1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

MÃN BÀN GIAI THÂU - PHỈ NGÃ TƯ TỒN

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9

      Lần đầu tiên sau khi chính thức bị lật bài, ngay lập tức thị trường phản ứng rất mạnh mẽ về việc Đông Cù tuyên bố ngừng bán ra. Dịch Chí Duy ra tay nhanh chóng, khôn ngoan, chuẩn xác, tuyên bố mua lại cổ phiếu ngắn hạn với mục đích sử dụng nguồn vốn rất lớn để đẩy lùi , tốc chiến tốc thắng. Giá cả cổ phiếu hai ngày nay thuận lợi tăng cao ngoài dự kiến, thế nhưng có rất nhiều cổ đông vẫn còn theo dõi và do dự. cầm tay cổ phiếu, nhưng chỉ chiếm khoảng 5% cổ phần Đông Cù.

      Đông Cù có lượng vốn hùng mạnh, tất nhiên thể chính diện nghênh địch, mà chỉ tận dụng sức mạnh, tứ lưỡng bát thiên cân [1]. Cứ như thế, áp lực được san bằng rồi càng lúc càng lớn.

      Chỉ San nhắc nhở : "Chúng ta trước mắt quá mạo hiểm rồi, sợ rằng lỡ dở xuất việc ngoài ý muốn, bất cứ lúc nào cũng bị ngân hàng bức bách cưỡng đoạt."

      sao lại biết, nhưng việc đến nước này đành phát động tinh thần, chờ đợi điều phía trước thôi. và Giản Tử Tuấn gặp lại nhau, nhưng thông qua điện thoại, thái độ của Giản Tử Tuấn vẫn rất vui vẻ: "Giá mua lại gần như trùng khớp với giá cũ, Dịch Chí Duy rất khó bảo vệ cổ phiếu mở cửa với giá 42 đồng." (Đơn vị tiền tệ)

      Tuy vậy, nhưng tranh giành gần như cực kỳ căng thẳng, đôi bên ít lần chống đỡ, giới tài chính kinh tế chấn động từ lâu. báo và tạp chí những chữ tiêu đề to oành nổi lên ào ào, mỗi bài đều gom góp rất nhiều, đào bới ra hợp đồng năm thu mua và tiếp quản công ty "J&A", tiết lộ là tỷ phú trẻ tuổi, bỗng trở nên nổi tiếng, vang dội khắp nơi. Kênh tài chính kinh tế nỗ lực mời tham gia phỏng vấn, ngẫu nhiên chụp được ảnh ra khỏi nhà, lập tức được đăng lên bìa tạp chí, danh hiệu của là "Người đàn ông độc thân hoàng kim có giá trị nhất."

      Tấm ảnh tuy chụp trộm, nhưng ống kính khuôn mặt rất khôi ngô, ánh mắt kiên định, bước chân nghiêm chỉnh xuống từ cầu thang khu nhà, gió thu thổi lên áo khoác, giống như lông chim bồ câu, cố tình bay trong gió. Bối cảnh xung quanh ống kính đều trở nên trống rỗng, chỉ có cả người nét. Chỉ San thấy thế, đùa : "Hình ảnh này của , có tố chất làm thần tượng bên phái thương nhân đấy."

      dở khóc dở cười, lại chịu bỏ qua, bắt chước phóng viên phỏng vấn: "Bây giờ bản thân là người của công chúng, Triệu tiên sinh có cảm tưởng gì ?"

      cười mỉm: "Thảm như ngồi tù."

      Hai người nhìn nhau cười, chuông điện thoại vang lên, sau khi nghe máy, suy nghĩ lát rồi với : "Chủ tịch Đông Cù vừa tuyên bố mua lại mỗi cổ phiếu B với mức giá 100 đồng nhưng đổi lại mua khá nhiều cổ phiếu khác mức giá 93 đồng."

      nghĩ lát, khi Đông Cù tuyên bố kế hoạch làm bọn họ đối phó rất vất vả, bây giờ lại thu cổ phiếu B mua cổ phiếu A, duy trí ý định đó là muốn tăng thêm gánh nặng, bức bách bọn họ. Giữa hai lông mày nhăn lại sâu, cho rằng lo lắng, vì thế an ủi : "Số tiền từ đợt thu mua thành công đến giờ vẫn hơn 90%, chúng ta thua."

      bỗng cười tủm tỉm: "Ai chúng ta thất bại, lại thấy chúng ta thắng nhanh." lờ mờ đoán được, quay sang nhìn , đáp án ràng rồi.

      Y rằng, : "Em cảm thấy, Đông Cù đến bây giờ dùng cách thu mua lại, giống như cố nhanh chóng thành công ư?"

      trước nay luôn nhanh nhạy, lúc này "A" lên, ra bị nhìn thấu rồi.

      Giọng từ tốn: "Tài chính Đông Cù có khả năng tồn tại vấn đề nghiêm trọng. Đông Cù tiến hành thu mua thế này, đúng là điều kiện tốt nhất để đánh nhanh thắng nhanh. Dịch Chí Duy luôn lề mề, ông ấy biết chúng ta tuyên bố số tiền có khi thu mua, có ưu thế nào trội. Nếu như tình trạng tài chính Đông Cù hoạt động tốt, chỉ cần tuyên bố giá mua lại càng cao, có thể lộ liễu chèn ép chúng ta, nhưng ông làm thế, ông ấy dùng cách huy động các khoản tài chính lớn đổ vào cổ phiếu, đây là thủ, phải công, chẳng giống với tác phong xưa nay của ông ấy. Nếu mà chi vào cổ phiếu cũng khá ổn định, nhưng lần mua lại này hơi có phần giấu đầu hở đuôi. Cổ phiếu B Đông Cù luôn nằm trong tay những cổ đông lớn họ Dịch, nhìn kỹ thấy được thủ đoạn khống chế của Dịch gia với Đông Cù rất mạnh mẽ, Dịch Chí Duy trong gia tộc có tư tưởng mạnh mẽ, thế nhưng ông ấy lại quyết định thu cổ phiếu B mua cổ phiếu A, ràng trái với lẽ thường, mà những nơi theo lẽ thường, ắt là nơi bất thường."

      đoán chắc tám chín phần, vì có đêm, Giản Tử Tuấn gọi điện thoại cho , giọng điệu nhàn nhạt rằng: "Có người bạn muốn gặp cậu lần."

      cho rằng Giản Tử Tuấn vội vàng muốn thừa hưởng áp lực tài chính vững mạnh của ngân hàng Hoa Vũ, nên sắp xếp vị chủ ngân hàng gặp , để trao đổi về việc chia sẻ các vấn đề cho vay thế chấp.

      Trăm ngàn lần ngờ đó là phó chủ tịch điều hành Đông Cù Dịch Truyền Đông.

      Ông ta và trai bề ngoài quá giống nhau, tính tình cũng mỗi người hướng, so với Dịch Chí Duy xuất sắc hơn người, bên trong ông ta có vẻ ôn hòa, gần như tầm thường. Năm ấy khi ông ta chính thức gia nhập làm việc ở Đông Cù, tuần san tin đồn tạp chí tài chính kinh tế lúc nào cũng so sánh hai em họ, nhưng thời gian qua , thiếu điều kể lể, lâu dần nên chả nhắc lại nữa. Vì thể sánh được với ánh hào quang chói lóa của trai, ông ta luôn im lặng mình trong bóng tối, ngay cả nụ cười cũng hờ hững như có như : "Nghe rất nhiều về cậu Triệu đây tuổi trẻ tài cao, ngày hôm nay mới có may mắn được gặp."

      Thừa Hiên cực kỳ nhạy cảm đoán được hết thảy, mỉm cười : "Đâu có, được gặp Dịch tiên sinh, tôi phải vinh hạnh mới đúng."

      Dịch Truyền Đông : "Tôi và Giản tiên sinh là đối tác nhiều năm, nay ngân hoàng Hoa Vũ hết sức hỗ trợ quý công ty, cũng có hơn nửa vốn tài chính thuộc về tôi."

      Thừa Hiên "Ồ" tiếng, im lặng nhìn chăm chăm người trước mặt, mỉm cười hỏi: "Dịch tiên sinh định bảo tôi ngừng kế hoạch thu mua Đông Cù sao?"

      Dịch Truyền Đông cười: "Cậu Triệu biết đùa."

      Ba người trong lòng đều thầm cười, Dịch Truyền Đông mở lời: " vậy chắc hẳn cậu Triệu nhìn ra, trước mắt tài chính Đông Cù có vấn đề lớn nghiêm trọng. Đông Cù ở nước ngoài đầu tư gặp khó khăn, số tiền lỗ vượt hơn 20%. Kế hoạch đầu tư vào khu công viên công nghiệp Đại Vũ đến hơn 12 tỷ, kết quả cuộc đàm phán với chính phủ thất bại, dự án nhất định phải hoàn thành trong vòng sáu tháng. Vì vậy nay Đông Cù dưới đều bị thiếu hụt."

      quả dự đoán sai, Dịch Truyền Đông tiếp: "Kế hoạch của cậu Triệu là thu mua thành công sau khi Đông Cù phá sản, thế nên tôi hi vọng đến lúc này có thể ra mức giá hợp lý, thấp hơn khoảng 2% với giá thị trường, mua vào công ty bảo hiểm Đông Cù, công ty đầu tư và công ty viễn thông."

      Đó là xí nghiệp kiếm lời nhất ở Đông Cù, giá trị rất cao, hơn nữa còn thấp hơn giá thị trường 2%, thể nghi ngờ đây là công phu sư tử ngoạm (muốn đề ra điều kiện rất cao), Thừa Hiên cười mỉm: "Dịch tiên sinh, cái gọi là giá cả hợp lý, e là nên bàn bạc thêm?"

      Dịch Truyền Đông hơi nhướn mày, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nhanh nhẹn tập trung, giống như con báo đột nhiên phát thấy con mồi, toàn thân sung mãn vận sức chờ phát động - Trong lúc này, nét mặt của ta cực kỳ giống trai mình, chủ tịch điều hành Đông Cù nổi tiếng Dịch Chí Duy. Nhưng chỉ sau gần 1 giây, ta thả lỏng lười nhác, lại trở về bình thường: "Đương nhiên rồi, cậu Triệu có thể cầu tôi cậu từ chối tôi đâu nhỉ."

      Thừa Hiên suy nghĩ chốc lát, gật đầu: "Được, quân tử nhất ngôn."

      "Khoái mã nhất tiên." [2]

      Giản Tử Tuấn đích thân rót ba chén rượu đến, Dịch Truyền Đông nâng chén, ý vị sâu xa cười: 'Vì Đông Cù."

      "Cheers!"

      Ba chén rượu va vào nơi, vang lên tiếng "Đinh" giòn tan, ba người uống hơi cạn sạch rồi nhìn nhau cười.

      Triệu Thừa Hiên ở lại lâu, đưa chén cho ông ta, Giản Tử Tuấn lại rót thêm chén rượu nữa, cạn chén cùng Dịch Truyền Đông, bỗng dưng hỏi: "Thế nào?"

      "Hiếm khi thấy người thông minh, xem cậu ta vừa gặp tôi lát, đoán ngay được nguyên nhân kết quả , đứa trẻ này đúng là khiến người ta sợ hãi mà."

      "Tôi xem chiến tích của cậu ấy bao năm qua, kinh người, báo chí còn cậu ấy là 'thư kích chi thần' cơ đấy."

      Dịch Truyền Đông cười nhạo: "Người mới hai mươi lăm tuổi, vậy mà tôn làm 'thần', tuổi trẻ cứ đắc ý thế, cũng chẳng sợ từ tú hóa tồi."

      " trai cậu năm ấy hai mươi lăm tuổi đảm nhiệm chức chủ tịch Đông Cù, mọi người đều coi đấy là trò cười. Đến khi ông ấy ba mươi tuổi, hội đồng quản trị từ trong ra ngoài, gộp cả đám lão già thích ăn tươi nuốt sống, cũng chả dám coi khinh dò xét ông ấy lấy nửa phần."

      Dịch Truyền Đông im lặng phút chốc, trong chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ, mà tất cả những cái đó thể thay thế được bằng lời , biết bản thân căm ghét điều này, như thể nồi dầu sôi, chỉ cần nước bắn tung tóe vào ít, nổ tung ầm ầm. khinh thường tính bộp chộp của mình, vì vậy chỉ : "Tôi biết rồi."

      " trai cậu dạo này thế nào?"

      "Bác sĩ việc phẫu thuật quá mạo hiểm, lo lắng có tim để cấy ghép, nên ấy bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể phát bệnh. Ngộ nhỡ cấp cứu chậm trễ, mất mạng. Hồi trước bác sĩ cầu ấy nằm viện, ấy bèn ngoảnh mặt làm ngơ." Dịch Truyền Đông mặt biểu cảm: "Đám lão già trong hội đồng quản trị kia chịu nổi lo sợ ngày, tâm lý thấp thỏm, cách khác, tôi thể nghĩ biện pháp để thuận lợi đầu tư lên Đại Vũ."

      "Thực ra nếu ông ấy chết, tất cả là của cậu, cớ gì phải hao tổn sức lực."

      Dịch Truyền Đông hơi uống cạn chén rượu, chắc là quá cay, mi nhăn lại, khóe miệng dấu tia cười nhạt: "Cho dù ta chết, Đông Cù cũng là do tay sáng lập nên, cho dù ta chết, ta cũng cho tôi tất cả, tất cả đều là là ta bố thí cho tôi, tôi vẫn phải sống trong cái bóng của ta! Giản Tử Tuấn, vĩnh viễn biết cảm giác này, tôi cả đời này chưa bao giờ nguyện đứng ở phía sau ta, trợn tròn mắt đứng ở phía sau ta!"




      CHƯƠNG 10

      Sau khi thông tin nguồn tài chính Đông Cù gặp vấn đề nhanh chóng được công khai báo chí, thị trường lập tức náo động, những cổ đông tranh nhau bán vì sợ uổng phí, Đông Cù mỗi lúc lung lay.

      Dịch Chí Duy chủ trì mở cuộc hội nghị khẩn cấp, tham dự đều là các giám đốc cấp cao, bầu khí trang nghiêm khắp phòng hội nghị, như thể mọi người đều biết cuộc quyết chiến cuối cùng tới, cho nên tất cả đều yên lặng. Bởi vì liên tục tăng ca, Dịch Chí Duy mệt mỏi rã rời, giọng phát ra cũng khàn khàn: "Dưới tình huống này, trước tiên chưa cần truy xét là ai tiết lộ thông tin, bên phía ngân hàng thế nào?"

      Giám đốc quản lý ngân sách đáp: "Họ cầu chúng ta cung cấp thêm tài sản thế chấp."

      Dịch Chí Duy : "Được lắm, đúng là vừa trở mặt biết người." Ông lặng im chốc lát, mới lại ngước mắt lên: "Các vị..." Mọi người hết sức chăm chú lắng nghe, mỗi người đều nhìn chăm chăm ông, ông dừng lại, khẽ chau mày, chầm chậm nghiêng người bước lên phía trước, cả người đều nghiêng về phía trước, giống như chuyển động chậm trong phim điện ảnh. Trơ mắt nhìn ông "Rầm" tiếng gục xuống ngã lên bàn hội nghị, cốc nước văn kiện đồ vật linh tinh bị cơ thể ông khua trượt ra ngoài, "Choang" Vung vãi sàn nhà. Mọi người há hốc miệng, vô cùng khiếp sợ ngây ra như phỗng.

      Trôi qua vài giây, mới có người như tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức đỡ lấy ông: "Dịch tiên sinh!"

      Cả đám người trong phòng hội nghị phản ứng lại, tham gia hội nghị đều là những tinh ở Đông Cù, sau vài giây đồng hồ hoảng loạn bèn lập tức ổn định vị trí, bên vừa vựng ông dậy cho uống thuốc, bên vừa bấm điện thoại gọi cấp cứu, mặt khác bố trí người chuyên môn phụ trách công việc giữ bí mật.

      Nhưng giấy đâu thể bọc được lửa, chỉ cùng lắm ngày, giới truyền thông từ đến lớn biết lần đột nhiên phát bệnh này trong phòng hội nghị. Lời đồn ngay tức khắc khiến Đông Cù thất bại thảm hại, Dịch Chí Duy thể chất và tinh thần lao lực quá độ, thể chống đỡ nữa.

      Thừa Hiên với Chỉ San: " thấy hơi bứt rứt."

      Chỉ San an ủi : "Kinh doanh là kinh doanh, chúng ta làm sai gì cả."

      khẽ thở dài, Đông Cù là sinh mạng của Dịch Chí Duy, bản thân mình bây giờ hiển nhiên muốn mạng Dịch Chí Duy, mà bệnh của ông ta, căn bản chẳng thể tiếp nhận kích thích mạnh thế.

      Mặt khác cảm nhận nỗi lo lắng khó diễn tả, thể , mơ hồ thấy khả năng đáng sợ, giống như lỗ đen khổng lồ, lại chả biết chả ở nơi nào, cuối cùng ngày tàn ác nuốt hết thảy cuộc sống sinh tồn của . Đây là giác quan thứ sáu tinh tế, luận về thị trường hay là số mệnh báo trước, đều dựa vào giác quan thứ sáu kỳ lạ này để tránh thoát tai vạ, ví dụ như sụp đổ tiền tệ sáu năm trước, dựa vào linh cảm trước đó, dự đoán thế mà lại trùng với hướng của ngân sách, chẳng những dứt ra khỏi rất sớm, còn thuận thế thắng được món lãi kếch sù.

      bứt rứt khó chịu.

      Đêm khuya nằm giường, trằn trọc, khó chìm vào giấc ngủ. trước nay chưa từng mất ngủ, dù cho áp lức đạt đến giới hạn, cũng có thể yên ổn ngủ say. Chả lẽ là lo lần đánh cuộc này quá lớn?

      Nhưng ràng nắm chắc thắng lợi trong tay.

      May mà nhận được điện thoại của Chỉ San: "Chưa ngủ sao?"

      "Chưa."

      Giọng của dịu dàng: " nhìn xem, đêm nay có trăng đấy."

      đứng dậy giật rèm cửa, đúng là có mặt trăng, vòng trăng tròn, ánh sáng lành lạnh phân tán màn trời, chiếu vào bên trong song cửa sổ, như là có nước ở đó. Cái lạnh thấm sâu vào xương tủy, hình như có mùi hoa quế. nhớ lại khoảnh khắc khi cùng ngắm trăng đỉnh núi, mặt bất giác rộ nụ cười.

      Dưới ánh trăng, rốt cục mờ mịt ngủ thiếp .

      giấc mơ hỗn loạn, mơ thấy mình là tay thợ săn lọt vào rừng cây, dùng khẩu súng bắn bị thương con mồi, có điều nó lại chạy thoát mất. đường đuổi theo, đập vào mắt chỉ có màu xanh lá rậm rạp, khắp nơi là dây leo chằng chịt, màu xanh bao trùm cả vùng trời, quấn lằng nhằng vướng víu, khiến người ta thấy ngột ngạt. Xung quanh lá cây rung xào xạc, chẳng biết nó được che phủ ở dưới đống lá cây nào, từng bước áp sát, cuối cùng tiếp cận mục tiêu. Nhưng chợt thấy sợ hãi khó thở, biết sợ hãi cái gì. dùng bàn tay run rẩy gạt đám lá chuối rộng, bỗng ở sâu trong đám lá chuối nhảy ra con thú dữ đáng sợ mà trước đây chưa từng gặp, nó mở to cái miệng đầy máu, lập tức ngoạm đến xương cốt còn.

      Khi tỉnh dậy cả đầu đều toát mồ hôi lạnh, ngồi ở đầu giường, trong đầu mờ mịt, mãi đến tận sáng, mới đứng dậy tắm gội, sau đó đến bệnh viện thăm chị cả.

      ngờ chị chẳng ở phòng bệnh, hỏi y tá, mới biết được chị dạo ở vườn hoa.

      là cuối thu, nhưng vẫn còn hoa Dâm Bụt, hai ba chùm nở rộ cành, mang theo sương sớm nặng ướt, những đóa hoa rũ xuống sâu, giống như chịu nổi sức nặng.

      liếc cái nhìn thấy chị cả, đứng sâu trong cây hoa sum suê, vẻ mặt xa xăm mà hờ hững.

      Chị nhớ đến điều gì?

      Nghe thấy tiếng bước chân, chị quay đầu, trông thấy , mặt hé ra nụ cười: "Bận rộn thế sao còn đến đây?"

      : "Cũng bận lắm ạ."

      Bởi vì Đông Cù lâm vào tình trạng rắn mất đầu, tài chính thiếu hụt, bị ngân hàng bức bách cưỡng đoạt, người người tìm cách tự bảo vệ mình, bắt đầu tiến hành bán cổ phiếu Đông Cù với giá siêu rẻ. Nên bọn họ thuận lợi thu nạp, cùng lắm chỉ mất vài ngày, mua vào xấp xỉ 10% cổ phần Đông Cù. Lại cứ tiếp tục duy trì trong vài ngày, Đông Cù thuận lợi thả vào trong túi thôi.

      Chị hiểu thói quen của , mỗi khi chịu nổi gánh nặng, bao giờ cũng đến bên cạnh mình, ngơ ngẩn yên lặng trong chốc lát. Năm ngoái chủ trì thu mua công ty J&A, lúc ấy Thừa Hiên rất căng thẳng liên tiếp vài ngày hề chợp mắt, sau cùng vẫn dành thời gian chạy đến căn hộ bên cạnh trung tâm công viên của chị nằm lăn ra cười ha hả, nằm sô pha trước mặt chị ngủ đủ 5 tiếng đồng hồ. Khi tỉnh lại tinh thần phấn chấn, tiếp tục trở lại cuộc đại chiến thu mua giữa lúc nước sôi lửa bỏng.

      Chị nhàng hỏi: "Sao vậy."

      chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn : "Em thấy sợ hãi." Giống như lơ lãng: "Em lớn vậy, còn chưa từng sợ hãi cái gì, thế mà lúc này đây em lại thấy sợ hãi, chung quy cảm thấy như là làm sai cái gì đó, rồi có tai vạ đến nơi."

      Chị gì nắm vai , cao hơn chị cái đầu, còn là đứa trẻ bịn rịn dưới gối chị năm ấy nữa, nhưng trông vẻ mặt bây giờ đúng là mờ mịt và bất lực, khiến lòng cjok mềm mỏng mà đau đớn. Chị khẽ giọng : "Chị cả ở đây, em phải sợ cái gì. Chị cả hứa với em, chắc chắn có chuyện gì."

      việc tiến hành rất suôn sẻ, họ thuận lợi thu mua đến 12% cổ phần, nâng tấm hiệu trở thành cổ đông lớn thứ hai ở Đông Cù, chỉ cần nắm chắc 2, 3% nữa, có thể giành được toàn thắng.

      Dịch Chí Duy mang theo bệnh tật mà xuất viện, quay về Đông Cù giữ gìn đại cục, nhưng tình hình phát triển đột ngột khi thị trường xoay về bên khác, Đông Cù cách nào lật ngược cơn sóng dữ này.

      Gần đến kết thúc, thắng lợi càng gần, Thừa Hiên ngược lại càng thêm mờ mịt.

      Thành công dễ dàng như thế, khi khát vọng gần mười năm nắm trong tay, trái lại có thêm phần mất mát khác thường. Được cái rốt cục cũng thở phào nhõm, mọi thứ cũng nhanh kết thúc, cuối cùng kết thúc.

      Khí hậu oi bức bất thường, Thừa Hiên và Chỉ San chạy ăn đêm, hai người mồ hôi nhễ nhại, ngồi ở chiếc bàn be bé bên cạnh, nghe đài radio thuật lại cảnh tới gần đảo "Mali", rồi đến thời tiết đêm nay có mưa dông. Chủ quán ào ào thu dọn đồ vật lẫn lộn xung quanh, chuẩn bị đóng cửa.

      Trời mưa rất nhanh.

      Có lẽ trời mưa, hôm sau mát mẻ.

      Bầu khí im lìm giống như lồng hấp, mọi người bốn phía bận rộn, như muốn chạy nạn, mớ hỗn độn. Trong lòng chợt khó chịu, Chỉ San hình như cũng cảm thấy thế, nên đùa với : "Qua hai ngày nữa, có thể tuyên bố thu mua thành công, đến lúc ấy vào chức chủ tịch Đông Cù, đối mặt với đám phóng viên câu đầu tiên gì?"

      nghĩ ngợi chốc lát, giống như thực suy xét về tin tức mới này, cuối cùng mới chậm chạp : " em."

      giật nảy mình.

      mỉm cười, chăm chú nhìn vào đôi mắt , lại lần nữa: " em."

      vẫn giật mình tại chỗ.

      cúi người bên tai , giọng trong trẻo ràng: "Chỉ San, em."

      niềm vui sướng chưa từng có, cuốn theo tất cả mà đến, như cơn sóng thần điên cuồng trào dâng lên toàn thế giới, toàn bộ thế giới đều bị phá hủy, toàn bộ thế giới đều quan trọng, chỉ có , chỉ có trước mặt.

      Có thể tha thiết dựa vào nhau, có thể bên nhau xa rời.

      Trong mắt che kín tầng hơi nước, nhàng hôn lên thái dương , như thể nỉ non: "Em còn chưa trả lời đấy."

      , đương nhiên , đương nhiên đương nhiên rồi.

      vùi vào lòng , chỉ cần có , chỉ cần có . ôm chặt , trống ngực đập dập dồn của hai người cũng hóa thành phập phồng mềm mại, cảm thấy giống như ở trong mơ, toàn bộ thế giới đều yên lặng, vô cùng yên lặng, chỉ có . Giờ phút này, còn quý giá hơn ngàn vàng.

      Thời tiết thay đổi, dần dần có gió, thổi vào túi nhựa đựng giấy vụn mặt đất bay phần phật, gió thổi vào tay áo họ, nếu có thêm trận mưa mau nữa, càng tốt.

      Đứng đường phố bừa bãi, cùng lắm là người bất thường, ôm lấy , thầm nghĩ đến trọn đời trọn kiếp.

      Tiếng chuông lớn vang lên, hồi lâu cũng chẳng hề lấy ra, cũng muốn buông mình, nhưng cuối cùng vẫn phải nhắc nhở : "Điện thoại kêu đấy."

      lưu luyến buông ra, nghe điện thoại, đối phương chỉ vài câu, chẳng đáp lại tiếng, chỉ giương mắt nhìn .

      chợt cảm giác rùng mình cứng ngắc.

      "Dịch Chí Duy đột nhiên tuyên bố mình trở thành cổ đông lớn nhất của Letter, trước mắt thu được hơn 60% quyền chuyển nhượng sở hữu."

      tia lạnh buốt, chảy ròng ròng xuống theo sống lưng , lạnh cắt da cắt thịt. tất nhiên biết Letter là công ty có nguồn vốn quan trọng nhất, nếu Dịch Chí Duy kiểm soát ngân sách, chả khác gì rút củi dưới đáy nồi [1], nay tài chính công ty hoạt động đến giới hạn. Gió thổi mặt , mang theo cát bụi, đổ ập vào hơi thở khiến bị sặc, thể tránh né, thể hít thở.

      Sinh mệnh cận kề cái chết, Dịch Chí Duy cũng rơi vào đường cùng mà phản kháng lại.

      Trong đầu trống rỗng.

      Ông ta ấp ủ kế hoạch này bao lâu?

      Im hơi lặng tiếng đến vậy, từng bước dẫn họ vào tròng, phải cực kì kiên nhẫn, phải cực kì quyết đoán, mới có thể trót lọt như thế.

      Ông ta có thể kiên trì đến bước này, trơ mắt nhìn họ như tằm ăn rỗi [2] Đông Cù, lại để lộ chút xíu kẽ hở nào, thầm lên kế hoạch tất cả, chỉ vì kích trí mạng ngày hôm nay.

      Người này, hổ là người ba mươi năm vẫn đứng sừng sững đổ, tay gây dựng nên kỳ tích Đông Cù.

      _____________________

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG KẾT

      Gió thổi qua vầng trán , nặng nề thở hắt ra: " thua."

      chưa từng thua, nhưng chỉ lần thua mất mạng. vạn lần cũng có khả năng trả khoản nợ khổng lồ ấy, trận đánh cuộc này quá lớn, lại có cơ hội sống. khi nghĩ đến kết quả này, thua hết tất cả.

      sợ hãi thấm sâu vào tim , giọng khàn khàn: "Thừa Hiên."

      nhìn , lâu đến thế, chuyên tâm đến thế, giống như muốn đem cả người in sâu trong lòng. Qua nửa ngày, bỗng : "Xin lỗi em."

      ! !

      suýt nữa hoảng sợ thốt lên tiếng, nên với , đừng như thế này! gắt gao bám chặt : " bao giờ, phải ?"

      từ chối trả lời, chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời.

      Nước mắt tràn mi, chỉ gắt gao bám lấy , chịu buông ra. Đứng trong gió thổi cuồn cuộn, xa xa có tia chớp màu tím xé rách bầu trời đêm, giống như bổ ngang trời đất thành vết rạn, nuốt hết thảy mọi thứ, nuốt vào! chừa lại xác! dường như bình tĩnh cúi xuống, điềm đạm vỗ vỗ lưng : "Đừng lo, để gọi điện cho chị cả. Tuy thông tin đấy xấu, nhưng chị ấy có quyền được biết."

      Nước mắt rơi như mưa, thiết tha dựa vào , giống như chỉ làm thế mới có thể bảo đảm rời mình . ngỡ ngàng ngẩng đầu, cảm thấy nơi bí ở đáy lòng lại có chút nhõm. ra đáng sợ nhất có gì hơn chuyện tình cảm, có gì so với chuyện tình cảm lại đáng sợ hơn. có gì khiến sợ hãi hơn khi xảy ra chuyện tình cảm, ngay cả thỉnh thoảng có đôi chút nghĩ ngợi về chuyện đó, đều cảm thấy cả người phát run, chắc chắn mình xảy ra chuyện tình cảm ấy.

      Hoàng hôn nổi khắp bốn phía, thành phố này tựa như bức tranh vẽ lâu năm, những mái hiên của các tòa nhà mọc lên san sát, như bơi lội dưới vùng trời xám tro, tất cả các đường nét đều phác họa mờ nhạt, mây đen cuồn cuộn bầu trời, bóng đen dần dần kéo đến. Dường như muốn đè lên từng ngõ ngách trong thành phố. Đôi khi có tia chớp dài màu tím xé ngang khoảng trời đêm, tiếng sấm nặng nề từ rất xa, rồi trời mưa.

      Dịch Chí Duy chăm chú nhìn bầu trời biến động ngoài cửa sổ, cũng quay lại, luôn miệng cách bình thản ung dung: "Truyền Đông, có thể coi như biết gì cả."

      Dịch Truyền Đông thoáng chấn động, tự với bản thân, vốn tưởng rằng chỉ cần hỗ trợ việc mua ngược lại, chưa nghĩ đến việc ông biết – Nhưng ngay lập tức lại thấy thoải mái, sợ cái gì, hiểu với cách này chỉ sợ còn có lực sát thương hơn với ông ta ấy chứ. Quả nhiên, Dịch Chí Duy xoay người lại, đáy mắt khó che giấu nổi thất vọng.

      Xem ra bản thân ông ta quá tức giận rồi, Dịch Truyền Đông mỉm cười: "Vậy sao?"

      "Ngân hàng của em được cầm cự bởi Triệu Thừa Hiên, trước mắt có nguy cơ bị đe dọa, em cho rằng Giản Tử Tuấn có bao nhiêu thành đáng tin, đồng ý vứt bỏ gia đình để đến giúp người ta vượt qua cửa ải khó khăn này?"

      "Đó là chuyện của tôi, ngay cả nếu tôi phá sản tự sát, cũng là chuyện của tôi!"

      Khuôn mặt ông có vẻ đau đớn: "Truyền Đông!"

      bắp thịt của Truyền Đông vặn vẹo, nhìn hết sức đáng sợ, bỗng nhiên hét lớn: "Thu hồi vẻ giả bộ của ! Tôi chịu đủ rồi! Từ đến lớn, từ năm này qua năm khác tôi trưởng thành, cũng năm này qua năm khác kiểm soát Đông Cù. Mọi người đều tạo nên kỳ tích, ở đâu cũng mạnh mẽ hơn tôi, ở đâu cũng xuất sắc hơn tôi, là người duy nhất đời. Còn tôi cái gì cũng phải! Mọi người luôn muốn so sánh tôi với , tôi chịu đủ rồi! Tôi muốn, ngày hôm nay tôi đường đường chính chính cho , Dịch Chí Duy, tôi muốn nhận bố thí của , tôi có chết cũng thèm nửa phần bố thí của !"

      há miệng thở hổn hển, trong mắt lóe ra ánh sáng kỳ lạ, nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể phen buột miệng ra, có cảm giác sảng khoái tràn trề. Dịch Chí Duy mặt xám như tro tàn, qua hồi lâu, mới : "Em là em trai , vẫn luôn bảo vệ em."

      nhìn ông ta, nhấn mạnh từng chữ: "Tôi cần."

      Dịch Chí Duy mệt mỏi nhắm hai mắt, giọng liên tục lặp lại nặng nề: " ra sai rồi."

      Dịch Truyền Đông cất tiếng cười to: " sai nhiều lắm." Ngữ điệu của mang theo mỉa mai, "Sau thời gian, biết sai rất nhiều."

      Ngần ấy năm, cái miệng căm hận này cuối cùng có thể vui vẻ thở ra, cả người gần như phấn khích: " cả, cho rằng thắng ư? Tôi cho biết, còn sớm lắm. trước nay vẫn luôn dạy tôi, đường lang bộ thiền [1], phải cảnh giác hoàng tước phía sau, hễ hành , đều thể thiếu biện pháp dự phòng. Đáng tiếc chính lại quên mất, lần này rút củi dưới đáy nồi, chiêu thức ấy đích thực là đẹp đẽ, bày ra cho người ta xem thế là đủ rồi. may, đòn sát thủ của người ta còn chưa sử dụng ra đâu."

      Dịch Chí Duy lạnh nhạt hỏi: "Em có ý gì?"

      Dịch Truyền Đông cười rạng rỡ: " cả ngày trước bao giờ cũng dạy bảo em, người đàn ông cần phải có kiên nhẫn. Cho nên xin kiên nhẫn chờ đợi chốc lát, có lẽ vài phút sau, biết thôi." Giống như xác minh lời của , giọng nhàng của thư ký vang lên điện thoại nội bộ "Dịch tiên sinh, có vị Phó tiểu thư Phó Thánh Hâm hẹn sẵn, nhưng cứ khăng khăng muốn gặp ngài."

      Cái tên này như lời nguyền, ngoài cửa sổ đùng tiếng, ánh sáng màu bạc hình vòng cung ra gần trong gang tấc, như chiếc móng vuốt lớn dữ tợn, chỉ thiếu chút nữa thò vào trong phòng. Tiếng sấm rền nặng trĩu như thể vang lên bên tai, từ rất xa mà khắc sâu vào trí óc, tuôn ra khỏi đáy lòng.

      Phó Thánh Hâm.

      Ông biết về nước, nhưng phải dạng người nịnh hót lấy lòng.

      Chẳng biết từ lúc nào, Dịch Truyền Đông qua ông, tự mình mở ra hai cánh cửa phòng làm việc.

      đứng ở cửa, làn gió lớn thổi bay tay áo , bàn làm việc tiếng trang giấy xoàn xoạt trong gió, xa cách ba mươi năm lộ trình khổ cực, đứng lặng im chỗ đó cách xa ông chỉ khoảng vài mét, tình cảnh này giống như hư ảo, ông lại chỉ có thể ngây người nhìn .

      "Hai vị từ từ chuyện." Trong giọng Dịch Truyền Đông lộ vẻ chế nhạo, như thể nhanh ý, "Cứ thong thả mà ôn lại chuyện tình xưa."

      Cửa gỗ tếch (tên loại gỗ) nặng nề, cuối cùng chậm rãi đóng lại, gió còn thổi vào, tiếng động dần mất hẳn. Cả căn phòng làm việc chỉ có hai người họ, ngoài cửa sổ tiếng sấm đan xen, ầm ầm vang dội vào màng nhĩ, trong lòng ông bất chợt nổi lên tia ớn lạnh.

      im lặng, căn bản giống người, mà là quỷ, là hồn ngậm oan từ địa phủ, đến đây để đòi mạng.

      rốt cục cũng mở miệng, giọng điệu bình thản khác thường, như là chứa tia vui sướng kỳ dị: "Dịch tiên sinh, tôi kể chuyện xưa cho nghe nhé."

      đem những chuyện quá khứ, rủ rỉ kể lại, giống như ở chín nơi trọng yếu tại địa phủ, trước điện Diêm La, đối chất từng việc .

      Những hấp hối vùng vẫy, những quá khứ đau thương, những ký ức chấn động lòng người, mưa như trút nước, đổ xuống, chỉ có thể nghe được tiếng nước ào ào, đất trời chỉ còn con sông này có nước, dòng nước tuôn trào thẳng xuống phía dưới.

      Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi như thác, mà ông nhìn , giống như trút được gánh nặng.

      chợt nở nụ cười: "Dịch Chí Duy, tôi là do dạy dỗ, nhưng ngờ vở kịch lớn này, lại diễn khó khăn đến vậy, nếu tôi diễn tiếp cùng , đúng là đáng tiếc rồi."

      Trong ngực bung ra đau đớn, ông đưa tay che ngực, cách khó khăn: "Nhưng mà kết cục lại đúng...Em , và chưa chết."

      mặt hàm chứa ý cười: "Đúng rồi, kết cục chẳng hề giống với chuyện xưa tí nào, tôi , và chết. Dịch tiên sinh, phải khiến thất vọng rồi, lúc ấy tôi thả người nhảy xuống. Tôi nên sống sót, thế nhưng tôi nhẫn nhục chịu đựng, vui vẻ mà sống. Tôi sống là vì ngày này, chính vì muốn chờ tới ngày này."

      Ông khẽ giọng khàn khàn: "Em rốt cuộc muốn gì?"

      bỗng mỉm cười: " gặp nó rồi, chẳng nhẽ có chút nghi ngờ nào ư?"

      Ngoài cửa sổ mưa to giớ lớn đan xen, nước tựa như chiếc roi da to đậm, nặng nề quất lên kính thủy tinh, rất nhiều ánh sáng trắng như con thú liều lĩnh, nhe nanh múa vuốt gắng sức nhảy vào, muốn xé tan tành tất cả.

      Hơi thở mỏng manh của ông vội dồn dập: "Em có..."

      "Đúng vậy, tôi có, năm đó tôi nằm bàn mổ, nhưng cuối cùng lại hối hận. Tôi giữ lại đứa trẻ, hề phá nó , tôi vốn dự định dù có độc thân chăng nữa cũng phải sinh nó ra. Sau này chúng ta bên nhau, tôi vẫn cứ giấu , vì muốn sinh nhật hôm đó tặng cho niềm vui bất ngờ, đâu nghĩ rằng lại cho tôi tuyệt vọng bất ngờ nhường ấy."

      Khuôn mặt ông gần như biểu cảm, đùng tiếng, ngoài cửa sổ tia chớp màu bạc cắt ngang bầu trời đêm, hạt mưa rơi nhiều như mũi tên, rơi xuống đánh lên tấm cửa sổ thủy tinh to sụ.

      nhàng bình tĩnh: "Sau cùng khi ấy tôi còn đường , tôi bỗng cảm thấy, có lẽ đứa con này, đến đúng lúc."

      Nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cũng chờ đến giờ phút này, giống như thanh kiếm sắc bén, thẳng tắp đâm vào ngực ông, ông bất giác lảo đảo lùi lại phía sau bước, thờ ơ đứng ở nơi này, nhìn ông ấy. Hai mươi năm qua, vẫn luôn chờ đến bây giờ, chỉ là lúc này, mặt ông có đau đớn sâu sắc, khiến có cảm giác vui sướng đến kỳ lạ.

      Hơn hai mươi năm trước, ông chính tay bóp nghẹt tất cả, ngày hôm nay, đem tất cả những thứ thuộc về mình, chia từng li từng giọt, chừa chút nào mà đòi lại, ông ta thiếu nợ , phải đòi lại tất cả!

      "Nhiều năm như vậy," nhấn mạnh từng chữ, " ràng sớm biết nó là con trai , ràng sớm lên kế hoạch tốt toàn bộ. Nhưng may, chỉ sợ lúc này tính sai bước."

      Ngực ông phập phồng dữ dội, như có bàn tay vô hình, đột nhiên bóp chặt cổ họng ông, làm ông rất khó thở.

      chầm chậm đến gần ông, cẩn thận nhìn ông chăm chú: "Dịch Chí Duy, tôi biết biết vẫn luôn biết, thế nhưng tôi chờ ngày thế này. Tôi mực chờ, tôi lúc nào ngừng chờ. Nhiều năm qua, hai mẹ con chúng tôi mỗi người làm việc gì, ra đều nhìn thấu hết cả. biết tôi làm gì, biết tôi muốn để Thừa Hiên quay về đối phó , nhưng lại nghĩ ra tương kế tựu kế. Khi đó Thừa Hiên thu mua 'J&A', vào thời điểm quan trọng tập đoàn tài chính Nhật bản cung cấp hỗ trợ số lượng lớn tiền mặt, Thừa Hiên từng hồ nghi, nhưng nó kiếm cách tìm hiểu. Còn trong lòng tôi lại vô cùng ràng, bởi vì là cổ đông lớn thứ hai của ngân hàng Mitsui, nên Nhật Bản mới có thể dưới trường hợp vô điều kiện hỗ trợ cho nó, vì từ lâu quyết định, đưa nó lên làm người thừa kế Đông Cù."

      Nụ cười gương mặt càng rệt: "Đứa trẻ này chịu thiệt nhưng lại được thiên phú tài giỏi, từ khi xuất diện đến nay mọi chuyện đều rất suôn sẻ, nếu gặp được đối thủ đánh cờ cao tay, sớm muộn cũng bị tổn hại. Vì vậy lúc nó ra tay với Đông Cù, tôi lập tức quyết định để nó thấy nhược điểm của mình, thua trong tay , so với thua trong tay bất cứ kẻ nào khác đều an toàn hơn. Vì chờ nó tự chui đầu vào rọ, đâm đầu vào tay , được dịp thuận tiện vạch trần thân thế của nó, sau đó đem Đông khu to như thế, tất cả trăm ngàn gánh nặng giao cho nó. Mà tôi hơn hai mươi năm nay, hao công phí sức. Là vì thay đào tạo người thừa kế xuất sắc."

      cười mỉm: "Dịch Truyền Đông lén lút làm những chuyện mờ ám kia, trước nay luôn mặc kệ, cậu ta cho rằng bao năm qua mảy may nghi ngờ, ra chờ thời cơ tốt nhất, lần này cậu ta vì hỗ trợ Thừa Hiên thu mua, số tiền vốn nắm trong tay lăn qua lăn lại cũng sắp hết sạch. Hơn nữa cậu ta còn ngang nhiên bán đứng Đông Cù thế này, hội đồng quản trị còn hỗ trợ cậu ta, thế tương lai ngăn cản Thừa Hiên tiến vào hội đồng quản trị càng ít, rồi sau đó nó kế thừa Đông Cù, càng thêm danh chính ngôn thuận [2]. Chiêu hòn đá ném hai chim này, sử dụng hết sức cao siêu."

      Ông chậm rãi ngồi xuống, cả người vùi sâu vào ghế sô pha, tiếng động thở dài, mang theo nặng nề ủ rũ: "Thánh Hâm, em thông minh hơn lúc đầu rất nhiều. Em nhìn thấu hết thảy, hà cớ gì còn muốn đến đây?"

      bỗng nhiên cười: " cho rằng thực thắng sao?"

      bình tĩnh khó dò trong giọng của ông: "Thánh Hâm, biết em hận , nhưng bao năm qua em chấp nhận đánh cuộc thất bại. Con trai là máu mủ ruột thịt của , chẳng ai phớt lờ gia sản mấy trăm vạn, hơn hết tính cách nó trọng tình trọng nghĩa, thờ ơ tình cảm cha con. thử dò xét nó hai lần, cả hai lần nó đều đành lòng ra tay tàn nhẫn đối phó , nó chưa chắc biết là ai, thế nhưng, chả lẽ nó chưa từng nghi ngờ chút nào ư? Đứa trẻ này ra rất giống em, tâm thực tình dài, đây là điều tối kỵ với thương gia. Em hãy yên tâm, tuy thuở bên cạnh , nhưng dạy nó, mai sau dạy cho nó rất nhiều. Vì nó là người thừa kế tương lai của Đông Cù, tất cả những gì ở và Đông Cù, đều là của nó. lấy phương thức hợp lý nhất, để nó giữ lại các cổ phần có, cũng thực đảm đương chức chủ tịch Đông Cù. Thánh Hâm, muốn cám ơn em, nhiều năm như thế, em thay đào tạo người thừa kế tốt nhất."

      Ông cười nhõm: "Thương trường như chơi cờ, lần lơ đễnh, cả bàn đều thua. Thánh Hâm, nhiều năm qua em vẫn chưa học được. Dù bố cục thế nào, cũng thể thiếu biện pháp dự phòng, chiêu bố trí cái chết sau đó sinh con này của em, mặc dù khéo léo, tiếc là lại sử dụng quá mức, kết quả hoàn toàn ngược lại. Hôm nay em đưa Thừa Hiên đến trước mặt , chắc chắc chăm sóc dạy bảo tốt nó, làm em thất vọng."

      chậm ra: "Nhưng tính sót người."

      "Giản Tử Tuấn?" Ông giống như cười nhạo, "Em cho rằng liên thủ cùng ta, là có thể đối phó với ? ta bây giờ bản thân còn khó bảo toàn, nào có dư sức giúp em?"

      "Là Chỉ San." nhàn nhạt , "Thừa Hiên vì tiền, mà vứt bỏ Chỉ San."

      Ông cảm thấy tức cười: "Bọn nó vượt quá ba tháng."

      "Thừa Hiên con bé."

      mặt có nụ cười chế nhạo: " chắc chắn cho phép nó cưới Chỉ San, cũng giống như, nó lựa chọn Đông Cù."

      "Tình đời này hoàn toàn thắng được quyền lợi." Ông vẫn cười, " có người phụ nữ nào, sánh được với lực hấp dẫn vốn có của mấy trăm vạn Đông Cù."

      Khóe miệng giương lên, cuối cùng mỉm cười: "Dịch tiên sinh, có lẽ trong mắt , chẳng ai chẳng thứ gì sánh được với tiền tài quyền lợi, nhưng đời này, lại có số người cùng dạng với ."

      Ông im lặng nhìn chằm chằm .

      cũng im lặng.

      Sau cùng, chỉ : "Tạm biệt, Dịch tiên sinh."

      Tiếp đó xoay người rời .

      Ông vẫn đứng ở đó. Như thể chưa hề đến, trong phòng còn có mùi nước hoa nhàn nhạt người , như có như . tựa như cái bóng, càng giống như giấc mộng, xuất lúc ông ngủ say vô số lần, nhưng mỗi lần tỉnh lại, khung cảnh lúc nào cũng là khoảng hư ảo.

      Ông chợt cảm thấy yếu ớt, chỉ ngắn ngủi hơn mười phút.

      Hơn hai mươi năm qua, ông nhiều lần tưởng tượng cảnh họ tái hợp, ông nghĩ về nhiều lắm các loại tình huống, nhưng chẳng ngờ lại bình tĩnh như vậy, ung dung như vậy, sợ hãi trước cơn sóng dữ làm ông gần như thấy thất vọng. Ông cho rằng bao nhiêu năm thù hận khiến bản thân mắc chứng cuồng loạn, ông cho rằng hận mình thấu xương, ông cho rằng dùng những ngôn từ kịch liệt nhất dội về phía mình.

      Nhưng ngày hôm nay lại điềm tĩnh đến thế, giống như vở kịch này liên quan, tập luyện tốt lời thoại từ lâu, chẳng qua là đọc lại lần.

      Ông vẫn luôn nghĩ rằng mình làm chủ tình hình, tất cả lời thoại đều do ông nắm giữ, bây giờ lại cảm thấy hơi nóng lòng, giống như từ đầu có điểm nào đúng.

      Ông ấn vào đường điện thoại nội bộ với thư ký: "Liên lạc với Triệu Thừa Hiên, bất kể dùng phương pháp gì, thay tôi liên lạc với cậu ta."

      Thư ký chưa tìm Triệu Thừa Hiên, cuối cùng Triệu Thừa hiên lại tự mình tìm tới cửa, thư ký cực kỳ ngạc nhiên báo cáo với ông trong phòng: "Triệu Thừa Hiên tới, Dịch tiên sinh ngài có muốn gặp cậu ấy ?"

      Ông uống thuốc, nghe vậy tiện tay đặt viên thuốc xuống, : "Lập tức mời cậu ta tiến vào."

      Chỉ chốc lát sau, thư ký đẩy ra hai bên cửa, Triệu Thừa Hiên đứng phía sau cửa, nhúc nhích nhìn ông, ánh mắt hoang mang ngơ ngẩn, chỉ nhìn ông.

      Dịch Chí Duy nhìn cậu ta, trong lòng rối rắm phức tạp, càng thêm kiêu ngạo kể xiết, cậu ta lại giống mình thế này, ngay cả dáng vẻ cũng giống hệt nhau.

      Là con ông, máu mủ ruột thịt, quý hơn tất cả.

      đời này, có gì quan trọng hơn nó, vì nó là thứ trọng yếu nối tiếp ông. Là phần cuộc sống của ông, cuộc sống của ông trong tương lai.

      Ánh mắt Triệu Thừa Hiên dần lạnh xuống, cuối cùng lời nào xoay người định rời .

      "Thừa Hiên."

      Ông gọi lại: "Mẹ con vừa mới đến, có lẽ con biết bà ấy những gì."

      Triệu Thừa Hiên lẳng lặng quay đầu lại nhìn ông.

      Ngoài cửa sổ gió táp mưa sa.

      Đôi mắt Triệu Thừa Hiên bình tĩnh dao động.

      Yên lặng đến nghẹt thở.

      Cuối cùng, : "Dịch tiên sinh, tôi gặp ông."

      Trong giọng cậu ta như thể đóng băng, Dịch Chí Duy đột nhiên cảm thấy lồng ngực phát lạnh, ánh mắt Triệu Thừa Hiên cũng giống như đóng băng, lạnh buốt mà sắc bén: "Lúc ba tuổi ở nhà trẻ, ông từng đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi, khi ấy tôi biết ông là ai. Lúc ở lễ tốt nghiệp đại học của tôi, khi ấy ông giả bộ qua lễ đường, tôi chỉ thấy được bóng lưng ông. Có thể nhiều lần ông từng thầm theo dõi tôi, nhưng tôi chẳng hề cảm kích."

      "Con là con trai cha, cha hy vọng con trở lại bên cha." Trong giọng Dịch Chí Duy lộ ra mệt mỏi rã rời "Cha già rồi, còn nguyện vọng gì khác, chỉ mong con quay về."

      "Thà rằng ông có người con nào khác, mà Đông Cù lại cần có người thừa kế xuất sắc ."

      "Thừa Hiên!"

      Giọng điệu ôn hoà bình tĩnh: "Dịch tiên sinh, tôi vĩnh viễn thừa nhận quan hệ của chúng ta."

      Dịch Chí Duy nhìn , dường như nghe gì.

      với Dịch Chí Duy: "Tôi thừa nhận quan hệ của tôi và ông, như là năm đó ông chẳng chút do dự ruồng bỏ chị cả. Ông có tất cả, tôi đối với ông lại chả có ý nghĩa gì, cho nên xin ông đừng vọng tưởng nữa."

      Dịch Chí Duy trái lại nở nụ cười: "Con biết mình từ chối cái gì ? Con từ chối quyền thừa kế! Con lại từ chối tài sản mấy trăm vạn!"

      vẫn mìm cười, con ngươi sáng rực nhìn ông: "Dịch tiên sinh, ông quen thói coi tiền tài của cải là tất cả đời, nhưng đối với tôi, có rất nhiều thứ so với tiền tài của cải còn quan trọng hơn. Cho nên, tôi từ chối."

      Mỗi chữ của đều giống như chiếc roi da, tàn nhẫn quất vào lòng mình: "Tôi luôn cảm thấy sợ hãi, ông biết ? Khi tôi biết, tôi vẫn sợ hãi, sau khi tôi biết, tôi càng sợ hãi hơn. Trước đây tôi biết mình sợ cái gì, bây giờ tôi biết, tôi sợ hãi vì tôi giống ông, nhưng bây giờ tôi hiểu , tôi vĩnh viễn giống ông. Tôi vĩnh viễn phản bội chị cả, tôi vĩnh viễn vứt bỏ người mình thương. Đây là điểm tôi và ông giống nhau, là điểm vĩnh viễn cũng giống nhau."

      Dịch Chí Duy bất giác ôm ngực: "Nhưng giờ con vướng khoản nợ cực lớn, mai kia thân bại danh liệt ."

      Khóe miệng nhếch lên nụ cười: "Giờ này ngày này ông quả thực chiến thắng rất đẹp, tôi đúng là thua đến rối tinh rối mù ." nhìn ra cửa sổ, mưa to trắng xóa bao phủ mọi thứ, cái gì cũng thấy , giọng hoà với tiếng mưa rơi, mang theo cảm giác man mát: "Việc đến nước này...Nếu ông muốn tôi nhảy từ nơi này xuống, thế , tôi làm ông vừa ý..."

      Triệu Thừa Hiên dùng sức đẩy cửa sổ, gió phần phần dội vào trong phòng, những trang giấy tài liệu bàn làm việc loạt soạt tung bay đầy trời đầy đất, đứng trong gió, tựa như pho tượng điêu khắc, mặc cho gió to mưa lạnh tiến vào, đầm đìa bắn tung tóe lên người . Bầu trời ngoài cửa sổ đen kịt, giống như biển mực...Dịch Chí Duy cả người lao ra, "Rầm" tiếng đập lên cửa thủy tinh, cuối cùng đóng sập cửa sổ lại. Lưng đỡ cửa thủy tinh, cực kỳ đau đớn, nghiến răng giữ vững, chịu khom lưng, như thể toàn thân bị thanh trường kiếm vô hình xuyên qua, tách đôi ra. Ngực đau khiến ông cảm thấy thể hô hấp, dường như nghẹt thở.

      Thừa Hiên nhìn ông, nhấn mạnh từng chữ: "Dịch tiên sinh, nếu giờ này ngày này ông để tôi chết, vậy từ nay về sau, chúng ta có quan hệ gì."

      Dịch Chí Duy cảm thấy thể hô hấp, ngực đau nhức ngày càng mãnh liệt, suy nghĩ dần mờ nhạt, cả thế giới trước mắt như sụp đổ, tất cả cũng dần dần xa, ông chỉ còn nghe được tiếng gió thổi tiếng mưa rơi phía sau, giống như tiếng sấm rền vang chớp giật, cuốn sạch về phía mình, nuốt trọn cả bản thân mình trong đó.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :