô vị, nếu Đỉnh Phong như vậy ba ngày, Lý Gia Nhạc cảm thấy vô cùng nhàm chán, nếu Đỉnh Phong như vậy tuần, Lý Gia Nhạc cảm thấy bị đột biến gien rồi!

      Tiết ngữ văn, phần lớn các học sinh ban khoa học tự nhiên đều đến đây để hỏi những vấn đề liên quan.

      Lý Gia Nhạc đẩy đẩy khuỷu tay Đỉnh Phong chăm chú giải đề số học, dùng loại ánh mắt giống như nhìn quái vật, lấy sách che miệng : “Đỉnh Phong, tớ thấy cả tuần nay cậu được bình thường, trước kia cậu vừa nhìn thấy đề số học là đau đầu, bây giờ tại sao cả ngày đều ôm quyển số học mà gặm vậy? Cậu đổi tính rồi à? Hay là bị biến chất hả?”

      Đỉnh Phong day day hàng chân mày, khuôn mặt tròn mang theo tia bất đắc dĩ, buông quyển sách cầm trong tay, chỉ vào Diêu Bội Chi : “Cậu nhìn Bội Chi biết tại sao tớ lại như vậy!”

      Tầm mắt của Lý Gia Nhạc chuyển sang Diêu Bội Chi cũng đồng dạng vùi đầu vào sách, buồn bực hỏi: “Chẳng lẽ Trương Cường Quân lại tạo áp lực lớn như vậy với hai cậu sao?”
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Thiên Sơn Đồng Mỗ Đậu Nha Tử

      Đỉnh Phong lắc lắc đầu, thành : “Đột nhiên tớ cảm thấy Trương Cường Quân là người tốt.”

      Lý Gia Nhạc dùng ánh mắt “cậu điên rồi” nhìn Đỉnh Phong, chỉ kém đưa tay vỗ đầu xem có phải bị đần độn rồi hay ?

      Đỉnh Phong cầm đề ôn tập của Tiêu Mộc đưa cho Lý Gia Nhạc, thở dài hơi : “Cậu tự xem rồi tại sao tớ và Bội Chi lại như vậy!”

      Lý Gia Nhạc cầm tờ đề cương lên, nhìn chăm chú nửa ngày.

      Cuối cùng, buông tờ đề cương xuống, vỗ vỗ vào bả vai của Đỉnh Phong, nước mắt lưng tròng, bắt chước chủ tịch Mao khi an ủi tầng lớp nhân dân cực khổ, những lời thấm thía: “Vất vả cho cậu rồi!! Tớ thay mặt Đảng và nhà nước cám ơn hy sinh và công lao to lớn của cậu!”

      biết lời của Lý Gia Nhạc nghe mủi lòng như thế nào. . . . . . .

      Đỉnh Phong có chút nghẹn ngào.

      Dựa theo đề cương “rất đơn giản” mà Tiêu Mộc đưa cho , Đỉnh Phong cảm thấy kỳ thi tốt nghiệp như với chính mình: “You are a loser!”

      Đỉnh Phong vốn vẫn cảm thấy, ở trong lớp này mà có thể đứng top 10, đối với là tương đối khá, nhưng lại quên mất rằng, thi tốt nghiệp là tính cả nước, bởi vì tôi chỉ là học sinh của lớp trung bình mà nương tay, cũng như vì cậu là học sinh của lớp chuyên mà ra đề quá mức cao siêu.

      Đỉnh Phong đột nhiên ý thức được bản thân mình so với Tiêu Mộc quả thực là chênh lệch.

      Đỉnh Phong hạng ba, Tiêu Mộc tuyệt đối là hạng nhất.

      cam lòng, biết bản thân mình cho tới bây giờ cũng phải là người dễ dàng thỏa mãn, kể từ ngày đầu tiên quen biết Tiêu Mộc, lần đầu tiên chuyện với , có thể quan sát , mắt phượng trắng đen ràng, khóe miệng thấp thoáng hai lúm đồng tiền như có như .

      biết, chỉ đứng nhìn từ xa đối với ràng là đủ.

      Đời người có rất nhiều thứ cần phải phấn đấu, vì đủ loại nguyên nhân.

      Đỉnh Phong lần này quả có khí phách, vì người con trai, muốn liều chút, muốn đuổi theo bước chân của , có thể đứng bên cạnh , cùng nhau mỉm cười.

      Cúi thấp đầu, Đỉnh Phong cầm cây bút bi màu đen, vô cùng chăm chú tập trung vào đề cương ôn tập.

      Lý Gia Nhạc nhìn bên khuôn mặt của Đỉnh Phong, tinh thần dao động, dường như cũng bị cái ý chí này lây nhiễm, cũng lấy ra cuốn bài tập Vật lý, bắt đầu học.

      . . . . . . . .

      Buổi học hôm nay cũng tệ, chiều còn có tiết thể dục, cũng là môn mà Đỉnh Phong thích nhất.

      Bởi vì tiết này là tiết cuối cùng của buổi học, giờ phút này Tiêu Mộc nhất định là sân bóng rổ.

      Đỉnh Phong từ chỗ ngồi đứng dậy, vận động khuỷu tay bởi vì viết bài nhiều quá mà run lên, kéo tay của Lý Gia Nhạc, hai người cười cười đến sân thể dục.

      Lúc Đỉnh Phong rời khỏi lớp, Diêu Bội Chi nằm bò bàn học khẽ chợp mắt chút, ánh mắt trời chiếu xuống khuôn mặt của , tạo nên vẻ hài hòa khác thường.

      Đỉnh Phong lại nhớ tới lời của Tiêu Mộc.

      Cho dù trong mắt chúng ta, ai đó có thể vinh quang rực rỡ đến đâu, nhưng làm sao biết, ở sau lưng, mỗi ngày họ nằm trong chăn, lấy nước mắt rửa mặt, hay ở trong góc tối nào đó ôm lấy đầu gối tự mình bi thương.

      Đột nhiên cảm thấy mình rất muốn đến gần Diêu Bội Chi, muốn hiểu ấy nghĩ gì.

      Vì thế, dừng bước, để Lý Gia Nhạc đứng ngoài cửa chờ chút, lại vươn tay đẩy đẩy cánh tay của Diêu Bội Chi.

      Diêu Bội Chi mơ màng ngước lên nhìn Đỉnh Phong, mắt hạnh xinh đẹp có tia dao động, lúc nhìn khuôn mặt của Đỉnh Phong, khóe miệng chậm rãi giương lên, vô cùng xinh đẹp.

      “Đỉnh Phong, có chuyện gì vậy?” hỏi.

      Đôi mắt to tròn của Đỉnh Phong sáng rực, giống như là hấp thu ánh sáng mặt trời, nhàng cười, với Bội Chi: “Bây giờ là tiết thể dục, học suốt tuần rồi, bây giờ cùng tớ ra ngoài vận động , giống như lời ba tớ , thể để cho mình chịu thiệt thòi, sau này làm sao có thể tranh đàn ông với mấy nàng bốc lửa người Mỹ?”

      Đôi mắt của Diêu Bội Chi dát lên tầng ánh sáng nhu hòa, chậm rãi tản ra, môi mỏng xinh đẹp nhàng hé mở, gật đầu, nở nụ cười hoàn mỹ: “Được thôi!”

      Rất nhiều năm về sau, Diêu Bội Chi vẫn thể nào quên, buổi chiều ngày hôm ấy, bầu trời tươi đẹp, giống như là trông thấy thiên sứ vươn tay về phía mình, ấy , cùng tớ ra ngoài , phải là người, mà là cùng nhau.

      . . . . . . . .

      Đông đến, ràng là có những tia nắng dịu dàng lan tỏa, nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo như băng.

      Thầy thể dục lạnh thấu xương, mấy sợi tóc dựng đứng, sừng sững trong gió rét, phất phơ, chút ánh nắng mặt trời trong trường học như là dấu hiệu đẹp nhất, ông quản lý học sinh cũng nghiêm khắc lắm, lại thường hay trò chuyện với học sinh, thỉnh thoảng từ trong miệng ông ấy lại hay phát ra số từ ngữ tương đối phổ biến như ‘Cắt bánh ngọt a~’ ‘Nguyên Phương a~’, cho nên ở trường học, ông ấy là thầy giáo có tính cách tệ.

      Hôm nay cũng giống như mọi ngày, ông ấy vẫn tập hợp tất cả học sinh, điểm danh cách qua loa, để cho lớp trưởng kiểm tra xem những ai còn vắng mặt, sau đó liền cho mọi người giải tán.

      vài học sinh chịu được gió lạnh, ngay lập tức chạy như bay về lớp học.

      Còn số học sinh cá biệt vẫn như cũ, kiên trì đứng vững giữa những cơn gió rét ngổn ngang, trong số đó có Đỉnh Phong, Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi.

      Ánh mắt của Đỉnh Phong luôn dừng cái bóng lưng màu xám nhạt ở cột bóng rổ.

      Vì để cho thuận tiện, Tiêu Mộc chỉ mặc đơn độc chiếc áo T-shirt dài tay màu xám nhạt, bên dưới mặc chiếc quần jeans bình thường, phía sau lưng chiếc áo T-shirt được in hàng chữ tiếng ngắn gọn ‘I DON’T CARE’, thân hình thon dài, bả vai bằng phẳng, những người có vóc dáng như vậy rất thường hay được nhiều người nhắc đến.

      Ở góc độ này, Đỉnh Phong có thể thấy được từ phía sau gáy trơn bóng trắng nõn của cùng với vài sợi tóc bay phất phơ.

      Đường cong bên sườn mặt, thậm chí còn có thể thấy được nhướng lên đôi hàng mi, ánh mắt khiêu khích, lông mày hơi nhíu lại, chiếc mũi cao thẳng như ngọc, khóe môi nhàng giương lên.

      giống như là ánh hào quang chói lọi chiếu sáng khắp sân bóng rổ.

      Từng động tác của đều dẫn đến chú ý của tất cả mọi người.

      Mỗi cuối tuần Đỉnh Phong đều đến đây, để nhìn .

      Thói quen này được nửa năm, đối với , dường như trở thành chuyện bình thường thể thiếu.

      . . . . . .

      Lúc còn ở Mỹ, Đỉnh Phong từng đọc quyển sách, tác giả là người Pháp, từng câu từng câu được viết ra, đem đến cho người đọc loại cảm giác vô cùng lãng mạn, bên trong có câu kinh điển.

      Nữ chính nhón mũi chân, hôn lên khóe mắt của nam chính, dưới ánh nắng ban mai đẹp, với : “You are my beliefs.”

      là niềm tin của em.

      Khi đó, Đỉnh Phong còn chưa cái gì gọi là niềm tin.

      Vì thế, hỏi Dương Đán.

      “Ba, vì sao trong quyển sách này, nữ chính lại với nam chính, là niềm tin của em?”

      Lúc đó, Dương Đán xem Thiên Long Bát Bộ tái bản, đọc đến đoạn ‘tứ giác tình giữa Vô Nhai Tử, Thiên Sơn Đồng Mỗ, Lý Thu Thủy và Đinh Xuân Thu’, liền thuận miệng trả lời: “Đỉnh Phong, con phải hiểu rằng, hầu như trong mỗi cuốn sách ba đọc đều có câu này, đây là những mánh khóe tuyệt hảo mà tác giả hay dùng, con xem này. . . .” Ông lấy tay chỉ chỉ vào quyển sách tái bản bìa cứng : “Ví như ở đây, ra Kim Dung có thể viết, Thiên Sơn Đồng Mỗ bưng ghế đến gần, sau đó trèo lên, hôn lên khóe mắt của Đậu Nha Tử, sau đó Đồng Mỗ với Đậu Nha Tử - Đậu Nha Tử, I LOVE YOU!”

      Đỉnh Phong hóa đá ngay tại chỗ, có thể sâu sắc hiểu được rằng, Dương Đán là nội thương lớn nhất trong cuộc đời !!

      Vô Nhai Tử = Đậu Nha Tử ???!

      Con mẹ nó!!!

      Nhưng mà, nhớ rằng, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Mộc, bên tai dường như phảng phất có người rằng: “I see belief.”

      tìm thấy rồi.

      MY BELIEF.

      . . . . . . . . . . . .
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :