1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 197: Ngọt ngào lâu

      Editor: Tương Ly

      Thân thể Âu Thừa Duẫn nóng bỏng dán vào người Vận Nhi, bàn tay nóng rực giống như mang theo dòng điện khiến kinh hãi, cho đến khi bị hôn hít thở thông, đại não Vận Nhi thiếu dưỡng khí, mới buông ra, dùng sức hô hấp.

      "Vận Nhi. . . . . ." Âu Thừa Duẫn mê muội nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp như hoa của điểm rặng mây hồng, càng thêm làm động lòng người, ngón tay thon dài của từng chút vuốt ve ngũ quan xinh đẹp của , khiến Vận Nhi thở gấp, cảm giác trong cơ thể chảy dòng điện khác thường, loại cảm giác này khiến quên mất mình là ai.

      chưa từng quên từng khiến vui vẻ, cặp mắt Vận Nhi mê ly chăm chú nhìn cổ , môi đào màu hồng giống như quét mật, mang theo màu sắc mê người. Âu Thừa Duẫn khống chế được nữa, đặt toàn bộ thân hình nằm ngang mặt thảm, sau đó then thể cao lớn đè lên thân thể mềm mại của .

      Hô hấp nặng nè, liên tục thở gấp, mang theo dục vọng nhẫn lâu, Âu Thừa Duẫn tự thân động thủ cởi quần áo mỏng manh đáng thương người , xé lần, thân thể hoàn mỹ của Vận Nhi liền ra ở trước mắt , cặp mắt mê ly ngẩn ngơ, lại trào lên dục niệm mãnh liệt cuồng nhiệt, đánh tan tia lý trí cuối cùng của .

      ", cần!" Vận Nhi cảm giác người chợt lạnh tia lý trí còn sót lại cho biết. thể, thể lần nữa lại trầm luân trong dịu dàng của .

      Đôi mắt sóng sánh mang theo ý sợ hãi khiến Âu Thừa Duẫn chần chờ chút, nhưng phần dưới của bành trướng, dục hỏa như muốn lao ra khỏi cơ thể, chỉ có mới có thể hạ hoả.

      "Vận Nhi, em muốn hại chết sao? Lão bà, hai năm rồi, em liền thỏa mãn !" Âu Thừa Duẫn muốn ép , cũng muốn dưới tình huống muốn mà muốn , nhưng vừa chạm đến , luôn khó khăn kìm nén mình.

      Nghe giọng khàn khàn của , thân thể nóng rực của Vận Nhi khó nhịn mà nghĩ muốn co rúm, nhưng biết phía dưới của , động tác cũng nhóm lửa tự thiêu, thân thể của phơi bày sáng bóng, cơ thể Vận Nhi dưới bàn tay của vô cùng nhạy cảm, cuối cùng bỏ tia kháng cự cuối cùng, tuyfys xâm lược…

      Âu Thừa Duẫn nhanh chóng cởi sạch y phục người, lồng ngực nóng rực mà khêu gợi dính vào đôi gò bồng mềm mại của , làm càng ngày càng gấp rút hô hấp. Vận Nhi cảm giác xấu hổ chịu nổi, tư thế của bọn họ có chút khó coi. Hơn nữa lại còn ngay sân thượng, Vận Nhi thậm chí có thể cảm giác được ánh trăng rơi thân thể hai người, làm bói rối.

      Âu Thừa Duẫn kịp nghĩ nhiều như vậy, lật người cái, nặng nề đè lên , bắt đầu hôn mỗi tấc da thịt của , lúc thân thể của có chút trở nên ướt át mà đói khát, đột nhiên buông ra, khóe môi nhếch thành nụ cười xấu xa, Vận Nhi đột nhiên có chút thích ứng, lẩm bẩm tiếng, cặp mắt nháy hơi nước, bất mãn nhìn .

      "Vận Nhi, bây giờ có thể rồi sao? Em chuẩn bị xong chưa?" Phía dưới của Âu Thừa Duẫn nóng rực chống đỡ phần mềm mại của , Vận Nhi cắn môi dưới, quay mặt , rưng rưng nước mắt gật đầu cái. Lúc này Âu Thừa Duẫn mới tiến phần dưới vào trong thân thể của , đợi đến khi hoàn toàn chứa hữu của , mới được thỏa mãn bắt đầu ra vào.

      Cảm giác mà mang lại, vẫn như hai năm trước tốt đẹp như vậy, khít chặt mà mềm mại, làm cho muốn ngừng cũng thể, ra vào cơ thể , theo quy luật cứ thế ra vào, mãi cho đến khi hai người đều đạt tới cũng đỉnh của sung sướng, Âu Thừa Duẫn vẫn lưu luyến ôm chặt lấy .

      nằm ở trong ngực , bé như vậy, an tĩnh như vậy, gương mặt mang tầng mồ hôi mịn, Âu Thừa Duẫn đưa đầu lưỡi ra, thân mật liếm ngũ quan của , khí ẩm ướt, lại đốt lên nhiệt tình lắng dịu.

      "Vận Nhi. . . . . ." Âu Thừa Duẫn chưa thỏa mãn dục vọng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong ngực dường như cực kỳ mệt mỏi, bàn tay an phận vuốt ve thân thể mềm mại đầy vết hôn của , xúc cảm nhẵn nhụi làm thêm thống khổ. thấy đáp lại, lật người, thân thể tiến thẳng vào, lại lần nữa ra vào trong cơ thể , thân thể Vận Nhi đau xót, lập tức hé mở đôi mi thanh tú, uất ức nức nở, "Âu Thừa Duẫn, xuống!"

      Lúc này thú tính đại phát nơi nào còn lắng nghe ..., chẳng qua là nhìn gương mặt nhăn lại khỏi thả chậm tốc độ, đợi đến khi nhiệt tình của bị kích thích lại dẫn tiến hành vòng kịch chiến mới.

      Lần đầu tiên thân mật kết hợp sau hai năm, lại dưới trường hợp như vậy, Vận Nhi vừa giận vừa tức đẩy , trong miệng ngừng mắng, "Âu Thừa Duẫn, cầm thú!"

      Ô ô ô, cả đêm làm tình vô độ, thể lực của đến cùng có bao nhiêu kinh người?

      " thể trách , hai năm chạm vào em, cả đêm mới có thể bồi thường cho , Vận Nhi, em phải thông cảm, thể vứt bỏ người chồng tinh lực dồi dào như , hạnh phúc về sau của em liền để phụ trách!" Âu Thừa Duẫn rất biết xấu hổ lời tâm tình ở bên tai Vận Nhi làm mặt đỏ tới mang tai.

      " cút ——" Vận Nhi tức giận nguôi, nhìn mặt cười như ý, liền thầm áo não tự trách kiên định, làm sao lại dễ dàng bị ăn như vậy, hình như còn chưa tha thứ cho !

      Chịu đựng thân thể đau đớn, Vận Nhi nghĩ đứng dậy trở lại phòng ở tầng dưới, người này nhất định là sớm có dự mưu, mang tới tầng nhìn cảnh đêm, đều nhìn đến quên trời đất! ! Suy nghĩ chút liền buồn bực!

      "Em làm gì đấy?" Vận Nhi vừa định đứng dậy, đôi ma trảo vươn tới bên hông , chịu nổi sợ hãi kêu ra tiếng, rồi lại bị môi mỏng của Âu Thừa Duẫn chặn lại, "Lão bà, chỉ muốn ôm em trở về phòng, em cho rằng muốn làm gì?"

      Cố ý, tuyệt đối là cố ý, Vận Nhi thề, về sau tuyệt đối phải cách khoảng cách an toàn!

      Lời này hình như trước kia cũng !

      Sau khi được ôm trở lại phòng ngủ tầng hai, vẫn còn rất biết xấu hổ hỏi muốn tắm hay , Vận Nhi tức giận liền muốn dùng gối đập đầu , cũng quên, lúc trước như thế nào lừa gạt cùng nhau tắm rửa sau đó lại nhân cơ hội đối với mưu đồ bất chính.

      Vận Nhi còn nhiều hơi sức cùng tranh cãi rồi, bị giằng co hồi lâu, tại chỉ muốn ngủ giấc, nhưng cũng tính toán thả , ngay cả khi ngủ tay đều quy củ sờ loạn người .

      Cho đến khi trời sắp sáng, Vận Nhi mới mơ hồ ngủ mất, nhưng cũng biết cách bao lâu sau, bị hồi tiếng hít thở dồn dập rối loạn đánh thức, mặt cảm giác ấm áp nhắc nhở , bên cạnh con sói nằm.

      "Âu Thừa Duẫn, dừng tay cho em!" Ý thức được bàn tay của ở trước ngực , Vận Nhi khách khí chưởng vỗ lên gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, nhìn tỉ mỉ thiết kế mỹ nam kế. tại vẫn có thể cảm giác được thân thể đau nhức, nhắc nhở tối hôm qua bọn họ điên cuồng như thế nào.

      A, Tô Vận Nhi, càng ngày càng tà ác rồi, tối hôm qua ràng cũng rất phối hợp, nghĩ đến đây, liền hận được tìm cái lỗ để chui xuống.

      Âu Thừa Duẫn nhìn thấu tâm tư của , lấn người đè lên thân thể , sáng sớm ánh rạng đông thông qua màn che từ từ dâng lên, bên trong nhà cũng là mảnh kiều diễm, Âu Thừa Duẫn thừa dịp làm loạn ở bên tai , dịu dàng dụ dỗ, "Vận Nhi, chúng ta tái hôn có được ?"

      Chương 198: Sai lầm

      Editor: Tương Ly

      Vận Nhi kiên nhẫn đẩy gương mặt tuấn tú chướng mắt kia ra, thở phì phì đẩy , kéo chăn che kín mặt, có chút tùy hứng , " cần, muốn, em đồng ý!"

      Mỗi lần đều dùng sức mạnh với , thậm chí để ý cảm thụ của , Vận Nhi vừa vừa hận người trước mắt.

      "Vậy em còn muốn để chờ bao lâu, lão bà, thể chờ nữa, em đáp ứng !"

      Âu Thừa Duẫn ngừng cố gắng, kéo chăn đắp mặt xuống, nhàng hôn lên gương mặt của , kiên nhẫn dụ dỗ, Vận Nhi hừ tiếng, trừng mắt liếc , luôn ép , tại này phải là bức bach sao!

      "Âu Thừa Duẫn, em lại lần nữa, hôn nhân này phải kết liền kết, ly ly, phục liền phục, coi Tô Vận Nhi em là gì?" Vận Nhi phiền não ngồi dậy, mặt tràn đầy tức giận, nhìn Âu Thừa Duẫn sửng sốt, người phụ nữ phát uy, hậu quả chịu nổi. Âu Thừa Duẫn tự biết đuối lý, dù sao tại cũng dụ dỗ lên giường, về sau thực chiến nhiều thêm mấy lần, đến sinh khi gạo nấu thành cơm, xem còn nữa hay , Âu Thừa Duẫn cười xấu xa, ánh mắt tà ác dừng lại ở bụng Vận Nhi, đứa kia, là tiếc nuối tồn tại trong lòng của hai người, rất muốn có kết tinh của .

      Vận Nhi bị ánh mắt bỉ ổi của nhìn chằm chằm, cả người được tự nhiên, nắm gối đầu sau lưng ném tới mặt , "Lưu manh!"

      trán Âu Thừa Duẫn tràn đầy vệt đen, thế nào cũng là nam kim cương toàn bộ châu Á, thế nào đến miệng lại thành lưu manh, nhưng mà tuyệt để ý giở trò lưu manh với , dường như mỗi lần khi dễ đều khi dễ đến nghiện.

      Nhìn uể oải phấn chấn, bộ dáng có chút mệt mỏi, Âu Thừa Duẫn cũng nhẫn tâm quấy rầy , mà ôm yên tĩnh chìm vào giấc ngủ.

      Khi Vận Nhi tỉnh lại, mặt ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ vào phòng, nhìn đồng hồ treo tường ở đầu giường, vị trí bên cạnh còn ai, Vận Nhi hít sâu hơi, biết rời lúc nào, ngủ rất sâu, chút cảm giác cũng có. Ngồi dậy chuẩn bị tắm, tại toàn thân vô cùng đau nhức, trong miệng lại mắng Âu Thừa Duẫn cả tram lần.

      Trong tủ quần áo treo đầy các loại y phục, Vận Nhi nhìn cũng có chút hoa cả mắt, này là sớm chuẩn bị tốt sao? Là đoán đến, tất cả đều là vì mà chuẩn bị, Vận Nhi biết dụng tâm lương khổ, trong lòng cảm thấy có tia ngọt ngào.

      Tiện tay cầm hai bộ quần áo trắng đen kết hợp, quần jean, lúc tắm xong ra, phát điện thoại tủ đầu giường đúng lúc vang lên, đó phải là điện thoại di động của sao?

      Vận Nhi vừa lau tóc qua bên cầm điện thoại di động của lên, sau đó liền truyền đến giọng dịu dàng của Âu Thừa Duẫn, "Rời giường rồi sao?"

      "Lão bà?" Âu Thừa Duẫn cho là nghe được, giọng lại gia tăng chút, Tín vừa mới tới cửa phòng làm việc để tìm , nghe được tiếng buồn nôn này của liền thức thời lui ra ngoài.

      "Dạ?" Vận Nhi trượt tay, điện thoại di động rơi đất, sau đó lại nhặt lên đặt ở bên tai, nghe thấy câu vừa mới , "Làm sao vậy?"

      "Có đói bụng hay , đón em ăn cơm có được ?" Biểu của Âu Thừa Duẫn bây giờ hoàn toàn là người chồng hoàn mỹ, Vận Nhi nghe lời tràn đầy cưng chiều của , cười ngọt ngào, " cần, cứ làm việc , em muốn ra ngoài chuyến!"

      "Em muốn đâu?" Nghe muốn rời , lập tức trở nên khẩn trương.

      " tìm Tâm Lam, đừng lo lắng, buổi chiều em lại đến công ty tìm !" Vận Nhi chỉ muốn biết bọn họ xảy ra chuyện gì, với tiếng liền rời , Âu Thừa Duẫn mới để ra ngoài mình.

      Ở trong mắt Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn càng ngày càng cẩn thận, cảm thấy thay đổi, càng ngày càng giống người chồng hợp cách, cùng tái hôn chỉ là chuyện sớm muộn, chẳng qua tại muốn bởi vì nhất thời xúc động mà lần nữa nhảy vào phần mộ hôn nhân.

      Lúc Vận Nhi ra khỏi biệt thự nơi đó cóngừng chiếc xe đợi , khu biệt thự bờ biển đều là tư nhân, vùng này cũng có xe taxi, Vận Nhi rất cảm kích Âu Thừa Duẫn suy nghĩ chu đáo, chút do dự ngồi vào xe chuẩn bị, đến cao ốc Hứa thị dừng lại, Vận Nhi đuổi tài xé trở về, cũng biết dừng lại bao lâu.

      Lúc Vận Nhi gặp lại Hứa Tâm Lam có chút giật mình, chỉ hai ngày thấy, sao có thể trở nên tiều tụy như vậy, cặp mắt đầy quầng thâm, sắc mặt có chút tái nhợt, xem ra tinh thần tốt.

      "Cậu làm sao vậy?" Vận Nhi vươn tay sờ sờ cái trán của , hình như cũng ngã bệnh mà!

      "Điện thoại di động cũng mở, tớ tìm cậu khắp nơi!" Vận Nhi xuất khiến Hứa Tâm Lam có chút ngoài ý muốn,

      Nhìn ra, ánh mắt của nhìn Vận Nhi có chút né tránh.

      "Sao thế? Mệt mỏi sao, tớ sợ muốn chết!" mặt Hứa Tâm Lam xuất nụ cười mệt mỏi, Vận Nhi nhìn ra có cái gì đúng, tâm tư trong lòng ấy chưa bao giờ giấu được , nhưng lần đầu tiên, lại lựa chọn trốn tránh.

      "Ai nha, cậu đừng đoán mò, tớ sao! Đúng rồi, bây giờ cậu và Âu Thừa Duẫn ở cùng chỗ sao?"

      Chuyện cùng Âu Thừa Duẫn hai lời cũng thể , nhưng Hứa Tâm Lam biết vẫn luôn thương , thế nhưng, Thương Nhĩ Kì nên làm gì bây giờ? Người kia ấy, thậm chí ở lúc ôm đều gọi tên Vận Nhi, Hứa Tâm Lam nghĩ tới đêm hôm đó, lại hoảng sợ!

      "Ừ. . . . . . ấy muốn tái hôn, tớ đồng ý!"

      "Tâm Lam, cậu có biết Nhĩ Kỳ bận cái gì ? Điện thoại của ấy vẫn luôn gọi được!" Vận Nhi càng nhìn càng thấy hai người bọn họ kỳ quái, biết có phải cảm giác của sai hay , thế nào lại cảm giác hai người bọn họ đều giống như cố tình tránh né .

      Chẳng lẽ lần nữa trở lại bên cạnh Âu Thừa Duẫn, cũng thể cùng làm bạn nữa sao?

      ", , tớ biết. . . . . ." Hứa Tâm Lam có chút chột dạ lắc đầu, vừa nghĩ tới Thương Nhĩ Kỳ có cảm giác lạnh từ đầu đến chân, thực tế Thương Nhĩ Kỳ cũng tới tìm , nhưng cự tuyệt gặp mặt , giữa bọn họ xảy ra quan hệ như vậy, biết phải đối mặt như thế nào.

      biết đêm đó uống say, trong tiềm thức của vẫn luôn nghĩ tới Vận Nhi, hoặc giả cũng bởi vì đáy lòng có tư tâm, lúc ôm , lại đẩy ra, vì vậy liền xảy ra những chuyện hoang đường kia.

      là vô ý thức, nhưng lại thanh tỉnh, cho nên sáng sớm liền rời , sau đó lại biết nên phải đối mặt với như thế nào, là chính tâm cam tình nguyện, nhưng , trong lúc bất chợt Hứa Tâm Lam phát , mình đáng thương. . . . . .

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 199: Nên bị trừng phạt

      Vận Nhi cũng tiếp tục hỏi nữa, Hứa Tâm Lam hoảng hốt, nhìn có thể nhìn thấy, cũng cảm thấy có loại dự cảm tốt, như là xảy ra chuyện gì đó mà biết!

      “Đúng rồi, Vu Nặc quyết định gả cho hai của tớ!” Hứa Tâm Lam đột nhiên nhớ chưa chuyện quan trọng này cho biết, Vận Nhi nghe xong có chút giật mình, tuy rằng cũng có thể đoán được kết quả như vậy, nhưng mà, Hứa Minh Nhân sao, “Vậy cả của cậu...”

      “Ai, cả của tớ lần này bị tổn thương sâu sắc, biết đâu, cũng ai tìm thấy ấy...” Hứa Tâm Lam có chút phiền muộn , gần đây mọi chuyện đúng là thuận lợi, chuyện gì đều hỗn loạn, trộn lẫn cùng chỗ, cũng cảm thấy có chút mệt.

      Vận Nhi có thể cảm nhận được tâm tình tại của Hứa Minh Nhân, thời điểm trả giá vì mẹ con Vu Nặc cũng đều nhìn thấy, tại cha của Tâm Nhi xuất , nhưng lại là em trai của , lựa chọn buông tay, có biết bao khó khăn!

      cả hiểu thôi ...” Vận Nhi cũng biết nên an ủi như thế nào, nghĩ, tại trong lòng Vu Nặc nhất định cũng rất khổ sở? Từ ngày đó, sau khi giao Tâm Nhi cho ấy xong, cũng chưa từng gặp lại hai người họ, cũng có chút nhớ Tâm Nhi!di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Sau khi Âu Thừa Duẫn xác định được tung tích của Vận Nhi, cũng sốt ruột tìm ngay, trước mắt còn có chưa làm.

      Viễn Thái, trong văn phòng của tổng giám đốc, sắc mặt Tô Thượng Đông vô cùng uể oải, buông bút trong tay, xoa xoa mi tâm, vẫn là vẻ mặt yên lòng, hai ngày trôi qua, vốn nghĩ rằng Vận Nhi chủ động đến tìm , nhưng mà có.

      Chẳng lẽ là hành động ngày đó dọa đến sao?

      Chẳng sợ ngày đó khẳng định hay phủ định, nghĩ cũng bức , bởi vì muốn làm cho khó xử, chuyện Tô Viễn Hàng quyết định cũng làm sắc mặt thay đổi, mà trong lòng cũng khát vọng có thể có được .

      Nhưng mà lại lựa chọn rời !

      Kỳ ngày đó sau khi Vận Nhi rời , chuyện thứ hai Tô Viễn Hàng căn bản hề tuyên bố, khi tin tức tiết lộ ra ngoài, đối với Vận Nhi hay công ty đều tạo thành ảnh hưởng tiêu cực thể đo lường, cho nên Âu Thừa Duẫn mới yên tâm giữ Vận Nhi bên cạnh như vậy sao?

      Vậy Vận Nhi đâu? Là tự nguyện rời cùng ta, có phải muốn tha thứ cho ta hay ?

      Đối với Vận Nhi, muốn buông tay, lại nắm được tay ...

      Tô Ân Huệ nghĩ tới Âu Thừa Duẫn chủ động tìm đến , từ ngày từ chối lần nữa ở nhà họ Tô, muốn cố gắng khắc chế chính mình quên , lại ở thời khắc buông bỏ cho hy vọng mới.

      “Tổng giám đốc Tô, tôi ngăn được ấy...” Thư ký thấy Âu Thừa Duẫn khí chất quý phái khiếp người, cẩn thận theo phía sau vào văn phòng, khi Tô Ân Huệ nhìn thấy người tới, khống chế được vui vẻ khuôn mặt, lập tức với thư ký, “ ra ngoài trước !”

      “Thừa duẫn, sao lại tới đây?” Trước kia đều tỏ ra cao cao tại thượng, như bậc đế vương nhìn xuống , tại Tô Ân Huệ đứng ở trong văn phòng, mặc kệ có giả bộ trấn tĩnh như thế nào, vẫn khống chế được nôn nóng trong lòng.

      “Đến xác nhận với chuyện!” Dáng vẻ Âu Thừa Duẫn kiêu căng đứng thẳng trong gian phòng cao gấp đôi nhưng khí thế cũng thấp tí nào, ánh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào Tô Ân Huệ như nhìn con mồi, hứng thú cười, chột dạ sao?

      “Chuyện gì?” Tô Ân Huệ loáng thoáng cảm giác được dường như là biết chuyện gì đó, nhưng mà biết mình là chuyện gì sai.

      “Hai năm trước tôi hỏi , có phải nhặt được nhẫn của tôi hay ?” Hai tròng mắt nhíu lại, độ ấm bên trong lập tức hạ xuống vài lần, Âu Thừa Duẫn nâng mi mắt, thân hình cao lớn lập tức bao phủ dáng người bé của .

      xem sao? Tâm tư của người phụ nữ này đáng sợ, phải chỉ lần chạm đến giới hạn của !di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      “Em, em biết cái gì...” Tô Ân Huệ đẩy cơ thể đến gần theo bản năng, trước kia luôn tìm mọi cách để càng ngày càng gần , nhưng mà tại khi tiếp cận , lại cảm thấy sợ hãi, mỗi lần lộ ra nụ cười tàn độc trước mặt chính là biểu của việc vô cùng tức giận.

      Là vì Vận Nhi và Thừ Huyễn nên mới lần nữa tha thứ cho , nhưng mà lại tiếp tục chạm vào điều tối kỵ của !

      biết sao?” Âu Thừa Duẫn cười mị hoặc, đột nhiên rút từ trogn ví ra chiếc nhẫn tinh xảo, Tô Ân Huệ kêu lên sợ hãi lui về phía sau từng bước, thân thể nặng nề đập vào cạnh bàn cứng ngắc phía sau, cả người bị đau, nước mắt cũng nhịn được chảy xuống.

      Làm sao lại lấy được? nhớ vứt rồi mà!

      “Nhớ , tôi từng cảnh cáo , nhẫn nại của tôi là có hạn, Tô Ân Huệ, từ hôm nay trở , cút xéo khỏi biệt thự của tôi!” Trừng phạt chỉ có như thế, Viễn Thái là của nhà họ Tô, cho nên động tới, bởi vì tại xem Tô Vận Nhi thuộc sở hữu của , bảo bối của , về sau để cho chịu chút ủy khuất nào nữa.

      Biệt thự lưng chừng núi này là danh nghĩa của Thừa Huyễn tặng cho ta, tại cũng muốn thu hồi lại, về sau tất cả mọi thứ có liên quan đến người phụ nữ này, đều có quan hệ gì với , mà cũng cảm thấy hổ thẹn với Thừa Huyễn nữa, loại phụ nữ như thế này, hoàn toàn xứng đáng để phải trả giá như thế!

      “Tại sao có thể đối xử với em như vậy? Vận Nhi có gì tốt hơn em? vốn là của em...” Tô Ân Huệ khóc ầm lên, muốn phát ra tất cả những ủy khuất mình phải chịu đựng, chẳng sợ để ý đến chút nào, cũng ghen tị với em như người điên, đó là đứa em nhìn lớn lên từ !

      “Chuyện mà làm với tôi tôi cho Vận Nhi biết, cho nên, Tô Ân Huệ, về sau đừng xuất trong tầm mắt tôi nữa!” Âu Thừa Duẫn vung tay lên, vứt chiế nhẫn kim cương xinh đẹp nhặt được ở lưng chừng núi ra ngoài cửa sổ, chiếc nhẫn bay trong trung theo đường vòng cung, vài giây sau lập tức rơi từ cao xuống đất, cho dù là chiếc nhẫn có ý nghĩa, giá trị hơn ngàn vạn gì đó, cũng đưa cho Vận Nhi đồ qua tay người khác!

      Âu Thừa Duẫn tuyệt tình ra khỏi văn phòng của , thế cho nên hề liếc nhìn cái, Tô Ân Huệ oán hận hất hết mọi thứ bàn làm việc xuống, phẫn nộ rống lên tiếng, “Tô Vận Nhi Tô Vận Nhi, trong mắt chỉ nhìn thấy nó thôi sao?”

      Lúc trước vì sao lại cảm thấy áy náy khi nhìn thấy , vì sao lại sợ có ý định trả thù riêng, chi bằng trốn hôn, có phải tất cả mọi việc giống thế này, Tô Ân Huệ ngã ngồi đất, nước mắt rơi, đầy oán hận!

      Tô Ân Huệ ngờ tuyệt tình như vậy, chẳng những chà đạp lên lòng tự trọng của , thế nhưng còn chỉ thị cho các ngân hàng, đóng băng tất cả tài khoản của . Ngay cả hộ chiếu của cũng sử dụng được, chẳng qua làm sai chút, có nhất thiết phải đối xử với như vậy ?

      Tô Ân Huệ đương nhiên nghĩ đến, làm cho Âu Thừa Duẫn tức giận như thế cũng p
      Khi Vận Nhi rời khỏi Hứa Thị là giữa trưa, mới vừa ra khỏi thang máy lập tức nhìn thấy hai hình dáng quen thuộc đến, Vu Nặc tinh mắt phát ra , mà Tâm Nhi ở trong lòng khi nhìn thấy Vận Nhi nhanh miệng chào, “Chị Vận Nhi!”
      hải là do dối , mà là nên làm cho Vận Nhi hiểu lầm , cứ nghĩ đến việc Vận Nhi nghĩ người là Tô Ân Huệ, liền khống chế được muốn dùng cách của mình để cho , kết quả khi chọc phải , phải chỉ là suông mà thôi đâu.

      Chương 200: Lại sinh đứa bé

      Editor: Tương Ly

      "Tâm Nhi, nhớ chị ?" Vận Nhi cười ôm bé, hôn cái lên gương mặt trắng nõn của bé.

      "Nhớ!" Tâm Nhi hưng phấn ôm cổ , vài ngày thấy Vận Nhi, bây giờ nhìn thấy làm bé nỡ buông tay.

      "Ha ha, bảo bối biết nghe lời!" Vận Nhi vuốt đầu lơ thơ vài sợi tóc của bé, ngược lại nhìn về phía Vu Nặc, cười , "Chị Nặc, chị đến tìm hai sao?"

      Mới vừa rồi nghe Tâm Lam Hứa Minh Phong về công ty làm.

      "A, Ừ!" Vu Nặc có chút lung túng: "Lễ phục bọn chị đặt đến, chị tới tìm thử áo cưới!"

      "Chúc mừng chị, chị Nặc!" Vận Nhi tươi cười chúc phúc , cho dù ấy có dự định suy tính như thế nào nữa, đều ủng hộ ấy. "Định ngày chưa?"

      "Tháng sau, ngày cụ thể còn chưa quyết định!" Vu Nặc cắn môi, có chút do dự.

      "Vận Nhi, chị rất xấu xa phải ?" Vu Nặc dãy dụa trong mâu thuẫn, trong lòng luôn thích Hứa Minh Phong, đối với Hứa Minh Nhân chỉ có cảm kích mà thôi, tại biến thành như vậy, về sau biết nên làm sao để đối mặt .

      Thậm chí tại cũng muốn gặp lại !

      "Đừng tự trách, chị Nặc, cả chỉ là nhất thời suy nghĩ chưa thông suốt mà thôi, sắp làm dâu rồi chị nên vui vẻ chút!" Vận Nhi lên tiếng an ủi , kết hôn là chuyện hai người, thể chứa chấp người thứ ba. chính là ví dụ tốt nhất!

      "Vậy em và hai đây, em dẫn Tâm nhi , buổi chiều em lại đưa tới chỗ chị, có được ?"

      Vận Nhi mấy ngày thấy bé, rất nhớ bé, liền hỏi ý kiến Vu Nặc.

      "Được, vậy làm phiền em!" Vu Nặc khách sáo với Vận Nhi, Vận Nhi liền ôm lấy Tâm Nhi xoay người, cười lời từ biệt rồi rời .

      Ra khỏi cao vẫy chiếc xe, hướng Thị Khu.

      "Tâm nhi, cháu muốn ăn gì?" Vận Nhi ôm bé đặt ở đùi, nhìn cảnh ngoài cửa sổ vội vã lướt , tỉ mỉ hỏi ý kiến Tâm Nhi.

      "Khẳng Đức Cơ!" Tâm Nhi vung cánh tay mịn màng, chỉ ra ngoài cửa sổ, Vận Nhi lập tức hiểu ý cười, "Tốt, chúng ta ăn Khẳng Đức Cơ!"

      Thị Khu có chút chật chội, Vận Nhi ôm Tâm nhi có chút khó khăn, đợi khi vừa mới chuẩn bị vào KFC chạm mặt đột nhiên đụng phải bóng dáng mảnh khảnh, trong tay ấy ôm đứa bé, kém chút nữa liền vị đẩy ngã mặt đất.

      "Chị sao chứ?" chuyện là rất trẻ tuổi, ngay lúc thân thể Vận Nhi ngửa ra sau liền nhanh tay đỡ , Vận Nhi liếc mắt nhìn nhan sắc xinh đẹp giấu ở dưới mũ lưỡi trai nhịn được liền than thở.

      " sao!" Vận Nhi đứng thẳng rồi đặt Tâm nhi đứng đất, trước mắt lần nữa đeo kính, ngũ quan xinh xắn lại núp ở dưới kính, chỉ là liếc mắt, nhưng Vận Nhi thấy ánh mắt có chút quen thuộc, giống hồ nhìn thấy ở nơi nào.

      Nhưng đợi nghĩ xong kia vội vã chen vào đám người, mà phía bên kia Vận Nhi cũng tinh mắt phát bóng dáng quen thuộc, là Tiêu Trác, người mặc cái áo da màu đen bó sát người, quần jean, đeo mắt kính, đuổi theo hướng người phụ nữ mới vừa rời .

      Người phụ nữ kia, là vợ Tiêu Trác sao?

      nhớ hai năm trước ở phi trường gặp Rayne nhặt được tấm hình cẩn thận đánh mất, hai ánh mắt kia từ từ lên trước mắt . . . . . .

      Vận Nhi cảm giác được giữa lòng bàn tay đôi tay bé nắm tay chặt, muốn nghĩ nhiều liền dẫn Tâm nhi vào KFC.

      Mới vừa chuẩn bị ăn, điện thoại đặt ở trong túi áo vang lên, cần nhìn cũng biết nhất định là Âu Thừa Duẫn gọi tới, điện thoại di động của để ở nhà họ Tô, Âu Thừa Duẫn để lại của mình điện thoại cho .

      "Vận Nhi, em ở đâu?" Âu Thừa Duẫn nghe được bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ĩ quá ràng, theo bản năng chau chặt chân mày.

      "Em dùng cơm, sao vậy?" Vận Nhi để khay cầm trong tay xuống, Tâm nhi khéo léo ngồi vào ghế đối diện .

      phải chiều tìm sao? Thế nào tại lại gọi điện thoại tới?

      " cũng ở bên ngoài, em cho biết ở nơi nào, tìm em!" Nghe được những lời này của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi có chút buồn cười, rất khó tưởng tượng, đại tổng giám đốc tuấn tiêu sái vào KFC là hình ảnh như thế nào.

      Sau khi bị Âu Thừa Duẫn liên tục hỏi, Vận Nhi mới vị trí, cúp điện thoại di động, Vận Nhi mới vừa ngồi xuống tới năm phút đồng hồ, thân thể cao ngất của Âu Thừa Duẫn đứng ở cửa, nhìn xung quanh.

      Tới nơi này đa số đều là trẻ , lúc Âu Thừa Duẫn xuất khiến ít bé quay đầu nhìn, giống như đến đây rất thích hợp.

      Âu Thừa Duẫn tùy ý quét hai mắt, liền thấy được người phụ nữ của ngồi cạnh cửa sổ nhìn , chờ tới trước mặt mới phát có đứa bé ngồi đối diện , trước gặp qua hai lần.

      tại Âu Thừa Duẫn biết tại sao lại lựa chọn dùng cơm ở chỗ này, còn tưởng rằng lão bà của muốn trở về tuổi thơ cơ đấy.

      "Làm sao đến nhanh như vậy?" Vận Nhi nháy đôi mắt to mê hoặc, Âu Thừa Duẫn nhanh chậm cúi người, ở môi hồng của ấn lên nụ hôn, sau đó thuận thế ngồi vào bên cạnh , "Tới gặp lão bà, tốc độ đương nhiên phải nhanh!"

      thực tế vừa vặn ở phụ cận nơi này, nhận được điện thoại của Tiêu Trác, thế nhưng muốn giúp tay tìm người phụ nữ, khi chạy tới ta rời , nghĩ tới Vận Nhi cũng ở gần đây, đây chỉ có thể là đúng dịp.

      "Ba hoa!" Vận Nhi muốn cùng chuyện của Tiêu Trác, nhưng nghĩ đến người phụ nữ có chút thần bí kia, lại mở miệng được.

      " đói bụng, cũng muốn ăn!" Âu Thừa Duẫn nhìn đứa bé đối diện ăn say sưa ngon lành, Âu Thừa Duẫn từ đến lớn chưa từng ăn loại thức ăn này, ở trước mặt Vận Nhi, cũng ngại, cầm Hamburgur ăn nửa cắn miếng.

      "Ai, cái đó là em ăn rồi, ăn cái này !" Vận Nhi có chút giật mình nhìn Humbugur trước mặt.

      "Chỉ là đồ ăn của lão bà thôi mà, còn muốn ăn em!" Âu Thừa Duẫn cười lấy lòng, nhìn Vận Nhi thiếu chút nữa choáng váng.

      Người đàn ông này nhất định là uống lộn thuốc!

      Lúc bọn họ ra KFC, Âu Thừa Duẫn tự nhiên ôm Tâm Nhi từ trong tay Vận Nhi, Tâm nhi vừa mới lúc đầu còn kháng nghị, nhưng Âu Thừa Duẫn tao nhã nháy mắt, Tâm nhi lập tức ngoan ngoãn nằm trong ngực ,

      Xoắn ngón tay sờ lên gương mặt tuấn tú của , lần trước bé nhìn thấy vị thúc thúc đẹp trai này.

      Âu Thừa Duẫn tay ôm Tâm nhi, tay kéo Vận Nhi vào trong ngực, như vậy lớn nâng ở lòng bàn tay, cảm giác trước nay chưa từng thỏa mãn như thế, để cho càng ngày càng kiên định ý nghĩ trong lòng.

      "Vận Nhi, chúng ta lại sinh đứa bé !" Âu Thừa Duẫn đột nhiên cúi người, hơi thở ấm áp trực tiếp phun lên gò má Vận Nhi.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :