1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 192: Có bao nhiêu người

      “Đứa ngốc, em, em...” Người phụ nữ đơn thuần này, làm sao có thể cho biết, từng cố chấp với đoạn thù hận kia, nhưng đó chỉ oán hận sai lầm, người nên hận là , nếu có ngày biết mẹ vì bị người khác cường bạo mà sinh ra , còn có thể coi như có việc gì mà ở lại bên cạnh ?

      dám suy nghĩ, Âu Thừa Duẫn thể, cũng muốn nghĩ đến hình ảnh coi thường rồi hoàn toàn lạnh nhạt với , phải buộc chặt vào bên cạnh mình, chút cũng buông ra.

      Vận Nhi biết chính mình thực vô dụng, ràng hề có ý muốn tha thứ cho , nhưng mà vừa nghe thấy , cái gì cũng đều bất chấp, lòng thầm nghĩ muốn ở trong cái ôm ấm áp của , lưu luyến chiều của , cảm giác được .

      Nhưng mà, làm cho buông bỏ đoạn cừu hận kia, chỉ vì sao?

      Ba chữ kia ở trong miệng , như thế nào cũng nên lời!

      “Vận Nhi, bảo bối, cho cơ hội được ? lòng đấy!” Âu Thừa Duẫn biết lòng sắp dao động , cũng cần , ý thức được điểm này, làm cho càng thêm vui mừng.

      Vận Nhi chỉ chôn đầu vào trong ngực , liều mạng lắc đầu, cứ gật đầu như vậy, cũng quá dễ dàng cho rồi!

      “Vận Nhi, lắc đầu là có ý gì? đồng ý chuyện phục hôn, hay là cho cơ hội, cho !” Âu Thừa Duẫn bá đạo nâng hai má của lên, đôi mắt được nước mắt rửa trôi càng thêm sáng ngời động lòng người.

      Âu Thừa Duẫn sa vào trong đôi mắt trong suốt của , cúi đầu cái, chuẩn xác cướp lấy đôi môi phấn hồng của .

      Vừa rồi là vô ý thức để hôn , tại ở ngay trong lòng , bốn cánh môi chạm vào nhau, lập tức tạo ra tia lửa.phuonganhlqd

      Hương vị của ngọt ngào mê người, biết bao nhiêu ngày đêm, đều hoài niệm tốt đẹp của , hương vị của vẫn giống như trong trí nhớ, hương vị ngọt ngào mê người, đến khi Âu Thừa Duẫn cảm giác được trong cơ thể có dòng nhiệt nóng, sắp kiên trì kiềm chế nổi chính mình.

      Lưỡi dài chậm rãi mở hàm răng của ra, ở Vận Nhi nắm chặt vạt áo của , vô cùng khẩn trương, cái lưỡi linh hoạt cuốn vào trong miệng , tìm kiếm lưỡi thơm tho của , hấp dẫn nước mật của , tay chân cũng kết hợp cùng múa.

      “Ưm...” Vận Nhi bị hôn, hô hấp có chút khó khăn, hai năm, cũng nhớ kỹ hương vị của , cường thế, bá đạo, cũng đều làm cho giống như nữ sinh vừa mới biết , hai gò má đỏ ửng.

      Mãi cho đến khi thở dốc xụi lơ trong lòng , Âu Thừa Duẫn mới lưu luyến buông ra.

      Động tác vừa muốn tiến thêm bước, lại giống như chú nai con bị thương cuộn mình lại, mở to đôi mắt to trong suốt, phòng bị nhìn , cái miệng nhắn cũng chu lên, phát điên, gãi gãi tóc mình, bất đắc dĩ nhìn , “ chạm vào em, em ngoan ngoãn nằm xuống , muốn tắm rửa ?”

      Âu Thừa Duẫn nhìn quần áo Vận Nhi có chút nhămy, vừa rồi bởi vì ôm cho nên cổ áo và da thịt giữa hai chân gần lộ ra bên ngoài, Âu Thừa Duẫn mặt đỏ tai hồng nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn như trước kia của , miệng đắng lưỡi
      [​IMG]

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 193: Bắt đầu là , kết thúc là hận

      Editor: Tương Ly

      "Tô Vận Nhi, lại lời này lần thứ ba, nghe cho kỹ, người phụ nữ , chỉ có mình em!" Hai mắt Âu Thừa Duẫn tức giận, vì sao người phụ nữ này luôn nghi ngờ lời , chẳng lẽ biết từ trước đến giờ khinh thường nhất là dối sao?

      "Vậy chị em sao?" Vận Nhi đối với kiện kia có cách nào quên được, Âu Thừa Duẫn luôn miệng , nhưng xoay người có thể ôm những người phụ nữ khác, Vận Nhi biết tin hay là tin chính mình.

      Người từng tổn thương, trong lòng trở nên vô cùng yếu ớt, muốn rồi lại dám , giống như , để cho thời gian để chứng minh sao?

      "Chuyện của và em kéo theo Ân Huệ vào làm gì?" Gương mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn càng tức giận, muốn gõ đầu của , xem chút bên trong rốt cuộc có những thứ gì.

      Đời này chỉ thổ lộ duy nhất lần với người phụ nữ, lại đổi lấy tín nhiệm từ , Âu Thừa Duẫn cảm thấy lực bất tòng tâm. Ở thương trường là vua, đối với mục tiêu mình săn luôn tiếc bất cứ giá nào lấy được vào tay, nhưng với Vận Nhi, dùng tất cả kiên nhẫn, nếu như vẫn hoài nghi , thể bảo đảm thú tính đại phát, trực tiếp ăn , để có cơ hội hối hận!

      "Chính làm gì chẳng lẽ ràng sao? Chiếc nhẫn kia cùng nhẫn tay , phải là sao?" Nếu như dám đúng, Vận Nhi bảo đảm lập tức quay đầu rời , hề lưu luyến nữa.

      "Đợi chút, em là chiếc nhẫn nào?" Âu Thừa Duẫn nghe có chút hồ đồ, chỉ đưa cho cái, thời điểm ly hôn lấy chiếc nhẫn trả lại cho , còn trong tay , từ đâu lại thêm chiếc?

      " còn giả bộ, phải đưa cho chị em sao?" Vận Nhi khách khí đập mấy cái lên ngực , vẻ mặt của bây giờ là ý gì, kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ là sai lầm?

      lần kia, tự tay Ân Huệ đem nhẫn đưa tới trước mặt để nhìn, chính là cái đó sai.

      "Cái gì? đưa cho Ân Huệ lúc nào hả?" Âu Thừa Duẫn bắt được tay an phận của , có chút hồ đồ, chiếc nhẫn kia muốn đưa cho Vận Nhi, sau lại bị làm mất, cho nên mới làm lại cái tương tự cho .

      Chẳng lẽ, là Ân Huệ cầm chiếc nhẫn?

      Âu Thừa Duẫn nhớ bảo Tín kiểm tra, như vậy, là Ân Huệ lừa !

      Khó trách Vận Nhi hận thấu xương, chiếc nhẫn kia, có khắc"I LOVE YOU" mang ý nghĩa đặc biệt, còn có tên của , Ân Huệ thế nhưng cả gan dám lừa , rất tốt!

      cho biết hậu quả khi lừa gạt là gì?

      "Còn có, em ràng thấy, Âu Thừa Duẫn, gạt em, lại gạt em. . . . . ."

      Cánh tay Vận Nhi bị nắm chặt, tránh được, há miệng liền cắn lên mu bàn tay của , " buông tay!"

      " thả, cả đời đều thả. . . . . ." Hàm răng cắn mu bàn tay , Âu Thừa Duẫn cũng cảm giác được đau đớn, đau đớn này là gì so với đau đớn chịu hai năm trước, nếu như có thể, tình nguyện dùng tính mạng của mình bồi thường cho .

      Dấu răng ràng, ngay cả Vận Nhi cũng cảm thấy đành lòng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy máu rỉ ra, đủ biết dùng bao nhiêu lực.

      "Vận Nhi, em từng hỏi , chúng ta có thể ở chung chỗ cả đời hay , bây giờ trả lời em!"

      "Có!" dùng nụ hôn cho biết đáp án, đôi mắt yên lặng nhìn , Âu Thừa Duẫn dịu dàng hôn lên nước mắt gò má , kiên nhẫn giải thích, "Vận Nhi, đưa chiếc nhẫn cho ta, là ta tự cầm , tin tưởng được ?"

      Bàn tay của cách lớp áp dính vào hông của , Vận Nhi cũng có thể cảm giác được tiếng tim đập của , đúng, nhưng tại sao chị muốn cho xem?

      Dường như ngày đó, hỏi bất cứ thứ gì, là hiểu lầm sao? nên tin tưởng sao?

      "Em có biết tại sao lại khắc thêm chữ lên chiếc nhẫn ?" Âu Thừa Duẫn cười nhìn , hơi thở ấm nóng phun cổ .

      "Là tên của có đúng ?" Vận Nhi nhớ, lúc xem có chú ý tới chữ khắc ở giữa, Y-U-N, là tên của !

      "Em còn có thể ngốc thêm chút nữa !" Âu Thừa Duẫn tức giận dùng đầu ngón tay vòng qua tóc của , dù Tô Ân Huệ thay đổi hình tượng từ đầu đến chân, biết ta vẫn luôn bắt chước Vận Nhi, sửa đầu tóc quăn thành tóc thẳng, nhưng phải Vận Nhi, bất luận kẻ nào cũng thay thế được bảo bối của . Dù trở nên giống trước kia, nhưng chỉ cần là , vẫn !

      Đôi mắt Vận Nhi vụt sáng, lông mi thổi qua gương mặt của , Âu Thừa Duẫn thấp giọng , "Đó là tên của em, Vận Nhi!"

      Vận Nhi ngây ngẩn cả người, đầu trống rỗng, cho tới bây giờ đều nghĩ qua, còn có vài phần tâm tư này.

      Ba chữ kia, chỉ là tên của , còn là tên của !

      "Duẫn. . . . . ." Vận Nhi vẫn luôn thể hiểu tâm ý của , cho tới hôm nay mới biết, ra, cũng xấu như trong tưởng tượng của , Vận Nhi hít hít mũi, chủ động ôm cổ , cọ đầu vào ngực .

      Nếu như, nếu như sớm cho biết, hoặc giả, có thể kiên trì lần.

      "Có đau hay ?" Vận Nhi run rẩy nắm tay , có chút chột dạ, nên dùng sức như vậy.

      " tại em đánh dấu lên người , về sau phải phụ trách , biết ?" Âu Thừa Duẫn chế trụ tay bé của , xấu xa .

      Câu này từ trong miệng ra đúng là khiến Vận Nhi dám khen tặng, khó tưởng tượng đại tổng giám đốc như cũng có lúc giở trò xấu xa như vậy.

      Chỉ là, chút, nhìn thay đổi, Vận Nhi cũng cảm thấy rất vui mừng.

      , em, cho tới bây giờ cũng , cho nên lần kia, ba chữ kia, cũng phải dối!

      Âu Thừa Duẫn muốn dẫn Vận Nhi trở về nhà họ Âu, nhưng làm thế nào Vận Nhi cũng đồng ý, mặc dù quyết định cho cơ hội, nhưng cũng thể mặc muốn làm gì làm, hơn nữa cũng hy vọng sống cuộc sống độc tài của .

      Hơn nữa cũng biết nhà họ Tô bây giờ thế nào, luôn cảm thấy trong lòng có chút nỡ, Âu Thừa Duẫn yên lòng để ở khách sạn mình, vì vậy mang cùng tới công ty.

      Đợi đến khi Vận Nhi xuất ở SK lần nữa, mọi người có ấn tượng khá sâu với vị phu nhân tổng giám đốc này, vốn cho là Minna có cơ hội trở thành phu nhân Tổng giám đốc kế tiếp, nhưng phát Vận Nhi, làm cho tất cả mọi người ngoài dự kiến.

      Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn dắt vào phòng làm việc của , buổi sáng có hội nghị quan trọng, liền để Vận Nhi chờ ở phòng làm việc. Vận Nhi nhìn điện thoại của bàn làm việc, muốn gọi điện thoại cho Thương Nhĩ Kỳ, ngày hôm qua cứ như vậy mất, nhìn rất đau lòng, nhưng cầm điện thoại lên mới phát , ra căn bản nhớ số của .

      Vận Nhi có chút mất mát cúp điện thoại, nhìn tới Laptop của Âu Thừa Duẫn mặt bàn phát , sử dụng là hình của , phát này khiến Vận Nhi khiếp sợ thôi!

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 194: Biết vậy chẳng làm

      Editor: Tương Ly

      Thậm chí ngay cả cũng biết tấm ảnh này chụp lúc nào, trong tấm ảnh mặc bộ váy trắng, đứng trong bụi hoa, mặt mang nụ cười rực rỡ, nhiễm hạt bụi của trần thế, nụ cười lúm đồng tiền nở rộ như tiên tử. Hốc mắt Vận Nhi ươn ướt, tay che miệng, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào màn hình như vậy, cho đến khi màn hình tối lại, sau đó các tấm ảnh khác nhảy ra từ các cửa sổ giao diện, mà trong những tấm ảnh đó, toàn bộ cũng là .

      tại Vận Nhi hoàn toàn có lý do tin tưởng từng câu từng chữ của , những hình này có hình chụp lúc ở Thiên Sa đảo, hoặc sớm hơn, có hình ngay cả chính cũng nhớ được chụp lúc nào, ra, vẫn luôn xem tấm lòng của .

      ra, làm vì , cho tới bây giờ cái gì cũng biết!

      Âu Thừa Duẫn, như vậy, sao có thể chán ghét đây?

      Vận Nhi rất đúng, kẻ lừa đảo, lừa đảo tình , lần này, lại trộm lòng của . . . . . .

      Lúc Âu Thừa Duẫn đẩy cửa tiến vào liền phát cặp mắt Vận Nhi sưng đỏ nhìn laptop của , lòng sợ hãi, gì, liền tới trước mặt , bàn tay duỗi ra, liền đem laptop khép lại.

      Vận Nhi ngẩng đầu, thấy đau lòng nhìn , cảm giác đột nhiên có chút ngượng ngùng, vội lau khô nước mắt mặt, đứng dậy, khóe miệng kéo ra nụ cười, " họp xong rồi à?"

      "Em khóc hả?" Cánh tay dài của Âu Thừa Duẫn duỗi cái, liền ôm lấy thân thể bé của tựa lưng vào ghế, ngón tay dài mảnh khảnh êm ái phất qua gò má của , mang theo dòng điện đánh vào trong lòng của Vận Nhi, lên từng tia ngọt ngào.

      Loại thân mật này khiến Vận Nhi hơi bất ngờ, tựa đầu vào ngực , liều mạng lắc đầu, có chút đau lòn vì , lại có chút cảm thấy ngốc.

      "Còn có, ánh mắt em đều đỏ lên kìa!" Âu Thừa Duẫn đối với phản ứng nhu thuận của rất hưởng thụ, ngón tay lướt qua lông mi dài của , dịu dàng hôn lên mi mắt .

      "Duẫn, em muốn biết cha em như thế nào? Sinh nhật ngày hôm qua của ông, em lại làm cho ông tức giận!"

      Vận Nhi như đứa làm sai việc, dùng đôi mắt to đáng thương yên lặng nhìn Âu Thừa Duẫn. Ngay sau đó, lại bị che mắt, chịu nổi, ánh mắt, lại làm đầu óc choáng váng, Âu Thừa Duẫn rất có chí khí phát , ở trước mặt , chút tự chủ cũng có.

      "Cha em bây giờ vẫn còn nổi nóng, chờ thêm mấy ngày, cùng em trở về, được ?" Giọng của Âu Thừa Duẫn khàn khàn mang theo tính toán, tại muốn trói lại ở bên mình, an ủi hai năm đơn.

      " cả sao? cả cũng giận em phải ?" Vận Nhi có chút luống cuống, đó là người nhà của , mặc dù tán thành cách làm của cha, nhưng cả đối với rất tốt.

      Nhưng, chỉ coi trai, làm sao có thể trở thành vợ , bọn họ cũng hỏi chút tới cảm thụ của , trong lòng Vận Nhi ủy khuất vô cùng.

      " ta thích em như vậy, làm sao tức giận được?” Âu Thừa Duẫn hận thể giấu , Tô Vận Nhi, thế nhưng được nhiều người như vậy, chỉ có thể là của , Tô Thượng Đông cũng được.

      " cả ấy. . . . . ." Vận Nhi biết về sau đối mặt với Tô Thượng Đông như thế nào, biết tình cảm của với nhiều thế nào, lặng lẽ đợi lớn lên nhiều năm như vậy, nhưng đến khi trưởng thành lại thuộc về người đàn ông khác, tại vất vả có cái cơ hội, lại lần nữa rời khỏi , ai hiểu trong lòng đau đớn bao nhiều, hơn 30 năm qua, trong lòng đều chỉ có người phụ nữ, lại thuộc về .

      "Em là của , chỉ có thể là của !" Âu Thừa Duẫn cho cơ hội suy nghĩ, nâng mặt của lên, bá đạo hôn.

      dùng phương thức của mình tuyên bố quyền sở hữu người phụ nữ này, chỉ có thể thuộc về Âu Thừa Duẫn !

      ", em tới nè. . . . . ." Âu Dương mở cửa ra phòng làm việc của Âu Thừa Duẫn liền thấy bên trong trình diễn cảnh nóng bỏng, bởi vì Vận Nhi đưa lưng về phía nên Âu Dương thấy mặt của , chỉ biết là trai lại ăn vụng trong phòng làm việc.

      nhất thời liền tức giận, bước nhanh tiến lên vỗ mạnh cái lên bàn làm việc của Âu Thừa Duẫn, ", có thể bớt phóng tính được , tại sao cứ mang phụ nữ đến công ty hả?" Âu Dương cũng quên gần đây nữ minh tinh Minna luôn xuất bên cạnh , cho dù dáng vẻ thùy mị kiều chọc nười cưng chiều, nhưng so với Vận Nhi, ta vẫn kém xa!

      Vận Nhi nghe được giọng của Âu Dương, hốt hoảng muốn đẩy Âu Thừa Duẫn ra. Lúc này Âu Dương mới thấy người tới, thiếu chút nữa dọa chết , "Vận Nhi?"

      "Ừ?" Hình như Vận Nhi mới vừa nghe được Âu Dương , gì mà lại mang phụ nữ vào phòng làm việc nha.

      Ánh mắt lần nữa lại rơi người Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi còn nhớ hôm tối muộn trời mưa kia, bên cạnh xuất vị mỹ nữ.

      "Ách. . . . . . Cái kia, em cái gì cũng chưa !" Âu Dương vừa tiếp xúc với ánh mắt giết người của Âu Thừa Duẫn, cũng biết mình xuất đúng lúc!

      "Em đột nhiên nhớ ra, em còn có chuyện, em trước, Vận Nhi, gặp lại sau!" chờ bọn họ lên tiếng, Âu Dương vô cùng chân chó lựa chọn chạy trốn, chuyện đùa, lời của nếu bị Vận Nhi chất vấn, tại trong mắt Âu Thừa Duẫn trừ Vận Nhi đâu còn nhìn thấy em này, đợi thêm chút nữa là thành vật hy sinh rồi.

      "Âu Thừa Duẫn, có phải nuôi rất nhiều ong ?" Vận Nhi đợi sau khi Âu Dương , liền nháy đôi mắt to ngập nước, tố cáo chỉ trích , cũng quên lúc đầu có nhiều hoa tâm, mới vừa kết hôn còn trực tiếp ở trước mặt công khai tán tỉnh người phụ nữ khác. Đối với việc làm chuyện xấu, Vận Nhi nhất nhất ghi ở trong lòng.

      "Em đừng nghe Âu Dương bậy, trừ em ra, những người phụ nữ khác cũng vào được mắt của , bảo bối, em phải tin tưởng !" Âu Thừa Duẫn buồn bã giải thích, xong rồi, nhìn được nhất chính là tâm can bảo bối của rơi nước mắt, việc kia so với thân thể bị đâm đao còn đau hơn, mặt Âu Thừa Duẫn chân thành tha thiết , còn kém giơ tay lên thề.

      " đừng hòng lừa em, ngày đó em đều nhìn thấy, trước kia còn có gì mà Anna, còn có cái gì Jenny. . . . . ." Vận Nhi đếm từng cái , Âu Thừa Duẫn đầu đầy hắc tuyến, những người phụ nữ kia chỉ sợ đến nay cũng nhớ tên, nhưng người phụ nữ của lại nhớ rất ràng, tại hối hận muốn chết. Lúc trước rất tuyệt tình, đời lại chỉ có Tô Vận Nhi, cho nên nhất định thua trong tay .

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 195: công chúa nhà Nam Cung

      Vận Nhi thấy câu nào, tưởng thừa nhận tất cả những điều đó, đôi mắt to trong suốt lên tầng sương mù, Âu Thừa Duẫn lập tức hoảng, vốn muốn giải thích cũng vì mà phá lệ, “Vận Nhi, thề, sau khi có em hề chạm qua người phụ nữ nào khác!”

      Âu Thừa Duẫn ra lời thề son sắt vẻ mặt của vô cùng thành khẩn, cẩn thận mắt qua Vận Nhi trong lòng có vẻ lo lắng, nhưng mà chịu nhiều đau khổ như vậy cũng thể cho qua, về sau, nếu lại làm cho thương tâm lần nữa, nhất định quay đầu rời hề do dự.

      Âu Thừa Duẫn thấy chu miệng nhắn lên, khóc nữa, mới thả lỏng tâm tình, hôn lên miệng chút, trong mắt lộ vẻ sủng nịch, đúng vậy, đều do dưỡng thành khẩu vị này của , tại cho dù có là thiên tiên đứng trước mặt cũng liếc mắt cái.

      Thương Nhĩ Kì xoay người, cảm thấy đau đầu dữ dội, đầu vẫn hỗn loạn, nương theo ngọn đèn mờ trong căn phòng tối, thế này mới hiểu vị trí tại của mình, đáng chết, làm sao có thể ở khách sạn?

      Tối hôm qua đuổi theo Vận Nhi, sau đó vô cùng đau lòng đến quán rượu, nhớ uống rất nhiều rượu, nhưng mà dù mơ mơ màng màng vẫn có cảm giác bên cạnh luôn có , là Hứa Tâm Lam.

      Thương Nhĩ Kì đột nhiên ý thức được mình quá lỗ mãng, vội vàng ngồi dậy nhìn thoáng qua bốn phía, còn bóng dáng của , mà người cũng là toàn thân trần trụi, sao lại thế này?

      Tối hôm qua uống rượu, là Hứa Tâm Lam dẫn đến khách sạn, vậy bọn họ...

      “Shit!” Thương Nhĩ Kì ảo não rủa thầm tiếng, tửu lượng của tốt đây là chuyện biết từ lâu rồi, nhưng mà tối hôm qua quả là mất hết lý trí, chỉ biết là Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn mang , trái tim cũng bị khoét sạch.

      Thương Nhĩ Kì xoay người xuống giường, nhặt quần áo vất lung tung đất lên mặc vào, khi xoay người lại phát giường lớn có vết máu hồng đập vào mi mắt , chuyện sợ hãi phát sinh, ra, tối hôm qua phải là ảo giác.

      Người con hôm qua ôm trong lòng, nghĩ là Vận Nhi...

      Thương Nhĩ Kì lắc lắc đầu, xâu chuỗi lại trí nhớ hỗn loạn ngày hôm qua, cuối cùng rốt cục cũng biết, làm gì!
      và Hứa Tâm Lam...

      Vận Nhi nghĩ tới Âu Thừa Duẫn lại hào phóng như vậy, vậy mà quyết định cho biết tình huống của Thương Nhĩ Kỳ, dùng điện thoại của gọi cho Thương Nhĩ Kì, nhưng lúc lâu cũng có ai tiếp, lại gọi tiếp cho Hứa Tâm Lam, cũng tắt máy, Vận Nhi có chút thất vọng trả điện thoại di động lại cho Âu Thừa Duẫn, biết hai người này đột nhiên làm sao vậy, tại sao tìm khắp nơi thấy.

      Chẳng lẽ Nhĩ Kì cũng tức giận sao?

      làm cho thương tâm như vậy, để ý đến chắc cũng đúng thôi!

      Vận Nhi yên lặng nhìn Âu Thừa Duẫn, vươn tay ôm vào trong lòng, dịu dàng an ủi, “Làm cho cậu ta hết hy vọng cũng tốt, em là của , Vận Nhi, ai cũng đừng mong cướp được!”

      Ở trước mặt , phải rộng lượng, mới có thể dễ dàng tha thứ cho việc trong lòng còn nghĩ đến người đàn ông khác, nhưng mà giới hạn là chỉ từ trước đến ngày hôm nay thôi, về sau, muốn trong lòng chỉ có mình , đúng vậy, Vận Nhi làm cho cảm thấy có cảm giác an toàn, rất muốn làm cho biết tầm quan trọng của đối với , đó là gì có thể thay thế được.

      Vận Nhi chưa bao giờ biết cần giống như ỷ lại, dựa vào , đối với , luôn dùng phương thức riêng của mình để biểu đạt tình với , tình của dành cho , từ lâu vượt qua tưởng tượng của .

      Buổi chiều, Âu Thừa Duẫn nhận được chiếc điện thoại, sau đó lập tức thần thần bí bí muốn đưa đến chỗ.

      đâu vậy?” Vận Nhi ngồi ở trong xe Âu Thừa Duẫn, tò mò nhịn được hỏi.

      gặp vài người bạn!” Âu Thừa Duẫn cười mị hoặc, thương vuốt ve mái tóc của , sau đó chở Vận Nhi rời khỏi công ty.

      Trong lòng Vận Nhi có nghi ngờ, nhưng mà nghĩ nhiều, nửa giờ sau, xe dừng lại ở căn biệt thự rất rộng lớn, vốn nghĩ rằng nhà họ Âu cũng đủ lớn, nhưng mà ngôi biệt thự cũng này cũng thể hơn nhà họ Âu, vừa tiến vào, Vận Nhi có cảm giác chân , khoảng sân raast rộng lớn nhưng được bố trí thực ấm áp, có bàn đu dây, núi giả, suối phun, cỏ cây xanh tốt, mặt cỏ còn có ghế nằm, mấy cái bàn được sơn màu trắng, Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn kéo vào trong biệt thự, lập tức nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc.

      ra là Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu.

      “Đây là nhà Nam Cung Thần sao?” Trước kia nghe Âu Thừa Duẫn qua, ấy có con , Vận Nhi thấy nơi màu sắc trang trí của nơi này đều lấy màu trắng làm chủ, trong phòng khách nơi nơi đều là màu hồng nhạt vậy có thể đoán ra được rồi.

      thông minh!” Âu Thừa Duẫn ôm Vận Nhi về phía bọn Tiêu Trác, vừa thấy Vận Nhi, Tiêu Trác giống như phát ra lục địa mới, “A, Vận Nhi, chị dâu, hai nguoif đan diễn tuồng gì thế? Ly hôn, tình cảm vẫn tốt như kết hôn à!”

      Lòi của Tiêu Trác lập tức khiến Âu Thừa Duẫn cảm thấy bất mãn, tức giận trừng mắt liếc mắt nhìn cái, Mẫn Thiên Hữu đứng bên trêu cạnh trêu ghẹo, “Hâm mộ sao? Vậy cậu cũng ly hôn ! Noi theo chút!”

      kết hôn ?” Vận Nhi nghe lời Mẫn Thiên Hữu , có chút giật mình, thể tin nhìn Tiêu Trác vẫn có vẻ bất cần đời.

      Lại nhìn Âu Thừa Duẫn, thể tin được!

      “Tôi kết hôn cũng phải tin tức gì quan trọng, chờ ngày nào đó tôi ly hôn, mới hẳn là cần đốt pháo chúc mừng!” Tiêu Trác hi hi ha ha, tỏ thái độ có trách nhiệm gì đối với hôn nhân hoàn toàn khiến cho Vận Nhi mở mang tầm mắt, người bạn này của Âu Thừa Duẫn đúng là làm cho người ta cảm thấy chán ghét.

      Kết hôn là trò đùa sao? Giống như lúc trước và Âu Thừa Duẫn cũng là đần độn u mê mà kết hôn.

      Vận Nhi nháy đôi mắt to khó hiểu nhìn qua nhìn lại Âu Thừa Duẫn, Âu Thừa Duẫn đặt ngón trỏ lên môi , ý bảo cần hỏi nhiều, Vận Nhi đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      “Lần trước phải gây cho tới gặp gặp Nam Cung Thần bảo bối nữ nhi sao? , cho ngươi trông thấy !” Âu Thừa Duẫn nhìn kia hai người ý vị thâm trường ánh mắt, đem Vận Nhi ôm chặt trong ngực, liền hướng tới bên trong đến.

      chuẩn bị vào trong đại sảnh, Vận Nhi cũng nhìn thấy mười sáu mười bảy tuổi, mái tóc quăn kiểu công chúa màu đỏ rượu, ngũ quan khéo léo mà xinh xắn mỗi chỗ đều được khảm vừa đúng, cao gầy cân xứng dáng người, Vận Nhi khỏi cảm thán, đáng , bé chính là con của Nam Cung Thần sao?

      “Tôi nhìn lầm chứ? Duẫn điện hạ thân ái hôm nay cũng đặc biệt đến thăm tôi sao?” bé vừa nhìn thấy Âu Thừa Duẫn, lập tức bay nhanh đến bên cạnh , nhưng khi sắp đụng tới Âu Thừa Duẫn, lại bị vươn tay ngăn lại, Vận Nhi ở trong lòng càng bị ôm chặt hơn, “Vợ tôi ở đây, người con khác miễn chạm vào!”

      Âu Thừa Duẫn vừa ra câu này, lập tức làm mấy người đàn ông ở đây cảm thấy kinh sợ.

      đúng là nhìn ra, đàn ông rơi vào cạm bẫy tình trở nên khủng bố như vậy.

      “Oa, chú Duẫn, chú thay đổi rồi à, khi nào cha cháu cũng trở nên giống chú đây?” Nam Cung Nhược Hàm híp đôi mắt to, nhìn qua nhìn lại xem xét, tán thưởng Âu Thừa Duẫn, cuối cùng tầm mắt dừng lại người Vận Nhi ở trong lòng , phát vị mỹ nữ kia cũng dùng đôi mắt to xinh đẹp nhìn , chị này, thích!

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 196: Tình cảm đè nén

      Editor: Tương Ly

      "Chị xinh đẹp, chị là vợ của ấy sao?" Hai mắt tròn to của Nam Cung Nhược Hàm linh động chớp chớp, cười dí dỏm nhìn Vận Nhi.

      Khóe môi Vận Nhi lộ ra nụ cười thân thiện, cảm giác bé này rất giống Tâm Nhi, bé làm người ta ưa thích, Vận Nhi có chú ý tới Lúc nghe thấy cách xưng hô này, mặt Âu Thừa Duẫn bên cạnh lấp tức tái , nha đầu này thế nhưng gọi Vận Nhi là chị, so với phải kém bối phận sao.

      Điều này tốt!

      "Nhược Hàm, cháu phải gọi là dì!" Âu Thừa Duẫn rất chuyên nghiệp sửa sai cho .

      vừa lên tiếng, đồng thời bị cả hai coi thường, Vận Nhi đẩy Âu Thừa Duẫn về phía sau bước, cười nhìn Nhược Hàm, "Chị phải vợ ấy, bọn chị ly hôn!"

      "Tô Vận Nhi!" Âu Thừa Duẫn nghe được lời , tức giận trong lòng lập tức bùng lên, bá đạo vòng tay ôm eo của , dụ dỗ , "Ngoan, chờ chúng ta tái hôn, em lại là vợ !"

      Hai người đàn ông sau lung suýt chút nữa cười ngất, đây là đại tổng giám đốc luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, cao cao tại thượng sao? Tin tức này nếu truyền , ngày mai tuyệt đối lên trang đầu!

      Nam Cung Thần biết chạy tới bên cạnh bọn họ từ lúc nào, Nam Cung Nhược Hàm lập tức giống như kẹo đường nhào tới, làm nũng trong lòng .

      "Hôm nay là sinh nhật Hàm Hàm, quà tặng của đâu?" Nam Cung Thần kiêu ngạo đứng ở bên trái Âu Thừa Duẫn, dịu dàng ôm lấy Nam Cung Nhược Hàm vui sướng khi có người gặp họa, thân là phụ nữ, Vận Nhi nhìn ra loại tình cảm giữa hai người rất đặc biệt, có lẽ ngay cả người trong cuộc cũng phát ra phần dặc biệt này.

      Âu Thừa Duẫn đột nhiên móc cái hộp tinh xảo từ trong tây phục ra, có thể nhìn ra đồ vật bên trong rất quý giá, nhưng Vận Nhi biết chuẩn bị quà tặng lúc nào, cũng còn trước với . Âu Thừa Duẫn mặt đổi sắc liếc Nam Cung Thần cái, "Cái này đích thân lão Tổng giám định giả, Nhược Hàm, sinh nhật vui vẻ!"

      Vận Nhi hiểu gật gật đầu, nhìn vị tiểu công chúa kia thân váy hồng hoa lệ lộ ra nụ cười sáng lạn, " ra hôm nay là sinh nhật của em, sinh nhật vui vẻ!"

      "Cảm ơn chị, cảm ơn chú!" Nam Cung Nhược Hàm nhận lấy hộp Nam Cung Thần đưa cho , lè lưỡi cái, lại nhìn Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu cười trộm cách đó xa, "Cháu hai chú này, quà tặng của các chú đâu? Chú Tiêu Trác tại sao vợ tới?"

      ra Tiêu trác kết hôn, Vận Nhi vẫn có chút thể tin được.

      "Chú Hàm Hàm, sao trong mắt cháu chỉ có quà thế? Chú Tiêu Trác đại soái ca đứng trước mắt cháu đây phải là món quà tốt nhất sao, nếu , chú giao mình cho cháu?" Tiêu Trác rất tự tin đưa chính mình đến trước mặt Nam Cung Nhược Hàm, khắc sau lại bị Nam Cung Thần phát đẩy ra, cáu giận trừng cái, "Cậu đừng làm hư con tôi!"

      "Thôi , cậu là đồ lạnh lùng, tôi còn sao, cọc gỗ cậu dạy Hàm Hàm như vậy làm sao có người thích được? Hàm Hàm, để chú ôm cháu cái rồi đưa tặng!" Tiêu Trác làm bộ sợ chết, thậm chí chú ý đến ánh mắt giết người của Nam Cung Thần.

      Nam Cung Nhược Hàm giống như nghe thấy lời của , ngoan ngoãn đứng ở bên người Nam Cung Thần, khiến Tiêu Trác buồn bã than thở, cuối cùng phải đưa quà cho .

      "Xem ra các cậu đều thương lượng tốt, biết tôi mở Châu Bảo Hành, biết lợi dụng hợp lý tư nguyên!" Nam Cung Thần hiếm khi cười lạnh, khiến Tiêu Trác và Mẫn Thiên Hữu cười to ngừng,

      nghĩ tới Nam Cung Thần luôn luôn khôn khéo như hồ ly ngay cả cái này cũng tính toán chuẩn xác như vậy.

      Tối nay biệt thự Nam Cung rất náo nhiệt, Vận Nhi từ trong cuộc chuyện của bọn họ mới biết, ra Nam Cung Nhược Hàm từ tám tuổi được Nam Cung Thần thu dưỡng, tại mười sáu tuổi, tám năm bên nhau, cho dù ai đều nhìn ra, đây là tình cảm bình thường, chẳng qua Nam Cung Thần dường như cũng rất lạnh lùng, giống như đè nén.

      Từ nhà Nam Cung ra ngoài hơn chín giờ tối, cuối mùa thu gió đêm rất lạnh, người Vận Nhi vẫn mặc âu phục ngày hôm qua, cơ thể có chút lạnh, Âu Thừa Duẫn lập tức cởi âu phục người khoác lên người , mười ngón tay đan chặt nhau, mang lại cho lẫn nhau loại cảm giác thân mật.

      "Tiêu Trác kết hôn lúc nào vậy?" Vận Nhi ngồi bên trong xe, nhịn được hỏi nghi ngờ trong lòng , rất khó tưởng tượng, có người phụ nữ có thể buộc Tiêu đại soái ca như gió bên mình.

      Bình thường nhìn đều là bộ dạng đứng đắn, nhưng tối nay chính lại có chút khác thường, lúc ăn cơm như có điều suy nghĩ luôn nhìn chằm chằm Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn chú ý tới ánh mắt của , nếu như phải em của mình, nhất định móc con ngươi của ra.

      "Ừ. . . . . . Trước đây lâu!" Âu Thừa Duẫn giống như muốn thêm về hôn của Tiêu Trác, thực tế cũng mới biết sau đó, chuyện kết hôn thế nhưng giấu tốt như vậy.

      Lúc biết được hôn lễ, mới hiểu Tiêu Trác cũng là bất đắc dĩ.

      cố ý , là muốn cho Vận Nhi biết hôn lễ vui vẻ của bọn họ!

      "Ừ. . . . . ." Vận Nhi tò mò, Âu Thừa Duẫn hiểu, nhưng đối với vợ của Tiêu Trác, trực giác bảo Vận Nhi cần giữ khoảng cách, họ phải người cùng đường.

      Vận Nhi quá đơn thuần, cũng chỉ có người như Nam Cung Nhược Hàm mới yên tâm để các gặp mặt.

      Vận Nhi cảm giác mấy người bọn đều giống như người từng trải, thân phận của bọn họ thoạt nhìn dường như rất cao, nhưng cảm thấy rất thần bí, cho nên Âu Thừa Duẫn cho biết thân phận khác của . sợ suy nghĩ nhiều, mà năm nay cũng ba mươi tuổi rồi, chỉ cần thối lui khỏi Địa Ngục Môn, về sau còn là Tàn Thần nữa, mà chỉ là Âu Thừa Duẫn tổng giám đốc tập đoàn SK.

      "Chúng ta bây giờ phải kia à?" Trong lòng Vận Nhi có chút bài xích nhà trong lời .

      Âu Thừa Duẫn giống như có thể nhìn ra lo ngại trong lòng , cưỡng cầu, mà chở Vận Nhi đến dãy biệt thự bên bờ biển của .

      "Tạm thời em ở nơi này, có được ?" Sau khi đến Âu Thừa Duẫn liền hỏi ý kiến Vận Nhi.

      Vận Nhi vừa nhìn thấy biệt thự này, liền nghĩ đến biệt thự ở Thiên Sa đảo, nếu như nhìn kỹ nơi này có chút giống nơi đó, chỉ nhìn lần, Vận Nhi liền thích nơi này.

      Thấy Vận Nhi gật đầu nhận lời, mặt Âu Thừa Duẫn mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, ôm lấy Vận Nhi tới biệt thự, tổng cộng có năm tầng, tầng cùng ngắm có thể trông ra cả bờ biển, Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi tới tầng năm, tùy ý để gió lạnh thổi tới, bọn họ ôm nhau cùng ngồi mặt thảm, nhìn ánh trăng sáng tỏ bên ngoài cửa sổ.

      Ánh trăng nhu hòa xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng khúc xạ sân thượng, Vận Nhi có thể cảm giác được hơi thở nóng rực của Âu Thừa Duẫn mang theo dục vọng phun ở cổ , nhất thời, khí trở nên mập mờ, Vận Nhi vừa mới chuyển đầu, liền bị hôn. . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :