1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly Hôn - Thần Vụ Quang (Full)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Xo di mọi người nha. Tớ beta Ánh Dương Ấm Áp nên mai có ly hôn nha
      Tieu kimquy, saoxoay, nhokkonjunhok6 others thích bài này.

    2. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      trong truyện nhàn li dị chồng là hợp lý,thế nhưng ngoài đời nhiều người có vợ bé gặp, ghen ngược với vợ, 2 bên gđ đều biết, chồng xuống nước xin lỗi rồi lại bỏ qua... Có người li dị chồng, rồi sau đó thằng bồ mới nó cũng bỏ nốt... Nhưng đây là truyện thôi.
      Nên em hãy bước chẳng quay trở lại
      Chuyện hôm nay khiến cho lòng em rối bời
      Giữa căn phòng thi nhau tiếng gào
      Giờ a quý là ánh sáng của đời em
      Last edited: 21/10/17

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Mình thêm phần cực sặc máu của chương 39 nhé. Mai tiếp chương 40 nhé mọi người
      hanhuyen, Jo Ponyo, levuong6 others thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      T quay lại chương 39 và giờ :xitmau::xitmau::dead:
      :dead:

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆ Chương 42
      Editor:Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Cuối cùng Lâm An Nhàn cũng hồi thần phản ứng lại, vừa định bước lên tách mẹ mình ra, lại bị Quý Văn Nghiêu túm lại: “Em đứng xa chút, đừng để mình bị thương.”

      xong, ném tàn thuốc, đến bên Dương Quế Trân và Khúc Duyệt, đầu tiên giữ chặt hai tay Dương Quế Trân, rồi dấu vết liếc mắt nhìn Khúc Duyệt, Khúc Duyệt lập tức buông tay.

      “Bác mau đứng lên, coi chừng bị thương, chuyện đâu còn có đó.” Quý Văn Nghiêu nâng Dương Quế Trân đứng dậy, để ngồi bên.

      Khúc Duyệt lập tức đứng lên lẫn xa, ra vẻ ấm ức lau nước mắt.

      Quý Văn Nghiêu lại khuyên ngăn Lâm Húc: “Lâm Húc thôi , Minh Hạo biết mình sai nên nãy giờ cũng có đánh trả.”

      Lâm Húc thở hổn hển đẩy Phó Minh Hạo ra: “Hừ!... Loại người chó má như thế này, nếu nể mặt Văn Nghiêu, hôm nay tôi tha cho đâu. Nhưng Phó Minh Hạo, chuyện này chưa yên đâu!”

      “Hôm nay mọi người đều kích động, cháu thấy cũng giải quyết được vấn đề, nên tìm ngày khác ngồi lại chuyện tốt hơn.” Quý Văn Nghiêu bắt đầu hoà giải.

      Dương Quế Trân đứng lên: “Chúng ta ! Hừ, dạy các người bài học, các người cứ tưởng con nhà họ Lâm chúng tôi dễ ức hiếp lắm à!”

      xong cùng Lâm Húc bước ra cửa.

      Phát ra Lâm An Nhàn đứng im liền quay trở lại lôi theo: “Con còn đứng đây làm gì, mau về nhà!”

      Lâm An Nhàn đành phải theo.

      Sau khi ra khỏi Nhà họ Phó, Lâm Húc : “ Văn Nghiêu, em có hẹn với khách hàng, nếu bận giúp em đưa mẹ và chị hai về nhà, nếu có để họ tự taxi.”

      Quý Văn Nghiêu cười : “Cậu còn khách sáo như vậy, mau lên, đưa họ về.”

      Lâm Húc cười ha hả: “Em sao có thể so với Văn Nghiêu, việc kia vẫn phải nhờ giúp đỡ.”

      Quý Văn Nghiêu gật đầu: “ tại cậu cứ chuyên tâm kinh doanh cửa hàng, khi nào tiết kiệm được ít tiền rồi tính.”

      “Ai,… Em nghe lời , em trước.”

      Sau khi Lâm Húc , Dương Quế Trân và Lâm An Nhàn lên xe Quý Văn Nghiêu.

      Dọc đường , Dương Quế Trân vẫn ngừng múa miệng mắng Phó Minh Hạo cùng Nhà họ Phó.

      Lâm An Nhàn cúi đầu im lặng, thầm nghĩ hóa ra Quý Văn Nghiêu giúp mình tìm nơi ở tốt là ý này, xem ra nên về nhà trước rồi tính tiếp.

      nghĩ biện pháp giải quyết đột nhiên phát , hướng Văn Nghiêu lái xe phải đường về Lâm gia: “Quý Văn Nghiêu, lái đâu vậy?”

      Quý Văn Nghiêu mỉm cười im lặng.

      Dương Quế Trân gõ lên trán An Nhàn: “Cả ngày con nghĩ cái gì, thèm quan tâm tình hình nhà mẹ mình chút. Nhà chúng ta sửa, Văn Nghiêu suy nghĩ chu đáo cho ba mẹ mượn căn nhà trống ở tạm, bên trong đều đầy đủ tiện nghi.”

      Cái gì? Chuyện lớn như vậy mà mình biết!

      “Mẹ, chuyện này bao lâu rồi?”

      Dương Quế Trân liếc nhìn con: “Nửa tháng rồi! Ai,… Mẹ biết thể trông cậy vào con mà, chuyện gì cũng biết.”

      Lâm An Nhàn cảm thấy mình bị Quý Văn Nghiêu tính kế chừa đường sống.

      Quý Văn Nghiêu nhìn thấy Lâm An Nhàn trừng trừng nhìn mình qua kính xe, mặt nở nụ cười tươi nhìn lại, Lâm An Nhàn quay đầu để ý tới.

      Căn nhà mà Quý Văn Nghiêu cho nhà họ Lâm mượn ở tạm giao thông vô cùng tiện lợi.

      Ba người vào thang máy lên lầu mười sáu, Lâm An Nhàn ngây người nhìn Quý Văn Nghiêu tự nhiên lấy chìa khóa mở cửa.

      Cửa vừa mở, Lâm Huy vội vàng ra đón.

      “Mọi người về rồi, An Nhàn khổ cho con rồi, ngờ Minh Hạo lại….! Con đừng sợ, có ba mẹ làm chủ. Đúng rồi, Văn Nghiêu cũng đứng về phía nhà chúng ta, có phải hay , Văn Nghiêu?”

      Quý Văn Nghiêu đổi giày nhàn nhã ngồi ở phòng khách : “Đương nhiên, cháu là bạn của An Nhàn, đâu phải bạn của nhà họ Phó.”

      Dương Quế Trân cực kỳ vừa lòng: “Cũng là nhờ Văn Nghiêu giúp nhà chúng ta giải quyết nhiều chuyện lớn như vậy. Văn Nghiêu cháu ngồi chơi chờ làm cơm trưa. Ông mau lấy cho Văn Nghiêu cốc nước.”

      Lâm Huy lập tức chạy theo vào bếp lấy đồ uống cho Quý Văn Nghiêu.

      Lâm An Nhàn ngồi đối diện Quý Văn Nghiêu nhìn hỏi: “ ngờ sắp xếp xong hết mọi chuyện rồi, còn chuyện gì mà em chưa biết nữa ?”

      Quý Văn Nghiêu đáp cách đứng đắn: “ Chuyện khác tại chưa có, nhưng nhà này có đến bốn phòng, chừng đến đây ở vài ngày.”

      “Quý Văn Nghiêu, hổ là người làm ăn lớn, khi giăng lưới đúng là ai có thể trốn được.” Lâm An Nhàn cách châm chọc.

      Quý Văn Nghiêu vẫn tươi cười trả lời: “ ra, bấy nhiêu đây chưa được gọi là giăng lưới, chuyện mà định giăng để bắt cá lớn vẫn chưa lộ ra bây giờ đâu. An Nhàn, em muốn trốn, cản em. Nhưng em phải nhớ kĩ, em có nơi để trốn đâu.”

      Lúc này, Lâm Huy vừa lúc đưa đồ uống cho hai người : “Mới lấy từ tủ lạnh ra, uống nhanh cho mát. Hai đứa trò chuyện ba vào bếp phụ mẹ con.”

      Chờ Lâm Huy khỏi, Quý Văn Nghiêu tiếp tục : “Phó Minh Hạo có gì tốt làm em cương quyết theo gã thế. Gã biết em là người của còn dụ dỗ em trở về, em hoài nghi chút nào sao?”

      “Tôi hoài nghi được gì, tôi và Phó Minh Hạo đều phạm sai lầm nên quyết định tha thứ lẫn nhau. Em biết nguyện ý cưới em, nhưng giống như , ngay cả Phó Minh Hạo em cũng nên hoài nghi, em dựa vào cái gì mà tin tưởng ? có thể đảm bảo cuộc sống tương lai của chúng ta có những khúc mắc trong lòng vì chuyện này sao? Em theo , có thể xem như chuyện em từng lấy Phó Minh Hạo là chưa từng xảy ra sao? Em chơi nổi trò chơi tình ái đầy kích thích mạnh mẽ kiểu như được, bởi em có gương mặt xinh đẹp, có trình độ học vấn cao, có công việc để thu nhập ổn định thậm chí giao tế bạn bè cũng nhiều. Rốt cuộc chấp nhất chuyện gì, cho dù là chuyện trước kia làm cam lòng nhưng có cần phải bức bách nhau cách khổ sở như thế này ?”

      “Hóa ra em nghĩ nhiều như vậy, nhưng những điều em lo lắng đều đúng. An Nhàn, tình cảm giữa người với người phải bản thân có thể khống chế. Những kinh nghiệm sống từng trải qua trong quá khứ dạy rằng: Khi bản thân muốn cái gì phải tự mình tranh thủ, cho dù thành hay bại đều phải dùng mọi thủ đoạn đoạt lấy, tuyệt đối thể buông tay khi chưa cố hết sức. Nếu em bắt phải hứa với em rằng sau khi cưới em phải lo em cho em đến ngày tóc bạc trắng, chuyện đó thể hứa được, đó là bởi vì biết đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn chết vào ngày nào đó, làm vi phạm lời hứa của . chỉ có thể đối xử với em tốt, chỉ vật chất, cho em tự tin, để em bị người ta ăn hiếp nữa. là đàn ông đương nhiên hy vọng sống khỏe manhjk lành lặn bên người phụ nữ của , nhưng chuyện đời khó trước nên thể chuyện mà thể nắm chắc được. Cho nên chỉ hứa những gì có thể làm có thể tặng cho em, cho em đủ tự tin để sống tốt suốt cuộc đời này. Huống chi Phó Minh Hạo đối với em tốt, hơn nữa theo tâm lý mà mới là người đàn ông đầu tiên của em, nhiêu đó thấy thỏa mãn.”

      Lâm An Nhàn cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh. Lời Quý Văn Nghiêu rất êm tai, làm thực kiềm chế nổi muốn tin tưởng lời vừa . Nhưng đây phải chuyện của cá nhân giữa hai người bọn họ. Trước thái độ của người nhà họ Quý như thế nào chỉ về điều kiện của Quý Văn Nghiêu ưu việt như thế phải là thứ mà có thể có tự tin nằm được, những thống khổ Dương Quân chịu đựng tận mắt nhìn thấy.

      “Em vẫn tin ? An Nhàn, em còn nghi ngờ điều gì cứ ra hết .”

      Lâm An Nhàn thấp giọng : “ phải em tin , mà em tin bản thân mình. Em có cách nào tin em và có thể ở bên nhau dài lâu, Phó Minh Hạo còn ngoại tình huống chi người có điều kiện như , em muốn mếm trải loại cảm giác nơm nớp lo sợ này lần nữa, nên thà là em thử bắt đầu lại với người có điều kiện và hoàn cảnh như em là Phó Minh Hạo.”

      Quý Văn Nghiêu nhắm mắt, lần đầu tiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

      Nhưng khôi phục lại tinh thần rất nhanh, tại đối với Lâm An Nhàn là điều bắt buộc phải có , tuy bây giờ Lâm An Nhàn còn cố chấp nhưng chỉ cần mạnh mẽ tấn công vào điểm yếu của , sớm muộn gì cũng có thể tóm được luôn làm người ta yên lòng này.

      “An Nhàn, nhiều hơn nữa cũng vô ích thôi, chi bằng hành động tốt hơn. Em cảm thấy tính kế đùa giỡn , nhưng chỉ có thể em hoàn toàn hề hiểu con người của Phó Minh Hạo. vẫn giữ nguyên câu cũ, những chuyện làm tất cả đều vì em, nhưng chính em cũng phải cẩn thận hơn mới được.”

      Lâm An Nhàn tỏ thái độ.

      ****

      Bốn người vừa ăn vừa chuyện. Cơm nước xong Quý Văn Nghiêu xin phép trở về công ty.

      Lâm An Nhàn cũng chuẩn bị ngày mai bắt đầu làm, đoán chừng tháng này tiền lương chỉ có nửa.

      Hôm sau, đồng nghiệp đều quan tâm hỏi sao lâu như vậy làm, Lâm An Nhàn ậm ừ ứng phó qua loa.

      Tan ca, lại thấy Phó Minh Hạo đứng ở cửa công ty.

      Lâm An Nhàn đến hỏi: “Sao biết em làm lại?”

      Phó Minh Hạo nở nụ cười: “Mỗi ngày đều điện thoại đến công ty em hỏi nên biết.”

      tại tìm em cũng vô dụng thôi, vấn đề giải quyết, ba mẹ em nghe lý do gì từ .”

      biết, đến phải em về nhà, chỉ muốn cầu em trăm ngàn lần đừng cho cơ hội. An Nhàn, em hãy tin , nhất định trong thời gian ngắn nhất giải quyết chuyện với Khúc Duyệt, em đừng bỏ rơi .”

      Lâm An Nhàn thở dài: “Đây phải là chuyện mà riêng ai có thể quyết định, phải xem ba mẹ có thể tha thứ cho mới được, bằng dù em đồng ý cũng thể làm trái ý ba mẹ em, hiểu ?”

      Phó Minh Hạo gật đầu lia lịa: “ hiểu, hiểu tất cả! Chỉ cần trái tim em còn hướng về phía , chịu bao nhiêu khổ cực cũng được, chúng ta ăn cơm rồi đưa em về.”

      Lâm An Nhàn muốn nhưng biết từ chối thế nào.

      Phó Minh Hạo thấy Lâm An Nhàn trả lời, liền nắm tay , ôn nhu : “An Nhàn, em đừng đối với như vậy, lòng rất khó chịu. Nếu em muốn vậy đưa em về nhà. Về sau lúc em trực đêm đến đón, biết trước kia có nhiều chuyện sơ sót rất nhiều, chăm sóc tốt cho em, mấy ngày nay ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng vì em, phải là người chồng tốt.”

      “Đừng những chuyện này nữa, phải muốn ăn cơm sao, vậy cùng , nhưng cần đưa em về.” Lâm An Nhàn nghe nổi những lời ngọt ngào này.

      Phó Minh Hạo tươi cười lôi kéo Lâm An Nhàn cùng .

      Lâm An Nhàn bị Phó Minh Hạo lôi kéo cảm giác có chút được tự nhiên, muốn buông tay nhưng sợ ta khó xử.

      Hai người đường do dự tìm quán cơm, chiếc xe đột nhiên dừng lại.

      Lâm An Nhàn nhận ra chiếc xe kia là của ai, theo bản năng rút tay mình ra.

      Thân xe Audi Q7 bóng lưỡng ngừng lại bên cạnh hai người, kính xe chậm rãi hạ xuống, Quý Văn Nghiêu cười cười nhìn Lâm An Nhàn: “An Nhàn, sao đợi tới đón, mọi người trong nhà đều chờ chúng ta về ăn cơm.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :