1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 176: Chỉ có cảm giác với em

      “Trước kia như thế!” Vận Nhi giống như nhìn , nhìn khuôn mặt đẹp trai tuấn tú của lúc lâu, mới thu hồi tầm mắt.
      là loại tâm cao khí ngạo cỡ nào, cho dù có sủng , cũng thay đổi nguyên tắc của mình, mà Tô Vận Nhi, cũng cầu phải thay đổi bất cứ thứ gì vì .

      “Vận Nhi...” Âu Thừa Duẫn thấy như vậy, cảm thấy sợ hãi, ràng là đứng ở trước mặt , lại giữ được .

      Cảm giác của hai năm trước có lẽ chính là như thế !ddiieenndllqd

      Tình như thế này, ràng là , nhưng cũng hiểu được thế nào là quý trọng!

      “Nếu... Người phụ nữ kia, phá hủy gia đình , tôi trách bất cứ việc gì mà làm, là chúng ta hữu duyên vô phân thôi, đối với , tôi cũng ôm bất kỳ hy vọng nào nữa, cho nên, Âu Thừa Duẫn, tuy rằng tôi biết muốn làm cái gì, nhưng hãy dừng ở đây , tôi còn là ngốc nghếch hai năm trước nữa rồi!”

      Vận Nhi gọi chiếc tắc xi, chui vào, Âu Thừa Duẫn nhìn ra biểu cảm mặt kiên quyết thế nào, lộ ra vẻ hờ hững đạm mạc luyện được trong hai năm qua.


      Đầu ngón tay của Âu Thừa Duẫn vẫn còn giữ được độ ấm của , từng có cơ hội có được tất cả mọi thứ của nhưng lại bị tự tay bóp chết, tại, thể tìm trở về, thể tìm trở về nữa rồi.

      làm sao có thể cho biết, tất cả những gì làm hai năm trước đều là sai lầm!

      Mệt mỏi, xoay người, phiền muộn...

      Vận Nhi đưa Tâm Nhi đến quán cơm Trung Quốc ăn bữa sáng, sau đó lại dạo vòng quanh quảng trường cạnh đó, rồi mới gọi điện thoại cho Vu Nặc, hẹn ra ngoài gặp mặt.

      Vận Nhi lại ôm lấy Tâm Nhi, đến chỗ hẹn với Vu Nặc.

      “Chị Vu Nặc, đến rồi đây!” Đứng xa xa nhìn thấy Vu Nặc đứng trước tượng đồng ở quảng trường chờ , Vận Nhi ôm Tâm Nhi qua, vài ngày gặp mẹ, Tâm Nhi vừa thấy Vu Nặc lập tức khóc òa lên.

      “Vận Nhi, cảm ơn em!” Sắc mặt Vu Nặc cũng tốt, ôm lấy Tâm Nhi cũng đỏ mắt.

      “Làm sao vậy? Chị Vu Nặc...” Vận Nhi lo lắng nhìn sắc mặt tiều tụy của chị, ngày hôm qua nghe Hứa Minh Dịch hai của cũng muốn cưới chị, tại chị ấy nghĩ như thế nào?ddiieenndllqd

      biết, ấy ấy muốn kết hôn chị, Tâm Nhi là con của ấy, nhưng còn Minh Nhân phải làm sao bây giờ?” Vu Nặc muốn làm tổn thương Hứa Minh Nhân, xuất mang đến cho mẹ con ánh sáng và hy vọng, nhưng mà Hứa Minh Phong mới là cha ruột của Tâm Nhi, bọn họ là em, chẳng lẽ lại để cho đứa gọi trai của cha là cha sao?

      Quan hệ phức tạp như vậy, hoàn toàn biết nên làm cái gì bây giờ?

      “Vận Nhi, chị nên làm cái gì bây giờ? Chị thực sợ hãi...” Giọng của Vu Nặc cũng che dấu được run run, đối với Hứa Minh Phong cũng phải hết tình cảm, nếu khi Hứa Minh Nhân cầu hôn , thái độ của do dự như vậy.

      “Cứ làm theo suy nghĩ chân thực nhất trong lòng chị , chị ai nhiều hơn hãy gả cho người đó, cần áy náy, như vậy tốt cho ba người, cái Tâm Nhi cần, chính là gia đình!” Vận Nhi đứng ở góc độ lý trí phân tích giúp .

      “Kỳ hai cũng rất tốt, chắc là chị thích ấy đúng ?”

      “Chị muốn làm Minh Nhân tổn thương, ấy là người rất nặng về tình cảm, chị sợ ấy và Minh Phong về sau ngay cả em cũng làm được nữa!” Đây cũng là điều Vu Nặc lo lắng nhất, muốn phá hư gia đình , nhưng cũng muốn ủy khuất chính mình.

      “Đừng nghĩ nhiều, nếu như cả chị, ấy làm cho chị khó xử, chị Vu Nặc, có Tâm Nhi ở bên cạnh chị, chị còn sợ gì nữa?”

      “Đúng vậy, còn có Tâm Nhi, chị nên cố kỵ nhiều như vậy!” Vu Nặc hôn con trong lòng, hai mắt rưng rưng nhìn Vận Nhi, phía sau còn có người ở bên cạnh , tốt!

      “Ừm, đừng nghĩ nhiều nữa, vậy chị đưa Tâm Nhi về nhà họ Hứa trước ? Chú Hứa và dì Hứa nhất định là mong chờ lắm rồi!” Dựa theo mức độ quan trọng của Hứa Tâm Lam ở trong lòng bọn họ chịu, Tâm Nhi rất nhanh thay thế được ấy.

      Trong lòng Vu Nặc vô cùng mâu thuẫn, vào lúc tin tưởng Hứa Minh Phong, hoa hoa công tử (người đào hoa, công tử ăn chơi), làm sao có thể hồi tâm chuyển ý là làm được đâu, mặt khác Hứa Minh Nhân lại tỏ thái độ kiên quyết, ở trong tình huống như vậy, rất là khó xử.

      Nếu như Tâm Nhi nhìn thấy mình có đến hai người cha, hỏi , nên trả lời như thế nào.

      Vận Nhi tiễn Vu Nặc lên tắc xi, đứng ở trung tâm thành phố, lập tức mất phương hướng.

      Tự hỏi mình nên đâu, về nhà họ Tô, hình như có chút muốn, phải là thiên kim nhà họ Tô nữa rồi, nhưng mà cha mẹ nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, so với người thân còn thân hơn. vẫn nên về nhà chuyến.

      Khi còn đấu tranh tư tưởng, ánh mắt Vận Nhi tan rã nhìn chăm chú vào áp phích quảng trường trung tâm ở đây được thay bằng hình của mỹ nữ rất phong cách. nhớ vị trí này trước kia, quay nhìn lại, đều là áp phích của Thương Nhĩ Kì.

      Nhưng mà nhìn này, Vận Nhi lại buồn cười phát ncô ấy và mình có vài phần tương tự.

      Đặc biệt là đôi mắt to linh hoạt và hồn nhiên kia, Vận Nhi cũng thực thích chính ánh mắt này của mình, mặc kệ là khi nào, đều có thể thấy bản thân mình thích cái gì!

      “Tô Vận Nhi, nha đầu này, là...” Vận Nhi cứ nhìn chằm chằm về phía trước, chú ý tới phía sau có thêm thân hình cao lớn đứng đó, cho đến khi tiếng của Thương Nhĩ Kì truyền đến, lập tức quay đầu, lập tức đối diện với đôi mắt lo lắng của .

      “Vì sao em chưa tiếng nào chạy về cũng thông báo với tiếng?” Thương Nhĩ Kì còn ngây ngốc chạy về chỗ ở kia, hỏi thăm trường học mới biết được trở lại!

      “Thực xin lỗi, em quên với ...” Vận Nhi còn chưa sắp xếp xong ý nghĩ của bản thân, Thương Nhĩ Kì xuất .

      “Có thể làm cho người ta bớt lo lắng chút được ? Em muốn hù chết sao?” Cứ tưởng rằng lại tiếng rời , trái tim Thương Nhĩ Kì thể bình tĩnh, cũng thể chịu nổi đả kích lần thứ hai như vậy nữa.

      muốn trông chừng chặt chẽ, bởi vì từng , nếu Âu Thừa Duẫn cần , cưới !

      Quyết định của vẫn chưa từng thay đổi, cho nên luôn luôn chờ nha đầu kia mở miệng.

      “Em vừa giao Tâm Nhi cho chị Vu Nặc, lập tức xuất , Nhĩ Kì, tốt!” Cảm giác được người khác quan tâm tốt, Vận Nhi dựa sát đầu vào vai Thương Nhĩ Kì, cũng là lần đầu tiên chủ động như vậy, Thương Nhĩ Kì nhìn đôi mắt có chút ưu thương, muốn nổi giận cũng giận được.

      “Có phải có chỗ nào để ?” Thương Nhĩ Kì liếc mắt cái nhìn thấu tâm tư của , sủng nịch vuốt mái tóc của , “ theo !”

      đâu?” Vận Nhi nghĩ đến chuyện từng muốn đưa gặp cha mẹ , trong đầu lập tức cảm thấy sợ hãi.

      “Ngôi nhà trước kia em ở, tại có người ở, em trở về nhà cứ trọ ở đó trước !” Bọn họ từng cùng trọ ở nơi đó, khi Thương Nhĩ Kì vẫn là nghệ sĩ, khi Vận Nhi và Âu Thừa Duẫn ly hôn, giúp đỡ .

      “Được!” Trong lòng lướt qua cảm động, Vận Nhi từ chối nữa, theo Thương Nhĩ Kì lên xe của .

      Hai người từ cửa hàng cao cấp đối diện với quảng trường ra, sau khi nhìn thấy hình bóng quen thuộc, ánh mắt Tô Ân Huệ lập tức mở to, nhìn chiếc Benley màu đen vừa rời , sắc mặt của nhất thời thay đổi.
      Last edited: 4/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 177: Đều là đứa ngốc

      kia hình như là Vận Nhi?” Phạm Tu Vũ cũng nhìn thấy người kia, chắc chắn hỏi Tô Ân Huệ đứng bên cạnh.

      Tô Ân Huệ gắt gao cầm túi quà tặng trong tay, đáp lại.

      Ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, đôi mắt đẹp trầm xuống, vì sao Vận Nhi lại trở lại, cứ nghĩ rằng con bé rồi trở về, xuất nữa!

      “Ân Huệ?” Thấy trả lời, Phạm Tu Vũ cúi đầu nhìn thoáng qua vẻ phức tạp lộ ra ngoài của , hai năm nay vẫn thể rời bỏ , nhưng mà quan hệ của bọn họ cũng chỉ dừng lại ở mức độ tình bạn, còn từ đầu đến cuối cũng thể bỏ qua Âu Thừa Duẫn.

      Chẳng sợ bên cạnh xuất đủ loại mỹ nữ, đối xử với cũng tốt, vẫn hề buông tha.

      Kỳ bọn họ đều giống nhau, đối với tình , đều vô cùng cố chấp, nhưng mà Tô Ân Huệ lại càng cực đoan hơn .

      biết, em cũng chắc!” Tô Ân Huệ nhìn chiếc xe Bentley gần biến mất trong đám người, thẳng về phía chiếc xe thể thao của mình, Phạm Tu Vũ thấy thế, mau chóng chạy theo.

      Qua vài ngày nữa chính là bữa tiệc mừng sinh nhật Tô Viễn Hàng, Tô Viễn Hàng cũng nhân cơ hội này chính thức trao lại chức vị cho Tô Thượng Đông.

      Sau khi Vận Nhi rời , Tô Thượng Đông cũng trở lại nước Mỹ nữa, mà chú trọng phát triển ở trong nước.

      Quan hệ giữa Phạm Tu Vũ và Tô Thượng Đông thời gian qua vẫn luôn rất tốt, đối với Tô Ân Huệ cũng là quý có thừa, cho dù coi như em thương cũng thay đổi.

      Thương Nhĩ Kì chở Vận Nhi đến nhà hàng ăn cơm, sau đó lại đến khách sạn giúp thu dọn hành lý, rồi trở về nhà. Vận Nhi có chút ấp a ấp úng hỏi có gặp được ai , lúc này Thương Nhĩ Kì mới nghe ra câu của có hàm ý khác.

      Chắc là muốn biết Âu Thừa Duẫn có còn đến tìm ?

      Kỳ , buổi sáng sau khi Vận Nhi rời , Âu Thừa Duẫn cũng rời khỏi đó theo, bởi vì biết Vận Nhi tiếp tục ở lại đây.

      Chỉ còn ở lại đây, bọn họ còn có thể gặp lại.

      Đối với Vận Nhi, càng phải kiên nhẫn bền bỉ hơn so với hai năm trước, để chờ đợi lại tiếp tục !

      “Đúng rồi, em có việc muốn hỏi , tại sao lại hợp tác với SK? Dự án thu mua lại thôn xóm kia là các làm cùng nhau?” Trước kia Vận Nhi muốn hỏi vấn đề này, rất khó tưởng tượng, Thương Nhĩ Kì trong thời gian ngắn ngủi lại có thể chạy song song, ngang hàng với Âu Thừa Duẫn.

      Trong ấn tượng của , người có thể nổi danh giống Âu Thừa Duẫn, hình như cũng nhiều lắm!

      “Làm sao vậy? được sao? Nếu phải để chống đối với Âu Thừa Duẫn, vẫn muốn làm đâu!” Thương Nhĩ Kì lời lòng, hai năm trước tuyên bố, tương lai ngày, nhất định phải đứng ở trước mặt ta, cạnh tranh công bằng với ta. Giống như Vận Nhi...

      tại cũng can đảm hơn trước kia vài lần!

      cũng thay đổi rất nhiều!” Vận Nhi tinh tế đánh giá Thương Nhĩ Kì càng ngày càng thành thục, rất cảm khái .

      Đúng vậy, thời gian hai năm, đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Bao gồm cả cũng vậy!

      “Vận Nhi, thay đổi, vãn là Thương Nhĩ Kì mà em quen biết trước đây, nhớ kỹ, từng với em câu, lúc nào cũng có hiệu lực!” Thương Nhĩ Kì sợ nhớ , cố ý nhắc nhở .

      Nhưng mà ở trong lòng Vận Nhi, lại sớm cố quên lời hứa hẹn thể thực ấy, thể nào thừa nhận được nữa rồi.

      biết, dài dòng, em mệt mỏi rồi, trở về !” Vận Nhi đùn đẩy tìm cái cớ, muốn tiếp tục chuyện này với nữa.


      Bên cạnh có Hứa Tâm Lam, tốt như vậy, tại sao lại biết quý trọng chứ?

      “Tô Vận Nhi, đôi khi rất muốn đánh em!” Nhưng mà luyến tiếc, Thương Nhĩ Kì bất đắc dĩ nhìn ánh mắt trốn tránh của , mặc kệ trước kia là ngôi sao lớn rực rỡ chói mắt hay là tổng giám đốc thành thục chững chạc tại, trong mắt dường như đều để ý đến .

      “Em cứ yên tâm ở lại đây , có cần cái gì với ...” Thương Nhĩ Kì kỳ kèo mè nheo đến cạnh cửa rồi nhưng vẫn muốn rời .
      “Tốt lắm, biết, là càng ngày càng dài dòng!” Vận Nhi kiên nhẫn phất phất tay, khách khí đẩy ra ngoài cửa, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

      Vận Nhi vào phòng từng luyện tập, trong phòng, thiết bị, đồ dùng vẫn giống như trước kia từng nhìn thấy, Vận Nhi có chút cảm động, khi ngón tay mơn trớn phím đàn, thế nhưng dâng lên xúc động khác thường.

      từng, từng luyện tập vũ đạo trong này, khi nghe CD của , có Âu Thừa Duẫn, có vũ đạo, cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

      Nhưng mà tại, buông tha cho Âu Thừa Duẫn, cũng buông tha cho vũ đạo thích nhất, ở trong trường học dạy các em khiêu vũ, căn bản phát huy được năng khiếu sở trường của , cũng biết, thời khắc đứng sân khấu kia kinh động lòng người như thế nào!

      Tầm mắt Vận Nhi đảo qua những chiếc CD xưa cũ, đột nhiên ánh mắt dừng lại chiếc CD hoàn toàn mới, trông có vẻ lẻ loi, đây phải là chiếc CD cuối cùng của Thương Nhĩ Kì sao?

      Ánh mắt Vận Nhi lập tức nhiệt tính hẳn, bỏ CD vào trong ổ đĩa, đoạn VCR kèm với giai điệu động lòng người lên màn hình, Vận Nhi nhìn hình ảnh nền nhạc, thế nhưng nhịn được, nước mắt chảy xôi xuống.

      ra, đều ghi hình riêng để lại, trí nhớ, kỉ niệm về bọn họ, lưu lại đâu phải chỉ là phần?

      Thương Nhĩ Kì lưu lại cho , cho tới bây giờ đều là cảm động và vui mừng, Vận Nhi đến bây giờ mới nhớ lại từng chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ hai năm trước, trong đầu nhớ lại những chuyện này, đều thành những kỉ niệm lãng mạn nhất.

      Thương Nhĩ Kì, làm cho đau lòng...

      Âu Thừa Duẫn mới vừa từ SK ra, bị ngưới phụ nữ tới chắn đường , luôn có tính nhẫn nại với phụ nữ, huống chi là Tô Ân Huệ, người mà muốn gặp, muốn cho ta thể diện.

      Sau khi Vận Nhi rời , ta càng xuất cùng lúc với nhau!

      “Em chỉ tới thông báo với tiếng, vài ngày nữa là lễ mừng thọ cha em, hy vọng có thể đến tham dự!” Tô Ân Huệ mượn tất cả các cơ hội có khả năng tiếp cận nhưng lần lượt đều nhận được lời từ chối của , sắp chịu nổi đả kích như vậy nữa rồi.ddiieenndllqd

      Cho Vận Nhi ở đây, trong mắt vẫn nhìn thấy tồn tại của , cam lòng!

      Cho đến khi nhìn thấy bên cạnh người phụ nữ rất giống Vận Nhi, mới bỗng chốc cảm thấy nguy hiểm.

      “Tôi suy nghĩ!” Âu Thừa Duẫn sở dĩ từ chối, là bởi vì nể mặt Vận Nhi, Tô Viễn Hàng cũng là người mà thực khâm phục, cho nên chỉ cần mấy điểm này, tham gia.

      “Thừa Duẫn, chúng ta gặp nhau thời gian dài rồi, có thể hay ...” Từ sau khi Âu Thừa Duẫn với mục đích muốn cưới , cũng tuyệt tình với giống như trước, vẫn để lại biệt thự cho , nhưng còn muốn nhiều hơn thế.

      có thể nhận diễn viên hạng ba, vì sao lại thể nhận .

      “Ừ, lần sau , chúng ta có thể cùng nhau thăm Huyễn!” Âu Thừa Duẫn dấu vết đẩy ta ra, chỉ là thay Huyễn chiếu cố, chăm sóc cho ta, đối với cố chấp của Tô Ân Huệ, Âu Thừa Duẫn cũng có kiên trì của mình.

      “Vận Nhi trở lại!” Tô Ân Huệ thống hận chính mình như vậy, muốn thu hút chú ý của , chỉ có Vận Nhi, đây là lý do tốt nhất.

      Quả nhiên, nghe thấy tên Tô Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn ngừng bước.

      “Tôi biết, tôi gặp ấy rồi!” Âu Thừa Duẫn khiếp sợ giống như trong tưởng tượng của , làm cho Tô Ân Huệ chịu đả kích nặng, vì sao mỗi lần đều biết muộn hơn bước, Vận Nhi trở về, cũng hy vọng bọn họ lại có quan hệ gì, cho dù Âu Thừa Duẫn thuộc về , cũng hy vọng người kia là Vận Nhi!

      “Phải ? Vậy vì sao Vận Nhi trở về nhà?” Kỳ , khi biết Tô Vận Nhi phải là con cháu nhà họ Tô, Tô Ân Huệ nhìn ra, cả cũng thích Vận Nhi!
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 178: Học trưởng muốn đính hôn

      Trước kia vẫn luôn ngạc nhiên vì thái độ của cả với vận Nhi đột nhiên thay đổi, sau này lại nhìn thấy ngủ nghỉ tìm kiếm mất tích khắp nơi, chỉ biết, sở dĩ cả độc, chính là vì chờ lớn lên!

      đột nhiên có chút ghen tị với Vận Nhi, mới là đại tiểu thư nhà họ Tô, cũng được thương nhiều bằng nó, thậm chí người đàn ông cũng trở thành chồng của nó.

      cam lòng, ghi hận, phẫn nộ, tất cả ý nghĩ tức giận mà đến, quan hệ giữa và Vận Nhi thể trở về quan hệ thuần túy giống như lúc trước được nữa.

      “Chỉ có tôi, mới có thể cho ấy gia đình!” Sau khi Âu Thừa Duẫn đẩy ta ra, đứng thẳng người, vẻ mặt kiên định, lại lần nữa dập tắt nhiệt tình của đối với .

      Tô Ân Huệ, đây là những gì mày muốn sao? Dùng hy sinh của Thừa Huyễn cũng đổi được hạnh phúc của chính mình!

      Âu Thừa Duẫn từ chỗ Mẫn Thiên Hữu biết được Vận Nhi bị Thương Nhĩ Kì đưa , nắm tay lái ngón tay nắm chặt, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm về phía trước, đột nhiên đạp mạnh chân ga, xe như mũi tên nhọn phóng ra ngoài.

      Từ sau khi Kiều Sa trở lại Trung Quốc, số lần gặp bà càng ngày lại càng ít, tay tạo nên màn bi kịch kia, nếu phải bởi vì mẹ , chắc chắn tự tay phá hủy hạnh phúc của mình, càng biết nên đối mặt với như thế nào.

      , sao hôm nay lại trở về sớm như vậy?” Âu Dương laàm iệc ở công ty du lịch, thời gian làm rất tự do, khi có đoàn ở nhà với Kiều Sa, chính cũng biết giữa mẹ và trai vẫn thể hóa giải khúc mắc, bởi vì Vận Nhi!

      “Ừ...” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn mỏi mệt, thản nhiên lên tiếng sau đó nhấc chân chạy lên lầu.

      ? thăm mẹ , vừa rồi còn nhắc tới đấy!” tại Kiều Sa chỉ có thể mở miệng chuyện, lại vẫn tiện! Âu Dương nhìn thấy thay đổi sắc mặt lên lầu hai, Kiều Sa ở tại lầu ba, nhịn được gọi lại. Bóng dáng cao lớn thoạt nhìn có vài phần đơn.

      “Âu Dương?” Âu Thừa Duẫn đột nhiên xoay người, trong con ngươi đen sâu thẳm lóe ra ánh sáng biết tên, từ cao nhìn xuống Âu Dương, Âu Dương cũng bị ánh mắt thâm trầm của dọa sợ, tay vịn lân can cầu thang, chần chờ chút mới đáp lời,“Làm sao vậy?”

      “Vận Nhi trở lại...” Con ngươi đen của Âu Thừa Duẫn như phát ra ánh sáng lúc nửa đêm trong đó có chút tính kế, vươn tay sửa sang lại nếp gấp ở tay áo, Âu Dương nghe xong lời của có chút giật mình, sau đó lập tức cảm thấy vui mừng, lập lại lần, “ vậy sao? , tại Vận Nhi ở đâu?”

      “Ừm, thăm mẹ trước !” Bước chân dừng ở cửa phòng mình lại quay lại, bước lầu ba.

      Âu Dương trừng lớn hai tròng mắt, nhìn bóng dáng kiêu ngạo của Âu Thừa Duẫn biến mất ở chỗ quẹo, cảm xúc của khống chế được kêu lớn lên, “Ý của là...”

      Vận Nhi ngồi xe về phía tây, lưu luyến quay đầu nhìn thoáng qua, nơi đó cảnh sắc rất đẹp, thực yên tĩnh, thực bình an.

      nghĩ tới động tác của Âu Thừa Duẫn lại nhanh như vậy, vừa mới đưa ra quyết định thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn bắt đầu khởi công, nơi này vị trí ở ven biển, biển xanh trời xanh, cũng có thể đoán ra dụng ý vì sao lại làm nhưu vậy.di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      Nếu lựa chọn còn tiếp tục ở lại Mộng Ảo, thể tránh khỏi, là cổ đông lớn đúng sau màn, về sau cần phải đối mặt với xuất thường xuyên của , Vận Nhi thể cảm xúc trong lòng.

      mực ngụy trang lạnh lùng với cũng biết có thể kiên trì bao lâu, từng như vậy, nguyện ý vì xây dựng gia đình, cũng bởi vì tuyệt tình mà từng chút phá hủy.

      Tình tan, hận biết đến đâu.

      Đối với cũng vậy, có thủy, có chung...

      “Quản lí Hứa, có vị Tô tiểu thư muốn gặp ...” Hứa Tâm Lam áp điện thoại lên tai, trong tay còn ngừng điền bảng đánh giá, sau khi nghe thư ký sửng sốt chút, Tô tiểu thư?

      “Mau, để ấy lên!” Hứa Tâm Lam cần cũng biết Tô tiểu thư mà biết chỉ có Tô Vận Nhi.

      Năm phút sau, tiếng gõ cửa văn phòng vang lên, Hứa Tâm Lam nhanh chóng nghênh đón, vừa thấy Vận Nhi mặc chiếc áo khoác màu trắng gạo, thân thể gầy yếu giống như sắp bị gió thổi bay, mang theo chút ẩm ướt, đứng ở trước mặt Hứa Tâm Lam, kích động ôm lấy Vận Nhi, “Vận Nhi, tớ biết là cậu mà! Cuối cùng cậu cũng xuất rồi!”

      tại cậu là quản lí rồi, chú ý hình tượng chút!” Vận Nhi cười trộm đẩy ra, vừa rồi khi đến lập tức báo thẳng tên Hứa Tâm Lam, nghĩ tới thế nhưng ấy được thăng lên làm giám đốc rồi.

      “Cái gì hả, tớ chỉ làm thay vị trí của hai thôi, cũng sắp phiền chết rồi, Vận Nhi...” Hứa Tâm Lam làm nũng cọ cọ người , lâu có cảm giác như vậy, các thân mật như vậy từ lâu lắm rồi.

      tại nhìn thấy trở về, cảm giác tốt, hình như còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh của hai người bọn khi còn học trong trường, ngày ngày dính lấy nhau chán.

      ba ở đây sao?” Sau khi thư ký lui ra ngoài, Hứa Tâm Lam lập tức lôi kéo Vận Nhi ở sô pha chỗ ngồi xuống, muốn hết tất cả mọi uất ức trong lòng ra ngoài, “Vốn việc này đều là hai làm, tại ấy cũng quản lý, cục diện rối rắm đều để mình tớ thu dọn, ba càng bận hơn!”

      “Đúng rồi, chắc cậu gặp Vu Nặc? Đứa tại ở nhà tớ đấy!”

      “Ừ, vậy cả và hai như thế nào?” Vận Nhi muốn hỏi thẳng Vu Nặc, sợ chị ấy càng phiền hơn.

      “Ai, đến chuyện này lại đau đầu, biết hai nghĩ như thế nào nữa, tại cũng muốn cưới Vu Nặc, cậu xem, cả của tớ vất vả mới thích thượng người phụ nữ, ấy làm như vậy phải là chặn đường lui của cả à!”

      “Chị Vu Nặc chắc mới là người đau đầu nhất? Ai, vậy cha mẹ cậu như thế nào?”

      “Cha tớ sắp tức điên rồi, thái độ của cả thực kiên quyết, phải chị ấy cưới, hai cũng nhượng bộ, chị Vu Nặc lại tỏ vẻ ràng, cậu , chuyện này là thế nào đây? tại tớ cũng muốn về nhà, phiền chết!”

      Hứa Tâm Lam chịu áp lực nhiều ngày, vất vả mới tìm được để đối tượng tố khổ.

      “Đúng rồi, tại sao đột nhiên cậu lại trở lại? Chắc là Nhĩ Kì tìm cậu rồi?” Hứa Tâm Lam chuẩn bị tâm lý để mắng, nhưng mà Vận Nhi lại thản nhiên cười cười, hề trách cứ , Hứa Tâm Lam cảm thán, Vận Nhi chín chắn hơn nhiều so với trước kia.

      “Trong khoảng thời gian này tớ ở lại nhà của Nhĩ Kì trước kia, nếu cậu cũng đến ở vài ngày?” Vận Nhi nhìn vẻ mặt giống như sắp phát điên, cũng giúp được cái gì.

      mặt Hứa Tâm Lam chợt lóe lên mất mát, rất nhanh bị lúm đồng tiền thay thế, lắc lắc đầu, “ cần, biết cậu trở về là tớ yên tâm rồi!”

      “Tâm Lam, thực ra tớ và Nhĩ Kì...”

      “Vận Nhi, cậu cần phải , kỳ tớ đều biết cả!” Hứa Tâm Lam cho có cơ hội mở miệng, biết là Vận Nhi vô tâm, tình cảm quanh quẩn lại cũng thể miễn cưỡng.

      “Đúng rồi, tớ vừa nhận được thiệp mời, Lam Hạo muốn đính hôn!” Sắc mặt Hứa Tâm Lam đột nhiên trở nên nghiêm túc.

      Lam Hạo, lại nghe thấy cái tên này, trái tim Vận Nhi đột nhiên lại trở nên có chút phập phồng!
      Last edited: 4/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 179: Kỷ niệm ngày mưa

      Giống như, có chút xa lạ, có chút thể chạm đến, cái kia tên, giống như dần dần phai nhạt trong lòng ...

      sao?” Vận Nhi cảm giác tiếng của mình có chút nặng nề, cười , trong nháy mắt vẻ mặt bình tĩnh lại, “Là lấy Mạc Tử Kỳ sao?”

      “Ừ...” Hứa Tâm Lam lo lắng nhìn , trong lòng nhất định cũng là cũng có chút vui, dù sao Lam Hạo cũng là mối tình đầu của Vận Nhi.

      “Tâm Lam, có đôi khi ngay cả chính tớ cũng hoài nghi tình cảm của mình đối với ấy, có lẽ chỉ là nhất thời say mê mà thôi?” Giọng của Vận Nhi nhàng, mềm mại, lại ra ý nghĩ chân thực nhất trong đáy lòng, tại nghe thấy sắp đính hôn, chúc phúc .phuonganhlqd

      Thời thiếu nữ, từng có thời gian ngây thơ Lam Hạo.

      “Vận Nhi, cậu còn Âu Thừa Duẫn sao?” Hứa Tâm Lam nhìn có chút hoảng hốt, từ hai năm trước khi ấy bắt đầu rơi vào hố sâu tình nhìn ra, loại tình cảm này, nếu phải sâu nặng, vì sao cho đến tận bây giờ ấy vẫn thể quên?

      biết, tớ nghĩ hẳn là tớ có ấy, Âu Thừa Duẫn...” Ít nhất, trải qua hai năm, mỗi lần nhớ tới cái tên này, trong lòng bắt đầu phiếm đau. Cái tên duy nhất khắc sâu vào trong lòng !

      ra, hai năm cậu ở đây, bên cạnh ta xuất người phụ nữ khác!” Cảm tình của Hứa Tâm Lam đối với Âu Thừa Duẫn từ sau khi Vận Nhi bị sinh non trở nên cực kém, thời gian trước nhìn thấy chuyện xấu của và Mễ Na cũng rất tức giận, Vận Nhi vì ta mà chịu nhiều đau khổ như vậy, dựa vào cái gì mà ta vẫn trái ôm phải ấp, còn cái Tô Ân Huệ kia nữa vẫn tiếp tục dây dưa .

      Đôi khi, đều bênh vực kẻ yếu vì Vận Nhi, cho nên đứng ở góc độ lý trí, thể ngăn cản Thương Nhĩ Kì thích Vận Nhi.d13ndanLQD

      liên quan gì tới tớ, quan hệ, Tâm Lam, về sau, chúng tớ cũng xuất cùng nhau ...”

      Sau khi Vận Nhi nghe thấy tin tức này, trái tim, vẫn dễ dàng cảm thấy đau xót.

      ra, cũng phải thể , mà , cũng phải thể !

      ra, bên cạnh còn có người phụ nữ khác, mà Tô Vận Nhi , chỉ là chiến lợi phẩm trong trò chơi của .

      ngốc, tại cảm thấy mình ngốc...

      “Tổng giám đốc, Mễ tiểu thư tới!” Tiếng của Vu Nhuế truyền qua điện thoại, Âu Thừa Duẫn ngừng bút, kiên nhẫn nhíu nhíu mày, “ gặp!”

      “Thừa Duẫn, sao có thể nhẫn tâm như vậy?” Điện thoại còn chưa ngắt, cửa phòng tổng giám đốc bị người khác mở ra , Mễ Na mặc bộ quần áo xinh đẹp tươi sáng xông vào, sắc mặt Âu Thừa Duẫn ngưng trọng dập điện thoại, hai tròng mắt lạnh thấu xương phát ra hơi thở nguy hiểm, “ phải tôi với , về sau cho phép xuất trước mặt tôi nữa sao?”

      “Gọi điện thoại cho cũng tiếp, lần này tới là muốn tìm giúp chút việc, giúp em tạo quan hệ với công ty đại diện Trương Đạo , bọn họ quyết định muốn thay đổi nữ nhân vật chính trong bộ phim vốn là của em, Duẫn, đây là hình ảnh mà em muốn, giúp em được ? Em cam đoan, đây là t lần cuối cùng, về sau em đến làm phiền nữa!” Mễ Na , vẻ mặt thành kính, tại Âu Thừa Duẫn cho chỗ dựa, danh tiếng của lập tức giảm hơn nửa, nếu như còn tiếp tục xuống như vậy, phải làm thế nào?

      biết nguyên tắc của tôi, ra ngoài!” Âu Thừa Duẫn có tâm tư để ý tới ta, nhàn nhạt liếc mắt nhìn ta cái, lạnh lùng mở miệng cự tuyệt .

      “Duẫn, lần cuối cùng thôi, chỉ cần mở miệng, có vấn đề gì, được ?” Mễ Na gần như cầu xin, ánh mắt điềm đạm đáng nhìn , vì sao sắc mặt của người đàn ông này lại có thể thay đổi nhanh đến như vậy, trước kia quý bảo vệ có thừa, giờ khắc này lại khinh khi để ý đến, tuyệt tình cước đá văng ra.

      Mễ Na biết quy tắc ngầm tồn tại, hậu phương vững chắc, chỉ có thể bán đứng linh hồn mình, thực tế chính là để tên đạo diễn đáng khinh kia để ý đến , làm cho theo ta đêm, nếu tất cả những hoạt động sau này của đều bị hủy bỏ.

      Âu Thừa Duẫn câu, là có thể thay đổi vận mệnh của , nhưng mà lại thấy chết mà cứu!

      “Vu Nhuế, đưa Mễ tiểu thư ra ngoài!” Vẻ mặt Âu Thừa Duẫn chút thay đổi đưa ra mệnh lệnh, hoàn toàn liếc nhìn thêm cái.

      Trước kia ánh mắt trong suốt sáng ngời, tại cũng là bụng đầy hận ý, tại rốt cục biết, vì sao người đàn ông này lại làm cho phụ nữ vừa vừa hận, nghi ngờ, người đàn ông giống , lòng thương người phụ nữ sao?

      Vu Nhuế làm tư thế “mời”, Mễ Na mặt mày xám tro nhìn Âu Thừa Duẫn, tình nguyện ra khỏi văn phòng của .

      “Đúng rồi, tổng giám đốc, đêm nay có hẹn ăn tối với tổng giám đốc Viên của Thiên Lợi!” Trước khi đóng cửa, Vu Nhuế lại dặn dò lần.

      biết!” Âu Thừa Duẫn lên tiếng, dựa người vào lưng ghế da phía sau.

      Bên ngoài mặt trời sắp lặn, khi Vận Nhi và Hứa Tâm Lam cùng nhau ra khỏi Hứa thị cũng đến giờ tan tầm, xe của Thương Nhĩ Kì đỗ sẵn ở bên ngoài, nhìn thấy bọn họ ra, huýt sáo, “Các mỹ nữ, lên xe !”

      Vận Nhi và Hứa Tâm Lam trắng đen, đứng chung chỗ đúng là liên minh đối lập.

      Hứa Tâm Lam nhìn thấy Thương Nhĩ Kì, tâm tình khá tốt, trêu chọc, “Ít khi thấy tâm tình tốt như vậy, đêm nay làm thịt chút!”

      thành vấn đề, em là công lớn thần, cầu gì đều có thể thỏa mãn!” Thương Nhĩ Kì mở cửa bên tay lái phụ, cứ tưởng rằng Vận Nhi đứng gần nhất ngồi bên cạnh , nhưng mà Vận Nhi lại vòng ra sau, ngồi hàng ghế sau, Hứa Tâm Lam cũng theo, ngồi xuống.

      Động tác tay Thương Nhĩ Kì dừng chút, sau đó khởi động xe, xe lập tức phóng .

      20 phút sau, xe dừng lại trước nhà hàng xa hoa cao cấp, Vận Nhi mở cửa xe bước ra, giọt nước lành lạnh rơi mặt , bàn tay giơ lên hướng về bầu trời màu xám, lâm râm mưa phùn.

      và Hứa Tâm Lam đứng ở cửa, Thương Nhĩ Kì lái xe đến bãi đỗ xe.

      Ngày mưa như vậy, làm cho nhớ tới ngày mưa hai năm trước kia, Vận Nhi kìm lòng được, lấy tay che bụng, chính trong trận mưa thế này, đứa bé của cứ như vậy mà còn nữa.
      Dường như nhận ra Vận Nhi ưu thương, Hứa Tâm Lam đứng ở bên cạnh cũng lên tiếng, chính vì trận mưa này mà cũng trở nên có chút đa sầu đa cảm.

      nào, trời mưa rồi, chúng ta vào trong thôi!” Thương Nhĩ Kì tới, tay tự nhiên kéo Vận Nhi , lại nhìn thấy Hứa Tâm Lam đứng bên cạnh Vận Nhi, mỗi tay kéo người vào trong nhà hàng.

      Trong đại sảnh, ánh đèn sáng tỏ, Thương Nhĩ Kì vốn đặt phòng trước, nhưng mà Vận Nhi cảm thấy rất buồn, muốn ngồi bên ngoài, may mà người cũng nhiều, bọn họ lập tức tìm được vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống.

      Thương Nhĩ Kì chú ý, Vận Nhi luôn thích ngồi ở vị trí tận cùng bên trong, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Sau khi gọi cơm xong, khí trở nên có chút im lặng, giống như quan hệ giữa ba người bọn họ khi đó có chút xấu hổ, Vận Nhi luôn nhìn hai người bọn họ chuyện phiếm cũng trả lời, nhìn ngoài cửa sổ mưa càng ngày càng nặng hạt, co dường như nhớ lại chuyện gì đó.

      Âu Thừa Duẫn vừa bước vào đại sảnh, liếc mắt cái lập tức thấy Vận Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, đầu ngón tay tiêm biết miêu tả cái gì, nhưng vừa liếc mắt cái, liền giật mình.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 180: xoay người, chật vật

      “Tổng giám đốc Âu!” Nếu phải nhân viên gọi , có lẽ vẫn tiếp tục quan sát, muốn gặp nhưng lại sợ hãi, luôn nhịn được đau lòng vì . Âu Thừa Duẫn lập tức quay đầu, có chút bối rối thu hồi tầm mắt, nhấc chân đến phòng VIP.

      Mễ Na nắm được lịch trình của Âu Thừa Duẫn đêm nay, cho nên khi ta có buổi hẹn gặp mặt, ta cũng chọn nhà hàng này.

      Cho đến khi nhìn thấy Âu Thừa Duẫn xuất , ta nhìn theo tầm mắt của lập tức nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp.

      Mái tóc đen dài mềm mại được buộc lên, ngũ quan thanh tú hề son phấn, trơn bóng như ngọc, dáng ngườ mảnh khảnh, ánh mắt u buồn, chỉ cần liếc mắt cái, biết đây là người phụ nữ cần được đàn ông chăm sóc bảo vệ.

      Mễ Na chú ý tới, chính là người phụ nữ màn hình laptop của Âu Thừa Duẫn mà trước kia ta nhìn thấy, Vận Nhi.

      ra, người phụ nữ đó thực làm cho người ta động tâm như vậy, khiến cho người cũng làm phụ nữ giống đây nhịn được mà ghen tị với .

      So sánh với Tô Vận Nhi, thua kém nhiều lắm, cái duy nhất hơi giống nhau, có lẽ chính là ánh mắt có thần giống nhau bảy phần kia, cho nên mới khiến cho Âu Thừa Duẫn chú ý.

      “Vận Nhi, nhìn em cũng chưa ăn bao nhiêu, muốn ăn thêm chút điểm tâm ngọt ?” Thương Nhĩ Kì nhìn sắc mặt Vận Nhi tốt lắm, quan tâm hỏi.

      Vận Nhi chỉ vào caramen dâu tây ở giữa, lắc lắc đầu, thời tiết như vậy, ngay cả tâm tình của cũng bắt đầu buồn bực.phuonganhlqd

      “Mọi người đều ăn xong rồi? Chúng ta trở về !” Vận Nhi muốn ở lại đây nữa, đứng dậy với hai người nhìn mình.

      “Ừ, được rồi!” Thương Nhĩ Kì muốn gì đó nhưng lại biết nên mở miệng như thế nào.

      Trong lúc đó Hứa Tâm Lam nhìn hai người đối đáp với nhau, có suy nghĩ kích động muốn chạy trốn, cả tối nay Vận Nhi đều thực im lặng, ánh mắt Thương Nhĩ Kì khi chuyện với lại hề rời khỏi người bên cạnh, cục diện như vậy, còn ôm hy vọng làm gì?!

      đưa Vận Nhi trở về , em gọi xe về là được rồi!” Sau khi Hứa Tâm Lam theo Thương Nhĩ Kì và Vận Nhi ra khỏi nhà hàng, cũng đuổi kịp, khi bọn họ xoay người vọt vào trong màn mưa, bóng dáng đơn độc bị gió thổi qua, hạt mưa rơi lên cơ thể lưu tình chút nào.

      “Tâm Lam...” Vận Nhi kịp gọi lại, lao ra ngoài, nhìn bóng dáng chạy xiêu xiêu vẹo vẹo trong mưa, Vận Nhi cảm thấy chua sót nên lời, thúc giục Thương Nhĩ Kì đứng bên cạnh, “ đưa ấy về !”

      Thương Nhĩ Kì cũng có chút thương tiếc, nhìn liều lĩnh vọt vào trong mưa như vậy, biết là thái độ của làm tổn thương, nhưng mà trong mắt ngoài Vận Nhi ra, thể tiếp nhận thêm người phụ nữ nào khác.

      Mặc kệ là là Hoa Y Y điêu ngoa bốc đồng, hay là Hứa Tâm Lam khéo hiểu lòng người giống Vận Nhi.

      Thương Nhĩ Kì do dự chút, khi muốn xông lên trước bắt lấy , Hứa Tâm Lam chặn mọt chiếc xe taxi ở ven đường, Thương Nhĩ Kì chú ý tới toàn thân gần như ướt đẫm, nhưng mà vẫn quay đầu liếc mắt nhìn cái.

      Bước chân bước ra lại thu trở về, Thương Nhĩ Kì thở dài hơi, tay khoác bả vai Vận Nhi, “Quên , lấy xe, em đứng ở chỗ này đừng đâu cả!”

      “Này, Thương Nhĩ Kì...” Vận Nhi nhìn đến bãi đỗ xe, thân hình cao lớn ở trong mưa cũng có vẻ đơn như vậy, thê lương như vậy, đột nhiên cảm thấy mình có chút dư thừa, đứng trong đại sảnh sáng sủa, Vận Nhi vươn tay, cảm thụ được cảm giác hạt mưa rơi xuống tay mình, thời tiết hay thay đổi như vậy, vẫn thishc ứng kịp.

      Âu Thừa Duẫn từ trong phòng ra tập tức nhìn thấy người đứng ngoài cửa, sau khi tạm biệt với tổng giám đốc Viên, lập tức về phía hình bóng kia.

      Tại sao lại đứng đó mình?

      “Thừa duẫn...” Bên kia, Mễ Na nhìn thấy Âu Thừa Duẫn ra, cũng chào hỏi với đạo diễn Trương rồi đuổi theo .

      “Tô Vận Nhi, em muốn để mình bị bệnh sao?” Trong lòng bàn tay Vận Nhi tràn đầy nước mưa, theo đầu ngón tay nhanh chóng chảy xuống đất, Âu Thừa Duẫn tiến lên từng bước ập tức kéo thân hình nhắn xinh xắn của vào trong lòng, tức giận nhìn .

      Vận Nhi kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Âu Thừa Duẫn, dùng thói quen bá đạo của , nắm chặt lấy bàn tay bé của vào trong tay mình.

      Âu Thừa Duẫn, làm sao có thể ở trong này?

      “Tại sao tay em lại lạnh như vậy, thời tiết tốt cũng biết mặc thêm quần áo vào sao?” Nếu là trước kia, như vậy nhất định làm Vận Nhi cảm thấy thực cảm động, nhưng mà tại bọn họ ly hôn, nghe qua có chút buồn cười.

      Vận Nhi mất tự nhiên rút bàn tay bé của mình từ trong bàn tay to lớn của về, môi mỏng khẽ nhếch, kéo chặt áo khoác người, hề nhìn .

      Âu Thừa Duẫn có loại cảm giác thất bại, tại ngay cả chuyện với cũng muốn sao?

      Âu Thừa Duẫn nắm cánh tay của , quay thân hình gầy của lại nhìn , “Vận Nhi, dừng lạnh lùng với như thế có được ?”

      buông!” Vận Nhi cảm giác da thịt đều bị nắm có chút đau, vì sao phải tức giận như vậy.

      “Được, được, đụng vào em nữa, vì sao em lại ở trong này mình? đưa em về được ?” Âu Thừa Duẫn nhìn khuôn mặt của nhăn lại, đau lòng thôi buông hai tay ra, lòng đề nghị.

      cần...”

      “Thừa Duẫn!” Vận Nhi và tiếng gọi vội vàng đồng thời vang lên bên tai Âu Thừa Duẫn, bọn họ đồng thời nhìn về phía sau, Mễ Na mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, đứng sau Âu Thừa Duẫn, thân thiết gọi tên .

      Vận Nhi thấy khuôn mặt kia, là khuôn mặt rất xinh đẹp, áp phích nhìn thấy ở trung tâm quảng trường ngày đó, chính là người trước mắt này!

      Trái tim Vận Nhi lập tức trở nên thắt lại, có chút u ám, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Âu Thừa Duẫn cái, lập tức hiểu được quan hệ giữa bọn họ, buổi chiều Hứa Tâm Lam còn với , bên cạnh vẫn luôn có đủ loại hình mỹ nữ xinh đẹp.

      quả nhiên là cao thủ tình trường, Vận Nhi quay đầu, áp chế ghen tuông trong lòng, có quan hệ với ai đều liên quan gì đến .

      “Vận Nhi...” Âu Thừa Duẫn giữ chặt muố vào trong màn mưa, hung tợn trừng mắt nhìn Mễ Na đứng phía sau, người phụ nữ này làm sao có thể xuất ở đây?

      Chết tiệt, nhất định là Vận Nhi hiểu lầm!

      “Nhĩ Kì đưa rôi về nhà, dám phiền tổng giám đốc Âu, hẹn gặp lại!” Vận Nhi biết sức lực của mình ở đâu ra, dùng sức đẩy Âu Thừa Duẫn, cũng quay đầu lại vọt vào trong mưa, chỉ biết là, giờ khắc này, nhìn thấy đứng bên cạnh người phụ nữ khác, vẫn có chút đau lòng.

      “Tô Vận Nhi...” Tay Âu Thừa Duẫn rơi vào khí, dường như hề nghĩ ngợi, nhấc chân chuẩn bị xông lên phía trước bắt lại, thế nhưng Mễ Na lại dùng sức giữ chặt cánh tay , đau khổ cầu xin, “Thừa Duẫn, đạo diễn Trương ở ngay bên trong, giúp em chuyện với ông ấy được ?”

      “Cút!” Âu Thừa Duẫn thô bạo, nổi giận gầm lên tiếng, đẩy Mễ Na ra, cũng vọt vào trong mưa.

      thể mất Vận Nhi thêm lần nữa, tâm can bảo bối của , “Vận Nhi...”

      Thương Nhĩ Kì vừa chạy xe đến trước cửa nhà hàng, Vận Nhi cũng xông tới, trời mưa cũng càng ngày càng nặng hạt, sau khi Vận Nhi nhìn thấy xe đến, mở cửa xe ra ngồi vào. “Lái xe !”

      Âu Thừa Duẫn trơ mắt nhìn ngồi vào trong xe Thương Nhĩ Kì, toàn thân đều bị mưa làm ướt đẫm, đời này chưa từng chật vật giống như bây giờ ...
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :