1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly hôn là chuyện nhỏ - Bản Lật Tử (DROP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Haha "bắt kẻ thông dâm"

    2. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Dạo này mình bận quá, tranh thủ edit ở cơ quan được, mong mọi người thông cảm, cuối tuần có chương mới nhé!
      Chris thích bài này.

    3. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 11: Bại lộ

      Đúng thời gian ăn cơm trưa, sinh viên đại học Đế Đô nhàn nhã hưởng thụ thời gian nghỉ cuổi tuần của mình.

      bóng dáng thon dài chạy nhanh từ cửa trường học vào, dường như ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.

      Buổi sáng Kỳ Tiếu Ngôn phải lên phòng học lúc, lúc này mới từ tầng xuống. nhìn đồng hồ, quyết định xuống căn tin ăn cơm trước. Vừa xoay người, chợt nghe có người gọi ở phía sau lưng: “Kỳ Tiếu Ngôn!”

      Giọng này được thân thiện cho lắm, thậm chí còn có phần ác ý, nhưng mà Kỳ Tiếu Ngôn vẫn quay người lại – bởi vì nhận ra giọng này là của Dương Mính.

      Bởi vì chạy nhanh mà tóc tai của Dương Mính có chút rối loạn, chạy vọt tới trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn, tốc độ rất nhanh, vung tay lên tung cú đấm thẳng vào mặt . Quả đấm mang theo hơi lạnh chuẩn xác hôn lên cằm của Kỳ Tiếu Ngôn, Kỳ Tiếu Ngôn bị đánh lui về sau hai bước, nhấp nhấp khóe miệng đau đớn của mình.

      Dương Mính đứng ở trước mặt , từ cao nhìn xuống, tức giận người cũng vì vừa tung ra cú đấm mà tiên tan chút nào: “Kỳ Tiếu Ngôn, lúc trước tiếng nào cưới chị tôi, bây giờ mới có năm thầm ly hôn chị ấy, coi chị tôi là cái gì? Trước khi chị ấy gả cho ngay cả bạn trai cũng chưa có người, còn vì mà bỏ lỡ du học, đối xử với chị ấy như vậy? dựa vào cái gì?!”

      nổi giận đùng đùng xong hồi, lại giơ nắm tay lên chuẩn bị cho Kỳ Tiếu Ngôn đấm nữa.

      “Dương Mính! Dừng tay!” Dương Vi thở hồng hộc đuổi tới, giữ chặt tay của Dương Mính, “Đây là trường học, cậu muốn làm cái gì?”

      Dương Mính cắn cắn răng, hất tay Dương Vi ra, đứng tại chỗ nhúc nhích. Dương Vi quay đầu lại nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, khóe miệng của xanh tím, còn đọng lại vài tia máu, Dương Vi nóng lòng nắm lấy cánh tay của , đỡ từ mặt đất đứng lên: “Quyển Quyển, sao chứ?”

      sao.” Kỳ Tiếu Ngôn lắc đầu, cũng bỏ tay của Dương Vi ra. Dương Vi lấy khăn giấy từ trong túi xách ra, lau máu khóe miệng giúp : “Bình thường phải hay tập thể dục sao, cú đấm này ràng là có thể tránh, tại sao lại đứng chỗ để cho nó đánh?”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Hình như cậu ấy rất giận, như vậy có thể làm cho cậu ấy dễ chịu hơn chút.”

      Dương Vi co rút khóe miệng, tên tiểu tử Dương Mính này xuống tay cũng hề , may là tòa nhà nghiên cứu này cũng có nhiều người lắm, nếu , để sinh viên nhìn thấy biết truyền thành tin tức gì. Dương Mính nhìn động tác cẩn thận của , nhịn được cười lạnh tiếng: “ ta và chị ly hôn, chị còn quan tâm ta làm gì?”

      Dương Vi quay đầu lại, ngoài cười nhưng trong cười nhìn cái: “Bọn chị ly hôn hòa bình, ấy cũng có lỗi gì với chị. Hơn nữa Kỳ Tiếu Ngôn là giáo sư, cậu đánh người ở trường học như vậy, ảnh hưởng tốt.”

      Khóe miệng Dương Mính khẽ gợn lên độ cong châm biếm: “Muốn để cho mọi người thấy bản chất của con người này.”

      Dương Vi có chút tức giận: “Chị là bọn chị ly hôn hòa bình.”

      Dương Mính tức giận nhìn cái: “Em lười quản chuyện của chị, chị tự về nhà giải thích với ba mẹ !”

      Dương Vi nhìn bóng dáng Dương Mính rời , lập tức ủ rũ. Phải về với ba mẹ sao? nghĩ ngày này lại tới nhanh như thế!

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn , hỏi: “Có cần đến giải thích giúp em ?”

      “...... cần.” Nếu đến, Dương Vi tin lần này ba đánh chết , “ có việc gì, em trước đây.”

      “Chờ chút.” Kỳ Tiếu Ngôn gọi lại, ánh mắt nhìn chuyên chú mê hoặc lòng người, “Thích xe Masarati à?”

      Dương Vi sững sờ trong giây lát, rồi liền hiểu xảy ra chuyện gì. nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý: “Nếu so với giả thuyết Goldbach, nó quả hấp dẫn hơn.” xong, phất phất tay với Kỳ Tiếu Ngôn, còn quên dặn dò, “Nhớ uống thuốc đấy, giáo sư.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn bóng lưng của rời , xoay người tiếp. Có người đứng ở ngay khúc rẽ, yên lặng giống như muốn hòa làm với hoàn cảnh xung quanh.

      Là Tống Cẩn.

      Khi Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thấy ta, tốc độ cũng giảm chút nào, dường như tất cả mọi thứ thế giới này đều thể ảnh hưởng đến bước chân của .

      “Tại sao lại ở đây?”

      Tống Cẩn cười cười với , giọng nhàng: “Đoàn phim nghỉ ngơi, em muốn dạo trường cũ.”

      Kỳ Tiếu Ngôn gật gật đầu, giống như cảm thấy câu trả lời này rất phù hợp. Tống Cẩn đuổi kịp bước chân của , sóng vai cùng trong sân trường: “Nữ sinh vừa rồi là ai? Sinh viên của à?”

      phải, ấy là vợ trước của tôi.”

      Giọng của Kỳ Tiếu Ngôn giống như nước mưa từ trời đổ xuống, trong giây lát tưới ướt cả người Tống Cẩn.

      ta dừng chân lại, khó tin nhìn : “Vợ trước? kết hôn rồi?”

      “Ừ.”

      Ngay khi Kỳ Tiếu Ngôn trả lời ngắn gọn chữ này, Tống Cẩn bị mười ngàn từ vợ trước này làm cho tổn thương. ta đứng yên tại chỗ lúc lâu cho máu trở về, mới lại bước tiếp cùng Kỳ Tiếu Ngôn: “ ly hôn rồi, đúng ?”

      Kỳ Tiếu Ngôn trả lời mà hỏi ngược lại: “Em cùng tôi như vậy, sợ báo chí viết loạn sao?”

      Tống Cẩn đột nhiên cười cười, bước nhanh đến trước mặt , đồng thời ngẩng mặt lên nhìn : “Tối nay có rảnh ? Chúng ta ra ngoài ăn cơm ?”

      Dương Vi ra đến cổng trường đại học Đế Đô, thấy Dương Mính vẫn còn đứng ở đó chờ . suy nghĩ chút, cười đến: “Cậu là đợi chị cùng ăn thị nướng Lilith à? Chị rất đói đây, chúng ta nhanh lên!”

      Dương Mính mặt đổi sắc : “Mời chị về nhà ăn rang xào thận.”

      Dương Vi: “......”

      vẫn duy trì cười mặt, nhón chân lên xoa xoa tóc của Dương Mính: “Thời gian trôi qua nhanh, nhớ ngày nào em vẫn chỉ là cậu bé chỉ biết theo chị khóc nhè, bây giờ có thể giúp chị đánh người rồi.”

      Dương Mính được tự nhiên đẩy tay ra, phụng phịu nhìn : “ nên trông đợi em giúp chị tốt với ba mẹ.”

      Dương Vi chép chép miệng, vừa cười với vừa : “Có phải em lại cao lên hay , cảm giác sờ đầu em so với trước kia càng phải gắng sức.”

      Dương Mính ra đường, ngăn chiếc taxi: “Chị vẫn nên giữ lại tinh lực (*) để đối phó với ba mẹ .”

      (*) tinh lực: thể lực và tinh thần

      Dương Vi: “......”

      có tình chị em!

      Lúc Dương Vi và Dương Mính về nhà, mẹ Dương ở trong bếp nấu cơm trưa. Nghe thấy tiếng mở cửa, bà thò đầu ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy hai chị em đứng ở cửa, ngạc nhiên hỏi: “Sao các con lại về cùng nhau?”

      Dương Vi mấy bước đến trước mặt mẹ Dương, cười đến mặt mày nở hoa. Dương Mính thấy còn do dự, nhanh: “Chị và Kỳ Tiếu Ngôn ly hôn.”

      Dương Vi: “......”

      Người này có đúng là em trai !

      Mẹ Dương sững sờ tại chỗ, ngay cả mắt cũng chớp. Dương Vi lo lắng sợ bà cứ như vậy mà ngã xuống đất, căng thẳng đỡ cánh tay của bà. Sau lúc lâu, mẹ Dương tắt bếp ga , cởi tạp dề ra khỏi thắt lưng, ra khỏi phòng bếp: “Hai đứa theo mẹ.”

      ......

      Hội nghị cấp cao của Dương gia.

      Ba Dương và mẹ Dương ngồi ghế, Dương Mính ngồi ở bên trái, Dương Vi ngồi mình ghế đầu , nhận thẩm tra.

      “Lúc trước con lừa gạt chúng ta kết hôn, bây giờ lại lừa gạt chúng ta ly hôn, trong mắt con còn coi chúng ta là cha mẹ hay !” ba Dương vỗ mạnh bàn, người Dương Vi cũng nảy lên cái theo chén trà bàn.

      Mẹ Dương vỗ vỗ phía sau lưng giúp ông nhuận khí, ánh mắt dừng lại người Dương Vi: “Con thành với mẹ, các con vì sao lại ly hôn? Có phải Kỳ Tiếu Ngôn có người bên ngoài hay ?”

      phải, là con đòi ly hôn.”

      “Cái gì? Chẳng lẽ con ngoại tình?!” Ba Dương nhảy dựng lên từ sô pha.

      Dương Vi co rút khóe miệng : “Ly hôn phải chỉ có nguyên nhân là có người bên ngoài…”

      “Vậy con xem là vì nguyên nhân gì!”

      “...... Tính cách hợp.”

      “Tính cách hợp, sao lúc trước con còn kết hôn với nó làm gì!”

      Lỗ tai Dương Vi sắp bị làm cho bị điếc, cuối cùng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn ông cái: “Ba, đừng tức giận như vậy, dễ bị cao huyết áp.”

      Ba Dương tức giận : “Ba sớm hay muộn gì rồi cũng bị con làm cho bị cao huyết áp thôi!”

      Mẹ Dương đứng dậy, khuyên nhủ: “Được rồi, bây giờ bọn chúng ly cũng ly rồi, ông tức giận như vậy cũng vô ích, bằng nghĩ xem tương lai định như thế nào.”

      Ba Dương hít sâu hơi, hỏi Dương Vi: “Bây giờ con ở đâu?”

      Dương Vi : “Vẫn ở đó ạ, Kỳ Tiếu Ngôn để lại phòng cho con.”

      Ba Dương cười ha ha: “Cha cần của căn nhà hay sao! Đàn ông ly hôn sao có thể giồng với đàn bà ly hôn! May là hai người cũng chưa có em bé, nếu bây giờ con phải làm sao!”

      Mẹ Dương nghe thấy thế, hình như nhớ ra cái gì đó, hồi hộp nhìn Dương Vi: “Gần đây con có cảm thấy có gì đó ?”

      Khóe miệng Dương Vi co rút, đứng lên: “Mẹ yên tâm, bọn con mỗi lần đều dùng biện pháp an toàn.”

      Bầu khí trong phòng tránh được có chút mập mờ, xấu hổ, ba Dương và mẹ Dương cùng nhìn về phía Dương Mính, Dương Mính ngồi nghiêm chỉnh : “Con trưởng thành rồi.”

      khí dường như bỗng chốc ngưng trọng lại, ba Dương ho tiếng, hỏi Dương Vi: “Bây giờ con làm như thế nào?”

      Dương Vi : “ xe buýt ạ.”

      Ba Dương nghĩ nghĩ : “Bố mua cho con chiếc xe, con xem rồi báo giá về, sau này tự lái xe làm cho tiện.”

      Dương Vi nháy nháy mắt: “ cần đâu ạ, nhà con cách trường cũng xa, ngồi năm trạm xe buýt là tới. Hơn nữa ngồi xe buýt rất tốt ạ, vừa tiết kiệm, vừa tiện, lại bảo vệ môi trường!”

      Ba Dương co rút khóe miệng, liếc mắt nhìn cái: “ phải là con lười học lái xe chứ!”

      Dương Vi mếu máo, từ chối cho ý kiến, mắt của mẹ Dương đảo vòng tròn, nhìn Dương Vi tươi cười: “Lái xe có thể học, nhưng con hãy mau chóng tìm người bạn trai.”

      Dương Vi: “......”

      biết mẹ thể nào cũng như vậy, cho nên mới muốn đối mặt với bà! Bình thường giới thiệu đối tượng cho hàng xóm còn cảm thấy thỏa mãn hay sao! Mà cuối cùng còn muốn vươn tay tới cả !

      Dương Vi mím môi, : “Mẹ, con vừa mới lết ra từ nấm mồ hôn nhân, nhanh như vậy mẹ muốn đem con quay trở lại sao?”

      “Chỉ là bảo con tìm người bạn trai thôi, chứ bảo con kết hôn đâu. Ngày mai đúng là cuối tuần, mẹ sắp xếp xem mặt giúp con.”

      Trong lòng Dương Vi gần như là sụp đổ: “Con mới 24 tuổi, cần gấp gáp như vậy chứ?”

      Mẹ Dương nghiêm mặt : “Con cho rằng 24 tuổi, con còn giống những bé mới làm sao?”

      Đây là điển hình của việc kỳ thị đối với người ly hôn, Dương Vi bĩu môi : “Cùng lắm con ở mình, con sống mình cũng rất tốt.”

      Mẹ Dương cười nhạt: “Con sống mình? Con có biết nộp tiền điện nước như thế nào ?”

      Dương Vi: “......”

      là...... Hiểu con ai bằng mẹ. Dương Vi nghểnh cổ, nhìn bà : “Dù sao con cũng tốt nghiệp đại học, đóng tiền điện nước có thể làm khó được con sao?”

      Mẹ Dương : “Việc thu tiền này ở mỗi khu vực là khác nhau, tiền nước ở chỗ chúng ta được thu theo tháng, mỗi tháng có nhân viên phụ trách thu tiền cước đến, lúc đó chỉ việc nộp cho bọn họ là được. Tiền điện là được thanh toán trả sau, nên được thông báo, vì vậy con phải chú ý kiểm tra thường xuyên. Tiền vệ sinh cũng được trả sau, nhưng nếu nộp muộn quá thời gian quy định phải nộp tiền phạt. Nếu ở chỗ của con, tiền nước cũng được nộp giống như bên đây, tiền nước cũng thu mỗi tháng lần, lúc đó con kiểm tra hộp công tơ nước chút là được, công tơ nước và công tơ điện đều ở hành lang, chắc là con biết hộp của nhà mình chứ? Còn địa điểm nộp phí, nhất thiết phải nộp ở cùng khu đó, phải qua khu khác nộp tiền nước cũng là chuyện bình thường, còn có…”

      Dương Vi lau trán, cười với mẹ Dương: “Hay là hai mẹ con ra ngoài kia cùng tâm ạ.”

      Mẹ Dương cười đắc ý, đấu với mẹ? Nhìn con lớn lên từ mẹ còn biết con dốt số học sao?
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu19 others thích bài này.

    4. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 12: Rau trộn

      Đúng bảy giờ tối, trước nhà hàng đẳng cấp thế giới, Phương Thừa Nhiên lái xe vào bãi đỗ xe, tìm kiếm chỗ đỗ xe.

      Ở trước mặt có đôi nam nữ cũng vừa bước từ xe xuống, khi xe của Phương Thường Nhiên lái qua bên cạnh bọn họ, ánh mắt theo bản năng dừng lại.

      Người đàn ông kia có dáng người rất cao, mặc chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc đen dài quăn tự nhiên. Đây là người đàn ông chụp ảnh cùng với Dương Vi, nhận lầm.

      Nhưng người con bên cạnh là ai? Dáng người mảnh mai, đeo kính râm và đội mũ đen, mái tóc xoăn được nhuộm màu rất giống với Dương Vi, hình như gặp qua ở đâu…Tống Cẩn?

      “Làm sao vậy, quen biết à?” ba Phương ngồi phía sau lên tiếng hỏi.

      Phương Thừa Nhiên thu lại ánh mắt, lái xe vào vị trí trống: “, tưởng là bạn của con, nhưng hình như nhận nhầm người.”

      Ba Phương hừ lạnh tiếng: “Ba lại tưởng, là người bạn nào của con.”

      Phương Thừa Nhiên cười khan: “Ba, con cảm thấy ở trong mắt ba con chỉ là đào hoa công tử bất cần đời.”

      Ba Phương ngạc nhiên : “Chẳng lẽ phải sao?”

      Phương Thừa Nhiên liền ngậm miệng. Hôm nay, vất vả lắm mới mời bọn họ ăn bữa cơm, muốn lại biến thành bi kịch gia đình.

      Lúc Phương Thừa Nhiên xuống xe, cũng là lúc Kỳ Tiếu Ngôn và Tống Cẩn thang máy lên tầng 7. Khi cửa thang máy mở ra, có nữ nhân viên lễ tân cao gầy hỏi thăm tin tức đặt phòng của bọn họ, sau đó dẫn bọn họ đến đó.

      Tống Cẩn bảo trợ lý đặt đồ ăn từ trước, cho nên sau khi bọn họ ngồi xuống lâu, có nhân viên phục vụ mặc sườn xám bưng đồ ăn lên. Màu đỏ rực của rau trộn làm cho Tống Cẩn hơi hơi nhíu mày, quên bảo trợ lý gọi đồ ăn cay, nhớ Kỳ Tiếu Ngôn thích ăn cay.

      Người phục vụ lui về phía sau, Tống Cẩn cảm thấy có lỗi nhìn Kỳ Tiếu Ngôn : “ ngại quá, đồ ăn là em bảo trợ lý đặt giúp, ấy biết thể ăn cay.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thoáng qua món rau trộn trước mặt : “ sao, ra, ngay cả rau trộn gạo kê tiêu cũng nếm qua rồi.”

      Tống Cẩn kinh ngạc mở to mắt: “Rau trộn gạo kê tiêu?” Đây là đồ ăn gì?

      Khóe miệng Kỳ Tiếu Ngôn khẽ cong lên, gì.

      nhớ , ngày hôm đó, trời trong xanh, nắng ấm, vạn dặm gợn mây. vừa viết xong quyển luận văn, tâm tình rất tốt, vì vậy liền tìm Dương Vi trò chuyện về nhà toán học Goldbach lúc. Sau khi trò chuyện xong, cơm chiều hôm ấy Dương Vi liền mang ra bàn rau trộn gạo kê tiêu.

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn bàn gạo kê tiêu đỏ rực kia, khóe miệng hạ xuống: “Đây là cái gì?”

      Dương Vi nghiêm túc : “Rau trộn gạo kê tiêu, chưa ăn qua à?”

      Kỳ Tiếu Ngôn trầm mặc ba giây, mới ngẩng đầu lên nhìn : “Bình thường em dùng cái gì để làm rau trộn?”

      “Gạo kê tiêu.”

      “Rau trộn gạo kê tiêu này......?”

      “Dùng nhiều gạo kê tiêu gấp đôi so với bình thường.” Dương Vi thản nhiên trả lời.

      Kỳ Tiếu Ngôn: “......”

      thế nhưng lại cảm thấy thể phản bác lại.

      Dương Vi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nhìn chằm chằm vào bàn rau trộn gạo kê tiêu, rốt cục cũng mở lòng từ bi, đưa cho củ cà rốt: “Này cho , cắt thành sợi cho thêm vào bên trong.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhận lấy cà rốt, từ ghế đứng lên. về phía phòng bếp vài bước, rồi lại quay đầu lại hỏi Dương Vi: “ Em muốn số lẻ hay số chẵn?”

      Dương Vi: “......”

      xiết chặt chiếc đũa, từng chữ từng chữ ra: “Em, muốn, có giới hạn, , phải, , số, , nào cả.”

      Kỳ Tiếu Ngôn xoay người vào phòng bếp, lúc ra, đĩa cà rốt cắt sợi được xếp ngay ngắn thành hình chữ số π.

      nhớ , sau chuyện này bao lâu, Dương Vi liền ly hôn với . Chẳng lẽ là bởi vì xếp chữ số π kia thành số Pi đẹp?

      Kỳ Tiếu Ngôn nghĩ lại cảm thấy rất có đạo lý, dù sao Dương Vi là giáo viên mỹ thuật tạo hình, thẩm mỹ luôn luôn rất cao, nếu cũng coi trọng .

      nghĩ cái gì vậy?” Tống Cẩn thấy Kỳ Tiếu Ngôn lời, chỉ chăm chú nhìn vào đĩa rau trộn bàn, khóe miệng còn vô thức lộ ra chút ý cười, cuối cùng nhịn được hỏi thành tiếng.

      Kỳ Tiếu Ngôn lấy lại tinh thần, lắc đầu : “ có gì.”

      Tống Cẩn nhìn lúc, mỉm cười: “Lần sau em mời đến nhà em ăn cơm, em làm đồ ăn cũng thua đầu bếp trong nhà hàng đâu.”

      Kỳ Tiếu Ngôn ngước mắt lên nhìn ta, cũng được cũng được.

      Buổi tối Dương Vi ở lại của ba mẹ, tuy rằng dọn ra ngoài năm, nhưng phòng của vẫn được giữ lại như cũ cho .

      nằm giường, nhìn những tấm ảnh chụp thời đại học treo ở trong phòng, bỗng nhiên có loại cảm giác giống như trải qua mấy đời người. Trong ký túc xá, a Hoa và bạn trai đương bốn năm, cuối cùng ngày đó khi tốt nghiệp cũng chia tay, giờ vẫn còn độc thân, còn lại cùng Kỳ Tiếu Ngôn vào con đường hôn nhân.

      Chuyện này trở thành kỳ tích lớn nhất trong phòng ký túc xá 603, lập tức bị gọi là kẻ phản nghịch của hội độc thân. Thế nhưng như vậy sao? Cuộc hôn nhân này cũng chỉ kéo dài được gần năm rồi cũng đến kết thúc.

      Cửa phòng bị gõ hai tiếng, Dương Vi bỏ tâm trạng xuống, ngồi dậy xếp bằng: “Vào .”

      Mẹ Dương mở cửa ra, bưng đĩa đựng trái cây vào. Dương Vi cầm lấy miếng cam nhét vào miệng, nhìn bà : “Mẹ, có chuyện gì ạ?”

      Mẹ Dương bỏ đĩa đựng trái cây xuống, ngồi xuống bên cạnh : “Cũng có gì, ba con lo lắng cho con, bảo mẹ sang đây chuyện với con.”

      Dương Vi nuốt miếng cam xuống, hơi lạnh từ nước trái cây làm cho khẽ rung: “Con sao đâu ạ.”

      “Cục cưng à......”

      “Mẹ, bảo được gọi con là cục cưng nữa mà!” Lông mày của Dương Vi bị tiếng gọi của bà làm cho run lên hai cái, bởi vì tuổi dê, lại họ Dương, cho nên mẹ đặt cho nhũ danh “Dương cục cưng” này, thế nhưng lớn như vậy, bà vẫn còn thích gọi như vậy. Cho dù là Dương mị mị cũng vẫn dễ nghe hơn chút!

      Mẹ Dương quăng cho ánh mắt xem thường: “Mẹ thấy Kỳ Tiếu Ngôn gọi con là cục cưng, con lại rất vui vẻ.”

      Khóe miệng Dương Vi co rút, mẹ và Kỳ Tiếu Ngôn sao có thể giống nhau! Lúc động tình còn kêu bà xã bảo bối nữa đấy!

      “Được được, gọi gọi, con đỏ mặt làm cái gì.”

      Dương Vi: “......”

      Mẹ Dương nắm tay , thở dài: “Người trẻ tuổi bây giờ, rất là mạnh mẽ. Bất kể là kết hôn hay ly hôn, đều là chuyện lớn trong đời, nhưng ở trong mắt các con hình như chỉ là trò đùa.”

      Dương Vi cúi đầu gì, Mẹ Dương lại tiếp tục : “ phải mẹ muốn ép con, nhưng con là , lại ở bên ngoài, mẹ so lắng, bây giờ thời mỗi ngày đưa tin, có nữ sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, còn có người bị bắt cóc, lại còn chọn toàn những còn độc thân để ra tay, mẹ cũng muốn ngày nào đó nghe thấy tin tức như vậy về con của mình.”

      Dương Vi : “Con biết rồi, ngày mai con xem mắt là được.”

      “Mẹ phải bảo con xem mắt với bọn họ để tìm bạn trai, cũng chỉ là muốn con có nhiều cơ hội hơn để quen biết thanh niên trẻ thêm mà thôi, ngộ nhỡ lại có người nào vừa mắt sao? Ngày đó, con và Kỳ Tiếu Ngôn cũng chẳng phải là xem mắt nên quen biết hay sao?”

      “Con biết rồi.”

      “Được rồi, được rồi, mẹ làm phiền con nữa, con nghỉ ngơi sớm .” Mẹ Dương xong liền đóng cửa ra ngoài, Dương Vi lại nằm trở lại giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà.

      Buổi tối hôm trước, nhớ mình ngủ lúc nào, nhưng sáng sớm hôm sau, mẹ Dương gõ cửa phòng : “Cục cưng, dậy ! Hôm nay còn có rất nhiều việc phải làm!”

      Dương Vi xoa xoa mắt, ra mở cửa phòng, vẻ mặt ủ rũ: “Mẹ, khó khăn lắm mới có được ngày cuối tuần, mẹ còn cho con ngủ nướng, mẹ cảm thấy có lỗi với cuối tuần sao?”

      Khóe miệng mẹ Dương co rút: “Còn ngủ! Hôm nay mẹ sắp xếp cho con bốn cuộc xem mắt, bây giờ lập tức rửa mặt ngay!”

      Dương Vi: “......”

      Bốn cuộc? Mẹ, mẹ vì muốn đem con gả ra ngoài, cũng rất liều mạng a……

      Dương Vi rửa mặt xong, đến phòng khách ăn điểm tâm. Mẹ Dương hứng trí bừng bừng ôm đống tư liệu, ngồi bên cạnh : “Mẹ giới thiệu cho con chút về các đối tượng xem mắt ngày hôm nay, người thứ nhất là nhà khảo cổ học, rất có tri thức!”

      Khóe mắt Dương Vi nhảy nhảy: “Nhà khảo cổ học?”

      “Đúng vậy, con phải rất thích các học giả sao *, mẹ đặc biệt chọn cho con đó.”

      * Học giả: Nhà khoa học, làm công tác nghiên cứu

      Khóe mắt Dương Vi lại càng nhảy lợi hại hơn: “Con khi nào thích các học giả ?”

      Mẹ Dương: “Kỳ Tiếu Ngôn phải là học giả sao? Giáo sư đại học, rất có tri thức.”

      Dương Vi: “......”

      phải thích giáo sư, chẳng qua Kỳ Tiếu Ngôn vừa vặn là giáo sư có được ! Nếu như có thể lựa chọn, đánh chết cũng chọn ông xã làm giáo sư!

      “Ha ha, vậy còn người thứ hai sao ạ?”

      “Người thứ hai! Người thứ hai này còn lợi hại hơn, người này là tổng giám đốc! Bây giờ các phải đều thích loại này sao!”

      Dương Vi: “......”

      còn muốn nghe về hai người còn lại nữa.

      “Chao ôi, con đừng chỉ lo ăn như thế, còn có hai người mẹ chưa giới thiệu xong đâu. Nghe , người này là con trai của nhà giàu nhất thành phố A, bộ dáng rất đẹp trai, nghe học ở học viện điện ảnh, gần đây còn ký hợp đồng với biên kịch nổi tiếng….”

      Dương Vi: “......”

      Như vậy có quan hệ gì với ! Hơn nữa nhà giàu ở thành phố A phải là rất gai góc hay sao! Thời gian trước còn phải nộp tiền đấy!

      “Để cho con phải chạy khắp nơi, mẹ còn cố ý hẹn họ tại cùng địa điểm, chỉ là khác thời gian. À, đúng rồi, mẹ còn giúp con sắp xếp bọn họ theo số, tránh để cho con nhầm lẫn.”

      Dương Vi: “......”

      Mẹ hổ danh là chuyên nghiệp!

      hơi uống cạn ly sữa, đem miếng chân giò hun khói cuối cùng bàn nhét vào trong miệng. Cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng cùng với những lời tra tấn của mẹ Dương, Dương Vi còn chưa kịp thở, mẹ Dương lôi kéo thay trang phục.

      Bởi vì trong nhà có quần áo của Dương Vi, mẹ Dương đặc biệt chạy xuống lầu mua cho cái váy liền thân cộc tay màu đỏ họa tiết hoa mai. Dương Vi nhìn làn váy với từng tầng từng tầng những nụ hoa kia, huyệt Thái Dương lại nhoi nhói đau.

      Giúp Dương Vi thay quần áo xong, lại giúp trang điểm chút, mẹ Dương nhìn con nhà mình tương đối hài lòng: “ xinh đẹp, Kỳ Tiếu Ngôn đúng là bị mù mắt mới ly hôn với con.”

      Miệng Dương Vi mếu máo lên lời, mẹ Dương nhìn vòng, lại lấy ra chiếc vòng cổ bắt đeo vào. Theo kế hoạch của mẹ Dương, thời gian xem mặt bắt đầu từ giờ chiều, mỗi người sắp xếp giờ, còn quên lưu lại cho Dương Vi thời gian 20 phút nghỉ ngơi.

      Dương Vi bị tóm đến quán cà phê, cảm thấy mình giống như chiến sĩ xông pha nơi chiến trường.

      “Vi Vi, mẹ ngồi bên góc bên kia, con đừng khẩn trương, từ từ chuyện cùng bọ họ.”

      Dương Vi có sức lực để trả lời, chỉ tùy tiện gật đầu.

      lúc sau, có người đàn ông mặc tây trang đeo mắt kính đẩy cửa quán cà phê bước vào. Trong chốc lát đó, Dương Vi cảm thấy cánh cửa của thế giới mới sắp được mở ra.
      Tôm Thỏ, Chris_Luu, Sweet you17 others thích bài này.

    5. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 13: Xem mặt

      Theo thứ tự đánh số của mẹ, người thứ nhất chính là giáo sư khảo cổ học.

      Giáo sư trông lớn tuổi hơn so với Kỳ Tiếu Ngôn rất nhiều, Dương Vi đoán ta khoảng chừng 40 tuổi. Giáo sư lịch nghe giới thiệu về bản thân mình, sau đó bắt đầu phân tích hoàn cảnh của : “Nghe là giáo viên mỹ thuật tạo hình, theo tôi thấy mỹ thuật tạo hình và khảo cổ học rất giống nhau, đều là những môn nghệ thuật. có hứng thú với khảo cổ ?”

      Dương Vi : “Lúc học trung học tôi có đọc qua quyển tiểu thuyết tên là ‘đạo mộ bút ký’, tôi thấy cảnh tượng trong đó được miêu tả hấp dẫn, lúc thi đại học xém chút nữa là tôi cũng đăng ký dự thi ngành khảo cổ.”

      Giáo sư hỏi: “Vì sao đăng ký?”

      “Bởi vì mẹ tôi khảo cổ cũng chỉ là đào trộm mộ của người khác.”

      Giáo sư: “......”

      trầm ngâm lúc, sau đó : “Tác giả quyển tiểu thuyết mà , có phải là Nam phái tam thúc ?”

      Dương Vi kinh ngạc nhìn : “ cũng xem qua quyển tiểu thuyết này?”

      Giáo sư : “Tác giả kia vốn dĩ là học sinh của tôi, sau đó bởi vì qua được kỳ thi sát hạch, nên thể tốt nghiệp được, mới đổi nghề sang viết tiểu thuyết.”

      Dương Vi: “......”

      Giáo sư ngài cảm thấy, ngài chém gió thành bão hay sao….

      nhìn giáo sư, cười hỏi: “Nam phái tam thúc chỉ là bút danh của ấy, ấy là học sinh của , chắc biết tên của ấy là gì chứ.”

      Giáo sư che miệng ho khan tiếng: “Khảo cổ là môn học có ý nghĩa quan trọng đối với nhân loại, đoàn của chúng tôi khám phá ra vài ngôi mộ cổ, những xác ướp được trưng bày trong bảo tàng Louvre, có vài xác ướp là do chúng tôi khai quật được.”

      Dùng máy xúc để khai quật sao? Dương Vi nhìn giáo sư, cười ha ha : “Tôi nghe người của các Pha ra ông có lời nguyền, thành viên trong đoàn của các có khỏe ?”

      Giáo sư : “Lời nguyền chỉ là chuyện vô căn cứ, Ai Cập và Pháp là những quốc gia tương đối hấp dẫn, đến hai quốc gia này chưa?”

      Dương Vi lắc đầu: “Chưa.”

      Giáo sư tiếc nuối : “Vậy đáng tiếc, nhưng mà tôi thường xuyên tới đó, có cái gì muốn biết cứ việc hỏi tôi.”

      Dương Vi suy nghĩ chút : “Mùi vị của nước sông Seine và sông Nile có giống nhau ?”

      Giáo sư: “......”

      Giáo sư phải về để nghiên cứu chất lượng nước sông Seine và sông Nile, sau đó vội vã rời .

      Nửa giờ sau, cửa quán cà phê lại lần nữa bị đẩy ra, vị tổng giám đốc đại nhân mặc bộ âu phục phẳng phiu đến. Giày da của ta được lau sáng bóng, ngay cả tóc cũng được vuốt keo nề nếp ngay ngắn, tay mang theo chiếc túi công màu đen, tỏa ra khí nồng đậm tinh .

      đến ngồi trước mặt Dương Vi, nâng tay trái lên nhìn đồng hồ: “Dương tiểu thư, đúng giờ, tôi thích hợp tác cùng những người đúng giờ.”

      Dương Vi: “......”

      Tổng giám đốc mở cặp công ra, lấy từ bên trong ra quyển sổ ghi chép màu đen rất dày, mở ra đặt lên bàn. Lại lấy từ túi áo ra chiếc bút máy màu vàng, tổng giám đốc nho nhã tháo nắp bút ra, hỏi Dương Vi: “Bình thường dậy lúc mấy giờ?”

      Dương Vi : “Sáu giờ 40.”

      Tổng giám đốc vừa nghe vừa ghi vào sổ, còn quên cho lời bình: “Tôi cho là phải dậy sớm hơn mười phút nữa, như vậy mới có đủ thời gian để chuẩn bị bữa sáng.”

      Dương Vi co rút khóe miệng : “Bình thường bữa sáng của tôi đều được giải quyết xe buýt.”

      Tổng giám đốc tiếp tục ghi lại: “Thói quen này tốt, phải sửa.”

      Khóe miệng Dương Vi lại co rút.

      Tổng giám đốc tiếp tục hỏi: “Bình thường có sở thích gì?”

      Dương Vi : “Vẽ tranh, đọc tiểu thuyết.”

      Tổng giám đốc ghi chép nhanh chóng : “Vẽ cũng tốt, có thể bồi dưỡng, tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết ngôn tình thôi à?”

      “Đúng vậy.”

      có thể cân nhắc đổi thành tác phẩm nổi tiếng thế giới, tốt nhất là đọc bản gốc tiếng .”

      Dương Vi ha ha.

      Tổng giám đốc lại : “ ưa thích vận động gì?”

      “Ngủ.”

      Tổng giám đốc cuối cùng cũng dừng bút trong tay lại, ngước mắt lên nhìn Dương Vi cái, kiêu ngạo và hấp dẫn: “Tôi cũng thích.”

      Dương Vi: “......”

      Hãy hứa với tôi, xem ít văn bản được tổng giám đốc!

      Dương Vi đứng dậy, làm động tác cúi người 45 độ tiêu chuẩn với tổng giám đốc đại nhân: “Hội nghị hôm nay đến đây là kết thúc, cảm tơn tổng giám đốc đại nhân sắp xếp công việc để đến dự.”

      Tổng giám đốc đại nhân: “......”

      Người thứ ba xem mặt…Dương Vi tạm thời gọi là nhà giàu mới nổi. Tuy rằng mẹ người này là được xưng là con trai của nhà giàu nhất thành phố A, nhưng dựa vào kiểu tóc và chiếc dây chuyền to bằng ngón tay cái, thấy thế nào cũng đều giống con nhà giàu mới nổi.

      “Xin chào Dương tiểu thư.” Nhà giàu mới nổi làm dáng lắc lắc mái tóc của mình, ngồi xuống trước mặt Dương Vi.

      Dương Vi cười chăm chú nhìn mái tóc phấp phới bay trong gió của , gì.

      Nhà giàu mới nổi nghiêng người về phía trước định gì đó, di động trong túi bỗng nhiên vang lên. nhìn Dương Vi cái, : “ có lỗi, tôi nghe điện thoại trước.”

      Dương Vi gật đầu, ý bảo cứ tự nhiên.

      Sau đó, nhìn thấy nhà giàu mới nổi lấy trong túi ra cái di động, hai cái di động, ba cái di động….Mãi cho đến cái điện thoại di động thứ bảy, rốt cục mới tìm được cái điện thoại vang lên là cái nào.

      Dương Vi nhìn dãy điện thoại di động được sắp xếp ở bàn, tất cả đều là Mật đào 10, bảy sắc cầu vồng đều đủ cả.

      Nhà giàu mới nổi cầm lấy chiếc di động màu vàng, ấn nút nhận điện thoại: “Cái gì, hạng mục như vậy mà phải đầu tư những mười triệu ư? Đầu tư đầu tư, việc như vậy mà cũng phải gọi điện hỏi tôi, biết tôi xem mắt sao!”

      Nhà giàu mới nổi “Tích” tiếng ấn tắt điện thoại di động, cười với Dương Vi: “Nhân viên biết làm việc, bỏ qua cho.”

      Dương Vi cười khan : “Tôi cũng để ý.”

      Nhà giàu mới nổi đem chiếc Mật đào để lại bàn, hứng trí bừng bừng với Dương Vi: “Tất cả đây đều là điện thoại Mật đào mới nhất, tôi cố ý sưu tập thành bộ, thấy đẹp ?”

      Dương Vi : “Có thể triệu hồi thần long (*) ?”

      (*) Triệu hồi thần long: Gọi thần rồng

      Nhà giàu mới nổi suy nghĩ chút rồi : “Đêm nay về tôi thử xem.” dừng lại chút, lại cười với Dương Vi, “Những thứ này cũng phải tôi bán thận để mua được.”

      Dương Vi gật đầu : “Tôi biết, bán thận cùng lắm cũng chỉ mua được hai cái.”

      Nhà giàu mới nổi cấp cho ánh mắt “ là hiểu chuyện”, sau đó thần bí hề hề hỏi: “ đoán xem nhà tôi làm cái gì?”

      Dương Vi :“Có thể xây dựng .”

      Nhà giàu mới nổi cười nhạt : “Xây dựng tính là cái gì? Nhà chúng tôi lợi hại hơn cái này”

      Dương Vi sùng bái nhìn : “Nhà phải là bán trứng luộc trong nước trà ?”

      “Xuỵt!” Nhà giàu mới nổi nhanh chóng ngăn cản , “ giọng chút! Đừng để người khác nghe được.”

      Dương Vi hít sâu hơi, cười với : “Nhà có nhiều tiền như vậy, như thế nào cân nhắc mua máy nạp tiền thông minh? để phí lâu như vậy, nhìn cũng thấy đau lòng.”

      Máy nạp tiền thông minh ư? Thứ cao cấp như vậy sao có thể có chứ! Vì thế nhà giàu mới nổi vội vàng chạy nhanh mua máy nạp tiền.

      Lúc người đàn ông xem mắt cuối cùng đến, cũng là năm giờ. Đây cũng là người trẻ tuổi nhất trong bốn người trung niên xem mặt ngày hôm nay, thoạt nhìn người này chỉ khoảng tầm hơn hai mươi tuổi. đôi mắt u buồn như hoàng tử, ngay cả tóc cũng nhuộm thành màu vàng sáng của hoàng tử.

      Vì thế Dương Vi quyết định gọi là hoàng tử.

      Hoàng tử mặc bộ âu phục màu trắng, đến trước mặt quỳ xuống: “ nương xinh đẹp, xin hỏi có phải là Dương Vi ?”

      Dương Vi gật đầu :“Là tôi.”

      “Ồ, hân hạnh được gặp .” Hoàng tử đứng thẳng dậy, cười với , “Em hãy nhìn ánh nắng tươi sáng ngoài cửa sổ, chúng ta muốn đem thời gian tốt đẹp như thế lãng phí trong quán cà phê trầm lặng này sao?”

      Nhân viên phục vụ qua phía sau lặng lẽ quẳng cho ánh mắt xem thường.

      Dương Vi đứng lên hỏi: “Vậy cảm thấy như thế nào mới tính là lãng phí?” tóm lại cảm thấy hôm nay đến nơi này xem mắt chính là lãng phí lớn nhất rồi.

      Hoàng tử mỉm cười nhìn : “ biết tôi có vinh hạnh mời em du hồ chuyến hay ?”

      Dương Vi hiểu, người này và Phương Thừa Nhiên là cùng loại người .

      và hoàng tử đến gần công viên, hồ nhân tạo quả có ít người du thuyền. Để xem mặt được tự nhiên hơn, hoàng tử đặc biệt chọn con thuyền thoáng mát rộng rãi có mái, còn có cả mái chèo.

      Vì kỹ năng chèo thuyền đòi hỏi chuyên nghiệp, cho nên bọn họ còn mướn người chèo thuyền. Thuyền chậm rãi ra giữa hồ, sóng gợn lăn tăn mặt nước, hoàng tử say mê hít hơi sâu, với Dương Vi: “Phong cảnh mới đẹp làm sao, làm cho tôi nhịn được muốn hát bài, có muốn nghe ?”

      Dương Vi quay đầu nhìn về người lái thuyền: “ có đồng ý ?” sao cả, nhưng nếu người chèo thuyền chịu nổi nhảy xuống hồ, cũng có bãn lĩnh chèo thuyền trở lại.

      Lái thuyền biết sợ : “Hát , tôi cũng muốn nghe.”

      Vì thế hoàng tử đa tình chân thành hát: “Chúng ta rong rưởi thuyền – mái chèo gợn sóng, thuyền trôi trôi -- lái* cuộn sóng ~~”

      Dương Vi: “......”

      Lái thuyền hình như chịu nổi nữa: “Vị tiên sinh này, ra tôi cũng sao cả, nhưng tôi sợ cậu còn hát nữa, vị nương này nhảy xuống hồ.”

      Hoàng tử hát nữa, sâu đậm nhìn chăm chú Dương Vi: “you jump,I jump.” (Bạn nhảy, tôi nhảy.”)

      Dương Vi: “......”
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu16 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :