1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

MÊ HOẶC ĐẠI CA HẮC ĐẠO - Khống Yêu (25) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      20, Đuổi theo.

      Cao ốc Tô thị lầu 69.

      Tô Tô im lặng nhìn Tiểu Mặc nằm vai mình khóc nức nở.

      Người này rốt cuộc lại làm sao vậy? Vừa trở lại khẩn cấp kêu mình tới đây, vừa thấy mặt chưa lời nào bắt đầu khóc.

      nhớ mình có làm gì Tiểu Mặc mà.

      Chẳng lẽ (TM) xảy ra chuyện gì sao? Bị cướp? Bị cường bạo? Hay là?

      thể, bình thường cũng chỉ có cướp của người khác, cường bạo,. . . Thôi, chuyện này đoán chừng thể xảy ra.

      Tỉ mỉ quan sát Tiểu Mặc, từ xuống dưới, từ trong ra ngoài lần, có bất kỳ dấu vết gì.

      "Tô Tô. . . (hức) cậu . . . (hức) cậu tớ. . . (hức) phải là tớ. . . Có phải đặc biệt tốt hay , (hức) có phải tớ. . . (hức) xứng, làm chị em tốt với cậu. . ." Tiểu Mặc đứt quãng nghẹn ngào xong, vừa lau nước mắt vừa nhìn Tô Tô chằm chằm.

      Tô Tô có chút mê mang, hoàn toàn nghe hiểu phần sau.

      Chỉ nửa câu đầu (TM) , (TT) nghe ràng, thế nhưng phần sau đầu đuôi, bảo phải gì đây?

      Thấy Tô Tô lời nào, mắt Tiểu Mặc lại lập tức ướt nhòa, khóc hức, mặt rối rắm nhìn Tô Tô.

      Tô Tô nóng nảy, chân mày nhíu lại chặt, đây là muốn náo loạn sao.

      " cho khóc, nếu khóc. . . Tớ . . Tớ . . ."

      Tiểu Mặc nhìn Tô Tô nhíu mày, càng thoải mái, giải buồn giúp (TT) thôi , còn làm rối rắm hơn, mình là thất bại!

      tại ngược lại muốn tìm khổ, như vậy cảm giác có tội của (TM) ít chút. Bây giờ hoàn toàn có thể khẳng định, bề ngoài Tô Tô tỏ ra bình tĩnh nhất định là muốn làm cho mình lo lắng, mong đợi nhìn Tô Tô muốn xử mình như thế nào, nghiêm khắc trừng phạt, càng ác, trong lòng (TT) lại càng thoải mái.

      Tô Tô thấy dáng vẻ mong đợi của Tiểu Mặc, nữa.

      ngờ Tô Tô nửa ngày mà vẫn đoạn sau, Tiểu Mặc nóng nảy, "Tô Tô, (hức) cậu ! Rốt cuộc muốn làm gì tớ!"

      Tô Tô kinh ngạc lại rối rắm, tại sao phải làm gì Tiểu Mặc, ràng nửa xu quan hệ với (TM) cũng có có được hay . Quan trọng nhất là, cả nửa ngày, vẫn hoàn toàn biết đến cùng là xảy ra chuyện gì, vậy phải làm sao!

      Rối rắm hồi lâu, hơn nữa trước ánh mắt tha thiết mong mỏi của Tiểu Mặc, Tô Tô là hết cách rồi, thể làm gì khác hơn là mở miệng.

      "Tiểu Mặc, tớ lái xe đưa cậu hóng gió." Tô Tô hài hước nhìn Tiểu Mặc, cũng tin (TM) còn có thể có vẻ mặt như thế.

      Vừa dứt lời, Tô Tô ràng thấy được hai mắt Tiểu Mặc đột nhiên tỏa sáng và gật đầu như giã tỏi.

      dám tin, nên cố ý lại lần nữa, còn nhấn mạnh chút, "Tớ ‘lái’ xe đưa cậu hóng gió, ‘lái’ xe."

      Tiểu Mặc trợn mắt nhìn trần nhà cái, dùng hành động bày tỏ mới vừa rồi có nghe lầm, tiến lên kéo tay Tô Tô trực tiếp tới trước cửa thang máy.

      Dọc theo đường đến bãi đậu xe Tô Tô liên tục chắc chắn, khiến cho Tiểu Mặc cũng nhịn được dừng lại nhìn từ xuống dưới rồi đánh giá, hồi lâu, câu, "Tớ hoài nghi cậu bị Đường Tăng nhập vào người."

      Trong bãi đỗ xe to như vậy, có rất nhiều xe nổi tiếng, lại lẻ loi trơ trọi chiếc xe máy màu đỏ bình thường rất dễ thấy.

      Dạo này, cho dù có xe, cũng có rất ít người lái xe gắn máy làm, chỉ ánh mắt khinh bỉ của đồng nghiệp và khách hàng có thể nhấn chìm người đó.

      Tô Tô cũng mặc kệ, chỉ thích chống lại gió mạnh mà chạy như bay, cả người cũng có cảm giác căng thẳng kích thích, còn có xe máy rất linh hoạt tiêu sái tự tại.

      Liếc mắt nhìn Tiểu Mặc, "." l|ê q|u|ý đ|ô|n

      thanh khởi động máy ầm ầm, Tô Tô quay đầu lại cười khẽ, hơi thở thơm như hoa lan, "Nếu cậu dám ói, tớ bỏ cậu lại."

      Tiểu Mặc bĩu môi, đáy lòng lại nghĩ, chỉ cần Tô Tô nguyện ý, bỏ lại bỏ lại, có gì ghê gớm đâu.

      Mới bắt đầu đường chạy nhanh như bay, bảo an chỉ nghe được thanh rất lớn xẹt qua trước người làm nổi gió thậm chí thổi lệch mũ đồng phục, cẩn thận nhìn lại, con đường thẳng tắp có bóng dáng chiếc xe kia.

      Thái độ Tiểu Mặc rất khác thường, luôn cười khanh khách ngừng, khoa trương giang hai cánh tay ra cảm thụ sức gió mạnh mẽ, chỉ hy vọng có thể nhờ vào đó cuốn hút Tô Tô, để cho cũng điên cuồng chút.

      Điều duy nhất khiến thoải mái, là mái tóc dài của Tô Tô, bị gió thổi lên, đánh vào mặt làm hơi đau.

      lâu chưa từng làm chuyện kích thích như thế này rồi, tâm tình Tô Tô cũng cực kỳ sung sướng.

      Lần này rốt cuộc đến phiên Minh Dạ nhận mệnh lệnh của Quân Lâm đến bảo vệ , nhưng mà vận khí của hình như tốt, hôm nay vừa đúng lúc Tô Tô muốn hưởng thụ chút tốc độ, hơn nữa quan trọng nhất là, Tô Tô cũng hoàn toàn biết .

      Tốc độ của Tô Tô vượt xa dự tính của Minh Dạ, trắng ra mà , chính là bị bỏ lại phía sau.

      Lập tức còn thấy tung tích của Tô Tô, Minh Dạ ra sức, đẩy cần số lên mức cao nhất, cũng liều mạng đạp chân ga, mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng dáng chiếc xe máy màu đỏ.

      Tô Tô cũng nhận ra có người theo đuôi, nhớ xa trước mặt chính là ngã ba, liền thích thú giảm tốc độ xuống, chờ chạy tới.

      Tiểu Mặc thừa dịp tốc độ giảm xuống dùng tốc độ cực nhanh tùy tiện thử bện vài cái mấy lần rốt cuộc cũng cột được tóc của Tô Tô lại, mới thở phào nhõm, sờ sờ gương mặt mình phải chịu đủ tàn phá.

      ngờ Tô Tô lại đột nhiên dừng lại, rất nhanh Minh Dạ đuổi kịp, hơn nữa còn vượt qua, trơ mắt nhìn Tô Tô bị chính mình bỏ lại đằng sau, nhất thời lại nhìn thấy chỗ rẽ trước mặt.

      Minh Dạ phát điên, cố ý, tuyệt đối là cố ý! Trần trụi đùa giỡn!

      muốn ngửa mặt lên trời rống dài câu, "Tôi phải là người xấu!"

      khống chế được quán tính của xe, đành phải tùy tiện chạy vào giao lộ, chạy vào trăm mét xe mới dừng lại được, mới vừa quay đầu xe chuẩn bị lái trở lại, Tô Tô lại chậm rãi chạy qua bên cạnh , bộ dạng nhàn nhã tự tại, khích bác thần kinh nhạy cảm của Minh Dạ.

      Trán Minh Dạ nổi gân xanh lên, tại sao? Tại sao đến phiên lại như vậy?

      Nhìn nét mặt , Tô Tô cười thầm, Tiểu Mặc là người tà ác như vậy, nhất định rất thích thưởng thức vẻ mặt như thế, vậy có phải trêu chọc chút hay ?

      Thấy vẻ mặt Minh Dạ giống như dẫm trúng phân chó, Tiểu Mặc lộ ra nụ cười tà ác, lặng lẽ đến gần bên tai Tô Tô, hi vọng sau khi lời này, có thể khiến Tô Tô cười tiếng.

      "Tô Tô, tớ phát cậu thay đổi."

      Gió thổi tan phần thanh, nhưng còn lại ít vẫn bị Tô Tô bắt được.

      để lại dấu vết nhướng mi, gì, chỉ nghiêng đầu ý bảo Tiểu Mặc tiếp, tại sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện này?

      Tiểu Mặc cười tà ác, nắm chặt tay, cẩn thận suy nghĩ tìm từ, "Tô Tô, tớ cảm thấy trước kia cậu rất khó chịu."

      Khó chịu? Có ? rất thuần khiết và trong sạch kia mà, Tô Tô rất nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

      Tiểu Mặc bĩu môi, cũng biết Tô Tô trả lời, haiz chỉ có thể nhìn thấy gáy của Tô Tô, đâu biết được nghe như thế có phản ứng gì?

      Im lặng chút, kìm nén hồi lâu nhưng vẫn ra, " tại, cậu tại, ha ha, hiểu , a ha ha ha a. . ."

      Những lời này vừa ra, Tô Tô lập tức quyết định, mới vừa rồi nghĩ đến việc Tiểu Mặc ngồi ở phía sau mà khống chế tốc độ hoàn toàn là quyết định sai lầm, muốn bị đuổi theo.

      Chợt đạp chân ga, đột nhiên kích thích như vậy làm Tiểu Mặc điên cuồng thét chói tai.

      Minh Dạ ở phía sau phải hít bụi, đến mức ruột cũng thắt lại.

      đường chạy như điên.
      Last edited: 22/4/16

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      23, Người tình trong mắt chỉ ra gỉ mắt.

      Có thể do có nhiều người, có tác dụng thêm chút can đảm, hoặc là mặt mũi có chút băn khoăn, người đàn ông cường tráng mới vừa cầu xin tha thứ cũng cầm dao lên, trở mình cái đứng dậy.

      Tô Tô dường như đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy, bị kinh sợ, trực tiếp lui về phía Minh Dạ chỗ trong chỗ tối.

      "Lên...!"

      Người đàn ông mặt có vết sẹo xông về phía Tô Tô đầu tiên, những người còn lại dựa theo tình hình theo sát bao vây ở phía sau.

      Minh Dạ nhìn bộ dạng Tô Tô uy phong bát diện lúc này lại đổi thành run lẩy bẩy, bĩu môi nhìn trời, phụ nữ là hay thay đổi, tất cả đều là cao thủ diễn trò.

      Tô Tô lại khẽ mỉm cười với Minh Dạ, giây kế tiếp, cước đạp vào giữa nhóm tráng hán (những người đàn ông cường tráng).

      Năng lực Minh Dạ như thế nào?

      vốn là tới bảo vệ Tô Tô, chỉ ngờ phương thức ra lại sân đặc biệt như vậy, vốn còn muốn lưu lại ấn tượng tốt cho chị dâu tương lai, toàn bộ bị phá vỡ rồi.

      Đối phó với những thứ lâu la này hoàn toàn dễ dàng như uống nước, giải quyết bọn họ chính là chuyện nhất quyền nhất cước.

      Tô Tô nhìn quyền cước Minh Dạ lưu loát, ánh mắt hơi sáng lên, khóe miệng nở nụ cười hứng thú.

      Đợi đến lúc đất đều là tiếng kêu rên, Tô Tô mới nghênh ngang tiêu sái đưa mặt ra dưới ánh mặt trời, "Hừ, biết lão nương lợi hại chưa!"

      Tư thế này, lời này, hiển nhiên mượn oai khinh người, là cáo mượn oai hùm.

      Tô Tô đến gần bên người Minh Dạ, miệng động, lại có thanh rất truyền ra, "Tiểu Mặc liền nhờ cậu, tôi trước."

      cho Minh Dạ thời gian phản ứng, Tô Tô đến chỗ đỗ máy xe nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

      "Cái gì! Thất bại? Chút chuyện cũng làm xong! Con chó đáng chết!" tay Lộ Ti chống nạnh, tay cầm ống , khí thế hung hăng gầm thét với bên kia ống .

      " ta giống như người đàn bà chanh chua? Người nhát gan? Còn ỷ thế hiếp người? Tốt! Lập tức ghi lại rồi gửi cho tôi. Đáp ứng cầu ban đầu của , đồng tiền cũng thiếu . ."

      Bốp! Hung hăng đặt ống điện thoại bàn.

      "Ha ha, xem ra cũng chỉ là hơn kém mà thôi!"

      Lộ Ti chống cằm, suy tư rất lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm quay số của Quân Lâm.

      Reng. . . reng. . . reng. . .

      "Chuyện gì, thẳng." Quân Lâm chút để ý kiên nhẫn của mình bị nghe được.

      "Ô kìa, Lâm, người ta rất nhớ mà! Chẳng lẽ nhớ người ta chút nào sao?" Đối với thái độ của Quân Lâm, Lộ Ti chút để ý, chính là thích cảm giác vừa lãnh vừa khốc như vậy.

      " có việc gì tôi cúp đây." cũng rãnh nghe người phụ nữ ngu ngốc này làm nũng, lúc này còn bằng tưởng tượng cảnh tượng lần sau gặp mặt Tô Tô hoặc là trêu chọc Tiểu Hoa cũng được.

      "Đừng! Lâm, đừng đối với người ta như vậy, người ta là đặc biệt đến gặp , kết quả cả ngày cũng khó gặp mặt được lần, người ta rất nhớ mà!"

      Tút tút, tút tút.

      Cúp sao?

      Sắc mặt Lộ Ti hơi xanh xao, ngừng tự nhủ, nhất định là xấu hổ, đúng, là xấu hổ.

      Lại quay số, lần này ngược lại thẳng vào vấn đề, "Người ta muốn par¬ty."

      Đầu bên kia điện thoại trầm mặc rất lâu, "Lão đại , tùy ."

      "Kỳ Ngạo? Tại sao lại là ! đáng chết, điện thoại của tôi mà cũng dám nhận. . ."

      Bốp! Kỳ Ngạo cũng hung hăng đặt ống xuống.

      "Lão đại, lần sau công chúa nhõng nhẽo này điện thoại, đánh chết tôi... tôi cũng nhận."

      Haiz! Quân Lâm thở dài, muốn giải quyết phiền toái duy nhất này, nhưng mà dù gì danh nghĩa cũng là em của mình, cứ cố tình làm người ta chán ghét như vậy, chuyện này vô cùng khó khăn.

      Nếu liều lĩnh diệt , đến người khác, mẹ nhất định đau lòng khổ sở. Nhưng mà nếu dám thương tổn Tô Tô, nhất định bất chấp tất cả cũng phải giết !

      Gần tối, Quân Lâm nửa nằm ở ghế dựa, rất nhàn nhã.

      "Lão đại, Tô Tô ấy. . . Chị dâu ấy, hôm nay dường như ấy biết những người kia là đến vì ấy, nhưng mà. . ." Dưới ánh nhìn chằm chằm của Quân Lâm, Minh Dạ lập tức ngậm miệng.

      "Nhưng mà cái gì, cần ấp a ấp úng." Giống như nghĩ đến điều gì đó, Quân Lâm ngồi dậy, mắt tỏa ra khí lạnh, " ấy bị thương?"

      Thấy lão đại như vậy, làm sao Minh Dạ còn dám do dự, " có, có, chỉ là giống như ấy đột nhiên thay đổi vậy, cái đó. . ." Gãi gãi đầu, biết phải hình dung như thế nào, rốt cuộc phải như thế nào đây.

      "Hung hãn, đúng, chính là hung hãn!" Minh Dạ đột nhiên vỗ đùi, nghĩ tới từ này.

      Quân Lâm lập tức lười biếng nằm trở lại, phải Tô Tô bị thương tổn là tốt rồi, "A..."

      "Lão đại, bất ngờ chút nào sao?" Minh Dạ có chút ngạc nhiên, làm sao lão đại lại có dáng vẻ chút cũng thèm để ý.

      "Có gì phải bất ngờ, ấy như thế nào đều vẫn là Tô Tô."

      Quân Lâm đặt Tiểu Hoa vào trong tay, xuyên thấu qua cơ thể nho của nó, nhìn thấy bóng dáng người khác.

      Đinh ~ tiếng máy vi tính vang lên, "Ngài có thư điện tử mới."

      Quân Lâm nhìn bộ dạng gian xảo của Tô Tô ảnh, vuốt cằm câu, " là nhìn thế nào cũng đáng ."

      Minh Dạ và Kỳ Ngạo liếc mắt nhìn nhau, im lặng, người tình trong mắt chỉ ra gỉ mắt, đúng là có thể ra Tây Thi.

      Xem ảnh xong, đột nhiên Quân Lâm nghĩ đến vấn đề, nếu người khác cũng thấy bộ dạng đáng như vậy của Tô Tô, cũng xông vào làm thế nào? Có nhiều ruồi bọ, cũng cực kỳ phiền.

      "Lập tức liên lạc với người phụ trách khu vực này của tập đoàn Quân thị, gọi cậu ta về tổng bộ. Nơi này, tôi muốn toàn quyền tiếp nhận."

      Tập đoàn Quân thị ở khu vực châu Á, người phụ trách Mã Đào hết sức lo sợ tiếp đãi khách quý đột nhiên đến.

      "Đại tiểu thư, biết ngài tới nơi này, cũng có chuẩn bị gì, là có chút chậm trễ."

      "Tôi muốn lời vô ích với , nghe đây, tạo áp lực với Tô thị, để cho bọn họ khai trừ chủ quản phòng kế hoạch, thông báo với nghiệp giới, tôi muốn khiến cho ta tìm được công việc mới!" Lộ Ti vừa thổi móng tay dài đỏ rực đính kim cương của mình, vừa hung hăng .

      "Chuyện này, chúng ta và Tô thị cũng có quan hệ hợp tác, hơn nữa, đột nhiên nhúng tay vào chuyện của công ty Tô thị, dường như, , có chút tốt lắm." Thấy sắc mặt Lộ Ti lập tức thay đổi, Mã Đào có chút do dự, lập tức đổi giọng, "Tôi phải hỏi quản lý Minh chút."

      "Hừ!" Lộ Ti vỗ lên bàn, chỉ vào mũi Mã Đào mở miệng mắng, " ăn phân sao? Quân thị nuôi người như có ích lợi gì? Việc như vậy cũng làm chủ được! . . ."

      Mã Đào bị chửi sửng sốt chút, cúi đầu, vươn tay ra lau mồ hôi, quả nhiên vị đại tiểu thư này khó phục vụ như trong truyền thuyết.

      may là lúc này có điện thoại của Kỳ Ngạo giải cứu .

      ". . ."

      "Được, cám ơn chủ quản!" Trong lòng Mã Đào quả biết ơn Kỳ Ngạo đến ức chế được, vốn là chuyện khó có thể tiếp nhận, lần này quả là bắt được cây cỏ cứu mạng.

      Chống lại con ngươi nghi ngờ của Lộ Ti, cơ thể Mã Đào khom xuống, "Đại tiểu thư, tôi mới vừa bị tổng bộ gọi về, chuyện ở đây còn do tôi phụ trách, cho nên, đối với cầu của đại tiểu thư, Mã mỗ lực bất tòng tâm."

      "!" Móng tay dài của Lộ Ti cũng chỉ đến mức chóp mũi Mã Đào có mồ hôi hột, mồ hôi hột theo móng tay chảy đến đầu ngón tay, Lộ Ti chán ghét vung ra, móng tay sắc bén xước qua lỗ mũi Mã Đào nhưng cũng quan tâm, "Tốt!" Thấy chuyện thành, Lộ Ti đạp giày cao gót, thở phì phò đạp cửa rời .

      Để lại Mã Đào đứng nguyên chỗ thở dài với vết thương mới có phía chóp mũi của mình.

      Rốt cuộc Giang Minh vẫn nhận được thông báo Ngải Lâm ly hôn, đó là hai tờ giấy thỏa thuận li hôn ký xong, có để lại bất kỳ con đường vãn hồi nào cho cuộc hôn nhân của bọn họ.

      Lúc này Ngải Lâm vùi ở trong ngực Giang Hồng triền miên nghỉ.

      Mặc dù trong miệng Giang Hồng từ đầu đến cuối đều kêu tên Tô Tô, nhưng người bên cạnh , tại tại ( ) là Ngải Lâm !

      ngày nào đó, khiến cho Tô Tô vĩnh viễn biến mất ở trong lòng của , ngày đó xa!

      24, Thần mặc quần áo.

      "Cho dù , cũng nhất định phải có được Tô Tô!" Giang Hồng vừa ôm Ngải Lâm vừa ra những lời vô sỉ như vậy.

      Đáng sợ nhất chính là, vẻ mặt Ngải Lâm hề bất mãn chút nào, chẳng qua vẫn chưa thỏa mãn vẽ vòng tròn ở ngực Giang Hồng. Cho đến khi Giang Hồng nhịn được nữa đè ở dưới thân, Ngải Lâm mới thở gấp mở miệng, "Yên tâm , Hồng, chỉ cần muốn, cho dù em phải trả giá như thế nào, em cũng giúp đạt được!"

      Chỉ cần làm cho chiếm được Tô Tô, nhớ mãi quên con tiện nhân kia! Đàn ông luôn hèn hạ như vậy! chiếm được mới là tốt nhất.

      Giang Hồng dừng lại, nheo mắt lại, hơi cười tà, " chứ?"

      Đôi tay mềm mại của Ngải Lâm đánh vào ngực Giang Hồng, "Đáng ghét, đừng có ngừng! Có lúc nào người ta lừa gạt đâu! A. . ."

      Giang Hồng đột nhiên tăng nhanh tốc độ, làm cho Ngải Lâm ngừng lên tiếng cầu xin tha thứ.

      Giang Hồng thổi khí bên tai Ngải Lâm, "Phải nhớ lời hôm nay của em."

      Đêm khuya, bóng dáng màu đen quỷ dị ra khỏi nhà, trực tiếp về phía căn biệt thự, đứng bên ngoài lan can như do dự chút, lại đột nhiên hạ quyết tâm, leo vào trong, trong phút chốc biến mất.

      Đây là căn biệt thự đẹp nhất khu vực này, chỉ có vài người ở, đột nhiên nghĩ đến người đàn ông gặp mặt vào ngày đó hẳn phải là con Vịt! hề giống con Vịt, cuộc sống còn xa xỉ hơn lão tổng của những công ty thị trường, Tô Tô vừa nghĩ vừa nhanh nhẹn vào phòng ngủ chính.

      Đây là lần thứ ba đến nơi này, lần thứ hai đến đây trong lòng chỉ nghĩ đến Tiểu Hoa nhưng cũng có chút lo sợ, mới vừa nghĩ đến đây dưới chân liền lảo đảo cái.

      Im lặng nhìn sang, được rồi, xem như chuyện này là để trừng phạt mới vừa rồi tập trung, thừa nhận khi đó trong lòng lo nghĩ về con Vịt kia.

      Minh Dạ và Kỳ Ngạo cũng cảnh giác thức dậy, nhưng nhìn thấy bóng dáng người đến liền lui trở về.

      Khi hơi thở kèm theo mùi thuốc nhàn nhạt của Tô Tô tiến vào, nhịp tim Quân Lâm khống chế được tăng nhanh, chỉ sợ hù dọa bóng dáng xinh đẹp này mất, vẫn thành thành nằm ở giường.

      Nhưng mà, có làm chuyện —— duỗi chân dài, đá văng chăn ra.

      Tô Tô vừa tiến vào liền nhìn thấy Quân Lâm trần trụi nằm ở giường, người chỗ bị che đậy cũng có, cơ thể hoàn mỹ đắm chìm trong ánh trăng dịu dàng, có chút giống thần linh rơi xuống trần gian.

      Tại sao người đàn ông này lại có thể ngủ lõa thể, tính chuyện này, tại sao còn đắp chăn! Trong nháy mắt hơi thở ổn định trở nên rối loạn.

      Mặt hơi nóng ran, bước đến bên giường cũng có chút khó khăn.

      Trong nháy mắt đó Quân Lâm cảm nhận được hơi thở rối loạn của càng ngày càng gần, khóe miệng nhịn được nhếch lên thành vòng cung.

      Giường hơi lún xuống, Tô Tô ngồi xuống bên cạnh Quân Lâm, tay thử thăm dò sờ gò má của .

      Hôm nay gặp phải chuyện kia, dám khẳng định có liên quan đến con Vịt này, làm sao những tên côn đồ kia có thể vô duyên vô cớ tìm đến , chừng là khách hàng nào đó của , nhìn thấy vừa mắt, cho nên tìm người đối phó . Hừ, con Vịt này là trêu hoa ghẹo nguyệt!

      muốn mù quáng tìm manh mối, cho nên chút do dự, quyết định tự mình đến hỏi chút, khách hàng nào của có thể làm ra chuyện như vậy, phải phòng bị cẩn thận.

      Nhưng mà, tại sao, nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của người đàn ông này, lại có thể có chút nhẫn tâm gọi thức dậy?

      Thôi, cuộc sống cũng thiếu chút thú vị, cùng những người nhàm chán kia vui đùa chút cũng được, đứng dậy định rời .

      Làm sao Quân Lâm có thể cho phép "Thức ăn ngon" đưa đến cửa chạy ngay trước mắt như vậy, mặc dù vẫn chưa mở mắt.

      Cánh tay dài duỗi cái, Tô Tô né sang bên cạnh theo quán tính, vừa đúng lúc ngã vào trong khuỷu tay của Quân Lâm, nhìn dáng dấp ngược lại có chút giống ôm ấp thương.

      Ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt đen chứa ý cười, hai mắt sáng lên.

      " giả bộ ngủ?"

      " sai!"

      " cố ý?"

      "Cũng có thể như vậy."

      " có mục đích gì?"

      "Đoán thử xem." Vừa vừa siết chặt cánh tay, kéo Tô Tô dán chặt vào trong lồng ngực của mình.

      " lưu manh!" Đây là thẹn quá hóa giận trong truyền thuyết sao?

      "Đây là gian phòng của , tiểu thư Tô Tô thân mến."

      "Chậc. . . Tôi. . . Tôi lạc đường!" Tô Tô ưỡn ngực, đúng lý hợp tình gầm .

      " chính là người dẫn đường trời cao phái đến giải cứu dê con bị lạc đường." Quân Lâm rất trôi chảy.

      Tô Tô cắn răng, "Người dẫn đường đều mặc quần áo sao!"

      "Thần người trần, cho nên đối đãi hết sức chân thành, em từng thấy thần mặc quần áo ngủ sao?" Quân Lâm nhân cơ hội cúi đầu hôn cái lên trán Tô Tô.

      ". . . từng thấy thần ngủ." Tôi chỉ từng thấy con Vịt ngủ. . .

      " thấy, ."

      "Ai?" Tô Tô hề nhận ra rằng suy nghĩ của mình bị Quân Lâm mang ra vặn hỏi ngược lại.

      " nữ thần, mặc quần áo, dù sao lần trước lúc ngủ chung với cũng có mặc quần áo, hơn nữa cảm giác cũng tệ lắm." Vừa vừa lấy tay nhéo nhéo ngực Tô Tô, hình như đầy đặn hơn lần trước chút.

      ". . ." Cố ý, nhất định là cố ý, "Vô sỉ!"

      "Răng rất trắng, hơn nữa chiếc cũng thiếu, tin em hãy nhìn xem." Quân Lâm vừa vừa chu môi để cho Tô Tô "Nhìn xem".

      Tô Tô vẫn nhìn, ". . ." há miệng làm sao tôi có thể thấy, thể ra những lời phía sau, bởi vì đôi môi đào mới vừa mở ra bị ngăn chặn.

      Công thành đoạt đất, trằn trọc, lúc Tô Tô hít thở thông, Quân Lâm mới thỏa mãn buông ra, nhìn người nào đó thở ra hít vào từng hơi từng hơi, cười cong mày kiếm.

      " ra thần mặc quần áo ngủ là quyết định đúng đắn, em cũng có thể thử chút." Vừa vừa ưỡn hạ thân.

      "Thần mặc quần áo ngủ. . . Hừ, phải tôi đến để thảo luận thần mặc quần áo ngủ với ." Thần sao, mặc quần áo sao, liên quan gì đến , đến đây làm gì?

      "Tôi đến đây làm gì?" Nghĩ như vậy lời này liền bật thốt lên, sau đó Tô Tô hung hăng khinh bỉ chính mình.

      Quân Lâm bật cười, bộ dạng này của , vô cùng đáng .

      " còn cười!" Người đàn ông này, nếu phải luôn cắt đứt suy nghĩ của , làm sao có thể quên?

      "Quên thôi." Quân Lâm cưng chìu nhéo cái mũi của người trong ngực, làm cho Tô Tô nhíu mày kháng nghị.

      "Như vậy sao được? Tôi phải suy nghĩ cẩn thận." Con Vịt này, luôn như vậy!

      Quân Lâm ôm chặt Tô Tô vào trong ngực, "Em muốn nghĩ, cùng em."

      Tô Tô có chút hoảng hốt, sau đó lại cảm thấy ngọt ngào, có người sẵn lòng ở bên cạnh, cũng tốt.

      "Hình như tôi có hơi thích rồi." để ý đến thân phận, Tô Tô nghênh đón, tròng mắt đen gắt gao nhìn chằm chằm của Quân Lâm.

      "Chỉ là có hơi thích thôi sao?" Vẻ mặt của Quân Lâm có chút bi thương, ra trong lòng vui mừng biết bao nhiêu.

      "Có lẽ phải, có lẽ. . ." Là muốn lần sau cần dùng tiền bạc.

      cho cơ hội để , ngay sau đó thiên toàn địa chuyển (trời xoay đất chuyển), Tô Tô bị cánh tay có lực của Quân Lâm ôm người , hơi cúi người chính là lồng ngực trần trụi của .

      Ấm áp, làm cho người ta an tâm.

      Tô Tô nhìn quai hàm khêu gợi của đến mất hồn, bất tri bất giác, cứ như vậy ngủ mất.

      Cho đến khi tiếng hít thở ổn định truyền đến, Quân Lâm hưởng thụ giờ phút ấm áp này mới phát , người phụ nữ này lại có thể ngủ thiếp như vậy!

      Trán nhíu chặt lại, nhưng vẫn nhẫn tâm đánh thức ngủ say, nhìn gương mặt Tô Tô chút phòng bị ngủ trong ngực mình, khóe mắt đuôi mày cũng từ từ thả lỏng.

      Làm chiếc nệm thịt người, cơ thể tê dại, đáy lòng lại mềm mại tan ra giống như kẹo ngọt.

      Cảm xúc chân như vậy, để cho chịu đựng, cho dù phải chịu đau đớn cũng dám di chuyển, chỉ sợ cẩn thận liền đánh thức tinh linh xâm nhập vào trong máu thịt .

      25, Bao nuôi.

      Cả đêm cho đến khi trời sáng, Tô Tô duỗi lưng, từ lúc nào giường của lại mềm mại và thoải mái như vậy, vô ý thức cọ xát bên dưới, khiến cho Quân Lâm kêu rên và cơ thể có phản ứng mãnh liệt.

      "Là do em tự tìm!" Quân Lâm nặng nề thở gấp thấp giọng nỉ non, chuẩn bị hành động.

      Tiếng hít thở nặng nề, làm cho Tô Tô mở đôi mắt lim dim buồn ngủ ra, vừa mở mắt trước mặt chính là Đào trong mộng, cho rằng vẫn còn ở trong mộng, môi đào chút do dự liền phủ lên.

      thanh hô hấp gọi ý thức vào cõi thần tiên của Tô Tô về, còn chưa kịp rời khỏi trường phạm tội, trận choáng váng, người ở dưới thân Quân Lâm.

      "Chờ chút!" Thời khắc mấu chốt, Tô Tô vội vàng thắng xe.

      Nhìn ánh mắt uất ức của Quân Lâm, Tô Tô có chút ngượng ngùng, thể làm gì khác hơn là lấy cái cớ có sức thuyết phục, "Tôi mang tiền."

      "Phục vụ miễn phí." Quân Lâm cũng hài hước trả lời câu, động tác tay vẫn ngừng.

      Tô Tô lại càng thêm chắc chắn thân phận của người đàn ông này, mặt đỏ lên, lúng túng , thanh giống như muỗi kêu, "Tôi. . . Tới cái kia."

      Quân Lâm nhất thời hóa đá, dở khóc dở cười.

      "Trước tiên đừng nhúc nhích." Tô Tô cẩn thận di chuyển qua bên, tự nhảy lên, chạy vào phòng tắm.

      Tiếng nước chảy ào ào.

      Quân Lâm thầm tìm bộ quần áo mặc vào nhanh, trước ánh mắt kinh ngạc của Tô Tô vội vàng ra ngoài.

      lâu sau, Quân Lâm trở lại, mặt còn có chút ửng hồng chưa biến mất, trong tay là túi nhựa màu đen, bên trong phình lên biết là cái gì.

      nhàng đặt túi ở đầu giường, Quân Lâm cúi người khẽ hôn trán Tô Tô, "Em xem chút, có thể cần, dặn dò làm điểm tâm."

      Vừa mở túi ra Tô Tô liền ngây ngẩn cả người, thề, từ đến lớn, chưa từng có cảm giác cảm động đến muốn khóc như hiên tại, ngay cả kiện lãng mạn lần trước cũng có khiến cho cảm động như thế này.

      bao băng vệ sinh lẳng lặng nằm trong túi đen, còn có hộp quần lót nữ, hai bộ áo ngủ nữ mềm mại rộng rãi.

      lại có thể tự mình mua những vật như vậy, có chút do dự, cũng có mượn tay người khác, sợ rằng bất kỳ người phụ nữ nào cũng đều cảm động đối với quan tâm như vậy. Dù đối phương có là con Vịt.

      Khi Quân Lâm bưng điểm tâm tiến vào, cảm động hóa thành tình mờ nhạt lan tràn trong lòng, xua được, Tô Tô đỏ mặt, ánh mắt có chút lóe sáng, dám nhìn vào ánh mắt của Quân Lâm. Chỉ sợ về sau hãm vào mà thể tự thoát ra được, trong lòng ngừng lẩm nhẩm, tình là đồ bỏ , tình là trò chơi gạt người.

      Quân Lâm chưa bao giờ muốn đút người ăn cái gì như vậy, nhưng mà nếu như người này là Tô Tô mà , nguyện ý100%. Cắt trứng chiên ra, miếng lại miếng rồi dùng thìa bạc đút tới khóe miệng Tô Tô.

      "Tôi chỉ là tới cái kia, cũng phải là sinh bệnh nặng, đâu cần như vậy." Tô Tô cáu giận mở miệng, trong lời có ý làm nũng mà chính cũng phát .

      " nghe lúc phụ nữ tới cái kia, cho dù là cơ thể hay là trong lòng đều rất yếu ớt, cần được đối đãi tốt. là người đàn ông em, tự nhiên càng quan tâm đến chuyện của em."

      "Ai là người đàn ông tôi? Người nào thừa nhận?" Tô Tô muốn trêu chọc .

      " cần bất kì ai thừa nhận, tình là chuyện giữa hai người, nhưng mà phần cũng phụ thuộc vào bản thân , có thể làm chủ!" Lúc Quân Lâm bá đạo, luôn mang theo khí phách của Quân Vương, từ trong lòng lộ ra cao quý tài năng che giấu được.

      "Ha ha." Tô Tô bật cười, xem ra tình của rất đặc biệt, nhưng mà rất hoài nghi, có con Vịt như vậy sao? Giả nhưng vẫn giống như .

      "Tôi muốn tin tưởng cái gọi là tình , nhưng mà tôi lại tin tưởng vào duyên phận, duyên phận đến, tự nhiên tôi cũng tránh khỏi. Mặc kệ đối phương có thân phận gì." Cho dù là người hành nghề bị khinh bỉ cũng sao, chỉ cần về sau hoàn lương là tốt rồi, cũng tin thể bảo vệ tốt người đàn ông của mình?

      " chứ?" Lông mày Quân Lâm nhướng lên, thân phận của là vinh dự cũng là gông cùm xiềng xiếc, nếu quan tâm đến thân phận của mình, vậy còn cố kỵ gì.

      "Tôi hoàn mỹ, tôi rất hay thay đổi, tôi rất bình thường, có lúc còn rất máu tanh, những chuyện này đều quan tâm sao?" Tô Tô chăm chú nhìn chằm chằm ánh mắt của Quân Lâm, chỉ sợ thấy chút ánh sáng lóe lên, muốn hết những vấn đề có thể gặp phải cho nghe, dù sao có thể chưa bao giờ tiếp xúc với hắc đạo, mặc dù nghe nghề này cũng rất đen tối, nhưng có lẽ là nhờ vào bề ngoài tuấn mới có tất cả cũng chừng, dù sao phải tất cả thành công đều cần phải trải qua lăn lộ.

      "Em quan tâm thân phận của , tự nhiên cũng để ý bí mật của em."

      "Nhưng mà về sau được tiếp những khách hàng khác nữa." Tô Tô nghiêm trang , dùng nguyên tắc làm người của áp dụng vào con Vịt cũng tốt lắm.

      "À?" Quân Lâm có chút phản ứng kịp, cái quái gì, tiếp khách? phải nghĩ là cái dạng kia chứ!

      Thấy Quân Lâm có chút do dự, Tô Tô vội vàng mở miệng, "Yên tâm , tôi có thể nuôi , để cho người khác khi dễ ."

      Quân Lâm có chút nhức đầu, nuôi ? Cái này có phải chính là "tiểu bạch kiểm" trong truyền thuyết hay , người đàn ông bị bao nuôi? Rốt cuộc có nên giải thích hay ? Thôi, thân phận con Vịt này còn có thể tiếp nhận, những thứ khác càng thêm thành vấn đề. Nhưng mà có ít chuyện vẫn liên quan đến cuộc sống hạnh phúc trong tương lai của , hay là nên giải thích chút.

      "Em là khách đầu tiên tiếp, !" Quân Lâm giống như là có chút nóng nảy, hoặc là sợ Tô Tô tin, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tô Tô, nháy mắt cũng dám nháy.

      Tô Tô toét miệng, nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, vậy, 1000 đồng, có phải hơi ít rồi hay ? Lần đầu tiên, nên cho nhiều chút! Haizz, nghi ngờ lời của người đàn ông này, bởi vì lúc chuyện hơi thở quá mức ổn định, nhưng mà nếu như vậy, người tìm gây phiền toái phải là khách hàng của sao? Vậy là ai? Hay là bởi vì lấy được đêm đầu tiên, khiến cho có bóng ma trong lòng nên chịu tiếp những khách khác, sau đó người bồi dưỡng nổi giận nên muốn giết mình?

      đúng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

      "Nhưng?"

      Thấy Tô Tô nhíu mày, Quân Lâm cũng kinh ngạc, "Em tin?" Đó là lần đầu tiên tiếp khách mà! bảo đảm, đời này cũng tiếp thêm vị khách nào nữa. . . Im lặng hỏi ông trời, tại sao lại xem mình là con Vịt cơ chứ? Chỗ nào giống nhỉ? Điểm nào cũng giống có được hay !

      " phải, tôi tin !" Tô Tô thấy bộ dạng uất ức đáng thương của Quân Lâm, lập tức về lập trường của mình, "Nhưng mà phòng này?" con Vịt có khách, làm sao có thể ở nơi tốt như vậy?

      Ồ! ra là phòng ốc, tin tưởng là tốt rồi, cũng gạt người, "Phòng này chỉ là ở tạm." Câu này cũng là , cho nên, tự nhiên.

      " ra là vậy." Nếu nhiều, tự nhiên cũng hỏi nhiều, huống chi còn có nhiệm vụ phải làm, "Có thể lâu sau tôi rời khỏi nơi này đoạn thời gian."

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :