1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly Hôn - Thần Vụ Quang (Full)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      ☆ Chương 65
      Editor: Campham
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Bạch Tuyết Tinh ở gần đó chờ Lâm An Nhàn ba ngày, Phó Minh Hạo cũng mất tích ba ngày, biết chuyện này là do Quý Văn Nghiêu chủ mưu nhưng chỉ còn cách cầu Lâm An Nhàn hỗ trợ.

      vất vả đợi được Lâm An Nhàn ra ngoài, họ Quý lại theo, Bạch Tuyết Tinh do dự lâu nhưng vì an nguy của Phó Minh Hạo nên đành lộ diện.

      Bạch Tuyết Tinh nghe Quý Văn Nghiêu hỏi cũng trả lời, tha thiết nhìn Lâm An Nhàn được che chở phía sau.

      Lâm An Nhàn bất động hỏi: “Sao vậy?”

      Lời chưa , nước mắt rơi, sau đó mới nhìn Quý Văn Nghiêu: “Quý tổng, van ngài thả Minh Hạo, van ngài, chúng tôi cam đoan xuất trước mặt ngài và Lâm tiểu thư nữa!”

      “Tôi liên quan gì mà cầu xin?” Quý Văn Nghiêu thừa nhận cũng phủ nhận.

      Bạch Tuyết Tinh biết mình phải đối thủ của Quý Văn Nghiêu nên quỳ gối trước mặt Lâm An Nhàn. Lâm An Nhàn sớm nhìn ra hành động của , vội vàng kéo lại: “Nếu làm thế tôi ngay.”

      Bạch Tuyết Tinh đứng dậy, khóc sướt mướt: “Ba ngày trước, Minh Hạo làm nhưng về nhà, tôi chỉ mong Quý tổng giơ cao đánh khẽ.”

      Lâm An Nhàn mặt thay đổi nhìn Quý Văn Nghiêu, rồi hỏi Bạch Tuyết Tinh: “Phó Minh Hạo mất tích liên quan gì Văn Nghiêu?”

      Bạch Tuyết Tinh khiếp đảm nhìn Quý Văn Nghiêu lí nhí: “Vì sau khi Quý tổng điện thoại hỏi tôi Minh Hạo làm gì , Minh Hạo mất tích.”

      Lâm An Nhàn nghe xong suy nghĩ lúc rồi : “ về , tôi giúp được, với những chuyện xấu ta làm âu cũng là đúng tội.”

      Bạch Tuyết Tinh tin Lâm An Nhàn lạnh lùng như thế, khóc càng hung: “ từng hứa chỉ cần tôi phối hợp cho tôi và Minh Hạo chốn an thân, sao giờ lại nuốt lời?”

      Lâm An Nhàn khẽ cười: “Tôi đáp ứng nhưng Phó Minh Hạo đối đãi tôi thế nào còn sao!”

      “Lâm tiểu thư, Minh Hạo nhất thời hồ đồ, cứu ta , tôi thay ta nhận sai, tha ta !” Bạch Tuyết Tinh khóc thành tiếng.

      Tuy đường vắng người nhưng Lâm An Nhàn cũng lo bị người khác chú ý, lớn tiếng quở trách Bạch Tuyết Tinh: “ cầu tôi cũng vô dụng, có chứng cứ gì mà khẳng định việc Phó Minh Hạo mất tích liên quan tới Văn Nghiêu.”

      Quý Văn Nghiêu đứng bên cạnh rời mắt nhìn An Nhàn, vừa nghe mặt lập tức tươi cười.

      Bạch Tuyết Tinh căn bản nghe Lâm An Nhàn .

      Lâm An Nhàn cau mày như chán ghét, tiến lên dùng sức kéo trước mặt qua bên cạnh, thừa dịp Quý Văn Nghiêu chú ý giọng nhanh: “Đừng khóc nữa, giờ tôi mà cầu tình cho Phó Minh Hạo tình càng rối thêm thôi, về trước nghe ?”

      Sau đó cao giọng: “Nhanh , đừng vu hãm người khác!”

      Bạch Tuyết Tinh Lâm An Nhàn có ý gì nhưng tóm lại cứ nghe trước , che miệng chạy.

      “Em tin hãm hại Phó Minh Hạo?” Quý Văn Nghiêu tới cúi đầu nhìn Lâm An Nhàn.

      Lâm An Nhàn cũng nhìn ta: “Có hay phải chuyện của em.”

      Quý Văn Nghiêu tựa tiếu phi tiếu: “Là làm em cũng quản?”

      “Em muốn quan tâm đến ai nữa, muốn làm gì làm, Phó Minh Hạo sống hay chết là chuyện của ta.”

      tuyệt tình?” Thanh Quý Văn Nghiêu xen lẫn ý cười.

      Lâm An Nhàn trả lời, mặt lãnh đứng im.

      Quý Văn Nghiêu cao hứng: “Tuy em mặc kệ nhưng để em thất tín với Bạch Tuyết Tinh. Phó Minh Hạo là do bắt nhưng thả, ngoài miệng nhưng lòng nỡ, còn lo lắng cho phải ?”

      Thấy Lâm An Nhàn vẫn im lặng, Quý Văn Nghiêu nhấn điện thoại: “Phó Minh Hạo khỏe ? Hôm nay để ta về , nhớ kỹ, tôi đáp ứng với vợ tôi đưa về nguyên vẹn?” Quý Văn Nghiêu phân phó.

      , em muốn về nhà.” Lâm An Nhàn xoay người bước , với tính tình của Văn Nghiêu, mình còn tha thứ, đừng mong ta thả Phó Minh Hạo, biết lại gây đến đâu!

      Quý Văn Nghiêu đưa Lâm An Nhàn đến chung cư, nhìn vào thang máy mới rời .

      “Tằng ca, có chỉ thị gì?”

      thả người, nghe ngữ khí chắc có phu nhân bên cạnh.” Tằng Phàm đơn giản ý tứ của Quý Văn Nghiêu.

      “Đưa về, còn chưa làm gì mà.”

      Tằng Phàm chỉ huy: “Mao Tứ chuẩn bị dụng cụ đến đây, An Tử đâu? Mau tìm ta về phụ, những người khác theo tao, nhanh lên!”

      “Tằng ca, Quý tổng đưa về nguyên vẹn mà, sao muốn động thủ?” Mao Tứ khó hiểu hỏi Tằng Phàm.

      Tằng Phàm cốc đầu ta cái: “Thằng ngu, có tao mày sớm bị đánh chết! Trước mặt Quý phu nhân, Quý tổng phải đóng vai người tốt? Hôm nay, đại ca dạy cho mày, ý Quý tổng là nhốt ba ngày phải giáo huấn chút rồi mới thả, hiểu ? Đồ con lợn, nếu họ Phó lành lặn trở về, hay chính là chúng ta, còn mau cút!”

      Qua hai ngày, Lâm An Nhàn điện thoại hỏi thăm Bạch Tuyết Tinh.

      “Lâm tiểu thư, Minh Hạo được thả.”

      Lâm An Nhàn thở phào, dù sao cũng muốn Quý Văn Nghiêu làm chuyện trái pháp luật.

      “Tốt rồi, khuyên ta đừng ảo tưởng nữa, Văn Nghiêu trả lại tiền đâu.”

      Bạch Tuyết Tinh đột nhiên khóc: “Phế nhân như ta nào còn dám ảo tưởng cái gì, quá thiếu đạo đức, ô ô......”

      Lâm An Nhàn nghe Bạch Tuyết Tinh khóc tê tâm liệt phế, nghĩ thầm chẳng lẽ Phó Minh Hạo bị tàn phế?

      tin tới mà xem, mẹ con tôi về sau sống sao đây!”

      Lâm An Nhàn buông điện thoại, tuy tò mò nhưng nào dám mình.

      Nghe động tĩnh bên ngoài chắc là Văn Nghiêu lại tới. Hai ngày nay, ta đều đến nhà , ai dám chuyện ngồi xem tivi mình, tới giờ cơm tự ngồi vào bàn cùng ăn, vô cùng tự tại.

      “Em đừng ở nhà mãi, cùng ra ngoài dạo giải sầu ?”

      “Phó Minh Hạo bị gì vậy?”

      “Bị gì, cho người đưa về rồi mà, lúc đó em cũng nghe điện thoại còn gì.” Quý Văn Nghiêu vô tội.

      “Em điện thoại nghe Bạch Tuyết Tinh khóc Phó Minh Hạo thành phế nhân.”

      , hay đưa em đến đó xem sao?”

      Lâm An Nhàn cũng muốn biết Phó Minh Hạo làm sao, gật đầu đáp ứng.

      Hai người đến phòng trọ của Phó Minh Hạo và Bạch Tuyết Tinh, lên lầu gõ cửa.

      Bạch Tuyết Tinh ra mở cửa, câu chưa xoay người vào phòng ngủ.

      Quý Văn Nghiêu kéo tay Lâm An Nhàn vào theo.

      Tròn căn phòng u, Phó Minh Hạo nguyên vẹn nằm dựa vào đầu giường.

      Như cảm giác có người vào, Phó Minh Hạo chậm rãi ngẩng đầu. Lâm An Nhàn lắp bắp kinh hãi, mới vài ngày gặp Phó Minh Hạo tiều tụy thành dạng này, sắc mặt hoảng hốt, ánh mắt đục mờ nhìn tiêu cự.

      Lúc Lâm An Nhàn còn nghi hoặc, Phó Minh Hạo đột nhiên quát to: “Tôi sai rồi, sai rồi! dám nữa, van cầu các người, An Nhàn, tha tôi, tha tôi!”

      Lâm An Nhàn nhìn Phó Minh Hạo ngừng cầu xin, ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghiêu.

      “Nhìn làm gì, cũng như em thôi!”

      Lâm An Nhàn lại nhìn Bạch Tuyết Tinh.

      Bạch Tuyết Tinh vô lực : “Lúc được đưa về, Minh Hạo khác gì người chết. Tôi nghĩ ấy bị người ta đánh nhưng tìm thấy miệng vết thương, ấy lại luôn rên rĩ, tôi cởi quần áo của ấy ra mới biết......”

      Bạch Tuyết Tinh nên lời, Lâm An Nhàn lại hồ đồ hiểu, người ta làm gì?

      “Tôi được, hai người tự nhìn .” Bạch Tuyết Tinh mở đèn phòng ngủ.

      cần, tôi hiểu rồi.” Quý Văn Nghiêu ngăn cản, thầm bên tai An Nhàn.

      Mắt An Nhàn mở to, ngẩng đầu nhìn Quý Văn Nghiêu, biểu tình phức tạp nhìn Phó Minh Hạo quỳ rạp mặt đất.

      Bạch Tuyết Tinh thêm: “Như vậy cũng làm gì, cúc hoa Minh Hạo còn bị đâm đến nỗi hình dạng, về sau ấy làm sao mà sống đây!”

      Lâm An Nhàn biết gì cho phải, xoay người yên lặng ra ngoài.

      Đến nơi đậu xe, An Nhàn hỏi Văn Nghiêu: “Đều do làm?”

      “An Nhàn, tới bây giờ chưa bao giờ dối em, điện thoại ra lệnh thả còn tình thế nào cũng biết.”

      Quý Văn Nghiêu nghiêm túc nhấn điện thoại hỏi câu, nghe đối phương trả lời nhất thời giận tím mặt.

      phải tôi đưa về nguyên vẹn sao? Tằng Phàm, tới công ty gặp tôi ngay, lá gan của cậu ngày càng lớn rồi?”

      Quý Văn Nghiêu tắt điện thoại, tức giận phóng xe tới công ty.

      Lâm An Nhàn nghĩ Văn Nghiêu giận như vậy, nghĩ Quý Văn Nghiêu cố ý trị Phó Minh Hạo nhưng nhìn gân xanh cổ vừa rồi lại lưỡng lự.

      Đến văn phòng, Lâm An Nhàn gặp Tằng Phàm, dáng người rất khôi ngô, làm người ta cảm giác thực gần gũi.

      “An Nhàn, em ngồi .”

      Văn Nghiêu đến bên Tằng Phàm, đạp vào đùi ta cước, Lâm An Nhàn nghe thanh rít lên cũng cảm thấy đau.

      Tằng Phàm quỳ rạp xuống đất, Quý Văn Nghiêu cao giọng chất vấn: “Cậu làm gì Phó Minh Hạo, tôi dặn gì?”

      “Quý tổng dặn đưa người về nguyên vẹn, còn vết thương của Phó Minh Hạo tôi nghĩ riêng với Quý tổng, miễn phu nhân thoải mái.” Tằng Phàm như biết đau ngây ngốc trả lời.

      “Tôi hỏi cậu sao lại xem thường lời của tôi?” Quý Văn Nghiêu lại đá cước.

      Lâm An Nhàn nhìn được, đứng dậy ngăn Quý Văn Nghiêu: “Từ từ , sao cứ đánh người ta?”

      “Quý phu nhân đừng trách Quý tổng, là tôi tốt, lúc nhận lệnh đưa Phó Minh Hạo an toàn về tôi kịp ngăn bọn đàn em động thủ, ta đuổi tụi nó . Mặc kệ thế nào là tôi tốt, Quý tổng muốn phạt thế nào cũng được, chỉ cần ngài đừng đuổi việc tôi, tôi sợ bị đánh!”

      Lâm An Nhàn nhìn Tằng Phàm mới tin Quý Văn Nghiêu. Tuy đồng tình Phó Minh Hạo xui xẻo nhưng dù sao ta cũng làm chuyện xấu, còn Tằng Phàm càng nhìn càng đáng thương: “Thôi , ta chẳng qua chỉ công nhân.”

      “Ngu ngốc, việc như vậy cũng làm xong, nếu vợ chồng tôi hiểu lầm sao?” Quý Văn Nghiêu hỏa vẫn tiêu.

      ta chỉ làm theo lệnh, em hết giận rồi!”

      Quý Văn Nghiêu phản bác, trừng mắt nhìn Tằng Phàm: “Cút !”

      “Cám ơn Quý phu nhân, cám ơn Quý tổng!” Tằng Phàm cười ngây ngô nhanh chóng lủi ra khỏi văn phòng.

      Thư ký chờ sẵn bên ngoài, đưa Tằng Phàm phong thư: “Quý tổng hào phóng!”

      Thư ký mỉm cười: “ Là cậu diễn tốt, Tằng Phàm hãy tôi biết với cái mặt của cậu bao nhiêu người bị cậu lừa?”

      “Nhờ công ơn cha mẹ!” Tằng Phàm xong mang theo vẻ mặt cười giản dị, vào thang máy.

      “An Nhàn, mấy ngày nay rất buồn, em đừng chia tay được ? Đời này ngoài em ai cũng cưới!”

      Lâm An Nhàn thể quên cách Văn Nghiêu trả thù mình, có lẽ là sâu nên bị thương cũng sâu.

      cưới ai em xen vào, em muốn dính líu đến nữa, quá mệt mỏi.”

      “Mọi việc cứ để lo, em tha thứ !” Quý Văn Nghiêu thay đổi ước nguyện ban đầu, tiếp tục khẩn cầu.

      Lâm An Nhàn nhìn bộ dạng Quý Văn Nghiêu, ngực hơi hơi phiếm đau, nhẫn tâm : “Em muốn về nhà, cuối tuần này nhà em chuyển .”

      Quý Văn Nghiêu nhìn chăm chú Lâm An Nhàn rời , ánh mắt ngày càng lãnh.

      Nếu An Nhàn chịu tha thứ, ta đành phải xử lý mục tiêu kế tiếp, bằng lửa giận trong lòng có chỗ tiêu!

    2. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      ☆ Chương 66
      Editor: Campham
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lâm An Nhàn quyết tâm phân giới tuyến với Quý Văn Nghiêu, kể cả làm bạn bình thường, dù Quý Văn Nghiêu đến cũng ra khỏi phòng. Vợ chồng Nhà họ Lâm bất an nhìn sắc mặt ai oán của Quý Văn Nghiêu.

      gặp Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghiêu đành về nhà, phiền muộn nhìn cha mẹ và em cười cười .

      về rồi, chúng ta ăn cơm .” Quý Văn Văn đứng dậy vào bếp bưng thức ăn.

      “Mọi người ăn , con ăn rồi.”

      “Tan làm lúc nào mà ăn tối rồi?” Quý Văn Văn hoài nghi hỏi.

      Quý Văn Nghiêu làm thinh vào phòng, vừa vừa chuyện: “Ăn ở nhà An Nhàn, về sau mọi người cần chờ cơm con.”

      Chờ Quý Văn Nghiêu đóng cửa phòng, Quý Văn Văn sốt ruột: “Mẹ xem hai kìa, phút cũng xa được, biết ta có gì tốt mà ấy mê muội như vậy!"

      Mẹ Quý thở dài: “Tốt chỗ nào chúng ta biết. Nếu con bé chưa kết hôn ba mẹ cũng ngăn cản. tại nếu đồng ý, ba mẹ đời này đều uất ức thay Văn Nghiêu! Tính tình thằng bé hơi chút ương bướng, sau này con đừng đối nghịch với con nữa.”

      Quý Văn Văn cảm thấy mẹ mình có lý, có lẽ hai cố ý ương bướng, nên cũng im lặng gật đầu.

      Sau chuyện lần trước, Tả Phàm Nghĩa vẫn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt Quý Văn Nghiêu, có việc cũng chỉ liên hệ Triệu chủ nhiệm tài vụ, tận lực tránh Quý Văn Nghiêu, nhưng khi ta đến công ty lại xảy ra vấn đề.

      “Tả tiên sinh, tạm thời thể chuyển tiền cho ngài.” Triệu chủ nhiệm khách khí.

      “Vì sao?” Tả Phàm Nghĩa lập tức hỏi.

      “Tôi . ”

      “Vậy khi nào có thể chuyển?” Tả Phàm Nghĩa truy vấn.

      Triệu chủ nhiệm khó xử: “Tôi thực , nếu ngài cứ liên hệ Quý tổng hỏi thăm.”

      Vốn dĩ từ hôm đó, Tả Phàm Nghĩa lo lắng công việc hợp tác với Quý Văn Nghiêu bị trở ngại, nhưng thời gian dài trôi qua thấy xảy ra chuyện gì nên cũng an tâm. ngờ hôm nay lại vô duyên vô cớ nổi giông bão?

      Nghĩ nửa ngày cũng ra, đành vào thang máy lên lầu tìm Quý Văn Nghiêu.

      Sau khi được thư kí thông báo, Tả Phàm Nghĩa vào văn phòng.

      Tả Phàm Nghĩa nghĩ Quý Văn Nghiêu bằng lòng gặp chắc vấn đề lớn.

      Nên vừa thấy Quý Văn Nghiêu mở miệng: “Văn Nghiêu, mấy hôm nay mình điện thoại cậu bắt máy, lại có dịp gặp mặt, nếu biết chuyện hai người mình hồ đồ như vậy nên cậu đừng so đo!”

      Quý Văn Nghiêu cười : “ cần giải thích, tìm tôi có chuyện gì?”

      “Cám ơn cậu khoan hồng độ lượng, hôm nay mình đến bàn việc nhập hàng nhưng Triệu chủ nhiệm thể chuyển tiền.”

      Quý Văn Nghiêu dựa vào lưng ghế, hai tay giao nắm để trước ngực, nhàng bâng quơ: “Là tôi ra lệnh cho Triệu chủ nhiệm, tôi nghĩ quan hệ hợp tác giữa chúng ta xong rồi.”

      “Văn Nghiêu, chúng ta hợp tác rất tốt, mà cậu quan tâm chuyện lần trước, sao giờ lại hủy hợp đồng?”

      Quý Văn Nghiêu mặc Tả Phàm Nghĩa lo lắng nửa ngày, chậm rì rì : “Hợp tác chấm dứt kế toán tất nhiên phải chốt, tuy nhiên tôi cũng chưa muốn hủy hợp đồng!”

      Tả Phàm Nghĩa nghiêm túc nhìn Quý Văn Nghiêu: “Văn Nghiêu, đừng giỡn? Chuyện An Nhàn tôi có thể giải thích, cậu nể mặt Đinh Triết nghĩ lại, nếu muốn tiếp tục hợp tác, cậu nên báo trước để tôi có thời gian tìm đối tác chứ.”

      “Ai mới là người đừng giỡn? Trước hết đến tỉ lệ cổ phần đầu tư, làm ăn thế nào cậu mới là người nắm rất , có mạng lưới quan hệ của tôi, doanh số cao như vậy? Đinh Triết là em nhưng với An Nhàn tôi muốn kẻ nào van xin, gồm cả người thân trong nhà, phải tôi bất nhân, mà là cậu nên dính dáng tới An Nhàn, hiểu chưa?”

      Quý Văn Nghiêu cười lên: “Từ này công việc ở cửa hàng cần cậu quan tâm, tôi thuê quản lí mới, ngày mai bắt đầu tiếp nhận.”

      “Xem ra còn đường thương lượng, quan điểm ràng, vậy ấn theo tỉ lệ cổ phần cậu trả tiền lại cho tôi .” Tả Phàm Nghĩa ngờ Lâm An Nhàn quan trọng với Quý Văn Nghiêu như vậy.

      “Tả Phàm Nghĩa, nể Đinh Triết tôi để cậu rời thoải mái như vậy? Số tiền cậu kiếm được trong thời gian này còn chưa nhiều sao!”

      Tả Phàm Nghĩa nghe xong sắc mặt biến đổi, gượng cười: “Tôi cậu cái gì.”

      “Tả Phàm Nghĩa, đều là người làm ăn, người ngốc tôi ngốc, kinh doanh ít nhiều phải nhuộm đen, nhưng cậu lén lút mượn danh tôi làm gì? Theo hiểu biết, tội của cậu ít nhất cũng phải ngồi mười năm, tôi còn chưa đủ khoan dung? Nếu tôi hồ đồ sớm muộn gì cũng bị liên lụy? Cậu còn dám tới lấy tiền, sợ mất mặt Đinh Triết!”

      Mặt Tả Phàm Nghĩa cắt còn giọt máu, ngờ Quý Văn Nghiêu biết hết mọi việc.

      Mình chẳng qua chỉ ăn chút chênh lệch, lợi nhuận đầu tư đều bị Quý Văn Nghiêu nuốt, nhưng nhược điểm nằm trong tay người ta còn chối cái gì.

      “Cám ơn Quý tổng phóng cho tôi con ngựa.” Tả Phàm Nghĩa xem như thức thời, biết tránh được lao ngục, đồng thời cũng rút kinh nghiệm tại sao hai lần thất bại đều vì đàn bà, về sau nên cách xa đàn bà.

      Ra ngoài, Tả Phàm Nghĩa cam lòng thở dài, thế nào cũng muốn đáp trả, phải Quý Văn Nghiêu xem Lâm An Nhàn như bảo bối sao, nên thu thập người phụ nữkia cho tốt!

      Lâm An Nhàn có chút ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Tả Phàm Nghĩa, nghe ta Quý Văn Nghiêu cũng xuống tay buộc ta từ bỏ cửa hàng.

      liên quan đến tôi, gì cũng vô dụng, hy vọng về sau có thể kinh doanh thành công.” Lâm An Nhàn xong cúp điện thoại.

      Sau đó, cắn môi đắn đo rất lâu mới quyết định điện thoại cho Quý Văn Nghiêu.

      Quý Văn Nghiêu cực kì cao hứng buông điện thoại, bằng tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Lâm An Nhàn.

      “An Nhàn, rốt cục em cũng chịu gặp , hứa sau này làm em giận nữa.” Quý Văn Nghiêu đẩy cửa vào phòng Lâm An Nhàn.

      Lâm An Nhàn thản nhiên nhìn Quý Văn Nghiêu: “ còn muốn sửa trị bao nhiêu người?”

      Quý Văn Nghiêu vừa nghe liền thu tươi cười: “ phải chuyện Phó Minh Hạo làm rồi sao.”

      “Còn Tả Phàm Nghĩa?”

      ta điện thoại cho em? Thằng chó dám giở trò sau lưng !” Quý Văn Nghiêu căm hận .

      “Ai gì sau lưng em quản, nhưng cần chuyện gì làm người ta cũng tới tìm em, được ? Chúng ta chia tay, đừng làm phiền đến em, tối thiểu cần lấy danh nghĩa của em sửa trị người khác!” Lâm An Nhàn lớn tiếng.

      biết mình sai, nên khi dễ em, em còn muốn thế nào!” Quý Văn Nghiêu cũng nóng nảy.

      xin lỗi em phải tha thứ sao? Em xong rồi, .” Lâm An Nhàn muốn tiếp tục tranh chấp.

      “Rốt cuộc em muốn làm gì mới bằng lòng tha thứ?”

      “Nếu hôm nay em tìm người đàn ông cố ý chọc giận , có dễ dàng tha thứ cho em ? sai lầm chỉ cần xin lỗi em tha thứ, còn em sai thậm chí là hiểu lầm cũng là chuyện lớn, em thể thích ứng cuộc sống nơm nớp lo sợ này, nên cho dù làm gì emcũng đổi ý!” An Nhàn rất kiên quyết.

      Quý Văn Nghiêu bình tĩnh nhìn sâu Lâm An Nhàn.

      hỏi lại lần cuối, em vẫn chịu tha thứ?”

      sai, cám ơn chiếu cố của bao lâu nay.”

      Quý Văn Nghiêu nở nụ cười: “Tốt, tốt, mọi thứ làm cũng chỉ đổi được câu cám ơn. Lâm An Nhàn, đồng ý chia tay. Chúc em sống tốt, bao giờ run sợ đối diện người ngoan độc như !”

      Quý Văn Nghiêu quay đầu lại bỏ .

      Lâm An Nhàn nghe tiếng sập cửa, đau khổ nhắm mắt, nước mắt tự chủ rơi xuống.

      cũng luyến tiếc mà, chỉ có áp lực gia đình, giữa họ có rất nhiều mâu thuẫn, thể tiếp nhận tính cách ghi thù này của Văn Nghiêu, sớm muộn gì cũng có vấn đề.

      Dù sao cũng tính tái hôn, bằng chờ chuyển nhà xong lại tìm việc mới.

      Rời nhà Lâm An Nhàn, Quý Văn Nghiêu trực tiếp về nhà.

      Ba người ở nhà thấy ta hấp tấp vào liền hỏi: “Sao về sớm vậy?”

      “Công ty có việc gì, con hơi mệt nên về sớm.”

      Mẹ Quý vừa nghe cũng sầu: “Văn Nghiêu, mẹ biết con buồn cái gì nhưng con cũng nên hiểu cho ba mẹ, con thể xem thường hôn nhân của mình.”

      Quý Văn Nghiêu nhìn người thân giọng cười: “Từ nay mọi người đều thoải mái, chúng con chia tay, con và ấy chấm hết, từ nay về sau gặp lại nữa!”

      Ông bà Quý và Quý Văn Văn ngốc lăng nhìn Quý Văn Nghiêu như cuồng phong vào phòng.

      Nửa ngày Quý Văn Văn mới mở miệng: “Ba, mẹ, xem ra hai nghĩ thông.”

      con chắc rất đau khổ, con đừng quấy rầy nó, qua vài ngày ổn thôi.”

      “Con biết rồi, lát có gọi ấy ăn cơm ạ?”

      “Hỏi nó thử xem, ăn cũng đừng miễn cưỡng.”

      Quý Văn Nghiêu vào phòng ngồi xuống sô pha, mặt còn tức giận.

      ai có thể ngăn cản mình và An Nhàn bên nhau, kể cả An Nhàn cũng được! Nghĩ vậy Quý Văn Nghiêu đứng dậy tắm, thay quần áo nằm ngủ giấc, cũng để ý Quý Văn Văn kêu ăn cơm.

      Nhà họ Lâm dọn dẹp đồ đạt, bảy giờ sáng ngày mai công ty chuyển nhà đến nên phải dậy sớm.

      Từ khi biết chân tướng, Dương Quế Trân rất phối hợp với con , làm gì làm cái đó, Lâm Húc cũng phản bác, ta rất sợ Quý Văn Nghiêu đối đãi với ta giống như Phó Minh Hạo, ta còn đường sống.Sau khi dọn dẹp xong, mọi người đều tự về phòng nghỉ ngơi.

      Lâm An Nhàn lăn qua lộn lại ngủ được, thở dài nghĩ đến chuyện mình và Quý Văn Nghiêu, lúc mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên di động vang lên.

      Ngồi dậy vỗ ngực, sợ tới mức tim bang bang đập loạn, Lâm An Nhàn cầm di động thấy Quý Văn Nghiêu gọi bèn quát: “Quý Văn Nghiêu, bị bệnh à, nửa đêm ngủ được điện thoại dọa người!”

      “Chị An Nhàn, tôi là Quý Văn Văn, chị tới mau , tôi, ấy tự sát!”

    3. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      ☆ Chương67
      Editor: Campham
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lâm An Nhàn nghe Quý Văn Văn , phản ứng đầu tiên chính là tin? Quý Văn Nghiêu bức người khác tự sát là may mắn lắm rồi.

      “Chị An Nhàn, chị có nghe tôi ? tôi được cấp cứu, chị đến bệnh viên .” Quý Văn Văn nghẹn ngào.

      Lâm An Nhàn hỏi địa chỉ bệnh viện, thay quần áo, gõ cửa phòng Lâm Húc.

      “Chị hai, chuyện gì vậy?” Lâm Húc dịu mắt mở cửa.

      “Em Văn Nghiêu vừa điện thoại tới Văn Nghiêu tự sát, em lái xe đưa chị đến bệnh viện xem sao.” Lâm An Nhàn thong dong .

      Lâm Húc nghe mà choáng váng: “Chị có nghe lầm , Văn Nghiêu tự sát? Nhìn chị như có chuyện gì vậy, chờ hai phút, em thay quần áo ngay!”

      Lâm Húc thay quần áo xong, cùng Lâm An Nhàn mở cửa vào thang máy.Thang máy dừng lại, Lâm An Nhàn bước ra xém chút vấp té, làm Lâm Húc hoảng sợ: “Chị có sao ?”

      Lâm An Nhàn lắc đầu, ngữ khí vẫn rất lạnh lùng bình tĩnh: “ sao, mau lấy xe.”

      Lâm Húc đỡ Lâm An Nhàn ra cửa chung cư, tuy chị mình sao nhưng ta cảm giác được cơ thể Lâm An Nhàn mềm nhũn.

      Đến bệnh viện, theo hướng dẫn của Quý Văn Văn, Lâm An Nhàn và Lâm Húc lên lầu mười hai.

      “Chị tới rồi, hai còn cấp cứu, phải làm sao bây giờ!” Quý Văn Văn vừa vừa khóc.

      Lâm An Nhàn thiếu chút nữa ngất xỉu, may mắn được Lâm Húc đứng cạnh kịp thời chống đỡ.

      “Đều do mẹ, biết lòng nó muốn gì lại chấp nhận. Văn Nghiêu là đứa kiên cường, chịu nhiều cực khổ mới có hôm nay, người làm mẹ như ta ngay cả chuyện hôn nhân của con mình cũng làm nó vừa lòng. Nó bị gì làm sao tôi sống nổi!”

      Lúc này Lâm An Nhàn mới chú ý đến ông bà Quý ngồi băng ghế, mẹ Quý khóc ngất.

      Lâm An Nhàn níu cánh tay Lâm Húc ngồi xuống, mặt có phản ứng gì nhưng nước mắt lại ngừng chảy xuống.

      “Văn Văn, xảy ra chuyện gì?” Thanh có chút rung.

      “Buổi tối em toilet, thấy đèn đuốc trong phòng hai sáng trưng, cửa phòng khép nên định lại đóng giúp ấy, ngờ thấy ấy nằm sàn, chai nhựa rỗng nằm lăn lốc bên cạnh, em bất an cầm lên đọc ngờ…!”

      Lâm An Nhàn vô thần nhìn phía trước, Quý Văn Nghiêu tự sát! người cường thế như ấy lại vì chút chuyện tình cảm đâu mà tự sát, nếu ấy chết phải làm gì?

      Lâm An Nhàn suy diễn đủ loại hậu quả, dày vò, đau lòng tột đỉnh.

      Mọi người bất an chờ đợi, ngóng trông bác sĩ, lại sợ hãi hậu quả thể tiếp nhận.

      Khoảng nửa tiếng sau, cửa phòng cấp cứu mở, Quý Văn Nghiêu mặt mày tái nhợt, mắt nhắm nằm giường, được đẩy ra.

      Lâm An Nhàn thất thần nhìn theo Quý Văn Nghiêu được đẩy qua trước mắt mình.

      “Bác sĩ, bác sĩ, con tôi sao rồi?”

      qua cơn nguy hiểm, may mà phát sớm, bằng chậm chút thể cứu, người nhà nên chú ý cảm xúc của ấy, còn trẻ sao lại cực đoan như vậy! Sáng mai mọi người làm thủ tục nhập viện .” Bác sĩ xong bước .

      sao là tốt rồi, chỉ cần ấy còn sống, Lâm An Nhàn nghe bác sĩ nhắm mắt thở phào, nước mắt lại ngừng chảy.

      Mọi người đều thả tâm, đến phòng hồi sức xem Quý Văn Nghiêu.

      Sáng hôm sau, làm xong thủ tục nhập viện, Quý Văn Văn chuẩn bị đưa ba mẹ về nhà, dù sao hai ông bà lớn tuổi, lại thức trắng đêm thân thể sợ là chịu nổi.

      “Phiền chị ở lại chiếu cố hai, em đưa ba mẹ về nhà.”

      Lâm An Nhàn tiều tụy gật đầu, bảo Lâm Húc cùng Quý Văn Văn đưa ông bà Quý về nhà.

      Lúc làm thủ tục, đúng lúc bệnh nhân phòng đặc biệt xuất viện, Quý gia tiếc tiền, trực tiếp đăng ký. Đến khi Quý Văn Nghiêu vào phòng bệnh, bác sĩ xem xét lần, ông bà Quý mới chịu rời .

      Lâm An Nhàn ngồi ghế nhìn Quý Văn Nghiêu hôn mê, đáy mắt lại nóng lên.

      lát sau, Lâm An Nhàn phát mắt Quý Văn Nghiêu giật giật, tiếp theo mở mắt, vội vàng nhấn chuông báo hộ lí, rồi nhìn chăm chú Văn Nghiêu.

      Chỉ thấy Văn Nghiêu cũng nhìn , vì thể chuyện nên mắt ta chậm rãi tụ hơi nước, giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống.

      Tâm Lâm An Nhàn đau như dao cắt, hận thể chịu khổ thay Quý Văn Nghiêu, nhàng vỗ về khuôn mặt ta thấp giọng : “Sao ngốc như vậy, nếu có chuyện gì làm sao em sống nổi?” xong cũng thút thít.

      Bác sĩ và y tá vào nhìn hai người khóc sướt mướt cũng buồn cười.

      “Hai người lớn rồi mà còn đùa giỡn với sinh mệnh của mình, để tôi kiểm tra thế nào rồi.”

      Sau khi kiểm tra, bác sĩ dặn dò: “Tốt rồi, mới sốc ruột nên còn hỏi đau chút! tại ta tạm thời thể chuyện, chỉ có thể ăn ít thức ăn lỏng, vài hôm nữa hồi phục lại ăn uống, nhớ ?”

      Chờ Lâm An Nhàn gật đầu đáp ứng, bác sĩ mới dẫn y tá .

      Quý Văn Nghiêu nắm chặt tay An Nhàn, ánh mắt nhìn chằm chằm làm lòng An Nhàn càng chua xót.

      Quý Văn Văn và Lâm Húc trở lại, thấy Lâm An Nhàn và Quý Văn Nghiêu nắm tay nhau ngủ.

      “Chị hai, chị hai.” Lâm Húc đánh thức An Nhàn.

      “Chị qua giường xếp ngủ chút , em mua cơm.”

      Lâm An Nhàn ngồi dậy, thẳng xương sống định đứng dậy qua giường xếp nằm, vừa động Quý Văn Nghiêu lại tỉnh, nắm tay cố càng chặt.

      Quý Văn Văn đau lòng: “ hai, chị An Nhàn đâu cả, để chị ngủ lát.”

      Lưu luyến nửa ngày, Quý Văn Nghiêu mới đành lòng buông ra, nhìn An Nhàn nằm xuống giường xếp mới lại nhắm mắt.

      Đến ngày thứ ba, Quý Văn Nghiêu có thể chuyện: “An Nhàn, hận mình thương tổn em, đó là lỗi của , nên giận chó đánh mèo. Sau khi xuất viện cho Phó Minh Hạo khôi phục thân thể, trả lại nhà cho Nhà họ Phó, được ? Còn Tả Phàm Nghĩa, thể dung túng cho ta mượn danh mình làm chuyện xấu. Em tin , nếu tái phạm, ngăn cản em rời !”

      Nghe Quý Văn Nghiêu gắng gượng chuyện, Lâm An Nhàn lau nước mắt: “ đừng nhiều, cổ họng còn chưa khôi phục đâu, kỳ làm gì sai, Phó Minh Hạo là trừng phạt đúng tội, Tả Phàm Nghĩa là do em hiểu oan uổng . Văn Nghiêu, đừng nghĩ nhiều, em ở mãi bên cạnh .”

      “Em vẫn tha thứ cho sao?” Quý Văn Nghiêu nóng vội truy vấn.

      “Ai, còn quan tâm chuyện được tha thứ hay tha thứ nữa sao, chỉ cần chúng ta thương nhau, em cũng để ý danh phận, em hy vọng gia đình luôn hòa thuận, cần vì chuyện chúng ta mà tranh chấp.” Lâm An Nhàn ra ý nghĩ trong lòng.

      Quý Văn Nghiêu suy yếu cười.

      hiểu, hiểu, em lòng với , vô luận thế nào phụ em.”

      Sau đó vẫy tay gọi Lâm Húc lại : “Quá khứ nhà cậu cũng biết, các ngươi là gia đình của An Nhàn, tôi cam đoan các ngươi áo cơm lo nhưng cần hy vọng xa vời, chỉ cần đối xử tốt với ấy muốn ở lại căn nhà đó bao lâu ở, bằng tôi lưu tình.”

      Lâm Húc gật đầu lia lịa, như vậy ta cũng thỏa mãn.

      Lâm An Nhàn cảm thấy sau khi tỉnh lại, Quý Văn Nghiêu thay đổi rất nhiều, lý trí hơn, thành thục hơn, lời ta đều lòng nghĩ cho mình, sợ người nhà đối xử với mình tốt, lại sợ căn nhà cho mình tương lai bị người nhà chiếm tiện nghi, cảm động ra lời.

      Hằng ngày, ông bà Quý đều đến thăm con, chẳng qua mỗi lần nhìn khuôn mặt Quý Văn Nghiêu co cáu, cũng khó chịu theo.

      “Văn Nghiêu, chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ can thiệt vào hôn nhân của con, về sau con đừng hù dọa ba mẹ như vậy nữa. Mấy đêm nay, tối nào Văn Văn cũng thấy ác mộng.”

      Quý Văn Nghiêu cười khổ: “Ba mẹ, con bất hiếu làm hai người lo lắng. Con biết ba mẹ vừa lòng An Nhàn và An Nhàn cũng muốn ba mẹ khó xử. Chúng con chấm dứt. Con cũng thể để ba mẹ mình khổ sở, con thử quên.”

      Mẹ Quý khóc lên, mới chia tay vài ngày tự sát, nếu thực gặp mặt biết lại xảy ra chuyện gì, nhìn bộ dạng con giống như chết đến nơi!

      Qua vài ngày, Quý Văn Nghiêu được xuất viện, người gầy ít, tinh thần cũng hăng hái như trước, cả ngày buồn bực vui.

      Lâm An Nhàn biết ta bị gì, mình thỏa hiệp, ta còn vui vẻ.

      Sau khi xuất viện, Lâm An Nhàn cùng ông bà Quý đưa Quý Văn Nghiêu về nhà, dàn xếp ổn thỏa mới rời .

      “Lâm tiểu thư, đợi chút, chúng tôi có chuyện muốn với .” Mẹ Quý lên tiếng giữ lại.

      Lâm An Nhàn dừng lại chờ họ chuyện.

      “Nghe Văn Nghiêu muốn kết hôn với nó?”

      “Đúng, tôi như bây giờ đủ rồi, cần cầu gì nữa.”

      “An Nhàn, lúc trước ủy khuất con là do xuất phát từ nỗi lo của người mẹ, mong con đừng trách. Hôm nay, chúng ta mong con đừng chia tay Văn Nghiêu? Chúng ta lớn tuổi thể thừa nhận đả kích, chỉ mong bọn trẻ khỏe mạnh, tương lai hai đứa chúng ta can thiệp, được ?”

      Lâm An Nhàn ngây dại nhìn Quý gia khẩn thiết cầu mình, đây là sao vậy, mình và Văn Nghiêu thống nhất nhận thức, sao họ còn cầu mình ở bên Văn Nghiêu?

      Thấy Lâm An Nhàn lời nào, Quý mẫu nghĩ còn giận, chịu đáp ứng, lại bắt đầu than thở khóc lóc, làm An Nhàn biết làm sao.

      “Chị An Nhàn, sau chuyện lần này em cũng hiểu phải chị quấn lấy hai, chị đừng giận ba mẹ em nữa, tất cả là do em sai! Chị đừng bỏ hai, em cũng chỉ nhận thức chị làm chị dâu!” Quý Văn Văn xong, quỳ xuống.

      Hai em nhà này thế nào đều chỉ biết quỳ xuống nhận sai, Lâm An Nhàn đỡ Quý Văn Văn đứng lên, bối rối hứa hẹn: “Mọi người đừng như vậy, cháu vứt bỏ Văn Nghiêu.” Quý gia mới bằng lòng để Lâm An Nhàn .

      Quý Văn Nghiêu đắc ý cười, nhàng đóng cửa phòng lại, mình phải làm ba mẹ tâm tiếp nhận An Nhàn, An Nhàn rời bỏ mình nữa!

      đến bên giường lấy di động rung, nhìn dãy số: “Thế nào?”

      Người gọi tới ăn khép nép cười : “Quý tổng yên tâm, tìm được bệnh viện tốt, ba tháng tẩy lần, chỉ để lại sẹo!”

      được lưu sẹo, tẩy xong cho ta cấy da. Tôi thấy tinh thần ta cũng tốt, cậu mời chuyên gia tâm lý đến chẩn đoán cho ta, bao nhiêu tiền cũng được, hiểu ?”

      Người nọ liên thanh đáp ứng, tỏ vẻ hiểu ý Quý Văn Nghiêu.

      Tha Phó Minh Hạo, có khả năng! Lâm An Nhàn cảm động, cả đời ta đừng nghĩ sống tốt!

      Quý Văn Nghiêu tự tại nằm giường, bắt đầu nghĩ đến hôn với An Nhàn, thuận tiện nghĩ đến chuyện Nhà họ Phó!

    4. Vân_08

      Vân_08 Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      630
      Được thích:
      6,354
      ☆ Chương 68
      Editor: Campham
      Beta: Mèo Mụp Ngủ Ngày

      Lâm An Nhàn về tới nhà, Dương Quế Trân vội theo vào phòng: “An Nhàn, mẹ nghe Lâm Húc , chuyện giữa con với Văn Nghiêu mẹ chỉ biết xin lỗi, mẹ khóc biết bao nhiêu lần, là mẹ tròn trách nhiệm.”

      Mắt An Nhàn có chút ướt nhưng khúc mắc nhiều năm phải chỉ vài câu có thể cởi bỏ: “Mẹ, con hiểu, gia đình chúng ta hòa thuận vui vẻ là được rồi.”

      Dương Quế Trân ảm đạm cúi đầu, biết nhiều năm thua thiệt thể vãn hồi trong thời gian ngắn.

      “Mẹ hiểu, chúng ta còn chuyển nhà nữa ?”

      “Văn Nghiêu vậy mọi người cứ ở lại , nhà kia để Lâm Húc kết hôn rồi ở.”

      Vợ chồng Nhà họ Lâm liên thanh đáp ứng, vừa cao hứng vừa khổ sở, cao hứng vì cuối cùng con cũng được hạnh phúc, khổ sở vì lỗi lầm thể bù đắp.

      Qua hai ngày, Quý Văn Nghiêu điện thoại hẹn Lâm An Nhàn: “An Nhàn, chuyện Nhà họ Phó dàn xếp ổn thỏa rồi.”

      Đối kết cục của Nhà họ Phó, Lâm An Nhàn quan tâm nhưng cũng muốn biết Phó Minh Hạo thế nào.

      Hai người cùng đến chỗ trọ, Bạch Tuyết Tinh nhiệt tình ra mở cửa, lôi kéo tay Lâm An Nhàn: “Lâm tiểu thư, cám ơn , tốt chúng ta còn đường sống.”

      Lâm An Nhàn hồ đồ nghe Bạch Tuyết Tinh : “ gì, tôi nghe hiểu?”

      “Quý tổng nể mặt mới giúp Minh Hạo. còn biết, Quý tổng chẳng những ra tiền cho Minh Hạo tẩy hình xăm, cấy da, mời bác sĩ tâm lý, đem nhà Nhà họ Phó cho tôi đứng tên, tương lai mẹ con tôi được bảo đảm, cám ơn !” Bạch Tuyết Tinh càng càng kích động.

      Lâm An Nhàn mới hiểu chuyện gì xảy ra, muốn hỏi chuyện Phó Minh Hạo lại sợ Quý Văn Nghiêu đa tâm.

      “Phó Minh Hạo ở đâu?” Quý Văn Nghiêu biết An Nhàn muốn gì, nên thay hỏi.

      ấy nằm viện, mỗi ngày tôi và gia đình ấy đều vào thăm, bác sĩ tâm lý Minh Hạo khôi phục rất tốt nhưng phản ứng còn hơi chậm.”

      “Vậy tương lai sống chung với Nhà họ Phó sao?” Lâm An Nhàn rất thiện cảm với Bạch Tuyết Tinh, dù xuất phát từ mục đích nào này đối với cũng tệ.

      Bạch Tuyết Tinh nở nụ cười: “Sống chung nhưng nhà do tôi đứng tên, họ dám làm càn, mà tương lai có con cũng cần người chăm sóc. Chị hai Minh Hạo ly hôn, mang con về nhà mẹ đẻ, tuy tôi cho chị ta ở nhưng phải trả tiền! Chồng chị cả có chuyện gì nhưng bị sa thải, công ty xây dựng đó bồi thường ít tiền.”

      Ai, Nhà họ Phó quá thảm, tuy do Quý Văn Nghiêu bày mưu nhưng xét đến cùng cũng do bọn họ lòng tham đáy.

      Lâm An Nhàn thở dài chuẩn bị rời , Quý Văn Nghiêu nhìn Lâm An Nhàn cảm xúc tốt lắm, nghĩ chủ ý: “An Nhàn, hay cho Bạch Tuyết Tinh chút tiền, coi như là lần cuối giúp ta.”

      Lâm An Nhàn cảm động: “Tốt quá, ngờ thay đổi nhiều như vậy, biết nghĩ cho người khác.”

      Quý Văn Nghiêu mỉm cười: “ vì người khác, làm đều vì em!”

      Lâm An Nhàn cười gật đầu, ra. Văn Nghiêu để An Nhàn ngồi trong xe, quay lại tìm Bạch Tuyết Tinh.

      Bạch Tuyết Tinh cầm chi phiếu hai mươi vạn, cười cười: “Quý tổng vì Lâm tiểu thư lo lắng.”

      “Tiền đưa, nhớ kỹ chuyện đáp ứng đó, Phó Minh Hạo tôi phụ trách.”

      Bạch Tuyết Tinh cảm kích: “Quý tổng yên tâm, Nhà họ Phó cứ giao cho tôi, sống nhờ đừng nghĩ yên ổn, tôi làm Lâm tiểu thư hết giận!”

      thực thức thời, chỉ cần nhớ An Nhàn đối với tốt, dưỡng thân thể cho tốt, chờ đứa bé sinh ra tôi lại cho người mang quà tới.”

      Bạch Tuyết Tinh cảm động dùng sức gật đầu, trừ bỏ đứa và Phó Minh Hạo, mềm lòng với người Nhà họ Phó.

      Quý Văn Nghiêu vừa lòng rời , Nhà họ Phó cũng nên nếm thử mùi vị bị tra tấn!

      “An Nhàn, cùng về nhà ?” Trở lại trong xe, Quý Văn Nghiêu đưa ra cầu.

      Đối mặt với thỉnh cầu của Văn Nghiêu, An Nhàn đáp ứng cũng phản bác, vẫn còn lưỡng lự. Ông bà Quý nhất thời bị hành động tự sát của Văn Nghiêu dọa sợ mới thay đổi thái độ với , về sau biết đâu lại có biến hóa.

      Quý Văn Nghiêu lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Lâm An Nhàn, cũng nôn nóng ép buộc, chỉ đưa về nhà: “An Nhàn, bắt buộc em, chờ em thông suốt điện thoại cho , được ?”

      Lại cảm động Quý Văn Nghiêu thấu tình đạt lý, Lâm An Nhàn thở dài: “Cám ơn cho em thời gian suy nghĩ, em hứa chia tay nhưng gia đình , em thể bận tâm.”

      Quý Văn Nghiêu khẽ hôn trán Lâm An Nhàn: “Đừng làm khó mình, vô luận em quyết định thế nào cũng đồng ý, chỉ cần chúng ta ở bên nhau.”

      Lâm An Nhàn nhịn được hôn cái, lại nhìn lát mới xuống xe về nhà.

      Quý Văn Nghiêu về nhà rầu rĩ vui, suốt ngày vùi đầu vào công việc, cơm chiều chỉ ăn mấy miếng rồi vào phòng tiếp tục làm việc, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

      Mẹ Quý lo lắng lén thương lượng với con : “Con thấy vấn đề là ở chị An Nhàn, nhà mình đồng ý nhưng người ta đâu nhất thiết phải chấp nhận, mấy ngày rồi cũng thấy chị An Nhàn ghé thăm.” Quý Văn Văn phân tích theo suy nghĩ của mình.

      “Theo lời con con bé còn giận?”

      Quý Văn Văn nhìn mẹ mình: “Mẹ nghĩ đơn giản quá. Đầu tiên là hai theo đuổi làm tan nát gia đình người ta, nhà mình còn cho người ta sắc mặt hoà nhã, là con con cũng dễ dàng tha thứ, huống chi chị An Nhàn ly hôn nhưng lại có con, muốn lấy người khác cũng dễ!”

      được, nó mà cưới người khác con điên mất, giờ nó tiều tụy thành dạng này rồi!”

      Mẹ Quý đau lòng con, nên hôm sau liền mang này nọ cùng bạn già và Quý Văn Văn điện thoại An Nhàn muốn đến nhà .

      Lâm An Nhàn lắp bắp kinh hãi biết Quý gia muốn làm gì.

      Quý gia thấy cha mẹ Lâm An Nhàn khách khí, cũng thẳng hôm nay là đến thăm, chọn được ngày tốt chính thức đến cầu hôn.

      Dương Quế Trân dám đáp ứng, liếc nhìn con .

      Lâm An Nhàn cảm thấy cha mẹ Quý Văn Nghiêu quá sốt ruột.

      thấy ai trả lời, mẹ Quý sốt ruột: “Tôi biết gia đình chúng tôi hơi đường đột nhưng ông bà yên tâm, chúng tôi thực đầy đủ các nghi thức quy củ để rước An Nhàn vào cửa. Sau khi kết hôn vợ chồng tôi về quê dưỡng già để vợ chồng nó riêng tư, ông bà yên tâm giao con cho chúng tôi.”

      Lại tha thiết nhìn An Nhàn: “An Nhàn, dì biết lòng con có khúc mắc, dì hứa về sau xảy ra loại tình này nữa, nếu rảnh con ghé thăm Văn Nghiêu, cứ như giờ sớm muộn gì thằng bé cũng ngã quỵ!” nước mắt lại bắt đầu rơi.

      Lâm An Nhàn nghe cũng lo lắng: “Văn Nghiêu sao vậy, ấy rất tốt mà?”

      “Ở nhà lầm lì ai hỏi cũng , cơm cũng ăn!”

      “Hai ngày trước gặp mặt, con thấy ấy rất khỏe mà, dì đừng lo, ngày mai con ghé qua.”

      “An Nhàn, nếu cháu còn thương nó cùng chúng ta luôn .” mẹ Quý lòng xem Lâm An Nhàn là cứu tinh, làm sao đợi được đến ngày mai.

      An Nhàn làm xong cơm chiều rồi cùng Quý gia ngồi chờ Quý Văn Nghiêu về.

      Khoảng sáu giờ chiều, Lâm An Nhàn đứng ở phòng khách thấy Quý Văn Nghiêu bước vào cũng giật mình, chưa bao giờ thấy Quý Văn Nghiêu lạnh lùng như vậy. Quý Văn Văn giúp lấy này nọ, cũng thèm quan tâm, tự mình cởi áo khoác rồi thẳng vào phòng.

      “Văn Nghiêu, làm sao vậy?” Thấy Quý Văn Nghiêu sắp vào phòng, Lâm An Nhàn mới lên tiếng.

      Bước chân Quý Văn Nghiêu hơi khựng lại, sợ mình bị ảo giác nghe lầm, hoài nghi chậm rãi xoay người, nhìn thấy Lâm An Nhàn đứng sau lưng mới chậm rãi lộ ra tươi cười, ôn nhu: “An Nhàn, sao em lại đến đây?”

      Quý gia trố mắt nhìn Quý Văn Nghiêu giống như xem ảo thuật, khó trách Lâm An Nhàn Quý Văn Nghiêu rất khỏe!

      “Cơm chiều nấu xong rồi, thay quần áo rồi ra ăn nhé.” Lâm An Nhàn cười .

      Quý Văn Nghiêu đáp ứng tiếng rồi chạy vội vào phòng thay quần áo, thành ngồi trước bàn chờ ăn cơm.

      Lâm An Nhàn gắp món gì, ta ăn món đó, muốn ta ăn nhiều chút, ta liền ăn ngừng.

      “Văn Nghiêu, làm sao vậy?” Lâm An Nhàn nhìn được, đoạt lấy chiếc đũa Quý Văn Nghiêu cầm trong tay.

      Quý Văn Nghiêu ngây ngô nhìn An Nhàn: “ nhớ em, lâu rồi em ghé thăm , nghe lời em còn được sao, em thường xuyên đến đây .”

      Mẹ Quý cùng Quý Văn Văn nhịn được, che miệng chạy đến phòng khách khóc, họ chưa bao giờ thấy Quý Văn Nghiêu yếu đuối như thế.

      Lâm An Nhàn choáng váng: “Hai ngày trước chúng ta mới gặp nhau mà.”

      biết em còn như trước, hận mình thương tổn em quá sâu nhưng vì gia đình thể tổn thương chính mình. An Nhàn, chỉ có lúc tra tấn bản thân mới thoải mái chút.”

      Nước mắt Lâm An Nhàn lập tức chảy ra, ôm chầm Quý Văn Nghiêu: “Ngốc, em bỏ mà, sao lại thương bản thân mình, ba mẹ lớn tuổi, còn làm họ khổ sở.”

      Quý Văn Nghiêu nghẹn ngào ôm An Nhàn: “ biết nhưng chỉ cần nhớ đến em, lại chịu nổi!”

      Hai người ôm nhau khóc lúc, Lâm An Nhàn từ trong lòng Quý Văn Nghiêu ngẩng đầu lên.

      “Nhìn như con nít vậy, ba mẹ cùng em vẫn còn ở đây đó.”

      Quý Văn Nghiêu đỏ hồng mắt: “ còn nghĩ được chuyện gì khác sao”

      Lúc này Quý Văn Văn tới: “Chị An Nhàn, mẹ muốn em với chị tiếng, cho dù chị nghĩ thế nào, mẹ đều xem chị là con dâu Quý gia. Đây là nhà chị, chúng ta đều là khách nên chị đừng .” xong bỏ chạy.

      “Vợ , mẹ đến mức này, em còn muốn ?” Quý Văn Nghiêu cũng theo học xấu.

      Lâm An Nhàn có biện pháp, đành ở lại.

      Sau khi rửa mặt, hai người nằm giường, Quý Văn Nghiêu thỏa mãn ôm Lâm An Nhàn trong lòng, thầm nghĩ cực khổ nhịn đói vài ngày để đổi lại giây phút này đáng.

      “Vợ , em về?” Quý Văn Nghiêu vẫn còn lo lắng.

      “Ngốc, chúng ta lại bắt đầu!”

      Thời khắc Lâm An Nhàn hưởng thụ ôn nhu, cảm thấy tâm tư bình thản.

      lại muốn làm gì, mau nghỉ ngơi !” Lâm An Nhàn giữ chặt cánh tay lưu manh giở trò ngực mình.

      Quý Văn Nghiêu nhàng cắn môi Lâm An Nhàn, bàn tay dính chặt vào đôi phong nhũ, bóp bóp xoa xoa, chà xát: “Em nghĩ chồng của em yếu thế sao, vợ ngoan, chúng ta vui vẻ chút.”

      chờ Lâm An Nhàn chuyện, đứng dậy cởi nội y của ném xuống giường, cũng cởi sạch quần áo của mình, áp người xuống người Lâm An Nhàn cọ cọ, tay tìm xuống dưới vào trừu động.

      Vừa lộng vài cái mất kiên nhẫn, cứng rắn giải khai hai chân thon mịn của Lâm An Nhàn, trượt người xuống úp mặt vào u huyệt dùng chút lực đạo hấp, liếm.

      Lâm An Nhàn bị chuỗi động tác của Quý Văn Nghiêu làm mù mờ, kịp phản ứng, chỉ cảm thấy bên trong đột nhiên trướng đau: “Khoan , chờ chút, rất đau.”

      Quý Văn Nghiêu sớm đè chặt Lâm An Nhàn, đề phòng giẫy giụa, cúi đầu hôn cái: “Đau! bị em tra tấn điên rồi!”

      Lâm An Nhàn ra sức né tránh: “ đừng hôn em, bẩn quá.” ta vừa hôn nơi đó của .

      “Chúng ta là vợ chồng, bẩn cái gì, em còn ngại mình bẩn?” Cũng thèm chờ đợi, giơ hai chân An Nhàn lên, đường thẳng hướng u huyệt.

      Bắt đầu Lâm An Nhàn là đau , chậm rãi cảm thấy có chút khô nóng, dần mới say mê rên rỉ.

      Quý Văn Nghiêu thở gấp vận động thắt lưng đưa đẩy, cảm thấy người dưới thân giống như bảo bối thất lạc thể buông.

      Cảm thụ được bên trong An Nhàn tầng tầng lớp lớp bao bọc, tâm thần say mê mãnh lực vận động. Chốc lát lại hung hăng hôn môi Lâm An Nhàn, hồi lại phủ lên ngực cắn múthai đoàn phong nhũ, thích đến cực điểm, vì thế có chút mất khống chế làm Lâm An Nhàn thỉnh thoảng lại kêu lên.

      Lâm An Nhàn liên tục bị đưa lên cao trào, đầu tựa vào đầu giường: “ để em nghỉ chút , em rất đau.”

      “An Nhàn ngoan, thả lỏng, sắp ra rồi!”

      Quý Văn Nghiêu nhìn hai má đỏ rực Lâm An Nhàn trừ bỏ xinh đẹp cũng có ý tưởng khác, nhìn cắn môi kiều suyễn rên rỉ lại càng kích thích.

      Lâm An Nhàn khó chịu nhưng lại cảm thấy rất thoải mái vui vẻ, nên lời.

      “Xoay người lại!” Quý Văn Nghiêu rời , xoay người Lâm An Nhàn lại, hai tay từ phía sau nắm giữ đoàn phong nhũ, dùng sức liên tục bóp nắn.

      Lâm An Nhàn chịu nổi, vừa thống khổ vừa thoải mái, nhịn được banh mũi chân run run ngừng phối hợp.

      Văn Nghiêu nắm trong tay khối mềm nhuyễn tùy ý du ngoạn cơ thể Lâm An Nhàn, bao lâu cũng chịu nổi, ra sức vận động vài cái mới tiết.

      Qua hồi lâu, Lâm An Nhàn mới lấy lại chút thanh tỉnh, lại bị Quý Văn Nghiêu đè ép, vừa định cầu xin tha thứ chợt nghe Quý Văn Nghiêu hỏi: “An Nhàn, chuyện?”

      “Cái gì?” Lâm An Nhàn mơ hồ, biết Quý Văn Nghiêu muốn mình gì.

      “Em có ?”

      Lâm An Nhàn nở nụ cười, mở mắt nhìn Quý Văn Nghiêu có chút khẩn trương, kiên định : “, em .”

      “Vậy em có đồng ý gả cho ?” Quý Văn Nghiêu vẫn hết sức khắc chế cảm xúc.

      Lâm An Nhàn ôm cổ Quý Văn Nghiêu, gật đầu: “Gả, em gả.”

      cảm thấy các cơ người Quý Văn Nghiêu thả lỏng nhưng lực ôm lại chặt hơn.

      “An Nhàn, cho em hôn lễ long trọng.”

      “Được, em chờ.” Lâm An Nhàn mệt mỏi nhắm mắt lại khóe miệng mang ý cười đáp ứng.

      còn muốn dẫn em khắp thế giới hưởng tuần trăng mật.” Quý Văn Nghiêu nhắm hai mắt, thỏa mãn ôm Lâm An Nhàn hứa hẹn.

      “Chúng ta cùng .”

      Quý Văn Nghiêu ôm Lâm An Nhàn trong lòng, vừa hôn vừa thầm: “An Nhàn, cũng em!”

      [Chính văn hoàn]

    5. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Chị Hằng rồi nhé, quên là em réo hoài nha

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :