1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 37: có hứng thú

      Lam Hạo còn chưa kịp mở miệng gọi tiếng, hai xinh đẹp biến mất trước mắt . Vừa rồi, nhìn lầm sao?

      “Sao cậu lại chạy?” Bị Vận Nhi kéo, chạy ra khỏi nhà hàng khoảng xa, Tâm Lam mệt nhoài, thở phì phò hỏi .

      “À, có gì.” Vận Nhi quay đầu, thấy có gì bất thường, lại lần nữa ôm cánh tay Tâm Lam, :" thôi, chúng ta dạo phố.”

      Con nhóc này sao cứ giống như bị trúng tà vậy. Hứa Tâm Lam liếc xéo Vận Nhi cái, sau đó trong ánh mắt lại bừng sáng cách khác thường, vỗ vỗ mu bàn tay Vận Nhi, vẻ mặt hưng phấn : “Vận Nhi cậu đoán thử vừa rồi mình gặp ai ? Mạc Tử Kỳ, haha, nhớ lại bộ dạng ả ta bị tớ chọc tức điên buồn cười.” Hứa Tâm Lam chả cần để ý gì đến hình tượng, cười lớn.

      “Tớ biết, tớ gặp ta.” Vận Nhi nhìn thấy Hứa Tâm Lam cười đến đau sốc hông, thể hùa theo phụ họa. Nhìn thấy tự tin của ta bị chà đạp, cảm giác vui vẻ. Lại nhớ đến hành động quái đản của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi lại nổi điên. ta có ý gì?

      “Haiz, cậu thấy hết rồi sao? Có phải rất buồn cười hay ? tiểu thư cành vàng lá ngọc lại bám chặt lấy học trưởng như cao su, đáng tiếc là người ta thèm để ý.” Hứa Tâm Lam lầm bầm, ngữ điệu đầy khinh miệt .

      “Được rồi, đừng cười, chú ý hình tượng chút.” Vận Nhi bàn tán cười nhạo Mạc Tử Kỳ nữa, gọi chiếc tắc xi, về hướng trung tâm. tại rất tức giận, bởi vì Âu Thừa Duẫn, chán ghét đối với ta gia tăng thêm vài phần.

      Dọc đường nghe Hứa Tâm Lam ngừng càm ràm về những chuyện các ông của ấy các nhàm chán, Vận Nhi có hứng thú. Tâm Lam có ba ông . Trong nhà ấy là đứa con duy nhất, cho nên được cả nhà cưng như bảo bối. Ba ông kia của Tâm Lam cũng thuộc loại sáng sủa, đẹp trai, bảnh bao, có thời gian Tâm Lam cứ lải nhải cả ngày bên tai Vận Nhi, nếu vì Vận Nhi thích học trưởng Lam Hạo, nhất định cho Vận Nhi trở thành chị dâu.

      ba của Tâm Lam là chính nhân quân tử, rất tích cực thay ba quản lý công ty, rất có trách nhiệm, nhưng rất lạnh lùng, đứng bên cạnh cũng có thể làm người ta đông lạnh mà chết. Ngay cả Tâm Lam cũng thích gần gũi với ấy. Còn về phần hai cả ngày chỉ mê đàn hát, chơi bời lêu lổng, học vấn, nghề nghiệp, lại đào hoa sở khanh, cho nên theo như lời Tâm Lam, vẫn là ba tốt nhất.

      Hồi trước có lần ghé qua nhà họ Hứa, Vận Nhi gặp qua người ba này của Tâm Lam, chung cũng có ấn tượng đặc biệt gì với ấy.

      “Vận Nhi này tớ cho cậu biết, lần này hai của tớ coi như bị quả báo, mấy ngày trước ấy mê bé mặt mày cũng hiền lành ngây thơ, mặt dày mày dạn theo đuổi người ta, kết quả bị bé đó cho câu, làm ấy xụi lơ luôn.”

      “Cậu có biết đó cái gì ?” Thấy Vận Nhi có vẻ lơ đễnh, Hứa Tâm Lam giật giật cánh tay Vận Nhi.

      “Hả, cái gì ?” Vận Nhi giật mình choàng tỉnh, vừa lúc xe cũng dừng lại. Vận Nhi mở cửa xe, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng màu đen loé qua trước mặt, lập tức mở to đôi mắt nhìn.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 38: Người đàn ông vô tình

      Vận Nhi ngước lên nhìn, nhưng hình bóng kia biến mất trong đám đông, vừa rồi là do nhìn lầm sao? Nhìn quanh bốn phía, dòng người đông đúc, hoàn toàn có bóng dáng ta. Phạm Tu Vũ, là sao? Vận Nhi dáo dác nhìn xung quanh, lại nghe thấy giọng ồn ào của Hứa Tâm Lam : "Cái con bé chết tiệt nhà cậu có nghe tớ thế?”

      “Tớ nghe mà, cậu tiếp .” Vận Nhi nhìn thêm vòng nữa, vẫn thấy gì, chắc là nhìn lầm rồi, có lẽ nên gọi cho Tu Vũ để xác nhận lại xem sao. Xác định được tình hình tại của chị Ân Huệ cũng khiến có thể yên tâm hơn.

      kia , “mẹ em bảo rằng: người chồng tương lai của em nhất định phải là xử nam.” , ha ha ha , là buồn cười chết người.” Hứa Tâm Lam tưởng tượng đến giận dữ của hai khi nghe xong câu đó,là lại nhịn được trận cười nghiêng ngả. hai của tính tình gian xảo, từ lúc nghe đó thích trai còn là xử nam, giống như bị đấm cú vào mồm vậy. Vận Nhi nghe xong lời này mặt chuyển từ đỏ sang trắng, trời ạ, con bé kia chỉ giỏi học chuyện xấu.

      “Ê, Vận Nhi tại sao cậu lại cười?” Hứa Tâm Lam cười đến chảy cả nước mắt, nhìn sang vẻ mặt tỉnh bơ của Vận Nhi.

      “Có cái gì buồn cười đâu. Đàn ông đều là như vậy mà, hừ.” Vận Nhi hất mặt, rùng mình khi nghĩ tới việc đàn ông đều là cùng loại như thế này, đều là cái loại lợn giống. Nhớ lại lúc nãy Âu Thừa Duẫn làm chuyện đó với , còn dùng thái độ như vậy, Vận Nhi tức hận nghiến răng nghiến lợi. Nếu ánh mắt có thể giết chết người, nhất định băm vằm nát như tương. Đúng là cái đồ biến thái.

      “Này này, có biết mình cái gì thế? Vậy học trưởng Lam Hạo của cậu sao?”

      Nghe Tâm Lam , Vận Nhi đứng khựng lại, đập tay lên trán, trời ạ, rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Tại sao nhắc đến Âu Thừa Duẫn là lại quên khuấy mất học trưởng của , đương nhiên học trưởng là người đàn ông tốt, bằng cũng thầm thích ấy. “Học trưởng Lam Hạo của nhà tôi đương nhiên là ngoại lệ.” Vận Nhi bướng bỉnh xoay người với Tâm Lam, để làm nổi bật quyền sở hữu cho riêng mình.

      “Gớm, Lam Hạo của nhà tôi, haizz, được được, Lam Hạo là của cậu, ai giành với cậu đâu.” Hứa Tâm Lam cười trêu chọc đuổi kịp bước chân Vận Nhi, hai người cùng nhau bước vào cửa hàng thời trang cao cấp. Có thay đổi nho trong lòng Vận Nhi, nhưng vẻ tươi cười mặt vẫn y như cũ.

      hàng ghế sa lông sang trọng, màn ân ái kia vẫn còn tiếp tục. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại réo rắt vang lên giữa trận mây mưa, làm gián đoạn giây phút cao trào giữa hai người bọn họ. Người đàn bà gợi tình nằm dưới thân Âu Thừa Duẫn, ve vãn lôi kéo chú ý của trở lại, lại bực bội đẩy ta ra, đứng dậy nhặt quần áo rải rác mặt đất mặc vào, nhận cuộc gọi, sau đó chỉ ngắn gọn câu: "Được, tôi biết, chút nữa quay về công ty sau.”

      “Duẫn…..” Giọng khàn khàn câu hồn từ sau lưng Âu Thừa Duẫn vang lên. Người đàn bà ghế sô pha với tư thế khêu gợi vẫn còn muốn tiếp tục chuyện vừa rồi chưa làm xong, hoàn toàn biết người đàn ông trước mặt còn chút hứng thú với ta. Âu Thừa Duẫn viết tấm chi phiếu ném tới trước mặt Quý Lam: “Chỉnh trang lại chút sau đó tự mình về .” xong liền lạnh lùng xoay người rời .

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 39: khuất phục

      Quý Lam siết chặt tờ chi phiếu Âu Thừa Duẫn vừa đưa, mặt phủ màn sương mù, móng tay bấu chặt vào da thịt non mịn, ánh mắt trừng trừng nhìn Âu Thừa Duẫn xoay người bỏ , hề quay đầu lại nhìn cái. Đây chính là Âu Thừa Duẫn.

      Quý Lam chậm rãi mặc quần áo, nhét tờ chi phiếu vào túi. đại minh tinh được vạn người sùng bái, thế mà trong mắt Âu Thừa Duẫn, có gì khác so với những người đàn bà khác. Trong mắt , vĩnh viễn cũng có tình cảm. người đàn ông tuyệt tình như vậy, hoài nghi ta có trái tim hay . đến như vậy mà cảm thấy sao?

      “Phạm Tu Vũ rời khỏi ta?” Âu Thừa Duẫn vừa về đến công ty, Vu Nhuế ôm chồng văn kiện vào, Tín ở trong phòng. Vu Nhuế buông đống văn kiện trong tay xuống, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

      “Vâng.” Lúc Tín gọi điện thoại cho Âu Thừa Duẫn, cần suy nghĩ nhiều chạy thẳng về công ty, vì rất muốn biết người con đó có phải chịu khuất phục hay . Được lắm, vẫn chưa chịu cúi đầu với sao? có rất nhiều biện pháp.

      “Chuẩn bị cho tôi bản tư liệu báo cáo chi tiết về những việc có liên quan với Phạm thị, phải ràng, tường tận.” Âu Thừa Duẫn nới lỏng cà vạt, thay đổi sắc mặt . Tổng giám đốc của công ty nhoi, lại dám xúc phạm người có quyền thế, làm cho tên kia hối hận kịp.

      biết, thưa điện hạ.” Tín vuốt cằm, biết Âu Thừa Duẫn có bước tiếp theo cho kế hoạch. “Ngày mai là…..” Tín đột nhiên nhớ tới ngày mai là ngày gì, khi đến cửa văn phòng lại đột nhiên quay đầu lại.

      “Tôi biết.” Âu Thừa Duẫn cũng ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt phun ra ba chữ. Ngày mai là ngày gì là người hơn bất kỳ ai khác.

      Tín nữa, yên lặng ra ngoài. Tính tình Âu Thừa Duẫn luôn nóng nảy và hay thay đổi thất thường, chừng ngay sau đó, ấy lại làm cái gì đó khiến người ta cứng lưỡi. Tín vừa mới ra khỏi văn phòng, chuông điện thoại di động reo lên, nhìn đến dãy số cuộc gọi màn hình, Tín cung kính trả lời: "Điện hạ….”

      “Giúp tôi tra hành tung tại của Tô Vận Nhi.” Âu Thừa Duẫn xong câu đó liền lập tức cúp máy.

      Tín nghe giọng lạnh nhạt của người cầm máy bên kia, gương mặt tuấn lên vẻ sửng sốt, có thể đoán được biểu lúc này của điện hạ. Tô Vận Nhi, điện hạ dường như đối với ấy cũng xấu lắm. Tín bước nhanh hơn, thực nhiệm vụ Duẫn điện hạ giao cho.

      Tô Vận Nhi và Hứa Tâm Lam dạo nguyên cả buổi chiều, mãi đến lúc mặt trời lặn xuống chân núi, hai người mới nghênh ngang trở về. Vận Nhi tại cái gì cũng thiếu, nhưng vẫn mua thêm ít quần áo. Lại cùng với Tâm Lam ăn chút này nọ bên ngoài, xong xuôi mới chào tạm biệt nhau. Mỗi người tự gọi xe trở về nhà của mình.

      Vận Nhi có chút do dự biết nên về nhà nào, cuối cùng vẫn là trở về biệt thự của Âu Thừa Duẫn, giận có giận, nhưng lý trí vẫn còn, xuống xe ở trước ngõ, thong dong bộ về nhà. Vận Nhi hồn nhiên phát sau lưng chiếc Bugatti Veyron thể thao màu đen tuyệt đẹp, chạy lướt qua , kéo theo cơn gió lạnh.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 40: Tương kính như tân *

      *tương kính như tân : vợ chồng tôn kính lẫn nhau, lịch với nhau, đối đãi giống như với khách .

      Vận Nhi theo bản năng nghiêng người né tránh, nhìn thấy chiếc xe trước mắt, cũng để ý, rất nhanh, chiếc xe lại quay ngược trở lại. Trước đôi mắt tròn xoe kinh ngạc của Vận Nhi, cửa kính xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt Âu Thừa Duẫn với cặp kính râm lập tức đập vào mắt Vận Nhi.

      “Lên xe.” Âu Thừa Duẫn lạnh nhạt phát ra hai chữ, nhìn thấy vẻ đề phòng của Vận Nhi, đôi mắt dưới cặp kính của loé lên tia khó hiểu. Vận Nhi thèm để ý, tiếp tục . rất ghét nhìn cái thái độ cao ngạo kia của .

      “Tôi bảo là: lên xe.” Âu Thừa Duẫn nhẫn nại lặp lại lần, Vận Nhi vẫn mắt điếc tai ngơ, muốn nghe theo giọng lạnh như băng kia. Nhất quyết lên, ta làm gì được chứ?

      Âu Thừa Duẫn nhìn theo dáng vóc quật cường mà duyên dáng phía trước, bóng nghiêng dài mặt đất, được phủ trùm lớp màu vàng óng ánh của ánh hoàng hôn. Nheo mắt lại, Thừa Duẫn nhấn mạnh chân ga, hề để ý vẻ mặt hốt hoảng của Vận Nhi, rồ ga phóng xe chạy nhanh như gió, như ánh điện chớp mất dạng. Đối với phụ nữ, cho tới tận bây giờ chưa từng nhân nhượng ai, nhưng bé Tô Vận Nhi này phá vỡ vài nguyên tắc của . Âu Thừa Duẫn tự áp chế chính mình, để ý đến cái nhìn của Vận Nhi.

      Khi Vận Nhi về đến nhà, nhìn thấy Âu Thừa Duẫn ngồi sô pha, thay cái áo choàng lụa và cái quần màu be giản dị, bộ dạng lúc này nhìn qua giảm vài phần khắc nghiệt, tăng thêm phần sinh khí. cầm tách cà phê trong tay, mắt chăm chú đặt vào tờ báo để tên đùi. Vận Nhi lướt qua, lầm bầm vài câu, hề nhìn lấy cái, thẳng lên lầu, nhốt mình trong phòng. Âu Thừa Duẫn nghe thấy thanh đóng cửa, mới ngẩng đầu lên, khoé miệng cong lên nụ cười tên.

      “Điện hạ, mời ngài dùng cơm.” Chị Ngọc được giao nhiệm vụ chăm sóc Âu Thừa Duẫn hàng ngày nấu xong bữa cơm chiều, tới sau lưng , cung kính mời. Âu Thừa Duẫn buông tờ báo trong tay xuống, đứng dậy đến bàn ăn, sau đó quay đầu lại với chị Ngọc: "Lên lầu mời phu nhân xuống ăn cơm.” xong mới ngồi xuống cái ghế gỗ lim của mình.

      Vận Nhi đuổi chị Ngọc , chuẩn bị cầm lấy cái áo ngủ tắm rửa. quyết định, sau này nhìn Âu Thừa Duẫn nữa, cái tên đàn ông biến thái kia, coi như ta như trong suốt vô hình là hay nhất. Dù sao hai tiếng “bà Âu” này của cũng chỉ là cái danh mà thôi.

      Chị Ngọc đem ý tứ của Vận Nhi chuyển đạt lại, Âu Thừa Duẫn mím đôi môi mỏng,nhìn thoáng qua ngọn đèn thủy tinh treo phòng, cười cười: ' Vậy thôi, tuỳ ấy.” Tô Vận Nhi, là ngoại lệ.

      ~~~~~~

      Biệt thự Cảnh Giang là sản nghiệp của Phạm Tu Vũ, cho Tô Ân Huệ đến đây ở, rất yên tâm, hơn nữa biết Âu Thừa Duẫn về nước cũng tìm Ân Huệ, nhưng mới nghe được tin tức tốt, do dự biết có nên cho Ân Huệ nghe hay .

      đứng ngập ngừng trước cửa biệt thự, Ân Huệ tưới nước cho hoa cỏ trong vườn, nhìn thấy Phạm Tu Vũ. đặt bình tưới xuống đất, về phía . “Tu Vũ, đến rồi.” Tô Ân Huệ tự nhiên kéo tay Tu Vũ, hai người cùng nhau vào nhà.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 41: Chủ động trở về

      " đem đến vài thứ đến cho em." Phạm Tu Vũ đưa mấy cái túi giấy cầm trong tay cho Ân Huệ, bên trong túi có đồ để mặc, để dùng, để ăn. luôn rất cẩn thận, chu đáo, việc gì cũng nghĩ thay cho Ân Huệ.

      Ân Huệ đưa những ngón tay thon dài đỡ lấy, ngọt ngào cười với : "Cám ơn."

      "Ân Huệ…." Phạm Tu Vũ nhìn Ân Huệ xoay người vào nhà bếp, chậm rãi gọi tên .

      "Cái gì?" Ân Huệ bỏ ít thức ăn nhanh vào tủ lạnh, lơ là trả lời Phạm Tu Vũ. "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?" nghe thấy tiếng trả lời, Tô Ân Huệ quay đầu lại, nhìn thấy Phạm Tu Vũ do dự nửa muốn nhưng lại thôi, đứng đó trân trối nhìn .

      ", có gì, em đói bụng chưa? Chúng ta ra ngoài ăn cơm ." Phạm Tu Vũ bước tới, thở dài cái. biết nên mở miệng với như thế nào, đành lựa chọn giấu diếm.

      Ân Huệ hơi nghi ngờ, theo phía sau Phạm Tư Vũ, vừa vừa : "Âu Thừa Duẫn có về nước ?"

      "Có, mới trở về ngày hôm qua." Phạm Tu Vũ ngập ngừng, hay là cứ cho ấy nghe.

      "Vậy, ta có tìm em ?" Ân Huệ biết bản thân mình còn chờ mong cái gì, ràng là chính lựa chọn đào hôn mà?

      Phạm Tu Vũ trả lời ngay, chỉ nhàng lắc lắc đầu.

      Ân Huệ run rẩy, mặt che giấu được thất vọng, bàn tay bị Phạm Tu Vũ nắm cũng đột ngột rút trở về:"Tu Vũ, ngày mai em phải ra ngoài chút."

      ~~~~~~

      Vận Nhi tắm rửa xong ra, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện quan trọng kia, vì vậy thận trọng mở điện thoại di động ra, gọi cho Phạm Tu Vũ. lúc hồi lâu sau đầu dây bên kia mới có người nhấc máy.

      ~~~~~~

      Phạm Tu Vũ biết Tô Ân Huệ muốn làm cái gì, muốn hỏi, mà miệng ra lời. Tiếng chuông điện thoại đúng lúc reo lên, gián đoạn câu chuyện giữa hai người bọn họ, Phạm Tu Vũ nhìn số máy màn hình giật mình, liếc qua Ân Huệ cái rồi nhấc máy:"Vận Nhi?"

      "Là em, Tu Vũ, hôm nay ở đường đến bách hóa em nhìn thấy người rất giống , có phải là ?" Vận Nhi nôn nóng hỏi.

      "Đúng, là , tại sao lại thấy em?" Hôm nay Phạm Tu Vũ ghé qua SK, nhưng gặp được Thừa Duẫn, đành quay về.

      "Ồ, đông người quá, em còn tưởng là em nhìn lầm chứ, ha ha." Vận Nhi nhún vai, ngồi ngay ngắn lại : " À đúng rồi, chị Ân Huệ ở cùng chỗ với phải ? chị tại thế nào?" Theo như biết, Âu Thừa Duẫn ngoài việc dùng Viễn Thái uy hiếp , chưa làm chuyện gì bất lợi với chị Ân Huệ. Với thực lực của ta, nếu muốn tìm ra nơi ở của Tô Ân Huệ phải là việc khó khăn. Bây giờ mới nhớ lại, Âu Thừa Duẫn từng với , khi nào chị Ân Huệ chưa trở về, phải ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. Nhưng ta lại tìm chị Ân Huệ, chẳng lẽ ta nghĩ chị chủ động trở về sao? Vận Nhi hiểu.

      " ấy ở chỗ của , em cần phải lo lắng, ấy rất tốt, giờ ba em còn truy tìm ấy, chờ thêm vài ngày nữa, sắp xếp cho các em gặp mặt." Phạm Tu Vũ an ủi Vận Nhi, biết rất lo lắng cho Tô Ân Huệ.

      "Vậy là tốt rồi, chị có việc gì em yên tâm." Tiếng cười Vận Nhi lập tức làm Tu Vũ chú ý. Lúc Vận Nhi định gác điện thoại, ngập ngừng : "Vận Nhi…."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :