1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 158: Là là giả
      Edit: Mưa Đêm.

      Vận Nhi tin tưởng bản thân hề nhìn lầm, dù chỉ liếc mắt nhìn qua, viên ngọc lục bảo được bao bọc bởi kim cương ánh ra thứ ánh sáng khiến mắt đau đớn.

      “Sao vậy?” Tô Ân Huệ lùi lại, theo ánh mắt của , nhìn về phái tay trái của mình, sau đó nở nụ cười hàm súc.

      “Chị, em và ấy ly hôn rồi, bây giờ là !” Tô Vận Nhi ngẩng đầu, đôi mắt bình tĩnh sợ hãi nhìn về phía Tô Ân Huê. ra, chị ấy biết rồi.

      “Vì ấy em mới rời sao?” Đáy mắt Tô Ân Huệ lóe lên vẻ ám trầm, nhưng khi nhìn Tô Vận Nhi lại dâng lên tia thương tiếc. Nhìn bộ dáng tại của Vận Nhi, Tô Ân Huệ có chút đành lòng, ra xét cho cùng, mọi việc xảy ra với Vận Nhi ngày hôm nay đều do tay thúc đẩy. Có điều nghĩ rằng, Âu Thừa Duẫn làm em ấy tổn thương nặng nề như vậy.

      Vận Nhi trầm mặc , ánh mắt vẫn nhìn vào ngón tay áp út của Tô Ân Huệ, muốn biết, rất muốn biết, Âu Thừa Duẫn cho khắc chữ gì lên đó.

      “Du học cũng tốt, em còn ít tuổi, nên ra ngoài học hỏi nhiều hơn. Vận Nhi, từ giờ nên tự chăm sóc tốt cho bản thân!” Đến lúc biết em ấy rời , Tô Ân Huệ mới nhận ra mình ích kỷ như thế nào, rất hy vọng em ấy rời khỏi.

      Khi biết em ấy phải là con cháu của Tô Gia, hơi giật mình. Có lẽ Tô Thượng Đông biết, vì khi Vận Nhi vào Tô gia, Tô Thượng Đông mười tuổi, mà Tô Ân Huệ , khi đó mới bốn tuổi, những tình trong đó hề biết.

      Nháy mắt hai mươi năm trôi qua, hôm nay biết được này, rằng Vận Nhi, em vẫn thương, lại phải em ruột của mình, lại cảm thấy có chút thoải mái.

      Nhưng ta biết Vận Nhi mang thai. Ngay cả Tô Viễn Hàng, Tô Thượng Đông cũng , bởi vì muốn tôn trọng lựa chọn của Vận Nhi, muốn mọi người nhìn với con mắt thiện cảm.

      tại, Tô Ân Huệ có lý do để thuyết phục chính mình cần cố kỵ điều gì, cũng phải kiêng dè Vận Nhi, em ấy phải em ruột của , có thể đương nhiên lấy lại những thứ thuộc về mình.

      “Chị, em có thể xem chiếc nhẫn tay chị được ?” Vận Nhi hỏi ai đưa cho chị ấy, bởi vì cần. Bây giờ chỉ cần làm vấn đề cuối cùng, để chính hoàn toàn hết hi vọng. Âu Thừa Duẫn, về sau trả lại cho Tô Ân Huê.

      “Có chuyện gì sao?” Tô Ân Huệ làm bộ kinh ngạc nhìn Vận Nhi, tháo chiếc nhẫn xuống, thoải mái đưa cho Vận Nhi xem.

      Vận Nhi nhìn thấy chữ cái khắc chiếc nhẫn lục bảo, trái tim co rút đau đớn, Y-U-N! (chắc đây là phiên tiếng Trung, bạn nào rành chỉ cho mình nhé)

      Duẫn, là tên của ấy!

      Ý của ấy là gì?

      em, ba chữ này là để chỉ Tô Ân Huệ sao?

      ra, trước giờ chưa từng !

      “Chị, chúc chị hạnh phúc!” Vận Nhi trả chiếc nhẫn lại cho Tô Ân Huệ, nhanh chóng xoay người, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. cố gắng đè nén ghen tuông dâng lên trong mắt. Tô Vận Nhi, việc gì phải khóc, tin tưởng mày làm được mà!

      Lần này, là hết hy vọng rồi!

      Người mà Duẫn , chiếc nhẫn kia là bằng chứng tốt nhất rồi!

      Tô Ân Huệ nhìn bóng dáng đơn bạc của Vận Nhi rời , hòa cùng bầu trời u, nhìn có vẻ liêu, khiến cho lòng nổi lên chút thương xót. Trời sắp mưa rồi, Vận Nhi còn muốn đâu?



      Vận Nhi vì sao phải chạy trốn, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc mặt Tô Ân Huệ, cảm thấy hít thở cũng khó khăn.

      đột nhiên nở nụ cười tự giễu, người Âu Thừa Duẫn là Tô Ân Huệ, vậy là cái gì?

      “Đồ dối trả, lừa đảo…” luôn miệng gạt bỏ quan hệ của mình với Tô Ân Huệ, làm tổn thương chị ấy, có phải chỉ là phương thức để lừa dối hay . Nhận ra những chuyện này rồi, trái tim Vận Nhi đau đớn như có ai xé rách.

      Âu Thừa Duẫn, ràng là kẻ lừa đảo!

      Vốn dĩ Vận Nhi muốn bệnh viện, nhưng biết vì sao, khi ngồi xe lại bất tri bất giác mà báo ra địa chỉ của tập đoàn SK.

      Khi taxi dừng lại, trời lất phất mưa .

      mờ mịt đứng trước sảnh, cố gắng ngẩng đầu nhìn, cao, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng đứng ở cửa chớp tầng chín mươi chín nhìn .

      Bây giờ chật vật như vậy, tinh thần sa sút như vậy, rất đắc ý nhỉ?

      Vận Nhi siết chặt tay, hàm răng cắn chặt môi dưới, hạt mưa rơi mặt , làm ướt tóc và quần áo của .

      Xoay người, bóng dáng cao lớn xuất trong tầm mắt của , cách chỉ có vài bước. Mưa ngày càng lớn, càng nặng hạt. Tô Vận Nhi vẫn đứng ở ngoài cửa, và Âu Thừa Duẫn vừa bước ra từ đại sảnh, bốn mắt nhìn nhau.

      ở ngoài cửa, ở phía trong.

      Gặp lại, tựa như cách mấy đời.

      Vận Nhi liều mạng với chính mình, bây giờ nên dứt khoát dời khỏi quay đầu lại, nhưng như có nam châm dưới chân , khiến làm thế nào cũng bước nổi.

      Đôi môi đào run run, nước mưa rơi nhiều, thể thấy biểu tình mặt . Âu Thừa Duẫn lại nhìn bàng hoàng và bất lực của . Mục đích của đạt được, nhưng nhìn thấy bi thương như bây giờ, lại điềm đạm đáng như vậy, thấy rất đau lòng.

      Tô Vận Nhi, em là đồ ngốc à? Muốn làm bản thân mình sinh bệnh phải ? bắt buộc chính mình được tiến lên quan tâm .

      ấy bị vứt bỏ rồi!

      Dường như thời gian trôi qua cả thế kỷ, Vận Nhi rốt cục di chuyển bước chân, vì sao còn tới đây? Vì sao còn muốn gặp ?

      “Em làm gì vậy?” Vận Nhi vừa cất bước , lại bị cánh tay kéo trở về, cái ôm vốn dĩ ấm áp nhưng trong mắt lúc này lại chẳng thấy chút độ ấm nào.

      “Tô Vận Nhi, em làm gì vậy?” Âu Thừa Duẫn dứt khoát xoay người, chuẩn bị đến bãi đỗ xe. Nhưng khi nhìn thấy hờ hững quay , thân thể chịu khống chế mà lao đến, muốn ôm chặt, cho dù chỉ được lần cũng tốt rồi.

      “Đây phải điều mong muốn sao? Bây giờ tôi thành ra cái dạng này, được chưa? Âu Thừa Duẫn?” Giọng của rất lạnh, những thế, Âu Thừa Duẫn ôm mà thân thể vẫn lạnh như băng, toàn thân chút độ ấm, như thể vừa ra từ hầm băng.

      Nghe thấy câu của , Âu Thừa Duẫn liền buông ra, mưa làm ướt quần áo của hai người, cũng ngăn cách ánh mắt của họ.

      đường xe qua lại vội vã, lại có duy nhất cảnh như vậy, có vẻ hợp với thời tiết mưa dầm dề.

      Bọn họ đều điên rồi!

      Đúng vậy, như bây giờ, đủ!

      Âu Thừa Duẫn quyết tuyệt xoay người, chết tiệt, khi nào trở nên lề mề như vậy? Chỉ là người phụ nữ mà thôi, lại khiến lo lắng, nhịn được mà đau lòng. Tất cả những gì ngày hôm nay của Tô Vận Nhi đều do ấy tự tìm, nên có cảm xúc như bây giờ.

      “Âu Thừa Duẫn…” mặt Vận Nhi ướt đẫm nước mưa, nhìn thấy xoay người rời , lại cất tiếng gọi tên , rất sâu, rất nặng. Âu Thừa Duẫn dừng lại, nhưng quay đầu.

      “Buổi tối hôm đó, với tôi ba từ ấy, là lòng sao?”

      Lần duy nhất với , Vận Nhi, em!

      sao?
      Last edited by a moderator: 9/1/16

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 159: còn quyến luyến
      Edit: Mưa Đêm.

      Nhớ đến từng hỏi , từ nay về sau lừa dối chứ, trả lời là .

      thực thế, đến bây giờ chưa từng lừa dối .

      Cho dù là lúc ý loạn tình mê, câu đó với , cũng là lời từ tận đáy lòng.

      Trong trò chơi trả thù của , trước giờ đều tồn tại lừa gạt.

      Vận Nhi chắc nghĩ đến, Y-U-N, chỉ phiên của từ Duẫn, còn là phiên của từ Vận.

      Vận Nhi, em! Đó mới là hàm nghĩa chân chính của chiếc nhẫn.

      Nhưng những điều đó, giờ cũng còn quan trọng nữa…

      Âu Thừa Duẫn nghĩ rằng, chiếc nhẫn mất, còn Tô Vận Nhi lại nghĩ rằng, chiếc nhẫn được đưa cho Tô Ân Huệ!

      hỏi vấn đề này, lại đổi lấy trầm mặc của Âu Thừa Duẫn. trả lời Vận Nhi, cho rằng có đáp án!

      Tiếng mưa rơi bên tai càng lúc càng lớn, càng lúc càng ràng.

      “Tôi …” Vận Nhi nhìn hề quay đầu lại, trong lòng lạnh lẽo như những hạt mưa rơi ngoài kia, tia độ ấm, lạnh thấu nội tâm.

      ra, chưa từng , đến bây giờ cũng chưa từng !

      Vận Nhi nhận ra , lời của đàn ông khi ở giường, thể tin.

      “Tín, xuống dưới, đưa Tô Vận Nhi về nhà!” Toàn thân Âu Thừa Duẫn ướt đầm tiến vào đại sảnh, thèm để ý ánh mắt tò mò của nhân viên, thẳng vào thang máy, hề ngoảnh đầu lại nhìn bóng dáng bé trong mưa kia.

      dám cam đoan, nếu lại quay lại nhìn , có thể dằn lại ham muốn giữ lại được hay !

      Vận Nhi vừa hoảng hốt vừa choáng váng, đầu óc nặng nề. Mặc kệ bây giờ trời lạnh thế nào, trái tim còn lạnh lẽo hơn, chỉ muốn rời khỏi chỗ này, , là vĩnh viễn rời khỏi nơi đây.

      Dưới chân chợt trượt hẫng, Vận Nhi ngã mạnh xuống làn đường lạnh băng do trời mưa. Sau đó, cảm nhận bụng dưới truyền đến trận đau đớn. vội vàng lấy tay bảo vệ bụng, ràng cảm nhận được dòng chất lỏng ấm nóng theo hạ thân chảy ra.

      “Đứa … con của tôi…” Vận Nhi mở mịt vươn tay, cố gắng với tay về phía trước, nhưng xung quanh, cái gì cũng nhìn thấy.

      “Vận Nhi!” Thương Nhĩ Kì dừng xe ở ven đường, chạy nhanh như bay đến bên người , nhìn thấy ngã xuống đường, hô hấp khó khăn, nỗi sợ hãi to lớn như dời núi lấp biển bao phủ lấy , trái tim như bị rạch vết thương, máu chảy ngừng.

      Tín xuống dưới đường, nhìn ngã tư đường bóng người, hề có bóng dáng của Vận Nhi, chỉ còn lại vệt máu bị nước mưa xối rửa, nhìn ghê người!

      “Vận Nhi, em cố gắng chịu đựng nhé!” Thương Nhĩ Kì đạp mạnh chân ga, nhìn sắc mặt Vận Nhi khổ sở, máu dưới thân ngừng chảy, hoảng, đôi mắt nhuộm đầy giận dữ như con sư tử, chiếc xe lao nhanh đến bệnh viện gần nhất.

      “Đừng sợ, Vận Nhi, có ở bên cạnh em!” biết có chuyện gì xảy ra với . biến mất tháng nay, là do bị Thương Chính Vinh tính kế, đến cửa nhà cũng được ra. Cuối cùng cũng thoát khỏi cái hôn ước chết tiệt đấy, có dũng cảm đưa rời , lại để nhìn thấy cảnh bị thương như pha lê vỡ thế này.

      quyền nện mạnh lên bức tường trắng ở bệnh viện, Thương Nhĩ Kì lo lắng chờ đèn phòng phẫu thuật tắt.

      “Bác sỹ, thế nào rồi ?” Cửa phòng phẫu thuật vừa mở ra, Thương Nhĩ Kỳ liền khẩn cấp tiến lên hỏi, vẻ mặt lộ vẻ hung dữ, thiếu chút nữa kiềm chế được mà bóp cổ thầy thuốc. Nhưng giờ cần biết tình hình của trước .

      “Phụ nữ có thai cảm xúc thường ổn định, cái thai vốn dĩ yếu, bây giờ người mẹ lại bị lạnh, đứa bé bảo trụ được…” Bác sỹ còn chưa xong, Thương Nhĩ Kì ngây người, đôi tay nắm chặt người bác sỹ cũng buông lỏng, đứa bé giữ được, ấy mang thai?

      Thương Nhĩ Kì cũng mình vào phòng bệnh thế nào, hai mắt vằn đỏ nhìn chằm chằm nằm giường, khuôn mặt gương mặt trắng bệch. tháng trước gặp , còn tinh thần sáng láng, nở nụ cười rạng rỡ động lòng người.

      Vậy mà chỉ tháng ngắn ngủi, lại biến thành bộ dạng như bây giờ, rốt cuộc là ai tra tấn thành như vậy?

      Thương Nhĩ Kì lớn như vậy, vẫn sống tùy ý tiêu sái, lúc trước là ngôi sao vạn người mê, giờ là thiếu gia gia tài bạc triệu, chưa từng có thứ gì chiếm được, chỉ có Tô Vận Nhi, thích từ ánh nhìn đầu tiên.

      Nhìn lúc này, vậy mà lại đỏ hốc mắt.

      “Vận Nhi, em tỉnh rồi?” Thương Nhĩ Kì nắm tay , cảm nhận được tay động đậy, thân thiết ngồi xổm xuống trước mặt , nhìn khuôn mặt thuần khiết của , lông mi dày và dài, như cánh chim xòe ra, ánh mắt hơi mở, hô hấp hỗn độn còn chút suy yếu do vừa giải phẫu, vội vàng nắm chặt tay Thương Nhĩ Kì, “Đứa, đứa còn …?”

      “Vận Nhi, Vận Nhi, xin lỗi…” Thương Nhĩ Kì biết nên mở miệng như thế nào, tin tức kinh người này đến cả còn khó chấp nhận, Vận Nhi làm sao có thể chấp nhận được đây?

      còn…” Vận Nhi có thể cảm nhận được đứa bé rời khỏi, khi đứa bé rời khỏi cơ thể của , cảm giác được thế nào là đau như cắn nát trái tim, hạ thể đau đớn như bị xé rách. Cho dù từng nghĩ cần đứa con này, nhưng hề muốn nó rời xa theo phương thức như vậy.

      Vốn dĩ Thương Nhĩ Kì nghĩ Vận Nhi khóc, nháo, nhưng làm gì cả, đôi mắt mở to, trống rỗng, ngơ ngác nhìn chằm chằm trần nhà, biết lời của có nghe thấy .

      “Vận Nhi, xảy ra chuyện gì ?”

      “Đứa bé là của Âu Thừa Duẫn sao?”

      chuyện với được ?”

      im lặng của , càng khiến bất an trong lòng càng lúc càng lớn, cuống đến độ chết mất, nhưng vẫn nhìn dù chỉ là liếc mắt cái.

      “Vận Nhi, em nghĩ gì vậy? cho biết được ?”

      Thương Nhĩ Kì còn cách nào, chuyện gì với cũng được đáp lại, bón cái gì cũng ăn, tay vẫn cách chăn khoát lên bụng. đột nhiên đá văng chiếc ghế dựa, dùng sức đóng cửa rời .

      “Vận Nhi, Vận Nhi, trời ơi, sao cậu lại biến thành như vậy?” Hứa Tâm Lam vừa chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Vận Nhi bơ vơ nằm mình ở đó, có ai ở bên chăm sóc, nước mắt chảy xuống. Thương Nhĩ Kì đâu, lúc nhận được điện thoại của ấy, còn rất cao hứng, ra là Vận Nhi xảy ra chuyện.

      Thương Nhĩ Kì ra từ đầu bên kia hành lang, lúc nhìn thấy Hứa Tâm Lam vào, dập tắt điếu thuốc trong tay, xuống dưới lầu.

      “Tâm Lam, giúp tớ việc được ?” Trong đôi mắt trong suốt của nổi lên tầng nước, nhưng cố gắng để nó chảy ra.

      Trong mắt, là kiên cường và nhẫn trước giờ chưa từng có!

      Lúc Tô Thượng Đông đến bệnh viện, Vận Nhi nhu thuận ngồi chờ , nhìn thấy , câu đầu tiên chính là, “ cả, ngày mai chúng ta rời nhé!”

      Nghe được tin đứa con của còn, cảm thấy có chút đành lòng, giờ nhìn thấy bình tĩnh như vậy, Tô Thượng Đông biết trong lòng mình cảm thấy như thế nào, chỉ đến ôm , giọng khàn khàn bảo, “Được, chúng ta rời !”

      Thương Nhĩ Kì phẫn nộ suốt đường , trước giờ chưa từng tức giận như bây giờ, tu dưỡng của vốn rất tốt, cho dù bị cha áp bức, cũng thể tức giận, nhưng bây giờ, phát hỏa!

      Âu Thừa Duẫn dám đối xử với Vận Nhi như vậy, nhất định buông tha ta!

      Xe phanh gấp lại, dừng ở trước đại sảnh tập đoàn SK. Thương Nhĩ Kì đóng mạnh cửa xe, mưa rơi tán loạn bầu trời biết tạnh từ bao giờ.
      Last edited by a moderator: 9/1/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 160: Cuộc chiến giữa những người đàn ông.
      Edit: Mưa Đêm.

      “Tiên sinh, thể vào!” Thương Nhĩ Kỳ bị bảo vệ ngăn lại trước cửa đại sảnh, nhưng lửa giận ngày càng dâng cao trong lòng, Thương Nhĩ Kỳ giờ như con gấu nổi điên, để ý ngăn trở, khí thế sắc bén mà đường hoàng, bước thẳng vào trong đại sảnh tập đoàn SK.

      Sắc mặt lễ tân trắng bệch vì lo sợ, thấy Thương Nhĩ Kỳ mạnh mẽ vào nhanh chóng gọi điện thông báo cho Âu Thừa Duẫn.

      “Đinh” Hai người bảo vệ định tiến lên ngăn Thương Nhĩ Kỳ lại cửa thang máy chuyên dụng mở ra. Âu Thừa Duẫn thay bộ véc màu xám bạc, thân hình cao lớn xuất trước mặt Thương Nhĩ Kỳ.

      “Âu Thừa Duẫn!” Thương Nhĩ Kỳ lập thức thoát khỏi khống chế của hai người, xông lên vung nắm đấm vào khuôn mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn, miệng mắng chửi: “Mày là khốn nạn!”

      Hai mắt Thương Nhĩ Kỳ đỏ ngầu vì tức giận, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm người đàn ông vô tình vô nghĩa, định vung nắm đấm lần nữa với Âu Thừa Duẫn cành tay bị giữ lại, Âu Thừa Duẫn từng được huấn luyện chuyên nghiệp, có thêm vài người như Thương Nhĩ Kỳ nữa cũng phải là đối thủ của .

      “Mọi người lui hết ra !” Âu Thừa Duẫn ra lệnh khi thấy bảo vệ định tiến lên kéo ta ra, nhất thời, trong đại sảnh bóng người.

      Âu Thừa Duẫn đẩy Thương Nhĩ Kỳ cái, làm ta loạng choạng, suýt đứng vững.

      “Nổi điên cái gì?” Âu Thừa Duẫn lau khóe miệng rớm máu, hành động lưu loát và dứt khoát.

      “Mày làm gì Vận Nhi? Hả?” Thương Nhĩ Kỳ cam lòng, tiến lên túm áo của Âu Thừa Duẫn, quát ầm lên như mất lí trí, “Âu Thừa Duẫn, mày còn là con người sao? Tra tấn ấy thành ra như vậy?”

      “Xem ra đưa ấy rồi!” Âu Thừa Duẫn cười lạnh vẻ hiểu , nắm cổ tay Thương Nhĩ Kỳ túm áo , đẩy ta ra, “Chuyện của tôi và Tô Vận Nhi, cần xen vào!”

      “Mày có phải là thằng đàn ông hay ?” Thương Nhĩ Kỳ vừa tức vừa vội, bản thân từng luyện Tae-Kwon-Do năm năm, mà căn bản chằng là gì ở trước mặt Âu Thừa Duẫn, nhưng nghĩ đến lúc mình ôm Tô Vận Nhi, toàn thân ấy đầy vết máu, trong lòng đau đớn nghĩ, nếu mình tới kịp lúc, Vận Nhi có thể sống được. Mà việc xảy ra ở trước cửa công ty của ta, ta cũng thèm quan tâm ấy như thế nào. Tim của ta đều là sắt đá cả sao?

      lấy tư cách gì mà dạy dỗ tôi? Đối xử với ấy như thế nào là việc của tôi, vì ấy là người đàn bà của tôi!” Gương mặt Âu Thừa Duẫn dữ tợn, nhìn có chút vặn vẹo, Tô Vận Nhi, tốt lắm, đàn ông người lại người nguyện ý vì mà khuất phục.

      “Bắt nạt đàn bà con , có gì hay ho! Âu Thừa Duẫn, mày đáng khinh!” Thương Nhĩ Kỳ ngờ ta vẫn có ý hối cải, mu bàn quệt qua mũi, ánh mắt khinh thường của Thương Nhĩ Kỳ thực khơi dậy tức giận của Âu Thừa Duẫn. Bản thân đủ khó chịu, mà ta còn sợ chết mà khiêu khích .

      “Thương Nhĩ Kỳ, tốt nhất trước khi nên đảm bảo mình có đủ đảm lượng để gánh chịu hậu quả của lời đó, nhẫn nại của tôi cũng chỉ có hạn thôi! Khuôn mặt dữ tợn của Âu Thừa Duẫn như phủ lớp sương lạnh.

      “Mẹ kiếp! Mày đừng mang cái vẻ mặt giả bộ nữa!” Thương Nhĩ Kỳ để ý hình tượng mà lớn tiếng chửi mắng. Nếu phải thân thủ của bằng của ta, đánh cho ta răng rơi đầy đất! Vẻ mặt Thương Nhĩ Kì phẫn hận gườm gườm nhìn Âu Thừa Duẫn.

      “Tô Vận Nhi gì với ? Tôi xem ta, nhanh như vậy sà vào lòng người khác, quả nhiên giống mẹ ra, đều là đồ đê tiện!” Âu Thừa Duẫn phải kiểu người sỉ nhục người khác, nhưng Thương Nhĩ Kì động vào điểm mấu chốt của . Điều càng khiến cảm thấy tức giận là, ta là ngôi sao quốc tế, nhưng lại vì người phụ nữ Tô Vận Nhi này mà màng hình tượng động thủ với .

      muốn thừa nhận là mình ghen tỵ, đúng vậy, ăn giấm đấy, muốn người đàn ông khác đối xử tốt với !

      “Âu Thừa Duẫn, mày câm miệng cho tao!” Thương Nhĩ Kì tức giận muốn tiến lên đánh cho ta đấm, nhưng Âu Thừa Duẫn lại dễ dàng tránh thoát. Ở địa bàn của , chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, Thương Nhĩ Kì đừng mong rời khỏi đây mà toàn thân có vết thương nào.

      tốt như Vận Nhi, vậy mà mày lại nhẫn tâm đối xử với ấy như vậy? Mày có còn nhân tính hay ?” Thương Nhĩ Kì thể ngờ rằng, ngay cả cốt nhục của mình mà ta cũng buông tha. Phải có thâm cừu đại hận như thế nào, mới khiến ta trở nên đáng sợ như vậy, mới đối xử tàn độc với người con xinh đẹp thiện lương như thế.

      ấy làm sao?” Dường như nhận ra trong lời của Thương Nhĩ Kì có điều kì quái, Âu Thừa Duẩn cảm thấy có điều bất thường. Chiều nay lúc gặp , tinh thần có vẻ hoảng hốt, nhưng điều này đủ khiến cho Thương Nhĩ Kì đến đây gây với .

      Dù sao, người có lập trường lớn hơn là Tô Thượng Đông cũng còn chưa đến tìm .

      ấy sẩy thai! Thiếu chút nữa chết mày có biết hay ?” Thương Nhĩ Kì hừ lạnh tiếng, kinh ngạc khi thái độ Âu Thừa Duẫn thay đổi, chẳng lẽ ta biết mình gây ra chuyện gì cho ấy sao?

      gì? Sẩy thai? ấy mang thai?” Âu Thừa Duẫn như thể nghe được tin tức khó có thể tin, kích động túm lấy áo của Thương Nhĩ Kì, đôi mắt thâm thúy tràn ngập kinh ngạc.

      Tô Vận Nhi, mang thai con của ?

      “Đừng với tôi là biết!” Thương Nhĩ Kì bỏ qua nét mặt nào của Âu Thừa Duẫn, thừa dịp ta để ý, đá cái mạnh, đầu gối Âu Thừa Duẫn đau nhói, lập tức nửa ngồi nửa quỳ nền nhà bằng đá cứng rắn.

      ấy đâu? Tô Vận Nhi giờ ở đâu?” Trong mắt tràn ngập vội vàng, bây giờ mới hậu tri hậu giác nhận ra, sao lúc ấy lại nghĩ đến, lúc đến tìm có chút bất thường. Tại sao lại nghĩ đến điều này, khi quan hệ hề dùng biện pháp ngừa thai, tại sao lại nghĩ đến khả năng là mang thai con của ?

      Nhưng là, còn chưa biết đến tồn tại của đứa bé ấy, nó còn…

      Âu Thừa Duẫn chưa bao giờ làm việc mà mình hối hận. Cho dù đứa bé đó là ngoài ý muốn, nhưng lại biết được từ miệng của gã đàn ông khác. Tô Vận Nhi ràng có cơ hội cho biết, chẳng lẽ muốn đứa bé ấy sao?

      “Bây giờ giả từ bi mèo khóc chuột sao? Cái thai của ấy vốn ổn định, lại mắc mưa, sao có thể để ấy đứng dưới mưa mà quan tâm, nếu phải tôi nhìn thấy ấy ngã ở trước cửa công ty cỉa , ấy thế nào, có nghĩ đến ?” Cơn giận của Thương Nhĩ kì bộc phát rít gào với Âu Thừa Duẫn.

      “Người phụ nữ chết tiệt này, quá ngu ngốc!” Âu Thừa Duẫn biết, biết ấy mang thai. Vì sao biết được việc phải chịu đau khổ này, rối rắm trong lòng lại càng lớn. Chẳng qua chỉ là đứa mà thôi, trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào dám mang thai con của cho phép của .

      Nhưng ấy giống với người khác, ấy là Tô Vận Nhi, là người con duy nhất mà động lòng.

      Giữa bọn họ, vậy mà từng có đứa con!

      Bây giờ Âu Thừa Duẫn phát , thù hận gì đó, trong mắt giờ đây đều quan trọng bằng an nguy của . Lúc biết được khi rồi ngã ở ven đường, hận chính bản thân mình sao khi đó quay lại nhìn lần.

      ràng, luyến tiếc như vậy!

      Tô Vận Nhi, người phụ nữ ngu ngốc này, tôi phải làm gì với em đây?

      bỏ được, khuông buông tay được, nhưng lại vì quan hệ đối lập lẫn nhau, bọn họ có khả năng ở bên nhau!
      Last edited: 9/1/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 161: Lướt qua nhau.
      Edit: Mưa Đêm.

      Ý muốn gặp nổi lên mãnh liệt, ngay cả chính cũng quản được trái tim của mình.

      cho tôi biết, ấy ở đâu?” Âu Thừa Duẫn cố gắng bình ổn rối loạn trong lòng, hỏi Thương Nhĩ Kì với giọng ra lệnh.

      “Muốn biết, biết tự mình điều tra sao?” Thương Nhĩ Kì nhìn Âu Thừa Duẫn với mắt phẫn nộ, chuyển biến thái độ của ta mà thay đổi cái nhìn của mình.

      Ngay sau đó, quay đầu lại rời khỏi tập đoàn SK. Tín phía sau Âu Thừa Duẫn, vừa mới ra khỏi thang máy, nhìn thấy nhanh chóng về phía bãi đỗ xe.



      Vận Nhi biến mất, Thương Nhĩ Kì làm như thế nào cũng tìm thấy, bèn gọi điện thoại cho Hứa Tâm Lam mới biết, Vận Nhi được Tô Thượng Đông đưa rồi.

      Âu Thừa Duẫn đứng bên ngoài phòng bệnh của Vận Nhi, nhìn giường bệnh mà ấy từng nằm, thống khổ nhíu mày, dường như ở đó vẫn lưu lại độ ấm và mùi hương người . có thể tưởng tượng sợ hãi và bất lực của lúc đứa bé rời khỏi cơ thể.

      Bây giờ, chắc ấy hận lắm?

      Như vậy cũng tốt, ấy hoàn toán hết hy vọng với !

      “Mày là tên khốn nạn. Bây giờ nếu tìm được Vận Nhi, tao tuyệt đối buông tay!” Thương Nhĩ Kì ngoan tuyệt trước mặt ta. Đáng lẽ yến tiệc ngày hôm đó, nên để Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi . Nếu năng lực của lớn hơn chút, có thể bảo hộ cho ấy rồi.

      Âu Thừa Duẫn mặc kệ Thương Nhĩ Kì rít gào bên tai mình, mắt điếc tai ngơ. từng tâm cao khí ngạo mà với Tô Thượng Đông, rằng ta phải nắm chặt lấy tay Vận Nhi nếu có cơ hội, còn , còn cơ hội nữa rồi.

      Tô Vận Nhi, em rời khỏi cuộc sống của rồi sao?



      Dường như biết trước là Thương Nhĩ Kì tìm , Vận Nhi về biệt thự của Tô Thượng Đông, mà cùng với Tô Thượng Đông ở khách sạn, đợi đến ngày mai lên máy bay Mỹ. Trước khi , Hứa Tâm Lam khóc giữ lại, ấy đau lòng cho , Vận Nhi biết. Nhưng hề khóc, dù sao cũng khóc, đứa bé còn, trong lòng lại càng bình tĩnh.

      “Giúp tớ với Thương Nhĩ Kì, tớ xuất ngoại, đừng tìm tớ! Còn nữa, chúc hai người hạnh phúc!” Vận Nhi thẳng đến xe Tô Thượng và ngồi vào, hề quay đầu lại. Ngay cả Hứa Tâm Lam luôn thân thiết với cũng cảm thấy dường như Vận Nhi còn như xưa, có gì đó khang khác.

      Tổn thương càng sâu, mới có thể có ý thức bảo hộ mình mãnh liệt.

      Hứa Tâm Lam gửi tin nhắn cho Thương Nhĩ Kì. Bây giờ, vì Tô Vận Nhi, dối ấy!



      Vận Nhi đứng trước cửa sổ sát đất, người mặc áo lông dày. Vốn dĩ Tô Thương Đông muốn để nghỉ ngơi vài ngày mới . mới làm phẫu thuật xong, người còn suy yếu, thích hợp ngồi máy bay. Nhưng Vận Nhi từ chối, muốn rời khỏi đây, muốn ở lại thêm phút giây nào.

      Bây giờ, chỉ cần nhắm mắt lại ngủ giấc, hoàn toán tạm biệt với nơi đây. Nhưng dám nhắm mắt, sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại, đứa bé còn chưa thành hình kia xuất trong giấc mơ của , chỉ trích phải người mẹ tốt. Thậm chí nghĩ, có phải tại ích kỉ nổi lên ý muốn cần bé con, nên nó mới tức giận mà rời bỏ hay .

      Dù chỉ chỉ cảm nhận được tồn tại của bé con chỉ mới vài ngày, nó đến đột nhiên, cũng đột nhiên, Vận Nhi đều có phần tiếp thụ được.

      ngẩng đầu nhìn bầu trời đây sao ngoài cửa sổ, ngón tay viết từng nét lại từng nét lên bức màn bằng lụa mỏng từ “xin lỗi!”

      buổi tối đầy sao động lòng người như vậy, khiến Vận Nhi nhớ lại buổi tối trước đó, Thương Nhĩ Kì muốn cưới , bây giờ nhớ đến, vẫn cảm thấy rất cảm động. Ít nhất khi rất cần người an ủi, ấy cho bờ vai, thậm chí giúp hoàn thành ước mơ của mình. ấy xinh đẹp tốt bụng đến , còn xứng với ấy.

      “Nếu có ngày Âu Thừa Duẫn cần em, em hãy cho biết, cưới em!”

      “Vận Nhi, em nghỉ ngơi sớm , sáng mai tám giờ máy bay rồi!” vai chợt ấm áp, Tô vận Nhi xoay người, tay Tô Thượng Đông đặt vai , tay cầm ly sữa nóng. Vận Nhi nhận lấy, cầm trong tay, độ ấm từ ly sữa truyền sang sưởi ấm cho , cũng làm lòng được an ủi rất nhiều.

      cả, em muốn hỏi vấn đề!” Vận Nhi cầm ly thủy tinh lên uống ngụm, trong lòng cũng thấy ấm áp hơn.

      “Ngôi sao sáu cánh có ý nghĩa gì?” vẫn rất muốn biết, ngôi sao sáu cánh, đại biểu cho cái gì?

      Tô Thượng Đông thấy hơi sửng sốt, nhìn thấy khát vọng trong mắt , bèn nhàng vỗ về mái tóc của . Cảm giác này làm cho nhớ tới Âu Thừa Duẫn, động tác mà hay làm với nhất, chính là để đầu ngón tay xuyên qua tóc , thích cảm giác như vậy, sợi tóc quấn quanh ngón tay của , giống như là ở cùng chỗ thể phân ly vậy.

      “Chẳng lẽ em chưa từng nghe qua sao? Từ đỉnh núi nhìn xuống, đông tuyết hòa tan, thành hình lục giác, mà đông tuyết hòa tan, là biểu của mùa xuân về, là biểu trưng cho tình !” Tô Thượng Đông rất chậm, như muốn dẫn dắt cho Vận Nhi điều gì, Vận Nhi nghe chuyên tâm.

      Chờ Tô Thượng Đông xong, nâng đôi mắt ướt, trong đôi con người trong suốt phản chiếu ánh đèn, tản ra ánh sáng như của ngọc lưu ly. Vẻ mặt điềm tĩnh, hơi mím đôi môi đào, lộ ra chút ý cười thản nhiên. gì, chỉ gật gật đầu với Tô Thượng Đông. Dường như, hơi hiểu rồi.

      Tô Thượng Đông cố tình nhắc đến chiếc vòng cổ kia, chỉ dặn dò vài câu, rồi sang phòng bên cạnh.

      Tầm mắt Vận Nhi lại chuyển ra ngoài cửa sổ, sao hình như hơi ít, trăng cũng lên đỉnh đâu, đêm, dần trở nên tĩnh lặng.

      Ngôi sao sáu cánh, đại biểu cho tình !

      Vận Nhi vân vê mặt dây chuyền đeo , khiến nó nóng lên mang theo nhiệt độ cơ thể , giờ đây, vì người đàn ông tên Tô Thượng Đông mà ưu thương.

      Đêm này, nhất định là đêm khó ngủ.

      Xe Âu Thừa Duẫn vẫn dừng trước cổng biệt thự của Tô Thượng Đông, ngoài xe chồng chất tàn thuốc lá. Tầm mắt luôn rời nhìn về phía, đến khi nhìn thấy ánh đèn trong nhà tắt, cũng có dũng khí vào gặp lần.

      Nhưng Âu Thừa Duẫn biết rằng, ở trong biệt tự, phải là Tô Vận Nhi, mà là Tô Ân Huệ đợi ở trong đó cả đêm.

      Đột nhiên nhận được điện thoại của Âu Dương, Âu Thừa Duẫn dựa lưng vào xe, điếu thuốc trong tay cũng rơi xuống.

      , đến Đức chuyến , bệnh tình của mẹ có tiến triển!”

      Nghe được tin tức này, Âu Thừa Duẫn lập tức lái xe về Âu Viên, đặt vé sớm nhất ngày mai bay Đức.

      Sân bay.

      Vận Nhi mặc chiếc áo gió màu trắng, phía dưới mặc chiếc quần bò màu xanh, chân đôi giày màu trắng. Tô Thượng Đông sợ lạnh, lại quàng thêm cho chiếc khăn, tay xách hành lý, tay nắm tay Vận Nhi.

      Ánh mắt Vận Nhi tùy ý nhìn xung quanh sân bay, chứa lưu luyến cuối cùng, sau đó theo Tô Thượng Đông đến quầy làm thủ tục. Vận Nhi đột nhiên bỏ tay khỏi tay Tô Thượng Đông, che bụng mình, giọng , “ cả, em vào nhà vệ sinh lát!”

      “Được, nhanh về nhanh, còn đăng ký!” Tô Thượng Đông cũng nghĩ gì, chỉ cho là thân thể khó chịu, nên hỏi nhiều.

      Có điều lúc xoay người, Tô Vận Nhi kéo mũ lưỡi trai đầu xuống thấp, khi qua khu làm thủ tục, lướt qua người đàn ông thân hình cao lớn, ngửi thấy mùi hương nước hoa Cổ long quen thuộc.
      Last edited: 9/1/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 162: Đường ai nấy .
      Edit: Mưa Đêm.
      vội vàng đăng ký nên Âu Thừa Duẫn hoàn toàn chú ý đến bóng dáng bé màu trắng lướt qua người .

      Còn Vận Nhi dường như cảm nhận được điều gì đó, đột ngột dừng bước, trái tim đập thình thịch theo quy luật. Nhưng hề quay đầu, mà bước nhanh hơn đến khu nghỉ ngơi.


      Vận Nhi điều chỉnh lại hô hấp của mình, trong tay cầm chiếc vé máy bay Pháp, còn hai vé Mỹ ở trong tay Tô Thượng Đông. Nhưng bây giờ, hình như muốn thay đổi ý định rồi.


      Vận Nhi đứng ở góc tường khuất, cẩn thận nhìn về phía Tô Thượng Đông đứng. tay xách hành lý, tay liên tục giơ lên xem đồng hồ, rồi lại nhìn về phía nhà vệ sinh. Vận Nhi giơ tay che miệng ngăn tiếng khóc, nghẹn ngào, cố gắng che giấu bản thân trong đám đông.

      cả, em xin lỗi!

      nhờ Hứa Tâm Lam điều chỉnh lại chuyến bay, Mỹ nữa.

      Vận Nhi lần nữa bỏ vé máy bay vào trong túi, hít sâu hơi, dứt khoát đến chỗ làm thủ tục xuất cảnh.

      cúi đầu nhanh chóng xuyên qua trong đám đông, cho nên chú ý tới bóng người màu đen về phía .

      “Ôi… rất xin lỗi!” Đột ngột đâm vào lồng ngực cứng rắn, Vận Nhi giữ chặt mũ, đầu cũng ngẩng lên, nhân tiện lời xin lỗi.

      “Tô Vận Nhi?” định lách qua bên tiếp, cánh tay Vận Nhi lại bị người nắm lại. Giọng tiếng trung quá sõi vang lên bên tai , theo bản năng Vận Nhi ngẩng đầu, thấy người con trai xinh đẹp mà từng gặp hơn hai mươi ngày trước.

      Lôi Ân?

      Nhưng rồi Vận Nhi ngay lập tức cúi đầu thấp xuống, đầu ngón tay siết chặt dây đeo ba lô, cất giọng chào tiếng, coi như là chào hỏi.

      muốn có chút quan hệ nào với những người có bối cảnh tầm thường nữa, tuyệt đối muốn.

      “Em định rời khỏi nơi đây à?” Dường như Lôi Ân nhìn thấu vẻ mặt mất tự nhiên và kinh hoảng của Vận Nhi, tay cầm tay cũng hề buông lỏng. Vận Nhi cắn môi dưới, nâng mắt nhìn lại đôi con ngươi màu hổ phách.

      Lần trước nhìn thấy ta là buổi tối, nhìn bây giờ ta càng thêm phần khí phách và trầm ổn so với lần trước. Như là loại người trời sinh sống trong nhung lụa, là chúa tể của người khác, rất có khí chất vương giả.

      Khí chất này rất giống với Âu Thừa Duẫn.

      Phía sau ta có rất nhiều vệ sĩ mặc đồ màu đen. Trực giác mách bảo nên tránh xa ta ra.

      Nhưng Lôi Ân lại càng kéo về phía mình. Nhìn bây giờ, mặt vẻ tiều tụy nhiều hơn, ánh mắt cũng toát lên vẻ ưu thương, khiến nhịn được muốn giúp .

      “Xin lỗi, tôi phải !” thể tiếp tục ở đây. Xoay người nhìn về phía Tô Thượng Đông, thấy dường như rất sốt ruột, mà lúc này, loa phát ra tiếng phát thanh viên nhắc nhở, chuyến bay Mỹ sắp cất cánh, còn chần chừ ở đây bị phát mất.

      “Nếu muốn rời khỏi đây, tôi có thể giúp , có muốn đến Italy với tôi ?” vì sao đối với người Trung Quốc này, lại rất có cảm tình. Có lẽ do ánh mắt của giống với bé trong kí ức của , cho nên đối với , tự nhiên sinh ra thương hại và kìm lòng được muốn giúp .

      “Điện hạ, thời gian còn nhiểu!” Người đàn ông bên cạnh Lôi Ân ghé vào lỗ tai cung kính , mặt rất nghiêm túc, hơi để ý đến xuất của của Vận Nhi.

      Nhưng ánh mắt của Lôi Ân đều tập trung người Vận Nhi, tựa hồ chờ đợi câu trả lời của .

      Nhưng với Vận Nhi, bọn họ chẳng qua chỉ là người xa lạ có duyên gặp gỡ hai lần. Vận Nhi tránh khỏi trói buộc của ta, cười , “Cảm ơn, có điều tôi cần!” Bây giờ cần giúp đỡ của bất cứ ai!

      Khóe miệng Lôi Ân cong lên, nở nụ cười. Nghe thấy lời Vận Nhi cũng cưỡng ép , mà lưu lại cho câu kinh người: “Trung Quốc, tôi trở lại, nếu có duyên gặp lại!”

      Sau đó Vận Nhi nghe được tiếng bước chân dồn dập, Lôi Ân và những người liên quan rồi, xuất của ta như mưa rào lại có sấm chớp vậy, khiến người ta trở tay kịp!

      Vận Nhi nhìn bóng người màu đen xuất chúng lẫn trong đám đông, mái tóc màu nâu của tạo thành vệt màu đẹp.

      Rồi Vận Nhi nhanh chóng cúi đầu, định bước phát dưới chân có tấm ảnh. Trong ảnh là bé rất xinh xắn, khoảng năm sáu tuổi, bức ảnh có vẻ được chụp lâu rồi nhưng được cất giữ rất tốt. Đôi mắt của bé rất đẹp, linh động, như là đôi mắt biết vậy, cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành vòng cung rất đẹp. Khiến người khác nhìn vào rất khó quên.

      Vận Nhi kinh ngạc, tấm ảnh này rơi xuống từ người Lôi Ân à?

      Nhưng lúc ngẩng đầu lên thấy bóng dáng ta đâu nữa.

      Thời gian còn rất ít, Vận Nhi đành cho ảnh vào trong túi của mình, sau đó tiếp, hề quay đầu lại, bóng dáng nhanh chóng biến mất ở sân bay.

      Ở bên kia, quá thời gian đăng ký mà thấy Vận Nhi xuất , Tô Thượng Đông hơi luống cuống. Tối hôm qua gặp thấy hơi khang khác. Nhưng lại nghĩ chắc chắn rời với mình. Chẳng lẽ, nghĩ sai rồi?

      Tô Thượng Đông bỏ lại hành lý, chạy đến phòng rửa tay, nhưng tìm cả sân bay, cũng thấy bóng dáng của Vận Nhi.

      Đúng lúc này, chuông di động của vang lên, Tô Thương Đông tuyệt vọng liền tỉnh táo lại, rồi sau đó lại lập tức ngã vào vực sâu, “ cả, em rất xin lỗi, Vận Nhi nhờ em với , ấy quyết định Pháp, đừng tìm ấy!”

      ra là Hứa Tâm Lam. Xem ra, ấy có kế hoạch từ trước!

      Việc đồng ý rời với , chỉ là sợ ngăn cản thôi sao? bé ngốc nghếch này!

      Chợt Tô Thượng Đông nghĩ đến điều gì, nhanh chóng đến quầy làm thủ tục tra chuyến bay Pháp gần nhất. Nhân viên báo lại, có thấy tên của Vận Nhi trong danh sách, nhưng chưa làm thủ tục lên máy bay.

      Tô Thượng Đông bần thần đứng tại chỗ, đại não như ngừng hoạt động. Vận Nhi, rốt cuộc em ở đâu?

      Ở nước Mỹ, sắp xếp hết rồi, chờ sang đó, bắt đầu cuộc sống mới.

      Vận Nhi, đây là em kháng nghị an bài của sao?

      ra em ở đâu? Để cho biết có được hay ?

      Hứa Tâm Lam cũng ngạc nhiên trợn tròn mắt, sau khi biết Tô Vận Nhi lên máy bay Pháp, vội vàng đến sân bay, kể lại việc Vận Nhi nhờ hôm đó, năm mười hết ra.

      Vận NHi để cho Tô Thượng Đông Mỹ mình, còn ấy Pháp, sau đó nhờ Hứa Tâm Lam đăng ký. Rồi mới thông báo cho Tô Thượng Đông. Nhưng đến cuối cũng, bọn họ đều thất vọng rồi, Vận Nhi đâu trong hai nơi ấy.

      Vậy ấy đâu mới được chứ?



      Cùng thời gian, có hai chiếc máy bay cùng cất cánh, bay bầu trời trong xanh, nhưng bay về hai phía khác nhau.

      Lôi Ân nâng kính râm mũi, vừa ý vuốt cằm, nhớ lại hành trình của mình ở Trung Quốc mấy ngày qua. Tuy rằng chưa tìm được người mà muốn tìm, nhưng có được đầu mối mới, nên bay về Italy.

      Còn Âu Thừa Duẫn, mang theo tâm tình lo lắng bay đến Đức, lại tạo thành sai lầm như trò cười vậy!




      Chương 163: Cuộc sống bình thản.
      Edit: Mưa Đêm.

      Hai năm sau.

      Ở nơi giáp ranh giữa hai thành phố, bên canh khu nghỉ dưỡng, tọa lạc trường học có danh tiếng lắm, từ xa nghe được tiếng cười hồn nhiên vô tư của đám trẻ con. bầu trời đàn chim chao lượn, biển xanh trời xanh, gian được bao trùm bởi màu xanh mướt, sức sống phơi phới.

      Nháy mắt, đến mùa thu.

      Lá cây khô héo rơi rụng đầy đất, tạo nên khung cảnh có chút tiêu điều, bầu trời có chút u.

      Trong phòng học, mặc áo màu trắng, mặt nở nụ cười điềm tĩnh, xinh đẹp, đôi mắt to linh động mang theo hơi thở thanh xuân và sức sống. Lâu ngày ở cùng những đứa trẻ đáng này, nụ cười nở mặt cũng ngày càng nhiều hơn.

      “Các em, buổi học hôm nay kết thúc ở đây, các em nhớ chú ý an toàn đường về nhé!” Động tác cuối cùng của buổi học vũ đạo chấm dứt, giọng ngọt ngào, thấm cả vào tim gan mọi người vang lên, bọn như lũ chim vỡ tổ, líu ríu chen chúc chạy ra khỏi phòng học.

      Còn này, chính là người biến mất hai năm- Tô Vận Nhi.

      Hai năm trước, mình yên lặng đến đây. Trong khi Tô Thượng Đông và Thương Nhĩ Kì cho rằng đến nước khác, vẫn luôn ở thành phố này. Những kí ức về người đàn ông kia, quên hết.

      Thu dọn đồ đạc xong, Vận Nhi cùng bọn trẻ ra ngoài. con đường mòn dẫn ra cổng trường, chiếc xe thể thao nhãn hiệu Bentley màu đen lao tới, Vận Nhi yên lặng xoay người, vô tình liếc mắt, lại được phen kinh hãi.

      Ngay lúc chiếc xe lao nhanh khỏi cổng trường học, Vận Nhi dang tay, ôm lấy bốn tuổi chạy đến, “Tâm Nhi, hôm nay mẹ con chưa đến đón sao?”

      Vận Nhi hôn lên mặt bé, sau đó ôm lấy bé, tiếp tục đến cổng trường.

      Tâm Nhi là bé đầu tiên mà gặp khi đến đây, nhớ đến mẹ của bé này, mặt Vận Nhi lên thoáng xao động. môi nở nụ cười mang theo ý bội phục. Tâm Nhi là con của Vu Nặc, người phụ nữ xinh đẹp mình nuôi con. Thi thoảng Vận Nhi cũng nghĩ, nếu đứa bé kia vẫn còn, có lẽ cũng kiên cường như ấy. Dù là người phụ nữ mình nuôi con, cũng rất vui vẻ. Ít nhất là độc!

      Cho nên, khi nhìn thấy Tâm Nhi, trong ánh mắt luôn mang theo loại ký thác. Vu Nặc và Vận Nhi là đồng bệnh tương liên, nên rất đông cảm và đau lòng cho nhau. Vì vậy Vận Nhi ở đây hề cảm thấy đơn. Nhưng Vận Nhi ngờ rằng, năm đầu tiên ở đây, bất ngờ phát người quen biết!

      “Chị Vận Nhi, là ba em…” Tâm Nhi được Vận Nhi bế trong tay bỗng ngẩng đầu, khi phát bóng dáng cao lớn đứng ngoài trường học, mở miệng cười, chỉ về phía đối diện Vận Nhi.

      Theo hướng Tâm Nhi chỉ, Vận Nhi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc chậm rãi về phía .

      “Vận Nhi! Tâm Nhi, sang ba bế nào!” Người đến là Hứa Minh Nhân, trai của Hứa Tâm Lam.

      Lúc mới đến đây Vận Nhi mới biết, Hứa Minh Nhân thích khắp nơi chụp ảnh, có duyên gặp gỡ hai mẹ con rất đáng này, lòng thương bọn họ.

      Mặc dù biết Vu Nặc là mẹ đơn thân, ấy vẫn rời khí, điều này khiến Vận Nhi rất cảm động.

      Khi Hứa Minh Nhân nhìn thấy Vận Nhi ở đây, quả là có chút khiếp sợ, dù họ chỉ gặp nhau lần ở Hứa gia, nhưng đều nhận ra lẫn nhau.

      Vận Nhi nhờ đứng cho Hứa Tâm Lam là ở đây. Cuộc sống của bây giờ rất an bình, muốn bất cứ ai quấy nhiễu.

      Hứa Minh Nhân đồng ý, sau đó thường xuyên lui tới thăm hỏi.

      Trước giờ Vận Nhi nghĩ đến, ở nơi yên tĩnh và duyên dáng này gặp người quen. vẫn cho rằng Hứa Minh Nhân là người rất lạnh lùng, lần gặp trước, còn với câu nào, như thể ngoài trừ chụp ảnh, còn thích nào khác.

      Bây giờ mới biết được, phải có người thương, mà là lúc ấy còn chưa gặp được mà thôi.

      Thấy Vu Nặc có thể gặp được người đàn ông tốt như vậy, cũng thấy vui cho ấy, và cảm thấy được an ủi phần nào. Tâm Nhi cũng được Hứa Minh Nhân dạy lại cách xưng hô, từ đó sửa lại gọi là ba.

      người nhìn có vẻ lạnh lùng, lại có mặt rất từ ái như vậy, cho dù đó phải con ruột của mình.

      “Bảo bối, con có nhớ ba ?” Hứa Minh Nhận đón lấy Tâm Nhi từ trong lòng Vận Nhi, rồi hôn vài cái mặt bé, chọc bé cười khanh khách ngừng, tiếng cười vang dội, sau đó nghe bé ngoan ngoãn trả lời, “Nhớ ạ!”

      “Vận Nhi, hôm nay đến nhà Vu Nặc nhé!” Hứa Minh Nhân xoay người, mặt đầy ý cười nhìn bọn họ. Bây giờ so với lúc mới đến, sắc mặt Vận Nhi tốt hơn rất nhiều rồi. Khi mới nhìn thấy , Hứa Minh Nhân còn cảm thấy đau lòng thay cho bị tổn thương sâu sắc này.

      Minh Nhân, trở về khi nào vậy?” Lần trước nhìn thấy , cách đây mấy tháng rồi. Dù rằng Vu Nặc chưa có thái độ ràng, nhưng ở trong lòng Hứa Minh Nhân, coi nơi đây là nơi cư trú lâu dài. Cho dù lại đến nơi khác, ấy mà từ bỏ giấc mộng chụp ảnh, cuối cùng cũng về đây.

      Vận Nhi nhớ từng ,Vu Nặc muốn theo về Hứa gia, vậy về sau nơi này là nhà của .

      người đàn ông, nguyện ý ỷ lại người phụ nữ, cho ấy gia đình đầy đủ, cho dù có lời động lòng người, nhưng Vận Nhi biết, hai người rất hạnh phúc.

      “Sáng nay mới trở về, Vu Nặc siêu thị mua thức ăn, còn đến đón Tâm Nhi!” Chỉ khi Hứa Minh Nhân ở bên Vu Nặc và Tâm Nhi, mởi nở nụ cười phát ra từ trái tim như vậy, ngay cả Vận Nhi cũng bị hấp dẫn bởi hài hòa giữa bọn họ.

      “Vậy à, lần này những đâu vậy?” Vận Nhi sau Hứa Minh Nhân, chậm rãi đến khu dân cư ở cách đó xa.

      “Gần thôi, Maylaysia và Indonesia, ảnh chụp rửa xong rồi, về nhà cho em xem!” Hứa Minh Nhân cười , rồi sau đó lại tiếp, “Vài ngày nữa, về nhà chuyển!”

      “Vận Nhi biết, về nhà, là chỉ Hứa gia, hai năm nay, số lần Hứa Minh Nhân về nhà có thể tính đầu ngón tay. cũng biết, ý của khi những lời này. hai năm rồi, Tâm Lam rất lo lắng cho !

      à, em rất thích cuộc sống bây giờ, cần lo lắng cho em, em tìm cơ hội để cho Tâm Lam biết!” Vận Nhi bình tĩnh .

      sống ở đây hai năm, vất vả mới làm lành vết sẹo trong lòng, muốn mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát.

      chỉ hy vọng em có thể làm chủ được trái tim mình!” Hứa Minh Nhân thản nhiên nhìn cái, cảm nhận được trong nụ cười điềm tĩnh của , luôn mang theo nét ưu thương nhè .

      Vận Nhi và Vu Nặc giống nhau, đều là khiến người ta đau lòng.

      “Mọi người về rồi!”Vận Nhi sau Hứa Minh Nhân vào ngôi biệt thự ba tầng, ở đây xa hoa như những biệt thự khác, nhưng lại có khí ấm áp của gia đình, “Chị Vu Nặc!”

      Vận Nhi thay giày, vào phòng bếp, Hứa Minh Nhân ôm Tâm Nhi vào phòng ngủ của bé, chắc là ấy mang về ít đồ chơi cho em ấy đâu.

      “Vận Nhi, cần giúp chị gì đâu, đều sắp xong cả rồi!” Vu Nặc mặc tạp dề, rửa rau, nhìn thấy Vận Nhi vào, liền bảo đứng ở bên, sắp xong việc rồi.

      “Chị bận rộn như vậy, về sau cần đón Tâm Nhi đâu, em đưa con bé về nhà!” Vận Nhi cảm thấy Vu Nặc rất vất vả, người vừa mở cửa hàng bán hoa, lại còn phải chăm sóc đứa bé.









      Chương 164: Sợ hãi đối mặt.

      Edit: Mưa Đêm.

      sao đâu, vất vả gì cả! Em trọ gần đây mà!” mặt Vu Nặc luôn tỏa ra nét từ ái của người mẹ, mỗi khi nhìn thấy nụ cười của ấy, Vận Nhi lại cảm thấy đau đớn, lại nhớ đến đứa bé có duyên với kia, mang theo chút tiếc nuối nho trong lòng.

      Vu Nặc biết Vận Nhi từng bị sảy thai, có thể hiểu được phần nào suy nghĩ của , cho nên bình thường lúc bận việc đều nhờ Vân Nhi trông Tâm Nhi. Ở trường học, Vận Nhi cũng rất chiếu cố con bé.

      “Nghe Minh Nhân sắp về nhà. Chị Vu Nặc, chị định cùng về để ra mắt bố mẹ ấy sao?” Vận Nhi hiểu được cố kị của Vu Nặc. Hứa gia là nhà giàu có, mà ấy chỉ là bình thường, lại còn có con, tự nhiên cảm thấy hai người thích hợp.

      Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến ấy vẫn luôn từ chối Hứa Minh Nhân. Đối với chính mình, ấy còn chưa đủ tự tin.

      “Chú Hứa và Hứa đều là những người rất dễ ở chung, chừng khi gặp chị và Tâm Nhi thích chị ngay. Chị Vu Nặc, chị phải tin tưởng vào bản thân mình!” Vận Nhi đến, ở bên cạnh giúp ấy lấy gia vị, cho vào trong nồi, mùi thơm ngào ngạt.

      ấy là người đàn ông rất tốt, xứng đáng với người con tốt hơn chị!” Lông mi dày của Vu Nặc hạ xuống, tạo thành cái bóng nho , trái tim ấy đập mạnh và loạn nhịp, hoảng hốt .

      “Chị Vu Nặc…” Quan sát ấy thời gian dài, Vận Nhi phát , nguyên nhân ấy vẫn từ chối Hứa Minh Nhân, còn có thể là vì trong lòng ấy vẫn còn hình bóng ba của Tâm Nhi.

      vài lần muốn hỏi ấy, nhưng lại thành lời.

      “Thôi nào, chúng ta ăn cơm thôi!” Vu Nặc ngẩng đầu, sương mù trong mắt cũng dần tan biến, phải ấy muốn tiếp nhận Hứa Minh Nhân, mà là thể!

      Người đàn ông đó, và ba của Tâm Nhi, có quan hệ rất mật thiết.

      “Xem nào, hôm nay mẹ Vu Nặc cho chúng ta ăn món ngón gì nào?” Hứa Minh Nhân ôm Tâm Nhi vào phòng khách. Vân Nhi giúp Vu Nặc dọn bát đũa. Từ đầu rới cuối, đôi mắt nóng rực luôn nhìn về phía Vu Nặc, nhưng ấy chú ý đến.

      “A, có tôm chiên, cá hấp, còn có bánh ngọt, con muốn ăn cái này!” Tâm Nhi khẩn cấp chỉ vào món ăn bàn, chọn lung tung.

      “Tâm Nhi ngoan, đến đây với mẹ nào!” Vu Nặc nhìn Tâm Nhi ngồi trong lòng Hứa Minh Nhân chỉ loạn, tự nhiên thân thiết với ấy như vậy, vì thời gian vừa rồi ấy ở đây mà tình cảm nhạt . Dường như mỗi lần đến, cảm tình giữa và Tâm Nhi lại sâu sắc thêm phần.

      Đây là điều khiến Vu Nặc sợ hãi. Dù sao, Tâm Nhi phải con của ấy, mà là con của người kia!

      “Sao vậy? Để con bé ngồi với phải rất tốt sao?” Nhận ra Vu Nặc có chút xa cách, sắc mặt Hứa Minh Nhân thay đổi. Vận Nhi bèn nhanh chóng kéo Vu Nặc ngồi xuống bên cạnh Hứa Minh Nhân và Tâm Nhi.

      “Tâm Nhi, ba đưa con đến khu vui chơi để chơi trò chơi nhé?” Hứa Minh Nhân nhìn tiểu bảo bối trong lòng, hề tức giận vì những lời vừa rồi của Vu Nặc.

      “Được ạ, mẹ và chị Vận Nhi cũng cùng nhé!” Tâm Nhi đâu cũng quên Vu Nặc và Vận Nhi, mặt biểu thái độ rất chờ mong. Khu vui chơi này giống những công viên khác, mà là ở trong khu nghĩ dưỡng, chỉ có những đứa trẻ con nhà giàu mới có thể vào. Từ Tâm Nhi cũng chưa được vào đó, chỉ chơi đồ chơi với mấy bạn .

      “Tâm Nhi, lần khác mẹ và chị Vận Nhi đưa con nhé, bây giờ ba bận nhiều việc!” Vu Nặc nghe Hứa Minh Nhân liền nhanh chóng ngăn cản, biết ý của , nhưng thể đồng ý.

      thực tế, nếu phải Tâm Nhi vẫn luôn muốn có người cha, ngay cả xưng hô cũng để Tâm Nhi gọi ấy là ba.

      “Vu Nặc, em vậy là có ý gì?” Hứa Minh Nhân vẫn rất kiên nhẫn với , nhưng mỗi lần thái độ của đều kiên quyết như vậy, cũng là người kiêu ngạo, muốn cho mẹ con cuộc sống tốt hơn, dù muốn gặp ba mẹ , cũng cường cầu.

      Nhưng khi muốn làm người cha tốt, người chồng tốt, ngay cả cơ hội ấy cũng nguyện ý cho !

      có ý gì cả, phải định về nhà sao? Đưa Tâm Nhi theo tiện lắm!” Đầu Vu Nặc cũng chưa ngẩng lên, chỉ bình tĩnh .

      “Có gì mà tiện?” Sắc mặt Hứa Minh Nhân trầm xuống vài phần, Tâm Nhi ở trong lòng cũng cảm nhận được khí có chút cứng ngắc, vốn ăn cũng ngừng lại, mở to đôi mắt như hai viên ngọc, hết nhìn Vu Nặc, lại nhìn Hứa Minh Nhân.

      , ăn cơm trước !” Vận Nhi nhìn Hứa Minh Nhân lắc lắc đầu, Vu Nặc là người sống rất nội tâm cũng là người rất nhạy cảm, ấy cũng rất kiên trì với cách nghĩ của mình, dù tất cả những việc Hứa Minh Nhân làm khiến ấy cảm động, nhưng ấy vẫn giữ vững lập trường của mình. Đôi khi Vận Nhi cũng cảm thấy kì lạ, Hứa Minh Nhân tốt như vậy, tại sao ấy vẫn chưa gật đầu?

      Bữa tối có chút tẻ nhạt vô vị, mỗi khi nhắc đến đề tài này, hai người họ lại náo loạn khiến quan hệ giữa họ trở nên có phần đông cứng.

      , chị Vu Nặc, em về trước đây, Tâm Nhi, ngày mai gặp nhé!” Ăn cơm xong, Vận Nhi bèn đứng dậy chuẩn bị ra về, khí như vậy, nghĩ bọn họ cần đả thông chút.

      “Trời tối rồi, nếu tối nay em ngủ lại đây , dù sao phòng còn rất nhiều!” Vu Nặc có chút mất tự nhiên, có thể nhận thấy ấy mong Vận Nhi rời nhanh như vậy. mình đối mặt với Hứa Minh Nhân, luôn có chút áp lực.

      “Chị Vu Nặc, chị nên ngồi chuyện với ấy , dù sao sớm muộn gì cũng phải có kết quả, chị sợ cái gì? em luôn đứng về phía chị mà!” Vận Nhi đến cạnh cửa, khuyên bảo ấy. ngẩng đầu lên nhìn Hứa Minh Nhân cái, vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, ngay cả Tâm Nhi cũng để ý.

      “Vận Nhi, em biết…” Dáng vẻ Vu Nặc như muốn lại thôi, lại biết nên từ đâu.

      Nhưng ngẫm lại, Vận Nhi chịu khổ nhiều rồi, với ấy những phiền muộn của mình nữa.

      phải muốn cho ấy cơ hội, mà là thể, thể.

      Nếu gặp bố mẹ của , quan hệ của bọn họ sợ là đến điểm cuối.

      “Hay là để chị bảo ấy đưa em về!” Vu Nặc nhìn Vận Nhi mở cửa ra ngoài, cơn gió theo khe cửa luồn vào, liền kéo chặt quần áo người.

      cần đâu, dù sao cũng xa, trước giờ em vẫn thường xuyên mà!” Vận Nhi khoát khoát tay, thân mình ra ngoài cửa.

      Vu Nặc nhìn ra sân, mới lần nữa đóng cửa lại.

      “Tâm Nhi, mẹ đưa con tắm, lát nữa còn phải học bài.” Vu Nặc vẫy Tâm Nhi ngồi đùi Hứa Minh Nhân lại gần, nhưng hề nhìn vào đôi mắt tức giận của ấy.

      “Vâng!” Tâm Nhi tụt xuống khỏi đùi Hứa Minh Nhân, chạy đến chui vào lòng Vu Nặc.

      Hứa Minh Nhân nhìn hai mẹ con vào phòng tắm, ánh mắt trở nên có chút lãnh, , rốt cuộc ấy sợ cái gì?

      Vận Nhi xoay người, nhìn đình viện đèn đuốc sáng trưng phía sau, có chút tịch về phía trước, trở lại căn phòng mình ở, lại là đêm tối vô chừng làm bạn với .

      Mỗi lần đêm xuống, lại thấy sợ hãi, cho nên khi ngủ luôn phải bật đèn bàn mới có thể ngủ được.

      Ban đêm ở mình, dần thói quen!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :