MÃI YÊU ANH - DOVE (18+)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 14 :

      “… Dạ?” Phong Nhi sửng sốt lúc lâu mới nhận ra cha nhìn mình.


      “Nghĩ cái gì vậy? Gọi con nửa ngày cũng phản ứng.”


      “A… có…”


      “Ngày mai ba dẫn con Câu lạc bộ quốc tế Summer Ki, mấy đứa kia cũng , con thấy sao?”


      muốn cự tuyệt nhưng lại nhìn ánh mắt Phong cha có chút chờ mong, lời đến miệng lại được nữa, với lại là đứa rất ít khi ngỗ nghịch cha mẹ. Thôi vậy, xem thôi… lỡ như… lỡ như cũng có sao? Tuy rằng sắc xuất rất .




      Nghĩ đến đây, Phong Nhi khống chế mà “Vâng…”, cũng quan tâm tới suy đoán của mình sơ hở chồng chất như thế nào. Khi người ta muốn tin vào điều gì đó luôn tìm thấy lý do hợp lý để thuyết phục bản thân tin tưởng.


      Mấy ngày nay vẫn có tin tức của người nọ, trong lòng Phong Nhi luôn cảm thấy có chút bất an. Mỗi ngày đến trường đều nhìn thấy thành thói quen, cho nên mấy ngày nay hoàn toàn có tin tức người nọ, cảm thấy như là thiếu cái gì. Buổi tối lúc ngủ nằm ở giường đếm từ tới trăm lại đếm từ trăm đếm tới cũng có buồn ngủ. Di động đưa nằm ở dưới gối, im lặng, thanh đều có. Phong Nhi thở dài, đem di động lấy ra vuốt lần, chuẩn bị bỏ vào lại bỗng nhiên rung lên, màn ảnh chớp động thông tin cái tên duy nhất. sửng sốt giây mới đè xuống nút nghe.


      “Hey, Chúc mừng năm mới.” thanh lãnh đạm quen thuộc truyền tới. Dường như tín hiệu tốt lắm, có chút sàn sạt tạp . Thông qua microphone có thể cảm giác được bộ dáng người nọ, lúc này chắc là lại ngậm thuốc lá, nhăn mặt nhăn mày.


      “Cám ơn… Chúc mừng năm mới…”


      Kế tiếp hai người như là rất ăn ý đều lời nào, giống như lẳng lặng hưởng thụ giây phút yên lặng này. Ngoài cửa sổ ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh cùng màn mỏng chiếu vào trong phòng, Phong Nhi chưa từng cảm thấy ánh trăng lại dịu dàng như vậy.


      Như là qua rất lâu, Phong Nhi mới mở miệng: “ cậu gần đây… làm gì vậy?”


      “Có số việc bận” dừng chút, “Có thể khai giảng mới trở về.”


      “Vậy à… cậu ở đâu?”


      “À, ở Mỹ.”


      “Oh…” thể tưởng được, bọn họ cách xa như thế. tiếng nào chạy ra nước ngoài rồi.


      “Kia… Vậy bên cậu bây giờ là… ?”


      “Giữa trưa.”


      Đầu kia di động bỗng nhiên truyền đến thanh kêu to, Mộc Thiên “hừ” tiếng: “Lần sau tiếp, bye.”


      “Oh… Bye…”


      Tuy rằng tò mò biết chạy đến Mỹ làm gì, bất quá biết có số việc chỉ cần , tốt nhất cần hỏi. Tóm lại, đêm nay có thể yên tâm ngủ rồi.



      Mới vừa thi xong, Mộc Thiên nhận được điện thoại của Mộc Hạ , kêu quay về tổng bộ Hồng bang chuyến. Mấy năm qua Mộc Thiên cùng ông già vẫn quan hệ ôn hoà, ông già năm gọi đến hai lần, lần này triệu kiến đến trụ sở Hồng bang, có thể là có chuyện lớn .


      Tầm mắt nhìn chăm chú cùng tiếng khe khẽ từ lúc tiến vào tổng bộ lần cũng chưa từng dừng lại: “Đây là con riêng của ông chủ trong truyền thuyết đó!”, “Cũng tệ lắm, rất giống ông ấy.” Ở cửa có chuyên gia tiếp đãi, trực tiếp đưa lên phòng ông già ở tầng cao nhất.


      Mộc Hạ vẫn xoay người lại, chỉ từ từ mở miệng : “Mấy năm nay con làm ăn thực làm người ta phải chú ý.”


      Mộc Thiên im lặng.


      “Lễ mừng năm mới hàng năm cho con 10 vạn làm phí sinh hoạt, sinh nhật cũng kêu người mua quà cho con, đưa đến con chỉ cần tiền mặt, cần quà.”


      “Ta tưởng món quà hợp tâm ý con, nghĩ rằng con khỏi quá trực tiếp. là con trai của ấy, sao hiểu biết cấp bậc lễ nghĩa như thế.”


      “Nếu phải ta nhất thời tò mò cho người điều tra tài sản ra vào danh nghĩa của con, còn nghĩ tới con có thể làm đến như thế. Có phải hay , Thiên Nhi?”

      Mộc Hạ xoay người lại. người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, mặt mặc dù có chút phong sương, nhưng khí phách thời trẻ vẫn giảm. Ông cầm phần tư liệu bàn mở ra đọc: “ Giờ con còn là cổ đông lớn nhất của công ty giải trí Long Đằng ?”

      là đánh giá thấp con rồi.”


      “Con muốn làm ra chuyện như thế, nghỉ đông con cũng muốn rảnh rỗi . Văn Thanh.”


      “Vâng.” Người đàn ông mang mắt kính nhã nhặn tiến lên từng bước.


      “Dẫn nó Mỹ, phân bộ đặc huấn.”


      “Vâng. Mộc ca.”


      Nhìn theo Văn Thanh cùng Mộc Thiên rời , Hào thúc hơi hơi cong người, : “Lão gia, đại thiếu gia cũng có bản lĩnh “


      “Ừ…”


      “Lão gia chuẩn bị bồi dưỡng cậu ấy, hay là…”


      Mộc Hạ phất tay: “Để xem chút.”


      Thế là Mộc Thiên tội lỗi nặng nề lần nữa bứơc chân vào nước Mỹ.


      Lần đặc huấn này hề nghi ngờ là do ông già đặc biệt an bài ‘huấn luyện địa ngục’. Buổi sáng năm giờ dậy chạy 10km, về lại nâng xà 100 lần, tay đều run lên còn phải học dùng súng. Giữa trưa nghỉ ngơi giờ, buổi chiều là huấn luyện đánh dã chiến. Buổi tối là diễn luyện bắn nhau bằng laser, bị trúng lần làm hít đất mười lần. May mắn Mộc Thiên ở trong nước cũng chú ý phương diện này, từ tự giác luyện thể năng, cũng học qua vật lộn cùng bắn súng nghiệp dư, trừ bỏ vài ngày đầu ăn cơm có chút cầm đũa xong, vài ngày sau cơ bản có thể thích ứng. Ngay cả Văn Thanh biểu tình vạn năm thay đổi nhìn đến Mộc Thiên ngày thứ năm có thể thoải mái vượt qua, cũng hơi hơi kinh ngạc chút.
      daovan210, Hoa Bỉ Ngạnmoimoi thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :