1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly hôn là chuyện nhỏ - Bản Lật Tử (DROP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 17: Dạy dỗ

      Sau khi Dương Vi rời khỏi Weibo, quyết định ném cho tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] quả địa lôi, chúc mừng xong, thuận tiện nhìn xem câu chuyện cẩu huyết này cuối cùng có kết thúc như thế nào.

      Sau khi vào mới phát ra, chỉ trong vòng 3 ngày mà tác giả viết thêm 11 vạn từ! Đây đúng là tốc độ của đại thần! Mà tiểu thuyết [Giới hạn hôn nhân] này, nghi ngờ gì cũng đứng ở vị trí đầu bảng.

      Cuối bài văn là dãy dài các bình luận của độc giả như cá lội nước sâu, Dương Vi đột nhiên cảm thấy nếu như là ném ra quả địa lôi thực là quá thô bỉ, vì thế thành kính ném ra quả tên lửa. Sau khi bỏ phiếu xong, hít sâu hơi, dũng cảm mở chương cuối cùng ra, ở trong lòng nhắc nhở bản thân, mặc kệ nhìn thấy cái gì cũng đều phải bình tĩnh.

      “Cuối cùng chúng ta cũng hoàn toàn chiếm giữ được nhau, bao gồm cả sinh mệnh của đối phương.

      Thân ái,

      Tôi tự tay chôn em xuống dưới đất.

      Xuống dưới đất.

      Để

      Để

      Để.”

      Dương Vi: “......”

      Hình ảnh này giống như phim điện ảnh Hollywood vậy, đánh vào cảm giác và thị giác của con người, làm cho Dương Vi phải thán phục….Thần tượng của phải là Ôn Thụy An sao! Hơn nữa ý nghĩa của kết cục phải là, nam nữ chính xuống phủ rồi vẫn còn muốn tiếp tục ép buộc nhau!

      ….Mọi người đều chết hết, có thể để cho bọn họ yên nghỉ được .

      Nhưng mà lần này Dương Vi tiện tay để lại bình luận nữa, rời khỏi ứng dụng, bắt đầu ngủ trưa.

      Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết thể dục, tất cả học sinh đến thẳng sân thể dục để tập hợp, cho nên Dương Vi cũng đến phòng học kiểm tra.

      ngồi tại chỗ xem bài tập mà ở tiết học trước học sinh nộp, thể là bức tranh của Lương Minh Hạo là trong số những tác phẩm tương đối tốt so với các học sinh tiểu học khác. Có thể nhận ra được cậu bé có kỹ năng mỹ thuật cơ bản, xử lý tốt mối quan hệ giữa khoảng sáng và khoảng tối, tổng thể cấu trúc và tạo hình có được tưởng tượng độc đáo của học sinh tiểu học.

      Tuy rằng thành tích học tập ở lớp của Minh Hạo cũng tính là quá xuất sắc, nhưng gia đình cậu bé lại mong muốn cho cậu bé theo ban mỹ thuật, xem ra cũng tương đối văn minh – so với ban mỹ thuật, chắc chắn có nhiều phụ huynh mong muốn cho con em mình theo học bổ túc ban ngoại ngữ hơn.

      Cá nhân Dương Vi lại tán thành cách làm như vậy, cảm thấy, những đứa trẻ nên chịu áp lực lớn như vậy, nếu sau này lớn lên rất dễ mắc bệnh thần kinh giống như Kỳ Tiếu Ngôn.

      từng thảo luận với Kỳ Tiếu Ngôn, nếu tương lai có em bé, dạy dỗ như thế nào. cứ nghĩ rằng Kỳ Tiếu Ngôn đối với vấn đề dạy dỗ trẻ có thể rất khắc nghiệt, ví dụ như cho dù cần nó mười bốn tuổi phải đỗ đại học, nhưng cũng phải mười năm tuổi thi đỗ. Kết quả Kỳ Tiếu Ngôn chỉ nhìn cái, bình thản : “ nghĩ là khi lập kế hoạch cho tương lai của đứa , cần phải xem xét đến gien di truyền của bố mẹ đứa bé.”

      Tuy rằng lời của Kỳ Tiếu Ngôn Dương Vi thường xuyên nghe hiểu, nhưng phàm là những lời mắng đều có thể hiểu ngay.

      Cho nên lúc ấy khuôn mặt tươi cười của Kỳ Tiếu Ngôn được nếm mùi của gối dựa.

      Bọn họ tuy kết hôn năm, nhưng bởi vì tuổi của Dương Vi vẫn còn , cho nên hai người thảo luận với nhau cần có đứa trẻ sớm. Nhưng đến bây giờ, khả năng cả đời bọn họ cũng thể có đứa .

      Khóe miệng Dương Vi giật giật, tiếp tục sửa chữa những nét vẽ xấu của học sinh.

      Cán bộ thể dục vội vàng chạy vọt vào, lúc đến trước mặt Dương Vi cả khuôn mặt đỏ bừng: “Dương, giáo Dương, Lâm Thi và Trương Tĩnh Di đánh nhau!”

      Dương Vi cảm thấy khóe miệng của mình co giật, bình thường đánh nhau phải đều là hai học sinh nam sao? Vì sao Lâm Thi và Trương Tĩnh Di lại đánh nhau!”

      theo cán bộ thể dục đến sân thể dục, các học sinh tập luyện chạy tiếp sức, chỉ có hai người Lâm Thi và Trương Tĩnh Di là có ở đây, mà đứng dưới gốc cây nghe thầy giáo thể dục dạy bảo.

      Nhìn bộ dáng của hai bé kia, giống như vẫn còn phục lẫn nhau.

      “Xảy ra chuyện gì vậy?”

      Dương Vi đến, thầy giáo thể dục thấy , đầu tiên là ngẩn người, sau đó mới cong khóe miệng : “Cuối tháng này có đại hội thể dục thể thao, tôi tổ chức cho các em luyện tập chạy tiếp sức, hai ô bé này đều muốn chọn cùng đội với Minh Hạo, cuối cùng ầm ĩ đến đánh nhau.”

      Dương Vi: “......”

      Bây giờ học sinh tiểu học cũng nguy hiểm, như vậy biết đến tình tay ba.

      liếc mắt nhìn kẻ gây họa đứng cách đó xa, người đó thấy nhìn mình, còn vui vẻ phất phất tay với . Dương Vi khinh bỉ ở trong lòng cái, sau đó cười với giáo viên thể dục: “Tôi xử lý hai bé này, cứ tiếp tục dạy học .”

      “Vậy tôi trước.” Giáo viên thể dục được hai bước, lại quay đầu với Dương Vi, “Đúng rồi, Hà Xán của lớp sau khi điểm danh xong quay về lớp học, bé đó học kỳ này vẫn vậy.”

      Dương Vi nhíu nhíu mày, : “Tôi biết rồi, tôi gặp bé để hỏi chút.”

      “Vậy thế nhé.” Thầy giáo thể dục cười cười, vừa vừa với : “ giáo Dương, kiểu tóc mới của rất đẹp.”

      Dương Vi cười ha ha tiếng, cúi đầu nhìn hai học sinh nữ: “Là ai động tay đánh người trước?”

      “Là cậu ấy! bạn ấy đánh em trước, em mới đánh trả!” Lâm Thi chỉ vào Trương Tĩnh Di ở trước mặt, cao giọng trỉ chích. Trương Tĩnh Di cũng phục trừng mắt nhìn bé, dùng giọng cao hơn so với : “Đó là tại vì cậu mắng tớ là đứa bé xấu xí trước!”

      ràng là cậu mắng tớ là mũi tẹt trước!”

      “Tớ mắng cậu là mũi tẹt khi nào?”

      “Đúng là cậu ! Cậu còn Minh Hạo thích cậu thích tớ!”

      “Cậu ấy vốn thích cậu! Lần trước cậu ấy còn mang theo kẹo hoa quả cho tớ ăn!”

      “Lần trước cậu ấy còn mời tớ ăn mứt hoa quả đấy! còn đắt hơn kẹo hoa quả của cậu đấy!”

      “Mới phải! Kẹo hoa quả kia là mang từ nước ngoài về!”

      Dương Vi: “......”

      hít sâu vài cái, mới nhịn được xúc động muốn mắng chửi người: “Trước tiên, các em hãy cho biết, Minh Hạo thu hút các em ở điểm gì?”

      Hai học sinh nữ trăm miệng lời : “Trông rất đẹp trai!”

      Dương Vi: “......”

      Học sinh tiểu học phải đều là nhìn xem thành tích của người nào tốt hơn người nào sao? Khi nào chuyển sang nhìn mặt mũi rồi?!

      cười cười với hai bé, quay về phía sân thể dục gọi Minh Hạo: “Minh Hạo, em đến đây.”

      Minh Hạo vui vẻ chạy tới: “ giáo Dương, có chuyện gì ạ?”

      Dương Vi cong khóe môi lên, cười với cậu bé : “Vừa rồi hai bạn nữ này đánh nhau vì em, em có muốn cái gì ?”

      Minh Hạo bị nụ cười của làm cho lạnh cả sống lưng, cậu bé suy nghĩ chút rồi bĩu môi : “Đánh nhau là tốt, bạn bè phải quan tâm, giúp đỡ lẫn nhau, nên đánh nhau. Đánh nhau vừa giải quyết được vấn đề, lại ảnh hưởng đến tinh thần đoàn kết, nên nghiêm khắc phê bình! Hơn nữa, tớ cũng thích nữ sinh thô lỗ.”

      Dương Vi ném cho cậu bé ánh mắt “Em ”, mỉm cười, sờ sờ đầu cậu bé: “ hay lắm.” Cuối cùng còn đặc biệt khích lệ câu.

      Minh Hạo ngượng ngùng nở nụ cười, Dương Vi nhìn hai bạn học nữ, hỏi: “Sau khi nghe xong lời của cậu ấy, các em có ý kiến gì ?”

      Trương Tĩnh Di sút sít mấy cái, hốc mắt đỏ lên: “ giáo Dương, em sai rồi, em nên đánh bạn.”

      Lâm Thi cũng khóc nức nở : “Em nên mắng Trương Tĩnh Di là xấu xí, ra bộ dáng của bạn ấy xấu chút nào.”

      Dương Vi hài lòng gật đầu: “Có thể nhận thức được sai làm và sửa chữa lại, chính là học sinh ngoan. Chuyện hôm nay, cho phụ huynh của các em, nhưng mỗi em về viết cho bản kiểm điểm 800 chữ. Bây giờ, hai em bắt tay giảng hòa .”

      Hai người vốn còn có chút muốn, nhưng sau khi nhìn thấy tươi cười mặt Dương Vi càng sâu, nhanh chóng bắt tay.”

      Dương Vi vui vẻ gật đầu, lại với Minh Hạo: “Em hình như rất thích mời mọi người ăn kẹo ngọt, nếu như vậy, ngày mai em hãy mang lọ kẹo hoa quả đến đây, phát cho mỗi bạn học viên.”

      Minh Hạo: “......”

      Vừa rồi cậu cố gắng như vậy, vì sao vẫn chịu tha cho cậu.

      Sau khi Minh Hạo rồi, Dương Vi lấy ra bọc khăn giấy giúp hai bạn nữ lau khô nước mắt, nhàng an ủi : “Con phải có lòng tự trọng, cho dù Minh Hạo thích các em, các em cũng phải quý trọng chính bản thân mình, vì học sinh nam thích các em mà gây thương tổn cho người khác, thương tổn chính mình, đó là hành vi ngu ngốc, có biết ?”

      Hai bạn nữ tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu, gian trầm lắng, chỉ có những mảnh sáng rơi người các em, lấp lánh như những viên kim cương. Bỗng nhiên, Trương Tĩnh Di nhìn Lâm Thi : “Tan học, tớ mời cậu ăn mứt hoa quả!”

      Lâm Thi nhìn bé, kích động : “Nhà tớ cũng có kẹo mang từ nước ngoài về, ngày mai tớ mang đến cho cậu ăn!”

      Hai bé nhìn nhau cười, nắm tay nhau rời , Dương Vi phảng phất như nhìn thấy được đóa hoa bách hợp trắng nõn yên lặng nở rộ phía sau hai bé.
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu21 others thích bài này.

    2. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 18: Chồng trước

      khí cũng trở nên tươi mát hơn, Dương Vi hít sâu hơi, cảm thấy mình chật vật vì Kỳ Tiếu Ngôn hai ngày này đúng là có chút ngốc.

      Sau khi trở về phòng học, đến trước cửa phòng học của lớp 5 ban hai, nhìn vào trong phòng. Hà Xán ngồi mình bên trong, hết sức chăm chú làm bài thi toán học. Dương Vi suy nghĩ chút, liền đến dãy ghế trống trước mặt bé ngồi xuống.

      Lúc này mới phát giác ra có người vào, Hà Xán ngẩng đầu lên nhìn, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “ giáo Dương.”

      Dương Vi cười cười với bé, liếc mắt nhìn bài thi thi toán học bàn: “Chăm chỉ học tập là chuyện tốt, nhưng thân thể cũng rất quan trọng, tiết thể dục nên xuống dưới vận động chút, lao động kết hợp với tài năng mới có thể làm lên việc lớn được.”

      Hà Xán mím môi, nhìn chăm chăm bút máy trong tay mình: “Tháng sau có kỳ thi tuyển sinh lên cấp hai, đây là kỳ thi quan trọng để lên được trung học.”

      Trước kỳ thi chuyển cấp, số trường trung học trọng điểm ở thành phố A tự tổ chức cuộc thi tuyển sinh đầu vào riêng, nếu vượt qua được cuộc thi trúng tuyển. Dương Vi nhìn bé trước mặt, vuốt vuốt mái tóc của bé: “Nhưng em mới chỉ học lớp năm, đừng quá lo lắng.”

      Hà Xán cắn cắn môi dưới của mình, cúi đầu càng thấp: “ trong bảy bài thi em làm rất kém, mẹ em rất thất vọng.”

      Tuy rằng bé cúi đầu, nhưng Dương Vi chắc chắn bây giờ hốc mắt đỏ lên rồi.

      xoa đầu Hà Xán, an ủi : “Em hãy tâm với mẹ của mình, nhất định mẹ hiểu em.”

      Hà Xán trầm mặc trong giây lát, mở miệng ra lần nữa khóc nức nở: “Mẹ em chỉ biết hỏi em làm được giống bao nhiêu trong đề thi mẫu, thi được bao nhiêu điểm…”

      Dương Vi nhìn nước mắt của bé: “lách tách lách tách” rơi xuống khắp bài thi số học, chữ viết màu đen của bút máy từ từ nhòe .

      sờ sờ vào túi xách của mình, phát khăn tay của vừa rồi đưa cho Lâm Thi và Trương Tĩnh Di dùng rồi, vì vậy liền đưa tay ra, dùng đầu ngón tay lau những giọt nước mắt đọng khóe mắt giúp bé: “Nếu lần sau mẹ lại hỏi em, em liền hỏi mẹ xem cuối năm nay mẹ muốn cầm bao nhiêu tiền thưởng.”

      Hà Xán lập tức nín khóc mỉm cười, Dương Vi xoa đầu bé, từ chỗ ngồi đứng lên: “Ngồi lát nhớ xuống dưới điểm danh, còn nữa, điểm thể dục cũng tính vào thành tích học tập đấy.”

      Hà Xán bên lau nước mắt bên gật đầu: “Em biết rồi, giáo Dương.”

      Dương Vi gật đầu, về văn phòng. Sau khi tan tầm, thẳng về nhà. Buổi tối hôm nay có khóa học hội họa, do là buổi học chính thức đầu tiên, cho nên muốn chuẩn bị chu đáo. Dựa vào đề cương dạy học, buổi đầu tiên dạy vẽ chân dung, Dương Vi nhớ tới Đợi lát ba phút đồng hồ có nhờ vẽ bức tranh chân dung, vừa vặn có thể tận dụng thời gian giảng bài để giải quyết rồi.

      Đúng bảy rưỡi Dương Vi đăng nhập vào phòng học, phần mềm bên dưới biểu có 21 học sinh. Bây giờ phải là thời gian nghỉ đông hay nghỉ hè, cho nên rất hài lòng với sĩ số học sinh này: “Chào mọi người, tôi là bánh bột mì, hoan nghênh mọi người tham gia vào khóa học hội họa này.”

      Dương Vi chào hỏi học sinh xong, trong khung đối thoại nhảy ra đủ kiểu tin nhắn trả lời khác nhau--

      Tương lai cao phú soái: Chào giáo Bánh bột mì ~\[o]/~

      Cửu cửu bát: Giọng của giáo Bánh bột mì là hay ~~~

      Khả khả: giáo, hình như bên này của em hơi chậm.

      Lý Cẩu Đản::)

      Lúc Dương Vi mở phần mềm hội họa ra, vẫn chú ý đến khung đối thoại, bạn học Tương lai cao phú soái và bạn học Lý Cẩu Đản đều có ở đây. lấy ra tờ giấy vẽ mới, hướng vào Microphone : “Có chậm cũng ảnh hưởng gì, nếu có thẻ, bạn có thể thoát ra rồi đăng nhập lại lần nữa. Bây giờ chúng ta bắt đầu bài học, ngày hôm nay chúng ta học vẽ tranh chân dung. Tuy rằng giới tính và tuổi tác khác nhau, vẽ ra những bức tranh chân dung khác nhau, nhưng nhìn chung tỷ lệ thay đổi, giống như bình thường chúng ta hay ba tòa năm án…”

      Dương Vi vẽ vài nét giấy tạo thành bức tranh chân dung, bắt đầu giảng giải về tỷ lệ cho mọi người. Để tiện cho mình, cố ý vẽ người mẹ tóc ngắn đeo kính mắt và con mái tóc dài màu đen—cái đầu tiên vẽ cho Đợi chút ba phút đồng hồ, cái sau vẽ để làm tranh chân dung mới cho mình.

      Sau khi giảng xong về cách vẽ tranh chân dung nữ giới, uống ngụm nước, lại bắt đầu giảng giải về cách vẽ chân dung nam giới. Dường như theo bản năng, vẽ chân dung có phần hơi giống Quyển Quyển.

      Cửu cửu bát: Đẹp trai quá ~[ Trái tim màu hồng ]

      Khả khả: thưởng thức √

      Kì kì meo meo: Chồng trước của giáo, xem xong.

      Dương Vi: “......”

      Cho nên vì cái gì phải cho học sinh trước kia tới nghe giảng miễn phí a!

      Kỳ Tiếu Ngôn liếc mắt nhìn chân dung Dương Vi vừa mới vẽ kia, khóe miệng nhàng cong lên.

      Tương lai cao phú soái: giáo, chồng trước này nọ, tuy rằng còn sống, nhưng cứ coi như chết. phải nhìn về phía trước chứ.

      Khóe miệng vừa cong lên của Kỳ Tiếu Ngôn cứ như vậy mà cứng lại.

      Minh Hạo đánh xong những lời kia, tiểu đại nhân thở dài, vì hạnh phúc của cậu, cậu bé cũng phải giúp tháo gỡ rắc rối.

      Dương Vi nhìn loạt những chữ màu tím rất to mới nhảy ra, khóe miệng co rút. để ý đến bạn học Tương lai cao phú soái, Dương Vi tiếp tục giảng bài. Ba giờ sau, chương trình học cũng kết thúc, bay nhanh vào rửa mặt, ngồi phịch lên giường.

      Bụng hình như có chút đâu ỉ, Dương Vi quên tính thời gian, chẳng lẽ họ hàng của muốn đến thăm? phồng mang trợn má, ôm bụng lên giường ngủ.

      Buổi sáng hôm sau, Dương Vi bị đau mà tỉnh dậy, lâu rồi bị đau bụng sinh lý, lần này bị đau đến kinh thiên động địa. bỏ qua chen chúc lên xe buýt nữa, ngồi xe taxi đến trường học, lúc đến văn phòng, đau đến thở ra hơi. giáo Diêu thấy sắc mặt tái nhợt vào, liền đến hỏi: “Cậu đây là….Miệt mài quá độ?”

      Dương Vi nhíu mày: “Đau sinh lý.”

      giáo Diêu hiểu: “Trong ngăn kéo của tớ có đường đỏ, cậu pha nước ấm uống .”

      Dương Vi gật gật đầu, vào chỗ ngồi liền nằm úp sấp bất động. Thầy giáo La quan tâm muốn đến, bị giáo Diêu ngăn lại: “Chuyện con cậu hiểu đâu.”

      Thầy giáo La: “......”

      Hôm nay Dương Vi có hai tiết học, buổi sáng là tiết cuối cùng. liếc nhìn văn phòng trống rỗng, vẫn nên lấy đường đỏ của giáo Diêu pha nước ấm uống. Nhưng mà cũng có tốt hơn, sau khi kết thúc tiết đầu tiên, giáo Diêu nhìn nửa sống nửa chết gục ở bàn, liền đỡ xuống phòng y tế của trường học.

      Bác sĩ trường học đưa cho viên giảm đau, Dương Vi uống thuốc, lại nằm ở phòng y tế thêm lúc, mới cảm thấy tốt hơn chút. Chống đỡ qua tiết học, cơm trưa cũng chỉ ăn qua loa vài miếng. Trước khóa học biểu chiều, cũng chỉ đến phòng học điểm danh sĩ số, sau đó lại quay trở về văn phòng. Minh Hạo nhìn xa, liền nhanh chóng nhắn tin cho Phương Thừa Nhiên: “Cậu, giáo Dương hình như bị bệnh, cả ngày hôm nay chẳng có tinh thần gì cả.”

      Ngon tay thon dài của Phương Thừa Nhiên gõ bùm bùm bàn phím, bộ thứ hai là [Bè cánh tử tù] vừa mới lên bị độc giả truy đuổi nảy lửa, mỗi ngày đều nhận được rất nhiều comment thúc giục, nhân dịp [Giới hạn hôn nhân] kết thúc, hôm nay dự định đăng lên hai vạn chữ, làm cho độc giả vui vẻ.

      Màn hình di động bàn chợt sáng lên chút rồi lại tối , Phương Thừa Nhiên hoàn thành xong chương , mở di động ra xem, chân mày chậm rãi nhíu lại. tắt máy tính , cầm lấy chìa khóa xe ra cửa.

      Buổi chiều Dương Vi dạy xong tiết đầu tiên, vẫn xin phép về sớm. Viên thuốc giảm đâu hình như hết tác dụng, đau bụng lại tiếp diễn. lấy tốc độ rùa bò vất vả mới ra cửa trường học, thắt lưng đột nhiên được người đỡ lấy: “Cậu làm sao thế?”

      Dương Vi bất ngờ khi nhìn thấy người trước mắt: “Phương Thừa Nhiên, sao cậu lại ở đây?”

      Phương Thừa Nhiên nhìn sắc mặt tái nhợt của , cau mày đỡ lên xe: “Tớ đưa cậu bệnh viện.”

      Dương Vi nhất thời có chút thẹn thùng: “ cần, tớ chỉ là…đau sinh lý.”

      Động tác của Phương Thừa Nhiên trong phút chốc liền cứng lại, lưu loát khởi động xe, đánh chiếc Masareti chạy đường. Chỉ là giữa hai đường lông mày của hơi mất tự nhiên, còn lộ vẻ lúng túng khó xử: “Ừm, vậy cậu có cần mua cái gì ?”

      Dương Vi đột nhiên có chút buồn cười, nhưng mà vẫn có ý xấu để cho Phương Thừa Nhiên phải mua băng vệ sinh giúp mình: “Trong nhà hình như vẫn còn thuốc giảm đau, cậu cứ đưa tớ về là được rồi.”

      Tuy như vậy, nhưng Phương Thừa Nhiên vẫn lái xe đến tiệm thuốc trước, khi trở về cầm theo bọc thuốc tay. Dương Vi ôm bụng co lại ở chỗ, vẫn nhịn được hỏi: “Cậu như thế nào với nhân viên cửa hàng?”

      Phương Thừa Nhiên thắt chặt dây an toàn, nghiêng đầu mỉm cười với : “Tớ bạn tớ bị đau sinh lý.”

      Dương Vi quay đầu chỗ khác, thản nhiên như vậy trái lại lại làm cho mình cảm thấy xấu hổ.

      Lúc Kỳ Tiếu Ngôn rời khỏi phòng học, nhận dược tin tức của Hồ Lô Oa trong lớp học hội họa: “Xin chào bạn học, tôi là giáo vụ. Bởi vì, hôm nay thân thể của giáo Bánh bột mì được khỏe, cho nên buổi học tối nay chuyển thành ngày mai, xin lỗi vì làm phiền bạn. Xin thông báo.”

      Kỳ Tiếu Ngôn cau mày suy nghĩ hổi, hình như hiểu ra cái gì.
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu16 others thích bài này.

    3. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 19: Ra oai

      Phương Thừa Nhiên đưa Dương Vi về nhà mấy lần, nhưng mà đây vẫn là lần đầu tiên bước chân vào trong nhà.

      Phòng khách được trang trí rất đơn giản, nhưng ghế sô pha và rèm cửa sổ màu ấm làm cho người ta có cảm giác rất ấm áp. đỡ Dương Vi ngồi vào ghế sô pha, lấy cái đệm kê ở phía sau : “Có túi chườm nóng hay túi sưởi cho trẻ ? Vừa rồi nhân viên cửa hàng kia cho tớ biết chườm nóng có thể giảm bớt đau đớn.”

      Dương Vi chỉ vào tủ TV: “Hình như là túi chườm nóng để ở đó.”

      “Được rồi, cậu chờ chút.” Đầu tiên Phương Thừa Nhiên ấn mở máy nước uống ở phòng khách, sau đó mới lấy túi chườm nóng và phích cắm ra, kết nối với nguồn điện. tủ TV có khung ảnh chụp hai người, Phương Thừa Nhiên cầm lên nhìn thoáng qua, sau đó lại cười lạnh trả về chỗ cũ.

      Dương Vi nhắm mắt lại tựa vào ghế sô pha, lông mày nhíu chặt lại với nhau, dường như rất là đau. Phương Thừa Nhiên vỗ lên mặt của , bế đứng lên. Dương Vi lập tức bừng tỉnh: “Cậu làm gì vậy?”

      Phương Thừa Nhiên cười khẽ tiếng: “Tớ có thể làm cái gì? Lên giường ngủ.”

      Dương Vi vẫn là mở to hai mắt nhìn , Phương Thừa Nhiên bất đắc dĩ thở dài: “Ý của tớ là, cậu ngủ mình ngủ ở giường.”

      Dương Vi nhấp khóe miệng khô khốc, có chút xấu hổ mở miệng: “Tớ muốn thay quần áo trước .”

      Khóe môi Phương Thừa Nhiên khẽ ngoéo cái, để ở lại phòng ngủ rồi ra ngoài: “Tớ lấy giúp cậu thuốc và túi chườm nóng.”

      xong liền đóng cửa lại, Dương Vi sờ sờ hai má có chút nóng lên của mình, cầm lấy áo ngủ cùng băng vệ sinh vào phòng tắm. Giống như bấm thời gian, mới vừa từ phòng tắm ra, Phương Thừa Nhiên gõ cửa phòng ngủ: “Thay xong chưa?”

      “Được rồi.”

      Dương Vi ra mở cửa cho , ánh mắt Phương Thừa Nhiên dạo vòng quanh áo ngủ kẻ sọc của , cười đưa viên và cốc nước tay ra: “Cậu uống thuốc trước .”

      Dương Vi nhận lấy thuốc hơi uống vào, Phương Thừa Nhiên lại đưa túi chườm nóng cho : “Bây giờ ngủ .”

      Dương Vi cầm túi chườm nóng, nhìn cái: “Cậu sao?”

      Môi Phương Thừa Nhiên chậm rãi kéo ra, hơi khom lưng bên tai : “Nếu như cậu cần, tớ có phục vụ cậu. Phục vụ cậu ngủ.”

      “…..Cảm ơn, cần.” Dương Vi tiến vào trong chăn, ánh mắt liếc người ở cửa: “Cậu còn có việc, có thể rồi, tớ sao.”

      Phương Thừa Nhiên đứng dựa vào cửa, ánh mắt mang theo ý trêu trọc: “Cậu yên tâm , tớ có mưu đồ quấy rối cậu đâu.”

      Lông mi Dương Vi khẽ động hai cái, sau đó từ từ khép mắt lại. Khóe miệng Phương Thừa Nhiên cong lên nụ cười, vốn muốn ra phòng khách, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua tấm ảnh kết hôn treo ở tường.

      Đều con lúc mặc áo cưới là đẹp nhất, váy trắng mặc người Dương Vi lại làm cho tim của Phương Thừa Nhiên đập nhanh nửa nhịp. Điểm duy nhất được hoàn mỹ đó là, tươi cười khuôn mặt của phải dành cho mình.

      Lông mày của Phương Thừa Nhiên nhíu chặt lại với nhau, nhìn về người đàn ông bên cạnh bị tô vẽ thành người hoàn toàn khác. thừa nhận, rất ghen tị với người đàn ông này, thiện cảm duy nhất của đối với người đó là, lựa chọn ly hôn với Dương Vi, cho mình cơ hội.

      Bên cạnh tấm ảnh kết hôn treo tấm Áp phích Mạc Trăn, Mạc thiên vương ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng, cho nên mặc dù về nước lâu, Phương Thừa Nhiên cũng nhận ra ta. nhíu mày, dường như có thể lý giải được chút cảm nhận của chồng trước của Dương Vi, ít nhất cũng rộng lượng đến nỗi dễ dàng khoan nhượng cho bà xã của mình treo tranh của người đàn ông khác trong phòng ngủ.

      Dương Vi giật mình, trong chăn phát ra tiếng động. Phương Thừa Nhiên theo bản năng nhìn về phía , lông mi của khẽ nhíu, trong mắt vẫn mang theo chút rung động bất an, dường như giấc ngủ yên ổn. Phương Thừa Nhiên nhìn lúc, đột nhiên giật giật khóe miệng.

      muốn hôn .

      Ý tưởng này giống như hạt giống trong nháy mắt mọc rễ nảy mầm trong lòng Phương Thừa Nhiên, nở rộ giống như đóa hoa kiều diễm.

      Chỉ là hôn cái mà thôi, cũng tính là có mưu đồ quấy rối. Nghĩ như vậy, Phương Thừa Nhiên chậm rãi cúi người xuống, giống như là lần đầu tiên hôn môi, theo bản năng ngừng hô hấp. Môi của từng chút từng chút tới gần, ngay lúc sắp được như nguyện chạm vào môi Dương Vi.

      “Cậu làm cái gì vậy?”

      giọng lạnh lẽo đè nén tức giận, giống như thùng nước đá từ trời giáng xuống, dập tắt hoàn toàn ý tưởng đẹp đẽ của Phương Thừa Nhiên.

      Phương Thừa Nhiên quay đầu lại, thấy người đàn ông thân hình thon dài đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo mang theo tí độ ấm nào. Phương Thừa Nhiên run sợ chớp mắt cái, bỗng nhiên cười: “Vấn đề này nên để tôi hỏi mới đúng, biết rằng mình xâm phạm nhà dân bất hợp pháp sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn xòe bàn tay ra, chuỗi chìa khóa từ trong lòng bàn tay rơi xuống, khẽ phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau: “Đây là nhà của tôi, tôi cho là có vấn đề gì.”

      Ngay từ đầu Phương Thừa Nhiên nhận ra Kỳ Tiếu Ngôn, nhưng lúc này cũng chỉ cười mỉa mai: “ là chồng trước của Dương Vi? Nếu ly hôn, chẳng lẽ nên đem chìa khóa cửa trả lại cho ấy ư?”

      “Chuyện này liên quan đến cậu.” Kỳ Tiếu Ngôn tiến về phía trước hai bước, nếu đoán nhầm người này chắc chắn là chủ nhân của chiếc Maserati ở dưới lầu kia, “Cậu còn chưa trả lời tôi, vừa rồi cậu làm cái gì? Cậu biết hành vi dâm ô phụ nữ cũng là phạm pháp sao?”

      Dường như nghe được giọng của Kỳ Tiếu Ngôn, Dương Vi mơ mơ màng màng mở mắt ra, lầm bầm lầu bầu kêu tiếng: “Quyển Quyển….”

      Lông mày của Kỳ Tiếu Ngôn khẽ động, bước nhanh đến: “Cục cưng, làm sao vậy?”

      Có lẽ là do tác dụng của thuốc, cả người Dương Vi đều choáng váng. nhìn hình dáng của Kỳ Tiếu Ngôn, Dương Vi nửa mắt nhắm nửa mắt mở thấy , đột nhiên tủi thân chịu được: “Quyển quyển, đau bụng….”

      Tay của Kỳ Tiếu Ngôn cực kỳ tự nhiên cho vào trong chăn, nhàng sờ lên bụng của Dương Vi: “Ở chỗ này à?”

      “Vâng......”

      Kỳ Tiếu Ngôn xoa nhàng lên bụng vài cái, độ ấm của lòng bàn tay vừa đủ làm cho Dương Vi thoải mái híp mắt lại.

      uống thuốc chưa?”

      Dương Vi gật gật đầu: “Rồi ạ.”

      “Ngoan, ngủ giấc đau nữa.” Kỳ Tiếu Ngôn hôn nhàng lên mí mắt của , giọng dịu dàng như dỗ trẻ , “Bây giờ nhắm mắt lại ngủ , được ?”

      “Vâng.” Dương Vi lên tiếng, nhắm mắt lại ngủ. Kỳ Tiếu Ngôn chờ hô hấp của ổn định, mới đứng dậy ra khỏi phòng ngủ. Phương Thừa Nhiên theo sau , mặt còn ý cười như lúc ban đầu: “Kỳ tiên sinh, nên biết bây giờ và Dương Vi còn quan hệ gì?”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn , hỏi ngược lại: “Còn cậu sao? Cậu có quan hệ như thế nào với Dương Vi?”

      Phương Thừa Nhiên : “Trước kia tôi và Dương Vi là bạn cùng tiểu học, bây giờ tôi là người theo đuổi ấy, sau này, rất có thể là chồng của ấy.”

      Kỳ Tiếu Ngôn cười lạnh chế nhạo: “Đây là giả thiết rất hay, nhưng mà cậu thể chứng minh nó.”

      Trong nháy mắt này, dường như Phương Thừa Nhiên có thể hiểu được tại sao Dương Vi lại muốn ly hôn với ta, nhưng mà tiểu thuyết gia, so về tài ăn thể nào thua bởi vị giáo sư được. nhìn thẳng vào Kỳ Tiếu Ngôn, trong ánh mắt chứa đựng ý cười: “Thời gian chứng minh tất cả.”

      Ánh mắt của Kỳ Tiếu Ngôn vẫn lạnh lẽo như nước, nhưng mà giọng lại trở nên hết sức nghiêm túc: “ đúng lắm, thời gian chứng minh tất cả. Nhưng tôi phải cho cậu biết, tôi đáp ứng li hôn với Dương Vi, phải bởi vì tôi ấy, mà là bởi vì tôi thực ấy.”

      Ánh mắt của Phương Thừa Nhiên cũng bắt đầu lạnh dần: “Cho nên?”

      “Tôi nghĩ cậu từng nghe qua từ ‘Phục hôn’.”

      Phương Thừa Nhiên cười nhạo tiếng, gì. Hai người đứng yên lặng ở trong phòng khách lúc lâu, ai cũng có ý rời trước.

      Cuối cùng vẫn là Phương Thừa Nhiên nhịn được lên tiếng trước: “ sao? Giáo sư đại học chắc là rất bận rộn?”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cái, có biểu tình gì : “Tôi thể để cậu ở mình cùng với Dương Vi.”

      Phương Thừa Nhiên nghiêng đầu, ánh mắt có chút châm chọc: “Kỳ tiên sinh, Mấy hôm trước tôi thấy ngôi sao nữ ăn cơm cùng nhau.”

      Kỳ Tiếu Ngôn sửng sốt chút, đứng yên nhúc nhích : “Ảnh chụp đâu? có ảnh chụp tạp chí trả tiền nhuận bút cho câu.”

      Phương Thừa Nhiên nở nụ cười: “ biết ý của tôi mà. Nhưng mà yên tâm, tôi cho Dương Vi biết đâu, bởi vì chuyện của đáng để ấy phiền lòng.”

      “Chỉ là ăn cơm bình thường, có gì là thể .”

      Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn xong, phòng khách lại khôi phục lại im lặng. Chẳng bao lâu sau, điện thoại di động của Kỳ Tiếu Ngôn vang lên. đến bên cạnh của sổ, nhận điện thoại: “Mẹ? Con biết rồi, bây giờ con ra sân bay.”

      Phương Thừa Nhiên vểnh tai lên nghe lén, trong lòng cực kỳ thoải mái, muốn sân bay, thong thả tiễn. Kỳ Tiếu Ngôn xoay người nhìn . Phương Thừa Nhiên cong khóe miệng mỉm cười với .

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Nếu cậu còn , tôi gọi điện thoại báo nguy.”

      Phương Thừa Nhiên: “......”

      lâu chưa thấy người nào biết xấu hổ như vậy.
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu17 others thích bài này.

    4. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 20: Vô sỉ

      Xe của hai người đồng thời rời khỏi tiểu khu, Xe Audi của Kỳ Tiếu Ngôn thẳng ra sân bay, xe Maserati của Phương Thừa Nhiên dạo quanh đường lớn vòng rồi lại quay trở lại.

      lần nữa lại đứng trước cửa nhà Dương Vi, mặt Phương Thừa Nhiên lộ ra nụ cười hiểm – may mắn thông minh, nhân lúc Kỳ Tiếu Ngôn nghe điện thoại vụng trộm cất chìa khóa nhà Dương Vi vào trong túi.

      lấy từ trong túi quần ra chiếc chìa khóa cửa, giống như kẻ trộm nhàng mở cửa phòng, đem chìa khóa nhà Dương Vi trả lại chỗ.

      Kỳ Tiếu Ngôn đợi ở sân bay 20 phút, cuối cùng cũng nhìn thấy người mình đợi: “Dì Triệu.” hướng về người phụ nữ trung niên mặc bộ quần áo tây âu đơn giản ở phía lối ra gọi tiếng, giọng lớn , vừa đủ để người ta có thể nghe . Người phụ nữ da ngăm đen nghe tiếng gọi nhìn lại, lúc nhìn thấy Kỳ Tiếu Ngôn mặt mày bỗng nhiên rạng rỡ hẳn lên: “Tiếu Ngôn, đợi lâu chưa?”

      lâu.” Kỳ Tiếu Ngôn tiến lên giúp bà mang hành lý, động tác hết sức nho nhã: “Xe của cháu ở bên ngoài, chúng ta ra ngoài trước .”

      “Được.” Dì Triệu theo lên xe, có chút mới lạ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Dì mới có hai năm về thành phố A, sắp nhận ra nơi này nữa rồi, thành phố này thay đổi từng ngày.”

      Kỳ Tiếu Ngôn gì, hứng thú của Dì Triệu vẫn giảm: “Tiếu Ngôn, cháu dạy đại học có bận rộn ?”

      “Rất tốt ạ.”

      “Lần trước, nhìn thấy luận văn của cháu được đăng tạp chí, thực rất hay.”

      “Cám ơn .”

      Triệu a di nở nụ cười tiếng:“Ngươi vẫn là cùng mới trước đây giống nhau.” Nàng dừng chút, lại hỏi,“Ngươi thái thái được ?”

      Dì Triệu cười tiếng: “Cháu vẫn giống trước kia.” Bà dừng lại chút, lại hỏi, “Vợ cháu có khỏe ?”

      Kỳ Tiếu Ngôn trầm ngâm chút: “ ấy vẫn khỏe ạ.”

      Dì Triệu cười : “Lúc dì nghe mẹ cháu cháu kết hôn, thất là bị giật mình, cháu cũng biết, mẹ cháu vẫn lo cháu độc cả đời. Haizz, mất công Văn Văn nhà còn chờ con lâu như vậy.

      Dì Triệu và cha mẹ của Kỳ Tiếu Ngôn là đồng nghiệp, hai nhà vốn dĩ ở cùng đại viện, quan hệ cũng rất tốt. Kỳ Tiếu Ngôn từ rất ưu tú, Dì Triệu sớm ngắm trúng làm con rể, đáng tiếc Kỳ Tiếu Ngôn quá nhanh, Văn Văn nhà bà còn chưa tốt nghiệp trung học, ra nước ngoài du học.

      “Dì Triệu cứ đùa.” Kỳ Tiếu Ngôn quẹo vào khúc cua ở giao lộ phía trước, trong giọng lộ ra tí cảm xúc gì. Dì Triệu biết con người của chính là như vậy, cũng hờn giận: “Chúng ta đâu?”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Khách sạn Định Âu, cháu gọi điện thoại đặt giúp dì phòng ở đấy.”

      Lúc Dương Vi tỉnh dậy, là bảy giờ tối. Bụng còn đau nữa, nhưng lúc này lại có chút đói. nằm ở trong chăn thêm hai phút, mới chậm rì rì đứng lên, vào phòng bếp.

      Trong phòng khác tràn ngập mùi thơm nhè của thức ăn, lông mày Dương Vi giật giật, cẩn thẩn đến phòng bếp dò xét chút.

      Tay phải Phương Thừa Nhiên giơ thìa, múc cháo trong nồi nếm thử. hơi hơi cúi người, lông mi dài đọng ở mắt, mang theo chút mông lung hấp dẫn. Đây thực hình ảnh cảnh đẹp ý vui, Dương vi có phần đành lòng phá hư, nhìn mấy giây, sau đó vội ho khan tiếng : “Phương Thừa Nhiên, cậu còn chưa sao?”

      Nghe thấy giọng của Dương Vi, Phương Thừa Nhiên ngước mắt lên, khóe môi nhấc lên nụ cười yếu ớt: “Tớ nghĩ cậu tỉnh dậy chắc chắn rất đói bụng, cho nên ở lại đây nấu cơm cho cậu, có phải rất cảm động hay ?”

      Dương Vi cười tiếng, đến nhìn vào trong nồi, là cháo trứng gà đường đỏ: “Cậu có thể làm cái này cơ à?”

      Phương Thừa Nhiên cầm điện thoại di động đặt ở bên cạnh lên quơ quơ: “Tìm ở mạng có rất nhiều.”

      Dương Vi hoàn toàn bái phục gật gật đầu, Phương Thừa Nhiên phất tay với : “Cậu đến phòng khách ngồi, lập tức có ngay.”

      “Được rồi.” Dương Vi ra ngoài hai bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu lại hỏi, “Phương Thừa Nhiên, cậu luôn ở đây à?”

      “Đúng vậy.”

      “Vậy...... Có người nào đến đây ?”

      Tay cầm muôi quấy cháo của Phương Thừa Nhiên hơi dừng lại chút, ngẩng đầu lên nhìn : “ có ai, vì sao lại hỏi như vậy?”

      Dương Vi cười cười : “ có gì, cậu đừng đem cháo nấu thành hồ đấy.”

      “Tớ cũng phải cậu.” Phương Thừa Nhiên đuổi ra khỏi phòng bếp, Dương Vi đến ghế sô pha ngồi xuống, ôm gối thất thần.

      Cho nên mình thực nằm mơ sao? Kỳ Tiếu Ngôn làm sao có thể đến.

      Chẳng được bao lâu, Phương Thừa Nhiên bưng hai cái bát theo tại trù phòng ra, Dương Vi chạy nhanh lên tiếp nhận cái bát. Hai người ngồi ở bàn ăn tiền, Phương Thừa Nhiên xem nàng ăn ngụm chúc, chờ mong hỏi:“Hương vị thế nào?”

      lúc sau, Phương Thừa Nhiên bưng hai cái bát từ phòng bếp ra, Dương Vi chạy nhanh đến nhận cái bát. Hai người ngồi ở trước bàn ăn, Phương Thừa Nhiên nhìn ăn miếng cháo, chờ mong hỏi: “Mùi vị thế nào?”

      Dương Vi giơ ngón tay cái lên với : “Đầu bếp Phương! hổ là gia đình mở khách sạn!”

      Phương Thừa Nhiên cười tiếng: “Lúc tớ còn ở nước ngoài, chủ yếu đều là tự mình nấu cơm.”

      Dương Vi nháy mắt mấy cái:“Cậu phải còn có ba năm bảy bạn sao?”

      “Các ấy khá tốt, đều cho tớ phục vụ họ.” Phương Thừa Nhiên buông tay.

      Dương Vi ăn ngụm cháo, ánh mắt có chút trêu trọc: “Cậu đừng có giả bộ nữa.”

      Phương Thừa Nhiên nhìn , đột nhiên chuyển đề tài: “Bức ảnh kết hôn trong phòng ngủ của cậu, là cậu vẽ thành như vậy sao?”

      Con mắt màu đen của Dương Vi khẽ chớp cái, gật đầu : “Ừ.”

      Phương Thừa Nhiên : “Nếu muốn thấy, vì sao dỡ ảnh kết hôn xuống?”

      Dương Vi sửng sốt chút, thìa trong tay tự giác quấy quấy bát cháo: “Ừ, ảnh kết hôn quá lớn, nếu dỡ xuống tường trông rất trống, đẹp.”

      Phương Thừa Nhiên mím môi, gì nữa.

      Sau khi cơm nước xong, Phương Thừa Nhiên chủ động rửa bát, Dương Vi có chút áy náy: “Thôi khỏi, cậu đặt ở trong bồn , tí nữa tớ rửa.”

      Phương Thừa Nhiên quay đầu nhìn cái, dùng giọng điệu chuyên gia : “Kỳ sinh lý ít động đến nước thôi.”

      Khóe miệng Dương Vi nhếch lên chút cười : “Là bảy người bạn trong ba năm của cậu cho cậu?”

      “Là nhân viên bán hàng cho tớ biết.” Phương Thừa Nhiên nghiêm túc bào chữa. Sau khi rửa bát xong, nhìn đồng hồ chút, rốt cuộc cũng cảm thấy mình cần phải : “Tớ về trước, cậu nghỉ ngơi sớm .”

      “Ừ, hôm nay thực cảm ơn cậu.”

      Phương Thừa Nhiên dừng chân lại, đôi mắt sáng ngời chuyên chú nhìn , giống như viên đá quý màu đen xinh đẹp nhất: “ cảm ơn tớ bằng nụ hôn sao?”

      Dương Vi sửng sốt trong nháy mắt, lui về sau vài bước: “Tớ nghĩ là cậu nên ép buộc.”

      Phương Thừa Nhiên nhịn được cười thành tiếng, nhanh chóng tiến đến hôn lên má Dương Vi cái: “Tặng miễn phí cho cậu cái hôn chúc ngủ ngon.”

      Nụ hôn này vừa vừa nhanh, làm cho Dương Vi hoàn toàn bất ngờ.

      còn chưa bị Kỳ Tiếu Ngôn hôn trước mặt người ngoài đâu.

      Phương Thừa Nhiên giơ tay lên hất những sợi tóc đen còn vương mặt ra, ánh mắt ái muội: “Nếu cậu còn đứng ngốc như vậy, tớ hôn miệng của cậu.”

      Dương Vi giật mình, lùi nhanh về sau hai bước: “Ha ha ha ha, chúc ngủ ngon!” xong nhanh như chớp đóng cửa phòng ngủ lại, còn quên khóa trái cửa.

      Phương Thừa Nhiên: “......”

      Hoàn toàn triệt để bị coi như là sắc lang.

      Sớm biết như vậy vừa rồi liền trực tiếp hôn môi cho rồi.

      Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn đưa Dì Triệu về khách sạn, liền quay trở về trường học. Hạng mục sách giáo khoa nước Áo kia đến hạn cuối cùng, sau khi đậu xe xong, thẳng đến phòng giảng dạy và nghiên cứu.

      Ba nghiên cứu sinh đều ở bên trong, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cầm tay quyển tạp chí, với nam sinh đeo mắt kính ở bên cạnh: “Cậu xem, người Tống Cẩn có phải là giáo sư Kỳ ?”

      Nam sinh theo thói quen đẩy mắt kính lên sống mũi, thành khuyên: “Cậu tốt nhất nên quản đến chuyện của giáo sư Kỳ, hạng mục này xong rồi, tớ muốn thầy ấy quay lại giao cho chúng ta đống hạng mục khác.”

      Nữ sinh bĩu môi, vẫn cầm quyển tạp trí tay: “ ngờ rằng mối tình đầu của Tống Cẩn chính là giáo sư Kỳ, quả thực quá huyền ảo.”

      “Ai là mối tình đầu của Tống Cẩn?”

      Giọng của Kỳ Tiếu Ngôn đột nhiên truyền đến từ phía sau, nữ sinh sợ tới mức run lên, tạp chí trong tay cũng “bộp” tiếng rơi mặt đất.

      Kỳ Tiếu Ngôn lên nhặt lên tạp chí, mở ra quét vài lần, lại thả lại bàn. Ba cái nghiên cứu sinh cẩn thận đánh giá sắc mặt, ngay cả tiếng hít thở đều hàng đến nhất. Kỳ Tiếu Ngôn mở ra máy tính xem xét trong chốc lát văn đương, đối đối diện ba người :“Đệ 137 trang đến 159 trang, còn có 177,185,199,203,211 trang toàn bộ lần nữa tuyển đề.”

      Kỳ Tiếu Ngôn đến nhặt tạp chí lên, mở ra xem chút, lại để lại bàn. Ba nghiên cứu sinh cẩn thận đánh giá sắc mặt , ngay cả tiếng hít thở cũng giảm xuống mức nhất. Kỳ Tiếu Ngôn mở máy tính ra kiểm tra văn bản hồi, với ba người: “Từ trang 137 đến trang 159, trang 177, 185, 199, 203, 211, toàn bộ dịch lại lần nữa.”

      “......”

      Địa ngục trần gian.

      “Đúng thứ sáu nộp lại cho nhà xuất bản.”

      “......”

      Địa! Ngục! Trần! Gian!
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu15 others thích bài này.

    5. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 21: Người thứ ba

      Ba nghiên cứu sinh liều sống liều chết giao nộp bản thảo cho đến khi vừa với tâm ý của giáo sư Kỳ, thứ bảy cả thể xác và tinh thần của họ đều mệt mỏi, ở trong phòng ngủ ngày đêm.

      Ban đầu Dương Vi dự định hôm nay ngủ cả ngày, nhưng mà Thịnh Lôi lại hẹn ăn búp phê. khó khắn lắm mới đứng lên rửa mặt được, lại phát bị mất nước. Nhớ tới lúc trước mẹ có hóa đơn tiền nước mà đóng đúng thời hạn nhà bị cắt nước, tìm trong phòng ngủ vòng, lại biết thẻ đóng tiền nước để ở chỗ nào.

      Sắp đến giờ hẹn với Thịnh Lôi, Dương Vi tìm hồi trong tủ quần áo cũng thấy, bất đắc dĩ mới gọi điện thoại cho Kỳ Tiếu Ngôn.

      Kỳ Tiếu Ngôn chuẩn bị đến khách sạn đón Dì Triệu, vừa mới cài xong cúc áo ở cổ, màn hình điện thoại bàn liền sáng lên, lên hai chữ “Cục cưng”, sửng sốt trong giây lát, rồi nhanh chóng nhận điện thoại: “Có chuyện gì à?”

      thanh lạnh lẽo, giống như tảng băng đánh vào màng tai Dương Vi, làm cho thất thần trong giây lát: “Thẻ đóng tiền nước để ở đâu?”

      “Tủ đầu giường bên phải, ngăn kéo thứ hai. Két nước ở ngoài hành lang, của nhà chúng ta là cái thứ ba từ dưới ở hàng số 7. Nếu trong nhà hết nước, chứng minh nước dùng hết rồi, siêu thị ở dưới lầu có thể đại diện để thu tiền.”

      Giọng của Kỳ Tiếu Ngôn dịu dàng, nhưng lỗ tai Dương Vi đỏ hết cả lên. cảm thấy mình giống như đứa trẻ cái gì cũng biết.

      “Cảm ơn .” nhanh hai chữ này xong, do dự tắt điện thoại. Kỳ Tiếu Ngôn nghe thanh tút tút trong điện thoại, đứng yên lúc mới cầm áo khoác ra cửa.

      Nơi Dương Vi và Thịnh Lôi hẹn gặp là nhà hàng cơm Tây ở tầng hai của khách sạn Định Âu, cơm Tây tự chọn ở đây rất được người trẻ chào đón.

      Nhân viên giữ cửa đẹp trai lễ phép kéo cửa ra giúp , Dương Vi dọc đại sảnh đến thang lầu hình xoắn ốc lên tầng hai, nhân viên tiếp tân cúi mình chào cười ngọt ngào với : “Chào mừng quý khách ghé thăm, xin hỏi quý khách đâu ạ?”

      Dương Vi nhìn lướt qua nhà hàng cơm Tây lượt, rất nhanh nhìn thấy Thịnh Lôi: “Bạn của tôi đến rồi, tôi đến đó là được rồi.”

      Nhân viên tiếp tân làm động tác mời tiêu chuẩn đối với , Dương Vi nghĩ thầm hổ là khách sạn năm sao cao cấp, thái độ phục vụ rất tốt. Đúng rồi, Phương Thừa Nhiên phải làm ở chỗ này sao, biết có gặp hay ?

      đến trước bàn của Thịnh Lôi, cúi mắt nhìn xuống. bàn bày cốc kem brulee, bánh chuối, còn có hai cái bánh dâu.

      Điểm tâm ngọt ở đây vô cùng nổi tiếng, chỉ phong phú đa dạng, mùi vị còn tốt hơn nhiều so với các tiệm bánh ngọt khác, cho nên có rất nhiều người đặc biệt chạy đến đây để ăn điểm tâm ngọt.

      Dương Vi nhìn bàn đầy bánh ngọt nhất thời cảm thấy nước bọt bài tiết ra rất nhiều, xiên miếng bánh ngọt cho vào miệng, vị dâu tây và bơ chua ngọt hòa quyện với nhau, khẩu vị này làm cho Dương Vi rất hài lòng: “Bánh dâu tây ở đây quả nhiên là ngon nhất!”

      Khóe miệng Thịnh Lôi co rút: “Vì sao tớ cảm thấy từ khi cậu và Kỳ Tiếu Ngôn ly hôn, cậu càng ngày càng thô bỉ nhỉ?”

      Dương Vi trực tiếp dùng tay cầm miếng bánh dâu tây cho vào miệng, phớt lờ nhìn ấy: “Tớ gọi cái này là thuộc về thiên tính.”

      Thịnh Lôi liếc mắt xem thường cái, khóe miệng treo lên nụ cười có ý tốt: “Sau khi ly hôn cảm thấy thế nào? Có càm thấy mình đơn gối chiếc khó ngủ hay ?”

      Dương Vi nghiêm túc suy nghĩ chút, : “Cảm giác được thoải mái, dép lê phải đặt vuông góc 90 độ với giường, đầu của bàn chải đánh răng thích quay về đâu quay, khăn mặt với khăn mặt cũng cần cách nhau 5cm nữa!”

      Thịnh Lôi có chút kinh ngạc, mở to mắt: “Giáo sư Kỳ quy củ đến như vậy chứ?”

      Dương Vi lắc đầu, cười nhạo ấy ngây thơ: “Giáo sư Kỳ thuộc cung Xử nữ.”

      Thịnh Lôi: “......”

      là có cơ sở để thuyết phục.

      Dương Vi ăn miếng bánh ngọt, lại chạy lấy cho mình tảng thịt bò chiên vừa mới ra lò, bưng trở về bàn hỏi Thịnh Lôi: “Vụ án của cậu thế nào rồi?”

      Thịnh Lôi thở dài, cũng dùng tay lấy miếng bánh dâu tây cho vào miệng: “Đối mặt với vụ án này, làm cho tớ hoàn toàn mất hết hứng thú đối với hôn nhân.”

      “Hả? Lại gặp phải đàn ông cặn bã?”

      Thịnh Lôi đếm các đầu ngón tay liệt kê cho : “Kết hôn mười năm, tên đàn ông cặn bã vượt quá giới hạn, bỏ rơi vợ, người thứ ba lên ngôi, bước tiếp theo là cái gì?”

      Đuôi lông mày của Dương Vi giật giật: “Tranh quyền nuôi nấng?”

      Thịnh Lôi nhún vai: “Nhìn , ngay cả cậu cũng biết hướng của câu chuyện, hôn nhân còn có ý nghĩa gì nữa?”

      Dương Vi suy nghĩ chút : ‘Cũng còn có người sống với nhau đến bạc đầu giai lão mà?”

      “Đấy đều là những người của những thế kỷ trước, tớ nghĩ rằng chưa tới hai mươi năm nữa, đường thể nhìn thấy có người già nào tay trong tay với nhau nữa.”

      bi quan đến như vậy chứ?”

      Thịnh Lôi liếc mắt nhìn cái: “Cậu là người ly hôn lần, có lập trường gì để như vậy chứ?”

      Dương Vi câm miệng.

      đem miếng thịt bò chiên cuối cùng bàn giải quyết xong xuôi, lau lau khóe miệng : “Hai ngày trước mẹ tớ có gọi điện thoại cho tớ , muốn giới thiệu bạn trai cho cậu.”

      Thịnh Lôi thiếu chút nữa bị sặc bánh ngọt trong miệng: “Dì Dương hổ là tốt nghiệp đại học làm mối của Trung Quốc.”

      Dương Vi thầm chấp nhận gật gật đầu, lại thuận tay cầm con tôm hùm lên.

      người phụ nữ mặc váy màu đỏ tới, khi qua các đột nhiên dừng bước, có chút bất ngờ nhìn Thịnh Lôi: “Luật sư Thịnh, trùng hợp?”

      Dương Vi ngước mắt lên nhìn người phụ nữ kia cái, dùng ánh mắt bảo Thịnh Lôi: “Người này là ai?”. Thịnh Lôi cười đứng lên, giới thiệu với Dương Vi: “Đây là bạn của đương bên kia….”

      Dương Vi bừng tỉnh gật đầu, Luật sư Thịnh uyển chuyển.

      Người phụ nữ mặc váy đỏ tự nhiên cũng nghe ra được ý trong câu của Thịnh Lôi, mày nhíu chặt lại nhìn : “Luật sư Thịnh, tôi biết có thể rất đồng tình với đương của , tôi cũng biết trong mắt các người, tôi chính là tiểu tam biết xấu hổ, nhưng trong mắt tôi, tình có thứ tự đến trước đến sau, chỉ có người được kia mới là tiểu tam. đoạn hôn nhân tình , và tình trân quý, cảm thấy cái nào quan trọng hơn?”

      Dương Vi bị những lời chính nghĩa của ta làm cho kinh ngạc, toàn bộ nhiệt huyết tranh luận xưng hùng xưng bá trong đội biện luận năm đó lập tức dâng trào: “Quan điểm của bạn của đương bên kia là buồn cười, ngay cả người xưa cũng biết phát hồ tình chỉ hồ lễ (*), người đại còn biết sao? Nhìn dáng vẻ của cũng là người có ăn có học, như thế nào lại học được chút lễ nghĩa liêm sỉ? Nếu người nào cũng đem tình ra làm lá chắn giống như bạn của đương bên kia, phá hoại gia đình nhà người khác, xã hội thành cái dạng gì? Việc này có thể ở trong mắt của bạn đương bên kia tính là cái gì, dù sao chỉ mất chân, còn tôi mất cả tình !”

      (*) Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: Ý có tình cảm với người khác phái nhưng vẫn giữ đúng lễ nghĩa.

      Sau khi Dương Vi xong, dường như toàn bộ nhà hàng cơm Tây thoáng cái lặng thinh, sau đó tràng pháo tay thưa thớt vang lên, thậm chí còn có đứng lên vỗ tay hoan nghênh Dương Vi. Mặt của người phụ nữ mặc váy đỏ nóng rực lên, giậm giày cao gót bước nhanh về phía trước, Dương Vi và Thịnh Lôi cũng có chút xấu hổ, trả tiền ngay, thoát ra khỏi tiếng vỗ tay.

      Lúc Kỳ Tiếu Ngôn bước vào thang máy, Phương Thừa Nhiên và ba cũng vừa lúc bước ra từ thang máy bên cạnh. Hôm nay bị ba cưỡng chế gọi tới khách sạn để quan sát học tập, từ văn phòng chủ tịch hội đồng đến sảnh lớn tầng 1, dọc đường ngừng có nhân viên nữ len lén quan sát , nếu phải bên cạnh còn có vị chủ tịch mang bộ mặt nghiêm túc, phỏng chừng còn có người trực tiếp ra bắt chuyện với .

      “Chủ tịch khỏe.” Nhân viên phục vụ trong nhà ăn chào hỏi chủ tịch đều dấu vết liếc mắt nhìn Phương Thừa Nhiên cái. Nhân viên tiếp tân từ xa nhìn thấy chủ tịch tới, cũng đứng thẳng lên: “Chủ tịch khỏe.”

      “Ừm.” Ba Phương gật đầu, với nhân viên tiếp tân: “Sắp xếp cho cậu ta chỗ, tối nay cậu ta làm ở đây.”

      Nhân viên tiếp tân liếc mắt nhìn Phương Thừa Nhiên cái, mỉm cười : “Vâng ạ, xin chờ chút.”

      Sắc mặt Phương Thừa Nhiên có chút khó coi, khóe miệng co rút: “Ba, ba làm sao?”

      Ba Phương nhìn cái, hai lời trực tiếp rời khỏi khách sạn. Phương Thừa Nhiên bất đắc dĩ dựa vào quầy tiếp tân, vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Dương Vi và quen biết từ nhà hàng cơm Tây lầu hai xuống.
      Tôm Thỏ, Chris_Luu, Sweet you17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :