1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 22: Ở chung phòng

      biết thời gian vàng ngọc của mình rất quí giá, lần này miễn cưỡng lắm Thừa Duẫn mới sắp xếp để trở về đây.

      biết, phải hỏi của em .” Vận Nhi miễn cưỡng , vẻ mặt bực bội, sau đó còn ấm ức thêm, là bị ép bức đến, bị thế này thế kia, cái gì, như thế nào, ra sao, ……

      “Berlin có rất nhiều thành cổ, ngày mai chị chơi với em được ?” Âu Dương phấn khởi khoe những danh lam thắng cảnh này nọ với Vận Nhi, so với Âu Thừa Duẫn, Âu Dương quen thuộc với nơi này hơn. Năm năm trước, sau khi và Kiều Sa trở về Đức, cũng chưa từng quay lại Trung Quốc, mặc dù vẫn rất lưu luyến nơi mà được sinh ra.

      “Tốt quá.” Vận Nhi vỗ tay hoan hô, khó khăn lắm mới được xuất ngoại chuyến, nếu hưởng thụ có lỗi với chính mình. Chỉ khác chút là hành trình du lịch đến Mỹ biến thành du lịch đến Đức.

      “Âu Dương, em biến được rồi đấy.” Trong lúc hai ríu rít bàn tán xem ngày mai đâu, lúc nào đột nhiên giọng đàn ông vang lên bên tai. Âu Dương ngẩng đầu nhìn Âu Thừa Duẫn cái, toét miệng cười mờ ám, sau đó lại bày ra vẻ mặt nghiêm nghị vỗ vỗ vai Vận Nhi, gật gật đầu : “Hiểu rồi, trai, phải biết kiềm chế chút, chị dâu của em mệt phờ người rồi, ngày mai bọn em còn phải tham quan nhiều chỗ nữa đó.”

      “Gì?” Tô Vận Nhi nhìn thấy Âu Dương nheo mắt với mình, còn chưa kịp tiêu hóa được ý tứ trong lời của bé, bên kia giường cái đầu khác nằm xuống, kéo theo hơi thở đặc biệt đầy nam tính. Vận Nhi sợ tới mức nhảy dựng lên, chạy tới góc xa nhất, đôi mắt nai tơ sáng quắc mở lớn, cảnh giác nhìn Âu Thừa Duẫn.

      “Sao vậy? muốn ngủ sao?” Âu Thừa Duẫn buồn cười nhìn phản ứng của Vận Nhi, có cần đề phòng như vậy ? đâu phải dã thú, đổi lại là những người phụ nữ khác sớm nhào vào lòng rồi.

      “Vạy…vậy….chúng ta phải ngủ chung sao?” Vận Nhi lắp bắp , tưởng tượng đến cảnh nằm chung giường với , mặt liền nóng lên, đầu cũng dám ngẩng lên.

      “Chúng ta là vợ chồng, ngủ chung với nhau có gì đúng sao?” Âu Thừa Duẫn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vận Nhi, tự dưng nhịn được lại muốn trêu chọc .

      “Như vậy tốt lắm đâu.” Dù sao người ta vẫn là thuần khiết nha, ngủ chung với con sói như , nhỡ nổi lên thú tính phải làm sao?

      “Được, nếu em thích ngủ ở đây, ngày mai với ông ngoại tiếng, bảo ông chuẩn bị cho em căn phòng khác .” Thừa Duẫn xong, thản nhiên bắt đầu cởi quần áo.

      “Á . . . Lưu manh. . .” Vận Nhi nhìn thấy vậy,vội vàng đưa tay lên bịt mắt.

      Có cần phải phản ứng quá đáng như vậy ? Khoé miệng Âu Thừa Duẫn cười càng lúc rộng hơn, máu trong người cũng càng lúc càng chảy nhanh hơn, càng lúc càng hài lòng với biểu của .

      . . . định làm gì ?” Vận Nhi cảm giác hơi thở nóng hổi kia phả vào cổ mình càng lúc càng gần hơn, theo bản năng lại lui ra xa hơn, đến mức áp sát vào vách tường trắng, hai cánh tay cũng che chắn đề phòng. Trái tim đập điên loạn trong lồng ngực, Vận Nhi mất bình tĩnh, ngại ngùng nhìn người đàn ông chỉ mặc có cái áo ngủ trước mặt, rất đẹp trai. Nhưng mà ánh mắt đó của là có ý gì chứ, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống vậy.

      “Ngủ.” Âu Thừa Duẫn giang hai tay ra kéo Vân Nhi vào lòng, hai người cùng ngã xuống giường.

      A. . . tư thế tại là…..nữ nam dưới a?

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 23: Bóng dáng thân quen

      Vận Nhi vội vàng rời khỏi người Âu Thừa Duẫn, nhưng lại bị ôm chặt hơn, giọng ranh mãnh của thào bên tai : “Em cứ trườn tới trườn lui thế này ,tôi dám chắc là có chuyện gì xảy ra đâu.”

      Vận Nhi khóc ra nước mắt, dám cử động nữa, rất sợ nếu tiếp tục phản kháng, làm cho chính mình hối hận kịp. Tuy nhiên sau đó Âu Thừa Duẫn cũng làm ra bất cứ hành động nào nữa, chỉ điều chỉnh lại tư thế nằm, sát lại gần Vận Nhi, cánh tay vắt lên cái eo của , chỉ chốc lát bên tai vang lên tiếng thở đều đặn. Vận Nhi tuyệt vọng nằm cứng đơ, trừng mắt nhìn lên trần nhà, thể nào ngủ được. tại là tình huống gì đây? Tại sao luôn bị khống chế?

      Trằn trọc mãi cho đến nữa đêm, cuối cùng cũng chống đỡ được nữa, hai mắt díu lại từ từ vào giấc ngủ. Hương thơm tươi mát của Vận Nhi quyến luyến mũi Thừa Duẫn, dường như chưa từng được ngủ ngon đến như vậy. Đây là lần thứ hai bọn họ ôm nhau ngủ, chẳng qua nha đầu ngốc này biết trong đêm tân hôn nằm ngủ bên cạnh .

      Lúc Vận Nhi mở mắt trời sáng, quay đầu nhìn sang bên cạnh Âu Thừa Duẫn dậy từ lúc nào. Vận Nhi cáu kỉnh chải đầu, ở cái nơi xa lạ này làm cho ngủ được. Nhớ tới lời hẹn với Âu Dương, Vận Nhi đến phòng tắm, ở đó để sẵn bộ đồ mới. Khi sửa soạn xong xuôi, có tiếng gõ cửa phòng.

      thôi, Vận Nhi.” Âu Dương nở nụ cười tươi tắn lấy lòng khi Vận Nhi ra mở cửa. nghiêng đầu nhìn về phía giường, sau đó trìu mến ôm lấy Vận Nhi: “ của em có phải rất lợi hại hay ?”

      “Sao cơ?” Vận Nhi có chút bối rối khi thấy nụ cười ám muội của Âu Dương. Hiểu ra ý trong lời của bé, Vận Nhi càng đỏ mặt xấu hổ hơn: “Em tầm bậy tầm bạ cái gì thế.”

      “Ha ha, đừng mắc cỡ mà.” Âu Dương cũng phải biết tính cách của Âu Thừa Duẫn, tuy rằng rất lạnh lùng với phái nữ, nhưng loại cừu non như Vận Nhi tuyệt đối là khẩu vị của .

      “Vốn có gì đáng hết.” Vận Nhi hờn dỗi đuổi đánh Âu Dương, hai tiếng cười hồn nhiên vang vọng làm tăng thêm hương vị cho ngôi biệt thự lạnh lẽo.

      Vận Nhi biết Âu Thừa Duẫn rời từ lúc nào, cũng biết mới sáng sớm mà đâu, cũng may ở nơi xa lạ này còn có Âu Dương cũng đỡ đơn hơn. Bọn họ ăn sáng xong liền tung tăng nhảy lên chiếc xe hơi Lamborghini màu đỏ được chuẩn bị sẵn.

      Âu Dương ríu rít : “ của em sáng sớm bị ông ngoại gọi tới công ty, bọn mình cần chờ ấy.” Âu Dương biết thắc mắc của Vận Nhi, chủ động mở miệng giải thích.

      “Ah ? Có liên quan gì tới chị đâu? ” Vận Nhi ngồi trong xe, mặt đỏ dần lên, thu hồi lại suy nghĩ, sau đó lại tò mò như đứa trẻ, hết nhìn đông lại nhìn tây. Dáng vẻ giấu đầu hở đuôi của làm cho Âu Dương cười ha ha mãi thôi.

      Hai giờ sau, xe dừng lại trước cổng Brandenburg nổi tiếng lẫy lừng ở Berlin, ở đây cửa thành được xây dựng theo kiểu cột đá, mô phỏng theo phong cách kiến trúc Athens Ake Minneapolis. Phía cửa là bức tượng Nữ thần Chiến Thắng điều khiển chiếc xe do bốn con ngựa đồng kéo. Vận Nhi vô cùng ấn tượng với phong cảnh hoàng tráng này.

      qua cổng Brandenburg là khung cảnh quảng trường nhộn nhịp tráng lệ với hai hàng cây bồ đề giống như ở Paris. bộ giữa quảng trường, Vận Nhi nhìn thấy có rất nhiều người ngoại quốc qua lại, thỉnh thoảng cũng có xen kẽ vài gương mặt phương Đông quen thuộc, ai nấy đều vui vẻ ríu rít giống như chim non, hưởng thụ chuyến du lịch của mình.

      Âu Dương chuẩn bị sẵn máy ảnh từ trước, tung tăng theo phía sau Vận Nhi. Hai người bọn họ quả có nhiều điểm giống nhau rất hồn nhiên, tinh nghịch. Máy ảnh tay Âu Dương cứ chớp lên lia lịa, lưu giữ những khoảng khắc đẹp đẽ vui tươi nhất.

      Nhìn thấy những bức hình Vận Nhi với đầy đủ các biểu cảm khuôn mặt buồn cườitrên màn ảnh, Âu Dương tươi cười rạng rỡ. Vận Nhi cũng chụp giúp Âu Dương vài tấm, sau đó còn nhờ đẹp trai tóc vàng chụp giúp bọn họ vài tấm cùng với nhau.

      Vận Nhi kéo tay Âu Dương tiếp tục về phía quảng trường, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc lướt nhanh qua mắt. Nhưng chắc chắn là mình nhìn lầm.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24: Có trở về hay ?

      Âu Dương cũng nhìn thấy bóng người kia lẫn trong đám đông: “Đó phải là Thừa Duẫn sao?” Âu Dương ngẩng cổ nhìn, vừa lúc nhìn thấy đúng là Âu Thừa Duẫn mặc âu phục màu trắng kéo tay trẻ vào trong khách sạn sang trọng. Vận Nhi nhận ra đó. ta chính là nữ diễn viên mới nổi Anna trong tờ tạp chí máy bay.

      “Á.., Chắc là nhìn lầm rồi.” Âu Dương chú ý thấy sắc mặt khó coi của Vận Nhi, liền vội vàng lấp liếm. Vận Nhi cũng hy vọng như vậy, nhưng ràng dáng người xuất sắc của thể nào lẫn vào đâu được, vô cùng nổi bật giữa đám đông, muốn phủ nhận cũng khó.

      “Chúng ta thôi.” mặt Vận Nhi biểu lộ ra cảm xúc khác thường gì, giống như có chuyện gì xảy ra, lần nữa nắm tay Âu Dương rời , nhưng trong lòng có chút ê ẩm.

      Cái tên đáng ghét kia bỏ mặt chạy hẹn hò với người đàn bà khác, quả nhiên lời đồn là , ta đúng là công tử ăn chơi mà. Vận Nhi giận dữ nghĩ, trở về nhất định ly hôn với ta.

      Ngày gần hết, bọn họ lại tới tòa nhà quốc hội, bốn phía đại sảnh đều được bao quanh bởi bức tường kính, nóc nhà kính hình bán cầu. Tòa nhà mới được tu sửa, do kiến trúc sư nổi tiếng người – Foster thiết ké. Đứng bên trong bầu trời bao la khiến cho người có cảm giác mình rất bé.

      dạo vòng quanh tòa nhà quốc hội, Vận Nhi và Âu Dương rốt cuộc cũng trở lại đường cái, Vận Nhi ngạc nhiên khi nhìn thấy những đồ trang sức cổ quái này nọ, thích thú buông xuống được. Âu Dương mua vài món tặng cho Vận Nhi. Đợi tới khi trời tối hẳng mới lấy lý do còn gì vui để chơi nữa mới lên xe trở về.

      Lúc Vận Nhi trở về biệt thự Âu Thừa Duẫn vẫn còn chưa về, bá tước Kiều Nạp Sâm cũng về, vài câu khách sáo với Vận Nhi, ăn xong bữa tối Vận Nhi trở về phòng tắm rửa cái rồi ngủ. cả ngày, cũng mệt mỏi.

      Trong lúc ngủ mơ cảm giác có đôi tay ôm chặt lấy thắt lưng của ," ngày hôm sau ngủ dậy bên cạnh vẫn trống rỗng khiến cho Vận Nhi biết là đêm qua Âu Thừa Duẫn có trở về hay . Như vậy, những cảm giác đêm qua chỉ là ảo giác thôi sao?

      ---- Lục Thiếu ngăn ra ^^ ----

      Tô Ân Huệ được Phạm Tư Vũ đưa đến biệt thự riêng trốn hai ngày, cũng phát Âu Thừa Duẫn vẫn phái người tìm kiếm .

      Theo như hiểu biết của , với cá tính của , dễ dàng tha thứ cho những người phản bội như vậy. Trong lòng Ân Huệ có chút chờ mong. Nếu như tìm đến , ít nhiều gì cũng là do có để ý đến ?

      “Thế nào? ta có tìm em ?” Tô Ân Huệ nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, lật đật chạy ra mở cửa, ngoại trừ Phạm Tư Vũ, cũng có người nào khác.

      “Âu Thừa Duẫn về Đức hai ngày, nghe thầy động tĩnh gì.” Trong lòng Phạm Tư Vũ cũng có nghi ngờ, Âu Thừa Duẫn phải hạng người hời hợt, tình hình sau buổi hôn lễ đó thế nào cũng ràng, nhưng các bài báo về buổi hôn lễ giữa hai nhà Âu – Tô tổ chức vô cùng long trọng như thế nhưng mà cho đến bây giờ cũng có lấy chút tin tức gì. Phạm Tư Vũ thể bội phục thực lực Âu Thừa Duẫn.

      “Xuất ngoại?” Tô Ân Huệ nghiêng người cho Phạm Tư Vũ bước vào cửa, mặt che giấu được thất vọng. Tại sao lại xuất ngoại vào lúc này?

      “Ba của em tìm kiếm khắp nơi, em hãy ở nơi này trốn thời gian .” Phạm Tư Vũ ân cần , cũng đem những hiểu thất vọng mặt thu vào đáy mắt, có chút tự giễu nở nụ cười.

      “Còn Vận Nhi sao? Ba có gây khó dễ gì cho nó ?” Tô Ân Huệ nhớ tới Vận Nhi phải chịu liên lụy thay , lại hỏi tiếp.
      Last edited by a moderator: 14/10/14

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      CHƯƠNG 25. Rời

      “Chắc Vận Nhi có việc gì đâu, cần lo lắng, giúp em để ý chuyện đó mà.” Phạm Tu Vũ an ủi Ân Huệ.

      “Vâng.” Tô Ân Huệ cảm kích nhìn Phạm Tu Vũ, cũng nhờ có Tu Vũ ở bên cạnh, nếu biết nên làm cái gì bây giờ : "Tu Vũ, cám ơn .”

      “Ngốc ạ, cám ơn gì chứ.” Phạm Tu Vũ cúi đầu, ôm Ân Huệ vào lòng, âu yếm nhìn . là công chúa của . Tô Ân Huệ cúi đầu . Người đàn ông như Phạm Tu Vũ, là người mà cần. Âu Thừa Duẫn, chính là giấc mộng của .

      mấy ngày Vận Nhi gặp được Âu Thừa Duẫn, ban ngày theo Âu Dương ra ngoài chơi, buổi tối trở về Âu Thừa Duẫn lại có nhà. Nhưng mà ban đêm luôn cảm giác bên cạnh có người, ngày hôm sau khi tỉnh dậy bên cạnh vẫn trống . nhìn thấy cũng tốt, Vận Nhi càng ngủ ngon giấc hơn.

      Thỉnh thoảng Âu Dương phải ở bên cạnh chăm sóc Kiều Sa, Vận Nhi cũng ở bên cạnh nhìn. có cảm giác, khi Kiều Sa nhìn , mặt phải có phản ứng, cặp mắt vô hồn kia luôn ánh lên biểu cảm sâu lắng. hiểu lí do tại sao nhưng cảm giác rất thân thiết, rất quen thuộc.

      “Chuẩn bị chút , ngày mai chúng ta về nước.” Âu Thừa Duẫn đến bên cạnh, với .

      Vận Nhi mới từ nhà kính ra, nhìn thấy trong trang viên tụ tập rất nhiều người, giống như ngày đầu tiên và Thừa Duẫn tới đây. “Ngày mai?” Có chút đột ngột, nhưng Vận Nhi cũng cảm thấy ổn. Nếu ở lại nơi này, chỉ sợ phát điên. Gật gật đầu, Âu Thừa Duẫn liền tự nhiên kéo tay Vận Nhi đến bàn ăn. Vận Nhi đột nhiên nhớ lại ngày hôm trước nhìn thấy ta và cái diễn viên kia, liền muốn gạt tay ra, nhưng càng bị nắm chặt hơn.

      Sau khi ăn xong, Âu Thừa Duẫn bị bá tước Kiều Nạp Sâm gọi vào thư phòng. Vận Nhi biết bọn họ muốn cái gì, nhưng khi đứng dậy về phòng, trước mặt xuất người mà gặp qua vài lần-cháu ngoại Kiều Nạp Sâm - Bảng điện hạ. ta dùng ánh mắt đầy địch ý nhìn chằm chằm. Ở trong mắt ta, Vận Nhi nhận ra bọn họ được hoan nghênh khi đến đây.

      Cúi đầu, lướt qua ta nhanh về phòng.

      Lúc Vận Nhi thu xếp hành lý Âu Dương đến. Qua vài ngày ở chung, tình cảm giữa hai người bọn họ trở nên thân thiết. Âu Dương muốn Vận Nhi . Ở chỗ này tìm được người hợp tính để chuyện còn khó hơn hái sao trời. xuất của Vận Nhi có thể miêu tả giống như là người ngoài hành tinh đến cứu rỗi Trái đất vậy.

      Vận Nhi cười , chờ sau khi Âu Dương trở về nước, bọn họ lại chơi với nhau. Âu Dương lưu luyến ôm chặt lấy Vận Nhi, rất mong ngày đó nhanh đến. Sau đó Âu Dương giúp Vận Nhi gói ghém đồ đạc, tất cả đồ dùng đều nhét vào va li.

      Hai người tâm cho đến nửa đêm, Âu Dương mới chịu rời . Khi Âu Thừa Duẫn trở về phòng Vận Nhi nằm xuống chuẩn bị ngủ, nghe tiếng bước chân của càng ngày càng gần, trong lòng có chút căng thẳng.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [ đại] Ly hôn , điện hạ - Lục Thiếu
      CHƯƠNG 26: tượng tốt

      Âu Thừa Duẫn cúi đầu nhìn thoáng qua vợ giả bộ ngủ của mình, khoé miệng cong lên, phân vân chút rồi cầm lấy khăn về phía phòng tắm. lát sau, tiếng nước chảy ào ào vang lên. Trong lòng Vận Nhi căng thẳng, đến khi tiếng nước chảy ngưng lại, mới trở mình qua bên, tiếp tục giả bộ ngủ. Nếu dám dở trò bậy bạ, liều mạng chống cự.

      Ngay sau đó, mùi hương thơm ngát ập đến từ phía sau lưng, kèm theo đó là hơi thở đàn ông độc đáo của , chỗ nằm bên cạnh giường bị lún xuống. Vận Nhi nằm đưa lưng về phía có cảm giác quen thuộc. Cảm giác bên hông bị bàn tay to ôm lấy, Vận Nhi định hét lên bên tai truyền đến giọng trầm trầm: “Ngủ .” Âu Thừa Duẫn ôm sát lấy Vận Nhi, làm hành động nào khác, chỉ hai chữ này.

      Tình huống gì đây? Cũng tại suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà ngủ ngủ , tại sao phải ôm mới được, Vân Nhi bất mãn bĩu môi, ác cảm đẩy tay ra. Đôi tay sàm sỡ này cũng biết là ôm bao nhiêu người phụ nữ rồi, càng ngẫm càng thấy ghê tớm.

      Âu Thừa Duẫn như là cố ý, mặc cho Vận Nhi có dùng hết sức đẩy ra, vẫn bất động, càng ôm chặt hơn. Khuôn mặt nhắn của Vận Nhi nóng lên, nhìn tư thế tại, gần như dán chặt vào người ta. Càng gần , càng cảm nhận được lôi cuốn người Âu Thừa Duẫn. dường như cố tình trêu chọc thần kinh của , cố tình làm cho áo ngủ xộc xệch để lộ ra lồng ngực rắn chắc, cái cằm cương nghị tiến đến gần sát khuôn mặt , gần đến nỗi chỉ cần ngẩng đầu lên, là lập tức có thể chạm vào khuôn mặt tuấn tú kia. Tim bắt đầu…đập loạn nhịp.

      “Em cứ nhúc nhích như thế này,tôi dám bảo đảm xảy ra chuyện gì đâu đấy.” Âu Thừa Duẫn buồn cười cúi đầu quan sát vùng vẫy trong lòng mình. Please, cũng chỉ là người đàn ông bình thường thôi, ok ? Nhất là được ôm mỹ nhân trong lòng, trái tim bị bé này từ từ tác động. muốn che chở cho .

      Vận Nhi biến sắc, lập tức ngoan ngoãn giãy dụa nữa, bất mãn, bĩu môi. Lợn giống chính là lợn giống, còn bày đặt tỏ vẻ thanh cao. Quay đầu , Vận Nhi thay đổi tư thế nằm, nhắm mắt lại coi như bên cạnh có ai tồn tại.

      Chính vì lý do phải về nước, Vận Nhi thức sớm hơn mọi khi, khi mở to mắt ra, phát mình lại nằm trong ngực Âu Thừa Duẫn, khỏi hoài nghi, mấy ngày trước cảm giác có người nằm bên cạnh, đó có phải là ảo giác hay ? tại dường như bắt đầu từ từ quen việc có Thừa Duẫn bên cạnh. Đó tượng tốt.

      Lúc bọn họ cùng nhau xuống lầu, bá tước Kiều Nạp Sâm cùng mấy điện hạ khác đều ăn mặc chỉnh tề đứng chờ. Vẻ mặt bá tước Kiều Nạp Sâm tỏ ra quyến luyến, Âu Thừa Duẫn ôm ông ta chút rồi quay lại nhìn mẹ. Âu Dương ôm lấy Vận Nhi khóc hu hụ, làm Âu Thừa Duẫn có chút bực bội than vãn. Tại sao cũng sắp rồi mà được Âu Dương thương tiếc như thế?

      Trong lòng Vận Nhi có chút đắc ý, theo sau lưng Âu Thừa Duẫn tới cáo biệt bá tước Kiều Nạp Sâm và Âu Dương, rồi bọn họ cùng tới sân bay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :