1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má mi! Mau về nhà thôi - Trần Duy (53c+5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 37: GẶP LẠI TIÊU HÀN

      Tống Hương Ngưng quyết định muốn tìm Tiêu Hàn. biết là có ý gì, nhưng nhất định phải nhân Tiểu Xuyên, cho nên vô luận như thế nào đều muốn gặp hỏi ý kiến.

      vốn muốn tới nhà họ Tiêu để gặp , nhưng là nghĩ đến ở nhà họ Tiêu, trừ Tiêu Hàn, mẹ Tiêu cũng ở đó, suy nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn quyết định đến Tiêu Thị để gặp . Và bây giờ bước vào cửa Tập đoàn Tiêu Thị.

      - Xin chào, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các , xin hỏi có thể thông báo giúp tiếng ? - Tống Hương Ngưng đối với tiếp tân chào hỏi, nhận ra ấy, lần trước đến Tiêu Thị, cũng chính ấy truyền lời giúp.

      trước mặt nhận ra ngay lập tức, dùng vẻ mặt vui mừng nhìn Tống Hương Ngưng

      - Tống đến...

      Lời còn chưa hết, lại nghĩ đến việc Tống Hương Ngưng vàTiêu Hàn ly hôn, vì vậy vội vàng hướng Tống Hương Ngưng xin lỗi

      - ngại quá, Tống, tôi vừa rồi có chút sơ ý, tại tôi lập tức giúp thông báo với thư ký Thường.

      xong ấy liền lập tức gọi điện thoại.

      Tống Hương Ngưng dịu dàng cười cái với ấy, bày tỏ ý ngại. Chỉ chốc lát sau, ấy liền cúp điện thoại, cười với nàng:

      - Tống, tôi thông báo với thư ký Thường, bây giờ có thể lên rồi ạ

      - Ừ, cám ơn . - Tống Hương Ngưng lần nữa đối với lời cảm ơn, sau đó xoay người vào thang máy.

      Nhìn Tống bóng lưng Hương Ngưng xa, ấy khỏi than ra tiếng, ai, vì cái gì mà Tổng giám đốc lại ly hôn với người tốt như thế? Lại còn chọn ra gì như Thường Tiểu Nguyệt mà kết hôn?! Cái thế giới này hỗn loạn !

      Tống Hương Ngưng cho thang máy lên tầng cao nhất, bước ra khỏi thang máy, hướng về phòng làm việc của Tiêu Hàn mà tới, ai ngờ chưa vào liền bị Thường Tiểu Nguyệt ngăn cản.

      - Tống, chờ chút. - mặc dù Thường Tiểu Nguyệt cười với , nhưng trong mắt có chút nào nụ cười.

      Tống Hương Ngưng sớm nghĩ tới việc thuận lợi vào phòng làm việc của Tiêu Hàn như vậy, nhưng vẫn cố gắng nhịn, bày ra vẻ mặt bình thường để chuyện

      - Tôi có việc muốn gặp Tổng giám đốc Tiêu.

      Ý là mong ta đừng có cản đường của .

      Thường Tiểu Nguyệt vẫn cười, chỉ là đáy mắt hàm nghĩa càng thêm nồng đậm

      - Tống, tôi biết muốn tìm Tổng giám đốc Tiêu, nhưng tôi là thư ký cũng là vợ của ấy, tôi có quyền được biết tìm ấy để làm gì chứ?

      - … - mặc dù sớm biết Thường Tiểu Nguyệt cùng Tiêu Hàn kết hôn, nhưng là bây giờ nghe, trong lòng vẫn là có chút đau nhói; cố nén trong lòng đau đớn, mặt tỉnh táo – Tôi cùng ấy có ân oán cá nhân, tôi cảm thấy mình với có quan hệ, cũng có cần thiết biết, cho dù là vợ của ấy.

      Thường Tiểu Nguyệt nghĩ tới Tống Hương Ngưng trực tiếp như vậy ra này chút lời , biết nên những gì tới phản bác nàng; lúc nàng nghĩ đến cái gì, muốn lúc chuyện, tổng tài cửa phòng làm việc mở ra, ra ngoài là mặt nhịn được Tiêu Hàn.

      - Tiểu Nguyệt, tại sao lại dối như vậy? - Tiêu Hàn qua liền ngẩng đầu lên, lập tức liền nhìn Tống Hương Ngưng đứng bên cạnh Thường Tiểu Nguyệt - Hương Ngưng, sao em lại đến đây?

      cũng chẳng thể người, nhưng thời điểm gặp , trong lòng quả run rẫy ngừng.

      - Ta có việc muốn chuyện với chút. - Tống Hương Ngưng xong liền nhìn Thường Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh.

      Tiêu Hàn biết ý của , liền dẫn vào phòng làm việc của mình

      - Vào rồi tiếp.

      Sau khi Tống Hương Ngưng vào, còn đặc biệt khóa cửa lại.

      Thường Tiểu Nguyệt nhìn cửa khóa chặt, trong đầu rất tức giận, tuy nhiên có chỗ phát tiết, thể làm gì khác hơn là buồn bực ở trong lòng.

      - Em mới từ Pháp trở về à? - Đợi đến khi Tống Hương Ngưng ngồi xuống, Tiêu Hàn liền lên tiếng hỏi.

      Ở nơi này, trong ba năm qua, vẫn rất chú ý tới tin tức nước Pháp, nhưng tin tức gì liên quan đến ; gấp rút, lo lắng, tuy nhiên cái gì thể làm.

      - Dạ, em mới về - Tống Hương Ngưng cười tiếng - Hơn nữa cũng đâu nữa

      - Như vậy cũng tốt, sau khi học đủ, trở về làm việc lại là tốt rồi. - Tiêu Hàn lòng thay cảm thấy vui mừng cho - Chúc mừng em.

      - Cám ơn! - nụ cười của Tống Hương Ngưng càng sâu hơn.

      Tiêu Hàn lúc này mới nhớ tới là Tống Hương Ngưng tìm đến , nhưng còn chưa biết nguyên nhân đến để làm gì, liền hỏi

      - Đúng rồi, em lần này đến đây tìm có chuyện gì ?

      Tống Hương Ngưng gật đầu

      - Chúng ta ly hôn ba năm, Tiểu Xuyên cũng hơn ba tuổi, em muốn chính thức nhận lại Tiểu Xuyên được ạ.

      - Em có gặp qua Tiểu Xuyên rồi phải ? - Tiêu Hàn đáp mà hỏi ngược lại.

      - Dạ, hai ngày trước ở công viên gần nhà em có gặp qua con, nhưng mẹ để cho Tiểu Xuyên nhận em, bà thậm chí để cho em chơi với Tiểu Xuyên – đến chuyện này, Tống Hương Ngưng càng càng tức, giọng có chút lớn hơn.

      Tiêu Hàn gật đầu cái

      - cũng nghe mẹ rồi, ra bà chỉ sợ ngươi em cướp mất Tiểu Xuyên , cho nên bà mới cực kỳ tức giận cho phép em và Tiểu Xuyên gặp nhau.

      - Nhưng em vẫn là mẹ ruột của Tiểu Xuyên - Tống Hương Ngưng ủng hộ lý do của bà - Mặc dù cùng Thường Tiểu Nguyệt kết hôn, nhưng em mới chính là mẹ của nó, làm sao có thể để khác mà mẹ của Tiểu Xuyên?

      ra nếu kia phải là Thường Tiểu Nguyệt, có lẽ tức giận như tại.

      Tiêu Hàn có chút giật mình

      - Làm sao em biết và Tiểu Nguyệt kết hôn?

      phải vừa trở về sao, làm sao lại... Vừa nghĩ tới mẹ mình và gặp mặt, đại khái hiểu được vấn đề.

      - Ừ, quên chúc mừng . – xong gượng ép đến ngay cả mình cũng thể chấp nhận được.

      - và Thường Tiểu Nguyệt kết hôn, nhưng em chưa từng Tiểu Nguyệt chính thức trở thành mẹ của Tiểu Xuyên. Tiểu Xuyên vẫn gọi Tiểu Nguyệt là dì.

      Tiêu Hàn liền giải thích với Tống Hương Ngưng.

      Nghe xong lời Tiêu Hàn , bỗng chốc đôi mắt Tống Hương Ngưng sáng lên

      - thực à?

      Tiêu Hàn cười gật đầu cái

      - Là , chỉ có em mới là mẹ thực của nó. - Nghĩ đến chuyện của mẹ mình, Tiêu Hàn lại - Như vậy , về sau nếu em muốn gặp Tiểu Xuyên, trước hết cứ gọi điện thoại cho , dẫn bé tới đây.

      xong liền đưa danh thiếp của cho .

      Tống Hương Ngưng hiểu nguyên nhân Tiêu Hàn làm như vậy

      - Ừ, cám ơn , Tiêu Hàn!

      Nghĩ đến bây giờ còn phải làm việc, liền vội đứng lên

      - Em quấy rầy tiếp tục làm việc nữa, em trước đây. - xong liền cầm túi xách lên, ra cửa phòng làm việc.

      Tiêu Hàn có ngăn lại, chỉ nhìn rời , biết cửa được nhàng đóng lại, mới lần nữa tập trung vào việc.

      Mới xem tài liệu, Thường Tiểu Nguyệt liền vào, đưa cho bao thư

      - Tổng giám đốc, đây là chuyển phát nhanh, muốn tự mở ra.

      biết vì sao, luôn cảm thấy cái bao này có vấn đề, nhưng là vấn đề gì, cho nên vẫn phải giao nó cho Tiêu Hàn.

      Tiêu Hàn nhận lấy bao rồi :

      - Ừ, tôi hiểu biết rồi, ra ngoài làm việc

      xong lại tập trung xem hồ sơ.

      Thường Tiểu Nguyệt liếc nhìn cái bao thưa ấy, lại nhìn Tiêu Hàn chút, mới ra khỏi phòng làm việc.

      Qua lúc lâu, Tiêu Hàn mới xem xong phần tài liệu mình cần, vì vậy để tài liệu xuống, nghỉ ngơi chút, thấy cái đó còn có mở ra, được dán rất kỹ, liền cầm lên, nhàng mở ra nó. Bên trong chính là sấp hình, lúc nhìn thấy những tấm hình đó, ánh mắt lập tức trở nên lạnh như băng

      Đáng chết, thế nhưng sau lưng lại dám làm ra những chuyện như thế này.

      Chương 38: MUỐN LY HÔN

      Tiêu Hàn thấy hình Lăng Lạc đưa tới là muốn uy hiếp Thường Tiểu Nguyệt. Tiêu Hàn nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt phản bội mình, tại lại nhớ tới, chỉ thống hận vì bị phản bội mà còn có tình cảm với .

      Nghĩ đến ban đầu chỉ vì mới phải cưới vào nhà, cảm thấy buồn cười. Nhưng bây giờ ngẫm về tất cả, cái gì, đây là cơ hội để có thể rời xa , nghĩ tới đây, lại nghĩ tới Tống Hương Ngưng, bất giác khẽ cười tiếng.

      Nhìn xuống tấm ảnh, nội dung đều khó coi, ở sau lưng tấm ảnh cuối cùng, Tiêu Hàn còn thấy mấy chữ: “Như thế nào? nghĩ tới vợ của lại ngủ với đàn ông khác chứ gì?”

      Tiêu Hàn nhìn xong hình, lại nhìn Thường Tiểu Nguyệt công việc ở bên ngoài chút, có bất kỳ biểu khác thường, lại nhìn chút biểu cảm của trong những bức ảnh, là buổi tối ngày hôm qua. Điều này khỏi làm đối nàng chán ghét càng thêm chán ghét. Đáng ghét, “xuất quỷ” rồi lại còn có thể thản nhiên ở nơi này làm việc như vậy!

      Đem hình cất vào tủ dưới bàn làm việc, Tiêu Hàn nhắm mắt lại trầm tư. Đại khái qua lúc lâu, mới lại mở mắt, đem hình trong tủ ra để vào bao thư như cũ, trong lòng suy tính ra phương án đối phó.

      Sau buổi chiều làm việc, Tiêu Hàn vẫn bận rộn phê duyệt công văn như cũng, có ra khỏi phòng làm việc, trừ Thường Tiểu Nguyệt thỉnh thoảng vào đưa cà phê, đưa đồ ăn.

      Lúc hết giờ làm, Thường Tiểu Nguyệt lại vào

      - Tiêu Hàn, tan việc, có cùng em về nhà ? - Phỏng đoán cũng lý do để trả lời , cho nên Thường Tiểu Nguyệt có ôm hi vọng lớn; nhìn thấy Tiêu Hàn lâu cũng trả lời, thậm chí chuẩn bị ra ngoài rồi.

      - Chờ chút! - Ngoài ý muốn, Tiêu Hàn gọi lại – Tôi cùng về.

      rất ít khi lộ ra nụ cười như thế với .

      Thường Tiểu Nguyệt cho là mình nghe lầm, trong khoảng thời gian ngắn có phản ứng gì

      - Tiêu Hàn, ... cái gì?

      vẫn thể xác định được mình có nghe lầm những lời Tiêu Hàn hay , còn nụ cười đó, cho là mình nhìn lầm.

      - Tôi , tôi cùng về nhà - Tiêu Hàn xong liền đứng lên, thuận tiện đem tài liệu cần xem bỏ vào túi, nhưng để cho Thường Tiểu Nguyệt nhìn thấy - thôi.

      xong liền bước ra khỏi phòng làm việc.

      Thường Tiểu Nguyệt sợ đổi ý, vội vàng theo.

      - Hôm nay ... hôm nay tại sao về sớm như vậy. phải thường làm thêm giờ sao? - Dọc theo đường , trong xe cũng có ai chuyện với ai, Thường Tiểu Nguyệt chịu nổi khí nặng nề như vậy, liền mở miệng hỏi.

      - Thỉnh thoảng về nhà sớm, để chơi với mẹ và Tiểu Xuyên. - Tiêu Hàn có nhìn , vẫn là chuyên tâm lái xe.

      Nghe được Tiêu Hàn chỉ là quan tâm mẹ và con trai mình, tâm tình Thường Tiểu Nguyệt khỏi có chút chán chường, nhưng vẫn tỏ vẻ vui mừng

      - Vâng ạ, phải chăm sóc mẹ tốt, mẹ là người vô cùng tốt kia mà; còn có Tiểu Xuyên, chắc vui lắm khi thấy về sớm.

      nghĩ mình vẫn qua mặt được nên .

      Tiêu Hàn nhìn ra trong lòng Thường Tiểu Nguyệt là vui mừng, ngoài dự đoán

      - Còn có thể chăm sóc em.

      Thường Tiểu Nguyệt suýt nữa bị sặc nước miếng

      - Cái... Cái gì?

      Tại sao luôn cảm thấy hôm nay Tiêu Hàn có điểm đúng, luôn làm cho người ta tưởng tượng suy tính chuyện gì đó?

      Tiêu Hàn lại sửng sốt nhìn , muốn xác nhận xem có điểm nào đúng

      - là cũng có thể ở bên cạnh em – Lần này thậm chí lộ ra nụ cười tình cảm.

      - Tiêu... Tiêu Hàn, có việc gì chứ? - Thường Tiểu Nguyệt rốt cuộc nhịn được hỏi ra. Tiêu Hàn trả lời , chỉ là cười cười :

      - Đến nhà rồi, chúng ta mau vào nhà thôi.

      xong cũng mặc kệ Thường Tiểu Nguyệt còn giật mình, tự mình xuống xe vào nhà.

      Thường Tiểu Nguyệt còn lại là sửng sốt lâu sau mới xuống xe vào nhà. Mẹ Tiêu biết hôm nay vợ chồng Tiêu Hàn là cùng nhau về nhà, cười khép miệng, vội vàng phòng bếp chuẩn bị thức ăn

      - Mẹ nè; Tiêu Hàn và Tiểu Nguyệt, hôm nay các con về nhà có hơi sớm chút, trước hết các con nên nghỉ ngơi, chờ làm cơm xong mẹ gọi hai đứa! - xong bà liền vào phòng bếp.

      - Mẹ, để con giúp mẹ - Thường Tiểu Nguyệt xong sau đó liền đứng lên.

      Mẹ Tiêu vội vàng ngăn cản

      - Tiểu Nguyệt, cần, con nên bên cạnh Tiêu Hàn, thưởng thức thế giới hai người, thức ăn để mẹ làm là tốt rồi.

      Bà chính là muốn để cho hai ngừơi có ít gian và thời gian riêng tư.

      Thường Tiểu Nguyệt còn muốn điều gì, nhưng là bị Tiêu Hàn trước bước:

      - Mẹ, mẹ cứ để cho Tiểu Nguyệt giúp mẹ , chúng con gặp nhau từ sáng cho đến tối, giờ gặp nữa chắc chán đó ạ.

      - Nhưng… – mẹ Tiêu vẫn cảm thấy tại thời gian hai đứa ở chung vẫn rất ít, vẫn muốn bỏ qua cơ hội này.

      - Đúng thế mẹ ạ, mẹ phải để cho con tận hiếu con dâu chứ ạ, để con có thể cùng mẹ nấu cơm ạ - Thường Tiểu Nguyệt xong liền cùng mẹ Tiêu vào bếp.

      Tiêu Hàn gật đầu

      - Đúng vậy, con dâu nhà họ Tiêu làm sao lại biết vào bếp? Mẹ, mẹ cứ để cho Tiểu Nguyệt làm , con chơi với Tiểu Xuyên .

      - Ba! - Tiêu Hàn vừa dứt lời, Tiêu Vũ Xuyên liền từ trong phòng chạy ra, lập tức liền nhào tới ngực của Tiêu Hàn.

      Mẹ Tiêu thấy Tiêu Vũ Xuyên chạy ra, cũng tiện gì nữa, thể làm gì khác hơn là nghe theo Tiêu Hàn, cùng Thường Tiểu Nguyệt vào bếp.

      - Con trai , Tiểu Xuyên, thấy ngày, con liền mập và cao lên ghê, con gần bằng ba rồi này - Tiêu Hàn cố khoa trương - Như thế nào, có nhớ ba ?

      đổi tư thế, để cho Tiêu Vũ Xuyên ngồi thoải mái hơn.

      Tiêu Vũ Xuyên hết sức đồng ý

      - Đương nhiên là có á..., cả ngày Tiểu Xuyên đều ở nhà, trừ bà nội, cũng a có ai chơi với con cả.

      xong bé còn giận dỗi chu mỏ nhọn ra.

      Lúc này Tiêu Hàn mới nhớ tới Tiểu Xuyên hơn ba tuổi, cũng có cảm giám độc khi có bạn chơi cùng, huống chi việc mẹ Tiêu mình chăm sóc bé cũng phải là biện pháp tốt

      - Tiểu Xuyên, con có muốn nhà trẻ .

      nghĩ trước trưng cầu ý kiến của con chút.

      - Nhà trẻ là nơi nào vậy ba? - Tiêu Vũ Xuyên mờ mịt hỏi.

      - Chính là có rất nhiều người lớn và các bạn cùng tuổi chơi với con, còn có thể học được rất nhiều kiến thức phổ thông, con có muốn ? - Tiêu Hàn kiên nhẫn giải thích.

      Tiêu Vũ Xuyên vừa nghe đến bé được chơi cùng với nhiều bạn khác, bỗng chốc hai con mắt sáng lên

      - có rất nhiều người bạn chơi với con sao?

      - Ừ! - Tiêu Hàn nhìn ra được động lòng của Tiểu Xuyên.

      - Con muốn , con muốn ! - Tiêu Vũ Xuyên hận thể đến đó ngay lập tức.

      Tiêu Hàn gật đầu

      - Vậy tốt, chờ chút lúc ăn cơm, chúng ta với bà nội tiếng, sau đó tuần sau đưa con nhà trẻ được ?

      - Con muốn với mẹ cái gì? - Từ phòng bếp ra ngoài mẹ Tiêu nghe được đoạn đối thoại của hai cha con, nhưng có nghe - Ăn cơm thôi...

      - Bà nội, con muốn nhà trẻ, con vừa có thể học vừa có thể chơi - Tiêu Vũ Xuyên chạy lại nắm tay mẹ Tiêu làm nũng.

      Mẹ Tiêu nghe được là bé muốn nhà trẻ, mặt vui mừng :

      - nhà trẻ? Tiểu Xuyên có thể học lại có thể cần buồn bả giống như là ở nhà, Tiểu Xuyên, chờ ba giúp con tìm nhà trẻ tốt, rồi dẫn con đến đó.

      - Được ạ - Tiêu Vũ Xuyên cười chạy về bàn cơm - Ăn cơm thôi.

      Mẹ Tiêu và Tiêu Hàn nhìn vẻ mặt vui mừng của Tiêu Vũ Xuyên, lại khẽ nhìn lẫn nhau, sau đó mới vào bàn ăn.

      Chờ Thường Tiểu Nguyệt đem món cuối cùng ra, cả nhà mới chính thức dùng cơm. Ai cũng liều mạng hướng đến chén cơm của Tiêu Vũ Xuyên mà gắp thức ăn vào, Tiêu Vũ Xuyên vui vẻ chầm chậm tiêu diệt hết núi thức ăn .

      Tiêu Hàn rất nhanh liền ăn xong rồi, nghỉ ngợi lát, liền mặt lạnh lùng nhìn Thường Tiểu Nguyệt, sau đó khạc ra mấy chữ

      - Thường Tiểu Nguyệt, tôi cùng ly hôn.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 39: BẰNG CHỨNG NGOẠI TÌNH

      - cái gì? - Thường Tiểu Nguyệt cho là mình nghe lầm, bị sợ đến rớt chiếc đũa xuống cũng hay.

      - Đúng vậy Tiêu Hàn, con phải bị trúng gió chứ? nên chuyện lung tung! – Mẹ Tiêu cũng đồng tình với . Bà làm tại sao Tiêu Hàn có việc gì lại như thế, ba năm trước đây là Tống Hương Ngưng , ba năm sau là , ngờ chuyện khi lạ lập lại lần nữa, chỉ là thay đổi nữ chính.

      Tiêu Hàn lạnh lẽo vẫn như cũ thay đổi

      - Thường Tiểu Nguyệt, phải ràng hơn tôi chứ. Tôi chúng ta ly hôn. – vốn muốn chờ Tiểu Xuyên về phòng, nhưng nhìn con cũng ăn cơm xong, chẳng thể đợi thêm nữa liền .

      Lần này Thường Tiểu Nguyệt rốt cuộc xác định mình có nghe lầm rồi

      - Vì sao lại đối với em như vậy?

      lý do gì mà lại như vậy.

      - Tại sao? - Tiêu Hàn cười lạnh, từ trong túi áo lấy ra sấp hình hôm nay mình nhận được, đem nó đặt lên bàn - Những thứ này chính là chứng cớ.

      tin xem xong những thứ này rồi, tiếp tục có sắc mặt tốt.

      Thường Tiểu Nguyệt vừa nhìn những tấm hình bàn, lập tức liền luống cuống

      - Em…

      ngờ cái tên Lăng Lạc lại làm .

      Mẹ Tiêu cầm tấm hình lên xem, vừa nhìn, vội vàng ném xuống.

      - Đây là chuyện gì xảy ra? Tiểu Nguyệt, giải thích cho tôi .

      Nội dung những tấm ảnh làm mẹ Tiêu chẳng thể hình thêm được, trong lòng đối với Thường Tiểu Nguyệt, người bà tưởng rằng người con dâu tốt lại làm ra loại chuyện này.

      - Mẹ, mẹ cảm thấy ấy còn mặt mũi để giải thích sao? - Tiêu Hàn lạnh lùng chỉ vào mặt Thường Tiểu Nguyệt – Nhà họ Tiêu có loại con dâu lại ngủ với người đàn ông khác như thế. Cho nên, chẳng thích hợp làm vợ tôi, chúng ta ly hôn

      Trong lời có chút tình cảm nào.

      - Mẹ, con... - Thường Tiểu Nguyệt nghe giọng lạnh lùng của Tiêu Hàn, thể làm gì khác hơn là xoay người hướng về mẹ Tiêu bên cạnh nhờ giúp đỡ.

      Mặc dù mẹ Tiêu rất ưa thích Thường Tiểu Nguyệt, nhưng những chuyện làm lần này bà chẳng thể nào giúp được. Cho nên bà thể làm gì khác hơn là nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn .

      - có gì giải thích sao, mà đừng nên giải gì nữa cho mệt, với loại chuyện này tôi tha thứ đâu, đừng bị hãm hại, vô tội nhé. - Tiêu Hàn giễu cợt .

      Thường Tiểu Nguyệt vốn là là nghĩ nên như vậy, nhưng bây giờ bị Tiêu Hàn trước, cũng chẳng thể gì thêm. ngồi chết lặng biết phải làm sao.

      - cần giả bộ trong sáng. - Tiêu Hàn lạnh lùng thêm câu – Tôi vốn còn cho tôi, nghĩ đến lại làm ra loại chuyện như thế này.

      - phải vậy, Tiêu Hàn, nghe em giải thích được ? - Thường Tiểu Nguyệt khóc lên, hy vọng làm có thể động lòng.

      Tiêu Hàn đưa ánh mắt xem thường nhìn cái.

      - cần phải gì thêm, càng tôi càng chán ghét thêm. – cho lần nữa có thể dối gạt mẹ .

      Nhìn bọn họ gây gổ, mẹ Tiêu đành lòng, rốt cuộc nhịn được lên tiếng mà khuyên nhủ:

      - Tiêu Hàn, con nên nghiêm túc suy nghĩ chút về chuyện này và những lời ban nãy, cũng nên cân nhắc chút lợi hại!. Lại , nếu con cùng Thường Tiểu Nguyệt ly hôn ai chăm sóc Tiểu Xuyên?.

      muốn con trai mìng phải ly hôn lần nữa.

      - Cho tới bây giờ Tiểu Xuyên cũng cần ta chăm sóc - Tiêu Hàn lạnh lùng , chỉ là lúc nhìn qua Tiêu Vũ Xuyên trong mắt nhiều hơn phần nhu tình - Huống chi, Hương Ngưng trở về rồi? Tiểu Xuyên có thể do Hương Ngưng chăm sóc.

      - Cái gì? - Tiêu mẫu nghĩ tới tại Tiêu Hàn lại nhắc tới Tống Hương Ngưng, đồng thời cũng nhớ tới ly do cùng Tiêu Hàn ly hôn, khỏi nhíu mày -Tiêu Hàn, con được quên, lý do ban đầu con cùng Tống Hương Ngưng ly hôn đó.

      Thường Tiểu Nguyệt cũng có nghĩ đến Tiêu Hàn nhắn đến Tống Hương Ngưng

      - Đúng vậy ạ. Mẹ sai, ly do Tống Hương Ngưng và ly hôn cũng giống với ly do cùng em ly hôn. Tại sao ấy có thể tới đây chăm sóc Tiểu Xuyên, còn em thể?

      chính là nuốt trôi những chuyện này.

      Tiêu Hàn có nhìn , chỉ là giọng càng lạnh lùng hơn.

      - Tiểu Xuyên là con trai của Hương Ngưng, là mẹ của Tiểu Xuyên sao? - xong lại xoay người nhìn mẹ Tiêu - Còn nữa, mẹ, mẹ hiểu lầm Hương Ngưng rồi.

      cảm thấy, đây là lúc nên ra , mặc dù và Tống Hương Ngưng có thỏa thuận chuyện này, nhưng nếu ra, mẹ Tiêu đối với Tống Hương Ngưng hiểu lầm càng hiểu lầm sâu hơn.

      - Mẹ hiểu lầm ấy? – mẹ Tiêu cười lạnh - Tiêu Hàn, cần sang chuyện khác, bây giờ về chuyện con cùng Tiểu Nguyệt. cần nhắc đến Hương Ngưng ở đây.

      - Vấn đề của con rất đơn giản, con và Thường Tiểu Nguyệt ly hôn - Tiêu Hàn trả lời như đinh chém sắt -Về phần vấn đề Hương Ngưng, con cảm thấy nhất định phải làm .

      - Chuyện của con và Tống Hương Ngưng có vấn đề gì? Hay người còn chưa gặp nhau kia mà – Mẹ Tiêu muốn thêm cái gì có liên quan đến Tống Hương Ngưng, nghĩ đến Thường Tiểu Nguyệt giả ma giả quỷ, bà lắc đầu thất vọng, sau đó - Về phần Tiểu Nguyệt, con có muốn cùng ấy ly hôn . Trước giờ Con dâu nhà họ Tiêu luôn phải giữ thân trong sạch.

      Coi như bà thích ta đến cỡ này, cũng thể làm hư gia quy.

      - Mẹ... . - Thường Tiểu Nguyệt mặt hoảng sợ nhìn mẹ Tiêu, ngờ mẹ Tiêu lại nhẫn tâm như vậy, chuyện ly hôn dễ như thế.

      Mẹ Tiêu nhìn Thường Tiểu Nguyệt chút, nhàng :

      - Tiểu Nguyệt, thích hợp làm con dâu nhà học Tiêu. Về phần hãy sau chuyện này cố gắng sống tốt .

      xong bà liền quay người sang chỗ khác, bà đành lòng nhìn gương mặt đầy nước mắt của Thường Tiểu Nguyệt.

      Tiêu Hàn thấy được đến mẹ mình đồng ý, liền liền lấy từ trong bao thư lớn ra phần tài liệu được chuẩn bị trước

      - Đây là giấy thỏa thuận li hôn, , ngày mai tôi đến chỗ luật sư Vụ Sở công chứng nữa, là chúng ta hoàn thành thủ tục ly hôn. Bắt đầu ngày mai, tôi muốn nhìn thấy tôi kể cả ở nhà hay ở công ty.

      Thấy có cầu xin thế nào cũng được, Thường Tiểu Nguyệt cúi đầu nhìn giấy thỏa thuận li hôn. Phía giấy có sẵn chữ ký, càng thêm xác định việc Tiêu Hàn muốn cùng ly hôn là thể thay đổi. Liền rất nhanh ở ký tên của mình vào cột trống còn lậi, sau khi ký xong lập tức chạy về phòng.

      Nhìn bóng lưng Thường Tiểu Nguyệt rời , Tiêu mẫu nhịn được than ra tiếng

      - nghĩ tới, hai người vợ của Tiêu Hàn đều cùng loại.

      xong liền lắc đầu cái, thấy Tiêu Vũ Xuyên ăn xong cơm, dến phòng khách xem ti vi, liền muốn dọn dẹp bàn cơm.

      Lúc này Tiêu Hàn mới nhớ tới mới nhớ tới vấn đề của Tống Hương Ngưng vẫn chưa với mẹ mình

      - Mẹ, Hương Ngưng và Tiểu Nguyệt phải cùng hạn người.

      Mẹ Tiêu cười lạnh

      - Tiêu Hàn, con cái gì thế, ban đầu lý do hai người ly hôn chẳng lẽ con quên rồi sao? Nhưng với mẹ những chuyện đó chẳng thể nào quên được – mẹ Tiêu vừa thu dọn bàn ăn vừa - Còn nữa, về sau nếu con muốn tiếp thêm bước nữa, ngàn vạn lần phải điều tra nhân phẩm của đối phương, đừng sai lầm thêm nữa.

      muốn con trai mình hết lần này đến lần khác đều phải lý hôn vì cùng lý do.

      - Mẹ, con rồi Hương Ngưng phải loại người như vậy - Tiêu Hàn nóng nảy.

      - ta phải là loại người như vậy chứ là loại người như thế nào? - Me Tiêu châm chọc .

      Tiêu Hàn nhìn đến bản thân mẹ Tiêu đối với Tống Hương Ngưng có quá nhiều hiểu lầm sâu, trong khoảng thời gian ngắn cũng biết phải làm sao, cuối cùng nghĩ nên kể tình

      - Mẹ, năm đó Hương Ngưng có người đàn ông nào khác.

      Chương 40: CON ẤY

      - Cái... cái... cái gì? Tiêu Hàn con đừng nên lung tung? – Mẹ Tiêu cho là còn Tống Hương Ngưng, mới như vậy – Con phải nhớ, ban đầu là do ấy có người đàn ông khác, phải là con ra sao, chẳng có gì oan uổng ở đây cả.

      Bà đều rất hi vọng điều Tiêu Hàn , thế nhưng năm đó chính Tống Hương Ngưng thừa nhận, cũng có ai vu oan , đây mới là đều làm cho bà lo lắng nhất.

      - phải vậy! - Tiêu Hàn hét lớn - Ban đầu là con ép ấy ly hôn, cho nên con và ấy mới hợp sức dối. ấy có người đàn ông nào bên ngoài cả.

      - Cái gì? – trái tim mẹ Tiêu bị lời kia làm cho chấn động, bà vội vàng tới trước mặt Tiêu Hàn, lắc vai hỏi lớn – con nhanh giải thích mọi chuyện cho mẹ , đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?

      Tiêu Hàn mặc cho mẹ Tiêu lắc mình, đợi đến khi mẹ Tiêu bình tỉnh hơn, mệt mỏi ngồi xuống bàn, mới nhàng - Mẹ, trước tiên mẹ nên bình tĩnh lại, kế tiếp dù bị chuyện gì con mong mẹ cũng đừng chân động quá.

      thấy cần phải vòng cho mẹ Tiêu chuẩn bị tâm lý.

      Ý thức được chuyện kế tiếp Tiêu Hàn rất nghiêm trọng, mẹ Tiêu sửng sốt chút, lát sau, bà mới nhìn thẳng vào Tiêu Hàn lên tiếng:

      - Con , mẹ chịu được.

      Nhìn bộ dạng thấy chết sờn của mẹ Tiêu, trong lòng Tiêu Hàn rất là tư vị, nhưng cảm thấy nếu với bà ngọn nguồn chuyện năm đó, bà có biện pháp tha thứ cho Tống Hương Ngưng, như thế khẳng định Tống Hương Ngưng và Tiểu Xuyên thể thường xuyên gặp mặt. Nghĩ đến đây, cảm thấy nhất định phải .

      - Mẹ có biết lý do vì sao con với Tống Hương Ngưng lập tức kết hôn ạ? - Tiêu Hàn giống như bắt đầu kể câu chuyện xưa, nhìn về phía mẹ Tiêu, ánh mắt vẫn nhìn ra cảnh sắc ngoài cửa sổ.

      - Năm đó phải là bởi vì Hương Ngưng có con, hai người muốn làm cho chuyện trở nên khó coi, mới quyết định kết hôn nhanh chóng sao? – Mẹ Tiêu cố gắng nhớ lại tình huống năm đó.

      Tiêu Hàn gật đầu cái

      - Đúng vậy ạ, chỉ là đây ra mà chỉ là nguyên nhân phụ. - Thấy mẹ Tiêu vẫn nhìn , lại tiếp tục - ra nguyên nhân quan trọng hơn chính là vì con là người đàn ông đầu tiên của ấy, mà trước kia, chuyện này con cho ai biết.

      - Cái gì? – mẹ Tiêu thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình – ra là có xảy ra chuyện gì?

      Bà sắp bị cùng Tống Hương Ngưng làm cho điên rồi.

      - Chuyện là như vầy. - Tiêu Hàn nổ lực nhớ lại chuyện nguyên do - Năm đó công ty con tổ chức bữa tiệc chúc mừng? Lúc ấy con và ấy cùng uống say, say rượu đến độ đánh mất lý trí, làm ra chuyện đó. Thời điểm chúng con xem như ai nợ ai, chỉ là sau đó lấy lại mang thai, con nghĩ muốn cùng ấy phá thai như vậy nhanh chóng hơn, nhưng ấy sống chết cũng chịu, mà con càng thêm chịu để cho đứa bé của con gọi người khác làm ba, cho nên mới với ấy nếu cùng con kết hôn, đợi ấy sinh xong phải ly hôn, nhưng đứa bé thuộc về nhà họ Tiêu.

      tận lực đem câu chuyện hời hợt của mình kể ra, trong lời vẫn che giấu được đau thương.

      Mẹ Tiêu nghĩ tới chuyện ngọn nguồn lại là như vậy, cũng nghĩ đến chính mình trách lầm Tống Hương Ngưng, trong khoảng thời gian ngắn hỏa khí toàn bộ lên tới đầu

      - Con, cái thằng con bất hiếu này, làm sao con có thể đối đãi với Hương Ngưng như vậy? Làm sao con có thể đối đãi Tiểu Xuyên như vậy? Con có thể người ta giết con của mình sao?

      Bà càng càng tức, đưa tay lên định đánh vào mặt Tiêu Hàn, nhưng khi nhìn vào mặt đứa con trai duy nhất của mình, ba lại nở ra tay, cuối cùng cũng thể làm gì được.

      Tiêu Hàn nhìn mẹ đau lòng, nội tâm áy náy càng thêm sâu

      - Mẹ, con biết chuyện này là sai lầm của con, cho nên, mẹ muốn cứ , mẹ muốn trách cứ trách. Chuyện này Hương Ngưng có quan hệ, cho nên xin mẹ nên ngăn trở ấy và Tiểu Xuyên gặp mặt.

      tin tưởng mẹ mình là người thấu tình đạt lý, tin tưởng bà nghe lời , nhất định gây khó khăn cho Tống Hương Ngưng nữa.

      Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Hàn lúc lâu mới

      - tại mẹ làm sao có thể ngăn cản ấy đây? Ban đầu cho là Hương Ngưng sai, cho nên mới để cho và Tiểu Xuyên gặp mặt, tại biết mình hiểu lầm , chẳng còn lý do gì để căn ngản nữa.

      Suy nghĩ chút cũng tốt, Tiểu Xuyên rốt cuộc cũng nhận lại mẹ ruột của mình.

      Tiêu Hàn đối với phản ứng của mẹ Tiêu rất là hài lòng

      - Mẹ, con biết mẹ hiểu ý con mà.

      xong khỏi nghĩ đến tình cảnh Tống Hương Ngưng và Tiểu Xuyên bên nhau, lập tức liền bật cười.

      Mẹ Tiêu biết cười cái gì,

      - Tiểu tử thúi, cười cái gì - Lại nghĩ tới Tống Hương Ngưng - Đúng rồi, vậy mẹ hỏi con, bây giờ con đối với Hương Ngưng có cảm giác rồi à?

      Bà còn hi vọng ấy lại đảm đương trở lại vị trí con dâu nhà họ Tiêu, để cho Tiêu Hàn đơn.

      - Mẹ, đừng nghĩ gì xa ạ? - Tiêu Hàn làm sao hiểu mẹ Tiêu muốn gì, chỉ là cố giả bộ ngu - Hương Ngưng chỉ là mẹ của Tiểu Xuyên, hơn.

      biết thời điểm lời này, ánh mắt chợt lóe sáng, mà tất cả đều bị mẹ Tiêu thu vào đáy mắt.

      - Bây giờ là như vậy? – mẹ Tiêu tin lời – Con trước kia con thích ấy, cái đó mẹ tin, còn bây giờ... Con xem sắc mặt mình .

      xong bà còn lấy cái gương bên cạnh đưa cho .

      Tiêu Hàn biết mình chẳng thể nào qua mặt mẹ mình, thể làm gì khác hơn là :

      - Mẹ, ra con cũng biết con đây là có ý gì với ấy, ba năm trước đây, con thấy ấy đến công ty đưa canh cho mình lại bị Thường Tiểu Nguyệt khinh thường, liền lên tiếng bên vực ấy; còn bây giờ, nghe được mẹ ngừng trách mắng ấy, con lại cảm thấy rất đau lòng, cho nên mới ra ngọn nguồn mọi chuyện. Con cũng chẳng biết lòng mình như thế nào nữa.

      đưa bộ mặt đây khó xử nhìn mẹ mình.

      Mẹ Tiêu nhìn vẻ mặt của Tiêu Hàn, lập tức liền bật cười

      - Đứa ngốc, con ấy rồi.

      - Con Hương Ngưng? - Tiêu Hàn khó tiếp thu cái định nghĩ này.

      Mẹ Tiêu gật đầu

      - Con xem, bình thường con làm việc hay nghỉ ngơi đều bao giờ ngẩn người như thế, thỉnh thoảng bóng dáng ấy thoáng qua trong đầu con?

      Tiêu Hàn suy nghĩ chút, đàng hoàng gật đầu

      - Đây chính là… Mà thôi cần , con chính là ấy. Nhanh lên chút đưa Tiểu Xuyên dẫn mẹ nó về đây, nếu đợi ấy cùng người kia kết hôn, con có hối hận cũng kịp. - Mẹ Tiêu thúc giục

      - Người kia? - Tiêu Hàn chợt thoáng qua cỗ dự cảm xấu - Mẹ, mẹ đến ai vậy ạ?

      Lúc này mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn còn chuyện biết Tống Hương Ngưng có bạn trai, suy nghĩ chút quyết định cho biết

      - Hương Ngưng có bạn trai mới rồi, cái người đàn ông kia còn rất – Bà ra những điều chính mắt mình nhìn thấy.

      Tiêu Hàn vốn tràn đầy lòng tin vào tình cảm của mình, nghe xong lời mẹ Tiêu lòng có chút mất mát

      - ấy có bạn trai rồi? - Thấy mẹ Tiêu gật đầu cái, lại tiếp tục - Vậy con nên quấy rầy cuộc sống của ấy mới đúng.

      - Ơ, Con lại lảm nhảm cái gì đó, dĩ nhiên được rồi. Có bạn trai thế nào? Cũng phải là kết hôn, con nên cho chính mình cơ hội cạnh tranh công bằng, nếu Hương Ngưng con nữa mới rút lui. Chỉ là mẹ nhìn vào ánh mắt con bé liền biết con bé vẫn rất con. - Me Tiêu cho Tiêu Hàn biết; muốn giúp con có thêm niềm tin.

      - Có ạ? ấy con ạ? -Tiêu Hàn như đứa bé vừa mới biết , gương mặt mừng rỡ hỏi.

      Mẹ Tiêu gật đầu

      - Tin tưởng vào mẹ của con

      - Dạ... . - Tiêu Hàn rốt cuộc cũng cười, định còn gì đó, nhưng chuông điện thoại di động chợt vang lên, là số xa lạ

      - Alo...

      - Đúng vậy...

      - Có ? Lúc nào ? ...

      - Được, được, gặp lại sau.

      xong, nhanh chóng cúp điện thoại, mặt lộ ra vẻ tươi cười và hưng phấn hiếm có.

      Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Hàn vui mừng như thế, nhịn được hỏi:

      - Điện thoại của ai vậy, nhìn ra còn rất vui à nha

      - Là của Hương Ngưng ạ, ấy muốn con dẫn Tiểu Xuyên ra gặp ấy ạ.

      Tiêu Hàn chút nào che giấu hưng phấn của mình.

      - ? Vậy con mau chuẩn bị , rồi dẫn Tiểu Xuyên

      Mẹ Tiêu cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười.

      Tiêu Hàn gật đầu cái, trực tiếp thẳng đến trước mặt Tiểu Xuyên

      - Tiểu Xuyên, ba dẫn con chơi có được hay ?

      Tiêu Vũ Xuyên xem TV vui vẻ :

      - Dạ được ạ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 41: THỰC EM

      Khi Tiêu Hàn dẫn theo Tiêu Vũ Xuyên đến nơi mà và Tống Hương Ngưng hẹn trước, Tống Hương Ngưng sớm ngồi ở đó đợi. Tiêu Hàn nhìn đồng hồ tay chút, biết mình có tới trễ, mà chỉ là Tống Hương Ngưng đến sớm, mới dắt theo Tiêu Vũ Xuyên vội vàng về phía .

      - Tới sớm như vậy sao? - Tiêu Hàn cố tỏ ra thoải mái khi hỏi, sau đó xoay người lại hỏi Tiêu Vũ Xuyên - Tiểu Xuyên, con nhận ra ấy ?

      - Con biết ạ - Tiêu Vũ Xuyên cười đến rất vui vẻ - Mấy hôm trước dì cùng con chơi banh ạ.

      Lúc trước khi biết bé là con trai của mình, Tống Hương Ngưng cảm thấy bé gọi tiếng “dì” làm rất vui vẻ, nhưng bây giờ biết bé chính là con trai của mình, lại nghe tiếng gọi “dì” kia, lòng chẳng có chút cảm xúc nào. Chỉ là vẫn cười nắm tay của Tiêu Vũ Xuyên, :

      - Tiểu Xuyên, chúng ta lại gặp nhau rồi.

      Hiển nhiên Tiêu Vũ Xuyên cho là Tiêu Hàn bé ra ngoài chơi, lại vô tình gặp dì nên muốn mời dì chơi chung.

      - Dì, chúng ta cùng chơi được , nhưng chơi cái gì bây giờ? Con có mang theo banh ạ... – bé vẫn còn trong phiền não vì gấp quá có mang theo gì để chơi cả.

      - Tiểu Xuyên - Tiêu Hàn – hôm nay ba dẫn con đến đây chơi.

      Vừa nghe đến thể chơi, Tiêu Vũ Xuyên liền bĩu môi

      - Ba, tại sao thể chơi ạ? Ở nhà ba mới dẫn con ra ngoài chơi mà? tại lại có dì ở đây, ba bảo có con chơi là sao? – Bé càng càng mất hứng, cuối cùng chuyển sang Tống Hương Ngưng – Dì, dì có muốn chơi cùng Tiểu Xuyên ?

      - Dì ... - Tống Hương Ngưng nhìn gương mặt đầy vui vẻ của Tiêu Vũ Xuyên, biết nên gì, cuối cùng thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Tiêu Hàn, cầu cứu .

      - Tiểu Xuyên! - Tiêu Hàn ít khi nghiêm khắc với Tiêu Vũ Xuyên - Ba rồi, lần này phải ra ngoài chơi, mà có chuyện quan trọng hơn cần với con.

      - đừng lung tung gì với con cả? - Tống Hương Ngưng vội vàng lên tiếng .

      Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng cái, gì.

      - Có chuyện gì ạ? - Tiêu Vũ Xuyên nghe đến mình được chơi vì có chuyện quan trọng hơn, liền cảm thấy hứng thú hỏi, mặc dù chính bé cũng biết là chuyện gì – Dì ơi! Dì có biết chuyện gì ?

      - Tiểu Xuyên, từ nay được gọi là dì nữa - Tiêu Hàn – Phải gọi là mẹ.

      Tống Hương Ngưng vốn muốn ngăn cản Tiêu Hàn ra, nhưng tất cả đều xảy ra được đột ngột, cho tới cũng kịp phản ứng. vốn muốn bồi dưỡng tình cảm với Tiêu Vũ Xuyên trước, đợi đến khi thời cơ chính muồi rồi mới , nhưng bây giờ, kịp rồi.

      - Mẹ? - Tiêu Vũ Xuyên đối với cái danh từ này hết sức xa lạ, đến phát còn chính xác – Dì là mẹ con?

      Tống Hương Ngưng nhìn Tiêu Vũ Xuyên, lâu sau mới gật đầu cái, coi như là thừa nhận.

      Tiêu Hàn thấy chuyện giải quyết xong rồi, cái gì cũng cần che giấu nữa:

      - Cho nên, từ bây giờ Tiểu Xuyên có thể thoải mái chơi với , chỉ là thể gọi là dì nữa mà phải gọi là mẹ.

      Tiêu Vũ Xuyên rất ít thấy gương mặt nghiêm túc của Tiêu Hàn, thể làm gì khác hơn là gật đầu cái.

      - Vậy... Tiểu Xuyên, con bây giờ gọi tiếng mẹ được ? - Tống Hương Ngưng tràn đầy mong đợi hỏi.

      Dù sao Tiêu Vũ Xuyên vẫn chỉ là đứa bé, Tống Hương Ngưng vừa , bé liền nghe theo

      - Mẹ!

      Thậm chí khi bé gọi còn kèm theo nụ cười sảng khoái.

      Tống Hương Ngưng nghe được, nước mắt lập tức chảy ra

      - Tốt, tốt! Tiểu Xuyên, gọi tiếng nữa .

      - Mẹ!

      - Gọi tiếng nữa được ?

      - Mẹ!

      - Gọi nữa .

      - Mẹ... mẹ... mẹ....

      ...

      Có lẽ là ý thức được mình có phần điểm luống cuống, cuối cùng Tống Hương Ngưng bảo cho Tiêu Vũ Xuyên gọi nữa, mà kích nhìn Tiêu Hàn

      - Tiêu Hàn, cám ơn , cám ơn có em nhìn lại Tiểu Xuyên

      Tiêu Hàn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tống Hương Ngưng, đau lòng

      - có việc gì, Tiểu Xuyên vốn chính là con trai của em, huống chi nhớ lúc đó để cho em nhận lại Tiểu Xuyên, cho nên, em cần phải thấy mang ơn .

      Tống Hương Ngưng biết cái gì nữa cũng là uổng công, thể làm gì khác hơn là im lặng, chỉ nhìn Tiêu Hàn cười cái.

      - Mẹ, mẹ có thể chơi với con ? – Tiêu Vũ Xuyên ngồi bên cạnh quen với cái khí vừa nặng nề vừa buồn chán như thế này, liền mở miệng hỏi.

      Tống Hương Ngưng cưng chiều nhìn bé:

      - Đương nhiên có thể, Tiểu Xuyên muốn chơi cái gì, chỉ cần với mẹ, mẹ dẫn con chơi.

      - Được ạ - Tiêu Vũ Xuyên đối với câu trả lời của Tống Hương Ngưng rất là hài lòng - Bình thường ba cũng có thời gian chơi với con, bà nội và dì lại chơi với con, con buồn lắm.

      - Tiểu Xuyên, dì ấy đối xử tốt với con sao? - Tống Hương Ngưng đột nhiên nhớ đến chuyện Thường Tiểu Nguyệt và Tiêu Hàn kết hôn, biết Thường Tiểu Nguyệt có vì ghét mà trút giận lên Tiểu Xuyên hay .

      Tiêu Vũ Xuyên bị hỏi đúng chỗ ngứa liền hướng về Tống Hương Ngưng tố cáo:

      - Mẹ, dì ấy lần đánh con

      - Cái gì? - Tống Hương Ngưng nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt ác tâm như vậy, chuyển sang Tiêu Hàn chứng thực - Tiêu Hàn, chuyện đó là thực sao?

      rất hi vọng những gì Tiểu Xuyên nó là sai .

      Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng, gì.

      Tống Hương Ngưng cho cam chịu

      - Tại sao ta có thể nhẫn tâm như vậy? Tiểu Xuyên mới hơn ba tuổi, Tiểu Xuyên có thể làm gì khiến ta giận đến phải đánh Tiểu Xuyên? - vất vả ngăn lại những giọt nước mắt vì nghe lời Tiểu Xuyên mà muốn rơi xuống.

      - Hương Ngưng, mọi chuyện qua rồi, và Thường Tiểu Nguyệt ly hôn. - Tiêu Hàn an ủi - Sau này có ai có thể động đến Tiểu Xuyên nữa, càng ai dám đánh con.

      Nghe được tin tức và Thường Tiểu Nguyệt ly hôn, rất bất ngờ:

      - Tại sao lại cùng ấy ly hôn? chỉ cần ấy đánh Tiểu Xuyên là được, cần phải cùng ta ly hôn.

      Nếu như bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đánh Tiểu Xuyên mà ly hôn, Tống Hương Ngưng lại đột nhiên cảm thấy đáng thương cho Thường Tiểu Nguyệt.

      Tiêu Hàn lắc đầu cái

      - chỉ là bởi vì ta đánh Tiểu Xuyên, mà bởi vì cái này. – xong lấy từ trong ngực ra hai tấm ảnh mà hôm nay nhận được – Em cũng biết, nhà họ Tiêu tuyệt đối chứa chấp loại con dâu như thế này.

      Tống Hương Ngưng nhìn tấm hình chút, biết tại sao Tiêu Hàn lại đột ngột ly hôn với Thường Tiểu Nguyệt. Lại nghĩ tới tất cả những chuyện của mình trong quá khứ, liền có điểm giễu cợt :

      - buồn cười, ba năm trước đây chúng ta là dối, ngờ ba năm sau, quả lại có chuyện này .

      - Ba năm trước đây, là rất xin lỗi em - Tiêu Hàn luôn có cảm giác mình đối với Tống Hương Ngưng tồn tại quá nhiều thiếu xót - có lẽ, ba năm trước đây, chúng ta nên ly hôn.

      có chút dò xét .

      Tống Hương Ngưng lại lắc đầu

      - , chúng ta là dối, để có thể sinh Tiểu Xuyên ra, nay mọi chuyện chỉ là quá khứ mà thôi. Tất cả kết thúc. – muốn thừa nhận lúc nghe Tiêu Hàn như thế, trong nội tâm sâu thẵm dâng lên tia vui vẻ.

      - Nhưng, ba năm trước đây nếu như chúng ta ly hôn, tại mọi chuyện cũng hỗn loạn như vậy. - Tiêu Hàn tiếp tục .

      Tống Hương Ngưng lại như cũ lắc đầu

      - , có tình , hôn nhân chắc là lâu dài. Ba năm trước đây căn bản là em nên thể thế.

      Sau đó nhìn đồng hồ, cảm thấy nên đến giờ phải về, liền vài lời tạm biệt hai cha con. Sau đó xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng Tống Hương Ngưng mình rời , Tiêu Hàn rơi vào trầm tư…

      Ba năm trước đây, đối với em phải là tình ? Còn tại, thực em.

      Chương 42: NGÃ BÀI

      Sau khi Thường Tiểu Nguyệt rời khỏi nhà họ Tiêu, trở về căn nhà mà ban đầu mình sống. để hành lý xuống, ngồi ghế sa lon, mình rơi vào trầm tư.

      nghĩ tới, chỉ trong vòng ngày vận mệnh của mình lại có nhiều thay đổi như vậy. Đầu tiên là đánh Tiểu Xuyên để bị mẹ Tiêu và Tiêu Hàn phát ; tiếp theo là ở "Lam Điều" gặp Lăng Lạc, người đàn ông kỳ quái, khiến cho làm những chuyện mà đến cũng chẳng thể tin nổi; sau đó bị Lăng Lạc uy hiếp, chịu để mình bị uy hiếp, nghĩ tới lập tức đem sấp hình đó chuyển phát cho Tiêu Hàn; cuối cùng Tiêu Hàn trực tiếp cùng ly hôn. Những chuyện xảy ra trong hai ngày nay, khiến cho người ta rất khó tiếp thu.

      Lăng Lạc, đúng là người đàn ông kỳ quái, có cảm giác rất quen thuộc, giống như gặp qua ở đâu đó, nhưng là nơi nào nghĩ ra, thể nào nhớ nổi, càng muốn nhớ, đầu của càng đau.

      "Lam Điều", đúng, "Lam Điều"!

      tại đến đó, có thể gặp lại ta! Thường Tiểu Nguyệt nghĩ tới, vội vàng xốc túi xách lên, đóng cửa lại, đến “Lam Điều”.

      - Em đến rồi sao? - Thường Tiểu Nguyệt vừa vào quầy rượu, thấy Lăng Lạc ngồi ở góc khuất, vì vậy vội vàng đến.

      Thường Tiểu Nguyệt nhìn

      - tại chúng tôi ly hôn rồi. vui mừng chưa? – Vẻ mặt khinh bỉ .

      Lăng Lạc có đem vẻ khinh bỉ của để ở trong mắt, tiếp tục :

      - đến rồi đừng đứng đây chuyện, đến đây, ngồi chút! – đến ngồi lại chiếc ghế của mình nơi quầy bar.

      Lần này Thường Tiểu Nguyệt ngoài ý muốn thuận theo , tới quầy rượu, kêu ly bia, uống hơi cạn sạch

      - biết tôi đúng ?

      Lăng Lạc cười khẽ

      - Đúng vậy, chẳng những biết em, em cũng biết nữa kia mà. Nhưng nếu như mà chủ động xuất , em tìm được đâu, cho nên là người tốt phải làm người tốt đến cùng, chủ động xuất trước mặt em...!

      xong Lăng Lạc còn dùng hai đầu ngón tay chọc chọc vào tay mình, cố làm ra vẻ đáng .

      - là ai? - Thường Tiểu Nguyệt chỉ biết phải bình thường người, hơn nữa, cơ hồ có thể xác định, cùng trước đây từng có quan hệ nào đó rất thân mật, chỉ là nhớ nổi chuyện đó mà thôi.

      - Em muốn hỏi chuyện này sao? - Lăng Lạc đáp hỏi ngược lại - rồi, tên là Lăng Lạc.

      Thường Tiểu Nguyệt còn gọi thêm ly bia, lần nữa uống hơi cạn sạch

      - biết tôi phải muốn hỏi cái này mà

      - Vậy em muốn hỏi cái gì? - Lăng Lạc cố ý giả bộ ngu – Em đừng là em nghĩ và cái người cùng em quan hệ đêm hôm đó là khác nhau nhé? Tại sao em còn hỏi câu hỏi này.

      mặt vốn là nụ cười vui vẻ nhưng nó cũng dần dần biến mất.

      - Trước đây chúng ta có biết nhau hay ? - Thường Tiểu Nguyệt càng ngày càng hoài nghi, cho là người quen biết lại vô duyên vô cớ tới chia rẽ gia đình của như vậy.

      - Tiểu Nguyệt - Lăng Lạc vẫn trả lời vấn đề của , mà lại hỏi - Năm nay em hai mươi tám tuổi phải ?

      Thường Tiểu Nguyệt nhìn cái, lâu sau mới gật đầu.

      - Đại khái là tám năm rồi - Lăng Lạc lầm bầm lầu bầu.

      Thường Tiểu Nguyệt thính tai lập tức hỏi:

      - Cái gì mà tám năm?

      càng ngày càng xác định, và Lăng Lạc có quen biết từ trước, nhưng tại sao có ấn tượng, cũng rất mơ hồ về chuyện này?.

      Lăng Lạc lắc đầu cái, vừa cười hỏi:

      - Tiểu Nguyệt, em còn nhớ những chuyện lúc em mười tám tuổi ?

      - Dĩ nhiên tôi nhớ, lúc tôi mười tám tuổi, tôi ... - Thường Tiểu Nguyệt còn muốn tiếp những chuyện gì đó, nhưng lại phát , chuyện khi mình mười tám tuổi, dường như có vài chuyện thể nhớ nổi.

      - Em chút , xem chút tuổi mười tám của em xảy ra chuyện gì? - Lăng Lạc kích động lắc vai Thường Tiểu Nguyệt. Thường Tiểu Nguyệt mặc cho lắc, tự mình lọt vào trong khủng hoảng

      - Tại sao, chuyện này là chuyện gì? Tại sao những chuyện xảy ra trong năm tôi mười tám tuổi, hoàn toàn nhớ được gì?

      Lăng Lạc đại khái xác nhận Thường Tiểu Nguyệt đúng là nhớ được những chuyện của mình xảy ra ở tuổi mười tám, giọng thoáng hòa hoãn chút

      - nhớ gì cả đúng ?

      - biết chuyện gì đó đúng ? - Thường Tiểu Nguyệt nhìn sang Lăng Lạc – nhất định biết mười tám tuổi tôi gặp chuyện gì đúng ?

      Lăng Lạc gì, cũng có nhìn .

      Thường Tiểu Nguyệt càng thêm xác định ý nghĩ của mình

      - mau cho tôi biết , tại sao trong trí nhớ của tôi lại tìm ra những chuyện năm tôi mười tám tuổi?

      càng ngày càng nhanh nóng nảy, cuối cùng đổi thành dùng sức lắc hai vai của .

      - Tiểu Nguyệt, em nên tỉnh táo lại. - Lăng Lạc an ủi - Vậy em có nhớ những chuyện xảy ra khi em mười bảy tuổi ?

      Thường Tiểu Nguyệt gật đầu

      - Nhớ rất .

      Tiếp theo liền chậm rãi qua những gì xảy ra trong năm mười bảy tuổi của mình.

      Lăng Lạc ngồi bên cạnh chăm chú lắng nghe, mày nhíu càng ngày càng chặt, nghe được lúc, kịp đợi Thường Tiểu Nguyệt kể xong câu chuyện trong "Trí nhớ" của mình, ngắt lời :

      - Tiểu Nguyệt, những chuyện này đều là tự em nhớ sao?

      - Tôi... - Thường Tiểu Nguyệt nghĩ lâu, cuối cùng mới lên tiếng – Là ba cho tôi biết.

      Đem tất cả đau đớn trong lòng, Lăng Lạc lạnh lùng hỏi câu

      - Nếu như , những ký ức này đều phải là của em, em nghĩ như thế nào?

      đành lòng thấy nét mặt mờ mịt của Thường Tiểu Nguyệt.

      - gạt tôi - Thường Tiểu Nguyệt quát - Điều này sao có thể? ràng tôi tin rằng, ba tôi gạt tôi

      càng càng tức giận, thậm chí bắt đầu hoài nghi tột cùng là đầu óc như thế nào? có chuyện gì xảy ra.

      - hiểu rằng em rất khó tiếp nhận mọi chuyện, nhưng muốn , những chuyện em kể nghe phải là câu chuyện em từng qua, đây chỉ là chuyện ba em muốn em biết. - Lăng Lạc .

      - đến tột cùng là ai? - Thường Tiểu Nguyệt nhìn Lăng Lạc, cảm thấy càng ngày càng quen thuộc, nhưng chính lại nhớ nổi là ai - Tại sao tôi cảm thấy được rất quen thuộc, nhưng tôi lại nhớ nổi là ai?

      Lăng Lạc nhìn

      - Em muốn nghe ?

      ra trong lòng rất giằng co giữa việc có nên cho biết hay .

      Thường Tiểu Nguyệt nặng nề gật đầu

      - mau cho em biết

      có cảm giác quan hệ giữa bọn họ đơn giản.

      - chỉ có thể cho em biết, số phận sắp đặt vào cuộc sống của em khi em mười tám tuổi.

      Lăng Lạc muốn ra những điều mà bao lâu nay chôn giấu.

      - Số phận sắp đặt? xuất ở tuổi mười tám? - Thường Tiểu Nguyệt

      - Tôi là người của ?

      thấy khả năng này là thiết thực nhất.

      Lăng Lạc chỉ là nhìn , gì.

      Thường Tiểu Nguyệt cho là cam chịu

      - Cho nên lại xuất trong cuộc sống của tôi, dùng mọi cách để chia rẽ gia đình của tôi, có đúng hay ?

      Thường Tiểu Nguyệt muốn rất tức giận, nhưng chỉ hướng về , thêm gì nữa, để khí nặng nề bao trùm cả hai người.

      Lăng Lạc cũng im lặng, chỉ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, tựa như muốn dùng rượu để giải sầu. Thường Tiểu Nguyệt thấy gì, cứ mình uống rượu

      - Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? – hỏi.

      - Làm thế nào là làm thế nào? Tôi muốn cho phải hối hận. - Lăng Lạc lạnh lùng - Ban đầu chúng ta cùng nhau thề non hẹn biển, quên sạch rồi sao, từ đó tôi thề với lòng để sống yên ổn.

      Trong mắt của có che giấu ý căm hận đến thù hằn.

      - phải muốn có được tôi sao? tại tôi cùng với Tiêu Hàn ly hôn, có thể đường đường chính chính ở bên cạnh ? - Thường Tiểu Nguyệt tiếp tục uống rượu.

      - Tôi tới đây chỉ là muốn xem dáng vẻ hối hận của , phải muốn cầu hôn. Tôi là Lăng Lạc, tôi cần thứ rác thải mà người khác nén .

      Lăng Lạc vừa vừa khỏi quầy rượu, lưu lại mình Thường Tiểu Nguyệt ngồi chết lặng.

      --------------

      LỜI CỦA TÁC GIẢ:

      Rồi tất cả cũng có nhân – quả, Thường Tiểu Nguyệt chính thức thối lui khỏi giang hồ, *vẩy hoa*

      Ngồi tính toán ở phiên ngoại chút về quá khứ của Thường Tiểu Nguyệt và Lăng Lạc quá khứ, biết các bạn có hứng thú hay ? Có hay cũng cho ta biết tiếng nhé *giãy dụa*

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: GẢ CHO

      Sau khi rời khỏi nơi hẹn với Tiêu Vũ Xuyên và Tiêu Hàn, Tống Hương Ngưng trực tiếp về nhà, mà đến chỗ Owen Dục. Nhìn cách bài biện bên trong căn nhà chịu dọn dẹp, khỏi cau mày.

      - Owen Dục, xem lại mình chút , làm căn nhà loạn thành như thế này? Còn chịu dọn dẹp là sao? - chuyện, cũng động tay giúp dọn dẹp căn nhà chút.

      Owen Dục nhìn bóng lưng Tống Hương Ngưng ngừng vất vả giúp , hồi cảm động xông lên đầu, nhưng miệng vẫn ăn vạ

      - Cũng phải quá bề bộn, huống chi bây giờ còn có người giúp dọn dẹp nữa kia mà?

      Tống Hương Ngưng vừa dọn dẹp, vừa lắc đầu

      - Bây giờ em có thể dọn dẹp giúp , nhưng em thể ngày nào cũng đến đây dọn dẹp giúp . biết làm sao sống được cho đến bây giờ.

      Owen Dục biết đùa, cũng có để ý, ngược lại theo lời của tiếp

      - Cho nên có thể , Hương Ngưng, em thể rời khỏi , có em chết mất.

      cố ý đem chuyện này trở thành chuyện rất nghiêm trọng.

      Tống Hương Ngưng cười khẽ tiếng

      - Sao em nghe thấy chuyện có vẻ hơi nghiêm trọng ạ. nên tìm người nào đó giúp trong chuyện dọn dẹp nhà cửa như thế tốt hơn. – cho rằng mình có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ này.

      - Này, em linh tinh cái gì đó - Owen Dục nghe lời Tống Hương Ngưng , bất giác nhíu mày. đến trước mặt Tống Hương Ngưng, nắm lấy hai vai của , nghiêm túc - Ở trong lòng của , em là quan trọng nhất, được xem thường mình như vậy; còn nữa, đừng bảo cái gì mà ở bên ngoài tùy tiện tìm người nào đó về nhà, em là quan trọng nhất, ai có thể thay đổi được. - đem thấy tất cả những điều trong lòng ra, chính là muốn để Tống Hương Ngưng biết địa vị của trong lòng .

      Bị kềm chặt hai vai Tống Hương Ngưng thể ngừng động tác dọn dẹp, nghe những gì Owen Dục , trong lòng rất cảm động

      - Cám ơn , Owen Dục. – cho là ngay sau đó mình phải ôm lấy , nhưng lại chỉ là nhìn thẳng , có bất kỳ động tác dư thừa nào, thậm chí còn muốn thoát khỏi ngực của .

      Cảm thấy Tống Hương Ngưng muốn rời khỏi ngực của , Owen Dục thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay ra, nhưng vẫn chăm sóc :

      - có gì, ai bảo em là bạn .

      Nhưng trong lời che giấu được thất vọng tràn trề.

      Tống Hương Ngưng biết động tác của mình làm cho Owen Dục đau lòng, nhưng biết nên những gì, thể làm gì khác hơn là im lặng.

      Qua lúc lâu, Owen Dục rốt cuộc phá vỡ khí trầm mặc

      - Hương Ngưng, em gặp Tiểu Xuyên rồi sao?

      biết vẫn luôn muốn nhìn lại Tiểu Xuyên, bất đắc dĩ bị mẹ Tiêu ngăn trở, Tống Hương Ngưng giống như vẫn thể chấp nhận được.

      đến con trai của mình, đáy mắt Tống Hương Ngưng che giấu được cao hứng

      - Đúng rồi, hôm nay em tới đây là để cho biết chuyện này. Hôm nay em gặp Tiểu Xuyên, được nghe thằng bé gọi em là mẹ.

      Nhớ tới việc Tiểu Xuyên gọi mình là mẹ, Tống Hương Ngưng liền hồi cảm động.

      - Em được nhìn lại Tiểu Xuyên rồi hả? - Owen Dục rất là giật mình, rất hiểu Tống Hương Ngưng muốn nhận lại tình thâm mẫu tử, nhưng... nhưng sao bà nội của Tiểu Xuyên có thể cho...?

      hiểu trong mấy ngày nay xảy ra chuyện gì, có thể làm cho mẹ Tiêu cho phép Tống Hương Ngưng nhận lại Tiểu Xuyên.

      Tống Hương Ngưng vẫn ngừng vui mừng

      - Em cũng biết có chuyện gì xảy ra nữa, lần trước ở công viên, bà nội của Tiểu Xuyên nhất quyết cho em gặp mặt Tiểu Xuyên? Nhưng sau đó em tìm Tiêu Hàn, Tiêu Hàn còn cho phép em gặp mặt Tiểu Xuyên, nên em mới có thể gặp Tiểu Xuyên trở lại, nghe bé gọi tiếng mẹ đáng .

      hoàn toàn có chú ý tới sắc mặt của Owen Dục càng ngày càng khó coi.

      - Em cùng với Tiêu Hàn gặp nhau? - tận lực để cho giọng của mình trở nên quá chua chát

      Hoàn toàn đắm chìm trong câu chuyện vừa nhận lại con trai, Tống Hương Ngưng chìm trong hưng phấn, chút nào cảm thấy Owen Dục có cái gì đó đúng

      - Đúng vậy, mấy ngày trước em có đến công ty của ấy để thảo luận với ấy về vấn đề của Tiểu Xuyên, sau đó ấy dẫn Tiểu Xuyên đến gặp em còn cho con biết em là mẹ của con, trước kia có lẽ em nhìn lầm ấy, ấy là người rất tốt.

      Giọng của Owen Dục càng thêm chua

      - Ý của em là gần đây em vẫn luôn có cùng Tiêu Hàn gặp mặt?

      cơ hồ dùng sức lực toàn thân mới có thể đè nén hỏa giận trong mình xuống.

      Rốt cuộc Tống Hương Ngưng cũng cảm thấy Owen Dục có điểm đúng, phát mình giống như quá nhiều về Tiêu Hàn, liền mắng thầm, sau đó đến gần Owen Dục, cười dụ dỗ :

      - ghen sao? nên hiểu lầm nhé..., em có quan hệ gì với ấy nữa, em gặp ấy chỉ bởi vì Tiểu Xuyên mà thôi..., đừng dễ nổi giận như thế.

      - có ghen - Owen Dục biết mình che giấu được, nhưng vẫn cố che giấu - hiểu mọi chuyện, em xem mọn lắm sao?

      Lời của Owen Dục là bởi vì Tống Hương Ngưng mà cố gắng trấn an.

      Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục giống như đứa bé, bất giác cười khẽ tiếng

      - Owen Dục, em thấy và Tiểu Xuyên rất giống nhau, đều đáng như nhau.

      Cũng biết tại sao Tiểu Xuyên vừa thấy Owen Dục lại thích như thế.

      - Em giống đứa bé sao? - Owen Dục hiển nhiên ủng hộ lời của Tống Hương Ngưng – Đứa bé đó phải là con trai của em sao, sớm giận nó rồi. Còn tuổi mà trông rất tuấn nha. Thiệt là!

      vẫn còn ghi hận chuyện lần đầu tiên gặp Tiểu Xuyên, bé khong chịu gọi là "Chú Âu".

      - còn phải hẹp hòi? - Tống Hương Ngưng bắt được bím tóc của hẹp hòi, tại sao phải so đo cùng đứa bé như vậy? Thiệt là!

      xong còn cố làm ra vẻ thất vọng, lắc đầu cái.

      Owen Dục cho là tức giận, vội vàng xin lỗi:

      - A, xin lỗi, xin lỗi em. nên so đo với đứa trẻ, ra so đo..., chỉ là giỡn chút thôi, Hương Ngưng, phải tức giận đó chưa

      Bên ngoài , trong lòng ngừng lo lắng, ra cũng rất thích đứa bé kia.

      Tống Hương Ngưng cười nhìn

      - Thôi, lần này em tạm tha thứ cho ..., xem lần sao còn dám so đo với Tiểu Xuyên nữa ?

      xong cũng xoay người, tiếp tục dọn dẹp phòng giúp Owen Dục.

      Owen Dục nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Tống Hương Ngưng, trầm tư lúc lâu, cảm thấy thời cơ chín muồi, cuối cùng từ trong lòng ngực móc ra hộp gấm chuẩn bị từ lâu, đem nó đặt vào trong tay, sau đó hướng tới Tống Hương Ngưng.

      dọn đồ, Tống Hương Ngưng bị người ta gọi nên quay lại, thấy Owen Dục đứng phía sau liền sợ hết hồn

      - Owen Dục, ở đây làm chi, dọa em sợ chết đóa?

      xong còn dùng tay vỗ vỗ ngực mình, tỏ vẻ vô cùng giật mình.

      Owen Dục có để ý đến lời của Tống Hương Ngưng, mà đem hộp gấm trong tay mở ra, sau đó chân quỳ xuống, mặt thâm tình nhìn Tống Hương Ngưng

      - Hương Ngưng, gả cho !

      Chương 44: CHƯA CHUẨN BỊ TÂM LÝ

      Tống Hương Ngưng ngờ rằng Owen Dục cầu hôn vào lúc này, nhất thời ngây người. Qua lúc lâu mới phát Owen Dục vẫn còn ở quỳ gối trước mặt , vội vàng kéo đứng dậy

      - Owen Dục, làm gì vậy đây? Có gì muốn cứ đứng lên .

      Owen Dục có đứng lên theo lời , mà là cố ý tiếp tục quỳ, thâm tình :

      - Hương Ngưng, em cũng biết, rất thích em, luôn ước rằng mỗi ngày mỗi phút đều được ở bên cạnh em, hiểu như thế rất nghiêm túc, nhưng chính là muốn em có thể bất cứ quan hệ nào khác với Tiêu Hàn, cho nên, gả cho được ? đối xử tốt với em, đồng thời cũng chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên, xem bé như đứa con trai ruột thịt của mình vậy.

      - Tiêu Hàn mới là ba của Tiểu Xuyên - Tống Hương Ngưng vô tình bật thốt lên, liền thấy sắc mặt của Owen Dục trầm xuống, vội vàng tiếp - Thế nhưng đó có nghĩa lý gì cả, tại em và Tiêu Hàn chẳng có quan hệ gì, trừ quan hệ với Tiểu Xuyên.

      muốn đem chuyện của Tiêu Hàn ra đây.

      - biết Tiêu Hàn là ba của Tiểu Xuyên, nhưng hứa đối xử với Tiểu Xuyên còn tốt hơn Tiêu Hàn đối xử với bé, tuyệt đối bởi vì bé là con trai của Tiêu Hàn mà khinh ghét bé! - Owen dục tiếp tục bảo đảm - chính là muốn em cứ mình gặt mặt Tiêu Hàn, cho dù là vì Tiểu Xuyên.

      Cuối cùng vẫn là ra ý nghĩ của mình.

      Tống Hương Ngưng phải là hiểu ý tứ của Owen Dục, nhưng vẫn có biện pháp tiếp nhận ý nghĩ của

      - Owen Dục, em cho là nếu cứ gặp Tiêu Hàn xảy ra chuyện gì. cũng biết, cùng Tiêu Hàn gặp mặt, em có cách nào gặp Tiểu Xuyên được cả? - Sắc mặt của thoáng trầm xuống.

      - Cái này... - Mới vừa rồi Owen Dục có nghĩ đến điểm này, tại cũng nhất thời biết nên trả lời như thế nào - Vậy sau này có thể cùng em gặp Tiểu Xuyên , có thể ?

      chính là hy vọng Tống Hương Ngưng và Tiêu Hàn lại ở cùng chỗ, mặc dù ở giữa vẫn có đứa trẻ. Hơn nữa, mơ hồ cảm thấy, Tiểu Xuyên làm cho tình cảm của hai người dần ấm trở lại— đây mới là điều lo lắng nhất.

      - muốn cùng em gặp Tiểu Xuyên? - Tống Hương Ngưng có chút chần chờ - Em lo lắng Tiểu Xuyên để ý...

      Owen Dục biết Tiểu Xuyên rất thích mình, nhưng vẫn tiếp tục :

      - Cũng sao, cãi vả với bé là được rồi? Huống chi trẻ con rất dễ dàng dụ dỗ, chừng lần sau gặp bé, bé liền quý mến .

      Cảm thấy lời của Owen Dục rất hợp lý, Tống Hương Ngưng khỏi gật đầu cái

      - cũng phải nha. Vậy cũng được, về sau lúc em muốn gặp Tiểu Xuyên với tiếng, nếu muốn cùng.

      xong thấy cũng còn chuyện gì nữa, tiếp tục lau những lớp bụi bám bàn .

      Owen Dục thấy đạt tới mục đích, khóe miệng bất giác giơ lên. Ngay sau đó cúi đầu, nhìn thấy chiếc nhẫn vẫn còn trong tay, sắc mặt lập tức thay đổi

      - Hương Ngưng, vậy em có đồng ý lời cầu hôn của hay ?

      ngay cả lời cầu hôn của mình cũng quên, ban nãy chỉ mực muốn thuyết phục Tống Hương Ngưng cho gặp Tiểu Xuyên cùng với mà thôi.

      Tâm tình của Tống Hương Ngưng mới vừa chuyển biến tốt; lại bị chủ đề của Owen Dục làm cho phiền não, khỏi khẽ thở dài cái

      - Owen Dục, chúng ta như bây giờ phải tốt vô cùng sao? Tại sao phải kết hôn?

      cảm thấy đến chuyện kết hôn vào lúc này có hơi sớm, căn bản cũng có nghĩ tới muốn kết hôn.

      - Tại sao muốn kết hôn? - Owen Dục ủng hộ suy nghĩ của Tống Hương Ngưng - Hương Ngưng, cho là hôn nhân là gông xiềng, hôn nhân phải phần mộ của tình , bây giờ chúng ta phải là tốt, chỉ là, muốn tiến thêm bước xác định quan hệ của chúng ta, chẳng lẽ như vậy là sai sao?

      thấy mình làm sai gì cả.

      - phải là thể được, chỉ là... thấy thời gian chúng ta quen nhau đến nay chưa được bao lâu sao, bây giờ chúng ta liền kết hôn phải quá nhanh sao?

      dám với đồng ý, dám với từ khi quen cho đến nay chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với .

      - Thời gian chúng ta ở cùng nhau cũng rất lâu rồi? - Owen Dục hoàn toàn đồng ý với cách của - Hương Ngưng, chúng ta bên nhau ba năm tại nước Pháp, tại chúng ta trở về nước, chẳng lẽ đây có thể coi là thời gian ngắn sao?

      - Nhưng ... - Tống Hương Ngưng biết nên làm sao để thuyết phục Owen Dục – Cho đến bây giờ em còn chưa chuẩn bị cho chuyện kết hôn lần nữa.

      Owen Dục càng nghĩ muốn ôm lấy , càng muốn chạy trốn, đến bây giờ vẫn biết vì sao mình lại muốn cùng chỗ.

      Owen Dục ý thức được mình có chút nóng vội, giọng lập tức chậm lại

      - ngại quá, Hương Ngưng à, hiểu tự mình suy nghĩ hơi nhiều, nhưng là rất muốn mỗi giờ mỗi phút đều được ở cùng em, cho nên, đồng ý với được ?

      Tống Hương Ngưng bất đắc dĩ nhìn Owen Dục

      - Em phải em còn chưa chuẩn bị sẵn sàng sao? muốn mọi giây mọi phút em đều ở bên cạnh , thế nhưng cũng nhất định phải kết hôn, nhìn xem, tại em phải ở trước mặt sao? Huống chi, tình phải cần cho đối phương những khoảng của riêng mình sao? Owen Dục, định nhốt em sao, em cảm thấy được mệt quá.

      vốn là muốn ra, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn được.

      - khiến cho em cảm thấy mệt lắm sao? Vậy em ngày ngày gặp mặt Tiêu Hàn có cảm thấy mệt mỏi ? - Owen Dục nhịn được rống to.

      Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục nổi giận, gì, chỉ là tiếp tục lau cái bàn dở dang.

      Hai người cứ bảo trì trầm mặc như vậy, Tống Hương Ngưng làm công việc nhà, còn Owen Dục đứng phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng của , bỗng điện thoại Tống Hương Ngưng vang lên.

      - Alo, Xin chào, tôi là Tống Hương Ngưng. - Thấy là số xa lạ, Tống Hương Ngưng nghề nghiệp chào hỏi người bên kia điện thoại.

      - Hương Ngưng, là . – bên kia đầu dây điện thoại truyền đến giọng trầm thấp của Tiêu Hàn.

      Nghe được ra giọng của , Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục chút, lại giọng mà :

      - Có chuyện gì sao?

      tại sao Tiêu Hàn lại gọi cho vào lúc này.

      - Tiểu Xuyên muốn có gặp em.

      Tiêu Hàn có chút lúng túng , chính cũng cảm thấy ngại, biết tại sao Tiểu Xuyên mới vừa gặp mẹ về lại muốn gặp mẹ.

      Tống Hương Ngưng cũng là vẻ mặt nghi hoặc

      - Hôm nay phải mới vừa gặp sao? – cảm giác giống như có chuyện gì xảy ra - Có phải xảy ra chuyện gì ?

      - có việc gì, có việc gì, chỉ là Tiểu Xuyên muốn gặp em - Tiêu Hàn sợ lo lắng, vội vàng -Đúng rồi, bây giờ em có đến được hay ? và Tiểu Xuyên ở vườn hoa gần nhà em.

      Tống Hương Ngưng suy nghĩ chút

      - Được, mười lăm phút sau em đến.

      xong liền cúp điện thoại.

      - tại em muốn gặp Tiểu Xuyên, cùng ?

      Tống Hương Ngưng mặc dù là chuyện với Owen Dục, tuy nhiên bởi vì cùng “chiến tranh”, cho nên thèm nhìn .

      Owen Dục cũng biết người mới vừa rồi gọi điện thoại cho là Tiêu Hàn, sắc mặt biến thành cực kỳ kém, nhưng tận lực khắc chế mình

      - , dĩ nhiên phải .

      xong liền lấy chìa khóa xe ra, sau đó cẩn thận khóa cửa nhà lại.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 45: CHÍNH THỨC TUYÊN CHIẾN

      Owen Dục và Tống Hương Ngưng, cùng đến khu vực vườn hoa . Còn chưa vào, liền nhìn thấy Tiêu Hàn và Tiêu Vũ Xuyên đứng chờ bên trong, nghĩ mình nên rộng lượng chút, nhưng còn chưa thể bày ra sắc mặt tốt, nhất là khi thấy Tiêu Hàn.

      Tống Hương Ngưng nhìn nét mặt Owen Dục bên cạnh, nhất thời nhớ tới chuyện trước khi đến đây, vì vậy cũng để ý đến , cắm đầu cắm cổ về phía Tiêu Hàn.

      - Mẹ! - Vừa nhìn thấy Tống Hương Ngưng tới, Tiêu Vũ Xuyên vốn là ở trong ngực Tiêu Hàn lập tức nhảy xuống, liền muốn nhảy vào lòng Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng nhìn thấy nhào Tiêu Vũ Xuyên lên những tâm tình nóng giận với Owen Dục toàn bộ tan thành mây khói, đổi lại khuôn mặt tươi cười

      - Tiểu Xuyên thế nào? phải vừa mới rời mẹ sao? Tại sao lại muốn gặp mẹ? - xong lấy tay sửa lại những sợi tóc rối của Tiêu Vũ Xuyên.

      - Con nhớ mẹ. - Tiêu Vũ Xuyên non nớt .

      Tống Hương Ngưng nghe lời Tiêu Vũ Xuyên , khỏi cười càng vui vẻ

      - Mẹ cũng nhớ Tiểu Xuyên nữa, nhưng bây giờ cũng trễ thế này, Tiểu Xuyên cần ngủ sao?

      Tiêu Vũ Xuyên cố chấp mà lắc lắc đầu

      - Con muốn, con muốn gặp mẹ, con muốn cùng mẹ chơi đùa.

      xong chạy đến trước mặt Tiêu Hàn, cầm lấy quả banh trong tay Tiêu Hàn

      - Mẹ, chúng ta chơi banh !

      - Bây giờ khuya lắm rồi, Tiểu Xuyên nghe lời, ngày mai chơi nữa có được hay ? - Tống Hương Ngưng cảm thấy bây giờ có điểm hợp lý, huống chi sáng sớm ngày mai Tiêu Hàn còn phải làm, thể để cho thức đêm.

      - Phải để đến ngày mai mới chơi được sao, tại Tiểu Xuyên phải về nhà rồi hả? - Tiêu Vũ Xuyên ra là muốn rời xa Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng gật đầu cái

      - Đúng vậy, Tiểu Xuyên, trước con nên về nhà với ba, chờ lúc ba rãnh rỗi dẫn con ra ngoài chơi với mẹ có được ? – nhìn đồng hồ chút, thời gian còn sớm.

      Tiêu Vũ Xuyên bất đắc dĩ ngoan ngoãn, kiên trì :

      - Con muốn, con muốn tách rời mẹ. – bé quay sang nhìn Tiêu Hàn - Ba, mau với mẹ , mẹ chơi với con được ?

      Đứng bên cạnh, Tiêu Hàn nghĩ rằng con keo kéo xuống nước chung, nhất thời cứng họng. Qua lúc lâu, mới nhàng :

      - Tiểu Xuyên, nên quấy rồi, mẹ bận rộn, lần sau trở lại tìm mẹ chơi có được ?

      nhìn Tống Hương Ngưng sau lưng còn có ánh mắt muốn giết người của Owen Dục, trong lòng dễ chịu; nhưng bây giờ và Tống Hương Ngưng có ràng buộc gì, có lý do để gây áp lực cho .

      - Con muốn! - Tiêu Vũ Xuyên mãi cũng chịu.

      - Tiểu Xuyên, làm sao con cứng đầu cứng cổ như vậy? - Tiêu Hàn tức giận nhìn Tiêu Vũ sông, có chút mất hứng nhíu mày.

      Tống Hương Ngưng muốn Tiêu Hàn tức giận, liền dùng phương pháp để trung hòa cả hai

      - Tiêu Hàn, xem như vầy được ? Tối nay Tiểu Xuyên ở cùng em đêm, sáng mai qua nhà em đón con. Như vậy thấy thế nào?

      Tiêu Hàn suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn là gật đầu cái

      - Vậy cũng được, vậy làm phiền em chăm sóc Tiểu Xuyên đêm nhé! - xong hướng về Tiêu Vũ Xuyên dặn dò - Tiểu Xuyên, con phải nghe lời mẹ, cho phép ăn vạ nghe .

      Tiêu Vũ Xuyên vừa nghe đến có thể về nhà cùng Tống Hương Ngưng, vội vàng khoe mẽ

      - Dạ, ba yên tâm, con nghe lời mẹ ạ.

      - Em chăm sóc tốt cho Tiểu Xuyên, em hãy yên tâm . - Tống Hương Ngưng - Còn nữa, tại cũng muộn rồi, ngày mai cũng phải là ngày nghỉ, nên về nghĩ ngơi sớm chút .

      - Đúng vậy, Đúng vậy, Hương Ngưng chăm sóc tốt cho thằng bé mà.

      Owen Dục đứng ở bên rất lâu có có lời , rốt cuộc cũng cướp lời, nhanh chóng ra. chính là thích Tống Hương Ngưng vàg Tiêu Hàn chuyện với nhau.

      Làm sao Tiêu Hàn lại hiểu được ý tứ của Owen Dục? Chỉ là mặc dù trong lòng dễ chịu, nhưng vẫn có bất cứ lý do nào để nổi nóng, dù sao người kia cũng là bạn trai của Tống Hương Ngưng.

      - À Hương Ngưng, Tiểu Xuyên phải giao cho em rồi. - Tiêu Hàn cười lời cảm ơn với Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng gật đầu cái, liền ôm lấy Tiêu Vũ Xuyên, nhận lấy chìa khóa xe của Owen Dục, ra ngoài.

      - Tiêu Hàn, nhớ kỹ cho tôi, bây giờ Hương Ngưng là bạn của tôi! - Owen Dục lạnh lùng với Tiêu Hàn.

      Tiêu Hàn ưa nét mặt của Owen Dục, sắc mặt cũng chẳng tốt là bao

      - Tôi biết Tống Hương Ngưng là bạn của cậu, nhưng ấy cũng chưa phải là vợ của tôi, huống chi còn là mẹ của Tiểu Xuyên.

      - Cậu ...- Owen Dục nghĩ tới Tiêu Hàn cái này, nhất thời cứng họng, nhưng rất nhanh liền lại - Mặc kệ thế nào, tại Hương Ngưng là bạn của tôi, mà ấy với có bất cứ quan hệ gì.

      thể để Tiêu Hàn đoạt lấy Tống Hương Ngưng.

      Tiêu Hàn cười lạnh

      - Bạn của cậu thế nào? Chỉ cần cậu và ấy chưa kết hôn, tôi vẫn có thể theo đuổi ấy lần nữa. Còn nữa, tôi cũng có cậu biết, cậu đừng quá quắt, cậu càng như vậy tôi càng muốn theo đuổi Tống Hương Ngưng. – Trong lời của Tiêu Hàn ràng có khó chịu cố định dành cho Owen Dục.

      Owen Dục bị Tiêu Hàn kích thích lửa giận, hai lời liền đem quả đấm hướng về phía mặt của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn ngờ rằng Owen Dục ra tay đánh người, kịp tránh né, liền nhận quả đấm.

      - Cậu dám đánh tôi? - Tiêu Hàn lạnh lẽo gầm tiếng, đồng thời lấy tay vuốt gương mặt hơi sưng vì bị đánh.

      Owen Dục cũng có nghĩ đến mình động tay động chân như vậy, ra tay liền ra tay, nhưng miệng vẫn chịu thua như cũ

      - Tôi đánh cậu như thế nào? Tôi đánh chính là muốn cho biết, được phép có chủ ý đến gần Hương Ngưng. ấy là bạn của tôi.

      Giọng của càng ngày càng , bởi vì thấy sắc mặt của Tiêu Hàn càng ngày càng khó coi.

      Owen Dục cho là Tiêu Hàn đánh lại mình, nhưng ngờ, Tiêu Hàn cũng có đánh trả, chỉ liều mạng mà nhìn chằm chằm vào . Qua lúc lâu, mới lạnh lùng mà :

      - Tôi cho cậu biết, tôi nhất định theo đuổi Tống Hương Ngưng

      - Tại sao! - Owen Dục bật thốt lên – biết chuyện Tổng Hương Ngưng ở bên cạnh tôi, tôi cho ấy hạnh phúc, chẳng lẽ muốn cho ấy vui vẻ sao? Tại sao chỉ vì chuyện ấy phản bội , để cho phải ghi hận với ấy cho đến bây giờ.

      Owen Dục cho là Tiêu Hàn là bởi vì ghi hận chuyện Tống Hương Ngưng phản bội trước đây, cho nên tại mới đến cố gắng phá hủy hạnh phúc của .

      - Cậu cái gì? - Tiêu Hàn cho là mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa; nhưng ra hiểu tại sao Owen Dục phải như vậy.

      Owen Dục biết Tiêu Hàn là nghe hiểu, vì vậy tiếp tục :

      - Tiêu Hàn, tôi hiểu rất , thân là người đàn ông, bị chính vợ của mình phản bội là chuyện vô cùng nhục nhã. Nhưng Hương Ngưng và cũng ly hôn, tại sao cứ quấn lấy ấy vậy? Hương Ngưng vất vả mới đón nhận tôi, bây giờ tại sao lại muốn tới cướp ấy lần nữa? Tiêu Hàn, cho tôi van xin cậu, cần trở lại trả thù Hương Ngưng có được hay ? ấy chỉ là yếu đuối.

      rất ít khi dùng giọng vô cùng thành khẩn như thế để chuyện với Tiêu Hàn.

      Tiêu Hàn lâu gì. Rốt cuộc, xoay người rời . Thời điểm sắp biến mất trước mặt Owen Dục, nhàng câu vừa dứt,

      - Tôi thể cứ như vậy mà buông tha ấy, bởi vì tôi ấy

      Chương 46: CHÚNG TA CHIA TAY

      Mặc dù Tống Hương Ngưng và Tiêu Hàn là sáng hôm sau đưa Tiêu Vũ Xuyên trở về nhà họ Tiêu, nhưng bởi vì ngày đó là quá muộn, cũng bởi vì Tiêu Vũ Xuyên kiên trì, nên Tiêu Hàn liền đồng ý cho Tiêu Vũ Xuyên ở nhà Tống Hương Ngưng chơi thêm ngày nữa.

      Ba Tống nghĩ tới Tống Hương Ngưng mang Tiêu Vũ Xuyên về nhà họ Tống, nhưng khi ông vừa nhìn thấy đứa cháu ngoại hơn ba năm gặp hết sức vui mừng. Ông nhìn thấy Tiêu Hàn dạy dỗ Tiêu Vũ Xuyên hết sức ngoan ngoãn, trong lòng cười thầm.

      Hôm nay Tống Hương Ngưng vốn tính toán ở nhà cùng chơi với Tiêu Vũ Xuyên, nhưng Owen Dục tìm đến nhà .

      - Hương Ngưng, tại cảm thấy thời tiết rất tốt, chúng ta mang Tiểu Xuyên chơi - Owen Dục đề nghị.

      Tống Hương Ngưng tính toán trưng cầu ý kiến của Tiêu Vũ Xuyên

      - Tiểu Xuyên, chú Âu muốn dẫn con chơi, con có muốn hay ? – sợ Tiểu Xuyên mất hứng.

      Ai ngờ Tiêu Vũ Xuyên khinh bỉ nhìn Owen Dục cái, sau đó :

      - Mẹ, con muốn chơi với chú Âu, con muốn chơi cùng với ba và mẹ.

      - Con ... - Owen Dục nghĩ tới Tiêu Vũ Xuyên lời này, nhất thời cứng họng. Chỉ là lát sau, lại :

      - Tiểu Xuyên, chẳng lẽ con muốn ra ngoài chơi sao? Chú Âu dẫn con tới bất cứ nơi nào mà con muốn?

      tin như vậy lại lấy lòng Tiêu Vũ Xuyên được.

      Quả nhiên, mắt Tiêu Vũ Xuyên liền phát sáng, chạy đến trước mặt Owen Dục, lôi ống quần của hỏi

      - Vậy chú có thể mang con ra công viên trò chơi được ?

      - Tiểu Xuyên, trước giờ con chưa từng khu vui chơi sao?

      Tống Hương Ngưng nhìn thấy mong chờ cùng hy vọng của bé, khỏi cảm thấy tò mò.

      Tiêu Vũ Xuyên lắc đầu cái

      - Ba có dẫn con lần, nhưng bà nội quá nguy hiểm, cho con nữa. – Bé tiếp tục lôi ống quần của Owen Dục - Có phải chú dẫn con công viên trò chơi được ạ?

      So với thích hay thích ai đó cái này là quan tâm hàng đầu.

      Tống Hương Ngưng nghe được Tiêu Vũ Xuyên chưa từng được khu vui chơi, nội tâm hồi đau lòng.

      - Tiểu Xuyên, mẹ cùng chú Âu dẫn con khu vui chơi. – lại quay sang nhìn ba Tống, muốn trưng cầu ý kiến của ông - Ba, có thể ?

      Ba Tống gật đầu cái

      - Các con , chỉ là phải chú ý an toàn.

      Ông cũng hi vọng cháu ngoại của mình được vui vẻ.

      Tiêu Vũ Xuyên nghe như thế, vội vàng chạy đến hôn cái lên mặt ba Tống

      - Ông ngoại, ông tốt. – Sau đó lại thúc giục Tống Hương Ngưng - Mẹ, mau ..., chúng ta chơi!

      chút cũng thèm quan tâm đến Owen Dục.

      Tống Hương Ngưng nhìn Tiêu Vũ Xuyên vui vẻ, cũng đoái hoài tới Owen Dục, thể làm gì khác hơn là ra ngoài theo hai người

      - Owen Dục, mau.

      còn trông cậy vào chở và Tiểu Xuyên công viên trò chơi

      - tới rồi! - Owen Dục vô lực đáp tiếng, lại hướng về phía ba Tống cúi đầu tạm biệt, sau đó mới bước nhanh lên xe.

      Thay vì là ba người cùng ra ngoài chơi, chẳng bằng là Tống Hương Ngưng mang theo Tiêu Vũ Xuyên chơi. Owen Dục căn bản là hoàn toàn dung nhập vào được thế giới của hai người bọn họ. Điều này cũng khiến cho nội tâm của cực kỳ khó chịu, vì vậy căm giận tới đá vào chiếc ghế đá.

      Chơi lâu Tống Hương Ngưng rốt cuộc phát ra tồn tại của Owen Dục, vì vậy nhìn xung quanh, phát Owen Dục ngồi ở góc buồn bực, liền lôi kéo Tiêu Vũ Xuyên về phía .

      - làm sao vậy? phải muốn dẫn Tiểu Xuyên ra ngoài chơi sao? Tại sao tại lại ngồi mà chơi? - Tống Hương Ngưng ôm Tiêu Vũ Xuyên ngồi xuống bên cạnh .

      - Hừ! - Owen Dục hừ lạnh tiếng, vốn là tính toán cùng Tống Hương Ngưng tức giận, nhưng nhìn lại chính là người của , phải là tình địch – chơi cùng, nhưng em và Tiểu Xuyên cứ mãi lo vui chơi, có để ý đến ?

      giống như oán phụ cố oán trách cuộc đời.

      Tống Hương Ngưng nghĩ tới lại tức giận vì điều này, muốn “hò hét” cái gì đó với , nhưng Tiêu Vũ Xuyên ở trong ngực lại lên trước bước

      - Con đâu có chơi với chú, con là muốn cùng mẹ.

      Bé cơ hồ dùng thanh lỗ mũi để ra.

      - Con - Owen Dục càng nghe càng tức, có nghĩ đến Tiêu Vũ Xuyên lại ghét đến vậy – Chú biết vừa rồi ai hỏi chú, còn đề nghị chú muốn dẫn chơi nữa.

      biết còn hỏi, tại vì muốn dạy dỗ Tiêu Vũ Xuyên.

      - Là con. - Tiêu Vũ Xuyên còn là đứa bé, Owen Dục hỏi bé liền trả lời.

      Owen Dục nghe được câu trả lời hài lòng cười to.

      - Biết là con, nhưng mà hình như con chưa cảm ơn chú? Nhanh chóng chút cảm ơn chú Âu !

      chính là muốn nghe Tiêu Vũ Xuyên gọi tiếng chú Âu, như thế vui vẻ hơn nhiều.

      - muốn! - Tiêu Vũ Xuyên cơ hồ là trả lời theo cảm tính, đồng thời đầu cũng lắc lắc rồi nhìn nơi khác, nhìn giống như là bé cố đánh trống lãng.

      Tống Hương Ngưng nghe được câu trả lời của Tiêu Vũ Xuyên khỏi nhíu chân mày

      - Tiểu Xuyên, tại sao có thể lễ phép như thế? Chú Âu chở chúng ta chơi, chúng ta phải cám ơn chú Âu mới đúng à, con mau cảm ơn chú Âu .

      cũng biết vì sao Tiêu Vũ Xuyên lại chịu gọi Owen Dục.

      Tiêu Vũ Xuyên vẫn lắc đầu còn

      - Con thấy mình cần cảm ơn ông Âu.

      Bé nhìn sang Owen Dục, trong mắt tràn đầy khi dễ.

      - Này, đứa bé này, con chuyện nên chú ý chút! Ai là ông Âu? - Owen Dục nghe được mình vô duyên vô cớ lại bị người ta cho số tuổi cao lên, nên vô cùng tức giận.

      - Con gọi ông, ông Âu - Tiêu Vũ Xuyên chút cũng giống như là giỡn, ra cũng giống như lời của đứa bé ba tuổi rưỡi.

      Sau khi Owen Dục nghe xong, cũng nhịn nổi, nắm hai vai Tiêu Vũ Xuyên, rống to:

      - Này, Tiêu Vũ Xuyên. Con tính chọc giận chú à? Chú có chỗ nào khiến con vừa mắt sao? - hiểu đây tột cùng là chuyện gì nữa.

      Tiêu Vũ Xuyên bị ngừng lay động, khiến cho sợ hãi, lập tức "ồ ồ" khóc nấc lên.

      - Owen Dục, làm cái gì vậy?! - Thấy Tiểu Xuyên bị Owen Dục hù dọa sợ đến phát khóc, Tống Hương Ngưng vội vàng lên trước, kéo tay ra khỏi người Tiêu Vũ Xuyên – làm gì để con em sợ? Tiểu Xuyên chỉ là đứa bé mà thôi!

      lo lắng chuyện này trở thành nỗi ám ảnh trong lòng của Tiểu Xuyên.

      - Tại sao em hiểu cho chút? Tại sao hỏi lý do liền tức giận với .

      Owen Dục để ý đến ánh mắt của những người khác nhìn mình, hướng tới Tống Hương Ngưng quát

      - hiểu , đến tột cùng là làm sai chỗ nào? Tại sao bé lại chẳng thể tiếp nhận ? Gọi tiếng cũng khó khăn đến thế sao?

      - Như thế cũng thể trách cứ con - Tống Hương Ngưng rống trở lại - Chính phải cố gắng để Tiểu Xuyên từ từ tiếp nhận , cố gắng đem Tiểu Xuyên xem như con ruột của mình? Chẳng lẽ lại đối xử với con mình như thế sao?

      đột nhiên phát , mình giống như tin lầm người.

      - Vậy nó cũng phải coi là ba của nó chứ? - Owen Dục vẫn tức giận - Chẳng có đứa bé nào lại căm ghét ba nó như vậy cả, những đứa trẻ như thế phải dạy dỗ trận mới nên người?!

      Owen Dục càng càng tức giận, giọng có phần lớn hơn

      - phải là ba của nó. – Tống Hương Ngưng trả lời.

      Tiêu Vũ Xuyên nghe xong lời Owen Dục , lập tức nín khóc, thét lớn

      - Ba con tên là Tiêu Hàn.

      Bé thét lớn vào mặt Owen Dục, cố ý để cho mọi người xung quanh đều nghe thấy.

      Tống Hương Ngưng cũng cảm thấy Owen Dục nãy giờ quá sai rồi. Vì vậy đứng về phía Tiểu Xuyên :

      - phải là ba của Tiểu Xuyên, ba của con tên là Tiêu Hàn.

      tại cảm thấy chuyện với Owen Dục càng ngày càng mệt mỏi.

      - Lại là Tiêu Hàn! - Owen Dục gầm - Tiêu Hàn... Tiêu Hàn.... Tiêu Hàn, kể từ sau khi về nước, em phải về Tiêu Hàn lại nhắc đến Tiểu Xuyên, em có bao giờ nghĩ cho hay ?

      rất hối hận khi quyết định trở về nước, càng thêm hối hận để cho gặp mặt Tiểu Xuyên.

      Tống Hương Ngưng biết được nguyên nhân tức giận, nhưng cảm thấy tức giận đến chẳng thể giải thích được, hơn nữa cứ vô ý cùng tranh cãi như thế này cũng phải cách. vô lực đối với

      - Owen Dục, em mệt quá, em muốn cùng chuyện nữa

      - cũng muốn chuyện với em nữa - Owen Dục thấy Tống Hương Ngưng giọng , giọng lập tức để lại mềm mại – Mới vừa rồi hơi lớn tiếng cãi vã với .

      hối hận mới vừa nên rống lớn như thế.

      - Em phải ý này. - Tống Hương Ngưng lắc đầu - Chúng ta chia tay !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :