1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ly Hôn Vui Vẻ - Mật Quả Tử (Full, eBook trang 3)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      ***Chương 9


      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Trong lúc bất chợt, cả nhà họ Hà như chiến tranh loạn lac.

      ai biết hướng ra của Hà Phồn Ngọc, cũng có người nào biết nơi dừng chân, di động của cũng để lại, căn bản có cách nào liên lạc với .

      Hà Phồn Lượng cũng gọi điện báo cho Tô Dư Oánh, mặc dù nàng Trượng Nhị Kim Cương này hiểu chuyện gì diễn ra, nhưng vẫn lập tức lái xe đến nhà họ Hà.

      Bà nội Hà an tọa chiếc ghế gỗ đặt ngoài phòng khách, nhíu hàng lông mày, nghe tiếng người huyên náo như nhà có người chết.

      “Luật sư Tô đến rồi ạ!" Người giúp việc thông báo.

      Hà Phồn Lượng vội vàng tới cửa, Tô Dư Oánh mặt mày lo lắng bước nhanh về phía trước, nhìn thấy cậu ta liền giọng chào hỏi vài câu.

      "Bây giờ là như thế nào?"

      "Chị ấy mất tích, bất luận cũng có kẻ nào báo tin tức." Hà Phồn Lương lo lắng nhìn về phía , "Làm ơn, ngay lúc này đây đừng giấu chị ấy nữa!"

      " Tôi cũng biết chuyện gì cả, ấy liên lạc với tôi, gọi vài cuộc điện thoại cũng thông." Tô Dư Oánh xong bước nhanh lên phía trước.

      "Điên thoại di động ấy mang theo, ở trong tay rễ tôi, quá nhiều người tìm cho nên ấy tắt máy rôi." Nhìn hành động của Tô Dư Oánh, chắc cũng biết hướng của chị rồi đây,

      Tô Dư Oánh vào phòng khách nhà họ Hà, mấy người thân hoặc đứng hoặc là ngồi nhìn về phía , biết mình chuyện ràng với ai, cho nên bước thẳng tắp đến chỗ bà nội Hà.

      " ấy chưa có liên lạc với con." lại nhìn qua phía Giang Tử Lâm ngồi bên cạnh bà nội Hà: " đừng có với tôi cãi nhau với cậu ấy?"

      "Cũng có! Hôm nay là sinh nhật ấy, chúng ta bàn ăn tiệc bên ngoài rồi." Giang Tử Lâm lấy lại tinh thần mà gầm thét: "Có trời mới biết có chuyện gì xảy ra khiến ấy vui mà bỏ !"

      "Gần đây hai người gây gổ chứ? Vậy trước khi ra khỏi nhà nới với cậu ấy những gì?" Tô Dư Oánh nhìn chằm chằm chất vấn.

      "Cũng có! thể nào có chuyện ấy! Tình cảm chúng tôi gần đây tốt vô cùng, tốt đến nỗi mấy người cũng dám tin đâu!" Đây là lời , nhưng ở trường hợp mọi người rối rít như vậy đều hồ nghi nhìn .

      "Chị ấy có gì lạ lạ ?" Hà Phồn Lượng lên nghi vấn trong lòng.

      " với cậu là có rồi mà! Tôi với Tiểu Ngọc đâu cũng như keo sơn!" Giang Tử Lâm tới lui gầm gừ "Trừ những lúc ấy thường hay phát sốt, trong lòng với vẻ mặt cũng có điều gì bất thường!"

      "Phát sốt?" Tô Dư Oánh theo bản năng hô lên, Phồn Ngọc thường xuyên phát sốt?

      "Đúng vậy, chính là luôn luôn nóng rần cả người, rất thường xuyên phát sốt, hơn nữa càng ngày càng gầy." Giang Tử Lâm hung ác trừng mắt về phía Tô Dư Oánh, " cho tôi biết , ấy hy vọng tôi ép buộc ấy ăn uống nên mới bỏ nhà phải ?"

      Tô Dư Oánh trợn tròn mắt, quyền nắm chặt. thể tin được, bệnh tình của ấy lại chuyển hóa nhanh như vậy.

      như vậy, nhưng bệnh nhân bị bênh ung thư đều thường xuyên phát sốt, vậy chứng tỏ gần đến giai đoạn cuối của cuộc đời!

      Bộ máy cơ thể bị nhiễm trùng dẫn đến suy thoái, tiếp theo nếu để nặng hơn suy kiệt dẫn đến cái chết. . . . . .

      phải mới chỉ giai đoạn thứ nhất ư? nhanh như vậy?

      sớm nên nghe lời, tiến hành điều trị hóa chất và cắt bỏ mới đúng!

      "Luật sư Tô, sao sắc mặc con tái nhợt?" Bà nội Hà chú ý đến vẻ mặt quái dị của Tô Dư Oánh.

      "Dạ?" giật mình, phát toàn thân rỉ ra mồ hôi lạnh.

      "Bà nghĩ, con có tin tức để cho chúng ta tham khảo." Bà nội Hà chuyện như sóng yên biển lặng, nhưng lại chứa uy nghiêm vô hạn.

      "Họ Tô kia, biết cái gì?" Giang Tử Lâm lập tức đứng lên trước, lòng như lửa đốt muốn biết đáp án.

      Hà Phồn Lượng bước nhanh qua ngăn cản ta, người ta dầu gì cũng là mọt , rễ đinh làm gì đây?

      Đụng phải tầm mắt tập kích của bốn phương tám hướng, Tô Dư Oánh biết được rồi.

      tính cũng nên giấu chuyện này quá lâu, muốn đợi bọn họ trăng mật rồi quay trở lại, tìm cơ hội tiếng với Hà Phồn Lượng, nhưng là do chạy chạy lại với mấy vụ án tố tụng, khiến bận rộn mà quên .

      Nếu như , Phồn Ngọc bởi vì bệnh tình của mình mà muốn rời xa Tử Lâm, lý do này phải cho thông.

      Bởi vì lúc bắt đầu cũng chính vì chuyện này cậu ấy mới quay trở lại, thậm chí ôm chặt hi vọng cuối cùng với cái ý nghĩ muốn có ta làm bạn.

      " phải ấy có để thư lại sao?" mở miệng dòi lấy thư.

      Hà Phồn Lượng lập tức đưa cho , tờ giấy kia bị Giang Tử Lâm tức giận xoa lại mở ra, sau khi mở ra lại vê , tới tới lui lui rất nhiều lần.

      "Quả nhiên là như vậy." Tô dư Oánh có lẽ xác định 100% lý do ấy bỏ , "Phồn Ngọc muốn hoàn toàn rời xa khỏi cuộc đời của ."

      "Cái gì?" Giang Tử Lâm nghe vậy dám tin, làm sai điều gì?

      " phải rất ân ái sao? Tại sao lại muốn bỏ ?" Hà Phồn Lượng lần nữa hoài nghi giúp Gaing Tử Lâm.

      "Với Tử Lâm bị gì, mà là vấn đề của mình Phồn Ngọc, muốn liên lụy bất luận kẻ nào." Tô Dư Oánh hít sâu hơi, "Cuộc sống cuối cùng, muốn mình trải qua, muốn làm cho khổ sở, cũng muốn làm trễ nãi chuyện của ."

      ở đây hưu vượn cái gì? chữ tôi cũng nghe hiểu! Cái gì cuộc sống cuối cùng. . . . . ." lúc hỏi điện như chạy nnga qua đầu, Giang Tử Lâm hình như nghĩ ra được chuyện gì: "Tiểu Ngọc bị bệnh?"

      Từ phát sốt đến khác thường của cơ thể, ép buộc thể liên tưởng đến ý nghĩ xấu.

      Tô Dư Oánh nhìn ta chút, lại hướng nhìn bà nội, sau đó chậm rãi gật đầu.

      Mọi người xôn xao, đây là chuyện lớn, tại sao có thể có người lừa gạt ra!

      "Là bệnh gì?" Giang Tử Lâm phản trước nổi giận đùng đùng, nắm chặt bàn tay thành hai quả đấm , trầm giọng hỏi.

      "Ung thư vú." Tô dư Oánh đơn giản thuật lại lời của bác sĩ. "Theo lý thuyết, phải là ở thời kỳ mới xuất hoặc giai đoạn đầu, khi xác định có khối u, vì để tránh cho nó di chuyển đến tuyến dịch lim-pha, phải nên nhanh làm trị liệu hóa chất và cắt bỏ khối u, nhưng là. . . . . ."

      " ấy muốn." Giang Tử Lâm ngoài ý muốn hiểu .

      " ấy muốn làm bước kiểm tra tiếp theo, cũng liên lạc với tôi, mình ở đó biết suy nghĩ chuyện gì. . . . . . Sau đó liền quyết định trở lại bên cạnh ." Tô Dư Oánh thoáng thở phào cái, " ấy hy vọng bất kỳ người nào biết chuyện này, cho nên tôi dùng chuyện này để uy hiếp, buộc ấy gặp bác sĩ."

      "Thuốc hạ sốt của ấy là do bệnh viện đưa?" luôn chú ý đến đống thuốc luôn có sẵn bên người.

      "Ừ, còn có mấy thứ thuốc khác nữa, tôi muốn ấy gạt uống hết nó." xoa xoa tay, "Tình huống rất ổn, chỉ có giải đoạn cuối của bệnh ung thư mới có thể phát sốt, nhưng mới nhắc ấy luôn thường xuyên phát sốt. . . . . . Này, điều này làm cho tôi rất lo lắng!"

      "Này họ Tô kia, chuyện lớn như vậy cũng gạt tôi?" Giang Tử Lâm ác khẩu nhìn chằm chằm , "Nếu Tiểu Ngọc có chuyện gì xảy ra, toi tiếc tất cả khiến cho làm được cái nghề luật sư ấy đâu!"

      "Phát cáu cái gì? Đừng cho rằng tôi sợ , Giang Tử Lâm kia!" Tô Dư Oánh có vẻ sợ hãi c, còn nhảy qua gần bước ép về phía , "Đây là chuyện của riêng Hà Phồn Ngọc, phải cũng là do ấy , thân là bạn tốt của ấy, tôi chỉ biết giữ chặt bí mật! đối phó thế nào tôi liền theo , đừng quên, dù sao tôi cũng là luật sư!" Tuyệt ngây ngốc để bị đánh đâu.

      "Cái người phụ nữ này!" Giang Tử Lâm kiềm chế được lửa giận. Bệnh ung thư là chuyện quan trọng như vậy, Tiểu Ngọc lừa gạt , cái người như bạn tri trỉ này cũng thể cũng như vậy chứ?

      "Được được rồi.., rể à , chuyện này tất cả cũng thể do Tô Dư Oánh được, chị ấy , ai cũng có cách!" Hà Phồn Lượng bước lên trước ngăn Giang Tử Lâm lại, "Chuyện quan trọng bây giờ là chị ấy đnag ở nơi nào!"

      Đúng! Giang Tử Lâm áp chế cơn giận, quan trọng nhất là Tiểu Ngọc, ở đâu? chạy trốn đến nơi nào đây?

      " ấy lái xe, báo cảnh sát tìm số xe cũng khó."

      "Chuyện như vậy lại muốn kinh động đến cảnh sát?" Bà nội Hà liếc Giang Tử Lâm cái, đúng là tên tiểu tử bị làm cho mù quáng. "Mọi người nên hốt hoảng, Phồn Ngọc chạy xa."

      "Bà nội, thân thể chị ấy tốt, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì làm thế nào?" lo lắng của Hà Phồn Lượng được viết hết lên mặt , chẳng qua phản ứng ôn hòa hơn Giang Tử Lâm mà thôi.

      "Luật sư Tô, cháu cứ ?" Bà nội Tô lại mỉm cười nhìn về phía Tô Dư Oánh bên kia, "Cháu mới vừa , Phồn Ngọc "Còn chưa có" liên lạc với cháu, cũng phải " có" ."

      Hả? Mọi người rối rít nhìn về phía Tô Dư Oánh, chỉ thấy ấy nhìn điện thoại màu trắng tay, vừa gọi lên nụ cười.

      "Chỉ có bà nội thông minh, nghe hiểu lời Tô Dư Oánh ." lạnh lùng nhìn về Phía Giang Tử Lâm, " căn bản mấy người đều là nhà giàu có, ăn sung mặc sướng phú gia tử đệ, mình làm sao có thể sống ót ở bên ngoài? Nhiều nhất cũng chỉ hai ngày, bảo đảm Phồn Ngọc gọi điện cho tôi."

      phải là biết được nơi nghỉ ngơi, chính là đói bụng cũng lười ra ngoài mua đồ về nhà, về phần tìn trạng của Hà Phồn Ngọc bây giờ, có thể là cơ thể vậy nên luôn cần có người làm bạn.

      "Sao tôi có cảm giác mình bị chửi khéo nhỉ?" Hà Phồn Lượng có chút vô tội, nhưng người bị trúng đạn ngã xuống đất cũng thiếu.

      "Tiểu Ngọc gọi cho ?" Giang Tử Lâm chỉ nghe được mấy từ này.

      "Đảm bảo ấy gọi cho đâu, bởi vì ấy hy vọng bước nữa đấy." Tô Dư Oánh xoáy gót chân, "Chỉ là mới cái gì nhỉ? tiếc tất cả khiến tôi bị gì ư? Dù Hà Phồn Ngóc có gọi cho tôi...tôi cũng cho đấy " Phụ nữ dễ bị khi dễ đâu!

      Nhấc bước chân, cứ như vậy thẳng tiến ra ngoài cửa.

      Giang Tử Lâm thấy thế, vừa giận vừa hờn đuổi lên trước, ah muốn theo bên cạn người phụ nữ kia, là người trước tiên biết tin tức của Tiểu Ngọc.

      "Đứng lại!" Bà nội Hà chống gậy đứng dậy, chặn đường của , "Cậu làm cái gì? Muốn chọc người ta ghét mình a? Phồn Lượng, cháu cùng với Dư Oánh ."

      "Bà nội!" Giang Tử Lâm rống giận, vội vã muốn tìm thấy Tiểu Ngọc, sao bà nội lại muốn ngăn cản lại.

      "Ngồi xuống! Đến bên ngồi !" Bà nhíu mày ra lệnh, đầu năm nay xung đột với thằng này tốt."Phồn Lượng, có chuyện gì gọi điện về đây."

      "Dạ!" Hà Phồn Lượng nhìn rể nhún nhún vai cái, hết cách rồi, người phóng khoáng luôn được người ta ưa thích!

      Mắt thấy Hà Phồn Lượng chạy ra, Giang Tử Lâm chỉ có thể ngồi tại chỗ lo lắng.

      thể lý giải, tại sao phát sinh căn bệnh nghiêm trọng như thế, Tiểu Ngọc lại chữ cũng đề cạp tới? Đây là chuyện lớn liên quan đến sinh tử con người! Bệnh ung thư phải là bệnh cảm bình thương, tại sao có thẻ làm trị liệu cũng chịu cắt bỏ, khiến tế bào ung thư tiếp tục khuếch tán toàn thân như vậy?

      Để cho cách nào tha thứ, thế nhưng lại vứt bỏ , còn bảo tìm người phụ nữ khác?

      Đời này trừ ra, ai có thể khiến được nữa?

      cho là chỉ cần rời , mau quên mối tình ly biệt ấy, cùng với người phụ nữ khác trải qua những tháng ngày sau này, sau đó đó quên ư?

      Sao có thể ngây thơ như vậy? Sao lại có thể người phụ nữ khác hoàn hảo hơn , thích hợp với hơn ?

      Con người khi còn sống, chỉ biết có đối tượng trong cuộc đời này, trong biển người mênh mông tìm ra người thích hợp nhất rất là khó khắn, nhưng mà tìm được.

      Nếu tìm được, làm sao có thể còn người khác thích hợp hơn?

      Hà Phồn Ngọc, nhất định em bị sốt khiến cho đầu óc còn tình táo nữa rồi.

      Đời này, ngoài ra ai cũng đừng hòng! Thà cho phép hoặc cam kết cãi nhau đến hết cuộc đời, ai dám bỏ rơi ruột thịt máu mủ, người đó chính là kẻ tầm thường!

      Đêm dần dần tối, đôi nam nữ xinh đẹp từ trong thang máy ra, dưới ánh hoàng hốt hắt vào hành lang hẹp vào nơi. Trong khí hỗn tạp mùi thúi, tiếng mèo gọi tình bên tai dứt, tường gỗ mỏng như tờ giấy, cách kém đến nỗi tiếng động bên trong kết hợp với tiếng mèo kêu thành bản hòa tấu.

      tới cửa phòng trong góc tối, người phụ nữ gõ cửa.

      Qua lúc lâu cửa mới mở ra, chỉ hé ra khe cửa, sau khi thấy ràng người mới tới , xích khóa mới thả ra.

      trước bước vào trong, tay đặt sau lưng ý bảo người con trai dừng bước, để di vào trước rồi gọi sau.

      " may mắn khi cậu cái nơi như vậy để dừng chân đấy." Tô Dư Oánh ngửi trong khí có mùi tanh, cũng mau phun: "Cậu thể tìm cái khách sạn nào khá hơn được à?"

      "Mình chỉ muốn nghỉ ngơi chút thôi, bản hiệu bên ngaoif phải viết làm nhà nghỉ sao?" Hà Phồn Ngọc cau mày, ai biết nơi này lại nát đến vậy đâu."Mình nghĩ như vậy cũng tốt, ít nhất mọi người đến nơi như thế này tìm mình."

      "Đứng lên, giường gì mà bẩn kinh khủng vậy!" Tô Dư Oánh vội kéo bạn đứng lên, xách luôn cái túi bên cạnh: ", đến chỗ của mình ."

      " được!" Hà Phồn Ngọc kéo lại, lắc đầu cái, "Tử Lâm tìm được chỗ của cậu."

      "Mình có căn hộ riêng cho cậu ở rồi, dù sao mình cũng là luật sư ,à, OK?" là quá khinh thường !

      "Mình mệt quá, rất muốn ngủ." kéo cánh tay Tô DƯ Oánh như lệ thuộc vào nó, kéo cánh tay ấy tới gần hớn

      "Cậu nên tìm chỗ khác rồi tính, sau đó ngủ giấc ,rồi tiếp nhận trị liệu."

      " còn kịp rồi ? Mình luôn bị sốt." Lời vừa ra khỏi miệng, Hà Phồn Ngọc đau buồn "Mình hiểu ngày tháng của mình còn nhiều, cho nên mới chọn cách rời ."

      "Cậu đến bác sĩ lần nào hả, tự mình cũng đoán được bệnh à?" Tô Dư Oánh khinh thường hừ lạnh tiếng, " mau, nơi này mình muốn ở lâu! Hà Phồn Lượng!"

      Hả? hà Phồn Ngọc sợhết hồn, sao nghe Tô Dư Oánh gọi tên em trai mình nhỉ?

      Cửa bị đẩy ra, Hà Phồn Lượng giận hờn vào trong.

      "Dư Oánh, làm sao cậu lại cùng với A Lượng hả?" theo bản năng lui về phía sau.

      "Chị à, chị có biết mọi người rất lo cho chị ? Vô duyên vô cớ tự dưng lạ mất tích!" Hà Phồn Lương tức giận vọt đến trước mặt chị mình, “Coi như chị muốn tránh Giang Tử Lâm kia , cũng có thể về nhà mà! Chỉ cần chị với em câu, em lập tức đuổi rễ ."

      Nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của bạn thân, bây giờ lại thấy em trai thân của mình, Hà Phồn Ngọc nhịn được mà rơi nước mắt, giang hai cánh tay ôm em trai.

      "Tốt lắm, trước rồi tính!" Tô Dư Oánh giật tay áo Hà Phồn Sáng, gọi cậu ta nên làm việc chính ."Hà Phồn Lượng, cậu phụ trách ôm chị cậu ."

      "Hả? Tại sao mình phải bị người ta ôm?" trợn to mắt, Hà Phồn Lượng cũng trở tay ôm lên, "A Lượng, thả chị xuống."

      "Bệnh nhân phải ngoan chút." Hà Phồn Lượng khẽ cười, mặc kệ bà chị mình giãy giụa.

      Bọn họ nhanh chóng rời khỏi cái khách sạt ruột da rách náy này, Tô Dư Oánh vội vàng chạy ra ngoài hít thở khí trong lành, mở cửa xe, đảy chị em nhà Hà vào trong xe.

      "Cậu rãnh rỗi, làm cái gì mà bỏ nhà , khiến cho dưới nhà Hà ai được yên ổn!" cái liền đóng cửa xe lại, Tô Dư Oánh cũng khách khí phát tiết, "Hơn nữa cơ thể của mình mà cũng chịu để ý, trăng mật xong cũng nên trị liệu chứ."

      "Mình bị sốt, chúng mình cũng biết tình huống tệ tới đâu rồi, chỉ có bẹnh nhân ung thư mới có thể như vậy." Hà pHồn Ngọc nhắc đến bệnh của mình, cam tâm ra.

      "Chờ kiểm tra lại rồi tiếp , đừng ở đó mà suy đoán bậy bà." hành cái nghề luật sư này, có phần chứng cứ phần lời mới chuẩn xác.

      Tô Dư Oánh vui khởi động xe, chạy gấp . Hà Phồn Lường ngồi phái sau lo lắng nhìn chị mình, đúng như Giang Tử Lâm từng . Chị ấy gầy, sắc mặt tiều tụy tái nhợt, nhìn sao cũng biết là có bệnh trong nguwoif..

      "Chị nên yên tâm làm trị liệu , dựa vào tài lực của nhà chúng ta, đắt hơn nữa cũng vẫn nên thử" Cậu cầm lấy tay chị, chân thành tha thiết mà .

      "Chị biết. . . . . . Chị chỉ muốn lòng ở bên cạnh Tử Lâm."

      "Vậy tại sao rời ?"

      "Bởi vì chị biết tình cảm sâu nặng của ấy đối với chị như thế nào, tiếp tục như vậy nữa được. . . . . . chị trỉa qua khoảng thời gian đẹp nhất rồi, chị thể liên lụy đến ấy" lời này, mặt như mang theo gai nhọn "Hơn nữa chị hy vọng ấy nhớ lúc chị dẹp nhất, mà phải cái dáng vẻ xấu xỉ khi làm trị liệu hóa chất."

      " chừng bất kỳ dáng vẻ gì của chị, rể vẫn cho là đẹp." Hà Phồn Lượng cho rằng là thế.

      Xe vòng vo mấy khúc cau, rốt cuộc cũng nhìn thấy bệnh viên nơi cuối con đường, vừa thấy tên Bệnh viện, Hà Phồn Ngọc bắt đầu kháng cự. muốn bệnh viện, muốn nghĩ đến nó\.

      "Dừng xe, Dư Oánh!" hốt hoảng lên tiếng, từ chỗ ngồi phía sau lôi kéo tay Dư Oánh.

      "Chị, sao vậy? Như vậy rất nguy hiểm !" Hà Phồn Lượng tóm lấy hai bàn tay giãy giụa của Chị mình.

      "Tôi bệnh viện! Nơi đó quá lạnh lẽo, tôi muốn chờ chết ở đó!" Hà Phồn Ngọc đẩy em mình ra "Buông tay, Hà Phồn Lượng!"

      "Chết gì mà chết! Chị làm gì mới có thể chết!" Rốt cuộc, Hà Phồn Lượng ôn hòa cũng phải phát giận, "Tại sao chị quay đầu nhìn mọi người chút ? Ít nhất cũng vì rể mã sống chứ!"

      "Tử Lâm. . . . . ." Vừa nhắc tới cái tên này, lòng của lập tức dâng lên nỗi đau đớn mờ ảo.

      "Để cho chính bọn họ chuyện !" Tô Dư Oánh đột nhiên kéo tay sắp xếp gọn gàng, cởi dây nịt an toàn ra, "Xuống xe!"

      Hả? Hà Phồn Ngọc mơ màng hiểu chuyện gì diễn ra, chỉ nhìn thấy Tô Dư Oánh và em trai mở cửa rồi nhanh chóng rời , muốn xuống xe có người chui vào xe.

      Người kia đem đẩy về bên, mới đóng cửa, Tô Dư Oánh bên ngoái nhất quyết khóa cửa xe.

      "Này!" Hà Phồn Ngọc mắt thấy Tô Dư Oánh nghênh ngang bỏ , giận dỗi đạp mạnh lên cửa thủy tinh.

      Sau đó, ý thức người đan ngồi phía sau lưng mình là ai.

      Đưa lưng về phía Giang Tử Lâm, muốn quay đầu lại. Đủ cách để trốn , chưa tới 24h đồng hồ bị bắt lại, hơn nữa còn lại bị xách trực tiếp đến trước mặt .

      trang giấy ném tài vai qua chô .

      "Tốt nhất em nên giải thích ràng!"

      cúi đầu, nhìn tờ giấy trắng nằm đùi mình, dấu vết phía đều bị nhòe , căn bản cũng cần mở ra, cũng biết đây là “Thư Nhà” viết.

      " nên ở đây" có gì giải thích, câu đầu tiên ra khỏi miệng còn mang theo chút trách cứ " biết em muốn nhìn thấy ."

      "Hà Phồn Ngọc, ràng!" Giang Tử Lâm thô bạo bấu víu lấy đầu vai , khiến xoay người lại, "Tại sao muốn nhìn thấy ?"

      "Buông em ra!" thét lên, khép chặt cặp mắt, cho dù bị mahg đến trước mặt , cũng vẫn như cũ muốn nhìn Giang Tử Lâm cái.
      thể thấy ! Nhưng chỉ nghe đến giọng của Giang Tử Lâm lại muốn khóc, nếu là gặp mặt, chừng nhào tới.

      Cuộc sống của sắp đến điểm cuối cúng, nên trói chặt bên cạnh!

      Chợt cảm thấy cơ thể bị ôm vào lòng, cách nào chống cự cái ôm của Giang Tử Lâm, giây kế tiếp, đôi môi đầy lửa nóng kích động đặt lên môi

      Hà Phồn Ngọc thở hốc vì kinh ngạc, rốt cuộc trợn to hai mắt.

      Tạo sao lại hôn ? muốn né tránh, lại phát mình bị bóp chặt, hoàn toàn thể động đậy. Nụ hôn của mang theo tức giận, bá đạo để cho thoát ra, càng thêm chịu đựng tất cả cho !

      "Ngừng. . . . . . Dừng tay!" nghiêng đầu , cơ hồ vừa quát vừa khóc bảo ngừng lại.

      "Ngừng. . . . . . Dừng tay!" nghiêng đầu , cơ hồ vừa quát vừa khóc bảo ngừng lại.

      Giang Tử Lâm nghe thấy thanh kêu gào của , chỉ nghỉ đến bức thư đáng chết kia, chiếc nhẫn đáng chết kia, người phụ nữ đáng chết muốn rời xa cuộc sống của !

      Hà Phồn Ngọc bị đặt lên ghế sau, Giang Tử Lâm chế trị hai tay , cuồng nhiệt hôn lấy , giống như đến chết cũng rời.

      nghĩ mình nên chống cự, hận nếu cứ hôn như vậy, tiếp xức nhiều hơn ít nữa, biết mình thể rời xa được.

      "Tiểu Ngọc. . . . . ." Giang Tử Lâm rốt cục cũng ngừng lại, đầu môi gọi nhũ danh của ." phải thứ đàn ông đó, cùng em xuống đấy!"

      "Tại sao? có cần thiết." Nước mắt ngừng chảy xuống, " có thể tìm nhiều người khác, cần lãng phí thời gian ở bên người có bệnh tật như em, như vậy khiến trễ nãi nhiều cơ hội khác!"

      "Cơ hội gì? còn cơ hội khác rồi!" Giang Tử Lâm khẽ vuốt gương mặt , nhìn từng chỗ hõm sâu xuống mà đau lòng vô cùng, " cũng hôn qua, cũng kết hôn, hơn nữa em cũng hứa tái giá cho rồi."

      "Em tái giá cho , cần thiết phải cưới người sắp chết."

      "Ai biết cái chết là gì? cũng chết, tất cả mọi người cũng chết." nhẫn nại với , "Đời chỉ ở cùng với người con tranh dành chỗ đậu xe với mà thôi!"

      Hà Phồn Ngọc khỏi cười khẽ, làm gì lại nhắc đến chuyện đó chứ?

      "Là cướp chỗ đậu xe của em." nhìn chằm chằm vào , xoa xoa mái tóc ngắn của , "Lúc đó qua rồi."

      " có, chỉ qua chút xíu, là vì muốn dễ dàng chuyển xe hơn thôi." nở nụ cười, hôn bàn tay mềm mại của ."Là do em gia tăng tốc độ, mới thành thế đó chứ."

      "Muốn trách, trách kỹ thuật của quá kém, nào có chuyện qua rồi mới de xe vào đó?" hừ tiếng, "Em cũng cần, lái hay lái em cũng là người chiến thắng."

      Giang Tư Lâm chặt chém hàng loạt thói hư tật xấu của : "Loại người phụ nữ như em ấy, cậy mạnh áp bức, tính tình xấu."

      "Này, nghe thuận tai quá nhỉ?"

      "Loại người phụ nữ như em chính là thế, bảo tìm đâu được người thứ hai đây?" cau mày, dùng sức nhéo chóp mũi của , "Thế nào mà đầu óc của em đồng dạng vậy hả?"

      "Em suy nghĩ rất nhiều rồi, theo em chỉ lãng phí thời gian mà thôi, xứng đáng với người khác hơn em. . . . . . Ít nhất là người phụ nữ khỏe mạnh." Cậy mạnh trái lương tâm bên trong, ra rất muốn ôm đến hết cuộc đời, nhường ai cho ai!

      "Em quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến mấy từ đó!" Giang Tử Lâm trầm giọng khiển trách , "Hoàn toàn nghĩ đến tâm tình của , càng nghĩ đến người nhà của em nữa, cớ sao lại cho mọi người biết bệnh tình của em bây giờ?"

      Hà Phồn Ngọc quay đầu chỗ khác, ai biết sau khi bác sĩ thông báo cho biết mình bị ung thư, loại đau khổ ấy như giết chết tâm can của .

      nổi giận, gào thét, khóc, cái loại cảm giác ấy giống như bị tuyên án tử hình vậy, người nào có thể biết được đâu!

      chỉ đơn thuần muốn dùng phương thức của mình để vượt qua những ngày còn lại, nhưng sai rồi ư?

      " muốn tái giá với em, lần nữa nhất định phải cả đời bên nhau, cả đời, Hà Phồn Ngọc!"

      "Nhưng cả đời của em sắp hết." thanh nhuộm bầu khí mà xám u ám.

      "Vậy thế nào? cùng em tới đáy!" nhún vai cái, " chừng ngày mai đến lượt bị xe đụng, chỉ còn dư nửa cái mạng nằm vật vả giường, chờ đợi để gặp em lần cuối."

      " bị bệnh thần kinh đấy à?" Hà Phồn Ngọc dùng sức đánh vai cái, nghĩ sao đem cái ví dụ nát băm ấy ra đây.

      "Dù sao vẫn muốn cùng em tới đáy, tốt nhất là em đừng có mang cái vẻ này mà trốn nhà nữa ." Giang Tử Lâm lười nhiều, trực tiếp gõ cửa sổ xe, ý bảo Tô Dư Oánh mở khóa xe.

      "Tại sao em cảm thấy lời của mang theo uy hiếp thế?" nhíu mày.

      "Bởi vì …" bước lui ra ngoài xe bước, bắt lấy hai chân kéo ra ngoài, " đúng là uy hiếp."

      "Này ——" Hà Phồn Ngọc thét đến chói tai, hai chân bị kéo ra ngoài xe, ngay sau đó Giang Tử Lâm khom người vào trong xe, tay bắt lấy , vung, lập tức vác lên vai.

      Lướt qua thấy thân tây trang chính là , vai khiêng người phụ nữ chân tay vùng vẫy, kèm theo tiếng mắng chửi, bước chân bước nhanh vào hướng cửa chính của bệnh viện.

      "Bỏ em xuống! Giang Tử Lâm! Như vậy rất mất thể diện!"

      "Em là người có bệnh, phải có bộ dáng giống với bệnh nhân ."

      " Em bảo bỏ em xuống, cái người ngông cuồng này?"

      Cửa tự động mở ra, nhân viên cứu hộ bên trong nhìn chằm chằm .

      "Đây là người tới khám bệnh." chỉ chỉ lên cái người ngọ ngoạy vai , "Đẩy giường bênh đến đây ."

      "Tiên sinh, trước tiên bỏ ấy xuống , vị tiểu thư này như thế nào ạ?" Y tá vội vàng tới, biết bệnh tình thế nào, sao có thể vác lên vai mà ?

      " ấy chịu đựng bênh ung thư được thời gian rồi, đến kiểm tra cũng làm trị liệu, có được tính là bệnh nhân cần cấp cứu gấp ?" Nhìn giường bệnh tới, Giang Tử Lâm trở mình cái đặt lên giường , vẫn quên dùng bàn tay chặn cơ thể lại, để trốn .

      Nhân viên cứu hộ báo tiếng, giúp mọi người tay cho mau, trực tiếp đảy giường bệnh vào phòng cấp cứu.

      Giang Tử Lâm theo bên cạnh, bàn tay chận lên ngực , để cho giãy giụa được.

      "Giang Tử Tâm!" tức giận ngheiens răn nghiến lợi, lần này mất hết mặt mũi rồi đây!

      "Có bản lãnh chờ đến khi em khỏe rồi PK tay đôi với ." Đại gia cười tà tà, cái vẻ dùng lỗ mũi nhìn người của , khiến Hà Phồn Ngọc nổi trận lôi đình.

      "Tiên sinh, xin đứng ở chỗ này chờ." Y tá ngăn lại, đẩy giường Hà Phồn Ngọc vào bên trong.

      Lúc này, Hà Phồn Ngọc mới phát bệnh viện mới là nơi đáng sợ nhất đối với .

      dùng sức ngẩng đầu lên, hốt hoảng nhìn Giang Tử Lâm ngày càng khuất dần .

      "Hãy sống tốt thay nữa." dùng khẩu hình miệng và ngón trỏ, cảnh cáo .

      cho phép chạy trốn tiếp nữa, cho phép trốn tránh, tất cả có ở đây, người phụ nữ ấy rốt cuộc là sợ cái gì?

      ngu ngốc buông tay lần, mặc kệ kế tiếp có xảy ra chuyện gì chăng nữa, có chết cũng buông tay!

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10


      Editor: Bỉ Ngạn Hoa

      Trải qua các cuộc theo dõi liên tiếp, được từng người trong nhà họ Hà thay nhau trông nom, và Giang Tử Lâm cũng tự mình theo giúp đỡ, cuối cùng Hà Phồn Ngọc cũng hoàn thành các quá trình kiểm tra và chuẩn bị tiến hành giải phẫu.

      Khiến người ngoài chú ý chính là, chỉ số ung thư của tăng cao, cũng có tình huống chuyển bị xấu , Tô Dư Oánh cho dâu may mắn nhất cuộc đời này, bởi vì tâm tình vui vẻ và tự do tự tại cho nên nó tự nhiên dừng lại.

      Về phần nguyên nhân dẫn đến phát sốt thường xuyên đến từ tuyến dịch lim-pha, tế bào ung thư đến quá gần tuyến dịnh lim-pha này, thậm chí trước kia cũng tồn tại tại đây, mà chỉ có ung thư tuyến dịch lim-pha giai đoạn đoạn đầu mới biểu nghiêm trọng bằng việc phát sốt liên tục như vậy.

      Do thời kỳ cuối chuyển thời kỳ mới hình thành, cho nên mọi lo lắng của mọi người tự nơi địa ngục chuyển sang thiên đường.

      Giang Tử Lâm vì bệnh tình của Hà Phồn Ngọc mà nghỉ làm việc, nhưng khiến mắng tơi bời trận, rằng người ngã bệnh đâu phải là , tại sao có thể mặc kệ tình hình của công ty được chứ? Giống như nay, dù có bọ bệnh cũng mò đến công ty làm việc, cho nên hy vọng mà thay đổi sinh hoạt bây giờ.

      có thể hầu chực bên cạnh cảm thấy rất thỏa mãn rồi.

      "Cho nên thế à, quyết định cắt nó rồi sao?" Tô Dư Oánh tranh thủ thời gian đến thăm , dĩ nhiên là ở phòng bệnh đặc biệt.

      "Ừ." Hà Phồn Ngọc trả lời nhưng mang theo vẻ tình nguyện.

      "Là như thế nào? Cắt nhanh chút cũng khỏe mà!" Tô Dư Oánh trách bạn mình quá lắm chuyện, nhịn được nhắc nhắc lại, "Cái người này, lần này có chuyển biến xấu là chó gặp được cứt đấy, nếu còn kéo dài thời gian càng đem dài lắm mộng."

      Ai. . . . . .Hà Phồn Ngọc lo lắng nhìn xuống bộ ngực của mình, cũng rất đều rồi, bây giờ còn muốn cắt vừa chỗ nào?

      "Chị à, chị phải cần phải lo lắng, chị cũng nên hiểu điều kiện mà trời ban cho mình." Hà Phồn Lượng đưa qua ly trái cây, hiếu kính mời chị dùng.

      "Điều kiện gì?" tò mò chớp chớp đôi mắt.

      "Chị vốn đều rồi, coi như có cắt cũng vừa vừa thôi, cũng hoàn toàn có vấn đề bên lớn bên đâu" Hà Phồn Lượng cười như mặt trời rực rỡ vậy, "Hơn nữa em nhỡ bên chị cắt cũng tương đối lớn, phải cắt xong đều ư?"

      "Phồn Sáng chết bầm!" Trong tay nắm cái gì đó, Hà Phồn Ngọc liền ném lên đầu em trai mình.

      "Phốc, ha ha ha. . . . . ." Tô Dư Oánh cười cực lớn, " chính xác! Hà Phồn LƯợng, cậu được lắm đấy."

      "Dư Oánh, cậu cần phải hùa theo nó đâu! Mình để ý chuyện này mà các cậu lại nhắc tới. " Hà Phồn Ngọc tức giận uống nước trái cây, tiện thể để luôn lên bàn.

      "Chị à, đó là tự tay em pha đấy nhé, chị nhất định phải uống nó!" Hà Phồn Lượng tự dâng mình để chị bị đánh, "Em để cho chị đánh này, nhanh lên chút , Uống....uố...ng!"

      Trong phòng bệnh hồi huyên náo, khiến Giang Tử Lâm đứng ngoài cửa bất giác mỉm cười.

      tốt, nếu như tâm tình của Tiểu Ngọc có thẻ vui vẻ như bây giờ quá hạnh phúc rồi!

      " ầm ĩ!" Mặt như băng bó lớp gì đó, đẩy cửa vào trong " chuyện gì mà vui vẻ thế ?"

      " có gì" Hà Phồn Ngọc đỏ mặt, dùng ánh mắt uy hiếp cho bạn thân của mình ra.

      " có gì, chúng ta bàn vấn đề sau khi Hà Phồn Ngọc cắt bỏ rồi có để lại di chứng gì ." Tô Duy Oánh cười trộm liều chết cũng che giấu " Hà Phồn Lượng ấy trước sau cũng như , căn bản cần lo lắng."

      "Tô Dư Oánh!" Bệnh nhân lớn tiếng kháng nghị.

      Ưmh. . . . . . Giang Tử Lâm rất nghiêm túc suy nghĩ lời của ta..., ánh mắt nể mọi người trước mặt rơi vào vùng ngực của Hà Phồn Ngọc, theo như biết cũng kém là bao nhiêu.

      " cũng phải, " Giang Tử Lâm nghiêm túc theo đuôi họ bàn luận vấn đề này "Mỗi bên vú đều có nghĩa vụ cũng cấp sưa thôi, Tiểu Ngọc cũng bình thường."

      "Oa ha ha! Ha ha. . . . . ." Tô Dư Oánh cười đến thở nổi, chỉ vào Giang Tử Lâm, " ta hiểu bộ ngực cậu nhất, ta nhất định đúng nhất nha."

      "Giang, Tử, Lâm! làm gì mà theo đuôi bọn họ chọc giận em hả?" Hà Phồn Ngọc vừa vừa theo bản năng kéo lại cổ áo. đều đến mức đó sao?

      " đâu có sai." Ngược lại cười tủm tỉm tới bên cạnh , cúi người hôn lên mặt cái, "Mặc kệ có ngực hay dù sao vẫn em."

      Đó! Hà Phồn Ngực đỏ bừng cả mặt, cầm gối lên vùi đầu mình vào đó. là đủ rồi đó! Lời như thế mà ấy tự nhiên quá vậy!

      “ Van xin rễ đừng mấy lời đó trực tiếp được ?" Hà Phồn Lượng cau mày, tâm tình có chút vui.

      "Lời như thế cần chi vòng vèo? đay là để Tiểu Ngọc hiểu thôi mà, căn bản cần quan tậm ngực lớn hay , dù sao đều có người muốn nó là được." Giang Tử Lâm đứng đắn hết câu.

      "Tậm thời đừng có hai câu đó được hay !" Rốt cuộc Hà Phồn Ngọc phải dùng gối đập lên đầu Giang tử Lâm "Càng càng sợ hả?"

      "Em/ Chị/ Cậu xấu hổ à?" Những lời này, trong căn phòng vang lên tiếng 3 người trăm miệng lời.

      Ô. . . . . .Hà Phồn Ngọc tức giận lại đem mình vùi vào trong chăn. là đáng ghét, bệnh nhân đều bị khi dễ ư?

      "Được rồi, nghiêm túc, lúc nào vào phòng giải phẫu?" Tô Dư Oánh vừa cười vừa lau nước mắt, ngồi lên mép giường, lộ ra rãnh vú kích thích ánh mắt của Hà Phồn Ngọc.

      "Buổi tối thứ sáu."Giang Tử Lậm lại chỗ ngồi xuống, tự nhiên kéo vào trong ngực, " Mấy người ngày đó có bận gì xin nghỉ được chứ?"

      "Xin nghỉ là vấn đề, luật sư của Sở Vụ là tôi mà." Tô Dư Oánh nhìn về phía Hà Phồn Lượng "Nghề của cậu ta là ăn thịt người đấy , mới bận rộn nhất đấy."

      Hà Phồn Lượng lên tiếng, chỉ làm ra động tác OK. Bị khuếch trương như vậy đối với cậu cũng là chuyện bình thường rồi, vấn đề là. . . . . .

      "Tôi mới là người ra pháp trường, mấy người tới đây làm gì?" Hà Phồn Ngọc tức giận : " căn bản, ngay khi tôi rơi vào trạng thái ý thức, cần thiết điều động binh lực đâu."

      " thể như thế! Tụi này ở bên ngoài chờ chị, ít nhất khi chị tỉnh lại nhìn thấy tụi này. " Hà Phồn Lượng lập tức đánh sập ý nghĩ của bà chị mình.

      " sao? Hình như Giang Tử Lâm phải có ý này? Nhìn bộ dáng lúc ta xong rất lạ." Tô Dư Oánh gợi lên nụ cười chế giễu "Trước khi khai đao muốn làm gì à?"

      " sai, tôi muốn kết hôn."

      Ah? Hà Phồn Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn , đôi mắt trong veo mở cực lớn.

      "Thứ sáu kết hôn?" tiếng, Sao thương lượng với ?

      " dâu biết?" Tô Dư Oánh xưng hô kỳ cục.

      "Ừ, tôi hy vọng chuyện này mau chóng làm luôn , để tôi gọi ấy là bà Giang cho chắc."

      "Trước kia em là bà Giang rồi. . . . . . A, đây phải là trọng điểm!" Hà Phồn Ngọc hít sâu hơi, "Tại sao trước khi lên bàn mỗ muốn em kết hôn? Chúng ta có thể chờ sau đó cũng được mà!"

      Trong nháy mắt, Tô Dư Oánh và Hà Phồn Lượng đôi ánh mắt.

      Bởi vì giải phẫu có quá nhiều nguy hiểm, có lúc chỉ là tiểu phẫu, cũng có thể khiến bệnh nhân chết ở bàn mổ, đừng đến việc tháo gỡ thế bào ung thư.

      Bọn họ nghĩ, Giang TỬ Lâm chắc cũng suy nghĩ đến vấn đề này, cho nên mới hi vọng , bất luận thế nào cũng phải kết hôn trước khi giải phẩu.

      " muốn kéo dài, tránh cho em lại lần nữa hoãn lại." Giang Tử Lâm nhàn nhạy trả lời , " rời nhà bỏ cũng ném lại giấy ly hôn, lo lắng sau khi em cắt bỏ mà tâm tình thố cự tuyệt , hoặc là điều trị hóa chất tốt rồi lấy mấy tờ kia làm đồ chơi nữa."

      Hà Phồn Ngọc mím môi lên tiếng, liếc xéo , như thể chờ ra câu lòng.

      " sợ em vào rồi tỉnh lại?" muốn vòng vèo, trực tiếp ra.

      " có." Giang Tử Lâm nhìn thẳng vào , " lo lắng chuyện ."

      Căn cứ vào tính cách mạnh mẽ của Hà Phồn Ngọc đến nổi muốn chết, dù có thể cũng bò cái mạng đó dậy ấy nhỉ?

      "Này, cần gì phải vội chứ?" chủ động rời khỏi ngực .

      "Bởi vì muốn kết hôn với em, em muốn mau chóng cưới em về!" Cuối cùng Giang Tử Lâm khống chế được tâm tình của mình, nâng cao lượng trong giọng "Em có biết vì chuyện này, tất cả kế hoạch của đều bị rối tung lên ! khi em phẫu thuật, đợi đến bao lâu em mới hồi phục, còn chờ thêm được sao?"

      cả buổi trời, là vì tiến trình thực ?

      " thể chịu đựng cái việc ngày rồi kéo thêm ngày, chỉ cần ngày nào em còn chưa gả cho ...lòng giữ được ổn định. " Thế nhưng lại rống to vì tức giận, nhảy xuống giường tới lui "Nếu em tỉnh lại rồi diễn cái cảnh mất trí nhớ, rồi bảo tìm phụ nữ khác tức điên mất thôi!"

      Trước ngày hẹn, chuyện cầu hôn, muốn lúc Hà Phồn Ngọc còn ở trước mắt mình mà bắt thực cùng với !

      giận đến mức móc từ trong túi ra chiếc nhẫn cưới mà mọi người qun thuộc, vọt tới trước mặt Hà Phồn Ngọc.

      "Sau khi gả cho , em làm mấy cái trò lừa người ấy nữa."

      "Em có lừa gạt ai đâu! Em làm như vậy chỉ vì nghiêm túc chăm sóc cho !" Tại sao nghe nõi chuỗi dài lại giống như trách cứ vậy ?"Em hy vọng sau khi trở thành vợ , đối với em phần trách nhiệm nặng nề, như vậy sao có thể tìm tìm người con tốt hơn được chứ?"

      "Câm miệng! Hà Phồn Ngọc" Chính là cái lý luận này đây, càng nghe càng khiến sôi bụng.

      Chậc chậc. . . . . . Hai đứng xem lắc đầu.

      Rốt cuộc dâu nghĩ thông chưa? Chủ rể vì biết muốn lấy cái chết làm lý tưởng, nên mới quyết định dùng hôn lễ bao bọc lấy !

      Bao bọc lấy, cũng còn có người sống muốn tìm đến cái chết giữa cuộc đời..., chúc phúc chao ta tìm được người con khác là cái ý tưởng nât bét.

      Hà Phồn Lượng lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, Tô Dư Oánh cũng lập tức theo, bên trong lại bắt đầu trận chiến khiến người ta muốn trốn chạy, nếu nghe quá lâu có lẽ thần kinh bị tổn thương thêm mà thôi.

      "Có lúc đầu chị cậu cũng bị ngâm nước ấy nhỉ."

      "Điều này chứng tỏ chị ấy thích rể rất nhiều. " Hà Phồn Lượng thở dài hơi "Chị ấy là người cá cá tính, có thể vì người khác mà nghĩ tầng cao hơn, rất hết sức là được rồi."

      Trong phòng bệnh an tĩnh lại, Hà Phồn Ngọc có chút xấu hỏ nhìn Giang Tử Lâm. Mới vừa rồi bị mang theo điểm kích động, tuy vậy trong lúc kích động vẫn kèm theo quan tâm đối với .
      Cho đến nay vẫn chưa nghĩ ý tưởng của mình là sai lầm, cho rằng, nếu như ngày nào trong tương lai bị bệnh chữa được, cũng muốn liên lụy tới bất cứ ai.

      Nhưng mà, bây giờ bị cái bệnh mà nghĩ mình thể chữa được, chỉ cần cắt bỏ và nghiêm túc làm điều trị hóa liệu, cơ hội chuyển biến tốt hơn vẫn tương đối lớn.

      như vậy, Tại sao lại nghĩ tới mấy vấn đề ấy làm chi?

      "Tuần sau, trước khi giải phẫu em gả cho " sâu lắng mở miệng.

      Vốn Giang Tử Lâm đứng ở đầu giường, nhưng nghe thấy vậy, đàu óc lập tức trở về, kích động chạy đến ôm lấy .

      là may, ra thêm điều gì nữa chắc ấy đến bóp chết rồi.

      Hà Phồn Ngọc tựa lên cằm . Có Tử Lâm làm bạn, sợ chuyện gì nữa.

      "Ngày giải phẫu, xin bác sĩ xuất viện kết hôn à?"

      "Chúng ta ở trong phòng bệnh kết hôn."

      Tất cả mọi chuyện đều tính toán sẵn rồi, có hai bên tham gia, người làm chứng trình diện, bọn họ căn phòng này kết thành vợ chồng.

      " cần dọa em đâu, bây giờ em chỉ muốn đăng ký kết hôn thôi!" lầu bầu.

      "Chờ em xuất viện rồi chúng ta đăng ký” lấy tay chải mấy lọn tóc xoăn đầu "Cho nên em phải mau mau khỏi bệnh rồi xuất viện nhé, nếu lại nợ ."

      "Lời nào cũng được." cười khanh khách , người hơi mệt nên dựa vào phía sau.
      Giang Tử Lâm thay chỉnh góc độ của giường bệnh, rồi tự dộng ngồi lên, làm đẹm cho tựa lên người.

      Hoàng hôn bên ngoài rất đẹp, đỏ rực mảnh, vào mùa đông nắng thường rất ngắn, mới hơn năm giờ mà sắc trời dần chuyển màu mờ mờ.

      "Nhớ hôm trăng mật , định dẫn em đến nơi rất đẹp." lẩm bẩm xong, "Nó ở trong nước, là nơi em có thể an tâm tĩnh dưỡng."

      Đó là căn nhà gỗ làm quà tặng sinh nhật cho , vẫn còn ở ven hồ chờ chủ nhân đến nhìn nó.

      tựa sát vào , mắt sáng nửa khép nửa mở: "Em có thiếu gì, để cho là được rồi"

      Chỉ cần có , dù đến nơi nào nơi ấy vẫn là thiên đường.

      "Tử Lâm."

      "Hả?"

      "Em cố gắng ăn cho mập thêm chút."

      "Ừ."

      "Sau giải phẫu, bộ ngực của em chắc hơn rồi."

      " quan tâm."

      "Trước đây chỉ nắm nó vừa vừa thôi ."

      "Vậy bây giờ. . . . . . Hôn rồi nó đứng lên là vừa ?"

      "Ừm. Tay, để tay nơi nào. . . . . ."

      Hôn lễ lần thứ hai của Giang Tử Lâm và Hà Phồn Ngọc được cử hành trong căn phòng benh nho , đến tham dự co gia đình và bạn thân của Hà Phồn Ngọc, bên chỗ Giang Tử Lâm có cha mẹ , người nhiều nhưng vẫn chất đầy phòng bênh.

      Đây là nghi thức công khai, giữa lúc mọi người chứng kiến hôn lễ hai người bọn trở thành vợ chồng, chiếc nhẫn 3 gara trở lại tay Hà Phồn Ngọc.

      Nhưng còn thiếu quá trình đăng ký nữa là xong, chắc chờ khi Hà Phồn Ngọc xuất viện đăng ký kết hôn.

      Thời gian tiến hành cuộc giải phẫu chỉ hơn tiếng đồng hồ, nhưng Giang Tử Lâm cứ đứng ngồi yên.

      Trong thời gian này cứ ngồi rồi đứng, giống như mấy con gấu trong vườn thú lại vòng vòng ngừng, cuối cùng lại bắt đầu nhifnc ái gì cũng khioong thích, nhìn cũng thuận mắt.

      nhóm người bên ngoài cũng bị đảo qua đảo lại, đèn giải phẫu vữa chưa tắt, khiến lòng còn như lửa đốt, đến lúc cuối còn muốn tiến đến cửa phòng giải phẫu, mọi người vất vả lắm mới ngăn lại đèn cũng vừa tắt ngúm.

      Tô Dư Oánh muốn tiêm mũi an thần lên người ta, mới có thể trả lại bình yên cho mọi người xung quanh được.

      Sau tiếng rưỡi, Hà Phồn Ngọc sau khi giải phẫu được đẩy ra ngoài, vẫn an lành mà ngủ như thiên sứ xinh đẹp.

      Cho đến khi nhìn thấy , Giang Tử Lâm mới thở dài hơi, tất cả áp lực cùng gánh nặng rốt cuộc cũng để xuống, kích động đến nổi sắp rơi lệ, chỉ vì cảm ơn còn sống để gặp được .

      Ở bệnh viện nghỉ ngơi hai tháng, rốt cuộc Hà Phồn Ngọc cũng xuất viện, công nhận lúc xuất viện đẫy đà hơn rất nhiều, thần thái người cũng tốt hơn nhiều.

      mặc lên người áo len màu hồng, đội lên đầu chiếc mũ màu trắng tuyết, được Giang Tử Lâm ôm vòa trong xe, nơi đến đầu tiên là Sở Vụ.

      Sau khi hoàn thành các thủ tục đăng ký, bọn họ khỏi cười thầm, bọn họ lại lần trở thành vợ chồng chính thức.

      Sau đó lên xe, lái xe về nhà, mà là tiếp tục cuộc hành trình của tuần trăng mật thứ hai.

      Dù sao cũng phải trở về trong thời gian sớm nhất để tiến hành trị liệu hóa chất, mặc dù hơi mệt chút, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, vẫn còn có thể chổng đỡ giai đoạn này.

      Hơn nữa có người luôn bên cạnh , cùng vượt qua nó.

      Tháng ba đầu xuân, thời tiết vãn còn chút lạnh lẽo như trước, nhưng hoa trong núi thay phiên nhau nở rộ, hương thơm đầy sức sống lan tỏa giữa cái hơi lành lạnh, lé cành cũng trổ ra màu xanh mơn mởn, giờ phút lời của càng khiến nó rực rỡ hơn.

      "Miêu Lật?" Hà Phồn Ngọc cười khanh khách " tìm cái nơi cũng gần nhỉ." (Miêu Lật: thành phố ở Đài Loan)

      "Ai t trăng mật phải tới mấy chỗ xa?" mỉm cười, lộ ra tính nết của mình.

      "Trăng mật lần này máy ngày đây?" vùi mình vào chỗ ngồi, kéo tấm chăn mỏng người lên "BA cho nghỉ mấy ngày đấy?"

      Giang Tử Lâm liếc cái, khóe miệng cười bỗng cứng đờ, tuy chỉ có trong nháy mắt những vẫn bị Hà Phồn Ngọc bắt được.

      " lại giữ chức dừng lương nữa rồi." bất đắc dĩ thở dài.

      " giữ chức dừng lương rồi." có ý định lừa .

      "Trời ạ, em phải với . . . . . ."

      "Nhưng mà lại nghĩ chỉ muốn chuyên tâm chăm sóc cho em thôi! hy vọng mình phân thân ra đâu, dáng vẻ như vậy sợ mình làm tốt được hai chuyện cũng lúc được." nghiêm túc xong, chuyên chú nhìn về phía trước, “Em thích có quá nhiều người giúp việc sao, bọn họ cũng hợp ý của em, vậy phải chăm sóc thôi, hy vọng có thể chăm sóc cho em tất cả mọi chuyện"

      "Tử Lâm. . . . . .Giai đoạn trị bệnh bằng hóa chất rất vất vả, tự em cũng biết mình có thể phát cáu hay nữa, cơ thể biết đâu còn có thêm mấy tác dụng phụ. . . . ."

      "Cho mới chịu ở cùng với em." lấy tay phải kéo kéo .

      vươn tay, cầm chặt lấy bàn tay của ôm vào lòng.

      Rốt cuộc xe cũng quẹo vào trong hẻm núi, bắt đầu tò mò ngồi thẳng người lên, đợi đến khi nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp của núi non hùng vĩ khỏi hô lên tiếng vui vẻ.

      Xe dừng lại, ra khỏi xe, hít vào sâu cái khí mới mẻ của núi.

      "Đến đây !" Giang Tử Lâm dắt tay qua đường mòn.

      Khi nhìn thấy cái lan can ven đường được làm bằng gỗ và các loại hoa được trồng trong sân nhà bên kia, còn có căn nhà theo kiểu Nam Dương cả người phấn chấn. (Nam Dương: tên gọi vùng đất Giang Tô, Chiết Giàn, Phúc Kiến, Quảng Đông vào cuối đời Thanh ở Trung Quốc)

      "Trời ạ, sao tìm được cái nơi này vậy?" đường toàn cây cối, bấu víu lan can, nhìn những phiến là màu xanh mơn mởn xung quanh: “ là đẹp!”

      "Em thích ?" Giang Tử Lâm theo , đắp lên người cái mền, ôm lấy vào lòng.

      "Vô cùng thích." nở nụ cười tươi rồi hôn lên má .

      "Được tặng nụ hôn này nên cho em chỗ này " cúi đầu cười, thanh vang vọng mọi nơi.

      hồ nghi nhìn : “ Cho em?”

      "Là tặng em." đè hai đầu vai , dẫn vòa phòng "Thân mến, sinh nhật vui vẻ."

      Sinh nhật? Hà Phồn Ngọc kinh ngạc quay đầu, sinh nhật của là vào ba tháng trước . . . . . Trời ạ! Cái nhà nghỉ dưỡng này là quà tặng sinh nhật của ?

      Chính là ngay bỏ !

      " Sáng hôm aya ra ngoài gặp khách hàng. . . . . ."

      " tới đây xác nhận việc hoàn thành chưa."

      "Sau cđó còn buổi trưa ra ngoài ăn mừng. . . . . ."

      " về nhà mang em qua đây."

      "Ưmh. . . . . ." Hà Phồn Ngọc cười cười xấu hổ, vội vàng lắc lắc chiếc nhẫn cưới "Chớ so đo nhiều như vậy, dù sao bây giờ em cũng là vợ của rồi!"

      "Hừ!" Hồi tưởng lại đoạn quá khứ kia trong lòng vẫn còn hơi giận."Được rồi, chúng ta qua xem lát!"

      Tiến vào căn phòng , mấy người giúp việc đem toàn bộ đồ dọn dẹp sạch .
      Hà Phồn Ngọc nhìn thấy cầu thành bên cạnh, dâng lên nụ cười bướng bỉnh.

      "Ôm em " giang hai cánh tay “Đay là chuyện nên làm.”

      "Chuyện này thành vấn đề." Giang Tử Lâm dễ dàng ôm lên tầng hai.

      Hà Phồn Ngọc vừa mừng vừa sợ, nhảy loạn ở trong phòng rồi lo lắng nửa ngồi nửa nằm lên bệ cửa sổ.

      Mấy người giúp việc nấu ăn xong liền mang lên lầu, bọn họ ngồi vào chiếc bàn bên cạnh bệ cửa sổ, thưởng thức đồ ăn cùng hương vị rượu vang và ngắm cảnh đẹp bên ngoài của sổ..

      "Ai, biết hôm nay là ngày mấy ?" Hà Phồn Ngọc lắc lắc chiếc ly rượu trong tay, đôi má ửng hồng vì chất cồn.

      "Hôm nay?" nhăn mày nhìn đồng hồ tay "Thế s ao?"

      "Hôm nay hai năm trước, làm gì ?" khó nén được nụ cười hấp dẫn lòng người.
      "Hai năm trước?" Chân mày Giang Tử Lâm càng nhíu chặt hơn, làm sao có thể nhớ chuyện của hai năm trước đây? Nếu phải chuyện lớn, cũng nhớ làm chi " chỉ nhớ cái ngày em ném giấy ly hôn lại cho thôi."

      " biết tạo khí!" nâng má gợi vẻ phong tình ." Ngày này hai năm trước, em bị sắp xếp xem mặt người ta, sau đó dưới bãi đậu xe giành chỗ với người nào đó nữa đấy."

      Ah? Trí nhớ Giang Tử Lâm dần quay về.

      Nhanh như vậy? Hai năm rồi.

      "Sau đó đứng đợi thang máy với tên đầu heo kia bị em làm cho sét đánh. . . . . ." lời này kèm theo chút đắc ý.

      "Em đừng vội mừng, hôm đó đứng đợi thang máy em cũng cười rực rỡ khi thấy đấy chứ." Người thua nhận thua trận, Giang Tử Lâm vội vàng phản kích.

      “Em cười cái tên đầu heo nhà đấy chứ." uống thêm hớp, có vẻ ngà ngà say.

      "Kết quả em gả cho tên đầu heo.”

      "Sau đó ly hôn." le lưỡi cái.

      "Lại kết hôn." nheo mắt cạn ly với "Giang phu nhân!"

      cười ngừng, đôi mắt quyến rũ long Giang Tử Lâm. Vết thương của Tiểu Ngọc chắc còn gì nữa chứ nhỉ? đè nén dục vọng lâu, tối nay là ngày đầu tiên của tuần trăng mật, phải kiếm chác lại mới được.

      "Vậy. . . . .em muốn biết có ý với em lúc nào." căn cắn môi "Hay là lúc ở trong thang máy có ý gì đó với em rồi?"

      "Có thể, vậy em cũng phải ra ý nghĩ của em về như thế nào." Điều này vẫn luôn muốn biết.

      Sau khi nhận định , Hà Phồn Ngọc lấy giấy bút, hai người ngồi xuống viết cảm nhận đầu tiên về đối phương là gì trong buổi xem mắt ấy.

      Bọn họ vừa viết, vừa trao đổi ánh mắt lẫn nhau, tất cả nhưng gì trong sóng mắt vueà mang theo thần bí vừa mang theo lực hấp dẫn .

      Lúc đưa ra mảnh giấy cũng nhau ra -------

      "Nếu như mà biết là tên đầu heo giành chỗ đậu xe với em, em tuyệt đối nghĩ như vậy."

      "Nếu như mà biết em là người đàn bàn chanh chua giành chỗ đậu xe với , tuyệt đối nghĩ như vậy."

      Lòng trần đầy vui sướng chạy lên giường, thận trọng mở tờ giấy ra, phía viết câu : " này đáng , khiến cho thế giới của bừng sáng vì ."

      Mà Giang Tử Lâm vẫn ngội lại bên bệ cửa sổ, phía viết: "Người đàn ông này tốt tính, trầm ổn lại mê người nữa."

      Hai người đồng thời cười ra thành tiếng, Hà Phồn Ngọc quay đầu nhìn , cười lăn lộn giường.

      "Em đáng yếu ư? Ha ha ha, Tử Lâm, hai chúng ta bị bề ngoài lừa rồi á!"

      " cũng cảm thấy em quá chính xác!" Giang Tử Lâm mất hứng bò lên giường.

      " trầm ổn? Cười chêt mất thôi." Hà Phồn Ngọc nằm giường, ngẩng đầu nhìn người đan foong của mình "Giành chỗ đậu xe với em này, còn cả ngày lớn tiếng tiếng này, chỗ nào trầm tính chứ?"

      "Mặc kệ như thế nào, em cũng bị sét đánh rồi." cúi người, hôn lên .

      "Cũng có." kiên trì kiểu này, chỉ có mới làm người khác bị sét đánh thôi.

      Giang Tử Lâm lại cúi người hôn , hôn sâu.

      "Được chứ?" hỏi xấu xa, tay luồng vào áo khoác lông của .

      " được. . . . . .Em còn ăn cơm mà!" sợ hết hồn, ngăn cản tay .

      Chỉ còn dư mấy món điểm tâm còn chưa ăn thôi, đương nhiên biết lấy cớ.

      "Miệng vết thương của em cũng đỡ rồi phải ?" nhàng đè ép nàng, kéo cổ áo len ra rồi hôn lên da thịt mịn màng của .

      "Em. . . . . ." bị hôn đến nóng rực, mơ mơ màng màng trả lời “Lành rồi.”

      " đau?"

      " ." đỏ mặt, dĩ nhiên biết chuyện gì xảy ra "Bây giờ sắc trời vẫn còn rất sáng. . . . . ."

      "Du lịch trăng mật đều như vậy thôi." cố ý hôn dịu dàng lên da thịt của , từ bụng lên . . . . . .

      "Tốt nhất là…." Hà Phồn giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên ôm lấy đầu , "Đợi nào...!"

      nhịn lâu rồi nhé." khẽ nguyền rủa tiếng.

      "Em nghĩ là mình nên cho biết trước, sợ thất vọng. . . . . ." lúng túng mở to mắt, "Chính là chỗ đó có vết thương, còn có. . . . . ."

      "Ngục em rất đều, cần nhắc lại chuyện này nữa." làm chuyện xấu, thình lình cởi áo lông ra.

      Sau mấy đợt hôn, biết từ lúc nào áo lót cũng bị cởi ra, rốt cuộc lại lần nữa trần truồng ra trước mặt Giang Tử Lâm.

      theo bản năng che lại vết sẹo ngực.

      ngưng mắt nhìn vết sẹo rồi hôn lên đó.

      "Đây là hạnh phúc. . . . . ." Sau đó lại hôn tiếp cái, "Đây là vui vẻ. . . . . ."

      ngừng mắt nhìn , nở nụ cười, rồi hạ người hôn tiếp.

      "Đây là người phụ nữ vĩnh viễn của "

      Từ nội tâm chân thành Hà Phồn Ngọc nở nụ cười ngọt ngào.

      rất cảm kích, có người đàn ông như vậy, chấp nhận tất cả.

      Đường tương lai phía trước còn rất dài, trị liệu hóa liệu cũng thể nào trốn được mà lại rất cực khổ với , nhưng tin tưởng lựa chọn của chính mình, ấy tuyệt đối có thể làm bạn của suốt cuộc đời này, mãi mãi.

      Mãi mãi!

      ----------oOo----------
      Dang Thuy Oanh thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Last edited: 3/8/14
      Dang Thuy Oanh thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :