1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 187: Lòng còn sợ hãi
      Editor: phuonganh

      Vận Nhi chỉ thuận miệng câu, ngờ sau khi Âu Dương nghe thấy câu trêu đùa của , sắc mặt lại hơi hơi phiếm hồng, như kiểu giấu đầu hở đuôi vậy, Vận Nhi cũng quên lúc trước Âu Dương có tâm tư với trai của mình.

      Nhưng mà chiếc xe này hình như cùng loại với chiếc xe của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi cũng lười truy cứu nguyên do.

      “Hai năm trước em trở về nước, tại làm cho công ty du lịch, hai hôm nay có hoạt động gì, cho nên mới về nhà sớm chút!” Âu Dương lái xe vững vàng, cẩn thận quan sát sắc mặt Vận Nhi.

      Hai năm trước trở về nước?

      Vận Nhi nghe thấy, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, vậy là ngay sau khi rời sao?

      “Vận Nhi, em biết em làm ra chuyện quá đáng với chị, nhưng mà những chuyện đó ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta chứ?” Đối với việc Âu Thừa Duẫn tự tung tự tác, Âu Dương cũng thể thừa nhận, nhưng mà sau khi nghe xong Âu Thừa Duẫn , vẫn đau lòng cho , hai năm nay ảo não, tự trách, sám hối đều nhìn thấy, chỉ có Vận Nhi mới là thuốc giải của .

      “Đương nhiên là rồi, Âu Dương, em có biết, chị cũng trách Âu Thừa Duẫn, ấy hận chị cũng là ...” Đối với thân thế của Vận Nhi, Âu Dương cũng dám cho biết, nếu Vận Nhi biết tất cả chỉ là mưu, dám tưởng tượng ấy nghĩ Âu Thừa Duẫn là người thế nào, còn cả nữa.

      “Đúng rồi, mẹ em cũng về nước, chị còn nhớ bà ấy , chị theo em về nhà thăm bà ấy !” Trong lòng Kiều Sa vẫn cảm thấy áy náy với Vận Nhi, lúc trước khi ở Đức chỉ gặp mặt lần, khi trở lại bọn họ cũng ly hôn rồi.

      “Được ?” Vận Nhi biết thân phận của mình bây giờ còn có thể thể trở lại nhà họ Âu hay , nhưng mà chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ sinh ra mình lại là người thứ ba xen vào gia đình nhà người ta, muốn làm cái gì đó để bồi thường.

      Nếu có ngày Vận Nhi biết, tại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục thiật ra chỉ là mưu còn có thể thương hại người phụ nữ hoàng tộc kia ?

      Âu Dương thấy phản đối, lập tức lái xe trở về nhà họ Âu.

      So sánh với hai năm trước, nhà họ Âu có thay đổi rất lớn, vườn hoa và đại sảnh trước kia trống trơn lạnh lẽo, tại đều trải đầy hoa cỏ thực vật. Đó là bởi vì lúc trước Vận Nhi câu, Âu Thừa Duẫn ghi tạc trong lòng.
      “Phu nhân trở lại?”
      Chị Ngọc và chú Chung nhìn thấy Vận Nhi trở về, đều đau lòng. Vận Nhi mỉm cười, Âu Dương dùng ánh mắt nhắc nhở bọn họ mới ý thức được mình sai, sau đó lại đổi gọi Tô. Vận Nhi cũng quá để ý, các về nhà cũng là buổi trưa, nên cũng ăn cơm trưa ở nhà họ hai năm, cũng có chút nhớ hương vị chị Ngọc làm, các vẫn nhiệt tình giống như trước kia, đối đãi với Vận Nhi cũng giống như đối đãi với chủ, ngược lại làm cho Vận Nhi có chút quen.

      Sau đó theo Âu Dương cùng tiến lên tầng b, trước khi chưa từng chú ý đến từng ba, phòng của và Âu Thừa Duẫn đều lá ở tầng hai.

      Lại nhìn thấy Kiều Sa, Vận Nhi có chút khiếp đảm, khi bà ấy nhìn thấy lập tức kích động nắm chặt lấy tay , bà ấy là người phụ nữ đáng thương, tại có thể chuyện, chính mà thân thể tiện, chỉ có thể ngồi xe lăn.

      Trước kia gặp mặt lần, sắc mặt giờ khá lên nhiều, đôi mắt xanh xinh đẹp kia, vừa nhìn biết là con lai, Âu Thừa Duẫn hẳn là được thừa hưởng di truyền hoàn toàn của cha, chút cũng nhìn ra bóng dáng của con laii.

      Vận Nhi đột nhiên biết lên xưng hô như thế nào, chỉ có thể ngập ngừng gọi tiếng “Dì!”

      “Giống, rất giống …” Kiều Sa nhìn , nước mắt rơi đầy mặt, cho nên lúc trước khi nhìn thấy Vận Nhi, bà có phản ứng nhưng mà nó chỉ rất , cho nên bọn họ đều chú ý tới.

      Vận Nhi và dáng vẻ của Hướng Chi Lan năm đó rất giống nhau, tại, đối với Vận Nhi, Kiều Sa cũng cảm thấy vô cùng đau dớn, bà nên tàn nhẫn với bà ấy như vậy rốt cuộc, Âu Thế Hào chết là do bà giấn tiếp tạo thành!

      Vận Nhi vẫn bị bà cầm lấy tay, nắm chặt, cũng dám rút ra, nghe thấy giọng dịu dàng của bà truyền vào trong tai, Vận Nhi có chút thích người phụ nữ trước mắt này, cảm thấy xa lạ chút nào.

      Cử chỉ của hai người lúc này, ngay cả Âu Dương nhìn thấy cũng có chút ganh tị, lĩu môi , “Em chăm sóc mẹ nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy mẹ ôm em giống như ôm chị bây giờ, Vận Nhi, em ghen tị!”

      Sau đó Vận Nhi và Kiều Sa cùng nở nụ cười, bởi vì thân thể của bà rất yếu, ngồi được lúc Âu Dương và Vận Nhi lập tức đưa bà lên giường.

      Đút cho bà ăn chút thức ăn , Âu Dương và Vận Nhi luôn ở cạnh ní chuyện với bà.

      về chuyện của Âu Dương và Âu Thừa Duẫn trước đây, Vận Nhi cũng là lần đầu tiên nghe chuyện hồi bé của Âu Thừa Duẫn ra, từ trước đến nay đều lạnh lùng như vậy, cho nên tính tình mới kém như thế, nghe hồi tiêu học cơ thể rất cao, IQ cũng rất cao, có thể học nhảy mấy cấp, cũng có thể tưởng tượng được, vì trí tuệ của như vậy mới có được thành tựu như ngày hôm nay.

      Buổi chiều, Vận Nhi ở phòng khách khách dạy Âu Dương Học cắm hao, vừa nghe thấy ngoài của có tiếng xe, Vận Nhi lập tức trở nên khẩn trương, đoán chắc là Âu Thừa Duẫn trở về, Vận Nhi bối rối đứng lên, chuẩn bị ra ngoài.

      “Chị gấp cái gì vậy? Ăn xong bữa tối rồi , để trai em chị về, khi mẹ em tỉnh lại nhìn thấy chị rồi mắng em!” Âu Dương lôi kéo Vận Nhi cho rời , Vận Nhi có chút tự do, quên hành động khác thường của Âu Thừa Duẫn ngày hôm qua, ở trong cùng gian với , sợ mình càng ngày càng có sức chống cự với .

      Âu Thừa Duẫn giống như biết Vận Nhi ở trong này, cho nên biểu chiều ở công ty mới trở về gấp, vừa vào của nhìn thấy bóng hình xinh đẹp kia đắm chìm dưới ánh mặt trời, trong lòng lập tức tràn đầy nham thạch nóng chảy nóng bỏng, từng bước đến chỗ .

      , về rồi, Vận Nhi là em mới đến làm khách đấy !’ Âu Dương nghịch ngợm tiến đến trước ôm lấy cánh tay Âu Thừa Duẫn, sau đó hề để ý đến Vận Nhi co quắp, đến rồi lại về như thế, cũng bận việc gì nữa!

      “Em nhìn xem mẹ tỉnh chưa!” Âu Dương nhận thấy ánh mắt ra hiệu của Âu Thừa Duẫn, vô cùng thức thời chạy lên lần.

      Bỗng chốc, thế nhưng trong phòng khách có tới bóng người, Vận Nhi chỉ biết cách cố ý.

      “Vận Nhi, có phải em rất sợ ?” Âu Thừa Duẫn cẩn thận phát đứng cách rất xa, dường như rất lo sợ làm gì đó với .

      có!” Vận Nhi nhanh chóng trả lời, trong tay còn lưu lại phấn hao, ở trong lòng bàn nay có chút ngứa, nhưng mà ánh mắt của Âu Thừa Duẫn làm cho càng thêm sợ hãi.

      Cho tới bây giờ đối xử với mọi người đều rất khác thường, hiểu hơn ai hết.

      Vận Nhi đứng thẳng thắt lưng, đón nhận ánh mắt của , “Tôi, tôi đến thăm bác , hy vọng đừng hiểu lầm!”

      Âu Thừa Duẫn nhìn nóng lòng phân chia quan hệ với , khỏi cười ,” biết, em cần khẩn trương, làm như vậy với em nữa!”

      phải có đủ kiên nhẫn để hòa tan .

      Ngay khi Vận Nhi tự hỏi nên làm thế nào để thoát thân điện thoại ở trong túi áo lại vang lên…
      Last edited by a moderator: 3/6/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 188: CHUYỆN NGOÀI Ý MUỐN TRONG BỮA TIỆC

      Editor: Tương Ly

      Vận Nhi kinh hoàng, hai mắt lập tức sáng lên, luống cuống tiếp nhận điện thoại. Là Tô Thượng Đông gọi, hỏi Vận Nhi ở đâu, ấp úng địa điểm, nếu để cho cả biết ở Âu gia biết có phản ứng gì, nhưng nếu , trở về như thế nào đây?

      Lúc còn do dự, đầu điện thoại bên kia thở dài tiếng, sau đó giọng Tô Thượng Đông truyền đến, "Em ở đó chờ , lát sau tới!"

      cả biết ở đâu sao? Vận Nhi có chút giật mình.

      Để điện thoại di động xuống, Vận Nhi cảm giác được đạo ánh mắt nóng bỏng kia vẫn nhìn chằm chằm, như muốn đem nhìn thành cái động. Vận Nhi bất giác rùng mình, tay cầm điện thoại di động lơ đãng hơi run rẩy, mặt Âu Thừa Duẫn trầm, giọng mang theo lửa giận, "Điện thoại đưa cho em đâu?"

      Giọng cường thế tràn ngập lửa giận, Vận Nhi nhớ hình như cảnh cáo , được đổi điện thoại di động mà đưa.

      Nhưng, bọn họ cũng ly hôn, còn tính làm gì nữa?

      " chuyện, cho phép đổi!" Hai mắt Âu Thừa Duẫn tức giận nhiễm tầng sương lạnh, còn kém chút đem Vận Nhi ăn tươi nuốt sống.

      Sống lưng Vận Nhi cứng đờ, căm tức thái độ cậy mạnh này của , màng hậu quả hướng hầm hừ, " quản được sao? tại tôi có quan hệ với sao?"

      Giọng Vận Nhi khinh thường hoàn toàn làm thương tổn lòng tự ái của , ở trước mặt , luôn thể kiềm chế chính mình, ràng nghĩ đối xử tốt với , nhưng bộ dạng đáng chết, thái độ lạnh lùng này của làm cho rất thoải mái.

      Âu Thừa Duẫn vừa muốn phát tác tức giận trong lòng, liền nghe phía ngoài truyền đến tiếng động cơ ô tô, Vận Nhi giống như thấy cứu tinh, cả đến nhanh như vậy?

      "Giúp tôi tiếng với Âu Dương và mẹ , tôi trước!" Tô Vận Nhi vòng qua ghế sa lon, nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Cho tới bây giờ Âu Thừa Duẫn cũng biết vợ của có thân thủ nhanh như vậy, muốn giữa cũng kịp.

      ràng cách rất gần, thế nhưng lại cảm thấy rất xa!

      ", Vận Nhi đâu rồi?" Nghe được động tĩnh, Âu Dương đứng ở cầu thang nhìn xuống Vận Nhi còn ở đây.

      Âu Thừa Duẫn nhìn phương hướng Vận Nhi biến mất, giống như nghe thấy lời của Âu Dương, đôi tay nâng cằm lên, từ từ rơi vào trầm tư. . . . . .

      " cả, tại sao đến nhanh thế?" Vận Nhi vừa mới chạy quá nhanh, thở có chút hổn hển.

      Gò má vốn trắng nõn cũng dâng lên mảnh phiếm hồng, thoạt nhìn rất mê người đáng .

      "Ừ. . . . . ." Tô Thượng Đông có chút nghi vấn, vừa rồi ở bên ngoài biệt thự, thấy xe của Âu Thừa Duẫn, ta có ở nhà sao?

      biết Âu Thừa Duẫn đến tột cùng muốn làm gì, bí hai năm trước làm lo lắng Âu Thừa Duẫn tiếp tục dây dưa với Vận Nhi.

      Vận Nhi thấy yên lòng, yên lặng tiếp tục hỏi nữa.

      Chờ qua lễ mừng thọ của Tô Viễn Hành, muốn trở lại chỗ cũ, nơi này, làm lòng của càng ngày càng loạn.

      Vận Nhi nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc chợt lóe lên ngoài cửa sổ, trong thành phố này, tìm thấy vị trí của mình.

      cả chăm sóc, Âu Thừa Duẫn dây dưa, Thương Nhĩ Kỳ thâm tình, chịu nổi. . . . . .

      Đây là tiệc rượu đầu tiên Vận Nhi thấy Tô Viễn Hành tổ chức ở nhà trong 22 năm qua. Từ sáng sớm, biệt thự bắt đầu trang trí đèn hoa mà bố cục bữa tiệc khiến Vận Nhi cảm giác mình cùng nơi này có chút hợp nhau.

      Cho tới bây giờ, đều phải là công chúa trong truyện cổ tích, cũng phải là bé lọ lem, đối với bữa tiệc này, rất bài xích.

      Tô Viễn Hành mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, Vận Nhi cũng biết vì cả chính thức kế nhiệm công ty. Chỉ là buổi tối mà thôi, có thể chịu được.

      Phòng khách cùng hậu hoa viên mảnh tráng lệ, y hương tấn ảnh, khắp nơi đều là khí xa hoa mà cao quý.

      Vận Nhi đứng trong gian phòng của mình, nhìn tấm màn đen xen kẽ từng điểm từng điểm sáng. Cả ngày Tô Thượng Đông cũng xuất , bởi vì chuẩn bị đọc diễn văn ở bữa tiệc buổi tối, đợi đến lúc Hạ Uyển Như gõ cửa thấy Vận Nhi vẫn mặc trang phục ngày thường, khỏi tặc lưỡi, "Ai nha, con ngoan của mẹ, tại sao còn chưa thay quần áo? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi!"

      Hạ Uyển Như vừa liền từ trong tủ quần áo chọn cho cái váy màu trắng, thúc giục Vận Nhi nhanh chóng thay.

      Tối nay, nhân vật chính là Tô Viễn Hành, tất nhiên con của ông cũng thể mất thể diện. Vận Nhi có chút tình nguyện thay đổi trang phục, biết mình luôn luôn thích hợp mặc quần áo màu trắng, gương mặt trắng nõn được váy dài trắng như tuyết làm nổi bật trở lên càng thêm trong suốt như ngọc. Lúc đợi thay xong quần áo, Hạ Uyển Như tìm tới hai người làm nữ, đeo cho ít đồ trang sức trang nhã đơn giản, đây là do cầu.

      Đợi đến khi tất cả được chuẩn bị sẵn sàng, Vận Nhi có chút ngây người nhìn chính mình trong gương. Gương mặt xinh đẹp như phù dung, trang sức nhàng, đôi mắt như thu thủy, da thịt trắng nõn như sương, thân lễ phục dạ hội màu trắng làm có chút cảm thấy trang trọng mà thần thánh.

      "Con của mẹ xinh đẹp, tối nay nhất định kinh ngạc toàn trường." Giờ khắc này Hạ Uyển Như nhìn Vận Nhi, giống như muốn xuyên thấu qua ánh mắt của .

      Vận Nhi theo sau lưng Hạ Uyển Như, đông đảo khách mời, đám đông bắt đầu náo nhiệt. Khi Vận Nhi về phía hậu hoa viên bị cảnh đẹp hấp dẫn trước mắt lôi cuốn, ánh đèn như bảo thạch sáng chói, đặt vào các góc, giống như thiên đường mộng ảo, khắp nơi đều là giai điệu du dương, vang vọng ở bên tai, có chút chân thực.

      Vận Nhi liếc mắt thấy đám người vây quanh Tô Thượng Đông và Ân Huệ đứng bên cạnh Tô Viễn Hành. Tối nay, cha thoạt nhìn cực kỳ tuấn lãng, mặt treo nụ cười thỏa mãn, thỉnh thoảng giới thiệu Tô Thượng Đông và Ân Huệ bên cạnh cho số người biết.

      Bước chân Vận Nhi có chút e sợ, nhìn cảnh vật và đám người phía trước Tô Viễn Hành cười hướng vẫy vẫy tay.

      Vận Nhi nắm bàn tay, cài tóc thủy tinh ở dưới mái tóc có mấy sợi rủ xuống ở cổ, còn lại rất tùy ý rơi ở sau đầu, dưới ánh đèn, càng phát ra sáng ngời trong suốt.

      "Cha, sinh nhật vui vẻ!" Vận Nhi tới trước mặt Tô Viễn Hành, khóe miệng chứa đựng nụ cười chúc phúc, chân thành tha thiết nhìn Tô Viễn Hành.

      Tô Viễn Hành dường như quan sát Tô Thượng Đông đứng ở bên cạnh Vận Nhi, lấy loại ánh mắt Vận Nhi chưa từng thấy qua mang theo ý theo dõi, lưu luyến ở người Vận Nhi, gật đầu, mỉm cười.

      ít người tới chúc mừng ông, sau đó Vận Nhi liền bị Tô Thượng Đông mang rời khỏi trung tâm, cánh tay đặt ở bên hông Vận Nhi, làm có chút quen, đường trở về sảnh chính, ít người mang theo ánh mắt tán thưởng nhìn về phía Tô Thượng Đông, thỉnh thoảng hàn huyên mấy câu, lại hướng nhìn Vận Nhi thay đổi có chút mơ hồ.

      "Vận Nhi, lát nữa bất kể cha gì, em cũng đừng thấy kinh ngạc, biết ?" Tô Thượng Đông cũng xác định kế hoạch của Tô Viễn Hành, nhưng có dự cảm, có liên quan đến và Vận Nhi.

      nghĩ, cha là vì thành toàn !

      "Tại sao như vậy?" Vận Nhi nháy hai mắt trong suốt, hiểu nhìn Tô Thượng Đông.

      Tối nay, cả và cha đều có chút kỳ quái!

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 189: với ai?
      Edit: Phuonganh

      Tô Thượng Đông cúi người, nhìn Vận Nhi xinh đẹp động lòng người dưới ánh đèn, thể được cảm giác trong lòng mình lúc này là gì, môi hồng khẽ nhếch, lông mi dài hạ xuống tạo thành bóng dài, ánh mắt mà nhìn thấy vừa mang theo nghi hoặc vừa mang theo tin cậy.

      Trái tim khẽ nhảy, thiếu chút nữa nhịn được muốn hôn lên hai má , liều mạng kiềm chế chính mình, luôn luôn lạnh nhạt, cho tới bây giờ Tô Thượng Đông chưa từng liếc mắt nhìn phụ nữ nhiều hơn cái, vậy còn quá điên cuồng em của mình.

      Giống như bị ánh mắt khác thường của dọa sợ, Vận Nhi có chút sợ hãi, lui từng bước về phía sau, từ ánh mắt của , hiểu chút, là đàn ông mà nên có dục niệm, nhưng đây là cảm xúc nên nảy sinh với mà!

      Vận Nhi lắc lắc đầu, liều mạng với chính mình, phải, ấy là trai mình!

      “Vận Nhi?” Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gọi to, Vận Nhi nhìn về phía tiếng gọi truyền đến, Thương Nhĩ Kì tây trang thẳng thớm, mặt lộ vẻ tươi cười sáng rực như sao, cùng với Hứa Tâm Lam mặc bộ lễ phục tơ tằm màu đen chậm rãi về phía .

      Đều là màu đen, mặc ở người bọn họ, giờ khắc này hai người họ cho Vận Nhi cảm giác là họ như vậy rất xứng đôi.

      “Nhĩ Kì, Tâm Lam...” Vận Nhi quay đầu nhìn thoáng qua Tô Thượng Đông, sau đó tránh về phía bọn họ.ddiieenndllqd

      “Tối hôm nay rất được nhé!” Hai mắt Thương Nhĩ Kì sáng lên đánh giá Vận Nhi vòng từ đầu đến chân, duyệt qua vô số mỹ nữ, lời khen ngợi là phát ra từ nội tâm.

      “Vận Nhi của chúng ta vẫn đều rất xinh đẹp phải sao?!” Hứa Tâm Lam đứng bên cạnh cũng phụ hoạ theo, trong lòng có chút chua xót, mặc kệ có xinh đẹp như thế nào, ở trong lòng , vĩnh viễn đều thua kém Vận Nhi.

      “Đúng vậy, đúng vậy!” Vận Nhi liên tục gật đầu, cũng keo kiệt chút nào, khích lệ Hứa Tâm Lam bên cạnh, “Tâm Lam, bộ lễ phục này thực thích hợp với cậu, hai người các cậu đứng chung chỗ cảm giác rất xứng đôi!”
      “Cái bé này, lại bậy, hai chúng ta đứng chung chỗ, mới là xứng đôi nhất, đúng Tâm Lam?” Thương Nhĩ Kì dùng bàn tay to che khuất ánh mắt lên người Hứa Tâm Lam, nhàng dùng lực, kéo Vận Nhi đến bên cạnh mình, trừng mắt nhìn về phía Hứa Tâm Lam.

      “Ừ... Đúng vậy!” mặt Hứa Tâm Lam chợt lóe lên xấu hổ, sau đó gật đầu cứng ngắc.

      Vận Nhi muốn đá , làm sao có thể những câu thế này trước mặt Tâm Lam, chẳng lẽ biết ấy vẫn đều rất thích sao?

      Trong đám người, đôi mắt sắc lạnh lợi hại như ưng gắt nhìn chằm chằm hai người đứng thân mật trong vườn hoa, mắt sáng như đuốc, khí lạnh phát ra làm cho người ta sợ hãi.

      Vận Nhi tức giận đẩy Thương Nhĩ Kì ra, chẳng phân biệt được tình huống, chẳng phân biệt được thời gian ôm bừa, cũng chú ý tới ánh mắt Tô Thượng Đông khi nhìn bọn họ trở nên có chút rét lạnh, sau đó lập tức về phía bọn họ.

      Vận Nhi lường trước được, kéo Hứa Tâm Lam đến chỗ khác, nhưng Tô Thượng Đông hề thay đổi phương hướng, vẫn thẳng đến chỗ Thương Nhĩ Kì.ddiieenndllqd

      Vận Nhi nghe bọn họ cái gì, chỉ biết là hai người đàn ông cao lớn đứng chung chỗ, thu hút rất nhiều ánh mắt.

      Vận Nhi nghĩ tới Thương Nhĩ Kì cũng xuất , cũng ở trong danh sách được cha mời đến sao?

      Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, Vận Nhi ngẩng đầu, kinh hoảng nhìn về bốn phía, nhưng nhìn thấy bóng dáng mà muốn tìm, thế này mới yên lòng.

      liên tiếp xuất , sắp làm hỗn loạn lòng , thể lại chịu khống chế của nữa.

      Vận Nhi nhấc chân về phía trước, thậm chí còn xem Hứa Tâm Lam phía sau.

      Hứa Tâm Lam chỉ chạy lấy sâm banh, Vận Nhi chạy tới chỗ suối phun sau hoa viên, Hứa Tâm Lam theo, cầm rượu đỏ trong tay đưa cho ly, “Vận Nhi, Lam Hạo gặp cậu chưa?”

      Ngày đó Lam Hạo đột nhiên gọi điện thoại cho , dĩ nhiên là hỏi tình trạng của Vận Nhi, vậy là biết chuyện đính hôn cho Vận Nhi.

      “Ừm, mấy ngày hôm trước trùng hợp gặp nhau ở bệnh viện, còn có Mạc Tử Kỳ!” Vận Nhi nhấp ngụm sâm banh, có chút ngọt, có chút chua, còn có chút rượu nho chảy xuống cổ họng , có chút đau.

      uống rượu, trai cho uống, Âu Thừa Duẫn cũng cho uống, cho nên cũng thích uống.

      Nhíu nhíu mày, có chút tò mò lời của Hứa Tâm Lam là có ý gì, “ ấy gì với cậu sao?”
      “Hẳn là cậu biết bọn họ vì sao lại đính hôn rồi? Mạc Tử Kỳ mang thai ...” Hứa Tâm Lam nhìn biểu tình của Vận Nhi có chút hoảng hốt, cẩn thận, thực tế xác định Vận Nhi còn tình cảm gì với Lam Hạo nữa, nhưng vẫn cố kỵ cảm giác của , khi nhắc tới Mạc Tử Kỳ, giọng hơi .

      “Ừ, Lam Hạo rất thương ấy!” Ngày đó cẩn thận đụng vào ấy chút, Lam Hạo lập tức khẩn trương ôm ấy vào trong ngực, kỳ lúc ấy Lam Hạo biết là , huống chi vì đứa mới đồng ý đính hôn với ấy.

      Cứ nghĩ đến đứa , trái tim Vận Nhi vẫn chảy máu ngừng ...

      “Ngày đó ấy gọi điện thoại cho tớ, hẳn là uống rượu, nhắc tới tên của cậu, tớ nghĩ, hẳn là ấy cũng cảm thấy áp lực!” Hứa Tâm Lam ra cảm tưởng của mình, Lam Hạo là vì trách nhiệm mới cuwois Mạc Tử Kỳ, như vậy, trong lòng còn nhớ tới Vận Nhi sao?

      Hứa Tâm Lam đột nhiên có chút ghen tị với Vận Nhi, vì sao lại có nhiều người đàn ông ưu tú thích ấy như vậy, thân là bạn tốt nên có ghen ghét đố kỵ như vậy, nếu là đàn ông, nghĩ hẳn là cũng thích như Vận Nhi vậy!

      Vận Nhi lẳng lặng nghe Hứa Tâm Lam , trả lời, mặc kệ là xuất phát từ trách nhiệm, hay là xuất phát từ cảm tình, Lam Hạo là mối tình đầu của , mối tình chớm nở này, vẫn nhớ trước kia nó tốt đẹp thế nào.

      Cho nên, chúc hạnh phúc!

      “Vận Nhi, tớ rất hâm mộ của cậu, ít nhất cậu có , người đàn ông giống Âu Thừa Duẫn tuy rằng có đau lòng, nhưng mà cậu cũng từng được vui vẻ, phải sao?” Còn , vẫn chỉ là đơn phương, thầm mến, thậm chí còn phải giả vờ lưu luyến trước mặt .

      Đúng vậy, Âu Thừa Duẫn hối hận, ra trong lòng Vận Nhi vẫn khát vọng được , mới có thể càng hạnh phúc.

      Nhưng là, cũng ...

      Chẳng sợ từng đối tốt với , chỉ là mưu, thể phủ nhận, sa vào dịu dàng của ...

      Nhưng mà, hạnh phúc ngắn ngủi kia, cũng hoàn mỹ!

      “Tâm Lam, Nhĩ Kì là người đàn ông tốt, cậu phải bắt lấy ấy!” Vận Nhi ràng cảm giác được Hứa Tâm Lam thay đổi rất nhiều so với hai năm trước, trước kia ấy rất thích cười, rất hoạt bát, thục nữ, theo đuổi mình Thương Nhĩ Kì, mặc kệ là đại minh tinh Riche hào quang tỏa sáng, hay là tổng giám đốc thành danh của Thương Thị, đuổi theo giống như trước kia để cho hỗ trợ thu phục mà trầm mặc, im lặng xem Thương Nhĩ Kì che chở quan tâm như thế nào.

      hình như nhận được rất nhiều thứ, nhưng mà bởi vì mất quá nhiều nên mới ích kỷ thèm muốn phần quan tâm này, đột nhiên cảm thấy có chút thực xin lỗi Hứa Tâm Lam, người đàn ông tốt giống như Thương Nhĩ Kì, cũng nên người phụ nữ tốt giống như Hứa Tâm Lam mới đúng.

      “Tô Vận Nhi, cậu cũng nên lại , phải người đàn ông của tớ, tớ cũng cần, cậu mới cần phải bắt lấy người đàn ông tốt như vậy!” Trong mắt Hứa Tâm Lam lên nét thương cảm nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ mạnh mẽ như trước, trả lời lại Vận Nhi.

      Vận Nhi vẫn đều giúp , càng thể vì mình ích kỷ mà để ý đến cảm nhận của ấy, cảm tình là thể cưỡng cầu, thông minh, cho nên biết!

      gian náo nhiệt đột nhiên trở nên im lặng, Vận Nhi vốn muốn gì đó cũng nuốt trở về trong bụng, theo đám người về phía trước, Tô Viễn Hàng đứng ở bục cao cái gì đó.

      Trực giác cho Vận Nhi biết, hẳn là ở cách đây khá xa, vẫn nhịn được về phía trước đến gần phía đó.

      Những lòi trai vừa với vẫn còn rất mới mẻ, Vận Nhi rất muốn biết, cha có quyết định quan trọng nào liên quan đến ?

      “Các vị khách quý, lão Tô tôi thực vinh hạnh có thể mời đến nhiều nhân vật nổi tiếng kiệt xuất như vậy tới tham gia bữa tiệc lần này, nhân dịp mừng thọ tôi hôm nay, tôi có hai chuyện muốn tuyên bố, hy vọng các vị ở đây có thể hỗ trợ làm chứng!”

      Giọng mạnh mẽ của Tô Viễn Hàng truyền qua micro, ngay cả ở bên ngoài cũng đều có thể nghe được. Vận Nhi chú ý tới trong đám người có đôi mắt chăm chú dừng ở người , mà chỉ chuyên chú nhìn về phía Tô Viễn Hàng, chờ ông thông báo.

      “Bắt đầu từ hôm nay, con trai tôi Tô Thượng Đông chính thức lên làm tổng giám đốc của Viễn Thái, hy vọng về sau mọi người có thể có càng nhiều cơ hội hợp tác!”

      Tiếng vỗ tay nổi lên khắp bốn phía, dưới đài vô cùng ồn ào, giống như trông mong quyết định này từ lâu lắm rồi.

      Tô Thượng Đông luôn ở nước ngoài, hai năm gần đây mới về nước hỗ trợ quản lý Viễn Thái, trong khoảng thời gian ngắn cũng vang danh bốn phương, năng lực của cũng là chê được.

      “Chuyện thứ hai, có liên quan đến chuyện nhà họ Tô, vậy mọi người đều biết Tô mỗ tôi có hai con , lúc này đây, tôi muốn làm sáng tỏ chút...”

      Lời kế tiếp, Vận Nhi dám nghe.

      chú ý tới chung quanh liên tiếp có tiếng thở dài, hai tiểu thư thiên kim nhà họ Tô từ hai năm trước cùng nhau đăng báo, chị cả lấy chồng, quên khi ấy hôn nhân của và Âu Thừa Duẫn được làm sáng tỏ gây ra chấn động thế nào.

      Như vậy, tại cha muốn làm sáng tỏ quan hệ của là muốn làm cái gì? Ngày đó Tô Viễn Hàng hỏi có muốn vĩnh viễn ở lại nhà họ Tô , chẳng lẽ , lấy thân phận thiên kim nhà họ Tô, mà là lấy loại thân phận khác?

      Kinh hoảng ngẩng đầu, chú ý tới ánh mắt từ ái của Tô Viễn Hàng hề chớp dừng lại người , đột nhiên tim đập trở nên có chút theo quy luật, mà lúc này, Tô Thượng Đông sắp lên sân khấu, đứng bên cạnh Tô Viễn Hàng, thể tưởng tượng, kế tiếp, phải làm cái gì?

      trai , mặc kệ cha cái gì cũng cần cảm thấy kinh ngạc, là vì đoán được sao?

      theo !” Ngay khi chân Vận Nhi mềm nhũn, sắp đứng nổi, đôi cánh tay rắn chắc ôm lấy lưng , tiếp theo, hương nước hoa quen thuộc truyền vào trong mũi , cho tới bây giờ cũng biết, xuất , lại giúp đỡ được chuyện lớn nhưu vậy.

      Âu Thừa Duẫn, lúc này đây vì sao lại xuất ?

      Cơ thể Vận Nhi thể thaots khỏi khống chế bị ôm lấy, tránh khỏi đám người đông đúc, lời Tô Viễn Hàng sân khấu hoàn toàn nghe được, lòng chỉ buộc chặt người đàn ông bên cạnh này, giờ khắc này, nhìn thấy mặc bộ tây trang lịch màu đen, càng làm tôn lên cơ thể cao lớn rắn chắc của , ngũ quan thâm thúy mà kiên cường dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ mị hoặc, giống như ngày bọn họ kết hôn đó, thân thể của sớm theo kịp được bước chân của , giờ phút này mới cảm giác được, ra, mới là mặt nạ bóng đêm của .

      Tay bé bị bàn tay to lớn của nắm chặt lấy, tay Vận Nhi nhấc váy lên, cái gì cũng đều bất chấp, giây phút này, cũng hy vọng nó kết thúc.

      “Vận Nhi, theo !” cánh tay đột nhiên có thêm lực tác động, biết từ lúc nào, Thương Nhĩ Kì đuổi theo , bắt được cổ tay , miệng cũng ra mệnh lệnh cho phép cự tuyệt.
      Last edited by a moderator: 25/6/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 190: VẬN NHI, XIN LỖI, EM

      Editor: Tương Ly

      Hơi thở khác vừa tiến đến, cũng giống hệt khiến Vận Nhi run rẩy, đợi dừng bước nâng mắt nhìn phía trước. Trong mắt Thương Nhĩ Kì mảnh u, môi mỏng mím chặt, gắt gao nhìn chằm chằm . bên, Âu Thừa Duẫn cũng dùng sức giữ , từ hai cổ tay đồng thời truyền tới sóng nhiệt, sắp làm bị phỏng rồi.

      "Nhĩ Kì. . . . . ." Vận Nhi nhìn về Thương Nhĩ Kì ở phía sau, cách đó xa, Hứa Tâm Lam đứng trong gió, kinh ngạc nhìn bọn họ, trong ánh mắt tràn ngập bi thương và đau khổ.

      , thể rời khỏi ấy!

      "Vận Nhi, em muốn sao? Em muốn cùng ta sao?" Thương Nhĩ Kì nhìn Vận Nhi cố sức tránh khỏi bàn tay , hai mắt hằn tia máu, khống chế được nắm chặt bả vai . Âu Thừa Duẫn đứng ở bên cạnh bình tĩnh tỏ thái độ gì, giống như chờ Vận Nhi đưa ra quyết định.

      ", các đều buông tay ra!" Vận Nhi muốn bị kẹp ở giữa, mặc dù khắc trước có loại xúc động muốn rời cùng Âu Thừa Duẫn, nhưng lý trí cho biết, thể!

      thể lần nữa nhảy vào bẫy rập của !

      Phía sau vang lên tiếng bước chân vội vàng tiến đến gần, Vận Nhi xoay người nhìn, Tô Thượng Đông ra bên ngoài biệt thự, tới hướng bọn họ, mà trong mắt của , giống như tồn tại ít bi thương, Vận Nhi lập tức có chút dao động.

      Cho tới bây giờ, chưa từng muốn làm tổn thương bất cứ ai, tại sao lại làm khó xử như thế?

      " phải em biết Tô Viễn Hành đồng ý giao em cho Tô Thượng Đông sao? Vận Nhi, theo !" Lời của Âu Thừa Duẫn lạnh như băng như tới từ địa ngục vang lên bên tai Vận Nhi, gần như chút do dự thoát khỏi tay Thương Nhĩ Kì, sau đó bị Âu Thừa Duẫn dùng sức kéo vào trong ngực, đợi Tô Thượng Đông đến ngồi xe của , rời .

      Tô Thượng Đông thấy Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn mang , dưới chân giống như đeo chì nặng nề ghì chặt đất, trái tim, vỡ nát…

      "Vận Nhi. . . . . ." Thương Nhĩ Kì dường như tin vào mắt mình, cánh tay vẫn cứng ngắc giơ giữa trung, Vận Nhi. . . . . . cứ như vậy rời khỏi tầm mắt , lại lần nữa trở lại bên người Âu Thừa Duẫn sao?

      "!" Đợi khi bừng tỉnh lại, gầm tiếng, liều mạng đuổi theo xe thể thao mới vừa rời , "Vận Nhi, Vận Nhi, đừng rời cùng ta, trở về ...”

      "Nhĩ Kì..!" Hứa Tâm Lam đường chạy theo phía sau , giày cao gót, căn bản chạy nổi, nhưng thấy Thương Nhĩ Kì điên cuồng đuổi theo xe của Âu Thừa Duẫn, cái gì cũng kịp nghĩ, cởi đôi giày cao gót dưới chân, chân trần đuổi theo.

      "Ngu ngốc, chúng ta đều là đứa ngốc!" biết là nước mắt, hay do gió thổi, trước mắt thế nhưng mảnh mơ hồ.

      Vận Nhi ngồi ở bên trong xe ferrari, từ kính chiếu hậu dường như có thể thấy hai bóng dáng đuổi theo phía sau, kích động ôm chặt cánh tay, lạnh run, Nhĩ Kì, đừng đuổi theo nữa!

      Thân thể bất chợt ấm áp, người Vận Nhi phủ thêm tây phục của Âu Thừa Duẫn, mui xe cũng được đóng lại, chỉ lát sau, nhiệt độ trong xe cao hơn rất nhiều, Vận Nhi có chút sững sờ nhìn đường cong gò má của Âu Thừa Duẫn, trong lòng lên ngàn vạn suy nghĩ.

      Dường như chút do dự, lúc nãy tự giao mình vào tay !

      Tô Vận Nhi, mày hết thuốc chữa!

      "Còn lạnh ?" Âu Thừa Duẫn nhìn sắc mặt mảnh tái nhợt, khẽ cắn môi, mở máy điều hòa khí bên trong xe, nhưng vẫn cảm giác được run rẩy.

      Dần dần, thấy được hai bóng dáng đằng sau nữa, Âu Thừa Duẫn mới thả chậm tốc độ xe, hỏi cảm giác của Vận Nhi, tinh thần vẫn chưa từ trong khiếp sợ hồi phục lại.

      Vận Nhi máy móc lắc đầu, đôi mắt giống như bị cái gì lấp kín, làm đau, muốn khóc.

      " mang tôi đâu?" Qua lâu, Vận Nhi mới từ quang cảnh ngoài cửa xe trở lại thực, trong thanh mang theo vô hạn thống khổ đáng thương, nghĩ tới cha có quyết định như vậy, muốn giao cho Tô Thượng Đông, cũng hỏi ý kiến của sao?

      Kế tiếp bọn họ kết thúc như thế nào, còn muốn để ý tới, nhưng bên cạnh người đàn ông này, lại lần nữa bị lạc trong đôi mắt dịu dàng của .

      "Chúng ta về nhà, được ?" Âu Thừa Duẫn thuần thục linh hoạt lái xe, bên quan sát , giọng như dỗ trẻ con nhàng .

      ", đó phải là nhà của tôi!" Vận Nhi hiểu nhà trong lời là nơi nào, nhưng bọn họ phải ly hôn rồi sao?

      " dừng xe, cho tôi xuống xe!" Vận Nhi đột nhiên lên tiếng ra lệnh, cho dù muốn thoát khỏi Tô Thượng Đông, thoát khỏi Thương Nhĩ Kì, nhưng tuyệt đối cũng vùi đầu vào lồng ngực của Âu Thừa Duẫn.

      "Vận Nhi, đừng tùy hứng, muốn về nhà vậy trở về!" Âu Thừa Duẫn giơ tay kéo thân hình muốn nhào ra ngoài của , dịu dàng thỏa hiệp.

      Tại sao có thể đơn giản từ ‘Nhà’ như thế? Đó là nhà sao?

      Vận Nhi vừa nghĩ tới đủ loại tội trước kia của , liền oán hận rời khỏi , nếu như phải do , cũng biết phải con ruột của nhà họ Tô, sao có thể rơi vào tình cảnh khó xử hôm nay, về sau có thể đối mặt với cả như thế nào, đối mặt với cha như thế nào?

      Vừa nghĩ tới trong lòng liền uất ức, Vận Nhi kìm được nức nở.

      Âu Thừa Duẫn thấy thế, thắng xe, dừng xe lại, tay chân có chút luống cuống vỗ lưng Vận Nhi, "Vận Nhi, đừng khóc. . . . . ."

      "Đều do tốt, đều do , bại hoại, tôi chán ghét . . . . . ." Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn ôm vào trong ngực, giống như phát tiết khóc to, nước mắt rơi lên áo sơ mi của .

      "Đúng, đúng, đúng, là lỗi của , Vận Nhi, đừng khóc, lòng đau. . . . . ." Âu Thừa Duẫn biết tính trẻ con của đem oán khí trút lên người , trước kia luôn xem cảm thụ của , khi thấy rơi nước mắt chỉ có thể lựa chọn nhìn, nhưng bây giờ giống trước kia, thể nhìn chịu chút ủy khuất, dù đầu sỏ gây nên lại chính là bản thân .

      Đem tất cả sai lầm nhận vào người, muốn từ từ bước vào lòng , để có thể tiếp nhận lần nữa!

      Lần đầu tiên Âu Thừa Duẫn phát phụ nữ có thể khóc như vậy, trước kia nhìn thấy nước mắt của phụ nữ chỉ biết phiền lòng. Nhưng thấy Vận Nhi khóc, tim của mềm nhũn, khóc bao lâu, liền ôm bấy lâu, hận thể đem dung hợp với mình, để cho thương tốt. Đều phụ nữ làm từ nước, lời này chút cũng sai!

      Âu Thừa Duẫn cứ ôm như vậy, Vận Nhi chỉ biết tham luyến cái ôm này, muốn rời bỏ, cũng nguyện buông ra, mùi vị người của giống như xâm nhập thần kinh của .

      có biện pháp lái xe, Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn ôm vào trong ngực, biết có phải do khóc đến mệt hay nên ngủ thiếp .

      Giờ khắc này Âu Thừa Duẫn cũng nỡ đánh thức , mượn ánh đèn yếu ớt trong xe quan sát gương mặt vẫn còn vương nước mắt, cúi đầu, từng tấc hôn khô vệt nước mắt mặt , cuối cùng lại hôn lên đôi môi hồng nhuận như hoa đào của , lúc hai môi giao nhau, bất lực lẩm bẩm, "Vận Nhi, xin lỗi, em. . . . . ."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 191: CHÚNG TA TÁI HÔN NHÉ
      Editor: Tương Ly

      Vận Nhi lẩm bẩm tiếng, biết có nghe thấy lời của hay , Âu Thừa Duẫn thương vuốt tóc , cứ ôm như vậy, bao giờ buông ra nữa, gọi điện thoại cho Tín, bảo ta lái xe đến khách sạn, Âu Thừa Duẫn vẫn ôm Vận Nhi. Cho đến khi xe đến khách sạn có dấu hiệu ‘SK’ dừng lại, Âu Thừa Duẫn cẩn thận ôm Vận Nhi, kéo tây phục đắp lên người , phân phó Tín, " lái xe rời , ngày mai lại tới đây!"

      "Dạ, điện hạ!" Tín nhìn Vận Nhi trong ngực cái, sau đó chui vào trong xe.

      Âu Thừa Duẫn trực tiếp tiến vào đại sảnh, nhân viên làm việc nhìn thấy , vội vàng theo ấn thang máy, đường lên, tới 'phòng cho tổng thống' ở tầng tám, Âu Thừa Duẫn nhàng đặt Vận Nhi lên giường lớn.

      Dường như cảm giác thiếu ấm áp, Vận Nhi vừa được Âu Thừa Duẫn để xuống giường liền lim dim mở mắt, khuôn mặt tuấn dật phóng đại trước mắt , sợ hãi kêu tiếng liền ngồi dậy, phòng bị nhìn chằm chằm vào Âu Thừa Duẫn.

      "Tại sao tôi lại ở đây?" Vừa mới chuẩn bị bước xuống giường, lúc này mới nhớ tới, chính rời cùng Âu Thừa Duẫn.

      "Vận Nhi, đừng đối xử với như vậy, được ?" Âu Thừa Duẫn ôm thân thể vừa mới nhoài ra kéo trở lại, ánh mắt nóng rực chằm chằm nhìn , bọn họ nhất định phải làm mọi chuyện. muốn đối xử với lạnh nhạt như vậy.

      Dù trong mắt , còn quan hệ với nhưng chỉ cần có người đàn ông khác, vẫn có cơ hội!

      " muốn làm gì? Âu Thừa Duẫn, tại sao lại những lời này với tôi, phải hận tôi sao?" Đôi mắt Vận Nhi đẫm lệ nhìn , hiểu, hiểu, trước hận , hận đến mức tiếc bất cứ giá nào phá hủy , tại tại sao lại với những lời này?

      ", Vận Nhi, hận em, là sai lầm rồi, em, sau khi em rời mới phát , vẫn luôn em!"

      em, ba chữ này, khi ở giường từng với , chỉ sợ ngay cả chính cũng nhớ .

      Vận Nhi chợt lạnh lùng cười, lông mi dài còn vương nước mắt hạ xuống, lòng có chút đau nhìn Âu Thừa Duẫn, "Tình của chẳng lẽ rẻ như vậy? Có phải người phụ nữ nào lên giường với , đều ?"

      thể dễ dàng tin tưởng lời của nữa, Vận Nhi liều mạng tự với mình, ta chỉ lừa mày, lừa gạt mày mà thôi.

      Nhưng, tự chủ được, nghe được ba cái chữ kia từ miệng , lòng của , vẫn có chút rung động. . . . . .

      "Tô Vận Nhi, em nghe kỹ cho , những lời này, chỉ với người phụ nữ duy nhất là em, lừa em!" Âu Thừa Duẫn nhíu mày, dùng sức níu thân thể gầy ốm của , cảm giác vô lực ập đến. Từ trước tới bây giờ, phải người đàn ông lời ngon ngọt, nhưng Tô Vận Nhi – người phụ nữ này luôn có thể dễ dàng làm khuất phục.

      tại rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là báo ứng, trước kia đối với Ân Huệ như thế nào, tại tất cả đều xảy ra lại chính bản thân mình.

      Vận Nhi, hành hạ hai năm rồi, thể !

      "Âu Thừa Duẫn, tôi biết, biết còn có thể tin tưởng lần nữa hay . . . . . ." Vận Nhi mờ mịt nức nở, tại sao ngay lúc quyết định buông bỏ, lại với những lời này, Âu Thừa Duẫn, rốt cuộc ai mới ?

      Hai năm trước đối với làm tất cả, phải câu xin lỗi mà có thể bỏ qua hết.

      Thậm chí, biết, có đứa của . . . . .

      " biết bây giờ em vẫn thể tiếp nhận, Vận Nhi, đáp ứng , cho thời gian chứng minh cho em xem được ?" Âu Thừa Duẫn vừa nhìn thấy nước mắt tràn ra, tim hung hăng nhói đau. Tại sao cứ cố chấp như vậy, coi như là con Hướng Chỉ Lan thế nào, coi như Hướng Chỉ Lan là hung thủ sao, vẫn . . . . . .

      Vẫn luôn ! đến thể tự kiềm chế. . . . . .

      " biết , hai năm trước, tôi mất thứ quan trọng nhất. . . . . ." Vận Nhi được ôm vào trong ngực, ngửi mùi nước hoa người , nên tin tưởng sao?

      là người đàn ông cao cao tại thượng, cho tới bây giờ chuyện nhàng với người khác, nhưng bây giờ, lại làm mơ hồ, Vận Nhi sớm dao động.

      " biết , Vận Nhi, đều biết, đứa bé kia, xin lỗi, bảo bối, xin lỗi. . . . . ."

      Lúc đầu khi nghe được có đứa , cừu hận gì cũng đều quan trọng nữa, chỉ muốn biết có tốt hay ?

      Chẳng qua khi biết được chân tướng, thế nhưng lại sợ, làm tổn thương sâu như vậy, biết nên đối mặt với như thế nào, thiện lương như vậy, tốt đẹp như vậy, sao có thể nhẫn tâm, sao có thể bỏ được?

      Lại lần nữa thấy , càng thêm xác định tâm ý của mình, , muốn .

      biết, cũng biết, Vận Nhi đấm liên tiếp, nện ngực của , nước mắt cũng chảy nhiều hơn, "Vậy sao còn đối với em như vậy, Âu Thừa Duẫn, em chán ghét , ô ô ô. . . . . ."

      " xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. . . . . ."

      Đời này chỉ có mới có thể làm cho tình nguyện xin lỗi, dù nhiều hơn nữa cũng vô ích, cũng bù đắp được tổn thương gây ra cho , Vận Nhi nghe lại ba chữ kia, thế nhưng cảm thấy trong lòng như được lấp đầy.

      "Cho cơ hội bồi thường em được ? Vận Nhi, chúng ta tái hôn !" Cánh tay Âu Thừa Duẫn ôm cả người vào trong ngực, hơi thở mê hoặc phun ở bên tai , si mê mà nhìn chằm chằm vào gương mặt sáng rỡ động lòng người của , người phụ nữ này, như thế nào cũng đều nhìn đủ.

      " phải chúng ta là em sao? Còn tái hôn cái gì?" Vận Nhi giống như phát tiết níu lấy áo , kéo cả da thịt của , Âu Thừa Duẫn cũng hừ tiếng.

      Người phụ nữ đáng giận này, đời này dối duy nhất lần, chính là lừa , bọn họ là em!

      ra , ngay từ lúc Vận Nhi hỏi vấn đề này, cũng biết, đây cũng là loại phương thức trả thù .

      Nếu như tin, như vậy mục đích của đạt được, lúc ấy ra này đúng là tin, cho nên khi biết có đứa bé của , sống bằng chết.

      " phải, chúng ta phải em, có mất trí như vậy, dưới tình huống biết em là em còn đụng em, Vận Nhi, tha thứ cho được ?" Âu Thừa Duẫn hôn lên trán , lần lại lần xin lỗi.

      Nên tin sao? Nên tha thứ sao?

      Vận Nhi từng lần hỏi đáy lòng mình, nhưng thể cứ dễ dàng tha thứ cho như vậy, " hận em sao?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :