1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 17: Tình huống máy bay

      đâu chứ?” Vận Nhi nghe đến lùng bùng cả lỗ tai. Đầu óc trống rỗng trong ba giây, chớp chớp mắt. Trong đôi mắt ngơ ngác như trẻ thơ phản chiếu lại hình ảnh tuấn tú của Âu Thừa Duẫn.

      “Em còn chín phút ba mươi giây.” Âu Thừa Duẫn tốt bụng nhắc nhở . Đối với phụ nữ, có thói quen chờ đợi, cũng muốn giải thích này kia. muốn làm cái gì, chẳng lẽ ta dám phản đối sao?

      Tô Vận Nhi bực bội nhìn chỗ khác, cái loại đàn ông gì thế này, thêm câu chết sao? Nhưng vẫn phải chạy chuẩn bị, bắt đầu rửa mặt….. Đúng mười phút sau, Tô Vận Nhi chuẩn bị xong xuôi. mặc cái đầm màu trắng, vô cùng hòa hợp với khuôn mặt khả ái của mình,tóc dài xõa ra tự nhiên, nhìn giống như con búp bê, khiến cho Thừa Duẫn nhất thời mất hồn.

      thôi.” Âu Thừa Duẫn hơi mất tự nhiên, giả vờ ho khan tiếng, che đậy bối rối, cố tỏ ra nghiêm nghị. Tô Vận Nhi thụ động bị Thừa Duẫn nắm tay kéo ra ngoài. Vừa ra khỏi biệt thự bị đưa thẳng tới phi trường, tới sân bay rồi mới biết bọn họ đáp chuyến bay Đức.

      Tô Vận Nhi đến giây phút cuối cùng mới nhảy dựng lên phản đối: “Tôi , thả tôi về.” Tự dưng tại sao lại muốn dẫn xuất ngoại, hay là ta muốn ra tay với ? Nghĩ tới đây, Vận Nhi sợ đến toát mồ hôi lạnh, cái gã này đúng là điên mà. Ở đây còn dựa dẫm được vào Tô gia, ra nước ngoài thể nương tựa vào ai được, nhất định bị cái tên đàn ông biến thái này hành hạ dã man. vừa dứt câu, Vận Nhi ngay lập tức bị Âu Thừa Duẫn đóng gói, chuyển thẳng lên máy bay. Dọc đường , cặp đôi nổi bật sáng chói này khiến tất cả mọi người đều chú ý. Hành động thô lỗ của Thừa Duẫn càng khiến lời xầm xì bàn tán ngớt.

      “Em câm miệng ngay cho tôi, nếu tôi quăng em xuống đấy.” Lời đe dọa của Thừa Duẫn khiến cho Vận Nhi lập tức ngừng giãy dụa. Đầu vừa mới ổn định ghế, đột nhiên trước mắt lại hoa lên, máy bay cất cánh. ghé người, nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy khoảng cách với mặt đất càng ngày càng cao, khóc ra nước mắt.

      là biến thái, dẫn tôi Đức làm gì ?” Tô Vận Nhi chú ý tới chỗ bọn họ ngồi chính là khoang hạng nhất. để ý hình tượng của mình hét to lên khiến cho những hành khách khác bất bình, làm cho hận thể tìm được cái hố nào để nhảy xuống trốn.

      “Tuần trăng mật.” Thừa Duẫn quan sát nét mặt thay đổi soành soạch của Vận Nhi mà cảm thấy tức cười. ném tiếp cho nụ cười đểu, cho mặc sức phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình. vươn cánh tay dài ra, ôm lấy vào lòng, ngồi xuống.

      A, hả, tuần trăng mật ? Vận Nhi bày ra vẻ mặt ngây ngốc. Bọn họ là cặp vợ chồng mới cưới, sau hôn lễ đương nhiên là phải hưởng tuần trăng mật. Nhưng mà hiểu sao trong lòng lại cảm thấy quýnh lên thế này. Ánh mắt lại liếc qua người đàn ông bên cạnh, phát đeo mắt kính đen lên, để ý gì đến nữa, bắt đầu tiến vào trạng thái gấu ngủ đông.

      Tay sờ sờ cái bụng lép kẹp, bất mãn lầm bầm. Mới sáng sớm bị quỷ ám. Vận Nhi tức tối trừng ánh mắt đầy sát khí nhìn Âu Thừa Duẫn. Mà phải công nhận quá đẹp trai, cho dù là ngủ, người cũng toát ra khí chất cao quý, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng kiêu hãnh, đôi mắt bị cặp mắt kính đen che , toát ra u ám, nhìn càng thấy thuận mắt hơn.

      “Thế nào? Ngắm tôi đủ no chưa?” Vận Nhi vừa mới đổi ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, bên tai vang lên tiếng cười trêu chọc làm cho Vận Nhi có cảm giác như kẻ trộm bị bắt quả tang. Chu cái miệng nhắn ra, định phản đối, nhìn thấy tiếp viên hàng đưa điểm tâm tới, vậy là thành công bịt được miệng của Vận Nhi. Nhưng mà ánh mắt người tiếp viên hàng này cũng kì lạ, chớp chớp ngừng, như muốn làm cho người khác bị điện giật vậy. đương nhiên biết ngọn nguồn là đến từ ông chồng mới cưới kia, trước mặt mà lại mắt mày lại với vị tiếp viên hàng đó.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 18: Cái đồ khó ưa

      muốn ảnh hưởng tới ngon miệng của mình, Vận Nhi quyết định coi tên đó như khí, mặc kệ ta muốn làm gì với ai cũng được. Đối với Vận Nhi mà , Âu Thừa Duẫn chẳng qua cũng chỉ là người chồng danh nghĩa của mà thôi. quyến rũ của Thừa Duẫn vượt qua khỏi tầm kiểm soát đối với phụ nữ rồi. giống Tiêu Trác- từ chối ai. Vừa rồi, người tiếp viên hàng nhìn với ánh mắt đầy ý, thế nhưng phát bé con bên cạnh lại hề có chút phản ứng nào. Chết tiệt, từ khi nào sức hấp dẫn của so ra lại kém xa miếng sandwich trong tay ấy như vậy?

      Sau khi ăn uống no nê, vẻ mặt Vận Nhi rạng rỡ hẳn lên, tươi cười vui vẻ. Nụ cười của tươi tắn rực rỡ kém gì vầng thái dương khiến cho Âu Thừa Duẫn lóa mắt, chỉ như vậy dễ dàng làm thỏa mãn. Bởi vì nụ cười tươi tắn này, chưa từng xuất ở trước mặt .

      Tô Vận Nhi cũng để ý ánh mắt quan sát của người đàn ông bên cạnh, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, nhìn đại dương bao la bát ngát, lướt qua ngọn núi cao sừng sững. nhìn mọi thứ từ máy bay, cảnh vật mặt đất như được bao trùm bởi màn sương mù bàng bạc, hùng vĩ mà uy nghiêm. Cảm giác là sảng khoái.

      Nhìn hồi, Vận Nhi cảm thấy đầu óc quay cuồng, máy bay lên rất cao, bắt đầu bị say máy bay, trong người cảm thấy rất khó chịu. Thừa Duẫn cũng nhận thấy sắc mặt Vận Nhi tái nhợt, ân cần đỡ ngồi xuống ghế, thể hiểu nổi bé này, tự biết mình có chứng sợ độ cao, vậy mà còn dám ngắm cảnh nữa chứ. Đương nhiên Thừa Duẫn biết Vận Nhi tìm cảm giác kích thích như vậy.

      Tô Vận Nhi nằm xuống cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp . Chờ đến khi mở mắt ra cảm giác như thế kỷ trôi qua, bên tai ù đặc ong ong, cái gì cũng nghe .

      “Còn bao lâu nữa?” Vận Nhi rướn người, khởi động cho tỉnh ngủ.

      “Thêm giờ nữa.” Thừa Duẫn vẫn nhìn chằm chằm quyển tạp chí trong tay, liếc mắt nhìn bé con còn ngái ngủ, bỗng nhiên xuất cảm giác nên lời. Lần đầu tiên cảm nhận được bình yên khi ở cùng với . Cảm giác bé ngủ bên cạnh, làm cho cảm thấy được ..hưởng thụ.

      “Ồ”. Vận Nhi đứng dậy đến phòng vệ sinh, lúc trở lại thấy Thừa Duẫn vẫn còn chăm chú xem quyển tạp chí trong tay. tới ngồi bên cạnh ,tò mò ghé mắt nhìn thử, đúng lúc Thừa Duẫn lật sang trang tờ tạp chí nổi tiếng nhất ở Đức, bức ảnh chụp Anna-ngôi sao mới nổi rất quyến rũ . Tô Vận Nhi đương nhiên biết quan hệ của Âu Thừa Duẫn và kia, cũng thèm phỏng đoán này nọ.

      “Này,Thừa Duẫn, tôi hỏi nhé.” Vận Nhi lúc này cảm thấy tỉnh ngủ, ngay cả giọng cũng lớn tiếng hơn. “ có quen với chị của tôi phải ? Vì sao lại muốn kết hôn với chị ấy?”

      “Làm như chuyện này có liên quan gì tới em vậy. Chẳng phải bây giờ em là vợ tôi rồi sao?.” Thừa Duẫn gấp quyển tạp chí lại, ánh mắt trở về với vẻ ngạo nghễ.

      Vận Nhi vẫn cảm thấy có chút đúng lắm, có cảm giác như và chị Ân Huệ có quan hệ đơn giản. Nhưng nhìn thấy bộ dạng ngông nghênh của Thừa Duẫn, Vận Nhi liền nổi giận: "Vì sao tự dưng dẫn tôi hưởng tuần trăng mật chứ?” Tuy rằng cũng muốn thừa dịp nghỉ để du lịch, nhưng phải bằng cách này. Hơn nữa nơi muốn đâu phải nước Đức.

      “Vì tôi thích.” Thừa Duẫn tỉnh bơ phun ra ba chữ, thèm để ý xem Vận Nhi tức đến nỗi hai tròng mắt trừng to còn lớn hai cái chuông đồng chăm chăm chiếu vào người . Trừng chết , quá khó ưa! Ai Âu Thừa Duẫn là người nhã nhặn thanh tao lịch , có phong độ đàn ông? Người câu đó nhất định cặp mắt bị lé rồi. Vớ vẩn, toàn là những lời vớ vẩn có chút nào.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      CHƯƠNG 19: Chuyến đến Đức

      Đợi cho Tô Vận Nhi thức dậy lần nữa, người xe. nằm gối đầu lên cánh tay của Thừa Duẫn, nghe tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.

      “Ơ? Tới rồi hả?” Vận Nhi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đụng phải chiếc cằm cong cong cương nghị của Thừa Duẫn. Môi vô tình chạm vào đó, làm cho cổ họng Thừa Duẫn căng lên, yết hầu cổ cứ chạy lên chạy xuống, đôi mắt đen săm soi nhìn chằm chằm vào .

      “Ừ.” Âu Thừa Duẫn ra vẻ thản nhiên , bá tước Kiều Nạp Sâm biết trở về, phái tài xế đến sân bay chờ sẵn, tại bọn họ đường trở về biệt thự.

      Vận Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, những hàng cây xanh um chạy lướt qua hai bên. Berlin, sông Havel và sông Spree nằm ở vùng đất thấp phía Bắc nước Đức, với nhiều hồ. Vận Nhi chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của nó.

      Chỉ trong chốc lát, xe lắc lư cái, từ từ rút ngắn khoảng cách với đỉnh núi, cuối cùng dừng lại bên hồ nước lớn bên trong biệt thự. Hai cánh cửa sắt như pháo đài bất khả xâm phạm từ từ mở ra. Âu Thừa Duẫn xuống xe, Vận Nhi cũng vội vàng xuống theo.

      Cảnh tượng trước mắt lập tức làm cho choáng váng. Lâu đài giống như hoàng cung cổ kính lấp lánh ánh kim, bên ngoài đều được mạ vàng nguyên chất. Nhìn tới phía xa kia là tòa biệt thự uy phong lẫm liệt thấy điểm dừng. là quá mức xa xỉ. bồn hoa lớn được xây giữa lối , hai bên đường cả trăm người vệ sĩ đứng chờ sẵn.

      Tô Vận Nhi vừa nhìn thấy những gã vệ sĩ sắc mặt nghiêm trang đầy sát khí này, sợ tới mức nhảy dựng lên, trốn vào trong lòng ngực Âu Thừa Duẫn. Bây giờ mới biết ở bên người đàn ông này cảm giác an toàn hơn. Vận Nhi cười cầu hòa,ôm chặt tay , nhìn thấy ánh mắt khác lạ dưới cặp kính râm của Thừa Duẫn.

      “Duẫn điện hạ.” tiếng lớn vang bên tai Vận Nhi, lúc này nhìn thấy những vệ sĩ mặc đồ đen kia đồng loạt cúi đầu bảy mươi lăm độ, chào Âu Thừa Duẫn. Ôi trời, Vận Nhi bĩu môi, làm giống như nghênh đón hoàng thái tử hồi cung vậy.

      “Ông ngoại.” Lúc này Thừa Duẫn lách người khỏi Vận Nhi, bước nhanh về phía trước, ôm chầm lấy người đàn ông cũng mặc bộ âu phục màu đen.

      “Thằng nhóc, vài năm gặp, ông ngoại suýt chút nữa cũng nhận ra cháu được nữa rồi.” Bá tước Kiều Nạp Sâm vui vẻ dùng tiếng Đức chuyện với Thừa Duẫn. Chờ bọn họ buông nhau ra, Vận Nhi mới nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt. Tóc bạc trắng, âu phục lịch lãm, sắc mặt tươi cười ấm áp, ánh mắt mang theo vài phần cao quý, vừa nhìn biết là người đứng đầu đại gia tộc.

      “Vận Nhi, chào ông .” Âu Thừa Duẫn nhìn thấy ánh mắt tò mò chăm chú nhìn bọn họ của Vận Nhi, bèn kéo tới trước mặt bá tước Kiều Nạp Sâm: “Đây là vợ của cháu, Tô Vận Nhi.”

      “A…” Tô Vận Nhi bất giác kêu lên tiếng, ” Ông, chào ông ngoại.”

      xinh đẹp.” Bá tước Kiều Nạp Sâm có vẻ rất hài lòng nhìn phương Đông trước mặt. Có lẽ bởi vì phu nhân của ông cũng là người phương Đông cho nên ông đặc biệt có cảm tình với những Trung Quốc. Ông bước lên, ôm lấy Vận Nhi theo phương thức chào hỏi của những người ngoại quốc, rồi câu tiếng Hoa phổ thông chuẩn: “Các cháu gặp mẹ trước , lát nữa mở tiệc tẩy trần cho các cháu.”

      Ông vừa xong có hai người mặc đồng phục người hầu màu trắng bước lên dẫn hai người vào trong biệt thự. Dọc theo đường Vận Nhi có chút hồi hộp. Ở cái đất nước xa lạ này, chỉ có Âu Thừa Duẫn là làm cho cảm thấy có thể dựa dẫm được. Tô Vận Nhi theo sau Âu Thừa Duẫn, vào căn nhà kính trồng hoa, xuyên qua đó lúc sau lại vào căn biệt thự khác khiến Vận Nhi có chút choáng váng. thêm lát dừng lại trước cửa của gian phòng kính thanh tĩnh.

      Người hầu lễ phép : “Công chúa và tiểu thư đều ở bên trong.”

      “Biết rồi.” Âu Thừa Duẫn ngẩng đầu, kéo tay Vận Nhi, đẩy cửa ra vào trong căn phòng ngập tràn hơi hướng cổ xưa.

      “Mẹ,chúng con về.” Âu Thừa Duẫn tháo kính râm xuống, tay còn lại vẫn buông ra.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 20: Hai em kỳ lạ

      .” Đập vào mắt Vận Nhi đầu tiên chính là xinh đẹp có đôi mắt to, trạc tuổi , ánh mắt bé ấy tràn đầy vẻ kinh ngạc: “Wow, đây là chị dâu hả, là đáng .”

      “A ….Ha Ha.” Vân Nhi gặp được người đồng lứa tuổi, nên có chút phấn khởi, hơn nữa bé đứng trước mặt cũng có vài nét giống Âu Thừa Duẫn, ôm cánh tay , gọi là chị dâu cách thân thiết, nhất định là em của .

      “Em tên là Âu Dương.” Âu Dương kéo Vận Nhi ra khỏi tay Âu Thừa Duẫn đến bên cạnh mình, chu mỏ với Âu Thừa Duẫn: “ à, gặp mẹ , em và chị dâu muốn tâm .”

      Lần đầu gặp mặt cho Vận Nhi ấn tượng rất tốt, có lẽ bọn họ rất hợp nhau. Âu Dương nháy cặp mắt to đầy vẻ ranh mãnh tủm tỉm cười kéo Vận Nhi vào trong gian phòng màu hồng nhạt.

      “Gọi tôi là Vận Nhi là được rồi, ha ha.” Bọn họ đại khái trạc tuổi nhau, Vận Nhi thấy quen khi bị gọi bằng cái danh xưng kia.

      “Được được, Vận Nhi, khi quyết định đến đây, cũng dễ dàng nhỉ.” Âu Dương tỏ thái độ khâm phục, có vẻ như nơi này là cái lồng, vây hãm bé.

      “Chị quen em như thế nào? ấy có tốt với chị ?” Âu Dương lăng xăng luôn miệng hỏi Vận Nhi ngừng, khiến cho Vân Nhi có chút biết phải làm sao: “Cũng được. Chúng tôi cũng chỉ mới quen thôi.”

      “Cái gì ? Mới quen mà kết hôn ? Có phải chị bị ấy khống chế đe dọa gì hay ?” Thái độ của Âu Dương giống như vừa phát ra vùng đất mới, chăm chăm nhìn Vận Nhi từ xuống dưới, từ dưới ngược lên , cuối cùng tầm mắt dừng lại tại vùng bụng dưới của Vận Nhi, vẻ mặt tươi cười gian xảo. Nhưng hơi vô lý nha, trai của đâu thuộc loại đàn ông dễ dàng bị đàn bà xỏ mũi ? Trước kia loại tình huống này đâu phải là chưa từng có.

      “Điều này à, tại vì có chút hiểu lầm, tôi chỉ là tạm thời……ha ha.” Tô Vận Nhi biết nên trả lời như thế nào, đối diện với những cảm tình lòng của bé này, khiến cho Vận Nhi cảm thấy rất thích bé. Nhưng tính cách của cặp em này đúng là khác nhau trời vực nha.

      Âu Dương càng nghe càng cảm thấy hồ đồ, chuyện của Thừa Duẫn cũng hỏi nữa, nhưng Tô Vận Nhi này dễ thương hơn những diễn viên ngôi sao và cái đám tiểu thư nhà giàu kia nhiều, càng nhìn càng thấy vừa mắt.

      “Em thích chị, sau này làm chị dâu của em .” Âu Dương gật gật đầu, thể ngưỡng mộ Tô Vận Nhi, mặc kệ xuất phát từ lí do gì, nhưng ít nhất Vận Nhi thành công trong việc kích thích hứng thú của Thừa Duẫn. Âu Dương biết rất ràng, giá trị phụ nữ trong mắt Âu Thừa Duẫn, cho nên tại ấy cưới Vận Nhi, cũng chỉ là mộti cách độc tài ấy dùng để đối xử với phụ nữ. Hơn nữa phương pháp này quá đặc biệt!

      Chuyện này…..” Ngay lúc Tô Vận Nhi định cái gì đó, bị giọng trầm trầm của người đàn ông đứng trước cửa phòng cắt ngang: “Vận Nhi, lại đây.”

      “Vâng” Vận Nhi bật người đứng dậy, nhanh tới bên cạnh Âu Thừa Duẫn, ánh mắt tức giận liếc cái. Thái độ như vậy là có ý gì chứ! Nhìn tức giận trong mắt hai người, Âu Dương để ý đến hình tượng ghé vào giường cười lớn. Tô Vận Nhi này can đảm, ở ngoài mặt tỏ vẻ nhu mì nghe lời, nhưng lại dám dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thừa Duẫn. Vận Nhi này quả rất xứng đôi với ông lạnh lùng gian manh của .

      Âu Thừa Duẫn khoác vai Tô Vận Nhi ra ngoài, vào tai :”Cách xa Âu Dương ra.” Cái con nha đầu kia đầu óc toàn mưu ma chước quỷ, hai người họ mà bắt cặp với nhau thế nào cũng làm nhức đầu chết mất.

      “Hừ, đó là chuyện của tôi.” Tô Vận Nhi hằn học gạt cánh tay của Âu Thừa Duẫn vai xuống, lại bị Âu Thừa Duẫn dùng sức kéo , kéo vào căn phòng đóng kín u, có chút ánh sáng, làm cho Vận Nhi đưa tay lên che mắt. Cuối cùng khi quen mắt, lúc này Vận Nhi mới nhìn thấy người phụ nữ tóc dài ngồi xe lăn quay lưng về phía . Bà ấy chính là mẹ của Âu Thừa Duẫn sao?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      CHƯƠNG 21: thân thiện

      Thuận theo ánh mắt đầy hàm ý của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi đến trước mặt người phụ nữ đó, ngồi xổm xuống. Khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp ấy cũng khỏi ngây người. đời này lại có người đẹp đến như vậy sao?

      Khuôn mặt xinh đẹp như quan ngọc hơi nhợt nhạt, nhưng cũng làm ảnh hưởng đến nét duyên dáng, yểu điệu của bà, nhưng mà đôi mắt kia lại vô hồn nhìn trân trân về phía trước. Vận Nhi dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Âu Thừa Duẫn đứng cách đó xa, lại phát ánh mắt xuất hiên laọi ánh sáng thương tâm và bất lực.

      “Chỉ….Lan….” Âu Thừa Duẫn kinh ngạc, mừng khi nghe thấy từ khoé môi 5 năm hề mở miệng chuyện lắp bắp thào. Dường như là muốn cái gì đó. Chờ khi nghe thấy , gương mặt bà ấy lại trở về trạng thái yên lặng mất hồn. Mà Âu Thừa Duẫn cũng để ý thấy Kiều Sa nhìn Tô Vận Nhi, ánh mắt trìu mến, nhưng cũng rất tha thiết.

      Trong lòng Tô Vận Nhi nhói lên cái, định tiếp tục tìm hiểu thêm, người bị Âu Thừa Duẫn xách lên :” ra ngoài thôi.”

      Lúc bọn họ chuẩn bị ra ngoài, sắc mặt Kiều Sa càng thêm tái nhợt, đôi tay càng ghì chặt lên thành xe lăn mạnh hơn :"Chỉ….Lan….”

      Tô Vận Nhi cũng nghe rất ràng hai từ kia, 'Chỉ Lan'.

      “Mẹ của hình như……” Lúc quay trở về, Vận Nhi buột miệng hỏi, nhưng lời còn chưa dứt, đem ba từ sau cùng nuốt trở về .

      Ngoài dự kiến của , Âu Thừa Duẫn cũng tỏ thái độ khó coi gì, chỉ có vẻ mệt mỏi lay lay chiếc cà vạt, gật gật đầu; “Sau khi cha tôi bỏ , bà ấy ngã từ cầu thang xuống rồi trở thành như vậy.”

      Năm năm, so với người chết có gì khác nhau. Thừa Duẫn nghĩ đến bộ dạng tại của bà, chỉ làm cho càng thêm hận. Những gì người ta nợ , đòi lại gấp bội.

      “Ah.” Vận Nhi nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu khát máu của Âu Thừa Duẫn. ngoan ngoãn ngậm chặt miệng lại hỏi thêm câu nào. Sau đó tắm rửa thay quần áo rồi cùng với Thừa Duẫn xuống lầu, bàn đầy người chờ bọn họ. Đột nhiên nhảy ra thêm nhiều người như vậy làm cho Vận Nhi cảm thấy lo lắng, Kiều Nạp Sâm là đại gia tộc, ngay sau khi Thừa Duẫn trở về, đều theo an bài của bá tước Kiều Nạp Sâm tới dự bữa tiệc gia đình.

      Những gương mặt xa lạ ngừng lướt qua trong mắt Vận Nhi, chỉ có khuôn mặt nhắn của Âu Dương là làm cho cảm thấy thân thiết, yên tâm, trong lòng cảm cũng thấy thoải mái hơn. Vì thế bày ra gương mặt tươi cười, ngồi xuống bên cạnh Âu Thừa Duẫn. Vận Nhi cần tốn sức nhớ tên những người trong gia tộc, tuy nhiên, làm cho có ấn tượng hơn, chính là họ của Âu Thừa Duẫn, cũng chính là cháu đích tôn của bá tước Kiều Nạp Sâm, vì người đó dùng ánh mắt thân thiện nhìn bọn họ.

      Nghe Thừa Duẫn chuyện bằng tiếng Đức với bọn họ, Vận Nhi ngồi kế bên cũng bị làm cho hồ đồ. thông thạo tiếng Đức, cho nên suốt bữa cơm được câu, nhưng khi những ánh mắt dừng lại người , chỉ biết gượng cười chống chế, sau đó quay lại lè lưỡi với Thừa Duẫn. Bữa cơm dài dằng dặc, trôi qua vô vị đối với Vận Nhi, dạ dày có chút khó chịu, nên chỉ ăn qua loa chút ít.

      Đợi khi mọi người đều buông chén đũa xuống, Âu Dương liền kéo Vận Nhi chạy ra ngoài. “Ở đây ngoài ông ngoại ra, những người khác đều nên gần gũi. Sau này chị nhìn thấy nhóm chị em họ kia hãy tránh xa họ ra.” Về đến phòng riêng, Âu Dương thân mật dặn dò Vận Nhi.

      “Ăn bữa cơm còn căng thẳng hơn đánh giặc nữa, đáng sợ!” Vân Nhi lạnh xương sống rùng mình nhún vai, nhìn Âu Dương gật gật đầu. Âu Dường nhìn thấy vẻ mặt đáng này của Vận Nhi, phì cười : “À đúng rồi, lần này hai người ở lại đây bao lâu?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :