Chương 5 (2)
“Tiểu Mạn, quản lý lát nữa ba rưỡi là có bữa ăn thử, có muốn ăn bữa ngon ?” Đều là nhân viên hành chính công ty, Phương Tĩnh Văn vào ngồi bên cạnh chỗ Ô Tiểu Mạn thông báo.
Bốn nhãn hiệu dưới cờ Mỹ Ẩm Xan , toàn bộ chi nhánh cộng lại được mười lăm nơi, nhân viên tuyến phục vụ ăn uống có cả ngàn người, nhưng tổng công ty chỉ có năm nhân viên hành chính xử lý các báo cáo của các nơi trong cả nước, mọi người cùng làm việc trong căn phòng, tình cảm rất hòa hợp.
“Được rồi, cảm ơn cho em biết.” Ô Tiểu Mạn mỉm cười. Mặc dù phải người nếm thử chuyên nghiệp, nhưng mỗi lần mở buổi ăn thử, chỉ cần nhà máy đồng ý, quản lý của bọn họ đều mở ra để nhân viên trong công ty tự do tham dự.
“Tốt quá, tiết kiệm được bữa trà chiều.” Đối phương lộ ra nụ cười gian.
mỉm cười lại, công việc này đúng là rất tốt.
“Có ai biết hôm nay là công ty nào ?” Bên cạnh có người hỏi.
“ thấy , có chút tin tức nào.”
“Đột nhiên như vậy?”
“Quản khỉ gió là ai, nhất định có đồ ăn ngon.” Trước mắt, bốn nhãn hiệu dưới trướng Mỹ Ẩm Xan đều là giá cả vừa phải, hương vị tốt lọt vào mắt mấy người cuồng thức ăn ngon trong phòng nghiên cứu phát triển.
“ cũng đúng, đợi ăn ngon thôi!”
Sau khi vài người líu ríu thảo luận đều quay đầu lại tự làm việc, mãi cho tới ba rưỡi chiều.
Khoảng ba giờ, thám tử Phương Tĩnh Văn lén chuồn ra ngoài dạo phòng, báo cáo là công ty bên kia tới, quản lý tiếp đãi và thảo luân hạng mục công việc, đợi lát nữa có thể ăn thử lại thông báo.
“Tên công ty là ‘J&P’!” còn thuận tiện báo lại tên của công ty.
“J&P?” Có người dấu hỏi to đùng mặt.
“Tiệm bánh lâu đời ở nước .” Ô Tiểu Mạn giải đáp cho đồng nghiệp. biết hãng bánh này, Vô Mỹ chia sẻ với mấy lần bánh của hãng này, ăn có thể cảm nhận hương vị của nguyên liệu nấu ăn, vị nhàng thoải mái, hương thơm nồng đậm, là mỹ vị ăn được lần khó quên.
Câu chuyện về nhãn hiệu càng khiến người khác say sưa, Peter là người chồng tình cảm nồng nàn, vì người vợ sức khỏe tốt nhưng thích ăn món điểm tâm ngọt mà cố gắng học làm món điểm tâm ngọt sau đó mở cửa hiệu, cũng bởi vì câu chuyện này mà rất nhiều khách hàng bí mật gọi tiệm bánh này là ‘Trân ni bà nội’
“À, chị nhớ rồi! Logo của bọn họ là đôi vợ chồng!” đồng nghiệp khác là Lâm Di Nhu nhớ ra.
J&P sáng lập được hơn thế kỷ, mặc dù được trao quyền nhập khẩu cũng có cửa hàng ở châu Á nhưng bánh của bọn họ rất nổi tiếng ở châu Âu, công nhân viên trong Mỹ Xan Ẩm đều có hứng thú và nghiên cứu về thức ăn, đương nhiên có biết về nhãn hiệu này.
“Công ty đó định mở cửa hàng ở châu Á sao? Tôi nhớ mấy năm trước Nhật Bản mở nhưng rồi có tin tức, thể tưởng tượng được có thể tới chỗ chúng ta!”
“Cái đó phải là chuyện chúng ta có thể khống chế, quan trọng là –” Phương Tĩnh Văn lộ nụ cười thần bí. “Tôi vừa nghe đại diện của bọn họ rất ưu tú ~”
Lời vừa ra, đám phụ nữ có hứng thú thảo luận về thức ăn lập tức trở mặt, giống như cá thấy thức ăn, than thở rồi đuổi theo hỏi chi tiết.
Chỉ có Ô Tiểu Mạn còn giữ tỉnh táo ngồi tại vị trí. có hứng thú với thức ăn con, nhưng đàn ông lộn xộn. mỉm cười nghe náo nhiệt trong văn phòng, tiếp tục xử lý công việc trong tay, cho tới khi có bạn đồng nghiệp tới thông báo ăn thử.
Cả đoàn người vui vẻ tới phòng họp, từ xa có thể nhìn thấy tình hình phòng họp sau lớp kính thủy tinh.
Trước bàn hội nghị hình chữ U có 7, 8 nhân viên tập trung ngồi chỗ, bên trong có cả chủ quan và các nhân viên trong phòng nghiên cứu phát triển, đại diện công ty bên kia ngồi ở chỗ cao nhất, từ bên ngoài phòng làm việc có thể nhìn thấy gò má của ta.
“Cảm giác rất được, dường như rất phong nhã!”
“Thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ!”
Mấy người phụ nữ nhân lúc còn chưa vào phòng họp, giọng bàn tán.
Ô Tiểu Mạn sau cùng đám người, sau khi nhìn thấy bên mặt của đại diện thất thần.
Thang Hằng?
Cho dù còn cách nơi đó đoạn nhưng ngũ quan thâm thúy, sống mũi cao, làn da khỏe mạnh do thường xuyên vận động phơi nắng và thân hình cao lớn dưới tây trang, cùng với cái đầu nhím giống như bảng hiệu, hề liều lĩnh mà giống như có vài phần nội liễm, tất cả những điều quen thuộc đều cho biết, người trước mắt chính là cái tên biến mất nhiều năm!
Hôm trước mới chuyện về mà thôi, phải ở nước sao?
Trong lòng ra nhiều vấn đề, nhưng vẻ mặt thay đổi, theo đồng nghiệp vào.
Sau khi gõ cửa, vài người nối đuôi nhau vào phòng họp, người bên trong cũng ngẩng đầu lên.
“Thang tiên sinh, mấy vị này đều là nhân viên hành chính tài vụ của chúng tôi.” Trần giám đốc trưng cầu ý kiến của đại diện công ty, sau khi đoàn người Ô Tiểu Mạn xuất lại giới thiệu lần nữa.
“Hoan nghênh các vị đưa ra bất kỳ ý kiện nào.” Thang Hằng đặc biệt đứng dậy nghênh đón, nở nụ cười, tiếng từ tính bật ra trong miệng . Tác phong nhanh nhẹn càng tăng thệm vẻ xuất sắc cho ngoại hình, khiến nửa ở đó bị điện giật.
Trong lòng Ô Tiểu Mạn cũng bị đánh thẳng vào. Người này giống quỷ ngây thơ trong trí nhớ của !
khó nén kinh ngạc, nhưng lại khôi phục bình thường trong nháy mắt. Người luôn thay đổi, huống chi nhiều năm như vậy, nếu vẫn giống hồi cấp ba mới kỳ quái.
Ánh mắt Thang Hằng đảo qua đám người, cuối cùng dừng người Ô Tiểu Mạn, nở nụ cười sâu sắc với .
Ánh mắt tập trung vào từ khi xuất , trái tim vì xuất của mà loạn nhịp, cho tới giờ vẫn đập loạn thình thịch, may mắn biểu mặt tới mức sụp đổ, vẫn duy trì nụ cười lễ phép.
Rốt cuộc nhìn thấy ấy!
Sáng nhớ tối mơ, tư tư niệm niệm, người khiến điên cuồng, dẫn dắt toàn bộ suy nghĩ của , bây giờ ở trước mặt . Nếu phải trường hợp đúng, muốn gào to rống lớn để phát tiết chút kích thích trong lòng.
Đáng tiếc bây giờ chỉ có thể cố nén.
Ô Tiểu Mạn phát ra ánh mắt của , nhưng vẫn bình thường, cho dù trong lòng cảm thấy như thế nào nhưng mặt vẫn mang vẻ lễ phép khách sáo. cũng như những đồng nghiệp khác, gặp mặt người xa lạ, mỉm cười với đại diện công ty, đoàn người cùng ngồi xuống.
Hội nghị tiếp tục mở.
Mấy người xuất làm cho hội nghị gián đoạn quá lâu, lúc mời các nhân viên khác tới nếm thử xong điểm chính hoặc đợi sau này chính thức quyết định, thời gian về sau càng thoải mại, mọi người vừa ăn vừa thảo luận.
bàn hội nghị, ngoại trừ bánh ngọt, còn có vài ấm trà, trong khí tràn ngập mùi hương thức ăn ấm áp nhu hòa. Ô Tiểu Mạn yên lặng ăn bánh ngọt thủ công, thỉnh thoảng châu đầu ghé tai với bạn đồng nghiệp ngồi bên, ở phía trước vài người trong bộ phận nghiên cứu phát triển và quản lý, tiếp tục thảo luân về thành phần đồ ăn và các công việc liên quan, cùng với đại diện công ty là Thang Hằng.
Giọng tự tin trầm ổn ngừng rơi vào trong tai Ô Tiểu Mạn.
“Thang tiên sinh, hình như vị bơ trong bánh Scone nhạt hơn phải?” nhân viên ngửi qua vị bánh Scone trong tay, sau khi nhấm nháp miếng ra nghi ngờ.
“Đương nhiên.” Thang Hằng cười khẽ, “Jenny rất thích ăn đồ ngọt, trước kia vì muốn bà ấy vừa ăn lại vừa chằm sóc cho sức khỏe nên chồng bà lừa gạt vị giác của bà, là tốn rất nhiều tâm sức. Tỷ lệ bơ trong bánh Scone là bí mật, nhưng tôi cho biết, thấp hơn bánh Scone bình thường rất nhiều.”
(司康 – Tư Khang: bánh Tư Khang (Scone), là bánh mì nhanh kiểu (Quick Bread), tên của nó là nơi lên ngôi của hoàng thất Scotland. Nguyên liệu chủ yếu: yến mạch, bột mì. Phân loại: bánh mì nhanh kiểu . Khẩu vị: Mặn, ngọt. Hình dạng: tròn, vuông hoặc thoi. Màu sắc: màu vàng óng ánh)
“Ha ha, phải Thang tiên sinh giỡn sao? Chẳng lẽ J&P đánh chủ yếu vào sức khỏe chứ bán bánh ngọt?” người bên cạnh tiếp.
“.” mỉm cười lắc đầu. “J&P bán bánh ngọt mà bán tình .”
Rất nhiều người bị lời của hấp dẫn chú ý, Ô Tiểu Mạn ngồi nơi xa cũng ngước mắt nhìn lên, cả đám người vểnh tai lên nghe cẩn thận.
Thang Hằng nở nụ cười tự tin đón nhận ánh mắt của mọi người, đẹp trai ngời ngơi, thong thả .
“J&P tồn tại hơn thế kỷ, đến đời thứ sau vẫn giữ vững và phát triển danh hiệu này, bởi vì bọn họ muốn bảo vệ tình của Jenny và Peter. Trong mỗi món bánh ngọt mà Peter làm đều là tâm ý với Jenny, đó phải là bánh ngọt mà còn là tình của người chồng với người vợ.” Đối với ánh mắt mọi người, tiếng của từ tính mà giàu tình cảm, từ từ ra.
“chúng tôi hy vọng tất cả công ty và nhân viên công tác đều có thể hiểu được câu chuyện về nhãn hiệu. Mặc dù rất nhiều quốc gia hi vọng có thể được J&P vào, nhưng chúng tôi vẫn luôn duy trì thái độ quan sát, bởi vì chúng tôi hy vọng có thể tìm được bạn làm ăn có thể cùng sáng lập cửa hàng J&P, cũng có thể hiểu được tình , đây là hi vọng của chúng tôi.”
“ lãng mạn....” Ô Tiểu Mạn nghe thấy có đồng nghiệp bên cạnh .
“ ra là thế.” Giám đốc Trần ngồi gần Thang Hằng nhất lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Ô Tiểu Mạn cũng đồng thời hiểu được giám đốc Trần nghĩ gì. trách ở Đài Loan có bất kỳ tin tức gì, tới Mỹ Xan Ẩm. Mỹ Xan Ẩm chính là công ty ông chủ lớn của tập đoàn Hồng Thiên sáng lập ra vì người vợ thích đồ ăn, là câu chuyện tương tự.
Trong đầu nghĩ nghĩ, chợt phát ánh mắt Thang Hằng dừng lại người , thong dong giải thích, đồng thời biết khi nào lại nhìn vào , nụ cười sáng lạn của có chút quá phận.
bình thường cho dù trời sập xuống cũng có chút gợn song, vào lúc này trong lòng hiếm khi lẩm bẩm. Thang Hằng thay đổi rất nhiều, mặc dù bề ngoài thay đổi nhiều lắm, nhưng ăn trầm ổn tự tin, còn là quỷ ngây thơ trong hồi ức của nữa.
Trong quá khứ, nhìn quá mười giây là đỏ mặt, thường dùng các hành động giải thích được để che giấu điều tự nhiên của . Bây giờ lại nhìn về phía mà cười như hoa, quả là sĩ biệt tam nhật, phải lau mắt mà nhìn.
(Sĩ biệt tam nhật: Cả câu là “Sĩ biệt tam nhật, tiện đương quát mục tương khán, nghĩa là: gặp ba ngày, lúc gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác)
Trong lòng cách nào khắc chế so sánh trước mắt với trong quá khứ, nhưng biểu ra ngoài, chỉ cười lễ phép với rồi cúi đầu ăn đồ.
Dù sao, cũng biết quan hệ tại của hai người là thế nào. Bạn học cũ? Cách tốt nhất là coi như đại diện công ty mới gặp mặt. Trong lòng nghĩ kỳ quái.
Thang Hằng thấy phản ứng của nụ cười treo bên môi, trong lòng hiểu nghĩ gì. Bên người nhanh chóng có người đưa ra câu hỏi, ánh mắt rời chỗ khác, lại đưa chú ý vào công việc
Thoải mái trò chuyện, mục đích của hội nghị này tiến hành rất tốt.
“Thang tiên sinh, cảm ơn vì hôm nay trong lúc cấp bách ngài nhận lời mời của chúng tôi...” Giám đốc Trần bắt đầu, toàn bộ công nhân viên đứng lên cung ký với vị đại diện công ty này.
“Rất hân hạnh được biết các vị.” bắt tay với vài nhân viên tham dự hội nghị.
Cả hội nghị đều trò chuyện vui vẻ, giơ tay nhấc chân lộ vẻ tự tin và sức quyến rũ cá nhân, những tiếng xì xào bàn tán cho Ô Tiểu Mạn biết, có vài bị thu hút, trong mắt tỏa ra hình trái tim. hề cảm thấy ngoài ý muốn, Thang Hằng là vật sáng trời sinh, trước kia ở trường học, bộ dạng ‘Muốn gần tôi phải dựa theo quy củ của tôi’ còn có thể mê đảo đám nữ sinh, huống chi còn mang theo khuôn mặt tươi cười khéo léo.
Người này giống lúc trước.
“Đúng rồi, giám đốc Trần, xin hỏi quý công ty mấy giờ tan tầm?” Thang Hằng chuẩn bị rời , đột nhiên đầu đuôi hỏi câu.
“Năm giờ.” Mặc dù giám đốc Trần thấy khó hiểu nhưng hề giấu diếm. “Thang tiên sinh có vấn đề gì sao?”
“Cảm ơn, tôi có vấn đề gì.” mỉm cười cảm ơn. “Tôi chỉ nghĩ, khi nào tôi nên tới đón bạn của tôi.”
Lời vừa ra, toàn bộ người trong phòng họp thất thần, Ô Tiểu Mạn suýt nữa bị sặc nước miếng.
ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên kia cười dịu dàng nhìn , trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi bất an, trong đầu trống rỗng.
Người này định làm cái gì?
Qua nhiên, Thang Hằng phụ kỳ vọng của , rời khỏi đám người vây quanh, trực tiếp tới trước người , ném cho câu, “Tiểu Mạn, năm giờ tới đón em.”
Dù bình thường tỉnh táo thế nào, vào lúc này cũng thể che giấu kinh ngạc mặt.
ngờ Thang Hằng lại làm như vậy.
“Tiểu Mạn, nghe chưa?” Giọng và nụ cười của cực kỳ dịu dàng, giống như có thể tan thành nước.
Khi nghe gọi đến tên của nhà có thể biết quan hệ hai người tuyệt đối phải gặp lần đầu tiên, vẻ mặt của các đồng nghiệp bắt đầu khác nhau, nhất là các đồng nghiệp nữ, bát quái bắt đầu thiêu đốt.
“Ừ.” Ô Tiểu Mạn nhanh chóng khôi phục vẻ mặt bình tĩnh , bất đắc dĩ than tiếng.
Người nhìn như thay đổi, nhưng hành động nhất thời báo trước, khiến có cảm giác quen thuộc từ lâu. thể lý luận với dưới cái nhìn chòng chọc của mọi người, đương nhiên chỉ có thể đáp ứng.
“ gọi lại cho em.” Nụ cười của khi nghe thấy tiếng càng sáng lạn.
Khi Thang Hằng rời cùng đám người giám đốc Trần, nữ chính trong đề tài, ngoài ý muốn bị đám đồng nghiệp nữ bao vây.
Chương 6 (1)
Thang Hằng chờ ở đại sảnh cao ốc, nhìn cửa thang máy mở ra, bóng hình xinh đẹp xuất trong tầm mắt, ánh mắt hai người nhìn vào nhau, Ô Tiểu Mạn từ từ về phía .
mặt nở nụ cười.
“Xe dừng ở bên kia.
“Ừ.” tiếp đón, có cái ôm nóng bỏng cửu biệt trọng phùng. Hai người mang thái độ giải quyết việc chung vào thang máy, tới bãi đỗ xe ngầm.
phía trước, thẳng tới chỗ chiếc xe rồi dừng lại, ga lăng giúp mở cửa xe.
Xe quý, bạn trai tuấn! Hình ảnh trước mắt quả là hoàn mỹ, đáng tiếc phải công chú. Ô Tiểu Mạn giật khóe môi, trong lòng tự giễu chút, cho tới khi ngồi vào trong xe.
Thang Hằng theo phía sau cũng lên xe, khởi động xe nhưng vội rời khỏi bãi đỗ xe ngầm, chỉ mở điều hòa trong xe, tránh cho hai người ngột ngạt chết bên trong.
Sau đó, nụ cười của biến mất, kéo kéo caravat, sờ sờ tay lái nhưng dám nhìn , có thêm hành động nào, trong xe lâm vào bầu khí im lặng kỳ lạ.
Ô Tiểu Mạn hiểu bây giờ là tình huống nào, hàng lông mày khẽ nhếch, ánh mắt nhìn về phía .
Ai ngờ người đàn ông vừa rồi còn cười tươi như hoa nhưng bây giờ lại có dáng vẻ bất an, đầu ngón tay gõ gõ tay lái, sau đó mới nhìn vào ánh mắt , mở miệng.
“Sao?”
Làm sao?
Giọng điệu này, người bên ngoài hiểu còn tưởng rằng thiếu nợ ?
Giọng điệu đương nhiên này khiến Tiểu Mạn nhất thời nghẹn họng trân trối.
“ phải tìm em sao?”
“Ừ.”
Thang Hằng rên tiếng, Chỉ có hai người cùng chỗ càng khiến thần kinh căng thẳng hơn tưởng, quá nhiều tâm tình cuồn cuộn dâng lên, kể cả áy náy khi chào mà , kể cả hương thơm nhàn nhạt từ bên người truyền tới... Cặp đùi hoàn toàn lộ ra trước mắt , quần bó ôm trọn đùi, cùng bộ đồng phục kia giấu được nơi tròn trịa rất đẹp, còn có trước kia từng ôm , mái tóc đen nhánh luôn quanh quẩn bên chóp mũi , khiến ngứa lòng... nhớ muốn chết.
Đối với những thứ trước kia mình danh chính ngôn thuận có được nhưng bây giờ tất cả đều ở trong trạng thái , lập tức đối diện với những hấp dẫn này, cũng thể trách lúc này thể sử dụng khéo léo và trầm ổn thương trường, toàn bộ bị phá vỡ hết.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, tim đập nhanh khiến người hơi mệt, trong cảm xúc khẩn trương còn chút chột dạ. Thởi khắc tính nợ cũ đến, biết bây giờ mổ bụng tạ tội có kịp ?
“ lâu gặp.” Dùng lời dạo đầu thế này có hỏng bét quá .
“Ừ.” Ô Tiểu Mạn dịu dàng trả lời.
“Em...” bất an vụng trộm dò xét . “ tức giận sao?”
liếc mắt nhìn , mới biết người này sợ tính nợ cũ. Chỉ vài câu ngắn ngủn cũng khiến hiểu ra, cái vị Thang tiên sinh tự tin ưu nhã biến mất, người bên canh là Thang Hằng mà quen thuộc. Quả là lâu gặp.
“Có thế nào, có làm sao?” Trong lòng thở dài.
“Có xin lỗi, tốt quá.” trả lời đương nhiên.
Ô Tiểu Mạn liếc mắt, cảm giác mình bị đả bại.
“ nên xin lỗi.”
“Được rồi, cố ý.” mềm giọng, giả bộ đáng thương. “Khi đó em Đài Đông, nhà lại để cho qua đó, lại muốn ở lại Đài Bắc, cho nên mới chạy tới nước . xin lỗi mà.”
Đừng thấy mười mấy tuổi cao lớn như vậy nhưng ra trong lòng vẫn chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, thấy mối tình đầu sao cũng muốn rời mình , khó trảnh khỏi cảm giác mình được coi trọng, tâm tình vừa lên xa quê.
Nhưng khi tới nước , sau khi tỉnh táo lại, thực chào mà , cộng thêm biết tình tình xông lên đầu khiến dám liên lạc, chỉ sợ tức giận nghe giải thích, ra lời gì đó thể vãn hồi... kết quả kéo dài như vậy, lá gan càng lúc càng , cuối cùng thành tình huống như tại.
“Ai với chuyện này?” liếc mắt nhìn .
“Bằng sao?”
“Chuyện vừa rồi ở công ty.”
“Chuyện em là bạn ?”
gật đầu.
“ mà.”
“Ai ?”
“.”
“... Thang Hằng, có nhớ chúng ta 7, 8 năm gặp nhau rồi ?”
“Lúc trước chúng ta có chia tay.” vẫn cắn chặt điểm đó.
đùa gì vậy, đuổi tới là của , người khó tránh khỏi ngu xuẩn, hơn nữa lúc đó tuổi còn trẻ. Dù sao đánh chết cũng buông tha quyền sở hữu.
“Trước tiên phải , ở nước ngoài có làm loạn!” Tóm lại bất chấp tất cả, phải thoát tội cho mình rồi sau.
Ô Tiểu Mạn nghe vậy ngẩn người. “ cái gì?”
“Từ trước tới nay đều chỉ có em.” bất liếc cái, vừa rời tầm mắt, sau đó giọng bổ sung, “Thủ thân như ngọc.”
Ô Tiểu Mạn suýt nữa sặc cười.
Cái thành ngữ này dùng ở đây, hiểu sao lại có cảm giác buồn cười.
Nhìn cổ và tai người nào đó đỏ lên, lời muốn cũng quên, trong lòng nhanh chóng tràn ngẩm cảm giác ngọt ngào khiến người khác kịp phản ứng, lập tức dở khóc dở cười.
cảm xúc ở sâu trong cơ thể, gần như khiến phần quên tồn tại của , dần dần trở lại trong ý thức của .
Từ cao trung thế, ở trước mặt người khác đều là tràn đầy tự tin, là người lãnh đạo vĩ đại, ở trước mặt , nếu phải là tiểu quỷ lại như người thẳng thắn, tâm tình gì cũng mặt, có lời gì cũng giấu được, toàn bộ đảo ngược cho .
Mặc dù nhìn tỉnh táo nhưng khi đối mặt với Thang Hằng luôn đắn đo do dự và vô lực. hiểu người này là khắc tinh của , hay ăn hết .
“ với em cái này làm gì?” Ô Tiểu Mạn biết , vẫn có thể ảnh hưởng như trước, bởi vì vị trí của người này trong lòng thay đổi.
Đối với hành động dở khóc dở cười của , cũng chỉ thở dài,
Đây là nghiệt duyên gì hả?
Thang Hằng trộm nheo mắt nhìn , thấy có phản ứng xấu, mơ hồ nở nụ cười, trong lòng nhàng thở ra. “Sợ em hiểu lầm.”
“ biết là bây giờ giải thích quá muộn sao?” Nếu hiểu lầm hiểu lầm từ 7, 8 năm trước rồi, đến lượt về giải thích sao.
Nghe vậy ngước mắt nhìn thẳng vào , chậm rãi : “ có lòng tin với và em.”
Chỉ câu bình dị, lại bao hàm trả giá và tín nhiệm cho mối tình đầu thời học sinh.
Bọn họ hiểu nhau, bởi vì tính cách của Tiểu Mạn nên hai người rất ít khi khắc khẩu, tất cả tranh chấp cuối cùng đều về hướng bao dụng, có tính nhẫn nại với , thái độ thành thục của ảnh hưởng quá sâu tới thời thiếu niên xúc động của , tương tự, khiến giao hết toàn bộ hề giữ lại, cho dù tốt hay xấu, tất cả đều giao ra, trong lòng cũng chỉ có , thể chứa người khác.
Cá tính của vốn ngay thẳng, trong đầu lại càng cố chấp, khi xác định phương hướng mình , khó có thể thay đổi. Sau khi nhận định , cũng chỉ có .
Lời này là gian trá. Ô Tiểu Mạn nghĩ thầm.
Nhìn vẻ mặt vừa thành khẩn vừa nghiêm túc này, cảm giác vô lực lại tìm tới . Người này chính là kiểu, đối mặt với người đáng ghét nhất định làm tới, đối với người trong lòng ngốc móc tim móc phổi.
Là người bị thích, cho dù làm ra chuyện ngu ngốc gì, cũng rất khó nghiêm nghị với , thể cứng rắn.
“Thôi!” than thở.
Dù sao trước kia có cách với , sai lần này.
Cả khuôn mặt Thang Hằng cũng sáng lên, nở nụ cười tươi.
“ tức giận hả?”
“ biết phải tức cái gì.”
lại cười lớn hơn, biết là so đo với . dựa tới, gần như muốn đóng đinh người ngồi ghế lái phụ.
“Này....” Ánh mắt nóng bỏng của khiến cảm thấy tốt, quả nhiên ngoài dự liệu, còn chưa kịp lên tiếng ngăn cản, trực tiếp hôn lên môi .
Đôi môi tương gia, hoàn toàn bày ra bản năng săn thức ăn của phái nam, coi là chiến lợi phẩm khóa lại trong góc, vui vẻ gặm nhấm. Tay của chờ đợi được mà đặt lên đường cong của , vuốt ve cách vật liệu may mặc.
Nhất cử nhất động của đều biểu đạt phấn khởi của , muốn .
Nụ hôn của rất sâu, bá đạo tiến vào, thân hình hai người sát vào nhau khiến Ô Tiểu Mạn thể ngăn cản, cố gắng đẩy ra, rồi lại thể ngăn cản hành động vuốt ve nơi tròn trịa, hai tay xâm chiếm hai bên ngăn cản được, áo lại lộn xộn.
“Ừm... Thang Hằng...” vất vả thoát được nụ hôn, hai tay chống người , thở dốc.
“ rất nhớ em..” mặt bị tình dục che kín, ánh mắt nóng bỏng, giọng khàn khàn, mang theo chút thỉnh cầu và làm nũng.
Quá lâu, nhịn được ở nước ngoài do ở đó. Hôm nay người ở trước mặt, tự chủ của còn chưa cao tới mức đó.
“Tiểu Mạn...” Đôi bàn tay của hoàn toàn ngăn được , nâng đôi tay lên, gò má khẽ cọ cầu xin.
Trong đầu Ô Tiểu Mạn có chút trống rỗng.
biết cầu khẩn cái gì.
Đây phải lần đầu tiên.
“, cái tên đầu heo này, chúng ta ở bãi đỗ xe!” nhịn được mắng . chừng hình ảnh vừa rồi cũng bị camera quay lại.
“Chúng ta lập tức về nhà.” ngẩng đầu.
“ được.”
“Hu...” nức nở nghẹn ngào, giả bộ đáng thương. “ sắp nổ tung rồi.”
Hai gò má Ô Tiểu Mạn đỏ lên, đánh cái. được chứng kiến người này vì muốn đạt được mục đích, ngại dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
“ nên quá mức, còn trong kỳ quan sát đấy.”
Con ngươi đen đầy tình dục chớp chớp, sau đó trừng lớn.
“Cái gì kỳ quan sát?”
“Bạn trai cũ.”
“Bạn trai cũ?!” Cái quỷ gì! “ kháng nghị!”
“Bạn trai cũ, hoặc bạn trai cũ có thể hợp lại, cho chọn .” Mặc dù muốn tính nợ cũ với , nhưng mấy năm nay có gì thay đổi, thích hợp lắm, hơn nữa cũng cần thời gian thích ứng việc trở lại cuộc sống của mình.
“Bạn trai đương nhiệm làm sai bị trừng phạt.” tình nguyện nhận phạt, cũng muốn danh chính ngôn thuận, “Bạn trai trước....”
Bạn trai trước nghe thế nào cũng chói tai.
Last edited by a moderator: 29/11/15