1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 148: Trở về
      Edit: Mưa Đêm.

      “Vận Nhi đến đấy à?” Thân thể Phạm Tu Vũ còn hơi suy yếu, nhìn thấy Vận Nhi đứng bên cạnh, mặt liền lên ý cười thản nhiên.

      “Vâng… cuối cùng Tu Vũ cũng tỉnh rồi!”. Vận Nhi lại nghe được giọng ôn hòa ấy, mà tưởng như cách cả thế kỷ rồi. đến bên người Phạm Tu Vũ và ngồi xổm xuống, nắm lấy tay ấy, ngón tay gầy dường như chỉ có da bọc xương, nhìn cả gân xanh, trong lòng Vận Nhi lại cảm thấy căng thẳng, nhịn được mà rơi lệ, Tu Vũ gầy quá.
      “Hai chị em các em sao lại thích khóc như vậy chứ, phải bây giờ rất tốt sao!” Giọng Phạm Tu Vũ vừa suy yếu lại mang theo chút run run, có thể bởi vì mới tỉnh lại, chưa thể thích ứng ngay với hoàn cảnh xung quanh, được mấy câu liền nhịn được mà ho khan.

      “Được rồi được rồi, đừng nhiều như vậy, nghỉ ngơi cho tốt !” Tô Ân Huệ khẩn trương đứng dậy, đỡ lấy vai , Vận Nhi đứng bên cạnh bị đẩy sang bên. biết có phải chỉ là vô tình hay , đẩy khá mạnh, khiến Vận Nhi thiếu chút nữa bị ngã xuống, may mắn có Tô Thượng Đông đỡ Vận Nhi kịp thời.

      “Vận Nhi, chúng ta ra ngoài trước !” Tô Thượng Đông vỗ vỗ mu bàn tay Vận Nhi, với .

      “Vâng!” Vận Nhi lau khô nước mắt, nhìn thoáng qua Phạm Tu Vũ nằm xuống và Tô Ân Huệ đưa lưng về phía , theo Tô Thượng Đông ra ngoài.

      “Âu Thừa Duẫn vẫn chưa về sao?” Tô Đông Thượng cùng Vận Nhi ra khỏi phòng bệnh, nhìn gương mặt ngày gầy của , đau lòng hỏi.

      Vận Nhi lắc đầu, mất mát nơi đáy mắt cũng theo đó , cho đến bây giờ cũng biết lo lắng cho người là đằng đẵng chờ đợi và dày vò người ta như vậy. Đột nhiên phát ấy biến mất, mà ngay cả bầu khí mà hít thở cũng mang hương vị khiến nhớ đến . Nhưng, biết ở nơi khác có nhớ đến ? Hai trái tim , hẳn là có thể cảm nhận được hơi thở của nhau phải ?

      cả, ấy trở về, đúng ?” Vận Nhi ngừng thôi miên bản thân phải tin tưởng , thương , phải tin tưởng . Trước giờ Âu Thừa Duẫn thất tín với bao giờ, nên kiên nhẫn mới phải.

      “Tất nhiên rồi, nếu ta trở về, tương đương với việc nhận thua!” Tô Thượng Đông thương vuốt ve mái tóc của , vừa nãy từ phía sau nhìn thấy Tô Ân Huệ đẩy ra, trong lòng rất thoải mái. Từ ở Tô gia, Vận Nhi vẫn rất được thương, nếu chỉ vì Âu Thừa Duẫn mà ảnh hưởng tình cảm chị em của bọn họ, muốn nhìn thấy việc như vậy xảy ra.

      Ngày đó những lời của Âu Thừa Duẫn với , ký ức ấy đến giờ vẫn còn mới mẻ. Nhưng cuối cùng vẫn hiểu được “buông tay” theo lời Âu Thừa Duẫn, là khi nào.

      Có điều, nếu ta trở về, nên làm gì đó! thể trơ mắt nhìn Vận Nhi vì ta mà sa sút tinh thần!

      Vận Nhi rồi, Tô Thượng Đông kéo lại Tô Ân Huệ cũng định rời , nghiêm túc trong mắt khiến Tô Ân Huệ cũng phải khẩn trương, “ phải em nên đối xử tốt với Vận Nhi sao?”

      “Em đối với em ấy có chỗ nào tốt?” Tô Ân Huệ kiên nhẫn gạt phăng tay của ra, , sao bây giờ cả cũng đối xử tốt với Vận Nhi như vậy!

      Bây giờ em ấy được cha mẹ thích, Âu Thừa Duẫn sủng ái, ngay cả Tô Thượng Đông cũng ngày càng thiên vị em ây! Trước kia phải như vậy!

      “Phạm Tu Vũ mới là người em nên quý trọng, em như vậy phải khiến cậu ta thất vọng sao?” Tô Thượng Đông muốn nổi giận với em mình, nhưng xem bộ dạng luôn khăng khăng mực của nó bây giờ, nhịn được mà to tiếng quát.

      cả, em biết bản thân làm gì, bây giờ Tu Vũ tỉnh, em cũng nợ ấy cái gì nữa!” Trong mắt Tô Ân Huệ là ánh lửa quyết liệt chịu thua. Tình cảm của đối với Phạm Tu Vũ, trước giờ đều là cảm kích và áy náy, tại nợ gì cả, về sau cũng !

      “Tô Ân Huệ, em tỉnh lại !” Tô Thượng Đông kéo đến bên, dùng sức hơi lớn nên kéo thân thể của ngã về phía trước.

      “Âu Thừa Duẫn, người này vốn xứng với chị em các em!”

      “Em ấy!” Đây là lần đầu tiên, trước mặt Tô thượng Đông, Tô Ân Huệ lí trí như vậy, bình thường em hai người đều kiểm soát cảm xúc rất tốt, giống hôm nay mặt đỏ tai hồng cãi nhau như vậy.

      cả, cũng biết, vì ấy, mấy năm qua em khổ sở như thế nào, dù là ấy em, nhưng em cũng quên được ấy. Em biết em vô dụng, nhưng em thể khống chế tình cảm của chính mình!” Tô Ân Huệ che mặt khóc, mấy ngày trước bị áp lực rất lớn, bây giờ Phạm Tu Vũ tỉnh, cố muốn trút hết tất cả ủy khuất tích tụ lại mấy ngày qua ra ngoài.

      Tô Thượng Đông nhìn lớn lên từ bé đến giờ, cũng thông cảm với tình cảm như con thiêu thân lao vào lửa của , phải cũng như vậy sao!

      “Ân Huệ, so với ta, Tu Vũ càng hiểu được quý trọng em, em tội gì đâu!” có lựa chọn, từ cách đây hai mươi năm định là ấy, nhưng Tô Ân Huệ khác, những năm gần đây em ấy sống quá mệt mỏi, quá vất vả, em ấy nên có được người đàn ông tốt thương mình.

      Nhưng người đó tuyệt đối phải là Âu Thừa Duẫn.

      “Em thấy khổ, em cần...” Tô Ân Huệ dựa vào vách tường, thào tự .

      Dù cho ấy chỉ là muốn thay Thừa Huyễn gánh vác trách nhiệm, cũng có thể giả bộ là ấy để ý !

      Tô Ân Huệ, ra mi cũng có thể hạnh phúc!



      Sân bay, biến mất hai mươi tư ngày Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu cùng mặc âu phục màu sẫm, thân thể cao lớn giữa dòng người lại sân bay, mặc dù ai cũng bận việc riêng, nhưng vẫn nhận được ánh mắt ái mộ của đa số phụ nữ.

      “Điện hạ!” Tín và người đàn ông mặc Tây phục màu đen phân biệt đứng ở hai bên Âu Thừa Duẫn và Mẫn Thiên Hữu, Âu Thừa Duẫn tháo kính râm xuống, vẻ mặt ủ rũ, cằm còn có vệt râu mờ nhưng cũng để ý. Nhưng thoạt nhìn như vậy, lại càng có vẻ biếng nhác gợi cảm. “Thiếu gia!” Ở bên kia, người đàn ông bên người Mẫn Thiên Hữu cũng tiến lên đón người.

      “Buổi tối gặp lại, tôi trước có việc!” Âu Thừa Duẫn gật đầu với Mẫn thiên Hữu, rồi lấy từ trong túi áo chìa khóa xe, bóng dáng ngạo mạn biến mất trong đám đông ở sân bay.

      Trong đầu Âu Thừa Duẫn chợt lóe lên khuôn mặt thanh lệ, hơn hai mươi ngày qua, luôn phong bế bản thân ở trạng thái bận rộn để có thời gian nhớ đến . Bây giờ trở về, có nghĩa là quan hệ của bọn họ, cũng nên chấm dứt rồi!

      Âu Thừa Duẫn cười lạnh khởi động xe, cố ý liên lạc với , là vì để chịu đựng đủ giày vò của việc tương tư. Giờ đây, chắc chắn. Mấy ngày qua, nhất cử nhất động của đều nắm trong lòng bàn tay, dù ở trong nước, nhưng đối với Tô Vận nhi, chưa bao giờ lơ là!

      “Âu tổng, ngài đến rồi!” Âu Thừa Duẫn lái xe đến cửa hàng trang sức Thần Vũ, chiếc nhẫn đặt lần trước làm xong. Khi người bán hàng đem chiếc nhẫn được chế tác theo cầu đặc biệt của ra. Âu Thừa Duẫn đột nhiên thấy có chút hoảng hốt. Chính giữa viên ngọc có khắc ba chữ cái “Y-U-N”,mà bên dưới còn khắc thêm câu, “I Love You!”

      “Được rồi, chính là nó!” Âu Thừa Duẫn đặt chiếc nhẫn lại hộp đựng tinh xảo, trong lòng đột nhiên thấy nao nao, có lẽ, thứ mà cho thể Vận Nhi, chỉ là chiếc nhẫn kim cương này mà thôi!
      Last edited: 10/12/15

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 149: Tâm kế của phụ nữ
      Edit: Mưa Đêm.

      “Này, Vận Nhi, sao giờ cậu lại ngủ thế?” Hứa Tâm Lam hùng dũng từ ngoài trở về trường học, lại thấy Vận Nhi ngủ cả buổi chiều, vẻ mặt mệt mỏi, sao thấy Vận Nhi ngày càng thích ngủ thế nhỉ? học cũng ngủ được, trước giờ đâu có như vậy.

      “Hả? Tan học rồi à?” Đột nhiên tỉnh lại, Vận Nhi từ chỗ ngồi đứng bật dậy, giờ mới nhận ra phòng học còn bóng người, cũng may chiều nay là lớp học lý thuyết, nếu là lớp vũ đạo chắc trụ nổi.

      “Tớ ngất, cậu mau hồi hồn , thôi!” Hứa Tâm Lam khách khí gõ gõ đầu óc vẫn còn mơ màng của Vận Nhi, kéo ra ngoài.

      “Biết thế tớ về thẳng nhà cho xong!” Vận Nhi ảo não nghịch nghịch tóc, ai bảo là trò ngoan cơ, bình thường trốn tiết, ra khỏi bệnh viện là trực tiếp về trường học.

      “Vận Nhi, sao mấy ngày nay nhìn thấy Nhĩ Kỳ nhỉ?” Hứa Tâm Lam ôm Vận Nhi cùng xuống lầu, có vẻ thất vọng hỏi.

      biết, cả ngày tớ đều ở cùng cậu, cũng gặp ấy mà!” Vận Nhi lắc đầu, làn gió thổi tới, khiến đầu óc có chút thanh tỉnh, “Tớ lấy xe, cần tớ đưa cậu về nhà ?”

      cần, tớ tự về được, nhưng nhìn bộ dáng bây giờ của cậu có thể lái xe được sao?” Hứa Tâm Lam nhìn lo lắng, nhìn thế nào đều thấy có chút thích hợp.

      việc gì đâu, có thể do hai ngày gần đây tớ mất ngủ, ngủ ngon giấc!” Vận Nhi xoa mắt, .

      “À há, chồng cậu có ở đây, cậu liền ngủ ngon hử?” Hứa Tâm Lam ở bên trêu ghẹo, vừa cười vừa lại mang theo chút hâm mộ.

      chết , tớ về đây!” Vận Nhi đẩy , sắc mặt ửng đỏ về phía gara ô tô.

      Hôm nay thấy mí mắt mình bị nháy liên tục, chẳng lẽ có phát sinh chuyện gì sao?

      Vận Nhi phải là người mê tín, nhưng giờ Âu Thừa Duẫn ở bên cạnh , ngăn được cảm giác hoảng hốt trong lòng.

      lấy xe, rồi lái xe thẳng về Âu viên.

      Khi Âu Thừa Duẫn từ bar Địa Ngục ra, trời tối rồi, con ngươi đen như đá thạch ánh lên vẻ long lánh nhìn chằm chằm phía xa, ngón tay siết chặt chiếc hộp trong túi quần, tâm trạng có phần nặng nề.

      Sau khoảng chừng thời gian hút đièu thuốc, vứt tàn thuốc ra ngoài cửa xe, tay đỡ cằm, lái xe nghênh ngang mà .

      Tiếng chuông di động du dương vang lên, Âu Thừa Duẫn nhìn thoáng qua màn hình, ta gọi điện thoại đến đúng lúc, vừa về nước, ta biết rồi?

      “Có việc gì?” Lần thứ sáu tiếng chuông vang lên, Âu Thừa Duẫn kiên nhẫn nghe máy.

      “Rốt cuộc cũng xuất , có biết hơn hai mươi ngày rồi, mỗi ngày em đều gọi điện cho ?” Giọng nữ chậm rãi truyền vào tai Âu Thừa Duẫn, theo bản năng muốn ngăn ta cách xa mình, “ có việc gì tôi cúp máy!”

      “Thừa Duẫn, có phải em chết rồi, mới nguyện ý nhìn đến em?” Giọng nức nở quỷ mị vì khóc của Tô Ân Huệ truyền đến trong tai Âu Thừa Duẫn, làm phanh xe lại theo bản năng, tay nắm chặt tai nghe điện thoại.

      “Tô Ân Huệ, muốn làm cái gì?” tuyệt vọng trong đó khiến Âu Thừa Duẫn cảm giác được người dường như quý trọng tính mạng bản thân, có chút quỷ dị, bình thường.

      đến gặp em lần được , em muốn gặp …” Giọng càng ngày càng , nhở đến mức trái tim Âu Thừa Duẫn dường như buộc chặt. Chờ khi gọi điện thoại lại, điện thoại tắt máy, “Tô Ân Huệ, định làm gì…”

      “Shit!” Âu Thừa Duẫn tức giận vỗ tay lái, rủa thầm trong lòng đồng thời xoay tay lái, về phía biệt thự ở lưng chừng núi.

      Tô Ân Huệ, ta học được uy hiếp , được lắm!

      Muốn chết phải ?

      Vậy cách xa mà chết!

      Trước giờ phải là người hay thông cảm với người khác, nhất là với người phụ nữ mà căm thù đến tận xương tủy này!

      Ánh mắt sắc bén như loài báo trong đêm, đạp mạnh chân ga, chiếc xe biến mất trong màn đêm.

      Tô Ân Huệ ngồi xổm chiếc thảm màu đỏ xa xỉ, áo ngủ gợi cảm màu đỏ thẫm bằng tơ tằm trong suốt, mái tóc uốn xoăn óng mượt quyến rũ che trước ngực, khuôn mặt nhẵn mịn được trang điểm tỉ mỉ mông lung dưới ánh đèn mờ, bầu ngực lộ nửa, xương quai xanh gợi cảm, đùi ngọc thon dài bao bọc lấy cặp mông tròn lẳn, ôn nhuận như ngọc, chiếc cốc dài trong tay lắc lư qua lại theo đầu ngón tay của ta.

      Trong con ngươi mê hoặc là khát vọng khó có thể dập tắt, đêm nay, nhất định phải trở thành người phụ nữ của !

      Dứt bỏ tất cả, muốn đường đường chính chính làm người phụ nữ bên cạnh ấy!

      Nghe tiếng mở cửa dưới lầu, cùng tiếng bước chân từ xa vang đến, Tô Ân Huệ tắt đèn trong phòng , chỉ để lại ánh đèn bàn mờ ảo, đặt hai chiếc cốc uống rượu nho lên mặt bàn trà bằng thủy tinh.

      “Đừng bật đèn!” Bóng dáng cao lớn tiến đến, khi ngửi được mùi nước hoa cổ long truyền đến, Tô Ân Huệ liều lĩnh lao vào lòng , đến khi cảm nhận được độ ấm trong ngực và hơi thở của , mới tìm lại được giọng của chính mình.

      Âu thừa Duẫn cũng đẩy ta ra, mà nương vòa ngọn đền mờ nhạt nhìn kỹ người phụ nữ trong lòng mình, thiên kiều bá mị, phong tình vạn chủng.

      “Đây là lần cuối cùng, Tô Ân Huệ, đây là lần cuối cùng tôi dung túng cho !” Ánh mắt lệ của Âu Thừa Duẫn nhìn bốn phía đều là hơi thở mập mờ ám muội, trong lòng nảy sinh chán ghét, nhíu nhíu mày, tiếng động đẩy người phụ nữ trong lòng ra.

      “Thừa Duẫn, em biết lòng với Vận Nhi, cho em cơ hội được ?” Biết xuất ngoại, cũng biết Vận Nhi bị vô tình bỏ lại, tin người đàn ông lạnh lùng khi thực người, đột nhiên biến mất để ấy tìm thấy.

      “Nhớ kỹ lời tôi từng ? Cho dù tôi và Tô Vận Nhi ly hôn, , cũng có khả năng trở thành Âu phu nhân!” Đáy mắt Âu Thừa Duẫn là thản nhiên và coi thường, đặt tự tôn và kiêu ngạo của ta dưới lòng bàn chân, chỉ có thể tránh ở sau lưng im lặng rơi lệ.

      “Em cần danh phận, chỉ cần được ở bên , Duẫn, em …” Hai tay Tô Ân Huệ nắm chặt thắt lưng của , tình nguyện để hận , ít nhất như vậy trong lòng luôn nhớ đến , cũng muốn chút quan hệ với cũng có.

      ?” Âu Thừa Duẫn cười nhạo tiếng, gạt đôi tay để hông mình. Đều là cảm giác tinh tế mềm nhẵn, nhưng chút dục vọng nào, đối với Tô Ân Huệ, có cảm giác mâu thuẫn rối rắm như với Tô Vận Nhi, cái cảm giác rối rắm đến đau lòng! Ngay cả hận, cũng hận mù quáng như vậy!

      Âu Thừa Duẫn nhìn thấy cốc thủy tinh đặt bàn, màu đỏ sậm của rượu ở trong phòng này càng thêm thuần hương và mê người. Đôi chân thon dài cất bước, Âu Thừa Duẫn cầm lấy chân cốc, lắc chất lỏng màu đỏ trong đó, ngửa đầu, ngụm uống cạn.

      Tô Ân Huệ, muốn đấu cùng , còn chưa đủ sức!

      Tô Ân Huệ nhìn đổi sắc mặt uống hết cốc rượu, khuôn mặt đỏ ửng lên mang theo vẻ được tự nhiên, ngón tay siết chặt chân váy ngủ, nhắm mắt lại, tháo dây váy ra.

      Da thịt bại lô trong khí được ngọn đèn chiếu đến, phủ lên lớp ánh sáng mê hoăc, chậm rãi đến gần Âu Thừa Duẫn.
      Last edited: 14/12/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 150: Lần cuối triền miên.
      Edit: Mưa Đêm.

      “Nếu muốn chết, cút ra khỏi biệt thự của tôi. Nếu để tôi biết còn có lần sau, Tô Ân Huệ, tôi cam đoan xé nát ”, giọng hờ hững, trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền vào tai Tô Ân Huệ, khiến thân thể của ta cứng ngắc mặt đất, cảm nhận được thái độ lạnh như băng của Âu Thừa Duẫn, ngay cả khí xung quanh cũng như đông cứng lại.

      , thể đối xử với em như vậy!”. Tô Ân Huệ lảo đảo tiến lên dùng sức ôm lấy Âu Thừa Duẫn, thể như vậy, sao ấy có thể phản ứng như vậy?

      “Dám cho tôi uống thuốc kích thích, vẫn là người đầu tiên!”- Âu Thừa Duẫn tháo cà vạt cổ ra, sắc mặt hơi hồng, nhưng đầu óc khó có được vẫn tỉnh táo, “là người đầu tiên, và cũng là người cuối cùng!”- Âu Thừa Duẫn cởi áo véc và hai cúc áo sơ mi cùng, vắt áo lên tay, lạnh lùng đẩy người đàn bà trần như nhộng ra, hề để ý đến nhiệt tình của ta. Tô Ân Huệ bị đẩy ngã mặt đất, khoảnh khắc khi xoay người rời , ta nghe thấy giọng lạnh lùng vang lên. Tia nắng soi vào phòng, làm mắt ta đau nhói.

      Hai mắt Âu Thừa Duẫn đầy tơ máu, cố gắng khắc chế khí nóng ngày càng dâng cao trong cơ thể, đạp mạnh chân ga, chiếc xe nhanh chóng biến mất trong màn đêm.


      Vân Nhi bị nóng quá mà tỉnh, mơ mơ màng màng vươn tay, muốn bật đèn, lại bị vòng tay cường tráng ôm chặt, toàn bộ thân thể bị bao bọc trong lửa nóng.

      “A!!!” Vân nhi cảm giác được người có thân hình rất nóng, vừa muốn hét lên, môi lại bị chặn lại, ngửi được hơi thở quen thuộc, là Âu Thừa Duẫn!

      Vận Nhi cảm thấy khó tin, nhưng thân thể lại động đậy, vì tinh tường nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ giống như mang theo thống khổ và áp lực đỉnh đầu, lại chạm vào làn da nóng dọa người của ấy, rụt tay trở về: “ Duẫn, làm sao vậy?”. Sao thân thể ấy lại nóng như vậy?

      “Vận Nhi, đừng , hãy để em…”. Sau nhiều ngày lại nghe thấy giọng từ tính ấy, Vận Nhi thế nhưng cảm thấy có chút khó chịu, nước mắt tự chủ chảy ra khỏi hốc mắt, ấy trở lại, đột nhiên trở lại.

      Hơi thở của Âu Thừa Duẫn mang theo vội vàng cùng khẩn cấp, tùy tiện cởi bỏ váy ngủ người Vận Nhi, dục vọng trong cơ thể thiêu đốt , thũng trướng đau đớn khi chạm tới , càng trở nên thêm dọa người. cần , chỉ cần , nên mới có thể nhịn trong thời gian dài như vậy, giờ đây thân thể đau đớn vượt quá sức chịu đựng của .

      “Duẫn, chậm chút, chậm chút…”, dự liệu được tiến vào, có chút chịu được vội vàng, nắm lấy bờ vai của , nức nở cầu xin.

      Nhưng Âu Thừa Duẫn dường như mất lý trí, căn bản là nghe được lời cầu xin của , chỉ muốn ở trong cơ thể mà va chạm, giải tỏa dục vọng trong thân thể.

      “ Ưm, Duẫn, làm sao vậy?”. đột ngột thú tính làm Vận Nhi hơi sợ hãi, lần đầu tiên phát sinh quan hệ cùng , cũng băn khoăn cảm nhận của như vậy, mà tối nay, giống như sư tử bị che hai mắt, chỉ để ý nhu cầu của bản thân mà phát tiết cơ thể , để lại các vệt xanh tím. Mỗi lần tiến vào, mãnh liệt như thể đây là lần cuối cùng, nắm chặt thắt lưng của , lần lại lần va chạm.

      Thân thể và mặt của Vân Nhi bị bao phủ bởi tầng mồ hôi tinh mịn, lúc xoay người nằm xuống bên cạnh, bật khóc rấm rứt.

      “Vận Nhi, em , xin lỗi”. Âu Thừa Duẫn ý thức được hành động vừa rồi của mình làm đau, ảo não bản thân điên cuồng, nhưng khống chế được chính mình. Tô Ân Huệ, mẹ kiếp, dám cho uống thuốc kích thích mạnh như vậy. Âu Thừa Duẫn ôm lấy thân thể bị chà đạp của Vân Nhi, đau lòng hôn lên vệt nước mắt mặt , lần đầu tiên lên tiếng xin lỗi. “Xin lỗi” là từ trước nay chưa từng có trong từ điển của !

      “Hu hu, xấu, sao có thể đối xử với em như vậy?”. Vận Nhi cố chịu thân thể đau nhức, cuộn mình chui vào trong lòng , nước mắt giọt lại giọt rơi xuống lộng ngực cường tráng, làm tim thấy chua xót. Ngón tay nhàng lau nước mắt khuôn mặt trắng nõn lại bóng loáng như sữa, Âu Thừa Duẫn ôm chặt trong ngực, “Sau này như vậy!”. Sau này , vì, có lần sau…

      Vận Nhi đối hành vi điên cuồng của vẫn còn chút sợ hãi trong lòng, được Âu Thừa Duẫn vuốt ve, mới thấy thân thể đau như lúc trước.

      “Sao em thấy ánh mắt nhìn em có chút khác lạ, có phải có chuyện gì mà em biết ?”. Vận Nhi được Âu Thừa Duẫn ôm vào phòng tắm, hai người dựa vào nhau hưởng thụ thoải mái mà bồn tắm mát xa mang lại, Vận Nhi hỏi ra nghi hoặc trong lòng.

      Khuôn mặt ướt át mang ý cười ngẩng lên nhìn , con ngươi trong suốt chưa tia tạp chất, ánh mắt như vậy, làm cho Âu Thừa Duẫn cảm thấy quẫn bách chưa từng có, kể cả khi làm việc, giống như, chỉ cần buông tay, biến mất.

      “Vận Nhi...” Ngón tay Âu Thừa Duẫn lướt qua thân thể xinh đẹp của , mang theo từng dòng điện , hôn lên mái tóc đẫm nước của , hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, “Còn đau em?” . Vân Nhi xấu hổ cảm thấy tay vuốt ve nơi tư mật của mình, càng vùi sâu thân thể vào trong nước, lắc đầu nhè . Càng ôm thân mật như vậy, càng cảm thấy bất an, cảm giác phát sinh chuyện gì.

      “Duẫn, đừng bao giờ lời nào mà rời như vậy nữa được ? Em sợ hãi!”. Chiếc mũi thon của đỏ bừng lên, ngẩng đầu nhìn con ngươi đen như mực, cái trán chạm khẽ vào chiếc cằm cương nghị, đắm mình trong cái hôn bất chợt của .

      “Đừng hận …”. Bàn tay Âu Thừa Duẫn đỡ gáy , làm nụ hôn thêm sâu sắc. biết vì hơi nước trong phòng tắm hay vì cái gì, Vận Nhi lại nhìn thấy đôi mắt có ánh nước. Trong lòng ngày càng bất an hơn, ôn nhu, nhiệt tình, dường như có quyến luyến của lần cuối cùng bên nhau, dùng thân thể để chứng minh tình của với .

      “Vận Nhi, cho thêm lần nữa được ?”. nhàng đặt dưới thân, ngón tay xuyên qua mái tóc , lúc này, động tác của trở nên dịu dàng mà che chở, như muốn quên hành động thô lỗ vừa nãy của mình. đêm triền miên, dường như dùng hết toàn bộ nhiệt tình và tinh lực, nhưng thể lấp đầy lỗ hổng trong lòng. Qua đêm nay, giữa bọn họ, còn bên nhau nữa ?

      Thời điểm Âu Thừa Duẫn rời giường, Vận Nhi vẫn ngủ say, tối hôm qua bị ép buộc ít. Ngón tay Âu Thừa Duẫn vuốt lại lọn tóc trán , đặt nụ hôn lên đó, ánh mắt còn lưu luyến.

      Nhưng khi định lấy chiếc nhẫn ngày hôm qua mua tại cửa hàng, lại ngạc nhiên phát , thấy chiếc nhẫn đâu!
      Last edited: 14/12/15

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 151: biến hóa của thân thể.
      Edit: Mưa Đêm

      Thời điểm Vận Nhi tỉnh lại, mặt trời lên cao, tia nắng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong phòng, giật mình ngồi dậy, mặc kệ thân thể vẫn còn đau nhức, chạy đến phòng tắm mặc quần áo, rửa mặt. Toi rồi, bị muộn rồi.

      Bình thường Âu Thừa Duẫn đều dậy sớm hơn , khi tỉnh lại rồi. Nhưng những dấu vết người thời thời khắc khắc nhắc nhở Vận Nhi, hôm qua ấy trở lại bên cạnh .

      Để đảm bảo an toàn, Vận Nhi mặc chiếc áo trắng cùng quần bò, cổ mang chiếc khăn lụa, che các vệt xanh tím loang lổ, may mà giờ là mùa thu, nếu mặc như vậy ra ngoài là dọa chết mọi người.

      Để tóc xõa tự nhiên bên vai, Vận Nhi cầm di động ở bên giường rồi chạy xuống dưới lầu.

      “Chị Ngọc, Âu Thừa Duẫn lúc nào vậy…” Vừa chạy xuống lầu, Vận Nhi vừa vội vàng hỏi về Âu Thừa Duẫn.

      “Sáng sớm Điện hạ đến công ty, phu nhân, tỉnh rồi?” Chi Ngọc bưng bữa sáng đặt vào bàn ăn, vừa lúc thấy vội vàng chạy xuống.

      “Vậy à, vậy em đến trường đây!” Vận Nhi biết được đến công ty, rốt cuộc thấy yên tâm, cầm lấy cốc sữa bàn đưa lên miệng uống, có thể do uống quá nhanh, dạ dày đột nhiên cảm thấy khó chịu. Vận Nhi cố nén cảm giác muốn nôn xuống, đặt cốc lên bàn, “Em ăn đâu, bị muộn rồi chị ạ!”

      “Kìa, đừng vội, Điện hạ bảo lái xe đưa đến trường học!” Chị Ngọc nhìn sắc mặt Vận Nhi hơi tái nhợt, lo lắng dặn dò. Vận Nhi cũng cảm thấy thân thể thích hợp tự lái xe, nên để lái xe đưa đến trường mà tự lái.

      Chạy đến trước phòng học vũ đạo, Vận Nhi thở hổn hển đỡ thắt lưng, cảm thấy eo như rời ra. Nghĩ đến vận động tối qua, mặt Vận Nhi khỏi đỏ bừng lên.



      “Tô Vận nhi, đây là lần thứ mấy, tại sao động tác đơn giản như vậy mà em cũng làm tốt?” Giảng viên vũ đạo vừa làm mẫu vừa dạy Vận Nhi, đối với biểu gần đây của , rất hài lòng.

      “Xin lỗi , để em làm lại!” Chỉ là động tác xoay tròn liên tục mà Vân Nhi cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, trước đây có thể thoải mái chuyển chân xoay tròn mười mấy vòng, bây giờ chỉ xoay vòng thấy đầu choáng váng muốn nôn. Làm thêm vài lần đều được, giáo để cho qua bên cạnh nghỉ, quay sang dạy bạn khác.

      “Này, Tô Vận nhi, cậu kiệt sức rồi phải ? Chồng cậu mỗi lần đều kịch liệt như vậy à?” Hứa Tâm Lam đến chỗ , nhìn vẻ mặt uể oải của , mở to mắt nhìn vẻ ám muội. Vận Nhi lắc đầu, trừng mắt liếc bạn cái: “Gì chứ?”

      “Thôi , ràng như vậy rồi, mà cậu còn thừa nhận?” Hứa Tâm Lam dương cằm chỉ chỉ trước ngực , Vận Nhi ngạc nhiên mở to mắt, nhanh chóng lấy tay che cổ, là đòi mạng, thay quần áo múa, cổ bị lộ hết ra rồi còn gì? Hiển nhiên, người hiểu biết đều có thể nhận ra điều Hứa Tâm Lam .

      ra…” Vận Nhi hơi xấu hổ vuốt tóc, cười nụ mang ý lấy lòng.

      “Có điều, Tô Vận Nhi, ngực cậu nhìn lớn hơn à nha, đây là công lao diệu thủ hồi xuân của chồng cậu phải ?” Hứa Tâm Lam đưa mắt nhìn lướt từ dưới lên mà đánh giá, cuối cùng tầm mắt dừng ở trước ngực , thầm nghĩ, Vận Nhi vốn rất gầy, bây giờ so với trước kia còn gầy hơn, mà lại có bộ phận béo lên?

      “Biến, mắt cậu nhìn đâu vậy!” Tô Vận Nhi giả bộ muốn bóp cổ bạn, nhưng cũng cảm thấy Hứa Tâm Lam có phần đúng, tựa như thân thể có chút biến hóa, nhưng mấy ngày gần đây chỉ mải lo nghĩ về Âu Thừa Duẫn nên để ý đến.



      Âu Thừa Duẫn bận việc cả buổi sáng, mới tĩnh tâm nghĩ đến nhẫn có thể rơi ở những nơi nào, tối hôm qua ra khỏi cửa hàng trang sức, chỉ qua biệt thự ở lưng chừng núi, chẳng lẽ rơi tại chỗ ấy sao?

      “Tín, vào đây!” Âu Thừa Duẫn ấn điện thoại nội bộ, ra lệnh. Chưa đến phút, liền vang lên tiếng gõ cửa, Tín tiến vào, “Điện hạ?”

      giúp tôi gọi điện cho Tô Ân Huệ,…, thôi, tự mình chuyến đến biệt thự ở lưng chừng núi, giúp tôi tìm vật!” Âu Thừa Duẫn nâng tay, tự hỏi vài giây rồi .

      “Vâng, tôi , điện hạ!” Tín nghe xong muốn tìm cái gì liền ra ngoài.

      Âu Thừa Duẫn dựa mình vào ghế xoay, mệt mỏi xoa thái dương, tay cầm điện thoại, bật lại tắt máy, tắt máy lại mở ra, cuối cùng vẫn ấn dãy số danh bạ- vợ !



      “Bác sỹ khôi phục tốt lắm, vài ngày nữa là có thể xuất viện, còn cảm thấy chỗ nào thoải mái ?” Tô Ân Huệ ngồi bên Phạm Tu Vũ, ân cần hỏi han, nhìn sắc mặt ngày càng hồng hào, trong lòng cũng bớt áy náy.

      Chuyện tối hôm qua, vẫn làm trong lòng có chút băn khoăn, nhưng lại phát điều!

      “Ân Huệ, khỏe rồi, mấy ngày nay em vất vả rồi, người nhìn gầy hẳn !” Phạm Tu Vũ thấy gầy mà đau lòng, nắm lấy tay , đặt nụ hôn lên đó. Tô Ân Huệ vẫn luôn bên cạnh chăm sóc, rời bỏ , làm thấy được an ủi.

      “Em nợ , đây là điều phải làm!”, Tô Ân Huệ rút tay mình khỏi tay , thái độ bình thản làm Phạm Tu Vũ thương tâm. ấy chăm sóc mình, chỉ vì cảm thấy áy náy thôi sao?

      “Tu Vũ, nếu em để hiểu lầm điều gì, em rất xin lỗi, có lẽ ngay từ đầu em nên lôi kéo vào chuyện này, sau này, chuyện của em cứ kệ !” Tô Ân Huệ thẳng thắn, những gì mà Phạm Tu Vũ làm thể báo đáp, nhưng việc thay Thừa Huyễn chăm sóc ba năm qua, rất biết ơn.

      Nếu Âu Thừa Duẫn tìm tới , có lẽ cả đời này, đem phần tình cảm mờ mịt đó chôn chặt tận đáy lòng, vì có dũng khí

      Nhưng bây giờ khác, xuất , giống như ba năm trước, hình ảnh khắc sâu trong trí óc , muốn chỉ đứng từ xa nhìn , vì hạnh phúc của chính mình, cố gắng lần.

      Cho dù ở bên mà khóc, cũng thấy mình hạnh phúc hơn bây giờ, thiếu , sống chỉ như cái xác hồn, muốn sống tiếp như vậy!

      Bỏ qua tự tôn mà đến tìm chịu nhục nhã, dù Âu Thừa Duẫn lần lại lần thương tổn , kiềm chế được mà vẫn .

      “Ân Huệ, em vậy là có ý gì? Trước giờ chỉ đơn giản là muốn chăm sóc em, giúp em, chẳng nhẽ như vậy cũng được?” Pham Tu Vũ nghĩ đến khi tỉnh dậy gặp tình huống như vậy, Tô Ân Huệ như thay đổi thành người khác, dù đối với chỉ là lợi dụng, cũng trách . Vì !

      “Từ trước tới giờ, em chưa từng quên được Âu Thừa Duẫn, em muốn ở bên ấy, như vậy hiểu rồi chứ? Nếu muốn để em thêm áy náy, hãy bình phục nhanh lên! Em cũng muốn suốt ngày phải chạy tới bệnh viện!” Đối với si tình của Phạm Tu Vũ, Tô Ân Huệ chỉ có thể giả bộ lạnh lùng, khiến cho hết hi vọng.

      Phạm Tu Vũ nhìn vẻ mặt oán giận của Tô Ân Huệ mà cảm thấy xa lạ, sao ấy có thể thốt lên lời tổn thương người như vậy, ấy biết cần đạp lại, chẳng lẽ vì Âu Thừa Duẫn, đến cũng cần nữa sao?
      Last edited: 14/12/15

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 152: Bí mật biết.
      Edit: Mưa Đêm.

      Tô Ân Huệ đến cửa bệnh viện nhìn thấy chiếc xe Lamborghini đỗ trước mặt, nhận ra ngay người ngồi trong xe là Tín- người đàn ông gặp ở tập đoàn SK.

      “Tô tiểu thư, tối hôm qua có nhìn thấy chiếc nhẫn mà Điện hạ làm rơi?” Tín từ biệt thự ở lưng chừng núi tới, tìm ở đó nhưng thấy vật mà Âu Thừa Duẫn muốn tìm, nên mới phải gặp ta để hỏi.

      thấy, hôm qua ấy chỉ đến lúc rồi rời luôn, sao tôi có thể nhìn thấy?” Tô Ân Huệ bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Tín mà , sao Âu Thừa Duẫn tự đến tìm mình, chẳng lẽ đến nhìn mặt mình, ấy cũng muốn sao?

      “Vậy quấy rầy rồi, xin cáo từ!” Tín cố ý nhìn ta như muốn đánh giá lại chính xác của lời đó, rồi sau đó mới khởi động xe rời .

      Tô Ân Huệ nhìn theo chiếc xe cho đến khi mất dạng, rồi cất bước, tiếng giày cao gót khua cộc cộc mặt đường, ngón tay nắm chặt quai túi đeo vai.

      Tín đem tình huống báo lại cho Âu Thừa Duẫn, mặt dường như lóe lên chút thất vọng, khoát tay với Tín, để ta ra ngoài, mình ở lại trầm tư trong văn phòng rộng lớn.

      Chẳng lẽ kỷ niệm, ý nghĩa cho cuộc hôn nhân này của bọn họ cũng còn sao?

      Ý nghĩa mà muốn biểu đạt, cũng nhận ra Vận Nhi rất thích chiếc nhẫn đó, là do ý nghĩa mà chiếc nhẫn đem lại.

      “Tổng giám đốc, Tô tổng của Viễn Thái muốn gặp .” Âu Thừa Duẫn từ điện thoại nội bộ nghe thấy thông báo của Vu Nhuế liền ra lệnh: “Để ta vào !”. Tô Thượng Đông đến để khởi binh vấn tội sao?

      “Có việc gì?” Âu Thừa Duẫn vừa cắt điện thoại, Tô Thượng Đông đẩy cửa bước vào. Âu Thừa Duẫn cười , nhìn Tô Thượng Đông đến trước mặt, tay cầm hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.

      “Âu Thừa Duẫn, mày làm gì cũng nên có chừng mực thôi!” Cho đến hôm nay Tô Thượng Đông mới biết, em mà mình xem như bảo bối lại bị tên đàn ông trước mặt xem là đối tượng để trả thù, nếu bản thân có thể tìm ra manh mối về thân thế của Vận Nhi, có lẽ ngăn chặn được việc ta làm.

      “Lời này của Tô tổng là có ý gì?” Ngón tay Âu Thừa Duẫn gõ nhịp mặt bàn thủy tinh, liếc thấy Vu Nhuế mang hai tách cà phê tiến vào mà chú ý đến mùi thuốc súng tràn ngập trong văn phòng, mắt hướng Vu Nhuế ra hiệu, ta lập tức đặt cà phê và ra ngoài.

      “Mày sớm biết quan hệ giữa tao và Vận Nhi đúng ?” Vài lần trước Âu Thừa Duẫn ám chỉ làm Tô Thượng Đông vẫn còn rối rắm, ta sớm nhận ra, Vận Nhi và phải em ruột, nhưng vẫn lộ ra, thận trong như thế, vì muốn đem ân oán đời trước trút giận lên người Vận Nhi sao?

      ấy vô tội mà!

      dám nghĩ đến, nếu Vận Nhi biết mình vẫn sống bên kẻ xảo trá như thế, liệu có phải gục ngã hay ?

      “Tô tổng che dấu giỏi, tôi còn tự trách mình nhận ra ngay từ khi nhìn thấy lần đầu tiên đây!” Âu Thừa Duẫn tay vuốt cằm, tay hướng Tô Thượng Đông làm tư thế “mời”, động tác tự nhiên mà tao nhã bưng tách cà phê trang trí tinh xảo, nhấp ngụm. đắng, cà phê hôm nay dường như đắng hơn mọi khi rất nhiều.

      Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt đặc biệt của ta khi nhìn Vận Nhi ở biệt thự, chính bản thân mình hoài nghi, người đàn ông khôn khéo như vậy, sao lại để lộ sơ hở trước mặt mình, có khi là vì quá áp lực ? Tô Thượng Đông Vận Nhi, chính là tình cảm loạn luân bị cấm đoán!

      “Dừng lại ! Buông tha cho Vận Nhi!” Hai tay Tô Thương Đông chống mạnh lên mặt bàn làm việc, cánh tay phản chiếu hình cong cong mặt bàn bằng thủy tinh trong suốt. Trong mắt của Tô thượng Đông là khống chế sắp đến lằn ranh của giới hạn. Chẳng sợ phải trả giá bằng mọi thứ có, cũng muốn bảo vệ tốt Vận Nhi!

      cần đến cho tôi biết nên làm gì, Tô Thượng Đông, chỉ là Tô Ân Huệ và Tô Vận Nhi mà thôi, tôi chưa khiến Tô gia sụp đổ hoàn toán, nên hài lòng rồi!” Ánh mắt Âu Thừa Duẫn lạnh như hàn băng, dùng ánh mắt còn lệ hơn để đón nhận con ngươi phẫn nộ của Tô Thượng Đông.

      “Mày biết Tô gia là vô tội, vậy Vận Nhi còn phải như thế sao?” Nắm tay của Tô Thượng Đông đạp mạnh lên mặt bàn thủy tinh. Đều do biết quá muộn, bây giờ ngăn cản ta như thế nào đây?

      “Hướng Chỉ Lan chết, đương nhiên Tô Vận Nhi phải trả nợ thay cho bà ta, yên tâm, tôi lấy mạng của ây!” Nụ cười của Âu Thừa Duẫn mang theo tàn nhẫn và ác độc. Đôi khi, sống bằng chết, mới là phương thức trả thù tốt nhất.

      Nhưng là, lường trước được rằng, trong trò chơi này, bị cuốn vào chỉ có Tô Vận Nhi, còn có nữa…

      “Đây là toán bộ số cổ phiểu của tập đoàn ở Mĩ mà tôi sở hữu, đổi lấy việc buông tha cho Vận Nhi, có thể chứ?” Đáy mắt Tô Thượng Đông hàm chứa cầu xin, tại giờ phút này, còn là Tô đại thiếu gia luôn có bề ngoài ngan nắp nữa, chỉ là người đàn ông mong muốn bảo hộ được người phụ nữ mà mình thương mà thôi.

      Âu Thừa Duẫn giương mắt nhìn ta, AY là ngôi sao mới trong giới thương mại, chính cũng ngờ, công ty có tiềm lực thị thường như vậy mà Tô Thượng Đông lại dùng để bàn điều kiện với , đáng giá sao?

      Địa vị của Tô Vận Nhi trong lòng ta vượt qua giá trị tài sản bạc triệu đó?Vì ấy, Tô Thượng Đông thậm chí có thể buông bỏ mọi thứ mà mình sở hữu!Có điều, cái mà Âu Thừa Duẫn thiếu nhất, chính là tiền!

      “Tô tổng hào phóng, ở trong lòng vị trí của em còn quan trọng hơn cả bản thân!” Nếu như bị phá sản, ta có thể phải ngồi tù, Tô Thượng Đông phải biết, nhưng lại vẫn khư khư cố chấp. thể , rất bội phục dùng khí của ta!

      “Đây là chuyện của tôi, chỉ cần cho tôi biết, là gật đầu, hay là lắc đầu?” Tô Thượng Đông đặt cược lần cuối cùng, nếu như thể thay đổi được ý định của Âu Thừa Duẫn, vậy chỉ có thể mạnh mẽ đưa Vận Nhi .

      trơ mắt nhìn ta thương tổn , cho dù là thương tổn tàn khốc về tinh thần, cho phép ta động vào Vận Nhi dù chỉ là sợi tóc! Trước đó vài ngày, nhìn thấy ấy vì Âu Thừa Duẫn biến mất mà thương tâm, chịu đủ rồi!

      “Tôi , chỉ khi tôi buông tay, mới có cơ hội!” Âu thừa Duẫn ném văn kiện trước mặt về phía Tô Thượng Đông, bóng dáng kiêu ngạo đứng lên từ ghế xoay, gằn từng tiếng, “Cho nên, câu trả lời của tôi là, có khả năng!”

      “Âu Thừa Duẫn, ngày nào đó mày phải hối hận vì những hành đông của mình ngày hôm nay, đúng như mày , cơ hội chỉ có lần, nếu mày buông Vận Nhi ra, có nghĩa là còn cơ hội có được ấy nữa!” Tô Thượng Đông biết kết quả là như vậy, nhưng vẫn ngờ thái độ của Âu Thừa Duẫn lại kiên quyết như vậy.

      “Nếu nhìn mẹ mình mỗi ngày đều trôi qua xe lăn, thậm chí cũng thể , liếc nhìn bà ấy cái cũng cảm thấy khó khăn, hiểu tàn nhẫn của tôi hôm nay bé như thế nào?” Sở dĩ Âu Thừa Duẫn ở lại đây, thậm chí dám thường xuyên gặp Kiều Sa, chính là bởi trong lòng sợ hãi, sợ hãi đối mặt với mẹ của mình. là hoàng thất điện hạ cao quý, tổng giám đốc của tập đoàn Khóa Quốc, nhưng lại thể quyết định vận mệnh và sống chết của người khác.

      “Vậy mày có nghĩ đến hay , cố chấp thù hận của mày lại chỉ là việc ngoài ý muốn, hiểu lầm?” Tô Thượng Đông nghe xong lời Âu Thừa Duẫn, chuẩn bị rời khỏi lại dừng lại, xoay người .
      Last edited by a moderator: 15/12/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :