1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má mi! Mau về nhà thôi - Trần Duy (53c+5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: RỐT CUỘC CŨNG TRỞ VỀ

      Trải qua đêm bị Tống Hương Ngưng cự tuyệt, Owen Dục cùng Tống Hương Ngưng có chút lúng túng khi gặp nhau, chỉ là hai người vẫn bên cạnh nhau.

      - Owen Dục, xin lỗi, đêm hôm đó, em...

      Mặc dù qua mấy ngày, nhưng Tống Hương Ngưng vẫn muốn giải thích chút về chuyện đêm hôm đó.

      Owen Dục cho giải thích, nhàng cắt đứt lời của ...

      - Hương Ngưng, cần , hiểu mà.

      hướng về khẽ mỉm cười.

      Owen Dục rất lâu có lộ ra khuôn mặt tươi cười này, tảng đá lớn trong đầu Tống Hương Ngưng rốt cuộc thoáng buông xuống, nhưng vẫn có chút biết

      - hiểu?

      ra mà , chính cũng biết nên giải thích như thế nào về chuyện hôm trước nữa kia mà.

      - Ừ! - Owen Dục gật đầu cái – Em chỉ là quá khẩn trương, có chuẩn bị sẵn sàng mà thôi. đồng ý với em, sau khi chúng ta kết hôn, mới lại chuyện này.

      như thể cấp cho Hương Ngưng đặc ân lớn.

      Nghe xong lời của Owen Dục, Tống Hương Ngưng vốn là nghĩ mình cần phải thêm gì đó, nhưng cái gì cũng được, chỉ là hướng về mỉm cười có chút gượng ép.

      Owen Dục lại nhìn Tống Hương Ngưng lúc lâu, mới lại :

      - Được rồi, chúng ta cần tiếp tục ngẩn người ở đây như thế. Hôm nay chúng ta nên dọn dẹp lại đồ đạc, em đừng quên chúng ta mua vé máy bay chiều mai nhé!. Chúng ta bắt đầu dọn dẹp từ bây giờ sợ kịp rồi...!

      Tống Hương Ngưng ở nước Pháp hoàn thành tốt khóa học của mình, hơn nữa hai người cũng tham quan số nơi trong thị trấn, Owen Dục cưỡng được cầu muốn trở về nước của Tống Hương Ngưng, liền mua vé máy bay sớm nhất để cùng trở về nước.

      Trải qua nhắc nhở của Owen Dục, Tống Hương Ngưng mới đột nhiên nhớ tới mình ra học xong lâu rồi, hơn nữa còn chơi được mấy ngày bên này, bây giờ phải trở về nước, trong đầu khỏi dâng lên cỗ tình nhớ quê nhà sâu sắc

      - phải muốn ở lại đây chơi thêm mấy ngày nữa sao? em còn nghĩ là nên chưa chuẩn bị gì hết; còn chưa mua quà cho ba nữa.

      Vừa nhắc tới ba của mình, tâm tình hưng phấn trong lòng Tống Hương Ngưng lập tức trở thành áy náy.

      Ba năm trước đây, thời điểm ly hôn, mặc dù ba gì nhưng biết ba ngừng tự trách bản thân, cả ánh mắt của ba khi nhìn , có thể nhìn ra ông nhất định là đối với vô cùng thất vọng. Dù sao nguyên nhân và Tiêu Hàn ly hôn cũng là chung thủy. Cũng bởi vì nguyên nhân này, trong ba năm Tống Hương Ngưng , ba Tống cũng gọi cho cuộc điện thoại nào, phải có gọi điện thoại về nhà, mà ba Tống chịu nghe điện thoại của . Cũng bởi thế, cho nên mới nghĩ nhanh lên chút trở về để gặp ba mình, để có thể cầu xin tha thứ của ông, chỉ cầu mong ông bỏ qua.

      Nhìn ra được tâm tình có chút biến hóa của , tâm tình hưng phấn của Owen Dục cũng biến thành sa sút. Lúc trước nghe qua hai người ly hôn là do Hương Ngưng, cũng nghe qua ba Tống vì nguyên nhân này mà chịu tha thứ cho Tống Hương Ngưng, cho nên tại Tống Hương Ngưng lo lắng là điều dễ hiểu.

      - Hương Ngưng, tin tưởng em phải là loại con như vậy, cũng tin tưởng ba em phải là người cố chấp, hiểu chuyện; chờ đến lúc em về nước, em vẫn có thể là đứa con ngoan của ba. - Owen Dục tới bên cạnh , nhàng ôm lời an ủi.

      Tống Hương Ngưng tránh thoát ngực của , hơn nữa còn xoay người lại ôm ngược lại

      - Cám ơn , Owen Dục. Chẳng qua em rất sợ ba em lại để ý tới em, em...

      vẫn chưa hết, liền cảm thấy trong cổ họng hồi nghẹn ngào, chỉ còn biết khóc mà thôi.

      Owen Dục vốn còn bởi vì được Tống Hương Ngưng ôm ấp thương mà thầm vui mừng, nhưng cảm thấy hình như khóc, nên liền đau lòng.

      vỗ phía sau lưng của , dịu dàng an ủi

      - có chuyện gì, nhất định có chuyện gì, bất luận xảy ra chuyện gì, đều ở bên cạnh em, bảo vệ em...

      Có lẽ là khóc đủ rồi, Tống Hương Ngưng mới bằng lòng dừng lại, rời khỏi ngực của , đưa đôi mắt có hơi ửng hồng hướng về Owen Dục, ra lệnh

      - Được rồi, nếu chúng ta dọn dẹp hành lý, máy bay ngày mai liền đến kịp, vậy chúng ta về được rồi.

      có nhìn , bởi vì sợ vừa nhìn thấy rồi nhịn được lại tiếp tục khóc.

      Thấy còn vấn đề lớn gì, Owen Dục cũng yên lòng hơn, vì vậy cũng liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

      - Hương Ngưng, em gọi cú điện thoại cho bà chủ , bà chủ hồi nữa đến đây hoàn thành hợp đồng và kiểm tra nhà cửa, sợ ngày mai đến kịp.

      vừa dọn dẹp vừa phân phó với Tống Hương Ngưng.

      - Dạ - Nhận được phân phó, Tống Hương Ngưng lập tức làm theo.

      Dù sao đồ đạc đều là của Owen Dục, chỉ có ít vật dụng trong phòng , những thứ khác tính toán mang , cho người khác hai là để lại cho người khách mới.

      lát sau, chủ cho thuê nhà tới. Ông rất đơn giản kiểm tra lượt phòng ốc, liền cười sau đó đến chỗ bọn họ :

      - Cậu Âu, Tống, nghĩ tới hai người ở chỗ này ba năm, phòng ốc cũng có tổn hại nào, chỉ cần ngày mai hai người giao chìa khóa lại cho tôi là được. Còn nữa, đây là tiền giữ chỗ hai người giao cho tôi lúc đầu, tại tôi trả lại cho hai người.

      xong ông liền đưa tay vào túi áo móc ra bao thư đưa cho Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng nhận lấy bao thư, cười :

      - Cám ơn ông ạ! Chúng tôi bảo vệ tốt phòng ốc, đó là nghĩa vụ chúng tôi nên làm. Còn nữa, bây giờ chúng tôi trả chìa khóa lại cho ông luôn, tối hôm nay chúng tôi có ra ngoài, ngày mai chúng tôi chỉ cần khóa là có thể rồi.

      Người chủ nhà suy nghĩ chút, rồi gật đầu

      - Như vậy cũng tốt, dù sao ngày mai hai người cũng tương đối sớm - xong ông lại nhìn Owen Dục ra sức dọn dẹp hành lý – Cậu Âu, cậu có người vợ vô cùng hiền ngoan, là có phúc lắm.

      Owen Dục vốn là nghĩ tiếp theo lời của ông chủ, nhưng là cuối cùng vẫn là sửa lại

      - Ông chủ à, bây giờ chúng tôi còn phải là vợ chồng, tôi chỉ là bạn trai của ấy mà thôi.

      nhớ mình mới đảm bảo với Hương Ngưng làm khó nữa, cho nên liền muốn bảo vệ cho danh tiếng của .

      Biết mình sai, ông chủ nhà cho thuê cười đến xấu hổ

      - Hả? Còn phải là vợ chồng à? Chỉ là, sau này là vợ chồng, ha ha. Được rồi, tôi cũng quấy rầy hai người dọn dẹp hành lý nữa, cái chìa khóa này tôi lấy trước, chúc hai người thượng lộ bình an.

      xong ông liền ra ngoài.

      - Được rồi, chúng ta tiếp tục dọn dẹp ! - Owen Dục chờ ông chủ nhà rồi, lại tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình.

      Ba năm qua, hai người mua ít đồ đạc, nhưng làm sao mang hết, hai người cuối cùng nhất định chỉ mang hành lý của mình mang , còn lại trừ ít đồ điện, hai người quyết định đem ra ngoài quyên góp cho hội từ thiện của thị trấn.

      Bận rộn ngày, sau khi ăn chút cơm tối, hai người cũng rất nhanh trở lại phòng riêng của mình và ngủ giấc ngon.

      Ngày thứ hai, lần nữa kiểm tra lại đồ đạc mình còn thiếu gì , sau đó hai người cùng nhau ra phi trường. Trải qua trận đợi chờ máy bay, rốt cuộc máy bay cũng chậm rãi hạ cánh. qua cục kiểm an, hai người rời khỏi phi trường.

      - Rốt cuộc cũng trở về

      Nhìn hoàn cảnh quen thuộc, Tống Hương Ngưng liền vui vẻ.

      Chương 30: LÀ AI KHI DỄ CON?

      làm xong công việc, thời điểm chuẩn bị ra về, Thường Tiểu Nguyệt theo thường lệ vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

      - Tiêu Hàn, chờ chút chúng ta cùng nhau về nhà sao? - hỏi khi Tiêu Hàn xem tài liệu.

      Tiêu Hàn cũng ngẩn đầu lên, nhàn nhạt trả lời

      - , về nhà trước , tôi còn việc phải làm.

      ra phải có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn cùng về nhà. tại có chút hối hận ban đầu tại sao cứ như vậy cùng kết hôn, làm cho chính mình lại chẳng có tự do gì cả, ngày ngày làm việc cũng gặp nhau, về nhà còn phải ở cùng , hơn nữa còn bị mẹ ngừng càu nhàu, làm hại muốn về nhà cũng được, muốn bên cạnh Tiểu Xuyên cũng được.

      Giống như biết chắc đáp án của Tiêu Hàn, Thường Tiểu Nguyệt có quá nhiều cảm xúc, chỉ là nhàn nhạt trả lời

      - Dạ, vậy buổi tối về nhà sớm nhé!, em về trước đây.

      Tiêu Hàn gì, giống như là có nghe được câu trả lời của , tiếp tục xem tài liệu.

      Thường Tiểu Nguyệt mang theo thân mệt mỏi về đến nhà, lập tức liền nằm ghế sa lon, nhắm mắt lại, tính toán trước nên nghỉ ngơi chút.

      Nhưng còn được bao lâu, có cảm giác bắp đùi có ai đó cật lực lắc, vì vậy có chút kiên nhẫn mà mở mắt ra

      - Là ai vậy? – Tiểu Nguyệt hoài nghi nhìn xuống bắp đùi mình, mới biết người lắc đùi mình là Tiểu Xuyên. - Tiểu Xuyên, chuyện gì?

      Trong đầu Thường Tiểu Nguyệt mặc dù rất bình tĩnh, nhưng ngoài mặt vẫn là chứa bộ dáng rất vui vẻ.

      Tiêu Vũ Xuyên non nớt mà đối với :

      - Dì ơi, ba đâu? Vì sao ba vẫn chưa về? Con muốn chuyện với ba. - Lúc chuyện vẫn quên lắc bắp đùi của .

      Thường Tiểu Nguyệt bị bé càng ngày càng mất hứng, nhưng có mở tay của bé, chỉ là sắc mặt chuyển thành màu đen

      - Tiểu Xuyên, tối nay ba con có chuyện, rất khuya mới có thể trở về.

      - Con muốn, tại con muốn gặp ba, con muốn gặp ba. - Tiêu Vũ Xuyên càng lắc chân Thường Tiểu Nguyệt càng hăng say, cuối cùng làm cho thể lấy tay của bé ra.

      - Tiểu Xuyên, cho phép nghe lời, ba bận rộn công việc, con phải làm đứa bé ngoan, chờ ba trở về.

      thử để cho mình có sắc mặt tốt hơn, nhưng bây giờ có biện pháp tạo ra sắc mặt vui vẻ với thằng bé, như cũ là bày bộ mặt đen thui

      - Còn nữa, cần vẫn lắc bắp đùi dì.

      Tiêu Vũ Xuyên thèm nghe lời của , ngược lại càng huyên náo nhiều thêm

      - Con muốn, con muốn, con muốn ba.

      xong bé dứt khoát ngồi dưới đất, đấm đá bắp chân.

      Thường Tiểu Nguyệt chịu nổi tính cách của bé, vì vậy liền la lớn

      - Tiểu Xuyên, làm sao con lại biết nghe lời thế. Dì phải rồi sao, ba con có chuyện nên về muộn chút, làm sao con lại khóc rống lên thế. Nhanh đứng lên, được ngồi dưới đất.

      xong liền ra tay muốn khéo bé lên. Nhưng Tiêu Vũ Xuyên ngồi dưới đất để cho kéo mình đứng lên, ngược lại cáu kỉnh đẩy ra

      - Con muốn đứng lên. Dì tránh ra

      Vô cớ bị bé quậy, Thường Tiểu Nguyệt hoàn toàn bị Tiêu Vũ Xuyên chọc giận, kéo bé lên, tay ấn chặt bé, cái tay khác hướng lên mông bé đánh cái

      - Con khiến dì phải làm thế? Ai dạy con cứng đầu cứng cổ thế. Ai dạy con. Đứa trẻ hư, nhìn dì dạy con nè.

      xong lại đánh cái.

      Lần đầu tiên bị đánh, Tiêu Vũ Xuyên chịu nổi đau đớn, "Oa" tiếng khóc lên

      - Dì mới là người hư, dì đánh Tiểu Xuyên, dì là người xấu.

      Vừa mắng vừa dùng tay bé quào loạn, muốn đẩy Thường Tiểu Nguyệt ra.

      Thường Tiểu Nguyệt nhưng có để cho bé được như ý, ngược lại bởi vì tiếng khóc của Tiêu Vũ Xuyên mà càng thêm tức giận

      - Dì muốn con nín, con lại khóc, khóc dì đánh cho con chừa - xong lại quật mấy cái vào cái mông của Tiêu Vũ Xuyên.

      - Òa ... òa - Tiêu Vũ Xuyên cũng có bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đe dọa mà ngưng khóc thút thít, ngược lại càng khóc càng thêm lớn tiếng.

      Tiếng khóc đưa tới phòng ngủ của mẹ Tiêu.

      - Ôi! Đây là chuyện gì? – Mẹ Tiêu vừa ra tới nhìn thấy Thường Tiểu Nguyệt chuẩn bị đánh Tiêu Vũ Xuyên, bị sợ đến vội vàng thét lên.

      Thường Tiểu Nguyệt ngờ rằng hành động mới vừa rồi của mình toàn bộ cũng bị mẹ Tiêu nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn biết nên những gì, ấp úng cái gì cũng ra được.

      - Tiểu Nguyệt à, con làm gì vậy? Nhanh thả Tiểu Xuyên ra.

      Mẹ Tiêu nhìn thấy Thường Tiểu Nguyệt vẫn còn muốn đánh Tiêu Vũ Xuyên, vội vàng .

      Nghe như vậy, Thường Tiểu Nguyệt mới ý thức được mình vẫn còn ấn Tiêu Vũ Xuyên nằm sấp, vội vàng buông bé ra. Tiêu Vũ Xuyên vừa được tự do liền chạy lại chỗ mẹ Tiêu, trong lòng bà khóc lớn.

      Mẹ Tiêu vừa ôm Tiêu Vũ Xuyên, sắc mặt có chút vừa lòng hỏi Thường Tiểu Nguyệt

      - Tiểu Nguyệt, có thể cho mẹ biết vừa mới xảy ra chuyện gì ?

      Giọng của bà mặc dù là trước sau hòa ái như , nhưng vẫn làm cho người ta biết bà tức giận.

      - Con... - Thường Tiểu Nguyệt vẫn là ấp úng, chữ đều ra được.

      Ngược lại Tiêu Vũ Xuyên trong ngực mẹ Tiêu lại

      - Bà nội, dì mới vừa rồi đánh con. - Bé vừa khóc vừa hướng mẹ Tiêu .

      - Cái gì? – Mẹ Tiêu nghĩ tới cháu mình lại như vậy, vì vậy mặt bà đen lại hỏi Thường Tiểu Nguyệt - Tiểu Nguyệt, Tiểu Xuyên đều là sao?

      Thường Tiểu Nguyệt chữ đều ra được, chỉ đứng ở đó cử động cũng dám, cũng dám nhìn mẹ Tiêu

      Mẹ Tiêu canh chừng phản ứng của , biết lời Tiêu Vũ Xuyên phải lung tung, giọng liền trở nên trầm hơn

      - Tiểu Nguyệt, dù con là mẹ ruột của Tiểu Xuyên, cũng thể tùy tiện liền đánh thằng bé, huống chi con phải là mẹ ruột của nó. Mẹ hiểu nổi Tiểu Xuyên là làm chuyện gì để con phải ra tay đánh nó?

      - Mẹ, con... con thực xin lỗi mẹ... Còn nữa, xin lỗi Tiêu Hàn, con nên như vậy.

      Thường Tiểu Nguyệt đứng lâu, rốt cuộc ra câu lời .

      Mới vừa mở cửa vào, Tiêu Hàn nghe được toàn bộ lời của Thường Tiểu Nguyệt, vì vậy bước nhanh về phía Thường Tiểu Nguyệt, hai lời; liền cho ăn bạt tay

      - , làm cái gì để phải xin lỗi chúng tôi?

      Thường Tiểu Nguyệt nghĩ tới Tiêu Hàn trở về vào lúc này, vốn là tâm tình có chút hốt hoảng càng thêm trở nên hốt hoảng, đứng ở nơi đó sửng sốt ra lời.

      Gặp được Tiêu Hàn – người mấy hôm rồi gặp, Tiêu Vũ Xuyên lập tức rời khỏi lồng ngực mẹ Tiêu, chạy về phía Tiêu Hàn

      - Ba.

      Tiêu Hàn ôm cổ Tiêu Vũ Xuyên, ngay sau đó phát mặt bé tràn đầy nước mắt, vì vậy mặt khẩn trương hỏi:

      - Tiểu Xuyên thế nào? Ai khi dễ con?

      Tiêu Vũ Xuyên ôm lấy Tiêu Hàn, giống như là muốn tố cáo cái gì đó, bé lớn tiếng

      - Dì mới vừa rồi đánh con ạ.

      chút cũng để ý Thường Tiểu Nguyệt dùng ánh mắt u oán dõi theo bé. Nghe xong lời Tiêu Vũ Xuyên , Tiêu Hàn rốt cuộc biết tại sao Thường Tiểu Nguyệt mới vừa rồi lại như vậy, vì thế dùng giọng lạnh lùng để với

      - Lá gan của cũng à.

      - Tiêu Hàn, em xin lỗi...

      Thường Tiểu Nguyệt e sợ với Tiêu Hàn, những lý do nghĩ trước khi lời xin lỗi toàn bộ quên sạch.

      Mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn nổi giận, cũng muốn nhìn đến vợ chồng son bọn họ vui, vội vàng ra hoà giải

      - Được rồi, được rồi, tại có chuyện gì rồi, vậy tất cả mọi người cần truy cứu tiếp nữa. Hôm nay chuyện này dù chưa từng xảy ra, nhưng Tiểu Nguyệt à! Lần sau cho phép đánh Tiểu Xuyên nữa.

      Làm sao bà lại có thể để tiếp tục đánh Tiểu Xuyên.

      Biết mẹ Tiêu là ở giúp mình, Thường Tiểu Nguyệt liền vội vàng gật đầu

      - Mẹ, Con hiểu rồi ạ

      Tiêu Hàn gì, chỉ là nhìn chằm chằm Thường Tiểu Nguyệt hừ lạnh tiếng, sau đó liền ôm Tiêu Vũ Xuyên ra ngoài.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29: RỐT CUỘC CŨNG TRỞ VỀ

      Trải qua đêm bị Tống Hương Ngưng cự tuyệt, Owen Dục cùng Tống Hương Ngưng có chút lúng túng khi gặp nhau, chỉ là hai người vẫn bên cạnh nhau.

      - Owen Dục, xin lỗi, đêm hôm đó, em...

      Mặc dù qua mấy ngày, nhưng Tống Hương Ngưng vẫn muốn giải thích chút về chuyện đêm hôm đó.

      Owen Dục cho giải thích, nhàng cắt đứt lời của ...

      - Hương Ngưng, cần , hiểu mà.

      hướng về khẽ mỉm cười.

      Owen Dục rất lâu có lộ ra khuôn mặt tươi cười này, tảng đá lớn trong đầu Tống Hương Ngưng rốt cuộc thoáng buông xuống, nhưng vẫn có chút biết

      - hiểu?

      ra mà , chính cũng biết nên giải thích như thế nào về chuyện hôm trước nữa kia mà.

      - Ừ! - Owen Dục gật đầu cái – Em chỉ là quá khẩn trương, có chuẩn bị sẵn sàng mà thôi. đồng ý với em, sau khi chúng ta kết hôn, mới lại chuyện này.

      như thể cấp cho Hương Ngưng đặc ân lớn.

      Nghe xong lời của Owen Dục, Tống Hương Ngưng vốn là nghĩ mình cần phải thêm gì đó, nhưng cái gì cũng được, chỉ là hướng về mỉm cười có chút gượng ép.

      Owen Dục lại nhìn Tống Hương Ngưng lúc lâu, mới lại :

      - Được rồi, chúng ta cần tiếp tục ngẩn người ở đây như thế. Hôm nay chúng ta nên dọn dẹp lại đồ đạc, em đừng quên chúng ta mua vé máy bay chiều mai nhé!. Chúng ta bắt đầu dọn dẹp từ bây giờ sợ kịp rồi...!

      Tống Hương Ngưng ở nước Pháp hoàn thành tốt khóa học của mình, hơn nữa hai người cũng tham quan số nơi trong thị trấn, Owen Dục cưỡng được cầu muốn trở về nước của Tống Hương Ngưng, liền mua vé máy bay sớm nhất để cùng trở về nước.

      Trải qua nhắc nhở của Owen Dục, Tống Hương Ngưng mới đột nhiên nhớ tới mình ra học xong lâu rồi, hơn nữa còn chơi được mấy ngày bên này, bây giờ phải trở về nước, trong đầu khỏi dâng lên cỗ tình nhớ quê nhà sâu sắc

      - phải muốn ở lại đây chơi thêm mấy ngày nữa sao? em còn nghĩ là nên chưa chuẩn bị gì hết; còn chưa mua quà cho ba nữa.

      Vừa nhắc tới ba của mình, tâm tình hưng phấn trong lòng Tống Hương Ngưng lập tức trở thành áy náy.

      Ba năm trước đây, thời điểm ly hôn, mặc dù ba gì nhưng biết ba ngừng tự trách bản thân, cả ánh mắt của ba khi nhìn , có thể nhìn ra ông nhất định là đối với vô cùng thất vọng. Dù sao nguyên nhân và Tiêu Hàn ly hôn cũng là chung thủy. Cũng bởi vì nguyên nhân này, trong ba năm Tống Hương Ngưng , ba Tống cũng gọi cho cuộc điện thoại nào, phải có gọi điện thoại về nhà, mà ba Tống chịu nghe điện thoại của . Cũng bởi thế, cho nên mới nghĩ nhanh lên chút trở về để gặp ba mình, để có thể cầu xin tha thứ của ông, chỉ cầu mong ông bỏ qua.

      Nhìn ra được tâm tình có chút biến hóa của , tâm tình hưng phấn của Owen Dục cũng biến thành sa sút. Lúc trước nghe qua hai người ly hôn là do Hương Ngưng, cũng nghe qua ba Tống vì nguyên nhân này mà chịu tha thứ cho Tống Hương Ngưng, cho nên tại Tống Hương Ngưng lo lắng là điều dễ hiểu.

      - Hương Ngưng, tin tưởng em phải là loại con như vậy, cũng tin tưởng ba em phải là người cố chấp, hiểu chuyện; chờ đến lúc em về nước, em vẫn có thể là đứa con ngoan của ba. - Owen Dục tới bên cạnh , nhàng ôm lời an ủi.

      Tống Hương Ngưng tránh thoát ngực của , hơn nữa còn xoay người lại ôm ngược lại

      - Cám ơn , Owen Dục. Chẳng qua em rất sợ ba em lại để ý tới em, em...

      vẫn chưa hết, liền cảm thấy trong cổ họng hồi nghẹn ngào, chỉ còn biết khóc mà thôi.

      Owen Dục vốn còn bởi vì được Tống Hương Ngưng ôm ấp thương mà thầm vui mừng, nhưng cảm thấy hình như khóc, nên liền đau lòng.

      vỗ phía sau lưng của , dịu dàng an ủi

      - có chuyện gì, nhất định có chuyện gì, bất luận xảy ra chuyện gì, đều ở bên cạnh em, bảo vệ em...

      Có lẽ là khóc đủ rồi, Tống Hương Ngưng mới bằng lòng dừng lại, rời khỏi ngực của , đưa đôi mắt có hơi ửng hồng hướng về Owen Dục, ra lệnh

      - Được rồi, nếu chúng ta dọn dẹp hành lý, máy bay ngày mai liền đến kịp, vậy chúng ta về được rồi.

      có nhìn , bởi vì sợ vừa nhìn thấy rồi nhịn được lại tiếp tục khóc.

      Thấy còn vấn đề lớn gì, Owen Dục cũng yên lòng hơn, vì vậy cũng liền bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

      - Hương Ngưng, em gọi cú điện thoại cho bà chủ , bà chủ hồi nữa đến đây hoàn thành hợp đồng và kiểm tra nhà cửa, sợ ngày mai đến kịp.

      vừa dọn dẹp vừa phân phó với Tống Hương Ngưng.

      - Dạ - Nhận được phân phó, Tống Hương Ngưng lập tức làm theo.

      Dù sao đồ đạc đều là của Owen Dục, chỉ có ít vật dụng trong phòng , những thứ khác tính toán mang , cho người khác hai là để lại cho người khách mới.

      lát sau, chủ cho thuê nhà tới. Ông rất đơn giản kiểm tra lượt phòng ốc, liền cười sau đó đến chỗ bọn họ :

      - Cậu Âu, Tống, nghĩ tới hai người ở chỗ này ba năm, phòng ốc cũng có tổn hại nào, chỉ cần ngày mai hai người giao chìa khóa lại cho tôi là được. Còn nữa, đây là tiền giữ chỗ hai người giao cho tôi lúc đầu, tại tôi trả lại cho hai người.

      xong ông liền đưa tay vào túi áo móc ra bao thư đưa cho Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng nhận lấy bao thư, cười :

      - Cám ơn ông ạ! Chúng tôi bảo vệ tốt phòng ốc, đó là nghĩa vụ chúng tôi nên làm. Còn nữa, bây giờ chúng tôi trả chìa khóa lại cho ông luôn, tối hôm nay chúng tôi có ra ngoài, ngày mai chúng tôi chỉ cần khóa là có thể rồi.

      Người chủ nhà suy nghĩ chút, rồi gật đầu

      - Như vậy cũng tốt, dù sao ngày mai hai người cũng tương đối sớm - xong ông lại nhìn Owen Dục ra sức dọn dẹp hành lý – Cậu Âu, cậu có người vợ vô cùng hiền ngoan, là có phúc lắm.

      Owen Dục vốn là nghĩ tiếp theo lời của ông chủ, nhưng là cuối cùng vẫn là sửa lại

      - Ông chủ à, bây giờ chúng tôi còn phải là vợ chồng, tôi chỉ là bạn trai của ấy mà thôi.

      nhớ mình mới đảm bảo với Hương Ngưng làm khó nữa, cho nên liền muốn bảo vệ cho danh tiếng của .

      Biết mình sai, ông chủ nhà cho thuê cười đến xấu hổ

      - Hả? Còn phải là vợ chồng à? Chỉ là, sau này là vợ chồng, ha ha. Được rồi, tôi cũng quấy rầy hai người dọn dẹp hành lý nữa, cái chìa khóa này tôi lấy trước, chúc hai người thượng lộ bình an.

      xong ông liền ra ngoài.

      - Được rồi, chúng ta tiếp tục dọn dẹp ! - Owen Dục chờ ông chủ nhà rồi, lại tiếp tục dọn dẹp đồ đạc của mình.

      Ba năm qua, hai người mua ít đồ đạc, nhưng làm sao mang hết, hai người cuối cùng nhất định chỉ mang hành lý của mình mang , còn lại trừ ít đồ điện, hai người quyết định đem ra ngoài quyên góp cho hội từ thiện của thị trấn.

      Bận rộn ngày, sau khi ăn chút cơm tối, hai người cũng rất nhanh trở lại phòng riêng của mình và ngủ giấc ngon.

      Ngày thứ hai, lần nữa kiểm tra lại đồ đạc mình còn thiếu gì , sau đó hai người cùng nhau ra phi trường. Trải qua trận đợi chờ máy bay, rốt cuộc máy bay cũng chậm rãi hạ cánh. qua cục kiểm an, hai người rời khỏi phi trường.

      - Rốt cuộc cũng trở về

      Nhìn hoàn cảnh quen thuộc, Tống Hương Ngưng liền vui vẻ.

      Chương 30: LÀ AI KHI DỄ CON?

      làm xong công việc, thời điểm chuẩn bị ra về, Thường Tiểu Nguyệt theo thường lệ vào phòng làm việc của Tổng Giám đốc.

      - Tiêu Hàn, chờ chút chúng ta cùng nhau về nhà sao? - hỏi khi Tiêu Hàn xem tài liệu.

      Tiêu Hàn cũng ngẩn đầu lên, nhàn nhạt trả lời

      - , về nhà trước , tôi còn việc phải làm.

      ra phải có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn cùng về nhà. tại có chút hối hận ban đầu tại sao cứ như vậy cùng kết hôn, làm cho chính mình lại chẳng có tự do gì cả, ngày ngày làm việc cũng gặp nhau, về nhà còn phải ở cùng , hơn nữa còn bị mẹ ngừng càu nhàu, làm hại muốn về nhà cũng được, muốn bên cạnh Tiểu Xuyên cũng được.

      Giống như biết chắc đáp án của Tiêu Hàn, Thường Tiểu Nguyệt có quá nhiều cảm xúc, chỉ là nhàn nhạt trả lời

      - Dạ, vậy buổi tối về nhà sớm nhé!, em về trước đây.

      Tiêu Hàn gì, giống như là có nghe được câu trả lời của , tiếp tục xem tài liệu.

      Thường Tiểu Nguyệt mang theo thân mệt mỏi về đến nhà, lập tức liền nằm ghế sa lon, nhắm mắt lại, tính toán trước nên nghỉ ngơi chút.

      Nhưng còn được bao lâu, có cảm giác bắp đùi có ai đó cật lực lắc, vì vậy có chút kiên nhẫn mà mở mắt ra

      - Là ai vậy? – Tiểu Nguyệt hoài nghi nhìn xuống bắp đùi mình, mới biết người lắc đùi mình là Tiểu Xuyên. - Tiểu Xuyên, chuyện gì?

      Trong đầu Thường Tiểu Nguyệt mặc dù rất bình tĩnh, nhưng ngoài mặt vẫn là chứa bộ dáng rất vui vẻ.

      Tiêu Vũ Xuyên non nớt mà đối với :

      - Dì ơi, ba đâu? Vì sao ba vẫn chưa về? Con muốn chuyện với ba. - Lúc chuyện vẫn quên lắc bắp đùi của .

      Thường Tiểu Nguyệt bị bé càng ngày càng mất hứng, nhưng có mở tay của bé, chỉ là sắc mặt chuyển thành màu đen

      - Tiểu Xuyên, tối nay ba con có chuyện, rất khuya mới có thể trở về.

      - Con muốn, tại con muốn gặp ba, con muốn gặp ba. - Tiêu Vũ Xuyên càng lắc chân Thường Tiểu Nguyệt càng hăng say, cuối cùng làm cho thể lấy tay của bé ra.

      - Tiểu Xuyên, cho phép nghe lời, ba bận rộn công việc, con phải làm đứa bé ngoan, chờ ba trở về.

      thử để cho mình có sắc mặt tốt hơn, nhưng bây giờ có biện pháp tạo ra sắc mặt vui vẻ với thằng bé, như cũ là bày bộ mặt đen thui

      - Còn nữa, cần vẫn lắc bắp đùi dì.

      Tiêu Vũ Xuyên thèm nghe lời của , ngược lại càng huyên náo nhiều thêm

      - Con muốn, con muốn, con muốn ba.

      xong bé dứt khoát ngồi dưới đất, đấm đá bắp chân.

      Thường Tiểu Nguyệt chịu nổi tính cách của bé, vì vậy liền la lớn

      - Tiểu Xuyên, làm sao con lại biết nghe lời thế. Dì phải rồi sao, ba con có chuyện nên về muộn chút, làm sao con lại khóc rống lên thế. Nhanh đứng lên, được ngồi dưới đất.

      xong liền ra tay muốn khéo bé lên. Nhưng Tiêu Vũ Xuyên ngồi dưới đất để cho kéo mình đứng lên, ngược lại cáu kỉnh đẩy ra

      - Con muốn đứng lên. Dì tránh ra

      Vô cớ bị bé quậy, Thường Tiểu Nguyệt hoàn toàn bị Tiêu Vũ Xuyên chọc giận, kéo bé lên, tay ấn chặt bé, cái tay khác hướng lên mông bé đánh cái

      - Con khiến dì phải làm thế? Ai dạy con cứng đầu cứng cổ thế. Ai dạy con. Đứa trẻ hư, nhìn dì dạy con nè.

      xong lại đánh cái.

      Lần đầu tiên bị đánh, Tiêu Vũ Xuyên chịu nổi đau đớn, "Oa" tiếng khóc lên

      - Dì mới là người hư, dì đánh Tiểu Xuyên, dì là người xấu.

      Vừa mắng vừa dùng tay bé quào loạn, muốn đẩy Thường Tiểu Nguyệt ra.

      Thường Tiểu Nguyệt nhưng có để cho bé được như ý, ngược lại bởi vì tiếng khóc của Tiêu Vũ Xuyên mà càng thêm tức giận

      - Dì muốn con nín, con lại khóc, khóc dì đánh cho con chừa - xong lại quật mấy cái vào cái mông của Tiêu Vũ Xuyên.

      - Òa ... òa - Tiêu Vũ Xuyên cũng có bởi vì Thường Tiểu Nguyệt đe dọa mà ngưng khóc thút thít, ngược lại càng khóc càng thêm lớn tiếng.

      Tiếng khóc đưa tới phòng ngủ của mẹ Tiêu.

      - Ôi! Đây là chuyện gì? – Mẹ Tiêu vừa ra tới nhìn thấy Thường Tiểu Nguyệt chuẩn bị đánh Tiêu Vũ Xuyên, bị sợ đến vội vàng thét lên.

      Thường Tiểu Nguyệt ngờ rằng hành động mới vừa rồi của mình toàn bộ cũng bị mẹ Tiêu nhìn thấy, trong khoảng thời gian ngắn biết nên những gì, ấp úng cái gì cũng ra được.

      - Tiểu Nguyệt à, con làm gì vậy? Nhanh thả Tiểu Xuyên ra.

      Mẹ Tiêu nhìn thấy Thường Tiểu Nguyệt vẫn còn muốn đánh Tiêu Vũ Xuyên, vội vàng .

      Nghe như vậy, Thường Tiểu Nguyệt mới ý thức được mình vẫn còn ấn Tiêu Vũ Xuyên nằm sấp, vội vàng buông bé ra. Tiêu Vũ Xuyên vừa được tự do liền chạy lại chỗ mẹ Tiêu, trong lòng bà khóc lớn.

      Mẹ Tiêu vừa ôm Tiêu Vũ Xuyên, sắc mặt có chút vừa lòng hỏi Thường Tiểu Nguyệt

      - Tiểu Nguyệt, có thể cho mẹ biết vừa mới xảy ra chuyện gì ?

      Giọng của bà mặc dù là trước sau hòa ái như , nhưng vẫn làm cho người ta biết bà tức giận.

      - Con... - Thường Tiểu Nguyệt vẫn là ấp úng, chữ đều ra được.

      Ngược lại Tiêu Vũ Xuyên trong ngực mẹ Tiêu lại

      - Bà nội, dì mới vừa rồi đánh con. - Bé vừa khóc vừa hướng mẹ Tiêu .

      - Cái gì? – Mẹ Tiêu nghĩ tới cháu mình lại như vậy, vì vậy mặt bà đen lại hỏi Thường Tiểu Nguyệt - Tiểu Nguyệt, Tiểu Xuyên đều là sao?

      Thường Tiểu Nguyệt chữ đều ra được, chỉ đứng ở đó cử động cũng dám, cũng dám nhìn mẹ Tiêu

      Mẹ Tiêu canh chừng phản ứng của , biết lời Tiêu Vũ Xuyên phải lung tung, giọng liền trở nên trầm hơn

      - Tiểu Nguyệt, dù con là mẹ ruột của Tiểu Xuyên, cũng thể tùy tiện liền đánh thằng bé, huống chi con phải là mẹ ruột của nó. Mẹ hiểu nổi Tiểu Xuyên là làm chuyện gì để con phải ra tay đánh nó?

      - Mẹ, con... con thực xin lỗi mẹ... Còn nữa, xin lỗi Tiêu Hàn, con nên như vậy.

      Thường Tiểu Nguyệt đứng lâu, rốt cuộc ra câu lời .

      Mới vừa mở cửa vào, Tiêu Hàn nghe được toàn bộ lời của Thường Tiểu Nguyệt, vì vậy bước nhanh về phía Thường Tiểu Nguyệt, hai lời; liền cho ăn bạt tay

      - , làm cái gì để phải xin lỗi chúng tôi?

      Thường Tiểu Nguyệt nghĩ tới Tiêu Hàn trở về vào lúc này, vốn là tâm tình có chút hốt hoảng càng thêm trở nên hốt hoảng, đứng ở nơi đó sửng sốt ra lời.

      Gặp được Tiêu Hàn – người mấy hôm rồi gặp, Tiêu Vũ Xuyên lập tức rời khỏi lồng ngực mẹ Tiêu, chạy về phía Tiêu Hàn

      - Ba.

      Tiêu Hàn ôm cổ Tiêu Vũ Xuyên, ngay sau đó phát mặt bé tràn đầy nước mắt, vì vậy mặt khẩn trương hỏi:

      - Tiểu Xuyên thế nào? Ai khi dễ con?

      Tiêu Vũ Xuyên ôm lấy Tiêu Hàn, giống như là muốn tố cáo cái gì đó, bé lớn tiếng

      - Dì mới vừa rồi đánh con ạ.

      chút cũng để ý Thường Tiểu Nguyệt dùng ánh mắt u oán dõi theo bé. Nghe xong lời Tiêu Vũ Xuyên , Tiêu Hàn rốt cuộc biết tại sao Thường Tiểu Nguyệt mới vừa rồi lại như vậy, vì thế dùng giọng lạnh lùng để với

      - Lá gan của cũng à.

      - Tiêu Hàn, em xin lỗi...

      Thường Tiểu Nguyệt e sợ với Tiêu Hàn, những lý do nghĩ trước khi lời xin lỗi toàn bộ quên sạch.

      Mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn nổi giận, cũng muốn nhìn đến vợ chồng son bọn họ vui, vội vàng ra hoà giải

      - Được rồi, được rồi, tại có chuyện gì rồi, vậy tất cả mọi người cần truy cứu tiếp nữa. Hôm nay chuyện này dù chưa từng xảy ra, nhưng Tiểu Nguyệt à! Lần sau cho phép đánh Tiểu Xuyên nữa.

      Làm sao bà lại có thể để tiếp tục đánh Tiểu Xuyên.

      Biết mẹ Tiêu là ở giúp mình, Thường Tiểu Nguyệt liền vội vàng gật đầu

      - Mẹ, Con hiểu rồi ạ

      Tiêu Hàn gì, chỉ là nhìn chằm chằm Thường Tiểu Nguyệt hừ lạnh tiếng, sau đó liền ôm Tiêu Vũ Xuyên ra ngoài.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 31: THA THỨ

      Trở lại trong nước, trước tiên Tống Hương Ngưng về nhà mình, Owen Dục yên lòng, cũng kiên quyết theo.

      Ôm tâm tình thấp thỏm nhấn chuông cửa, đứng ở ngoài cửa nóng nảy và khẩn trương chờ đợi.

      Cửa quá lâu liền có người mở ra, tuy nhiên nó phải là người Tống Hương Ngưng muốn gặp, là trẻ tuổi.

      - Xin hỏi muốn tìm ai ạ? - Bên trong cửa, khách sáo chào hỏi.

      Tống Hương Ngưng nghĩ tới gặp tình huống này, trong khoảng thời gian ngắn biết nên những gì.

      Ngược lại Owen Dục đứng ở sau lưng :

      - Xin chào, xin hỏi nơi này là nhà của ông Tống ?

      trẻ tuổi nghe Owen Dục hỏi, biết bọn họ có tìm lầm nhà, liền cười với bọn họ và :

      - Các người muốn tìm ông Tống đúng ? Đúng là đây là nhà của ông Tống, các người đợi chút.

      xong kia lại vào trong nhà gọi lớn

      - Dượng ơi, bên ngoài có hai người muốn tìm dượng.

      Sau khi gọi lớn, liền mời Tống Hương Ngưng cùng Owen Dục vào nhà ngồi.

      Ba Tống nghe có người tìm mình, vội vàng từ bên trong phòng ra, vừa vừa chuyện:

      - Là ai đến vậy cháu?

      Khi ông ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Tống Hương Ngưng, trong khoảng thời gian ngắn biết gì.

      - Ba! - Tống Hương Ngưng nhìn thấy người ba hơn ba năm gặp của mình, nhất thời nghẹn ngào.

      muốn lại ôm lấy ba, nhưng cũng biết ba còn tức giận, nên chẳng dám bước , chỉ đứng chỗ.

      Ba Tống nghĩ trong đầu muốn đuổi , nghĩ tới, ra được lại là

      - Trở về? Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

      Lúc chuyện với Tống Hương Ngưng, ba Tống cũng kiềm chế được nghẹn ngào trong lòng.

      Nghe được lời ba , trong khoảng thời gian ngắn Tống Hương Ngưng biết phản ứng thế nào, qua hồi lâu mới mang giọng hưng phấn hỏi:

      - Ba, người tha thứ cho con rồi đúng? - Vừa vừa về phía ba Tống. Ba Tống nhìn Tống Hương Ngưng lúc lâu, cuối cùng ôm lấy

      - Đứa ngốc, vì sao phải thù oán con? Con vẫn chính là đứa con ngoan của ba.

      - Ba! - Tống Hương Ngưng gọi to tiếng, liền ôm chầm lấy người ba quý của mình, giọng khóc.

      Ba Tống mặc cho khóc, đến khi khóc đủ rồi, mới phân phó với trẻ tuổi đứng bên cạnh

      - Hiểu Hiểu, con đem đồ của chủ về phòng của ấy .

      đứng bên cạnh “dạ” tiếng liền xách đồ của Tống Hương Ngưng lên phòng.

      - Ba, ấy là... - Tống Hương Ngưng vẫn đối với kia rất tò mò.

      Lúc này ba Tống mới nhớ là Tống Hương Ngưng chưa từng gặp qua Hiểu Hiểu, liền giải thích với

      - Kể từ khi con sang Pháp Hiểu Hiểu ở đây chăm sóc ba, việc gì ấy cũng có thể làm, hơn nữa cũng vui vẻ, chu đáo, là đứa bé ngoan.

      Vừa nhắc tới Hiểu Hiểu, ba Tống liền cười đến đặc biệt vui vẻ.

      Sau khi Tống Hương Ngưng nghe ba Tống giải thích, mới biết chuyện xảy ra khi ở nhà, liền “dạ” tiếng, cũng gì nữa, chỉ là tiếp tục nằm trong lòng của ba Tống cảm nhận hơi ấm tình cha con.

      Lúc này ba Tống mới phát ra trong nhà trừ ông và Tống Hương Ngưng ra, còn có người đàn ông trẻ tuổi khác, liền có điểm nghi ngờ hỏi Tống Hương Ngưng:

      - Hương Ngưng, cậu thanh niên này có phải...

      Tống Hương Ngưng hoàn toàn quên tồn tại của Owen Dục, trải qua lời nhắc nhở của ba Tống mới nhớ tới Owen Dục vẫn còn đứng bên cạnh, vì vậy vội vã rời khỏi lồng ngực của ba Tống, về phía Owen Dục, sau đó giới thiệu với ba Tống

      - Ba, con quên giới thiệu với ba, ấy tên là Owen Dục, là tổng giám đốc của công ty quảng cáo Sáng Ý, đồng thời cũng là... bạn trai của con ạ.

      Thời điểm gọi hai tiếng bạn trai, mặt Tống Hương Ngưng của lập tức đỏ lên như hai quả cà chua.

      Khi Hương Ngưng giới thiệu với ba rằng Owen Dục là bạn trai , trong lòng ngừng vui mừng, đồng thời cũng mong ba Tống có ấn tượng tốt về , nên liền hướng tới ba Tống lịch chào hỏi

      - Con chào bác Tống ạ, con tên là Owen Dục, là bạn trai của Hương Ngưng ạ.

      - Được, được. - ba Tống nhìn Owen Dục là càng xem càng thuận mắt, vội vàng hai chữ “được”, nhưng mà ông đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, tới bên cạnh Tống Hương Ngưng, ở bên tai - Hương Ngưng, cậu trai này có biết trước kia con từng ly hôn ?

      Ông lo lắng bởi vì chuyện trước kia của Hương Ngưng mà thay đổi tình cảm.

      Owen Dục thính tai nghe hết câu hỏi mà ba Tống hỏi Tống Hương Ngưng, liền hướng tới ba Tống lời đảm bảo

      - Bác Tống ạ, con cam đoan với bác, mặc kệ Hương Ngưng trước kia là người như thế nào, tại con chỉ cần Hương Ngưng chấp nhận cho con ở cùng chỗ với ấy, con liền đối với tốt, con quan tâm quá khứ của ấy, cũng bởi vì quá khứ mà có bất kỳ cái nhìn nào tốt về ấy.

      Ý trong lời , ba Tống nghe liền hiểu, tức là biết tất cả chỉ là để ý mà thôi Ba Tống nghe như vậy, trong lòng ngừng cảm động, ông về phía Owen Dục, dùng sức vỗ vỗ bờ vai của , giống như là muốn giao cả cuộc đời con ông cho Owen Dục

      - Bác yên tâm giao cuộc đời Hương Ngưng cho con.

      Owen Dục nghe được lời ba Tống , biết mình qua cửa ải của “phụ huynh”, liền kiên định trả lời

      - Bác Tống, con nhất định đối xử với Hương Ngưng tốt.

      Tống Hương Ngưng nghe hai người bọn họ chuyện, tâm tình vốn nên là vui mừng nhưng làm thế nào cũng vui mừng nổi, chỉ là cố gắng che giấu, để cho hai người bọn họ phát khác thường trong lòng mình.

      - Hương Ngưng, Owen Dục, bây giờ còn sớm, các con cũng vừa trở lại, bằng các con ra bên ngoài chơi chút , chờ ba xuống bếp làm ít món ăn sở trường, khi các con trở về có cơm ăn rồi.

      Ba Tống vừa vừa cầm tạp dề lên, làm ra vẻ muốn xuống bếp trổ tài.

      Tống Hương Ngưng thấy ba mình thân tạp dề vui vẻ, cũng muốn giúp tay, nhưng là vừa nghĩ đến ba là vì và Owen Dục mà tạo cơ hội để hai người bên nhau, cách nào khác, liền lôi kéo Owen Dục ra ngoài.

      Hai người phải rất xa, chỉ vài nơi gần đây, tùy tiện dạo, sau đó bước vào công viên .

      - nghĩ tới, rời hơn ba năm, nơi này vẫn giống như trước đây, nhưng đúng là trong vườn hoa có thêm rất nhiều hoa, càng đẹp hơn xưa - Tống Hương Ngưng cùng Owen Dục ngồi xuống chiếc ghế đá, ánh mắt chớp nhìn những khóm hoa trước mặt.

      - Cái này biết , bởi vì đây là lần đầu tiên tới nơi này.

      Trước đó Owen Dục có bất kỳ lý do gì để đến đây, cũng qua những nơi gần đây, cho nên tại với những gì diễn ra xung quanh đây là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Lúc này Tống Hương Ngưng mới nhớ tới Owen Dục, nhìn cười cười, tiếp tục xem chung quanh.

      Owen Dục nhân cơ hội này nhàng kéo tay Tống Hương Ngưng, cùng bước xem hoa ngắm cảnh, mà Tống Hương Ngưng chỉ thuận theo, có cự tuyệt.

      Cũng lâu sau, Tống Hương Ngưng cảm thấy dưới bắp chân giống như bị thứ gì đó đụng trúng, cúi đầu mà xem xét phát quả banh. nhặt quả banh lên, nhìn chung quanh, nhìn thấy đứa bé ba bốn tuổi đứng cách đó xa nhìn .

      - Người bạn , đây có phải là quả banh của em ? - Tống Hương Ngưng lắc lắc quả bóng trong tay.

      - Dạ - đứa bé vừa tới vừa trả lời.

      Tống Hương Ngưng đem quả banh trả lại cho bé:

      - Trả quả banh cho lại cho con.

      Đứa trẻ nhận lấy quả banh

      - Cám ơn dì ạ.

      Chương 32: BUỔI CHIỀU VUI VẺ Ở CÔNG VIÊN

      Vốn sau khi đứa bé nhận lấy trái banh là có thể ngay, nhưng bé cũng , ngược lại cứ chơi bên cạnh Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng vốn là cảm thấy bé đáng , tại bé lại cứ chơi giỡn bên cạnh , nên liền cẩn thận quan sát bé. Đứa bé này da trắng trẻo, cười lên lại có hai cái đồng tiền nho ở hai bên má, con mắt to tròn, làm cho bé đáng hơn những đứa bé khác rất nhiều lần.

      - Người bạn , làm sao con chỉ chơi mình vậy? Ba mẹ con đâu? - Tống Hương Ngưng nhìn bé lát liền phát bên cạnh bé có bất kỳ người lớn nào, nên quan tâm hỏi.

      Owen Dục ngồi ở bên người chen vào

      - Có phải đứa bé này lén ra ngoài chơi mình, cho người nhà biết?

      Thoạt nhìn đứa bé này chút dáng vẻ nóng nảy, cũng giống như là lạc đường.

      - phải thế đâu ạ, con cùng bà nội ạ. Bà nội cùng người khác chuyện phiếm, nên con tự chơi mình với quả banh. – Đứa bé tỏ vẻ uy nghiêm nhìn Owen Dục .

      Owen Dục bị đứa bé nhìn như thế chút cả được tự nhiên, nhưng vẫn biết phải gì, chỉ có thể trừng mắt với đứa bé.

      Tống Hương Ngưng nhìn hai người đàn ông lớn này ngừng trừng mắt với nhau, cảm thấy rất buồn cười, liền "Phốc" tiếng bật cười

      - Owen Dục, làm gì mà lại cùng đứa bé tranh chấp thế? Hai người trừng mắt lớn mắt như thế vô cùng đáng ! - Sau khi xong lại tiếp tục nhìn đứa bé - Người bạn , làm sao con lại nhìn chú ấy như thế? Bộ dáng kia rất lễ phép nha.

      Đứa bé nghe Tống Hương Ngưng , liền nhìn chằm chằm Owen Dục, mà chuyển sang nhìn Tống Hương Ngưng, cầm quả banh đưa tới trước mặt , làm nũng :

      - Dì ơi, chơi banh với con được ?

      Nghe lời đề nghị của đứa bé, Tống Hương Ngưng còn nóng giận nữa, mặt lập tức vui vẻ

      - Được, dì chơi banh với con, nhưng trước tiên con phải với bà nội rằng con chơi bên này, để khi bà chuyện xong qua đón con có được ?

      Đứa bé gật đầu, sau liền chạy về hướng khác. Nhìn đứa bé chạy , lòng Tống Hương Ngưng tràn đầy vui mừng, nhưng Owen Dục ngồi bên cạnh lại tốt bụng như vậy, giống như là muốn làm nũng với Tống Hương Ngưng, oan oan :

      - Hương Ngưng, chúng ta ra ngoài dạo vòng, đâu phải muốn cùng chơi với đứa bé đó.

      nghiễm nhiên đem đứa bé kia xem là tình địch của mình.

      Làm sao Tống Hương Ngưng lại hiểu tâm tư của ? nhàng cầm tay của , cười :

      - Làm sao vậy? Chỉ đứa bé thôi mà cũng ghen sao? Vậy nếu như tại trước mặt em là chàng trai sao? Đừng đánh nhau với người ta nhé!

      Mặc dù Owen Dục biết Tống Hương Ngưng là đùa, tuy nhiên vẫn bị kích động vì lời đó

      - Đó là đương nhiên. Ai bây giờ em là bạn của . Tại sao phải ước ao người đàn ông khác.

      xong còn như muốn đề phòng cướp, khẽ liếc nhìn xung quanh.

      Tống Hương Ngưng bất đắc dĩ lắc đầu cái, gì. Quay đầu nhìn lại, mắt tinh phát ra đứa bé chạy tới, nụ cười mặt bất giác sâu hơn.

      - Dì ơi! Con tới rồi. – Đứa bé ôm quả banh với Tống Hương Ngưng - Chúng ta bắt đầu chơi banh dì.

      Tống Hương Ngưng gật đầu cái

      - Được, dì chơi banh với con.

      Đứa bé vui vẻ gật đầu

      - Dạ! Bà nội còn , chút tới đón con! Chúng ta bắt đầu chơi dì.

      xong liền đem quả bóng ném cho Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng liền thuận thế bắt đầu cùng chơi đùa với đứa bé, hoàn toàn quên bên cạnh còn có Owen Dục, làm hại Owen Dục tức giận lại ra được, chỉ có thể đứng bên cạnh kìm nén đến nội thương bên trong.

      Khi chơi đủ, đứa bé mới dừng lại, trực tiếp cùng Tống Hương Ngưng ngồi xuống thảm cỏ.

      Tống Hương Ngưng dứt khoát ngồi gần đứa bé, thậm chí còn ôm bé, nhàng hỏi

      - Người bạn , chơi có vui ?

      - Dạ, chơi rất vui ạ. Con cảm ơn dì chơi với con.

      Đứa bé liên tục gật đầu.

      Tống Hương Ngưng nhìn đứa bé lúc, luôn cảm thấy dáng dấp của nó giống người, nhưng giống ai chính quên mất, cho là mình đa nghi, liền có tiếp tục suy nghĩ nữa

      - Người bạn , chúng ta chơi lâu như vậy, dì còn biết tên của con. – cảm thấy tên của người bạn này nhất định rất hay, vì vậy liền vui vẻ hỏi tên của bé.

      - Con tên là Tiểu Xuyên, ba và bà nội đều gọi con như vậy. - Đứa bé vui vẻ “nick name” của mình.

      - Tiểu Xuyên sao? Tên là dễ nghe. - Tự đáy lòng Tống Hương Ngưng cảm thấy cái tên này rất thích hợp với bé.

      - Dì ơi? Dì tên gì? Tiểu Xuyên cũng muốn biết tên của dì. – Đứa bé căn cứ vào nguyên tắc ngang hàng nhau, rất nhanh tự cầu biết tên Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng trả lời:

      - Dì họ Tống, Tiểu Xuyên cứ gọi dì là dì Tống.

      Đứa bé nghe Tống Hương Ngưng thế, lập tức liền gọi tiếng.

      - Dì Tống.

      Sau đó khinh bỉ nhìn Owen Dục ngồi ở băng đá hỏi Tống Hương Ngưng

      - Dì Tống, cái chú đó là ai vậy ạ?

      Trong lời thiếu xem thường.

      - Này, đứa bé kia, chuyện cần bộ dáng như vậy - Owen Dục ưa bị người khác xem thường, liền khinh ghét nhìn đứa bé.

      Đứa bé có để ý đến , chỉ nhìn Tống Hương Ngưng, chờ đáp án của .

      Tống Hương Ngưng nhìn Owen Dục

      - Owen Dục, cần hung dữ như vậy với đứa , nó chỉ là đứa bé mà thôi, chưa hiểu chuyện gì cả. - xong vừa cười với đứa bé - Tiểu Xuyên, chú ấy họ Âu, con chứ gọi là chú Âu.

      Đứa bé như cũ vẫn khinh bỉ nhìn Owen Dục, lâu sau rốt cuộc khạc ra hai chữ

      - gọi.

      - Này! - Owen Dục bị đứa bé làm phát bực, từ băng đá lập tức chạy xuống trước mặt đứa bé - Đứa trẻ này, được nhìn chú như vậy! nghe thấy sao? Gọi tôi là chú Âu.

      Đứa bé giống như là cố ý muốn cùng ngược lại

      - gọi.

      - Nhóc ... – Owen Dục nhìn đứa bé, mặc dù cực kỳ khó chịu, tuy nhiên biết nên cái gì, thể làm gì khác hơn giấu ở trong lòng.

      Đứa bé nhìn Owen Dục tức giận nhưng có chỗ giải tỏ, nghịch ngợm cười :

      - Cháu gọi, chỉ muốn gọi là chú thôi.

      xong còn làm mặt quỷ với .

      Owen Dục muốn bắt lấy đưa bé, đối với bé muốn tiến hành "giáo dục", nhưng lại bị Tống Hương Ngưng ngăn lại

      - Owen Dục, làm gì đó, tại sao phải cùng đứa bé tức giận?

      xong hướng về đứa bé :

      - Tiểu Xuyên, thời gian cũng sớm, chúng ta... - khi vẫn chưa hết, bị giọng khác cắt ngang.

      - Tiểu Xuyên, chúng ta cần về rồi. – Giọng mọi lúc đến gần, người phụ nữ trung niên chạy tới phía ba người bọn họ.

      Tống Hương Ngưng nhìn lại nơi phát ra giọng kia, khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, trong khoảng thời gian ngắn thân thể cứng lại.

      Người phụ nữ tới, đầu tiên là xem qua đứa bé chút, sau liền tính toán cảm ơn hai người Owen Dục vì chơi cùng với Tiểu Xuyên. Lúc bà thấy Tống Hương Ngưng, liền giật mình, qua lâu mới có thể lên tiếng.

      - Là ?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: CHUYỆN VỚI MẸ TIÊU

      Mẹ Tiêu nghĩ tới lại gặp Tống Hương Ngưng ở chỗ này, càng nghĩ tới Tiểu Xuyên cùng Tống Hương Ngưng gặp nhau, hai người vẫn còn cùng nhau đùa giỡn, trong khoảng thời gian ngắn bà ngẩn ra.

      Chỉ là bà rất nhanh liền bình tĩnh lại, đối với Tiêu Vũ Xuyên đứng bên cạnh dịu dàng

      - Tiểu Xuyên, bây giờ con qua bên kia chờ bà nội, bà nội cùng dì này muốn chuyện chút sau đó tìm con có được ?

      Tiêu Vũ Xuyên khéo léo gật đầu cái

      - Dạ, Tiểu Xuyên nghe bà nội.

      xong lại chuyển hướng tới Tống Hương Ngưng

      - Hẹn gặp lại dì và chú Âu sau ạ!

      xong bé cũng chú ý đến ánh mắt muốn ăn thịt người của Owen Dục, mình ôm quả banh chạy đến nơi khác chơi.

      Nhìn Tiêu Vũ Xuyên xa, lúc này mẹ Tiêu mới xoay người, đối với Tống Hương Ngưng :

      - Chúng ta chuyện chút !

      xong bà liền ngồi xuống bên cạnh Tống Hương Ngưng.

      Tống Hương Ngưng hướng Owen Dục bảo chỗ khác, để cho mẹ Tiêu có thể ngồi được thoải mái hơn, thế nhưng mẹ Tiêu nhìn hành động của hai người lại là ân ân ái ái, nhất thời nhíu mày.

      - Hương Ngưng, trở về? – mẹ Tiêu cố nén những điều thoải mái trong lòng, lấy lại bình tĩnh trong giọng .

      Tống Hương Ngưng gật đầu cái

      - Đúng vậy ạ, mẹ, , là thưa bác Tiêu con trở về.

      Tống Hương Ngưng cũng rất giật mình, vì cũng chẳng biết chuyện gì xảy ra trong ba năm qua, khi nhìn thấy mẹ Tiêu lại vô ý bật ra tiếng gọi "Mẹ".

      Owen Dục nghe được Tống Hương Ngưng gọi như vậy, lập tức biết người tới phải là ai khác, mà chính là mẹ chồng của Hương Ngưng trước đây, trong vô thức liền ngồi gần Tống Hương Ngưng hơn, làm mẹ Tiêu dễ dàng nhìn ra quan hệ giữa bọn họ.

      Mẹ Tiêu phải là người thông minh nhất trong cái xã hội này, nhưng ý đồ của Owen Dục, bà nhìn sơ là biết , chỉ là bà cố nhịn xuống, ra mà thôi.

      Tống Hương Ngưng cũng biết nên cái gì, chỉ là có chút mất tự nhiên nhìn nơi khác, đột nhiên nghĩ đến người mình vừa chơi chung rất giống Tiêu Hàn, như là nghĩ đến cái gì đó, giọng trở nên run rẫy hỏi:

      - Tiểu Xuyên, bé có phải là...

      Mẹ Tiêu biết muốn hỏi điều gì, cũng liền thẳng vào vấn đề

      - Đúng như nghĩ, Tiểu Xuyên là con trai của .

      Lúc bà lời này có gì vẻ mặt gì khác thường.

      Tống Hương Ngưng rốt cuộc biết tại sao lúc vừa nhìn thấy Tiêu Vũ Xuyên trong lại có cỗ cảm giác quen thuộc, ra bé giống như Tiêu Hàn!

      lúc biết phải gì, mẹ Tiêu lại chen vào .

      - Chỉ là, có tư cách làm mẹ của nó.

      - Tại sao? - Tống Hương Ngưng cơ hồ dùng giọng thét lớn để hỏi, Owen Dục ngồi cạnh bên cũng sợ hết hồn.

      Mẹ Tiêu vốn là chỉ có nét mặt gì, nghe Tống Hương Ngưng hỏi "Tại sao", những nóng giận trong lòng hoàn toàn bị khơi dậy

      - Tại sao? biết tại sao ư? xem, có người mẹ nào vừa sinh ra liền cần con của mình? Còn nữa, có người mẹ nào mang thai lại quyến rũ người đàn ông khác ?

      Bà càng càng tức, cuối cùng cơ hồ muốn để cho mọi người xung quanh đây nghe hết.

      Owen Dục ngồi bên thích nhìn mẹ Tiêu nhục mạ Tống Hương Ngưng như vậy, muốn ra mặt chuyện, tuy nhiên bị Tống Hương Ngưng ngăn trở.

      ngồi đối mặt với mẹ Tiêu, cãi chối :

      - Đúng vậy, con xin lỗi Tiểu Xuyên, thực xin lỗi người nhà họ Tiêu, nhưng con vẫn là mẹ của Tiểu Xuyên.

      - Mẹ Tiểu Xuyên? Ba năm nay có lần nào đến thăm Tiểu Xuyên chưa? bây giờ lờ mà lờ mờ chạy đến nhận người, muốn chúng tôi với Tiểu Xuyên là mẹ của nó như thế nào đây? – Mẹ Tiêu có chút vô lực , xong lại nhìn chút Owen Dục ngồi bên cạnh Tống Hương Ngưng, tiếp tục - Còn nữa, bây giờ xem ra rất hạnh phúc kia mà. Về sau cần quan tâm đến cuộc sống tại của chúng tôi, như vậy đối với tất cả đều tốt.

      Tống Hương Ngưng đại khái nghe được ý tứ của mẹ Tiêu, nên

      - Vậy ý của bác là con về sau cần quấy rầy cuộc sống của mọi người, cũng gặp Tiểu Xuyên nữa phải ạ?

      Mẹ Tiêu gì, coi như là chấp nhận lời Tống Hương Ngưng .

      - Làm sao bác lại có thể làm như vậy? Tiểu Xuyên là con trai của con, con gặp con trai mình có lỗi gì ạ? - Tống Hương Ngưng cơ hồ muốn khóc.

      - Chẳng lẽ độc ác rồi sao? – mẹ Tiêu nhịn khi nhìn thấy muốn khóc, tiếp tục lời cay nghiệt - tại Tiêu Hàn và Tiểu Nguyệt kết hôn, Tiểu Xuyên có mẹ rồi, cứ coi như chưa từng sinh ra Tiểu Xuyên .

      - Cái gì? Tiêu Hàn và Thường Tiểu Nguyệt kết hôn? - Tống Hương Ngưng tin lời mình là nghe, chẳng thể tin được Tiêu Hàn và Thường Tiểu Nguyệt lại kết hôn với nhau.

      Mẹ Tiêu cho là nghe , liền gật đầu lại lần

      - Tôi , Tiêu Hàn và Tiểu Nguyệt kết hôn, cho nên về sau được quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, cuối cùng cần gặp mặt Tiêu Hàn, vì nếu Tiểu Nguyệt biết vui.

      Nghe xong lời mẹ Tiêu , lòng Tống Hương Ngưng có hồi mất mác, nhưng thể gì, chỉ có Owen Dục nãy giờ vẫn ở bên cảm nhận rất ràng điều ấy, nhưng cũng tiện những gì, thể làm gì khác hơn là nhàng ôm .

      Động tác Owen Dục khiến bao nhiêu uất ức của Tống Hương Ngưng được vỡ òa, nhưng mẹ Tiêu xem lại rất chướng mắt, bà ra giọng giễu cợt :

      - Tôi nè Hương Ngưng, làm gì lại muốn nhận Tiểu Xuyên như thế? bây giờ phải là cùng người tình của mình rất tốt sao? Các người lại cố gắng tạo thành đứa bé khác phải tốt hơn sao? Cái người này là người đàn ông thứ mấy của rồi?

      - Dì ...- Owen Dục nghe ra là mẹ Tiêu sỉ nhục người con , nhất thời liền muốn mắng chửi bà, nhưng cuối cùng vẫn là có mắng, chỉ là hung hăng câu – Dì chuyện nên cẩn thận chút, Hương Ngưng phải loại phụ nữ như vậy.

      - Đúng ? Chính cậu nên hỏi ấy , xem tôi có oan uổng cho ấy hay .

      Mẹ Tiêu xong cũng chuẩn bị rời .

      - Chờ chút ạ -Tống Hương Ngưng tránh ra khỏi lồng ngực Owen Dục, chạy đến trước mặt mẹ Tiêu - phải như bác nghĩ đâu ạ? Mà lâu lâu bác có thể cho con gặp Tiểu Xuyên lần ạ?

      rất muốn gặp lại đứa con của mình.

      Mẹ Tiêu "Hừ" tiếng, gì, coi như là chấp nhận lời cầu của .

      Tống Hương Ngưng nhìn thấy phản ứng của mẹ Tiêu, lại nghĩ đến Tiểu Xuyên, lập tức òa khóc lên, cơ hồ là cầu xin mẹ Tiêu.

      - Con van xin bác, mẹ có thể cho con gặp Tiểu Xuyên ạ, con vô cùng muốn gặp mặt đứa con trai này.

      - Lời tôi mới vừa nghe hiểu sao? tôi là tôi để Tiểu Xuyên nhận người vô lương tâm như làm mẹ! Cho nên nên sớm từ bỏ cái ý nghĩ đó – Mẹ Tiêu xong liền vòng qua Tống Hương Ngưng, chuẩn bị rời .

      - Mẹ, con van mẹ suy nghĩ lại đừng độc ác như thế có được , con chỉ muốn gặp Tiểu Xuyên - Tống Hương Ngưng lui bước – Con cần Tiểu Xuyên nhận ra con, con chỉ cần như hôm nay, chỉ cần Tiểu Xuyên gọi con là dì, chơi vui vẻ với con, như vậy có thể ạ?

      hi vọng mẹ Tiêu bởi vì lùi bước mà mềm lòng, từ đó đồng ý để cho cùng Tiểu Xuyên gặp mặt. Vậy mà mẹ Tiêu có chút ý nhường nhịn nào

      - Tôi được là được! Thôi, , đừng xuất trước mặt chúng tôi nữa.

      xong bà liền kéo Tiêu Vũ Xuyên về phía khác.

      Chương 34: CHO TIỂU XUYÊN NHẬN MẸ

      Nhìn bóng lưng mẹ Tiêu mang theo Tiêu Vũ Xuyên rời , Tống Hương Ngưng nghĩ muốn đuổi theo, nhưng hai chân giống như bị cố định mặt đất, như thế nào cũng nhúc nhích được. chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng bọn họ, sau đó yên lặng rơi nước mắt.

      Owen Dục biết nên những gì, thể làm gì khác hơn là đến gần Tống Hương Ngưng, nhàng ôm lấy , để cho tựa vào người của mà khóc thút thít.

      Mẹ Tiêu nghiêm túc mang theo Tiêu Vũ Xuyên về nhà, cho tới khi Tiêu Vũ Xuyên tò mò hỏi:

      - Bà nội, bà làm sao vậy? Có phải bà nội vui sao? Nghe được Tiêu Vũ Xuyên hỏi như thế, mẹ Tiêu mới ý thức được mình có thể hù dọa đứa bé, vì vậy vội vàng cười :

      - có việc gì, Tiểu Xuyên, bà nội có việc gì.

      xong còn sờ sờ đầu của bé, gương mặt tràn đầy thương.

      Tiêu Vũ Xuyên lúc này mới lại cười

      - Bà nội vui, Tiểu Xuyên cũng vui.

      Mẹ Tiêu cúi đầu nhìn gương mặt vui vẻ của Tiêu Vũ Xuyên. Lòng cũng thầm vui, may nhờ ban đầu Tiêu Hàn giữ lại đứa bé, nếu tại bà cũng vui như vậy, nhưng bà còn sợ ngày nào đó Tống Hương Ngưng đòi lại đứa bé, vì vậy bà ngừng lại, ngồi xổm xuống nhìn Tiêu Vũ Xuyên

      - Tiểu Xuyên, con xem tại thế giới lại có những chuyện theo ý mình, con thương bà nội nhất có phải ?

      - Dạ - Tiêu Vũ Xuyên chút suy nghĩ liền gật đầu - Bà nội và ba đều đối xử tốt với Tiểu Xuyên, Tiểu Xuyên thương bà nội nhất.

      Mẹ Tiêu nghe như vậy rất cảm động, chỉ là bà rất nhanh lại bình tĩnh, tiếp tục :

      - Tiểu Xuyên này, con phải nhớ, bất luận xảy ra chuyện gì, con cũng phải ở bên cạnh bà nội, theo ai khác, được ?

      Tiêu Vũ Xuyên hiểu tại sao mẹ Tiêu như thế, bé cũng hiểu bà nội là muốn cái gì, nhưng bé liền trả lời theo bản năng

      - Tiểu Xuyên muốn mãi mãi bên cạnh bà nội, trừ khi bà nội cần Tiểu Xuyên nữa

      - Bà nội dĩ nhiên cần Tiểu Xuyên rồi – Mẹ Tiêu cười sờ mũi của bé, tiếp tục - Tốt lắm, chúng ta chuyện này nữa, chúng ta về nhà !

      xong bà liền nắm lấy tay của Tiêu Vũ Xuyên, tiếp tục về nhà.

      Về đến nhà, mở cửa ra bà liền gặp Thường Tiểu Nguyệt ngồi ở phòng khách. Mẹ Tiêu nhớ tới Thường Tiểu Nguyệt từng đánh Tiểu Xuyên, khỏi nắm chặt tay Tiểu Xuyên; Tiêu Vũ Xuyên càng thêm sợ hãi trốn sau lưng mẹ Tiêu.

      Thường Tiểu Nguyệt biết mình hù Tiêu Vũ Xuyên sợ, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể đứng ngẩn người, biết nên cái gì cho đúng. Qua lâu, mới cứng đờ câu:

      - Mẹ, Tiểu Xuyên, hai người trở về.

      - Ừ. – Mẹ Tiêu bình tĩnh đáp tiếng, liền dắt Tiêu Vũ Xuyên vào cửa; Tiêu Vũ Xuyên nhìn cũng thèm nhìn , trực tiếp theo mẹ Tiêu vào nhà.

      - Tiêu Hàn đâu? Vẫn chưa về sao? – Mẹ Tiêu thấy giá giày thiếu đôi giày nam, biết Tiêu Hàn vẫn chưa về, liền lên tiếng hỏi.

      Thường Tiểu Nguyệt gật đầu cái

      - ấy trong công ty còn ít chuyện chưa làm xong, liền bảo con về trước.

      Nghe Thường Tiểu Nguyệt giải thích xong, mẹ Tiêu khỏi nhíu chân mày

      - Tiểu Nguyệt, hình như kể từ ngày con gả về đây, Tiêu Hàn cũng chưa về sớm ngày nào; con làm vợ của nó, cũng là thư ký của nó, phải nên giúp đỡ nó trong công việc sao? Làm sao biến thành cái bộ dáng này?

      biết làm sao, kể từ khi gặp Tống Hương Ngưng ở công viên, mẹ Tiêu liền có cảm giác mấy tốt đẹp với Thường Tiểu Nguyệt, bà cũng thấy tốt như ban đầu cũng còn thích như ngày trước.

      - Con ... - Thường Tiểu Nguyệt vô duyên vô cớ bị phê bình, cảm thấy rất vô tội, vốn là muốn giải thích cái gì đó, nhưng lại biết nên gì.

      - Vì sao con giải thích gì, con ở đây là làm cái gì. Tự nhìn lại mình chút , con có làm hết trách nhiệm của người làm vợ chưa? Xem ra con chẳng phải là người mẹ hiền, người vợ đảm! – Mẹ Tiêu xong còn lắc đầu cái, chút thể diện cũng để lại cho Thường Tiểu Nguyệt.

      - Con rất xin lỗi. - Thường Tiểu Nguyệt nín lâu mới ra bốn chữ này, hơn nữa còn là bất đắc dĩ.

      Mẹ Tiêu cũng có muốn cùng thêm gì nữa

      - Được rồi, mẹ cũng còn gì để , con nên xem lại mình chút. - Dừng chút, giống như là nghĩ đến cái gì đó, lại - Còn nữa, con nên xem lại chuyện của Tiêu Vũ Xuyên, đối với Tiểu Xuyên tạo được bao nhiêu ảnh hưởng, bây giờ nó gặp liền sợ con rồi đó.

      Trong lời tràn đầy bất mãn đối với Thường Tiểu Nguyệt.

      - Mẹ, xin lỗi, lần trước là con quá nóng tính. - Thường Tiểu Nguyệt lại bất đắc dĩ xin lỗi.

      - Thôi, biết sai là tốt rồi, về sau nên như vậy nữa. – Mẹ Tiêu xong liền xoay người, đối với Tiêu Vũ Xuyên núp sau lưng - Tiểu Xuyên, chúng ta trở về phòng chơi có được ? Chờ chút ra ăn cơm.

      Tiêu Vũ Xuyên vừa nghe đến có thể vào phòng chơi đồ chơi, bỗng chốc con mắt liền sáng lên, nhanh chóng gật đầu.

      Mẹ Tiêu vừa lôi kéo Tiêu Vũ Xuyên vào nhà, vừa phân phó với Thường Tiểu Nguyệt

      - Con chuẩn bị cơm tối .

      Thường Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng của hai người, bất đắc dĩ về phòng bếp.

      Sau khi ăn cơm xong, Thường Tiểu Nguyệt rất nhanh liền dọn dẹp bàn cơm, sau đó liền ra ngoài; mẹ Tiêu và Tiêu Vũ Xuyên ngồi xem ti vi.

      Đợi đến Tiêu Hàn lúc trở lại, Thường Tiểu Nguyệt vẫn chưa về, mà Tiêu Vũ Xuyên ngủ thiếp trong ngực mẹ Tiêu.

      - Hôm nay sao con về trễ vậy? - trong lời của mẹ Tiêu có chứa trách cứ.

      Tiêu Hàn tự biết đuối lý, liền thêm gì, đem đề tài chuyển thành Tiêu Vũ Xuyên

      - Mẹ, sao đem Tiểu Xuyên về phòng nghỉ ngơi? Mẹ ôm nó như thế mệt mỏi lắm.

      - Con cho rằng mẹ muốn hả? – Mẹ Tiêu - Tiểu Xuyên vừa xem ti vi vừa phải đợi con về, gì cũng chịu ngủ trước; mẹ thể từ chối nó, chỉ còn biết để nó tùy tiện ngủ ở đây!

      Tiêu Hàn nhìn Tiêu Vũ Xuyên ngủ say, hồi đau lòng truyền lên não

      - Trước tiên con muốn ôm Tiểu Xuyên về phòng ngủ - xong liền ôm Tiêu Vũ Xuyên lên, hướng phòng trẻ mà .

      Chờ lúc Tiêu Hàn ra, phát mẹ Tiêu nhìn , biết bà có lời muốn , liền ngồi xuống bên cạnh bà

      - Mẹ, có chuyện gì ?

      - ấy xuất . – mẹ Tiêu chậm rãi ra.

      - ấy? là người nào? - Tiêu Hàn biết bà ai.

      - Tống Hương Ngưng. – mẹ Tiêu ra từng chữ ấy gặp Tiểu Xuyên rồi.

      Lúc Tiêu Hàn nghe được ba chữ "Tống Hương Ngưng", trong lòng ngừng run rẫy, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh

      - ấy từ Pháp trở về.

      - ấy từ nơi nào về mẹ biết, ấy muốn gặp Tiểu Xuyên. - đến đây, ánh mắt mẹ Tiêu của trở nên lo lắng.

      Tiêu Hàn biết mẹ Tiêu rất thích Tiểu Xuyên, nhưng ràng ban đầu là bởi vì chính mình mới tạo nên hiểu lầm giữa mẹ Tiêu và Tống Hương Ngưng, đối với Tống Hương Ngưng càng áy náy nhiều hơn.

      - Mẹ, con hiểu mẹ rất thương Tiểu Xuyên, nhưng Hương Ngưng mẹ của Tiểu Xuyên, con cũng rất muốn mẹ con ấy được nhận nhau? - cố gắng làm mẹ Tiêu tỉnh táo lại - Còn nữa, Hương Ngưng muốn nhận lại Tiểu Xuyên sao?

      nhớ giữa bọn họ có thỏa hiệp này.

      Mẹ Tiêu lắc đầu cái

      - ấy cái này, nhưng ý của ta rất ràng, ta muốn nhận lại Tiểu Xuyên, còn muốn Tiểu Xuyên gọi ta là mẹ, nhưng ta căn bản có tư cách!

      đến cái này bà lại tức lên.

      - Con cảm thấy Hương Ngưng làm gì sai, con cảm thấy chuyện này rất bình thường. - Tiêu Hàn muốn nghe lời của mẹ lại tiếp tục - Huống chi con cam kết với ấy điều này.

      - Cái gì? – mẹ Tiêu cho là mình nghe lầm.

      Tiêu Hàn lặp lại từng chữ lần nữa

      - Con là, lúc đầu con đồng ý với ấy, để ấy nhận lại Tiểu Xuyên nếu ấy muốn.

      - được - Bà đồng ý.

      Tiêu Hàn lại ngoài ý muốn chống đối lại bà

      - Mẹ, chuyện này con quyết định, con cho ấy nhận lại Tiểu Xuyên, con cho Tiểu Xuyên biết mẹ của nó là ai.

      xong để ý đến mẹ Tiêu nữa, liền về phòng mình.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 35: QUA ĐÊM XE

      Sau khi Thường Tiểu Nguyệt ra ngoài, phải nơi khác, mà đến "Lam Điều” nơi Tiêu Hàn và Owen Dục thường xuyên đến, nhưng biết bọn họ là khách quen của nơi này.

      chọn góc khuất cạnh quầy bar, cầm ly rượu trong tay, hơi uống cạn sạch.

      Mặc dù kết hôn, nhưng vẫn có khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng mê người, thấy vài người đàn ông chằm chằm mình, chỉ là đứng từ xa nhìn , dám lại gần; thỉnh thoảng có hai chàng dũng cảm cho là mình có thể hấp dẫn trái tim người đẹp, cuối cùng đều có kết quả, ngược lại tự tìm mất mặt.

      Người cuối cùng tới chính là chàng hào hoa phong nhã, mặc dù phong cách của cho thấy giống như những người đàn ông ở đây

      - Tiểu thư, mình à? – bưng ly rượu tới, ngồi xuống bên cạnh .

      Mặc dù Thường Tiểu Nguyệt uống rất nhiều rượu, nhưng ý thức vẫn còn ràng. xoay người nhìn chút người đàn ông bên cạnh, thấy đến gần, liền xoay người lại, thèm nhìn đến .

      Người đàn ông này vì vậy mà buông tha , mà lại tiếp tục :

      - Tiểu thư xinh đẹp này, ở chỗ này mình uống rượu giải sầu càng uống càng buồn bực thêm, tại sao thử mời tôi ly?

      xong liền giật lấy ly rượu trong tay , thoáng chốc tay trống , ly rượu lại bị uống sạch.

      - Mời uống ly rượu? - Thường Tiểu Nguyệt đối với những lời này cảm thấy rất hứng thú, bình thường đều là người khác xin uống rượu, bây giờ lại có người muốn mời mình uống rượu, người kia còn là người đàn ông? rốt cuộc cũng xoay người, lần nữa nhìn .

      Ừ, dáng dấp cũng tuấn tú, khó trách lại tự tin như vậy. Thường Tiểu Nguyệt chú ý tới mình vẫn nhìn chằm chằm vào , cho tới khi khí giữa hai người trở nên lúng túng cũng hay.

      - xinh đẹp, nhìn tôi lâu như vậy, có phải là thích tôi ? Vậy tôi cho cơ hội, tôi mời ly rượu.

      Người đàn ông đó xong liền gọi phục vụ tới, gọi ly rượu. Thường Tiểu Nguyệt nhìn tự nhiên như vậy, khỏi cười khẽ tiếng, nhìn theo .

      - Tiểu thư xinh đẹp, tôi có vinh hạnh được ngồi chuyện xưa với ? – Người đàn ông đó có nhìn Thường Tiểu Nguyệt, mà chỉ nhìn chằm chằm ly rượu màu đỏ tím, đứng đắn .

      - Chuyện xưa của tôi? - Thường Tiểu Nguyệt muốn cái gì.

      Người đàn ông đó gật đầu

      - Đương nhiên chính là chuyện xưa của , chuyện xưa của tôi chẳng cần phải .

      - Tại sao muốn chuyện xưa của tôi? - Thường Tiểu Nguyệt dễ dàng bị mắc câu, mà tiếp tục nghi ngờ hỏi.

      Người đàn ông đó biết thắc mắc, liền lại tiếp tục :

      - Tiểu thư xinh đẹp, tôi mới vừa bước vào, liền chú ý đến . Nhưng lại giống như vui, tôi rất muốn biết có chuyện gì xảy ra, có thể làm cho tiểu thư xinh đẹp của chúng ta mặt ủ mày ê như vậy.

      đem toàn bộ quan sát của mình ra bên ngoài.

      Thường Tiểu Nguyệt vừa nghe, trong đầu khỏi xông lên hồi cảm động, vì vậy liền đem tất cả những chuyện gần đây của mình ra cho biết.

      - Với trí tuệ của mình, tôi nghĩ người đàn ông kia bởi vì ta với xảy ra quan hệ mới bắt buộc kết hôn, nhưng con ta và ta đều thực thích , lại còn bị mẹ của gây áp lực?

      Người đàn ông đó căn cứ những điều Thường Tiểu Nguyệt vừa , tổng kết lại.

      Thường Tiểu Nguyệt gật đầu cái, coi như là đúng, đồng thời lại lần lần nữa nhìn kỹ người đàn ông này, cảm thấy cũng phải người bình thường.

      - Nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cũng phải thương ta?

      Người đàn ông đó nhìn vu vơ rồi câu.

      Thường Tiểu Nguyệt nghĩ tới người đàn ông đó lại như vậy, trong khoảng thời gian ngắn biết những gì, cuối cùng nghiêm nghị :

      - đừng lung tung! Làm sao tôi lại thương ấy? Tôi bỏ ra nhiều cố gắng như thế, tôi thậm chí còn tuyên bố với người bên ngoài gả cho ai khác ngoài ấy, ai khác ngoài ấy, chỉ được cái linh tinh. - Ấn tượng của đối với giảm ít.

      - Vậy nên hỏi lại chính mình, đến tột cùng thương ấy ở điểm nào? – Người đàn ông nay có bởi vì Thường Tiểu Nguyệt tức giận mà ngừng hỏi, nhưng ánh mắt của có chút trở nên bén nhọn.

      - Tôi... - Thường Tiểu Nguyệt bị người đàn ông đó đột nhiên hỏi như thế, nhất thời biết nên những gì qua lâu mới ấp úng – Tôi ấy, tôi thương ấy. Dáng dấp ấy vừa đẹp, vừa là Tổng giám đốc của Tập đoàn Tiêu Thị, là người tài hoa, vạn người mê, làm sao tôi ấy cho được

      cho chút lý do, nhưng rất , lý do này dường như chẳng thuyết phục.

      Người đàn ông đó quả nhiên có bị lừa, ôn hòa nhưng mất thẳng thắn :

      - có cảm thấy lý do của chẳng thuyết phục gì ? Tôi thấy dường như chẳng ta, mà chỉ thân phận và địa vị của ta mà thôi.

      thẳng vào tim đen của Thường Tiểu Nguyệt gì, chỉ hung hăng trừng mắt với , sau đó tiếp tục uống rượu của .

      Người đàn ông đó đoạt lấy ly rượu trong tay , đặt xuống bàn, đem mặt Thường Tiểu Nguyệt quay lại đối diện với mình, cười :

      - Tôi tới đây để cho biết cái gì gọi là cảm giác "".

      xong liền hôn lên môi của .

      - Ưmh... - Thường Tiểu Nguyệt hoảng hốt muốn thét lên, nhưng lại bị người đàn ông đó hôn đến thể kêu lên, đồng thời nội tâm của dâng lên cảm giác mới mẻ cuốn hút lấy , để cho chẳng thể làm gì khác.

      Người đàn ông đó đối với phản ứng của Thường Tiểu Nguyệt rất hài lòng, cuối cùng nhìn thấy thời cơ tới, dang tay ra bế ngang người , ra cửa.

      - định đưa tôi đâu? - Thường Tiểu Nguyệt vừa mừng vừa sợ hỏi.

      Mặt người đàn ông đó cười đến xấu xa

      - Em biết mà.

      xong liền đặt lên ghế phụ sau xe hơi của , sau đó bắt đầu động thủ trút bỏ xiêm y của .

      - Các gì, chờ chút! - Thường Tiểu Nguyệt có chút xấu hổ - Ở nơi này sao?

      Thay vì là xấu hổ, lời chẳng bằng lòng nhưng trong lòng có chút hưng phấn.

      Người đàn ông kia gật đầu

      - Tôi tin tưởng chúng ta rất vui vẻ.

      xong liền mặt cười xấu xa, đem cửa xe đóng lại.

      Ngày thứ hai, Thường Tiểu Nguyệt tỉnh lại, phát khắp thân thể mình đau nhức, mới chậm rãi nâng người dậy, nghĩ về những chuyện tối hôm qua.

      Sau khi nghĩ ngợi hồi, liền chuẩn bị rời , ai ngờ lại bị người đàn ông bên cạnh ôm lấy.

      - sớm như vậy? – Người đàn ông đó mông lung hỏi.

      Thường Tiểu Nguyệt gật đầu cái

      - Ừ, còn nữa, chúng ta đều là người lớn, chuyện tối ngày hôm qua coi như có cái gì xảy ra nhé.

      xong liền kéo tay ra, chuẩn bị rời .

      - Cứ tính như vậy? – giọng của người đàn ông ấy trở nên có chút trầm thấp - cho tôi là Ngưu Lang sao?

      Thường Tiểu Nguyệt lắc đầu

      - cũng biết tôi phải có ý này, nhưng... tôi là người kết hôn, tôi thể chung thủy với chồng của tôi.

      thử thuyết phục người đàn ông đó. Người đàn ông đó cười lạnh

      - thể? Nếu quả như thể, tối ngày hôm qua với tôi xảy ra quan hệ này.

      - xin lỗi. – Cho tới bây giờ Thường Tiểu Nguyệt biết chuyện xảy ra, thể làm gì khác hơn là xin lỗi - Nhưng tôi thể tiếp tục liên lạc với được, như vậy đối với cả hai ta đều tốt

      - thể nữa liên lạc? – Người đàn ông kia cười lạnh lấy ra xấp hình – Cái này biết là cái gì đây?

      Chương 36: BỊ UY HIẾP

      - ... - nhìn người đàn ông trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn Thường Tiểu Nguyệt biết nên những gì, vốn là tỉnh táo cũng còn sót lại chút gì.

      Hình nội dung có cái khác, chính là tối hôm qua hai người bọn họ ở trong xe làm chuyện gì đều được ghi chép lại cẩn thận, cho nên khó trách Thường Tiểu Nguyệt luống cuống như vậy.

      - như thế nào? - mặt người đàn ông đó vẫn cười xấu xa như cũ, nhưng trong nụ cười lại lộ ra cỗ lạnh lùng – chỉ là muốn bảo vệ tốt quyền lợi của mình mà thôi

      - Đến tột cùng là muốn làm gì! - Thường Tiểu Nguyệt gầm . Vốn cho là chuyện tối ngày hôm qua có thể như phấn viết bảng dễ dàng xóa sạch, nhưng là bây giờ nhìn lại, người đàn ông trước mặt chuẩn bị tất cả.

      Nụ cười người đàn ông đó vẫn thay đổi

      - Làm gì em lại tức giận như vậy? chỉ muốn dùng phương thức này để giữ em lại bên cạnh mà thôi! Chẳng lẽ em biết ư, từ buổi tối hôm qua chúng ta ở trong quán bar gặp mặt, liền em, đối với em có thể là vừa gặp , em biết phải ? Cho nên thể để cho em ở gần bất cứ người đàn ông nào khác, dù cho có chồng.

      Nghe lời này làm Thường Tiểu Nguyệt có chút chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại bị làm cho cảm động xuống. Mặc dù trong lời của vẫn rất căm ghét người đàn ông nay, nhưng chỉ đối với có chút cảm giác uất ức; nhưng về phương thức làm rất ủng hộ.

      - tôi, nhưng tại chúng ta, thậm chí ngay cả tên của đối phương cũng biết, giữa chúng ta còn có thể xảy ra chuyện gì khác? - Thường Tiểu Nguyệt còn tốt bụng khuyên - Huống chi, có gia đình hay tôi cũng , nhưng tôi là phụ nữ có chồng, cũng biết rồi đó, tôi cố gắng lắm, vất vả mới có được thứ đồ mà tôi muốn, tôi dễ dàng buông tha cho Tiêu Hàn đâu, cùng ấy ly hôn đâu

      muốn buông Tiêu Hàn ra, càng thêm muốn thừa nhận đối với người đàn ông ở trước mặt có chút tình cảm.

      - Hả? Ý của là giữa chúng ta chỉ là tình đêm? – Nụ cười của người đàn ông kia rốt cuộc cũng thu vào.

      - Đúng. - Thường Tiểu Nguyệt trả lời như đinh chém sắt - Cho nên chúng ta về sau cần liên lạc lại, điện thoại và địa chỉ liên lạc càng thêm cần để lại.

      lo lắng nếu như liên lạc với nhau, ngày nào đó Tiêu Hàn phát , đến lúc đó cái gì cũng Game Over rồi.

      Nhiêt độ trong lời càng ngày càng thấp

      - Ý của co là tối ngày hôm chúng ta qua xảy ra ra chuyện gì, cũng quên sạch, duy trì thế giới riêng của hai người, có gặp cũng xem như xa lạ.

      Thường Tiểu Nguyệt gật đầu cái, nhưng có cảm giác chuyện phải giải quyết thuận lợi như vậy.

      - Tôi tên là Lăng Lạc. – Người đàn ông đó cố gắng để cho giọng của mình ấm áp hơn chút, nhưng lửa giận trong lòng của lại có cách nào dập tắt - Vậy bây giờ tôi xin được hỏi tên là gì vậy, Tiêu?

      - ... - Thường Tiểu Nguyệt hiểu, tại sao lại biết thân phận của ?

      Lăng Lạc nhìn qua liền biết suy nghĩ của tôi, trực tiếp trả lời:

      - là muốn hỏi tại sao tôi biết thân phận của sao? quên chuyện tối ngày hôm qua chúng ta ở quán rượu chuyện lâu, dường như kể tất cả mọi chuyện cho tôi, còn là vợ của Tổng giám đốc Tập đoàn Tiêu Thị nữa.

      Nghe Lăng Lạc giải thích xong, cuối cùng Thường Tiểu Nguyệt cũng biết vì sao rồi

      - Tôi nhớ tên của rồi làm thế nào? - hỏi, đồng thời, lại cảm thấy cái tên "Lăng Lạc" này rất êm tai, rất thích hợp với .

      - Vậy bây giờ chúng ta có thể tiếp tục qua lại - Lăng Lạc trở lại chủ đề chính - Còn nữa, tôi nhớ vẫn chưa biết tên của tiểu thư xinh đẹp này, vậy xin hỏi tên là gì? Nếu có qua lại, tôi nghĩ cần thiết phải biết tên họ của nhau.

      Thường Tiểu Nguyệt hiểu điều , vốn tính toán muốn cho biết tên của , chỉ là sau lại phun ra ba chữ

      - Thường Tiểu Nguyệt.

      - À, tên của đẹp, thích hợp với ! – Sau đó Lăng Lạc lại đổi lại nụ cười xấu xa - Vậy bây giờ chúng ta cũng biết tên của đối phương rồi, chúng ta nên gọi là quan hệ gì?

      lập tức chuyển về ý đồ chính của mình.

      - ... - Thường Tiểu Nguyệt mau bị làm cho mất kiên nhẫn đến phát bực, chỉ là hết sức khắc chế lửa giận của mình – Mới vừa rồi phải tôi rồi sao? Giữa chúng ta thể có chuyện gì khác

      Phải bắt bao nhiêu lần mới có thể hiểu?

      Nụ cười Lăng Lạc vẫn thay đổi

      - Em xác định là có khả năng sao?

      - có khả năng! - Thường Tiểu Nguyệt chút suy nghĩ phải trả lời.

      - Có phải em sợ gửi hình cho người kia ? - Lăng Lạc quơ quơ sấp hình trong tay.

      Thường Tiểu Nguyệt bị như thế, lại luống cuống tay chân

      - muốn như thế nào? – sắp chết mất - Chẳng lẽ biết, dùng thủ đoạn tình phải là tình sao? có thể giữ nổi cơ thể tôi, nhưng trái tim tôi giữ được

      cũng chẳng biết vì sao mình lại với như vậy

      - Em có thời gian để tôi, vậy sao em xem lại chính mình ? Em còn làm được như vậy - Lăng lạc lại cười – Những người phụ nữ ở bên cạnh đều là loại, em như thế nào đừng cố chối cãi, nhìn thấy được.

      Thường Tiểu Nguyệt bị làm cho hồ đồ, nhưng lại muốn lấy những lời mới vừa rồi làm kế thoát thân.

      - Theo như lời , tôi căn bản là hạn đàn bà có lòng dạ rắn rết, cho nên đừng bên tôi, như thế có kết quả.

      hy vọng cùng dây dưa.

      - được! – Nghe xong lời của , Lăng Lạc liền trả lời – được là được, trừ phi...

      nhìn chút.

      - Trừ phi cái gì? - Thường Tiểu Nguyệt cho là tìm được biện pháp giải quyết rồi, vì vậy liền vội vàng hỏi.

      Nụ cười mặt Lăng Lạc sâu hơn

      - Trừ phi muốn cho những tấm ảnh này được truyền ra bên ngoài. – cười đến giống như thiên sứ bước ra từ trong địa ngục, làm cho người ta nhìn khỏi run rẩy.

      - ... - Thường Tiểu Nguyệt lần thứ ba biết gì với , cuối cùng quyết định phải quyết đấu đến cùng - thích cứ , hình ở trong tay , tôi có quyền hỏi tới.

      xong liền muốn mạnh mẽ kéo mạnh lăng lạc tay, xuống xe.

      Lần này Lăng Lạc ngoài ý muốn thể ngăn cản , nhìn Thường Tiểu Nguyệt xuống xe, lúc xe, mới lớn:

      - Tiểu Nguyệt, chúng ta về sau cũng liên lạc nữa

      Thường Tiểu Nguyệt nghe xong câu mình muốn nghe. cho là nghĩ thông, liền xoay người cười, đối với :

      - Tối ngày hôm qua cám ơn .

      xong liền lại xoay người, về Tiêu Thị.

      Cho đến thấy được bóng dáng của Thường Tiểu Nguyệt nữa, Lăng Lạc mới giọng

      - Em xem, về sau em hối hận.

      xong liền cầm điện thoại di động lên, gọi cú điện thoại

      - Này, nhanh đến công ty? Chỗ tôi có thứ muốn gửi chuyển phát nhanh, mời nhanh chóng tới đây, địa chỉ phải...

      Giao phó xong địa chỉ, Lăng Lạc liền cúp xong điện thoại, cười lạnh nhìn về hướng Thường Tiểu Nguyệt rời .

      Đợi công ty chuyển phát nhanh đến, Lăng Lạc rất nhanh liền điền xong địa chỉ, để tất cả vào trong phong thư, chút do dự viết lên "Tiêu Hàn", đem tất cả đều điền xong, liền dáng hình lại kỹ, sau đó giao cho nhân viên công ty vận chuyển.

      Thường Tiểu Nguyệt, là tốt với tôi trước, nên đừng trách tôi ác lại với . Tôi cảnh báo trước rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :