Chương 9
“Thang Hằng... A!” Ô Tiểu Mạn nằm giường kinh hô lên tiếng. Bởi vì người nào đó lại nâng chân lên, cắn vào lòng bàn chân ngụm.
phản ứng theo trực giác nắm cái gối đập vào hung thủ kia, đập cho vài cái.
Thang Hằng cười rồi ngăn cản những cú đánh, vừa bò lại người , chặn lại và chế trụ hai tay .
“Mưu sát chồng hả?”
“Xuống dưới!”
Con gấu Koala đè nặng , tiếp tục gặm loạn cắn loạn người , vừa mới vận động nên toàn thân hai người đầy mồ hôi, Thang Hằng tuyệt chú ý tới mồ hôi người bạn , tiếp tục coi như viên kẹo mà gặm, chọc cho sợ hãi kêu liên tục.
“Tiểu Mạn, gả cho .” gặm đầu ngón tay của , giống như muốn dùng hàm răng để thay cái nhẫn.
“Đầu heo.”
“Gả cho đầu heo em chính là heo mẹ, sau đó giúp sinh ổ heo con.”
Ô Tiểu Mạn bị chọc cười. “Muốn sinh tự sinh.”
“ cũng muốn vậy, nhưng có cách.”
“Vậy cứ từ từ nghĩ.”
“Ai, Nhạc Vô Mỹ cũng sắp sinh đứa thứ hai.”
“Vô Mỹ là Vô Mỹ, em là em.” Hơn nữa đại gia có tố chất thần kinh nhà ấy là con , cả gia tộc cũng đợi Vô Mỹ sinh thêm vài đứa, để khai chi tán diệp.
“Hai người là bạn tốt, phải cùng tiến chứ.”
“Nếu như vậy, Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp ngay cả bạn cũng khong có, là bạn cũng thể vượt tiến độ quá mức quy định được.”
“ xin em, so phải so với người tốt, so với hai cái người nát đó làm gì?”
“Cái gì cũng được.”
“Đương nhiên.” Nếu làm sao có thể lừa .
bị áp chế, mặc cho vừa đánh vừa mắng nhưng vẫn bị gặm qua hồi, cả người Ô Tiểu Mạn tê liệt ngã xuống, rốt cục còn sức mắng . cuộn tròn người, bị Thang Hằng ôm trọng ngực, nặng nề ngủ giấc, hơn giờ sau mới tỉnh lại.
Thang Hằng đoán tỉnh, lúc này còn chưa tới nửa đêm, làm chút đồ ăn, ôm cả lẫn chăn bông tới phòng khách ăn cơm. Có chỗ ở của mình tốt ở chỗ này, cho dù hai người trần truồng chạy loạn trong nhà, làm chuyện gì cũng thuận tiện.
Vừa ăn đồ, Tiểu Mạn lại sờ lên bụng mình. Dạo này, bị nuôi béo lên ít, bụng có dấu hiệu to hơn.
Thang Hằng để ý tới hành động của , cũng vươn tay qua sờ soạng hai cái.
“Còn chưa đủ lớn.”
“Cũng đâu phải mang thai.” Chỗ này đều là mỡ.
“Mang thai mới tốt.” nhếch miệng cười. Lúc chỉ có hai người Thang đại thiếu gia chính là người hoàn toàn vô lại, trắng mắt lại cực kỳ xấu tính.
đến mang thai, Ô Tiểu Mạn trừng mắt nhìn cái.
thực tế, rất có khả năng này. Lần trước sau khi hai người lăn giường, người này mới cho biết hình như bao cao su bị hỏng, lăn cũng lăn xong rồi, tức giân cũng vô dụng, chỉ có thể tiếp nhận này. Mà sau đó Thang Hằng cầu được uống thuốc, cũng may bài xích việc mang thai, cãi nhau với .
Dựa vào suy nghĩ của , sinh đứa và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Công tác của ổn định, phúc lợi công ty tốt. Trong nhà, từ khi và em trai làm, trọng trách kinh tế cũng buông khỏi vai ba mẹ, mặc dù giàu có nhưng cũng coi như dư dả, nuôi đứa bé và giáo dục có vấn đề gì, hơn nữa và Thang Hằng có tình cảm, vì vậy cứ thuận theo tự nhiên.
“ biết có trúng thưởng , nếu có tốt rồi.” Ở đây có người rất muốn làm ba.
Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu lên từ đám đồ ăn, liếc cái, hiểu nổi vì sao người này cuồng nhiệt như vậy.
“Nếu trúng thưởng chúng ta mỗi người nửa.”
“Quỷ hả, mỗi người nửa?! Em và đứa đều là của , được !” lập tức nghe hiểu ý, này coi đứa và hôn nhân là hai việc khác nhau. “A, đúng, là và đứa đều là của em, em phải phụ trách với !”
“Phụ trách thế nào?”
“Kết hôn.” nửa nằm ghế salon, duỗi tay ra, rút tờ giấy trong tủ chén, đưa cho . “Ký tên, như vậy là phụ trách.”
Tờ giấy là giấy đăng ký kết hôn, Ô Tiểu Mạn nhìn thấy tờ giấy được nhét vào trong ngực, lập tức bật cười.
“Em cân nhắc.”
“Có gì phải suy nghĩ, chồng em là người ưu tú như vậy!” Bạn đại nhân ăn cơm, thể động tay động chân, chỉ có thể nửa nằm ghế salon, bàn chân cách lớp chăn bông đẩy cái mông , nhàng giống như mát xa giúp : “Có nhà có xe, có thân hình có khuôn mặt, thể lực lại tốt, trởi sập xuống có giúp em chống, tuyệt đối để người ta làm em bị thương cọng lông tơ.” cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ cho mình.
Ô Tiểu Mạn giương môi cười, lăng yên nghe.
gì cũng biết. thể phủ nhận, Thang Hằng là đối tượng rất tốt, chỉ điều kiện của , càng là cho lòng phụ nữ bị đổ chính là cá tính của . là người nam tính, mang theo chút bá đạo, lại có thể làm cho người ta an tâm, biết ah nhét mình dưới cánh chim che chở, tuyệt cho người khác làm mình bị thương.
lại bị thu phục, thể làm gì mà mặc ăn sạch , bị bại triệt để.
“A, đúng rồi, mấy ngày hôm trước cái người cùng văn phòng với em là Trình Vi An tới tìm ...” xong, đột nhiên nhớ tới chuyện của Trình Vi An. “Bị dọa cái, ta nên xằng bậy nữa.”
Ô Tiểu Mạn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Với lực hấp dẫn của Thang Hằng với phái nữa, phát sinh chuyện này kinh ngạc, nhưng ngờ Trình Vi An lại làm vậy.
“Khó trách mấy ngày nay ít nghe thấy tiếng ấy....”
ít nhiều cũng phát giác được lúc chuyện Trình Vi An có khuynh hướng châm chọc , nhưng lại quản được suy nghĩ của người khác với , cũng phải người thích kết bạn khắp nơi... tính tình khéo đưa đẩy. Chỉ cần công việc bình thường suy nghĩ quá nhiều, thể tưởng tượng được đối phương ở sau lưng lại làm những chuyện mờ ám này.
“Hừ hừ, thủ đoạn như thế ông đây gặp nhiều hơn, ta còn dám xằng bậy, có biện pháp làm ta khổ muốn chết.” Thang Hằng hừ hừ .
Trước kia lúc còn học sinh, có thể bày khuôn mặt thối, vui đùa, lập quy củ, ngăn cản các nữ sinh và những chuyện đâu tìm tới. Bây giờ mặc dù thể dùng những chiến thuật kia, có nghĩa là có biện pháp khác xử lý những tình huống này.
Do cá tính nên muốn giở thủ đoạn, phải là biết, làm tức giận có thể khiến đối phương phải kêu cha gọi mẹ.
“ có việc gì, mấy ngày nay em chuyện với ấy.” Chắc là Trình Vi An làm loạn nữa.”
“Nhìn xem, là người như vậy, vẫn là nên định xuống, đỡ có người tới làm loạn.”
“Em thấy xử lý rất nhàng mà.” liếc mắt nhìn , khóe môi cong cong.
“Nào có, gặp phải chuyện như thế rất phiền đấy!” lập tức kháng nghị.
“ trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy, cho dù chúng ta kết hôn phải vẫn có phụ nữ sán lại sao.”
câu của , chặn lại lời .
“Nhìn đẹp trai phải lỗi của !” chỉ có thể tức giận rống lên,
Ô Tiểu Mạn suýt nữa ho thức ăn trong miệng ra. Những lời này khỏi quá mạnh mẽ rồi, những người có thể hùng hồn như thế nhiều lắm.
“Công tác tốt cũng là do dựa vào thực lực và cố gắng của bản thân giành tới! Người khác muốn dính vào, cũng phải việc có thể khống chết, cũng từ chối hoàn toàn mà!” đầy ủy khuất.
bị những lời hùng hồn của làm cho dở khóc dở cười.
Người đàn ông này....
Gió êm sóng lặng qua tháng, ngày nào đó, hề báo động trước, tờ thông báo khiến khí trong Mỹ Xan Ẩm đột nhiên giống với lúc trước.
“Nghe , ‘Ba lê á các’ biết được báo giá của ‘Cổ Mỹ’ và ‘Thạch Ốc’ dưới trướng chúng ta với cửa hàng buồn bán, quan hệ của công ty bên kia khá tốt với chúng ta, vụng trộm thông báo, bây giờ bên điều tra.” Thám tử Phương Tĩnh Văn tin tức linh thông dò thăm, gấp gáp trở về thông báo.
“Hẳn nào...” Tiếp xúc với những lời liệu này, ngoại trừ nhóm người phòng kế toán tài chính, các ở bộ phận hành chính vì phải chỉnh lý báo biểu, cũng là mục tiêu thanh tra. Bởi vì phải người cố định xử lý nhãn hiệu mà là thay phiên nhau, cho nên bây giờ tất cả văn bản và tư liệu máy tính đều bị mang , điều tra làm ai là người tung tài liệu ra ngoài.
Bây giờ tất cả đều là người có khả năng bị đạn lạc đánh trúng, tất cả đều đè nén chờ đợi.
Cho dù phải mình làm, cũng sợ bị hiểu lầm, trong quá khứ bị ngộ sát như vậy rất nhiều, chứng mình phải cứ thẳng ngồi thẳng, thẳng thắn vô tư là vô , nhóm người đều rất lo lắng.
“Chúng ta ở đây lo lắng cũng vô dụng, vẫn nên bắt tay làm tốt công việc .” Chuyện này xảy ra, Ô Tiểu Mạn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng tin tưởng mọi người đều trong sạch, vì vậy cổ vũ mọi người đừng nghĩ quá nhiều.
Nhưng mà ngờ, vẫn bị đạn lạc ảnh hưởng tới.
Hai ngày sau, Ô Tiểu Mạn bị quản lý gọi vào văn phòng.
Hai ngày nay công ty ngừng có người bị hỏi thăm, bởi vậy cũng nghĩ quá nhiều, nghe quản lý tìm mình qua.
“Quản lý, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì?” vào văn phòng, theo chỉ thị đóng cửa lại.
Giám đốc Trần thấy tiến vào, bỏ tài liệu xuống bên cạnh.
“Tiểu Mạn, ngồi bên này.” Giám đốc Trần đối với nhân viên ở dưới đều rất tốt, gần như tất cả nhân viên đều gọi tên. Ông ngoắc tay với , ý bảo ngồi xuống.
“Dạ.” Ô Tiểu Mạn theo lời ngồi xuống.
“Tôi muốn hỏi , chuyện này có ý kiện gì ?”
Ô Tiểu Mạn ngẩn người, đương nhiên hiểu giám đốc Trần chỉ chuyện huyên náo trong công ty, nhưng hiểu sao giám đốc Trần lại hỏi như vậy.
“Tôi có ý kiến gì.” Mặc dù mỗi ngày đều sửa lại báo biểu, nhưng chỉnh lại cũng chỉ là hai nơi xảy ra vấn đề này. Dưới trướng Mỹ Xan Ẩm có bốn nhãn hiệu lớn, gần đây đẩy mạnh nhãn heiuej thứ năm. Toàn bộ chi nhánh gần năm mươi, mỗi này tư liệu truyền về sửa sang cũng đủ làm người ta đầu óc choáng váng rồi, còn có ý kiến gì?”
“ ở Mỹ Xan Ẩm cũng coi như là nhân viên lâu năm rồi, tôi biết là người chân thành, trong tay tôi có tài liệu, chủ nhiệm bộ phận nghiên cứu phát triển cũng từng đề cập với tôi, là người có ý kiến nhiều nhất về nguyên liệu nấu ăn của công ty...” Ngoại trừ những người cuồng thức ăn ở bộ phận nghiên cứu phát triển Tiểu Mạn là người duy nhất, gần như là nhân viên duy nhất nếm qua và cho ý kiến về tất cả nguyên liệu nấu ăn trong công ty.
Những điều này phải là công ty cưỡng chế cầu nhưng vẫn luôn yên lặng làm, riêng điều này cũng đủ làm người ta đối với nhân viên này tốt hơn vài phần, mà ông cũng rất thích yên tĩnh biết làm việc này.
“Chuyện này hẳn là cũng biết, tư liệu bị tung ra ngoài, qua tay bốn người bộ phân hành chính, có ai xử lý qua hết tư liệu hoàn chỉnh, căn bản có vấn đề gì.” Ông vài câu đánh động, rốt cuộc tiến vào chủ đề.
“Nhưng mà có người cho tôi biết, từng thấy và người quen biết chuyện ăn cơm bên ngoài, trò chuyện cổ phiếu của công ty và những chuyện khác...”
tình cảm, ông nguyện ý tin tưởng nhân viên cấp dưới của mình, nhưng thế khó liệu, bởi vậy trong lời của ông cũng mang theo chút ý khuyên bảo, ám chỉ nếu có gì khó khăn ra, chừng ông có thể giúp chút việc.
“Cái này...” Ô Tiểu Mạn lộ vẻ mặt khó xử. “Quản lí, tôi có thể cho ông biết hôm đó chúng tôi những gì, nhưng người bạn của tôi mới sinh xong, còn trong thời gian ở cữ, có lẽ tiện ra ngoài.
Dứt lời, kể qua những nội dung ngày đó mình và Nhạc Vô Mỹ chuyện.
Sau khi nghe xong, giám đốc Trần có chút nhức đầu. Tiểu Mạn những lời này có vấn đề gì, lúc ăn uống bọn họ cũng thường lén trò chuyện về quan sát của mình với nghề nghiệp. Nhưng vấn đề nhạy cảm như vậy, rất dễ bị người khác hiểu lầm.
“ thể mời bạn tới công ty chuyến sao?”
“Chắc là có cách nào.” cười khổ lắc đầu. Đừng là ngại, ăn cơm trưa mà cũng khiến Vô Mỹ bị hiểu lầm, riêng , Hoàng đế nhà ấy cũng dễ thương lượng, Vô Mỹ vừa sinh được tuần, lúc này ai có thể tới quấy rầy.
“Vậy điện thoại sao? Cấp ít nhất điện thoại kiểm chứng...” Giám đốc Trần tiếp tục hỏi.
“Trước tiên tôi thử liên lạc cùng bạn xem sao? Chuyện hiểu lầm này tôi sợ dọa ấy, xấu hổ với ấy, tôi cũng thể tùy tiện đưa điện thoại của ấy cho người khác.” tỉnh táo .
“Ừ... Vậy trước hết thông báo cho bạn của , nếu như ấy có thể tự đến là tốt nhất, nếu thể tới, ít nhất cũng gọi điện thoại.”
“Được.”
“ cứ về công tác. Tôi báo chuyện này lên đây, mấy ngày nữa có thể còn tìm .”
“Vâng.” Ô Tiểu Mạn tâm loạn như ma rời khỏi văn phòng.
Sau khi liên lạc với Nhạc Vô Mỹ, gửi số điện thoại của bạn tốt cho cấp trê,
Lần sau bị gọi lên hỏi, còn là giám đốc Trần, mà là giống như hội thẩm, ngoại trừ giám đốc Trần, còn có pháp vụ của ngành luật , cùng với những cán bộ cấp cao hơn.
Mặc dù bị định tội, nhưng cảm giác bị người khác nghi ngờ cũng hay.
Khi chuyện còn chưa điều tra ra manh môi, biết sao lại truyền ra, công ty có người bắt đầu thuật lại là, chính Ô Tiểu Mạn của bộ phận hành chính bán đứng cơ mật của công ty, nhân lúc cơm trưa mỗi ngày, ở bên ngoài gặp mặt cùng những nhân viên của công ty khác, vụng trộm bán tư liệu cho những công ty khác.
Trong thời gian ngắn, trong tổng công ty lưu truyền câu chuyện này, ít người chỉ trỏ với .
Lớn tới bằng này, lần đầu Ô Tiểu Mạn cảm nhận được áp lực lớn như thế, từ trước đến nay luôn lạnh nhạt mà cũng bị việc này khiến cho vài ngày ăn ngủ ngon, mới tuần mà người gầy vòng.
thời gian Thang Hằng tới Mỹ Xan Ẩm, từ đầu bạn bị làm sao, hỏi cũng đáp, đành lén thăm dò. Khi biết được chuyện gì xảy ra, cả người phát giận.
“Mẹ nó, nhất định là Trình Vi An!”
Sau khi hiểu tình huống, ép hỏi được vài chi tiết từ trong miệng bạn , biết ngày và Nhạc Vô Mỹ gặp nhau ăn cơm chỉ gặp Trình Vi An và Triệu Tuấn Dũng, với biểu của Trình Vi An, chắc chắn.
Ô Tiểu Mạn chỉ có thể cười khổ.
Đó cũng chỉ là suy đoán, khó mà được, tại chỉ hy vọng mau chóng tra ra manh mối, trả lại trong sạch cho .
“Gọi Vô Mỹ giải thích!” Người trong cuộc kia chết ở đâu rồi!
“Em có cho công ty điện thoại của Vô Mỹ. Vô Mỹ còn ở cữ, thể gọi ấy ra ngoài được.” Theo truyền thống, sản phũ ở cữ cấm ra ngoài, sao có thể vì chuyện hiểu lầm này mà gọi Vô Mỹ ra ngoài. Nếu bởi vậy hại thân thể ấy xảy ra vấn đề gì, phải xin lỗi đơn giản như vậy.
Huống chi, dựa vào tư cách, địa vị và Hoàng đế nhà Vô Mỹ chính là siêu cấp chú trọng, chắc chắn thể loạn được.
“X, cái công ty nát! Đừng làm nữa, công ty của tùy thời đều thiếu chức, đến chỗ , phúc lợi kém hơn Mỹ Xan Ẩm, có chồng bảo vệ em!” Thang Hằng tức thô tục.
Ô Tiểu Mạn lắc đầu. Gặp chuyện trốn tránh phải là phong cách của , hơn nữa chuyện còn chưa tra ra manh mối, trả lại trong sạch của , cái gì cũng rời vào lúc này.
Thang Hằng tính tình lớn, nhưng bạn kiên trì ké, chịu nhượng bộ, cũng thể để ý tới nguyện vọng của , bắt buộc từ chức hoặc chạy tới đại náo Mỹ Xan Ẩm, dù sao cũng là đại diện công ty đối tác. Mặc dù quan hệ lợi ích, có năng lực tạo thành áp lực và ảnh hưởng nhất định với Mỹ Xan Ẩm, nhưng còn trong sạch của bạn , cũng phải tạo áp lực là có thể giải quyết, muốn giải quyết vẫn phải bắt được hung thủ .
Tiểu Mạn cũng vui nếu làm chuyện ngu xuẩn, ở phương diện này tính cũng rất bướng bỉnh. Cho nên chỉ có thể ở đây phát điên, cố gắng tính toán trong lòng xem xử lý chuyện này thế nào, lại khuyên ăn nhiều chút.
Mới tuần lễ mà bụng của bị tiêu mất rồi, thậm chí vì áp lực, giấc ngủ đủ mà gò má hóp lại, thấy thế Thang Hằng đau lòng thôi.
“Tiểu Mạn, em mới ăn hai miệng, như vậy người xấu... Em phải ăn hiều chút!” như con gà mái xoay xung quanh , lải nhải ngừng, nhưng chỉ đối lại cái lắc đầu từ chối của bạn .
Lửa giận bùng nổ trong lòng .
được, ngày mai nhất định phải giải quyết chuyện này! Thang Hằng hạ quyết định trong lòng.
“Ôi, gián điệp buôn bán....”
“Sao còn mặt mũi tới làm chứ.”
Tiếng chuyện bên ngoài phòng làm việc truyền tới, dạ dày Ô Tiểu Mạn hơi rút rút, yên lặng hít sâu, cố gắng bảo trì tâm bình khí hòa.
“Các phiền quá! Có vấn đề công ty làm gì cho người ta tiếp tục công việc, các đừng có nghe lời loạn có được ! có phẩm chất!” Phương Tĩnh Văn cá tính trực tiếp, mắng ra ngoài.
“Lời đồn dừng ở trí giả, chắc biết dùng đầu nghĩ! Lại ồn ào với mọi người!” Lâm Di Nhu tức giận mắng.
“Tiểu Mạn, em đừng để ý tới những người kia.” Thạch Mỹ Tĩnh động viên .
Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu, miễn cưỡi mỉm cười.
“Em sao.”
Trong này chỉ có Trình Vi An bất động. Trong lòng ta hiểu được, cùng ngày ở chỗ đó, nhân viên trong Mỹ Xan Ẩm chỉ có ta và Triệu Tuấn Dũng, lời này truyền ra ngoài hiềm nghi của ta rất cao. Dù sao mục đích của ta đạt được. Có lẽ bao lâu nữa, Ô Tiểu Mạn tự động chào từ giã vì áp lực lớn, ta cũng cần làm những việc khác.
May mắn Ô Tiểu Mạn chuyện ngày đó thấy và Triệu Tuấn Dũng, ta tính cách quái gở, cá tính lại im lặng, có bị hại cũng biết giải thích, loại tiện nghi này ta chiếm cũng quá uổng, rơi tới mức này chỉ có thể đối phương tự mình nhận.
Ba người khác trong văn phòng ít nhiều cũng nhìn ra thái độ của Trình Vi An, nhưng các biết tin tức, chỉ cho rằng vì lời đồn mà Trình Vi An giữ khoảng cách. Mà ba người các tin tưởng cách làm người của Ô Tiểu Mạn.
Chuyện còn điều tra sơ bộ là loại bỏ hiềm nghi Ô Tiểu Mạn, cho nên công ty có bất kỳ cử động nào, cho tiếp tục làm việc cương vị. Nhưng mà trước khi tìm được thủ phạm chính thức, người bạn của lộ mặt, cũng từ chối người của công ty tới hỏi thăm, vẫn có chút nhân tố xác định như vậy cho nên công ty cũng làm sáng tỏ giúp , chỉ trước mắt còn điều tra, cứ dừng lại như vậy.
“Tiểu Mạn, em đừng bị những người kia ảnh hưởng. Ăn cơm nhiều vào, em nhìn có vẻ gầy , khuôn mặt cũng lõm xuống.”
“Đúng rồi, chờ chuyện được tra trả trong sạch lại cho em, đên lúc đó những người kia biết mình ngu xuẩn thế nào, hy vọng những người kia tự trách đến chết!” Lâm Di Nhu tức giân.
“Chúng ta đều tin tưởng em, em phải kiên trì.” Thạch Mỹ Tĩnh vỗ lưng . Chị là người lâu năm nhất trong bộ phận hành chính, cũng là trong bốn người mà tư liệu qua tay, chị biết muốn tiết lộ đầy đủ những người kia trừ phi nắm toàn bộ những tài liệu của người khác, vô cùng khó khăn, đừng chi tới việc Ô Tiểu Mạn ở cùng phòng làm việc với chị, hành động của tất cả mọi người đều ở dưới mí mắt chị, chị tin rằng tuyệt đối có khả năng xảy ra chuyện này.
Ô Tiểu Mạn nở nụ cười yếu ớt, cảm ơn ủng hộ của mọi người. “Cảm ơn mọi người.” Đột nhiên, cảm thấy khỏe. “Xin lỗi, em nhà vệ sinh.”
Có lẽ vài ngày nay ăn ngủ ngon, tổn thương dạ dày, vào nhà vệ sinh, nôn ra. Dựa vào bồn rửa tay, cảm giác choáng váng đánh úp lại, cảm giác ngay cả đứng cũng vững, ngừng nôn ra nước chua, nôn khan, nôn tới nỗi nước mắt cũng chảy ra, khó chịu muốn chết.
Vất vả lắm mới dừng lại chút, từ từ nhắm hai mắt, tựa bên cạnh bồn rửa tay, đợi cơn choáng váng qua .
Lúc này, có người chạy vào nhà vệ sinh tìm .
“Tiểu Mạn! Tiểu Mạn.... Ôi! Em có khỏe ?!” Người tới là Lâm Di Nhu. ấy nhìn thấy bộ dạng của Ô Tiểu Mạn, cộng thêm trong khí có vị chua, vừa ngửi cũng biết vừa rồi nôn, ấy nhanh chóng vịn người : “Em có khỏe , sao rồi? Có muốn chị gọi xe cứu thương giúp em ?”
“Em sao.” lát sau mới trả lời: “Làm sao thế? Chị tìm em à?” gượng chống, cũng may còn choáng l/q/d váng nghiêm trọng như vừa rồi, miễn cưỡng cũng có thể mở mắt đối thoại.
“Em có chuyện gì sao? Thân thể thoải mái cũng cần miễn cưỡng, sắc mặt của em dọa người.”
“ có việc gì, mấy ngày nay em ăn ngon, chắc là tổn thương tới dạ dày rồi.” cố gắng giữ vững tinh thần đáp lại.
“Phải ăn cơm cho tốt chứ.... Đúng rồi, là chủ nhiệm tìm em, bảo em qua.”
“Được... Em rửa mắt rồi lập tức ra.” nhanh chóng rửa mặt, súc miệng, giữ vững tinh thần, sau đó ra khỏi nhà vệ sinh.
Bởi vì nhân viên hành chính của Tổng công ty ít, nên bộ phân hành chính là bộ phận kế toán tài chính cùng vị chủ quản. Vị chủ nhiệm này họ Bạch, rất ít khi xuất trong bộ phận hành chính buồn tẻ chán nản. Khác hẳn với giám đốc Trần ôn hòa, vị chủ nhiệm Bạch này thích việc lớn hám công to, chuyện với nhân viên rất khách khí, thường là bộ dạng cao cao tại thượng.
Ông ta nghe thấy bát quái, sau khi hiểu chuyện đặc biệt tới hỏi thăm.
“Chủ nhiệm, ngài tìm tôi sao?” Sắc mặt Ô Tiểu Mạn tái nhợt từ trong nhà vệ sinh, còn chưa trở lại văn phòng gặp được chủ nhiệm Bạch đứng ở cửa giao của phòng hành chính và phòng kế toán.
Chỗ đứng của đối phương, bên là cửa vào bộ phận hành chính, bên kia là cửa vào bộ phận kế toàn, bên ngoài là khu lãnh thổ công cộng.
Chủ nhiệm Bạch nhìn thấy về phía . “Ô Tiểu Mạn, chủ nhiệm hỏi , phải thành trả lời.”
“Vâng.”
“Người bạn ăn cơm cùng mà bị đồng nghiệp của chúng ta gặp được, có phải làm trong giới ăn uống ?”
Ô Tiểu Mạn cau mày, chần chờ chút rồi nhàng lắc đầu: “.”
“ phải? Nếu như phải làm trong giới ăn uống, làm sao có thể hiểu về giới ăn uống như thế? mau đưa tư liệu về bạn ra đây, để chúng tôi tra xét ràng.”
“Chủ nhiệm, đây là việc riêng tư của bạn tôi, tôi thể đưa lên.”
“Trong công ty cũng truyền xôn xao rồi, còn ! Bây giờ còn , đến lúc đó tiến vào pháp luật, còn được đâu! che che giấu giấu như vậy, có phải là có tật giật mình ?!”
“Chủ nhiệm Bạch, tôi phải trộm, có tật giật mình.” Những lời lên án này, nếu phải Ô Tiểu Mạn có tố chất tâm lý mạnh sớm bị bức điên rồi. rất khó chịu nhưng vẫn vững vàng: “Tôi thể , là bạn tôi vô cùng chú trọng lý lịch riêng, tôi thể tùy tiện công khai tư liệu của ấy. Bây giờ ấy mới sinh xong, ở cữ, thể ra ngoài, nếu như có thể đợi ấy ở cũ xong, tôi mời ấy tới công ty chuyến.”
“Còn phải đợi bao lâu? Trong khoảng thời gian này, để trộm nhiều tư liệu công ty chút sao?”
Chủ nhiệm Bạch chuyện hề khách khí, bởi vì đứng trong khu lãnh thổ công cộng, dẫn tới rất nhiều người vây quanh, thái độ của đối phương cũng làm cho trong lòng Ô Tiểu Mạn rất bực mình, cảm giác thân thể khỏe ngày àng nghiêm trọng, gần như đứng vững, nhưng dựa vào ý chí, bắt buộc mình phải chịu đựng.
“Tôi trộm tài liệu của công ty.” vô cùng nghiêm túc .
“Nhưng mà... chị Tiểu Mạn...” Đột nhiên có tiếng . “Ngày đó em nghe được chị và bạn về chuyện của công ty....” Trình Vi An nhút nhát đứng ra.
“ nghe được cái gì?”
“Trình Vi An, !” Hai mắt chủ nhiệm Bạch lập tức tỏa sáng.
“Tôi...” Vẻ mặt ta lộ vẻ kinh hãi, nhút nhát liếc nhìn Ô Tiểu Mạn. “Tôi... chị Tiểu Mạn, xin lỗi, em cố ý...”
“Trình Vi An, cứ việc ! cần lo lắng, tôi xử lý công bằng.” Chủ nhiệm Bạch mở miệng thúc giục, còn trừng mắt nhìn Ô Tiểu Mạn, cảnh cáo đừng giở trò.”
“Tôi... ngày đó tôi vào nơi đó mua Brulee, đúng lúc gặp được Triệu Tuấn Dũng, chúng tôi chuyện vài câu, ấy cùng tôi.Chúng tôi vào lúc thấy chị Tiểu Mạn và bạn ngồi ăn cơm chuyện... Tôi... Bởi vì vị trí rất xa, nghe , tôi chỉ nghe thấy các ấy đến Cổ Mỹ, còn đến cổ phiếu công ty... tài sản cái gì... Sau đó còn có nhuwngc ông ty khác, còn có nghe được các ấy “Ba lê á các”, nhưng mà nội dung nghe ...”
lắp bắp xong, trong lời còn nhắc tới Triệu Tuấn Dũng, rằng dối, có thể tìm người tới chứng thực, người vây xem ngừng xì xào bàn tán, dáng vẻ chủ nhiệm Bạch càng bệ vệ giương cao, quay đầu mắng.
“Ô Tiểu Mạn, bày ra trước mắt rồi, còn thừa nhận! dám khai ra bạn vì đối phương chính là nhân viên của Ba lê á các hoặc là gián điệp buôn bán đúng !”
Trời ơi, còn oan hơn Đậu Nga!
Trước mắt ràng là trò vớ vẩn lại khôi hài như vậy, nhưng Ô Tiểu Mạn cười nổi, chỉ là cười thế lên án khiến thở nổi, tiếng xì xào bàn tán cũng làm dạ dày co rút lại.
Lấy dạ dày trống rỗng làm trung tâm, khí lực toàn thân giống như bị tháo nước, cảm giác đầu choáng váng càng tăng lên, cố gắng hít sâu, muốn làm cho mình bình tĩnh trở lại.
“Ô Tiểu Mạn, có biết tiết lộ tư liệu công ty là phạm pháp, cũng thẹn với tin nhiệm công ty với !”
“Chủ nhiệm, tôi – ”
“Phóng cái rắm!”
Ô Tiểu Mạn vừa mới mở miệng muốn chuyện, câu mắng vô cùng khách khí đoạt trước bước cắm vào cuộc náo kịch này.
Đoàn người xoay người tìm kiếm nơi phát ra thành, chỉ thấy đại diện công ty J&P Thang Hằng, vẻ mặt đầy lửa giận, bên cạnh còn có tròn vo, chen chúc vào trong đám người.
Tất cả mọi người đều biết Thang Hằng và Ô Tiểu Mạn là người , rất tự động nhường đường để vai nam chính tới gần.
Thang Hằng nhìn thấy sắc mặt bạn tái nhợt, sắc mặt còn khó coi hơn của , nhưng vẫn chưa phát tác, bên cạnh lại thét lên phá vỡ bầu khí.
“Trời ơi! Mạn Mạn!” Nhạc Vô Mỹ kích động xông lên phía trước, nhanh chóng bắt lấy Ô Tiểu Mạn. “Sắc mặt cậu sao lại khủng bố thế này, bao ngày cậu ăn cơm rồi? Khuôn mặt cũng lõm vào! Trời ơi trời ơi, cậu còn nghiêm trọng hơn Thang Hằng , làm sao cậu chuyện cho mình biết!”
Thang Hằng tới cạnh bạn đỡ người , cũng cố gắng nén cơn giận của mình, cùng tuổi cùng tư cách địa vị có những cách giải quyết khác nhau. cố gắng, để cho mình khống chế được.
“Chủ nhiệm Bạch?” nhận ra đối phương.
“Thang tiên sinh, tôi biết là bạn trai của Ô Tiểu Mạn, nhưng phạm pháp phải nhận chế tài của pháp luật, bạn dù là đại diện công ty hợp tác với Mỹ Xan Ẩm, nhưng chúng tôi cũng thể thả nghi phạm!”
Từng chữ đều có lực sát thương, Thang Hằng nghe thấy, giận quá thành cười.
“Được.” cười gật đầu, nhìn về phía Trình Vi An. “Trình tiểu thư, lại gặp mặt.” cười với ta, ta sợ tới mức muốn chạy trốn, nhưng mấy người bọn họ bị vây trong đám người, chen ra được.
“Trình tiểu thư, tôi đưa bạn của Tiểu Mạn tới, có muốn chỉ và xác nhận xem, ngày đó có phải thấy người này ?” Mặc dù mặt cười, nhưng cười làm cho người ta sợ hãi.
Trình Vi An sợ chết người đàn ông này rồi, ta biết người đàn ông trước mắt này cũng dễ bắt nạt như Ô Tiểu Mạn.
Nhưng vừa rồi ta nhảy vào trong cuộc, bây giờ trốn thoát rồi. May mắn lung tung, ngày đó ta xác thực nghe thấy Ô Tiểu Mạn và bạn những thứ này, hơn nữa chọn là nghe , cho dù tìm Triệu Tuấn Dũng đến đối chất cũng có vấn đề, dưới thúc giục của chủ nhiệm Bạch, lấy dũng khí giương mắt nhìn lên.
Ô Tiểu Mạn vì thân thể khỏe, nhắm mắt lại, bị Thang Hằng ôm, khẽ dựa vào người , Nhạc Vô Mỹ đứng bên cạnh , hung hăng trừng ta.
Nhạc Vô Mũ nhớ này mua Brulee. Thiệt thòi chính mình còn khen ta hiểu biết, là phi phi phi! Lát nữa phải về nhà rửa miệng!
Trình Vi An dò xét vài lần, nhanh chóng gật đầu.
“Đúng, đúng là ta. Chúng là béo này, tôi nhớ .”
Nhạc Vô Mỹ trừng mắt, tay đè eo, bộ dạng hung thần ác sát.
“Béo sao, béo để cho gọi à?!” Bình thường người sao cả, nhưng kẻ thù lại khác. Tốt xấu gì ở chung lấu với Hoàng đế có tố chất thần kinh nhà , “Khí vương giả” nhìn lâu cũng học được chút, dùng để khí thế tuyệt đối có.
“ vốn béo, nhân viên tôi sai!” Vẻ mặt chủ nhiệm Bạch hèn mọn nhảy ra hát đệm.
“Câm miệng! Tôi còn chưa chửi, mắng ông đâu!” Nhạc Vô Mỹ phát điên, Mặc dù vốn mập mạp, nhưng vừa sinh xong, biết nhất định mình càng béo. Gặp kẻ thù vô cùng đỏ mặt, cộng thêm biết dáng người mình biến dạng, làm cho càng tức giận.
“ – ”
“Tôi cái gì mà tôi! Ông là cái rễ hành gì? Ngày đó Mạn Mạn ăn cơm với tôi những gì, lúc trước ai gọi điện thoại tới hỏi tôi, tôi cũng giải thích vậy, bây giờ lại có vấn đề, sao tới tìm tôi hỏi? Ông có hỏi tôi sao? Xì! có chứng cơ, ông dựa vào cái gì mà định tội cho người khác?” Hiếm khi kích động, Nhạc Vô Mỹ mắng liền hơi, nhịn được thở gấp.
“Cái điên này!” Từ trước tới nay, chủ nhiệm Bạch vênh váo tự đắc trong công ty, bây giờ lại bị đống người vậy xem, bị mắng trước mặt nhiều cấp dưới như vậy, ông ta tức giận điên lên. “Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát! Bắt hai tên gián điệp buôn bán này lại!”
“Đến ! Tốt nhất là nhốt tôi lại.” Nhạc Vô Mỹ còn lâu mới sợ. Mạn Mạn là bạn tốt của , lại bị người khác bắt nạt, hơn nữa chuyện cũng có chút quan hệ với , cả người giương nanh múa vuốt như con sư tử . “Ông ngu ngốc! Ông loạn thất bát tao! Có chủ quản như ông là điều may mắn của nhân viên, để cho tên vô năng như ông làm chủ quản là cấp trong công ty bị mù!” càng mắng càng thuận.
“Tôi muốn tố cáo tội phỉ báng!”
“Tôi cũng muốn tố cáo ông tội phỉ báng! Ha, ông nhất định thua!” càng mắng càng khí phách.
Chủ nhiệm Bạch sắp điên rồi, nếu phải ở đây có nhiều người như vậy, mà Thang Hằng bên cạnh Nhạc Vô Mỹ vừa cao lại cường tráng, còn khó chịu trừng mắt, chừng ông xông lên phía trước tấn công ta, lần đầu tiên ông chịu mất mặt như vậy.
“ – xong đời! Tôi nhất định cho đẹp mặt, chờ xem!”
“Haiz, đe dọa! Lại tố cáo tội.”
“Đồ mập mạp chết bầm này – ”
Ngay tại lúc hai người mắng túi bụi đám người vây xem bị tách ra con đường, đám người mặc áo đen tây trang thẳng thớn gạt mở đám công nhân viên vây xem, nam tử trẻ tuổi mặc tây trang màu đậm ở chính giữa. ta nhìn về phía nào đó trong cuộc mắng rất thuân miệng, nhưng đó quá nhập thần, hoàn toàn phát xôn xao ở bên cạnh.
“Vô Mỹ.” Tiếng lạnh lùng lạnh nhạt vang lên, mắng rất vui vẻ nhất thời cứng đờ.
Bởi vì dừng lại, làm cho chủ nhiệm Bạch cũng nhìn về phía này, phát đám người áo đen đứng, trận chiến chợt vô cùng dọa người
“Các là ai?”
Nam tử trẻ tuổi để ý tới câu hỏi của chủ nhiệm Bạc, chỉ nhìn vào dám nhìn thẳng .
Dáng vẻ bệ vệ giương nanh múa vuốt của Nhạc Vô Mỹ biến mất sạch trong nháy mắt sau khi phát nam tử, lập tức xoay người đoạt công việc của Thang Hằng, muốn nhận chăm sóc Ô Tiểu Mạn.
“Vướng víu.” Thang Hằng vỗ lưng bạn , tính nhẫn nại và đắn đo suy nghĩ về bạn , trừng mắt nhìn .
“Phân cho tôi chút...” giọng .
“ tìm chồng .” Đoạt người phụ nữ của làm gì!
“Này! Đây là khu vực làm việc, người liên quan mau ra ngoài, nếu tôi báo cảnh sát!” Lại đám coi ông ra gì, chủ nhiệm Bạch tiếp tục nổi giận.
Phùng Cương nhàn nhạt liếc nhìn chủ nhiệm Bạch, lập tức bỏ qua ông ta. “Nhạc Vô Mỹ.” Giọng của đè thấp, lại gọi lần nữa.
Lần này Nhạc Vô Mỹ dám làm như nghe thấy, đầu thấp xuống, như đứa làm việc gì sai, về phía , tới bên cạnh , nắm lấy áo khoác tây trang của : “Em cố ý...”
Lúc này mọi người mới biết những người áo đen này là người của Nhạc Vô Mỹ.
“Được rồi! chạy tới công ty chúng tôi gây , còn dẫn người tới, đúng lúc bắt toàn bộ mấy người !” Chủ nhiệm Bạch tiếp tục ồn ào.
May mắn vợ có việc gì, ánh mắt Phùng Cương khẽ ra hiệu, lập tức có người tìm cái ghế cho Nhạc Vô Mỹ ngồi xuống.
Bộ dạng như vào chỗ người, làm cho chủ nhiệm Bạch càng phát điên, mắng càng hung.
“Ông tên là gì?” Rốt cục, Phùng Cương cũng chịu di chuyển mắt, nhìn tới chủ nhiệm Bạch. mở miệng cái gì, trực tiếp hỏi.
“ là cái gì? Trước tiên báo tên lên!”
“Phùng Cương.”
“Phùng Cương? Được, tôi báo cảnh sát bắt ! Phùng Cương!”
Phùng cương nhàng mỉm cời. Lúc này Thang Hằng ôm lấy Ô Tiểu Mạn, muốn để cho bạn đứng ở chỗ này, muốn đưa , mặc dù Ô Tiểu Mạn phản đối, nhưng giọng của như muỗi kêu, vì lo lắng nên Thang Hằng quyết định xem phản đối của .
“Đợi chút, hai người muốn đâu?! Đợi cảnh sát đến đây mới được!”
Thang Hằng dùng vẻ mặt nhìn kẻ ngu ngốc để nhìn ông ta. Có người báo cảnh sát hay cũng là vấn đề, từ đầu tới cuối chỉ có người ngu ngốc này náo.
trực tiếp xem tôm tép nhãi nhép này, với Phùng Cương: “Thân thể Tiểu Mạn thoải mái, tôi đưa ấy tới bệnh viện trước.”
“Chuyện này hôm nay tôi nhớ kỹ rồi.” chỉ việc Thang Hằng xâm nhập trái phép đưa vợ , việc này làm cho vô cùng khó chịu.
“Nhớ , sợ quá!” Thang Hằng cũng phải người có tính tình tốt. Cho dù đối phương có quyền to thế lớn, ta muốn tìm phiền toái, tuyệt đối đủ làm đau nhức nhưng với mà , người con mình mới là quan trọng nhất, chủ chuyện này để trong lòng.
Nếu phải vấn đề này người xử lý tốt nhất chính là Phùng Cương và vợ ta, còn có thể giải quyết sạch những bậu xậu sớm vận dụng quan hệ của mình rồi, làm gì còn để cho bạn chịu ủy khuất thêm mấy tiếng, còn mạo hiểm vào nhà trái phép dẫn Nhạc Vô Mỹ .
“Nhớ đấy, Tiểu Mạn là chị em tốt của vợ , việc này cũng có phần của ấy, xử lý tốt cẩn thận vợ đau lòng đến chết.”
“....” Phùng Cương đáp lại, quét mắt nhìn cái, sau đó thu hồi tầm mắt.
về bản lĩnh sắc sảo, mặc dù Thang Hằng quá biết giở trò, nhưng cho dù trắng trợn, ràng khiêu khích nhưng vẫn làm cho người ta thể làm theo ý , công lực dùng người uy hiếp của tuyệt đối là hạng nhất.
Từ trước đến giờ Ô Tiểu Mạn cũng đều để làm như vậy, đến nay bọn họ vẫn biết, nghĩ rằng chơi xấu nhưng hoàn toàn là giở thủ đoạn.
Mặc dù chủ nhiệm Bạch làm loạn nhưng dưới hỗ trợ mở đường của những người áo đen, ai dám ngăn Thang Hằng lại, cứ như vậy để cho bọn họ rời .
“Các người – ”
“Được rồi, công ty mời ông tới để ồn ào!” Phùng Cương vừa quay đầu, giọng lạnh như băng, nhưng tăng thêm tiết, giận mà uy.
“ – ” khuôn mặt chủ nhiệm Bạch đỏ lên, bị quát như vậy đột nhiên lại tiếp được.
Từ lúc Mỹ Xan Ẩm có người gọi cho Nhạc Vô Mỹ, Phùng Cương tìm hiểu qua nhưng xử lý chuyện này, bởi vì nhận thức chuyện này quan hệ tới vợ , nhưng cái người ngu ngốc này cũng dám tránh người trong nhà chạy cùng người đàn ông khác, vừa rồi ở công ty biết được tin tức phát hỏa.
“Gọi Lý Trạch Húc tới gặp tôi.” có ý định cãi lộn với nhân vật , lạnh lùng ném lời xuống, xoay người ôm lấy vợ mình, rời dưới bảo vệ, để lại đám người hai mặt nhìn nhau.
Ngay cả chủ nhiệm Bạch cũng bị lời cuối cùng của làm cho ngốc tới nỗi quên làm ầm,
Tên vừa rồi, mỗi người đều biết đến thể quen hơn. Lý Trạch Húc phải là tên của tổng giám đốc chấp hành của tập đoàn Mỹ Xan Ẩm sao?
Dám gọi thẳng tục danh tổng giám đốc chấp hành, còn tổng giám đốc gặp ta, cần nghĩ cũng biết tư cách địa vị vô cùng lớn.
đám người hai mặt nhìn nhau, nghĩ ra đây là tình huống gì, tổng giám đốc và những casnbooj cấp cap hôm nay có việc ở công ty, ai có thể đưa ra lời giải đáp.
Sau lúc, rốt cục có đồng nghiệp trí nhớ siêu quần .
“Cái kia...” Giọng ta run rẩy, khẳng định lắm : “Vừa rồi người kia... ta là Phùng Cương? À... Chúng ta... Tổng giám đốc tập đoàn mẹ Hồng Thiên của chúng ta, có phải tên là Phùng Cương ?”
Lời này vừa ra, tất cả lặng ngắt như tờ. Mấy giây sau giống như bùng nổ.
“Vậy, vừa rồi... là vợ của tổng giám đốc sao?”
“À, Ô Tiểu Mạn... là bạn của phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Hồng Thiên sao?”
Mỹ Xan Ẩm phải là do tổng giám đốc tập đoàn Hồng Thiên sáng lập vì vợ sao? Thậm chí có người lên án phu nhân tổng giám đốc là gián điệp buôn bán... Cho dù ấy muốn bán công ty này, chỉ sợ ai dám .
Trong đám người, chủ nhiệm Bạch và Trình Vi An biết lần này gây đại họa, khuôn mặt trắng bệch. ít người nhìn họ với ánh mắt đồng tình... hoặc nhìn có chút hả hê.
Last edited by a moderator: 9/12/15