1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 171: Như si như say
      Edit: Mưa Đêm.

      Đứa bé này nhìn khoảng bốn năm tuổi, mà hai năm trước Vận Nhi mới rời , ngay lập tức Âu Thừa Duẫn vì lỗ mãng của mình mà thầm rủa tiếng. Sai lầm tạo thành, còn mong ước xa vời gì đâu?

      “Chị Vận Nhi…” Nghe thấy giọng của Vận Nhi, Tâm Nhi chạy từ trong nhà ra, nhào vào lòng Vận Nhi.

      Nghe thấy xưng hô của bé với Vận Nhi, trái tim phập phồng của cũng đặt xuống.

      Hai người đàn ông cao mét tám cùng đứng trước cửa, Vận Nhi liền cảm thấy có chút áp lực.

      “Vận Nhi…” chuẩn bị xoay người vào rồi đóng cửa, Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn kéo lại, cả đứa bé cũng rơi vào lòng .

      Vận Nhi có phản ứng kịch liệt nào, chỉ đơn giản nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy hối hận của . rất muốn lớn giọng hỏi , vì sao còn xuất , vì sao còn xuất trong tầm mắt của ?

      Hai năm này đủ rồi!

      “Âu tổng, có việc gì sao?” Vận Nhi ngụy trang bằng vẻ thờ ơ, câu mà bình thường chỉ có với phụ nữ được ra từ miệng , khiến rất khó chịu.

      “Chúng ta chuyện, được ?” Giọng trầm thấp của Âu Thừa Duẫn phun hai má , nhưng hơi thở mang vẻ nam tính mãnh liệt này còn tác động đến suy nghĩ của nữa. chịu ảnh hưởng từ nữa rồi.

      Những lời tuyệt tình của hai năm trước khiến thương tích đầy mình, ngốc nghếch để người đàn ông này lại ảnh hưởng đến cuộc sống tại của nữa.

      “Âu tổng, tôi nghĩ chúng ta có gì để , tôi nợ gì nữa, cho nên, về sau chúng ta cũng cần gặp lại!” Vận Nhi kéo Thương Nhĩ Kì vào nhà, chờ Âu Thừa Duẫn trả lời đóng sập cửa, để ta ở ngoài.

      Nếu hành động này là của người phụ nữ khác mà phải Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn tuyệt đối dễ dàng tha thứ, người kiêu ngạo như , sao có thể phụ nữ tùy ý khinh thường. Nhưng Tô Vận Nhi lại có năng lực này.

      Lần này quyết tâm gặp lại sao?

      Giây phút nhìn thấy , trong mắt tràn đầy là kinh diễm và đau lòng, vẫn xinh đẹp như hai năm trước, nhưng gầy hơn, vừa nghĩ đến hai năm vừa qua sống cũng tốt, từ sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, bao giờ ở những nơi như thế này đâu.

      Âu Thừa Duẫn dựa lại cửa, bức tường lạnh băng đằng sau lưng khiến lạnh buốt tận xương.

      Điếu thuốc trong tay nát rồi, tầm mắt của Âu Thừa Duẫn cũng càng hỗn loạn.

      Đối với hành động của Vận Nhi, Thương Nhĩ Kì rất vừa lòng, loại người ngông cuồng tự cao tự đại, luôn cho mình là hơn tất cả như Âu Thừa Duẫn phải làm nhụt nhuệ khí của ta.

      Huống hồ, ta từng làm ấy tổn thương sâu sắc như vậy, giờ nghĩ lại vẫn hận thể cho ta vài quyền.

      “Nha đầu, tệ nha, giờ cũng học được nấu cơm rồi!” Thương Nhĩ Kì theo Vận Nhi vào phòng bếp, căn phòng mấy chục mét vuông gồm phòng ngủ phòng khách, bởi vì Thương Nhĩ Kì vào mà có vẻ hơi chật chội. Vận Nhi bận rộn, nghe được câu của , cũng quay đầu lại, chỉ là bên khóe miệng nở nụ cười yếu ớt. nhớ đợt ở nhà Thương Nhĩ Kì, khi cầu đại thiếu gia này nấu cơm cho ăn, cuối cùng lại thành ra hai người mỗi ngày đều ăn ngoài hàng.

      Thương Nhĩ Kì vẫn lén nhìn biểu của Vận Nhi, có vẻ như hề chịu ảnh hưởng của xuất của Âu Thừa Duẫn, vẫn biểu đạm mạc như vậy, như thể ta chưa từng xuất .

      bé này đáng như em vậy!” Vận Nhi bày món ăn đơn giản ba mặn canh lên bàn, Thương Nhĩ Kì ôm Tâm Nhi. Nhìn hình ảnh ấm áp như vậy khiến đáy mắt Vận Nhi có chút mơ Hồ, gia đình có ba người, bình thản, hạnh phúc, đây mới chính là cuộc sống mà mong muốn chăng.

      “ Chú à…” Tâm Nhi hơi sợ người lạ, được ôm vào lòng nhìn về phía Vận Nhi.

      “ Nào, để chị bế!” Vận Nhi đón Tâm Nhi từ trong lòng Thương Nhĩ Kì ngồi xuống đùi mình, sau đó liếc nhìn Thương Nhĩ Kì, phát ánh mắt có chút kì lạ, “ Sao vậy?”

      “ Sao bé ấy gọi em là chị mà lại gọi là chú? công bằng!” Thương Nhĩ Kì so đo như đứa vậy, bộ dáng có chút ủy khuất nhìn Tâm Nhi ngồi trong lòng Vận Nhi, đôi mắt to, khuôn mặt hình trái xoan khéo léo, vừa nhìn là có thể khằng định lớn lên nhất định là mọt người đẹp.

      Vận Nhi nghe xong khỏi mỉm cười, “ Sao lại công bằng, vẫn lớn hơn em mà, hay là, em cũng theo Tâm Nhi gọi là chú nhé?”

      “ Gì chứ, đùa chẳng buồn cười gì cả!” Thương Nhĩ Kì si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt lóe lên vẻ giảo hoạt của , mặt mày tươi tỉnh như hoa. Phải vậy chứ, Vận Nhi, em nên cười như vậy. Đây mới là Tô Vận Nhi mà quen.

      “ Hừ, em đâu có ý đùa!” Vận Nhi liếc cái rồi cầm lấy đũa đút thức ăn cho Tâm Nhi ngồi trong lòng mình.

      Tâm Nhi nhìn ông chú rất đẹp trai trước mặt, lòng rất thích, sau khi ăn cơm chiều, rất thân cận với , trong lòng bé, ngoại trừ Hứa Minh Nhân, chú là người đàn ông thứ hai bé thích.

      “ Chú… đẹp…” Bàn tay bé của bé con chỉ lung tung vào ngũ quan của , cười đến sáng lạn như ngọc.

      “ À, bé con khen ngợi đấy ah? Trước kia biết khuôn mặt này làm điên đảo biết bao thiếu nữ đâu, ha ha!” Thương Nhĩ Kì nhìn về phía phòng bếp, Vận Nhi vừa rửa sạch bát ra, gọt đĩa hoa quả, nghe thấy câu của , vội vàng phụ họa, “ Đúng rồi, là người già trẻ đều tha. Đại minh tinh Riche phải ?”

      chuẩn rồi, nhưng có cố tình nhìn đến mị lực của !” Thương Nhĩ Kì ra vẻ thở dài, Vận Nhi ngồi xuống bên người , chiếc sô pha hẹp, Tâm Nhi ngồi ở giữa hai người, nhìn hai người ngồi cạnh mình, đột nhiên cười khanh khách.

      cũng nên về rồi!” Vận Nhi để ý đến ám chỉ, nhìn đồng hồ, đột nhiên rất thành .

      “ Vận Nhi…” Thương Nhĩ Kì thu tay khoát lên lưng ghế lại, ánh mắt sáng ngời:” Theo trở về được ?”

      “ Em sợ người trong nhà lo lắng sao?” Thương Nhĩ Kì biết mình biết chính mình có lập trường để thuyết phục , chỉ có thể đứng ở góc độ khách quan để phân tích.

      hai, ấy hiểu cho em mà!” Tầm mắt Vận Nhi chuyển tới nơi khác, nhìn về phía ngoài cửa, người đàn ông kiêu ngạo như vậy, bị cự tuyệt, hẳn là tiêu sái rời quay đầu lại đúng ?

      “ Bây giờ ta biết em ở đây, em sợ ta có hành động gì tốt cho em sao?” Thương Nhĩ Kì thể yên tâm để mình ở đây. Ít nhất, nếu sống dưới bảo hộ của Tô gia, còn có thể tranh thủ cho mình nhiều cơ hội.

      liên quan gì tới em cả!” Đôi mắt gợn sóng của Tô Nhi khi nhắc đến người đàn ông đó còn rung động như lúc trước nữa, ta là người đàn ông đầu tiên của , là người đầu tiên , lại đâm đao khi đắm chìm trong tình ấy. Tình , cần nữa rồi!

      “ Nhĩ Kì, em ngốc, em biết mình là ai, em trở về, nhưng phải là bây giờ!” Thái độ của Vận Nhi rất kiên quyết, ngay cả Hứa Tâm Lam cũng thuyết phục được , làm sao Thương Nhĩ Kì có thể đây?

      “ Vậy em hãy hứa hãy để lúc nào cũng có thể gặp được em được ? Em được phép lại trốn đến nơi mà tìm được!” Thương Nhĩ Kì dám nóng nảy bắt ép , chỉ thầm nghĩ toàn tâm toàn ý bảo hộ cho , lần nữa khiến mở lòng.

      “ Em tránh né nữa, cũng thấy rồi đấy, em và ta gặp mặt, cũng chỉ là người xa lạ, vì sao em còn phải trốn tránh nữa? về , trời tối rồi…” Vận Nhi nhìn thoáng qua cửa sổ, Tâm Nhi ở trong lòng mở to mắt, vẻ mặt tò mò đảo quanh hai người.

      “ Mẹ của bé con khi nào trở về? Hai người các em ở đây sợ sao?” Thương Nhĩ Kì mặt dày cười ngây ngô hai tiếng, trong lòng tính toán, “ đột nhiên nhớ đến xe của hình như hết xăng rồi, …”

      “ Ngay cạnh thôn Hoàn Vũ có trạm xăng dầu!” chờ xong, Vận Nhi bóp chết hy vọng của .

      “ Vận Nhi, chỉ lo lắng cho em mà thôi!” Thương Nhĩ Kì vẫn chịu , chỉ kém việc Vận Nhi đem chổi đuổi đánh ra ngoài thôi.

      “ Được rồi, hai năm qua em vẫn sống như vậy có sao đâu? nhanh !” Vận Nhi đến đây đứng dậy mở cửa, hành lang bóng người, mặt Vận Nhi lóe lên tia thất vọng, quay đầu với , “ được , bằng về sau đừng tới gặp em nữa!”

      “ Được rồi được rồi, là được đúng ?” Thương Nhĩ Kì muốn để tức giận, thôi được, dù sao cũng tìm được rồi, cũng tin còn chạy trốn nữa. Chậm rãi thong thả đến cửa nhà, Thương Nhĩ Kì nhìn Tâm Nhi trong phòng khoát tay, “ Bé con, đây, được gọi là chú nữa nghe chưa!”

      “ Chào chú ạ!” Tâm Nhi rất lễ phép vẫy tay chào .

      “ Em xuống tiễn sao?” Nhìn Vận Kì có ý định xuống lầu tiễn , Thương Nhĩ Kì hơi thất vọng đứng ở cạnh cửa.

      Vận Nhi nhìn , rồi lại nhìn Tâm Nhi, muốn để bé ở nhà mình, liền ôm lấy bé con cùng nhau tiễn Thương Nhĩ Kì xuống dưới lầu, chiếc xe Bentley màu bạc còn đậu ở đấy nữa.

      “ Được rồi, về đây!” Thương Nhĩ Kì rất tình nguyện mở cửa xe, trong bóng đêm tầm mắt nóng rực gắt gao dõi theo thân ảnh xinh đó.

      “ Vâng, về nhé!” Vận Nhi cho đến giờ cũng chưa phát Thương Nhĩ Kì cũng có lúc lề mề như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

      “ Vận Nhi!” Khi chuẩn bị ngồi vào xe, Vận Nhi cũng xoay người định , nhưng cánh tay lại bị người phía sau giữ lại, tiếp theo, nụ hôn mang theo hơi thở ấm áp đặt hai má . Vận Nhi giật mình nhìn đôi mắt thâm trầm như bóng đêm, lại nóng rực nhiệt tình, khiến rung động trong giây lát.

      “ Ngủ ngon nhé, bé con!”Thương Nhĩ Kì cười trộm, lại hôn lên hai má của Tâm Nhi, nhanh chóng rời .

      Mãi cho đến khi Thương Nhĩ Kì rời , chiếc xe Bentley màu bạc mới từ ven đường tiến vào chỗ chiếc xe màu đen vừa đậu, trong bóng đêm, hai đôi mắt sáng rực vô hình giao nhau. Nhưng Vận Nhi im lặng , cất bước, ôm Tâm Nhi chạy lên lầu, hoàn toàn để ý đến tồn tại của ta.

      Ân Thừa Duẫn nhìn về phía mà mất, ném tàn thuốc trong tay, sau đó nhấn chân ga, chiếc xe lao điên cuồng.



      Trong quán rượu, đầu óc Âu Thừa Duẫn hỗn loạn, lai uống cốc Vodka. Số lần uống rượu nhiều, lại đều là vì người phụ nữ kia.

      “ Làm sao lại thành ra như vậy? Say đến thế này?” Miệng Tiêu Trác ngậm điếu thuốc, vừa tiến vào bị mùi rượu ở trong phòng khiến sặc sụa, vừa nhìn thấy Âu Thừa Duẫn say như chết, vẻ mặt thống khổ, tay chống trán ngồi dựa vào sô pha.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      lovenovel thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 172: Kế hoạch của
      Edit: Mưa Đêm.

      “Haiz, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng cậu ta uể oải có tinh thần như vậy nhỉ?” Tiêu Trác đưa điếu thuốc lên miệng hút, cười có ý tốt.

      “Được rồi, cậu đừng vui quá hóa buồn!” Mẫn Thiên Hữu nhìn Âu Thừa Duẫn hơi khác thường, qua dùng chân đá cái, chỉ thấy ngũ quan tuấn giờ ủ dột nhăn nhó, miệng thào , “Vận Nhi, Vận Nhi…” Tay lại quờ quạng bên cạnh.

      “Chị dậu Vận Nhi?” Tiêu Trác nghe cái tên được nhắc đến trong miệng , khỏi liếc mắt chế diễu nhìn người đàn ông sô pha, “Sớm biết rằng có ngày hôm nay, lúc trước cần gì phải tuyệt tình như vậy?”

      Cuối cùng cũng là chữ “tình” làm khổ người ta.

      “Cậu sao chứ? Đừng uống thêm nữa!” Mẫn Thiên Hữu lấy chiếc cốc trước mặt để sang bên, sắc mặt Âu Thừa Duẫn bình thường lạnh lùng giờ có vài phần men say. Vì sao say thành như vậy rồi mà vẫn nhớ !

      Loại đau đớn khắc cốt minh tâm này, khi nhìn thấy Thương Nhĩ Kì và vô cùng thân thiết đứng bên nhau, gần như khắc chế được chính mình, lại ở thêm lúc, sợ mình lại lời hay hành động làm tổn thương .

      , có việc gì!” Đôi mắt vằn đỏ của Âu Thừa Duẫn tràn đầy nỗi buồn, tiếng di động vang lên cũng buồn nghe.

      “Này, Duẫn, có điện thoại!” Mẫn Thiên Hữu cầm điện thoại để ở cạnh bàn, nhìn thoáng qua màn hình, sau đó thay nhận điện thoại.

      “Là , Mẫn Thiên Hữu… Ừ, cậu ta ở quầy rượu, em đến đón cậu ta , ừ!”

      “Là Âu Dương sao?” Tiêu Trác cầm lấy cốc rượu bàn, mạnh mẹ uống cạn, rượu mạnh trôi qua cổ họng khiến nó nóng rát , kích thích .

      “Ừ, Âu Dương đến đón cậu ta!” Mẫn thiên Hữu đánh giá hau người ngồi đối diện, phiền muộn thở dài hơi, hai người này gần đây như thể trúng độc tình vậy.

      Tên Nam Cung Thần kia cũng vì con bé con của cậu ta mà lo lắng muốn to đầu, Tiêu Trác cũng có chút chuyện phiền toái.

      Càng đừng Âu Thừa Duẫn, hai năm trước lường trước có kết quả như vậy, nếu cậu ta lí trí như vậy, có lẽ hôm nay cậu ta hạnh phúc hơn.

      Bọn họ đều là những người đàn ông rất lí trí, cho nên ở trước tình đều ngụy trang lạnh lùng, luôn đặt phụ nữ xuống dưới cùng, lại trong lúc lơ đãng mà trầm luân vào tình cảm nhiệt tình này, cuối cùng là hối mà kịp.

      “Cậu sao chứ?” Mẫn Thiên Hữu nhìn Tiêu Trác vừa rồi còn ra vẻ cợt nhả giờ lại cắm đầu vào uống rượu, khóe miệng ngừng cười.

      “Tớ có thể có chuyện gì chứ? Duẫn tên này cũng kém quá rồi, tớ còn chưa uống đâu, cậu ta say rồi, quá kém!

      “Tớ ra ngoài hút thuốc!” Tiêu Trác xong đứng dậy ra khỏi phòng, lúc ra ngoài liền chú ý đến bóng dáng xinh. Mẫn Thiên Hữu gì, chỉ qua dìu Âu Thừa Duẫn đứng dậy.

      Vừa ra đến cửa, Âu Dương cũng vừa dừng xe về phía bọn họ, Âu Thừa Duẫn say biết gì nữa rồi, “Sao em lại say thế này?”

      “Chắc là có chuyện gì vui rồi!” Mẫn Thiên Hữu giúp dìu Âu Thừa Duẫn vào xe, trong miệng cậu ta vẫn gọi tên Vận Nhi.

      Thiên Hữu, em về trước nhé!” Âu Dương chào Mẫn Thiên Hữu rồi lái xe về Âu viên.

      Nghe giọng thống khổ củaÂu Thừa Duẫn, lòng cũng thấy đành, lại là bởi bị Vận Nhi.

      Nếu hau năm trước có thể sớm nhận ra vấn đề của bọn họ tốt biết bao, nếu Kiều Sa có thể tỉnh lại sớm chút tốt biết bao!

      Nhưng là, chỉ là nếu mà thôi…

      Hai năm trước Kiều Sa lại bị ngã từ cầu thang xuống, thân thể bị thương, nhưng lại tinh thần lại tỉnh táo lại. Sau khi Âu Thừa Duẫn tới Đức, bà ấy cầu được trở về Trung Quốc, nơi có Âu Thế Hào, mới là nơi bà ấy muốn ở.

      Vừa nghĩ đến bản thân tự phong bế chính mình nhiều năm như vậy, bà ấy cảm thấy rất đau lòng.

      Cũng vào lúc ấy, bọn họ mới biết được , Hướng Chỉ Lan mới là người bị hại trong chuyện này. Hướng Chỉ Lan được Kiều Sa nhờ thử Âu Thế Hào, bố trí bà vào công ty với mục đích để giám thị mọi hành động của ông ấy. Nhưng ngờ Hướng Chỉ Lan và Âu Thế Hào lại nhau, nhưng bởi vì gia đình của ông, vẫn giấu diểm vụng trộm, cho đến khi Kiều Sa phát quan hệ của hai người, làm rất nhiều chuyện sai lầm, cuối cùng tạo thành bi kịch thể cứu vãn.

      người là chồng bà, người là bạn tốt của bà, lại cùng nhau lừa dối bà, ở trong thế giới quan của bà, bà thể nào chấp nhận được chồng và bạn tốt vụng trộm thương. Vì thế, công chúa hoàng thất cao quý, lại làm ra chuyện khó có thể tưởng tượng được.

      Ai cũng dự đoán được, khi Âu Thế Hào và Hướng Chỉ Lan cảm thấy rất có lỗi với bà bà lại giận dữ, tìm người cưỡng hiếp Hướng Chỉ Lan. Cũng chính lần đó, bà ấy có thai, như bằng chứng cho sỉ nhục mà bà ấy phải chịu, cũng là điểm cuối trong sinh mệnh của bà. Sau khi sinh con, bà mất vì xuất huyết quá nhiều, đưa đứa bé cho người bạn thân là Hạ Uyển Như nhờ nuôi dưỡng, đứa bé được sinh hạ năm đó chính là Vận Nhi.

      Sáu năm trước Âu Thế Hào trong lúc vô ý biết được này, đau khổ vô cùng, sau khi cãi nhau trận với Kiều Sa bệnh cũ tái phát. Trong quá trình trị liệu, vì ý chí muốn sống quá bạc nhược, cuối cùng buông tay rời nhân thế. Kiều Sa vô ý rơi xuống lầu bị liệt nửa người, tĩnh thần ổn định.

      vẫn bị giấu diểm, mãi đến khi Kiều Sa tỉnh táo lại mới được ra. Âu Thừa Duẫn mới nhận ra mình mắc sai lầm nghiêm trọng thế nào, những thương tổn mà gây ra cho Vận Nhi, hóa ra tất cả đều là trả thù hoang đường.

      Cho nên lúc đó dám tìm , lúc thương tâm bất lực, lại đâm thêm nhát chí mạng. là làm xét nghiệm DNA của , biết phải con của Âu Thế Hào, nhưng ngờ ra đời của được tạo ra từ việc tàn nhẫn và thống khổ như vậy. lại còn tàn nhẫn rắc thêm muối lên miệng vết thương của . vình viễn quên khi bọn họ là em mặt tuyệt vọng như thế nào, lúc ấy đau thế nào giờ đau như vậy!

      “Điện hạ làm sao vậy? Âu Dương cố hết sức đưa vào biệt thự, chị Ngọc vừa cho Kiều Sa uống thuốc xong xuống lầu nhìn thấy hai người, bèn vội bàng tiến lên giúp đỡ Âu Dương đưa Âu Thừa Duẫn vào phòng của . Căn phòng y hệt như khi Vận Nhi còn ở đây, nhưng trong phòng trống trải, ngay ca ảnh kết hôn của bọn họ cũng thấy đâu nữa.

      dường như quên mất ràng, bọn họ kết hôn chính là việc ngoài ý muốn!

      , tội gì phải như thế này?” Âu Dương nhìn uống say mèm, nhìn được mà muốn khóc, còn nhận nhầm là Vận Nhi. cũng biết gần đây có quan hệ với , mà này có vài phần giống với VẬn Nhi, cho nên Âu Thừa Duẫn mới dung túng ta như vậy, nhưng dù sao ra cũng đâu phải là Vận Nhi!

      Nếu như ấy nên tìm ấy trở về, dùng tình của để cảm hóa nỗi hận của ấy với , đây mới là việc mà nên làm.

      Đêm nay, nhất định là có người vui, cũng có người thương tâm.

      Thương Nhĩ Kì chính là người trước, mà Âu Thừa Duẫn lại là người sau.

      Cả buổi sáng trôi qua thế nào Âu Thừa Duẫn cũng , hôm qua quá say, mãi đến sáng nay mới tỉnh lại, còn cảm thấy đầu rất đau.

      Giữa trưa hẹn Mễ Na, bây giờ ràng biết chính mình nên giải quyết vấn đề.
      “Duẫn, sao hôm qua đén, em chờ cả nửa ngày!” Mễ Na vừa thấy Âu Thừa Duẫn đến vội nhanh chóng tới.

      Âu Thừa Duẫn chán ghét đẩy ta cách ra vài bước, mở cửa xe, Mễ Na cũng ngồi xuống theo.

      Âu Thừa Duẫn viết tờ chi phiếu, sắc mặt thay đổi đưa đến trước mặt ta, “Về sau đừng tới tìm tôi!”

      Nghe được thông tin này, Mễ Na có chút tiếp thụ được, đôi mắt to linh động lập tức ngập nước, chính đôi mắt chết tiệt này dễ dàng làm mềm lòng. Nhưng Âu Thừa tự với bản thân, được mềm lòng, ta phải là Tô Vận Nhi.

      “Duẫn, em làm sai cái gì sao?” Tuy rằng khi bọn họ ở cùng chỗ, Âu Thừa Duẫn cũng chưa từng có hành động thân mật với , nhưng vẫn đợi cơ hội. vốn nghĩ là do chưa đủ xinh đẹp, chưa đủ ngoan ngoãn nghe lời. Vì hợp với sở thích của , liều mạng ngụy trang mình thành đơn thuần, bởi vì biết Âu Thừa Duẫn thích người như thế nào.

      Bây giờ, mục đích của còn chưa đạt được, vứt bỏ sao?

      kia, nhìn thấy hôm qua, chẳng lẽ là do ta sao?

      “Nhớ kỹ lời của tôi, cầm chi phiếu và xuống xe , nếu cũng đừng mong tiếp tục tồn tại ở giới giải trí nữa!” Miệng Âu Thừa Duẫn cứng ngác, ai cũng đều biết nổi tiếng lạnh lùng vô tình trong thương trường, Mễ Na là tay nâng đỡ, thậm chí ngay cả công ty quản lý của ta cũng bằng công ty con của , làm sao dám cãi lời .

      “Duẫn, em với lòng mà, ra em biết vẫn coi em là thế thân của người khác…” Mễ Na hai mắt rưng tưng, đôi mắt to linh động tràn đầy vẻ chân thành, nước mắt chính là vũ khí của .

      biết là tốt, bây giờ ấy trở lại, có nên thức thời hay ? Tôi thích phụ nữ biết nghe lời, xuống xe !” Âu Thừa Duẫn hề nhìn ta, ngón tay kiên nhẫn gõ tay lái, đối với người phụ nữa này, nhanh mất hết kiên nhẫn rồi.

      Mễ Na lưu luyến nhìn cái, sau đó nắm chặt chiếc túi LV, cam lòng xuống xe.

      Gần đây mới nhận mấy hợp đồng quảng cáo và phim truyền hình, có thể nghiệp rất thuận lợi. Bây giờ đánh mất chỗ dựa phía sau, như thế nào cùng thể cam lòng!

      Sau khi Âu Thừa Duẫn trở về công ty, lần nữa xem lại phương án thu mua, trong lòng nhanh chóng có chủ ý.

      Nếu Vận Nhi muốn rời , vậy chỉ có thể dùng thủ đoạn để bắt ngoan ngoãn vào khuôn khổ.

      “Tín, cậu vào đây!” Âu Thừa Duẫn ấn nút gọi nội bộ, chỉ chốc lát, Tín vào.

      “Ở khu phía Tây xậy dựng khu nhà trẻ giống Mộng ảo gia viên, cứ dựa theo bố cục như cũ, diện tích mở rồn hơn, hạ tầng nâng cấp lên chút, còn cái khác cứ giữ nguyên!” Âu Thừa Duẫn đưa sơ đồ trường học và tư liệu nhân viên cho Tin và phân phó.

      “Điện hạ, đây là…” Tín hơi hiểu, sao lại phải tốn số tiền lớn xây lại trường học? Công ty mua quyền sử dụng rất, chỉ cần đền bù cho bọn họ khoản tiền là được.

      “Cậu cứ làm như tôi phân phó , tôi làm gì đều có mục đích cả!” Âu Thừa Duẫn mâu quang chợt lóe, khóe miệng nở nụ cười thản nhiên, ngay cả Tín cũng giật mình, lâu thấy Điện hạ cười như vậy. Điện hạ như vậy, thoạt nhìn chẳng phải là người đến nhân tình.

      “Vâng, tôi biết rồi!” Tín luôn có thể hiểu được dụng ý của Âu Thừa Duẫn, nhưng lúc này, thể đoán được dụng ý của ngài ấy là gì?

      Trường học này chẳng lẽ có chỗ nào khác thường sao?
      Last edited: 4/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 173: ấy trở lại.

      Edit: Mưa Đêm.


      "Hiệu trưởng, ngài tìm tôi?" Vận Nhi đẩy cửa văn phòng hiệu trưởng bước vào, nhìn thấy hiệu trưởng Trần tuổi trung niên cười hiền từ với . Lúc trước vào đây dạy cũng hề có bằng cấp giáo viên gì cả, hiệu trưởng Trần tốt bụng thu nhận , để làm giáo viên dạy vũ đạo ở đay.


      "Đúng vậy, giáo tô, vào đây !" Hiểu trưởng Trần có thái độ cung kính với khiến có chút được sủng ái mà kinh sợ.


      "...." Vận Nhi ngồi xuống rồi dưa con mắt tò mò nhìn ông ấy, tại sao ông ấy lại đột nhiên dùng ánh mắt này nhìn ?


      " giáo Tô, có quen biết với Âu tổng của tập đoàn SK à? Đúng rồi, còn Thương tổng nữa, hôm qua bọn họ đều đến tìm ?" Hiệu trưởng Trần nhìn với vẻ lấy lòng, trong đôi mắt loé lên ý cười .


      "Vâng, coi như là vậy ..." Vận Nhi suy nghĩ chút, ông ấy Âu tổng và Thương tổng chắc là chỉ Âu Thừa Duẫn và Thương Nhĩ Kì rồi. Vận Nhi đột nhiên hiểu ra, "Đúng rồi, hiểu trưởng Trần, ngừoi thu mua khu đất này là Âu Thừa Duẫn sao?"


      ĐỐi với xuất của ngày hôm qua, Vận Nhi cho rằng đó là trùng hợp, còn có Thương Nhĩ Kì, chiếc xe nhìn thấy hai lần.


      Nhưng mà, hai người bọn họ cùng phát ra, có phải quá khéo rồi hay .


      "Chuyện alf như thế này, bây giờ Âu tổng cho người truyền tin đến , muốn đầu tư cho việc xây dựng lại trường học chúng ta, nếu giáo Tô quen biết với Âu tổng, việc này dễ dàng rồi!"


      Hôm nay nhận được tin tức kinh người như vậy, hiểu trưởng Trần cảm thấy thể tin được, khôgn chỉ nhận được tiền bồi thường, hơn nữa trường học còn được xây dựng lại, với bọn họ mà , khôgn hề có chút tổn thất nào.


      "Cái gì? Âu Thừa Duẫn đầu tư?" Vận Nhi kinh ngạc đứng đạy, khôgn muốn có bất kì liên hệ nào với ta, sao lại trở về nguyên điểm thế này.


      "Đúng vậy, Âu tổng thương những đứa trẻ này, chuân bị xây dựng lại khu Ảo mọng gia viên. giáo Tô, đại diện trường học của chúng ta khảo sát trước chút, chờ bên kia xây xong, là bọn có thể lập tức chuyển đến trường mới rồi!"


      Nhưng gì hiệu trưởng trầnn ói khiến khôgn tìm được lí do nào để cự tuyệt, nơi đây từng là cảng tránh gió của , bây giờ có đạo lý nào lại chẳng quan tâm.


      Hơn nữa, Tâm nhi còn ở với , chị Vu Nặc vài ngàu nay khôgn có tin tức rồi, cũng rất lo lắng đây.


      Chẳng lẽ phải về sao?


      Vận Nhi rất mâu thuẫn, hoàn toàn có thể rời khỏi nơi đây, nhưng trong tiềm thức, muốn lại trốn tránh nữa.


      Gặp lại thế nào chứ, vĩnh viễn quên được lúc trước ta tàn nhẫn làm tổn thương như thế nào.


      Những thứ đó khắc sâu trong lòng , cả đời thể quên những đau đớn đó.


      "Để tôi suy nghĩ !" Tô Vận Nhi ra khỏi văn phòng, nhìn bầu trời phía , trong lòng cũng sáng sủa lên.


      Tô Vận Nhi, mày có thể mà!


      "Chị Vận Nhi, khi nào mẹ em về thế?" Tâm Nhi hỏi chỉ lần vấn đề này, cũng nhẫn tâm dối bé, Vu Nặc vẫn hề có tin tức gì, cũng sợ có chuyện gì xảy ra rồi.


      Gọi điện thoại cho Hứa Tâm Lam, cũng có người nhận, chẵng lẽ xảy ra chuyện gì rồi?


      "Tâm Nhi, chị đưa em tìm mẹ nhé?" Vận Nhi quyết định, mặc kệ thế nào, vẫn phải về chuyến mới được.


      "Vâng!" Tâm Nhi chưa từng tách mẹ ra lâu như vậy, dù bây giờ có Vận Nhi ở cùng. Tâm Nhi vẫn muốn được ở bên mẹ.


      Sau khi xin nghỉ vài ngày ở trường học, ngày hôm sau Vận Nhi đưa Tâm Nhi cùng trở về.


      Hai năm, hề bước chân qua giới hạn này, ràng biết là rất gần, nhưng vẫn có dũng khí phá phòng tuyến đó.


      Có lẽ, lần xuất này của Âu Thừa Duẫn cũng là cơ hội để lấy dũng khí nhìn thẳng vào chính bản thân mình, gặp lại ta, khôgn có quyến luyến trước kia!


      " ba?" Vận Nhi và Tâm Nhi vừa thu thập quần áo đồ dùng xong, xuống lầu nhìn thấy chiếc xe Porche màu lam, người xuống xe càng làm cho giật mình, là ba của Hứa Tâm Lam, Hứa Minh Địch.


      "Sao lại đến đây?" Khoé miệng Vận Nhi nở nụ cười , Hứa Minh Địch đón lấy hành lý trong tay , cười ôn hoà như gió xuân, yên lặng nhìn , " Vận Nhi, lâu khôgn gặp!"


      "Vâng..." Nụ cười của như gió xuân, thổi vào tâm hồn Vận Nhi, hiểu sao khiến cảm thấy ấm áp.


      Dù chỉ có chuyên gặp mặt vài lần, nhưng hứa Minh ĐỊch cho cảm giác rất giống với Tô Thượng Đong, đó là người đàn ông đáng tin để dựa vào.


      "Ba nah bảo đến đón Tâm Nhu trở về!" Hứa Minh Địch nhìn thoáng qua Tâm Nhi đứng bên cạnh Vận Nhi, là đứa bé rất xinh xắn, rất giống mẹ của nó.


      "Vậy chị Vu Nặc đâu? cả và hai đâu?" Vận Nhi nhận lời Vu Nặc là chăm sóc tốt cho Tâm Nhi, bây giờ Hứa gia đến muốn đưa con bé , có nên đồng ý ?


      "Việc này hai câu khôgn thể ràng được, chúng ta trước tiên cứ về !" Hứa Minh Địch bỏ hành lý của Vận Nhi vào cốp xe, ôm Tâm Nhi vào ghế sau, Vận Nhi còn cách nào khác, cũng ngồi vào xe.


      Nhìn bộ dạng của Hứa Minh Địch, việc tiến triển chắc khôgn đuọc thuận lợi.


      "Sao Tâm Lam đến đây vậy ? Gọi điện thoại cho ấy cũng có ai trả lời!" Vận Nhi để Tâm Nhi ngồi ngay ngắn bên cạnh, rồi hỏi Hứa Minh Địch lái xe.


      "Gần đây hai có tâm tình để điều hành công ty, nên em ấy rất bận!" Hứa Minh Địch nhìn Vận Nhi qua gương chiếu hậu, nhìn vào đối mắt trong suốt của cười đáp lại.


      "Có phải xảy ra vấn đề gì ?" Vận Nhi cẩn thạn mở miệng hỏi, người cũ người mới, bị đặt ở giữa chắc Vu Nặc là người thống khổ nhất , có thể nhận ra, đấy chưa quên hẳn Hứa Minh Phông, còn Hưa Minh Nhân lại si tình như vậy....


      " hai cũng muốn cưới ấy, bây giờ nháo cương?" Hứa Minh Đich mấy câu này, cũng cảm thây có chút khó xư, hai bên đều là trai , khôgn biết nên giúp ai mới tốt.


      "Là vậy à..." Vận Nhi hiểu gật đầu, sau đó khôgn hỏi thêm gì nữa.



      Đến khi xe vừa vào đường cao tốc, chiếc xe Bentley màu bạc ở đường ngược chiều chậm rãi vào tiểu khu.


      Âu Thừa Duẫn lại chậm bước...


      "Em định về Tô gia sao?" Khi sắp đến nội thành, Hứa Minh Địch giảm dần tốc độ, ngồi xe vài tiếng đồng hồ, Tâm Nhi ngủ, Vận Nhi nhìn vẻ mặt ngây thơ của bé khi ngủ, cánh tay mặc dù tê cứng cũng muốn cử động làm bé thức giấc.


      " cần đâu ba, đưa em đến khách sạn , em ở tạm đó đêm trước, tâm Nhi cũng theo em thôi! giúp em với chị Vu Nặc, ngày mai em đưa Tâm Nhi gặp chị ấy." Vận Nhi vẫn khôgn yên tâm để Hứa Minh Địch đưa Tâm Nhi , cho dù biết chị Vu Nặc ở Hứa gia, cũng khôgn thể chủ quan. "Vậy thế này , có biệt thự ở Cảnh Giang, hai người ở tạm đó ." Hứa Minh Địch đề nghị.


      " cần phiền toái như vậy đâu, cứ dừng xe ở phía trước ." Vận Nhi nhìn khách sạn Ngaỉ Sâm ở cách đó xa, với Hứa Minh Địch.


      Xuống xe, Vận Nhi nhìn khách sạn nguy nga lông lẫy trước mặt, nhớ tới lần gặp gỡ với Lôi Ân khi trước, hình như cũng là trogn khách sạn này.


      "Cảm ơn ba!" Vận Nhi tay ôm đứa bé, tay xách hành lý, khôgn đợi Hứa Minh Địchđưa vào mà tự tiến vào đại sảnh.


      Đăng ký rồi nhận thẻ phòng, Vận Nhi thấy hơi gắng sức, tiếp tục về phía trước, trong đại sảnh im ắng, Vận Nhi cho rằng có nhiều người, nên nhanh đến thang máy, nhưng do khôgn chú ý có người đàn ông ra từ hành lang nên đâm vào ta.
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      lovenovel thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 174: Người hôn trộm
      Mùi hương thuốc lá nhàn nhạt tràn vào mũi , buông bàn tay ra, vội vã ôm chặt Tâm Nhi vào trong lòng, cúi đầu xin lỗi ,“Thực xin lỗi, thực xin lỗi!”

      “Tô Vận Nhi?” Tiếng trầm thấp mang theo mùi rượu từ đỉnh đầu Vận Nhi truyền xuống, Vận Nhi vừa ngẩng đầu, lập tức ngã vào đôi mắt đen sâu thẳm.phuonganhlqd

      “Mẫn Thiên Hữu?” Vận Nhi còn nhớ lần trước ở khách sạn này cũng gặp , chẳng lẽ là ông chủ của khách sạn này?

      Mẫn Thiên Hữu ngậm miệng, thoáng nghiền ngẫm, khi nhìn thấy ánh mắt kinh hoảng của chống lại , cũng trêu tức nhìn .
      Đến khi tầm mắt rơi lên người Tâm Nhi ở trong lòng , chế nhạo mở miệng,“Con bé phải con của Duẫn chứ?”

      “A... phải, của bạn!” Vận Nhi cũng tiếp xúc nhiều với Mẫn Thiên Hữu, sau khi nghe hỏi xong có chút xấu hổ trả lời.

      “Ừm, tôi cũng cảm thấy phải!” Mẫn Thiên Hữu lại thâm sâu trầm mặc nhìn thoáng qua Vận Nhi, có gì thay đổi so với hai năm trước, nhưng mà ánh mắt chín chắn, thành thục hơn nhiều. Thắt lưng mảnh khảnh đầy vòng tay lại vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ!

      đưa hành lý lên lầu giúp Tô tiểu thư !” đợi Vận Nhi phản ứng lại, Mẫn Thiên Hữu dặn dò nhân viên phía sau tiến lên làm việc, nhấc hành lý Vận Nhi làm rơi mặt đất lên.

      “Vâng, thưa tổng giám đốc!” Vận Nhi đoán đúng, Mẫn Thiên Hữu quả đúng là ông chủ của chỗ này. đột nhiên có cảm giác muốn chạy trốn, cảm ơn với xong, lập tức chui vào thang máy.

      Mẫn Thiên Hữu nhìn bóng dáng Vận Nhi tiến vào thang máy, cười , lấy di động ra bấm dãy số, lời ra còn mang theo ý trêu đùa,“Âu tổng, bán cho tin tức!”

      Vận Nhi ôm Tâm Nhi lên giường, con bé còn chưa tỉnh, Vận Nhi cũng đánh thức bé, sửa sang, thu dọn quần áo chút rồi vào phòng tắm tắm rửa cái, thay đổi bộ quần áo sạch , bên ngoài sắc trời sắp tối đen.

      Vận Nhi nghĩ biết có nên thông báo với Tô Thượng Đông chút hay , cuối cùng lại vẫn bỏ qua, quăng điện thoại di động sang bên.
      Chỉ chốc lát, chuông cửa lại vang lên, Vận Nhi nghĩ ra giờ phút này còn có ai đến đây, chạy tới mở cửa, phục vụ phòng đẩy xe đồ ăn cung kính đứng ở ngoài cửa.

      “Hình như tôi gọi cơm...” Vận Nhi có chút hiểu, nghi ngờ hỏi.

      “Xin chào Tô tiểu thư, đây là tổng giám đốc Mẫn của chúng tôi dặn dò cho ngươi chuẩn bị, xin mời dùng!” mặt phục vụ phòng là nụ cười nghề nghiệp, khi Vận Nhi nghiêng người mở cửa lập tức đẩy xe đồ ăn vào, xe đồ ăn có rất nhiều đồ ăn, thế nhưng tất cả đều là cơm Trung.

      Mẫn Thiên Hữu còn biết khẩu vị của sao? Vận Nhi có chút ngờ vực nghĩ, Tâm Nhi ở phía sau tỉnh.

      “Tâm Nhi, ngày mai là có thể nhìn thấy mẹ rồi, có vui ?” Vận Nhi cũng nghĩ nhiều, chạy đến bên giường ôm lấy Tâm Nhi, giúp bé tắm rửa cái, sau đó cùng ngồi ghế sô pha ăn cơm.

      Vui ạ!” Lúc này mặt Tâm Nhi mới lộ ra nụ cười vui vẻ nhất mấy ngày nay, Vận Nhi cũng thở dài nhõm hơi.D_Đ_LQD

      Ngồi xe vài giờ, Vận Nhi cũng có chút mệt mỏi, sau khi ăn xong bữa tối lập tức ôm Tâm Nhi nằm lên giường lần nữa. Tâm Nhi ngủ đủ rồi giờ kéo tóc Vận Nhi, mắt mở to, lăn qua lộn lại, ở trong lòng nhích tới nhích lui yên.

      “Hư!” Cho đến khi chống lại đôi mắt tối tăm. Đôi mắt của người đàn ông chống lại đôi mắt ngây thơ trẻ con của Tâm Nhi, làm động tác ý bảo yên lặng, thế nhưng Tâm Nhi lại nhu thuận ngậm miệng lại, lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Vận Nhi, ngủ.

      “Cháu tên là gì?” Âu Thừa Duẫn nghĩ tới bé này lại nhu thuận như vậy, làm cho cũng nhịn được muốn nhéo nhéo hai má xinh đẹp của bé, sau khi nhận được điện thoại của Mẫn Thiên Hữu, lập tức chạy tới đây.
      tốt, cuối cùng cũng tìm được rồi.

      Âu Thừa Duẫn quay đầu nhìn thoáng qua tư thế ngủ ngon lành của Vận Nhi, trong ánh mắt là sủng nịch, bế Tâm Nhi ở trong lòng ra ngoài.

      “Cục cưng, cục cưng tên là Tâm Nhi...” Tâm Nhi có chút tò mò lấy tay sờ sờ râu cằm Âu Thừa Duẫn, cảm giác như vậy rất giống hương vị của cha, trong tiềm thức của Tâm Nhi rất ỷ nại vào những người đàn ông như thế này, có cảm giác giống như tình thương của cha.

      Cục cưng luôn luôn là tên bé tự phong, mới bốn tuổi, hoàn toàn hiểu cái gì gọi là được chuyện với người xa lạ, cũng để những lời dạy dỗ của Vận Nhi và Vu Nặc trước kia qua sau đầu.

      “Tiểu nha đầu, như vậy chọc cháu đau!” Cho tới bây giờ Âu Thừa Duẫn cũng biết khi mình nhìn đứa vẻ mặt lại lên dịu dàng đặc biệt chưa từng thấy, có chút hối hận, nếu như đứa bé của Vận Nhi vẫn còn là con trai hay con ?

      Con trai giống , con giống , có chút khát khao...

      “Tại sao cậu lại ôm con bé đến đây?” Mẫn Thiên Hữu vừa mới chuẩn bị rời , lại nhìn thấy Âu Thừa Duẫn xuống lầu, trong tay còn ôm , có chút giật mình.

      “Đứa giao cho cậu trông chừng trước, đừng ảnh hưởng đến việc tôi và vợ ôn chuyện!” Âu Thừa Duẫn khách khí giao Tâm Nhi cho Mẫn Thiên Hữu, hoàn toàn để ý đến vẻ mặt đầy mây đen oán hận trừng mắt nhìn .

      “Tôi này, Tàn Thần, cậu đúng là biết suy nghĩ, sớm biết như thế này tôi cho cậu biết Tô Vận Nhi ở trong này!” Mẫn Thiên Hữu cũng là khó có được lần trở lại khách sạn, bình thường cũng rất ít khi ở lịa nơi này, trùng hợp hôm nay đến lại đụng phải Tô Vận Nhi.

      “Tôi chỉ cho cậu thực tập cảm giác làm ba ba chút mà thôi, Tâm Nhi ở bên cạnh chú phải ngoan nhé, biết ?” Âu Thừa Duẫn khó có khi mặt dày vô sỉ, xử lý xong chuyện đứa lập tức xoay người vào trong thang máy.

      “Này, tớ cậu...” Mẫn Thiên Hữu đau đầu nhìn Âu Thừa Duẫn thong dong rời , người đàn ông, mặc bộ tây trang lịch , tư thế quá chính xác ôm bé con, tại sao lại thế này?

      “Chú, đẹp trai... Đẹp trai!” Từ sau khi thấy hai người đẹp trai hạng nhất là Thương Nhĩ Kì và Âu Thừa Duẫn, Tâm Nhi cũng cho Mẫn Thiên Hữu đánh giá rất cao.

      Rất kỳ quái, bé luôn luôn sợ người lạ, vậy mà sau khi thấy Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu lại đều nhịn được muốn thân cận.

      là thua cháu!” Chống lại đôi mắt to sáng ngời hữu thần của Tâm Nhi, Mẫn Thiên Hữu hoàn toàn gì, tùy tay đưa cho hai nhân viên, trong nháy mắt Tâm Nhi xoay người lập tức ra ngoài, Tâm Nhi đáng nhìn hai người xa lạ, oa tiếng, khóc ầm ỹ đòi Vận Nhi,“Chị Vận Nhi...”

      Âu Thừa Duẫn quẹt thẻ mở phòng, nhìn nương theo ngọn đèn u ám mở ở phía đầu giường, Vận Nhi vẫn im lặng nhắm mắt cuộn mình nằm giường.

      như vậy làm cho nhớ tới đêm tân hôn của bọn họ, khi trở về, cũng nằm như vậy, ngay cả khi trở lại bên cạnh cũng biết.

      “Vận Nhi, cho biết, nên làm cái gì bây giờ...” Động tác của Âu Thừa Duẫn nhàng chậm chạp vuốt vài sợi tóc rơi trán Vận Nhi, nhìn tư thế ngủ điềm tĩnh của . Lông mi dài hạ xuống tạo thành bóng mờ, cái mũi cao mà khéo léo mà tiêm, tiếp theo là đôi môi đào hồng nhuận sáng bóng, được tay nhàng mơn trớn, cuối cùng, tầm mắt Âu Thừa Duẫn dừng lại cần cổ thon dài của .

      trận miệng nóng lưỡi khô, hạ thể dục vọng bành trướng vận sức chờ phát động, có chút thống hận chính mình như vậy, chỉ cần nhìn thôi mà nhẫn nại được, xúc động, muốn thương nhiều, nhưng mà, quan hệ của bọn họ, có thể trở lại như lúc trước sao?

      Cúi người, đôi môi mỏng đặt lên đôi môi mềm mại của , Âu Thừa Duẫn dùng hai năm để tưởng niệm, tất cả đều dồn hết vào nụ hôn này.
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 175: Lão công, chồng trước
      Vốn chỉ muốn lướt qua rồi ngừng lại, nhưng mà vừa tiếp xúc với đôi môi ngọt ngào của , Âu Thừa Duẫn lại nhịn được càng muốn nhiều hơn, mút sâu vào bên trong lưỡi, hút lấy mật ngọt của , Âu Thừa Duẫn hít thở cũng trở nên dồn dập hơn.

      Giống như cảm giác được kia luồng điện khác thường này, Vận Nhi chìm trong giấc ngủ say ngửi thấy hơi thở quen thuộc, đôi mi thanh tú cau lại, bất an ưm lên, nghe thấy làu bàu, Âu Thừa Duẫn lập tức buông ra, mê luyến nhìn chằm chằm sườn mặt xinh đẹp của , hai tay gắt gao ôm chặt , đêm đầu tiên say giấc trong hai năm qua, chỉ vì có bên cạnh.

      Tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng, Vận Nhi lập tức cảm thấy có hơi thở bình thường, lập tức nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, hoảng sợ khi phát trong lòng mình thiếu cái gì đó.

      “Tâm Nhi?”

      “Vận Nhi?” Tiếng lười biếng của Âu Thừa Duẫn mang theo sức hấp dẫn độc đáo của vang lên bên tai Vận Nhi, lập tức kêu sợ hãi ngồi dậy, đôi mắt đẹp trừng lớn, khi nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt , đầu lập tức cứng ngắc.

      .... ...” câu mắc kẹt trong cổ họng, Vận Nhi khiếp sợ ra lời.

      “Em tỉnh rồi?” Âu Thừa Duẫn vuốt mái tóc mềm mại của , vẻ mặt sủng nịch.
      Vận Nhi quả thực thể tin được hai mắt của mình, vừa cảm giác tỉnh lại, thế nhưng lại mỉm cười nhàng nằm ở bên cạnh , phải là nằm mơ chứ?

      “Tại sao lại ở trong này? Tâm Nhi đâu?” Vận Nhi vỗ hai gò má mình, làm cho mình trở nên tỉnh táo chút, lúc này mới nhớ tới còn có đứa đáng lẽ phải ở bên cạnh . Khi chống lại con ngươi đen thâm thúy của Âu Thừa Duẫn, lập tức hiểu được.

      Là Mẫn Thiên Hữu sao?

      “Đừng lo lắng, Tâm Nhi tốt lắm, chỉ muốn nhìn em chút!” Âu Thừa Duẫn xong, bàn tay to hướng đến làn da nhẵn nhụi mềm mại của , Vận Nhi tránh trước bước, vẻ mặt đề phòng nhìn .

      muốn làm cái gì, nửa đêm vụng trộm xuất giường , thế này là thế nào?

      Trái tim Vận Nhi cảm thấy thương tâm, hoảng sợ chậm rãi lan ra toàn thân.
      Nháy mắt, trong mắt tầng hơi nước đọng lại, mông lung, có chút ràng nhìn , “ muốn làm cái gì? Chẳng lẽ hai năm trước tất cả những gì gây ra cho tôi còn chưa đủ sao?”

      Cứ nghĩ đến việc mình vô duyên vô cớ phải nhận lấy thù hận của , Vận Nhi lập tức cảm thấy u lạnh lẽo đến tận xương tủy.

      có sai, chỉ biết gì mà thôi!

      , phải như thế!” Âu Thừa Duẫn khó nên lời, chẳng lẽ phải cho biết, hết thảy mọi chuyện là do khư khư cố chấp dựng nên hồi bi kịch sao? Như vậy chỉ càng đẩy ra xa hơn...

      “Vận Nhi, em hãy nghe , chuyện hai năm trước đều qua rồi, muốn bù đắp cho em, em nhiều, em cho thêm cơ hội nữa được ?

      qua được, làm sao đều có thể cho qua được? Chuyện làm với tôi, cả đời tôi cũng thể quên được!” Khi đó tuyệt vọng của , bất lực của , tiếng cầu cứu của , tất cả đều coi như thấy, chỉ dùng lời lạnh lùng vô tình đánh đổ chút lòng tin còn sót lại trong lòng .

      “Vận Nhi, biết thực xin lỗi em...”

      cần nữa, nếu hận tôi, vậy dừng ở đây , tôi hận , nhưng mà tôi cũng tha thứ cho !” thể tha thứ, chịu khổ chịu sở cũng sao cả, nhưng mà đứa trẻ vô tội kia, là cái kim đâm vào trong lòng .di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

      “Tâm Nhi đâu? Trả con bé lại cho tôi!” Vận Nhi hít sâu hơi, cố gắng cho mình ở biểu yếu ớt trước mặt như vậy, có gặp lại cũng là người xa lạ, có thể làm được!

      “Em đừng gấp, con bé ở chỗ Thiên Hữu, em rửa mặt trước rồi đưa em xuống tìm con bé!” Âu Thừa Duẫn nhìn vẻ mặt lo lắng của , có chút ghen tị với tiểu nha đầu có vị trí quan trọng trong lòng kia, với lại bày ra dáng vẻ xa lạ, bao giờ phải chịu chèn ép như thế này đâu chứ.

      Tất cả ngoại lệ, đều chỉ vì là Tô Vận Nhi!

      phút Vận Nhi cũng chờ được, chạy nhanh vào trong phòng tắm đánh răng rửa mặt, thay bộ quần áo thoải mái mới, khi ra Âu Thừa Duẫn mất, Vận Nhi vừa chạy ra khỏi phòng, Âu Thừa Duẫn cũng thay bộ quần áo mới ra từ phòng cách vách, Vận Nhi nhìn cách ăn mặc giống với trước kia, lập tức trợn tròn mắt, đều mặc bộ cái áo thoải mái màu lam, quần bò, thoạt nhìn hoàn toàn giống quần áo tình nhân.ddiieenndllqd

      Trước kia vẫn nhìn thấy mặc tây trang, giày da nghiêm túc, lạnh lùng, tại nhìn đột nhiên ăn mặc trẻ trung như vậy, Vận Nhi có chút quen.

      thôi!” Trong mắt Âu Thừa Duẫn chợt lóe qua tia giảo hoạt, ánh mắt vừa nhìn khiến tin tưởng hơn nhiều.

      Kỳ , ở chung với nữ sinh thanh thuần giống Vận Nhi như vậy, cảm thấy rằng mình quá thành thục, có chút phù hợp với .

      Hai người bọn họ ở trong thang máy, gian chật hẹp, Vận Nhi cúi đầu, nhìn con số ngừng thay đổi, trái tim của cũng nhảy loạn nhịp, bất tri bất giác có chút khẩn trương, đều là áp lực do người kia mang đến.

      Hai tay Âu Thừa Duẫn đút trong túi quần, nhích lại gần Vận Nhi, theo phản xạ, trong gương phản chiếu dáng người mảnh mai yểu điệu của , Âu Thừa Duẫn cảm giác trong cơ thể mình dư thừa tinh lực, lại bắt đầu ý nghĩ kỳ quái.

      “Vận Nhi...” Ngay khi Âu Thừa Duẫn chuẩn bị hành động thực tế, vươn tay muốn làm cái gì đó, thang máy mở ra, Vận Nhi cũng quay đầu lại lập tức xông ra ngoài.

      “Tâm Nhi!” Vận Nhi chạy qua đại sảnh đến nhà ăn, lập tức nhìn thấy hai nhân viên chăm sóc Tâm Nhi ngồi ghế bên cạnh bàn, cái miệng nhắn mếu máo, ầm ỹ đòi mẹ.

      “Chị Vận Nhi!” Tâm Nhi vừa nghe thấy giọng Vận Nhi lập tức tụt khỏi chỗ ngồi, xông về phía .

      Vận Nhi đau lòng lau nước mắt mặt bé, nhìn về phía hai người đàn ông đứng đằng sau, “Làm sao vậy? Tại sao con bé lại khóc nhiều như vậy?” Vận Nhi nhìn hai mắt Tâm Nhi đều sưng lên, hôn lên mặt .

      Tâm Nhi tìm được chỗ để dựa vào, tay bé gắt gao vòng lấy cổ Vận Nhi, giọng khóc nức nở.

      ôm Tâm Nhi từ khi nào vậy?” Vận Nhi dỗ dành đứa bé trong lòng, đột nhiên xoay người, vừa vặn đâm vào Âu Thừa Duẫn tới, đôi tay của vững vàng ôm lấy lưng , độ ấm của đôi tay lập tức lan ra toàn thân Vận Nhi.

      “Hả?” Ánh mắt Âu Thừa Duẫn lảng tránh chỉ trích của Vận Nhi, Mẫn Thiên Hữu làm gì vậy, trông đứa bé mà cũng xong!

      Ánh mắt nhìn qua vòng, căn bản tháy bóng dáng cậu ta đâu, Âu Thừa Duẫn giương mắt, lộ ra nụ cười lấy lòng, “Đứa hẳn là đói bụng rồi? Hai người mau ngồi xuống ăn bữa sáng !”

      cần dặn dò, nhân viên khách sạn lập tức phục vụ bàn đầy đồ ăn.
      Vận Nhi muốn tiếp tục đối mặt với người khiến mình chán ghét này nữa, ôm lấy Tâm Nhi chuẩn bị ra ngoài.

      “Vận Nhi, em đâu vậy?” Âu Thừa Duẫn thấy thế, vội vàng đuổi theo phía sau , công ty cũng quản, tại theo đuổi vợ mới là quan trọng nhất.

      “Chuyện của tôi cần quản, đừng theo tôi!” Vận Nhi hung tợn trừng mắt nhìn , liếc mắt cái, hề quan tâm .

      như thế nào cũng là lão... chồng trước của em, tại sao lại thể quản em?” Âu Thừa Duẫn theo sau , tiểu quỷ trong lòng ngừng khóc, thực tế là bé tra tấn nhân viên khách sạn đêm, nơi xa lạ lại có Vu Nặc và Vận Nhi vậy nên bé gào khóc ầm ĩ đêm, vất vả mới bình tĩnh lại, sau khi nhìn thấy Vận Nhi lại khóc tiếp.

      Âu Thừa Duẫn nghĩ ra cách xưng hô này, cũng đúng lý hợp tình, nhưng mà là chồng trước, nghe qua có chút châm chọc!
      Last edited: 4/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :