1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly hôn là chuyện nhỏ - Bản Lật Tử (DROP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 26:

      Dương Vi tìm lượt dọc theo con đường chính cạnh trường học, vẫn tìm thấy Hà Xán. Dạo vòng quanh công viên, cầm túi xách đến ngồi xuống cái ghế dài, đấm đấm đôi chân đau mỏi của mình.

      Vào lúc này, ngay cả trong công viên cũng chỉ còn vài người, rốt cuộc biết Hà Xán có thể ở chỗ nào?

      Di động trong túi vang lên, là điện thoại của mẹ Hà Xán gọi tới. Dương Vi căng thẳng trong lòng, nhanh chóng nhận điện thoại: “Có phải có tin tức của Hà Xán rồi ?”

      giáo Dương, Xán Xán trở về!” Dường như giọng của mẹ Hà Xán và giọng của Dương Vi vang lên cùng lúc.

      Sau khi Hà Xán chạy ra khỏi nhà, liền bắt xe buýt số 79, đến tận tám rưỡi tối, lái xe thu dọn xe mới nhìn thấy bé vẫn ngồi xe, hỏi nhà bé ở đâu, bé cũng , liền báo cảnh sát. Cảnh sát nhanh chóng gọi điện thoại liên hệ với mẹ Hà Xán, bảo bà đến cục cảnh sát dẫn người về.

      Dương Vi nghe thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhõm: “Tìm được người là tốt rồi, có bị thương ạ?”

      sao, nhưng vẫn chịu chuyện.”

      Giọng ở đầu bên kia điện thoại có chút khàn khàn, Dương Vi thở ra hơi : “Hôm nay mọi người đều mệt mỏi rồi, chị và Hà Xán ngủ sớm , cần kích thích bé, có gì ngày mai chúng ta sau.”

      Mẹ Hà Xán trả lời rồi tắt điện thoại, Dương Vi chuẩn bị cất điện thoại di động vào túi xách, phía trước có người đàn ông mặc quần áo màu đen chạy nhanh tới, con dao soáng loáng thình lình chặn ở trước mặt Dương Vi: “ được hét! Đưa điện thoại và ví tiền ra đây!”

      Người đàn ông đội mũ đầu và đeo khẩu trang, trong ánh đèn đường mờ tối chỉ lộ ra đôi mắt đặc biệt sắc nhọn.

      Tim Dương Vi đập rất nhanh, lớn như vậy còn chưa gặp cướp bao giờ, nếu chỉ bị cướp sao, chỉ sợ là… dám tưởng tượng tiếp nữa, cẩn thận đưa điện thoại di động ở trong tay ra.

      Người đàn ông giật lấy di động tay , nhìn xung quanh chút, lại kiên nhẫn thúc giục : “Còn ví tiền nữa, nhanh lên chút!”

      Lưỡi dao sắc nhọn kia vẫn chỉ vào mặt Dương Vi, Dương Vi liều mạng kìm chế trái tim đập hoảng loạn của mình, vừa lấy ví tiền ra, bị người đàn ông trước mặt giật mất: “Thẻ. Mật khẩu thẻ!”

      Giọng của rất nhanh, như là có cái gì truy đuổi , Dương V nhàng hít vào hơi, mở miệng : “901617….” Đây là sinh nhật của và Kỳ Tiếu Ngôn, ra khỏi miệng rồi mới phát giọng của mình có bao nhiêu ổn.

      Người đàn ông gì nữa, cầm ví tiền và điện thoại biến mất rất nhanh trong bóng đêm. Chân Dương Vi mềm nhũn, ngã ngồi đất. Nghĩ mà sợ giống như thủy triều dâng lên từng đợt từng đợt, nuốt trọn lấy .

      dám ngồi lâu ở đây, thở hổn hển mấy cái rồi tự ép buộc mình đứng lên, chạy ra ngoài công viên. Dọc theo đường gặp người nào, Dương Vi cảm thấy cái công viên này trở lên rộng lớn, dường như chạy bao lâu cũng thoát ra được.

      Lúc thấy đường cái, đáy lòng Dương Vi nhàng thở ra. Ở đối diện có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, nghĩ ngợi gì chạy vọt qua đó.

      Có lẽ do tiếng mở cửa quá lớn, nhân viên cửa hàng đứng sau quầy thu ngân kinh ngạc nhìn cái. Sắc mặt Dương Vi tái nhợt, trán vẫn còn đọng tầng mồ hôi mỏng, vẻ mặt hoảng hốt với nhân viên thu ngân: “ ngại quá, tôi vừa bị cướp ở công viên, có thể, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của báo cảnh sát được ?”

      Nhân viên thu ngân thấy vẻ mặt của giống như lừa đảo, hơn nữa, gần đây đúng là xảy ra rất nhiều vụ án dùng dao cướp bóc, rất hào phóng đưa điện thoại di động sạc pin của mình cho mượn.

      “Cảm ơn, cảm ơn.” Dương Vi nhận điện thoại di động, hít sâu vài hơi, mới làm cho tâm tình của mình hồi phục ít.

      Kỳ Tiếu Ngôn vẫn còn ăn cơm chiều ở nhà Tống Cẩn, từ sau khi mối tình đầu của mình chính là Dương Vi, làm cho bữa cơm tối càng trở nên nặng nề, ngay cả Tống Cẩn cũng câu nào nữa. Sau khi tảng thịt bò cuối cùng bàn cơm được đưa vào bụng, Kỳ Tiếu Ngôn cầm lấy khăn tay bàn xoa xoa miệng, đứng dậy cáo từ: “Tôi ăn xong cơm tối rồi, tạm biệt.”

      Rốt cục Tống Cẩn nhịn được cười lạnh tiếng, mạnh mẽ từ ghế đứng lên. Chân ghế tựa lê mặt đất, tạo ra tiếng va chạm sắc bén: “Đối với , ăn cơm cùng với em chính là hoàn thành nhiệm vụ sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn xoay người lại, lạnh nhạt nhìn cái: “Nghiêm túc mà , ngay cả nhiệm vụ cũng phải.”

      Tổng Cẩn tức quá hóa cười, thừa nhận hôm nay mời đến nhà ăn cơm cũng chẳng phải dùng thủ đoạn trong sáng gì, nhưng Kỳ Tiếu Ngôn cũng quá mức có nhân tình gì.

      có lần sau.” Kỳ Tiếu Ngôn xong liền xoay người muốn , ánh mắt Tống Cẩn khẽ động, lên tiếng gọi lại.

      “Chờ chút.” đến trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn, ngẩng mặt lên nhìn . biết, loại đàn ông giống như Kỳ Tiếu Ngôn này, chỉ cần phát sinh quan hệ, nhất định chịu trách nhiệm với bạn. Nếu hôm nay từ thủ đoạn để mời đến dây, như vậy sợ buông thả mình chút.

      Đúng lúc này, điện thoại người Kỳ Tiếu Ngôn bất chợt vang lên. lấy di động ra nhìn thoáng qua, là dãy số xa lạ. suy nghĩ chút, vẫn ấn nhận điện thoại: “Xin chào.”

      Lúc nghe được giọng của Kỳ Tiếu Ngôn, Dương Vi theo bản năng ngây ngẩn cả người. ràng là muốn gọi điện thoại báo cảnh sát, biết thế nào lại ấn số điện thoại của Kỳ Tiếu Ngôn. Dường như bởi vì nghe được câu trả lời, Kỳ Tiếu Ngôn nhíu mày bước về phía cửa mấy bước: “Xin chào, xin hỏi bên kia là ai vậy?”

      Cảm xúc vừa mới được bình phục lại, bởi vì nghe được giọng của Kỳ Tiếu Ngôn mà lại nổi lên như sóng trào, trong giây phút này, sợ hãi và ủy khuất ở đáy lòng Dương Vi cứ như vậy mà tuôn trào, ôm di động nước mắt ngừng rơi xuống: “Quyển, Quyển Quyển, em vừa mới, vừa mới bị cướp…”

      Kỳ Tiếu Ngôn nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt bỗng nhiên tối : “Bé ngoan? Bây giờ em ở đâu? Có bị thương ?”

      Giọng của Kỳ Tiếu Ngôn rất vội, Tống Cẩn cau mày nhìn cái.

      “Em ở công viên bên cạnh trường học, ở đó có cửa hàng tiện lợi….”

      Ở đầu kia điện thoại Dương Vi vừa khóc thút thít vừa chuyện, Kỳ Tiếu Ngôn đến mở cửa nhà Tống Cẩn, chạy nhanh ra ngoài: “Bây giờ em kiểm tra bản thân xem, có bị thương ở đâu ?”

      , có......”

      Kỳ Tiếu Ngôn đến gara, nhắm mắt lại thở ra hơi: “Em cứ đứng yên ở cửa hàng tiện lợi kia, đừng đâu cả, lập tức đến đó tìm em.”

      “Vâng….”

      Nghe được câu trả lời của Dương Vi, Kỳ Tiếu Ngôn mới tắt điện thoại. Dương Vi trả lại điện thoại di động cho nhân viên thu ngân, bước tới cửa ngồi ở đó chờ Kỳ Tiếu Ngôn.

      Kỳ Tiếu Ngôn lái xe nhanh như bay, vượt qua ba cái đèn đỏ, rốt cục 20 phút sau cũng tới cái công viên Dương Vi . Từ xa nhìn thấy Dương Vi đơn lẻ loi mình đứng trước cửa hàng, như là sủng vật bị người ta vứt bỏ, đơn làm cho người ta đau lòng.

      “Bé ngoan!” ấn mở cửa sổ xe xuống, từ xa gọi . Vừa rồi nên tắt điện thoại.

      Dương Vi ngẩng đầu lên, thấy chiếc Audi màu đen phi như bay đến đây, động tác cao siêu giống như những cảnh trong phim hành động. Kỳ Tiếu Ngôn ngồi ở vị trí điều khiển, tóc của bị gió đêm thổi có chút rối loạn.

      Mũi Dương Vi chua xót, nhanh chóng đứng lên: “Quyển Quyển!”

      Sau tiếng phanh xe vội vã, chiếc Aaudi vững vàng đứng ở trước mặt Dương Vi, Kỳ Tiếu Ngôn từ trong xe bước xuống, bước vài bước đến chỗ , cánh tay dài vung lên đem người ôm vào trong lòng mình.

      Dương Vi có thể cảm nhận được cánh tay run run của Kỳ Tiếu Ngôn ở người mình. ngửi ngửi được mùi hương quen thuộc người Kỳ Tiếu Ngôn, đầu chôn chặt ở bả vai của : “Quyển Quyển, vừa rồi em sợ muốn chết.”

      có việc gì, có việc gì.” Kỳ Tiếu Ngôn lại ôm chặt hơn, biết là an ủi hay an ủi chính mình. Hai mươi phút vừa rồi, cũng sắp hù chết mình. Cứ nghĩ đến cảnh Dương Vi ở chỗ nhìn thấy bị người ta cướp bóc, cảm thấy trái tim mình cũng như ngừng đập.

      Kỳ Tiếu Ngôn cứ như vậy ôm lúc lâu, mới buông ra, hôn lên mắt .

      May mắn là bị làm sao cả.

      “Lên xe trước .” Kỳ Tiếu Ngôn giúp Dương Vi thắt dây an toàn, sau đó mới hít sâu hơi, chậm rãi khởi động xe, “Em đánh mất những gì?”

      “Ví tiền, và điện thoại di động.” Tên cướp kia coi như khách khí, trực tiếp cướp luôn túi xách của , “ còn mật khẩu thẻ ATM của em.”

      Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn hơi động: “Em trả lời như thế nào?”

      đúng tình hình thực tế, em dám dối…”Dương Vi cũng hiểu được mình có chút ngốc, nhưng lúc ấy thực sợ, ở gần đây có cây ATM, nếu tùy tiện dối cái mật khẩu, sợ tên thổ phỉ kia quay trở lại đâm cho hai nhát dao.

      “Em làm đúng lắm.” Mất tiền quan trọng, chỉ cần Dương Vi có việc gì là tốt rồi, “Bây giờ chúng ta đến cục cảnh sát báo án, sau đó về nhà.”

      “Vâng.”

      Khi cảnh sát lập hồ sơ cho có tính toán chút tổn thất, may mắn bình thường làm mang theo nhiều tiền mặt người, chỉ có 700 tệ, thẻ lương để ở nhà, trong ví da chỉ có hai cái thẻ tổng cộng cũng chỉ khoảng 3000 tệ. Nhưng cái ví da kia là của bạn bè mang ở nước ngoài về tặng , di động cũng là mật đào 9s….

      Dương Vi ruột gan đau như cắt, chỉ có đêm tổn thất đến vài vạn….

      Cảnh sát lập án xong còn quên nhắc nhở : “Hai ngày trước cũng có nữ sinh đến báo án, là bị cướp bóc, giống như ấy miêu tả cùng người với . Về sau trời tối cố gắng chạy loạn ra ngoài mình, đặc biệt là con trẻ tuổi xinh đẹp như các , may là chỉ có cướp tiền, nếu nổi điên lên chút….”

      Cảnh sát tới đây cũng thêm gì nữa, để lại khoảng cho hai người tự tưởng tượng. Kỳ Tiếu Ngôn cau mày đứng ở bên, Dương Vi cúi thấp đầu tiêng nào.

      “Được rồi, chị có thể rồi, chúng tôi dốc sức điều tra chuyện này, nếu có tin tức gì lập tức báo cho chị.”

      “Cảm ơn.” Kỳ Tiếu Ngôn xong liền kéo Dương Vi lên xe. Lúc về nhà, Dương Vi nhìn Kỳ Tiếu Ngôn thuần thục lấy chìa khóa ở trong túi quần ra mở cửa, đột nhiên tỉnh ngộ: “ vậy mà trả lại chìa khóa cửa cho em!”

      Khóe miệng vốn căng thẳng của Kỳ Tiếu Ngôn lúc này cũng nhịn được mỉm cười: “Bây giờ em mới phát ra à?”

      Dương Vi: “......”

      Ngày mai đổi khóa!

      Sau khi vào phòng, Kỳ Tiếu Ngôn rất tự nhiên lấy quần áo ngủ của Dương Vi ở trong tủ quần áo ra, đưa cho : “Em tắm rửa trước .”

      Dương Vi cúi đầu nhìn nhìn, ôm áo ngủ vào trong phòng tắm. Lúc ra, Kỳ Tiếu Ngôn pha cho ly sữa nóng, đặt ở đầu giường chờ . Dương Vi ùng ục ùng ục uống hơi cạn sạch ly sữa. Kỳ Tiếu Ngôn vẫn còn tựa vào tủ quần áo nhìn , Dương Vi có chút được tự nhiên vén tóc ra sau tai: “ còn có chuyện gì sao?”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Vì sao trễ như vậy còn thân mình chạy ra ngoài?”

      Nhắc tới cái này Dương Vi vẫn còn chút tức giận: “ học sinh ở lớp em bỏ nhà ra ngoài, may mắn tìm được rồi, nếu ngày mai hiệu trưởng lại nổi đóa lên.”

      Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn giật giật: “Vì sao gọi điện thoại cho ?”

      Dương Vi ngẩng đầu lên nhìn : “Kỳ tiên sinh, hình như chúng ta ly hôn rồi.”

      Kỳ Tiếu Ngôn mấp máy môi, xoay người vào phòng tắm, Dương Vi ngây ngốc lúc, đứng ở ngoài cửa phòng tắm hô: “ làm cái gì?”

      “Tắm.” Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn xong, trong phòng tắm liền truyền đến tiếng nước chảy ào ào, giống như chảy vào trái tim Dương Vi.

      Mặt hồng đến tận mang tai, bỏ cốc thủy tinh trong tay xuống, thẳng lên giường nằm xuống.

      Kỳ Tiếu Ngôn tắm rửa khoảng hơn mười phút, tiếng nước róc rách giống như ma ấm cứ quanh quẩn trong tai Dương Vi. Lúc tiếng nước dừng lại, Dương Vi len lén nghiêng đầu liếc mắt nhìn, chỉ thấy Kỳ Tiếu Ngôn trần nửa người ra từ phòng tắm.

      Ánh sáng phát ra từ phòng tắm phía sau , góc độ ánh sáng ngược chiều miêu tả được những đường nét đặc biệt gợi cảm cơ thể . hơi ngẩng đầu lên, cái cổ được kéo dài ra tạo nên đường cong hoàn mỹ, những giọt nước còn đọng tóc từ từ từng giọt từng giọt xuống cổ.

      Góc độ ánh sáng này tạo nên khung hình, thực là ….quá đẹp! Dương Vi hận thể lập tức bò dậy vẽ bức tranh!

      Nhưng mà vẫn nhịn được, đem chăn kéo qua mặt mình ít, ồm ồm : “Tại sao mặc quần áo?”

      Kỳ Tiếu Ngôn nghiên đầu liếc mắt nhìn cái, khóe môi khẽ cong lên: “Em cũng phải là chưa thấy bao giờ.”

      Dương Vi: “......”

      Cứu mạng! nụ cười kia quả thực làm xao xuyến trái tim! được rồi, quá gợi cảm!

      được được! và mình ly hôn rồi! Mi thể lại bị sắc đẹp của mê hoặc được!

      Trong lòng Dương Vi còn thầm giao chiến, Kỳ Tiếu Ngôn cởi quần ra trực tiếp nằm xuống bên cạnh .

      Dương Vi rốt cục có cách nào bình tĩnh nổi nữa: “ làm gì vậy! Đây là giường của em!!!!”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Nghiêm túc mà , hẳn là mỗi người nửa.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn , hơi thở ấm nóng cứ như vậy phả thẳng vào mặt . Dương Vi lại chui vào trong chăn, điều chỉnh lại hô hấp chút, với Kỳ Tiếu Ngôn: “Em sợ …”

      biết Kỳ Tiếu Ngôn vì lo lắng bị dọa sợ, mới ở lại cùng .

      Kỳ Tiếu Ngôn chăm chú nhìn lúc, đột nhiên vươn tay ra ôm vào lòng: “Nhưng vẫn còn sợ.”

      Tiếng tim đập của Kỳ Tiếu Ngôn hề báo trước lọt vào tai Dương Vi, nhớ đến lúc ở ngoài cửa hàng tiện lợi, tay Kỳ Tiếu Ngôn hơi run, liền vùi đầu vào ngực : “Quyển Quyển.”

      “Ừ?”

      “Hôm em bị đau sinh lý đến đây đúng ?”

      “Ừ.”

      Dương Vi nhắm mắt lại nữa, lát sau, lại gọi tiếng: “Quyển Quyển.”

      “Ù?”

      “Kỳ nghe lảm nhảm về Goldbach cũng phải là quá nhàm chán, lúc em đứng mình ở trước cửa hàng tiện lợi chờ , chỉ hi vọng có người nào đó tán gẫu với mình về Goldbach.”

      Con ngươi của Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, bất giác cánh tay lại ôm chặt hơn. hôn đỉnh đầu Dương Vi cái, Giọng hiếm có khi nào dao động như vậy: “Ngủ .”

      “...... Ừ, ngủ ngon.”

      “Ngủ ngon.”
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu18 others thích bài này.

    2. ngocanh

      ngocanh Active Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      230
      xxxxxxx. K có :yoyo63:

    3. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 27

      Trong mơ, Dương Vi thấy mình ôm con chó to lông xù, lúc tỉnh lại quả thấy đầu tóc xoăn….Đàn ông.

      Theo lời của Giản Song lúc học đại học , có người uống rượu cùng tính là cái gì, có đàn ông để ** là thỏa mãn lắm rồi.

      Xuất phát từ quan điểm này, Dương Vi chắc chắn là rất may mắn. Nhưng nếu như, cái gì đó giống như là căn nguyên gốc rễ …của người đàn ông dùng để ** này chọc vào mình, tình huống càng tuyệt vời hơn.

      Kỳ Tiếu Ngôn khi mới tỉnh dậy vào buổi sáng có bao nhiêu cầm thú, Dương Vi trải qua rồi, vì thế nhúc nhích, giữ nguyên tư thế khi vừa mở mắt ra, thử gọi tiếng: “Quyển Quyển?”

      “Bà xã….” Giọng mơ màng và gợi cảm nhàng truyền ra từ miệng Kỳ Tiếu Ngôn, mở mắt ra, men theo giọng của Dương Vi mà hôn lên môi . Dương Vi trong lòng đột nhiên giống như có tiếng sấm nổ vang, Kỳ Tiếu Ngôn gọi là bà xã, chỉ có loại tình huống.

      Quả nhiên còn chưa cảm nhận được cảm xúc mềm mại cánh môi Kỳ Tiếu Ngôn xoay người đặt dưới thân. Môi hôn càng sâu hơn, môi Dương Vi bị cắn có chút đau, nhưng bây giờ rảnh để quan tâm, bởi vì móng vuốt cẩu của Kỳ Tiếu Ngôn luồn vào trong quần áo của .

      Đầu ngón tay lạnh lẽo lướt da thịt của mình, Dương Vi nhịn được run lên cái. Phản ứng này dường như lấy lòng người bên , động tác của càng trở nên càn rỡ hơn. Dương Vi hoảng sợ trong lòng, dùng sức đẩy bờ vai của ra, người bên vẫn nhúc nhích. Cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cả hai bên đều tăng lên nhanh chóng, Dương Vi há miệng ra, cắn cho Kỳ Tiếu Ngôn cái.

      Kỳ Tiếu Ngôn bị đau rên lên tiếng, Dương Vi lợi dụng khe hở này, đạp cước rơi xuống giường.

      thanh của vật nặng rơi xuống đất, Kỳ Tiếu Ngôn dùng tay phải chống đầu, chậm rãi ngồi dậy từ sàn nhà. Những ngón tay thon dài luồn vào trong tóc đen mềm mại. Khóe miệng bị cắn lên chút màu đỏ tươi, hơi hơi ngửa đầu, nhìn về phía Dương Vi, ánh mắt dường như có chút khó hiểu.

      Hình ảnh mĩ nam bị chà đạp, giày vò này, kích thích nghiêm trọng đến Dương Vi, thiếu chút nữa gợi lên ** trong lòng .

      Chuông báo thức lanh lảnh vang lên cản trở xúc động của , ánh mắt Kỳ Tiếu Ngôn cũng dần thanh tỉnh lại.

      Hai người cứ nhìn nhau như vậy nửa phút đồng hồ, Kỳ Tiếu Ngôn hỏi: “Em ấn tắt đồng hồ báo thức à?”

      ......

      Dương Vi tích tiếng tắt đồng hồ báo thức.

      yên tĩnh làm cho bầu khí hơi có chút xấu hổ, Kỳ Tiếu Ngôn sờ thử lên khóe miệng của mình, thấy đầu ngón tay bị nhuộm đỏ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên đứng lên từ dưới đất.

      Ánh mặt trời phía sau đúng lúc chiếu vào, nắng sớm dịu dàng chút keo kiệt bao vây lấy ….tạo thành vầng sáng!

      Ánh mắt Dương Vi vô thức rơi người , làn da trơn bóng, cơ thể hình giọt nước, dáng người tam giác ngược, oh, còn có cơ bụng và đường cong…Bên tai lại vang lên tiếng nước tối hôm qua, trong đầu thậm chí còn lên hình ảnh những giọt nước chảy dọc theo da thịt ….

      p!

      Dương Vi cảm thấy mình ngày càng thô tục, vì che dấu thô tục của mình, cầm chăn lên ném vào người Kỳ Tiếu Ngôn: “ thể mặc quần áo vào à!”

      Kỳ Tiếu Ngôn ôm chăn, nhìn cái: “Em cũng như vậy.”

      Dương Vi theo bản năng cúi đầu nhìn vào quần áo của mình, nút áo ngủ bị mở ra vài nút, cổ áo rộng mở. đỏ mặt lên, hận thể cước đá Kỳ Tiếu Ngôn ra khoài cửa sổ: “ biến !”

      Lúc Dương Vi đánh răng rửa mặt xong từ trong phòng tắm ra, Kỳ Tiếu Ngôn ăn mặc chỉnh tề. Lúc này thưởng thức bức ảnh kết hôn bị Dương Vi vẽ bậy lên.

      Dương Vi trong lòng có chút 囧, nghĩ tới có ngày Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thấy tác phẩm ngẫu hứng này.

      “Bị em vẽ thêm chút có phải cảm thấy mình càng đẹp trai hay ?” Dương Vi tiên hạ thủ vi cường (*), trước khi mở miệng châm biếm. Kỳ Tiếu Ngôn quay đầu lại nhìn : “Vì sao em vẽ thêm cho mình chút?”

      (*): Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước để chiếm được lợi thế

      “Em theo đuổi vẻ đẹp tự nhiên.”

      “ Vẻ đẹp tự nhiên nhìn thấy, đẹp ở chỗ nào?”

      ….Mới vừa rồi ai còn cầm thú đối với em!

      Kỳ Tiếu Ngôn xoay người, ra khỏi phòng ngủ: “Nếu muộn mất.” Dương Vi ở phía sau liếc mắt xem thường cái, rồi mới theo ra ngoài.

      Kỳ Tiếu Ngôn mua ly sữa đậu nành và chiếc bánh bao ở cửa hàng ở dưới lầu cho Dương Vi, sau đó lái xe đưa đến trường. Dương Vi uống ngụm sữa màu vàng cầm trong tay, liếc mắt nhìn cái: “ ăn à?”

      “Ánh phải lái xe, đợi tí nữa đến trường rồi ăn sau.”

      Dương Vi từ chối cho ý kiến, lại uống ngụm sữa nữa. Bữa sáng được giải quyết xong trước khi đến trường, xe dừng lại trước cửa trường, Kỳ Tiếu Ngôn : “Tan tầm đến đón em.”

      Dương Vi ngây ngốc: “Cái gì?”

      “Tan tầm đến đón em.” Kỳ Tiếu Ngôn mặt đổi sắc lại lần.

      Dương Vi co rút khóe miệng: “…Ý của em là, vì sao lại muốn đến đón em?”

      Kỳ Tiếu Ngôn ngước mắt lên, hơi nhíu mày: “Buổi chiêu em có hẹn à?”

      có.”

      “Vậy được rồi.”

      Dương Vi: “......”

      muốn nghiêm túc thảo luận với Kỳ Tiếu Ngôn chút về vấn đề này, Mẹ Hà Xán dẫn theo Hà Xán tới: “ giáo Dương….”

      Ánh mắt của chị ta hơi khó xử, dường như biết nên mở miệng thế nào, Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn hai người, chân mày nhíu chặt lại với nhau, từ xe xuống: “Chị chính là vị phụ huynh chỉ vì con thi bị thiếu hai điểm liền mắng cho bé rời nhà trốn ?”

      Dương Vi: “......”

      Vị ân nhân cứu mạng này, em tuy rằng kể với như vậy, nhưng cũng cần phải ngay trước mặt người ta mà ra!

      Sắc mặt của mẹ Hà Xán đột nhiên trở nên khó coi, Kỳ Tiếu Ngôn lại giống như phát ra, đôi mắt lãnh đạm vẫn chăm chú nhìn chị ta: “Chị có biết cấp độ thông minh có liên quan đến gen di truyền hay ? Xin hỏi chị mấy tuổi thi đỗ đại học và được bao nhiêu điểm? đạt được bao nhiêu giải thưởng của cuộc thi cấp tỉnh? phát biểu mấy luận văn học thuật? Nếu chị cho rằng đứa trẻ của mình học được tốt, là do trước đó đủ cố gắng, có lẽ trước tiên chị nên xem xét lại gen di truyền của mình .”

      Dương Vi: “......”

      Giáo sư Kỳ hổ là giáo sư Kỳ, đúng là làm cho trái tim người ta tan nát. Làm sinh viên của phải có tâm lý đủ mạnh mẽ để chịu đựng nha!

      Mẹ Hán Xán bị hàng loạt các câu hỏi chất vấn của làm cho bối rồi, trong mắt lộ ra dao động dường như sâu vẫn chưa thoát ra khỏi vấn đề về gen di truyền của mình.

      Giọng lạnh lẽo của Kỳ Tiếu Ngôn lại vang lên: “Đứa nhà người khác có ưu tú, cũng gọi chị là mẹ.”

      Mẹ Hà Xán sửng sốt, ngay cả Hà Xán cũng ngẩng đầu chăm chú nhìn , trong mắt còn lóe lên kính trọng của nữ sinh.

      Sau khi hai mẹ con vào trong trường, Dương Vi thở ra hơi với Kỳ Tiếu Ngôn: “Giáo sư Kỳ, vì sao lại tức giận như vậy?” Bình thường ngay cả khi cãi nhau với mình, giọng điệu của vẫn giống như thảo luận học thuật, thô bạo tức giận như vậy đúng là hiếm thấy.

      Kỳ Tiếu Ngôn trả lời , xoay người về phía xe Audi, trước khi khởi động xe còn nhớ nhắc nhở : “Buổi chiều đến đón em.”

      Dương Vi đứng ở cổng trường nhìn xe xa, bĩu môi, giống như thường ngày, tươi cười vào trường học.

      Trong văn phòng hôm nay đặc biệt náo nhiệt, Dương Vi ở ngoài hàng lang nghe thấy tiếng chuyện. Lúc vào, mọi người đột nhiên im lặng giây, sau dó giáo Diêu kinh ngạc về phía : “Nghe tối hôm qua cậu bị cướp? có bị thương ?”

      Thầy giáo La cũng chen vào hỏi: “ giáo Dương, sao chứ?”

      “Tôi sao.” Dương Vi cười cười với bọn họ, về vị trí của mình, “So với tôi, mấy người trước tiên phải là nên quan tâm đến Hà Xán chút hay sao?”

      giáo Diêu nhún nhún vai: “Khi tớ còn bé cũng từng bỏ nhà trốn , nhưng mà nghe đêm qua hội trưởng hội phụ huynh rất tức giận.”

      “Nghe ai ?”

      “Bảo vệ ở cổng .” giáo Diêu ngồi xuống ghế của mình, câu hai nghĩa hỏi Dương Vi: “Cậu có bị tổn thất gì ?”

      Dương Vi co rút khóe miệng : “Ví tiền và di động.”

      Mắt giáo Diêu mở lớn: “Có phải cái ví tiền mấy vạn của cậu ?”

      Dương Vi đau khổ che trái tim: “Đừng có đến nữa.”

      giáo Diêu phối hợp ngậm miệng lại. Dương Vi thu dọn xong, liền đến phòng học của lớp năm ban hai.

      Trong phòng học cũng ồn ào náo nhiệt hệt như trong văn phòng, bởi vì ngày hôm qua Dương Vi gọi điện thoại cho các bạn học sinh, chuyện Hà Xán rời nhà trốn phải chuyện gì bí mật, Dương Vi đoán nhầm sau buổi sáng, chuyện này có thể lan truyền, tất cả mọi người trong khối đều biết.

      Trong lớp, mấy nữ sinh thường ngày hay chơi thân với Hà Xán vây quanh bé líu ríu. Ngay cả lớp trưởng cũng nghiêm túc đứng ở bên cạnh khuyên bảo bé. Dương Vi vỗ vỗ tay, nhắc nhở : “Được rồi, mọi người đều trở về chỗ của mình , bắt đầu ôn bài.”

      Các học sinh đều ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, Minh Hạo ngồi ở dãy cuối cùng trong lớp với : “ giáo Dương, đêm qua bị cướp ạ?”

      Dương Vi cười khan tiếng: “ báo án rồi, các em cũng phải chú ý đến an toàn của bản thân nhiều hơn.”

      Cố Lỗi ngồi cùng bàn với Minh Hạo kích động hỏi: “Là bị giật tiền hay cướp sắc ạ?”

      Dương Vi hít sâu hơi, cười với cậu bé: “Bạn học Cố Lỗi, vừa rồi giáo Đới có với tôi bài thi ngữ vân lần trước của em vẫn bị điểm kém, lúc họp phụ huynh, có thể em phải mình đứng bục giảng giải thích chút.”

      Cố Lỗi: “......”

      Nếu đúng là như vậy, cậu bị ba mình chút lưu tình nào đánh chết.

      giáo Dương, cứu mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”

      Dương Vi tiếp tục mỉm cười: “ muốn đọc diễn văn cũng được, nhưng hôm nay về nhà em hãy chép mười lần bài [Nhớ lầu Nhạc Dương], ngày mai nộp cho .”

      Cố Lỗi sửng sốt chút, quay đầu sang hỏi Minh Hạo: “[ Nhớ lầu Nhạc Dương] là cái gì?”

      Minh Hạo : “Là bách khoa toàn thư.”

      Cố Lỗi như người mất trí quay người trở lại.

      Sau khi Dương Vi rồi, Minh Hạo lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gửi tin nhắn: “Cậu! đêm qua giáo Dương bị cướp!”

      Sau khi Minh Hạo gửi tin nhắn xong, nghĩ rằng cậu giữa trưa mới có thể nhìn đến, ngờ sau tiết học đầu tiên, Phương Thừa Nhiên trực tiếp gọi điện thoại cho cậu bé. Minh Hạo trốn trong nhà vệ sinh nam, lén lút nhận điện thoại: “Cậu, nếu như bị ai phát ra, điện thoại di động khó giữ được.”

      Phương Thừa Nhiên thẳng: “Mang điện thoại đến cho giáo của cháu.”

      Minh Hạo trừng mắt nhìn, bỏ điện thoại di động vào trong túi quần, lại vui vẻ chạy đến cửa văn phòng nhìn nhìn. Dương Vi ngồi ở bên trong soạn bài, cậu bé suy nghĩ chút, hô to “Báo cáo”, rồi chạy đến trước mặt Dương Vi.

      Dương Vi ngẩng đầu lên, nhìn cậu bé hỏi: “Em có chuyện gì ?”

      Minh Hạo len lén đặt điện thoại di động vào tay Dương Vi, : “Cậu em muốn chuyện với .”

      Dương Vi chần chờ nhìn cậu bé vài lần, mới nhận lấy điện thoại di động tay cậu bé, đến cạnh cửa sổ: “Phương Thừa Nhiên?”

      “Dương Vi? Tối hôm qua cậu bị cướp à? Cậu sao chứ? Hôm nay tớ gọi điện thoại cho cậu mà liên lạc được.”

      Giọng của Phương Thừa Nhiên có vẻ rất sốt ruột, Dương vi trả lời : “Tớ sao cả, di động bị cướp rồi, chờ tớ mua điện thoại mới liên hệ lại với cậu.”

      Ở đầu bên kia điện thoại hình như nghe thấy tiếng Phương Thừa Nhiên thở phào nhõm, trầm mặc mấy giây : “Hôm nay tan học tớ đến đón cậu.”

      “Hả?” Lông mày Dương Vi giật giật, “ cần đâu, chiều hôm nay tớ có hẹn rồi.”

      “Ai vậy?”

      Dương Vi suy nghĩ chút : “ người bạn.”

      “Vậy được rồi, có việc gì cần giúp lúc nào cũng có thể tìm tớ nhé.”

      “Được rồi, cám ơn.” Dương Vi tắt điện thoại, trả lại di động cho Minh Hạo, “Sắp đến giờ vào lớp rồi, em nhanh quay trở lại phòng học .”

      “Vâng.” Minh Hạo thu hồi lỗ tai vẫn dựng thẳng đứng lên để nghe lén lại, tạm biệt với Dương Vi rồi ra ngoài. Trở lại phòng học, cậu bé lại nhanh chóng soạn tn nhắn gửi cho Phương Thừa Nhiên: “Cậu đừng khóc, đến đây cháu ôm J”

      Cậu: “...... Điểm thi ngữ văn của cháu được 84 điểm mẹ cháu có biết ?”

      Minh Hạo: “...... Cậu có thể ôm cháu, nhưng cậu cũng thể uy hiếp người như vậy.”

      lát sau, cậu bé lại tiếp tục gửi tin nhắn khác: “Cháu có thể điều tra giúp cậu xem chiều nay giáo Dương hẹn ai J”

      Cậu: “Cháu vẫn nên học thuộc lòng hai bài thơ cổ trước J”

      Phương Thừa Nhiên bỏ di động xuống, nhìn chằm chằm vào phần mềm Microsoft.

      ...... Lại tiếp tục viết báo!

      Thời gian tan học buổi chiều, xe Audi của Kỳ Tiếu Ngôn đúng giờ chờ trước cổng trường. Tuy rằng xe Audi của bắt mắt bằng xe Maserati của Phương Thừa Nhiên, nhưng cũng thu hút chú ý kém hơn so với Phương Thừa Nhiên.

      Dương Vi liếc mắt cái là nhận ra Kỳ Tiếu Ngôn đứng bên cạnh xe, rất khác so với Phương Thừa Nhiên, đứng tựa người vào cửa xe, mà đứng thẳng ở bên.

      Chỉ là đứng, cũng làm cho người ta có loại cảm giác nghiêm túc và cẩn thận, Dương Vi nhịn được cười khẽ tiếng, cũng giống như thích môn toán học vậy.

      Nhìn thấy Dương Vi ra, Kỳ Tiếu Ngôn mở cửa xe cho , rồi cũng lên xe.

      “Chúng ta đâu?” Dương Vi ôm gối ôm Kỳ Tiếu Ngôn vẫn đặt ở xe, quay đầu nhìn . Kỳ Tiếu Ngôn lưu loát khởi động xe, lái xe rời : “Siêu thị.”

      Xe Audi vượt qua chiếc xe màu đen bóng loáng có rèm che đậu ở ven đường, Phương Thừa Nhiên ấn mở cửa sổ xe xuống, chân mày cau lại. Minh Hạo ngồi ở bên cạnh thu hồi ánh mắt nhìn từ ngoài cửa sổ vào, với Phương Thừa Nhiên: “Cậu muốn khóc cứ khóc , người kia đẹp trai hơn cậu.”

      Phương Thừa Nhiên: “......”

      “Hơn nữa chỉ nhìn mặt cũng biết là chỉ số thông minh cao hơn cậu.”

      Khóe mắt Phương Thừa Nhiên giật giật: “......Rốt cục cháu là cháu trai của ai?”

      “Nếu có thể lựa chọn ….” Nhìn thấy Phương Thừa Nhiên hí mắt nguy hiểm, Minh Hạo nhanh nửa câu còn lại, “Cháu nhất định vẫn vẫn chọn cậu!”

      nghĩ nghĩ, lại :“Bất quá như thế nào bộ dạng như vậy giống Dương lão sư học khi họa người mẫu a? A đúng rồi, nghe chồng trước!”

      Cậu bé suy nghĩ chút, lại : “Nhưng thế nào cũng cảm thấy chú ấy rất giống với người trong bức tranh vẽ mẫu của giáo Dương ở lớp? A đúng rồi, nghe là chồng trước của ấy!”

      Phương Thừa Nhiên quay cửa xe lên, với lái xe ở hàng ghế trước: “Lái xe .”
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu18 others thích bài này.

    4. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 28

      Hôm nay là thứ sáu, rất nhiều cặp tình nhân đều chạy ra ngoài dạo phố, ăn cơm, xem phim.

      Dương Vi và Kỳ Tiếu Ngôn đứng trong cửa hàng phân phối độc quyền của Mật đào, nhân viên cửa hàng giới thiệu với bọn họ về chức năng mới của Mật đào 10.

      Dương Vi nghĩ đến chiếc mật đào 9s vẫn còn mới nguyên của mình kia, ngực lại quặn đau: “Hay là đừng mua điện thoại đắt tiền như vậy, nếu lại bị mất….”

      “Em lại muốn mình chạy ra ngoài vào lúc đêm muộn như vậy nữa sao?” Kỳ Tiếu Ngôn liếc mắt nhìn cái, bỏ điện thoại di động màu trắng trong tay lại trong hộp: “Gói giúp tôi cái này.”

      “Vâng ạ.” Người bán hàng cười tủm tỉm nhìn : “Mời ngài sang bên kia thanh toán trước ạ.”

      Kỳ Tiếu Ngôn theo hướng chị ta vừa chỉ, Dương Vi cũng theo đến quầy thu ngân, nhìn lấy thẻ ATM của mình đưa cho nhân viên thu ngân, chân mày hơi giật giật: “Quẹt thẻ của à?”

      Kỳ Tiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cái: “Tiền lương tháng của em đủ trả à?”

      Dương Vi: “......”

      “Em cũng có tiền gửi ngân hàng mà!” phục hất cằm lên nhìn Kỳ Tiếu Ngôn, chi tiêu cho cuộc sống thường ngày trong nhà, phần lớn là do Kỳ Tiếu Ngôn chi trả, tiền lương năm của đụng đến là bao, vừa vặn có thể dùng để bao nuôi tiểu bạch kiểm! (*)

      (*) Tiểu bạch kiểm: Trai bao

      “Mời ký tên vào đây ạ.” Bốn ngón tay của nhân viên thu ngân chụm lại với nhau, ngửa lên, chỉ chỉ vào chỗ ký tên, Kỳ Tiếu Ngôn dời tầm mắt, giơ tay lên nhận bút ký nhanh tên mình lên đó.

      Dương Vi liếc mắt nhìn nét chữ đều, đẹp của cái, hạ khóe miệng, cầm lấy điện thoại di động, cùng ra khỏi cửa hàng độc quyền.

      qua cửa hàng bán ví da nữ, Kỳ Tiếu Ngôn ngước mắt nhìn thoáng qua, rồi vào trong. Bây giờ Dương Vi rốt cục hiểu được, Kỳ Tiếu Ngôn đặc biệt vội tới đây là để mua đồ cho , hoặc là đặc biệt đến đây để coi tiền như rác?

      liếc mắt nhìn logo của cửa hàng cái, giá cả túi của thương hiệu này cũng xem như là vừa phải, nhưng mà tháng tiền lương của cũng đủ mua cái. Tục ngữ sai chút nào, bây giờ Dương Vi coi như tỉnh ngộ, giá trị ví tiền của bản thân quá cao căn bản chính là tự tìm đường chết.

      đứng trước quầy lựa chọn hồi, nhìn trúng cái ví tiền cây đào màu hồng, dùng ngón tay nhàng gõ tấm kính dày: “Có thể lấy cái này cho tôi xem được ?”

      “Vâng ạ, xin chờ chút.” Người bán hàng mở ngăn tủ, lấy ví tiền ra. Dương Vi cầm ví tiền nghiên cứu hồi, màu sắc rất đẹp, da cũng rất tốt, mặt vẽ mấy cây đào trông hết sức có cảm tình, quan trọng nhất là, giá cả tương đối rẻ.

      Như vậy dẫn đến việc mua chiếc ví tiền mà cũng dẫn đến bi kịch, lại càng dẫn đến bi kịch sau khi bị cướp bóc, tổn thất lớn nhất lại chính là chiếc ví tiền.

      Dương Vi rất hài lòng: “Lấy cái này .”

      “Cảm ơn hân hạnh chiếu cố, xin mời chị qua bên này trả tiền.”

      Dương Vi quả nhiên thấy Kỳ Tiếu Ngôn lại định đến trả tiền, gọi tiếng: “Kỳ tiên sinh, chúng ta ly hôn rồi, vẫn tiêu tiền của như vậy được tốt lắm.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cái, im lặng trả lời, trả tiền.

      Lúc từ trong cửa hàng ra, Dương Vi còn cường điệu với : “Cái này coi như là cho em mượn, chờ em có tiền lương trả lại cho .” Ừm, tuy rằng hình như tháng tiền lương của căn bản cũng đủ trả.

      Kỳ Tiếu Ngôn dừng chân lại, rẽ vào nhà hàng ăn vặt bên cạnh: “Ắn cơm chiều trước .”

      “Này, có nghe em chuyện đó?” Dương Vi cau mày theo vào bên trong.

      Đúng vào giờ ăn, trong cửa hàng gần như còn chỗ trống, may mắn có mấy người ở bàn bên cạnh bọn họ vừa lúc rời , Dương Vi thuận thế ngồi xuống. Rất nhanh có nhân viên bán hàng đến dọn bàn, Kỳ Tiếu Ngôn đưa túi giấy trong tay cho Dương Vi, với : “Em ngồi ở đây chờ, gọi đồ ăn, em muốn ăn gì?”

      Dương Vi ngước mắt lên nhìn : “Hôm nay làm sao lại có tâm tình ăn cơm ở bên ngoài thế này?”

      “Chẳng lẽ còn trông mong em về nhà làm sao? xem qua tủ lạnh, bên trong chỉ còn quả cà chua và nửa củ cải trắng.”

      Dương Vi: “......”

      Vậy có thể tự mình về ký túc xá mà làm!

      ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bảng giá các món ăn bàn, nhanh: “Em muốn đĩa bánh đậu đỏ, cốc nước ngọt, đĩa bánh bột lọc thương tâm lạnh, bát mì lạnh cộng với bốn cái bánh bao chiên, hai cái bánh mì và chiếc bánh vị dứa.”

      Sau khi Kỳ Tiếu Ngôn nghe xong, mặt đổi sắc bước , Dương Vi nghi hoặc trong lòng, nhanh như vậy mà cũng có thể nhớ toàn bộ được hay sao?

      Trong thời gian chờ đồ ăn, Dương Vi lấy di động mới mua ra nghịch, hôm nay mặc chiếc chân váy xòe màu đen mới mua hôm trước kết hợp với chiếc áo sơ mi màu trắng tay bồng, cả người lộ ra chút khí cổ xưa. Bởi vì vị trí ngồi gần cửa sổ, hấp dẫn ánh mắt của ít phái nam.

      Dương Vi ngay cả thượng trong điếm wifi, vừa hạ tái hảo cái nhuyễn kiện, chợt nghe cái xa lạ nam ở đối diện vang lên:“Mỹ nữ, người sao?”

      Dương Vi kết nối với wifi của cửa hàng, vừa mới soạn được dòng chữ, bỗng nghe thấy giọng xa lạ của người đàn ông ở trước mặt: “Người đẹp, ngồi mình à?”

      Dương Vi ngẩng đầu lên nhìn ta cái, là thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh, tóc húi cua, bộ dạng coi như cũng trắng trẻo. Dương Vi trừng mắt nhìn, còn chưa kịp mở miệng chuyện, Kỳ Tiếu Ngôn trở lại: “Vị tiên sinh này, tìm bà xã của tôi có chuyện gì à?”

      Thanh niên mặc áo sơ mi màu xanh nhất thời có chút xấu hổ, ta nhìn Kỳ Tiếu Ngôn cái, rồi lại quay đầu nhìn Dương Vi, dường như muốn cùng xác nhận. Dương Vi cong khóe miệng lên cười cười, thanh niên áo sơ mi xanh liền dừng lại chút, gãi tai cười : “Haha, có gì, quấy rầy.” xong liền chạy nhanh ngồi vào bàn gần cửa sổ.

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn về phía cái bàn kia chút, rồi ngồi xuống đối diện Dương Vi: “ tệ lắm, chỉ ngồi ở đây thôi cũng có thể phát ra hóc môn.”

      Dương Vi mỉm cười với : “ cũng kém.” liếc mắt về bàn nữ sinh trung học ngồi trong góc, ba người vừa cười vừa nhìn Kỳ Tiếu Ngôn thầm to .

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn thoáng qua ngón tay của , hỏi: “Nhẫn kết hôn của em đâu?”

      Dương Vi bỗng chốc sửng sốt, cũng liếc tay cái: “Em để ở nhà.” Cẩn thận nghĩ lại, hình như đúng là từ khi tháo nhẫn kết hôn xuống, lại bắt đầu có người đến gần bắt chuyện với .

      cho rằng Kỳ Tiếu Ngôn còn muốn cái gì đó, kết quả cứ như vậy kết thúc đề tài này.

      Sau khi nhân viên bán hàng đặt đồ ăn lên bàn, Dương Vi cố ý kiểm tra chút, khi nhìn thấy chỉ có hai cái bánh bao chiên, tiểu nhân đắc chí mà cười chế giễu Kỳ Tiếu Ngôn: “Em gọi bốn chiếc bánh bao chiên cơ mà.”

      Kỳ Tiếu Ngôn : “Bánh bao chiên chỉ còn có hai cái, gọi thêm cho em đĩa sủi cảo hấp rồi.”

      Sau khi xong, người bán hàng đúng lúc đem đĩa sủi cảo hấp lên. Dương Vi chẹp chẹp miệng, cầm lấy đôi đũa bàn: “ gọi cho mình cái gì sao?” Thức ăn bàn tất cả đều là đồ vừa chọn.

      Kỳ Tiếu Ngôn cũng cầm lấy đôi đũa, gắp cái miếng sủi cảo hấp cho vào trong bát: “ có nghĩa vụ giải quyết giúp em hết chỗ đồ ăn thừa này.”

      Trái tim Dương Vi hiểu tại sao lại đập nhanh hơn chút, ràng chỉ là câu bình thường, nhưng từ miệng Kỳ Tiếu Ngôn ra lại cho người ta cảm giác rất khác biệt.

      Dương Vi cúi đầu, tiếng nào bắt đầu giải quyết đống đồ ăn ngon trước mặt. Nghĩ đến Kỳ Tiếu Ngôn ăn cay, Dương Vi chủ động đem đĩa bánh bột lọc lạnh để ở trước mặt mình, Kỳ Tiếu Ngôn nhìn ớt đỏ au trong bát của , tự chủ nhíu mày: “Dạ dày cảm thấy khó chịu à?”

      , ăn rất ngon.” Dương Vi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn : “ có biết bánh bột lọc này vì sao lại được gọi là bánh bột lọc thương tâm ? Bởi vì mọi người ăn nó đều bị cay đến khóc, nhìn qua trông rất giống thương tâm. có muốn nếm thử chút ?”

      “….Em thích như vậy ăn nhiều chút.”

      “Haiz, thứ tốt phải cùng nhau chia sẻ chứ, nào nào nào, đừng khách sáo.” Dương Vi cẩn thận gắp chiếc bánh bột lọc, đưa đến trước mặt Kỳ Tiếu Ngôn. Kỳ Tiếu Ngôn nhìn chằm chằm chiếc bánh bột lọc lúc, rồi há miệng ra nuốt vào.

      Dương Vi sửng sốt, ngờ rằng giáo sư Kỳ lại thực ăn! chỉ là đùa giỡn chút thôi, bánh bột lọc này thực rất cay….

      nuốt toàn bộ miếng bánh bột lọc trong miệng vào bụng, cẩn thận quan sát sắc mặt Kỳ Tiếu Ngôn. Kỳ Tiếu Ngôn che miệng ho khan vài tiếng, sắc mặt từ hồng biến thành trắng rồi lại biến thành hồng, ánh mắt bình thường luôn lãnh đạm, bây giờ lại nổi lên tầng hơi nước.

      Dương Vi gục xuống bàn cười mấy tiếng, lấy di động ra chụp mấy cái ảnh khuôn mặt : “Giáo sư Kỳ, khóc rồi, biểu tình đúng là rất thương tâm…..”

      Kỳ Tiếu Ngôn: “......”

      dùng đũa gắp cái bánh bao chiên cho vào trong miệng, muốn giảm bớt vị cay. Dương Vi đưa miếng bánh hương dứa bàn đến trước mặt , đề nghị : “Ăn chút ngọt cho đỡ cay.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn cái câu nào, chỉ là hốc mắt vẫn còn có chút đỏ, thẹn quá hóa giận giống như con thỏ.

      Dương Vi cất di động , tươi cười hớn hở tiếp tục ăn bánh bột lọc. Phải đến 5 phút sau Kỳ Tiếu Ngôn mới khôi phục lại được khẩu vị, cầm lấy khăn ăn bàn, xoa miệng: “ ăn no rồi.”

      Giọng của có chút khàn khàn, Dương Vi cười tiếng, nhìn : “Là cay no rồi sao? Giáo sư Kỳ đúng là dễ nuôi, về sau mỗi bữa cơm cho ăn cái bánh bột lọc là đủ rồi.”

      Kỳ Tiếu Ngôn nhìn , mày nhíu chặt lại: “Dạ dày của em được làm bằng hợp kim à?” Ăn cay như vậy mà cũng bị thủng dạ dày?

      Dương Vi nháy mắt mấy cái : “Dạ dày của được làm bằng đậu hủ sao?” chiếc bánh bột lọc cay cũng biến thành con thỏ.

      ...... A, đột nhiên lại muốn ăn thịt thỏ.

      Dương Vi nuốt nước miếng, hai ba miếng quét sạch thức ăn còn dư lại bàn, bảo Kỳ Tiếu Ngôn lấy xe đưa mình về tiểu khu.

      “Buổi tối ngủ sớm chút.” Kỳ Tiếu Ngôn dặn dò xong, cũng quay đầu lại, lái xe rời . Dương Vi nhìn đèn sau xe ô tô của xa, hạ khóe miệng, hào hứng lên lầu. Sau khi vào nhà, ném đồ đạc trong tay lên ghế sô pha, mình cũng ngả người lên đó.

      Thoải mái duỗi người, Dương Vi sờ thấy hộp đựng ví tiền, lấy ví tiền, mở ra xem. Bên trong ví có cái thẻ, Dương Vi nghĩ đó là cái thẻ giới thiệu về thương hiệu. Vừa lấy ra nhìn ánh mắt chợt đông cứng lại.

      Bây giờ mua ví tiền còn tặng cả thẻ ngân hàng? thấy cửa hàng nào có hoạt động này cả!

      cau mày chăm chú nhìn thẻ ngân hàng ở trước mắt. Thẻ ATM này nhìn có chút quen mắt nha…Chờ chút, đây phải thẻ ATM của Kỳ Tiếu Ngôn sao?
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu17 others thích bài này.

    5. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 29

      Dương Vi lấy Mật đào 10 mới mua ra, bên trong lắp sẵn thẻ điện thoại mới, nhưng số liên lạc trước đó bị mất hết.

      Nhưng số điện thoại của Kỳ Tiếu Ngôn, Dương Vi sớm thuộc lòng.

      gọi điện thoại cho Kỳ Tiếu Ngôn, điện thoại vang lên hai tiếng có người nhấc máy: “Có chuyện gì sao?”

      Dương Vi : “Giáo sư Kỳ, thẻ ngân hàng của để quên trong ví tiền.”

      Kỳ Tiếu Ngôn dừng lại chút, : “Sắp tới rất bận, có thời gian đến lấy, trước hết cứ để chỗ em, mật mã vẫn đổi.”

      Dương Vi trừng mắt nhìn, khóe miệng cong lên chút ý cười. Kỳ Tiếu Ngôn đợi trong chốc lát, thấy gì, hỏi: “Em còn có chuyện gì nữa ?”

      có.”

      “Vậy cúp điện thoại.”

      xong liền tắt điện thoại, Dương Vi nghe thấy thanh cúp máy ở đầu bên kia điện thoại, ngã xuống sô pha, nở nụ cười. Sau khi cười xong, đứng lên sạc pin cho điện thoại di động. Lúc vào phòng ngủ, nhanh mắt phát ra giường thiếu mất chiếc gối đầu.

      Phản ứng đầu tiên là gặp trộm, nhưng nhìn quanh trong phòng, ngoại trừ gối đầu bị mất ra, cái gì cũng mất, tên trộm nhà ai lại thoải mái nhàn hạ như vậy, đặc biệt vào nhà chỉ để trộm chiếc gối đầu? Bỏ cái ý tưởng bị trộm này, hai ngày này đến nhà cũng chỉ có ….Kỳ Tiếu Ngôn.

      Dương Vi buồn cười thở ra hơi, quay lại phòng khách gọi điện thoại cho Kỳ Tiếu Ngôn: “Có phải cầm chiếc gối đầu ?”

      Kỳ Tiếu Ngôn mặt đổi sắc : “Đó là tài sản chung, cho rằng lấy chiếc cũng rất là bình thường.”

      Dương Vi tức quá hóa cười, lấy cái nồi cơm điện hay lò vi sóng còn có thể hiểu được, lấy chiếc gối đầu để làm gì? “Nhưng chiếc gối đầu lấy là gối đầu của em.”

      “Vậy à? Có thể là cầm nhầm, nhưng mà sắp tới rảnh để mang trả cho em.”

      Dương Vi phun ra hơi : “ thích cứ giữ lấy, cần trả lại em.”

      Đầu bên kia điện thoại Kỳ Tiếu Ngôn im lặng bĩu môi. Dương Vi cúp điện thoại, thay quần áo ngồi xuống trước máy tính. mở ngăn kéo ra, đặt thẻ ATM của Kỳ Tiếu Ngôn bên cạnh thẻ lương của mình. Phía bên phải, còn đặt chiếc nhẫn kết hôn. nhìn chằm chằm đồ vật bên trong lúc lâu, mới đóng ngăn kéo lại, đăng nhập vào biểu tượng Chim cánh cụt.

      “Di động của mình bị mất, số điện thoại vẫn thay đổi, phiền mọi người gửi tin nhắn cho mình, ghi họ tên, xin cảm ơn.”

      Sau khi đăng xong status này, Dương Vi mở danh sách bạn bè ra, ấn vào avatar hình Quả bầu: “Song Nhi, giúp tớ sắp xếp thêm khóa học nữa nhé, còn nữa gần đây có chỗ nào tìm người vẽ phác thảo ?QAQ”

      Song sinh hồ lô: “Vi Vi cậu bị bệnh à? Cậu chăm chỉ như vậy tớ quen.”

      Song sinh hồ lô: “FML, tớ vừa nhìn thấy, cậu bị trộm điện thoại à???”

      “Ví tiền cũng bị trộm luôn rồi, QAQ” Dương Vi dám là mình bị cướp, nghe từ cướp quá đẫm máu, trộm nghe có vẻ dễ chịu hơn nhiều.

      Song sinh hồ lô: “Bị trộm xe buýt à? Cậu phải để túi ở phía trước chứ! Bây giờ tay nghề của bọn trộm tinh vi lắm!”

      Song sinh hồ lô: “Thứ hai có lớp học mới, sắp xếp cho cậu chỉ có mỗi buổi tối thứ sáu là cậu có lớp thôi, cậu có kham nổi ?”

      “!”

      Song sinh hồ lô: “….Vì sao tớ cảm thấy cậu bị trộm mà tâm tình vẫn còn rất vui vẻ? Về việc tìm người vẽ phác thảo tớ hỏi giúp cậu chút, chờ lát tớ trả lời cậu.”

      “ok, cậu me me da!”

      Dương Vi mở nhạc ra nghe, nghe xong ca khúc, Giản Song nhắn tin trả lời: “Có nhà xuất bản tìm người vẽ phác thảo bìa sách, mang phong cách cổ đại, đôi nam nữ, giá là 4000, nửa tháng phải giao bản thảo, cậu có nhận ?”

      “Nhận nhận nhận!”

      Song sinh hồ lô: “Cậu gửi cho tớ mấy bản phác thảo theo phong cách cổ của cậu , tớ gửi cho nhà xuất bản xem qua chút.”

      Dương Vi chọn hai bản phác thảo vừa lòng nhất của mình gửi , lại nghe thêm hai bài hát nữa, avatar của Giản Song lên: “Bên kia ok, đợi lát nữa tớ gửi cầu chi tiết cho cậu.”

      Dương Vi kích động gõ bàn phím: “Song Nhi, tớ cậu, QAQ”

      “...... Được rồi, buồn nôn quá, cậu vẫn nên giáo sư Kỳ nhà cậu , a đúng rồi, tớ quên là cậu ly hôn :)

      Dương Vi: “......”

      tuần tiếp theo, Dương Vi ban ngày lên lớp, buổi tối cũng lên lớp, còn phải dành thời gian để vẽ bản thảo, quay vòng giống như chiếc đồng hồ. vất vả mới đến thứ sáu, nghĩ đến tối nay có lớp, Dương Vi thả lỏng toàn thân.

      Tiết buổi chiều là giờ toán, thầy giáo La đến cửa văn phòng lại quay trở về, nhanh tới trước mặt Dương Vi: “ giáo Dương, có thể giúp tôi phát bài thi được ?”

      Dương Vi nhìn chằm chằm mấy lần, nghi ngờ : “Thầy giáo La có chuyện gì vậy?”

      Thầy giáo La sắc mặt đau khổ : “Hình như là tối hôm qua ăn nhiều tôm cay quá, hôm nay hơi đau bụng.” Thầy giáo La xong liền bỏ bài thi trong tay xuống, chạy nhanh ra phía ngoài, “ cho các em sửa những lỗi sai trong bài thi, sau đó mang về cho phụ huynh ký tên, thứ hai mang đến nộp!”

      Dương Vi chớp mắt nhìn bóng lưng vội vã của ta, ôm bài thi toán học bàn đến phòng học.

      Sau khi tiếng chuông vào học vang lên, các bạn học sinh nhìn thấy Dương Vi vào trong lớp học, đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Dương Vi lên bục giảng, cười với bọn họ: “Thầy giáo La có chút việc, phát bài thi toán học giúp thầy ấy.”

      Nghe được phát bài thi toán học, vẻ mặt của mọi người đều có chút khẩn trương.

      Dương Vi rất hưởng thụ loại cảm giác này, mở bài thi ra, nhìn tờ giấy thống kê điểm số đặt ở cùng: “Đợt thi này có ba bạn được 100 điểm, Hà Xán --” cầm bài thi đặt ở cùng lên, nhìn về phía Hà Xán, trong tiếng vỗ tay hoan hô của cả lớp, Hà Xán tiến lên nhận bài thi.

      “Cố Lỗi -- ” Dương Vi đưa bài thi cho cậu bé, còn quên bổ sung : “Em bị lệch môn rất nghiêm trọng, giống như người dị dạng, có biết ?”

      Cố Lỗi đột nhiên cảm thấy bài thi toán học tay có chút nóng bỏng. Minh Hạo ngồi ở chỗ của mình cười ha ha, Dương Vi nhìn cậu bé cái, mỉm cười : “Bạn học Minh Hạo bị lệch môn, môn nào cũng kém đồng đều.”

      Minh Hạo: “......”

      Lần này đến lượt các bạn học sinh khác cười ha ha.

      Dương Vi phát những bài thi đạt 90 điểm trở lên xong, đến lượt bài thi của Minh Hạo. cầm lấy bài thi, nhìn về phía Minh Hạo, : “Minh Hạo, 87 điểm.”

      Minh Hạo mở miệng đáp, lên nhận bài thi, Dương Vi : “Cầm lấy bài thi sửa những lỗi sai, sau đó về nhà đưa cho phụ huynh ký tên, thứ hai mang đến nộp.”

      “Vâng ạ.” Minh Hạo đáp lời, giống như vợ trở về chỗ ngồi xuống. Tiết học thứ nhất kéo dài được hai phần ba, thầy giáo La mới chân nam đá chân siêu chạy đến.

      Dương Vi rút lui thành công, trở về phòng làm việc chờ tan tầm.

      Khó có hôm buổi tối có lớp, Dương Vi chuẩn bị về nhà xem bộ phim truyền hình, ngày mai lại vẽ bản thảo. đường trở về nhà, mua hai cái cổ vịt và bát lớn rau cải, dự định tối nay cứ như vậy trôi qua.

      Vừa đăng nhập vào biểu tượng chim cánh cụt, avatar của Giản Song sáng lên, Dương Vi nhấn cái, khung đối thoại vui vẻ nhảy ra: “Vi Vi, cuối tuần này Viên thuốc bạch tuộc tham gia ký tặng sách mới! Cuối cùng tớ cũng có thể chiêm ngưỡng dung nhan của ấy!”

      Viên thuốc bạch tuộc là đại thần viết tiểu thuyết, bộ tiểu thuyết [bang phái tử tù] của ta thành công rất vang dội, ngay cả những người xem tiểu thuyết do nam viết như Dương Vi cũng nghe danh ta như sấm dền bên tai.

      suy nghĩ chút, trả lời : “Người này phải ở nước ngoài sao?”

      Song sinh hồ lô: “Nghe nó là trở về rồi! Lần phát hành thứ hai bộ truyện [Bang phái tử tù] này, chủ nhiệm Phương vất vả lắm mới mời được ấy đến! Gào khóc ngao! Tớ kích động muốn gặp nam thần của tớ quá!”

      Dương Vi hạ khóe miệng xuống, các vị nam thần của Giản Song có thể dùng để tính toán các cuộc gọi.

      “Chúc cậu may mắn.”

      Song sinh hồ lô: “Gào khóc ngao, nhưng tớ có chút hồi hộp, cậu cùng với tớ, tớ mua xong vé rồi!!”

      “Cuối tuần tớ còn muốn vẽ phác học, cậu tìm bạn trai của cậu cùng .”

      Song sinh hồ lô: “Bạn trai của tớ làm sao có thể cùng tớ, nhìn tớ nhìn người đàn ông khác? Ngày mai cậu vẽ , ngày kia chúng ta cùng .”

      Song sinh hồ lô: “Viên thuốc bạch tuộc rất đẹp trai!”

      Dương Vi bĩu môi, hay, giống như cậu gặp qua rồi ý. suy nghĩ chút, cuối cùng vẫn nhận lời: “Được rồi, mấy giờ bắt đầu ký tặng?”

      Song sinh hồ lô: “Mười giờ sáng, tớ mời cậu ăn cơm trưa =3=”

      Kiếm được bữa cơm, Dương Vi rất là hài lòng: “Chúng ta gặp nhau mấy giờ, ở đâu?”

      “Chín giờ là có thể vào bên trong, tớ ở bên ngoài trung tâm triển lãm chờ cậu!”

      Dương Vi trả lời bằng dấu tay ok, vừa ăn vừa xem phim truyền hình. Trước khi ngủ, Dương Vi theo thói quen lướt Weibo chút, phát ra Đợi lát ba phút đồng hồ cũng chia sẻ tin tức về buổi ký tặng ngày mai.

      theo đường link tìm được Weibo của Viên thuốc bạch tuộc, avatar của dùng là nhân vật mâng, địa chỉ ghi là ở hải ngoại. Dương Vi nghe Giản Song qua, Weibo của Viên thuốc bạch tuộc từng đăng lên tấm hình chụp bóng lưng của mình, được fan nhất trí bình chọn là bóng lưng đẹp nhất của năm.

      Dương Vi có chút tò mò, kích vào album ảnh của .

      Album ảnh của Viên thuốc bạch tuộc có nhiều ảnh chụp. Dương Vi nhanh chóng tìm thấy bức ảnh chụp bóng lưng kia. Khung cảnh của tấm hình là bãi biển xanh thắm trải dài, người đàn ông đứng cạnh khóm hoa tươi mới trồng ban công nhìn về phía xa.

      Dương Vi phải thừa nhận, tuy rằng chỉ là bóng lưng, nhưng rất tuấn tú, chỉ dựa vào vai rộng, eo thon và chân dài, là có thể bắt rất nhiều trái tim của các thiếu nữ.

      Nhưng mà….Tại sao lại cảm thấy bóng lưng này có phần quen mắt nhỉ?

      Dương Vi suy nghĩ lát tìm ra manh mối gì, quyết định tắt máy ngủ.

      Thứ bảy, rốt cục cũng tô xong lớp nền cho bức tranh, Dương Vi thở ra hơi, bắt đầu chuẩn bị cho khóa học buổi tối. Nếu như dùng câu để hình dung tâm tình của bây giờ, đó chính là đau khổ vất vả 30 năm để được tự do.

      Chủ nhật, Dương Vi ngây ngốc giường lúc, khi chạy tới trung tâm triển lảm là 9 rưỡi. Giản Song tức giận đứng chờ ở cửa, sắc mặt đen có thể so với đít nồi: “Tại sao bây giờ cậu mới đến?”

      Dương Vi : “ phải mười giờ mới bắt đầu ký tặng à, cậu sốt ruột như vậy làm gì?”

      “Tớ có thể sốt ruột sao!” Giản Song lôi Dương Vi vào trong hội trường, “Cậu có biết những người đó xếp hàng từ bao giờ ? Đến muộn nửa giờ, chúng ta phải xếp hàng ra tận phía bên ngoài đấy!”

      Dương Vi co rút khóe miệng, im lặng lên tiếng theo ấy đến bàn của chủ nhiệm Phương để đưa vé ký tặng. Ở chỗ trống, quả nhiên đội ngũ xếp hàng xếp thành hàng dài, còn có ít người mặc trang phục cosplay đứng ở trong hàng.

      Giản Song lôi Dương Vi đến cuối hàng, nhìn chung quanh lần, với : “Cậu đứng xếp hàng ở đây nhé, tớ mua sách.”

      “Ừ.” Dương Vi gật đầu, nhìn Giản Song đến gian hàng chính thức mua hai bản [bè cánh tử tù] trở về. Trong sách còn kẹp tờ áp phích, dĩ nhiên phải là tác giả, mà là nam nhân vật chính. Giản Song nhìn chằm chằm tấm áp phích trong chốc lát, với Dương Vi: “Tớ cảm thấy, viên thuốc bạch tuộc nhất định còn đẹp trai hơn cả nam chính.”

      Dương Vi : “Đợi thấy rồi, nhớ đừng có quay mặt .”

      đến đây Giản Song lại có chút phấn khởi: “Gào khóc ngao, biết có thể xin ôm cái rồi chụp ảnh chung được ? A đúng rồi, lát nữa cậu nhớ chụp ảnh cho tớ!” xong kích động lấy máy ảnh đeo ở cổ xuống đưa cho Dương Vi.

      Dương Vi oán trách nhận lấy máy ảnh, có thể hiểu được tâm tình của Giản Song, nếu như Mạc thiên vương xuất ở đây, nhất định còn kích động hơn cả ấy.

      Hai người đứng trong hàng chuyện phiếm lúc, có nhân viên công tác đeo thẻ công tác dọc hàng nhắc nhở: “Lúc nhìn thấy viên thuốc bạch tuộc, được ôm, được hôn, được chụp ảnh chung, thể cầu ấy ký linh tinh vớ vẩn nhớ chưa.”

      Nhiệt tình của Giản Song nhất thời giảm hơn phân nửa: “Như vậy còn có thể làm cái gì chứ?”

      Nhưng mà nhân viên công tác lên phía đầu hàng, quan tâm đến lời của ấy.

      Đúng mười giờ, trong hội trường đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai, Giản Song kích động nắm lấy tay Dương Vi: “Đến rồi, đền rồi, làm sao bây giờ, tớ hồi hộp quá!”

      Dương Vi cũng hết sức tò mò, ánh mắt cũng nhìn theo tầm mắt của mọi người, quả nhiên thấy bóng người cao cao bị đám nhân viên công tác vây quanh lại, tới. mặc chiếc áo khoác tối màu kết hợp cùng chiếc quần jeans và đôi giày cùng màu, đây phải là trọng điểm, trọng điểm là đầu còn đội mũ và đeo khẩu trang.

      Nhóm fan hâm mộ cũng thấy được thực tế ta che mặt, nhất thời tiếng kêu rên vang lên bốn phía. Giản Song thất vọng dựa vào người Dương Vi, vẻ mặt đau thương: “Vì sao nam thần phải che mặt! Nhưng mà ánh mắt rất hấp dẫn!”

      Tầm mắt Dương Vi cũng di động theo , ánh mắt quả rất đẹp, có phần giống với cặp mắt đào hoa của Phương Thừa Nhiên. Sau khi Viên thuốc bạch tuộc ngồi xuống ghế, cũng có phát biểu cái gì, trực tiếp bắt đầu ký tặng.

      Bọn Dương Vi xếp ở phía gần cuối hàng, Giản Song vẫn cứ lo lắng viên thuốc bạch tuộc ký tặng đến lượt các . Bởi vì hàng hình chữ s, cho nên chỗ đứng của bọn họ bây giờ vừa vặn đối diện với vị trí của Viên thuốc bạch tuộc, Dương Vi giơ máy ảnh lên, giúp Giản Song chụp mấy tấm hình chân dung Viên thuốc bạch tuộc.

      Tuy rằng nhân viên công tác trước đó nhắc nhở qua là thể ôm, cũng thể chụp ảnh chung, nhưng vẫn có những fan nữ cá biệt hết sức dũng cảm bỏ sách xuống nhanh chóng ôm cái, mỗi lúc như thế, Giản Song đều , lát nữa nhất định cũng phải mạnh mẽ ôm cái.

      Viên thuốc bạch tuộc vẫn chăm chú kí tên, đầu cũng ngẩng lên, đến mười giờ, rốt cuộc cũng đến lượt Giản Song và Dương Vi. Khi Giản Song đem sách đặt ở trước mặt viên thuốc bạch tuộc, tay còn có chút run. Dương Vi giơ sẵn máy ảnh lên, chỉ chờ giây phút Giản Song tiến lên ôm hôn, chụp nhanh, kết quả Giản Song thẹn thùng câu cám ơn, rồi cầm sách rời .

      Dương Vi: “......”

      Nhân viên công tác bên cạnh lên tiếng thúc giục: “Nhanh lên chút!”

      Dương Vi bỏ máy ảnh xuống, chạy nhanh lên. Lúc đặt sách lên bàn, viên thuốc bạch tuộc đúng lúc ngước mắt nhìn lên, sau đó ánh mắt chợt lóe sáng.

      Dương Vi thấy đột nhiên bất động, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Trừng cái gì mà trừng! Chẳng lẽ phát ra mình phải là độc giả của , cho nên muốn ký sao? Nếu như hỏi nhân vật chính trong truyện của tên là gì, lại trả lời được biết phải làm sao bây giờ! Có thể bị chôn sống đánh chết hay !

      Nội tâm của Dương Vi còn đấu tranh tinh thần phong phú, viên thuốc bạch tuộc bỗng nhiên cười cười với . Đúng vậy, tuy rắng đeo khẩu trang, nhưng Dương Vi vẫn nhìn ra được cười, ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn!

      cúi đầu, mở sách ra, soàn soạt soàn soạt viết vài chữ giấy, sau đó trả lại sách cho Dương Vi. Dương Vi thẹn thùng tiếng cảm ơn, cầm sách chạy nhanh.

      Sau khi rời khỏi khu vực kí tặng, rốt cục Dương Vi cũng thở ra hơi, Giản Song còn nhìn chữ ký sách cười ngây ngô, Dương Vi đến, hỏi: “ phải muốn ôm sao? Làm sao lại chạy nhanh như vậy?”

      Giản Song nhìn , làm vẻ mặt bi thương: “Tớ căn bản là có dũng khí! Tớ nhìn thấy ấy ngay cả cũng dám , cậu là quá can đảm!”

      Dương Vi khinh bỉ nhìn ấy cái, mở trang sách được ký tặng ra nhìn chút.

      Mỗi ngày vui vẻ _

      -- Viên thuốc bạch tuộc

      “A! vì sao chữ ký tặng của tớ với của cậu lại khác nhau!” Giản Song mở sách của mình ra, giơ lên trước mặt Dương Vi, “Vì sao của cậu còn có bốn chữ mỗi ngày vui vẻ! Còn có cả khuôn mặt tươi cười nữa!”

      Dương Vi cũng khó hiểu, chỉ có nhiều hơn mấy chữ, ngay cả bốn chữ viên thuốc bạch tuộc này viết cũng khác nhau, của Giản Song là viết chữ giản thể, mà của , ràng là chữ đẹp hơn hẳn.

      “Vì sao? Cậu cho tớ biết đây là vì sao!” Giản Song căm hận lôi kéo cánh tay Dương Vi, trong mắt phun ra tia lửa. Dương Vi nấc cụt tiếng, cười gượng : “Hay tớ là người thứ trăm, cho nên mới đặc biệt như vậy?”

      “Thứ hai trăm năm mươi còn giống như vậy!” Giản Song che ngực, làm bộ sắp ứ nghẹn mà chết.

      Dương Vi đưa sách tay mình ra: “Bản này cho cậu.”

      Giản Song bỗng chốc sống lại từ cõi chết: “Vi Vi, cậu đúng là rất tớ! , tớ mời cậu ăn hải sản!”

      Lúc ký tặng kết thúc, chủ nhiệm Phương nhiệt tình mời Viên thuốc bạch tuộc cùng ăn cơm, nhưng bị từ chối. Nhóm fan cũng theo đuôi viên thuốc bạch tuộc cho đến khi lên xe, vẫn nhìn thấy được bỏ khẩu trang xuống.

      Phương Thừa Nhiên tựa lưng vào ghế ngồi, tháo khẩu trang mặt xuống, lắc lắc cổ tay của mình để thả lỏng. Biên tập viên ngồi ở ghế quay đầu lại nhìn cái, hỏi: “Xin hỏi, bây giờ muốn đâu ạ?”

      “Về nhà, tay tôi sắp gẫy đến nơi rồi.”

      Biên tập viên chớp mắt nhìn , ân cần hỏi thăm: “Có cần tôi xoa bóp giúp ? Miễn phí.”

      Phương Thừa Nhiên cười với ta: “ cần, cảm ơn.”

      Biên tập viên che ngực: “Gào khóc, đừng có lấy sắc đẹp ra để mê hoặc tôi, tôi chịu được cám dỗ.”

      Phương Thừa Nhiên lười chuyện.

      Biên tập viên lại : “Nếu lộ mặt trước nhiều người, fan hâm mộ chắc chắn tăng lên gấp bội.”

      “Đến khi đó tôi đổi biên tập viên.”

      Biên tập viên câm miệng .

      Xe của Phương Thừa Nhiên dừng lại trước cửa nhà, sau khi xuống xe, cũng quay đầu lại bước vào cửa. vào bếp rót cho mình ly cà phê, vừa mới ra phòng khách, chợt nghe thấy Minh Hạo lạch bà lạch bạch chạy từ lầu xuống.

      “Cậu, cậu về rồi à? Ký tặng thế nào ạ?”

      Phương Thừa Nhiên nghĩ đến Dương Vi, khóe miệng nhàng cong lên: “Rất tốt.”

      Minh Hạo thấy tâm tình cậu tệ, vội vàng đưa bài thi trong tay ra: “Thầy giáo cầu phụ huynh phải ký tên.”

      Phương Thừa Nhiên cầm lấy bài thi nhìn thoáng qua, lại liếc mắt về phía Minh Hạo: “87 điểm? Rốt cuộc cháu di truyền chỉ số thông minh của ai?”

      Minh Hạo bĩu môi: “Có lẽ là của cậu.”

      “Lúc cậu học tiểu học, môn toán bao giờ được đến 87 điểm.” Phương Thừa Nhiên cầm lấy bút ở bàn, ký tên của mình lên đó. Minh Hạo lấy lại bài thi xem qua, thấy có gì liền nhét vào trong cặp sách.

      Buổi sáng hôm sau, trước khi bắt đầu giờ tự học, lớp trưởng phụ trách môn toán thu toàn bộ bài thi cuối tuần phát để lấy chữ ký phụ huynh về nộp. Thầy giáo La ngồi trong văn phòng sửa bài cho học sinh, khi lật đến bài thi của Minh Hạo, quay đầu với Dương Vi ngồi bên cạnh cửa sổ: “ giáo Dương, lại đây nhìn xem.”

      “Làm sao vậy?” Dương Vi nghi hoặc nhìn ta cái.

      Thầy giáo La giơ bài thi của Minh Hạo ra, với : “ xem chữ ký bài thi của Minh Hạo là cái gì?”

      Dương Vi đến cầm bài thi lên xem, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

      Tuy rằng nét chữ vô cùng cẩu thả, nhưng vẫn nhận ra được đó là chữ gì -- bởi vì hôm qua mới nhìn thấy.

      Viên thuốc bạch tuộc.
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :