1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 153: Bữa tối dưới ánh nến.
      Edit: Mưa Đêm.

      “Người chết thể mở miệng ra, nhưng mà mẹ tôi còn sống!” kinh ngạc trong đôi mắt lạnh lùng của Âu Thừa Duẫn rất nhanh bị tàn nhẫn thay thế, phẫn nộ vỗ mặt bàn . Âu Thừa Duẫn chưa bao giờ hối hận về việc mà mình làm, bây giờ cũng ngoại lệ!

      Tô Thượng Đông chỉ lạnh nhạt nhìn lại ta, sau đó lời xoay người rời .

      Bị thù hận che mờ hai mắt, ta nghe vào những lời , hơn nữa Âu Thừa Duẫn lại là người duy ngã độc tôn, tâm cao khí ngạo. Nhưng thể cứ để mặc như vậy, Vận Nhi, nhất định phải dẫn rời khỏi.

      “Tín, vào đây!” Âu Thừa Duẫn đợi Tô Thượng Đông rời rồi ấn điện thoại nội bộ gọi. Cho dù Tô Thượng Đông muốn nhúng tay vào, chỉ sợ cũng có cơ hội.

      Lúc Vận Nhi tan học, ngoài cổng trường đỗ chiếc xe Lamborghini, nhưng cùng màu với chiếc xe đưa đón , Vận Nhi đến gần, nhìn người ngồi trong xe, ngờ là Tín.

      “Sao lại là ?” Vận Nhi chào Hứa Tam Lam rồi mở cừa ngồi vào xe, cảm thấy hơi lạ. Bình thường Tín luôn rời khỏi bên cạnh Âu Thừa Duẫn, trước kia có mấy lần trò chuyện, Vận Nhi có thể nhận ra, vị trí của Tín ở trong lòng Âu Thừa Duẫn là thể đo đếm.

      “Điện hạ bảo tôi đến đón !” Tín nhìn ngũ quan thanh tú của Vận Nhi, dưới ánh mặt trời càng thêm hồng hào, thần thái sáng láng, trong lòng biết là tư vị gì. Tư liệu của đều qua tay , đối với những việc phát sinh tiếp theo, thể cam đoan, tốt đẹp như vậy, về sau còn có thể giữ nguyên nụ cười như vậy hay .

      “Vậy à, thế thôi!” Trong lòng Vận Nhi cảm thấy hơi là lạ, ngày, Âu Thừa Duẫn lời mà trở về, tối qua chỉ dùng hành động để chứng minh trở lại bên người , nhưng sau đó lại dù chỉ từ, thậm chí cuộc điện thoại cũng có.

      Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Vận Nhi cảm giác thấy bất an trong lòng, đến lúc giương mắt lên, xe dừng lại trước nhà hàng thanh nhã, quy củ.

      “Phu nhân, điện hạ đợi , vào !” Tín quay đầu xe, chiếc xe dần biến mất khỏi tầm mắt của Vận Nhi.

      Vận Nhi ngẩng đầu nhìn tòa nhà đèn đuốc chiếu sáng trưng, ánh đèn chiếu loang loáng vào mắt làm thấy hơi choáng váng.

      Đến lúc bước vào đại sảnh, khỏi có chút ngây dại, đại sảnh lớn như vậy nhưng bóng người, trong đó toàn bộ trang trí bởi rất nhiều hoa hồng, ngay cả dưới chân cũng là lớp thảm dày bằng cánh hoa, rất hoa lệ huyễn hoặc. Khiến cho mỗi khi bước chân đó, đều có cảm giác thân thể hơi bồng bềnh bay bổng.

      Hướng ánh nhìn về phía lầu, chỗ gần tay vịn đầu cầu thang có hai nghệ sỹ kéo đàn violon, nhạc thoải mái mà ung dung. Còn Âu Thừa Duẫn mặc bộ âu phục màu trắng, đứng trong gian đầy hoa, nhìn thấy đến, chậm rãi về phía

      Vận Nhi đột nhiên cảm thấy hai mắt có chút mơ hồ, trong mắt như có tầng sương mù, nàng dùng tay che miệng lại, cảm thấy bây giờ mình như công chúa trong truyện cổ tích, đợi hoàng tử là , hạnh phúc đến cảm giác giống .

      “Sao lại khóc?” Âu Thừa Duẫn đến gần, cúi đầu, ôn nhu hôn lên nước mắt mặt , ánh mắt dịu dàng đến khó tin. Suýt chút nữa, Vận Nhi say trong dịu dàng từ đôi mắt của .

      “Đây là…” Âu Thừa Duẫn phải là người lãng mạn, vốn dĩ Vận Nhi nghĩ những ngày ở đảo Ngàn Sa là những kí ức đẹp nhất để nhớ lại của , nhưng màn trước mặt này, lại càng làm cho cảm thấy thực, càng khiến cảm thấy bất an.

      “Bữa tối dưới ánh nến, vợ à, phải ngay cả điều này em cũng nhận ra đấy chứ?” Hình dáng Âu Thừa Duẫn dưới ngọn đèn mờ càng thêm tuấn, bàn tay to lớn ấm áp bao bọc bàn tay xinh của , độ ấm đó sưởi ấm đến tận lòng .

      Vận Nhi cúi đầu nhìn quần áo mình mặc, cảm thấy hợp với nơi này cho lắm.

      “Sao lại cho em biết trước, quần áo em cũng còn chưa thay!” Vận Nhi bĩu môi, hơi kháng nghị rúc vào lòng , cái ôm này vẫn cho cảm giác an toàn, bền vững như vậy, nhưng lại thêm chút xa lạ.

      sao cả, bất cứ khi nào em cũng là người xinh đẹp nhất!” Âu Thừa Duẫn nắm tay , trong lòng cảm thán, vẻ đẹp của , trước giờ đều là chân thực nhất, cũng là điều làm say đắm nhất. Theo tiếng nhạc bọn họ đến sàn khiêu vũ, đây là lần đầu tiêu hai người khiêu vũ với nhau, khiến cho trái tim Vận Nhi hiểu sao đập nhanh hơn hẳn.

      đặt cằm trán , làn da mềm mịn của có thể cảm nhận được ram ráp do những sợi râu mới nhú cằm cọ vào, cảm giác hơi đau nhột nhột đó khiến nổi gai ốc, đôi mắt thâm thúy tỏa ra ánh sáng lấp lánh, ôn nhu trong đó ràng khác với lúc trước.

      Giờ phút này Vận Nhi cảm thấy rất hạnh phúc, hai người khiêu vũ hết bài này sang bài khác, giống như để bổ khuyết lại những tiếc nuối lúc trước. Trước giờ Âu Thừa Duẫn cũng cẩn thận săn sóc mà cắt sẵn bít tết ra cho . Mà lúc mày đây, lại tự tay rót rượu, cắt bít tết sẵn cho , động tác lau khóe miệng cũng hoàn mỹ như vậy.

      phải người đàn ông đầu tiên vì làm việc này, Tô Thượng Đông từng làm giúp , nhưng chỉ có , mới khiến cảm thấy khi làm việc này lại đẹp trai mê hoặc như vậy.

      Ăn xong cơm, Âu Thừa Duẫn chờ ngắm cảnh đêm, chiếc xe thể thao dừng lại trước sảnh rộng. ôm gắt gao Vận Nhi trong ngực, thành thục tiến vào tòa cao ốc, thang máy thẳng lên tầng cao nhất, tầng chín mươi chín để ngắm cảnh. Đứng ờ tầng ngắm cảnh có sàn trong suốt, cùng độ cao với tòa nhà của tập đoàn SK, Vận Nhi thoải mái giang tay, cảm giác như ôm toàn bộ thành phố vào trong lòng vậy.

      Còn Âu Thừa Duẫn luôn đứng ở phía sau , lần lại lần nhìn .

      Ánh mắt như vậy, cần quay đầu lại, cùng nhận ra ý tứ mà muốn biểu đạt. Những thứ này, khiến hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến muốn khóc, nhưng vẫn mang theo cảnh giác, dù cố cố thuyết phục mình, đối tốt với , đều xuất phát từ lòng.

      Nhưng lòng này, có lúc kết thúc.

      Mà giờ đây, chuẩn bị với sao?

      Vận Nhi ngốc, biết bản thân mình muốn gì, có thể cảm nhận được khi cần , đồng thời cũng cần .

      Thế là đủ rồi, trong trò chơi này, có lẽ, thua cũng chẳng phải mình !

      “Có phải có chuyện gì muốn với em phải ?” Vận Nhi hít sâu hơi, tóc bị gió thổi tung bay trong màn đêm như đóa hoa diễm. Lúc này Âu Thừa Duẫn nảy sinh loại ảo giác, bọn họ cùng nhau từ chỗ này nhảy xuống, có phải hết thảy mọi nguyên nhân thống khổ đều biến mất?

      có thứ này muốn tặng cho em!” Âu Thừa Duẫn đột ngột ôm từ phía sau, từ phía sau lưng ôm lấy phải nhìn đến đôi mắt trong suốt ngây thơ đó, những lời tiếp theo ra cũng dễ dàng hơn chút.

      Âu Thừa Duẫn lấy ra từ trong túi quần chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, mặt là ngọc lục bảo có gắn kim cương, cũng là chiếc nhẫn mà họ nhìn trúng trước kia, Vận Nhi nhìn ánh sáng chói mắt mà nó phát ra, ánh mắt bị nước ép ra sinh đau.

      giọt, hai giọt,… Âu Thừa Duẫn cảm giác bàn tay ẩm ướt, trong lòng cũng dậy sóng, đôi tay cứng nhắc vài giây, cuối cùng vẫn đeo chiếc nhẫn đó vào ngón tay áp út của .
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 154: tàn nhẫn
      Edit: Mưa Đêm.

      “Rất đẹp…” Vận nhi giơ tay lên, ánh sáng phát ra từ chiếc nhẫn cũng ánh đèn đan vào nhau, trong bóng đêm chiếu ra thứ ánh sáng, hào quang hoa mỹ nhất. Nhưng chiếu đến gương mặt của hai người, đều là vẻ mặt ưu thương.

      “Em chứ?” Âu Thừa Duẫn đột nhiên ôm chặt, tựa đầu chôn sâu trong hõm cổ của , mũi ra sức ngửi hương thơm người , thào mở miệng hỏi.

      nghĩ, nếu Vận Nhi trả lời là , có phải còn có lý do để thuyết phục chính mình buông tay nhanh như vậy!

      “Cho nên là… ? Vận Nhi xoay người lại, nghiêm túc nhìn , trong đôi mắt trong suốt còn nước mắt, chỉ có vẻ kiên cường được ngụy trang. “Âu Thừa Duẫn, em , cho nên, muốn gì với em?”

      phải chờ đến nagỳ sao?

      Ngay cả chính Vận Nhi cũng biết, từ khi nào, biết đây là cạm bẫy nhưng vẫn nhảy vào!

      “Chúng ta … ly hôn !” Khóe miệng Âu Thừa Duẫn tràn ra nụ cười thê lương, ngón tay mơn trớn sợi tóc bị gió thổi loạn của , chắc cũng biết đôi mắt nhìn bây giờ đầy vẻ lên án, nhưng mà có lựa chọn, cứ chấm dứt như vậy !

      “A… Âu Thừa Duẫn…” Vận Nhi dùng sức đẩy ra, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười sáng lạng, núm đồng tiền . giọt nước mắt tràn ra khỏi bờ mi, đột nhiên nở nụ cười, ly hôn, bây giờ cuối cùng cũng đồng ý ly hôn.

      chờ đến ngày rồi đẩy vào địa ngục sao?

      Nếu với sớm hơn, rằng , có phải trái tim đau như bây giờ ?

      cho nhiều ký ức đẹp như vậy để nhớ lại, nguyên lai đều là cái bẫy của mà thôi…

      “Vì sao?” Vận Nhi lau khô nước mắt mặt, dù kết quả cuối cùng phải điều muốn, cũng khóc lóc trước mặt , còn tự tôn!

      có lý do nào so với việc lừa dối càng khiến trái tim băng giá!

      “Em nên biết tốt hơn!” Trời mới biết Âu Thừa Duẫn nhìn khóc trước mặt mình, cần bao nhiêu sức lực đè xuống cảm xúc trong lòng mới tiến lên ôm lấy vào ngực mình, quyết định buông tay, nhưng lại muốn nhìn thấy thương tâm.

      Mục đích của , phải là khiến thương tâm muốn chết sao?

      điên mất rồi!

      Âu Thừa Duẫn xoay người sang chỗ khác, nắm đấm đập mạnh lên thang máy ngắm cảnh trong suốt phía sau.

      “Em có quyền biết tất cả , hãy cho em biết, dù là những ngày qua chỉ là giấc mộng, cũng khiến em tỉnh mộng hoàn toàn !” Vận Nhi ôm lấy thắt lưng từ phía sau, tựa đầu vào lưng , bình tĩnh . khóc nháo, khóc đến tê tâm phế liệt cầu xin quay đầu, ở trong ý niệm của , phải là người chịu khuất phục trước người khác, cho dù là trước tình , cũng đánh mất bản tính của mình!

      “Tô Vận Nhi, em hãy nghe cho kỹ, những lời này tôi chỉ lần!” Âu Thừa Duẫn cầm lấy bàn tay mềm mại của , nắm trong lòng bàn tay, cánh tay để ở tường, bàn tay siết chặt đến nổi gân xanh, từ từ mở miệng, “Chúng ta thể ở cùng chỗ, bởi vì chúng ta là em ruột!”

      , gạt em!” Vận Nhi giống như chạm phải nước nóng bỏng tay, lập tức lui lại, đôi mắt mở to đầy vẻ khủng hoảng và sợ hãi nhìn , trong mắt đều là vẻ tin, “, có khả năng! Điều này là thể nào!”

      lừa em, lừa em, đúng ?” Vận Nhi nhận ra khuôn mặt trước mắt có bao nhiêu tà ác, dám tin ôm lấy đầu, thân thể mềm nhũn, ngã ngồi xuống sàn.

      Âu Thừa Duẫn nhanh chóng bước đến, ôm , vô cùng thân thiết ôm đứng lên tựa vào ngực mình, giọng như lời của ma quỷ vang vọng bên tai , “Chẳng lẽ em biết sao? Em, phải con của Tô Gia, mẹ em là Hướng Chỉ Lan, cùng cha tôi Âu Thế Hào mới là đôi!”

      , phải, điều đó là thể, em là con của mẹ, em họ Tô, em là Tô Vận Nhi, là con của Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như, Âu Thừa Duẫn là tên khốn khiếp, lung tung, hu hu …” Vận Nhi tiếp nhận được như vậy, khuôn mặt vừa rồi còn trấn tĩnh giờ đầy nước mắt, tin, đây là điều thể.

      Nếu đúng như những gì Âu Thừa Duẫn , vậy chuyện giữa bọn họ, phải là vi phạm đạo đức luân thường rồi sao?

      Nghĩ đến đây, Vận Nhi như nổi điên lên đẩy ra, dạ dày khó chịu giống như muốn nôn mọi thứ trong bụng ra ngoài.

      “Ọe…” ghé vào lan can, ngừng nôn khan.

      Gió thổi làm khô nước mắt mặt , nhưng bóng dáng kiêu ngạo của Âu Thừa Duẫn trước mắt ngày càng mơ hồ, cười mà nước mắt tuôn rơi, “ đùa đúng ? Nếu chúng ta là em ruột thịt, sao có thể chạm vào em?”

      Nhất định đây phải là , Âu Thừa Duẫn làm người khôn khéo như vậy, sao có thể phạm vào loại sai lầm sơ đẳng này. Đối mặt với nụ cười tràn đầy hy vọng của , trái tim Âu Thừa Duẫn co rút lại đau đớn, sắc mặt Vận Nhi trắng bệch ngã ngồi ở sàn nhà bóng loáng, bất lực và đáng thương biết diễn tả thế nào. Đôi mắt vô tội nhìn vẻ ỷ lại và dựa dẫm, mà câu của , đem đẩy thẳng vào mười tám tầng địa ngục.

      Nhưng là, hối hận!

      Vuốt lại sợi tóc lung trung trán, Âu Thừa Duẫn về phía Vận Nhi, khi bóng hoàn toán bao phủ thân thể bé của , giọng lạnh như băng như đến từ địa ngục vang lên bên tai Vận Nhi, “Là em sao? Vì sao tôi thể đụng vào em, chỉ cần chúng ta có đứa , sao lại thể lên giường? Tôi muốn chạm vào em! Tô Vận Nhi, có trách hãy trách mẹ em là người thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác. Tôi muốn chà đạp em đấy, thế nào? Em nhất định thể tưởng tượng được, tư vị nằm dưới thân của mình tuyệt vời như vậy nhỉ? Hửm?”

      mặt Âu Thừa Duẫn nở nụ cười tà ác, ngón tay thon dài vuốt ve qua lại da thịt bóng loáng của .

      Lời trầm đáng sợ nghe vào trong tai Vận Nhi, chấp nhận được, lại tựa vào lan can mà nôn khan.

      , phải như vậy, phải ấy, ấy đối xử với tôi như vậy, là ma quỷ…”

      “Tô Thượng Đông em, chẳng lẽ em nhận ra sao? ta phải ruột của em, tôi mới là! Tô Vận Nhi, em quá đơn thuần rồi! đời này có việc gì mà Âu Thừa Duẫn tôi làm được, bao gồm chuyện có được em!” Lời như lời của ma quỷ vang lên bên tai, Vận Nhi sụp đổ che chặt đôi tai, né tránh chạm vào, “, đừng nữa, những lời chữ tôi cũng tin!”

      em, và Âu Thừa Duẫn là em ruột? ! tin!

      “Âu Thừa Duẫn, chết ! Tôi chán ghét !” Vận Nhi khóc nổi nữa, đôi mắt trống rỗng mở to tràn đầy vẻ sợ hãi, bất lực và tịch, sao có thể trở nên đáng sợ như vậy, những nhu tình mật ý trước kia, toàn bộ đều là giả vờ sao?

      tin, người có thể tàn nhẫn đến mức độ này!

      “Chán ghét tôi , mẹ nợ Âu gia chúng tôi, nên trả đủ!” Âu Thừa Duẫn nắm lấy tay che tai, bắt phải nghe những lời , “Tô Vận Nhi, cẩn thận mà nghe cho đây, sau hôm nay, còn là Tô gia tam tiểu thư, cũng còn là vợ của Âu Thừa Duẫn nữa!”

      “Tôi tin, những lời chữ tôi cũng tin…” Ánh mắt Tô Vận Nhi có tiêu cự, ngơ ngác nghe lời tàn nhẫn mà tuyệt tình của Âu Thừa Duẫn. , điều này vớ vẩn, chữ tôi cũng tin!

      tin? có thể hỏi người trai tốt của , hay hỏi người cha đáng kính của , mẹ có phải tên là Hướng Chỉ Lan hay ?” Âu Thừa Duẫn rút ra điếu thuốc, bật lửa, lạnh nhạt nhìn phản ứng của Vận Nhi, khóe miệng, ý cười càng sâu!
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 155: Có phải là em ruột hay ?
      Edit: Mưa Đêm.

      cả, đúng rồi, chỉ có cả mới lừa tôi…” Vận Nhi dường như mới nhớ ra điều gì, nghiêng ngả lảo đảo từ sàn nhà đứng lên, đẩy Âu Thừa Duẫn đứng trước mặt ra, về phía thang máy, tại sao đài quan sát ngoài trời này giờ đây cũng khiến hít thở khó khăn như vậy.

      “Tô Vận Nhi!” Theo tiếng bước chân là tiếng lớn giọng gọi, Vận Nhi lấy hai tay che miệng, dám quay đầu lại, dám nhìn vào mắt , sợ kết quả chỉ là bắt đầu của mưu khác.

      Vốn dĩ, chỉ nghĩ là xuất phát từ tâm lý muốn chinh phục, khiến đến hết hy vọng, để thỏa mãn tâm tính chủ nghĩa nam nhân của mình, nhưng sai rồi, vậy còn quá tàn nhẫn cho biết , có biện pháp để tin tưởng lời của , lại thể tin.

      Tô Thượng Đông đối xử tốt với , cơ hồ vượt qua tưởng tượng của , còn có vài lần dự cảm sai của , điều này lên điều gì? dám nghĩ tiếp nữa!

      “Tôi chỉ dùng phương thức của tôi để đòi lại những gì mà mẹ nợ tôi, nên hận tôi…” Âu Thừa Duẫn nhìn bóng lưng thẳng tắp của , tàn thuốc cháy đến ngón tay của , cũng cảm giác được, chỉ mở to mắt chăm chú nhìn, nhin dứt khoát từng bước, từng bước khỏi tầm mắt của .

      Tạm biệt, Tô Vận Nhi!

      Tại sao nhìn thấy thống khổ như vậy, chật vật như thế, lại chút vui vẻ khi trả thù.

      Đây là kết cục tốt nhất giữa bọn họ sao?

      có kết quả, có khả năng, giữa bọn họ còn cơ hội nào nữa!

      Gió thu thổi đến thân thể gầy yếu của Vận Nhi, run run ra thang máy, toàn thân đều run rẩy. quay đầu, nhìn lại tòa nhà cao tầng phía sau, cố gắng nhìn bóng dáng của , nhưng vừa ngẩng đầu, cái gì cũng nhìn thấy.

      nên hận , ngay cả tư cách để hận , cũng có sao?

      “Vận Nhi!” chiếc ôm ấp áp, đêm Vận Nhi gắt gao bảo hộ trong ngực. Khi Tô Thượng Đông nhìn thấy lẻ loi đứng trong gió lạnh mà có ai giúp đỡ, trong lòng đau xót, trái tim cũng đập loạn lên, vẫn đến chậm bước, so với Âu Thừa Duẫn chậm bước.

      cả!” Trước khi Vận Nhi té xỉu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đầy vẻ lo lắng, vươn tay, cảm nhận được ấm áp mà vòng tay mang lại. Dù ánh mắt lạnh như băng, nhưng khi nhìn , vẫn là nhu tình dứt.

      “Vận Nhi, Vận Nhi…” Tô Thượng Đông ôm ngang người , tâm tình bối rối hoảng loạn bế vào xe, trong lòng cực kỳ sợ hãi.

      Vận Nhi, em thể xảy ra chuyện gì được!

      Từ chỗ đứng của Âu Thừa Duẫn, nhìn thấy Tô Thượng Đông bế Vận Nhi lên xe, nghênh ngang mà . như phát điên ấn thang máy xuống, nhưng khi chạy xuống dưới lầu còn bóng dáng của họ.

      Thân ảnh trơ trọi đứng trong màn đêm, có vẻ tịch và suy sụp.

      Dễ dàng buông tay như vậy, Tô Vận Nhi, ra chúng ta đều là người thua cuộc.



      là người nhà của bệnh nhân sao?” Bác sỹ kiểm trả sức khỏe của Vận Nhi, Tô Thượng Đông chút cũng dám lơ là, tiến lên đón tiếp, “Vâng, ấy làm sao vậy?”

      “Mang thai năm tuần rưỡi rồi, thai nhi rất ổn định, phải chú ý khống chế cảm xúc, hơn nữa, dinh dưỡng của ấy cũng tốt, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều!” Nghe xong lời của bác sỹ, Tô Thượng Đông ngạc nhiên thiếu chút trợn tròn mắt.

      Vận Nhi mang thai?

      cảm thấy như thể tin tưởng lỗ tai của mình. Bác sĩ rồi, nhanh chóng vào phòng bệnh, nhìn sắc mặt Vận Nhi trắng bệch, trái tim co rút đau đớn, “Vận Nhi?”

      Người con vẫn nâng niu như bảo bối, thế mà lại bị Âu Thừa Duẫn tra tấn thành ra như vậy.

      cả, ấy , em phải con của Tô gia, nhưng đúng mà, phải ? cả, hãy cho em biết !” Vận Nhi mở mắt ra, kéo tay áo của Tô Thượng Đông, giống như đứa bất lực, đau khổ cầu xin từ miệng Tô Thượng Đông có thể nghe được lời .

      cả, em là con ruột của cha mẹ, đúng ? Em đâu biết người nào tên Hướng Chỉ Lan, vì sao ấy lại dối?”

      ấy” mà Vận Nhi nhắc tới, Tô Thượng Đông đương nhiên biết đó là ai. đau lòng trấn an , “Vận Nhi, em đừng kích động, em có biết rằng bây giờ em phải chỉ người nữa ?”

      cả…” Vận Nhi nghe Tô Thượng Đông mà thấy hơi mơ hồ, lại nhìn theo ánh mắt của nhìn về phía bụng mình, nhịn được mà rơi lệ, nhận ra ý tứ trong lời của , “ là…”

      có con, là con của Âu Thừa Duẫn!

      “Em có con, cả, là sao?” Vận Nhi vui quá mà khóc, kích động nắm lấy cánh tay của Tô Thượng Đông mà hỏi.

      “Ừ, đúng vậy, em cần kích động, mau nằm xuống !” Đáy mắt Tô Thượng Đông là vẻ đau đớn ràng, trừ bỏ đau lòng, vẫn là đau lòng.

      , , thể, em thể có con với Âu Thừa Duẫn, cả…” Vận Nhi đột nhiên nhớ đến những lời mà Âu Thừa Duẫn , sợ hãi giãy dụa xuống giường, cầm lấy tay Tô Thượng Đông, “ cả, em là con của Tô gia sao?”

      Trong mắt tràn ngập tuyệt vọng, nếu, nếu, giống như những gì Âu Thừa Duẫn , phát điên mất.

      Tại sao? Tại sao đứa bé này lại đến muộn như vậy?

      Vận Nhi nức nở cuộn mình ngồi trước mặt Thô Thượng Đông, khát vọng biết được mãnh liệt như vậy. Tô Thượng Đông đưa tay ôm lấy vào lòng, dỗ dành, “Vận Nhi, em mãi mãi là em của . Em vẫn là Tô Vận Nhi!”

      , đâu, điều này là thể…” Trong lòng Tô Thượng Đông rất mâu thuẫn, cho biết mới có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên , nhưng nhìn thấy như vậy, trong lòng lại dễ chịu.

      “Đại ca, Hướng Chỉ Lan là mẹ em sao?” Tô Vận Nhi nhìn thấu do dự và né tránh trong ánh mắt Tô Thượng Đông, cho dù lường trước kết quả xấu nhất, nhưng lúc này vẫn thể tiếp thu được.

      “Vận Nhi, nghe này, mang em rời , chúng ta cùng nhau rời , chúng ta đến nước Mỹ được ?” Nhìn tiều tụy như vậy, chịu được, hai mươi năm qua, đâu phải nếm trải đau khổ nào, này đến đột nhiên như vậy, bảo chấp nhận như thế nào đây?

      , cả!” Vận nhi lảo đảo đứng dậy, Tô Thượng Đông phút cũng dám buông ra, khuôn mặt tái nhợt, cằm nhọn gầy yếu, càng ngày càng gầy nhiều, nhìn mà cảm thấy mắt ươn ướt.

      “Vậy cha em là ai? phải là Âu Thế Hào đúng ? cả, em và Âu Thừa Duẫn phải là em ruột đúng ? Điều này là thể? Làm sao có thể?” Vận Nhi hoảng loạn, rối bời, biết nên làm gì bây giờ.

      Tay buông dần xuống, đầu ngón tay dừng trước bụng, nước mặt đọng lại mặt, “ ấy thể đối xử với em như vậy được!”

      em, đây là loạn luận!

      Đứa bé này là nguồn gốc của tội ác, làm sao còn lưu lại được đây!

      Tô Thượng Đông bị vẻ u ám mặt Vận Nhi dọa sợ. Thực ra cũng biết cha đẻ của Vận Nhi là ai. Đến hôm nay mới tra ra được mẹ của Vận Nhi- Hướng Chỉ Lan và Âu Thế Hào có quan hệ thân mật, nhưng nghĩ đến Âu Thừa Duẫn là người rất lý trí, ta biết Vận Nhi là em của mình, còn có thể tùy ý chà đạp ấy, loại hành động đạo đức luân lý đều dung này, ta làm sao có thể làm ra!

      “Vận Nhi…” Tô Thượng Đông rối rắm nhìn , lại cho được câu trả lời.
      Last edited by a moderator: 19/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 156: Hoàn toàn tuyệt vọng
      Edit: Mưa Đêm.

      cũng biết, Vận Nhi, đừng để ý điều này, mặc kệ em là ai, từ nay về sau hãy để chăm sóc em có được ?” Tô Thượng Đông biết an ủi như thế nào, thậm chí cũng thể điều tra ra Vận Nhi có phải là con của Hướng Chỉ Lan và Âu Thế Hào hay ? Hướng Chỉ Lan từng là tình nhân của Âu Thế Hào, sau đó quan hệ của họ bị Kiều Sa biết được, cho nên mới dẫn đến màn bi kịch như vậy.

      Bây giờ Âu Thế Hào và Hướng Chỉ Lan đều chết, người biết tình năm đó chỉ còn Kiều Sa nay cũng bệnh, Âu Thừa Duẫn là người đứng sau tay đạo diễn tuồng trò chơi này, ta là người nhất quan hệ của bọn họ.

      Trước sau Tô Thượng Đông đều cho rằng, Âu Thừa Duẫn phải loại người làm ra việc điên rồ này, ta như vậy, có lẽ chỉ là để cho trong lòng Vận Nhi thoải mái mà thôi? Hơn nữa, bây giờ Vận Nhi còn mang thai đứa con của ta.

      Vừa nghĩ đến đứa bé, ánh mắt Tô Thượng Đông lại trở nên nặng nề…

      Bây giờ Vận Nhi mơ hồ nhớ lại lần gặp Kiều Sa ở Đức, khi đó miệng bà luôn nhắc đến hai từ, “Chỉ Lan!”

      ra chính là đến Hướng Chỉ Lan, mẹ của !

      Nghĩ đến việc này, nước mắt của Vận Nhi lại rơi càng nhiều.

      “Vì sao ấy lại đối xử với em như vậy, em biết gì cả, cái gì cũng biết…” Vận Nhi giờ như đứa bé biết nên làm gì, bất lực khóc ngả vào lòng Tô Thượng Đông, dường như nước mắt cả đời đều dùng trong hôm nay. biết Tô Thượng Đông lo lắng cho , sợ nghĩ luẩn quẩn trong lòng, nhưng bây giờ chỉ muốn phát tiết hết những ủy khuất trong lòng ra mà thôi.

      “Em thề, đây là lần cuối cùng em khóc vì ấy!” Vận Nhi gắt gao cắn môi, cho Tô Thượng Đông lời cam đoan để yên tâm.

      là như vậy, từ nay về sau người đàn ông tên Âu Thừa Duẫn đó bị ngăn cách ở bên ngoài thế giới của , bởi vì, còn nợ gì nữa.

      Còn đứa bé này, cho dù điều có phải là hay , biết hai người là em ruột, còn có thể tàn nhẫn chà đạp như vậy, thể để mình có cơ hội hối hận lần nữa!

      Hướng Chỉ Lan, với chỉ là cái tên xa lạ, mẹ của chỉ có người là Hạ Uyển Như mà thôi.

      hiểu gì cả mà thay bà ấy nhận lấy những việc này, là giới hạn lớn nhất của của rồi!

      Chờ cảm xúc của Vận Nhi hơi chút ổn định lại, Tô Thượng Đông bắt đầu chuẩn bị cho việc xuất ngoại làm giải phẫu, ấy nên hoàn toàn hết hy vọng với Âu Thừa Duẫn.

      Vận Nhi ở bệnh viện tĩnh dưỡng hai ngày, khi xuất viện lại gặp Tín ở cửa bệnh viên. Vẫn là chiếc xe Lamborghini sản xuất số lượng giới hạn đó. Tô Thượng Đông đem bảo hộ ở phía sau, vẻ mặt phòng bị nhìn người đến.

      cả, lấy xe !” biến hóa hai ngày này của Vận Nhi, Tô Thượng Đông đều xem ở trong mắt, Âu Thừa Duẫn khiến cả người thương tâm, dường như đêm đó, trưởng thành lên ít.

      Khi Tô Thượng Đông lấy xe, Tô Vận Nhi đến trước mặt Tín, mặt nở nụ cười thản nhiên, ngay cả Tín cũng nhận ra biến hóa của Vận Nhi, quả nhiên con người chỉ khi gặp được khó khăn, thất bại mới học được trưởng thành.

      ta bảo đến tìm tôi sao?” Vận Nhi nhớ lời Âu Thừa Duẫn , là muốn ly hôn với , nhưng mà còn chưa ký tên.

      “Đúng vậy, Tô tiểu thư!” Cách xưng hô của Tín cũng thay đổi, Vận Nhi có chút tự giễu nở nụ cười. Đúng rồi, từ nay về sau còn là Âu phu nhân gì đó nữa. nhận lấy giấy thỏa thuận ly hôn, xem cũng chưa xem liền nhanh tay ký tên của mình lên đó.

      “Đây là Điện hạ muốn tôi giao cho !” Tin cầm lại thỏa thuận ly hôn mà ký, lại đưa mấy bản văn kiện cho . Vận Nhi nhận lấy, cẩn thận nhìn, ra là giấy tờ đất của đảo Ngàn Sa và tài khoản trăm vạn mới sang tên cho , ta làm thế này là có ý tứ gì?

      Vận Nhi trả lại văn kiện, Tín khó hiểu nhìn , “Điện hạ đây là cho !”

      ra, khi ở đảo Ngàn Sa, ta giao nơi này cho quản lý, phải là lời tùy tiện, mà có dự định từ sớm.

      “Tôi cần, đem những thứ này trả lại cho ta !”Vận Nhi tháo chiếc nhẫn mà ta tự mình đeo cho . chiếc nhẫn này còn ý nghĩa gì nữa, cần, cũng lưu lại bất kỳ vật gì của ta.

      Thứ duy nhất mà mang , chỉ là chiếc nhẫn được làm từ vỏ sò màu tím mà hai người cùng nhau tìm được.

      Trước giờ chưa từng đeo, về sau cũng có cơ hội để đeo!

      ra Điện hạ sống rất khổ sở, có thể cảm giác được, ngài ấy làm những việc này xuất phát từ bản tính và ý muốn của mình, mà do thực khiến cho ngài ấy trở nên tàn nhẫn như vậy. Tôi có thể nhận ra, điện hạ đối với , là lòng, nếu thân phận hai người thay đổi chút, có lẽ có cái kết rất đẹp!” Đây là lần đầu tiên, Tín nhiều với Vận Nhi như vậy!

      Lúc trước Âu Dương cũng từng với , Âu Thừa Duẫn sống rất áp lực, người càng đứng cao, thường thế giới nội tâm càng độc. Đạo lý này Vận Nhi biết, nhưng mà, thể tha thứ ta dùng cách tàn nhẫn như vậy để đối xử với .

      Nếu , là chiến lợi phẩm trong toán bộ mưu của , thành công khiến nhìn người đàn ông trong mắt chỉ có thù hận này.

      Vì sao thể tiêu sái, cởi mở chút, đem chính mình đẩy vào tuyệt cảnh, như vậy thoải mái sao?

      Vận Nhi vẫn cười thản nhiên, việc đến bước này, còn muốn suy nghĩ xem chân tướng là như thế nào, chết tâm, thầm nghĩ từ nay về sau cách xa những nơi có !

      “Tôi có thể hỏi chuyện chứ?” Con ngươi trong suốt của Vận Nhi, mang theo ánh sáng như ngọc lưu ly, lúc Tín vuốt cằm, mở miệng hỏi, “Tôi và ta, là em ruột sao?”

      Nếu có thể lý giải những hành động điên rồ mà ấy làm với mình, nếu người phụ nữ tên Hướng Chỉ Lan là người khiến Kiều Sa biến thành bộ dáng như bây giờ, những ủy khuất mà phải chịu bây giờ cũng là gì cả.

      Bởi vì khi nhìn thấy Kiều Sa, từ trong ánh mắt của bà, nhìn thấy tia trìu mến mà bà dành cho .

      Cho nên, trách Âu Thừa Duẫn, giữa bọn họ, có lẽ ngay từ đầu xác định là có kết quả!

      Khi từ miệng Tô Thượng Đông biết được quan hệ của Hướng Chỉ Lan và Âu Thế Hào, biết, ngay từ đâu thua ở lập trường. người thứ ba chen chân vào gia đình người khác, mẹ của , để lại cho chỉ là thân thế đẹp đẽ gì. còn sức lực truy cứu xem bố mình là ai. Nếu có Tô gia, có lẽ có Tô Vận Nhi ngày hôm nay.

      Tín ngước mắt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vận Nhi, đơn thuần, so với khôn ngoan của Âu Thừa Duẫn, căn bản là đối thủ của ngài ấy. Trong lòng Tín rối bời, nhìn Vận Nhi mà biết nên trả lời như thế nào. phản bội lại điện hạ, cũng làm trái bất kỳ mệnh lệnh nào của ngài ấy, nhưng lại thể lừa gạt Tô Vận Nhi được.

      trầm mặc của Tín lại làm Vận Nhi thoải mái.

      Vừa lúc Vận Nhi xoay người, Tô Thượng Đông lái xe đỗ trước mặt và dừng lại. Tín nhín Tô Thượng Đông săn sóc mở cửa xe cho Vận Nhi, trong ánh mắt là nhu hòa như dòng nước. Đáng lẽ người đứng bên cạnh , nên là Điện hạ mới phải.

      trước sau, hai chiếc xe biến mất khỏi cửa bệnh viện.

      “Đứa bé này, em định xử lý như thế nào?” Tô Thượng Đông nhìn chằm chằm Vận Nhi phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, cẩn thận hỏi.
      Last edited by a moderator: 22/12/15

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 157: Quyết định rời .
      Edit: Mưa Đêm.

      cả, đừng hỏi em, em biết, em biết nên làm gì bây giờ…” Vận Nhi rối rắm nhíu đôi mi thanh tú, khuôn mặt mới khôi phục được chút hồng hào bởi vì câu hỏi của mà trở nên ngượng nghịu. Tô Thượng Đông vội vàng lên tiếng an ủi, “Được rồi, . Cho dù em quyết định như thế nào, ngăn cản em!”

      Vận Nhi thấy rất mâu thuẫn, thai nhi- sinh mệnh chưa thành hình này ở trong bụng hơn tháng, chút cảm giác cũng có, có phải hay , nên giữ lại đứa bé này?

      Nếu và Âu Thừa Duẫn có quan hệ huyết thống, tuyệt đối thể lưu lại, nhưng nếu như phải, sinh mệnh bé bị chôn vùi trong bàn tay như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút đành lòng.

      đứa bé sinh ra trong tình thương trọn vẹn, có lẽ là bắt đầu của chuỗi bất hạnh, tồn tại của đứa bé này luôn luôn nhắc nhở , Âu Thừa Duẫn đối xử tàn nhẫn với như thế nào. có dũng khí để đối mặt với nó.

      mới hai mươi tuổi, còn Âu Thừa Duẫn, cuộc sống của có thể càng tốt đẹp hơn.

      cả, em muốn rời khỏi nơi đây!” Trong lòng Vận Nhi quyết định quan trọng. Bây giờ, nên sống vì bản thân mình, nếu lúc trước phải nhất thời mềm lòng, căn bản đáp ứng gả thay.

      “Được, Mỹ được ? phải em vẫn thích khiêu vũ sao? Em qua đó du học, chăm sóc cho em!” Tô Thượng Đông nghe như vậy, trong lòng dằn được kích động. Tuy chuẩn bị mọi thứ để ra nước ngoài làm giải phẫu, nhưng vẫn chưa nhận được đồng ý của , bởi vì Tô Thượng Đông biết, chờ thái độ của ta.

      Giờ đây, là lúc nên rời khỏi rồi. Cũng ly hôn rồi, rốt cuộc còn gì ràng buộc nữa!

      quyết định , chỉ cần rời khỏi nơi đây là được!” Vận Nhi cười , sau đó hề gì nữa. Tô Thượng Đông đưa Vận Nhi về biệt thự của mình mà trở về Tô gia, nơi đó còn có hồi sóng gió chờ .

      Tô Thượng Đông để gặp nguy hiểm nữa, giờ là lúc nên dũng cảm đứng ra.

      “Chờ hai ngày nữa, xử lý nốt mọi chuyện bên này, chúng ta đến Mỹ!” Tô Thượng Đông dám nôn nóng bày tỏ tình cảm của mình với , sợ dọa . Chỉ cần về sau ở bên , là có cơ hội rất lớn rồi.

      chỉ là trai của , còn muốn vào lòng , phải với thân phận là trai!

      Vẫn là phòng mà ở lần trước, bên trong cũng thay đổi gì cả, Vận Nhi khoanh tay trước ngực, ngón tay còn có vệt trắng mờ, dấu vết của việc đeo nhẫn vài ngày. Đến bây giờ, trước mắt Vận Nhi dường như còn nhớ lại hình ảnh lúc hai người chọn nhẫn. Vận Nhi , nếu ngay từ đầu muốn đưa cho chiếc nhẫn có khắc hàng chữ tiếng đó, tại sao còn đưa xem.

      Chẳng lẽ cũng là châm chọc ngu ngốc và đơn thuần sao?

      ngốc, nên sớm phát ra mục đích của , vốn dĩ có vài lần, có thể hỏi nguyên nhân. Nhưng lại tham luyến thay đổi bất ngờ của , ích kỷ để có được lần. Tô Vận Nhi, mày tuyệt đối là kẻ đại ngốc.

      phải là rơi lệ, phải là nhớ, nhưng à, đây là lần cuối cùng em nhớ !

      Vận Nhi đem mọi kí ức về đều xóa bỏ, tắm rửa, thay bộ trang phục sạch , người dường như còn lưu lại dấu vết của đêm đó, dùng sức như thế nào, dấu vết nhiều bao nhiêu, có rửa thế nào cũng sạch!

      Chiếc di động mà đưa cho , Vân Nhi cầm ở trong tay, nâng lên muốn chút do dự mà ném ra ngoài cửa sổ, nhưng lại thể làm được, đành phải đặt nó vào ngăn tủ khóa lại, động vào nó nữa.

      Sau hai ngày nữa, rời khỏi nơi đây, nơi sống hai mươi năm, từ trước đến giờ chưa từng rời khỏi thành phố này, đột nhiên rời nên có chút luyến tiếc, luyến tiếc gia đình, bố mẹ của , luyến tiếc chị , và còn người bạn tốt nhất của nữa…

      Khi Tín đưa bản thỏa thuận ly hôn và chi phiếu tới trước mắt Âu Thừa Duẫn, vừa dập tắt điếu thuốc, số thuốc hút hai ngày nay có khi còn nhiều hơn so với số thuốc hút hai mươi tám năm qua.

      “Vì sao ấy nhận?” Âu Thừa Duẫn xoa bóp mi tâm, ánh mắt tiều tụy, cằm lún phún râu mới nhú, mắt thâm quầng, ánh mắt thâm thúy dọa người, bây giờ đâu còn bộ dáng hăng hái như mọi ngày.

      Tín truyền đạt lại ý tứ của Vận Nhi, sau đó đưa cho chiếc nhẫn mà chính tay đeo cho . Âu Thừa Duẫn lập tức ném bản thỏa thuận ly hôn cầm trong tay khiến giấy tờ bay lả tả trong trung, phẫn nộ rủa tiếng, chết tiệt!

      ấy có ý gì? Muốn gạt bỏ mọi quan hệ với sao?

      Dù cho khiến thương tích đầy mình, lại chút khoái cảm sau khi trả thù được, ngược lại, đem bản thân tra tấn thành nửa sống nửa chết!

      “Điện hạ, ra ngài có tình cảm với Tô tiểu thư, vậy vì sao…” Tín muốn khuyên nhủ Âu Thừa Duẫn, nhưng lại bị lớn tiếng quát ngăn lại, “Tín, nhiều chuyện như thế từ bao giờ vậy!”

      “Tín dám!” Tín cúi người, hơi hơi xoay người, vẻ mặt thành kính.

      ra ngoài !” Âu Thừa Duẫn phiền chán nới lỏng cà vạt, phất phất tay.

      Văn phòng trở nên yên tĩnh, thân hình cao lớn của Âu Thừa Duẫn sừng sừng đứng ở trước cửa chớp. còn nhớ những hình ảnh của khi ở đây, nhớ lúc nhăn mày cười, lúc chu miệng, lúc tức giận, lúc làm nũng, lúc khóc… Mỗi hành động, đều khắc sâu trong trí óc của .

      Sau đó, dường như có tấm lưới vô hình gắt gao siết chặt , khiến hô hấp của trở nên khó khăn.

      Tô Vận Nhi, rốt cuộc em hạ thuốc gì cho vậy!

      ràng nên hận , nhưng càng ở chung với , lại kìm lòng được mà đối xử tốt với , , sủng , tất cả đều hình thành rất tự nhiên mà có bất cứ lí do nào.

      xoay người, tưởng niệm, nhưng lại có đường rút lui cho bản thân…

      Vận Nhi muốn đến trường từ biệt mọi người, nhưng Tô Thượng Đông giúp làm xong thủ tục nghỉ học. Nếu Hứa Tâm Lam biết đột nhiên muốn xuất ngoại, khẳng định chạy tới giết .

      Vận Nhi nhìn thời tiết u ngoài cửa sổ, thời gian ở lại đây chỉ có thể tính bằng ngày.

      biết Tô gia khi nhận được tin và Âu Thừa Duẫn ly hôn, hẳn là hồi sóng gió. biết Tô Thượng Đông dùng cách gì để thuyết phục Tô Viên Hàng. Từ khi biết thân thế của mình, hơi sợ phải đối mặt với Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như.

      Bọn họ thương như con ruột, thậm chí đôi khi Vận Nhi còn có cảm giác, Tô Viễn Hàng đối xử với còn tốt hơn cả với Tô Ân Huệ. Bây giờ đột ngột ly hôn, biết Âu Thừa Duẫn có làm khó ông ấy , bây giờ còn sức lực dư thừa đối mặt với cha.

      tại, việc duy nhất mà phải làm, có lẽ là phá cái thai trong bụng , lần nữa bắt đầu lại từ đầu!

      Nhưng, mỗi lần muốn kiên trì làm theo ý nghĩ của bản thân, luôn xuất chút đành lòng, nỡ, và cam lòng…

      Lúc hạ quyết tâm bước ra khỏi biệt thự, lại bất ngờ thấy bóng dáng quen thuộc, Tô Ân Huệ về phía !

      cả đưa em xuất ngoại du học, sao lại trở về nhà chuyến?” Tô Ân Huệ nâng tay, trong mắt dường như khôi phục lại vẻ ấm áp mà Vận Nhi quen thuộc. Nhưng, khi bàn tay ta vuốt ve mái tóc, tinh tường nhận ra ngón tay áp út bàn tay trái, là chiếc nhẫn rất quen thuộc.
      Last edited by a moderator: 9/1/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :