1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly Hôn - Thần Vụ Quang (Full)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nhokkonjunhok

      nhokkonjunhok Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      222
      Wá ác wá nguy hiểm cắt ngay khúc gay cấn. Gã Phó lộ mặt r chị Nhàn làm ơn mở to mắt mà thấy ai chính ai tà đừng lờ đờ nước đục nữa.

      Quý tiểu tam nghẹn lâu r hóng chờ khúc dc xả ra wá. Hé hé
      Hằng Lê thích bài này.

    2. baoyeubaoyeu

      baoyeubaoyeu Well-Known Member

      Bài viết:
      516
      Được thích:
      697
      Quý tiểu tam lần này khẩu vị quá nặng rồi, nhưng nặng đến đâu phải thể ra để chị em sắc nữ đánh giá cho
      Hi vọng có thịt đầy mâm trong đại chiến ghế ngồi
      Hằng Lê thích bài này.

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Audi Q7 vốn là dòng SUV hạng sang, cho nên là chị cứ thoải mái, bộ phận giảm xóc làm việc rất tốt, đảm bảo hỏng hóc chỉ vì vài chuyện vặt này.
      Có điều chị làm gì nhớ đắp cái áo lên, chứ ai qua vẫn thấy cái mông trắng ởn của Quý đấy. Kính có dán mờ vẫn thấy mà thôi. Eo... nghĩ mà đau mắt!
      AChu, daisyphan9226, linhdiep177 others thích bài này.

    4. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆ Chương 43
      Editor:Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lâm An Nhàn hết nhìn Quý Văn Nghiêu, lại nhìn Phó Minh Hạo, sau đó cúi đầu lời nào.

      “An Nhàn, chuyện này là sao?” Phó Minh Hạo giật mình hỏi Lâm An Nhàn, ý trong lời của Quý Văn Nghiêu.

      “Tiểu Húc chuẩn bị kết hôn, ba mẹ muốn sửa nhà lại mới chút, nên tại ở tạm nhà Văn Nghiêu.”

      Phó Minh Hạo nghe xong lập tức : “Để ba mẹ ra ngoài thuê phòng ở , trả tiền.”

      Lâm An Nhàn ngẩng đầu liếc nhìn Phó Minh Hạo : “Ba mẹ em giờ còn nghe lời đề nghị sao?”

      Phó Minh Hạo nghẹn lời, cố lấy dũng khí với Quý Văn Nghiêu ngồi trong xe: “Văn Nghiêu, tôi vẫn luôn xem như an hem thân thiết nhất của tôi, đừng bao giờ có ý tưởng gì với với An Nhàn. Tôi biết mình phải người chồng tốt nhưng tôi mong đừng phá vỡ tình cảm vợ chồng chúng tôi. Tôi cũng biết chuyện của Khúc Duyệt là có liên quan với nhưng tôi trách, chỉ oán bản thân đủ định lực nên làm sai. Văn Nghiêu, cậu buông tha vợ chồng tôi , cậu muốn dạng phụ nữ gì mà có, trong khi tôi chỉ có mình An Nhàn, hơn nữa gia đình tôi đối xử với tốt như thế, có thể giơ cao đánh khẽ để vợ chồng chúng tôi đoàn tụ được ?”

      “Đoàn tụ? Đoàn tụ thế nào, chuyện của cậu với Khúc Duyệt giải quyết xong rồi?” Quý Văn Nghiêu tò mò hỏi.

      “Tôi thuê phòng ra ngoài sống cùng An Nhàn.”

      “Phó Minh Hạo, cậu muốn lật bài ngửa tôi đây tuyệt để ý. Nhà họ Phó các người tốt với tôi chẳng qua là do tôi ra tiền, ra sức giúp đỡ các người thôi. Tôi vốn vì An Nhàn nên mới nâng đỡ nhà họ Phó các người nhiều như thế. An Nhàn sống tốt, tôi khoanh tay đứng nhìn. Cậu muốn thuê phòng sống riêng, ý kiến này tệ. Nhưng ba mẹ An Nhàn chấp nhận sao? Người nhà của cậu chấp nhận sao? Và cậu cũng nên suy nghĩ lại cho kĩ, cậu ra bên ngoài thuê nhà, tiền từ đâu mà có? Giữa tôi và cậu hoàn toàn hề có tình cảm huynh đệ gì cả đừng nhận lầm!”

      Phó Minh Hạo đỏ mặt: “Tôi biết tiền nay tôi kiếm được đều nhờ công lao của , nên chuyện giữa và An Nhàn tôi với người nhà tôi, tôi muốn người nhà thương tâm họ. Hơn nữa về sau, tôi để nhà tôi phiền lụy tới , càng nhận giúp đỡ của !”

      Quý Văn Nghiêu nở nụ cười: “Cậu thích cứ cho thỏa mãn, sao cả, nhưng tôi khá là thích người nhà của , dù sao gần gũi lâu cũng nảy sinh tình cảm mà, đúng . Đương nhiên tôi ngại mà giúp họ. Theo tôi thấy trước mắt cậu nên xử lý tốt quan hệ với Khúc Duyệt, chờ xử lý xong hãy tính đến bước tiếp theo, có đúng ?”

      Quý Văn Nghiêu xong lại nhìn Lâm An Nhàn: “An Nhàn, còn lên xe!”

      Lâm An Nhàn hoảng sợ, tuy do dự chút nhưng vẫn mở cửa lên xe.

      “Minh Hạo, về trước , tại mọi chuyện rối tung cả lên, em cũng cần thời gian suy nghĩ.”

      Phó Minh Hạo gật đầu: “An Nhàn, tin em vì thế em cũng phải tin , tất cả mọi chuyện nay em cứ coi như là khảo nghiệm giữa hai ta, nhất định cho em câu trả lời thích đáng.”

      Quý Văn Nghiêu cúi người giúp Lâm An Nhàn thắt dây an toàn, sau đó cười : “Phó Minh Hạo, miệng cũng vô dụng thôi, có bỏ mới có, cậu hẳn là hiểu được điểm này.”

      Phó Minh Hạo nắm chặt nắm đấm cố kiềm chế lửa giận.

      “Văn Nghiêu, cho dù thế nào An Nhàn vẫn là vợ tôi, cậu cũng nên tôn trọng tôi.”

      “Tôi cũng rất muốn tôn trọng cái danh nghĩa vợ chồng mà cậu ngừng đặt khóe miệng như thế này, chỉ là, tôi cực kì muốn xem thử, cậu có thể đè nén được đến khi nào.”

      có ý gì, nhưng tôi đè nén, nhẫn nhịn vì An Nhàn, tôi muốn ấy khó xử.”

      Quý Văn Nghiêu sau khi cài dây an toàn cho Lâm An Nhàn xong, đặt tay tay lái, mỉm cười nhìn Phó Minh Hạo: “Tất nhiên tôi cũng làm An Nhàn khó xử, vì thế tôi mới quyết định tất cả mọi chuyện giùm ấy! Thí dụ như chuyện thắt dây an toàn này, tôi cần biết ấy có đồng ý hay đều luôn thắt giùm cho ấy. Phó Minh Hạo, bằng miệng có vẻ dối trá quá, còn hành động như tôi mới thực suy nghĩ cho An Nhàn, đây là khác nhau giữa tôi và cậu, hiểu chưa?”

      Quý Văn Nghiêu xong, đóng cửa xe ‘rầm” cái, nhanh chóng lái xe .

      Phó Minh Hạo nhìn xe Quý Văn Nghiêu chạy càng lúc càng xa, cơn tức mặt lập tức biến mất cách nhanh chóng, sau đó cười cười rồi bỏ .

      Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhàn : “Hôm nay em ngoan.”

      “Em muốn lên xe dễ dàng buông tha cho em sao? Em muốn huyên náo làm mọi người chú ý.”

      Quý Văn Nghiêu nghe xong, cười rộ lên: “Ôi chao, biết suy nghĩ nhiều thế cơ à? tượng tốt, để xem sau này em có trở nên thong minh hơn .”

      “Em phải đứa ngốc, chỉ số thông minh cũng có vấn đề, cần châm chọc em như thế.” Vốn rất cảm động vì so sánh của chuyện thắt dây an toàn cho mình vừa rồi của Quý Văn Nghiêu vì câu này mà biến mất còn dấu tích.

      cũng muốn châm chọc em, lòng mong em có thể sử dụng tốt chút lí trí trong cái đầu cứng như đá đó của em.”

      Lâm An Nhàn đẩy mặt Quý Văn Nghiêu áp sát vào mặt mình ra.

      “Lo mà lái xe , đừng làm những động tác nguy hiểm như vậy?”

      Quý Văn Nghiêu ngả ngớn : “Nguy hiểm cái gì, thực kiến thức.”

      Lâm An Nhàn muốn chuyện tào lao với Văn Nghiêu, im lặng mặc kệ ta.

      Sau khi đỗ xe vào gara, Quý Văn Nghiêu vẫn ngồi im nhúc nhích.

      Lâm An Nhàn kỳ quái nhìn Quý Văn Nghiêu, hiểu tại sao ta vẫn mở cửa: “ muốn làm gì vậy, sao vẫn chưa mở cửa?”

      Quý Văn Nghiêu chậm rãi xoay người, suy nghĩ cách nghiêm túc rồi mới : “ nghĩ phải dạy em cái gì mới là động tác nguy hiểm.”

      Lâm An Nhàn chưa kịp hiểu những lời này là có ý gì, bị Quý Văn Nghiêu như hổ đói nhào tới đè ép.

      bị điên rồi! Nơi này có camera, mau đàng hoàng lại .” Lâm An Nhàn mới hiểu Quý Văn Nghiêu mưu cái gì.

      Quý Văn Nghiêu cười đầy quỷ quái: “Yên tâm , quan sát mấy ngày rồi, đây là góc chết, hơn nữa kính xe làm màn mờ nên người bên ngoài nhìn vào thấy được, lâu rồi làm, tại em lại ở cùng ba mẹ, trừ lúc này kiếm đâu ra cơ hội nữa!”

      ràng là mặt dày lấy cớ để thỏa mãn ham mê biến thái của mình, Lâm An Nhàn muốn để đạt được như ý nguyện, lập tức ngồi thẳng dậy, , chống đẩy gây khó dễ cản trở Quý Văn Nghiêu.

      Ai ngờ, lưng ghế đột nhiên bật ra sau làm Lâm An Nhàn mất trọng tâm ngã theo.


      Quý Văn Nghiêu nghiêng người qua nằm đè lên người , vươn tay cởi áo của ra, sau đó vén váy lên kéo chiếc quần lót bằng ren bên trong xuống, nôn nóng thể chờ được nữa đưa ngón tay đâm vào bên trong.

      Lâm An Nhàn lập tức co người lại, phản ứng theo bản năng khi vật thể lạ xông vào cơ thể mình.

      “An Nhàn, thả lỏng, muốn làm em bị thương, với lại chúng ta nên tốc chiến tốc thắng tốt hơn, tuy là góc chết nhưng khó đảm bảo xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Quý Văn Nghiêu hù dọa Lâm An Nhàn.

      Lâm An Nhàn gần như bật khóc, thà chết còn hơn bị người ta nhìn thấy cảnh thế này, giọng cầu xin: “Xin , đừng làm ở đây được !”

      Nhìn Lâm An Nhàn tại như chú cừu non thấy sói bị chấn kinh, bạn hổ đói tên Quý Văn Nghiêu nào đó chẳng những động tâm, lại càng thêm hưng phấn.

      bàn tay của Quý Văn Nghiêu đẩy chiếc áo ngực của Lâm An Nhàn ra, bàn tay còn lại xoa nắn bên ngực trắng như chiếc bánh bao bằng bột ngừng xoa nắn ra đủ loại hình dạng, thỏa mãn cười: “Lát nữa em cầu xin , nhưng phải cầu xin chuyện này.”

      Lâm An Nhàn run rẩy, nửa là sợ hãi, nửa là bị Quý Văn Nghiêu kích thích, đỏ mặt nổi giận: “ đúng là tên biến thái, nên ở nơi này......”

      Quý Văn Nghiêu nghiêng người liếm lên môi Lâm An Nhàn: “Em ngây thơ quá, để dạy em chuyện. giường bằng sô pha, trong nhà bằng khách sạn, khách sạn bằng trong xe!”

      Vô sỉ! Lâm An Nhàn hé miệng định phản bác lại bị Quý Văn Nghiêu chờ đợi chính là cơ hội này lập tức vươn lưỡi vào. Sau đó là trận liếm hôn làm hít thở thong.

      Quý Văn Nghiêu quấn quít lấy môi Lâm An Nhàn vừa liếm vừa mút, tay còn lại bắt đầu cởi khóa kéo, thả thứ căng phồng to lớn của mình ra ngoài, hưng phấn đến mức cọ vào chân của Lâm An Nhàn, sau khi cọ sát, tìm đúng vị trí, lập tức phát tiến vào hoàn toàn.

      Lâm An Nhàn đột nhiên bị tập kích, giật bắn mình muốn kêu lên nhưng miệng lại bị Quý Văn Nghiêu bịt kín, chỉ có thể ú ớ.

      lát sau, Quý Văn Nghiêu buông môi Lâm An Nhàn ra, nhưng vẫn dán sát vào, thoải mái thở dài hơi: “An Nhàn, nhấc người lên chút, cuốn váy em lên, kẻo lát nữa dính dơ.”

      Chuyện đến nước này, Lâm An Nhàn chỉ có thể mặc cho Quý Văn Nghiêu tùy ý bài bố, vì thế dùng chân làm điểm tựa nhấc hong mình lên.

      Nhưng chỉ vừa mới hơi nhúc nhích cả hai người đòng thời rên thành tiếng. người Quý Văn Nghiêu lập tức thấm ướt lớp mồ hơi, hít sâu hơi cuốn váy Lâm An Nhàn lên ngang hông, chờ đến khi chuẩn bị mọi chuyện xong xuôi da đầu run lên, ôm chặt Lâm An Nhàn, thở hổn hển: “Tạm thời thế này , chậm chút, thiếu chút nữa bị em làm tiết sớm luôn rồi.”

      Lâm An Nhàn cũng khó chịu, trong gian hẹp bịt kín, mọi cảm giác đều trở nên đặc biệt sâu sắc, hơn nữa hai thân hình trần trụi dán chặt vào nhau, hơi thở hòa vào nhau làm cho người ta vừa khó chịu vừa nóng bức lại có cảm giác thân thiết đến mức làm cho người ta động tình.

      Trong lúc ngừng đâm ra rút vào, Quý Văn Nghiêu kéo hai tay An Nhàn khoát lên cổ mình.

      “Ôm!” Ngắn gọn tiếng, hề báo trước nhanh chóng chạy nước rút.

      Lâm An Nhàn rên rỉ tiếng, ưỡn cong người vô thức ôm sát Quý Văn Nghiêu, thừa nhận cảm xúc tuyệt vời xen lẫn đau đớn kia.

      Bởi vì gian trong xe hạn chế, Quý Văn Nghiêu thể vận động mạnh bạo với biên độ lớn nhưng tần suất dao động dày đặc vẫn như cũ làm Lâm An Nhàn ngừng hít sâu, câu cũng nên lời.

      Đau đớn và tê dại hòa lẫn vào nhau, Lâm An Nhàn cắn môi nhìn Quý Văn Nghiêu ngụp lặn trước ngực mình ngừng liếm mút bàn tay thô ráp bao trùm lấy bên ngực ngừng phối hợp với bên dưới ra sức bóp nắn bầu ngực sữa, cùng với tần suất ra vào bên dưới làm cảm giác nào đó trong cơ thể càng ngày càng trở nên bành trướng.

      “Có lớn hay ?” Quý Văn Nghiêu kịch liệt vận động còn quên đùa giỡn Lâm An Nhàn.

      Mặc dù muốn để ý những lời hạ lưu của Quý Văn Nghiêu Nhưng hoàn cảnh khẩn trương kích thích mãnh liệt làm Lâm An Nhàn đến đỉnh.

      Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn hơi thở dồn dập : “An Nhàn, An Nhàn, hôn ! Hôn , tha cho em.”

      Lâm An Nhàn từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, trước mắt vẫn là gương mặt của Quý Văn Nghiêu gần trong gang tấc, nhưng lại ngang bướng chịu thỏa mãn tâm nguyện của ta.

      Bên trong mật huyệt ngày càng co rút, hút chặt, khiến Quý Văn Nghiêu cảm thấy tê dại khắp toàn thân, nhưng lại luyến tiếc chấm dứt như thế này, vì thế cứng rắn tiếp tục ra sức ra vào.

      Trái tim của Lâm An Nhàn vẫn thấp thỏm yên, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đúng lúc này trùng hợp có chiếc xe chạy vượt qua, ánh đèn chiếu vào kính xe làm cho Lâm An Nhàn sợ đến mức thiếu chút nữa thét chói tai, cũng còn quan tâm gì nữa, lập tức kéo Quý Văn Nghiêu xuống hôn ngấu nghiến.

      Hôn cách thô bạo như thế đâu có thể gọi là hôn, Lâm An Nhàn gần như có thể là dùng môi đụng mạnh vào môi , răng cũng cắn cách thô bạo lên môi .

      Lâm An Nhàn đột nhiên cảm thấy bên trong cơ thể xuất cỗ nhiệt lưu nóng bỏng… Biết Quý Văn Nghiêu rốt cục buông tha cho mình

      Quý Văn Nghiêu giữ mặt Lâm An Nhàn ngừng hôn sâu, giống như muốn hút hết tất cả khí trong người Lâm An Nhàn về phía mình.

      Đến khi thỏa mãn, Quý Văn Nghiêu mới buông Lâm An Nhàn đầu váng mắt hoa ra, thấp giọng cười: “Càng ngày càng có bản lĩnh, nặng cắn cái khiến buông vũ khí đầu hàng, hôm nay tạm tha cho em…”

      Miệng buông tha nhưng người vẫn đè nặng Lâm An Nhàn, cọ xát lúc mới chịu ngồi dậy.

      Lâm An Nhàn cầm khan giấy lau chùi thân thể sau đó mặc quần lót, sửa váy lại rồi nhìn vào gương mặt đỏ ửng của mình trong gương, cố gắng bình phục cảm xúc…

      Quý Văn Nghiêu nựng mặt : “ thôi, chúng ta lên nhà, lát có gió thổi qua hết.”

      Cửa vừa mở, Lâm An Nhàn lập tức xuống xe, Quý Văn Nghiêu khóa xe xong đuổi theo Lâm An Nhàn, kéo tay cùng sóng vai : “ sợ bóng tối, sao còn bỏ mình.”

      Quý Văn Nghiêu cợt nhã trắng trợn, Lâm An Nhàn cũng thèm hất tay ta ra, hai người ra gara, ở trong sân bộ lát mới lên lầu.

      “Chị hai, sao giờ hai người mới về, em sắp chết đói đến nơi rồi.” Lâm Húc thấy hai người trở về, vừa oán giận vừa đến bàn ăn.

      “Công ty An Nhàn có chút việc nên tan ca trễ, mọi người chắc đói lắm rồi?”

      đói, thằng nhóc xấu xa này cả ngày chỉ biết ăn, cháu cứ mặc nó.” Dương Quế Trân xong, niềm nở lôi kéo hai người ngồi vào bàn ăn.

      Cơm nước xong, Quý Văn Nghiêu ngồi lát rồi về nhà.

      Lâm An Nhàn cũng vội vàng tắm rửa, cảm thấy dính nhớp thân làm cả buổi bồn chồn, chột dạ.

      Lâm Húc ngồi sô pha, thầm: “Mẹ, hình như Văn Nghiêu có ý với chị hai?”

      Dương Quế Trân nở nụ cười: “Giờ con mới nhận ra sao? Mẹ sớm phát , nếu chỉ đơn thuần là bạn bè sao chủ động chạy ngược chạy xuôi vì nhà chúng ta như vậy? Ánh mắt cậu ta nhìn An Nhàn rất say đắm, tuy có ý nhưng biết tính toán cái gì?”

      “Vẫn là mẹ lợi hại, thái độ của Văn Nghiêu đối với chị hai thế nào thể hỏi.”

      “Đương nhiên thể hỏi, chúng ta cứ thuận nước đẩy thuyền đừng đánh động An Nhàn. Nếu cậu ta cưới An Nhàn mẹ sẵn sàng giơ hai tay hai chân tán thàn, nhưng lại thấy có khả năng, còn bằng giáo huấn Phó Minh Hạo cho An Nhàn về Nhà họ Phó!” Dương Quế Trân suy nghĩ rất nhiều.

      Lâm Húc cũng đồng ý: “ thể để chị hai gánh cát lấp biển được, cuối cùng biến thành người đơn. Ai… nếu Văn Nghiêu là rể con tốt biết mấy!”

      Hai mẹ con cảm thán phen mới về phòng nghỉ ngơi.

      ******************

      Sau khi về nhà, Phó Minh Hạo nằm giường nhìn những tin nhắn của Khúc Duyệt ngừng gửi đến, ném điện thoại sang bên, nghĩ nghĩ cái gì đó lại đứng dậy ra ngoài.

      Vừa lúc Vương Thu Dung định xuống cửa hàng, liền hỏi: “Cơm nước xong mấy giờ rồi con còn đâu?”

      “Mẹ đừng hỏi, con có công việc.”

      “Vậy mấy giờ con về?”

      biết, ba mẹ cứ ngủ trước.”

      Vương Thu Dung cùng con xuống lầu, oán giận: “Năm xui tháng hạn rước lấy đủ thứ phiền phức. Con mau nghĩ cách giải quyết , mẹ ra ngoài ngóc đầu dậy nổi, ba con cả ngày chỉ biết ra ngoài uống rượu, nửa đời sau mẹ chỉ biết trông cậy vào con. Chuyện lớn như vậy hai rể con quan tâm, còn cho Lệ Giai và Lệ Na đến giúp đỡ.”

      Phó Minh Hạo muốn nghe mẹ lải nhải, bước nhanh xuống lầu, lái xe .

      Vương Thu Dung nhìn con lên xe, mới lắc đầu tới cửa hàng.

      Mấy ngày nay việc mua bán ở cửa hàng rất tốt nhưng tất cả đều là viện cớ mua này nọ đến hóng chuyện, nhưng tiền đến lại thể từ chối, đành câm điếc qua ngày.

      Vương Thu Dung ngồi ngẩn người, trước kia tốt người trong nhà cùng nhau đánh bài náo nhiệt, tại yên tĩnh mình nhìn bốn bức tường lạnh lẽo.

      than thở, đột nhiên có tiếng bước chân vào.

      Vương Thu Dung ngẩng đầu nhìn thấy ba khoảng hai mươi tuổi, mặt mày trang điểm diêm dúa: “Các muốn mua gì?”

      Ba cùng nhìn Vương Thu Dung, người trong đó lên tiếng: “Là người này phải ?”

      gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, chính là người này.”

      xong ba người liền phân công nhau hành động, từ bên trong ta bên ngoài lật xem này nọ.

      Vương Thu Dung ngây ngốc nhìn, muốn phản ứng nhưng biết mình phải làm cái gì.

      Ba lại đến trước mặt Vương Thu Dung, nhìn ngăn kéo đựng tiền trước mặt bà, lời chưa trực tiếp mở ra lấy tất cả tiền ở bên trong bỏ vào túi xách, rồi thoải mái mở cửa ra ngoài.

      Vương Thu Dung sửng sốt nửa ngày mới thào: “Những người này là ai?”

      Sau đó đột nhiên lớn tiếng hô hoán: “Ôi, tiền của tôi!”
      Last edited by a moderator: 23/4/18

    5. nhokkonjunhok

      nhokkonjunhok Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      222
      Có 1 hụt hẫng khi nghĩ Nghêu cho tràn lan 2 3 chương ko ngờ chỉ nửa chương ngắn ngủn đầy tiếc nuối. Nửa chương hưng phấn. Chắc do xa chấn wá kích thích đây mừ. Hóng tiếp thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :