1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 165: Hợp tác
      Edit: Mưa Đêm.

      “Cậu biết chuyện gì chưa? Thôn Hoàn Vũ ở bên cạnh bị công ty đa quốc gia thu mua, biết có ảnh hưởng gì đến trường học của mình nữa…” Vận Nhi đến văn phòng, lại nghe được tin tức kinh người như vậy.

      đặt giáo án xuống, liền có người chào hỏi với , “ giáo Tô, chào !”

      “Chào mọi người!” Vận Nhi cười lễ phép đáp lại, khi mọi người tiếp tục về đề tài vừa rồi, lại nhìn được mà hỏi câu, “Trường học của chúng ta và thôn Hoàn Vũ bên cạnh phải tách ra rồi sao?”

      “Đúng vậy, nhưng nghe họ muốn khai thác cả mảnh đất này, có thể trường học của mình chịu ảnh hưởng!” Vận Nhi nghe xong, trong lòng biết là tư vị gì, sống ở đây hai năm, quen thuộc với nơi đây, cũng rất thích cuộc sống như vậy, bây giờ lại phát sinh chuyện này.

      “Tin tức này có đáng tin ?” Vận Nhi muốn tin tưởng, trong lòng cũng thấy hơi tức giận, trong mắt những người thương nhân này chẳng lẽ chỉ nhìn thấy lợi ích hay sao? Nếu trường học sửa lại, chắc chắn phát sinh thay đổi, những người dân sống quanh đây lại phải vất vả bôn ba khắp nơi vì con tìm nơi học mới.

      “Ngày hôm qua có người đến đây xem, hình như rất vừa ý, muốn cải tạo thành khu vui chơi lớn hơn!”

      Sao lại như vậy, trường học là nơi rất nghiêm trang, lại sắp bị biến thành nơi kinh doanh thu lợi nhuận, Vận Nhi đồng tình với việc này.

      Nhưng nếu như hiệu trưởng gật đầu, ai thay đổi được quyết định này.

      Vận Nhi hơi bất an khi nhớ lại chiếc xe thể thao màu đen chạy qua mình hôm qua, chẳng lẽ là người đó muốn hỏi mua?

      “Điện hạ, đây là hồ sơ dự thầu của dự án ở thôn Hoàn Vũ, Thương Thị lấy được quyền sử dụng mảnh đất này thông qua chính phủ. Vì vậy, nếu chúng ta muốn tiếp tục thực hạng mục này phải hợp tác với Thương Thị!”

      Trong văn phòng được trang trí xa hoa với màu sắc trầm, chiếc ghế xoay trăm tám mươi độ lại, khuôn mặt tuấn tú mị hoặc như ma vương xuất , đôi mi khẽ nhíu, kiên nhẫn gõ gõ ngón tay mặt bàn làm việc, khi ngẩng đầu lên, khóe mắt chợt lóe, ra quyết định, “Vậy cứ làm !”

      Thương Nhĩ Kỳ, thể tiến bộ rất nhiều, hai năm, Thương Thị vươn lên sánh ngang cùng tập đoàn SK, toàn lực tấn công thị trường. Chỉ có Âu Thừa Duẫn hiểu , ta nhằm vào .

      Sau khi Tín ra ngoài, Âu Thừa Duẫn từ ghế dựa đứng dậy, chẫm rãi châm điếu xì gà, ngậm bên miệng, đến cạnh cửa sổ bằng kính kéo dài đến mặt sàn. Hai năm, từ khi trở về từ Đức, cuộc sống của thay đổi.

      Cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến, thù hận mà vẫn cố chấp để trong lòng, ra, lại chỉ là hiểu lầm.

      Cuối cùng, mẹ của Tô Vận Nhi mới là người bị hại.

      Nghe ấy biến mất, ngay cả Tô Thượng Đông tìm khắp nơi cũng thấy. Âu Thừa Duẫn lại càng dám tìm . Cuộc sống mê loạn của lại khôi phục như trước khi xuất . Đến bây giờ, mỗi khi nhớ lại quyết tuyệt lúc nhìn lần cuối cùng, trái tim rất đau!

      Còn sinh mệnh vô tội, bởi vì khư khư cố chấp mà biến mất. Tô Vận Nhi, có thể làm gì để bù đắp cho em được?

      “Tổng giám đốc, Thương tổng đợi ở phòng họp!” Vu Nhuế gõ cửa tiến vào đánh gãy trầm tư của . Dập tắt điếu thuốc trong tay, Âu Thừa Duẫn cầm bản kế hoạch bàn, sải chân vững chắc ra ngoài.

      Lần này gặp lại Thương Nhĩ Kì, so sánh với trước đây, có thể dùng từ “thay da đổi thịt” để hình dung.

      “Mảnh đất đó tôi đến khảo sát, có vẫn đề gì, tháng sau là có thể khởi công, theo ý của Âu tổng sao?”

      ngôi sao quốc tế trở thành CEO thành công. Những người mà Âu Thừa Duẫn bội phục cũng nhiều, nhưng Thương Nhĩ Kì chắc chắn là trong số đó, Tô Thượng Đông cũng được tính trong đó.

      “Hợp tác vui vẻ!” Hai bóng dáng cao lớn hòa vào nhau trong ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, có vẻ kiên cường và cương quyết.

      ăn ý của bọn họ, từ việc của Vận Nhi đến thôn Hoàn Vũ, là tự hiểu trong lòng mà cần ra.

      Hứa gia.

      xuất của Hứa Minh Nhân nằm ngoài dự đoán của mọi người, mỗi lần trở về mọi người đều rất bất ngờ. Hứa Tâm Lam tan làm về nhà liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, bèn nhanh chóng chạy đến, “ cả, rốt cuộc trở lại, nếu còn xuất , em với ba có khi phải báo án mất tích thôi!”

      “Sao em còn nghiêm túc chút, cũng lớn rồi!” Hứa Minh Nhân nhìn thấy Hứa Tâm Lam, bèn thương sờ sờ đầu .

      “Hứ, dù có lớn cũng lớn bằng !” Hứa Tâm Lam bất mãn lẩm bẩm, Hứa Minh Dịch và Hứa Minh Phong sau nhìn thấy như gặp quỷ vậy, nhìn càng ngày càng gầy và đen, “ cả, đến Châu Phi sao? Sao lại đen như vậy?”

      “Đúng thế, tìm kho báu!” Hứa Minh Nhân đáp lại Hứa Minh Phong bằng nụ cười lạnh, lại nhanh chóng bị Hứa Tâm Lam lôi kéo vào phòng khách.

      “Em thấy tìm phụ nữ đúng hơn? Haiz, cả, cuối cùng cũng thông suốt rồi! Em rồi, người đàn ông đẹp trai phong độ ngời ngời như cả, làm sao có thể có duyên với phụ nữ đâu? đúng chứ, em ba?” Hứa Minh Phong trêu đùa, nhìn Hứa Minh Dịch ở phía sau .

      Ba mươi năm qua Hứa Minh Nhân cách xa phụ nữ, mọi người đều phải hoài nghi biết ấy có vấn đề gì hay .

      Đối với người phong lưu thành tính như Hứa Minh Phong mà , tuy rằng Hứa Minh Dịch có chút lạnh nhạt với phụ nữ, nhưng phải hoàn toàn có hứng thú với phụ nữ như Hứa Minh Nhân, chỉ lòng hướng đến chụp ảnh.

      phải chứ? cả, chẳng lẽ em đúng rồi?” Hứa Minh Phong thấy Hứa Minh Nhân đáp lại, liền ném cặp tài liệu lên người Hứa Minh Dịch, nhanh chóng khoác tay Hứa Minh Nhân, “ cả, đúng là vì phụ nữ à?”

      hai, ít tranh cãi được ? Ầm ỹ muốn chết!” Hứa Tâm Lam khách khi hất bàn tay nắm lấy tay Hứa Minh Nhân ra, suýt nữa còn lấy chân đá .

      “Đây chẳng qua là quan tâm cả thôi, phải cả?” Hứa Minh Phong vỗ ngực Hứa Minh Nhân, them chú ý là mặt đương sầm lại, lúc nào cũng có thể phát giận.

      Bình thương Hứa Minh Nhân cũng phải người hay nóng giận, nhưng bị Vũ Nặc, người phụ nữ này khiến trong lòng đầy ức chế, tại còn có chỗ xả đây.

      “Hứ, cho rằng cả cũng giống sao, cả ngày chỉ xoay quanh đám đàn bà con , đừng để ngày nào đó có mang con đến tìm, xem ba có đánh gãy chân của !” Hứa Tâm Lam trào phúng.

      hai của chỉ phong lưu, còn rất hạ lưu, đây là kết luận được sớm đưa ra!

      “Được rồi, hai em đừng nữa!” Bình thương Hứa Minh Nhân rất ít thay đổi sắc mặt giờ lại tức giận, điều này khiến cho ba em Hứa gia càng thêm kinh ngạc.

      Nhưng, đến lúc Hứa Minh Nhân tuyên bố muốn kết hôn ở bàn ăn, mới càng có tính bùng nổ.

      Đúng vậy, quyết định , mặc kệ Vu Nặc có nguyện ý hay , vẫn cưới ấy!

      Nhưng khi Hứa Minh Nhân , người phụ nữ kia muốn đến Hứa gia, khiến cho bọn họ lập tức trợn tròn mắt.

      Người phụ nữ mà cả coi trọng, vậy mà cần gia đình nhà .

      Điều này rất bất ngờ.

      “Ba, mẹ, con chỉ muốn thông báo cho hai người. ấy muốn theo con trở về, con tôn trọng ấy! Nhưng có thể con rời khỏi đây, ở bên ấy!” Thái độ của Hứa Minh Nhân rất kiên quyết. Đột nhiên nghe muốn kết hôn đủ khiến ba mẹ Hứa giật mình, nhưng giờ lại tuyên bố vì người phụ nữ kia mà từ bỏ gia đình của mình. Là dạng phụ nữ như thế nào, lai đặt Hứa gia trong mắt?
      Last edited: 26/2/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 166: Chị dâu cả thần bí.
      Edit: Mưa Đêm.

      Hứa Tâm Lam và Hứa Minh Phong nhìn nhau, sau khi được ba Hứa cho phép, trong lòng đưa ra quyết định.

      Quả nhiên, Hứa Minh Nhân chỉ ở lại nhà buổi tối, ngày hôm sau rời . Tối hôm qua, dù cho hỏi như thế nào, cũng hề hé răng dù chỉ câu về người phụ nữ ấy. Cho nên, bọ họ đành chọn dùng ít thủ đoạn!

      Hứa Tâm Lam và Hứa Minh Nhân theo đuôi , luôn lặng lẽ phía sau. Chỉ thấy Hứa Minh Nhân vào cửa hàng trang sức mua chiếc nhẫn kim cương. Hai người nhận ra rằng, người phụ nữ kia khiến cả của bọn họ động lòng. ấy muốn kết hôn cũng phải chỉ là thuận miệng !

      theo cả gần buổi sáng, đổi người vài lần mới bị Hứa Minh Nhân phát , nhưng ngờ nơi mà ấy đến lại là khu Tích Viễn.

      “Chị Vu Nhuế, có nhiều việc ?” Hôm nay là cuối tuần, so với ngày thường đông khách hơn nhiều, từ sáng sớm Vận Nhi đưa Tâm Nhi đến đây giúp đỡ. Bình thường cuối tuần cũng có nơi nào để , nên cũng thích ở trong cửa hàng giúp việc vặt.

      bận lắm, có em đến chị lại càng bận!” Vu Nặc đưa bó hoa hồng bó xong cho khách, nhận tiền cho vào túi. Nghe vậy Vận Nhi cũng yên tâm, nhìn đồng hồ, sau đó mặc tạp dề, giúp Vu Nặc sắp xếp hoa mới được đưa đến.

      “Tâm Nhi ngoan, em ngồi chơi mình lát nhé, tý chị đưa em công viên!” Vận Nhi mỉm cười với Tâm Nhi, đứa bé bốn tuổi rất hiểu chuyện, lại rất xinh đẹp đáng , Vận Nhi thương bé từ tận đáy lòng.

      “Vâng… chị nhớ làm nhanh lên nhé, sau đó chúng ra thả diều!” Tâm Nhi khoát tay miêu tả hình dáng con diều to, đôi mắt hàm chứa chờ mong .

      “Được rồi, bé , đợi chị xong việc với con!” Vu Nặc ôm Tâm Nhi đưa vào phòng trong, sau đó cùng Vận Nhi chăm chút lại cho hoa trong tiệm, cầm bình nước tưới nước, “May mà có em, nếu chị chăm sóc tốt cho Tâm Nhi được!”

      “Em cầu còn được ấy chứ, chị Vu Nặc đừng khách khí với em, em rất quý Tâm Nhi mà!” Vận Nhi cười tươi như gió, để ý .

      “À đúng rồi, Minh Nhân về nhà rồi à?” Hai ngày nay nhìn thấy ấy, bình thường lúc trước ấy về đây đều đến giúp đỡ, có soái ca như vậy ở đây, việc buôn bán cũng tốt hơn nhiều.

      “Ừ…” Dường như Vu Nặc muốn nhiều. Trước khi ấy rất kiên quyết, nhất định lấy .

      muốn nghĩ nhiều, nếu cứ ở bên ấy, đề cập đến gia đình của nữa. cũng có ý tưởng nào khác.

      Nhưng mà, vạn nhất người kia nhìn thấy và Tâm Nhi, ta nghĩ như thế nào?
      “Được rồi, ở đây cứ giao cho chị, em đưa Tâm Nhi chơi !” Ước chừng sửa sang lại chỗ hoa này khá ổn, Vu Nặc bèn giục Vận Nhi, bé con còn kiên nhẫn chờ nữa rồi.

      “Vâng, khi nào bận chị lại gọi điện cho em nhé!” Vận Nhi lấy khăn lau tay, cởi tạp dề người, Tâm Nhi nhanh chóng chạy lại chỗ .

      “Ừ, chị nhớ rồi, hai chị em ! Sắp đến giữa trưa rồi đấy!” Vu Nặc nhìn hai người rất hào hứng, môi nở nụ cười .

      “Mẹ, bọn con chơi đây!” Tâm Nhi vẫy tay với Vu Nặc, rồi vòng tay quanh cổ Vận Nhi, ra khỏi cửa hàng bán hoa.

      Nhìn hai người khuất dạng sau cửa, Vu Nặc mới thu hồi tầm mắt.

      Nhưng nghĩ đến, Vận Nhi vừa được lát, Hứa Minh Nhân xuất .

      Khi Vu Nặc tính toán sổ sách thấy đến. Đột nhiên bóng dáng lọt vào tầm mắt cắt đứt dòng suy nghĩ của , kinh ngạc xoay người, “Sao lại đến đây?”

      “Vu Nặc, chúng ta kết hôn , chúng ta kết hôn được ? muốn cho em gia đình, cho Tâm Nhi gia đình hoàn chỉnh!” Nhìn Hứa Minh Nhân có chút kích động.

      Vu Nặc nhận ra kiên quyết trong lời của , trong lòng như được rót dòng nước ấm. Khuôn mặt cũng có chút ướt át, “Minh Nhân…”

      Đôi mắt thâm thúy đó, rất giống với người đàn ông kia, tuy bình thường ta luôn có bộ dáng phong lưu, nhưng khi nghiêm túc, là rất giống nhau.

      Cho đến bây giờ, ta vì người phụ nữ nào mà dừng chân, dù cho người đó có con với ta, người đàn ông đó, Hứa Minh Phong!

      Khi Vu Nặc lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Minh Nhân, biết, hai người đàn ông này là em. Ánh mắt của bọn họ rất giống nhau, cũng may là Tâm Nhi lớn lên giống , giống ta chút nào!

      Hứa Minh Nhân đối xử tốt với , phải là cảm nhận được, cũng muốn tìm người đàn ông tốt làm chỗ dựa, Tâm Nhi cần ba, ấy có thể cho con tình thương của người cha, cho sủng ái vô hạn. Nhưng sợ, mối quan hệ này, khi đụng chạm đến người đàn ông kia, có ngày bị phá vỡ.

      Nếu như ấy biết người phụ nữ mà mình muốn kết hôn, từng là người phụ nữ của em trai mình, ấy nghĩ gì?

      “Em phải là người con tốt, đáng!” Nước mắt của Vu Nặc lập tức chảy ra khỏi hốc mắt, thâm tình của , bảo phải đáp lại như thế nào đây!

      thể liên lụy đến , là đại thiếu gia của Hứa gia, làm sao có thể vì mà bỏ thân phận tôn quý ấy?

      “Chúng ta đăng ký, cần tổ chức hôn lễ, em muốn theo về nhà cũng sao, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta, được em? Vư Nặc, em đừng từ chối , phải đại thiếu gia của Hứa gia gì cả…” Hứa Minh Nhân kích động ôm chặt , nhượng bộ nhiều nhất có thể, phải là người con hiếu thảo, nhưng là là người ba tốt. muốn bức bách , cũng đau lòng muốn phải khó xử.

      muốn , vậy hỏi.

      “Minh Nhân, hãy nghe em ...” Cuối cùng Vu Nặc chịu nổi, muốn ra, chân tướng. Nếu, sau khi biết từng là người phụ nữ của Hứa Minh Phong, mà vẫn muốn ở cùng . quyết định, liều lĩnh ở bên cạnh .

      ra, em từng là…”

      “Ai za, cả, là kim ốc tàng kiều nha, còn giấu tận ở đây!” Hai người ôm nhau, nghe được giọng vang lên, nhanh chóng quay đầu. ngờ ngoài cửa lại là hai người, Hứa Tâm Lam và Hứa Minh Phong!

      Khi Vu Nặc nhìn thấy Hứa Minh Phong, sắc mặt trắng bệch, hai tay cũng run run, ngờ lại là ta!

      cả, khiến em và hai tìm vất vả nha. , đây là người phụ nữ muốn kết hôn sao?” Hứa Tâm Lam nhận ra bất thường của hai người, vào trong cửa hàng, cũng thoải mái đánh giá nơi này, cửa hàng lớn, nhưng coi như thanh nhã.

      “Sao hai em lại đến đây?” Hứa Minh Nhân vui nhíu mày, chuyện tốt đột nhiên bị quấy rầy, giờ chỉ kém chút là thành công rồi.

      “Lệnh cha khó từ nha, dù sao em cũng muốn mời chị dâu trở về. cả, cũng chẳng có nghĩa khí gì cả, chỉ biết cất giấu mĩ nhân!” Hứa Tâm Lam thong thả đến bên cạnh Vu Nặc, lúc này còn ngẩn người vì bị kinh hách. Lúc này với nhận ra, chị dâu nhìn chằm chằm Hứa Minh Phong.

      Hai tay Hứa Minh Phong để trong túi quần, trong mắt lên tia phức tạp, khóe miệng khẽ nhếch lên, điệu bộ có chút nghiền ngẫm, thong thả đến trước mặt mọi người, chậm rãi , “ ra người trong lòng của cả lại là em, Vu Nặc?”
      Last edited: 26/2/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 167: Gặp lại
      Edit: Mưa Đêm.

      Vu Nặc, cái tên nhàng tiến vào lòng , nhưng lại khiến đau đớn.

      Vu Nặc mở to đôi mắt nước, tin được nhìn ta, ra, ta còn nhớ tên của !

      từng là trong số rất nhiều người phụ nữ của ta, ngờ ta còn nhớ !

      đau đớn bỗng ập đến khiến hô hấp khó khăn, thân thể bỗng mềm nhĩn, lập tức ngã vào lòng Hứa Minh Nhân. Hứa Tâm Lam nhận ra khác thường của hai người, miệng mở to kinh ngạc, tin được nhìn họ, “ hai, … biết chị ấy à?”

      “Bây giờ tôi biết, vì sao em muốn theo cả về nhà!” lần nữa nhìn thấy người phụ nữ khắc sâu trong trí nhớ, Hứa Minh Nhân phát máu trong cơ thể mình lại sôi trào lần nữa.

      “Minh Phong!” Trong mắt Hứa minh Nhân lóe lên hàn ý, dường như nhận ra mối quan hệ giữa hai người, lại nhìn người phụ nữ trong lòng mình, nhắm mắt lại, sắc mặt tối sầm, hai bàn tay nắm chặt. ấy vẫn muốn đối diện với thân phận của Hứa Minh Nhân , chẳng lẽ đều là vì Minh Phong sao?

      Có điều, vậy có sao chứ, phụ nữ mà Minh Phong thích nhiều như vậy, cũng để ý.

      Nhưng, có thể để ý sao?

      “Hưm, …” Hứa Tâm Lam xấu hổ đứng ở bên, cục diện như bây giờ, cho dù phải người tinh ý, cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Trời ạ, đây gọi là chuyện gì chứ?
      Tam giác tình cảm, hai em cùng người phụ nữ.

      Hình như hai của vui rồi?

      “Ờ… cả, hai, có chuyện gì về nhà rồi chuyện!” Hứa Tâm Lam đến trước mặt Hứa Minh Phong, liếc mắt ra hiệu với ấy, nhưng thấy ấy có phản ứng gì.

      Hứa Tâm Lam bực mình, hai của đâu phải là người đa tình, nên tranh giành phụ nữ với cả mới phải.

      “Rất xin lỗi…” khí cứng ngắc lâu, Vu Nặc mới nổi lên chút cảm xúc, lùi ra khỏi lòng Hứa Minh Nhân, đứng cách xa , trong mắt mang theo áy náy và xin lỗi, ba từ kia cũng là với Hứa Minh Nhân.

      “Người nên xin lỗi phải là mới đúng, là có lỗi với em…” Lúc trước đều là ngươi tình ta nguyện, Hứa Minh Phong, cũng để tâm nhiều đến người phụ nữ này, nhưng sau bốn năm gặp lại , trong lòng lại thể bình tĩnh.

      Nguyên nhân là vì cả ấy sao?

      , , em nên ràng với Minh Nhân sớm hơn, em…”

      “Em cần nữa, em và Minh Phong là quá khứ, còn mới là tương lai của em!” Hứa Minh Nhân để cho bản thân có cơ hội hối hận, thân hình cao lớn đến, dứt khoát lấy chiếc nhẫn chuẩn bị từ trước, cưỡng ép đeo vào tay Vu Nặc.

      Mặc dù có thể đoán được quan hệ của Minh Phong và Tâm Nhi, nhưng lựa chọn! Ngoài người phụ nữ này cần ai khác.

      “Minh Phong, em chúc phúc cho bọn đúng ?” Đáy mắt Hứa Minh Nhân lên ánh sáng khiến người ta sợ hãi, là khí thế uy hiếp mà Hứa Minh Phong và Hứa Tâm Lam nhận ra là mặt khác mà mọi người biết về ấy.

      Hứa Minh Phong nhìn thoáng qua Vu Nặc, sắc mặt nhìn rất nhợt nhạt, cổ họng khẽ động, nhưng lại thể mở lời. có thể chúc phúc cho bọn họ sao?

      Hình như có lập trường để phản đối, nhưng mà trong lòng lại thấy thoải mái.

      khí có chút đông cứng. lúc lâu cũng chưa có người chuyện, chỉ nhìn nhau chăm chú.

      Mãi đến lúc có giọng thánh thót của trẻ con truyền đến, “Mẹ, bọn con về rồi.”

      khí trong phòng lần nữa lại có biến chuyển nghiêng to lớn.

      Tô Vận Nhi kinh ngạc, Hứa Tâm Lam kinh hỉ, Vu Nặc kinh hoảng, Hứa Minh Phong hoài nghi, còn vẻ mặt Hứa Minh Nhân chút thay đổi.

      “Tô Vận Nhi, ra cậu ở đây!”

      Hứa Tâm Lam nhìn thấy Vận Nhi vội vàng chạy đến chỗ ấy, gắt gao ôm , như sợ rằng lại đột nhiên biến mất.

      Khi Hứa Minh Phong nhìn thấy Vận Nhi cũng rất giật mình, ra Vận Nhi vẫn tránh ở nơi hẻo lánh này, chẳng trách bọn họ tìm khắp nơi vẫn thấy ấy!

      “Mẹ!” Tâm Nhi sợ hãi chạy đến chỗ Vu Nặc, khi chạy qua chỗ Hứa Minh Phong đứng, đột nhiên ngồi xổm xuống, bế lấy bé, bé con chớp chớp đôi mắt to nhìn , trong mắt là nghi hoặc tràn đầy. Hứa Minh Phong ôm bé đến bên Vu Nặc. Đứa bé này…

      “Tô Vận Nhi, con bé hư này, ra cậu vẫn ở đây, thế mà liên hệ gì với tớ, muốn bóp chết cậu!” Hứa Tâm Lam thể dùng lời để hình dung tâm trạng kích động của mình bây giờ. Vừa nghĩ đến việc Vận Nhi đột nhiên biến mất mình, nghĩ đến có thể ấy khổ sở, đều lo đến rớt nước mắt. Nếu lúc trước mình giúp ấy ấy Mĩ với Tô Thượng Đông rồi.

      “Tâm Lam…” Tô Vận Nhi cũng ngờ gặp lại bạn ở đây, giọng nghẹn ngào ôm lấy Hứa Tâm Lam.

      Nhìn ba người giằng co trong phong, Hứa Tâm Lam và Vận Nhi ra ngoài, đứng ở lề đường ngoài cửa hàng bán hoa.

      “Cậu có biết là Thương Nhĩ Kì luôn tìm cậu ?” Ngày đó cũng đoán sai rồi. Khi biết được Vận Nhi hề Pháp, Thương Nhĩ Kì đến tìm , phát giận lớn. Hai năm nay, cũng vì vậy, quan hệ của hai bọn họ cũng luôn xoay quanh Vận Nhi.

      Thương Nhĩ Kì hay gọi điện thoại cho hỏi, Vận Nhi có liên lạc với em ? Có tin tức gì của Vận Nhi ? Nếu có tin tức của ấy, hãy với ngay.

      Lần đầu tiên, đối mặt với tình địch của mình, vừa vừa hận. Vận Nhi là bạn thân của , cũng là người trong lòng của người . có thể nhận ra Thương Nhĩ Kì để ý đến ấy nhiều thế nào. Nhiều khi cũng phải cảm thấy ghen tị!

      “Tâm Lam, tớ muốn trở về, cuộc sống của tớ ở đây tốt lăm!” Ánh mắt Vận Nhi nhìn về chiếc lá xanh phía xa, lạnh nhạt . Tuy biết cả lo lắng, ba lo lắng, Thương Nhĩ Kì cũng lo lắng, nhưng bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với bọn họ.

      Có lẽ, chờ hoàn toán bình ổn những lăn tăn trong lòng, lần nữa xuất trước mặt mọi người.

      Còn tại, cuộc sống của rất tốt, mọi người cũng sống rất tốt, như vậy là đủ rồi!

      nhận ra, có mấy lần Hứa Tâm Lam muốn nhắc đến Âu Thừa Duẫn, nhưng lời đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.

      Hai người ăn ý, nhắc đến vết sẹo chưa lành đó, nhắc đến người đàn ông kia!

      Dù sao, người đó còn quan hệ gì với nữa.

      Hai năm nay cũng hề đọc báo, muốn xem tin tức về ta, đóng lỗ tai, cất giấu mọi chuyện tận đáy lòng. Có nhắc đến chuyện khi đó, cũng đau tận tâm can như trước nữa.

      Hứa Tâm Lam rồi, Vận Nhi trở về cùng ấy. cũng cầu Tâm Lam hành tung của cho Thương Nhĩ Kì. Hứa Tâm Lam đành rời mặc dù rất đau lòng và thất vọng. Nhưng biết Vận Nhi sống tốt, cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

      Hứa Minh Nhân và Hứa Minh Phong về nhà, Vu Nặc cũng cùng bọn họ, nhưng để Tâm Nhi ở lại, bọn họ có vấn đề cần giải quyết, Vận Nhi chăm sóc đứa giúp. Vốn dĩ Hứa Minh Phong muốn đưa Tâm Nhi cùng, nhưng Vu Nặc nhất quyết đồng ý.

      đồng ý gặp cha mẹ , thỏa hiệp lớn nhất rồi, dù thể cam đoan bọn họ chấp nhận , nhưng vì bảo hộ Tâm Nhi, thể để cho con bé chịu tổn thương. lấy trai của bố con , ngay chính cũng cảm thấy hơi hoang đường!



      Chương 168: Giống nhau như vậy.
      Edit: Mưa Đêm.

      Tiếng bước chân đều đều vang vọng từ phòng họp truyền ra, đầu là Âu Thừa Duẫn với vẻ mặt lạnh băng, Tín ngay phía sau. Thang máy mở ra, các giám đốc phía sau đều khẩn trương cúi đầu, chờ tổng giám đốc trước.

      “Tổng giám đốc, Mễ tiểu thư ở trong văn phòng chờ ngài…” Âu Thừa Duẫn vừa bước ra khỏi thang máy giọng của Vu Nhuế truyền đến. Âu Thừa Duẫn đưa giấy tờ trong tay cho Tín ở phía sau, vẻ mặt trầm, thẳng vào văn phòng.

      Mễ Na là ca sĩ mới nổi gần đây có quan hệ với Âu Thừa Duẫn, bởi vì liên quan Âu Thừa Duẫn nên vị thế cũng tăng vọt theo.

      Khi Âu Thừa Duẫn họp, ta ngồi chiếc ghế mà bình thường Âu Thừa Duẫn vẫn ngồi. Sau màn hình máy tính hé ra khuôn mặt thanh thuần tú lệ, người phụ nữ này…

      “Ai cho phép đụng vào đồ của tôi!” Giọng tức giận cùng với tiếng mở cửa truyền đến, Mễ Na nhanh chóng đứng dậy, hạ mi mắt, hơi rụt người nhìn .

      quen biết trong tiệc rượu. Khi nhìn thấy ấy lần đầu tiên, Mễ Na bị người đàn ông này hấp dẫn, bên người luôn vây quanh rất nhiều người đẹp, nhưng lại liếc mắt cái nhìn trúng , từ đó cuộc sống của sang trang mới.

      “Xin lỗi, em cố ý… “ Mễ Na chưa từng thấy bộ dạng của khi nổi giận. vẫn luôn cho rằng là người lạnh lùng, nhưng khi nhìn , trong ánh mắt tựa hồ mang theo cảm xúc mà , như thể lưu luyến, đành lòng và đau lòng. Điều này khiến cho rằng trong lòng , nhưng vừa rồi nhìn thấy ảnh đó, mới biết, hai nhìn rất giống nhau…

      Hình ảnh màn hình chờ của laptop, đều là ảnh của Tô Vận Nhi.

      Ngoại trừ Tô Vận Nhi, là người phụ nữ đầu tiên vào văn phòng của . tỏ thái độ, có nghĩa là ngầm đồng ý!

      ra ngoài !” Thân hình kiêu ngạo của Âu Thừa Duẫn về phía bàn làm việc, ngón tay khẽ động, màn hình máy tính khôi phục lại hình ảnh trước đó. Mễ Na đứng sau lưng , cũng có thể nhìn bóng dáng người con ấy, xinh đẹp động lòng người.

      Chẳng lẽ từ trước đến giờ, đều xem là thế thân của kia sao?

      Hai năm, nghe ấy ly hôn hai năm, nhưng ngón áp út vẫn luôn đeo chiếc nhẫn kia.

      “Duẫn…” Mễ Na là người hiểu chuyện biết tiến lui đúng lúc, bây giờ hiểu vì sao đêm đó lựa chọn . Chỉ cần có thể ở bên ấy, có làm thế thân cho người khác cũng để ý.

      Mễ Na to gan ngồi lên đùi Âu Thừa Duẫn, tay ôm lấy cổ , hương thơm nhàng người truyền đến mũi của Âu Thừa Duẫn, khiến buồn phiền trong lòng vơi phần nào. Có lẽ do mùi hương này khiến cho có thể thấy bóng dáng của Tô Vận Nhi ở người phụ nữ này.

      “Đừng tức giận, em cố ý đâu mà!” Ngay cả bộ dáng làm nũng cũng giống nhau như vậy, đôi môi hồng hơi chu lên, như là mong muốn được âu yếm. Âu
      Thừa Duẫn vẫn luôn chiều , giúp thành danh, cho cuộc sống vật chất đầy đủ, nhưng rốt cuộc ta phải là Tô Vận Nhị. Trước giờ Vận Nhi đều tự nhiên đón nhận an bài có phần độc tài của .

      Trong chốc lát, dường như Âu Thừa Duẫn lại thấy được đôi mắt linh động, đôi môi hơi mím, thân hình mềm mại kề sát .

      Cuối cùng Âu Thừa Duẫn khống chế được, cúi người, tay ôm thắt lưng của , tay nâng khuôn mặt lên, trong mắt là say mê lưu luyến gọi tên, “Vận Nhi, Vận Nhi…”

      Ngay lúc môi sắp chạm vào trong lòng, vang lên tiếng gõ cửa, hai mắt Âu Thừa Duẫn khôi phục lại vẻ tỉnh táo, đẩy trong lòng ra, lên tiếng, “Vào !”

      Mễ Na bị đẩy ra, thân thể hơi loạng choạng suýt ngã, may mà kịp bám vào bàn. Mỗi lần nghe Âu Thừa Duẫn gọi là Vận Nhi, vẫn luôn nhẫn nhịn. ra, trong lòng có người phụ nữ khác. Người con tên Vận Nhi này mới là người lòng thương sao?

      “Em ra ngoài trước !” Âu Thừa Duẫn nhận tài liệu Vu Nhuế đưa đến, hề ngẩng đầu với Mễ Na đứng bên cạnh.

      “Buổi chiều em có buổi chụp ảnh quảng cáo, Duẫn, đến đúng ?” Mễ Na chỉnh lại quần áo, nghe thấy mệnh lệnh của Âu Thừa Duẫn xong vẫn chưa từ bỏ ý đồ, cố hỏi thêm câu. Trước kia chỉ cần cầu, Âu Thừa Duẫn cự tuyệt.

      Bởi vì thích nhìn khiêu vũ, nên liều mạng tập luyện, chỉ mong có thể khiến vui vẻ.

      Âu Thừa Duẫn lên tiếng, suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhìn này, có thể giải tương tư trong chốc lát. Bởi vì thua thiệt Vận Nhi, nên kiềm được mà đối xử tốt với này, khi nhìn , cũng cảm thấy áy náy, hề , người vẫn luôn là Tô Vận Nhi. Trong lòng hiểu , nếu phải Mễ Na có vài phần giống Vận Nhi, ngay cả liếc mắt cũng nhìn lần.

      Thấy Âu Thừa Duẫn trả lời, Mễ Na thức thời ra ngoài, bởi vì dám khẳng định, sau khi nhìn thấy trong ảnh chụp, càng tin tưởng vào bản thân hơn.

      “Đây là tư liệu và phương án của dự án ở thôn Hoàn Vũ, mời ngài xem!” Vu Nhuế đưa tài liệu trong tay tới trước mặt Âu Thừa Duẫn, Âu Thừa Duẫn hề tức giận khi xuất có phần đúng thời điểm, điều này khiến mừng thầm.

      Tùy tiện lật xem bản tài liệu bàn, hình ảnh và tình hình của thôn Hoàn Vũ đều được báo cáo đầy đủ, Âu Thừa Duẫn nhìn bức ảnh trong đó, sau đó hỏi Vu Nhuế, “Đây là cái gì?”

      “À, đó là nhà trẻ trong thôn Hoàn Vũ, xác nhập trong đó!” Vu Nhuế cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó giải thích.

      đổi nước hoa?” Khi Vu Nhuế cúi đầu cúi người hết sức, Âu Thừa Duẫn ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, trong mắt gợn sóng, lơ đãng hỏi.

      “ À… vâng!”Vu Nhuế nhìn Âu Thừa Duẫn vẫn chăm chú nhìn tài liệu trong tay, câu hỏi vừa rồi có chút khác lạ, ấy nhận ra điều gì sao?

      “Về sau ở công ty, nên ăn mặc gợi cảm như vậy!” Âu Thừa Duẫn lại thêm câu, lần này ngẩng đầu, thản nhiên nhìn lướt qua Vu Nhuế, bộ đồ công sở người cổ áo khoét chữ V khá sâu, vừa nãy cúi người, trước ngực là cảnh xuân vô hạn.

      gương mặt Vu Nhuế lên tia xấu hổ, cuống quit gật đầu, “Vâng, tổng giám đốc!”

      Âu Thừa Duẫn cười , suy tính của người phụ nữ này càng ngày càng ràng, có điều cần thư ký chỉ để làm bình hoa! thu hồi ánh mắt, tiếp tục tập trung vào tư liệu thôn Hoàn Vũ tay.

      “Gia viên mộng ảo?” Tầm mắt Âu Thừa Duẫn chuyển vào tấm ảnh chụp nhà trẻ có khí ấm áp, trong tài liệu có mấy bức ảnh kèm theo thuyết minh giải trình ràng.

      Bỗng nhiên, ánh mắt dừng lại bức ảnh, phía sau lũ trẻ, mơ hồ thấy bóng dáng…

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 169: Ai tìm được ấy trước.
      Edit: Mưa Đêm.

      Âu Thừa Duẫn thiếu chút nữa ngừng thở, tay chộp lấy tấm ảnh trong tư liệu, cẩn thận dè dặt, cho dù chỉ là bóng dáng, cũng có thể nhận ra, là đó, là , Tô Vận Nhi!

      “Vu Nhuế, mau đưa địa chỉ chỗ này cho tôi, nhanh lên!” Âu Thừa Duẫn thể dùng lời nào để hình dung tâm trạng kích động của mình bây giờ, vẫn luôn đè xuống nhớ mong, bây giờ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ cũng khiến cảm thấy đất trời chao đảo.

      người, đến tận xương tủy, chính là loại cảm giác này !

      Vu Nhuế có phần khó hiểu trước phản ứng kích động của Âu Thừa Duẫn, lặng người lát, sau đó nhanh chóng viết địa chỉ giao cho .

      Cầm lấy chìa khóa xe và chiếc áo khoác, nhanh chóng bước ra ngoài. đến cửa, Âu Thừa Duẫn đột nhiên quay đầu, hỏi câu, “Những tư liệu này Thương Nhĩ Kỳ xem chưa?”

      “Chưa, những tài liệu này từ thôn Hoàn Vũ chuyển thẳng về đây, Thương tổng phải đợi quyết định của trước!” Vu Nhuế trả lời như máy móc.

      “Vậy à, tốt lắm!” Âu Thừa Duẫn có chút lộn xộn, bây giờ, nhất định phải tìm thấy trước bước.

      Tô Vận Nhi, nếu tìm được em, bây giờ, đến lượt nắm chặt tay em!

      Dù em tha thứ cho cũng sao, hận cũng được, cho dù , cũng khiến em lần nữa!

      Âu Thừa Duẫn nhanh đến bãi đỗ xe, muốn chờ dù chỉ lát, nhanh chóng lái xe đến thôn Hoàn Vũ.

      Hai năm nay tâm trạng chưa bao giờ phức tạp như bây giờ, giờ phút này, biết sinh sống ở ngay chung quanh mình, chỉ cần muốn là có thể tìm được , nhưng lại sợ hãi, sợ rằng tha thứ cho mình. Nhưng bây giờ, khi biết được ở đây, lại chờ được thêm giây phút nào nữa, nóng lòng muốn gặp , khát vọng mãnh liệt trước sau như .

      bù đắp lại tất cả những khổ sở mà phải chịu, cho dù con đường mà rất khó khăn, nhưng chỉ cần tìm được , sợ điều gì nữa.

      Hai ngày nay khí trong Hứa gia rất áp lực, Hứa Tâm Lam khó khăn lắm mới có chút thời gian, nhận được điện thoại của Thương Nhĩ Kì vội vàng ra ngoài, đúng như lời Vận Nhi , bây giờ cũng thân cận với hơn, còn là ngôi sao khó tiếp cận lúc trước nữa, khoảng cách giữa ngày càng gần, nhưng giữa bọn họ, vẫn luôn có Vận Nhi ở giữa.

      “Xin lỗi, em tới muộn!” Khi Hứa Tâm Lam tới quán cà phê Thước La, từ xa thấy được bóng dáng xuất chúng ngồi ở gần cửa sổ. Hứa Tâm Lam thờ hồng hộc ngồi xuống, Thương Nhĩ Kì gọi giúp cốc nước chanh.

      Nguyên nhân thích nơi này, là do trước kia và Vận Nhi thường xuyên đến đây ngồi, sau khi Thương Nhĩ Kì biết, mỗi lần hẹn đều đến đây.

      Hứa Tâm Lam biết mục đích gặp hôm nay, nhưng đồng ý với Vận Nhi, cho ấy.

      Vì Vận Nhi, dối lần, Hứa Tâm Lam biết chính mình còn có dũng khí để lừa lần nữa hay .

      Nếu hỏi , chắc cũng chỉ có thể lựa chọn im lặng.

      “Vận Nhi vẫn liên lạc với em à?” Thương Nhĩ Kì vẫn hỏi , dù câu này hỏi dưới trăm lần, câu trả lời của đều là lắc đầu, vẫn chưa từ bỏ ý định.

      vẫn nghĩ ra là ấy có thể đâu? Những nước có thể đều phái người tìm, nhưng tại sao hề có tin tức nào?” Bên phía Tô Thượng Đông cũng vẫn cho người chú ý, nhưng ràng, sau năm đầu tiên Vận Nhi biến mất, tìm được ấy, Tô Thượng Đông bỏ cuộc.

      Nhưng buông tay, với Vận Nhi, buông tay!

      Tô Thượng Đông buông tha, là vì hiểu , muốn để ai tìm được mình, hiểu điều đó.

      “Nhĩ Kì, nếu Vận Nhi cố ý tránh bọn mình cho dù ấy có ở gần đây, mình cũng tìm được ấy đâu!” Nhìn vẻ mặt lo lắng của Thương Nhĩ Kì, Hứa Tâm Lam thử ướm lời.

      Vận Nhi từng tổn thương lần, người đàn ông như Thương Nhĩ Kì có thể rất thích hợp để chữa lành vết thương trong lòng ấy, nhưng quan trọng là Vận Nhi có thể tiếp nhận ấy ?

      Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Tâm Lam có chút chua xót, Vận Nhi là chị em tốt của , nhìn ấy khổ sở bờ vai dựa dẫm, nên giúp ấy phải sao? Sao có thể vì người thích Vận Nhi, mà giấu diếm đây?

      “Tâm Lam, có phải em biết gì ?” Thương Nhĩ Kỳ tinh tế nhận ra khác lạ trong câu của , bèn hỏi với vẻ chờ mong.

      Nhưng ấy đúng, nếu Vận Nhi có ý tránh mọi người, chẳng lẽ có thể lục tung mọi nơi để tìm ấy sao?

      , em biết gì cả, em có thể biết gì chứ?” Hứa Tâm Lam hơi chột dạ cúi đầu, cảm thấy lo lắng nên lấy cốc nước lên để che dấu cảm xúc của bản thân. “Mấy hôm nay nhà em có chút việc, nên em hơi đau đầu.”

      có việc gì chứ?” Thương Nhĩ Kí thấy sắc mặt khang khác, hỏi với vẻ quan tâm.

      Nếu do Vận Nhi, chắc cũng để ý đến này như vậy đâu?

      sao, việc gì!” Hứa Tâm Lam liên tục xua tay, khiến cốc nước để mặt bàn sánh ra ngoài chút, có vài giọt rơi quần áo của , bèn cầm khăn tay đứng lên, “Em vào nhà vệ sinh chút.”

      Hứa Tâm Lam cảm thấy rất mâu thuẫn, có nên hành tung của Vận Nhi cho ấy hay . Mỗi lần nhìn thấy ấy mang theo hy vọng đến gặp , nhưng đổi lại đều là tràn đầy thất vọng, trong lòng cứ yên.

      Đứng trước nhà vệ sinh, Hứa Tâm Lam lấy điện thoại di động ra, nghĩ đến Vận Nhi mình ở nơi hẻo lánh ấy, nếu có xuất của Thương Nhĩ Kỳ, vận mệnh của hai người biết đâu thay đổi?

      Cuối cùng, Hứa Tâm Lam vẫn ấn số điện thoại kia, thể dối ấy được.

      “Nhĩ Kì, nghe em , bây giờ tìm Vận Nhi…”

      Trong quán cà phê du dương và trầm tĩnh, Thương Nhĩ Kỳ nghe điện thoại xong, trong mắt che dấu được vẻ vui sướng, liếc nhìn về phía nhà vệ sinh rồi dứt khoát rời khỏi quán cà phê.

      Chiếc xe Bentley màu đen lao nhanh như mũi tên để lại làn bụi mỏng.

      Chờ ấy rồi, Hứa Tâm Lam mới ra khỏi nhà vệ sinh, thấy bóng dáng ấy nữa, trong lòng có chút đơn và trống rỗng.

      Như vậy cũng tốt, ấy lòng với Vận Nhi, nên chúc phúc cho bọn họ.

      Người con từng chịu tổn thương, tâm hồn rất yếu ớt, cũng chỉ có Thương Nhĩ Kỳ mới khiến cho ấy mở lòng lần nữa.

      hai con đường vắng, hai chiếc xe Bentley, hai màu sắc khác nhau, giống như là chạy đua với nhau, cùng hướng về đích. Tâm tình giờ phút này đều khẩn trương và kích động như vậy.

      Hôm nay Vận Nhi cảm giác mí mắt mình nháy liên tục, đưa tay lên xoa , có linh cảm là hôm nay có chuyện tốt xảy ra.

      nắm tay Tâm Nhi về nhà, vì Vu Nặc ở đây nên đưa Tâm Nhi về chỗ mình ở.

      “Chị Vận Nhi, khi nào mẹ trở về vậy ạ?” Vu Nặc hai ngày rồi, Tâm Nhi thấy nhớ mẹ.

      Trước giờ mẹ con họ chưa từng tách ra, Vận nhi đau lòng ngổi xổm xuống, ôm lấy Tâm Nhi, “Tâm Nhi ngoan, chờ mẹ xong việc trở về đón bảo bối về cùng với cha ở căn nhà lớn, được nào?” Vừa nghĩ đến em nhà kia, Vận Nhi cảm thấy chắc vấn đề có chút phức tạp, nhưng dù chị Vu Nặc quyết định thế nào, Tâm Nhi vẫn phải về Hứa gia thôi.

      “Vậy chị sao? Em cũng muốn ở cùng chỗ với chị!” Tâm Nhi vòng tay ôm cổ Vận Nhi, ỷ lại .

      Nghe được Tâm Nhi vậy, Vận Nhi nhịn được đỏ hai vành mắt, nếu Vu Nặc đưa Tâm Nhi rời , có lẽ cũng rời khỏi nơi này.

      Nhưng mà, lại rời , còn có thể đâu đây?
      Last edited: 4/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 170: Thứ tự đến trước và sau.
      Edit: Mưa Đêm.

      Chiếc xe Bentley màu bạc lao nhanh đường, để lại phía sau đám bụi, rồi dừng lại trước cửa trường học. Âu Thừa Duẫn chưa xuống xe, có nhân viên đến đón tiếp, Vu nhuế thông báo cho bọn họ lúc Âu Thừa Duẫn xuất phát. Âu tổng tự mình đến khảo sát, bọn họ thể qua loa được.

      “Tô Vận Nhi ở trường học của các sao?” Âu Thừa Duẫn đóng cửa xe, tháo kính râm, bộ dáng nghiêm nghị và khí thế của khiến hiệu trưởng cũng dám lớn tiếng chuyện. Nhưng ông , Âu tổng quãng đường dài tới đây, sao vừa mở miệng lại hỏi về giáo trong trường ông?

      “Đúng vậy, nhưng bây giờ tan học, giáo Tô chắc rời rồi!” Hiệu trưởng lau mồ hôi, bị khí thế của Âu Thừa Duẫn dọa, vội vàng trả lời.

      giáo Tô?” Biết ấy ở đây, Âu Thừa Duẫn cảm thấy trong ngực mình, có nơi nào đó dần hòa tan.

      Đúng là ấy rồi, đúng vậy rồi!

      “Vâng, Âu tổng tìm giáo Tô sao?” Hai giáo viên phía sau hiệu trưởng cũng cảm thấy giật mình. Lúc Tô Vận Nhi mới đến đây bọn họ cũng nhìn ra này tầm thường, mỗi động tác của đều mang theo thanh nhã và dịu dàng.

      ấy ở chỗ nào?” Âu Thừa Duẫn nhận ra giọng mình có chút khàn khàn, là do muốn được gặp Vận Nhi nên thế sao? Lần đâu tiên, khi đối mặt với người, lại khẩn trương như vậy.

      Ở bên kia, Vận Nhi ôm Tâm Nhi qua vườn hoa, lúc cách rào chắn gần trăm mét, có chiếc xe Bentley màu đen lướt qua người , Tâm Nhi ở trong lòng che khuất khuôn mặt , nên thấy người ngồi trong xe. Lúc xe rời rồi, Vận Nhi mới cảm thấy chiếc xe này có chút quen mắt, đúng rồi, chính là chiếc xe gặp ở trong trường ngày hôm trước?

      Thương Nhĩ Kì chỉ chăm chú nhìn về phía trước nên căn bản chú ý đến lướt qua Vận Nhi, đây là lần thứ hai, ràng ở ngay bên cạnh , nhưng lại nhìn thấy.

      “Tâm Nhi, tối nay em muốn ăn gì nào? Chị mua đồ ăn, em ở nhà làm bài tập được ?” Vận Nhi từ ái vuốt đầu TâmNhi, thay quần áo, vừa ra khỏi phòng ngủ.

      Tâm nhi ngoan ngoãn gật đầu, lấy tay vặn nghịch, “ Em muốn ăn tôm to!”

      “ Được rồi, chị mua cho em, em ngoan ngoãn ở nhà được chạy đâu, biết ?” Vận Nhi dặn dò rồi đóng cửa lại, xuống lầu.

      Bóng dáng vừa khuất, chiếc xe Bentley màu bạc dừng ở trước khu dân cư.

      Ân Thừa Duẫn nhìn hoàn cảnh đơn sơ xung quanh, lại nhìn khu tập thể cũ trước mặt. Ở đây hộ gia đình rất ít, nên chỉ cần liếc nhìn mắt cái có thể tìm được đúng nơi, dựa theo đường hiệu trưởng cho . Âu Thừa Duẫn chỉnh lại âu phục người, điều chỉnh lại tâm tình, rồi mới vào hàng hiên khuất nắng.

      Tầng ba, Âu Thừa Duẫn bước vào hành lang, vừa nghĩ đến người mình sắp gặp, lòng thể bình tĩnh được nữa…

      Hít sâu hơi, Âu Thừa Duẫn lạnh nhạt tiến lên, ấn chuông cửa.

      Nhưng lúc lâu sau cũng có người ra mở cửa, Âu Thừa Duẫn hơi lo lắng đập cửa gọi lớn:” Vận Nhi, Vận Nhi…”

      Mỗi tiếng gọi của , đều mang theo hối lỗi của với , Âu Thừa Duẫn thực sợ hãi, nếu muốn gặp làm sao bây giờ?

      Thời điểm suy nghĩ có nên phá cửa mà vào, cửa mở, sau cánh cửa xuất cái đầu nho , Âu Thừa Duẫn lập tức ngây dại, sao lại có bé ở đây?

      Thương Nhĩ Kì đến muộn hơn Âu Thừa Duẫn, biết được điều này, ảo não vô cùng, vội vàng đuổi theo, đến nơi ở của Vận Nhi.

      Vừa dừng xe lại, liền nhìn thấy thân ảnh mảnh mai phía đối diện, hai năm qua vẫn chằng thay đổi chút nào, vẫn xinh đẹp như trước, khiến người khác vừa liếc nhìn thích và muốn che chở cho .

      “ Vận Nhi…” Thương Nhĩ Kì biết thấy , nên lên tiếng gọi và chạy đuổi theo .

      Vừa quay về từ cửa hàng tiện lợi Vận Nhi đột nhiên nghe được có người gọi tên , chưa kịp xoay người, trước mắt xuất bóng dáng cao lớn, ngước mắt lên nhìn, nụ cười tươi như ánh mặt trời của người trước mặt khiến có chút đau.

      “ Nhĩ Kì?” Rốt cuộc có lần bọn họ bỏ lỡ nhau, tìm được trước Âu Thừa Duẫn.

      “ Cuối cùng cũng tìm được em, nha đầu chết tiệt này, ra em vẫn ở thành phố này!” Với Thương Nhĩ Kì vừa lại vừa hận, biến mất hai năm, cũng tra tấn hai năm, bây giờ gặp lại , giây phút cũng muốn buông ra.

      Ang dang tay kéo vào lòng, dùng hành động để chứng minh tình của với .

      Vận Nhi cảm giác được thân thể của run run, bởi vì gặp được mà run, nghĩ rằng ấy lại tìm được đến đây.

      “ Tâm Lam cho biết sao?” Vận Nhi cần hỏi cũng biết, ngoại trừ Hứa Tâm Lam, còn có người khác biết.

      “ Tô Vận Nhi, sao em lại khiến người khác tức giận như vậy, em biết vẫn luôn tìm em à?” Thương Nhĩ Kì gắt gao ôm lấy , mong thời gian dừng lại ở giây phút này, để mãi mãi ở trong lòng .

      Vận Nhi có chút tham luyến ấm áp này, hai năm nay, vẫn là mình tiếp, bây giờ Thương Nhĩ Kì khiến có chút nhớ nhung, lại như chợt nhận ra điều gì.

      “ Xin lỗi!” thào thành tiếng hai từ này, bao hàm tình cảm trước kia của , tất cả biến thành cái ôm đơn giản này.

      bỏ lỡ phải là và Vận Nhi mà là Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi.

      Cuối cùng Vận Nhi phát ra chiếc xe Bentley màu bạc đậu dưới lầu, trong lòng kinh hãi, nhưng chỉ thoáng, sau đó lập tức khôi phục bình tĩnh.

      cùng Thương Nhĩ Kì lên lầu, lại thấy Âu Thừa Duẫn đứng ở ngoài cửa, ánh đèn chiếu thân ảnh cao lớn thành cái bóng dài, trong tay cầm điếu thuốc nhưng châm thuốc. Nhìn như vậy có chút đơn, lại thêm phần ưu thương.

      “ Xin lỗi, cho tôi nhờ!” Khuôn mặt Vận Nhi chút thay đổi qua, như thể nhìn thấy , chỉ thản nhiên câu.

      Dáng người cao lớn của Âu Thừa Duẫn vẫn chắn ở cửa, Vận Nhi cách nào vào.

      Lại nghe được giọng ngọt ngào ấy, khiến Âu Thừa Duẫn cảm giác được bản thân kích động, nhưng lạnh lùng của lại dập tắt hưng phấn ấy, khiến lòng lần nữa dao động.

      “ Vận Nhi…” Hầu kết Âu Thừa Duẫn hơi chuyển động, ánh mắt nóng bỏng tham lam nhìn khuôn mặt nhắn điềm tĩnh kia, thanh ra cũng vô lực trầm khàn như vậy, giống như đám mây bay phía chân trời, hề có phương hướng.

      “ Thương Nhĩ Kì…” nhìn theo ánh mắt của Vận Nhi, lại nhìn thấy bóng dáng cao lớn, đứng bên Vận Nhi bé, khiến thấy chướng mắt.

      bé kia…” Rồi đột nhiên Âu Thừa Duẫn như nhớ ra điều gì, giữ Vận Nhi qua người lại, trong mắt lóe ra ánh sáng.

      Vận Nhi nghe thấy xong, cười lạnh hỏi lại:” Như thế nào? Chẳng lẽ cho rằng đó là con của sao?”
      Last edited by a moderator: 4/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :