1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly Hôn - Thần Vụ Quang (Full)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      ☆ Chương35
      Editor:Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Mặc dù thẳng thắn cự tuyệt Quý Văn Nghiêu, nhưng Lâm An Nhàn vẫn thấy bất an. Nếu Dương Quân biết quan hệ giữa và Quý Văn Nghiêu, khó có thể đảm bảo ngày nào đó Dương Quân đem chuyện này ra, vẫn nên tìm cách nhanh chóng giải quyết mọi chuyện êm xuôi!

      Sau đó chờ Phó Minh Hạo về đem tiền trả lại cho Quý Văn Nghiêu, tận lực thuyết phục Minh Hạo hạn chế tiếp xúc với Quý Văn Nghiêu. tại thu nhập của cũng tệ, qua thêm vài năm nữa chắc chắn đủ mua căn nhà.

      Và cứ thế, tuần trôi qua, Quý Văn Nghiêu cũng gọi cho thêm lần nào nữa, Lâm An Nhàn đương nhiên biết ta dễ dàng buông tha, nhưng có thể tạm thời yên bình như vậy cũng tốt.

      Tuy rất nhiều chuyện phiền lòng, nhưng có thời gian rảnh Lâm An Nhàn vẫn ghé cửa hàng của Lâm Húc, mà Lâm Húc có lẽ cũng nhớ mười vạn đồng tiền kia nên thỉnh thoảng cũng cho chút phí lại.

      “Chị lâu rồi thấy chị về thăm ba mẹ? Bận đến mức nào nữa cũng nên nhín chút thời gian về thăm chứ. Hôm nào rãnh vợ chồng chị về nhà chút, ba mẹ ngày nào cũng nhắc chị.”

      Lâm Húc cùng Lâm An Nhàn ra cửa hàng, vừa vừa oán giận.

      Lâm An Nhàn đứng dưới bậc thang hỏi: “Có phải lại có chuyện gì hay ?”

      “Theo cách chị , bảo chị về thăm nhà là có chuyện nhờ vả chị đấy à! Sao chị lại có thể nghĩ như thế, lần trước chị cho vay, em cũng đâu có gì phải ?”

      “Đúng là điều gì, nhưng phải rể em cũng đưa tiền cho em rồi sao?” Lâm An Nhàn hỏi lại.

      Lâm Húc đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng hề cảm thấy xấu hổ, toét miệng cười: “Chị biết rồi hả, em mà, rể lấy số tiền lớn như vậy sao có thể thong qua đồng ý của chị được, vẫn là chị thương em nhất!”

      Lâm An Nhàn bất đắc dĩ hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

      “Cũng phải chuyện lớn gì, em và Tạ Nam dự định sang năm kết hôn, muốn thương lượng về trang phục cùng tiệc rượu.”

      “Cậu mở cửa hàng áo cưới, thương lượng gì nữa? Nhà chúng ta có hai gian phòng còn sửa lại làm gì, có thể tốn bao nhiêu tiền?” Tìm mình để thương lượng loại chuyện này chắc chắn liên quan đến tiền, nhưng hai thứ này tính tới tính lui cũng tốn kém bao nhiêu, hơn nữa đãi tiệc xong cũng có thể thu hồi tiền mừng, Lâm An Nhàn nghĩ mãi cũng sao lại cố ý tìm mình.

      Lâm Húc thở dài : “Nào đơn giản như vậy, em cầu gì, nhưng Tạ Nam nếu mua nhà phải trùng tu lại chút.”

      “Trùng tu? Nhà lớn như vậy còn sửa gì nữa, phải lúc trước bên đó đề suất chỉ cần mở cửa hàng áo cưới cần mua nhà, sao bây giờ lại thay đổi?”

      “Lúc trước là như vậy, nhưng sao có thể đánh đồng chuyện mở cửa hàng và mua nhà được, em thấy nhà Tạ Nam cũng rất có lý, sửa nhà chút có tốn có bao nhiêu đâu.” Lâm Húc đưa ra quan điểm.

      Lâm An Nhàn đáp lời, : “Chờ chị về sau, chị trước.”

      “Được rồi, tạm thời cứ tính như thế . Chị, em phát gần đây chị năng khác trước quá. Người có tiền nên chuyện khác ghê, rể có bản lĩnh kiếm tiền.”

      Lâm An Nhàn nghe Lâm Húc tiếp tục bợ đỡ lấy lòng, trực tiếp leo lên xe buýt về nhà.

      Mấy ngày nay, chẳng những Quý Văn Nghiêu quấy rầy, mẹ con Vương Thu Dung cũng ít khó dễ Lâm An Nhàn. biết ba mẹ con bàn tính chuyện gì, mỗi lần đều thần thần bí bí thương lượng, vừa thấy về liền lập tức kéo nhau vào phòng.

      Mới đầu, Lâm An Nhàn cứ nghĩ về mình, nhưng lại loáng thoáng nghe được “Có quan hệ ”… “ nông thôn”…, liền biết phải mình, về phần rốt cuộc bọn họ định làm gì cũng có hứng thú tìm hiểu.

      Lâm An Nhàn tranh thủ thời gian về nhà mẹ thương lượng hôn của Lâm Húc, mới ra cửa liền thấy xe của Quý Văn Nghiêu.

      Quý Văn Nghiêu ở trong xe cũng thấy Lâm An Nhàn, nhanh chóng dừng xe bước xuống: “An Nhàn, em đâu vậy?”

      Lâm An Nhàn đành dừng lại: “Tôi muốn ra ngoài.”

      Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhàn trả lời với mình bình thanrt, lòng nổi giận nhưng biểu ra ngoài.

      Ngày đó, sau khi ném vỡ điện thoại, cũng nghĩ ra vài biện pháp có thể bức bách Lâm An Nhàn, nhưng cẩn thận ngẫm lại đều bỏ qua.

      Kỳ cũng liên quan đến An Nhàn, cũng biết tính tình yếu đuối, dễ mềm lòng, làm việc lại có chủ ý, chắc chắn là sau khi về nhà nghe ai đó về làm ảnh hưởng nên mới lật lọng. chừng là do nhà họ Phó gì đó, nếu như thế chuyện này vốn liên quan Lâm An Nhàn, ta chỉ cần tính sổ với nhà họ Phó!

      Về phần Lâm An Nhàn phải dùng tình để khơi gợi tình cảm của mới được.

      “Trời nóng quá, để đưa em .” Quý Văn Nghiêu vẫn giữ vẻ tươi cười.

      cần.”

      Lâm An Nhàn xong lách người muốn , nhưng liếc thấy Quý Văn Nghiêu tới gần, vội vàng né tránh.

      “Tôi về nhà mẹ tôi, theo làm gì?”

      Quý Văn Nghiêu tiến lên hai bước cười : “ theo sao? đưa em , chúng ta đứng níu kéo ở đây tốt lắm, thôi em lên xe .”

      Lâm An Nhàn nhíu mày lên xe, vừa định địa chỉ bị Quý Văn Nghiêu cắt ngang: “ biết nhà mẹ em ở đâu, trước kia đều đưa em về, em nhớ sao?”

      Ngừng chút lại cười khổ: “Đương nhiên là em nhớ rồi.”

      Lâm An Nhàn nghe xong lời này cũng cảm thấy khó chiu, nhưng lại biết gì, đành phải cúi đầu bảo trì im lặng.

      “Được rồi, chuyện này nữa. Em về nhà mà mua gì sao?” Quý Văn Nghiêu điểm đến ngưng, nếu muốn đánh vào đồng tình của Lâm An Nhàn, nên nhiều thành khó xử.

      Lâm An Nhàn thế này mới tự nhiên chút: “Mua ít hoa quả là được, dừng xe trước siêu thị tiện lợi, tôi xuống mua.”

      Đến siêu thị, Quý Văn Nghiêu dừng xe xong, nhìn lâm An Nhàn : “Em ở trong xe chờ, .”

      cần, để tôi tự .”

      Quý Văn Nghiêu cười: “ phải sợ em trả tiền, mà sợ em chạy mất.” xong mở cửa ra ngoài, sau đó nhấn nút khóa lại.

      Lâm An Nhàn thở phì phì ngồi chờ trong xe.

      Nửa ngày sau mới thấy Quý Văn Nghiêu tay xách nách mang trở ra, phía sau còn theo hai nhân viên cửa hàng xách đồ giúp.

      Sau khi sắp xếp mọi thứ vào cốp sau xe, Quý Văn Nghiêu cảm ơn hai nhân viên, mới lên xe.

      mua ít hoa quả, mua cái gì thế này?”

      “Mua hoa quả, bên cạnh có cửa hàng nhập khẩu vào thấy tốt nên mua, đối với thân thể người già rất hữu ích.”

      “Ai bảo mua mấy thứ đó, cho dù tốt cho sức khỏe nhưng cũng đâu phải mỗi ngày mỗi ăn, tốn hết bao nhiêu tiền?” Lâm An Nhàn nóng nảy, tiền mang theo có lẽ đủ để trả cho Quý Văn Nghiêu, nhưng cũng muốn lợi dụng ai cả.

      “Sao lại thể ăn mỗi ngày, mấy thứ này mua nổi mà, ăn hết mua tiếp. Bao nhiêu tiền em cần để ý, , là tự ý mua liên quan đến em.” Quý Văn Nghiêu hoàn toàn để ý đến thái độ của Lâm An Nhàn.

      “Đó là ba mẹ tôi, phiền tốn tiền!”

      “Biết rồi, mua cũng mua rồi làm sao bây giờ, em đừng so đo nữa.” Quý Văn Nghiêu bất đắc dĩ, cảm giác như Lâm An Nhàn cố tình gây .

      Lâm An Nhàn tức nghẹn ở ngực nhưng rốt cuộc vẫn thể nên lời, chuyện đạo lý với người vô lại chỉ mệt mình, vì thế quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài thèm thêm gì nữa.

      Vào chung cư, Lâm An Nhàn chờ Quý Văn Nghiêu mang mọi thứ xuống mới : “ .”

      Quý Văn Nghiêu đóng cốp xe lại hỏi: “Mình em có thể mang lên hết ?”

      “Tôi điện thoại cho em trai xuống giúp.”

      “Hai người cũng thể lần mang hết lên được, đứng trông cho, để hai người mang lên xong rồi .”

      Lâm An Nhàn nổi giận: “ nhanh , tôi cần mấy thứ này nữa.”

      “Được, được, , em mau điện thoại cho em trai em .” Quý Văn Nghiêu thỏa hiệp.

      Chờ Quý Văn Nghiêu lái xe rời , Lâm An Nhàn mới điện thoại cho em .

      Lâm Húc nghĩ Lâm An Nhàn có thể đem được gì đến, còn bày đặt kêu người xuống lầu để đón, cho nên cọ xát gần nửa ngày mới chậm rãi xuống

      Chờ khi thấy quà cáp đầy đất làm người ta hoa cả mắt mới trợn tròn mắt: “Chị, sao chị mua chi nhiều thế, tốn ít tiền đâu đúng , còn có hải sâm nữa, hôm nay có lộc ăn, chị chi mạnh tay ghê.”

      Hai người loay hoay hồi vẫn mang hết.

      giúp em.” Quý Văn Nghiêu đột nhiên từ phía sau xông đến.

      Lâm An Nhàn lắp bắp kinh hãi: “ phải rồi sao?”

      , tìm chỗ đậu xe.”

      xong quay sang cười tự giới thiệu với Lâm Húc săm xoi mình: “Cậu là em trai An Nhàn sao, tôi là Quý Văn Nghiêu, là bạn cũ của chị cậu, nhiều đồ quá để tôi mang lên giúp hai người.”

      “Ôi, chào , vậy làm phiền rồi.” Lâm Húc cảm ơn Quý Văn Nghiêu rồi lên trước, lòng ngầm bực bội, chị mình cũng quá thành , bạn bè giao lưu toàn có cập bậc như thế lại thèm giới thiệu với mình.

      Cậu ta là người kinh doanh, chỉ cần nhìn cách ăn mặc Lâm Húc khẳng định Quý Văn Nghiêu phải người tầm thường.

      Lâm An Nhàn tức giận muốn giậm chân, thèm để ý Quý Văn Nghiêu, xoay người theo Lâm Húc.

      Quý Văn Nghiêu cười cười, xách đồ theo sau.

      Chưa đến nơi nghe tiếng Dương Quế Trân om sòm hỏi ở cửa lớn: “Ở đâu mà nhiều như vậy, đều là chị con mua?”

      biết có phải của chị mua hay , nhưng chắc chắn là cho nhà chúng ta.”

      “Thằng này chuyện ràng gì cả? Phải là phải, phải phải, sao lại biết!”

      , thấy Lâm An Nhàn và Quý Văn Nghiêu trước sau lên.

      “Mẹ, mấy thứ này là ta mua.” Lâm An Nhàn chỉ tay về phía Quý Văn Nghiêu.

      Quý Văn Nghiêu mỉm cười chào hỏi Dương Quế Trân: “Chào bác, cháu là Quý Văn Nghiêu, là bạn của An Nhàn, hôm nay mạo muội đến quấy rầy, mong bác tha lỗi.”

      Dương Quế Trân cũng kịp suy nghĩ, vồn vã chạy đến tiếp nhận túi lớn túi trong tay Quý Văn Nghiêu.

      “Quấy rầy gì chứ, cháu tiêu pha như vậy quá khách sáo rồi.”

      Lâm An Nhàn thấy bọn họ chào hỏi xong, liền nháy mắt ra hiệu cho Quý Văn Nghiêu, miệng : “Cám ơn giúp đỡ, phải còn bận việc sao? nhanh .”

      “An Nhàn, sao con lại biết điều như thế? Nếu đến nhà là khách, sao đón tiếp đàng hoàng đuổi người ta rồi, cháu mau vào .” Dương Quế Trân niềm nở mời Quý Văn Nghiêu vào nhà.

      Quý Văn Nghiêu cũng nhìn Lâm An Nhàn, cười vui vẻ chuyện với Dương Quế Trân.

      Lâm An Nhàn dù muốn vẫn phải ngồi nghe Dương Quế Trân và Lâm Húc cùng Quý Văn Nghiêu chuyện, sợ Quý Văn Nghiêu ra những lời nên .

      “Cháu còn trẻ mà tiền đồ rộng mở như vậy, khó lường. Đúng rồi, An Nhàn và cháu biết nhau thế nào?” Dương Quế Trân đầu tiên là hỏi tình huống, gia cảnh của Quý Văn Nghiêu, sau đó lại hỏi tiếp vấn đề này.

      “Là thế này, sáu năm trước hoàn cảnh cháu khó khăn, ngẫu nhiên gặp gỡ và được An Nhàn nhiệt tình chiếu cố, giúp đỡ nên mấy năm nay vẫn nhớ.”

      Dương Quế Trân gật đầu: “Hiếm có ai có tình nghĩa như cháu lắm, Lâm Húc cùng ba theo trò chuyện với Văn Nghiêu, mẹ và An Nhàn vào phòng chút.”

      Quý Văn Nghiêu đứng lên chờ hai mẹ con vào phòng mới ngồi xuống tiếp tục chuyện phiếm với cha con Lâm gia.

      “Cái gì! Mẹ, thế là phải đập nhà rồi xây lại sao?” Lâm An Nhàn vừa nghe phương án sửa sang của nhà họ Tạ liền nóng nảy.

      Dương Quế Trân cũng khó xử: “Ai phải, còn đòi dở luôn phòng bếp cho thông với phòng khách, sắp xếp hết lại bố cục trong nhà, sửa như thế là nhiều lắm, tốn kém hơn cả xây cái nhà mới.”

      “Sao hủy tường ở phòng khách được, nếu hủy tương lai ba mẹ ngủ chỗ nào?”

      “Ba mẹ đương nhiên đồng ý, nhưng người nhà họ Tạ cứ cương quyết chịu, nhất định đòi sửa như thế, còn cầu tiệc cưới phải tổ chức ở khách sạn Minh Thành, lo chết được."

      Khách sạn Minh Thành? Đó là có tiếng đắt tiền ở nơi đây, sáu bảy người vào đó tốn ít nhất cũng mấy ngàn đồng, bên kia rảnh quá nên kiếm chuyện để làm à? Nhà họ rốt cuộc nghĩ gì thế này?

      “Mẹ, con thấy nên kéo dài thời gian , cầu của nhà Tạ Nam chúng ta đủ sức để lo đâu, thời gian sau rồi hẵng tính.”

      “Mẹ cũng nghĩ vậy, nhưng thằng ngốc em trai con nó lại nhất quyết đồng ý, cả tâm hồn nó đều hướng về nhà họ Tạ, còn mẹ chịu mua nhà, sửa sang lại cũng chịu chiều nó.”

      Hai mẹ con than ngắn thở dài nửa ngày cũng tìm ra biện pháp, đành chuẩn bị cơm trưa.

      Lâm An Nhàn thấy ba người đàn ông ở phòng khách tập trung bàn luận chuyện gì đó, nhàng qua.

      Liếc thấy An Nhàn tới, Lâm Húc lập tức hưng phấn : “Chị, Văn Nghiêu hứa giúp tìm đội thi công, nhà mình nếu sửa lại cũng mất bao nhiêu tiền, quá tốt!”

      sao, Văn Nghiêu, cháu sao?” Dương Quế Trân ở bên ngoài nghe xong cũng vội vàng chạy vào hỏi.

      Quý Văn Nghiêu gật đầu hứa hẹn: “Tiểu Húc vừa chuyện kết hôn, người khác cháu quan tâm đâu, nhưng đây là chuyện của nhà mình, thôi, phải giúp. Bác yên tâm, mọi người cứ thương lượng phương án nào thích hợp, mọi chuyện còn lại cứ để con bao trọn gói cho.”

      Dương Quế Trân lại hỏi: “Toàn bộ tốn kém bao nhiêu?”

      “Bác , cháu bao trọn gói, sao bác lại hỏi giá tiền làm chi, người mà con tìm đến cũng tính tiền bạc gì với con đâu, đều chuyện tình cảm thôi.”

      Ý là cần mất tiền sao? Dương Quế Trân nhất thời vẫn chưa kịp hồi hồn, cũng thể tin lại có chuyện tốt như thế.

      “Mẹ, Văn Nghiêu như vậy, mẹ còn hiểu sao!” Quý Văn Nghiêu kinh doanh lớn, trong ngành xây dựng biết nhiều nhân vật, công trường đều thuê xe công ty ta, việc tìm đội thi công đơn giản như trở bàn tay, Lâm Húc chỉ nghĩ đến mình có thể tìm được món hời như thế.

      Nghe con trai , Dương Quế Trân mới tin bảy tám phần: “Ai za…. sao biết xấu hổ nhận như vậy, hay là hai bác chi trả phần phí tổn.”

      Quý Văn Nghiêu xua tay cười: “Bác đừng tranh mấy chuyện này với cháu như thế ngài lắm, nếu cháu cầm tiền của bác khác gì bác thuê người ngoài, về sau bác chê cho cháu cọ vài bữa cơm là được, đừng ghét cháu phiền là được ạ.”

      Vợ chồng Dương Quế Trân mừng đến nổi hết phân biệt đông tây nam bắc luôn: “Mới gặp nhờ vả con thế này rồi, hai bác ngại quá, Văn Nghiêu cũng đừng khách sáo như thế, sau này mỗi ngày cứ ghé nhà bác ăn cơm, chỉ sợ cháu ăn quen cơm rau dưa thôi.”

      Mặt Lâm An Nhàn xanh mét, nhìn người trong nhà hưng phấn như thế, lại tiện ngay trước mặt mọi người mà gây ầm ĩ với Quý Văn Nghiêu, chỉ có thể hung hãn căm tức nhìn Quý Văn Nghiêu.

      Quý Văn Nghiêu đương nhiên biết Lâm An Nhàn nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ nhín chút thời gian quay sang đá mắt mới , sau đó cười đắc ý.

      Lâm An Nhàn thiếu chút nữa hộc máu, xoay người sang phòng khác hờn dỗi.

      Quý Văn Nghiêu ăn xong cơm trưa cáo từ.

      Lâm An Nhàn lúc này mới phát tác: “Sao mọi người lại đồng ý thế? Loại lợi thế này sao chúng ta có thể tự dung nhận của người ta? Quý Văn Nghiêu hoàn toàn quen với nhà mình, mọi người sợ tham tiện nghi thiệt thòi lớn sao?”

      “Chị, lần này chị sai rồi, tuy Văn Nghiêu lần đầu đến nhà chúng ta, nhưng chị thấy người ta lòng muốn báo ân sao? ấy làm người có tình có nghĩa, muốn giúp nhà ta chút chuyện. Hơn nữa, ấy là người trong ngành, loại chuyện này chỉ cần ấy ra mặt tiếng là được, ngay cả mang ơn cũng tính nữa, sao chúng ta lại nhận chứ? Chúng ta nhận lòng tốt của ấy chị thấy ấy rất mừng sao!”

      “Tiểu Húc đúng, mẹ thấy cậu Quý là người tốt,

      nhìn xem người ta mua tới bao nhiêu là thứ này, đây ràng là thích nhà chúng ta nên mới tới.” Dương Quế Trân rất đồng ý với con trai.

      Lâm An Nhàn có biện pháp, đứng lên lấy túi xách về.

      “Nhìn chị con xem, dạo này nó rắc rối quá…” Dương Quế Trân nhìn con đóng sầm cửa rời , oán trách vài câu.

      Lâm Húc cũng để ý : “Mẹ, chị ấy giờ có tiền rồi, rể cũng kiếm được nhiều tiền, lại quen nhân vật lớn như Quý, sau này mẹ cũng đừng mắng chị ấy mãi nữa. Con sớm thấy chị con trở nên lợi hại rồi, con cũng còn phải nịnh bợ chị ấy đây, con còn muốn dựa hơi chị ấy để làm giàu mà.”

      Dương Quế Trân vỗ vai con trai: “An Nhàn là chị ruột con, giúp con giúp ai, ngờ đứa con thành của mẹ lại còn có thể có tương lai như thế, dễ chuyện rồi, về sau nhà họ Phó coi khinh nó nữa.”

      Lâm An Nhàn vừa ra cửa điện thoại chất vấn Quý Văn Nghiêu tại sao lại làm như vậy.

      muốn em khó xử, hơn nữa chuyện này chỉ cần cuộc điện thoại thôi, sao lại làm chứ?” Quý Văn Nghiêu thuận lý thành chương trả lời.

      “Quý Văn Nghiêu, làm vậy cũng vô dụng thôi.”

      quan tâm có tác dụng hay , tuy đó là gia đình em nhưng thích bọn họ là , là chuyện của , liên quan đến em.”

      Sau chuyện sáu năm trước, Quý Văn Nghiêu còn có thể thích ba mẹ sao? Lâm An Nhàn còn lời nào để , trực tiếp cắt di động.

      Trở lại nhà họ Phó, thấy ba mẹ con Vương Thu Dung vội vội vàng vàng trốn vào phòng, Lâm An Nhàn phiền chán thôi, mình có thể ăn thịt người hay giật tiền của họ mà phải đề phòng mình đến vậy.

      Cùng lúc đó, Quý Văn Nghiêu nhìn hai túi hồ sơ nằm bàn, mở túi ra, khóe miệng khẽ nhếch nhìn tư liệu bên trong: Phó Minh Hạo đúng là tài năng, quả nhiên làm chuyện tốt!

      Sau đó lại xem túi hồ sơ còn lại, Quý Văn Nghiêu trầm nhíu mày nhìn những tấm ảnh bên trong, suy nghĩ sâu xa.
      BigCute→_→, rabbitphan, AChu41 others thích bài này.

    2. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Mẹ ơi, còn cần tiền làm cái này cái này, mẹ đòi tiền chị .
      Mẹ ợ, con cần tiền lấy vợ và chiều cả họ nhà vợ, hay là mẹ bảo chị làm đĩ kiếm tiền cho con .
      Mẹ ơi, giờ cứ cần tiền là bảo chị nôn tiền ra, mẹ nhờ!
      Ừ, con giai ngoan của mẹ, nếu bây giờ là thời cổ đại, mẹ bán chị con làm thiếp, bán chị con vào lầu xanh từ lâu rồi. Nuôi con chỉ được cái việc này ấy mà.

      Ts thằng Lâm Húc nhá, bà mày nhịn mày lâu lắm rồi đấy. Thế mai sau rể tốt phát lương tháng nuôi báo thằng em luôn à? Đời lại có thằng chỉ việc há mồm là có tiền đập vào mặt à????
      NBT, AChu, lananhtran5116 others thích bài này.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tớ beta mà nóng hết cả người. Mợ nó, tiền xoen xoét đòi. Mà chị nó kêu nó xuống xách đồ, nó lại chậm rãi từ từ lết xuống. Nghiêu tiểu tam hiền đâu bà à, bà thấy em ấy lại bủa lưới y như bên nhà chồng nữ 9 sao :dai ca:
      lananhtran51, huyenlaw68, tart_trung10 others thích bài này.

    4. nhokkonjunhok

      nhokkonjunhok Active Member

      Bài viết:
      104
      Được thích:
      222
      Hời ơi bữa hông biết ai đập điện thoại rồi cho chị Nhàn biết lợi hại của mình :yoyo36::yoyo36::yoyo36: ngờ ra chiêu wá lợi hại.

      Nào là đưa đón về nhà vợ tương lai rồi ghé siêu thị vung tiền mua lộc nhung sâm để làm wà ra mắt.

      Nào là sửa nhà vợ để cho em vợ làm đám cưới

      Ta sức mạnh đồng tiền thiệt là dễ sợ mà mặt dày còn dễ sợ tự giận dỗi cả tuần trời đập phá cuối cùng wa gặp ẻm là bao nhiêu tức giận nuốt cmn vô bụng mà trưng mặt cười. Y phận bán hoa vì tiền bán nụ cười :05(1):

      TỘI
      Thanks @Hằng Lê up truyện. khát truyện mà cẩm tú đỉnh còn tạm ngưng wa Ly hôn ám tỷ đòi truyện cho đỡ ghiền wá. Hé hé:yoyo45:
      huyenlaw68, Rosie howard, saoxoay3 others thích bài này.

    5. Paru

      Paru Well-Known Member

      Bài viết:
      197
      Được thích:
      251
      Ôi trời ơi, đọc mà bực hết cả mình, sao tên Húc kia ngu thế biết, dại lại còn hám lợi, chị ruột mà còn đối xử như thế :yoyo50:
      Phó Minh Hạo chắc ăn vụng rồi :yoyo53:
      huyenlaw68saoxoay thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :