1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Ly hôn là chuyện nhỏ - Bản Lật Tử (DROP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chưa có đoạn vứt lên giường, nhưng sắp tới ngủ vs nhau nhé ngocanh! ✌️
      ngocanh thích bài này.

    2. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Ly hôn để theo đuổi lại từ đầu, có lẽ ý định của giáo sư Kỉ là như vậy. Bởi vì hai người bọn họ say rượu làm loạn nên nhanh chóng kết hôn, việc quá đột ngột nên họ chưa kịp thích ứng với nửa của mình nên tránh được đấu khẩu nhưng thực ra họ yeu thương nửa kia của mình nhưng chịu thẳng thắn thừa nhận thôi. Vậy nên làm lại từ đầu, tuy vất vả , khó khăn khi gặp phải tình địch , phải vượt qua chướng ngại vật nhưng để đưa được trở trở về, giáo sư Kì cần cố gắng hơn nữa, ủng hộ giáo sư. Thanks bạn!
      duyenktn1 thích bài này.

    3. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 24: Nhà

      Dương Vi cầm điện thoại di động lên suy nghĩ ba giây, trả lời :“Được rồi.”

      “Vậy hai giờ chiều mai tớ tới đón cậu.”

      “ok~”

      Phương Thừa Nhiên nhìn tin nhắn trả lời của Dương Vi, khóe miệng tự giác cong lên, tâm trạng rất tốt cập nhật trạng thái Weibo mới: “Tôi quyết định tối nay có thêm bài viết mới, bây giờ mọi người có cảm thấy cuộc sống cho ta nhiều những bất ngờ hay ? [doge]

      Nhóm độc giả: “......”

      Phụ nữ chính là hay thay đổi như vậy!

      Bài viết mới của Đợi chút ba phút đồng hồ có tiêu đề [Thế giới chỉ thuộc về công chúa của tôi], nội dung về biến hóa của nam tước ma cà rồng Phương Tây, sau khi độc giả đọc xong chương , trong lòng đều khâm phục, hẹn mà cùng để lại bình luận: “Tình quả quá vĩ đại! rất khoa học!”

      Nhưng khi Dương Vi đọc được bài viết này là sau đó. Còn bây giờ tập trung cho buổi học. Buổi học hôm nay chủ yếu là sửa chữa bài tập của mọi người, Dương Vi mở bài tập hội họa của mọi người bằng phần mềm software ra, sau đó bắt đầu sửa chữa.

      Trong lớp có nhiều bạn có nền tảng cơ bản tốt, ví dụ như bạn học Tương lai cao phú soái, vừa nhìn là biết học qua hội họa. Dương Vi sửa lại vài nét, bảo cậu bé nên chú ý khắc họa biểu cảm của nhân vật nhiều hơn, sau đó chấm tới bài tập của bạn học Lý Cẩu Đản.

      “Ực…” Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Vi biết nên nhận xét về bài tập của bạn ấy như thế nào, nét bút trong bức tranh mang tương đối đơn giản, nhưng nếu so với học sinh tiểu học cũng coi như là nhân tài kiệt xuất. Tuy rằng bản phác họa chân dung này chỉ vẽ qua loa vài nét, nhưng tỷ lệ lại rất hoàn hảo, khuôn mặt bức tranh được vẽ đặc biệt chính xác.

      “Bài vẽ này của bạn học Lý Cẩu Đản, về tỉ lệ có vấn đề gì, nhưng dù sao cũng là bản vẽ chứ phải bản đồ, lần sau bạn phải chú ý khắc họa chi tiết tỉ mỉ hơn.” Dương Vi vừa vừa sửa bức tranh, chỉ đơn giản vẽ thêm vài nét bút, làm cho cả gương mặt đều trở nên sống động hơn.

      Cửu cửu bát: hiểu biết của giáo quả nhiên rộng lớn orz

      Khả khả: Công việc của giáo bánh bột mì là tạo hình √

      Lý Cẩu Đản: :)

      “Rốt cục chỉ còn lại bản vẽ của bạn học cuối cùng.” Dương Vi thở ra giống như trút được gánh nặng: “Ừm, bài tập của bạn học Khả Khả…..Em vẽ người ngoài hành tinh à?”

      Khả khả:......

      Khả khả: giáo, xin đừng tàn bạo như vậy QAQ

      “Đừng ngại, mới bắt đầu vẽ được tốt là chuyện rất bình thường, chân dung này hai mắt cách nhau quá xa, lỗ tai phải vẽ dài thêm chút nữa.”

      Khả Khả: giáo, vì sao để đến ngày cá tháng tư hãy sửa bài tập của em, như vậy ít nhất còn có thể dối gạt em rằng bài của em vẽ rất khá QAQ

      Dương Vi trầm mặc chút, mới trầm trọng : “Có số lời dối cho dù là ngày cá tháng tư cũng nên lời.”

      Khả Khả:......

      Tương lai cao phú soái: Ha ha ha ha ha ha ha

      Cửu cửu bát: Hôm nay vui nhất

      Lý Cẩu Đản: :)

      “Được rồi, bài học sau bắt đầu học về cơ thể con người, bài học hôm nay đến đây là kết thúc, chúc mọi người ngủ ngon.” Dương Vi xong liền rời khỏi phòng học, mười giờ rưỡi, nhưng buổi chiều ngủ nhiều, cho nên bây giờ cũng buồn ngủ chút nào.

      chuẩn bị tìm bộ phim truyền hình để xem, điện thoại di động bàn liền rung chút. Dương Vi cầm lên xem, là tin nhắn của em trai Dương Mính gửi đến. co rút khóe miệng, phải nhanh như vậy muốn tìm đóng giả làm bạn đấy chứ?

      cầm di động lên suy nghĩ chút, vẫn nên mở ra kiểm tra.

      “Chị, nữ sinh bám theo em lần trước kia lại chính là bạn ngồi cùng bàn tiểu học Ôn Tuyết của em! Mẹ ấy tái giá, bây giờ ấy gọi là Thẩm Tình! Em biết vì sao ấy lại đổi tên! Hơn nữa trước kia tóc ấy rất dài! Em hoàn toàn nhận ra ấy! Trứng thổi!”

      Dương Vi: “......”

      Qua từ Trứng thối và liên tiếp các dấu chấm than, biết nội tâm Dương Mính hoàn toàn sụp đổ.

      phải em cho chị biết mối tình đầu vĩnh viễn muốn tỉnh mộng là đàn ông sao?

      Dương Vi biết là lúc này nên bỏ đá xuống giếng, cũng biết phải cái gì….Chính là thoải mái.

      Mãi đến khi Dương Vi xem xong tập phim truyền hình, cũng nhận được tin nhắn trả lời của Dương Mính, bắt đầu lo lắng em trai có phải trong lòng nghĩ quẩn hay .

      “Này, phải em nghĩ quẩn trong lòng đấy chứ? Em làm tổn thương tấm lòng của rất nhiều như vậy, cho nên bây giờ phải chịu báo ứng đấy.”

      Hỏng rồi, vốn là muốn an ủi , vô tình thế nào lại làm cho buồn thêm.

      Nhưng mà lần này Dương Mính rất nhanh gửi tin nhắn trả lời lại: “Bây giờ em cảm thấy phải đàn ông mới là mối tình đầu của em, mà chính là ấy.”

      Dương Vi sửng sốt chút, em trai đột nhiên ra lời có tính triết lý như thế, cảm thấy quen: “ tìm ấy chuyện, chừng còn có thể xoay chuyển.”

      Dương Mính: “Vô dụng thôi, hôm qua em tìm ấy, thái độ của ấy rất kiên quyết, ấy em thích chính là ấy trong hồi ức, mà phải ấy chân chính, nếu như vậy, ấy hi vọng phần trí nhớ ấy mãi mãi tồn tại trong lòng em. Rất buồn cười đúng ? Buồn cười nhất chính là, em thế mà lại thấy ấy đúng.”

      Dương Vi: “Lúc này, chị cũng biết phải an ủi em như thế nào, bây giờ chị chỉ muốn yên tĩnh cười lúc.”

      Dương Mính: “FML! Chị thực là chị của em?????”

      Dương Vi: “Được rồi, ngoan, trưa mai chị mời em ăn thịt nướng, an ủi trái tim niên thiếu bị tổn thương của em.”

      Dương Mính: “Mười giờ, tại quán thịt nướng Lilith, quảng trường Ánh sáng, đừng đến muộn.”

      Dương Vi: “...... Ừm.”

      bỏ di động xuống, ngáp cái rồi vào phòng tắm rửa mặt.

      Ánh mặt trời buổi sớm xuyên qua rèm cửa hoa hướng dương chiếu vào phòng ngủ, đóa hoa giường như còn mang theo hương thơm đặc biệt. Dương Vi vẫn còn ôm chăn ngủ say sưa, di động ở đầu giường tự nhiên vang lên. Dương Vi giật mình, sờ soạng nhận điện thoại: “Ừm….”

      “Em biết chị vẫn còn ngủ mà, mười giờ mười rồi!” Giọng của Dương Mính truyền tới từ ống nghe điện thoại, phảng phất còn xen lẫn tiếng người đùa giỡn. Dương Vi lật người, bất đắc dĩ ngồi dậy: “Biết rồi, quỷ đói đầu thai à.”

      “Ta tại là thất tình, thực nghiêm trọng ! Hơi chú ý tinh thần thất thường!”

      “Bây giờ em thất tình, rất nghiêm trọng! Hơi chú ý tinh thần ổn định.”

      Khóe miệng Dương Vi co rút: “Mẹ em để cho em ổn định, mỗi phút giới thiệu cho em tá.”

      Dường như Dương Mính nhớ lại tích lẫy lừng buổi chiều xem mắt bốn người của của Dương Vi lần trước, lông mi rậm, dày khẽ run lên chút: “Em có thể tự mình theo đuổi ánh mặt trời của mình, phiền bà lo lắng. Bây giờ em ra cửa, chị nhanh lên.”

      “Được được được.” Dương Vi tắt điện thoại đứng dậy rửa mặt, Dương Mính mặc bộ áo vest, quay vào gương sửa sang lại tóc của mình. bạn học trong phòng thấy thế trêu ghẹo : “Ăn mặc phong phanh như vậy, lại hẹn mỹ nữ à?”

      “Đúng vậy.” Dương Mính cầm lấy điện thoại di động bàn, nhấn nhấn vài cái, đưa ra cho xem, “Chính là người này, thấy thế nào?”

      Mấy người trong phòng đều xông tới, nhìn ảnh chụp nhất thời hâm mộ ghen tị, oán hận: “FML, xinh đẹp như vậy, vì sao mỹ nữ đều hẹn hò với cậu mà hẹn hò mình chứ!”

      bạn học bên cạnh cười vỗ vỗ vai : “Bởi vì mặt cậu dày bằng mặt cậu ấy.”

      “Đây chính là cái gọi là xem mặt độc ác của xã hội.” xong, ngước mắt lên nhìn Dương Mính cái, “Cậu tùy tiện tìm tấm ảnh mạng để lừa dối , phải ?”

      Dương Mính nhét di động vào trong túi áo, ngoác khóe miệng ra: “Chị của tớ.”

      Tập thể ba người trong phòng trầm mặc lúc, sau đó bùng nổ --

      “Tiểu Mính tử, bình thường ba đối với cậu như thế nào, trong lòng cậu biết , số điện thoại của chị cậu là bao nhiêu?”

      “Cút ngay, tiểu Mính tử, lần trước người đại ca chỉ còn có 5 đồng, cũng cho cậu mượn mua phao mặt, bây giờ cậu biết nên làm như thế nào rồi đấy.”

      chỉ hỏi cậu câu, chị của cậu có bạn trai chưa?”

      Dương Mính ha ha cười: “Các cậu muốn theo đuổi chị của tớ? Chị của tớ thẩm mĩ rất cao .”

      Sau đó tất cả giày dép, bít tất và gối ngủ trong phòng đều đồng loạt bay về phía Dương Mính, thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, nhanh chóng mở cửa ký túc xá, đứng bên ngoài tránh tất cả ám khí ở bên trong cánh cửa.

      Mười giờ trưa, hai chị em đúng giờ gặp nhau ở quán thịt nướng Lilith. Hai người ngồi xuống trước quầy bar, trước mặt có nữ đầu bếp mặc áo màu trắng thành thạo quận ba quả dầu bọ vào miếng thịt bò.

      Dương Mính chọn xong đồ ăn, cười với Dương Vi: “Tại sao đột nhiên lại đổi kiểu tóc?”

      Dương Vi lơ đễnh : “Thay đổi tâm trạng chút.”

      Dương Mính thở dài tiếng: “Mấy hôm trước em có đọc bài phỏng vấn về Tống Cẩn, ấy về đối tượng mối tình đầu của ấy, tại sao lại cứ cảm thấy giống Kỳ Tiếu Ngôn?”

      Dương Vi: “......”

      cười cười với Dương Mính: “Em có muốn ăn cơm hay ?”

      Dương Mính nhún vai: “ ra, chị hoàn toàn cần để ý, thời khắc gặp lại mối tình đầu đó cũng là thời khắc vỡ mộng trong tình – bởi vì chị phát ra nó hoàn toàn khác xa so với trí nhớ của bạn.”

      Dương Vi dùng ống hút đâm thủng ly nước trái cây trước mặt, lẩm bẩm : “Quả giống.”

      “Cái gì?”

      có gì.” Dương Vi ngẩng đầu, lại gọi mười con sò biển.

      Kỳ Tiếu Ngôn vừa hoàn thành xong khóa học tự chọn, đến căn tin gần nhất. Bởi vì là cuối tuần, sinh viên trong phòng ăn ít rất nhiều, lúc vào, đúng lúc có nam sinh đuổi theo nữ sinh ra ngoài.

      Sắc mặt nam sinh hoảng loạn, còn nữ sinh mang theo vẻ mặt giận dữ.

      Loại tiết mục tình nhân cãi nhau thường diễn ra mỗi ngày trong trường học, Kỳ Tiếu Ngôn mặt đổi sắc bước nhanh qua bọn họ.

      “Bà xã, sai rồi! Em đừng nhanh như vậy!” Nam sinh tiến lên giữ chặt tay nữ sinh, lại bị nữ sinh chút lưu tình gạt ra. cũng nổi giận, lại quấn tới: “Bà xã, đừng giận.”

      Hai người cứ dây dưa dứt ở cửa phòng ăn, Kỳ Tiếu Ngôn bước xa, lại vòng trở lại.

      “Cậu có biết người đàn ông khi gọi người phụ nữ là bà xã vai gánh vác trách nhiệm gì ?”

      Kỳ Tiếu Ngôn bình tĩnh đặt câu hỏi, nam sinh có loại cảm giác giống như mình đứng trước tòa, là phạm nhân đợi thẩm tra, Kỳ Tiếu Ngôn chính là quan tòa năm giữ quyền sinh tử của .

      “Bà xã thể tùy tiện kêu loạn.” Kỳ Tiếu Ngôn bỏ lại những lời này, cũng quay đầu lại tiếp.

      Nam sinh vẫn còn chưa khôi phục lại trạng thái bị ép bức từ trong mộng, tận đến khi bóng lưng Kỳ Tiếu Ngôn xa, mới nghiêng đầu hỏi nữ sinh: “Vừa rồi có phải là giáo sư Kỳ ở khoa toán ?” nghe giáo sư Kỳ của khoa toán thái độ làm người rất lãnh đạm, năng thận trọng, mới vừa rồi kia thái độ quản chuyện còn hơn cả bác quản lý ký túc xá trông nom nồi súp gà.

      Nữ sinh hai tay cầm mặt, nhìn phía Kỳ Tiếu Ngôn bóng dáng trong ánh mắt còn lóe ra hồng tâm:“Kỳ giáo sư rất soái , đây mới là nam nhân.” Nàng tại ở lo lắng muốn hay chuyển tới toán học hệ .

      Nữ sinh hai tay ôm mặt, nhìn bóng lưng Kỳ Tiếu Ngôn xa, trong ánh mắt còn bắn ra vô số trái tim màu hồng: “Giáo sư Kỳ rất đẹp trai, vậy mới gọi là đàn ông.” Bây giờ còn suy nghĩ xem có nên chuyển sang khoa toán hay .

      Nam sinh: “......”

      Lúc Dương Vi và Dương Mính ăn thịt nướng xong, giờ rưỡi, Dương Vi tính tiền, vừa ra khỏi quán thịt nướng nhận được điện thoại của Phương Thừa Nhiên: “Bây giờ cậu ở đâu?”

      “Quảng trường Ánh Sao.”

      Phương Thừa Nhiên giống như cười khẽ tiếng: “Trùng hợp vậy.”

      “Gì cơ?” Dương Vi vừa dứt lời, nhìn thấy chiếc Maserati từ đường cái đối diện đến, dừng lại trước mặt bọn họ.

      Phương Thừa Nhiên quay cửa xe xuống, nhô đầu ra cười với Dương Vi: “Tớ định đón cậu.”

      Dương Vi có chút máy móc tắt điện thoại: “Ừ…Tớ và em trai đến đây ăn cơm.”

      Em trai bị hình ảnh như trong phim điện ảnh đó làm cho chấn động: “Cameras ở đâu?”

      Khóe miệng Dương Vi co rút chuyện, Dương Mính nhìn về phía xe của Phương Thừa Nhiên huýt sáo, hỏi Dương Vi: “Chị, chị quen người người đẹp trai ở trong xe Maserati này à?”

      Giọng của , Phương Thừa Nhiên có thể nghe . thuận thế ngước mắt, mỉm cười với Dương Mính: “Xin chào, tôi là Phương Thừa Nhiên.”

      “Cậu ấy là bạn tiểu học của chị.” Dương Vi giống như kẻ trộm nhanh chóng giới thiệu với Dương Mính, xong lại chỉ vào Dương Mính : “Đây là em trai tớ Dương Mính.”

      Dương Mính cười cười với Phương Thừa Nhiên: “Hai người chuẩn bị hẹn hò à? Em quấy rầy hai người.” mang theo bộ dạng bà mối phất phất tay với bọn họ, xoay người rời .

      Sau khi quẹo qua khúc cua, dừng lại lấy điện thoại di động trong túi ra, nhanh chóng gửi cho Mẹ Dương tin nhắn: “Báo cáo nương nương, Có chàng đẹp trai xe Maserati theo đuổi con mẹ!”
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu19 others thích bài này.

    4. Rubyeva

      Rubyeva New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      3
      Em trai cưng méc mẹ già chị 2 có người theo đuổi
      duyenktn1 thích bài này.

    5. duyenktn1

      duyenktn1 Well-Known Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      1,242
      Chương 25

      Mẹ Dương là người từng trải, dễ dàng bị chiếc xe Maserati hù họa: “Có đẹp trai ?”

      Dương Mính : “Đẹp ngang với chồng trước của chị, nhưng mà cá nhân con thấy chồng trước của chị có sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành hơn.”

      Mẹ Dương trực tiếp gọi điện thoại lại: “Mang xe Maserati theo đuổi con , vừa nhìn biết là tay già đời! Con thế mà lại yên tâm để chị con ở lại mình! lén lút theo dõi!”

      Dương Minh móc móc lỗ tai: “ theo như thế nào?”

      “Bình thường con phải đều ngồi xe buýt sao?”

      Dương Mính co rút khóe miệng: “Ý của mẹ là muốn con ngồi xe buýt để theo dõi chiếc xe Maserati?”

      ......

      Mẹ Dương trầm mặc trong giây lát: “Mính Mính, tiền người con có đủ bắt xe hay ?”

      Dương Mính thò đầu ra bên ngoài nhìn thoáng qua: “ cần đuổi theo nữa, thấy bọn họ đâu nữa.”

      Phương Thừa Nhiên đặt vé xem phim lúc ba giờ chiều, lúc hai người đến rạp chiếu phim vẫn còn hơi sớm, cho nên hai người xuống tầng dưới của quảng trường dạo lúc.

      “Đúng rồi, bữa trước vì sao cậu lại thuê phòng ở khách sạn vậy?” Dương Vi đột nhiên nhớ tới chuyện này, bèn hỏi Phương Thừa Nhiên bên cạnh. Phương Thừa Nhiên bình tĩnh : “Chủ tịch của chúng tớ đối với công nhân viên cầu đặc biệt nghiêm khắc, ông ấy để cho chúng tớ tự mình ở khách sạn đêm, để biết bố cục và thiết bị của căn phòng, như vậy khi khách hỏi các vấn đề như ‘Điều khiển từ xa ở đâu’, ‘Máy sấy ở đâu’, chúng tớ có thể kịp thời trả lời chính xác.

      Dương Vi bừng tỉnh hiểu ra : “ ra là thế.”

      Phương Thừa Nhiên cười cười, cùng vào cửa hàng quần áo. Cửa hàng quần áo này thiên về phong cách thường ngày Nhật Bản, Dương Vi thường xuyên tới đây mua quân áo.

      Người bán hàng gặp khách quen, nhiệt tình chào đón, còn chưa mở miệng, nhìn thấy người Phương Thừa Nhiên bên cạnh Dương Vi. Người bán hàng hơi ngạc nhiên, quay đầu cười tủm tỉm với Dương Vi: “Bà Kỳ, bà cần gì ạ?”

      Phương Thừa Nhiên dấu vết liếc nhìn cái, người bán hàng cảm giác được vẫn nhìn chằm chằm cười với Dương Vi.

      Dương Vi dạo trong cửa hàng vòng, cầm lấy cái váy chữ A dài đến đầu gối, để ở trước người đo đo: “Cái váy này còn màu khác ?”

      “Còn ạ.” Người bán hàng xong liền lấy ra chiếc váy màu đen đưa cho , còn quên hỏi,“Vì sao hôm nay Kỳ tiên sinh lại cùng với ?”

      Động tác của Dương Vi hơi dừng lại chút, mỉm cười với ấy: “Kỳ tiên sinh thăng chức làm chồng trước của tôi rồi.”

      Nụ cười mặt của người bán hàng trở nên lúng túng, Dương Vi cầm váy tay đưa cho ấy : “Giúp tôi gói cái này lại.”

      Người bán hàng rất nhanh phục hồi tinh thần lại: “ mặc thử chút sao?”

      cần.” Dương Vi đến quầy thu ngân chuẩn bị trả tiền, Phương Thừa Nhiên trước bước lấy thẻ của mình ra để thanh toán. Nhân viên thu ngân khó xử nhìn bọn họ, Dương Vi rút thẻ từ trong ví da ra, đưa đến trước mặt nhân viên thu ngân: “Quẹt thẻ của tôi.”

      Phương Thừa Nhiên nhíu nhíu chặt lông mày nhìn , thẻ trong tay vẫn nhúc nhích giơ ra trước mặt nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân trao đổi ánh mắt với nhân viên bán hàng, cười nhận lấy thẻ ở trong tay Dương Vi: “Cảm ơn quý khách đến.”

      Ánh mắt Phương Thừa Nhiên rũ xuống khẽ cười tiếng, rất có phong độ cất thẻ vào. Sau khi thanh toán xong, Dương Vi mang theo túi giấy có in logo của cửa hàng ra ngoài. Phương Thừa Nhiên bên cạnh , khóe miệng khẽ nhếch lên cười tiếng: “Kỳ tiên sinh đầu tư bao nhiêu tiền vào cửa hàng kia?”

      Dương Vi cúi đầu cười tiếng, đại khái các đều bị hấp dẫn bởi chàng trai học giỏi toán, có lần và Kỳ Tiếu Ngôn đến cửa hàng này, lúc đó nhà hàng ăn bên cạnh có rất nhiều chương trình ưu đãi và giảm giá, mà các ở trong cửa hàng cũng tranh luận ngừng xem chương trình ưu đãi nào là tốt nhất. Kỳ Tiếu Ngôn thuận miệng giúp họ tính toán chênh lệch giữa giá gốc và giá thanh toán của các phương án, để đưa ra giải pháp tốt nhất, tới nửa phút sau đem bộ não của các ấy trở thành phấn bột.

      Dương Vi còn xuất thần, Phương Thừa Nhiên nhìn đồng hồ, nhắc nhở : “Sắp đến giờ rồi, cần phải vào thôi.” Còn hai mươi phút, vừa đủ thời gian đến rạp chiếu phim.

      Dương Vi gật đầu, cùng lên tầng bốn.

      Giản Song ôm túi bỏng ngô lớn, cùng bạn trai vào rạp chiếu phim. Sau khi tìm được vị trí, Giản Song như trút được gánh nặng ngồi xuống, bốc nắm bỏng ngô cho vào miệng.

      Bạn trai bên cạnh đồng ý nhíu mày: “Tuy rằng quen với tướng ăn của em, nhưng dọa hư những người khác, ở đây còn có trẻ con đấy.”

      “Dù sao lát nữa cũng tắt đèn, ai nhìn thấy.” Miệng Giản Song tràn đầy bỏng ngô, thèm để ý đến lời nhắc nhở của bạn trai. Điều chỉnh tư thế ngồi thoải mái, Giản Song vừa nghiêng đầu, nhìn thấy Dương Vi vào. hưng phấn định há miệng gọi ấy, lại nhìn thấy ấy cùng Phương Thừa Nhiên.

      Mặt Giản Song biến sắc, thiếu chút nữa đem tất cả bỏng ngô ở trong miệng phun ra ngoài. FML! đây là cái tình huống gì?! Tuy rằng ngọn đèn trong rạp chiếu phim sáng, nhưng cũng có thể nhìn người đàn ông này phải giáo sư Kỳ? Tuy rằng dáng dấp cũng đẹp trai kém! Nhưng giữa ban ngày ban mặt lại chơi đùa bên ngoài…Giáo sư Kỳ có biết hay !

      Trong lòng Giản Song muốn gào thét qua mười vạn câu hỏi vì sao, nhưng khi nhìn thấy Dương Vi và người đàn ông xa lạ kia đến đây, vội vàng dùng bỏng ngô che mặt mình. Tuy rằng chuyện này là Dương Vi sai, nhưng dưới tình huống gặp mặt xấu hổ như vậy! Trăm ngàn lần cần nhận ra mình!

      Dương Vi quả có nhận ra ấy, và Phương Thừa Nhiên đến mấy hàng ghế phía sau ngồi xuống.

      Giản Song quay đầu lại liếc mắt nhìn bọn họ cái, đem túi bỏng ngô lớn nhét vào tay bạn trai, lấy di động ra đăng lên kênh bạn bè trạng thái mới: “Gặp bạn đại học ở rạp chiếu phim, nhưng người bên cạnh ấy phải chồng ấy! Tôi nên làm cái gì bây giờ! Khẩn cấp, mong chờ!”

      Khi phim kết thúc, Dương Vi mới nhìn thấy tin tức kênh bạn bè, cau mày, lật lại tin tức, phát vé xem phim Giản Song đăng lên, quả nhiên cùng phòng với . Khóe miệng co rút, gửi tin nhắn QQ cho ấy: “Nếu cậu người bạn đại học kia là tớ, tớ và Kỳ Tiếu Ngôn ly hôn rồi.”

      Giản Song vẫn còn ngồi trong rạp chiếu phim cẩn thận tránh Dương Vi, khi nhìn đến tin nhắn QQ này cả người đều Sparta: “FML! Cậu đúng là Dương Vi chứ?”

      có lỗi, tớ quên với cậu :)

      Giản Song hít sâu hơi: “Tạm biệt [ cúi chào ]”

      Mười phút sau, Giản Song vẫn nhịn được gửi cho Dương Vi tin nhắn: “Giáo sư Kỳ có chỗ nào tốt mà cậu lại ly hôn với ấy! Cậu cậu ! thuyết phục được mình, đêm nay tớ xé nát cậu ra!”

      Dương Vi: “......”

      Giản Song rất thương giáo sư Kỳ.

      Nghĩ đến Giản Song cũng được coi là bà mối của mình và Kỳ Tiếu Ngôn, cho nên kích động như vậy Dương Vi có thể hiểu được, nhắn cho Giản Song tin hẹn ngày mai cùng nhau ăn cơm, tính đem tất cả mọi chuyện cho ấy.

      “Có việc gì sao?” Phương Thừa Nhiên dừng chân lại, nhìn Dương Vi đứng im ở phía sau. Dương Vi bỏ điện thoại di động vào trong túi, cười cười với : “ có việc gì, vừa rồi cậu buổi tối ăn cái gì cơ?”

      “Ăn đồ Ý.” Phương Thừa Nhiên cười cười chỉ chỉ vào nhà hàng cơm Tây phía trước cách đó xa, “Đồ Ý ở đấy rất nổi tiếng.”

      Dương Vi có chút hứng thú nhìn : “ cậu mới về nước sao?”

      “Tớ chỉ là tương đối dễ thích nghi với hoàn cảnh mới thôi.”

      Dương Vi cười cười, từ chối cho ý kiến.

      Trong khi chờ đồ ăn được mang lên, nhân viên phục vụ bưng đến ít bánh mì lạnh và bánh bích quy, Phương Thừa Nhiên liếc nhìn Dương Vi cái, hỏi: “Cậu muốn uống rượu nho gì?”

      Dương Vi : “Tớ uống nước trắng là được rồi .”

      Phương Thừa Nhiên đồng ý : “Đồ ăn Ý phải kết hợp với rượu nho mới là hoàn hảo.”

      Dương Vi suy nghĩ chút : “Vậy được rồi, nhưng mà tửu lượng của tớ được tốt lắm, chỉ có thể uống chút thôi.”

      Phương Thừa Nhiên trừng mắt: “Cậu là sợ sau khi cậu uống say tớ có mưu đồ gây rối với cậu sao?”

      Dương Vi cười ha ha. phải sợ, mà là Kỳ Tiếu Ngôn sợ.

      Bình thường ăn cơm mình ở bên ngoài, Kỳ Tiếu Ngôn đều đặc biệt dặn dò thể uống rượu. Được rồi, thừa nhận đêm * kia của và Kỳ Tiếu Ngôn, là do uống rượu đùa giỡn lưu manh, nhưng có nghĩa là sau khi uống rượu ai cũng có thể đùa giỡn lưu manh!

      Ở điểm này, Kỳ Tiếu Ngôn quản cực kỳ nghiêm, trong lúc ăn cơm vẫn còn gọi điện hỏi có uống rượu hay , nếu nghe thấy giọng có gì đó ổn, tự mình chạy đến đón . Bạn bè, đồng nghiệp ăn cơm cùng với , đều tránh khỏi hâm mộ ông xã ôn nhu chăm sóc như vậy , chỉ có Dương Vi tự biết, Kỳ Tiếu Ngôn phải là ôn nhu chăm sóc, ràng là sợ sau khi uống rượu biến thành xinh đẹp lưu manh.

      ra Dương Vi cảm thấy, buổi tối hôm đó sở dĩ có thể biến thành lưu manh, cũng phải bởi vì uống rượu, mà là bởi vì… chỉ muốn lưu manh với Kỳ Tiếu Ngôn mà thôi.

      Đương nhiên chuyện này cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ đề cập qua với Kỳ Tiếu Ngôn.

      Cả bữa tối Dương Vi chỉ uống có ngụm rượu nho, lúc ra khỏi nhà hàng, Phương Thừa Nhiên tỏ ra đáng tiếc: ‘Xem ra cậu cực kỳ cảnh giác với tớ.”

      Dương Vi nở nụ cười: “Bởi vì cậu cũng phải người lương thiện gì.”

      Phương Thừa Nhiên nhớ đến ngày đó mình hôm trộm Dương Vi cái kia, tương đối bất đắc dĩ: “Tớ rất khách khí.”

      Dương Vi : “Cậu ở nước ngoài ngây ngốc lâu quá, vẫn nên học lại ít văn hóa khiêm tốn của dân tộc Trung Hoa.”

      Phương Thừa Nhiên nghiêng dầu, khom người tới gần : “Đàn ông khi đối mặt với người phụ nữ mình thích rất khó khiêm tốn.”

      Dương Vi lùi về sau hai bước, kéo dài khoảng cách với : “ ra, gạt cậu, lúc học đại học tớ có học qua quyền .”

      Phương Thừa Nhiên cúi đầu cười tiếng, gì nữa.

      Sau khi đưa Dương Vi về nhà, cũng cầu lên ngồi lát, mà dứt khoát lái xe rời . biết bây giờ Dương Vi vẫn còn có chút kháng cự , thể quá nóng vội .

      Ngày hôm sau Dương Vi đúng hẹn gặp Giản Song, Giản Song từ đầu đến cuối đều rất kích động, lộp bộp hồi, trong đó tư tưởng trọng tâm chính là nếu sớm biết Kỳ Tiếu Ngôn và Dương Vi năm ly hôn, lúc trước cũng tự mình làm mai!

      Dương Vi có chút dở khóc dở cười, sau vài ngày bị Giản Song quấy rầy, người này cuối cùng cũng tiếp nhận chuyện ly hôn của , Dương Vi luôn luôn có loại cảm giác, thấy có lỗi với Giản Song khi li hôn với Kỳ Tiếu Ngôn.

      Mà nam nhân vật chính của kiện, lúc này mặt biểu cảm nhìn chằm chằm tin nhắn điện thoại di động. Là tin nhắn của Tống Cẩn gửi tới nửa giờ trước, nội dung là hẹn đến nhà ấy ăn cơm tối, còn kèm theo địa chỉ nhà. Có lẽ là sợ Kỳ Tiếu Ngôn từ chối. trong tin nhắn Tống Cẩn còn cố ý nhấn mạnh, chỉ có hai người bọn họ, còn liên hệ với cả những người trong đội bóng rổ năm đó, cùng nhau tụ họp.

      Kỳ Tiếu Ngôn suy nghĩ chút, liền soạn tin nhắn trả lời: “Tôi đến đúng giờ.”

      Tống Cẩn chờ tin nhắn trả lời của Kỳ Tiếu Ngôn khoảng nửa giờ, lúc này thấy đồng ý, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười yên tâm. Trợ lý bên cạnh nhìn thấy vậy, đến hỏi: “Chị Tống, có chuyện gì mà vui vậy?”

      Thấy nhìn chằm chằm di động nửa giờ, trợ lý tò mò chịu được.

      có gì, tôi và đạo diễn bàn bạc xong rồi, hôm nay kết thúc công việc sớm chút.”

      “Vâng ạ.” Trợ lý lên tiếng, tuy rằng rất muốn hỏi cho cặn kẽ vấn đề, nhưng mà có cam đảm, hơn nữa hỏi nhiều có khi lại bị Tống Cẩn chế giễu phen, chiếm được bất kỳ tin tức tình báo có giá trị nào.

      Sau khi kết thúc công việc, Tống Cẩn tự mình lái xe về nhà. Đầu tiên tắm giặt sạch , sau đó đứng trước tủ quần áo chọn mất hơn hai mươi phút, cuối cùng mới chọn được cho mình bộ quần áo vừa lòng.

      Vải vóc nhiều lắm, nhưng quá lỗ mãng.

      nhìn vào gương xoay hết các góc độ, xác nhận tất cả đều hoàn mỹ, mới cầm lấy nước hoa nổi tiếng trước bàn trang điểm, phun lên trung.

      Kỳ Tiếu Ngôn tới rất đúng giờ, gần như kim đồng hồ chỉ đúng sáu giờ tiếng gõ cửa vang lên. Tống Cẩn nhanh chóng ra mở cửa cho , nghiêng người để cho vào nhà.

      Trong phòng có mùi hương nhàn nhạt có tác dụng làm người ta thả lỏng tinh thần, bàn có trang trí hoa hồng và đốt nến, mang theo nồng đậm hơi thở lãng mạn.

      Nhưng kỳ Tiếu Ngôn quan tâm đến những thứ khác được để ở đây – trong phòng chỉ có và Tống Cẩn, việc này thấy thế nào cũng giống như tụ họp, càng giống bữa tối dưới ánh nến hơn.

      Sau khi tan việc, Dương Vi ngồi xe buýt trở về nhà, liên tục bốn ngày phải lên lớp, bây giờ háo hức ngóng trông ngày thứ sáu. Đơn giản chiên hai món ăn, Dương Vi vừa ăn xong, điện thoại di động sô pha đổ chuông vang lên dứt..

      chạy đến phòng khách, cầm di động lên nhìn, là điện thoại của phụ huynh học sinh gọi tới. Trong lòng nhất thời lo lắng, bình thường phụ sinh gọi điện thoại đến, đều có chuyện gì tốt cả.

      Dương Vi hít sâu hơi, nhận điện thoại: “Xin chào.”

      giáo Dương! Tôi là mẹ của Hà Xán, Xán Xán mất tích rồi! Bây giờ cháu còn chưa trở về, tôi cho là cháu chỉ loanh quanh….”

      Giọng của mẹ Hà Xán nghe rất lo lắng, năng cũng có chút lộn xộn, Dương Vi càng nghe mặt càng mặt càng nhăn lại: “Chị đừng vội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Đầu bên kia điện thoại giường như người phụ nữ hít sâu hơi, sau khi mở miệng lại giọng bình tĩnh hơn trước rất nhiều: “Hôm nay trường trung học công bố kết quả tuyển sinh, Xán Xán thiếu hai điểm, tôi rất tức giận, cháu vài câu….Có lẽ là hơi nặng lời, cháu khóc chạy ra ngoài, tôi cũng đuổi theo cháu, tôi nghĩ cháu chỉ ra ngoài lát rồi trở về, nhưng mà, nhưng mà đến bây giờ cháu còn chưa trở về, tôi cũng tìm xung quanh, nhưng thấy cháu ở đâu cả.”

      Sau khi Dương Vi nghe xong thực rất muốn mắng cho bà ấy hai câu, nhưng việc cấp bách bây giờ là tìm Hà Xán. ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sắp bảy giờ rồi, lúc nữa là trời tối. tuổi như vậy ở bên ngoài thực rất nguy hiểm, trong lòng cũng rất khẩn trương: “Trước tiên chị hãy báo cảnh sát, sau đó tìm ở những khu vực xung quanh và nhà bạn bè thân thích, tôi quay lại trường học xem thế nào, thuận tiện liên lạc với các bạn học khác xem có biết chỗ nào hay .”

      “Vâng, được ạ.”

      “Nếu có tin tức gì chúng ta liên lạc với nhau.”

      Dương Vi xong cũng cầm lấy túi và áo khoác, chạy vội ra cửa.

      Trong trường học còn bóng người, may mắn là bảo vệ vẫn chưa về, mở cửa trường học giúp Dương Vi: “ giáo Dương, trễ thế này còn có chuyện gì à?”

      Dương Vi nhìn , có chút sốt ruột hỏi: “Ánh có nhìn thấy bạn học Hà Xán của lớp tôi hay ? Chính là bé buộc tóc đuôi ngựa, a đúng rồi, bé còn mang niềng răng, hôm nay mặc bộ quần áo màu vàng.”

      Bảo vệ : “ giáo Dương đừng vội, tôi biết bạn học Hà Xán của lớp , sáng nào cũng tới sớm nhất có phải hay ?”

      “Đúng đúng, chính là bé!”

      “Sau khi tan học tới đây, tôi luôn ở đây, có người đến sao lại phát được.”

      Dương Vi nhíu mày: “Cám ơn, tôi muốn quay trở lại văn phòng chuyến, phiền chờ tôi lát.”

      phiền, phiền, Hà Xán xảy ra chuyện gì vậy?”

      “Rời nhà ra ngoài!” Dương Vi bỏ lại lời này, chạy nhanh lên tầng. Trường học buổi tối hoàn toàn khác so với ban ngày, có loại u ám lên lời. Nếu như là trước đây Dương Vi chạy tới đây chắc chắn sợ hãi hồi, nhưng mà bây giờ hoàn toàn để ý đến những thứ này, ấn mở đèn trong văn phòng lên liền bước tới trước bàn làm việc.

      Đầu tiên gọi điện thoại thông báo cho trưởng hội phụ huynh của lớp, trưởng hội phụ huynh của lớp bạo phát tính tình ở đầu bên kia điện thoại đem mẹ Hà Xán mắng đến máu chó rơi đầy đầu, sau đó cũng ra giúp đỡ tìm người. Dương Vi thay mẹ Hà Xán bị mắng trúng trận, cũng có thời gian đâu mà bất bình, lại tiếp tục tìm kiếm thông tin bàn, bắt đầu gọi điện thoại cho những bạn học bình thường hay tiếp xúc với Hà Xán.

      Gọi điện thoại xong trời tối hẳn, nhưng cũng bạn học nào biết Hà Xán ở đâu. đành phải gọi điện thoại lại cho mẹ của Hà Xán, ở bên kia cũng như vậy có tin tức gì.

      giáo Dương, Xán Xán nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi biết phải làm gì bây giờ? Tôi biết ăn với ba nó thế nào…” Giọng của mẹ Hà Xán ràng khóc, tâm tình giường như hoàn toàn suy sụp, “Tôi biết tôi nên ép cháu như vậy, tôi cũng nên mắng cháu….”

      “Bây giờ những lời này vô dụng rồi. Dương Vi bực bội trong lòng, “Tóm lại chúng ta phải tìm, tối nay tôi liên lạc với chị.”

      Lúc Tổng Cẩn bưng món đồ ăn cuối cùng lên bàn, lấy lòng cười cười với Kỳ Tiếu Ngôn: “ xin lỗi, em chỉ là muốn mời ăn bữa cơm, nhưng em sợ từ chối, mới cuống cuồng làm càn như vậy.”

      Kỳ Tiếu Ngôn ngồi đối diện biểu thái độ gì, Tống Cẩn có chút bất an hạ thấp khóe miệng: “ vẫn còn tức giận à? Em thực ….”

      “Tôi tức giận, nhưng mà lần sau được làm như thế này nữa.” Rốt cục Kỳ Tiếu Ngôn cũng mở miệng chuyện, giọng điệu lạnh lẽo mang chút hưởng nào. Tống Cẩn thở phào nhõm, ít nhất để ý đến mình là tốt rồi. Nghĩ vậy khỏi lại có chút tự giễu, bình thường có nhiều tổng giám đốc giàu có muốn mời ăn cơm, còn từ chối , đến Kỳ Tiếu Ngôn này, tự mình chủ động mời còn phải sợ từ chối.

      , làm sao có thể lấy những người đấy ra so sánh với Kỳ Tiếu Ngôn được, sợi tóc của Kỳ Tiếu Ngôn cũng thông minh hơn bọn họ.

      Bọn họ cũng phải là Kỳ Tiếu Ngôn.

      Tống Cẩn nhìn người đối diện, khóe miệng tự nhiên gợn lên độ cong mê hoặc lòng người: “Tảng thịt bò là do tự tay em chiên, em đối với hương vị của nó vẫn rất tự tin.”

      rất tự tin vào bản thân mình, nếu Kỳ Tiếu Ngôn từng kết hôn, lên đối với đàn bà con phải là có cảm giác, chỉ cần đối với đàn bà con còn có cảm giác, có biện pháp.

      Bữa ăn cực kỳ im lặng, Kỳ Tiếu Ngôn cũng chủ động chuyện lần nào, vẫn là Tống Cẩn hỏi, trả lời đơn giản vài chữ. Trong lòng Tống Cẩn khỏi cười khan, tuy rằng miệng tức giận, nhưng biết vui, có lẽ nên cảm thấy may mắn, vì tâm tính của Kỳ Tiếu Ngôn được tu dưỡng tốt mới mắng trận rồi rời .

      “Học trưởng Kỳ, tốt xấu gì em cũng là mối tình đầu của , cần lạnh lùng như thế chứ?” Tống Cẩn lời này chỉ là để trêu ghẹo, tuy rằng phóng viên đem lời lúc đó là thầm mến trực tiếp chuyển thành mối tình đầu, nhưng cũng để ý.

      Lông mày Kỳ Tiếu Ngôn giật giật, bỏ dao nĩa trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Tống Cẩn, ánh mắt nghiêm túc giống như năm đó cùng chứng minh định lý toán học: “Mối tình đầu của tôi là Dương Vi.”
      Thuy12497, Tôm Thỏ, Chris_Luu17 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :