MÃI YÊU ANH - DOVE (18+)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 9:

      Toán học có thể thi đỗ đến chín mươi phần trăm, lúc thầy giáo số học phát bài còn vui sướng ra mặt, Cônghĩ mặt có lẽ có biểu tình khác, muốn vẻ mặt lãnh đạm mà cầm bài thi, nhìn chút bài sai, lại hỏi làm sao, xong vo thành cục nhét vào hộc bàn.

      học cũng vẫn nghe giảng, có khi đọc sách giáo khoa có khi làm bài tập, có khi xem Manga có khi lật tạp chí, có khi xem tiểu thuyết có khi vù vù ngủ, đem chủ nhiệm lớp ban đầu vốn tưởng rằng muốn tiến lên giận vểnh râu trừng mắt.


      Côhỏi người nọ: “ học sao nghe giảng?” Đáp án của biết muốn làm cho bao nhiêu người hộc máu: ” công thức đơn giản như thế cũng giảng tới giảng lui, ông ta phiền tôi nghe phiền.” …………

      Tuy rằng thèm để ý, cũng biết tại sao Phong Nhi lại thực để ý, sổ lý hoá của tốt như vậy, tại sao cố gắng học tốt địa lý, chính trị, sinh vật, như vậy xoá cái danh dựa vào tiền, tất cả mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa. Phong Nhi ngày thứ tư mà bắt đầu do dự chuyện này, do dự đến tan học ngày thứ sáu, cuối cùng cố lấy dũng khí : “Ngày mai tôi tới nhà cậu giúp học bổ túc .”


      nhíu mày: “Học bổ túc cái gì?”


      “Lịch sử, địa lý, chính trị, sinh vật gì đó …”


      “Mấy cái đó cần gì bổ? phải đều là học thuộc lòng sao?” Lông mày nhăn càng chặt hơn.


      Quả nhiên là muốn… Phong Nhi trong lòng thở dài. Thôi thôi, cũng cần mình lo nhiều như vậy.


      “Tôi đây.”


      “Từ từ.”


      Phong Nhi dừng bước lại nhìn lại .


      đem thuốc lá trong miệng ném xuống đất giẫm tắt, phun ra khói thuốc : “Sáng mai tôi đón cậu.”


      “Ừ…” Phong Nhi gật gật đầu. hai bước lại quay đầu liếc nhìn Mộc Thiên cái, vẫn dựa vào môtô chăm chú nhìn . bị ánh mắt nóng cháy đó nhìn có chút khẩn trương, bước nhanh ra cửa trường, ngồi lên xe riêng.


      ***


      Sáng ngày thứ hai, Phong Nhi ngồi bàn ăn điểm tâm, Phong cha bên ăn sáng bên lật ‘Tuần San Tài Chính’. Túi quần ngủ của Phong Nhi bỗng nhiên chấn động hai cái để di động dưới cái bàn mặt mở ra, là tin ngắn của người nọ: “Chỗ cũ.” Ý là ở chờ ở nơi lần trước đưa về. gửi tin nhắn cũng là có thể gõ ít chữ liền gõ ít chữ, thường thường muốn làm liều mạng đoán mới ra.


      Phong Nhi đem di động nhét vào túi quần, ngẩng đầu : “Ba ba, hôm nay con cùng bạn ra ngoài chơi, chắc buổi tối mới về.”


      Phong cha uống hớp trà: “Kêu lái xe đưa con . Tiền còn đủ ?” rồi sờ túi tiền.


      Phong Nhi vội : “ cần cần. Hôm nay bạn con mời,con cần xài tiền. Nhà ấy có xe riêng tới đón, cần phiền tới chú Hà.”


      “À… Vậy là tốt rồi.” Phong cha thoáng thở ra: “Nên cùng bạn bè ra ngoài chơi nhiều chút, cần mãi rúc ở nhà.”


      “Vâng.”


      “Ba, con đây.”


      dựng môtô đứng ở góc ngã tư đường, lại dựa vào xe hút thuốc thấy đến mới đem thuốc ném. Phong Nhi nhịn được : “ cậu ít hút thuốc chút .”


      “Biết rồi.” để ý mà tùy tiện đáp lời, từ phía sau lấy ra cái áo gió dày ném lên vai .


      có chút ngạc nhiên: “Đây là? …”


      hất cằm chỉa chỉa môtô: “Xe này thể so với xe xịn nhà cậu, mùa đông ngồi tương đối lạnh.”


      “A…”


      Phong Nhi đút hai tay vào tay áo mới phát giác áo này lớn dài, mặc ở người có chút buồn cười. vươn tay đến thay kéo khóa kéo, buộc nút thắt, lại lấy nón bảo hiểm đội cho .


      Chờ ngồi xong, nắm tay bỏ vào túi áo, nghiêng đầu : “Ôm chặt” Lúc này mới đeo bao tay nổ máy. bị bất ngờ nên kịp phản ứng lại, đến khi tỉnh ra chỗ tay bị nắm nóng rực, hiểu sao thấy cái nóng ở tay kéo cả lên mặt, khi rồ g axe lao vút , sợ quá mà vùi mặt vào lung .


      ở phía trước thay chắn phần lớn gió, cái áo khoác người lại dày ấm áp, Phong Nhi cảm thấy mình chút cũng lạnh, thậm chí nóng đến hơi hơi đổ mồ hôi.


      tuy rằng kiên nhẫn cực kém, tánh khí táo bạo lại lạnh lùng, nhưng rất cẩn thận. Lúc bộ đường luôn luôn để ở phía trong, mới vừa vào đông vô thanh vô tức ném cho cặp bao tay.


      nhịn được chặt tay ôm thắt lưng tinh tráng của người nọ, tựa hồ phát , thả chậm tốc độ quay đầu : “Sao vậy? Lạnh à?”


      lắc lắc đầu.

      Sách giáo khoa của Mộc Thiên là sạch muốn chết, đừng viết tên, ngay cả dấu vết lật ra đều có, Phong Nhi nhìn đến lắc đầu.




      Vú Trương nhìn thấy vô cùng vui sướng lại nhiệt tình, cắt đĩa hoa quả lớn, còn kém chút nữa là muốn nướng bánh ga-tô, làm cho nhịn được hoài nghi Mộc Thiên có phải hoàn toàn có người bạn nào khác hay .
      moimoi thích bài này.

    2. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 10 :

      Học bổ túc áp dụng hình thức đơn giản nhất, nhàm chán cũng là trực tiếp nhất: xem lần, rồi khi làm phần trọng điểm hỏi Phong Qua, có chút giống loại bài thi điền vào chỗ trống và trả lời ngắn. Bất quá đây là cực hạn của người nọ, muốn cho trình bày và phân tích cái gì Trần XX, ý nghĩa và bài học của cuộc khởi nghĩa nông dân*, chừng trực tiếp lấy bàn đánh người.


      Giống như dự đoán của Phong Nhi , trí nhớ cùng năng lực lĩnh ngộ của kinh người, gần như đạt tới trình độ gặp qua quên, năm phút hoàn tất chương giống như ăn cơm uống nước cần tốn sức. Mặc dù Phong Nhi thiên tư thông minh đứng nhất hàng năm vẫn có chút bất bình: đây đại khái là thiên tài .


      Đáng sợ nhất chính là tiếng của người nọ, bài thi hai giờ có thể làm xong trong nửa giờ, tỉ lệ đúng cũng đáng kinh ngạc. Phong Nhi thử nhìn qua bài làm, mới nhìn đến nửa người kia dùng bút chọn đáp án. kinh ngạc hỏi người nọ, mới biết được ra trước đây cùng mẹ Mỹ, thân thể mẹ nhiều bệnh, khi sáu tuổi qua đời, lúc đó mới bị cha Lâm Nhất Huy đón về Trung Quốc. Bởi vậy tiếng xem như nửa tiếng mẹ đẻ. Chỉ là cực kỳ chán ghét loại bài điền vào chỗ trống, bởi vậy mỗi lần đều lười làm trực tiếp để trống, mới đưa đến tiếng chỉ bảy tám chục điểm.


      trước kia chưa bao giờ nhắc tới chuyện cũ về người mẹ mất, hôm nay có dịp mới ra, làm Phong Nhi có chút cảm giác bứt rứt vì biết bí mật của người khác.


      Đứa mất mẹ mà độc, từ Mỹ chuyển đến nơi hoàn toàn lạ lẫm, chỉ người bạn, lại thể cùng cha ở chung, chỉ có thể cùng bà vú ở bên ngoài, đối với đứa sáu tuổi mà là thê thảm đến thế nào. Có lẽ tính cách quái gở, lạnh lùng là có quan hệ tới thời thơ ấu thê lương . Phong Nhi nghĩ đến đây, trong lòng thậm chí có chút co rút đau đớn.


      có lỗi… Làm cậu nhớ lại chuyện vui.”


      vẫn là vẻ mặt hờ hững: “ có gì.”


      Tuy rằng học bổ túc đúng là rất buồn tẻ , nhưng khi hai người ở cùng chỗ thời gian lúc nào cũng qua nhanh, ăn xong cơm trưa bao lâu, mặt trời từ từ hạ xuống phía tây.


      Phong Nhi đưa tay nhìn đồng hồ : “Hôm nay đến đây thôi, buổi tối cậu nghỉ ngơi .” Do dự lại bồi thêm câu: “Ngày mai muốn tiếp tục ?”


      nâng mắt lên: “Ngày mai tiếp tục, cậu đêm nay cũng đừng về.”


      “Sao? …” choáng váng nửa ngày, người này sao tự nhiên chăm chỉ như thế? Sửng sốt hai giây mới lắp bắp mà : “ cần… cần…Ngày mai tôi lại đến.” lớn như thế này cũng chưa từng qua đêm ở nhà người khác, hơn nữa là con a, hình như chút để ý đến việc là con a! Nhà có xe riêng nên qua đêm ở ngoài!


      trừng , mới vội vàng : “Ba của tôi…”


      kiên nhẫn : “Đừng đem ba ra. cùng bạn shopping rồi ở lại tán gẫu chuyện con với bạn , chẳng lẽ cái này cũng cho? ngồi tù hay sao vậy?”



      muốn chưa từng shopping với bạn, toàn là Phong mẹ thay chọn váy áo tạp chí thời trang, hoặc là chưa từng ngủ lại bên ngoài, nhưng nhìn bộ dáng khó chịu cực độ của người nọ, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.


      “Để tôi thử chút…” xong lấy di động trong áo khoác ra.

      Phong Nhi theo lời Mộc Thiên dạy , Phong cha ngờ lại đồng ý, đè được vui sướng mà liên tục gật đầu, . Phong Nhi thường thường ở nhà mình cả ngày, làm bài tập chơi Piano là đọc sách, thỉnh thoảng bị Linh Lam nài ép lôi kéo cũng ngẫu nhiên cùng vài con cháu nhà giàu chơi chút, điều này khiến cho Phong cha thực lo lắng biết năng lực xã giao của con mình có phải có vấn đề hay , lo lắng thiếu bạn bè ảnh hưởng đến tâm sinh lý bình thường, thường thường hay thúc giục sao cùng bạn bè ra ngoài chơi. Cho nên hôm nay xin shopping với bạn phải là Linh Lam là bước nhảy vọt, Phong cha mặc dù cảm thấy có chút ngạc nhiên, nhưng tin tưởng đứa con ngoan ngoãn nhà mình dối, thế là càng thêm vui sướng.

      Như dự kiến, khi Phong Nhi cúp điện thoại xoay người lại, cũng hề có chút kinh ngạc, chỉ ném sách đứng lên : “ ăn cơm thôi.”


      “Ừm…”


      Khi chạng vạng trong phòng khách mở đèn và hệ thống sưởi, căn phòng sáng ngời lại ấm áp.


      Bữa tối rau xanh tuy rằng nhiều lắm, nhưng đều là đồ ăn mình thích nhất. Vú Trương vừa bưng đồ ăn lên bàn vừa liên miên: “Đồ ăn này đều là thiếu gia chỉ định đó, đây là những thứ thích ăn nhất, học sinh tiểu thư cần phải cho vú Trương mặt mũi, ăn hết đồ ăn nghe …”
      moimoi thích bài này.

    3. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chương 11 :

      “Làm sao ăn hết được a… nhiều như thế…” Phong Nhi bên giọng bên nhìn , trông mong có thể giúp hai câu cứu mạng, nhưng lại chỉ ngồi đó dùng khuỷu tay chống cằm, mở con mắt nhắm con mắt, chút ý định thêm cũng có.


      Lúc vú Trương vào phòng bếp, mới lại thấp giọng : “Sao cậu biết… Tôi thích ăn cái gì…”


      lúc này mới mở mắt ra: “Nhìn ăn cơm lần biết.”


      “…”

      Lúc ăn cơm, gắp con tôm, thuần thục lột vỏ rồi để vào trong chén . để đũa xuống : “Tôi tự làm được rồi…” lập tức trừng cái: “Ít nhảm! Ăn nhanh .”


      “…”


      là ngượng ngùng mà, nhưng nhìn vẻ mặt của cùng vú Trương lại thản nhiên như chuyện gì cũng chưa xảy ra, giống như tự nhiên nên là như vậy.


      Cơm chiều xong Phong Nhi cùng cùng ngồi ở sofa xem TV. Phong Nhi còn tưởng rằng xem mấy thứ như là ‘Cúp cầu thế giới’ hay gì gì đó. Thế nhưng chỉ xem chút tin tức tài chính kinh tế. Làm Phong Nhi ngạc nhiên là phát bàn trà đầy là các loại tạp chí tài chính kinh tế, cùng là quyển mà cha mới xem sáng nay ‘Tuần San Tài Chính’!

      Lúc trứơc khi quen biết người này, ấn tượng của đối với chỉ có: xã hội đen, con riêng, đánh nhau, lạnh lùng, thành tích kém. Cùng người này ở chung càng lâu, mới càng cảm thấy ý nghĩ trước kia của mình ngây thơ. Người này tuy rằng lãnh khốc, nhưng là lại dịu dàng; tuy rằng lười học, thực tế là thiên phú ngất trời, là con riêng, nhưng là có loại tính nết xấu như con cháu nhà giàu hay nhị thế tổ.

      Người này… Còn có bao nhiêu thứ của chưa biết đây?


      rốt cuộc là khinh thường, hay là cố ý che giấu? Là tránh tai hoạ vào thân, hay là giấu tài?


      thậm chí có chút sợ hãi: có phải người này giống như Linh Lam , rất nguy hiểm? Có phải người này… Mới là thái tử chân chính hay ?


      “Nghĩ cái gì vậy?”


      chấn động chút, từ suy nghĩ du đãng trở về, lỗ tai nghe được chút thanh trong TV, mới phát giác là thời gian quảng cáo.


      có…” đột nhiên có chút dám nhìn mặt người nọ.


      đưa remote cho cậu: “Muốn xem cái gì mở. Chỗ tôi còn có rất nhiều đĩa phim.”


      Phong Nhi đầu óc lộn xộn đoàn, trong TV líu ríu chỉ làm cảm thấy ồn ào. ấn đến ấn tìm đến cái phim điện ảnh, liền để đó. Lời kịch của nam chính nữ chính căn bản lọt vào tai cậu, tuy rằng mở hệ thống sưởi, nhưng vẫn cảm thấy tay chân mình lạnh lẽo.


      Chín giờ rưỡi đưa lên lầu, ngồi xem sách lát đến phòng tắm tắm rửa. Phong Nhi ngồi sợ run trong chốc lát, tắm xong mang cái áo choàng tắm màu xám ra. ngày thường cao lớn cân xứng, bả vai lại rộng, ở thắt lưng áo choàng thắt cái dây lưng, tóc còn ướt sũng, nước từng giọt từng giọt xuống, quả thực chính là người quảng cáo áo choàng tắm sống mà. Phong Nhi gặp qua n lần Phong Văn mặc áo choàng tắm nhưng cũng khêu gợi như thế này… Ngay cả đứa con nhìn nhiều trai đẹp như cơm buwax9 trai và họ Phong Nhi đều là cực phẩm a) cũng cảm thấy quyến rũ … Người này có bạn ? Phụ nữ đối với đàn ông như vậy nhất định nguyện chạy theo ?


      đêm nay luôn luôn thất thần. Rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?” Khẩu khí tốt lắm.


      “A… có…” Phong Nhi rũ mắt xuống.


      cũng ép cậu, từ tủ quần áo lấy ra cái áo ngắn tay cùng quần short mới ném cho cậu: “Bên trái là nước nóng bên phải là nước lạnh.”


      “À,…nhà có phòng cho khách ? Tôi đến phòng khách tắm là được rồi…”


      có!”


      Gạt người… biệt thự hai tầng có phòng cho khách, ra ai tin …


      Gặp lông mày nhăn lại giống như sắp tức giận, vội vàng ôm quần áo vào phòng tắm.


      Mộc Thiên chán đến chết ngồi ghế cạnh bàn học lật tạp chí thể dục, nghe thấy cửa “xẹt” tiếng mở ra, Phong Nhi đẩy cửa ra ra, đồng tử Mộc Thiên trong nháy mắt mở to.


      Bởi vì mới vừa tắm xong, môi Phong Nhi đỏ tươi giống như đào, hơn nữa da vốn trắng, hồng lên như vậy quả thực tựa như tuyết nhuộm huyết, kinh tâm động phách. Áo ngắn tay quá lớn lộ ra mảng da thịt cùng xương quai xanh trước ngực, vạt áo còn dài qua quần short, nhìn như mặc quần. Mộc Thiên cảm thấy mình muốn thốt ra mấy câu mắng thô tục.


      Đây xem như là tự làm bậy thể sống ?


      Phong Nhi thấy môi Mộc Thiên giật giật như là muốn cái gì, nhưng mình lại nghe thấy. có chút chần chờ mà chậm rãi tới mép giường.


      có phòng khách sao? Tôi đây…là con , ngủ phòng tiện” tuy rằng được nuôi như công chúa trong lồng kính, nhưng cái cơ bản như nam nữ nên quá thân mật đều biết, tối nay ở lại nhà là cực hạn rồi .


      “Lên giường này ngủ , lát tôi qua phòng khác , cậu cần lo.” Thanh Mộc Thiên có chú ám ách.


      “Oh…” Mấy ngày qua biết tính cách của cho thương lượng , bất đắc dĩ bước gần đến giường.


      Phong Nhi ngồi ở mép giường, xốc lên chăn trắng tiến vào, đem chăn kéo đến ngực, quay sang nhìn Mộc Thiên . Mộc Thiên tự nhiên giơ tay tắt đèn, ra khỏi phòng .


      Trong bóng đêm Phong Nhi thể nhìn thấy, trong mũi tràn ngập mùi hương của , đột nhiên nhớ tới hình ảnh lúc nãy tắm xong, tim hiểu sao đập nhanh hơn . Suy nghĩ miên man lúc ngủ lúc nào hay .
      moimoi thích bài này.

    4. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chuwong 12 :

      Khi Phong Nhi ngủ, cửa phòng “ tạch “ bị mở ra, Mộc Thiên chầm chậm về phía giương, nhờ ánh trăng chiếu vào có thể thấy khuôn mặt của ngủ ngọt ngào giường . Khuôn mặt như trái táo , lông mi dài rũ xuống, cái mũi thẳng xinh , đôi mềm căng mọng , nước da tắng nõn như trẻ con , quả rất giống trẻ con , ngue chút phòng bị , rất đáng , cũng rất mê hoặc.

      Trong lúc mê mang dừơng có người khoát tay lên eo Phong Nhi , đầu óc hôn mê choáng váng, phản ứng lại được lại tiếp tục ngủ, trong chốc lát vào mộng đẹp, ngay cả hô hấp cũng trở nên thư hoãn nhàng.


      Mông mông lung lung trong mơ hình như có người hôn .


      Đôi môi xúc cảm mềm mại, nhàng ngậm lấy môi liếm mút từng chút từng chút, như là ngậm chocolate trân quý, nhấm nháp, ngậm đến tan ra nuốt vào.


      Động tác mềm như thế, cứ vậy làm Phong Nhi choáng váng hồ hồ nhưng cũng có tỉnh lại.


      Môi tựa hồ lại chuyển lên mặt, cái mũi, thậm chí là cằm, xương quai xanh mảnh khảnh. Phong Nhi cảm thấy có chút ngứa, mơ mơ hồ hồ mà “Ưmm” tiếng, đôi môi phiền lòng kia cuối cùng mới đình chỉ tàn sát bừa bãi.


      Mộc Thiên thấp giọng chửi tiếng, trở mình xuống giường vào phòng tắm.


      ràng chỉ muốn hôn chút, kết quả lại nhịn được, nếu phải Phong Nhi lên tiếng chừng làm luôn.


      Là do gần đây tìm phụ nữ sao? Tại sao lại khát khao như thế?


      “Mẹ nó.”


      Mộc Thiên quyền đấm ở tường, vách tường ‘rắc’nở hoa.


      Cảm giác ngủ được còn tốt hơn so với ở nhà. Buổi sáng Phong Nhi chậm rãi mở mắt ra, ánh vào mi mắt là mảnh tường giấy màu biển rộng, tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều. chậm rãi quay đầu, thấy cạnh bàn học, trong tay là quyển tạp chí lật được nửa.

      mặc cái áo len màu trắng, bên trong là áo sơmi màu tối, lộ ra phần cổ, có vẻ vô cùng giản dị nhưng lại thanh nhã.

      . Phong Nhi nguyên bản đối với chuyện quần áo cũng chú ý gì, hết thảy đều để mẹ lo, sáng nay là lần đầu cảm thấy chỉ ăn mặc đơn giản cũng đẹp như thế. Hay là , vốn chính là móc treo quần áo*, cho nên mặc gì cũng đẹp? gặp qua rất nhiều người có thể đem hàng hiệu mặc thành hàng vỉa hè, là số rất ít có thể đem hàng vỉa hè mặc thành hàng hiệu.


      “Sao ngẩn người ra đó vậy?”


      “A… Chào buổi sáng…”


      “Mới tám giờ. Ngủ tiếp .”


      được… muốn dậy rồi…”


      dui dụi mắt, trở mình xuống giường. Mơ mơ hồ hồ cảm thấy ngày hôm qua có mơ thấy cái gì đó nhưng tỉnh dậy lại nhớ .


      Buổi sáng, hai người theo thường lệ ở nhà học bổ túc, trí nhớ siêu quần tiến bộ thần tốc học xong môn lịch sử. Phong Nhi cảm thấy tồn tại của mình quả thực cần thiết, cúi đầu mà oán giận : “Chính cậu tự học là được rồi, hoàn toàn cần tôi hỗ trợ…”


      mí mắt cũng nâng: “ phải ngồi đây trông coi, tôi con mẹ nó mới lười học cái đống này.”


      “Học tập là vì mình mà…”


      giễu cợt cười tiếng, cũng đáp lại.


      Buổi chiều muốn dẫn xem phim, cũng chờ đồng ý, cứ thế quyết định.


      môtô tới trung tâm thành phố rất rêu rao, liền gọi taxi. Phong Nhi trong lòng có chút tò mò nho , nếu mộc Hạ mua cho con trai khu nhà cấp cao để ở, sao lại mua xe cho .


      cho chọn phim, nhìn áp-phích trong chốc lát, cái là phim khoa học viễn tưởng nứơc ngoài được đề cử, cương thi, người ngoài hành tinh đống, chỉ nhìn áp-phích liền ngán, cái là phim hành động nước ngoài, bắn bắn giết giết có hứng thú, cái là phim hoạt hình, tình lãng mạn. Phong Nhi bất đắc dĩ chọn cái phim lãng mạn kia. rất ít xem phim, thời gian nhàn hạ đều ngoan ngoãn đọc sách, chơi Piano.

      Lông mày gần như xoăn tít lại: “Muốn coi cái này?”


      “… Kia… Vậy đổi cũng được… muốn xem cái nào?”


      “Cái này .”


      “…”


      lưu loát mà lấy ví ra, lấy hai vé ghế VIP, hiệu quả thanh, thị giác tuyệt hảo, người chung quanh nhiều lắm.


      Hai trăm vé, cho dù là Phong Nhi cũng cảm thấy hơi mắc chút. Trước kia trường học có tổ chứ diễn kịch cũng chỉ thu mười đồng người.”Này..chọn ghế bình thường là được rồi…”


      “Ghế bình thường? Đến lúc đó có người cắn hạt dưa, , còn tán tỉnh, muốn ngồi sao?”


      “…”


      Xem đến nửa Phong Nhi hối hận khi chọn phim này. Hai người xem phim, dù sao cũng phải xem cái gì buồn cười , vui vẻ chút . Phim này ràng là phim nghệ thuật, nữ chính bị bệnh nan y, kết cục Đại Bi kịch là tám chín phần mười. vốn thiện lương mềm lòng, nhìn đến thời điểm cuối cùng nữ chính chết, nước mắt chảy ra muốn dừng cũng được, bận tâm người ngồi bên cạnh dám khóc lớn tiếng, ngay cả hơi thở đều phải nhẫn xuống.


      Bỗng nhiên có cái gì mềm mại dán lên má, Phong Nhi sửng sốt giây, mới phản ứng được là khăn tay.


      có chút ngượng ngùng mà cầm khăn lau khô nước mắt. thực hiểu ý cái gì cũng , chỉ đưa tay qua cầm tay , như là có việc gì, tôi ở đây.”
      daovan210moimoi thích bài này.

    5. DOVE

      DOVE Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Chuong 13 :

      Đợi cho phim cuối cùng kết thúc, Phong Nhi theo Mộc Thiên đứng dậy, bị kéo ra khỏi phòng chiếu phim, ngọn đèn chói lọi gần như làm cho có loại cảm giác trải qua lâu.


      “Sau này nên xem loại phim đó.” thản nhiên .


      “Ừm…”


      Thực ra suốt hai giờ Mộc Thiên hề xem phim, luôn luôn nhìn người bên cạnh. Lông mi mảnh dài, mắt to sáng ngời, cái mũi , chiếc cằm thanh tú. Thấy được tạo hóa có bao nhiêu chiếu cố , cho thân thể như vậy.


      Hai người đến cửa rạp chiếu phim mới phát bậc thang, mặt đất đều là nước, ra là lúc xem phim trận mưa to. Quần với giày thể thao của Phong Nhi đều là màu trắng, do dự tìm chỗ nước cạn bước xuống, bỗng nhiên thân thể bay lên, bị ôm lên. theo bản năng mà vòng tay quanh cổ người nọ.


      chân dài sải bước qua vũng nước, rồi mới xoay người đem buông xuống, lúc này mới thu tay lại. lớn còn bị ôm như vậy, cảm thấy thực ngượng ngùng.

      “Bốn giờ rưỡi , tôi đưa về .”


      “Ừ…”


      đưa tay gọi taxi.

      Phong Nhi kinh nghiệm đối nhân xử thế còn hữu hạn , cũng chỉ dừng lại ở “ngượng ngùng”, ngay cả chút cảm giác “Bị con trai ôm như vậy có phải rất kì lạ hay ” đều có. Ở phương diện này, tương đối chậm chạp.


      cảm thấy Mộc Thiên bề ngoài lãnh khốc ra là người tốt, tuy rằng tiếc chữ như vàng, nhưng lúc hai người ở chung chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, làm gì cũng tự nhiên, có loại cảm giác ở chung lâu sinh ra quen thuộc cùng phù hợp.

      Phong Nhi cũng phải có bạn, Linh lam rất huyên náo, cũng rất mạnh mẽ, mặt khác lại có ít bạn chơi thân từ , phải con cháu nhân vật trọng yếu là quý công tử trong thương giới, sống an nhàn sung sướng, có đôi khi đem dân chúng bình dân để vào mắt, đối với tiền cũng hoàn toàn có khái niệm, Phong Nhi thực thích như vậy.

      Mộc Thiên tuy rằng tính tình hơi tệ chút, nhưng ít ra Phong Nhi thấy vẫn tuân thủ ‘ kính dưới nhường’, ít nhất Mộc Thiên đối với vú Trương cũng chưa từng dùng qua giọng điệu sai bảo, ăn cơm cũng là ăn cùng bàn.


      Phong Nhi hồi thần, mới phát mình lại đem ra so sánh. Kết quả đương nhiên là toàn là ưu điểm…


      ***


      Sau đó tuần là cuộc thi cuối kỳ.


      Kể từ khi lên trung học, trình tự thi là dựa bảng xếp hạng học kỳ, Phong Nhi luôn đứng nhất đương nhiên thi đầu tiên, Mộc Thiên biết đâu. Kể từ khi tiết học cuối cùng kết thúc, hai người gần như gặp mặt. điện thoại, cũng nhắn tin, chắc là muốn quấy rầy ôn tập.


      có quên mang số báo danh ? Có bút chì 2B ? Có quên thời gian, muộn ? … Phong Nhi ngồi thi tâm tình yên, hy vọng lần này thi được thành tích cao.


      “Này, Phong Nhi , thi được ?”


      Phong Nhi đường , phía sau có người quàng vai cậu. nhìn cũng biết là ai: “Cũng được.”


      “Ai… đáng lẽ nên hỏi cậu, lúc nào cũng câu “cũng được”, lúc nào cũng đứng nhất. nhàm chán.”


      “ cậu sao?”


      “Miễn cưỡng qua được ! Tôi chỉ vậy thôi~ aizz, có biết lễ mừng năm mới năm nay có tổ chức hoạt động lớn ?”


      “Hoạt động gì lớn?”


      “Câu lạc bộ quốc tế Summer Ki tổ chức vào năm mới, cha cậu cho cậu biết sao?” . Muốn có thể ra vào nơi đó phải có thân phận nhất định. Theo Phong Nhi biết, hàng năm cha cũng đến đó vài lần, có khi được mời chơi, có khi bàn chuyện làm ăn, cũng có thể tham gia đấu giá từ thiện.


      “… .”


      “Ba tôi với ba cậu hàng năm đều , năm nay Bí thư thị ủy để cho bọn người trẻ chúng ta xem thử , cho nên tôi cũng !” Linh lam vẻ mặt hưng phấn, mắt loé kim quang, “Mới nghĩ tới là ham rồi! Sau này tôi trở thành người của các câu lạc bộ tầng lớp thượng lưu, đến ngắm trai đẹp , kể ra có người ghen tị với tôi đến chết, còn nhanh được sao!”


      Phong Nhi đối với khẩu khí của Linh lam cũng là gặp nhiều trách: “Chỗ đó có gì chơi vui? Chắc tôi đâu.” Người lớn ngồi cùng chỗ chuyện nghe hiểu, mấy người trẻ tuổi lại kéo các tới khoe khoang so sánh tiền lì xì, hứng thú. thà cùng chỗ, xem tạp chí, đọc sách.


      “ cậu ở nhà cả ngày ngột ngạt à… Cho dù cậu muốn, đến lúc đó cả nhà đều , cậu có thể ở nhà sao?”


      “Chờ ba cho tôi biết rồi tính sau…”


      Từ lúc thi cử đến lễ mừng năm mới đoạn thời gian ngắn, Phong Nhi vẫn ở nhà. lại như bốc hơi rồi, điện thoại, tin nhắn. chú ý tin tức tài chính kinh tế, chuyện này làm vạn phần tò mò, tự chủ được mà muốn biết tài chính và kinh tế rốt cuộc là như thế nào có thể lọt vào mắt xanh của cái người gì cũng thèm để ý kia.


      Đêm 30, nhà Phong Nhi quay quần bên bàn ăn cơm tất niên, trừ bỏ hai Phong Văn còn du học thể trở về. Phong Nhi trong đầu đều là muốn biết lúc này làm gì. Chánh chủ vẫn cho vào cửa, vậy lễ mừng năm mới cũng chỉ có thể ở căn phòng lớn lạnh lẽo tùy tiện ăn bữa cơm. Nghĩ tới bàn cơm hai người ăn, quả thực thê lương tới cực điểm. dì chú bác cho tiền mừng tuổi, cũng có quà tân niên. Bất quá đại khái cũng sao .


      “… Phong Nhi , ba chuyện với con.”
      daovan210 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :