1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má nó, Dương Đỉnh Phong! - Đại Ôn (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Tâm nguyện của giáo sư [bên trong có cảnh đẹp]

      Editor: Ốc Vui Vẻ

      Beta: MeOw

      Đỉnh Phong quay đầu lại nhìn thấy Diêu Bội Chi về phía mình.

      Dáng dấp của Diêu Bội Chi phải thuộc loại đẹp khuynh quốc khuynh thành, hay hồng nhan họa thủy, nhưng ấy là người biết cách trang điểm, thành tích tệ, tính tình cũng khá tốt, khác gì đứa bé trai, các bạn cùng lớp đều tôn ấy là hoa hậu của lớp.

      Hôm nay Diêu Bội Chi mặc chiếc áo sơ mi sáng màu, bên ngoài khoác cái áo da màu đen, quần jean lưng cao, boot, lưng đeo cái balo màu đen, rất có phong cách.

      Đáng tiếc ——

      vỗ cái vào lưng Đỉnh Phong : “Xem ra hai chúng ta đồng bệnh tương liên nha! Bà Trương Cường Quân kia sợ mất mặt, nhất định sống chết bắt chúng ta phải giành được danh tiếng về cho mình ......”.

      Khí chất này, tính tình này......

      Đúng là.....

      Đỉnh Phong xoa xoa bả vai bị đánh, hơi nhăn mặt, hùa theo : “Đúng vậy!”.

      Lý Gia Nhạc ở bên : “Nhất định là gần đây ta nuôi tên đàn ông bị bệnh liệt dương [1], thỏa mãn được bản thân mình nên ta bị mất cân băng nội tiết tố, dẫn đến tinh thần thất thường”.

      [1] bệnh liệt dương: khụ khụ, bệnh này còn gọi là xuất tinh sớm *đỏ mặt*

      Diêu Bội Chi và Đỉnh Phong đồng thời gật đầu đồng ý : “Rất có lý”.

      Lý Gia Nhạc cười hì hì: “Hì hì, Bội Chi, cậu đến tìm Đỉnh Phong làm gì vậy?”.

      Diêu Bội Chi gật đầu cái: “Còn phải là chuyện cùng nhau học thêm toán sao, mỗi cái đề thi đều rất biến thái, nếu học thêm, chẳng may thi rớt Trương Cường Quân kia trưng cái mặt thối ra cho tớ và Đỉnh Phong nhìn”.

      Đỉnh Phong cảm thấy có chút sợ hãi khi nhớ tới dáng vẻ nổi giận của Trương Cường Quân, nuốt nuốt nước miếng gạt đầu: “Này Bội Chi, cậu tính học thêm như thế nào?”.

      Cặp mắt xinh đẹp đảo quanh, Diêu Bội Chi nở nụ cười rực rỡ: “Chúng ta kiếm học sinh của lớp chọn dạy mình, được ?”.

      Đỉnh Phong tròn mắt nghi ngờ: “Có người sẵn sàng dạy chúng ta sao?”.

      Diêu Bội Chi vỗ vỗ vai Đỉnh Phong, chớp chớp mắt: “Tiêu Mộc, nếu như tên tiểu tử Tiêu Mộc này đồng ý tớ cũng có cách để cho phải đồng ý”.

      Đỉnh Phong ngẩn người, tròn mắt nhìn về phía Bội Chi: “Có thể ?”.

      Diêu Bội Chi cười cười: “Sao lại được, nhà chúng tớ là hàng xóm, tớ vẫn còn nhớ bộ dạng lúc Tiêu Mộc cởi truồng chạy mặt đất”.

      Đỉnh Phong cảm thấy trong lòng có chút ê ẩm, kỳ lạ.

      Diêu Bội Chi cũng phát ra điều gì khác thường, tùy tiện vỗ vai : “Nếu có vấn đề gì về sau cứ chủ nhật cậu hãy đến nhà tớ, tớ trước với Tiêu Mộc, đến lúc đó cậu ấy đến dạy toán cho chúng ta”.

      Đỉnh Phong gật đầu cái, trong đôi mắt tròn lóe lên tia mong đợi.

      “Được rồi, vậy tớ trước, chủ nhật nhớ gọi cho tớ, tớ đến đón cậu”. Diêu Bội Chi khoác balo đen ra khỏi phòng học.

      Lý Gia Nhạc nhìn theo bóng lưng xinh xắn của Diêu Bội Chi, hứng khởi : “Hoa hậu lớp chúng ta tính tình khá tốt, chỉ là hơi giống nam sinh”.

      Đỉnh Phong gật đầu, xoa xoa vai mình, cảm thấy trong lòng mình có chút nhói đau.

      “Đúng rồi, vừa rồi ấy ấy và Tiêu Mộc biết nhau từ lâu rồi, hơn nữa còn giống như là thanh mai trúc mã. phải là Tiêu Mộc còn có thanh mai trúc mã tên là Trình Ngư, là hoa khôi giảng đường trường C sao? Bảo sao thường ngày ta lạnh nhạt với nữ sinh như vậy, nếu như có hoa hậu của lớp với hoa khôi của trường là thanh mai trúc mã nữ sinh như nào mà lọt vào mắt ta được cơ chứ?”. Lý Gia Nhạc tiếp tục tràng, cũng ý thức được lời của mình chọt vào nỗi đau của Đỉnh Phong.

      Khuôn mặt của Đỉnh Phong lộ vẻ ai oán.

      Nàng nghĩ, nếu như Tiêu Mộc thích mặt tròn nàng toàn thắng rồi.

      Đỉnh Phong cảm thấy bi ai cho bản thân mình.

      .............

      Về đến nhà Đỉnh Phong thấy Dương Đán cố gắng làm món cơm rang trứng.

      nhìn thấy Dương Đán 34 tuổi, nhưng làn da vẫn nhẵn mịn, bề ngoài ôn hòa, cao cao gầy gầy, hoàn toàn giống người cha đứa con mười bảy tuổi.

      Dương Đán là loại trẻ lâu lại thêm cái tính dở hơi, cho nên bình thường mọi người vẫn hay lầm tưởng rằng ông ấy là trai của .

      Cũng khó trách khiến cho Từ Sinh nhìn trúng.

      suy nghĩ, Dương Đán nghiêng đầu, lộ ra hai hàm răng trắng, với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, chờ chút, ba làm xong ngay đây”.

      Đỉnh Phong gật đầu ngồi ghế cạnh bàn cơm, miên man suy nghĩ.

      Dương Đán cầm đĩa cơm rang trứng, cẩn thận như vật quý đem đặt trước mặt Đỉnh Phong, ánh mắt như cún con chờ mong nhìn Đỉnh Phong : “Con nếm thử xem”.

      Đỉnh Phong cầm cái thìa xúc miếng cơm đưa vào trong miệng.

      lúc sau, bỏ cái thìa trong tay xuống, cầm cốc nước uống vài ngụm, sau đó mới nhìn qua.

      Khuôn mặt tròn hơi nhăn lại: “Mặn rồi”.

      Dương Đán ủ rũ nằm bò giường, bộ dạng buồn bực vui.

      Đỉnh Phong an ủi: “ ra cho thêm vào chút nước có thể ăn được”.

      Con ngươi của Dương Đán trong nháy mắt lại sáng lên: “Để baba thêm nước vào cho con”.

      Nhìn Dương Đán bận rộn, đột nhiên Đỉnh Phong hỏi: “Ba, ba có muốn kết hôn hay ?”.

      Động tác tay Dương Đán hơi khựng lại, lật đật chạy tới trước mặt của Đỉnh Phong, hai mắt ánh lên nước mắt: “Đỉnh Phong, chẳng lẽ con cần baba nữa sao?”.

      Đỉnh Phong buồn bực: “ có”.

      Dương Đán gạt lệ: “Con có, con muốn baba kết hôn là muốn đẩy baba ra xa”.

      Đỉnh Phong bất đắc dĩ lắc đầu: “Ba, ba đừng nghĩ lung tung, con chỉ cảm thấy ba lớn tuổi rồi nên có người bạn...”. dừng chút: “Hơn nữa con cũng muốn có người mẹ”. Đúng vậy, là người mẹ, tuyệt đối phải là cha ghẻ!!!

      Dương Đán suy nghĩ chút rồi gật đầu: “Nếu Đỉnh Phong muốn mẹ mấy ngày tới baba xem mắt”.

      Đỉnh Phong nhìn người đàn ông trước mắt, tất cả đều đem làm trung tâm, đột nhiên lại mở miệng được.

      Yên lặng lâu, cuối cùng Đỉnh Phong mới : “Đừng tùy tiện tìm người phụ nữ, quan trọng là….ba thích”.

      Dương Đán gật đầu: “Cũng cần con phải thích nữa mới được”.

      Đỉnh Phong thở dài, bất đắc dĩ nhìn Dương Đán : “Ba, ba là”.

      Dương Đán trả lời: “Đúng, ba là”.

      Đỉnh Phong: “..............”.

      ôn nhu dịu dàng vừa rồi tuyệt đối là ảo giác của , ảo giác! Khốn kiếp!

      ...............

      Quả nhiên, Dương Đán cũng nghe theo lời của Đỉnh Phong, bắt đầu xem mắt, nhưng điều kiện đầu tiên của ông là nhà phải thích Đỉnh Phong, hơn nữa Đỉnh Phong cũng phải chấp nhận nhà mới được.

      Điều kiện của Dương Đán cũng tệ, xuất thân trong sạch, diện mạo tồi, khuôn mặt trẻ con, tính tình quyết đoán thận trọng nhưng cũng rất đáng , lại còn là giáo sư trường đại học, cũng có thể xem như là Kim cương vương lão ngũ [2].

      [2] Kim cương vương lão ngũ: là người đạt đủ 5 tiêu chuẩn: nhiều tiền, đẹp trai, thành đạt, có thực lực nhưng khiêm tốn.

      Nhưng mà có nhiều người phụ nữ nghe thấy ông có người con mười bảy tuổi lại còn hứng thú dối với ông nữa.

      Dương Đán cũng đau lòng, theo cái cách của ông mà : “ thích con tôi? Vậy tôi cũng thích họ!”.

      Tóm lại Dương Đán là người cha hiền, hiền từ cách quá mức.

      ..............

      tuần lễ trôi qua rất nhanh, kể từ ngày đó, Long Đào cũng tới tìm nữa, ngoại trừ mỗi ngày đều phải nhìn thấy cái bộ mặt muốn ăn đấm của Từ Sinh tất cả đều rất tốt.

      Lý Gia Nhạc biết tại sao Đỉnh Phong lại có thái độ thù địch với Từ Sinh, thường xuyên hỏi : “Thầy giáo Từ đẹp trai như vậy, hơn nữa tính cách cũng được, tại sao mỗi lần cậu trông thấy thầy ấy đều lạnh lùng liếc ngang liếc dọc như vậy?”.

      Đỉnh Phong chu mỏ, trả lời: “Thầy giáo Từ là báu vật, chúng ta làm sao có thể muốn là có được? Thầy ấy nên nằm ở dưới thân của người đàn ông cường tráng, ưm ưm a a, kêu to nhanh chút, chậm chút”.
      trạch nữtrthuy thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: tình địch

      Lý Gia Nhạc nhìn Từ Sinh đứng bục giảng giảng bài, nuốt ngụm nước bọt, vẻ mặt hưng phấn với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong à, ra tớ cũng cảm thấy thầy Từ nhất định là thụ. Cậu xem này, cái cổ trắng noãn cao ngạo giống thiên nga, những nữ sinh như chúng ta làm sao có thể với cao được, chỉ có những người đàn ông cường tráng mới có thể cho thầy cảm thấy tính phúc chân chính!”.

      Đỉnh Phong nheo mắt lại nghe Lý Gia Nhạc , cảm thấy tâm tình tốt.

      Từ Sinh, thái độ ngông cuồng, dám với học sinh của mình là mình thích phụ huynh của học sinh.

      Được, báo nhục, bộ dáng của người này từ lâu bị nhóm hủ nữ YY thành tiểu thụ bị đè ở giường ưm ưm a a, kêu ngừng lại ngừng lại thích thú.

      mặt tròn của Đỉnh Phong thoáng nụ cười, tâm trạng tốt ngâm nga bài hát.

      Chuông tan học vừa vang lên số học sinh vội vã đeo cặp sách chạy . Đỉnh Phong và Lý Gia Nhạc chậm rãi dọn dẹp sách vở.

      chuẩn bị về nhà Diêu Bội Chi chạy đến, mặt ấy trang điểm nhàng nhìn người càng thêm xinh xắn, đôi mắt hạnh xinh đẹp đảo quanh, bất luận ...

      “Đỉnh Phong, đừng quên chủ nhật này đến nhà tớ nhé, Tiêu Mộc đồng ý dạy kèm cho chúng ta rồi”. Bội Chi nháy nháy mắt đưa cho Đỉnh Phong tờ giấy: “Đây là địa chỉ nhà tớ, khi nào cậu đến đường XX gọi điện cho tớ, tớ ra đón cậu”.

      Đỉnh Phong gật đầu, để tờ giấy vào trong ví tiền, mặt tròn hơi nhợt nhạt. dù sao trước mặt mỹ nhân vẫn có chút xấu hổ: “Bội Chi, lúc đó tớ có thể tự tìm nhà được mà”.

      Diêu Bội Chi lắc đầu, khuôn mắt xinh đẹp hơi mất hứng: “Đáng nhẽ tớ còn phải đón cậu nhưng mà ba tớ là ông cần dùng xe, để cậu tự đến tớ cảm thấy áy náy rồi, sao cậu phải khách khí như vậy, bọn mình phải là bạn bè sao?”. Lời này nếu được ra bởi người khác có ý khoe khoang nhưng từ trong miệng Bội Chi Đỉnh Phong thấy rất chân thành.

      Đỉnh Phong khẽ mỉm cười: “Vậy được, đến lúc đó tớ gọi điện cho cậu”.

      Diêu Bội Chi cười tươi: “Được, tớ tìm Tiêu Mộc”.

      Đỉnh Phong ngẩn người gật đầu, gì thêm.

      Thân hình mềm mại tinh tế của Diêu Bội Chi biến mất sau cửa lớp, Lý Gia Nhạc tiếp tục dọn dẹp sách vở tay Đỉnh Phong, khuôn mặt thanh tú thoáng nụ cười là lạ: “Diêu Bội Chi, tại sao cậu lại có vẻ thân với ấy, cậu và ấy trở thành bạn bè à?”. Cảm giác trong giọng có chút chua xót.

      Đỉnh Phong sững sờ, khuôn mặt tròn nở nụ cười: “Tớ cũng biết, chẳng qua là tớ cảm thấy Bội Chi là người tốt, làm bạn bè cũng rất tốt”.

      Lý Gia Nhạc nghe vậy sắc mặt có chút tốt.

      Đỉnh Phong bật cười với Lý Gia Nhạc: “Làm sao tớ lại ngửi thấy mùi dấm thế? Chẳng lẽ Gia Nhạc, cậu ăn dấm của Bội Chi à?”. xong còn làm vẻ trịnh trọng xoa xoa cằm, tổng kết lại : “Chẳng lẽ rốt cuộc cậu phát ra cậu vẫn thầm mến người ngồi cùng bàn là tớ, bây giờ ra ám hiệu cho tớ biết?”.

      Lý Gia Nhạc nôn tiếng, đập “bốp” phát vào gáy của Đỉnh Phong: “Cút sang bên, chị đây thích cậu? Chị đây chỉ thích tiểu chính thái [1] mềm mại!”.

      [1] tiểu chính thái: từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.

      Đỉnh Phong xoa đầu, nhe rằng cười với Lý Gia Nhạc: “Gia Nhạc, bây giờ phải là rất tốt sao? Cho dù về sau chúng ta có làm bạn thêm với nhiều người nữa nhưng đối với nhau mà đối phương vẫn là quan trọng nhất. Cậu, Lý Gia Nhạc vĩnh viễn là người bạn là tớ quan tâm nhất, ai cũng thể thay thế được”.

      Lý Gia Nhạc nghe vậy hốc mắt ửng đỏ, lại đánh cái vào gáy Đỉnh Phong, lại: “Chị đây cho cậu mủi lòng à, cho cậu mủi lòng à! Cậu thấy chị đây ghen lúc nào hả, tránh qua bên!”.

      Đỉnh Phong nâng trán, hô to: “Bạo lực nữ, ai thích”.

      Hai người đùa giỡn hi hi ha ha, học sinh trong phòng gần hết.

      Hai người phản ứng kịp, vội vàng khoác ba lô về phía cổng trường.

      được mấy bước, đột nhiên Lý Gia Nhạc chỉ vào phía trước : “Đỉnh Phong… Là Bội Chi! trễ thế này tại sao cậu ấy còn chưa về?”.

      Ánh mắt Đỉnh Phong dời đến người Diêu Bội Chi dường như đợi ai, nhớ tới vừa rồi ấy , hình như là đợi Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc ở lớp số 5, là lớp khác biệt hẳn với lớp số 15, là lớp bồi dưỡng trọng điểm, là lớp bình thường. Thường là mấy tiếng sau khi lớp 15 về những tinh lớp 5 mới từ từ vác đống sách về nhà.

      Đôi mắt tròn tròn của Đỉnh Phong tối sầm, vẻ mặt như đưa đám.

      Lý Gia Nhạc cũng phải là người tim phổi rất nhiên là chú ý đến tâm trạng đột nhiên thay đổi của Đỉnh Phong.

      “Đỉnh Phong, cậu có biết , khi lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu tớ nghĩ tại sao đời lại có người đáng như vậy, mặt tròn trịa, cả cái miệng cũng tròn trịa, lúc ấu tớ chỉ muốn kêt bạn với cậu”. Lý Gia Nhạc , đột nhiên giọng của thay đổi: “Cho nên Đỉnh Phong, đừng tự ti, có lẽ hoàng tử cũng thích công chúa mà thích dưa hấu đấy!”.

      Vừa dứt lời, Đỉnh Phong liền cười, con mắt trong trẻo chứa vài phần cảm động vài phần vui sướng.

      “Gia Nhạc, cậu biết an ủi người, cuối cùng còn phải chê tớ câu!”.

      Lý Gia Nhạc cười : “Bởi vì mặt của cậu tròn chứ sao!”.

      Đỉnh Phong nhìn Lý Gia Nhạc, cho dù vài năm sau chúng ta vì đủ loại nguyên nhân mà được gần nhau tớ vẫn nhớ cậu là người cùng tở trải qua tuổi thanh xuân.

      nhìn ánh trởi chiều ấm áp, trong lòng kêu lên, tình hữu nghị muôn năm!

      ….

      Chủ nhật, Đỉnh Phong ngủ nhưng tự nhiên tỉnh, chuông báo thức vừa vang lên dậy, chỉnh đốn quần áo tốt, chuẩn bị .

      Dương Đán rời giường, ông dụi mắt kinh ngạc hỏi: “Đỉnh Phong, con đâu sớm vậy?”.

      Đỉnh Phong : “Con đến nhà bạn học thêm”.

      Dương Đán nghe xong nước mắt lưng tròng: “Đỉnh Phong của cha đáng thương, chủ nhật cũng ra ngoài học thêm, chế độ giáo dục của Trung Quốc thất bại, cha hối hận khi để cho con về nước”.

      Đỉnh Phong với Dương Đán: “Được rồi cha, chế độ giáo dục của Trung Quốc như thế trước khi con đến. sao cả, con trước, bạn chờ con”.

      Dương Đán gật đầu cái: “Buổi chiều con về sớm chút, gần đây cha có xem mắt người phụ nữ khá tốt, cha muốn con và ấy gặp nhau lần”.

      Đỉnh Phong đồng ý, nếu như Dương Đán kết hôn sớm chút Từ Sinh cặn bã hiểm có cơ hội quấn lấy ông mà cũng có “Cha ghẻ”, cầu còn được.

      Dương Đán khoát tay với Đỉnh Phong, kích động : “Nếu như bạn học trong lời của con là nam sinh cha ngại nếu như con dẫn nó về cho cha nhìn chút. Có lời thế nào nhỉ, con dâu xấu sớm muộn cũng phải gặp cha mẹ chồng! Đúng, đúng, chính là câu đó! A, Đỉnh Phong, con có nghe hay ?”.
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Diêu Bội Chi nắm tay kéo .

      Đỉnh Phong trả lời Dương Đán, chỉ dùng động tác để thể thái độ của bản thân.

      “Phanh —— ” Cửa bị đóng sầm cách thương tiếc.

      . . . . . .

      Dựa vào địa chỉ mà Diêu Bội Chi đưa cho mình, sau nửa giờ tìm kiếm, Đỉnh Phong đến tiểu khu mới toanh, trông rất đẹp.

      Khoan hãy đến điều này, nơi đây so với khu nhà mình tốt hơn nhiều lắm, phòng ốc xem ra vừa mới được tu sửa lâu, tất cả đều ra trước mắt Đỉnh Phong.

      Vừa mới chuẩn bị tiến vào, bảo vệ đột nhiên chặn lại.

      Trời rất nóng, chàng bảo vệ này mặc chiếc áo sơmi trắng, trông rất bảnh bao, đồ Tây đen, thắt caravat, đeo kính đen, cộng thêm đôi giày da sáng loáng, mái tóc bóng mượt giống như là bôi mỡ heo, nhìn từ xa có cảm giác như mấy chàng đóng vai vệ sĩ trong phim của Hollywood vậy.

      Nhưng, ta vừa mở miệng tất cả đều trở thành phù vân.

      Bởi vì khi ta mở miệng, đều là giọng tiêu chuẩn của những người nhà quê ở Trung Quốc: “Ai ôi, mẹ của ta, em , em ở đâu ra vậy? Tiểu khu này của chúng tôi phải là nơi tùy tiện muốn vào là vào đâu!”

      Đỉnh Phong giống như bị sét đánh, nửa ngày mới hoàn hồn, phun ra mấy chữ: “ cái gì?”

      “Sao?” Bảo vệ đẩy đẩy gọng kính màu đen đặt tại sống mũi: “Em à, em còn trẻ như vậy, tại sao lại nghe hiểu người khác gì, em chưa từng đọc qua sách vở sao?”

      Đỉnh Phong sững sờ, trả lời.

      Chỉ thấy chàng bảo vệ lại tiếp tục : “Nhìn dáng vẻ của em dường như là rất vui vẻ, em từ dưới quê mới lên sao? phải là đồng hương chứ? Đồng hương gặp đồng hương, nước mắt lưng tròng a~”

      Đỉnh Phong trợn mắt há mồm: “Tôi. . . . . .”

      chàng bảo vệ vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Em à, chắc em tới đây làm bảo mẫu phải ? Hắc hắc, cho em biết, nơi này rất nhiều người có tiền, ở đây nửa năm rồi, em xem, người kia tên là Triển Triển! Bộ âu phục này là của Hồ tiên sinh ở tầng 16 cho, giày da là của Trương lão bản ở lầu hai, còn có. . . . Em xem, mắt kính này của cũng bằng cả tháng tiền cơm của em rồi đấy!”

      Đỉnh Phong nhân lúc dừng lại để thở, chen vào : “ ra tôi đến để tìm người!”

      chàng bảo vệ sửng sốt, hỏi: “Tìm ai?”

      “Diêu Bội Chi. . . . .” Đỉnh Phong trả lời.

      chàng bảo vệ mở to mắt: “Ôi mẹ ơi, nghĩ tới em đúng là giỏi, hóa ra là bảo mẫu của nhà Diêu lão bản.”

      Cho dù tính khí của Đỉnh Phong có tốt cỡ nào, cũng kìm nén được cơn tức giận, im lặng chửi tục ở trong lòng, TMD, bảo là đến tìm người, con mẹ nó, mới là bảo mẫu, cả nhà đều là bảo mẫu!

      “Được rồi, em , em vào , đợi tí nữa ra, chúng ta lại tiếp tục tán gẫu!” Bảo vệ rốt cục cũng cho Đỉnh Phong vào.

      Đỉnh Phong vội vàng chạy vào, nhưng mới được khoảng xa, tiếng rống vĩ đại, hề nhụt chí nản lòng của chàng bảo vệ lại vang lên: “Em , luôn ở phía sau chống lưng cho em!”

      Đỉnh Phong toát mồ hôi lạnh, vội vàng co cẳng chạy, chạy đến khi còn trông thấy bóng dáng của chàng bảo vệ ở phía sau nữa.

      quan sát hết những nhà lầu xung quanh, hết nhà này đến nhà khác, nhìn hồi cũng tìm thấy nơi nào giống như địa chỉ mà Diêu Bội Chi đưa cho mình.

      Vỗn dĩ muốn làm phiền ấy, nhưng chuyện như vậy, Đỉnh Phong cũng chỉ có thể cầm điện thoại lên để gọi cho Diêu Bội Chi, miêu tả chút vị trí mà mình đứng.

      tới năm phút, Diêu Bội Chi tới.

      “Đỉnh Phong!” Lúc Diêu Bội Chi tới nơi, hơi thở có chút ổn định, dường như là chạy tới đây.

      Đỉnh Phong xoa xoa khuôn mặt tròn trịa, : “Tiểu khu chỗ các cậu lớn, tớ tìm nửa ngày cũng tìm thấy địa chỉ nào ở lầu, Bội Chi, là ngại quá!”

      Diêu Bội Chi cười cười : “ có gì, ra lúc gia đình tớ vừa dọn tới đây, tớ cũng thường xuyên bị lạc đường.”

      Đỉnh Phong gật gật đầu, cùng Diêu Bội Chi sóng vai bước .

      “Đỉnh Phong, hôm nay chờ Tiêu Mộc dạy cho chúng ta xong, cậu ở lại ăn cơm trưa với tớ nhé?” Bội Chi nghiêng đầu, đôi mắt hạnh mang theo chút chờ mong nhìn Đỉnh Phong.

      Đỉnh Phong cảm thấy quan hệ của mình và Diêu Bội Chi cũng thân lắm, suy nghĩ đến chuyện ở lại dùng cơm trưa với Diêu Bội Chi, lại muốn mở miệng từ chối.

      “Chờ chút —— tớ có điện thoại!” đợi Đỉnh Phong trả lời, tiếng chuông điện thoại di động của Diêu Bội Chi vang lên.

      “Tiêu Mộc? đến nhà em rồi à? Được, bác Trương mở cửa cho nhé, đợi chút, em và Đỉnh Phong lập tức trở về ngay!” Diêu Bội Chi trả lời điện thoại.

      Đôi mắt to tròn của Đỉnh Phong khi nghe đến tên Tiêu Mộc chợt lóe sáng.

      Diêu Bội Chi cúp điện thoại, với Đỉnh Phong: “Chúng ta nhanh chút , Tiêu Mộc đến rồi, là, biết phải với ấy như thế nào nữa, lúc nào cũng đến sớm như vậy, khiến cho chúng ta trở thành người đến trễ!”

      Ngón tay ấm áp, bàn tay mũm mĩm của Đỉnh Phong nắm lấy bàn tay của Diêu Bội Chi, tay của mềm mại yếu ớt, hoàn toàn giống với đôi tay thon dài tinh tế của Diêu Bội Chi.

      Đỉnh Phong mặc kệ Diêu Bội Chi tùy ý kéo mình .

      Trong lòng bỗng dưng có chút mất mát.

      Diêu Bội Chi là nữ sinh hoàn mỹ như vậy, chỉ có khuôn mặt hoàn hảo, hơn nữa tính tình lại ngay thẳng, là nữ thần trong mắt của rất nhiều nam sinh, Tiêu Mộc sao có thể thích, ngay cả bản thân mình cũng bị nhiệt tình của ấy ảnh hưởng.

      Đúng vậy, Tiêu Mộc làm sao có thể thích ấy. . . .

      . . . . . .

      “Đỉnh Phong, sao lại ngẩn người như vậy? Tới nhà của tớ rồi!” Diêu Bội Chi quơ quơ tay trước mặt , mắt hạnh mang theo nghi hoặc.

      Đỉnh Phong lấy lại tinh thần, cười ngây ngô chút: “ có gì, tớ chỉ suy nghĩ chút việc thôi.”

      Nhìn hết bốn phía xung quanh, mắt tròn mở to, Đỉnh Phong phát , những khu chung cư trước kia mình từng thấy đều là gì cả, nếu đem so với nhà của Diêu Bội Chi, quả thực chỉ là khu nhà bình dân.

      Biệt thự này ít nhất cũng phải rộng từ năm đến sáu trăm mét vuông, biết bao nhiêu người dốc sức làm cả đời cũng xây nổi.

      Cũng khó trách chàng bảo vệ kia vừa nghe thấy mình đến tìm Diêu Bội Chi lại có phản ứng như vậy.

      Nếu những người giàu có tụ tập lại nơi này, nhà của Diêu Bội Chi nhất định nằm trong giai cấp quý tộc.

      Đỉnh Phong cảm thấy ánh mắt của mình nhìn Diêu Bội Chi lúc này, tuyệt đối là giống như nhìn cái kim khố. ( kho bạc )

      Diêu Bội Chi trông thấy Đỉnh Phong nhìn mình, ánh mắt to tròn sáng ngời, ngay lập tức hiểu được suy nghĩ của Đỉnh Phong, khuôn mặt lộ ra nụ cười, : “Nơi này có phải rất giống chỗ ở của nhà giàu mới nổi ?”

      Đỉnh Phong theo bản năng gật gật đầu.

      Diêu Bội Chi chớp chớp mắt, cười : “Nhà này là do ba của tớ mua, ông ấy sĩ diện lắm, tiếc là nhà này còn chưa có trả tiền xong, mẹ tớ là người mẫu, suốt ngày đều thích dạo phố, bà ấy thường xuyên mua ít đồ dùng mang về, nhà của tớ nhìn bề ngoài đẹp như vậy thôi, thực tế ngay cả mức thường thường bậc trung cũng bằng.”

      Đôi mắt của Đỉnh Phong căn bản từ nhìn “Tiểu Kim khố”, lại lập tức biến thành “Đồng tình”, giống như muốn rằng “Có cha mẹ như cậu, tớ cảm thấy bi ai!”

      Diêu Bội Chi nhìn Đỉnh Phong, đem biểu tình khuôn mặt của thu hết vào trong mắt, đôi mắt hạnh nhất thời sáng lên, vọt tới trước mặt Đỉnh Phong, nhéo nhéo khuôn mặt tròn trĩnh của , thẳng: “Cậu kẻ đáng chết!”

      Đỉnh Phong cười hắc hắc, có chút giật mình, ngây ngốc để cho Diêu Bội Chi tùy ý sờ soạng khuôn mặt mình.

      “Trời ạ, tớ luôn muốn nựng khuôn mặt của cậu, mềm nha, giống như viên kẹo đường vậy!” Diêu Bội Chi vừa vừa xoa xoa nắn nắn khắp nơi khuôn mặt .

      Khuôn mặt của Đỉnh Phong phảng phất lộ ra mảnh hồng nhạt.
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Hai người học cấp 2 rồi sao?

      “Oa, mềm quá, sao lại đáng thế chứ?”. Diêu Bội Chi càng khen da của Đỉnh Phong.

      Mặt của Đỉnh Phong càng đỏ hơn.

      Lúc Bội Chi véo má rất hăng say cửa nhà đột nhiên mở ra, thiếu niên có dáng người thon dài hoàn mỹ dựa vào cửa, áo sơ mi màu sắc đơn giản cùng quần jean, mắt phượng hờ hững, giọng lạnh nhạt: “Diêu Bội Chi, tôi cho cậu trong vòng phút phải vào, tôi có thời gian”.

      Mặt tròn của Đỉnh Phong càng đỏ hơn lúc Tiêu Mộc xuất .

      Rốt cuộc Diêu Bội Chi véo má Đỉnh Phong nữa, thoải mái nhìn về phía Tiêu Mộc, : “ gặp thời gian tiểu tử càng ngày càng hư, đừng quên trước mặt chú Tiêu, cậu còn phải gọi tôi là chị Diêu đấy!”.

      Ánh mắt Tiêu Mộc rơi vào người Diêu Bội Chi giọng nóng lạnh: “Mười hai giờ là tôi phải về”.

      Diêu Bội Chi hừ lạnh tiếng, kéo Đỉnh Phong vào trong biệt thự.

      Lúc Đỉnh Phong bên cạnh Tiêu Mộc, đỏ mặt : “ xin lỗi, vừa rồi em lạc đường. Vì Bội Chi đến đón em nên mới muộn lát”.

      Tiêu Mộc nở nụ cười nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ: “ có việc gì”.

      Giọng của cậu vừa dứt Diêu Bội Chi nổi giận.

      “Đỉnh Phong, cậu xin lỗi làm gì, ràng là do cậu ta đến sớm, cậu cũng bảo là cậu đến sớm mà, còn đến sớm cả tiếng nữa, đúng là muốn ăn đánh mà”. Diêu Bội Chi trừng mắt đẹp .

      Tiêu Mộc đáp lời, mắt nhìn chỗ khác.

      “Cậu...”. Diêu Bội Chi tức giận cắn răng.

      Lúc này giọng của Đỉnh Phong vang lên: “Bội Chi, các cậu đừng cãi nhau nữa, phải là muốn học thêm sao?”.

      Diêu Bội Chi nghe vậy, liếc mắt nhìn Tiêu Mộc lần nữa, kéo Đỉnh Phong ngồi vào ghế salon, vẻ mặt bất mãn với Tiêu Mộc: “Hôm nay nể mặt mũi Đỉnh Phong nên tôi tha cho cậu lần. Nếu như lần thi số học này tôi và Đỉnh Phong được điểm cao tôi đem cái vật kia ra!”.

      Đỉnh Phong nghi ngờ nhìn Diêu Bội Chi hiểu rốt cuộc “Đồ” trong miệng ấy là cái gì?

      Tiêu Mộc vẫn nghiêm mặt lạnh nhạt, ngồi ghế salon đối diện với họ, lấy trong ba lô tập photo kiến thức và đề luyện tập, đưa cho Bội Chi và Đỉnh Phong.

      “Đề thi số học quá khó, đây đều là đề thi số học của cả nước, các cậu cứ làm, có gì hiểu hỏi tôi”. Tiêu Mộc bình tĩnh , khí chất lạnh nhạt.

      Giờ phút này, trong mắt Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi, cậu ta hóa thân thành địa chủ, khuôn mặt dễ nhìn lại có vẻ giống Trương Cường Quân trong trường.

      Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi liếc nhìn nhau cái, đồng thời cầm đề thi bàn, nhìn vào.

      lúc sau, hai người cùng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Mộc.

      Diêu Bội Chi : “Nhìn qua chút, có thể hiểu ít”.

      Đỉnh Phong : “Nhìn kỹ chút, chả biết gì”.

      Tiêu Mộc: “....”.

      Đỉnh Phong thề, nhìn thấy Tiêu Mộc luôn bình tĩnh, lông mày nhếch lên cái.

      Tiêu Mộc trầm mặc lúc, lấy sách số học mở ra.

      Trong mắt là bất đắc dĩ, : “Hai người biết những cái gì? Tôi dạy thêm cho”.

      Hai người nhìn chằm chằm sách giáo lát, đồng thời duỗi ngón tay ra chỉ vào chương “Tần số”.

      Tiêu Mộc ngẩn người: “ hiểu cái này”.

      Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi đồng thời lắc đầu cái, : “Trừ cái này ra chả biết cái gì”.

      Tiêu Mộc: “Tôi đồng ý là nên để hai người học cấp hai lần nữa? Hay là phải hỏi chủ nhiệm lớp của hai người, làm sao mà lại chọn hai người thi”.

      Diêu Bội Chi và Đỉnh Phong liếc nhìn nhau cái, : “Thực ra chúng tôi cũng muốn biết”.

      Ánh mắt của Tiêu Mộc nóng bỏng quá mức làm hai “học sinh khối tự nhiên” cảm thấy chuyện các làm là chuyện trời cao thể thứ, thực tế các chỉ giỏi về số học thôi.

      Cuối cùng, sau khi ba người mắt to trừng mắt , Tiêu Mộc mở miệng.

      “Như vậy hôm nay xem qua toàn bộ kiến thức của học kỳ 1 lớp mười”. Tiêu Mộc vươn tay, đặt sách vào giữa ba người.

      Hai người nghe lệnh, lấy vở và bút ra, chuẩn bị bắt đầu ghi chép.

      ra khi ở Mỹ, số học của Đỉnh Phong thuộc dạng số số hai của lớp nhưng sau khi về nước bị số học đả kích.

      Bạn có thể tưởng tượng ở nước Mỹ mỗi ngày đều làm “X+3 = Y, Y = 10”, học sinh viết “(m+1)x+mx+x= 23”, m tương dương bằng bao nhiêu?”.

      Cho nên Đỉnh Phong thừa nhận, số học của tệ hại.

      Nhưng Trường Cường Quân cũng lợi hại, chọn tham gia cuộc thi Olympic toán học.

      Về phần Diêu Bội Chi cũng tốt hơn Đỉnh Phong bao nhiêu, đứng thứ nhất trong cuộc thi số học cũng là chuyện của tám trăm năm trước rồi. Bây giờ kiến thức tổng hợp đống, thành tích của rớt thê thảm, làm cho có cảm giác mình vào tiết.

      Tiêu Mộc rất nhanh, nhưng rất ngắn gọn súc tích.

      Trong sách của cậu tổng hợp rất nhiều phương pháp làm bài mà Diêu Bội Chi và Đỉnh Phong chưa thấy qua, có rất nhiều hình đặc biệt làm hai người khỏi bội phục cậu.

      Lúc Tiêu Mộc giảng bài quan sát vẻ mặt của hai người, nếu như trong hai lộ vẻ nghi hoặc dừng lại, đổi phương pháp giảng.

      Sau hai giờ quyển vở của Đỉnh Phong chẳng chịt mười mấy tờ kiến thức.

      Cũng đến mười rưỡi, Tiêu Mộc cho hai người khoảng hơn hai mươi bài, lại có mấy đề thi, cầu các phải hoàn thành trước chủ nhật tuần sau.

      mặt Diêu Bội Chi thoáng vẻ buồn bực: “Tê hết rồi, Trương Cường Quân đúng là hành hạ người”.

      Oán niệm của Đỉnh Phong cũng sinh ra, bật thốt lên: “Đây chính là do mất cân đối nội tiết tố do thiếu đàn ông”.

      Vừa dứt lời, Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi đồng thời nhìn về phía .

      Đỉnh Phong đỏ mặt, ngầm bực chính mình, sao lại ra những lời thường với Lý Gia Nhạc!

      ngờ Diêu Bội Chi lại cười lớn lên, phụ họa: “Đúng, Đỉnh Phong, cậu quá đúng, Trương Cường quân là lão nữ nhân mất cân đối nội tiết tố”.

      Đôi mắt trắng đen ràng của Tiêu Mộc như nhìn chính mình, khóe miệng là nụ cười rất dễ nhận ra.

      Diêu Bội Chi vỗ vai Tiêu Mộc và Đỉnh Phong, : “Cùng ăn trưa nhé. Hôm nay tớ bác Trương nấu cơm của hai người, cho phép từ chối”.

      Đỉnh Phong thấy thái độ kiên quyết của Bội Chi cũng tiện từ chối, gật đầu cái.

      Vừa rôi Đỉnh Phong chú ý, trong phòng khách vẫn có người, gương mặt hòa ái, chắc là bác Trương mà Diêu Bội Chi .

      Có lẽ bác Trương rất hòa ái nhân hậu, sau khi thấy Đỉnh Phong quan sát ông, ông còn cười cái với .

      theo Diêu Bôi Chi đến phòng ăn nhà ấy, bàn bầy thức ăn phong phú làm Đỉnh Phong nuốt nước bọt.

      Cảm giác giống như mãn hán toàn tịch.

      [1] mãn hán toàn tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa (theo wikipedia)

      Gà vịt thịt cá thiếu thứ gì, còn có vài món mà Đỉnh Phong chưa thấy qua bao giờ.
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 9: a a a ! =.=

      Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi đối với chuyện này giống như thành thói quen, lập tức ngồi xuống.

      Bác Trương chuẩn bị bàn thức ăn thịnh soạn, sắp ra trước mặt ba người.

      Đỉnh Phong nghĩ, mấy người nhà giàu hình như đều có thói quen “Ăn chuyện, ngủ chuyện”, vì vậy đành ngây ngốc gắp món ăn trước mặt mình, chăm chú ăn cơm, câu cũng .

      Thấy trong chén bỗng nhiên có nhiều hơn miếng cá, Đỉnh Phong nhìn về phía Diêu Bội Chi.

      Bội Chi cười cười với , mắt hạnh mang theo tia sáng xinh đẹp: “Cá um tương này ăn rất ngon, tớ thích nhất món này đấy, cậu cũng nếm thử chút !”

      Đỉnh Phong gắp miếng cá bỏ vào trong miệng, cảm giác thịt cá dần dần tan ra, còn có vị thơm của nước sốt tương, khiến cho đôi mắt to tròn của sáng lên, Đỉnh Phong giơ ngón tay cái : “Ngon tuyệt!”

      Giống như là bị vẻ mặt của Đỉnh Phong lây nhiễm, mắt hạnh của Diêu Bội Chi cũng nheo lại, trông rất vui vẻ.

      bị cấm chuyện, Đỉnh Phong cũng còn băn khoăn gì nữa, vui vẻ gắp thức ăn, ăn đến vô cùng sung sướng.

      Tiêu Mộc còn chưa ăn được vài miếng đặt đũa xuống, ánh mắt dừng ở người của Đỉnh Phong vui vẻ gắp thức ăn, mắt phượng tinh xảo ánh lên tia đạm mạc giống mọi ngày.

      Đỉnh Phong ngẩng đầu, liền chạm phải con ngươi tối đen như mực của Tiêu Mộc.

      Thịch —— Thịch ——

      giống như là nghe thấy tiếng trái tim mình nảy lên cách kịch liệt, trong lòng như có giọng gào thét: a a a a a ! Tiêu Mộc nhìn mình! Tiêu Mộc nhìn mình nha!

      Chỉ thấy, khóe miệng của Tiêu Mộc đột nhiên giương lên, môi mỏng khẽ mở, : “Đỉnh Phong, kẽ răng của em bị dính rau kìa!”

      Đỉnh Phong lại nghe được thanh cõi lòng mình tan vỡ.

      Hình tượng của mình, hình tượng của mình a, con mẹ nó, chút cũng còn tồn tại!

      vội vàng chạy vào toilet, súc miệng rửa sạch kẽ răng, sau đó mới đỏ mặt ra ngoài.

      Kỳ thực, nếu đổi lại là nữ sinh khác, có lẽ sau khi bước ra từ trong toilet còn tâm trạng nào mà ăn nữa, nhưng Đỉnh Phong cảm thấy hình tượng của mình ở trong lòng Tiêu Mộc trở nên kinh khủng đến mức tận cùng rồi, còn giả bộ thục nữ làm gì nữa, huống hồ, nhìn đến những món ăn trước mặt, đều là những món mà khó khăn lắm mới có cơ hội được ăn.

      Vì thế, với bác Trương: “Cho cháu xin chén cơm nữa!”

      Diêu Bội Chi trông rất vui vẻ, nhiệt tình thẳng: “Cứ ăn nhiều chút, ăn nhiều chút!”

      Đỉnh Phong cũng phụ mong đợi của mọi người, sau khi ăn hết ba chén cơm, mới thỏa mãn buông đũa xuống.

      Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ, nghi hoặc nhìn về phía Tiêu Mộc, phải là mười hai giờ ấy trở về sao? Tại sao vẫn còn ở đây?

      Thôi, quan tâm ta làm gì, cảm thấy, việc quan trọng nhất bây giờ, chính là phải tiêu hóa hết số thức ăn mình ăn vào.

      Đỉnh Phong cảm giác mình sắp bị no chết rồi.

      Diêu Bội Chi cười vui vẻ : “Đỉnh Phong, cậu thích thức ăn của bác Trương như vậy, hay là ở lại ăn bữa chiều nữa , nhà mình từ lâu có nhiều người tới như vậy rồi!”

      Đỉnh Phong lắc đầu: “Bội Chi, tớ cũng muốn ở lại, nhưng mà chiều nay ba của tớ có chút việc, bảo tớ về sớm chút, cho nên. . . . xin lỗi!”

      khuôn mặt xinh đẹp của Diêu Bội Chi thoáng qua tia thất vọng, nhưng vẫn : “ sao, sao đâu!”

      Đỉnh Phong đột nhiên nghĩ tới vấn đề, mình đến đây lâu như vậy, hôm nay còn là ngày nghỉ, tại sao lại thấy cha mẹ của Diêu Bội Chi?

      Nhưng đem điều này hỏi ra khỏi miệng.

      Diêu Bội Chi để cho Tiêu Mộc dẫn Đỉnh Phong về, Đỉnh Phong vốn muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Tiêu Mộc hình như có ý định phản đối, tự nhiên cũng hăng hái vui vẻ theo sau .

      Cũng biết Tiêu Mộc vừa rồi nhìn thấy mình làm trò cười nghĩ như thế nào, Đỉnh Phong cảm thấy bản thân mình bây giờ, đối mặt với Tiêu Mộc cũng còn khẩn trương như lúc trước.

      Nhớ tới vấn đề vừa rồi, Đỉnh Phong liền mở miệng hỏi: “Tiêu Mộc, cha mẹ của Bội Chi làm gì? Sao chủ nhật cũng ở nhà?”

      Đôi mắt của Tiêu Mộc vẫn nhìn về phía trước, vẻ mặt hờ hững trả lời: “Công việc của chú Diêu lúc nào cũng bận rộn, ngay cả chủ nhật cũng ít khi trở về.”

      “Vậy còn Diêu?”

      chơi mạt chược cũng dạo phố.” Lúc Tiêu Mộc trả lời, lông mày hơi nhíu lại, ánh mặt trời chiếu lên gò má trắng nõn của , trong mắt lại phảng phất có tia hoảng hốt.

      Đỉnh Phong sửng sốt, nhớ lại lời lúc nãy của Diêu Bội Chi.

      “Trong nhà lâu có nhiều người như vậy.” Và thời điểm lúc mình từ chối ở lại, ánh mắt của ấy trông rất buồn.

      Đỉnh Phong trầm mặc nửa ngày, đưa ra cái quyết định, đôi mắt to tròn từ từ sáng lên: “Lần sau em ở lại đến chiều!”

      Bước chân của Tiêu Mộc hơi dừng lại chút, nghiêng người nhìn Đỉnh Phong, mắt phượng xinh đẹp đen láy mang theo thấp thoáng ý cười, môi mỏng nhàn nhạt cong lên, khẽ gật đầu: “Ừ!”

      Đỉnh Phong vừa nhìn thấy nụ cười của Tiêu Mộc, mắt tròn càng trở nên sáng rực, cố gắng tìm đề tài tiếp: “Tiêu Mộc, lớp 5 của hình như là có rất nhiều nhân tài phải ? Top 10 trường mình đều nằm trong lớp của hết, là biến thái mà!” Vừa dứt lời, Đỉnh Phong muốn tự tặng cho mình cái tát, sao có thể ở trước mặt Tiêu Mộc mà tất cả học sinh trong lớp 5 đều là biến thái chứ!

      Ánh mắt của Tiêu Mộc nhàng đảo qua Đỉnh Phong, nhàn nhạt : “Học sinh ở lớp 5 đều có tâm lý tranh đua rất cao, nhưng mà, tôi có thể hiểu. . .em gián tiếp mắng tôi là biến thái hay ?”

      Mặt của Đỉnh Phong đột nhiên đỏ lên, vội vàng xua tay: “ , em có ý này. . . . .”

      Khóe miệng của Tiêu Mộc nhếch lên, tâm tình có vẻ tệ lắm, môi mỏng phun ra ba chữ: “Đùa em thôi!”

      Đỉnh Phong vừa nghe, trong lòng dày đặc mây đen liền trở nên quang đãng.

      “Vậy học sinh bên lớp 15 của em thế nào?” Tiêu Mộc nhàn nhạt hỏi.

      Đỉnh Phong ngẫm nghĩ, khuôn mặt tròn ngước lên, trả lời: “Thành tích của học sinh lớp 15 lúc nào cũng đứng chót trong bảng xếp hạng, nhưng em rất vui vì được phân vào lớp này.”

      Tiêu Mộc nhíu mày: “Vì sao?”

      Đỉnh Phong nở nụ cười : “Các bạn ở lớp 15 vì thành tích mà xa lánh người khác, bọn họ tự do tự tại, lúc nào cũng vui vẻ, tuy rằng thành tích của bọn họ bằng những người ở lớp 5, nhưng em tin rằng, ở những phương diện khác, bọn họ thua kém những học sinh xuất sắc ở lớp 5 đâu!”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc xẹt qua tia gợn sóng, vẻ mặt nhu hòa, giọng cũng trở nên nhàng hơn: “ sao?”

      “Đương nhiên rồi!” Đỉnh Phong gật gật đầu, từ chối cho ý kiến.

      sống ở Mỹ cũng được vài năm, người Mỹ có những tính cách, quả là tốt hơn rất nhiều những người Trung Quốc ưu tú, ví như, nhìn người từ cấp quản lý trở lên, cách đối nhân xử thế của bọn họ, hầu như là những người Trung Quốc cùng lứa tuổi khó có thể làm được.

      Ở lớp 15, rất nhiều người bởi vì học lực cao, nên cố gắng nghĩ đến con đường phía trước của chính mình, xung quanh số người, thậm chí bắt đầu kiếm tiền dựa vào năng lực của bản thân rồi.

      Đỉnh Phong tin, thành tích học tập có thể đại biểu cho tất cả.

      tin tưởng ngày nào đó, học sinh ở lớp 15 đạt được thành tựu so với những học sinh ở lớp khác còn vượt xa hơn nhiều.

      . . . . . . . .

      Tiêu Mộc dừng bước, Đỉnh Phong nhất thời chú ý, đụng vào lưng .

      người của chàng thanh niên này có hương thơm nhàn nhạt, cùng với cảm giác rắn chắc của cơ bắp, khiến cho sắc đỏ khuôn mặt của Đỉnh Phong phải mất nửa ngày mới chậm rãi tiêu tan.

      xin lỗi!” cảm thấy đầu lưỡi của mình cũng muốn thắt lại rồi.
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :